Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Như Xưa - Sơn Nguyệt Từ Hoan

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPStU9B1c9amTTFRoTh1onhfkGM-cMtJADdlD2cnPloNnHdw9OMIRtNxl789DAe5d6arfroNq8mnoY9qvJ8zgwVVkfeIGPkoQb1xX9gQmmr5y-fGt6BPoxX__Aet-4NQTBJ9Yw-R7lQMYLJZiPRkoMM=w215-h322-s-no-gm

Như Xưa - Sơn Nguyệt Từ Hoan
Tác giả: Sơn Nguyệt Từ Hoan
Thể loại: Đam Mỹ, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Hán Việt: Như cố

Tác giả: Sơn Nguyệt Từ Hoan

Edit: Heana

Bìa: Heana

Tag: Nguyên sang tiểu thuyết, BL, đoản thiên, kết thúc, cổ đại, HE, ngôi thứ hai, 1v1.

Tóm tắt: Ôm vợ bé nhỏ đầy vết thương về nhà.

Hắn là Vương gia, có nhan sắc có tiền tài, quyền cao chức trọng. Ngày nọ phụng mệnh đến khám xét nhà của một tội thần, phát hiện trong nhà tội thần giấu kĩ một nam sủng, là người của nhiều năm về trước chỉ qua một thoáng nhìn vội vàng cho hắn đem thương nhớ khảm sâu vào lòng trọn kiếp không quên.

Chú ý: Ngôi thứ hai, truyện ngắn theo hướng cứu rỗi, "hắn" chỉ công.​
 
Như Xưa - Sơn Nguyệt Từ Hoan
Chương 1: Chương 1_4



1.

Hắn là Vương gia.

Là người con thứ chín của tiên đế, đệ đệ của đương kim Thánh Thượng, từ nhỏ đã lớn lên trong cẩm y phú quý nên thuở niên thiếu tâm cao khí ngạo, hiện tại tuổi tác cũng không còn có thể gọi là nhỏ nên hắn quyết định an phận sống qua ngày.

Hoàng Thượng sợ hắn cảm thấy nhàm chán nên thường an bài đôi ba chuyện vặt để hắn bận rộn, chẳng hạn như ngày hôm nay, hắn đứng ở trong viện giám sát thủ hạ kê biên tài sản trong phủ thừa tướng.

Tội thần này tên là Nhiếp Chu, bởi vì cấu kết với giặc ngoại xâm hãm hại trung lương, nên ít ngày nữa sẽ được đưa đi chém đầu.

Hắn nhìn vàng bạc châu báu của gã bị tịch biên, trong lòng không nhịn được mà cười lạnh, vào lúc hắn định rời đi đột nhiên một thủ hạ đi đến trước mặt hắn với vẻ mặt rối rắm.

Hắn hỏi đã xảy chuyện gì, người nọ chỉ tay về một gian nhà ở phía hậu viện, lắp bắp nửa ngày cũng nói không xong một câu.

Hắn không còn đủ kiên nhẫn, nhíu mày đi đến trước căn nhà, đưa tay đẩy mạnh cửa phòng ra.

Trong phòng bày biện đơn sơ, vỏn vẹn một cái bàn cùng một chiếc giường. Trên giường thêu chỉ vàng đỏ thẫm với những tấm màn lụa tầng tầng buông xuống; dưới sàn là ra một sợi dây xích sắt to bằng cổ tay, một đầu buộc ở đầu giường còn một đầu… Buộc ở trên cổ tay một người.

Hầu kết của hắn di chuyển, mắt nhìn về người đang nằm ngửa trên giường.

Đó là một nam nhân có vóc dáng đơn bạc và khuôn mặt tái nhợt, mặt mày lại… Đẹp đến mức làm hắn không rời được mắt.

Chuyện hắn không thể rời mắt khỏi người đó còn vì một nguyên nhân khác.

Hắn đã từng gặp đối phương.

Năm năm trước ở khu vực săn bắn, y cưỡi ngựa kéo cung cài tên, đoạt lấy một con nai của hắn.

Năm ấy hắn mới mười tám, tâm cao khí ngạo chưa từng bị cướp món đồ nào nên không nể nang gì mà vung roi tiến lên cố ý chắn đường y, đối phương nghiêng mặt liếc mắt trừng hắn một cái rồi xoay người xuống ngựa đi nhặt con mồi.

Còn hắn thì đứng tại chỗ choáng váng, trong đầu toàn là cái liếc mắt sâu thẳm khi nãy.

Bây giờ thiếu niên cưỡi ngựa bắn nai ngày đó lại bị xích vào giường, không chỉ quần áo rách nát mà trên người toàn là vết thương.

Y mở to đôi mắt nhìn phía hắn giống như chẳng nhìn thấy gì.

2.

Không biết xuất phát từ lý do gì, khi thủ hạ theo sau sắp theo chân hắn vào cửa thì đột nhiên hắn xoay người đóng cửa phòng lại.

Thủ hạ sợ đến tái mặt, ngoan ngoãn đứng ở ngoài chờ không dám nhúc nhích.

Hắn do dự đi đến trước giường khoảng cách giữa hai người dần dần thu hẹp, tầm mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào, hắn đảo mắt ngó đông ngó tây một hồi mới trộm nhìn, thì ra đối phương đã nhắm mắt lại từ lúc nào.

