Căn phòng ký túc xá nam 603 chưa bao giờ tiếp đón nhiều người như thế.
Nhóm của Dương, nhóm của Ngọc Huyên cùng anh Tân, tổng cộng 8 người cùng ngồi quây vào nhau tạo thành vòng tròn, chuẩn bị cho lần tác chiến cuối cùng.
Ngọc Huyên đảo mắt qua lại giữa Dương và Đại Lãng, đôi mày của cô khẽ nhướn lên thay cho câu hỏi "Làm hoà xong rồi à?".
Dương ngại ngùng gật nhẹ đầu.
Phía bên kia anh Thế đang cầm chiếc mũ len của Dương cùng một chiếc thẻ nhớ micro: "Đây là thẻ nhớ chứa dữ liệu, cài đặt vào cái mũ len này thì khi vào thế giới DR, nó sẽ được thực thể hoá thành máy phá sóng."
Nói rồi anh ta đưa hai thứ đó cho Đại Lãng.
Cậu ta đón lấy rồi thuần thục cầm chiếc máy hàn điện gắn thẻ nhớ vào một mối nối trong chiếc mũ len.
Dương tò mò nhìn theo động tác tay của Đại Lãng: "Anh bảo Đại Lãng phụ anh làm cái máy phá sóng này hả?"
"Ừ, Đại Lãng là học sinh giỏi ngành Điện và Điện tử mà." – Anh Tân cười toe. – "Để hối lộ bạn em làm cái này cho anh, anh đã phải sử dụng mọi mối quan hệ của mình để giúp bạn em có được bối cảnh như ý trong kỳ thi sát hạch đó."
"Đại Lãng có bối cảnh gì trong kỳ thi cơ?" – Dương ngạc nhiên, giờ cậu mới nhớ ra là mình chưa từng hỏi kỹ về thân phận của Đại Lãng trong thế giới DR.
Anh Tân còn ngạc nhiên hơn cả cậu: "Ủa Đại Lãng chưa nói cho Dương biết hả?"
Đại Lãng lắc đầu đầy bất lực.
Nghe vậy, anh Tân ném cho cậu ta một ánh mắt thương hại rồi quay qua cười gian xảo với Dương: "Thế thì tí nữa là em sẽ biết thôi."
Ngọc Huyên cất tiếng đưa câu chuyện quay về đề tài chính: "Dù sao để đảm bảo an toàn, mình vẫn cần một người thức ở ngoài thế giới thật, gọi Dương tỉnh dậy khi cần thiết."
"Để em làm cho." – Đông giơ tay. – "Em không đăng nhập DR một buổi cũng không ảnh hưởng gì."
"Được, thế nhờ Đông thức trông chừng Dương đêm nay." – Ngọc Huyên gật đầu. – "Còn em, Khang và Bách sẽ tìm cách đột nhập vào phòng trong phía phòng bệnh của Hải Ly.
Ở đó có các đường truyền gửi tín hiệu liên lạc với thế giới DR, chúng ta có thể liên lạc với nhau qua cách đó."
"Anh cũng có thể ở bệnh viện đêm nay, vừa để theo dõi tình trạng của Hoài An vừa canh chừng được động tĩnh của lão Nghị." – Anh Tú tự đề cử mình.
Anh Tân lắng nghe một lúc rồi nói: "Anh và Đại Lãng cũng sẽ đăng nhập vào DR để hỗ trợ Dương.
Sau khi Dương phá huỷ được hệ thống đồng bộ hoá ý thức, chúng ta có thể truy cập vào đám mây dữ liệu của giáo sư Nghị, lúc ấy anh cần một người có thể giải mã bảo mật và tải chúng xuống, đó sẽ là tài liệu xác thực nhất để chứng minh tội ác của ông ta."
"Vụ này để em đi." – Bách lên tiếng.
Ngọc Huyên quay sang Khanh: "Vậy Khanh hỗ trợ Bách nhé."
Khanh ngập ngừng: "Bà một mình ổn không đó?"
"Tui không sao đâu, ở bệnh viện còn có anh Tú nữa mà."
"Được, quyết vậy đi." – Anh Tân nói. – "Anh sẽ dẫn Khanh và Bách vào Viện Nghiên cứu công nghệ DR, cái viện đó nằm ngay bên cạnh khoa Kỹ thuật thôi, mấy đứa có thể dùng máy tính cá nhân của anh được kết nối trong đó."
Đại Lãng hỏi: "Thời gian tối đa Dương có thể đăng nhập trong DR trước khi hoàn tất quá trình đồng bộ hoá ý thức là bao lâu?"
Ngọc Huyên đưa ánh mắt xác nhận với Bách, rồi trả lời: "Bao gồm cả giải quyết nhiệm vụ cốt lõi bối cảnh, bọn chị ước lượng rằng em chỉ có thể ở trong đó tối đa 1 tiếng, tuyệt đối không được hơn."
