Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhớ Về Năm 1987

Nhớ Về Năm 1987
Chương 10: Chương 10



Cô ôm chặt lấy mẹ Lục, gửi gắm tất cả sự quyến luyến vào cái ôm sâu sắc ấy. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, ngay khoảnh khắc Hứa Thần Hi vừa bước chân lên tàu, Lục Thời Ngôn đã đuổi kịp.

"Hứa Thần Hi! Không có sự cho phép của tôi, em dám bỏ đi?"

Anh ta ba chân bốn cẳng chạy đến sân ga, đúng lúc Lục Thời Ngôn đưa tay định kéo Hứa Thần Hi xuống, thì đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh.

Nhìn theo đoàn tàu ngày càng khuất xa, Lục Thời Ngôn siết chặt hai nắm đấm. Không có lệnh của anh ta, Hứa Thần Hi lại dám lén lút bỏ đi, rời xa anh ta.

Và cuối cùng khi đã ngồi yên vị trên chuyến tàu, Hứa Thần Hi nhìn bóng dáng Lục Thời Ngôn phía sau ngày càng nhỏ dần, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ tàu lướt nhanh như những thước phim quay chậm về những năm tháng đã qua của Hứa Thần Hi, từng khoảnh khắc hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô.

Từ lần đầu gặp gỡ Lục Thời Ngôn, đến những buổi hẹn hò lãng mạn, rồi lời cầu hôn ngọt ngào của anh, cô đã từng tin rằng mọi hạnh phúc của mình đều bắt nguồn từ Lục Thời Ngôn.

Nhưng người đã phá tan giấc mộng hạnh phúc ấy, cũng chính là Lục Thời Ngôn.

Lục Thời Ngôn, người đàn ông mà cô đã yêu suốt năm năm, giờ đây, cô không muốn yêu anh ta nữa. Cô muốn rời xa anh ta, cô muốn trở thành một Hứa Thần Hi hoàn toàn khác.

Nhìn mặt trời từ từ mọc rồi lặn xuống, cũng giống như tình yêu của họ, cuối cùng cũng đến ngày tàn.

Ở phía bên kia, nhìn đoàn tàu đang lao vun vút, một ngọn lửa giận dữ vô cớ trong lòng Lục Thời Ngôn càng lúc càng bùng cháy dữ dội.

Anh ta quay người bước thẳng vào văn phòng trưởng tàu, yêu cầu lập tức dừng ngay chuyến tàu đi về phương Nam kia lại.

Nhưng tàu đã khởi hành, làm sao có thể vì một đại đội trưởng quèn như anh ta mà dừng lại quay đầu. Bất lực, Lục Thời Ngôn chỉ còn cách quay sang nhìn bố mẹ mình.

"Bố! Mẹ! Sao bố mẹ lại dám tự ý giấu con đưa Hứa Thần Hi đi? Chẳng qua chỉ là bảo cô ấy xin lỗi thôi mà? Khó khăn đến thế sao? Vậy mà còn bày ra cái trò bỏ nhà ra đi này!"

Nhìn Lục Thời Ngôn đang nổi trận lôi đình, bố mẹ Lục chỉ biết thở dài lắc đầu. Đến nước này rồi, Lục Thời Ngôn vẫn còn không hiểu tại sao Hứa Thần Hi lại bỏ đi.

"Anh Thời Ngôn ơi! Anh đừng chạy nhanh thế mà! Em sắp đuổi không kịp anh rồi!"

Lúc này, Lạc Vân Sơ đuổi theo Lục Thời Ngôn cuối cùng cũng đến nơi, nhìn đoàn tàu đã đi xa, cô ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Vốn hôm nay Lục Thời Ngôn còn hứa sẽ cùng cô ta đi dạo phố, nhưng đột nhiên tên lính Trần Nhất Bình chạy đến báo với anh ta rằng đã nhìn thấy Hứa Thần Hi xách theo cả đống đồ đạc lớn nhỏ ra ga tàu.

Lục Thời Ngôn chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thế lao thẳng về phía ga tàu. Cô ta bám theo sát nút, lo sợ Lục Thời Ngôn sẽ đuổi kịp và mang Hứa Thần Hi trở về.

Nhưng may mắn thay, Lục Thời Ngôn đã chậm chân một bước.

"Anh Thời Ngôn, Thần Hi đi rồi thật sao?"

Lạc Vân Sơ tiến tới, nhẹ nhàng khoác tay Lục Thời Ngôn: "Anh Thời Ngôn, đừng buồn nữa. Chắc Thần Hi chỉ là nhất thời nghĩ không thông thôi. Đợi khi cô ấy bình tĩnh lại, nhất định cô ấy sẽ quay về."

"Thật sao?"

Nghe Lạc Vân Sơ nói, Lục Thời Ngôn lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta, như vớ được chiếc phao cứu sinh.

Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Lục Thời Ngôn, Lạc Vân Sơ không khỏi nhíu mày. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Hứa Thần Hi lại có một vị trí quan trọng đến vậy trong lòng Lục Thời Ngôn, thậm chí có lẽ còn hơn cả vị trí của cô ta.

"Đương nhiên rồi ạ. Bác trai, bác gái nói có đúng không ạ?"

Nói rồi, Lạc Vân Sơ quay sang nhìn bố mẹ Lục. Nhưng bố mẹ Lục chỉ cười gượng gạo, không nói gì.

"Thôi mà anh, phụ nữ đôi khi giận dỗi cũng cần có thời gian để suy nghĩ lại."

Nói rồi, Lạc Vân Sơ kéo tay Lục Thời Ngôn đi về phía cổng ga.

"Anh Thời Ngôn chẳng phải nói thích ăn thịt kho tàu sao? Tối nay em làm cho anh ăn nhé?"

"Ừ, anh cũng lâu lắm rồi chưa được ăn món thịt kho tàu em nấu."

Ra khỏi nhà ga, Lục Thời Ngôn âu yếm vỗ nhẹ lên đầu Lạc Vân Sơ. Lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía nhà ga, Lục Thời Ngôn vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể diễn tả thành lời.
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 11: Chương 11



Còn bố mẹ Lục đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, trong lòng chỉ biết thở dài ngao ngán. Đêm mùng một Tết, Lục Thời Ngôn không trở về nhà, mà đến nhà Lạc Vân Sơ.

"Anh Thời Ngôn, món thịt kho tàu em làm có ngon không ạ?"

Nhìn Lục Thời Ngôn đang thưởng thức món thịt kho tàu trước mặt, Lạc Vân Sơ vui sướng khôn tả.

Cô ta đã mường tượng vô số lần cảnh tượng này, và giờ đây cuối cùng nó đã trở thành sự thật.

"Anh Thời Ngôn, hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, chúng ta uống chút rượu mừng nhé!"

Nói rồi, Lạc Vân Sơ đứng dậy bước đến tủ rượu, lấy ra chai rượu vang đỏ mà cô ta đã cất giữ bấy lâu.

"Anh Thời Ngôn, đây là rượu em mang từ nước ngoài về đấy ạ, bố em còn khen ngon nữa, anh mau nếm thử đi."

Nói rồi, Lạc Vân Sơ rót một ly rượu vang đỏ đưa cho Lục Thời Ngôn. Nhưng Lục Thời Ngôn lại không đưa tay nhận lấy.

"Anh yên tâm đi mà, cái này không ảnh hưởng đến công việc đâu, hơn nữa bây giờ anh vẫn đang trong thời gian nghỉ phép. Chẳng phải quy định của các anh đâu có cấm uống rượu trong kỳ nghỉ đâu!"

Đặt ly rượu vang đỏ xuống trước mặt Lục Thời Ngôn, Lạc Vân Sơ lại tự rót cho mình một ly.

