Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly

Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly
Chương 20



43.

Nghe nói ta đề bạt một vị thiếu khanh trẻ tuổi lại tuấn tú của Đại Lý Tự vào Hồng Lô Tự, La Nhị lập tức ngồi không yên, vội vã tiến cung, chẳng nói chẳng rằng chỉ khoanh tay nhìn ta chằm chằm, ánh mắt như một oán phụ.

Ta phất tay cho cung nhân lui xuống, chỉ giữ lại hắn, cũng không nhiều lời, tự tay bóc một quả nho đưa đến trước mặt hắn: "Này."

Hắn vốn còn cứng đầu cứng cổ, nhưng khi thấy quả nho trong suốt óng ánh, nước cũng sắp nhỏ xuống, hắn cũng không đưa tay đón lấy mà chỉ há miệng chờ sẵn. Đôi môi kia càng lúc càng tiến gần, tưởng chừng muốn nuốt cả quả nho lẫn đầu ngón tay ta, thì ngay khoảnh khắc đó, cửa điện đột ngột bị đẩy mạnh, mở toang ra.

Ta vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt nghiêm nghị của "Chử Vô Kỵ." Vài cung nhân cùng Trì Ngạn không biết đã chờ ở bên ngoài từ khi nào cũng vội vàng theo vào. Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt bọn họ liên tục biến đổi. Cung nhân dẫn đầu lắp bắp bẩm báo: "Nương nương, nô tỳ vốn định vào thưa chuyện, nhưng thật sự... thật sự không ngăn nổi Chử tướng quân..."

Ta nhìn thấy Tiêu Hoài Cẩn thô bạo đẩy La Nhị ra xa, từng bước ép sát ta. Bộ dạng ngang tàng ấy cứ như một trượng phu đi xa trở về bắt gian thê tử ngay tại giường. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ta thẳng tay ném quả nho đi, vươn hai tay ra định đẩy hắn ra xa. Nhưng hắn lại không chút e dè mà tiếp tục áp sát, ta liền nhanh như chớp vươn tay ôm lấy đầu hắn, ghì chặt vào lòng.

Tiêu Hoài Cẩn sững sờ.

Mọi người cũng sững sờ.

Ta lạnh nhạt quét mắt qua bọn họ: "Từng người từng người đều muốn đứng đây nhìn cho rõ đúng không?"

Mọi người lập tức cúi đầu, nhanh chóng lui ra ngoài. Trì Ngạn tràn ngập vẻ lo lắng, La Nhị thì mang theo vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì, chỉ lặng lẽ biến mất. Cung nhân cuối cùng lui ra còn chu đáo đóng cửa lại.

Tiêu Hoài Cẩn khẽ cười lạnh, ánh mắt như bốc lửa: "Những năm qua, Thái hậu nương nương quả thực sống muôn màu muôn vẻ."

Ta cười còn ngọt hơn cả mật: "Sao so được với tướng quân phong quang vô hạn?"

Hắn bỗng nhiên cúi người, ghé sát tai ta, hơi thở nóng rực phả vào vành tai ta: "Nương nương mau gọi người tới bắt thần đi, hiện tại thần muốn dĩ hạ phạm thượng, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo rồi."

Ta chỉ cười: "Ai gia thích nhất là những thiếu niên khỏe mạnh cường tráng như tướng quân, sao lại phải gọi người tới bắt chứ?"

Ta dường như nghe thấy một sợi dây trong lòng hắn đứt phựt.

Mọi thứ đều diễn ra thật cấp bách. Hắn hung hăng xé toạc ta, hung hăng hôn ta, hung hăng kéo ta vào cơn sóng triền miên không hồi kết.

Ta cào hắn, cắn hắn, đ.ấ.m hắn.

Ta hận hắn.

Ta cũng yêu hắn.

Khi vạn vật chìm vào tĩnh lặng, ta rã rời nằm trên giường, dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi nóng rịn trên trán, nghiêng đầu nhìn gương mặt kiên nghị của hắn, ngón tay lướt qua vết sẹo kéo dài trên mặt hắn: "Sao lại bị thương?"

Hắn vốn định gạt tay ta ra, nhưng lúc nắm lấy rồi lại chần chừ, cuối cùng không hất đi mà chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Bị người Thát Tử chém."

Ngón tay ta tiếp tục lướt qua những vết sẹo lớn nhỏ trên người hắn: "Những vết này cũng thế?"

Hắn đột nhiên bật dậy, nắm chặt lấy tay ta, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn bừng bừng như thiêu như đốt: "Thái hậu cố ý chọc ta tức giận, là cảm thấy thần chưa đủ sức lực sao?"

Ta vươn cổ l.i.ế.m nhẹ lên môi hắn: "Ai gia đã lâu không được gần gũi, vất vả cho tướng quân rồi."

Hắn giận quá hoá cười: "Xem ra La Nhị công tử và Trì Tự Thừa không quá có ích rồi."

Ta cười đáp: "Chưa bàn chuyện khác, chỉ riêng can đảm đã không thể sánh cùng tướng quân."

Hắn lập tức cúi xuống, lại kéo ta vào một trận trầm luân triền miên. Đến khi mây tạnh mưa tan, ta thả lỏng toàn thân, vươn cổ ra sau, vòng tay ôm lấy bờ vai hắn, nhẹ nhàng cọ má lên cổ hắn.

Thật buồn ngủ quá.

Lâu lắm rồi ta mới có thể ngủ ngon như vậy.

Tám năm qua, thật mỏi mệt...

Cảm nhận được hơi nóng của nước mắt thấm vào cổ, Tiêu Hoài Cẩn khẽ cử động, tựa hồ muốn ngẩng đầu nhìn ta.

Nhưng ta đã nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

44.

Bên ngoài vốn đã đồn ầm lên rằng Chử Vô Kỵ chính là Tiêu Hoài Cẩn, còn ta căn bản chính là Thẩm Vương phi năm xưa, Tằng Tử An. Nay Tiêu Hoài Cẩn trở lại ngôi vị, đáng lý phải được tôn làm Thái Thượng Hoàng, còn một nữ nhân to gan lớn mật như ta nên tránh xa triều chính, cút về hậu cung của Thái Thượng Hoàng.

Một đêm qua đi, công thủ đổi ngôi, người người đều nói Thái hậu chẳng qua chỉ là si mê sắc đẹp, tham luyến thân thể trẻ trung cường tráng của tướng quân, còn vị tướng quân này cũng thật không biết liêm sỉ, đường đường là rường cột triều đình, lại cứ muốn chui vào dưới váy đàn bà mà kiến công lập nghiệp lại… khụ khụ.

Tiêu Hoài Cẩn đã sớm đoán được mọi chuyện, sắc mặt xanh mét, hậm hực nhìn ta đang ung dung uống bát canh tránh thai, lạnh lùng cười: “Thứ này, cũng không chắc chắn đâu.”

Ta trợn mắt: “Cho nên, bọn họ không xứng.”

Ta thích La Nhị và Trì Ngạn, thích việc có rất nhiều người vây quanh ta. Đó chính là cảm giác của quyền lực.

Ta biết rõ chín phần mười trong sự lấy lòng của bọn họ đều là giả dối, ai nấy đều có toan tính riêng, nhưng ta vẫn hưởng thụ sự dịu dàng chân thành mà họ biểu hiện, hưởng thụ sự cẩn trọng từng chút một tiến gần đến ta, nhưng lại chẳng kẻ nào dám vượt quá giới hạn.

Bọn họ khiến ta nhận ra, ta không còn là cá nằm trên thớt nữa, ta không còn để mặc nam nhân dòm ngó, ta đã trở thành vực sâu, và ta đang chăm chú nhìn từng người một. Nhưng bọn họ dù có nhích từng chút một, cuối cùng vẫn không thể bước vào lòng ta.

