Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,713
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN06JAwF6pTmz-xOaW19fMG-jPb6LybWTLLUEBQkjN9h_bjpeBpirBV8GqwWxRbJZSQycoQmZmwG6PswIHpg2H7czg_zy9b9qooIASKE1rKRZbTM5GmF6Irck0QC3zLzVBn-pGOhYlY8MMA8fBy9MEc=w215-h322-s-no-gm

Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Tác giả: Anan
Thể loại: Tiên Hiệp, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sư phụ từ nhân gian mang về một tiểu sư muội.

Nàng ta có thiên phú tuyệt đỉnh, tu luyện lại chăm chỉ, chẳng mấy chốc đã trở thành đệ tử "có chí tiến thủ" nhất trong cái tông môn cá mặn của chúng ta.

Sư phụ vì nàng ta mà tổn thương tâm mạch, vậy mà nàng ta lại vì cứu tình nhân trong lòng của Kiếm Tông, trộm đi thuốc cứu mạng của sư phụ.

Nàng ta đứng trên đỉnh núi, không chút hổ thẹn: "Đại sư tỷ, đại đạo vô tình, yếu đuối chính là tội."

"Ta không giống đám phế vật ăn không ngồi rồi như các ngươi, ta muốn thành tiên."

Ngày đến Kiếm Tông thanh lý môn hộ, ta từ dưới cối đá xay trong sân, đào lên một thanh kiếm đã gỉ sét.

Nhị sư muội mê mẩn rèn sắt, từ trong xó xỉnh lôi ra cây đàn tỳ bà bạch ngọc phủ đầy bụi.

Tam sư đệ một lòng trồng hoa, từ trong đống phân bón đen kịt lôi ra một chiếc bạch cốt tiêu.

Trên đường đi, mọi người đều hỏi ta: "Vì một lão già tu vi tầm thường trong một tông môn lụn bại mà đối đầu với đại tông môn đệ nhất thiên hạ, có đáng không?"

"Ừm, đáng."​
 
Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Chương 1: Chương 1



01

Ngày sư phụ mất, tông môn lạnh lẽo quạnh hiu.

Bên cạnh chỉ có ba đồ đệ chúng ta và một con Thanh Lư đã bầu bạn với ông nhiều năm.

Lạc Hà Tông là một tông môn lụn bại, căn bản không có tên tuổi gì trong giới tu tiên coi trọng thực lực.

Cái c.h.ế.t của sư phụ, giống như một viên đá nhỏ ném xuống biển, gợn sóng còn chưa kịp lan ra, đã không còn động tĩnh.

Ta dùng chiếc cuốc thường ngày xới cải thìa, đào một cái hố vuông vắn trong vườn rau.

Lau sạch vết m.á.u trên vạt áo của ông ấy, đặt ông ấy nằm xuống với tư thế hai tay khoanh lại rồi chôn xuống.

Nhị sư muội thích rèn sắt, bận rộn cả ngày lẫn đêm, đúc một đôi sư tử bằng sắt xấu xí đặt ở trước mộ.

Nói là sợ ông ấy ở dưới đất lắm mồm lải nhải, dễ gây thù chuốc oán bị đánh, nên làm một đôi thần thú để bảo vệ ông ấy.

Tiểu sư đệ yêu hoa như mạng, cầm kéo loanh quanh trong vườn hoa một hồi lâu, so sánh mãi, mới miễn cưỡng chọn ra những bông hoa đang nở rộ nhất.

Mười ngón tay thoăn thoắt, tết thành một vòng hoa ngũ sắc, xiêu xiêu vẹo vẹo treo trên tấm bia mộ đơn sơ của sư phụ.

Lặng lẽ ngắm nghía một hồi, thốt ra ba chữ: "Đầu thai, đẹp."

Vẫn như mọi khi, kiệm lời như vàng.

Thanh Lư đã bầu bạn với ông ấy hơn nửa đời, ở bên cạnh kêu "ư ử, ư ử".

Ta phủi đất trên tay, đá vào mộ: "Nghe thấy không, Thanh Lư cũng đang mắng ông ngốc đấy."

"Nhặt cái gì không nhặt, lại đi nhặt một đứa vong ơn bội nghĩa, đã thế còn hết lòng hết dạ đối tốt với người ta, kiếp sau nhớ cẩn thận hơn nhé!"

Con xanh vẫn kêu "ư ử, ư ử".

Ba người sáu con mắt đồng loạt nhìn nó.

Nhị sư muội hít hà: "Hay là làm thịt đi? Vừa kịp bữa tối."

Vẻ mặt Thanh Lư kinh hãi, kêu càng to hơn, vó không ngừng đá về phía sau.

"Thôi bỏ đi, con lừa này vai vế còn lớn hơn cả chúng ta, bình thường ông ấy coi nó như con ruột, nếu làm thịt, chắc chắn đêm nào cũng sẽ nhập mộng niệm c.h.ế.t chúng ta mất."

"Eo – Thế thì thôi vậy."

Thanh Lư may mắn thoát chết, được giao cho Khâu đạo trưởng ở Bạch Vân Sơn bên cạnh.

Khâu đạo trưởng là bạn cờ của ông ấy, tin tức Lạc Hà Tông xảy ra chuyện, cũng là ông ta lén lút truyền tin cho chúng ta.

Ông ta vỗ đầu Thanh Lư, có chút buồn bã, hỏi chúng ta sau này có dự định gì.

Ta nhìn lòng bàn tay trống rỗng, nhếch miệng: "Không có dự định gì, nhưng có oán báo oán, có thù báo thù."

Khâu đạo trưởng kinh hãi, cẩn thận nhìn quanh, hạ giọng nói: "Đó là Kiếm Tông! Đại tông môn đệ nhất Cửu Châu, cao thủ nhiều như mây!"

"Ta nhận được tin, sư muội của ngươi hiến bảo vật có công, kịp thời cứu được thiên tài đệ tử mà Kiếm Tông coi trọng nhất là Tạ Trường Canh, được tông chủ Kiếm Tông nhận làm đệ tử thân truyền."

"Không chỉ vậy, nghe nói sư muội của ngươi theo quy tắc của môn phái, đến Kiếm Trì cầu kiếm, vậy mà lại khiến vạn kiếm tề minh*! Ngươi có biết không, năm trăm năm nay, ngoài Tạ Trường Canh và vị đại sư tỷ đã qua đời của Kiếm Tông, không có ai có thể gây ra dị tượng như vậy."

(vạn kiếm tề minh*: ngàn vạn cây kiếm xuất hiện)

"Nghe lão đạo một câu, sư muội của ngươi bây giờ đã khác xưa, đám người điên của Kiếm Tông lại rất bênh vực người nhà, mấy tên tiểu quỷ các ngươi đi tìm nàng ta báo thù, chính là đối đầu với cả Kiếm Tông, chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t uổng phí truyền thừa của Lạc Hà Tông sao?"

Ta vỗ vai Khâu đạo trưởng, trong ánh mắt kinh ngạc của ông ta giơ ba ngón tay: "Đạo trưởng, ông nói sai ba điều."

"Thứ nhất, từ lúc g.i.ế.c sư trộm bảo, Giang Ly đã không còn là đệ tử của Lạc Hà Tông, càng không xứng làm sư muội của ta."

"Thứ hai, vị đại sư tỷ của Kiếm Tông kia, không phải khiến vạn kiếm tề minh, mà là vạn kiếm phủ thủ*."

(vạn kiếm phủ thủ*: ngàn vạn cây kiếm cúi đầu thuần phục)

"Thứ ba, ta không phải là tiểu quỷ, nếu tính tuổi, ta không ngại ngươi gọi ta một tiếng thái nãi nãi."

02

Ngày thứ hai, trời vừa sáng, ta khoác áo dậy.

Từ dưới cối đá xay đậu nành thường ngày, đào lên một thanh kiếm gãy đã gỉ sét.

Ta có chút hoài niệm sờ chuôi kiếm, hai chữ "Hàm Sương" trên đó đã có chút mơ hồ.

Từ ngày được ông ấy nhặt về Lạc Hà Tông, thanh kiếm từ nhỏ đã bầu bạn bên ta đã bị chôn ở đây.

Như một khối sắt vụn, gió thổi nắng chiếu, mưa dầm đất xói, thỉnh thoảng còn bị dính vài giọt sữa đậu nành từ cối xay.

So với đãi ngộ được thắp hương tế bái, vạn người ngưỡng mộ trước kia, khác biệt một trời một vực.

Mặt trời đỏ rực nhô lên ở phía chân trời.