"Chúc anh Thời Ngôn của em trong những ngày tới sẽ luôn thuận buồm xuôi gió."

Nâng ly rượu của mình chạm nhẹ vào ly của Lục Thời Ngôn, Lạc Vân Sơ uống cạn ly rượu vang đỏ.

"Ly thứ hai này, em chúc anh mọi sự đều như ý. Ly thứ ba này, em chỉ ước những người yêu nhau sẽ mãi mãi bên nhau."

Uống liền ba ly, hai gò má Lạc Vân Sơ đã ửng hồng.

Nhìn ly rượu vang đỏ trước mặt Lục Thời Ngôn vẫn còn nguyên vẹn, Lạc Vân Sơ bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng.

"Anh Thời Ngôn, rượu của em khó uống lắm sao?"

Nói rồi, Lạc Vân Sơ cầm lấy ly rượu trên bàn, cố tình đưa mạnh cho Lục Thời Ngôn.

Đối với những yêu cầu của Lạc Vân Sơ, Lục Thời Ngôn chưa bao giờ có thể từ chối, lần này cũng không ngoại lệ.

Nhìn ly rượu trước mặt, Lục Thời Ngôn nghiến răng, cuối cùng vẫn nhắm mắt uống cạn.

Chỉ là Lục Thời Ngôn không ngờ rằng, chỉ một ly rượu vang đỏ, anh đã cảm thấy đầu óc quay cuồng.

"Anh Thời Ngôn, anh có biết không, thật ra em vẫn luôn yêu anh, yêu anh rất nhiều. Ngày xưa em rời đi không phải là tự nguyện, nếu có thể chọn lựa, em cũng không muốn rời xa anh. Anh Thời Ngôn, những năm tháng ở nước ngoài, trong lòng em luôn nghĩ về anh, em muốn gặp anh, muốn gặp anh đến phát điên. Anh Thời Ngôn..."

Lạc Vân Sơ còn đang nói gì đó, nhưng Lục Thời Ngôn đã không thể nghe rõ nữa. Trong khoảnh khắc ý thức cuối cùng, anh chỉ nhớ khuôn mặt Lạc Vân Sơ đang từ từ tiến sát lại gần mình.

Tỉnh dậy lần nữa, anh đang nằm trên giường của Lạc Vân Sơ. Nhìn Lạc Vân Sơ đang ngủ say bên cạnh, Lục Thời Ngôn hoàn toàn không thể nhớ ra chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

"Anh Thời Ngôn, anh tỉnh rồi à!"

Vừa mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt ngày đêm mong nhớ ở ngay trước mắt, Lạc Vân Sơ vui sướng mỉm cười.

Cô ta vươn tay ôm lấy cổ Lục Thời Ngôn, muốn dành cho anh một nụ hôn buổi sáng, nhưng Lục Thời Ngôn lại né tránh.

"Chúng ta..."

"Tối qua, chúng ta đều uống say quá."

Nhìn thấy sự né tránh của Lục Thời Ngôn, trong mắt Lạc Vân Sơ thoáng qua một chút thất vọng.

"Anh Thời Ngôn, thật ra em biết anh vẫn luôn yêu em mà. Chúng ta bắt đầu lại được không anh?"

Nói rồi, Lạc Vân Sơ lại một lần nữa vươn tay ôm lấy cổ Lục Thời Ngôn.

"Vân Sơ, anh đã kết hôn rồi."

"Em biết, nhưng em không quan tâm. Anh Thời Ngôn, hôn nhân chỉ là một hình thức thôi, chỉ là một tờ giấy. Người em quan tâm là anh, là chính bản thân anh."

Nói rồi, Lạc Vân Sơ lại định trao cho anh một nụ hôn, nhưng lần này, Lục Thời Ngôn vẫn né tránh.

Lục Thời Ngôn trở mình xuống giường, nhặt quần áo dưới đất mặc vào.

"Vân Sơ, anh nghĩ, anh cần một chút thời gian yên tĩnh."

Quay lưng về phía Lạc Vân Sơ, giọng nói của Lục Thời Ngôn có chút run rẩy. Anh ta vẫn còn thích Lạc Vân Sơ, nhưng không hiểu vì sao, khi thực sự ở bên nhau, lòng anh ta luôn cảm thấy trống rỗng, không tìm được cảm giác an toàn.
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 12: Chương 12



"Anh Thời Ngôn, đừng đi mà, đừng rời xa em...Em lần này trốn về, là vì muốn gặp lại anh."

Lạc Vân Sơ từ phía sau ôm chầm lấy Lục Thời Ngôn, lần này, cô ta quyết không buông tay nữa.

"Ý em là sao?"

"Thật ra bố em ở nước ngoài đã tìm cho em một người khác, nhưng trong lòng em vẫn luôn không thể quên được anh. Em nói với bố em là em muốn về nước, nhưng ông ấy đã đánh em. Anh không tin thì nhìn này."

Nói rồi, Lạc Vân Sơ xoay người Lục Thời Ngôn đối diện với mình, còn cô ta thì quay lưng lại, để lộ tấm lưng trần trước mặt Lục Thời Ngôn.

Nhìn những vết roi hằn sâu chói mắt trên tấm lưng Lạc Vân Sơ, Lục Thời Ngôn không khỏi chấn động.

Những năm qua, cô ấy đã phải trải qua những gì?

"Nhưng dù vậy, em vẫn muốn trở về tìm anh. Anh Thời Ngôn, chúng ta làm lại từ đầu được không?"

Ôm chặt Lục Thời Ngôn, Lạc Vân Sơ vùi mặt vào n.g.ự.c anh, chỉ khi cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, cô ta mới cảm thấy mọi thứ thật đến nhường nào.

Nhưng Lạc Vân Sơ không hề biết rằng, khi Lục Thời Ngôn nhìn thấy những vết thương trên lưng cô ta, người anh ta nghĩ đến lại là Hứa Thần Hi.

Anh ta đã từng nhìn thấy những vết thương tương tự trên lưng Hứa Thần Hi. Đó là những vết sẹo do mẹ cô để lại.

Nghĩ đến đây, Lục Thời Ngôn không khỏi nhíu mày. Hứa Thần Hi rốt cuộc đã đi đâu rồi?

"Vân Sơ, cho anh một chút thời gian yên tĩnh được không?"

Đẩy Lạc Vân Sơ ra khỏi vòng tay mình, Lục Thời Ngôn không hề để t@m đến tiếng gọi phía sau, bước nhanh ra khỏi cửa.

Nhưng khi Lục Thời Ngôn đang đi lang thang trên đường, anh ta lại tình cờ gặp lại Hứa Lai Bảo. Hắn ta lén lút khom lưng, theo sát một người phụ nữ, tìm cơ hội cướp giật chiếc túi xách trên tay người phụ nữ đó.

"Mày đang làm cái gì vậy?"

Lục Thời Ngôn nhanh chóng bước tới, túm chặt lấy tay Hứa Lai Bảo.

"Á... đau... đau quá! Anh rể... anh rể mau buông tay ra!"

Hứa Lai Bảo đau đớn vứt chiếc túi vừa giật được xuống đất, van xin Lục Thời Ngôn đang bất ngờ xuất hiện.

"A... lại là mày..."

Người phụ nữ bị giật túi nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn Hứa Lai Bảo, rồi nhìn chiếc túi rơi dưới đất, không nói một lời giơ tay tát mạnh vào mặt Hứa Lai Bảo.

"Ui, thật sự cảm ơn anh!"