Hắn thật sự không biết nên nói gì để đánh vỡ cục diện xấu hổ này, đành thử mở miệng kêu tên của y: “Thời… Trường Đình?”

Y không mở mắt cũng không nói chuyện, chỉ có bàn tay rũ ở mép giường nhẹ nhàng nắm chặt lại.

Hết thảy đều diễn ra trong mắt hắn.

3.

Toàn bộ số vàng bạc tịch thu ở trong nhà Nhiếp Chu đều nộp vào quốc khố, Hoàng Thượng khen ngợi hắn làm rất tốt, hắn cúi đầu mỉm cười, có chút áy náy.

Bởi vì hắn đang che giấu một chuyện.

Hắn lén lút giấu một người.

Ngày ấy hắn gỡ xiềng xích khỏi người Thời Trường Đình liền vội vàng cởi áo choàng đắp cho y, trong lúc những người khác không để ý đã nhanh nhẹn bế người lên xe ngựa.

Y để hắn làm mọi thứ nhưng không thể hiện bất kỳ sự phản kháng nào, như thể y không quan t@m đến chuyện mình sắp bị đưa đi đâu.

Hắn không biết tại sao y lại như vậy, lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để hỏi thăm, chỉ còn cách đưa y về vương phủ, gọi một thái y thân tín đến xem xét vết thương của đối phương.

Trên người y có rất nhiều vết sẹo, không chỉ mỗi việc bị ngoại lực tác động. Tình hình của tay phải đặc biệt nghiêm trọng, hình như đã bị gãy, hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng dưỡng thương, thái y thở dài nói sợ rằng y không còn nhấc nổi vật gì nặng.

Hắn hơi nhíu mày nhớ đến nhiều năm trước bàn tay này là dùng để kéo cung.

Còn y vẫn như cũ không phản ứng, cũng không thấy y liếc mắt nhìn.

4.

Cứ như vậy mà hắn đưa người về nhà nuôi dưỡng.

Hắn đoán có lẽ y không muốn gặp người khác nên tự thân đưa cơm vào tận phòng cho y dùng một ngày ba bữa, hắn cũng không quan tâm chuyện y có muốn gặp mình hay không.

Hầu như y không chịu ăn món gì, hắn bắt đầu sốt ruột cầm chén lên đút y từng muỗng nhưng y vẫn cắn chặt răng không hé môi, đối phương bị hắn chọc tức liền trừng mắt căm giận nhìn hắn.

Đây là khoảnh khắc sống động nhất của y trong ngày.

Trừ chuyện này ra, y luôn an tĩnh nằm ở trên giường tựa như ở hết nhà giam rồi lại đưa tới rồi một nhà giam khác.

Khi không được giao việc gì, hắn sẽ chạy qua nhìn y.

Có thể là y sẽ cảm thấy hắn quá phiền phức nhưng hắn lại không thấy vậy.

Những ngày đó, hắn thường xuất hiện bên cạnh y giống như chăm sóc một khúc gỗ, người nọ vẫn không nói lời nào, hắn cũng không biết nói gì nên cầm đại một quyển sách ngồi ở mép giường đọc cho y nghe.

Nội dung mà hắn đọc cho y nghe rất đa dạng, đọc đến ngày thứ bảy, y vẫn không nói một lời, chỉ mở mắt ngơ ngác nhìn l3n đỉnh màn.

Chạng vạng ngày thứ bảy, một cơn gió lạc đường thổi vào cửa sổ, hắn định buông quyển sách trong tay để đi đóng cửa sổ, bỗng chợt nghe một chất giọng nhẹ nhàng vang lên: “… Sau đó thì sao?”
 
Như Xưa - Sơn Nguyệt Từ Hoan
Chương 2: Chương 5_9



5.

Có lẽ vì lâu ngày không mở miệng nên giọng nói y nghe hơi nghèn nghẹn, thanh âm cực nhẹ thậm chí còn nhẹ hơn tiếng gió ngoài cửa sổ .

Nhưng hắn vẫn vô thức thành thật trả lời.

Bỗng hắn sững sờ, quyển sách trên tay rơi trên mặt đất vang lên một tiếng “bang”, hắn luống cuống tay chân cúi người nhặt, lại sơ ý đá ngã lò sưởi thiếu chút nữa cháy luôn cả giày.

Sau một hồi lộn xộn, rốt cuộc hắn cũng dọn dẹp xong, nhẹ nhàng ngồi vào mép giường đang tính nói gì đó thì cắn vào đầu lưỡi.

Cơn đau từ đầu lưỡi tạo ra cảm giác tê dại, hắn vội che miệng nhưng trong lòng ngầm bực bội, chuyện này thật quá xấu hổ.

Y nhìn hắn nhẹ cười thành tiếng.

Hắn ngơ ngẩn nhìn sang cảm thấy như bị thứ gì cọ nhẹ lên ngực làm tim mình không còn nghẹn, đầu lưỡi cũng không đau, những gì mà đầu óc có thể nhớ bấy giờ chính là đôi mắt cong lên và nụ cười của đối phương...

À, hắn biết là cái gì quét qua tim mình rồi, là lông mi của y.

“Tiêu Diễm” y nhìn hắn trong mắt đong đầy ý cười, nói: “Tuyết rơi rồi.”

6.

“Ngươi… Nhớ rõ ta sao?”