Ta nắm chặt chuôi kiếm, vắt cái tay nải hoa lam nhỏ lên lưng, vội vàng đi về phía sơn môn.

Không còn sớm nữa.

Chỉ một lát nữa, Nhị sư muội sẽ thức dậy nhóm lò phong nhóm lửa lách cách rèn sắt, Tam sư đệ cũng sẽ vác cuốc đi xới đất cho hoa rồi.

Ta không giỏi nói lời tạm biệt, tốt nhất là không nên gặp mặt.

Sơn môn đã ở trước mắt, trong sương sớm thấp thoáng hiện ra hai bóng người mờ ảo.

Ta khựng lại.
 
Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Chương 2: Chương 2



Nhị sư muội ngồi trên lưng sư tử đá, nhàm chán đung đưa chân.

Bộ áo gai thô ráp thường ngày xám xịt bên lò rèn, giờ đã đổi thành một bộ sa y đỏ rực quyến rũ.

Áo đỏ tóc đen, chân đeo chuông vàng, trong lòng ôm một cây đàn tỳ bà bạch ngọc.

Đuôi phượng đỏ tươi như máu.

Tam sư đệ vẫn là dáng vẻ bình thường, áo xanh trâm gỗ, lưng tựa cột đá.

Chỉ là trên bàn tay xương xẩu quấn một sợi xích bạc cực mảnh, đầu xích treo một chiếc bạch cốt tiêu bóng loáng như ngọc.

Không biết đã đứng bao lâu, trên tóc còn dính sương sớm.

Khi nhìn thấy ta, bất mãn thốt ra một chữ: "Muộn."

Ta hất cằm: "Giang Ly bây giờ có Kiếm Tông che chở, đó là đại tông môn đệ nhất Cửu Châu."

Nhị sư muội mắt phượng khẽ liếc, thấp thoáng dáng vẻ yêu nữ Hợp Hoan Tông khuynh đảo chúng sinh năm nào: "Kiếm Tông thì sao? Năm đó lão nương phản bội sư môn, bị lục đạo vây bắt cũng chưa từng sợ."

Tam sư đệ nói ngắn gọn: "Nhanh còn về, tưới hoa."

03

Lạc Hà Tông rất nghèo.

Nghèo đến nỗi cả tông môn không gom nổi một pháp khí có thể ngự không phi hành.

"Khi kiếm của ta chưa gãy, một ngày một đêm có thể bay từ phía nam Cửu Châu đến phía bắc Cửu Châu."

"Trước kia ta đi lại, đâu cần tự mình lo lắng? Xe thơm kiệu ngọc đều là người khác tranh nhau chuẩn bị."

Ta và Nhị sư muội mặt mày ủ rũ, nhìn về phía hy vọng cuối cùng.

Tam sư đệ mặt không cảm xúc, giơ chiếc bạch cốt tiêu lên.

Thôi, còn chưa dài bằng ngón út của ta.

Đừng nói là chân, tay cũng không đặt lên được.

May mà vận may không đến nỗi quá tệ.

Chưa được mấy ngày, một đệ tử phái Bồng Lai cưỡi thú Tỳ Hưu mắt xanh, đạp mây bay qua đầu chúng ta, bị Nhị sư muội dùng một tiếng đàn tỳ bà đánh rơi xuống.

Đối phương cũng là đi Kiếm Tông.

Chỉ có điều, không phải đi gây sự, mà là đi tham gia đại điển song tu của Tạ Trường Canh và Giang Ly.

Giang Ly khí vận kinh người, ở Kiếm Trì được một trong năm thanh thần kiếm là Hồi Tuyết nhận chủ, bây giờ đã là Hồi Tuyết Kiếm chủ tiền đồ vô lượng.

Lưu Phong, Hồi Tuyết vốn là một đôi kiếm trống mái.

Hai trăm năm trước, Lưu Phong Kiếm được Tạ Trường Canh rút ra từ Kiếm Trì, hắn tấn thăng Lưu Phong Kiếm chủ.

Nay Hồi Tuyết Kiếm xuất thế, hai vị kiếm chủ kết thành đạo lữ là chuyện đương nhiên.

Huống chi, Giang Ly từ lâu đã ngưỡng mộ Tạ Trường Canh.

Nếu không, cũng sẽ không vì cứu hắn, mà trộm đi Lưỡng Đồ Hoa mà sư phụ dùng để cứu mạng.

04

Giang Ly là do sư phụ mang về từ nhân gian.

Khi đó, nhân gian đói kém và bệnh dịch hoành hành, sinh linh lầm than, xác c.h.ế.t đói la liệt khắp nơi.

Sư phụ cưỡi Thanh Lư đi du ngoạn bên ngoài, vừa hay bắt gặp nàng ta bị một đám người trói chân tay, chuẩn bị bỏ vào nồi nước đang sôi.

Sư phụ dùng một túi gạo cứu nàng ta, đưa nàng ta về Lạc Hà Sơn, thu làm đệ tử nhỏ tuổi nhất.

Giang Ly thiên phú rất cao, tu luyện cũng chăm chỉ, ngày đêm không nghỉ, tiến bộ vượt bậc.

Nàng ta giống như một miếng bọt biển đã khô rất lâu, liều mạng hấp thụ tài nguyên của tông môn và sự quan tâm của sư phụ.

Công pháp thượng đẳng, linh thú linh thực, đan dược pháp bảo, nàng ta luôn là người chọn đầu tiên.

Sau đó, nàng ta không nghe lời sư phụ khuyên can, tự ý cưỡng ép đột phá cảnh giới, kết quả đan điền bị tổn thương không thể tụ khí được nữa.

Mà không thể tụ khí, đối với tu sĩ mà nói, có nghĩa là tiên đồ đứt đoạn.

Lúc này nàng ta mới biết hối hận, khóc lóc cầu xin sư phụ cứu nàng ta, nói sau này nhất định sẽ gánh vác trọng trách chấn hưng tông môn.

Sư phụ xưa nay mềm lòng, lại nghĩ đến thân thế đáng thương của nàng ta, nên một mình xông vào Kỳ Lân Động, liều c.h.ế.t cướp về một cây Quy Nguyên Thảo.

Giang Ly gặp họa mà được phúc, không những chữa lành được đan điền, mà còn thành công đột phá cảnh giới.

Nhưng sư phụ lại bị thương tâm mạch tu vi giảm mạnh, mỗi ngày đều ho ra máu, thọ nguyên vốn đã không còn nhiều lại càng thêm nguy kịch.

Ta tìm Giang Ly đòi Tuyết Phách Đan.

Đó là thứ nhiều năm trước khi xông vào Hư Không Bí Cảnh, Tam sư đệ tìm được.

Vốn định dâng cho sư phụ, nhưng lại bị Giang Ly lấy lý do từ nhỏ tâm mạch không hoàn chỉnh, cưỡng ép cầm đi.

Khi đó mọi người đều cười cho qua, không ai so đo.

Tuyết Phách Đan tuy quý giá, nhưng những thứ quý giá hơn thế này, chúng ta cũng không phải chưa từng thấy qua.

Nàng ta muốn, cho nàng ta là được.

Nhưng bây giờ không giống.

Tuyết Phách Đan có thể chữa lành tâm mạch.

Tuy không thể trị tận gốc vết thương của sư phụ, nhưng có thể giúp ta có thêm thời gian, đi các bí cảnh lớn tìm kiếm linh đan linh thảo hữu dụng.

Ta không ngờ Giang Ly không chịu đưa.

Nàng ta nói, nàng ta đã dùng từ mấy năm trước rồi.

Nhưng nàng ta không biết, Tuyết Phách Đan sau khi dùng ba tháng, cơ thể sẽ có dị hương không tiêu tan.

Mà bây giờ, cơ thể nàng ta đang tỏa ra mùi thơm đặc trưng của Tuyết Phách Đan.

Mùi thơm nồng nàn, rõ ràng là vừa mới uống!

Tác dụng duy nhất của Tuyết Phách Đan, chính là chữa trị tâm mạch.

Nàng ta không hề bị thương, uống vào cũng không có tác dụng gì, hoàn toàn là lãng phí đan dược.

Nhưng cho dù như vậy, nàng ta cũng thà tự mình uống chứ không muốn đưa cho sư phụ.
 
Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Chương 3: Chương 3



Nhị sư muội giận tím mặt, cầm chiếc búa tạ dùng để rèn sắt, định đập nát mặt nàng ta.

Giang Ly tay áo vung lên, xoay người một cái, nhẹ nhàng đáp xuống cây hoa.

Một thân áo trắng hơn tuyết, ba ngàn tóc đen như thác.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, nàng ta đạp trên cành hoa, mày mắt diễm lệ.

