Tâm Linh NHẤT QUỶ NHÌ MA

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
382330636-256-k718987.jpg

Nhất Quỷ Nhì Ma
Tác giả: CkemySuzuki
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Ckemy Tân Nguyệt

Thể loại: Tâm linh,hành động,kinh dị,trả thù.
(Mới viết truyện nếu tả có phần hơi sượng hoặc tả nhanh quá sai chính tả thì thông cảm mình sẽ sửa sau) Tags: ckemy​
 
Nhất Quỷ Nhì Ma
Gặp Oan Hồn


Trong Căng nhà giữa chốn thủ đô Trần Gia Khánh, một chàng trai với khuôn mặt thánh khiết, làm việc giữa đêm khuya.

Ánh sáng màng hình máy tính hất vào khuôn mặt, đôi mắt lơ đãng của Khánh.

Đang ngồi chống cầm chợt nhìn lên đồng hồ được treo giữa phòng 12h khuya, tuy hôm nay công việc của Khánh hơi nhiều khuôn mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, anh cảm thấy gì đó anh quay sang nhìn vào khung ảnh, trong khung ảnh ấy có hình bóng một bé gái được cột hai bím tóc cùng với hai chiếc nơ đỏ khuôn mặt vui cười khi chụp ảnh, ánh mắt trong bức ảnh hình như cũng đang dõi theo Khánh.

Mặt anh biến sắc đã 10 năm rồi kể ngày gia đình anh chuyển lên thủ đô sống, 10 năm anh không thể quên được hình bóng ấy, ngoài trời gió cứ rít lên liên hồi.

Cửa phòng có tiếng ré cửa, anh quay sang thì thấy mẹ ở sau cánh cửa dần mở ra, mẹ anh (Nguyễn Thị Mai) đang nhìn Khánh đang chăm chút làm việc,bà nhìn về phía Khánh thấy Khánh có vẻ mệt liền đi lại nhắc nhở con trai.

Bà Mai

Con nên giữ sức khỏe đừng cố quá.Bà chợt nhìn qua khung ảnh ánh mắt chợt khựng lại...bé An (Lê Thị An), bà im lặng một lúc rồi đưa tay mình đặt lên vai Khánh.

Bà Mai

Bé An...mỗi lần nhìn tấm hình này, mẹ cứ có cảm giác nó đang dõu theo mình...Con bé ra đi sớm quá, Khánh à...Khánh nghe mẹ nhắc đến, gương mặt thoáng trầm xuống.

Bé An đứa em gái nhỏ hơn Khánh ba tuổi hình bóng ấy lại hiện về rõ ràng trong trí nhớ.

Hồi còn dưới quê, Khánh từng bị bạn bè trong xóm trêu chọc, xa lánh, chỉ có bé An lặng lẽ đến bên cạnh, chìa bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay anh.Nụ cười của bé An ngày đó trong sáng đến mức mỗi khi nhớ lại, Khánh vừa thấy ấm áp vừa thấy nhói lòng.

Nhưng kỳ lạ thay... mỗi lần nghĩ đến, trong đầu anh lại vang vọng tiếng cười trẻ con khe khẽ, như vẫn còn quanh quẩn đâu đây.Đã mười năm trôi qua, Khánh không thể quên được đôi mắt to tròn ấy đôi mắt mà đôi khi anh có cảm giác... nó vẫn dõi theo mình từ trong bóng tối.Bé An lúc ấy là hàng xóm của Khánh cô bé hay được mẹ dẫn qua nhà bà Mai chơi và gặp Khánh với tính cách ngây thơ cùng với vẻ mặt dễ thương của bé An đã lọt vào mắt của bà Mai, bà Mai có ý định sẽ làm sui gia với bà Mạc Thuỳ Hoa sau này, trong khi hai người mẹ đang nói chuyện, bé An đang ngồi trên ghế nhìn thấy Khánh, Khánh cảm nhận được ai đang nhìn mình thì nhìn qua, ai thế?.

Bà Mai lấy tay ra hiệu con trai đi lại đây.

Bà Mai

Đây là Trần Gia Khánh con trai tôi, này Khánh chào cô đi con.

Khánh liền nói một cách lễ phép.

Khánh

Con chào cô ạ.Bé An ngồi trên ghế liền phóng xuống chạy lại Khánh, nụ cười ngây thơ nói.

An

Em chào anh Khánh em tên là An.

Rất vui được gặp anh, mà em nghe mẹ em nói anh rất giỏi ở trường liệu anh có thể chỉ em một số bài tập được không?An có vẻ học chậm, nhưng không chỉ vì bệnh tật thông thường.

Căn bệnh kỳ lạ mà cô bé mắc phải khiến thân thể yếu ớt, nhiều khi đang ngồi lại lặng lẽ ngã quỵ, đôi mắt vô hồn như nhìn vào khoảng không nào đó.