"Tôi đã nói rồi mà, có quân nhân thật là tốt! Lần trước tên này ăn trộm tiền của tôi, cũng có một anh bộ đội giúp tôi bắt được. Không ngờ hắn vẫn chưa chừa, lại dám giở trò ăn cắp nữa!"

Nói rồi, người phụ nữ nhặt chiếc túi lên, cảm ơn Lục Thời Ngôn một lần nữa, rồi cảnh giác nhìn Hứa Lai Bảo vẫn đang quỳ rạp dưới đất, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

"Lại?"

Lục Thời Ngôn nhìn Hứa Lai Bảo đang nằm trên đất, trong đầu nhớ lại lời người phụ nữ vừa nói. Cô ta nói "lại", điều đó chứng tỏ Hứa Lai Bảo không phải lần đầu tiên. Lẽ nào lần trước, thật sự là Hứa Lai Bảo trộm túi của Hứa Thần Hi?

"Anh rể anh rể, đừng nghe cô ta nói bậy, em, em lần đầu tiên, lần sau, lần sau không dám nữa." Hứa Lai Bảo vừa cầu xin nhìn Lục Thời Ngôn, tay không ngừng dùng sức muốn giằng ra khỏi tay Lục Thời Ngôn.

Nhưng đúng lúc này, một vật từ trong tay áo rơi ra. Là chiếc nhẫn cưới của Hứa Thần Hi!!! Nhìn chiếc nhẫn cưới rơi trên mặt đất, Lục Thời Ngôn theo bản năng sờ vào túi áo của mình.

Anh nhớ lần trước nhặt nó lên từ dưới đất rồi bỏ vào túi áo, nhưng bây giờ, chỗ đó lại trống rỗng, chẳng còn gì cả.

"Anh rể... anh rể... em... em..."

Nhìn chiếc nhẫn im lặng nằm trên mặt đất, lần này Hứa Lai Bảo câm lặng không nói nên lời. Lục Thời Ngôn vốn định đưa Hứa Lai Bảo đến đồn cảnh sát, nhưng đột nhiên nhớ ra cậu ta là em trai ruột của Hứa Thần Hi, bàn tay đang nắm chặt cũng buông lỏng.

"Cậu đi đi, lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa."

Nói xong, Lục Thời Ngôn cúi xuống nhặt chiếc nhẫn trên đất, cẩn thận thổi nhẹ lớp bụi bám trên đó, rồi một lần nữa cất nó trân trọng vào túi áo trong.

Nắm chặt chiếc nhẫn trong túi áo, Lục Thời Ngôn bất giác đi bộ về nhà.

Khoảnh khắc mở cửa, luồng không khí lạnh lẽo ập đến. Nhìn căn phòng trống trải, bên trong không còn bóng dáng bận rộn của Hứa Thần Hi nữa.
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 13: Chương 13



Không hiểu vì sao, khi Lạc Vân Sơ trở về, Lục Thời Ngôn luôn cảm thấy sự xuất hiện của Hứa Thần Hi là dư thừa, nhưng bây giờ cô ấy thực sự đã đi rồi, anh lại chẳng thể vui nổi. Siết chặt chiếc nhẫn trong túi áo, Lục Thời Ngôn cuối cùng quyết định đi tìm bố mẹ hỏi cho rõ ràng.

Nhà họ Lục.

“Bố, mẹ, mau nói cho con biết, rốt cuộc thì Sứa Thần Hi đã đi đâu rồi? Con là chồng của cô ấy, con có quyền được biết."

Vừa bước vào nhà, Lục Thời Ngôn đã vội vã muốn biết tung tích của Hứa Thần Hi.

Không có anh, rốt cuộc Hứa Thần Hi có thể sống ở đâu?

"Chồng? Lục Thời Ngôn, anh còn nhớ mình là chồng của cô ấy sao? Vậy anh đã làm gì cô ấy, mà khiến cô ấy không chút do dự ký vào cái này?"

Vừa nói, bố Lục vừa lấy ra tờ đơn ly hôn từ trong ngăn kéo. Nhìn tờ giấy trắng mực đen trên bàn, Lục Thời Ngôn lập tức ngơ ngác.

Anh và Hứa Thần Hi đã ly hôn rồi sao?

Chuyện khi nào vậy?

Hơn nữa trên đó còn có chữ ký của anh. Anh hoàn toàn không nhớ mình đã từng ký vào tờ đơn ly hôn nào.

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lục Thời Ngôn, cuối cùng bố Lục cũng lên tiếng: "Cuối năm ngoái bố đã nhắc con chuyện này rồi, nhưng con lúc nào cũng lơ đãng. Lúc bảo con ký tên, con cũng không biết đang nghĩ gì. Bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi rồi, sao, con lại hối hận à?"

Nghe bố nói, Lục Thời Ngôn hoàn toàn không thể nhớ nổi lúc đặt bút ký tên, anh đã nghĩ gì trong đầu.

"Bố, rốt cuộc Hứa Thần Hi đã đi đâu rồi?"

"Ta sẽ không nói cho con biết."

"Bố..."

Lời từ chối của ba khiến giọng Lục Thời Ngôn trở nên sốt ruột và bồn chồn. Thấy hai bố con sắp cãi nhau, mẹ Lục kịp thời xuất hiện, cắt ngang câu chuyện.

"Thời Ngôn à, có lẽ duyên phận của con và Thần Hi đến đây là hết rồi! Vân Sơ đã trở về, nếu con yêu con bé, đừng làm nó thất vọng nữa."

Nói rồi, mẹ Lục vỗ vai con trai, sau đó kéo tay chồng, xoa lưng cho ông.

Đúng lúc này, Lạc Vân Sơ xách theo quà bước vào nhà họ Lục: "Thưa hai bác, đây là chút quà con mua biếu hai bác, mong hai bác đừng chê."

Vừa nói, Lạc Vân Sơ vừa định đặt chai rượu và máy mát-xa xuống bàn thì thấy Lục Thời Ngôn đang đứng quay lưng về phía cửa.

"Anh Thời Ngôn cũng ở đây ạ! Em biết thế đã đi cùng anh rồi, em không rõ hai bác thích gì nên mua tạm chút đồ."

Vừa nói, Lạc Vân Sơ vừa đặt quà xuống bàn, đúng lúc đó, cô bất chợt nhìn thấy tờ giấy chứng nhận ly hôn trên bàn, mắt Lạc Vân Sơ chợt sáng lên.

"Anh Thời Ngôn, tối nay anh đi xem phim với em nhé? Phim mới ra dịp Tết, em còn chưa xem!"

Cô xoay người đến bên Lục Thời Ngôn, nắm lấy tay anh, rồi nép vào lòng anh, hệt như một cô gái mới yêu đang e ấp.

Nhưng cảm nhận được sự nhiệt tình của Lạc Vân Sơ, Lục Thời Ngôn lại thấy lòng mình bỗng dưng khó chịu.

Anh ta bực bội đẩy Lạc Vân Sơ ra, liếc nhìn sang người cha đang giữ vẻ mặt trầm trọng y như mình, rồi quay người bỏ đi.

Về đến nhà, Lục Thời Ngôn bỗng cảm thấy vô cùng bất lực. Anh chưa từng nghĩ Hứa Thần Hi sẽ rời bỏ anh. Ngày đó chính anh là người cứu cô, là người cho cô một mái ấm, sao cô có thể nhẫn tâm bỏ anh mà đi như vậy?

Đang miên man suy nghĩ, Lạc Vân Sơ đuổi theo anh, nắm lấy tay anh.

"Anh Thời Ngôn, những gì em nói sáng nay đều là thật lòng. Chúng ta làm lại từ đầu, được không anh?"

Lạc Vân Sơ ngồi xuống trước mặt Lục Thời Ngôn, ngước đôi mắt đong đầy tình cảm nhìn anh.