Vừa dứt lời hắn liền cảm thấy hối hận, chuyện gì đang diễn ra đây, trông hắn mới giống kẻ ngốc làm sao.

Y thu lại ý cười, không biết nghĩ đến chuyện gì, nhẹ nhàng nhắm mắt lại qua một hồi lâu mới mở mắt ra nhìn, giống như đang trần thuật lại một câu chuyện cũ từ xưa.

“Năm năm trước, ta đã gặp ngươi.”

Đúng thật là đã lâu rồi.

Lâu đến mấy mùa xuân đi đông tới, vật đổi sao dời, đôi tay của chàng thiếu niên có tâm hồn trong sáng vô tư năm ấy đã bị gãy và phủ đầy bụi, chỉ còn lại một khung xương.

Lâu đến nỗi khi hiểu hết thế nào là ái tình, đại mộng không thành, hắn và y đã không còn như xưa nữa.

Thật may là y vẫn nhận ra hắn.

7

Tuyết rơi dày.

Mới vừa rồi ngoài đình viện còn sạch sẽ thì trong giây lát tuyết đã rơi kín mặt đất.

Thời Trường Đình không nói nữa, dùng tay trái không bị thương để ngồi dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi đến cửa sổ.

Hắn duỗi tay đỡ thì bị y né tránh.

Y cứ như vậy mà đi từng bước đến phía trước cửa sổ, tuyết theo gió lớn thổi vào rơi ở đầu vai người nọ, bông tuyết nhanh chóng tan ra thấm ướt bạch sam. Như là nước mắt.

Hắn đứng ở phía sau y, hắn có cảm giác người trước mắt phảng phất giây tiếp theo sẽ tan ra như tuyết. Mà hắn không biết làm thế nào để giữ y lại.

“Thời Trường Đình.” Y không biết hắn đang khẩn trương nên hỏi: “Ngươi đắp một người tuyết cho ta đi.”

Đắp một người tuyết, khi thời tiết quang đãng nó sẽ tan chảy thay cho hắn. Vậy hắn nên ngắm nhìn những tia nắng, nhìn trời cao đất rộng có những nụ hoa mới cùng mùa xuân đang đến…

8.

Thời Trường Đình đưa bàn tay ra ngoài cửa sổ, từng đợt bông tuyết dừng lại ở lòng bàn tay y trong nháy mắt liền tan sạch chỉ còn lại vệt nước lấp lánh, y cúi đầu nhìn đến ngơ ngẩn.

Giống như đang dâng một món bảo bối, hắn trực tiếp nhảy từ cửa sổ phóng ra ngoài, dùng tay không nắn được một quả cầu tuyết lớn, hướng về phía y mà gọi: “Thời Trường Đình, đừng nhìn nó nữa, nhìn ta này!”

Tuyết lạnh đến thấu xương, tay hắn cũng bị cái lạnh làm cho đỏ bừng, dường như ngay cả bản thân hắn cũng chưa phát hiện điều này, vẫn mãi mê lăn quả cầu tuyết trên mặt đất, quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, chẳng mấy chốc đã trở thành hình —— người tuyết ngây thơ chất phác, trên khóe miệng nở một nụ cười hạnh phúc.

Hắn hướng nó về phía Thời Trường Đình.

Hắn đứng ở một bên với thái độ kiêu ngạo nhưng càng giống một đứa trẻ đang tranh công, hỏi: “Đẹp không?”

Y vẫn như cũ không có biểu cảm gì, thật khó mà biết tâm trạng của y đã khá hơn hay chưa.

Tuy ngoài miệng mỉm cười rạng rỡ nhưng trong lòng hắn lại lo lắng, khoảng lặng giữa hai người dường như kéo dài vô tận.

Cuối cùng hắn cũng thấy y nhẹ nhàng gật đầu.

9.

Từ ngày đó trở đi y bắt đầu buông bỏ thái độ đề phòng với hắn, cũng như bắt đầu… Giống một người đang sống.

Hắn vẫn thường xuyên đến thăm y như mọi khi, có khi là đến để đưa cơm, có khi mua một vài quyển sách mới được xuất bản đến, hoặc có khi sẽ nói về đủ mọi thứ trên đời.

Mặc dù hắn là người chủ động nói còn y luôn lắng nghe nhưng mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của y đang nhìn mình, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy cao hứng.

Hắn chưa bao giờ nhắc đến những căn bệnh cũ đó. Hắn chỉ cầu mong thời gian có thể là liều thuốc tốt để chữa lành mọi thứ.

Chỉ có bàn tay của y...

Y không chịu mở miệng nhưng hắn biết người nọ để ý nó. Hắn biết rằng khi không có ai ở bên cạnh thì chuyện y hay làm nhất là nhìn chằm chằm vào cổ tay mình.

Hắn bí mật cho người đi tìm kiếm nhiều danh y nổi tiếng, trong lòng nghĩ hắn và y chưa từng làm chuyện xấu gì, vậy sao trời cao chưa rủ lòng thương xót?
 
Như Xưa - Sơn Nguyệt Từ Hoan
Chương 3: Chương 10_12



10.

Nước chảy mây trôi, thấm thoát bọn họ đã ở cạnh nhau hơn hai tháng.