Dương gật đầu: "Em sẽ cố gắng."
Đông cũng vỗ vỗ vai cậu: "Tao nhất định sẽ đánh thức mày trước khi hết 1 tiếng."
Mọi người thống nhất lại các việc cần làm một lần nữa, rồi nhanh chóng đứng dậy di chuyển về vị trí.
Một tiếng sau anh Tân quay trở lại, cầm theo chiếc mũ len dành cho giám thị.
Lúc này ngoài anh ra, trong phòng ký túc xá chỉ còn lại Dương, Đại Lãng và Đông.
Anh Tân đưa mắt nhìn quanh ba đứa, rồi dừng lại trước mặt Dương: "Mọi người đã sẵn sàng chưa?"
Dương gật mạnh đầu: "Em sẵn sàng rồi."
"Chúng ta bắt đầu thôi."
Đồng hồ điểm 11 giờ tối, anh Tân, Dương và Đại Lãng cùng đội chiếc mũ len, nhắm mắt lại, đưa ý thức vào không gian của thế giới DR.
Dương chớp chớp mắt vài cái để nhận ra mình đang đứng phía trước biệt phủ Trương gia, cố gắng nhớ lại lần đăng nhập cuối cùng mình đang làm gì.
Chợt cậu trông thấy Thuỷ Lương chạy tới: "Lần trước tui xử lý xong hai gã bịt mắt kia, đã lấy lại được văn kiện rồi.
Tui sẽ lập tức gửi về triều đình để lập lại vụ án, thế là nhiệm vụ phía tui sắp hoàn thành rồi đấy, còn lại nhiệm vụ của cậu thôi."
"Nhiệm vụ của tui...?
A đúng rồi, hai gã đó đã ném bột bào tử vi khuẩn than xuống giếng đầu nguồn, tui phải cảnh báo với dân làng ngay."
"Ừ, mình đi báo với chú Thiện và anh Tân." – Thuỷ Lương kéo cậu trở lại chân đồi, chạy về phía nhà chú Thiện.
"Anh Tân...
ủa sao cậu biết..." – Đột nhiên Dương bật kêu lên. – "A, cậu là Đại Lãng hả!?"
Thuỷ Lương chán nản quay đầu nhìn cậu: "Cậu nhận ra quá muộn!"
"Sao không nói với tui từ đầu luôn!?"
Thuỷ Lương, mà lúc này phải gọi là Đại Lãng thở dài thườn thượt: "Cậu là đồ ngốc."
Sau khi nhận ra người bạn tốt bụng quen trong DR hoá ra không phải là NPC mà là người bạn nối khố ngoài đời thực của mình, tâm trạng Dương tự nhiên nhẹ nhõm hẳn: "Thảo nào tui luôn cảm thấy cậu rất quen thuộc nha.
Mà sao cậu đánh nhau bằng côn nhị khúc giỏi thế?"
"Tui từng học karate mà." – Thậm chí còn là đai đen đệ nhị đẳng.
Dương gật gù, cảm thấy mọi chuyện trở nên vô cùng hợp lý.
Hai người họ chạy xuống nhà chú Thiện, anh Tân trong hình dạng anh Thế ra mở cửa.
"Ồ, nhìn kỹ thì em mới thấy ngoại hình này của anh cũng hao hao ngoại hình ngoài đời thực nha." – Dương nói.
"Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, em mau đưa ra đề án giải quyết nhiệm vụ lần này đi."
"Vâng." – Dương chạy vào trong gian nhà chính.
Chú Thiện lúc này đang ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế gỗ lim, vẻ mặt nghiêm trang tựa như một vị quan toà đang đợi những lời bào chữa từ luật sư trước khi đưa ra phán quyết cuối cùng.
"Lần trước có hai gã lạ mặt rắc bột chứa bào tử vi khuẩn than xuống giếng đầu nguồn ở biệt phủ Trương gia, cháu đã lo là nó sẽ gây ra ô nhiễm toàn bộ nguồn nước của làng mình." – Sau lần trước Dương đã về tra cứu lại tài liệu. – "Bệnh than thể tiêu hoá có tỷ lệ tử vong cao hơn thể ngoài da rất nhiều, nhưng để nhiễm bệnh thì lại cần một lượng bào tử lớn hơn gấp nhiều lần để vượt qua hàng rào acid dạ dày đến ruột.
Với mạch nước ngầm lớn của làng Thạch Bích, bào tử sẽ bị pha loãng đến dưới mức gây hại, đánh giá ban đầu là sẽ không gây ảnh hưởng gì đến sức khoẻ dân làng."
Chú Thiện chăm chú lắng nghe, đợi cậu nói tiếp.