"Vân Sơ, anh..."

"Anh Lục, chị dâu có nhà không ạ? Mẹ em hôm nay đặc biệt đến, bảo em mang ít thịt xông khói đến biếu chị ấy, cảm ơn chị ấy đã gửi thuốc cho mẹ em đợt trước."

Ngay khi Lục Thời Ngôn vừa đưa tay muốn nâng niu khuôn mặt Lạc Vân Sơ, giọng Trần Nhất Bình vang lên không đúng lúc từ ngoài cửa.

"Ôi... anh Lục, tôi..."

Vừa bước chân vào nhà, Trần Nhất Bình đã chứng kiến cảnh tượng mập mờ giữa Lục Thời Ngôn và Lạc Vân Sơ, anh ta vội vàng quay mặt đi, che kín mắt.

“Hứa Thần Hi đưa thuốc cho mẹ cậu khi nào?"
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 14: Chương 14



"Dạ, trước Tết ạ. Chị dâu biết mẹ em dạo này hay ho, mà em lại không tiện đi, chị dâu đã giúp em mang thuốc đến cho mẹ. Mẹ em dặn em phải cảm ơn chị dâu cẩn thận, uống thuốc của chị ấy, mẹ em đỡ ho nhiều lắm."

Vừa nói, Trần Nhất Bình vừa bịt mắt đặt miếng thịt xông khói lên bàn, rồi vội vã quay người định đi thì bị Lục Thời Ngôn gọi lại.

"Hứa Thần Hi còn nói gì với cậu không?"

"Dạ... không ạ, chị ấy chỉ dặn em phải cố gắng huấn luyện, sau này trở thành người có ích cho đất nước. Anh Lục, em... em không thấy gì hết, em... em còn buổi huấn luyện, em xin phép đi trước..."

Nói rồi, Trần Nhất Bình che vội mắt, chạy như trốn khỏi nhà Lục Thời Ngôn. Nhìn miếng thịt xông khói trên bàn, Lục Thời Ngôn vô thức nhíu mày.

Cuộc sống của anh chỉ xoay quanh việc luyện tập và huấn luyện binh sĩ, chưa bao giờ nghĩ đến việc quan t@m đến gia đình cấp dưới, nhưng những điều này, Hứa Thần Hi đã thay anh làm.

Nghĩ đến đây, bàn tay Lục Thời Ngôn vừa đưa ra lại khẽ rụt về.

"Vân Sơ, cho anh chút thời gian, để anh suy nghĩ cẩn thận."

"Được, em đợi anh."

Nhìn Lục Thời Ngôn bất lực ngã xuống sofa, Lạc Vân Sơ nắm tay anh, rồi đứng dậy rời đi.

Vài ngày sau, đúng lúc Lục Thời Ngôn đang luyện binh trên thao trường, có người đến báo, nói có một người họ Hứa đang làm ầm ĩ ở cổng đòi tìm Lục Thời Ngôn.

Vừa nghe thấy họ Hứa, lòng Lục Thời Ngôn tràn ngập hy vọng. Có phải Hứa Thần Hi đã trở về rồi không?

Nhưng khi Lục Thời Ngôn đến cổng quân khu, người anh nhìn thấy lại là Hứa Lai Bảo đang lén lút ngồi xổm trên mặt đất.

"Cậu đến đây làm gì?"

"Ôi dào, anh rể, cuối cùng anh cũng đến rồi. Anh không biết đâu, chị tôi phát điên rồi."

"Cậu gặp chị cậu rồi à?"

"Thì không phải, nhưng chị tôi tìm người đánh tôi, anh xem này."

Vừa nói, Hứa Lai Bảo vừa ghé sát mặt lại, để Lục Thời Ngôn nhìn rõ vết thương trên mặt hắn.

"Chính là cái gã lần trước ở đồn công an anh thấy đó, hắn tìm một đám côn đồ đến đánh tôi, còn bảo tôi nhắn lại với anh, nói chị tôi là người của hắn, bảo anh tránh xa chị tôi ra. Anh rể, tôi thật không ngờ, chị tôi lại là loại người này. Anh nói hồi trước ở quê chị ấy trộm gà bắt chó thì thôi đi, bây giờ đến đây rồi, anh đối tốt với chị ấy như vậy, mà chị ấy vẫn còn đi mèo mả gà đồng. Anh rể, tôi bị đánh không sao, nhưng tôi thấy bất công cho anh quá. Anh nói anh không hề chê bai chị ta, cưới chị ta, còn cho chị ta một cuộc sống tốt đẹp như vậy, sao chị ta vẫn không biết đủ? Anh rể, chị tôi thật là, haizz…thật ra tôi thấy chị Vân Sơ lần trước đi cùng anh rất tốt đó, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ cưới chị Vân Sơ."

Nhìn vẻ mặt Hứa Lai Bảo đầy ghét bỏ khi nói xấu chị mình, Lục Thời Ngôn càng nhíu chặt mày hơn.

"Đó là chị cậu đấy."

"Chị tôi á? Anh rể, anh có thấy người chị nào lại muốn tống em trai ruột vào đồn cảnh sát không? Hít... ái da... anh nhìn này, chị ta kêu người đánh tôi... đau c.h.ế.t đi được. Tôi không có người chị như vậy."

Thấy Hứa Lai Bảo còn định nói thêm, Lục Thời Ngôn mất kiên nhẫn xua tay đuổi hắn đi. Nhưng những lời Hứa Lai Bảo nói đã khắc sâu vào tâm trí anh.

Hắn nói, Hứa Thần Hi đã đi tìm cái gã ở đồn cảnh sát kia rồi sao?

Vậy nên, Hứa Thần Hi ly hôn với anh, là vì cái gã ở đồn cảnh sát đó ư?

Nghĩ đến đây, bàn tay Lục Thời Ngôn đặt bên hông siết chặt lại. Vậy những do dự của anh suốt thời gian qua, rốt cuộc là cái gì?

Không còn tâm trạng nào để hoàn thành buổi huấn luyện trong ngày, tối đó, Lục Thời Ngôn tìm đến Lạc Vân Sơ.

"Vân Sơ, anh đã quyết định rồi, chúng ta kết hôn đi!"

Nhìn Lục Thời Ngôn đột ngột xuất hiện ở cửa, kiên quyết cầu hôn mình, Lạc Vân Sơ xúc động rơi nước mắt.

Giây phút này, cô đã chờ đợi quá lâu rồi.

Văn phòng Bí thư.

"Anh Lục, lần này anh thực sự quyết định kết hôn với đồng chí Lạc sao?"

"Vâng ạ."

Lục Thời Ngôn nắm chặt chiếc nhẫn cưới trong lòng bàn tay, như muốn nghiền nát nó để trút giận.

"Haizz..."
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 15: Chương 15



Nhìn tờ đơn đăng ký kết hôn trước mặt, Bí thư Triệu bất lực lắc đầu. Ngày trước, chính ông là người ký duyệt đơn ly hôn của anh và Hứa Thần Hi, lúc đó ông đã cảm thấy rất đáng tiếc, dù sao đồng chí Hứa cũng là một người tốt.

Nhưng trong đơn vị ai cũng biết Lục Thời Ngôn luôn yêu mến Lạc Vân Sơ. Nếu năm xưa không xảy ra chuyện đáng tiếc với đoàn trưởng Lạc, có lẽ hai người trẻ tuổi này đã nên duyên vợ chồng rồi.

Nhưng đúng lúc Bí thư Triệu chuẩn bị đóng dấu phê duyệt đơn đăng ký kết hôn thì Trần Nhất Bình đột nhiên xông vào.