Mọi người trong phủ đều biết hắn đang chăm sóc một vị công tử, hơn nữa người nọ còn là tâm can bảo bối của hắn, ngày nào cũng phải ghé qua thăm mới chịu. Sau này Hoàng Thượng có nghe phong phanh liền có biểu cảm khó xử, thỉnh thoảng sẽ nói bóng nói gió thì hắn sẽ lừa cho qua chuyện.

Nhưng hắn chỉ quan t@m đến một chuyện.

“Nhiếp Chu… Khi nào xử lý?”

Hoàng Thượng vô cùng ngạc nhiên: “Từ lúc nào mà ngươi lại quan t@m đến chính sự?”

Hắn ấp úng, sau một hồi nói dông dài thì lấy cớ quan tâm hoàng huynh, tuy Hoàng Thượng có vẻ nghi ngờ nhưng cũng không dò hỏi tới cùng.

Chỉ là tội thứ hai của Nhiếp Chu khá phức tạp nên việc hành hình cần thêm thời gian xử lý. Nhưng hắn nắm chắc kết quả trong tay vì thế nào đi chăng nữa gã cũng không thể thoát khỏi cái chết, vì vậy mà tâm trạng hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều.

11.

Trên đường trở về phủ, người bán rong ở bên đường cất tiếng rao hàng không dứt, hắn bị mùi hương của đồ ăn quyến rũ nên mua một bịch hạt dẻ rang đường, nghĩ bụng chắc là Thời Trường Đình cũng sẽ thích món này.

Hắn mỉm cười mang túi hạt dẻ xách trở về, hứng thú gõ cửa phòng Thời Trường Đình.

Y ngồi ở bên cạnh bàn đưa lưng về phía hắn, sớm đã quen với việc ngày nào hắn cũng đến nên khi nghe động tĩnh cũng không quay đầu lại.

Hắn tự nhiên kéo ghế nhích lại gần đối phương rồi ngồi xuống, y liếc mắt nhìn hắn một cái, từ đầu đến giờ vẫn mím môi chưa nói gì.

Hạt dẻ còn nóng, hắn thật cẩn thận lột s@ch sau đó vươn tay nhét vào trong miệng y: “Nếm thử đi, ta đã đậy kín rồi nên vẫn còn ấm.”

Thừa dịp y mất cảnh giác hắn liền nhanh tay nhét thêm hạt vào miệng đối phương, y theo bản năng nhai nhai đồ trong miệng, hạt dẻ vừa thơm vừa ngọt, phút chốc hai mắt y sáng rực lên đều bị hắn nhìn thấy, trong lòng hắn càng cảm thấy vui vẻ ngồi lột càng hăng say.

Hắn lột từng hạt cho y ăn, chẳng mấy chốc đã vơi hơn nửa túi. Y bị hắn cho ăn đến no nê, không chịu nổi nữa liền giơ tay ngăn bàn tay đang đưa đồ lên miệng mình, mới vừa đụng vào đã nóng bỏng tay. Y đột nhiên thu tay lại, cúi đầu nhỏ giọng cự tuyệt: “Không ăn nổi.”

Y hơi cứng người sau đó nói thêm một câu.

"… Cảm ơn."

Hắn nhìn túi hạt dẻ vẫn còn nặng, hoài nghi tự lẩm bẩm: “Vậy là no rồi?”

Y "ừ" một tiếng xem như đáp lại, hắn thở dài không khỏi suy nghĩ cách làm thế nào mới có thể nuôi người nọ tăng thêm vài cân —— Y quá gầy, bồi bổ đã lâu như vậy mà vẫn gầy. Hắn nhìn chằm chằm vòng eo của đối phương giấu trong xiêm y rộng thùng thình, nghĩ thầm cái eo này của y sẽ gãy mất.

Trong lúc suy tư đột nhiên trong tay bị nhét vào vật gì đó ấm áp, hắn cúi đầu thì thấy đó là quả hạt dẻ đã được lột s@ch vỏ, hắn bỏ vào trong miệng thấy đúng là ngọt, còn híp mắt hưởng thụ, trong lòng vui mừng vì nhanh như vậy đối phương đã học được cách có qua có lại.

12.

Thời Trường Đình ngày càng tin tưởng hắn, mặc dù phần lớn thời gian là hắn nói thỉnh thoảng y sẽ đáp lại, nhưng hắn biết rằng có một số việc không thể vội được, chỉ có thể thực hiện từng bước một.

Nhưng đôi khi hắn cũng nghĩ y không thể ở trong nhà mãi được. Hắn không biết trước kia y đã bị giam bao lâu, cũng không rõ lần cuối y gặp người lạ là vào lúc nào.

Hắn cứ vậy mà năn nỉ ỉ ôi cho đến khi y gật đầu đồng ý.

Hắn thuyết phục rất đáng tin nhưng khi thực sự rời khỏi nhà, hắn lại cảm thấy bất an và khó chịu, thậm chí không dám rời mắt khỏi Thời Trường Đình dù chỉ một giây. Hắn đi cạnh y, giơ một cánh tay ra phía sau lưng đối phương để bảo vệ.

Y bước từng bước vững vàng, nhưng đôi tay buông thõng bên hông hơi run.

Hắn tự hỏi liệu mình hành động có quá vội vàng, đang định kiếm cớ để kéo y lại thì đột nhiên xung quanh xảy ra một vụ náo động.