"Sư phụ là vì ta mà lấy Quy Nguyên Thảo, nhưng ông ta cũng không phải hoàn toàn là người tốt bụng, mà là mong ta chấn hưng tông môn, hoàn thành tâm nguyện của ông ta, mọi người đều được cái mình muốn, không ai nợ ai, tại sao ta phải nhường Tuyết Phách Đan chứ?"

"Sư tỷ tức giận như vậy, là ghen tị sư phụ coi trọng ta hơn sao?"

"Chỉ trách các ngươi thân là sư huynh sư tỷ, lại ham mê việc phàm tục, rèn sắt trồng hoa, không cầu tiến bộ, đến nỗi tu vi nhiều năm không tiến bộ, lãng phí tài nguyên của tông môn."

05

Ta không có thời gian tranh cãi với nàng ta, bởi vì sư phụ ho ra m.á.u càng nghiêm trọng hơn.

Tam sư đệ sắc mặt nghiêm túc.

Cứ tiếp tục như vậy, sư phụ chỉ còn lại bảy bảy bốn mươi chín ngày mà thôi.

Ông ấy nghe vậy không hề để ý, nói biết nhắc đến trọng trách của tông môn, chúng ta ai nấy đều trốn tránh, may mà tiểu đồ đệ chăm chỉ tiến bộ, một lòng tu luyện.

Lạc Hà Tông giao vào tay nàng ta, nhất định sẽ phát triển rực rỡ, ông ấy cũng coi như không phụ lòng sư phụ đã giao phó.

Từ nay về sau, cuối cùng cũng có thể trút bỏ gánh nặng trên vai.

Ông ấy lau sạch m.á.u trên râu, chép miệng nói buổi tối muốn ăn gà quay.

Ta lơ đãng đảo chảo sắt, nhìn khói bếp lượn lờ bốc lên, chợt nhớ đến sương mù đen cuồn cuộn trong Ma Uyên.

Khi đó ta nằm dưới đáy vực.

Đan điền vỡ nát, thức hải khô cạn, toàn thân gân cốt đứt đoạn, chỉ có thể nghe tiếng ma hồn gào thét, lẳng lặng chờ chết.

Sương mù đen nuốt chửng mọi thứ trước mắt, nhưng không che được ánh sáng vàng rực rỡ của Lưỡng Đồ Hoa.

Hoa nở song song, một trắng một đen, rễ là bạc, cành lá là vàng.

Ta không thể nhầm được, đó đích thực là Lưỡng Đồ Hoa.

Thánh dược chữa thương trong truyền thuyết.

Ta cố gắng vươn cổ, từ từ cắn cánh hoa, lá hoa, rễ cây.

Ngay cả nước dịch b.ắ.n trên mặt đất, cũng l.i.ế.m sạch sẽ.

Ta muốn sống, dù chỉ có một tia hy vọng.

Lưỡng Đồ Hoa đã chữa lành đan điền thức hải của ta, tái tạo gân cốt của ta.

Cho đến khi cảm nhận được chân nguyên lưu chuyển trong đan điền, lúc đó ta mới dám tin, ta thực sự đã sống lại.

Là Lưỡng Đồ Hoa đã cứu ta.

Ta đã ăn một bông.

Nhưng ta nhớ, ở đó vẫn còn một bông nữa.

Ta bỏ dở món gà quay, ngay cả lửa trong bếp cũng quên tắt.

Từ Lạc Hà Tông đến Ma Uyên, đường xá xa xôi.

Đáy vực Ma Uyên, sóng gió khó lường, bất cứ tình huống bất ngờ nào cũng có thể xảy ra.

Sư phụ không có nhiều thời gian như vậy, ta phải đi nhanh về nhanh.

Nhưng mất đi Hàm Sương Kiếm, ta một mình không thể xuống được đáy vực.

Nhị sư muội bỏ búa sắt xuống, Tam sư đệ bỏ cuốc hoa xuống.

Trên Lạc Hà Sơn lửa lò chưa tắt, ruộng hoa mới cày được một nửa.

Hôm đó, mây lửa trải dài trên bầu trời, đốt cháy một nửa bầu trời xanh thẳm.

Con lừa già dưới cây lê, kêu "ư ử, ư ử", tiễn chúng ta đi xa.

Sân viện của sư phụ và sư phụ trong sân viện, dần dần khuất xa trong ánh chiều tà đỏ rực.

Không biết nếu bữa tối không chờ được món ăn gà quay, ông ấy có tức đến mức nhảy dựng lên không.

06

Sương mù của Ma Uyên so với khi ta nằm dưới đáy vực năm đó đã lan rộng hơn nhiều.

Điều này có nghĩa là, phong ấn đã lỏng lẻo, ma vực lại mở rộng rồi.

Chúng ta cửu tử nhất sinh, cuối cùng cũng hái được bông Lưỡng Đồ Hoa còn lại.

Khi quay về Lạc Hà Sơn, chỉ còn một ngày nữa là đến kỳ hạn bả bảy bốn mươi chín ngày.

Sư phụ gầy đi rất nhiều, hốc mắt lõm sâu.

Tư chất của ông ấy bình thường, tu vi không cao, trong tình trạng tâm mạch bị tổn thương mà có thể trụ được đến hôm nay, đã là kỳ tích rồi.

Ta gắng gượng, nhét Lưỡng Đồ Hoa vào tay ông ấy.

Chạm vào rồi rời đi ngay, không dám chạm vào cơ thể ông ấy lâu.

Đi sâu vào bụng Ma Uyên, luôn phải trả giá.

Để kịp thời quay về, ba người chúng ta không màng đến việc chữa thương, dầm mưa dãi gió, một đường phi nhanh.

Bây giờ, trái tim đang treo lơ lửng từ từ hạ xuống, ma khí bị cưỡng ép áp chế trong cơ thể bắt đầu rục rịch, mưu đồ xâm chiếm đan điền.

Trong Cửu Châu đại lục, ngay cả tông chủ Kiếm Tông được mệnh danh là đệ nhất nhân đương thời, cũng không dám coi thường uy lực của Ma Uyên.

Việc cấp bách bây giờ, là tìm một nơi yên tĩnh để loại bỏ ma khí, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Ta mang theo sư đệ sư muội, rón rén khép cửa phòng lại.

Qua khe cửa đang dần khép lại, ta thấy mặt mũi ông ấy xám ngoét, ngủ không yên giấc.

Lông mày hơi nhíu lại, giống như không hài lòng vì không được ăn gà quay.

Dưới góc chăn màu lam của ông ta lộ ra một vệt màu vàng.

Đó là lá của Lưỡng Đồ Hoa.

Sinh cơ dồi dào, tràn đầy hy vọng.

Có nó, ông ấy sẽ sống rất lâu, rất lâu.

Ta mỉm cười.

Sư phụ, đừng giận nữa.

Đợi ta quay lại, người muốn ăn gì cũng được.

...
 
Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Chương 4: Chương 4



Ta dùng bảy ngày bảy đêm, giúp Nhị sư muội và Tam sư đệ trừ bỏ ma khí trong cơ thể.

Trong Cửu Châu, không ai có kinh nghiệm hơn ta.

Dù sao, ta từ nhỏ đã được huấn luyện để đối phó với ma vực.

Sư đệ sư muội không sao, ta thở phào nhẹ nhõm.

Nàng tùy tiện búng tay, mở lá bùa truyền âm mà Khâu đạo trưởng gửi tới.

Chẳng biết có phải lão đầu nhà ta đợi lâu quá, mất hết cả mặt mũi, mới phải nhờ bạn tốt sang gọi bọn ta về nhà không.

Giọng của Khâu đạo trưởng cứ như văng vẳng trong một màn sương mù dày đặc.

Mờ mờ ảo ảo, khiến người ta hoang mang.

Rõ ràng từng chữ một đều rất rõ ràng, nhưng khi ghép lại với nhau, lại chẳng hiểu gì.

Cái gì mà sư phụ c.h.ế.t rồi?

Sư phụ có hoa Lưỡng Đồ cơ mà, sao mà c.h.ế.t được?

Khâu đạo trưởng bảo, sư muội cướp hoa Lưỡng Đồ, chạy đến Kiếm Tông, vừa hay cứu được Tạ Trường Canh đang tẩu hỏa nhập ma.

Lúc này ta mới sực nhớ, rất nhiều năm về trước, trong một lần đại hội tỷ thí giữa các tông môn ở Cửu Châu.

