Tâm Linh NHỮNG MẢNH HỒN THẤT LẠC

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
401003699-256-k870858.jpg

Những Mảnh Hồn Thất Lạc
Tác giả: nekoneko1702
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện xoay quanh hàng loạt sự kiện ma quái rời rạc:
Một căn nhà bỏ hoang từ năm 1999, nơi từng xảy ra vụ mất tích cả gia đình.

Một chuyến xe khách đêm chở toàn những hành khách kỳ lạ rồi biến mất không dấu vết.

Một ngôi trường bị bỏ hoang, nơi vẫn vang lên tiếng chuông lớp học vào nửa đêm.

Một nghĩa trang rừng sâu có ngôi mộ vô danh, nhưng luôn vang vọng tiếng khóc trẻ con.

Một ngôi làng cổ bị lãng quên, nơi dòng họ Trịnh để lại lời nguyền máu.

Một trò chơi cầu cơ làm hiện ra những oan hồn có liên hệ đến các vụ việc trên.

Ban đầu, tất cả tưởng như chỉ là những truyền thuyết riêng lẻ.

Nhưng khi được ghép lại, chúng đều chỉ về cùng một sự kiện bi thảm năm 1999: một đứa bé trong dòng họ Trịnh bị chôn sống để che giấu tội ác.

Linh hồn oán hận ấy phân tán thành nhiều "mảnh hồn", gieo rắc tai ương khắp nơi.​
 
Những Mảnh Hồn Thất Lạc
Phần I - Căn nhà bỏ hoang cuối xóm


Chương 1: Câu chuyện của ông Lâm

Con ngõ cuối xóm từ bao đời nay vẫn tối om.

Người ta nói ở đó có một thứ gì đó nặng nề, khiến bóng đèn vừa lắp chưa đầy tuần đã cháy, thợ điện đến thay cũng lắc đầu, chẳng hiểu nguyên do.

Ban ngày thì bình thường, lũ trẻ còn hay chạy chơi, nhưng cứ đến đêm, khi bóng tối phủ xuống, cả con ngõ như biến thành một thế giới khác: lạnh lẽo, ẩm thấp, và dày đặc hơi thở vô hình.Tôi tên là Minh, năm ấy hai mươi hai tuổi, mới từ thành phố về quê ngoại một thời gian.

Ở nơi phố thị đông đúc, tôi quen nhìn thấy nhà cao, đèn sáng, ồn ào, nên khi về quê, mọi thứ tĩnh mịch này vừa khiến tôi khó chịu, vừa khơi gợi một sự tò mò lạ lùng.

Nhất là khi nghe dân trong xóm kháo nhau về căn nhà số 47 cuối ngõ – nơi không ai dám bước vào từ năm 1999.Căn nhà đó thuộc về ông Trịnh Văn Hòa – một cán bộ địa chính đã nghỉ hưu, sống cùng vợ là bà Lan và hai cô con gái.

Cả gia đình biến mất chỉ sau một đêm mưa lớn.

Người ta không tìm được thi thể, không có giấy tờ báo tin rời đi, không ai nhìn thấy họ đâu nữa.

Tất cả như bốc hơi khỏi mặt đất.Chiều hôm ấy, tôi ghé quán trà nhỏ đầu ngõ.

Chủ quán là ông Lâm, đã ngoài bảy mươi, lưng còng nhưng mắt còn sáng lắm.

Thấy tôi nhìn về phía căn nhà bỏ hoang, ông khẽ hắng giọng:– “Chú mày đừng có mà dại dột, cái số 47 ấy… không dành cho người sống đâu.”

Tôi nhướng mày, cười nửa miệng:– “Sao thế ông?

Con nghe nói hồi xưa cả nhà mất tích, nhưng chắc cũng chỉ là bỏ đi đâu đó thôi mà?”

Ông Lâm đập mạnh cái chén xuống bàn, nước trà sóng sánh trào ra.

Giọng ông run run, vừa như giận, vừa như sợ:– “Bỏ đi á?

Bỏ đi thì ai để nồi cơm còn nóng hổi trên bàn ăn?

Ai để đèn còn sáng trong phòng khách?

Tao nói chú mày nghe… cả làng này chỉ có mình tao chứng kiến cái đêm hôm đó.”

---

Ông Lâm châm thêm điếu thuốc, khói thuốc mờ đặc quanh khuôn mặt nhăn nheo.

Giọng ông trầm xuống, đều đều như kể lại một ký ức đã in sâu trong máu:“Đêm ấy mưa to lắm.