"Anh Lục, Bí thư Triệu, có chuyện không hay rồi ạ, nhà đồng chí Lạc xảy ra chuyện rồi."

Nhà họ Lạc.

Khi Lục Thời Ngôn và Bí thư Triệu vội vã đến nhà họ Lạc, nơi đó đã trở nên náo loạn.

Hứa Lai Bảo đang giằng co với bố Lạc dưới đất, còn Lạc Vân Sơ thì thu mình vào góc ôm đầu, không dám động đậy.

"Các người đang làm cái gì vậy?"

Lục Thời Ngôn vội bước tới, kéo Hứa Lai Bảo đang nằm dưới đất đứng dậy.

"Anh rể, anh đến đúng lúc lắm. Mau bắt cái lão già này lại cho tôi, dám đánh tôi."

Bị Lục Thời Ngôn kéo lên, Hứa Lai Bảo lau vệt m.á.u trên khóe miệng, còn giơ ngón giữa về phía ba Lạc.

"Thằng nhãi ranh, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không, dám động vào con gái tao. Mày giỏi thì nhào vô đây, tao đánh tiếp. Nhào thì nhào, ai sợ ai."

Vừa nói, Hứa Lai Bảo vừa xắn tay áo lên định lao vào đánh nhau với bố Lạc lần nữa thì bị Lục Thời Ngôn giữ lại.

"Mày to gan rồi phải không? Không nhìn xem đây là chỗ nào hả?"

"Ôi dào, tôi nói ông Lạc... đồng chí Lạc, ông cũng thật là, tuổi cao thế này rồi còn chấp nhặt với đám thanh niên làm gì!"

Bí thư Triệu ở bên cạnh đỡ bố Lạc dậy, kéo ông ta, phủi bụi trên người.

"Lão Triệu, ông xem, bọn trẻ bây giờ sao thế không biết? Cái tốt không học, lại đi học người ta cờ bạc, thua bạc còn chạy đến giở trò với con gái tôi."

"Phì, cái đồ già không c.h.ế.t kia, chính con gái ông đã hứa với tôi rồi, chỉ cần tôi giúp cô ta xong việc, cô ta sẽ cho tôi bảy trăm đồng. Nợ nần sòng phẳng, bây giờ tôi đến đòi tiền cô ta, có gì sai?"

Nói rồi, Hứa Lai Bảo lại nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía bố Lạc.

"Thằng nhãi ranh, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không."

Vừa nói, bố Lạc vừa vung tay vung chân định đánh Hứa Lai Bảo, nhưng lại bị Bí thư Triệu giữ lại.

"Làm chuyện gì mà đáng giá bảy trăm đồng?"

Nghe Hứa Lai Bảo nói, Lục Thời Ngôn không khỏi nhíu mày. Lạc Vân Sơ và Hứa Lai Bảo, hai người chẳng hề liên quan đến nhau, rốt cuộc có chuyện gì mà đáng giá bảy trăm đồng?

"Chẳng phải là chuyện bảo tôi lừa anh nói chị tôi có người khác đó sao. Nếu không phải tôi lừa anh nói chị tôi ngoại tình trước khi cưới, anh đã không nhanh chóng..."

Lời Hứa Lai Bảo chưa kịp dứt, đã bị Lạc Vân Sơ từ góc tường lao ra bịt miệng lại: "Không phải đâu, không phải như hắn nói đâu anh Thời Ngôn, anh nghe em giải thích."

Nhìn sắc mặt Lục Thời Ngôn càng lúc càng tối sầm lại, Lạc Vân Sơ vội vàng tiến lên nắm lấy tay anh: "Anh Thời Ngôn, em chỉ là quá yêu anh, em muốn làm vợ anh, nên mới phải dùng hạ sách này. Vả lại, anh cũng đã ly hôn với Hứa Thần Hi rồi, chúng ta bên nhau chỉ là chuyện sớm muộn, em chỉ là đẩy nhanh chuyện này thôi. Anh Thời Ngôn..."

Nhìn Lạc Vân Sơ đang vội vã muốn giải thích, Lục Thời Ngôn bỗng cảm thấy gương mặt cô ta lúc này thật đáng ghê tởm.

Ngoại tình trước hôn nhân, đối với sự trinh trắng của một người phụ nữ mà nói, đó là sự sỉ nhục lớn đến nhường nào, lẽ nào Lạc Vân Sơ không hiểu sao?

Rụt tay khỏi tay Lạc Vân Sơ, Lục Thời Ngôn không khỏi lùi lại vài bước.

"Dám vu khống con gái tôi, xem tôi có đánh c.h.ế.t cái thằng nhãi ranh này không."

"Có vu khống hay không, con gái ông tự biết rõ, bây giờ tôi chỉ muốn lấy lại phần tiền thuộc về mình thôi."

Nói rồi, Hứa Lai Bảo lại bắt đầu lục tung đồ đạc trong nhà họ Lạc.

"Lão Triệu, ông xem, ông xem, ngay trước mặt tôi mà hắn dám lục lọi nhà tôi, bất kể hắn là ai, chuyện này tôi không báo cảnh sát không xong."
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 16: Chương 16



Vừa nói, bố Lạc vừa lấy chiếc điện thoại cục gạch trong túi ra, gọi cho đồn cảnh sát.

Trưởng đồn họ Tống nhanh chóng dẫn người đến và bắt Hứa Lai Bảo đi. Nhưng vì thỏa thuận giữa Hứa Lai Bảo và Lạc Vân Sơ chỉ là thỏa thuận miệng, không có bằng chứng xác thực, nên Lạc Vân Sơ không bị bắt.

"Haizz, cậu Lục à, cậu xem chuyện này thành ra… Tôi vốn định về dự đám cưới của cậu và Vân Sơ, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này. Nhưng cũng may, hôn lễ của các cháu không bị ảnh hưởng gì, tôi tin rằng, cháu nhất định sẽ hạnh phúc với Vân Sơ."

Sau khi Hứa Lai Bảo bị đưa đi, bố Lạc thấy Lục Thời Ngôn sắc mặt u ám, liền vội vàng tiến lên đặt tay anh và Lạc Vân Sơ vào nhau.

"Con và Vân Sơ lớn lên cùng nhau, con bé là người thế nào, lẽ nào con còn không rõ sao? Đừng nghe thằng nhãi đó nói linh tinh, tôi tin con gái tôi không bao giờ làm như vậy."

Nói rồi, bố Lạc còn ân cần vỗ nhẹ tay Lục Thời Ngôn.

Nhưng nhìn Lạc Vân Sơ đang cúi đầu im lặng, Lục Thời Ngôn lặng lẽ rút tay về.

Sau đó anh quay người, đi đến trước mặt Bí thư Triệu: "Bí thư Triệu, tôi muốn xin lại đơn đăng ký kết hôn của mình."

Cầm tờ đơn đăng ký kết hôn trên tay, nhìn tên mình và Lạc Vân Sơ được viết ngay ngắn, Lục Thời Ngôn chỉ cảm thấy một sự châm biếm sâu sắc.

Xé tan tờ đơn, Lục Thời Ngôn quay người lại thì thấy Trần Nhất Bình đang đứng không xa, ánh mắt có vẻ ngập ngừng nhìn anh.

"Trần Nhất Bình."

"Có!"

"Lại đây."

"Vâng!"

Trần Nhất Bình đứng nghiêm trước mặt Lục Thời Ngôn, nhưng ánh mắt lại né tránh.

"Có gì thì nói, lề mề lề mề như đàn bà, tôi dạy các cậu như thế bao giờ?"

"Anh Lục... anh Lục, chuyện của anh bọn em đều nghe cả rồi. Chỉ là có vài chuyện, em không biết có nên nói hay không."