Giang Ly chen chúc trong đám đông, nhìn lên đài, ánh mắt hướng về thanh Lưu Phong Kiếm, đôi mắt lóe sáng.

Lúc đó ta đã nên nhận ra, nàng ta nhất kiến chung tình với Tạ Trường Canh.

Giờ thì hay rồi, nàng ta vì hắn mà g.i.ế.c sư cướp bảo, phản bội Lạc Hà Tông, đầu quân cho Kiếm Tông.

Vừa thực hiện được dã tâm trở nên mạnh hơn, vừa toại nguyện mối tình si mê từ thuở niên thiếu.

Một mạng của sư phụ, đổi lấy sự vẹn toàn đôi đường của nàng ta.

Nhưng lão đầu nhà ta có tội tình gì, mà phải hy sinh cho cái ước nguyện của Giang Ly ả chứ?

Ta còn nợ ông ấy một bữa gà quay, ông ấy đã nhắc mãi bao lâu nay.

Cuộc trò chuyện cuối cùng giữa bọn ta, là trước khi ta đến Ma Uyên.

Lúc ấy, ông ấy quẹt qua loa chòm râu dính máu, chép miệng: "Đại đồ đệ, tối nay ta muốn ăn gà quay."

Thật là.

Hồi đó sao mà ta lại vội vàng đi Ma Uyên đến thế, không làm xong nồi gà kia cơ chứ?

07

Bích Nhãn Toan Nghê Thú dừng lại trước cổng sơn môn của Kiếm Tông.

Trên bậc thang ngọc, có thiết lập pháp trận cấm phù không.

Dưới tu vi Hóa Thần, bất kể là ai, đều phải ngoan ngoãn đi bộ lên chín trăm chín mươi chín bậc thang ngọc này.

Đây là thể diện của Kiếm Tông, tông môn đứng đầu Cửu Châu.

Đệ tử của Bồng Lai Phái bò lê bò lết chạy lên bậc thang ngọc, đến cả linh thú của mình cũng chẳng thèm đoái hoài.

Ta vỗ vỗ đầu Toan Nghê Thú: "Tiểu tử, chạy xa một chút, lát nữa đừng để bị thương."

Toan Nghê Thú nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt xanh biếc, bốn vó tung bay, co cẳng chạy đi xa.

Một tiếng chuông vang lên, vang vọng và hùng hồn, tựa như đến từ thuở hồng hoang xa xưa.

Đó là âm thanh của chuông Hỗn Độn, bảo vật chí tôn của tông môn, chỉ được sử dụng trong những dịp đại lễ quan trọng.

Ví dụ như trăm năm trước, khi ta một mình đến phong ấn Ma Uyên.

Hay như, đại điển song tu của Tạ Trường Canh và Giang Ly ngay lúc này.

Kim Sắc Phượng Hoàng của Đông Hoàng Phái kéo xe, Thanh Hồng Loan Điểu của Khỉ Vân Tông mở đường.

Giang Ly khoác trên mình bộ y phục tím của Kiếm Tông, tay cầm Hồi Tuyết Kiếm, ung dung ngồi trong xe.

Hôm nay không chỉ là đại điển song tu của nàng ta và Tạ Trường Canh, mà còn là lần đầu tiên nàng ta ra mắt các đại tông môn với tư cách là Hồi Tuyết Kiếm chủ.

Kiếm Trì có vô vàn danh kiếm, nhưng được gọi là thần kiếm thì chỉ có năm thanh.

Thần kiếm có linh hồn, tự mình chọn chủ.

Người được kiếm hồn chọn, được tôn là kiếm chủ.

Kể ra những chủ nhân đời trước của thần kiếm, không ai là không tài hoa xuất chúng.

Hoặc là lập nên tông phái, hô mưa gọi gió một phương, hoặc là phá vỡ hư không, phi thăng lên thượng giới.

Hồi Tuyết Kiếm đã im hơi lặng tiếng từ lâu, lần xuất thế gần nhất phải kể đến chân nhân Tố Huyền ba ngàn năm trước.

Đó là đại năng gần với cảnh giới phi thăng nhất trong ngàn năm trở lại đây.

Tu vi còn cao hơn cả Lưu Phong Kiếm chủ đời trước.

Vì vậy, đối với Giang Ly, vị Hồi Tuyết Kiếm chủ mới thăng cấp này, các tông môn lớn đều dành sự tôn trọng và nể nang hết mực.

Ai mà không kính phục cường giả chứ?

Cho dù cường giả này còn chưa trưởng thành.

Ta cười lạnh một tiếng.

Hồi Tuyết Kiếm trong tay, thì đã sao?

Trưởng thành được thì mới là Hồi Tuyết Kiếm chủ, hô mưa gọi gió Cửu Châu, đi đến đâu người người đều cúi đầu nghe theo.

Không trưởng thành được thì cũng chỉ là phàm phu tục tử, dù có vận may ngập trời, cuối cùng cũng khó lòng chịu nổi uy lực của thần kiếm.

Kiếm chủ khác ta không quan tâm, nhưng Giang Ly, cái danh Hồi Tuyết Kiếm chủ này, ta nhất định phải bóp c.h.ế.t nàng ta từ trong trứng nước!

Chín tiếng chuông Hỗn Độn ngân vang chưa dứt, một tràng tiếng đàn tỳ bà réo rắt vang vọng xé toạc mây xanh.

Cỗ xe Kim Sắc Phượng Hoàng đột nhiên chao đảo.

Thanh Hồng Loan Điểu lao vào đám người đến xem lễ, say rượu loạng choạng, đ.â.m ngang đ.â.m dọc.
 
Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Chương 5: Chương 5



Trong khung cảnh hỗn loạn, Kim Sắc Phượng Hoàng từ trên không trung lao đầu xuống.

Cỗ xe Bát Bảo Hương Dư chở Giang Ly lao thẳng xuống mặt đất.

Nàng ta hét lên một tiếng kinh hãi, muốn ngự kiếm bay ra.

Nhưng lại quên mất hôm nay Kiếm Tông vì muốn dương oai trước các tông môn khác, đã cố tình mở cấm chế phù không.

Tu vi của nàng ta chưa đến Hóa Thần, dù có Hồi Tuyết Kiếm trong tay, cũng không thể ngự kiếm phi hành.

Chỉ có thể nhảy khỏi xe, chật vật lăn vài vòng trên mặt đất.

Y phục xộc xệch, tóc tai rối bời.

Đồ trang sức quý giá được cài tỉ mỉ trên đầu rơi rụng tứ tung, bị đám người hoảng loạn chạy trốn giẫm đạp lung tung.

"To gan! Kẻ nào dám xấc xược trước cổng Kiếm Tông ta?!"

Không hổ là người đứng đầu Cửu Châu đại lục.

Chỉ một tiếng quát, đã khiến chân khí của người ta sôi trào.

Tiếng bước chân vội vã hỗn loạn càng lúc càng gần.

Ta cong khóe môi, tế thanh kiếm gãy trong tay lên, c.h.é.m xuống một nhát thật mạnh.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, kèm theo một tiếng "rắc".

Tấm bia đá của tông môn, thứ tượng trưng cho thể diện của Kiếm Tông suốt ngàn vạn năm qua, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, vỡ thành hai nửa.

Nửa trên từ từ trượt xuống theo vết cắt, đến điểm giới hạn thì đổ ầm xuống, bụi đất tung bay mù mịt.

Ta bịt mũi, giẫm một chân lên bia đá.

Giẫm lên cái thể diện quý giá của tông môn đứng đầu Cửu Châu này.

Kẻ dẫn đầu gầm lên một tiếng, mang theo cơn thịnh nộ sấm sét của chín tầng trời: "Muốn chết!"

Ta quay người lại, ánh mắt thản nhiên quét qua đám người có mặt.

Trong đám đông dần dần xôn xao.

"Ta có nhìn nhầm không? Đây, đây chẳng phải là Hàm Sương Kiếm chủ sao?"

"Sao có thể? Hàm Sương Kiếm chủ vì đại nghĩa thiên hạ, trăm năm trước đã bỏ mình ở Ma Uyên, sao có thể xuất hiện ở đây?"

"...Không lẽ là đến cướp hôn? Đừng quên, trước khi Hàm Sương Kiếm chủ đến Ma Uyên, đã có ước hẹn đạo lữ với Lưu Phong Kiếm chủ, sau khi tin nàng ta bỏ mình truyền đến, Lưu Phong Kiếm chủ mất hồn mất vía, suy sụp suốt mấy chục năm!"

"Không thể nào là Hàm Sương Kiếm chủ! Các ngươi nhìn thanh kiếm trong tay nàng ta kìa, không phải Hàm Sương, mà là một thanh kiếm gãy rỉ sét bình thường!"