Gió gào, cây ngã rạp cả.

Tao nhớ rõ, vì cả nhà tao phải chạy đi buộc lại mái chuồng gà, sợ nó tốc mất.

Tầm gần nửa đêm, tao nghe thấy tiếng kêu thất thanh từ nhà ông Hòa.Ban đầu tưởng tiếng trẻ con khóc, nhưng lạ lắm, nó the thé, dài dằng dặc, vang vọng khắp xóm.

Tao vội chạy ra hiên nhìn, thì thấy cửa nhà ông Hòa bật tung, đèn trong nhà chớp nháy như sắp nổ.

Mưa hắt vào, sấm chớp loang loáng.

Tao còn thấy bóng ai đó nhỏ bé đứng ở cửa – chắc là con bé út nhà ông, con Trịnh Ngọc Anh, mới tám tuổi thôi.

Nó đứng đó, người ướt sũng, tóc dính bết che kín mặt.Tao gọi lớn: ‘Ngọc Anh ơi, con làm gì ngoài đó thế?’.

Nhưng nó không trả lời, chỉ quay đầu nhìn tao…Mà chú biết không, cái khoảnh khắc nó quay đầu, tao lạnh toát cả sống lưng.

Vì khuôn mặt nó trắng bệch như tấm vải, đôi mắt đen sâu hoắm, chẳng còn tròng trắng.

Nó ngước nhìn tao, rồi biến mất ngay trước mắt.

Tao chạy vội sang, nhưng khi đến nơi, trong nhà không còn ai.

Tất cả đều biến mất.

Chỉ còn mâm cơm vẫn còn bốc khói.”

Tôi rùng mình.

Câu chuyện nghe như trong phim, nhưng ánh mắt ông Lâm nghiêm nghị, hoàn toàn không giống người bịa chuyện.– “Rồi sau đó sao ông?” – tôi hỏi.Ông hít mạnh hơi thuốc, nhả khói ra thành từng vòng mờ mịt.

– “Công an đến.

Họ lục tung nhà lên, nhưng chẳng thấy dấu vết gì.

Hộ khẩu, giấy tờ, cả quần áo vẫn còn nguyên.

Gia đình biến mất như chưa từng tồn tại.

Người ta đồn đoán đủ thứ: nào là nợ nần bỏ trốn, nào là đi nước ngoài.

Nhưng chú thử nghĩ xem – bỏ đi mà mang theo được cả bốn mạng người, trong chớp mắt, lại để nguyên cơm canh?

Tin được không?”

Tôi im lặng.

Mưa rơi lộp độp trên mái tôn quán trà, âm thanh ấy gợi lại hình ảnh đêm mưa năm nào trong câu chuyện ông kể, khiến lòng tôi lạnh dần.

---

Ông Lâm cúi đầu, giọng khàn đi:– “Từ hôm ấy, đêm nào tao cũng nghe tiếng gõ cửa.

Ban đầu nhẹ thôi, sau thì dồn dập, như ai đang cố phá cửa nhà tao.

Tao mở ra thì chẳng thấy ai.

Nhưng trong gió, tao lại nghe tiếng trẻ con cười, khe khẽ, như đang trêu chọc.

Nhiều khi, tao thấy bóng dáng con bé Ngọc Anh đứng ở sân, nhưng tao dám thề nó không còn là người nữa.

Chú tin hay không thì tùy, nhưng tao khuyên: đừng bước chân vào căn nhà đó.”

Tôi ngước nhìn về phía căn nhà số 47.

Giữa màn đêm nhập nhoạng, nó trơ trọi như một cái xác khổng lồ bị bỏ quên.

Cánh cửa gỗ mục rữa khẽ cọt kẹt, như có bàn tay vô hình đang đẩy nhẹ.

Trên khung cửa sổ tầng hai, một mảnh kính vỡ phản chiếu ánh trăng nhợt nhạt.

Tôi nheo mắt, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi thề đã thấy một bóng người nhỏ bé đứng nhìn ra.Tôi lạnh sống lưng, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng cỏi.

– “Ông Lâm, nếu như thật sự có chuyện… cháu muốn tìm hiểu.

Biết đâu còn có điều gì bị che giấu.”

Ông Lâm trợn mắt:

– “Mày muốn chết hả?

Đã có bao người tò mò, nhưng chưa ai quay lại mà kể cả.

Tao không muốn mất thêm một đứa trẻ nào trong xóm này đâu.”