Chỉ có tên súc sinh Tiêu Hoài Cẩn này, mới có thể xông thẳng vào lòng ta, khiến ta đau, khiến ta vui mừng đến bật khóc.

Tiêu Hoài Cẩn tức đến mức túm lấy cổ áo ta: “Nếu không phải như vậy, chẳng lẽ mấy kẻ đó đều phải trở thành khách trên giường của nàng? Nàng có lương tâm không?”

Ta hất tay hắn ra, trừng mắt lườm hắn: “Kẻ bỏ vợ bỏ con để cầu đường sống, cũng xứng nói chuyện lương tâm với ta? Cút.”

Tiêu Hoài Cẩn bị ta mắng đến sững người, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, thấy ta định rời đi, hắn vội vàng túm lấy cổ tay ta. Hắn ngồi, ta đứng, ta từ trên cao nhìn xuống hắn, đang lúc giằng co, ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng thét cao vút như rách cả cổ họng:

“Hoàng thượng giá lâm!”

Chúng ta còn chưa kịp buông tay, cửa đã bị đẩy bật ra.

45.

Nhìn thấy y phục trên người ta xộc xệch, còn Tiêu Hoài Cẩn ngồi trên giường ta, áo trên đã trút sạch, đôi mắt tròn xoe của Kính Du từ từ trợn lớn thành hình vuông, khuôn mặt hồng hào dần dần tái thành màu gan heo, như một quả pháo nhỏ lao đến, thô bạo gạt tay Tiêu Hoài Cẩn ra khỏi ta, gầm lên: “Mẫu thân!”

Ta che mặt, không nỡ nhìn thẳng cảnh này, miệng qua loa đáp lại một tiếng, còn đang đau đầu suy nghĩ xem phải giải thích thế nào với đứa bé thì Tiêu Hoài Cẩn đã bất ngờ đứng dậy, sải bước đến bên Kính Du, thình lình kẹp hai tay nhóc con dưới nách, nhấc bổng lên thật cao, sau đó siết chặt hai cánh tay, ôm chặt nhóc vào lòng.

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi làm gì vậy? Chử tướng quân, trẫm còn gọi ngươi một tiếng đại…”

“Chụt.”

Tiếng hôn vang lên giòn tan cắt ngang mấy lời lảm nhảm của Kính Du, tiểu hoàng đế tám tuổi trợn tròn mắt sờ lên má mình, nơi vừa bị Tiêu Hoài Cẩn mạnh mẽ hôn một cái, hoàn toàn câm nín.

Ban đầu nhóc con rất giận, thậm chí còn có chút sợ hãi. Không một đứa trẻ nào không lo lắng rằng, mẫu thân của mình sẽ yêu người khác, sau đó sẽ không yêu mình nữa.

Nhưng khi nhóc con nhìn khuôn mặt anh tuấn lún phún râu xanh của Tiêu Hoài Cẩn, sờ lên má mình đang đau rát vì bị râu đâm, cảm nhận vòng tay rộng lớn nâng nhóc lên cao, đôi mắt nhóc con đột nhiên ươn ướt, cánh mũi run run, nước mắt lập tức trào ra, cái miệng nhỏ chu lại rồi bất ngờ chui tọt vào hõm cổ Tiêu Hoài Cẩn, hai tay tự nhiên ôm chặt lấy hắn.
 
Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly
Chương 21



Bị một thiếu niên nho nhỏ ôm chặt, nước mắt thấm ướt cổ, đôi mắt Tiêu Hoài Cẩn cũng dần đỏ hoe.

“Để ta đưa người lên triều có được không?”

Tiêu Hoài Cẩn được đằng chân lân đằng đầu, lau chóp mũi đỏ bừng của Kính Du. Kính Du vừa định gật đầu, đã bị ta mạnh mẽ kéo xuống khỏi người hắn, ôm vào lòng:

“Hoang đường! Vua của một nước sao có thể được bế lên triều? Còn ra thể thống gì?”

Kính Du bĩu môi, không phản bác, chỉ là mặt đầy tiếc nuối. Tiêu Hoài Cẩn không nói gì, thong thả mặc áo, chậm rãi đi đến trước mặt ta, tỏ vẻ muốn tranh luận một phen với ta.

Ta chống nạnh chuẩn bị rửa tai lắng nghe xem hắn có cao kiến gì, nào ngờ hắn lại nhanh như chớp bế bổng Kính Du lên, quay đầu làm mặt quỷ với ta: “Mới không thèm nghe nàng, lêu lêu lêu.”

Chàng mấy tuổi rồi!

Ta giận đến mức chạy đuổi theo, nhưng vừa cất bước mới phát hiện y phục xộc xệch, tóc tai rối bù, căn bản không thể ra ngoài gặp người.

Ta tức tối giậm chân, gọi người đến chải chuốt, nghĩ đến khoảnh khắc được bế lên kia, vẻ mặt Kính Du hớn hở đến nhường nào, bất giác lại thở dài thườn thượt.

Một buổi triều xuống, mặt ta đã đen như đáy nồi, dẫn Kính Du lên ngự liễn, vừa nghĩ đến cảnh quần thần nhìn Tiêu Hoài Cẩn bế Kính Du đặt lên ngự tọa, huyết áp đã muốn tăng vọt.

Đang chuẩn bị xuất phát, một bàn tay chặn cửa xe lại.

Còn có thể là ai.

Không phải “Chử tướng quân” của chúng ta sao.

“Khởi giá!”

Ta không thèm để ý đến hắn, trực tiếp ra lệnh cho xa phu xuất phát. Kết quả thân thủ hắn cũng thật nhanh nhẹn, nhấc chân một cái nhảy vào trong.

Hắn quả thực thân thủ linh hoạt, nhấc chân liền tự mình nhảy vọt vào trong.

Xung quanh đều là Vũ Lâm quân, ta chỉ cần hô một tiếng, lập tức có người đến bắt hắn, chẳng phải điều gì khó khăn. Thế nhưng vừa mở miệng, một lớn một nhỏ trước mắt lại cùng lộ ra vẻ mặt đáng thương giống hệt nhau, đồng thời níu lấy vạt váy của ta.

Thấy ta còn do dự, Kính Du tay trái kéo Tiêu Hoài Cẩn, tay phải nắm lấy ta, chẳng nói lời nào, chỉ có đôi mắt sáng như sao.

Tim ta phút chốc trở nên mềm nhũn. Kính Du là một đứa trẻ ngoan, may mắn, mà cũng bất hạnh.

Ngay từ khi sinh ra, nó đã định sẵn sẽ sở hữu thiên hạ. Nhưng chưa bao giờ có được một gia đình thực sự.

Lúc ta còn đang nóng bừng hốc mắt, bên kia Kính Du lại thản nhiên nói: "Thực ra, hai người chính là phụ mẫu thân sinh của ta, có đúng không?"

Ta sững người: "Kính Du..."

"Ta là một đứa trẻ, chứ không phải một đứa trẻ ngốc. Ta không phải con ruột của Tiên đế, phụ thân là Thuần vương. 'Chử tướng quân' có dung mạo giống hệt Thuần vương, lại còn thân cận với mẫu thân như thế. Bên ngoài ai nấy đều mắng mẫu thân lả lơi ong bướm, nhưng ta biết người không phải vậy."

Hắn quay sang nhìn Tiêu Hoài Cẩn: "Người là nam nhân đầu tiên ở lại Trường Khánh cung qua đêm mà con từng thấy."