Hai người bán hàng không hiểu vì lý do gì lại xảy ra xô xát, xô đẩy làm sao va phải một đứa trẻ bên cạnh ngã xuống đất liền bật khóc lóc.

Hắn cau mày nhìn sang nhưng khi nhìn lại thì xung quanh hắn đã không thấy bóng dáng của Thời Trường Đình.

Hắn giật mình, tim chợt co thắt thì lại nhìn thấy dáng người gầy gò đó xuất hiện lần nữa.

Thời Trường Đình cúi xuống bế đứa trẻ đang sợ hãi lên, phủi bụi trên người rồi đưa lại cho người mẹ đang vội vàng chạy đến.

Người mẹ rối rít cảm ơn y, còn y thì lắc đầu hình như nhỏ giọng nói gì đó với đứa trẻ.

Sau đó tiến về phía hắn.

Hắn mỉm cười nhìn y đi từng bước về phía mình, đối phương nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của hắn, nói: "Về nhà thôi."

-----
 
Như Xưa - Sơn Nguyệt Từ Hoan
Chương 4: Chương 13_14



13.

Trời vừa chớm vào xuân, chim chóc líu lo đùa vui với nhau, từng cọng cỏ non đua nhau thức dậy.

Khi hắn trở về, Thời Trường Đình đang ngồi ở trước bàn đọc sách, dạo gần đây nếu không có việc gì thì y sẽ đọc sách, phần lớn là đọc thể loại du ký, hắn mừng rỡ mà thu thập nhiều cuốn sách cho y, tuy không vui nhưng hắn cũng đành im lặng vì y không còn để ý đến mình.

Y chăm chú đọc sách nên không để ý tới bước chân, hắn liền giở trò chơi xấu, đột nhiên đem sách từ trong tay y rút ra, đối phương lập tức bị dọa, nhưng ngẩng đầu lên thấy hắn thì nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Hắn ném sách sang một bên, xoay người về phía y bắt đầu phàn nàn về những chuyện Hoàng Thượng an bài cho hắn đi làm khó như thế nào, khi hắn vừa nói khát thì y liền châm trà, hắn nâng ly trà lên môi uống cạn một hơi rồi tiếp tục luyên thuyên. Y lẳng lặng nhìn hắn, thỉnh thoảng sẽ phối hợp đáp lại một hai câu.

Trong lòng hắn mừng thầm, muốn cùng y nói thêm vài câu nữa. Hắn cố vắt óc suy nghĩ xem gần đây trong triều có chuyện phiếm gì không vì hắn muốn chia sẻ tất cả mọi thứ với Thời Trường Đình. Càng nói càng phấn khích, hắn vô tình đặt mạnh thanh kiếm ở thắt lưng lên bàn. Ánh mắt y di chuyển từ mặt hắn đến thanh kiếm sau đó nhanh chóng rời đi, nhưng hắn đã bắt kịp khoảnh khắc chán nản đó của y.

Hắn biết y đang nghĩ gì, làm sao hắn quên được năm ấy y từng là một thiếu niên tuấn lãng có thể cầm kiếm và bắn cung tràn đầy sức sống, với nét mặt sắc sảo và đôi mắt tràn đầy sự kiêu hãnh, không phải vẻ ôn hòa của bây giờ.

Hắn đặt thanh kiếm xuống, nắm lấy cổ tay đối phương kéo lên.

Y ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”

Hắn không nói gì, chỉ kéo y vào sân rồi bảo người hầu mang bia ra bắn. Y ngơ ngác nhìn hắn, như thể đã đoán được điều gì đó.

Hắn đặt cây cung vào tay y, nhướng mày mỉm cười: “Hôm nay thời tiết đẹp, ta dẫn ngươi đi bắn cung.”

Hắn không quan t@m đến động tác né tránh của đối phương, đây là lần đầu tiên y phản kháng mạnh như vậy.

Tay phải của y vẫn chưa sử dụng sức được nên không ngừng run lên khi rút cung, vì vậy hắn liền nắm tay y từ phía sau hướng dẫn y dùng nhiều sức hơn.

"Nào, buông tay ra."

Hơi thở của hắn đọng lại bên tai y khi hắn mở lời, y và hắn cùng lúc buông tay.

Khoảnh khắc mũi tên b ắn ra, hắn đã thấy vành tai của y đỏ bừng.

14.

Yên bình được vài hôm, Hoàng Thượng tiếp tục sắp xếp việc mới cho hắn, hắn và Thời Trường Đình đã quen với chuyện quấn quýt nhau không rời nửa bước, căn bản là hắn không muốn bước chân ra ngoài. Tất nhiên đó là nhận định đơn phương của hắn.

Hắn đang định trốn tránh không làm thì đột nhiên trong đầu lại nảy ra một ý khác, trong lòng hắn có chút chộn rộn, không biết mấy ngày nay hắn đứng ở chỗ nào trong lòng Thời Trường Đình. Sau nhiều ngày không gặp liệu y có nhớ hắn không?

Hắn đã có tính toán trong lòng nên vui vẻ đồng ý chuyện này, còn nóng lòng chạy về nhà báo cho Thời Trường Đình.

"Ta tuân lệnh thánh thượng ra ngoài làm việc, ước chừng phải mất bốn năm ngày mới trở về."

Hắn giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra hắn đang hồi hộp và mong chờ điều gì đó.