Dương tổng kết lại một lần nữa khẩu hiệu của đơn vị tiên phong trên tuyến đầu chống dịch: "Thế nhưng chúng ta không nên chủ quan, vẫn cần tiếp tục nâng cao chất lượng vệ sinh môi trường sống, đồ ăn phải nấu chín kỹ, nước phải đun sôi thật lâu.
Đặc biệt là cần theo dõi sát sao tình trạng sức khoẻ gia súc, nếu phát hiện gia súc bị nhiễm bệnh phải xử lý đúng cách, hoặc dân làng mình chịu khó ăn chay một thời gian cũng được, vừa tốt cho sức khoẻ vừa đỡ lo mầm bệnh.
Các vùng đất nghi ô nhiễm bào tử có thể rải vôi bột lên để sát khuẩn, cách ly khu vực đó đó ít nhất vài năm.
Cuối cùng là chăm sóc kỹ sức khoẻ cho người hiện đang nhiễm bệnh, tăng cường hệ miễn dịch tự nhiên cho họ, một khi họ khỏi hoàn toàn và mọi người áp dụng triệt để được các biện pháp phòng chống cháu mới nói trên, làng Thạch Bích có thể hoàn toàn chấm dứt dịch bệnh."
Chú Thiện nhấp một ngụm trà, hài lòng gật đầu.
Một tiếng đinh thật to vang lên, kế đó là tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng trong đầu cậu: "Chúc mừng thí sinh Lê Đỗ Triều Dương, số báo danh 0271 đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ bối cảnh cốt lõi: đưa ra đề án giải quyết vấn đề dịch bệnh của làng Thạch Bích.
Vụ án oan của Trương gia cũng đã tìm đủ các bằng chứng để xét xử lại, xin chúc mừng thí sinh Vương Đại Lãng số báo danh 2609!
Mỗi thí sinh được cộng thêm 10 điểm!
Hệ thống đang gửi xác nhận hoàn thành bối cảnh về máy chủ..."
"Chính lúc này!" – Trong tiếng pháo nổ đùng đoàng, anh Tân hét lên. – "Ngọc Huyên, Lily, lập tức tạo ra xung chấn!"
Mặt đất tức thì rung chuyển dữ dội.
Căn nhà của chú Thiện tựa như đang nhảy nhót cuồng nhiệt trên sàn disco xập xình, Đại Lãng vội vã vòng tay ôm lấy eo Dương, tay kia giữ cho đầu cậu khỏi bị va đập, thế là hai đứa như hai tấm mền đáng thương bị ném vào máy giặt quay mòng mòng, bị quăng quật hết bên này đến bên kia.
Gì vậy trời, trải nghiệm động đất 10 độ richter à!?
Dương cũng bám chặt vào tay Đại Lãng không dám buông.
Không biết thời gian trôi bao lâu, vào lúc cậu chuẩn bị ói hết bữa cơm chiều ra (nếu cậu có thể ói trong thế giới ảo), thì mọi âm thanh và rung chấn đột ngột biến mất như chưa từng tồn tại.
Căn nhà cùng chú Thiện và anh Tân không còn ở đó.
Bốn bề xung quanh đều là một màu đen đặc, tựa như Đại Lãng và cậu vừa bị ném lên một tàu con thoi và phóng thẳng ra ngoài vũ trụ.
Cậu có chút hoài niệm với không gian ở lần đầu tiên cậu đăng nhập vào kỳ thi sát hạch.
"Lãng, cậu ở đây?" – Dương lo lắng hỏi.
"Tui ở đây." – Giọng trầm thấp quen thuộc của Đại Lãng vang lên từ phía sau.
Dương thở phào một hơi rồi ngó quanh quất: "Đây là không gian mạng nội bộ sao?
Tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Vừa dứt lời, cơn đau đầu dữ dội ập đến bất ngờ làm cậu loạng choạng suýt ngã.
Đại Lãng hoảng hốt giữ chặt vai cậu.
"Dương à, chị đây, chị đang mượn đường truyền của Lily để giao tiếp với em. – Tiếng chị Ngọc Huyên vang vọng trong không gian tối đen. – "Em nghe kỹ nhé, em chỉ còn đúng 40 phút nữa ở trong này!
Em bắt buộc phải tìm ra và phá huỷ hệ thống đồng bộ hoá ý thức trong vòng 40 phút!"
"Em phải tìm ở đâu..." – Dương thở hổn hển giữa nhưng cơn nhói đau dồn dập.
Tức thì, cậu trông thấy những tia sáng xanh phát ra từ người mình, tựa như những sợi dây dạ quang cong cong uốn lượn kéo dài về phía trước.