"Nhưng không có lý nào một thanh kiếm bình thường lại có thể c.h.é.m vỡ bia đá tông môn của Kiếm Tông?"

Tạ Trường Canh dường như không nghe thấy những âm thanh xung quanh, ngây người nhìn ta, từng bước đi xuống bậc thang ngọc, giọng lẩm bẩm: "Đại sư tỷ..."

Ánh mắt ta quét qua mặt hắn, không dừng lại, mà vượt qua vai hắn, tập trung vào khuôn mặt tái mét của kẻ dẫn đầu, nhướng mày cười: "Phụ thân đại nhân, lâu rồi không gặp."

08

Người đứng đầu Cửu Châu đại lục, tông chủ Kiếm Tông Lục Minh Chiêu, là cha của ta.

Trăm năm sau lần đầu gặp lại.

Không có nước mắt lưng tròng, cũng chẳng có hỏi han ân cần.

Hắn chỉ vào tấm bia đá tông môn dưới chân ta, ánh mắt sắc bén: "Ngươi đang làm cái gì vậy, điên rồi sao?!"

Ta cố tình giẫm chân lên, lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Nghe nói Kiếm Tông mới có được một vị kiếm chủ, đại sự vui mừng, gió xuân phơi phới, vậy mà Lạc Hà Tông ta gần đây lại xuất hiện một nghiệt đồ, g.i.ế.c sư cướp bảo, cả tông môn để tang. Quý tông đại hỉ tông ta đại bi, đối lập rõ ràng khiến lòng dạ hẹp hòi của ta không thoải mái. Vừa hay sư phụ ta mấy ngày trước hạ táng, trước mộ còn thiếu một tấm bia đá thượng hạng, ta thấy tấm thạch trấn sơn của tông môn Kiếm Tông này cũng được, mưa gió bão bùng, ngàn năm không đổ coi như tạm đủ tư cách để thủ mộ cho sư phụ ta, chỉ là hơi lớn một chút nên ta đành phải tự mình ra tay vậy."

Cha ta nghiến răng nghiến lợi: "Nghiệt chướng, tự tìm cái chết!"

Ta giơ thanh kiếm gãy trong tay lên, nhắm thẳng vào Giang Ly đang kinh hãi phía sau hắn, cười cợt nhả: "Đúng là tìm c.h.ế.t thật, ta cùng sư đệ sư muội ngàn dặm đến Kiếm Tông, chính là đến tìm cái c.h.ế.t của Giang Ly!"

Hàm Sương tuy gãy, kiếm khí vẫn còn.

Dưới sự khóa chặt của kiếm khí lạnh lẽo sắc bén, Giang Ly toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tuyết, thanh Hồi Tuyết Kiếm trong tay gần như không cầm nổi.

Ta cười khẩy một tiếng: "Là Hồi Tuyết Kiếm chủ, mà ngay cả uy lực của thanh Hàm Sương gãy của ta cũng không chống đỡ nổi, Hồi Tuyết Kiếm rơi vào tay ngươi, đúng là ngọc quý vùi trong bùn dơ."

Giang Ly vừa xấu hổ vừa tức giận, nghiến răng, hai tay nắm chặt Hồi Tuyết Kiếm, chắn trước người.

Chỉ là thần kiếm nhận chủ, không có nghĩa là có thể tâm ý tương thông với nó.

Chưa trải qua thời gian dài ma hợp đã vọng tưởng điều khiển thần kiếm, chỉ có thể bị kiếm hồn chống lại.

Quả nhiên, Hồi Tuyết Kiếm trong tay Giang Ly cực kỳ không phối hợp, khiến nàng ta chống đỡ chật vật, suýt chút nữa tự làm mình bị thương.

Ta nắm bắt thời cơ, vung một nhát kiếm gãy qua, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại bị Lưu Phong Kiếm chặn lại.

Lưỡi kiếm Lưu Phong và lưỡi kiếm gãy của Hàm Sương va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ chói tai.

Ta nghiến chặt răng: "Tránh ra!"

Tạ Trường Canh áo tím đai ngọc, chắn chặt trước người Giang Ly, đôi môi mím chặt, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn ta: "Đại sư tỷ, dừng tay đi, Hàm Sương đã gãy, bây giờ ngươi không phải là đối thủ của ta."
 
Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Chương 6: Chương 6



Nghĩ lại mà xem, Tạ Trường Canh là do ta dẫn dắt nhập môn, một thân kiếm pháp tu vi đều do ta truyền thụ.

Sau này cho dù hắn có được Lưu Phong nhận chủ, mỗi lần luận bàn cũng bị ta dùng Hàm Sương áp chế đến không ngóc đầu lên được.

Giờ đây, khi lưỡi kiếm giao nhau, thanh kiếm gãy dưới sự áp sát từng bước của Lưu Phong Kiếm, phát ra tiếng kêu ong ong không chịu nổi.

Trong mắt Tạ Trường Canh thoáng qua một tia không đành lòng: "Đại sư tỷ, đừng cố chấp nữa, tất cả đệ tử đều có mặt, ta không muốn làm tỷ khó xử."

Trong lòng ta bốc hỏa.

Rõ ràng Giang Ly ở ngay trước mặt, chỉ cách một thước, đưa tay ra là có thể g.i.ế.c chết, vậy mà giữa đường lại nhảy ra một Tạ Trường Canh.

Hơn nữa hắn nói không sai, dựa vào thanh kiếm gãy trong tay, ta quả thực không đánh lại Tạ Trường Canh có Lưu Phong Kiếm trợ lực.

Tuy nhiên, cũng không phải là không có cách.

Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng.

Một tấc ngắn một tấc hiểm, xem ai dám đánh cược thôi!

Ta đột nhiên rút lực, từ bỏ việc chống lại Lưu Phong Kiếm đang đ.â.m tới, ném mạnh thanh kiếm gãy trong tay về phía tim Giang Ly.

Liều mất một cánh tay, hôm nay cũng phải c.h.é.m c.h.ế.t nghiệt đồ khi sư diệt tổ này dưới kiếm!

Tạ Trường Canh kinh hãi biến sắc, lưỡi kiếm trong tay lệch đi, cánh tay trái của ta đau nhói.

Cùng lúc đó, ánh sáng xanh lam lóe lên trước mắt.

Là Đế Bạch Kiếm của cha ta.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thanh kiếm gãy Hàm Sương bị Đế Bạch Kiếm đánh bay, sượt qua mặt Giang Ly một cách nguy hiểm, rơi xuống đất kêu "keng".

Mặc dù vậy, kiếm khí lạnh lẽo của Hàm Sương vẫn để lại một vết thương vừa nhỏ vừa dài trên má trái của nàng ta.

Giang Ly vẫn chưa hoàn hồn sau cơn kinh hoàng vừa rồi, ánh mắt có chút ngây dại.

Máu đỏ tươi chảy xuống theo khuôn mặt trắng bệch của nàng ta, làm bẩn bộ y phục tím của Kiếm Tông có thêu hình Hồi Tuyết Kiếm.

Ta ôm cánh tay trái đẫm máu, cười lớn sung sướng: "Dùng một vết thương nhỏ trên cánh tay ta, đổi lấy một khuôn mặt của Hồi Tuyết Kiếm chủ, đáng!"

Vết thương do Hàm Sương Kiếm gây ra, nổi tiếng là khó lành.

Bề ngoài chỉ là một đường nhỏ, nhưng thực chất lại ăn sâu vào thịt, do kiếm khí còn sót lại, cho dù có lành lại cũng khó tránh khỏi để lại sẹo.

Giang Ly ngày thường tự phụ dung nhan thanh lãnh tuyệt trần, giờ nghe vậy, lập tức giận dữ công tâm, ngất đi.

Sắc mặt Lục Minh Chiêu đen như mây đen áp thành.

Hắn ta luôn coi trọng thể diện hơn bất cứ thứ gì.

Vốn định mượn đại điển song tu của hai vị thần kiếm kiếm chủ Lưu Phong và Hồi Tuyết, để khoe khoang thực lực của Kiếm Tông trước các tông môn lớn ở Cửu Châu, không ngờ lại bị ta quấy rối đến long trời lở đất, đến cả tấm bia đá trấn sơn trước cổng tông môn cũng không giữ được.

"Kiếm sứ đâu? Mau đưa nghiệt chướng này vào Hình Luật Đường chờ xử lý!"

09

Kiếm Tông có mười hai kiếm sứ, trực thuộc Hình Luật Đường, chuyên phụ trách bắt giữ những đệ tử bất hảo phạm phải quy tắc của môn phái rồi bỏ trốn.