"Nói."

"Vâng!"

“Chính là ngày Tết Dương lịch đó, em tận mắt thấy, là đồng chí Lạc cố ý đặt tay xuống dưới cây cán bột của chị dâu, cũng là đồng chí Lạc cố ý làm đổ nồi nước sôi luộc bánh."

Nghe Trần Nhất Bình nói, lòng Lục Thời Ngôn chợt thắt lại: "Cậu... cậu thấy sao không nói?"

"Anh cũng có cho em cơ hội nói đâu! Lúc đó chị dâu bị thương nặng lắm, cả tay đầy những bọng nước phồng rộp vì bỏng, lúc chích em còn không dám nhìn. Chị dâu đúng là người mạnh mẽ, không hề kêu than một tiếng. Còn nữa là, đồng chí Lạc dạo trước cứ rảnh là lại đến doanh trại tìm mấy chị dâu nói chuyện. Cô ta... cô ta còn trơ trẽn kể chuyện riêng tư giữa hai người cho các chị dâu nghe, thời gian đó trong doanh trại xôn xao hết cả, nói cô ta là người của anh, còn đồn chị dâu tìm người khác. Còn... còn nữa..."

"Còn gì nữa?"

"Đây là chị dâu đưa cho em trước khi chị ấy ra ga tàu hôm đó, bảo em đưa cho anh. Hôm đó đưa thịt xông khói em đã muốn đưa cho anh rồi, nhưng mà... nhưng mà..."

Nói rồi, Trần Nhất Bình lấy từ trong n.g.ự.c ra một mảnh giấy. Lục Thời Ngôn cầm lấy, mở ra xem, trên đó nắn nót ba chữ: Lục Thời Ngôn.

Không một lời thừa, không một câu dãi bày, Hứa Thần Hi đã gửi gắm tất cả yêu thương và oán hận dành cho Lục Thời Ngôn suốt bao năm qua vào ba chữ ấy.

Nhìn ba chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy, mắt Lục Thời Ngôn đỏ hoe. Đó là những nét chữ anh đã từng nét một dạy Hứa Thần Hi viết.

Cẩn thận gấp mảnh giấy lại, cất vào ngực, Lục Thời Ngôn quay người bước về phía nhà họ Lạc.

Nhà họ Lạc.

"Anh Thời Ngôn, em biết mà, anh sẽ không bỏ rơi em đâu."

Thấy Lục Thời Ngôn xuất hiện ở cửa nhà, nước mắt Lạc Vân Sơ tức khắc trào ra. Cô kích động lao vào vòng tay Lục Thời Ngôn, hai tay ôm chặt lấy anh, sợ rằng anh sẽ lại rời đi ngay giây phút tiếp theo.

"Lạc Vân Sơ, nói cho tôi biết, tại sao cô lại trở về?"

"Vì em nhớ anh!"

"Tôi muốn nghe sự thật, ở nước ngoài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đẩy Lạc Vân Sơ ra, nhìn thấy vết roi mới hằn trên má cô ta, Lục Thời Ngôn không khỏi nhíu mày.

"Anh Thời Ngôn, anh có thể đừng rời xa em không? Em... em thật sự không chịu đựng được nữa rồi. Khi đó chuyện bố em tìm gái bị vỡ lở, vì chuyện đó mà bố em rời quân ngũ, đưa em và mẹ ra nước ngoài. Lúc đó em còn tưởng là vì ở nước ngoài tìm được bác sĩ chữa bệnh cho mẹ, ai ngờ bố em chỉ đơn giản là muốn trốn khỏi cái nơi đã làm ông ấy mất hết mặt mũi. Ra nước ngoài rồi, bệnh của mẹ tôi ngày càng nặng, chẳng bao lâu thì bà mất, còn bố em bắt đầu chìm vào rượu chè."
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 17: Chương 17



"Mỗi lần say xỉn là ông ấy lại đánh em, dùng thắt lưng quật tới tấp, nói nếu không tại em thì mẹ tôi đã không mắc ung thư, nếu mẹ em không mắc ung thư thì ông ấy đã không ra ngoài tìm vui, cũng không xảy ra những chuyện sau này. Tất cả đều là lỗi của em. Ông ấy không ngừng đánh đập em, không ngừng uống rượu, em thật sự không chịu nổi nữa, nên đã trốn về nước."

Nói rồi, Lạc Vân Sơ vén tay áo lên, để lộ những vết roi chằng chịt kinh hoàng, vẫn còn rỉ máu.

"Anh nói muốn lấy lại đơn đăng ký kết hôn, ông ấy không vui, lại uống rượu. Anh Thời Ngôn, những ngày tháng như vậy em thật sự không muốn trải qua nữa. Anh Thời Ngôn, anh đưa em đi được không?"

Nói rồi, Lạc Vân Sơ lại ôm chầm lấy Lục Thời Ngôn khóc nức nở.

"Vậy thì liên quan gì đến Hứa Thần Hi? Tại sao cô lại hãm hại cô ấy?"

"Vì e. ghen tị với cô ta."

Nhớ đến Hứa Thần Hi, Lạc Vân Sơ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tất cả những gì cô ta có, vốn dĩ đều là của em. Cô ta kết hôn với anh, cô ta có một gia đình với anh, cô ta có được tất cả của anh, nhưng những thứ đó vốn dĩ phải là của em. Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chúng ta hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc, dựa vào cái gì mà cô ta lại chen ngang vào giữa? Tất cả là lỗi của cô ta, nếu không có cô ta, em tin anh nhất định sẽ đợi em trở về. Anh Thời Ngôn, em yêu anh, rất yêu rất yêu anh, anh đưa em đi đi, em sẽ sinh con đẻ cái cho anh, em sẽ là một người vợ hiền dâu thảo."

Nói rồi, Lạc Vân Sơ kiễng chân, muốn chạm vào đôi môi ẩm ướt của Lục Thời Ngôn, nhưng anh đã đẩy mạnh cô ta ra.

"Đồ điên, cả nhà cô đều là đồ điên! Thần Hi chưa từng làm hại cô, thậm chí việc tôi cưới cô ấy cũng là hoàn toàn tự nguyện, nhưng cô lại vì chuyện này mà hết lần này đến lần khác hãm hại cô ấy. Lạc Vân Sơ, cô thật đáng sợ."

Nói xong, Lục Thời Ngôn quay người bước đi, không muốn nhìn Lạc Vân Sơ đang ngồi bệt dưới đất thêm một lần nào nữa.

Rời khỏi nhà họ Lạc, trời đã về khuya. Đường phố vắng lặng, không một bóng người.

Bước chân nặng nề trở về nhà, Lục Thời Ngôn ngã vật xuống giường.

Anh nói Lạc Vân Sơ đáng sợ, đáng ghét, nhưng người đáng ghét nhất lại chính là anh.

Ngày đó chính anh đã đưa Hứa Thần Hi về ngôi nhà này, chính anh đã trao cho Hứa Thần Hi hy vọng, và cũng chính anh, đã rung động trước cô gái ngây thơ ấy.

Đúng, anh yêu Hứa Thần Hi, không phải vì cô ấy là người thay thế cho Lạc Vân Sơ, mà vì cô ấy là chính cô ấy.

Ngay cả Lục Thời Ngôn cũng không rõ, anh đã bắt đầu yêu cô gái ngây thơ và đáng yêu ấy từ khi nào.

Đã yêu rồi thì là yêu, chẳng cần nhiều lý do.

Thế nhưng, anh lại lầm tưởng tình yêu đó là nỗi nhớ dành cho Lạc Vân Sơ. Anh đã gây ra quá nhiều điều không thể tha thứ cho cô ấy.