"Đó là tín hiệu truyền tải, dữ liệu ý thức của các em đang được gửi về kho cơ sở dữ liệu của hệ thống DR, hãy đi theo tia sáng đó." – Lần này thì là giọng Lily giải thích. – "Cầm trên tay máy phá sóng chưa, thấy nó thì vung tay dí một phát là nó èo."
Em còn chẳng biết "nó" trông như thế nào...
Dương lẩm bẩm, rồi cậu đưa tay sờ soạng trong túi quần, tìm thấy một cái máy nhỏ có hình dạng như của một chiếc radio cầm tay.
Kìm nén cơn đau đầu khiến mắt cậu hoa lên, cậu quàng tay qua bám vào người Đại Lãng, chuẩn bị tiến bước.
Chợt Đại Lãng khom người xuống trước mặt cậu, trước khi cậu kịp phản ứng thì đã thấy mình nằm trọn vẹn trên lưng Đại Lãng.
Đại Lãng cõng cậu chạy từng bước vững vàng, đuổi theo những tia sáng xanh thẳng về phía trước.
Đại Lãng cứ chạy mãi, chạy mãi.
Dương tựa trán lên vai cậu ta, cơn đau đầu dường như cũng đã dễ chịu đi một chút.
Trong không gian rộng lớn trải dài tầm mắt cũng chỉ thấy một màu đen bất tận, cậu cảm thấy mình đã nằm ngoài mọi ranh giới của hư và thực.
Mọi khái niệm về thời gian, chấp niệm và thành kiến, cùng những giá trị cố hữu đều trở nên vô nghĩa tại khoảnh khắc này.
Thế giới chẳng còn lại gì ngoài cậu và người đang cõng cậu trên lưng, người đã đi qua cùng cậu gần hết những cột mốc quan trọng của 21 năm cuộc đời.
Cậu đã cố không để lộ ra, nhưng cậu cũng đã rất sợ hãi về việc cuối cùng tất cả những gì tạo nên con người cậu chỉ còn lại vỏn vẹn một dãy số 0 và 1 dài dằng dặc, và cứ thế bị xoá bỏ một cách nhẹ nhàng và tàn nhẫn, như cách người ta vứt đi một mẩu giấy vụn vô dụng.
Thế nhưng vào lúc này đây, có lẽ là nhờ hơi ấm của tấm lưng to rộng cùng bờ vai vững chắc, cậu lại chẳng thấy bất an hay cô đơn chút nào nữa.
Dương bỗng nhiên bật cười, cậu bắt đầu kiếm chuyện phiếm với Đại Lãng, tựa như hai đứa đang đi bộ trên con dốc từ trường về: "Nè, nếu như tui cứ thế không bao giờ tỉnh lại nữa, thì cậu sẽ làm gì?"
"Đừng có nói linh tinh." – Giọng Đại Lãng khó chịu.
"Thì cậu cứ trả lời đi."
"Tui sẽ bẻ lão Tân làm đôi."
"Dữ vậy!" – Dương cười rũ. – "Sau đó có đem ổng đi rang cháy cạnh luôn không?"
"Sau đó..." – Giọng Đại Lãng đột nhiên trở nên nghiêm túc lạ thường. – "Sau đó tui sẽ đi tìm cậu."
"Ở đâu?"
"Ở bất cứ đâu, mọi chiều không gian, mọi chiều thời gian, ở thế giới thực lẫn thế giới ảo, bất cứ đâu tui có thể tìm."
"Cậu sẽ tìm trong bao lâu?" – May là lúc này Đại Lãng không thể trông thấy biểu cảm của cậu, không thì cậu sẽ mất mặt lắm.
"Mãi mãi, cho đến khi tui tìm thấy cậu, hoặc là cho đến khi tui chết." – Nửa câu sau trở nên nhẹ bẫng.
Đột nhiên Dương chẳng biết nói gì nữa.
Vòng tay đang ôm người trước ngực thêm siết chặt.
Đi thêm một lúc nữa, Đại Lãng chợt dừng lại.
"Thấy rồi."
Dương ngẩng đầu lên, tức thì trong đầu cậu cũng xuất hiện nhà bác học Ác-si-mét trần truồng đang sung sướng chạy đi chạy lại hô to "Euréka!" sau khi ông tìm ra nguyên lý lực đẩy của nước.
Bởi vì phía trước chắc chắn là "nó": một khối tròn phát sáng cũng đang đuổi theo những tia sáng xanh từ người cậu!
"Nó trông như con pacman phiên bản không có mồm vậy!" – Dương leo xuống khỏi lưng Đại Lãng, lập tức rút trong túi ra chiếc máy phá sóng, lao về con pacman và vung tay lên.
Nhưng phản ứng như mong đợi đã không diễn ra.