Kiếm sứ quanh năm mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ, ngoài tông chủ và đường chủ giới luật ra, không ai biết thân phận của họ, chỉ biết họ tu vi cao thâm, ra tay tàn nhẫn, trên tay đã dính không ít m.á.u của đệ tử.

Trước kia khi ta còn là Hàm Sương Kiếm chủ, đã từng giao đấu với họ một lần.

Họ dường như đã tu luyện một loại bí pháp nào đó, không biết đau, cũng không biết sợ, động thủ vô cùng khó chơi.

Ta mở năm ngón tay, triệu hồi thanh kiếm gãy vừa bị Đế Bạch Kiếm đánh bay về, nắm chặt trong tay.

Hàm Sương trong tay, ta chưa từng sợ bất cứ thứ gì!

Mười hai kiếm sứ từ từ tiến về phía ta, vòng vây dần dần thu hẹp lại.

Sau lưng có tiếng xé gió rất khẽ truyền đến.

Là một kiếm sứ phía sau không nhịn được nữa, ra tay trước, đ.â.m kiếm về phía ta.

Ta không dám coi thường, nắm chặt kiếm gãy, chuẩn bị nghênh chiến.

Đột nhiên, một tiếng chói tiêu tai vang lên, âm thanh xuyên thấu chín tầng mây.

Cùng lúc đó, mười hai kiếm sứ đột nhiên ôm đầu, bịt tai, ngã quỵ xuống đất một cách đau đớn.

Tiếng tiêu càng lúc càng cao, tứ chi của mười hai kiếm sứ phát ra tiếng "rắc rắc" khiến người ta rợn tóc gáy, vặn vẹo về phía sau một cách cực kỳ quái dị, dưới lớp mặt nạ lộ ra tiếng r3n rỉ đứt quãng.

Tiếng tiêu chói tai vẫn tiếp tục, một tiếng đàn tỳ bà vang lên, dư âm kéo dài.

Nhị sư muội tóc đen áo đỏ, ánh mắt lưu chuyển: "Lục tông chủ đừng quên, đại sư tỷ không phải đến đây một mình."

Lục Minh Chiêu quét mắt nhìn mười hai kiếm sứ tứ chi gãy lìa trên mặt đất, sắc mặt âm u đến mức có thể vắt ra nước.

Thanh Đế Bạch Kiếm trong tay "keng" một tiếng, lưỡi kiếm xanh lam chỉ thẳng vào Tam sư đệ đang tập trung thổi bạch cốt tiêu.

Nhị sư muội cười lạnh, tiếng đàn tỳ bà dưới tay càng gấp gáp, như mưa sa bão táp, sóng lớn vỗ thuyền con.

Trong đám đông đột nhiên xôn xao.

Không ít đệ tử trẻ tuổi khóe miệng rỉ máu, lần lượt có người ngã xuống, đó là biểu hiện của chân khí trong đan điền kích động không thể chịu đựng nổi.

Ta bước qua đám kiếm sứ đang r3n rỉ trên mặt đất, tay nắm chặt kiếm gãy, chắn trước mặt Nhị sư muội và Tam sư đệ.
 
Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Chương 7: Chương 7



Trong mắt cha ta nổi lên giông bão, mưa gió sắp đến.

Trước kia ta sợ nhất là bộ dạng này của hắn, nhưng bây giờ...

Ta hất cằm lên, không hề tỏ ra yếu thế.

Ánh mắt đối chọi gay gắt, dưới chân không hề lùi bước.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trên trời truyền đến một tiếng Phật hiệu vang dội.

Những người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt như nhìn thấy cứu tinh.

Là đại sư Vô Lượng của Vạn Phật Tông đến.

10

Dưới sự hòa giải của đại sư Vô Lượng, hai bên tạm thời dừng tay.

Bọn ta ở lại Tọa Vong Phong, chờ đợi lời giải thích mà đại sư nói.

Tọa Vong Phong là nơi ta ở trước kia, sau khi ta bỏ mình ở Ma Uyên, nơi này liền bỏ trống.

Cứ tưởng rằng cách biệt trăm năm, sân viện đã sớm hoang tàn, không ngờ cây cỏ vẫn y như ngày ta rời đi, đến cả cá trong hồ cũng còn sống.

Đêm đến, Tạ Trường Canh đến tìm ta, đưa cho ta một bình thuốc màu xanh.

Hắn là Lưu Phong Kiếm chủ, có thuốc đặc chế của hắn, vết thương cũng sẽ mau lành hơn.

Ta sẽ không tự làm khổ mình.

Hắn tiện tay rắc một nắm thức ăn cho cá, cá trong hồ tranh nhau bơi đến, rất quen thuộc.

"Mấy năm nay, là ngươi giúp ta cho cá ăn?"

"Ừm."

"Chỉ là mấy con cá nhỏ vớt bừa từ mấy con suối ở nhân gian, sao có thể sống đến tận bây giờ?"

"...Giúp Linh Thú Tông một chuyện nhỏ đổi lấy một ít Cửu Diệp Thanh Lộ."

Ta sửng sốt.

Cửu Diệp Thanh Lộ là bảo vật chí tôn của Linh Thú Tông, chuyên dùng để giúp linh thú, yêu thú bậc cao hóa hình, tông chủ đương nhiệm của Linh Thú Tông tính tình keo kiệt, giờ lại hào phóng cho đi, e rằng chuyện mà Tạ Trường Canh nói là giúp, không phải là chuyện nhỏ.

"Hà tất phải thế? Chỉ là mấy con cá phàm trần, tuổi thọ sớm đã hết rồi."

Động tác trong tay hắn khựng lại: "...Vì đại sư tỷ thích."

Gió đêm dần nổi lên, tiếng thông reo rì rào, như sóng biếc muôn trùng.

Tạ Trường Canh đặt thức ăn cho cá trong tay xuống, đứng trước mặt ta.

Dưới dải buộc trán màu tím, ánh mắt trong veo như nước, giống hệt như năm đó, lặng lẽ theo sau ta, cùng ta học kiếm.

Hắn ta móc từ trong n.g.ự.c ra một cuốn sổ: "Đại sư tỷ, xin lỗi, ta vốn không biết Triệu tông chủ từng cứu tỷ. Nghe nói tâm nguyện của ông ấy là chấn hưng tông môn, đây là tâm đắc luyện kiếm nhiều năm của ta, coi như chút đền bù."

"Lạc Hà Tông có Đại sư tỷ, ta vốn không nên múa rìu qua mắt thợ, nhưng xét riêng về việc chỉ điểm tu hành cho đệ tử bình thường, Đại sư tỷ không bằng ta."

"Đại sư tỷ, tỷ đứng quá cao, đệ tử bình thường chỉ có thể ngưỡng vọng, không cách nào học được gì từ tỷ. Tỷ từ nhỏ đã đến Kiếm Trì cầu kiếm, liền khiến vạn kiếm phủ thủ, sau đó lại được thần kiếm Hàm Sương nhận chủ, trong vòng mấy tháng đã dung hợp với kiếm hồn, thiên phú mạnh mẽ, phóng mắt khắp Cửu Châu, không ai sánh bằng."

"Nhưng ta thì khác, ta từ ngoại môn đệ tử một đường khổ tu đến ngày hôm nay, vấp ngã lăn lộn qua không ít đường vòng, kinh nghiệm xương m.á.u còn nhiều hơn cả thành công. Có cuốn tâm đắc này, ta dám khẳng định, trong vòng trăm năm, Lạc Hà Tông ắt sẽ quật khởi, Triệu tông chủ cũng coi như thỏa nguyện."

Đại đạo tu hành, rất nhiều người đều tự mình mò mẫm, nếu có thể được cao nhân tiền bối chỉ điểm, tu hành ắt sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Tạ Trường Canh thân là Lưu Phong Kiếm chủ, nhân vật đứng đầu kiếm đạo, tâm đắc của hắn đối với việc thu nạp đệ tử vào Lạc Hà Tông, quả thực rất hữu ích.

Ta tiện tay lật xem, quả thực rất tỉ mỉ.

Tiếc rằng, ta không cần.

Ta ném trả cuốn sổ về phía hắn: "Tạ Trường Canh, Lạc Hà Tông quật khởi đã có ta và các sư đệ sư muội, không cần ngươi phải bận tâm."

"Đại sư tỷ, ta có ý tốt..."