Tiêu Hoài Cẩn trầm mặc hồi lâu, khẽ vỗ vai Kính Du, coi như ngầm thừa nhận lời hắn.

"Những đứa trẻ khác, khi bằng tuổi con, bọn họ đang làm gì? Có phải đều có cha mẹ bên cạnh không? Có phải bọn họ không cần rạng sáng đã phải dậy đọc tấu chương? Có phải bọn họ không cần lên triều ngồi suốt hai canh giờ? Có phải bọn họ không cần tuân thủ cung quy nghiêm ngặt, cử chỉ lời nói đều bị người khác soi mói?"

Ta lặng lẽ nhìn hắn một lúc, rồi khẽ thở dài:

"Tiểu Nghiêm Tử hầu hạ bên cạnh con cũng trạc tuổi con, quê hắn ở Sơn Tây. Khi trước người Thát Tử đến cướp bóc, cả nhà hắn đều bị tàn sát. Hắn cầu thúc bá chạy vạy, đưa cho gã thợ cắt thiến một miếng thịt, hai vò rượu, nhận một nhát dao, nằm liệt giường một tháng, sau đó làm thái giám.”

"Mỗi ngày con dậy sớm đọc sách, hắn còn phải dậy sớm hơn con nửa canh giờ, sửa soạn chỉnh tề rồi giúp con thay y phục. Đến khi con ngủ, hắn cũng không thể ngủ ngay, phải thu dọn mọi thứ, lại còn phải canh chừng lệnh gọi dưới bệ tháp.”

"Chỉ vậy thôi mà hắn đã thấy bản thân rất may mắn rồi. Bởi vì ở quê hắn, những đứa trẻ trạc tuổi hắn, c.h.ế.t đói c.h.ế.t bệnh nhiều vô kể. Chúng còn bé tí đã phải làm ruộng, cái sọt đeo sau lưng còn to hơn cả người, đôi tay bé nhỏ đã thô ráp như rễ cây già.

"Kính Du, mẫu thân không nói con không khổ. Mẫu thân biết con không được tự do, mẫu thân biết con nhỏ như vậy đã phải gánh vác trọng trách lớn lao, rất mệt mỏi. Nhưng sống trên đời này, làm sao có thể không chịu chút khổ cực nào? Mẫu thân không thể khiến con không chịu khổ, mẫu thân làm không được.

"Huống chi, đây là thiên hạ của gia tộc con. Những người đang chịu khổ ngoài kia, là thần dân của con. Chẳng lẽ con không nên khổ cùng họ, lo cùng họ sao? Một nét phê son xuống, liền có thể định đoạt sinh tử của vô số người, vậy thì tận tụy cần mẫn, sống tiết kiệm giản dị, là điều nên làm. Chỉ cần việc mình làm có ý nghĩa, dù vất vả một chút, trong lòng cũng thanh thản. Nếu không, áo gấm cơm ngon, dù con có hưởng thụ được, mẫu thân cũng nuốt không trôi."

Tiêu Hoài Cẩn lặng lẽ nhìn ta thật lâu, khóe môi bỗng kéo lên một nụ cười, ánh mắt nhìn ta chằm chằm: "Nàng đã dạy Kính Du rất tốt."

Hôm ấy, ta bỗng sinh ra một loại ảo giác.

Dường như ba chúng ta đều có chung một ảo giác—tựa như chúng ta thực sự là một gia đình.

Phu thê ân ái, hài tử hoạt bát, xe chạy đường lớn, nhân sinh thuận lợi, tương lai tươi sáng.

Cho đến khi một kẻ toàn thân bê bết máu, ngã nhào trước ngự liễn của chúng ta.

46.

"Vương gia, cứu lấy Thái hoàng thái hậu!"

Tim ta thắt lại một nhịp.

Tiêu Hoài Cẩn hơi nheo mắt, vén rèm xe lên, không hề nhiều lời, chỉ nhìn thoáng qua nữ tử toàn thân đẫm m.á.u đang quỳ gào khóc bên ngoài, rồi quay đầu lại nhìn ta: "Thần có thể cầu kiến Thái hoàng thái hậu không?"

Ta khẽ nhắm mắt, lặng lẽ kéo Kính Du về phía mình một chút, hai tay thu lại trong tay áo: "Không biết Chử tướng quân định lấy thân phận gì để diện kiến Thái hoàng thái hậu đây?"

Biểu cảm của Tiêu Hoài Cẩn khiến ta có cảm giác hắn đã biết rõ chứng trúng phong của Thái hoàng thái hậu từ đâu mà ra. Thậm chí, nữ quan toàn thân đầy m.á.u quỳ rạp dưới đất kia, có lẽ cũng do hắn sắp đặt. Thái hoàng thái hậu dù có vạn điều không tốt, rốt cuộc vẫn là mẫu thân đã sinh ra hắn. Nay, hắn đến đây chính là muốn cùng ta tính toán sổ sách.

Hắn vén rèm xe, bước xuống, phất nhẹ tay áo, thần sắc nghiêm nghị, cao giọng nói trước toàn bộ binh sĩ canh giữ trên phố:

"Ta là ngũ thế tôn của Thái Tổ Cao Hoàng đế, tằng tôn của Tiên Chiêu Vũ đế, tôn tử của Tiên Huệ Văn đế, đệ đệ thứ mười sáu của Tiên đế, là sinh phụ của đương kim Thiên tử, danh tính được ghi rõ trong ngọc điệp, Thuần Vương Tiêu Hoài Cẩn! Năm xưa bị kẻ gian hãm hại, suýt chút nữa mất mạng, chín phần c.h.ế.t một phần sống, bất đắc dĩ phải che giấu thân phận, nhập ngũ vì nước. Nay trở lại Kinh thành, ta muốn đòi lại thân phận và danh tính của mình, muốn vào cung cầu kiến mẫu thân ta, Thái hoàng thái hậu!"

Trước mặt bao người, ta bị đẩy vào đường cùng, không thể không gật đầu đồng ý.

Vào đến hậu cung, vừa trông thấy Thái hoàng thái hậu được người dìu ra khỏi Từ Thọ cung, lòng ta lập tức trầm xuống. Thì ra vì ta sơ suất, hậu cung đã bị người ta khoét thành một cái sàng.

Ta không biết Tiêu Hoài Cẩn đã mua chuộc ai, rút đi kim châm trên người Thái hoàng thái hậu từ khi nào. Mà nay, từng cây kim châm bị rút ra ấy, sẽ được hắn dùng để đ.â.m thẳng vào tim ta.

Mấy năm thuốc thang châm cứu đã rút cạn sinh khí của Thái hoàng thái hậu, dù có người dìu đỡ, bà vẫn run rẩy như ngọn đèn trước gió.

"Đồ…!" Thái hoàng thái hậu giơ ngón tay chỉ thẳng vào ta, run rẩy muốn mắng.

"Hộ giá!"

Trước khi bà kịp gọi ra tên ta, ta đã phất tay ra hiệu, đội Vũ Lâm quân do La Nhị dẫn đầu lập tức xông lên, vây chặt lấy ta và Kính Du.
 
Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly
Chương 22



Tiêu Hoài Cẩn nheo mắt lại. Hắn đã chặn được hoạn quan ta phái đi báo tin, nhưng La Nhị và ta còn có cách liên lạc khác. Mấy năm nay, người thực sự hiểu ta chỉ có La Nhị. Chính hắn mới là người có thể không chút do dự đứng về phía ta.

Khoảnh khắc ấy, ta sâu sắc nhận ra rằng giữa ta và Tiêu Hoài Cẩn, dù có duyên nhưng không có phận. Đêm qua còn quấn quýt trong trướng, đến hôm nay đã phân ra hai bờ chiến tuyến.