Máy phá sóng phát ra một vòng ánh sáng về phía con pacman, nhưng rồi như bị cản bởi một bức tường vô hình, vòng ánh sáng ấy dội ngược lại thẳng về phía cậu.
"Dương!" – Tiếng Đại Lãng thét lên hoảng sợ.
Dương bị hất văng xa một đoạn.
Cậu đau đớn ngồi dậy, xây xẩm mặt mày.
Rồi cậu lại thử lại một lần nữa.
Kết quả vẫn không khác gì, lần này cậu bị văng ra còn xa hơn.
Chấn động mạnh khiến cậu cảm thấy xương sườn mình dường như sắp vỡ vụn.
Cậu gọi to tên Lily: "Tại sao em không tiếp cận được nó!?"
Không có tiếng trả lời.
"Chị Lily!?
Chị Ngọc Huyên!?
Mọi người đâu rồi!?"
Không gian xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
"Có vẻ như cái hệ thống này được mã hoá bảo mật rồi."
Đại Lãng chạy đến chỗ cậu, kéo cậu đứng dậy.
Con pacman đang chậm chạp lăn về phía cậu theo đường chỉ dẫn của những tia sáng xanh.
"Sao tui không liên lạc được với ai cả!?
Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi sao!?"
Cơn đau đầu liên tục kéo tới, lần sau lại đau đớn hơn lần trước, Dương ôm lấy đầu, môi đã bị cắn chặt đến bật máu.
Đại Lãng cũng đã mất bình tĩnh, cậu ta hét to vào khoảng không: "Ngọc Huyên!
Lily!
Mau bảo Đông đánh thức Dương dậy!"
Vẫn không có tiếng người đáp trả.
Đột nhiên một giọng nói khác vang lên: "Alô Đại Lãng, Triều Dương, hai người có nghe thấy gì không!?"
Là giọng của anh Khang.
"Có em đây, chị Ngọc Huyên và Lily đâu rồi!?"
"Phía bên đó bị mất tín hiệu tạm thời!
Bách vừa vượt bức tường lửa theo chỉ dẫn của anh Tân để tìm đường truyền liên lạc khác với các cậu."
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao!?"
Khang ngập ngừng một chút rồi nói: "Ngọc Huyên vừa gọi điện cho anh nói Hoài An mất tích rồi."
Dương sững sờ: "Không thể nào!
Sao người sống sờ sờ lại mất tích được!?"
"Có vẻ cô bé đã bị đưa đến phòng phẫu thuật..."
Hơi thở của Dương trở nên gấp gáp: "Nhưng đến tận cuối giờ chiều nay tình hình con bé vẫn ổn định, không có dấu hiệu tăng áp lực nội sọ cơ mà!?"
"Lúc nãy phòng bệnh cô bé có tiếng chuông báo động, bác sĩ điều trị và y tá lập tức đến kiểm tra sinh hiệu và đưa vào phòng chụp CT.
Nhưng sau khi vào đó liền bị giáo sư Nghị cướp người, nói là phải làm phẫu thuật gấp và đã chuyển Hoài An đi!"
"Nói anh Tú ngăn ổng lại!"
"Anh Tú canh chừng giáo sư Nghị cả buổi, nhưng hoá ra người anh ấy theo dõi chỉ là một kẻ giả mạo, giáo sư Nghị đã cắt đuôi anh Tú từ lâu!"
"Chị Ngọc Huyên thì sao!?"
"Phòng bệnh của Hải Ly đã bị khoá ngoài, cô ấy đang bị nhốt bên trong."
Trái tim của Dương như rơi vào một hầm băng.
"Dương, chúng ta mắc bẫy rồi." – Tiếng anh Khang nặng nề rơi xuống như một quả bom nguyên tử.
"Tránh xa khỏi nó đã!" – Đại Lãng kéo Dương ra khỏi con pacman đang tiến lại gần. – "Cậu sẽ không làm sao!
Trước khi tiến trình đồng bộ hoá kết thúc, Đông sẽ đánh thức cậu dậy!
Sau đó chúng ta sẽ chạy đến bệnh viện..."
"Không kịp đâu."
Một giọng nói âm trầm vang lên, nhưng không phải từ không gian bên ngoài, mà là từ một luồng ánh sáng đang hiện ra trước mặt hai người họ.
Những quầng sáng li ti nhảy múa liên tục cho đến khi xếp lại gần nhau, tạo thành hình dạng của một cơn ác mộng vĩnh viễn không kết thúc.
"Bác sĩ Nghị..." – Giọng Dương run rẩy.
"Chào cậu Dương, và cả cậu Đại Lãng đây nữa." – Giáo sư Nghị mỉm cười với cậu.
Dương hét lên một tiếng và lao thẳng về phía giáo sư Nghị, dùng hết sức bình sinh vung một nắm đấm vào thẳng mặt ông ta.