"Ý tốt? Vậy ngươi có từng nghĩ, dựa vào danh tiếng của Tạ Trường Canh ngươi để thu hút đệ tử, tông môn lớn mạnh lên, rốt cuộc là Lạc Hà Tông, hay là Kiếm Tông thứ hai?"

"Còn nữa, đừng vì nhìn thấy thiên phú mà tùy tiện phủ nhận nỗ lực của người khác, sao ngươi biết chỉ có mình ngươi khổ tu? Sao ngươi biết ta chưa từng nếm trải khổ cực, đi qua đường vòng? Đại đạo tu hành, nếu chỉ dựa vào thiên phú mà có thể quyết định ai đi được xa, vậy năm đó phụ thân ta làm sao có thể dựa vào một thanh Đế Bạch Kiếm vô danh đánh bại Ngọa Lam Kiếm chủ nắm giữ thần kiếm để leo lên ngôi vị tông chủ?"

""Hơn nữa, ngươi, Tạ Trường Canh, tự xưng là một đệ tử bình thường, e rằng quá mức tự coi nhẹ bản thân! Ngươi tuy xuất thân ngoại môn đệ tử, nhưng chưa đầy một năm đã nhờ thiên phú kinh người, trực tiếp vượt qua bảy tầng nội môn khảo hạch, được phụ thân ta thu làm thân truyền đệ tử, có đệ tử bình thường nào làm được như ngươi? Có đệ tử bình thường nào được hưởng tài nguyên như ngươi?"

"Sao? Trước mặt người có thiên phú hơn ngươi thì khoe khoang nỗ lực, trước mặt người nỗ lực hơn ngươi thì khoe khoang thiên phú, đây là tác phong của Lưu Phong Kiếm chủ ngươi sao? Nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi lại trở nên ngạo mạn như vậy."

"Lại nói, sao ngươi biết ta không dạy được đệ tử bình thường? Ta đã có thể dạy ra một người như ngươi, tự nhiên có thể dạy ra người thứ hai, thứ ba. Trong một đống lời ngươi vừa nói, ta chỉ nghe lọt tai một câu, đó là Lạc Hà Tông trong vòng trăm năm ắt sẽ quật khởi."

"Không chỉ có vậy, ta còn muốn nó thay thế Kiếm Tông!"
 
Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Chương 8: Chương 8



Trên mặt Tạ Trường Canh thoáng hiện một tia giận dữ.

Đệ tử Kiếm Tông, ai nấy đều coi trọng vinh nhục của tông môn hơn cả tính mạng, nếu không phải nể tình xưa, e rằng hắn đã sớm rút Lưu Phong Kiếm ra rồi.

"Khẩu khí của Đại sư tỷ không khỏi quá ngông cuồng, Kiếm Tông sừng sững Cửu Châu mấy vạn năm, luôn đứng đầu các tông môn, Lạc Hà Tông chỉ là một môn phái nhỏ bé, co cụm một góc, thành lập không quá mấy chục năm, Triệu Thanh Tùng tư chất tầm thường, đặt ở Kiếm Tông ngay cả tư cách ngoại môn đệ tử cũng không đủ, đó còn chưa nói chỉ riêng đệ tử Lạc Hà Tông, tính cả Đại sư tỷ cũng chỉ có ba người."

"Một tông môn, không có nội tình, không có tông chủ, thậm chí ngay cả đệ tử cũng không có, tình hình như vậy trong vòng trăm năm quật khởi đã khó, còn vọng tưởng thay thế Kiếm Tông, quả thực là người si nói mộng! Đừng nói bây giờ Hàm Sương đã gãy, cho dù Đại sư tỷ ở thời kỳ đỉnh cao cũng không thể nào! Ta có lòng tốt, Đại sư tỷ không muốn nhận thì thôi đi, hà tất phải sỉ nhục Kiếm Tông như vậy."

11

Ba ngày sau, mười hai vị phong chủ tề tựu tại Đỉnh Kiếm Các.

Dưới sự thuyết phục của Vô Lượng đại sư, Kiếm Tông quyết định nhường một linh mạch cho Lạc Hà Tông.

Tầm quan trọng của linh mạch đối với một tông môn không cần phải nói, nó có nghĩa là linh khí dồi dào, linh thạch vô tận, cùng với đó là vô số linh thực linh bảo nảy sinh từ linh khí.

Đại lục Cửu Châu có bốn mươi chín linh mạch, Kiếm Tông độc chiếm hai mươi bảy.

Mặc dù nhường lại linh mạch nhỏ nhất là Cơ Vĩ Sơn, đối với Lạc Hà Tông là một tông môn nhỏ bé thiếu thốn tài nguyên, linh khí trong tông môn lại loãng, đã là quá đủ.

Ta từ chối.

Phù Ngọc phong chủ tính tình nóng nảy, lập tức nổi giận: "Hừ, một Lạc Hà Tông nho nhỏ, khẩu vị lại không nhỏ! Chẳng lẽ chê Cơ Vĩ Sơn, muốn hai linh mạch chủ là Thiên Du, Phượng Minh?"

Ta cười lạnh: "Cho dù các ngươi dâng hai tay hai mươi bảy linh mạch, cũng không đổi được một mạng của sư phụ ta!"

"Hoang đường!"

Tông chủ Kiếm Tông vốn luôn nhẫn nhịn, đột nhiên đập bàn đứng dậy: "Triệu Thanh Tùng là cái thá gì của ngươi? Ngươi sinh ra ở Kiếm Tông, lớn lên ở Kiếm Tông, một thân kiếm pháp do ta đích thân truyền thụ, ngay cả Hàm Sương Kiếm trong tay cũng là lấy từ Kiếm Trì!"

"Vì một lão già tư chất tầm thường, tu vi nát bét, ngươi hết quấy rối đại điển song tu, lại c.h.é.m bia đá tông môn, hủy hoại thanh danh Giang Ly còn chưa đủ sao?"

"Chúng ta đã nhượng bộ đến mức này, ngươi còn muốn ngang ngược đến khi nào? Thật sự muốn vì một Triệu Thanh Tùng mà lật tung cả Kiếm Tông lên hay sao?!"

Ta vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên: "Lật tung thì đã sao!"

"Nghiệt chướng! Sớm biết ngươi vô cớ gây rối làm cho trời long đất lở không yên, chi bằng lúc trước c.h.ế.t quách ở Ma Uyên giữ lại chút thể diện cho Kiếm Tông!"

Ta nhếch mép, sắc mặt lạnh lùng: "Phụ thân đương nhiên mong ta chết, tiếc rằng ta mạng lớn. Nhắc mới thấy phụ thân hẳn là rất hận sư phụ lo chuyện bao đồng nhỉ? Bởi vì nếu không phải ông ấy, ta cũng sẽ không sống sót rời khỏi Ma Uyên, càng không thể hôm nay đứng ở đây làm mất mặt Kiếm Tông mà phụ thân coi trọng nhất!"

Đồng tử của phụ thân co rút mạnh.

Mười hai vị phong chủ nhìn nhau.

Tạ Trường Canh nhíu mày: "Đại sư tỷ, cẩn thận lời nói."

Phụ thân nhìn chằm chằm ta, tay vô thức đặt lên chuôi Đế Bạch Kiếm.

Rõ ràng biết Hàm Sương Kiếm đã gãy, cảnh giới giảm mạnh, ông ta vẫn kiêng dè ta.

Người tu kiếm sùng bái cường giả vượt xa các tông môn khác, tông chủ Kiếm Tông qua các đời đều là người có thực lực mạnh nhất trong môn phái.

Năm đó phụ thân dựa vào một thanh Đế Bạch Kiếm, đánh bại truyền nhân thần kiếm, ngồi lên vị trí tông chủ, nửa đời lấy đó làm kiêu ngạo, tự cho rằng cái gọi là kiếm chủ, chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Cho đến sau này ta xuất hiện, một thanh Hàm Sương Kiếm chấn nhiếp Cửu Châu.

Nụ cười trên mặt phụ thân ngày càng ít đi, lần cuối cùng luận bàn vẫn là khi ta chưa nhập Nguyên Anh.

Khi đó phụ thân đã là Nguyên Anh hậu kỳ, tâm trạng rất tốt cùng ta luận bàn.

Trận chiến đó vô cùng sảng khoái, ta nhất thời quên mình, dùng kiếm c.h.é.m rách tay áo của phụ thân.

Ngọc bài chưởng môn tím nạm vàng rơi xuống đất, nụ cười trên mặt phụ thân như gió thoảng mây bay, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.

Lúc đó ta tuổi còn nhỏ, chỉ cho rằng mình hành động lỗ m ãng khiến phụ thân không vui.