Thời Trường Đình nghe xong chỉ "ừ" nhẹ một tiếng, cũng không có chút phản ứng nào khác, khá giống với tiếng ậm ừ khi mời y dùng bữa.

Hình ảnh lưu luyến không thôi trong tưởng tượng của hắn bị dập tắt. Trong lòng hắn cảm thấy như khuyết đi một phần gì đó nhưng không thể nói ra, đành rầu rĩ bỏ đi trong đau khổ. Vừa đi hắn vừa tức giận phàn nàn: "Những cuốn sách đó có ích gì? Chúng không thể sánh với một người sống sờ sờ như ta."

Tuy trong lòng cảm thấy bất mãn nhưng hắn vẫn phải xử lý công việc, không ngờ dọc đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy chuyến đi này của hắn kéo dài hơn nửa tháng.

Hắn chưa bao giờ xa y lâu như vậy, đi đường xa mệt mỏi cũng chẳng là gì, dậy sớm về muộn cũng không sao. Chỉ là nhớ nhung là khó lòng dằn xuống.

Vào ngày giải quyết xong hết thảy công việc, lòng hắn như lửa đốt, cố gắng thúc ngựa về, trong đầu không có gì khác ngoài khuôn mặt mà hắn ngày đêm tơ tưởng.

Lần này đi xa thực sự là một ý tưởng tồi. Thử lòng Thời Trường Đình không thành ngược lại tự mình nhảy vào cái hố.

Hắn đi suốt đêm cuối cùng đã đến nơi vào lúc trời hừng sáng. Không quan t@m đến chuyện gì nữa, hắn giao ngựa cho người hầu rồi chạy như bay về hậu viện của Thời Trường Đình. Đi được nửa đường, hắn mới nhớ ra giờ này y vẫn đang nghỉ ngơi, nên cố gắng trấn an trái tim ương bướng của mình, đi chầm chậm lại.

Chỉ cần đứng nhìn thôi, hay đứng từ xa nhìn vào cửa sân của y, sau đó đứng ở ngoài chờ y tỉnh dậy...

Hắn nghĩ vậy nhưng vừa rẽ vào góc hắn đã nhìn thấy người đáng lẽ phải ngủ say trên giường đang đứng trước cửa, từ xa nhìn về phía hắn.

Có phải y đang đợi hắn không…?

Tim hắn bỗng đập thật nhanh. Hắn không thể tin rằng chuyện tốt nhất của ngày hôm nay lại rơi xuống người mình, hắn đang định bước thật nhanh về phía đối phương thì thấy Thời Trường Đình nhấc chân chạy ào về phía hắn, giống như mây bay nhào vào vòng tay hắn.

Hắn giật mình một lúc sau mới bật cười, giơ tay ôm cụm mây nhỏ của mình vào lòng, thật lòng trân trọng nâng niu nó.

-----
 
Như Xưa - Sơn Nguyệt Từ Hoan
Chương 5: Chương 15_17



15.

Trong chiếu thư đã viết Nhiếp Chu bị phán chém đầu, đêm trước ngày hành hình hắn đã đắn đo suy nghĩ rất lâu rồi mới thông báo chuyện này cho Thời Trường Đình.

Y im lặng lắng nghe, vẻ mặt bình tĩnh không thấy biểu hiện gì khác thường.

Nhưng hắn vẫn lo lắng, sợ cái tên này sẽ khơi dậy những ký ức không mấy tốt đẹp trong y, vất vả lắm người này mới dám bước ra khỏi vỏ sợ một lần nữa khiến y co rúm lại.

Hắn bóp vặn ngón tay dưới gầm bàn mà lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Thời Trường Đình, đột nhiên chuyển chủ đề: "Trăng đêm nay... to quá."

Dứt lời, hắn và Thời Trường Đình đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên đầu là toàn mây đen không có chút ánh sáng nào của mặt trăng.

“A, có lẽ ta nhìn lầm rồi.” Hắn xoa xoa sau đầu, trong lòng thầm khó chịu.

"Ta không sao." Y nhìn hắn mỉm cười: "Đừng lo lắng.”

Hắn vừa mới thở phào nhẹ nhõm liền nghe Thời Trường Đình nói tiếp: “Ta muốn đi gặp mặt hắn lần cuối.”

16.

Thiên lao được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng dù có chặt chẽ đến đâu cũng sẽ không làm khó được hắn. Hắn dẫn Thời Trường Đình đến phòng đặt biệt giam riêng Nhiếp Chu, đêm càng khuya mà tay của y cũng hơi lạnh nên gắt gao nắm lấy tay hắn, hắn thầm hiểu ý nắm chặt tay đối phương.

Nhiếp Chu nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy Thời Trường Đình: “Thời Trường Đình.” Giọng gã khàn khàn, cười lớn: “Ngươi đến tiễn ta lần cuối à?”

Thời Trường Đình chỉ cụp mắt xuống nhìn gã mà không trả lời.

Dường như bị thái độ lạnh lùng này của y chọc giận, Nhiếp Chu đột nhiên đứng phắt dậy, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng: "Sao ngươi không nói gì? Ngươi thật độc ác, Thời Trường Đình, một ngày làm phu thê cả đời cũng là phu thê. Một ngày ta làm ngươi bao nhiêu lần rồi ngươi quên sao! Ngươi thật sự cho rằng sau khi ta chết ngươi có thể quên được ta sao? Ta sợ rằng những đêm sau này trong mộng ngươi sẽ thấy chúng ta cùng nhau dây dưa quấn quýt."