Tất cả chỉ là hư tình giả ý, chẳng qua là ham mê hoan lạc nhất thời mà thôi. Giữa lúc gươm đao kề cận, ta không nhịn được bật cười, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Ta nhìn Tiêu Hoài Cẩn, thở dài một hơi, nụ cười trên mặt từng chút một thu lại, lạnh lùng nói:

"Ai gia đã nói từ trước, Tướng quân trông giống hệt vị con rể đoản mệnh kia, không ngờ lại đúng thật. Thuần Vương, sao ngươi không sớm tỏ rõ thân phận, để ai gia có thể chuẩn bị chu đáo mà nghênh đón Vương gia hồi kinh?"

Tiêu Hoài Cẩn cũng cười lạnh: "Không biết Thái hậu nương nương định nghênh đón bằng gì? Bằng rượu độc? Bằng dải lụa trắng? Hay bằng những cây kim châm?"

Ta nở ra nụ cười nhưng không lan tới đáy mắt: "Vương gia nói đùa rồi, ai gia đương nhiên phải dùng gương mặt tươi cười mà chào đón, lấy tôn vinh tột bậc mà nghênh. Thuần Vương, ngươi là sinh phụ của đương kim thiên tử, nhưng Hoàng thượng dù sao cũng đăng cơ với thân phận đích tử của Tiên đế, vì thế, ai gia chỉ có thể phong ngươi làm Hoàng phụ Nhiếp chính vương, ngươi có vừa lòng không?"

Tiêu Hoài Cẩn nhếch môi cười nhạt: "Chút hư danh ấy, không cần cũng được. Thần đệ chỉ cầu được mở phủ trong Kinh thành, đón mẫu thân ra ngoài dưỡng lão. Ngoài ra, thỉnh Thái hậu làm chủ, để thần đệ tục huyền*, có thể thay thần đệ phụng dưỡng mẫu thân."

Ha ha ha ha ha.

Nam nhân rốt cuộc là thứ gì chứ?

Bản thân không hiếu thuận, lại có thể mặt dày đòi cưới thê tử về để phụng dưỡng mẫu thân mình? Thì ra sinh con trai chẳng có tác dụng gì, cưới được dâu hiền mới là chính đạo. Nếu cưới phải một người như ta, không thể bóp nắn, mắng vài câu còn dám phản kháng thì đúng là muốn mất nửa cái mạng.

"Không biết vương gia để mắt đến khuê tú nhà nào? Ai gia nhất định sẽ lo liệu cho vương gia một hôn sự thật vẻ vang."

Tiêu Hoài Cẩn cúi mình hành lễ: "Mọi sự xin theo sự sắp đặt của Thái hậu nương nương."

Tốt lắm.

Rất tốt.

Ta nén cơn tức trong lòng, gượng cười gật đầu, xoay mặt đi không muốn nhìn hắn nữa. Không ngờ lại đụng phải ánh mắt nửa mờ mịt, nửa bi thương của Kính Du.

Tim ta như bị ai đó siết chặt, vừa chua xót vừa nhức nhối.

Một canh giờ trước, đứa trẻ tám tuổi này vừa nhận phụ thân, cả nhà ba người còn vui vẻ ngồi chung một xe. Một canh giờ sau, cha mẹ đã gươm đao đối lập, kế mẫu sắp vào cửa, còn phụ thân ruột thịt thì đã thành người ngoài.

Ta ra hiệu cho La Nhị cùng thủ hạ hạ vũ khí.

Tiêu Hoài Cẩn cũng ra hiệu cho thân binh buông đao.

Ta từng bước đi tới trước mặt hắn, ghé sát tai, khẽ nói: "Tiêu Hoài Cẩn, ngươi không phải là người."

Hắn chưa kịp phản ứng, ta đã xoay người bỏ đi, ôm Kính Du vào lòng, vùi mặt đứa trẻ vào n.g.ự.c mình, không nói thêm lời nào nữa.

Tiêu Hoài Cẩn mấp máy môi, như thể muốn nói điều gì. Nhưng cuối cùng, hắn chẳng nói gì cả. Đối với Tiêu Kính Du mà nói, phụ thân ruột thịt chỉ yêu thương hắn trong chốc lát. Rồi quay lưng rời đi. Hắn không có dã tâm tranh ngôi Thái thượng hoàng đã là tận lực kiềm chế. Nhưng cũng chẳng khác nào lấy lùi làm tiến.

Ta tìm đến Ngự y, hỏi xem có phương thuốc tránh thai cho nam nhân hay không.

Hắn có thể lấy thê tử khác, nhưng tuyệt đối không thể có thêm con. Nếu có con nối dòng, sợ rằng khó tránh khỏi nảy sinh dị tâm.

Thuốc thì có, nhưng ngự y ấp úng nói rằng, uống vào chẳng những không có con, mà ít nhiều còn… bất lực. Trước khi tân Vương phi vào cửa, ta đã tìm mọi cách hạ dược vào thức ăn của hắn, nhưng đều thất bại.

Giữa lúc lo lắng, ta không hề ngờ rằng, người mang thai trước lại chính là ta.

Thuốc tránh thai quả thực đã mất đi tác dụng.

Khi hay tin, giữa đêm khuya, Tiêu Hoài Cẩn vội vã xông vào cung, nhưng lúc ấy ta đã uống thuốc sảy thai, đứa trẻ… đã không còn nữa.

Hai người chúng ta đối diện nhau qua một chậu nước nhuốm đỏ, ta chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể cũng rỗng tuếch, chỉ biết đờ đẫn nhìn hắn. Nhìn đến khi hắn "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, nhìn đến khi hắn muốn lao về phía ta, lại bị La Nhị cùng những thị vệ khác ghìm chặt, không cách nào tiến thêm nửa bước.

Ta nhợt nhạt cười, nhẹ giọng nói: "Vương gia chê cười rồi."

Rồi sau đó, trước mắt ta tối sầm lại.

Lúc tỉnh lại, chỉ thấy Kính Du nằm sấp bên giường ta, vừa khóc vừa gọi "Mẫu hậu."

Không thấy bóng dáng Tiêu Hoài Cẩn đâu cả.

Tựa như tất cả chỉ là một giấc mộng.

Tựa như sự xuất hiện của hắn trong cuộc đời ta, cũng chỉ là một giấc mộng thoáng qua.

47.

Gạt bỏ tình nghĩa sang một bên.

Tiêu Hoài Cẩn là một phiên vương không tồi.

Hắn nắm giữ binh quyền lớn, khiến người ta e dè, nhưng chung quy vẫn chưa vươn tay quá xa. Khi biên cương cấp báo, hắn luôn chủ động xin xuất chinh, mà đã ra trận là tất thắng.

Không ai ngờ được, ngoại loạn bị hắn trấn áp, lại chẳng thể ngăn được nội loạn nảy sinh.

Chu vương, kẻ nặng ba trăm cân* ấy, phản rồi.

(*) Bằng ½ cân tiêu chuẩn.

Ồ, không đúng.

Hắn ẩn nhẫn suốt mười mấy năm, mỗi ngày ăn ít đi một chút, lại một chút, cuối cùng gầy còn hai trăm cân.

Hai trăm cân, đã có thể đứng dậy, tự do đi lại.

Vậy là hắn khởi sự.

Ngô Khởi Niên của Bắc đại doanh ở ngoại thành kinh đô đầu nhập vào hắn, tinh binh vốn để bảo vệ hoàng thành lại phản bội, thẳng tiến công phá Hoàng cung.