Nhưng cú đấm của cậu xuyên thẳng qua đó.
Giáo sư Nghị lắc lắc đầu: "Vô ích thôi, đây chỉ là một ảo ảnh, cậu không chạm được vào ta đâu!"
"Ông đã làm gì Hoài An rồi!?"
"Yên tâm đi, cô bé vẫn đang ngủ say trong phòng phẫu thuật, ta chưa đụng tay vào đâu." – Ông ta thờ ơ nói. – "Ta sẽ để hệ thống ra tay với cậu trước."
Con pacman đã ăn mòn những tia sáng xanh phát ra từ người Dương, sợi dây ngày một ngắn dần và nó cũng ngày một tiến lại gần cậu.
Đại Lãng đứng đằng sau cậu, ngăn cách cậu với con pacman, đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng về phía giáo sư Nghị.
"Nào nào, đừng nhìn ta bằng cặp mắt ấy." – Ông ta cười rộ lên thích thú. – "Hãy nhìn ra xung quanh đi, thấy thế nào?
Thế giới ta đã tạo ra thật đẹp chứ?"
Không gian tối đen xung quanh không biết từ lúc nào đã hiện ra vô số những tia sáng đủ sắc màu, có xanh, có đỏ, có vàng, mềm mại và cong lượn trôi về phía trước, tụ tại một toà lâu đài rát vàng, nguy nga mỹ lệ.
"Lũ đần độn ở viện nghiên cứu thì biết gì chứ!
Chúng chẳng biết cái quái gì!" – Ông ta gằn giọng. – "Nhưng chúng dám gọi ta là gã gàn dở, là kẻ lập dị và đuổi ta ra khỏi dự án!
Một lũ vô ơn và bất tài!
Để ta xem nếu không có ta thì chúng còn làm được trò trống gì!!"
Rồi ông ta cười phá lên như một kẻ điên dại.
"Tại sao!?
Không phải ông làm thế vì con gái ông ư?"
"Ồ, Hải Ly sao?
Rõ ràng rồi, ta làm thế vì con bé mà!" – Giáo sư Nghị ngẩn ra. – "Nhưng rồi ta nhận ra, thực ra ta cũng chẳng việc gì phải trông cậy vào cái công nghệ tế bào gốc chết tiệt của lão Yên cả, ta có thể chuyển ý thức con bé vào cơ thể một người khác luôn cơ mà!
Dù cũng hơi đáng tiếc cho cái thân xác có chung máu mủ với ta không thể tồn tại được nữa."
Dương lạnh người: "Thế nên ông nhắm tới Hoài An và tôi!?"
"Ồ không không, hiểu lầm rồi.
Ta chưa tìm được thân xác tương thích cho Hải Ly đâu.
Hai anh em cậu là để dành cho hai nhà đầu tư khác cơ, cũng thật tình cờ làm sao, họ cũng là một cặp anh em và cũng mang nhóm máu hiếm."
"Ông nhận ra kế hoạch của bọn tôi từ lúc nào?"
"Ý cậu là cái kế hoạch phá huỷ hệ thống đồng bộ hoá ý thức của ta?
Ồ, các cậu nghĩ bệnh viện là chốn không người sao?
Đâu đâu cũng có camera đấy." – Nếu không phải trong không gian này hơi thiếu thốn vật chất, có lẽ giáo sư Nghị đã vắt chân ngồi trên sô pha, vừa uống trà vừa thưởng thức sự nỗi tuyệt vọng tràn qua ánh mắt của hai đứa trẻ trước mặt.
Con pacman chỉ còn cách Dương khoảng chừng một gang tay.
Lúc này cậu đã đau đớn đến cùng cực, tưởng như có vô số, vô số kẻ đang lấy đá đập vào đầu cậu.
CỐP, CỐP, CỐP, CỐP.
Đại Lãng cầm lấy máy phá sóng từ tay Dương, vung lên thật mạnh.
Nhưng cũng như Dương ban nãy, cậu ta bị văng ra thật xa.
Đại Lãng lại chạy đến, ôm chầm lấy Dương kéo đi.
Nhưng con pacman như đã dính chặt vào tia sáng, nó lăn theo từng bước chạy của Đại Lãng.
CỐP, CỐP, CỐP, CỐP.
Dương hét lên đau đớn, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo cậu.
"Thế nào?
Một thành quả nghiên cứu gần đây của ta đấy.
Ta đặt tên nó là hệ thống AWA.
Một công nghệ tuyệt vời, một phát minh vĩ đại đánh dấu bước nhảy vọt của khoa học, nó sẽ đưa con người vượt qua mọi giới hạn tầm thường và chạm tới thánh thần!" – Ông ta cười khùng khục. – "Sẽ nhanh thôi, chỉ một chút nữa thôi là tất cả sẽ kết thúc, không còn đau đớn nữa đâu."