Tôi cười gượng, nhưng trong lòng lại dấy lên ngọn lửa khó tả: sự sợ hãi trộn lẫn với khao khát khám phá.Đêm đó, tôi trở về nhà ngoại mà trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh cô bé Ngọc Anh ướt sũng đứng trong mưa.

Ngoài cửa sổ phòng tôi, gió thổi từng hồi lạnh buốt.

Và trong phút giây lim dim, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, ba tiếng chậm rãi: cốc… cốc… cốc…

---
 
Những Mảnh Hồn Thất Lạc
Phần I - Căn nhà bỏ hoang cuối xóm (2)


Chương 2: Lũ trẻ con trong xóm vào chơi căn nhà hoang

Trưa hôm sau, nắng hắt xuống chói chang.

Con ngõ cuối xóm lặng ngắt, chỉ nghe ve kêu râm ran trên hàng tre rậm rạp.

Tôi đi dọc ngõ, đầu vẫn ong ong vì chuyện ông Lâm kể tối qua.

Càng nghĩ, tôi càng không thể dứt ra được.Lũ trẻ con trong xóm tụ tập trước sân nhà bà Tư, cãi nhau chí chóe.

Một thằng nhóc gầy gò, da ngăm đen, tên Hùng, hất hàm thách bọn bạn:– “Tao dám vô căn nhà số 47.

Đứa nào dám theo không?”

Cả bọn xôn xao.

Con bé Mai, khoảng mười tuổi, liếc về phía căn nhà bỏ hoang, mặt hơi tái:

– “Người lớn cấm rồi.

Mày không sợ ma hả?”– “Ma quỷ gì.

Chỉ là nhà cũ thôi.

Toàn mấy ông bà bịa ra để hù trẻ con.” – Hùng vênh váo.Tôi dừng lại nghe, không chen vào, nhưng trong lòng bồn chồn.

Căn nhà số 47 hiện lên trong trí óc tôi như một cái hố sâu hút, cứ thôi thúc, kéo giật lấy mình.Đúng lúc ấy, Hùng trừng mắt nhìn đám bạn, giọng thách thức:

– “Không ai dám thì tao vô một mình.

Đồ nhát chết!”

Nói rồi nó chạy ào về hướng căn nhà.

Một vài đứa do dự rồi cũng lon ton chạy theo, không dám bỏ bạn lại.Tôi thấy thế, lưỡng lự vài giây rồi quyết định bám theo.

Phần vì lo lũ nhóc gặp chuyện, phần vì… tôi muốn tận mắt chứng kiến những gì người ta đồn đại.

---

Cánh cổng sắt rỉ sét của căn nhà số 47 nặng trịch, mở ra kẽo kẹt.

Mùi ẩm mốc bốc lên, ngai ngái như xác chuột chết lâu ngày.

Sân trước cỏ mọc um tùm, gạch lát vỡ nát loang lổ.Hùng đi trước, nghênh ngang:

– “Thấy chưa, có gì đâu mà sợ!”

Tôi dặn:

– “Này, đi cẩn thận.

Đừng có chạy lung tung.”

Bọn nhỏ ríu rít theo sau, vừa đi vừa thì thầm.

Tiếng dép nhựa lẹp xẹp vang vọng trong khoảng sân rộng, hòa với tiếng ve ngoài kia, nghe gai gai khó tả.Khi chúng tôi bước vào nhà, không khí khác hẳn.

Bên ngoài nóng hầm hập, nhưng trong nhà lạnh ngắt.

Mùi ẩm mốc nồng hơn, trộn với mùi gỗ mục và vôi bong tróc.Phòng khách bày biện đồ đạc như còn dang dở.

Trên bàn, một chiếc bát sứ vỡ đôi, trong lòng bát còn dính chút cơm khô lại, vàng ố.

Cạnh đó là chiếc thìa inox đã gỉ.

Một cái ghế gỗ đổ ngang, bụi phủ đầy.Mai run run nói nhỏ:

– “Giống như… vừa mới có người ăn xong.”

Hùng cười khẩy, nhưng giọng lạc đi:

– “Xì, mấy chục năm rồi, cái gì chả còn.”

Chúng tôi đi sâu hơn.

Ở cuối hành lang là cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai.

Tôi ngẩng nhìn – bóng tối đặc quánh phủ kín, như nuốt trọn mọi ánh sáng.

Trong phút chốc, tôi tưởng như thấy bóng ai đó nhỏ thó ngồi ở bậc thang trên cùng, ôm đầu gối, tóc rũ xuống.

Nhưng khi tôi chớp mắt, chỉ còn trống rỗng.