Lúc ấy Tiêu Hoài Cẩn còn đang ở biên quan, bên cạnh ta chỉ có cấm quân và Vũ Lâm quân, binh tốt của doanh tuần phòng chẳng được bao nhiêu, kinh thành người người bất an.

Ta khoác giáp cho Kính Du, phát áo giáp cho học sinh Quốc Tử Giám, dẫn theo nội ngoại mệnh phụ đi đun dầu sôi, chuẩn bị kim thủy, quyết tử chiến với phản quân, đợi Tiêu Hoài Cẩn về cứu viện Kinh thành.

Nhóm Thái phi trong cung yếu ớt, ngoại mệnh phụ không dám trái ý ta, nhưng các nàng thì dám.
 
Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly
Chương 23



Khi ta triệu tập hội nghị nội ngoại, Cẩn phi của Tiên đế cười nhạt:

“Phản quân còn chưa đánh vào đây, sao phải căng thẳng đến mức này? Đến lễ nghi cũng bỏ qua, nam nữ đại phòng cũng chẳng thèm để ý nữa. Chúng ta là Thái phi của Tiên hoàng, coi trọng nhất chính là trinh tiết, sao có thể mặc võ phục ngắn, lẫn lộn với nam nhân bên ngoài?”

Ta bật cười.

“Cẩn thái phi mới ngoài hai mươi, dung mạo như hoa, giữ gìn danh tiết cũng hợp lý thôi.”

Mặt nàng ta hơi đỏ, nâng tay chỉnh lại tóc mai: “So sao được với Thái hậu nương nương, dung nhan mãi chẳng đổi.”

“Chỉ là không biết đám phản quân đỏ mắt g.i.ế.c chóc kia có biết phân biệt tôn ti, có coi trọng lễ pháp hay không. Nếu bọn chúng tràn vào Hoàng thành, nhìn thấy các vị Thái phi vẫn còn xuân sắc, liệu có ngoan ngoãn quỳ rạp dập đầu, hay không nói một lời liền xé áo c** q**n?”

Sắc mặt tất cả nội ngoại mệnh phụ đều biến đổi, Cẩn thái phi giận dữ quát: “Ngươi nói năng bậy bạ!”

“Chỉ là vài lời tục tằn thôi mà đã khiến Cẩn thái phi sợ đến mức này sao?” Ta quét mắt nhìn quanh, sát khí khiến các nàng từng người từng người cúi gằm mặt. “Ngươi có biết đám phản tướng kia khích lệ binh sĩ thế nào không? Những kẻ theo hắn làm chuyện c.h.ặ.t đ.ầ.u này, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng phải vì vàng bạc, cũng chẳng phải vì nữ nhân sao?

“Tiên đế chuyên sủng, mưa móc rải đến các vị Thái phi đây cũng chẳng đáng bao nhiêu, nghĩ chắc cũng chịu cảnh hạn hán lâu ngày rồi. Nếu đột nhiên nước tràn vào, một ngày phải tiếp ba mươi tráng sĩ, chỉ e thân thể này chẳng kham nổi?

“Năm ấy quân Thát Tử tàn sát thành, gọi nữ nhân là ‘bất hâm dương’, dày vò xong thì đem nấu mà ăn. Không biết phản quân có đủ lương thảo không? Nếu đánh tới kinh thành, mà lại g.i.ế.c đỏ mắt, đói đỏ mắt, không biết lúc các vị bị bỏ vào nồi lớn, liệu còn giữ được trinh tiết chăng?”

Cẩn thái phi tức đến đỏ bừng mặt: “Ngươi ăn nói hồ đồ! Chúng ta đều là thứ mẫu của Chu vương, hắn vì danh tiếng cũng sẽ bảo vệ chúng ta! Kẻ phải chết, chỉ là mẹ con ngươi mà thôi!”

Lời này buột miệng nói ra, vừa thốt xong, nàng ta liền nhận ra không ổn, vội vàng đưa tay bịt miệng.

Rốt cuộc cũng nói lời thật lòng rồi.

Ta nhếch môi: “Vậy chi bằng đưa Cẩn thái phi ra ngoài thành, xem phản quân đối đãi với ngươi cung kính đến đâu.”

Ta quay đầu gọi Phúc An đến, ghé tai dặn dò vài câu, lập tức có thái giám xé áo ngoài của Cẩn thái phi, l*t s*ch y phục nàng ta, nhét vào sọt rồi thả ra ngoài thành.

“Đồ độc phụ! Ta là Cẩn phi của tiên đế, ngươi không thể đối xử với ta như thế!”

Ta mặt không đổi sắc hất cằm, người lập tức bị ném xuống, không còn người nào dám lên tiếng nữa.

Ta dẫn theo nội ngoại mệnh phụ lên tường thành, nhìn xem con người hóa thành súc sinh nhanh đến mức nào. Phản quân vừa thấy nàng ta, tức thì ùn ùn xông tới, cách thật xa cũng nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết của nàng ta.

Trở về, ta thay bộ võ phục vải thô, đẩy một xe dầu đồng thô nhỏ, dẫn đầu đi về phía tường thành. Trên xe, dầu đồng đầy đến chòng chành, hơn trăm cân, với sức lực của ta, đẩy đi cũng khá tốn sức. Nhưng rất nhanh, trên tấm ván xe xuất hiện một bàn tay nõn nà như hành non, tiếp đó là bàn tay thứ hai, thứ ba...

Người người lần lượt tiến lên, dòng chảy nhỏ dần dần hóa thành dòng lũ lớn.

Nhìn ra xa, là những gương mặt trầm mặc mà kiên định.

Cùng lúc ấy, những kẻ Chu vương cài lại trong thành cũng lần lượt bị nhổ tận gốc.

48.

Khi lương thực trong thành chỉ còn đủ dùng trong ba ngày, ta đợi được viện quân của Tiêu Hoài Cẩn.

Khi ấy, ta cũng khoác giáp trụ, đầu đầy bụi đất, cùng Kính Du dựa vào tường thành chợp mắt. Bị tiếng hò reo g.i.ế.c chóc như sóng dâng biển gầm đánh thức, ta mở mắt liền thấy hắn khoác chiến bào đỏ rực, cầm trường thương bạc xông thẳng vào trận địch.

Kinh thành sôi trào, tất cả mọi người đều sôi trào.

Lúc hắn khải hoàn trở về, ta vội vàng dẫn Kính Du ra nghênh đón. Nhưng vừa nghĩ đến gương mặt lấm lem bụi bặm của mình, lại nhớ ra hắn đã sớm có vương phi, ta đành ngượng ngùng dừng bước giữa đường, chỉ hành lễ rồi lặng lẽ không nói gì.

Đêm ấy, giữa buổi yến tiệc đơn sơ mừng chiến thắng, Tiêu Hoài Cẩn cùng Kính Du lại lên tường thành. Ta cảm thấy bất an, khoác áo ngoài rồi theo lên.

Kính Du đã mười hai tuổi, dáng người lớn nhanh như gió, cao đến vai Tiêu Hoài Cẩn, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ vượt qua cả ta.

Từ xa, ta trông thấy Tiêu Hoài Cẩn vỗ vai Kính Du, nói gì đó với hắn. Kính Du gật đầu, vừa định đáp lời thì Tiêu Hoài Cẩn chợt nhận ra ta đang tới gần. Đôi mắt sắc bén như chim ưng lập tức quét qua, khi thấy là ta, hắn bỗng thoáng ngẩn người.

Ta đang định hành lễ rồi lùi về xa, Tiêu Hoài Cẩn đột nhiên bảo Kính Du: "Bệ hạ hãy về nghỉ trước, thần muốn nói đôi lời riêng với mẫu hậu của người."

