Buổi sáng ở 1 ngôi làng thật yên bình.
Nắng ấm len lõi qua từng lá cây.
Những dân làng sáng sớm đã ra đồng cặm cụi làm ruộng, có người thì cho gia súc ăn.
Những chú ông cũng chăm chỉ không kém thay phiên nhau lấy mật hoa mang về đầy cả tổ.
Nhìn lên cao 1 chút là 1 chú vẹt chiếc miệng cứ vang vang in ỏi.
Anh bảo vệ cao lớn mặt nghiêm nghị tuần tra quanh làng.
Nhìn anh căn thế thôi nhưng anh là người rất ấm áp và yêu thương trẻ con đấy.
Những cái sạp hàng hóa cũng đã được bày ra bán tấp nập, người mua người bán, cả chợ thật náo nhiệt.
Ở dưới chân người bán hàng có 1 chú mèo vẫn đang nằm lười biếng.
Ở 1 gốc nào đó ở ngôi làng này.
1 cô bé khoản 10 tuổi từ trong nhà mở cửa bước ra sân, vương vai dũi người để chào ngày mới.
- Ây!!!!
Hôm nay trời trong xanh quá!
Em quay vào trong gọi ai đó
- Nhanh lên thầy ơi, mau đến trường thôi!!!
Nhanh lên...
Em chạy tại chỗ thể hiện sự gấp gáp.
Bên trong thầy đi và nói vọng ra
- Được rồi, không cần vội!
- Đi học thôi
Vừa nói em vừa chạy đi trước để lại người thầy ở phía sau.
Cô bé ấy tên là Hika.
Còn người thầy tên là Miya.
.....
Khoản 30 phút sau thì cũng đã đến trường .
Ngôi trường cũng khá nhỏ, do làng cũng ít còn nít nên chỉ có 1 phòng học, 2 nhà vệ sinh riêng cho nam và nữ.
Có 1 cửa hàng nhỏ bán bánh kẹo và đồ ăn sáng cho học sinh.
Hika bước vào lớp học , lớp học cũng chỉ 10 học sinh.
- Chào mọi người.
Ngày mới vui vẻ!
1 người bạn tên Hari đáp lời em
- Chào cậu Hika!
Thêm 1 bạn tên Zayki nói tiếp lời
- Hôm nay Hika đi học sớm hơn mọi ngày nhỉ!
Nghe thế em cũng chỉ biết cười trừ vì Zayki nói đúng mà.
Đang vui vẻ nói chuyện thì có 1 bạn nữ đi đến từ phía sau em.
Do em chắn đường đi nên cô cọc cằn đẩy em xuýt ngã nhào.
- Né ra coi
- A!
- Vào lớp rồi sao không về chỗ đi, làm chật đường đi à!
Mắn xong 2 câu, Yuiki đến bàn của mình mà ngồi xuống.
- Mình xin lỗi!
Haki cảm thấy bất công nên không chịu được, lầm bầm vài tiếng
- Cái cậu này sao xấu tính quá vậy!
Hika vội ngăn cô lại khuyên
- Không sao, mình không để ý đâu!
- Ừm...
Không giống như Hika.
Cậu thật là dễ thương!
Nghe được khen em đỏ mặt
- Hihi
Ở góc nào đó.
Yuiki lườm em như thù từ đời nào ấy
- * Giả tạo*
1 bạn học nói
- Thầy vào rồi kìa!
Cả lớp ổn định chỗ ngồi.
Khi thầy Miya vào lớp, mọi người đứng dậy đồng thanh chào thầy, khi thầy cho phép thì tất cả được ngồi xuống.
- Lớp đủ hết rồi nhỉ.
Bây giờ thì thầy kiểm tra bài cũ nhé!
........
10h30 phút, lớp cũng đã tan học và ra về.
- tạm biệt Hika!
Tụi mình về trước nha!
- Tuần sau gặp lại!
- Uk, tạm biệt!/vẫy tay/
Thầy Miya sắp xếp đồ con thì đi đến em nói
- Hika, mình về thôi!
- Dạ!/đứng dậy/
..........
Trên đường về
- Bài học hôm nay em làm khá lắm.
Cố gắng phát huy như vậy nhé.
- Hìhì!
Cũng nhờ thầy kèm em thôi!
- Dẽo miệng quá đi!
Toán vẫn chưa tốt đâu đấy, cố gắng ôn bài nhiều vào!
- Em biết rồi!
Về nhân vật chính (Hika) Từ nhỏ em đã không ở cạnh cha mẹ, thầy Miya đã chăm sóc em từ nhỏ đến giờ.
Thầy đã rất yêu thương em, bù đắp cho em nhiều thứ.
Em cũng thương thầy lắm.
Em coi thầy như người cha, cũng như người mẹ.
- Tới nhà rồi!
Thật ra em cũng không biết cha mẹ mình là ai, họ đang ở đâu.
Tại sao lại bỏ rơi em.
Có 1 vài người nói là...
Họ đã chết rồi.
Họ bảo em là trẻ mồ côi, nhưng thầy Miya lại nói, họ vẫn chưa chết.
Thầy cũng từng hứa sau này em trưởng thành thầy sẽ đưa em đi tìm họ.
Lúc ấy em vui lắm, em chỉ muốn ngày tháng trôi thật nhanh đến ngày đó.
Đến ngày em trưởng thành thì em sẽ được gặp họ.
Em chắc chắn sẽ ôm chặt lấy họ và nói với họ rằng " em rất nhớ họ".
.......
Buổi tối.
Hika chạy đến phòng thầy Miya để hỏi bài tập chưa hiểu.
Theo thói quen, em mở nhẹ cửa ngó đầu vào xem bên trong ( đó chỉ là nghịch ngợm với người thân thôi chứ không phải em bất lịch sự đâu) .
Không thấy ai ở bên trong, em bước vào gọi.
- Thầy ơi.
Hika đến hỏi bài ạ!
Gọi chẳng có ai trả lời nên em định chạy ra đi tìm nhưng em đã khựng lại vì nhìn thấy trong ngăn tủ sách của thầy có ánh sáng lạ.
Em đi tới mở ra xem thì nhìn thấy 1 quyển sách dày đang phát ra ánh sáng.
Do tò mò em đã mở ra xem.
Khi lật ra, ánh sáng ấy trở nên lớn mạnh hơn làm em chói mắt, em đánh rơi quyển sách xuống sàn.
Đột nhiên từ trong quyển sách ấy có 1 con người bước ra dọa em hết cả hồn.
Đó là 1 cô gái khoản 20 tuổi.
Cô ấy mở mắt ra nhìn chằm chằm vào em làm em có chút hoảng sợ.
- Xin chào!
Chị.... là ai vậy!
Người ấy đáp lại với giọng nói lạnh lùng
- Aki!
- Aki.
Sao chị đi ra từ trong đó được vậy?/chỉ vào quyển sách/ Chị có phép thuật sao?
*
Tác giả: xin lỗi mọi người vì mình sẽ không miêu tả ngoại hình của các nhân vật nhé!
Cảm ơn vì đã đọc*