"Sẽ nhanh thôi...
Nào cùng ta đếm ngược nhé..." – Ông ta lấy ra từ không trung một chiếc đồng hồ hẹn giờ.
Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên trong không gian như tiếng thì thầm của thần chết: "Hai mươi...
Mười chín...
Mười tám..."
"Tôi không để ông làm thế đâu." – Một giọng nói đột ngột cắt ngang.
Dương mơ màng trông thấy bóng dáng anh Tân xuất hiện.
Anh Tân liếc khoảng cách giữa Dương và quả cầu phát sáng, rồi anh vung tay thật nhanh ném một cái gì đó nhỏ xíu về phía con pacman, đồng thời hét lên thật to: "Bách, chạy chương trình giải mã đi!"
"Em chạy đây!
Giải mã AES-256-GCM!"
Đại Lãng cũng lập tức lấy ra chiếc máy phá sóng, bấm liên tục theo các ký tự Bách đọc.
"HyKLm082..."
Tiếng đồng hồ vẫn đều đặn đếm ngược: "Mười ba... mười hai..."
Con pacman chuyển màu liên tục từ vàng sang xám, rồi lại xanh sang đen, bề mặt nó hiện ra các ký tự mã hoá không thể đọc hiểu, nhưng nó vẫn lăn về phía trước.
"Các ngươi đang làm cái quái gì vậy!?" – Giáo sư Nghị hét lên giận dữ.
Ông ta cũng lấy từ trong người ra một cái điều khiển, điên cuồng bấm nút.
Bách nghiến răng: "Ông ta mã hoá lại rồi, reset hết đi, em đọc lại đây!"
"92hKAOjN..."
Con pacman chỉ còn cách Dương khoảng chừng 5 cm.
Lúc này cậu gần như đã rơi vào trạng thái hôn mê.
"Chín... tám... bảy..."
"KLLnas2h..."
Chỉ một chút nữa thôi...
Cầu xin cậu, hãy cố lên chỉ một chút nữa thôi...
Bàn tay Đại Lãng đã run rẩy, mồ hôi rơi vào mắt cậu cay xè cũng không kịp gạt đi.
Lúc này trong đầu cậu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: Phải bấm nhanh lên nhanh lên, trước khi lão ta đổi mã hoá thêm lần nữa...
"Năm... bốn..."
"hKnam192...
Một chút nữa thôi!"
Giáo sư Nghị nhếch môi cười lạnh lẽo: "Kết thúc rồi, chỉ cần ta ấn nút này một lần nữa..."
"Bố, làm ơn dừng lại đi!" – Yiếng khóc nghẹn ngào của Ngọc Huyên bất ngờ vang dội giữa không trung. – "Con đã tỉnh lại rồi."
Giáo sư Nghị sững sờ, bàn tay cứng đờ trên nút bấm điều khiển.
"Tấn công!" – Anh Tân hét lên.
Đại Lãng vung mạnh chiếc máy phá sóng về phía con pacman.
Một luồng sáng đỏ quạch loé lên, kéo theo một tiếng rền vang dữ dội.
"Ba... hai... một..." – Tiếng đồng hồ đếm ngược bị nhấn chìm trong vụ nổ buốt óc.
Sau cơn váng vất vì chấn động mạnh, mọi người mở mắt ra.
Con pacman đã biến mất.
Đại Lãng lập tức chạy lại ôm lấy Dương đã kiệt sức nằm trên mặt đất.
"Không thể nào... không thể nào..." – Giáo sư Nghị lẩm bẩm như người mất hồn. – "Con đang ở trong Lily cơ mà?"
"Ngọc Huyên... cậu ấy đã đổi chỗ cho con từ lâu rồi..." – Ngọc Huyên nức nở nói, tiếng khóc của cô vang vọng trong không gian như một bản nhạc buồn bã.
Ảnh ảo của giáo sư Nghị vụt tắt.
Trên không gian đen kịt bỗng xuất hiện những quầng sáng bồng bềnh tựa như những cục bông gòn nhiều màu sắc.
Anh Tân chỉ tay vào đó: "Đó là đám mây dữ liệu, tải xuống đi!"
Bách bối rối: "Ờm...
đây là mật khẩu bốn số, thử hết cũng được thôi nhưng do có cơ chế chặn nên sẽ rất mất thời gian, có ai biết dãy số nào ý nghĩa với giáo sư Nghị không?"
"Thử ngày sinh của ổng đi, 1208 hoặc 0812." – Giọng Lily cất lên.
Bách đáp lại: "Không phải!"
"Sinh nhật của Hải Ly thì sao?
0202?"
"Cũng không được."
"Thế thì 1406."
"A, tải được rồi!