Kính Du nhìn chúng ta thật sâu, rồi gật đầu, rời đi.

Ta và Tiêu Hoài Cẩn chậm rãi đi trên tường thành, gió đêm cuốn phấp phới những lá cờ treo trên tường, tiếng phần phật vang lên không ngớt.

Ta cứ ngỡ Tiêu Hoài Cẩn sẽ bàn chuyện triều chính, chuyện quân sự với ta, nhưng không ngờ hắn mở miệng lại nhắc đến chuyện thuở nhỏ: "Lúc mới quen ta, có phải nàng cảm thấy ta rất đáng ghét không?"

Ta sửng sốt rồi bật cười, nghiêng mặt nhìn hắn: "Ngươi nói xem?"

"Hồi nhỏ, miệng ta quả thực rất độc, đều là..."

"Đều là mẫu hậu ngươi dạy cả."

Ta rất bình thản.

Khi đ.â.m Thái hậu đến liệt giường, ta đã nghĩ đến hậu quả, nhưng thật sự quá hả giận, ta lòng không được.

Tiêu Hoài Cẩn mím chặt môi, yết hầu chuyển động, hồi lâu mới lên tiếng: "Ta không có ý biện hộ cho mình."

Ta nhàn nhạt cười: "Ta cũng chẳng có ý định giải vây cho ngươi. Khi đó ngươi cũng đã mười mấy tuổi, ngang với Kính Du bây giờ. Những điều nên hiểu, ngươi đều hiểu cả. Người lớn ở sau lưng mắng ta, ngươi lập tức hùa theo mà chửi thẳng vào mặt ta. Chẳng qua chỉ vì ta cô độc không nơi nương tựa, sống nương nhờ hậu cung, không có chỗ dựa vững chắc mà thôi."

Tiêu Hoài Cẩn sững sờ, đứng lặng hồi lâu. Đợi đến khi ta đã đi xa, hắn mới ngây ngẩn cất lời: "Thì ra nàng vẫn luôn nghĩ như vậy sao?"

Ta cũng dừng bước, ngoảnh lại nhìn hắn: "Bằng không, ta còn có thể nghĩ thế nào?"

Hắn lại nuốt xuống một ngụm nghẹn đắng, đôi môi run lên, mãi sau mới thốt ra được một câu: "Xin lỗi."

Ta vung tay, tiếp tục đi tới: "Chuyện cũ rồi."

"Trước đây ta không biết mẫu hậu lại... cay nghiệt đến thế, mãi đến khi bà bức Vương phi ba ngày khóc một trận, năm ngày lại đòi thắt cổ."

Ha ha.
 
Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly
Chương 24



49.

Chỉ là đêm ấy, hắn lại chẳng thể yên giấc.

Chu vương đã đền tội, nhưng Khánh vương khởi sự cùng hắn lại không cam tâm chịu chết, giả vờ đầu hàng rồi g.i.ế.c đi vị thủ tướng Vương Dịch đến tiếp nhận đầu hàng, cứ thế mà chiếm được Thông Châu.

Khánh vương biết đại thế đã mất, chẳng còn đường lui lại càng thêm cuồng nộ, cho nổ tung con sông chảy qua Thông Châu, mưu toan dùng nước lũ tiêu diệt bảy đạo quân triều đình, lại không ngờ nhấn chìm cả một thành bá tánh.

Tiêu Hoài Cẩn tự tay c.h.é.m c.h.ế.t Khánh vương, sau đó xuất binh đào đắp suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng dẫn nước thoát đi, bảo toàn tính mạng cho bách tính. Hắn cũng vì thế mà gục ngã.

Thì ra, khi cấp tốc về Kinh ứng cứu, hắn đã bị thương dưới lưỡi kiếm phản loạn, vết thương được băng bó sơ sài rồi lại vội vã dẫn quân đến Thông Châu. Nước bẩn ngâm thấu vết thương, hư thối sinh độc, suốt bảy ngày bảy đêm chẳng màng điều dưỡng, cuối cùng bệnh thế chuyển nặng, một đêm phát sốt, không qua khỏi.

Tin truyền về kinh, hai mắt Kính Du tối sầm, trực tiếp ngã quỵ.

Ta cũng chỉ thấy tai ù ong ong, đầu óc dần trở nên mơ hồ.

Thái hoàng thái hậu phủ Thuần vương nghe tin, không chịu nổi đả kích, tạ thế ngay tại chỗ.

Hắn c.h.ế.t vì nước vì dân, chẳng những cứu vớt một thành sinh linh, còn giúp triều đình ngăn được ôn dịch sau lũ lan xuống hạ du. Công lao trung liệt, hiển hách thiên thu. Kính Vũ ban mệnh, dùng quốc lễ an táng.

Đây là lần đầu ta triệu Thuần vương phi khi vào cung an ủi.

Hôn sự là lễ bộ an bài, người cũng do lễ bộ chọn, ta chưa từng để mắt đến, càng chưa từng triệu kiến một lần nào.

Không phải chưa từng nghĩ nên gặp mặt lấy lệ, nhưng nghĩ lại, nếu mẫu thân còn sống, biết con rể tái giá, dù nữ nhi đã mất tám năm, e rằng cũng chẳng buồn gặp mặt.

Nàng rất trẻ, năm nay vừa tròn mười chín, một thân tố phục, dáng vẻ yếu mềm đáng thương. Ta không khỏi lặng lẽ so sánh nàng với chính mình thuở trước. Chưa kịp nhận định nàng kém ta thế nào, đã cảm thấy bản thân buồn cười không chịu nổi.

Cho dù ta bất tài, cũng từng khiến kẻ đã xem qua vô số giai nhân chốn hậu cung như Tiên đế thương nhớ nhiều năm. Dung nhan của mẫu thân ta khuynh thành tuyệt sắc, dù chỉ kế thừa một phần, cũng đủ để đám tiểu thư khuê các, giai nhân danh môn này đều bị lu mờ.

Nhưng, rốt cuộc có ý nghĩa gì đâu?

Ai ngờ khi sắp xếp Thuần vương phi đến tế bái, thái giám trong cung lại treo nhầm bức họa, đặt chân dung Huệ Văn Đế lên linh vị của Tiêu Hoài Cẩn. Còn bức vẽ chân thực của hắn lại treo ở bên cạnh.

Thế nhưng, nàng chẳng hề nhận ra, cứ thế quỳ sụp xuống khóc than “phu quân khổ mệnh” không dứt.

Ta thoáng sững người.

Nếu bức họa kia không giống hắn một chút nào thì cũng coi như xong. Đằng này, bức chân dung của hắn treo ngay sát bên cạnh, hơn nữa nét vẽ tinh xảo, thần thái sống động, vậy mà nàng chẳng hề liếc mắt lấy một lần để nhận ra?

Phúc An cũng phát hiện ra điều bất thường, lập tức kéo tên tiểu thái giám phụ trách ra quở trách, giơ tay tát mạnh một cái: “Đến cả việc treo tranh cũng làm sai, ngươi còn có thể làm được gì nữa? Mau đổi lại ngay!”

Thuần vương phi đang khóc đến tê tâm liệt phế, nghe vậy bỗng nghẹn lại, đảo mắt một vòng rồi vội vàng nói: “Ôi chao! Đúng rồi, đúng rồi, đây… đây mới là Vương gia của chúng ta!”

Sau đó, nàng chạy đến trước bức họa của Huệ Văn Đế, lại quỳ xuống khóc tiếp. Toàn bộ linh đường chìm vào tĩnh lặng.