Sau này nằm dưới đáy vực Ma Uyên, nhìn sương mù cuồn cuộn gào thét mới hiểu được thế nào là quyền lực làm mờ mắt.

Thực ra phụ thân không cần lo lắng, ta không có chứng cứ ông ta ra tay với ta.

Ông ta làm việc cẩn thận như vậy, đặc biệt thay Đế Bạch Kiếm, còn cải trang thành kiếm sứ, thừa dịp ta kiệt sức đánh lén từ bên cạnh, dứt khoát một kích tất trúng.

Ông ta làm không chê vào đâu được, duy chỉ tính sót sự quen thuộc của ta với bóng lưng của ông ta.

Dù sao bóng hình đó, ta đã từng ngưỡng vọng mấy trăm năm.

Ta mất mười năm, từ dưới đáy vực bò lên.

Mới biết được thời thế thay đổi, nhật nguyệt luân chuyển, đã năm mươi năm trôi qua kể từ khi ta trấn áp Ma Uyên.

Đêm đó gió vực thổi mạnh, sao trời treo ngược.

Dưới màn đêm vô biên, ta lòng đầy hoang mang vô thức ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối.

Trời đất rộng lớn lại không có một nơi nào là quê hương của ta.

Sau lưng bỗng có tiếng lộc cộc vang lên.
 
Nhiều Năm Rồi Ta Không Dùng Kiếm
Chương 9: Chương 9



Một lão đầu mặt tròn áo xám cưỡi ngược trên lưng một con lừa, nắm chặt bầu rượu, mặt đỏ bừng.

Khi nhìn thấy ta, mắt sáng lên, vội vàng giấu bầu rượu ra sau lưng.

Khẽ ho một tiếng cố gắng ra vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng lại bị vụn bánh ngọt dính trên râu bán đứng: "Tiểu cô nương, ta thấy ngươi thiên phú tuyệt luân, cốt cách thanh kỳ, là một mầm non tu đạo tốt, khụ khụ, lão phu là tông chủ Lạc Hà Tông, đệ nhất đại tông môn Cửu Châu, có ý tặng ngươi một đoạn tiên duyên, thu ngươi làm đệ tử, ngươi có bằng lòng không?"

Sợ ta không đồng ý, đặc biệt bổ sung một câu: "Đến đấy ngươi chính là khai sơn đại đệ tử, những người khác đều phải xếp sau ngươi, uy phong lắm."

Ta nghe thấy mình nói: "Được."

Phụ thân giận tím mặt, sắc mặt xanh mét: "Nói bậy! Không biết xấu hổ!"

Ta nhìn thẳng vào mắt ông ta, từng chữ từng chữ: "Những gì ta nợ phụ thân và Kiếm Tông, đã lấy mạng đền khi trấn áp Ma Uyên rồi, phụ thân và Kiếm Tông nợ sư phụ định trả thế nào đây?"

12

Tê Ngô phong chủ mỉm cười ra mặt hòa giải.

Bà ta là nữ nhân duy nhất trong mười hai vị phong chủ, cũng là bạn tốt của mẫu thân ta khi còn sống, từ nhỏ đã nhìn ta lớn lên, ta luôn gọi bà là cô cô.

"Tông chủ bớt giận, ta là người nhìn Phù Dao lớn lên, con bé trước kia kính trọng người cha này nhất, mấy ngày nay hành động khác thường, lời lẽ vô lễ, chẳng qua là vì được Triệu tông chủ cứu mạng, quá đau lòng trước sự ra đi của ông ấy."

"Chuyện này quả thực là chúng ta suy nghĩ chưa thấu đáo, vốn tưởng rằng Triệu tông chủ chỉ là xả thân cứu Trường Canh, không ngờ còn cứu cả Phù Dao, đã như vậy thì do ta làm chủ, thêm một linh mạch nữa, đem Bạch Lộc Sơn kia cũng cho Lạc Hà Tông đi, có hai linh mạch này, Lạc Hà Tông phát triển thành một tông môn trung đẳng không thành vấn đề."

Ta cười nhạo một tiếng: "Xả thân cứu Tạ Trường Canh? Lần đầu tiên ta biết, cướp đoạt trắng trợn lại có thể giải thích thành chủ động xả thân."

Tê Ngô phong chủ thở dài một tiếng: "Phù Dao, ta biết ngươi trọng tình trọng nghĩa, nhưng bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính. Lưỡng Đồ Hoa chỉ có một cây, nhưng lại có hai người cần dùng, một là Lưu Phong Kiếm chủ tiền đồ vô lượng, một là kẻ tầm thường sắp hết tuổi thọ, bên nặng bên nhẹ, rõ ràng quá rồi còn gì?"

Ta ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt bà ta, tràn đầy thất vọng: "Ta chỉ hỏi một câu, cây Lưỡng Đồ Hoa đó, vốn là đồ của ai?"

Bà ta nhíu mày không nói gì.

"Cho dù vốn là đồ của sư phụ thì sao? Tu hành vốn là nghịch thiên mà đi, cơ duyên pháp bảo toàn dựa vào bản lĩnh, Lưỡng Đồ Hoa đã rơi vào tay ta, chính là cơ duyên của ta, ta muốn cho ai thì cho."

Giang Ly ánh mắt khinh miệt: "Đại sư tỷ, rõ ràng là ngươi thiên phú trác tuyệt lại cam chịu sa đọa, không nghĩ tới việc đại đạo phi thăng, ngược lại chìm đắm trong chuyện phàm tục cùng một lão già diễn trò gia đình, lãng phí thiên phú như vậy thật khiến ta coi thường! Uổng công ta ngưỡng mộ sự tích của Hàm Sương Kiếm chủ nhiều năm, luôn lấy ngươi làm gương."

Ta nắm chặt thanh kiếm trong tay: "Giang Ly, sư phụ là vì cứu ngươi mới nguy kịch tính mạng, ngươi lại vì người khác mà cướp đi thuốc cứu mạng của ông ấy, trong lòng không có chút áy náy nào sao?"

Giang Ly giọng điệu lạnh lùng: "Ông ta sẽ không cứu không công, ta đã hứa với ông ta sẽ chấn hưng tông môn, đợi sau này ta nắm giữ Hồi Tuyết Kiếm, tự nhiên sẽ chiếu cố Lạc Hà Tông, ta hứa với ông ta, tự sẽ làm được, ta có gì phải áy náy?"

"Hơn nữa, nếu như ngày đó tỷ và sư huynh sư tỷ có một người ở bên cạnh ông ấy, ta sẽ không có cơ hội lấy được Lưỡng Đồ Hoa, chỉ có thể nói tất cả đều là ý trời. Ý trời ưu ái ta ngươi có thể làm gì ta?"

"Đại sư tỷ, ta khuyên ngươi hãy bình tĩnh suy nghĩ, xét về giá trị đối với Cửu Châu, ngàn vạn Triệu Thanh Tùng, có thể so sánh được với một Tạ Trường Canh sao? Ta chỉ là làm ra lựa chọn tốt nhất cho mọi người."

Ánh mắt nàng ta quét qua, vẻ mặt tràn đầy vẻ đương nhiên.

Ta giận sôi, tàn kiếm Hàm Sương như tia chớp lao về phía nàng ta, kiếm mang sắc bén nhắm thẳng vào mặt nàng ta.

Phù Ngọc phong chủ hừ lạnh một tiếng, Lôi Đình Kiếm ra khỏi vỏ, chấn tàn kiếm lệch đi.

Một lọn tóc đứt gọn gàng từ thái dương nàng ta nhẹ nhàng rơi xuống.

Giang Ly cắn chặt răng, cố gắng hết sức kiềm chế thân thể run rẩy, trong mắt thoáng qua một tia sợ hãi.

Ta cười lạnh một tiếng: "Giá trị của ta hơn ngươi, có phải là có thể tùy ý quyết định sống c.h.ế.t của ngươi không?"

Giang Ly sắc mặt nhục nhã, nhưng ánh mắt trượt xuống, rơi vào tàn kiếm trong tay ta, đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Nếu Đại sư tỷ vẫn là Hàm Sương Kiếm chủ tung hoành Cửu Châu năm xưa, ta một kẻ vô danh tự nhiên không có sức chống cự, đáng tiếc Hàm Sương đã gãy, bây giờ ta mới là kiếm chủ, xét về giá trị, ta quan trọng hơn Đại sư tỷ nhiều."

Trong lúc hai bên căng thẳng, Côn Ngô phong chủ đột nhiên nhíu mày, một đạo kiếm cương quét về phía cửa: "Chuột nhắt phương nào tới?!"
 
Back
Top Bottom