Nhớ lại lời Trần Nhất Bình về đôi tay Hứa Thần Hi bị bỏng rộp đầy nước, nhớ lại việc anh còn bảo cô ấy dùng đôi tay bị thương đó nấu sủi cảo cho họ, nhớ lại những lời lẽ cay nghiệt anh đã thốt ra với cô ấy vì thằng em trai khốn nạn kia, tim Lục Thời Ngôn đau nhói đến nghẹt thở.

Hứa Thần Hi, một mình cô ấy đã âm thầm chịu đựng tất cả những điều đó như thế nào?

Cô ấy đã ký vào tờ đơn ly hôn kia với tâm trạng ra sao?

Lục Thời Ngôn không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ.

Trở mình, anh co ro trên giường, ánh đèn trên trần nhà hắt xuống, làm sáng một góc chiếc ghế sofa.

Lục Thời Ngôn ngồi dậy, nhặt thứ phát sáng ở góc đó lên, không ngờ đó lại là chiếc nhẫn cưới mà anh đã đánh mất từ lâu.

Lục Thời Ngôn vội vàng lấy chiếc nhẫn của Hứa Thần Hi trong túi ra, hai chiếc nhẫn vừa khít vào nhau.

Nhìn hai chiếc nhẫn hợp thành một, Lục Thời Ngôn vừa cười vừa khóc. Anh áp chiếc nhẫn vào ngực, rồi nằm xuống sàn nhà, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thời Ngôn xin nghỉ phép ở đơn vị. Sau đó anh đến nhà họ Lục, quỳ thẳng xuống trước mặt bố: “Bố, xin bố, hãy nói cho con biết rốt cuộc Thần Hi đã đi đâu?"

Nhìn đứa con trai vốn luôn mạnh mẽ, giờ lại vì một người phụ nữ mà quỳ trước mặt mình, bố Lục cũng không kìm được mà đỏ hoe mắt.

"Tiểu Ngôn, con thực sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?"

"Vâng, bố, con nhất định sẽ đưa Thần Hi trở về."

"Đừng quên, đó là lời thề của quân nhân đấy."

Nhìn ánh mắt kiên định của con trai, bố Lục cuối cùng cũng nói cho Lục Thời Ngôn biết nơi Hứa Thần Hi đang theo học.

Hôm đó, trước khi đi, Lục Thời Ngôn đứng ở ga tàu rất lâu. Khi đó, chính tại nơi này anh đã không thể đuổi kịp Hứa Thần Hi. Lần này, anh nhất định sẽ đuổi kịp cô ấy, nói cho cô ấy biết, người anh luôn yêu là cô ấy.
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 18: Chương 18



Một lần nữa nắm chặt đôi nhẫn cưới trong túi, Lục Thời Ngôn bước lên con đường tìm lại Hứa Thần Hi.

Con đường rợp bóng cây của Đại học Nam Hậu.

"Bạn học Hứa, bài học hôm nay em còn chỗ nào chưa hiểu không?"

"Bài giảng của thầy Thẩm vừa hài hước lại dễ hiểu, các kiến thức thầy truyền đạt hôm nay em đều nắm được hết rồi ạ."

Hứa Thần Hi nhìn Thẩm Tử Văn đang đi bên cạnh, lịch sự mỉm cười.

"Ừ, vậy thì tốt, nếu có gì không hiểu, nhất định em phải hỏi thầy nhé! Nền tảng kiến thức của em còn hơi yếu, nếu các môn khác có gì không hiểu, em cũng có thể hỏi thầy, thầy biết gì sẽ giải đáp cặn kẽ cho em."

"Vâng ạ, chắc chắn rồi."

"Thần Hi, chuyện lần trước thầy nói với em, em..."

Hai má Thẩm Tử Văn hơi ửng hồng nhìn Hứa Thần Hi, anh không ngờ rằng, trong số những sinh viên mới mà anh chủ nhiệm năm nay, lại có một cô gái mà anh đã từng giúp đỡ.

“Thầy Thẩm, em đến đây thật sự là muốn học hành._Em không muốn vì những chuyện khác mà làm ảnh hưởng đến việc học của mình. Huống chi, em nghĩ, người thầy Thẩm yêu, cũng không phải là em."

Nói rồi, Hứa Thần Hi định quay người đi thì bị Thẩm Tử Văn giữ lại.

"Thần Hi, tôi đã nói rồi, em là em, cô ấy là cô ấy, tôi chưa bao giờ coi em là cô ấy cả."

Nhìn Thẩm Tử Văn đang nắm tay mình, vội vã muốn giải thích, Hứa Thần Hi lặng lẽ thở dài trong lòng.

Thật ra cô cũng không ngờ, Thẩm Tử Văn, người cô chỉ gặp thoáng qua năm xưa, lại là giáo viên vật lý của Đại học Nam Hậu.

Lần đầu gặp lại, sự ngạc nhiên của cả hai là điều không cần bàn cãi.

Sau này, trong quá trình tiếp xúc, Hứa Thần Hi mới biết, Thẩm Tử Văn trước đây cũng là sinh viên của Đại học Nam Hậu, chỉ là sau này anh đã ra nước ngoài du học.

Sau khi học thành tài trở về nước, nhận lời mời của hiệu trưởng Đại học Nam Hậu, anh đã đến làm giáo viên vật lý tại đây.

Ban đầu, Hứa Thần Hi chỉ cảm thấy gặp được người đồng hương ở nơi đất khách quê người là một điều may mắn, nên cô đã thân thiết với Thẩm Tử Văn hơn.

Nhưng sau này Hứa Thần Hi mới nhận ra, tình cảm mà người đồng hương này dành cho cô không hề đơn thuần như cô nghĩ.

Thời đại học, Thẩm Tử Văn từng có một người yêu sâu đậm, và người này, trùng hợp lại có ngoại hình rất giống Hứa Thần Hi.

Đúng là chuyện lạ không thiếu, khi biết chuyện này, Hứa Thần Hi chỉ thấy một chuyện trớ trêu như vậy lại một lần nữa xảy ra với mình.

Tại sao mọi sự yêu thương cô nhận được, đều phải dựa trên hình bóng của một người phụ nữ khác?

Cô dứt khoát từ chối sự theo đuổi của Thẩm Tử Văn.

Nhưng ai ngờ, Thẩm Tử Văn lại không ngừng đeo đuổi cô.

"Thầy Thẩm, thầy là một người thầy tốt, thật sự đấy."

Gỡ tay Thẩm Tử Văn ra khỏi tay mình, Hứa Thần Hi quay người muốn rời đi. Nhưng đúng lúc đó, cô nhìn thấy Lục Thời Ngôn đang đứng dưới bóng cây, sắc mặt u ám.

Lục Thời Ngôn sải bước đến trước mặt Hứa Thần Hi, nắm chặt lấy tay cô: "Anh ta rốt cuộc là ai?"

Giọng Lục Thời Ngôn khàn khàn, pha lẫn sự run rẩy. Anh sợ, anh sợ Hứa Thần Hi sẽ nói ra cái đáp án mà anh đang nghĩ đến trong lòng.

"Lục Thời Ngôn? Sao anh lại ở đây?"

Nhìn Lục Thời Ngôn ở ngay sát bên, đôi mắt hơi đỏ hoe, lòng Hứa Thần Hi đầy vẻ nghi hoặc.

"Nói cho anh biết, anh ta là ai?"

Lục Thời Ngôn lại siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, lần này anh nghe thấy tiếng Hứa Thần Hi khẽ kêu đau.

"Lục Thời Ngôn, anh buông tay tôi ra, đau quá!"

"Vị tiên sinh này, anh không nghe thấy bạn học Hứa nói sao?"