Thuần vương phi cũng nhận ra có điều không ổn, đảo mắt nhìn quanh, thấy tất thảy đều đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, bèn như kẻ liều lĩnh, buông xuôi ngồi bệt xuống đất, òa khóc nức nở:

“Thái hậu nương nương, thần phụ vốn không muốn nói ra những điều này. Dù sao người mất cũng đã mất, mà Thuần vương lại c.h.ế.t vì nước vì dân, thần phụ không nên oán trách hắn. Nhưng… nhưng lòng thần phụ đắng cay, thật sự chịu không nổi nữa! Thần phụ gả vào vương phủ bốn năm, vậy mà chưa một lần được diện kiến Vương gia! Hắn cưới thần phụ chẳng qua là để thần phụ thay hắn hầu hạ Thái hoàng thái hậu thôi! Bà ta điên khùng cay nghiệt, hắn không muốn ứng phó nên quẳng gánh nặng này qua cho thần phụ! Nếu thần phụ ầm ĩ, hắn lại sai người đưa tới vàng bạc châu báu, kèm theo uy h**p, lấy tiền đồ của cha huynh nhà thần phụ ra để áp chế! Thần phụ không muốn giữ đạo tiết hạnh! Thần phụ muốn tái giá! Thần phụ…”

Nói đến đây, nàng đã khóc đến thở không ra hơi. Ta tiến lên, vỗ nhẹ bờ vai nàng:

“Được rồi, đứng dậy đi. Ai gia cũng chưa từng nói muốn ngươi thủ tiết cho hắn.”

Thuần vương phi ngừng khóc trong nháy mắt, nấc nghẹn vài tiếng, lấy khăn tay chấm nước mắt, sau đó dè dặt nói:

“Trong lòng hắn chỉ có mẫu hậu của bệ hạ, không có chỗ cho bất kỳ ai khác. Nghe thân binh của hắn kể lại, trước khi qua đời, hắn sốt đến mê man, cả đêm chỉ gọi một cái tên là Nhu Nhu.”

Người thường chẳng thể chịu được sự hành hạ của lão bà chanh chua ấy. Khi mẫu thân ta mới vào cung, cũng từng chịu không ít thiệt thòi. Còn ta, khi vừa tiến cung thì bị chèn ép đến mức nào, khỏi phải nói.

Nhưng dù sao đi nữa, ta cũng chính tay bố trí khiến bà ta bị kim châm đầy người, tê liệt tại Từ Thọ cung. Cho nên khi đó, ta chẳng buồn giải thích. Không cần thiết nữa rồi.

"Dù thế nào đi nữa, bà ấy cũng là mẫu hậu của ngươi. Thê tử mới cưới của ngươi có ấm ức thế nào, ngươi chẳng qua cũng chỉ bắt nàng ta nhịn nhục, bảo nàng ta tiếp tục hiếu kính bà ấy. Ngươi thực sự có thể vì nàng mà làm chủ sao?"

Nhìn hắn bị ta nói đến cứng họng, ta trợn mắt, hít sâu hai hơi rồi nặn ra một nụ cười giả tạo: "Vương gia đường xa tới cứu viện, chắc hẳn mệt nhọc vô cùng, sớm nghỉ ngơi đi thôi."

Dứt lời, ta xoay người rời đi, không muốn ở lại bên hắn dù chỉ một khắc.

Hắn đưa tay ra, như muốn nắm lấy vạt áo ta, như muốn giống mười mấy năm trước, bế bổng ta lên thật cao. Nhưng rồi hắn nhớ ra rằng tất cả những điều đó đều quá đột ngột, chỉ có thể để mặc tay áo ta lướt qua đầu ngón tay hắn, cuối cùng chỉ nắm được khoảng không trống rỗng.
 
Nhất Sinh Sở Ái - Hoa Ly
Chương 25: Hoàn



Ngoại truyện 1: Tiêu Hoài Cẩn

Nói ra, e rằng Nhu Nhu sẽ chẳng tin.

Kỳ thực, từ thuở nhỏ, ta đã thích nàng.

Ta biết dáng vẻ ta khi bắt nạt nàng có lẽ đã vượt xa cái gọi là trò tinh nghịch của một bé trai nghịch tóc bé gái. Nhưng ta lại chẳng thể kìm nén được.

Bởi người ta thực sự căm hận chính là Hoàng huynh. Mà Hoàng huynh lại là người ta không thể đắc tội.

Ta, yếu đuối đến thế.

Hoàng huynh háo sắc, mê mỹ nhân. Không chỉ mê mỹ nhân, mà phàm là nữ tử, hắn đều chẳng chừa bất kỳ ai. Chay mặn gì cũng đều ăn tất.

Người sinh ra hắn thì không thể, kẻ do hắn sinh ra cũng không thể, còn lại tất thảy đều có thể.

Nhị Hoàng tỷ của ta đối xử với ta rất tốt, lại có dung mạo khuynh thành. Sau đó, nàng mới mười hai tuổi đã mang thai con của Hoàng huynh rồi khó sinh mà qua đời.

Sau này lại đến lượt Hoàng huynh để mắt tới chính thê của Tằng Đại học sĩ, lại nhắm cả vào tiểu nữ của ông ấy.

Ta thích Nhu Nhu, cũng hận Nhu Nhu. Hận nàng mỹ mạo, hận nàng ôn nhu, hận nàng được Hoàng huynh sủng ái mà không biết rằng, mọi sự sủng ái từ hắn đều đã được ngầm định sẵn cái giá phải trả. Mà sớm muộn gì, nàng cũng sẽ phải lấy chính bản thân mình để hoàn trả lại.

Nàng không hiểu. Chẳng lẽ Dung Quý phi cũng không hiểu?

Chẳng lẽ nàng ta thực sự nhẫn tâm đến mức dùng nữ nhi còn non nớt của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý?

Ta hận đầy một bụng, lại không biết phải giãi bày cùng ai. Nhìn thấy nàng, ta bèn thuận miệng thốt ra những lời chửi rủa ác độc nhất mà mẫu hậu cùng triều thần từng dành cho mẫu thân nàng.

Thực ra, điều ta muốn nói, là "Chạy mau đi." Chỉ tiếc rằng ta lại chẳng thể cất thành lời.

Ta là kẻ nhu nhược. Danh là thân vương, nhưng dưới quyền thế ngập trời, lại chẳng khác gì con kiến hôi trong lùm cỏ.

Một lần nọ, ta bắt gặp nàng ngồi thu mình dưới mái hiên, ôm gối, thất thần mà khóc. Lệ rơi không một tiếng động, cứ thế lăn dài trên gương mặt nàng, tựa như minh châu nhiễm sương, mong manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng sẽ lập tức tan biến. Tim ta như bị nhấn chìm trong bể đá, từng chút từng chút, cứ thế trầm xuống mãi thôi.

Sau này, khi Dung Quý phi trở thành Dung Hoàng hậu, nàng ta dùng đủ mọi thủ đoạn để ép Hoàng đế tứ hôn cho ta và Nhu Nhu. Kỳ thực, ta đã vui mừng đến phát điên, nhưng ta không thể biểu lộ ra bên ngoài.

Ta quá hiểu mẫu hậu. Nếu ta vui sướng ra mặt, nàng ắt sẽ dùng đủ mọi cách để bức hại Nhu Nhu. Chỉ khi ta ra vẻ chống đối, nàng mới cảm thấy ta "không vì thê tử mà quên mẫu hậu," rồi ngược lại, còn khuyên ta nên biết đến đại cục.

Dung Quý phi từng vì dâng trà nóng mà bị mẫu hậu làm bỏng tay, chẳng phải là vết xe đổ sờ sờ ra đó sao?

Quả nhiên, mọi sự diễn ra đúng như ta dự đoán.