Đó là ngày gì vậy?"
"Đó là ngày tui gặp tai nạn giao thông vào 1 năm trước." – Tiếng Ngọc Huyên trả lời.
Không gian một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Dương đã mơ hồ tỉnh táo trở lại, cậu nửa ngồi nửa nằm dựa vào lồng ngực của Đại Lãng, tiếng tim đập thình thịch dội vào trong tai.
Cậu ấy hẳn đã rất sợ hãi, Dương thầm nghĩ.
"Tải xong rồi!" – Anh Khang phá vỡ bầu không khí im lặng. – "Các tài liệu này đủ để làm bằng chứng khởi kiện giáo sư Nghị."
"Kết thúc rồi, Dương.
Cảm ơn em." – Anh Tân cúi xuống nhìn cậu, nở một nụ cười rạng rỡ.
Trong cơn mê man vẫn còn vương lại một nửa, lần đầu tiên Dương nhận ra anh ta cũng có thể cười một cách thật lòng như vậy. – "Cảm ơn cả em nữa, Đại Lãng.
Giờ thì chúng ta trở về thôi."
Dương tỉnh dậy trong tiếng gọi của Đông.
Vừa thấy cậu mở mắt Đông lập tức ôm chầm lấy cậu, oà khóc: "Trời ơi may quá mày tỉnh lại rồi!
Tao đã lo gần chết luôn đó!"
Dương vỗ vỗ lưng Đông an ủi: "Đừng khóc nữa, tao đã trở về nguyên vẹn không mất một miếng thịt nào rồi đây."
Đại Lãng cũng đã tỉnh dậy, cậu ta nhìn chằm chằm Dương không rời mắt như để xác định rằng mình đã thoát khỏi cơn ác mộng tồi tệ nhất.
"Dương...
Anh Tân không tỉnh lại?" – Tiếng Đông bối rối kêu lên.
Dương vội vã chạy sang.
"Anh Tân anh Tân!
Dậy đi thôi!"
Anh Tân vẫn nhằm nghiền mắt như đang trong một giấc ngủ say nồng.
Thốt nhiên cậu nhớ lại nụ cười khi nãy của anh, như nghĩ ra điều gì, cả người cậu chợt lạnh toát.
Cậu lập tức gọi điện cho anh Khang: "Anh Khang, anh Tân không tỉnh lại.
Anh liên lạc được với ảnh ở trong DR không?"
Khang nói gì đó với Bách.
Một lúc sau, giọng anh nặng nề cất lên: "Anh Tân đã tự mình ngắt kết nối với thế giới bên ngoài rồi."
Dương không dám tin, cậu run rẩy lay lay người anh Tân lần nữa.
Đột nhiên một tờ giấy rơi ra từ túi áo.
Trên đó là dòng chữ viết tay của anh Tân.
"Gửi mọi người...
Khi các em đọc được những lời nhắn này, có lẽ anh đã thực hiện được ước nguyện của mình rồi.
Anh và vợ quen nhau từ khi còn học cấp ba và đã có một đám cưới hạnh phúc sau gần 8 năm bên nhau.
Đáng lẽ đó đã là một cái kết trọn vẹn và khởi đầu cho những tháng ngày tươi sáng, nhưng rồi một ngày, nhà anh xảy ra hoả hoạn.
Có một tên hung thủ đã bị anh bắt trong khoảng thời gian anh làm cảnh sát hình sự, hắn ta đã trốn thoát khỏi trại tạm giam và trả thù lên người thân của anh.
Anh không biết rằng, lúc ấy vợ anh đã mang thai được hơn ba tháng.
Kể từ đó đến nay, anh sống trong địa ngục của sự dằn vặt và đau đớn.
Anh đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu, khi anh nhận ra mình chỉ có thể tìm được sự giải thoát trong thế giới này, nơi anh vẫn còn vợ và một cô con gái xinh xắn.
Nên là Dương, Đại Lãng, hay bất kì ai trong các em, đừng tự đổ lỗi cho mình.
Tất cả đều là do anh tự lựa chọn, và bây giờ hẳn anh đang rất hạnh phúc.
Anh đã đăng ký hiến tạng, các em hãy gửi xác của anh về bệnh viện Thanh Lâm.
Dù ý thức của anh ở ngoài đó đã chết, nhưng mong rằng cơ thể anh vẫn có thể mang lại sự sống và hạnh phúc cho một người khác, một ai đó vẫn có người yêu thương và chờ mong ở thực tại.
Một lần nữa, anh thật lòng xin lỗi Dương vì đã đẩy em vào nguy hiểm chỉ vì nguyện vọng ích kỷ của mình.
Anh sẽ kể về mọi người với Miên và Linh Đan.
Tạmbiệt, và cảm ơn các em."