---

Trong phòng ngủ, trên bức tường vẫn treo một khung ảnh.

Lũ nhỏ xúm lại nhìn.

Đó là ảnh gia đình: ông Hòa mặc áo sơ mi trắng, bà Lan đứng cạnh, tay đặt lên vai hai cô con gái.

Cô bé lớn khoảng mười ba, còn bé út chừng tám tuổi.Nhưng khuôn mặt bé út bị ai đó cào rách toạc, thành những vết xước ngang dọc, lòi lớp giấy trắng phía dưới.Mai bật khóc nho nhỏ:

– “Ai lại làm thế này?”

Tôi lặng người.

Những vết xước không hề cũ, như vừa mới rạch gần đây.Đúng lúc ấy, bỗng có tiếng cốc… cốc… cốc… vang lên.

Cả bọn giật thót, quay đầu lại.

Tiếng động phát ra từ trên trần nhà, như có ai đang gõ nhịp nhàng.Hùng cố gồng:

– “Có thể là chuột thôi.”

Nhưng tôi thì biết, tiếng gõ ấy nặng nề và chậm rãi, không giống chuột chạy.

Nó giống… tiếng gõ cửa mà tôi đã nghe đêm qua.

---

Hùng đột nhiên nảy ra ý nghĩ dại dột.

Nó cười ranh mãnh:

– “Hay mình lên tầng hai coi thử.

Biết đâu gặp ma thật.”

Tôi quát khẽ:

– “Không được!

Đi về thôi.”

Nhưng lũ trẻ tò mò quá, không nghe lời.

Hùng dẫn đầu leo lên cầu thang.

Mỗi bậc gỗ kêu răng rắc dưới chân, âm thanh như xương khớp gãy.Tầng hai tối đen.

Chúng tôi bật đèn pin điện thoại, ánh sáng yếu ớt chiếu vào căn phòng đầu tiên.

Trên sàn rải rác toàn giấy vở cũ, ố vàng.

Có quyển nhật ký mỏng, bìa hồng.

Tôi nhặt lên, lật vài trang.

Nét chữ tròn trịa của trẻ con:“Hôm nay ba mắng chị.

Chị khóc nhiều.

Em sợ lắm.

Em nghe tiếng gì dưới giếng, nhưng không ai tin…”

Trang sau bị xé dở, chỉ còn mấy chữ nguệch ngoạc:

“…

đừng kể cho ai… nếu không…”

Tôi lạnh buốt tay, gấp vội lại.Đúng lúc đó, Mai la hét:

– “Anh Minh!

Có người ở kia!”

Cả bọn xoay đèn pin về phía cuối hành lang.

Trong ánh sáng mờ, một bóng người nhỏ thó đứng quay lưng lại, tóc dài che kín.

Nó bất động vài giây, rồi từ từ quay đầu.Đôi mắt đen ngòm, sâu hoắm.

Miệng nó nở ra một nụ cười rộng đến tận mang tai.Lũ trẻ rú lên, bỏ chạy toán loạn.

Tôi kéo Mai, lao xuống cầu thang.

Tiếng chân đập ầm ầm, tim tôi đập dồn dập.

Sau lưng, tiếng cười trẻ con vang vọng, sắc lạnh như dao cứa.

---

Cả bọn thoát ra sân, lao ra ngoài cổng.

Mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Hùng, vốn to mồm nhất, giờ mặt cắt không còn giọt máu, run bần bật.Tôi ngoái lại.

Căn nhà im phăng phắc, như chưa từng có chuyện gì.

Nhưng khi ánh mắt tôi lia qua cửa sổ tầng hai, tim tôi như ngừng đập: có một bàn tay nhỏ bé, trắng nhợt, dính máu, đang đặt lên khung cửa.

Ngón tay gõ nhịp cốc… cốc… cốc… – chậm rãi, đều đặn, như chào tạm biệt.Tôi lặng người, rồi vội quay đi, kéo lũ nhỏ chạy thẳng về đầu ngõ.

---

Tối đó, cả xóm lại râm ran.

Lũ trẻ con thề sẽ không bao giờ bén mảng tới số 47 nữa.

Nhưng tôi biết, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.

Trong đầu tôi vẫn còn ám ảnh gương mặt bé gái với nụ cười xé toạc và tiếng gõ đều đặn ấy.Câu hỏi của ông Lâm vang vọng:

“Có những thứ không dành cho người sống đâu.”

Nhưng tôi – kẻ tò mò – dường như đã đặt chân quá sâu vào cái vòng xoáy tăm tối này rồi.
 
Back
Top Bottom