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Hứa Thần Hi, Thẩm Tử Văn đứng bên cạnh cũng đưa tay ra, nắm lấy tay Lục Thời Ngôn.

"Tôi không hỏi anh."

Lục Thời Ngôn giận dữ vung tay, Thẩm Tử Văn không kịp đứng vững đã bị anh ta đánh ngã xuống đất.

Thấy Thẩm Tử Văn ngã, Hứa Thần Hi ra sức giằng tay khỏi Lục Thời Ngôn.

"Lục Thời Ngôn, anh đừng quá đáng!"

Vội vàng đỡ Thẩm Tử Văn dậy, Hứa Thần Hi dũng cảm đứng chắn trước mặt Lục Thời Ngôn.

"Anh ấy là ai không liên quan đến anh. Lục Thời Ngôn, chúng ta đã kết thúc rồi, tôi cũng không còn là vợ anh nữa, anh không có quyền ra lệnh cho tôi."

Nói xong, Hứa Thần Hi đỡ Thẩm Tử Văn quay người muốn đi thì lại bị Lục Thời Ngôn nắm c.h.ặ.t t.a.y lần nữa.
 
Nhớ Về Năm 1987
Chương 19: Chương 19



"Hứa Thần Hi, không có sự đồng ý của anh, chúng ta chưa ly hôn. Đi theo anh."

Nói rồi, Lục Thời Ngôn nắm lấy tay Hứa Thần Hi, kéo cô rời khỏi trường.

"Lục Thời Ngôn, anh buông tay ra, anh làm tôi đau!"

Ra sức giằng tay khỏi Lục Thời Ngôn, Hứa Thần Hi xoa xoa cổ tay. Lúc này Lục Thời Ngôn mới để ý, đôi bàn tay vốn đã thô ráp của Hứa Thần Hi, giờ trông lại có vẻ đáng sợ.

"Tay em..."

"Không liên quan đến anh."

Nhìn đôi bàn tay nhăn nheo của mình, Hứa Thần Hi vội vàng giấu ra sau lưng.

"Sao lại không liên quan đến anh? Em là vợ anh, chuyện của em chính là chuyện của anh."

Nói rồi, Lục Thời Ngôn có chút giận dữ nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Thần Hi lần nữa.

"Nói, là ai làm? Có phải là gã đàn ông đó không? Tôi sẽ đi trả thù cho em."

Nhìn Lục Thời Ngôn giận đến đỏ cả mắt, Hứa Thần Hi đột nhiên cười lạnh một tiếng.

"Lục Thời Ngôn, vết bỏng lớn như thế này, anh nghĩ là ai gây ra?"

Hứa Thần Hi giơ hai bàn tay lên trước mặt Lục Thời Ngôn, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo. Nghe Hứa Thần Hi nói là bỏng, Lục Thời Ngôn khựng lại một giây, rồi mới sực nhớ ra.

Trần Nhất Bình đã từng kể, chuyện ngày Tết Dương lịch, Hứa Thần Hi cũng bị bỏng rất nặng.

"Lục Thời Ngôn, anh nói muốn trả thù cho tôi, được thôi!"

Nói rồi, Hứa Thần Hi chỉ tay về phía phòng nước sôi đằng xa.

"Đó là nước sôi sùng sục đấy, anh dám không?"

Hứa Thần Hi ngước nhìn Lục Thời Ngôn, cô chắc chắn rằng, Lục Thời Ngôn kiêu ngạo sẽ không vì cô mà tự làm mình bị thương.

Nhìn dòng sinh viên ra vào liên tục, hơi nước nóng bốc lên nghi ngút từ phòng nước sôi, Lục Thời Ngôn thoáng chút do dự.

Chỉ một thoáng, anh liền bước về phía phòng nước sôi. Nếu làm như vậy có thể khiến cô nguôi giận, anh nguyện ý.

Nhưng đúng lúc tay Lục Thời Ngôn sắp chạm vào làn nước sôi bỏng rát, Hứa Thần Hi kịp thời kéo anh lại.

"Lục Thời Ngôn, anh điên rồi?"

Thấy Hứa Thần Hi lo lắng nhìn mình, Lục Thời Ngôn xoay người ôm chặt Hứa Thần Hi vào lòng.

"Thần Hi, anh biết mà, em vẫn còn lo lắng cho anh, em vẫn còn không nỡ rời xa anh."

Lục Thời Ngôn nhắm mắt lại, tham lam hít hà hơi thở của Hứa Thần Hi, cảm nhận cơn đau nhói truyền đến từ đầu ngón tay.

Thật ra, trước khi Hứa Thần Hi kịp kéo anh lại, bàn tay anh đã nhúng vào làn nước sôi bỏng rát rồi.

Chỉ một chút thôi, một giọt nước sôi b.ắ.n lên đầu ngón tay, cũng đủ khiến anh đau đến hít sâu một hơi lạnh.

Lục Thời Ngôn không thể hình dung được, khi xưa Hứa Thần Hi bị bỏng, rốt cuộc đã đau đớn đến mức nào.

Cảm nhận được cái ôm của Lục Thời Ngôn, Hứa Thần Hi đẩy mạnh anh ra.

"Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là không muốn anh ở đây, vì tôi mà bị thương."

Nói rồi, Hứa Thần Hi quay người muốn đi thì lại bị Lục Thời Ngôn giữ tay lại.

"Thần Hi, anh biết trước đây anh đã sai, anh không nên đối xử với em như vậy. Em về nhà với anh đi, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt với nhau."

Vừa nói, Lục Thời Ngôn vừa ôm Hứa Thần Hi vào lòng, mặc kệ sự phản kháng của cô.

Và đúng lúc Hứa Thần Hi phản kháng vô vọng, đang định lớn tiếng kêu cứu thì đột nhiên một người xông ra đ.ấ.m Lục Thời Ngôn ngã nhào xuống đất.

Hứa Thần Hi định thần nhìn kỹ, không ngờ lại là Thẩm Tử Văn!!!

Thẩm Tử Văn che chở Hứa Thần Hi sau lưng, ánh mắt đầy giận dữ.

"Vị tiên sinh này, đây là trường học, xin anh tôn trọng nữ sinh của chúng tôi."

Hành động bất ngờ và cơn giận dữ của Thẩm Tử Văn, người vốn luôn ôn hòa lịch lãm, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều sinh viên.

Họ chỉ trỏ Lục Thời Ngôn đang ngồi dưới đất, nhưng không ai tiến lên đỡ anh ta dậy.

"Anh dám đánh tôi?"

Lật người đứng dậy, Lục Thời Ngôn giận dữ giơ nắm đ.ấ.m định đ.ấ.m Thẩm Tử Văn, nhưng ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Thần Hi đã đứng chắn trước mặt Thẩm Tử Văn.

Lục Thời Ngôn không thể tin vào mắt mình khi nhìn Hứa Thần Hi trước mặt, nếu không phải phản xạ có điều kiện của một quân nhân, có lẽ cú đ.ấ.m vừa rồi đã trúng vào người Hứa Thần Hi rồi.

"Hứa Thần Hi, em không muốn sống nữa sao?"

"Lục Thời Ngôn, anh đủ rồi!"

Nghe giọng Hứa Thần Hi giận dữ, Lục Thời Ngôn càng siết chặt nắm đ.ấ.m hơn.

"Hiệu trưởng đến rồi, hiệu trưởng đến rồi!"

Đúng lúc này, không biết ai hô lên một tiếng, đám đông tự động nhường đường cho hiệu trưởng đang đến.

"Ôi dào, anh Lục, sao anh đến mà không báo trước một tiếng vậy? Đi đi đi, có gì lên văn phòng tôi nói."
 
Back
Top Bottom