Người lớn trong làng xì xào rằng đó không hẳn là bệnh, mà giống như... có thứ gì đó luôn bám theo con bé.Mẹ của An,bà Hoa bất lực không thể cho con đến lớp như những đứa trẻ khác.

Bà chỉ mong An khỏe lại đôi chút, ít nhất cũng học được vài con chữ để không quá lạc hậu.

Biết Khánh là đứa sáng dạ, học giỏi, bà Hoa đem lòng gửi gắm.Bà Hoa

Con gái tôi... nó yếu ớt lắm, lại hay thất thần.

Tôi chỉ mong Khánh thương mà kèm thêm cho con bé vài buổi... kẻo rồi nó mãi chẳng theo kịp chúng bạnCuộc đối thoại kết thúc sau lúc ấy hai người mẹ nhìn đứa con của mình, bà Mai rất bắt ngờ bình thường thì Khánh luôn xa cách với những người bạn cùng trang lứa.

Cả mẹ Khánh còn bị Khánh xa cách đôi chút, mà bé An chỉ mới bắt chuyện mà đã làm quen được với Khánh nhanh như vậy bà Mai có chút bắt ngờ, bà Hoa nhìn con gái thấy con bé có khả năng sẽ tái phát bệnh nữa nên đành gọi con về, từ đấy hai bênh gia đình luôn qua lại với nhau và bé An và Khánh dần thân thiết nhau hơn.

Nhưng...kể từ vụ án ấy cách chết bi thảm của bé An, bé An được phát hiện là chết ở giữa rừng, không biết đi lạc hay bị con thú gì tấn công hay bị một tên sát nhân giết khi thấy xác của bé An người cô bé bị mất một cánh tay giòi bọ lúc nhúc, người tìm được xác của An là Khánh, cậu đang cùng cha cậu đi vào đừng khi đi qua một bụi cây cậu ngửi được mùi thối rữa của thịt đang phân hủy, tưởng là động vật gì đấy khi cậu lây cha cậu đi tìm thử thì... cảnh tượng đập vào mắt cậu là thân thể An mùi thối rữa bốc lên giòi bọ lúc nhúc Khánh nhìn thấy tay phải của bé An đã biến đi đâu không rõ, còn tay còn lại thì cầm một thứ gì đấy giống như một cái hũ tro, ba và Khánh liền cứng đơ ra đấy miệng bố Khánh lắp bắp.

Ba Khánh

C..co.con..

Bé An...

Tại sao chứ.Ba Khánh liền kêu Khánh đi về và ông ấy sẽ báo với trưởng thôn Hoài, cha Khánh nắm tay dất Khánh chạy thật nhanh về thôn, trong lúc chạy Khánh quay đầu, nhìn lại thì thấy hồn phách của bé An đứng đó oan khí toả ra rất dầy và ngột ngạt, vừa chạy Khánh vừa nhìn xung quanh thì thấy cái bóng của một người nào đấy.

Chạy về thôn, cha Khánh bảo Khánh ở nhà cha sẽ báo với trưởng thôn để giải quyết, trong phòng sự im lặng cùng tiếng gió rít ở cửa,Khánh thẩn thờ ngồi ở mép giường , Khánh rất sốc trước cái chết của bé An, tại sao?

Tại sao chuyện này lại xảy ra...Trong phòng Khánh thấp thỏm rất sốc với cái chết của bé An.

Cũng gần đêm Khánh nằm trên giường không thể không nghĩ về chuyện này, căng phòng chìm trong sự im lặng chỉ có tiếng gió rít ở ngoài cửa, nằm một lúc cũng nhắm mắt lại, Khánh liền chìm vào giấc ngủ, giấc mơ à không phải gọi là báo mộng của An, Khánh đứng ở giữa cánh rừng vẫn là cái xác ấy của bé An, linh hồn hiện lên trước mắt Khánh,tay An vẫn đang cầm hũ tro bé An muốn nói điều gì trong báo mộng ấy nhưng lại không thể vì bà canh ngục xuất hiện bà canh ngục đưa tay lên người bé An cảnh tượng biến mất và Khánh cũng thức dậy, tiếng mẹ kêu Khánh.

Bà Mai

Con bị gì à sao người con đỗ mồ hôi thế?.Khánh im lặng nhìn lên mẹ nói.

Khánh

Mẹ...

Bé An..

Thực sự chết rồi sao mẹ...

Bà Mai im lặng...

Bà Mai Biết con trai mình sẽ nhận ra được điều gì đó nên nói.

Bà Mai

Sau này con lớn hơn nữa mẹ sẽ nói còn hiện giờ gia đình ta sắp lên thủ đô sống rồi.10 Năm là Khoảng thời này bắt kể làm việc gì Khánh cũng không thể quên được ngày ấy ngày mà Khánh nhìn cái xác lẫn hồn phách của bé An. ________________________________________

Tác giả: Ckemy Tân Nguyệt
 
Back
Top Bottom