Thế nhưng, đêm tân hôn, Hoàng huynh lại cố tình gây khó dễ.

Không phải ta ghét bỏ Nhu Nhu.

Không phải ta sợ phải đội nón xanh.

Ta chỉ không thể đối diện với chính bản thân mình, một kẻ đã trơ mắt nhìn nàng từng bước từng bước lún sâu vào vũng bùn, lại không thể làm gì để cứu nàng ra. Chỉ cần nghĩ đến cảnh nàng ôm gối lặng lẽ rơi lệ ngày hôm ấy, lòng ta đã quặn đau như d.a.o cắt.

Mãi đến khi ta phát hiện ra rằng, ta đã hiểu lầm Nhu Nhu, cũng đã hiểu lầm Dung Hoàng hậu. Thì ra, trên đời này thực sự có những bậc mẫu thân có thể vì nhi nữ mà làm đến mức ấy.

Nếu năm xưa mẫu hậu có thể thương yêu Nhị Hoàng tỷ của ta dù chỉ một chút, nếu bà ấy có thể bảo vệ nàng như cách Dung Hoàng hậu bảo vệ Nhu Nhu thì tỷ ấy làm sao đến nỗi c.h.ế.t thảm như vậy?

Lúc đó, ta đã nghĩ, ta muốn Nhu Nhu, muốn nàng làm mẫu thân của con ta. Ta tin rằng, nàng cũng sẽ trở thành một mẫu thân như Dung Hoàng hậu.

Trời cao thương xót kẻ vô dụng như ta, để Nhu Nhu sinh cho ta một đứa con như Kính Du, lại còn giúp nó bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Chỉ tiếc rằng, chừng ấy đã tiêu sạch toàn bộ vận khí nửa đời sau của ta rồi.

Khoảng cách giữa ta và Nhu Nhu quá xa, quá nhiều, như ngày hôm ấy, ta tận mắt nhìn thấy bể m.á.u lênh láng, như con sông đầy tràn huyết lệ.

Vậy thì, hãy để ta giữ lại quyền thế cho nàng.

Hãy để ta giữ lại vinh quang cho nàng.

Ta tái giá rồi. Nàng thực sự đã trở thành "Dung Thái hậu."

Ta không động đến nàng, vậy thì người khác cũng chẳng thể lay chuyển địa vị của nàng.

Chỉ cần trong lòng nàng, ta không còn là một kẻ vô dụng, văn không được, võ không xong, như thế là đủ lắm rồi.

Sử sách biết rằng ta từng che chở biên cương.

Sử sách biết rằng ta từng bình định loạn tặc.

Sử sách biết rằng ta đã vì lê dân mà chết.

Nàng biết mà.

Kính Du của ta, cũng biết mà.

Ngoại truyện 2: Tiêu Kính Du

Sau khi Thuần vương qua đời, tinh thần mẫu thân lập tức suy sụp.

Trước kia, nàng nắm giữ triều cương, quyết đoán vô song, nay lại ngày càng buông tay, để ta xử lý nhiều hơn.

Con người vốn là loài sinh vật kỳ lạ. Trước đây, ta từng cảm thấy gò bó, khi nghe đám đại thần phụ chính lén lút bàn tán, xúi giục ta tranh quyền với mẫu thân, dù không đến mức răm rắp nghe theo, nhưng cũng khó tránh khỏi nảy sinh ý niệm ấy. Nay mẫu thân chưa đợi ta tranh giành đã chủ động buông tay, vậy mà ta lại không nỡ để nàng phó mặc triều chính.

Nàng ngày càng thường xuyên nhắc đến ngoại tổ mẫu, kể về những điều tốt đẹp của bà. Thực ra, ký ức của ta về ngoại tổ mẫu đã rất mơ hồ, nhưng mẫu thân luôn nói bà yêu thương ta đến nhường nào, khi ta còn nhỏ đã được bà nâng niu trong lòng bàn tay ra sao.

Thì ra, mẫu thân cũng muốn mãi mãi được ở bên mẫu thân của mình. Thì ra, không ai muốn trở thành một người lớn vô vị cả.

Trước khi qua đời, Thuần vương có một cuộc nói chuyện riêng với ta, người bảo rằng nhất định phải tự mình cầm quân.

Từ xưa đến nay, những bậc Đế vương nếu có công trạng nơi quân doanh thì trong lòng mới vững vàng, có thể an tâm trọng dụng hiền thần danh tướng mà không cần ngày ngày nơm nớp lo sợ công cao lấn chủ; còn nếu quanh năm ru rú trong thâm cung, không có tài đức thì chỉ có thể sống trong sợ hãi, bên cạnh cũng chỉ toàn kẻ nịnh hót bất tài.

"Con là hoàng đế, con không có tư cách tầm thường. Cơ nghiệp đế vương không bao giờ có chuyện vạn toàn vô thất, chỉ có thể bôn ba trong từng mũi giáo ngầm sáng rõ, thập tử nhất sinh, trốn tránh vô ích, sợ hãi cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ khi đối đầu trực diện với đao kiếm, mới có được một đường sinh cơ.”

"Con được Tiên đế truyền vị, mà không phải ta. Theo lý mà nói, ta không đủ tư cách dạy con đạo làm Vua. Nhưng dù gì ta cũng là huynh đệ ruột thịt của Tiên đế, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh hắn, lại là phụ thân của con. Thay hắn truyền đạo, trên đời này không ai thích hợp hơn ta.”

"Tiên đế không phải người tốt. Hắn tàn bạo, háo sắc, tâm cơ thâm trầm, dã tâm bừng bừng. Nhưng hắn không phải một vị Hoàng đế tồi. Làm người tốt và làm minh quân, thường không thể đồng thời có được. Nếu con có thể làm được cả hai, tất nhiên sẽ lưu danh thiên cổ. Nhưng nếu chỉ có thể chọn một, thì hãy làm một Hoàng đế tốt, bởi một kẻ vô năng mà ngồi lên đế vị, với thiên hạ mà nói, chính là một trận tai ương.”

"Không có thần tử nào sẽ nói với con những lời này. Bọn họ thân là thần tử, nào nỡ dạy con đạo trị thần. Tuy mẫu thân con tài hoa xuất chúng, tầm nhìn rộng lớn, nhưng dù sao cũng chưa từng đích thân xông pha chiến trường, càng không thể dạy con những điều này.”

"Đây là những cảm ngộ mà ta đánh đổi suốt tám năm ở Bắc Cảnh mới có được. Chỉ khi chính tay nắm đao thương, ta mới cảm thấy thực sự vững vàng. Con ngoan, ta muốn nói tất cả những điều này cho con, con có bằng lòng nghe không?"

Sau đó, mẫu thân đến, cắt ngang cuộc trò chuyện này, ta không có cơ hội trả lời.

Ta nghĩ rằng sau này có thể nói cho người biết ta đã nghe thấu những lời ấy. Ta nghĩ rằng ta vẫn còn cơ hội để thổ lộ hết nỗi lòng kính yêu.

Nhưng người đã không quay trở về.

Ta cũng không còn cơ hội nữa.

Linh phiêu* lay động trong gió, văng vẳng tiếng xướng tụng từ nơi xa: "Tiêu thị Hoài Cẩn về nhà rồi."

(*) Phất cờ trước lúc động quan.

Về nhà thôi, phụ thân của ta.

Đợi đến trăm năm sau nữa, khi ta cũng trút bỏ gánh nặng này, người, ta, cùng mẫu thân, phải chăng sẽ không còn chia xa, có thể hân hoan vui vẻ, làm một gia đình trọn vẹn, không ai quấy rầy.

(Toàn văn hoàn.)
 
Back
Top Bottom