"Nhiếp Chu." Y bình tĩnh nói: "Năm nay hoa mai nở rất đẹp, mỗi mùa xuân tới ta sẽ ngắm chúng thật lâu, không bao giờ để hụt lần nào nữa.”

Hắn biết lời này của y có ý gì, năm đầu tiên Thời Trường Đình đã bị Nhiếp Chu giam trong phủ đệ không thể nhìn thấy hoa mai nở rộ toàn thành, những năm sau đó y cũng không thể nhìn thấy những gì thứ khác.

Hắn cảm thấy trong lòng đau nhói, năm ngón tay đan xen với tay Thời Trường Đình hơi siết lại, đối phương lắc lắc tay hắn mỉm cười trấn an: “Chúng ta đi thôi.”

"Được."

Lúc hắn kéo y rời đi thì nghe thấy tiếng Nhiếp Chu từ phía sau hét lên: "Thời Trường Đình, nếu kết giao với Tiêu Diễm thì cả đời sẽ không cần lo sao? Hắn ta là Vương gia, phàm là người có địa vị càng cao thì càng vô tình tàn nhẫn. Bây giờ hắn đối xử tốt với ngươi chỉ là vì hắn nhất thời hứng thú. Làm sao hắn có thể để ý đến ngươi!”

Hắn không muốn nhiều lời nhưng vì người này quá ồn nên để gã an tâm chết, hắn phải dừng bước rồi quay đầu lại gằn từng chữ: “Ta trân trọng hắn, cầu mà không được.”

17.

Trên đường trở về phủ, hắn và Thời Trường Đình không ai nói lời nào. Hắn không biết y đang nghĩ gì nhưng bản thân hắn lại thấy ảo não.

Tất cả đều là lỗi của Nhiếp Chu, nếu như không phải Nhiếp Chu khiêu khích thì làm sao hắn có thể ở trong hoàn cảnh không tốt, nói ra lời tỏ tình trịnh trọng như vậy. Rõ ràng nên hoa tiền nguyệt hạ, gió nhẹ thổi qua, hắn và Thời Trường Đình sẽ cùng nhau uống vài chén, khi đôi má của Thời Trường Đình hơi ửng đỏ hắn sẽ nhẹ nhàng nắm lấy tay y, đặt xuống một nụ hôn lên mu bàn tay đối phương như thể hiện tình cảm của mình. Nhưng hiện tại tất cả những giấc mộng đẹp đẽ này đều bị Nhiếp Chu phá hỏng.

Tình tiết đã sai, thời điểm... còn sai hơn nữa.

Trong đầu hắn còn có một sự nghi ngờ đáng sợ hơn. Hắn không nói nên lời. Chẳng lẽ y bị hắn dọa sợ rồi sao?

Hắn run đến mức không dám thở mạnh, cuối cùng đưa Thời Trường Đình về phòng.

Thôi thì để ký ức tồi tệ này dừng lại ở đêm nay, ngày mai liền quên nó đi, hắn sẽ quên và y cũng vậy. Vấn đề thổ lộ thì cần thêm thời gian.

Hắn ngập ngừng nói: “Ừ… đêm cũng khuya rồi, ngươi đi ngủ sớm đi, ta cũng trở về ngủ.”

Nói xong quay người bỏ đi.

"Tiêu Diễm.”

Thời Trường Đình đứng ở phía sau gọi hắn thì hắn càng đi nhanh, vội trả lời: “Ngày mai gặp, ngày mai gặp rồi nói.”

Bỗng ống tay áo bị nắm lại.

Xong rồi, không lẽ hiện tại y định cự tuyệt hắn luôn đấy chứ!

Hắn cứng đờ người xoay lại, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Còn… Còn việc gì sao?”

Thời Trường Đình không trả lời mà nhìn hắn, y im lặng một hồi lâu liền bất lực thở dài.

Sau đó, hắn nhìn thấy bàn tay đang nắm tay áo quàng đã qua cổ mình, y ngẩng đầu lên trao hắn một hôn.

Khoảnh khắc đó hắn nghe thấy tiếng tim mình đập “bùm bùm” giống như pháo hoa nổ.

--------------------
 
Như Xưa - Sơn Nguyệt Từ Hoan
Chương 6: Chương 18_20 [end]



18.

Bọn họ cứ vậy mà ở bên nhau.

Thuận lý thành chương, tựa như mọi chuyện sớm phải như thế.

Thời Trường Đình của ngày nay còn càng bám người hơn ngày trước, hắn không nghĩ tới việc sau khi bày tỏ tâm ý thì đối phương sẽ bám người đến vậy, đương nhiên hắn rất thích bởi vì hắn còn bám người hơn cả y.

Ngày đẹp trời thì đi xem hoa nở đến đêm về lặng lẽ ngắm trăng lên, cùng nhau uống trà hay luyện viết thư pháp, cho dù làm gì thì bọn họ cũng cùng làm nhau, hắn kéo tay y để đối phương dựa vào vai mình. Thỉnh thoảng sẽ kể một hai giai thoại được truyền tai nhau trên phố, bọn họ sẽ trộm nhìn nhau ăn ý mỉm cười.

Y cười lên thật đẹp.

Đôi mắt kia trong veo, sâu thăm thẳm hơi cong lên như mảnh trăng lưỡi liềm mỗi lúc cười, trong đôi mắt ấy phản chiếu bóng hình của hắn.

Hắn cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi cũng đang nhếch lên. Rất nhanh y liền phối hợp với hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dùng tay nắm lấy vạt áo của hắn, cả người run lên nhè nhẹ trong vòng tay đối phương.

Hắn thường xuyên cảm thấy mình thật may mắn, tuy đến muộn nhưng người mình lỡ đánh mất cuối cùng cũng tìm lại được. Đúng thật là may mắn, tuy rằng có hơi muộn một chút nhưng tóm lại là vẫn chưa quá trễ.

Hết thảy mọi thứ vẫn còn kịp.

19.

Sau bao lần nỗ lực tìm kiếm cuối cùng hắn cũng tìm được một vị danh y nổi tiếng. Sắc thuốc, xoa bóp, giúp Thời Trường Đình hồi phục là chuyện ưu tiên hàng đầu của hắn, hết thảy mọi chuyện đều là hắn tự mình làm. Thỉnh thoảng Thời Trường Đình trêu chọc hắn quá nhàn rỗi, hắn sẽ gật đầu thật kiêu ngạo, giơ tay phải lên định bóp lấy cổ tay của y nhưng đối phương đã phối hợp nỗ lực chống trả. So với những lần trước thì lần này hắn cảm thấy lực tay của y có sức hơn.

Trong lòng hắn không khỏi mừng thầm, tính tình cũng tỏ ra trẻ con, còn cố tình giả vờ đau khi bị y nắm chặt mà lớn giọng kêu “ai ui” oai oái. Y nghi ngờ nhìn hắn, nhưng hắn không nói gì mà tỏ ra vẻ đáng thương nhìn y, biết chắc y sẽ mềm lòng với mình. Quả nhiên, Thời Trường Đình mở tay ra, cúi đầu nhẹ nhàng thổi một hơi, xin lỗi hắn và hỏi: “Còn đau không?”

Hắn giả vờ yếu đuối nhanh nhẹn gật đầu. Thấy y vẫn như cũ chưa hiểu ý mình, thế là hắn tiếp tục ám chỉ: “Hôn ta đi, như vậy sẽ không đau nữa.”

Tuy rằng trên mặt y tỏ vẻ không tin lắm, nhưng y vẫn ngoan ngoãn nghe lời nắm lấy tay hắn hôn một cái. Hắn nén lại nụ cười trên môi một hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được và cười đến run người.

Thời Trường Đình nhận ra hắn đang giả vờ giả vịt, trong lòng khó chịu đưa tay lên xoa xoa tóc hắn, hắn cười như thằng ngốc nhìn y rồi lại hôn đối phương một cái.

20.

Chuyện phục hồi cần nhiều thời gian để luyện tập nhưng đổi lại kết quả rất xứng đáng. Mỗi ngày hắn cùng Thời Trường Đình viết thư pháp, luyện kiếm, bắn cung, đã nửa năm trôi qua tuy rằng tay của y cử động vẫn còn cứng nhưng gần như đã hồi phục như ban đầu.

Hắn cảm thấy rất vui nên đêm đó liền mở một vò rượu.

Gió đêm mát mẻ nhè nhẹ thổi qua, bọn họ ngồi dưới tán cây ngâm thơ đối ẩm. Không ngờ hắn uống quá chén, không kìm được suy nghĩ đã ấp ủ bấy lâu, cầm ly rượu lên không khỏi ngập ngừng: “Thêm một ly nữa… uống nữa đi.”

“Được.”

Thời Trường Đình đồng ý, y đang định uống rượu tiếp thì bị hắn ngăn lại.

“Không, không phải uống như vậy.”

Ánh mắt hắn hơi né tránh, thanh âm thấp đến mức khó có thể nghe được: "Ta muốn uống... rượu giao bôi."

Nhưng y lại nghe được.

Y nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc và giọng điệu cũng vậy, trịnh trọng trả lời: “Được.”

Sau đó hai người họ khoác tay đối phương cùng nhau uống rượu giao bôi.

Dưới ánh trăng đậm đà làm say lòng người, rượu và người uống rượu cũng say như vậy. Không biết giữa y và hắn là ai đã chủ động nhích lại gần, tay nắm tay và thân thể bọn họ nương tựa vào một chỗ. Khuôn mặt y ửng hồng nhìn hắn tựa như đoá hoa đào kiều diễm nở vào ngày đầu tiên của mùa xuân.

Ban đầu hắn chỉ muốn nhẹ nhàng hôn môi đối phương, nhưng y lại ôm người trước mặt thật chặt, say đắm hôn trả hắn. Vì thế chén rượu và quần áo đồng loạt rơi xuống đất tạo ra một tiếng “đoong” giòn vang.

Ánh trăng vẫn đậm màu như vậy.

Bọn họ nằm dưới ánh trăng làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Ánh trăng dịu dàng ngả mình nằm lên hắn, cũng như khoác tấm tơ trắng ngà lên người Thời Trường Đình.

Bọn họ vẫn luôn như vậy, cùng nhau thưởng thức những đêm trăng.

- - - - - - - - - - - -

End.
 
Back
Top Bottom