Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ Nhân

Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ Nhân
Chương 30



Giả sơn bên cạnh cung Điệp Viễn nằm ở nơi hẻo lánh, ít người qua lại.

Dù vậy, nếu cô nương kia có kêu lên một tiếng thì ắt hẳn sẽ bị cung nhân tuần tra phát hiện.

Ta đi một vòng không thấy nàng, đang định bỏ đi thì nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ.

Ta lần theo tiếng khóc, tìm thấy nàng.

Vì không muốn bị cung nhân phát hiện, gây rắc rối cho Tiêu Diễm, nàng đã trốn vào một góc khuất dưới chân giả sơn.

Nhiều năm sau, ta vẫn nhớ mãi hình bóng tựa như mộng ảo dưới ánh trăng năm ấy.

Nàng mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, ngồi co ro trong góc, mái tóc đen như mây buông xõa trên vai.

Đôi mắt hạnh long lanh hơi đỏ, trên gò má trắng ngần, những giọt lệ còn vương vấn, khiến ta không khỏi xót xa.

Sự trong trẻo, thuần khiết toát ra từ nàng, như thể đã ngưng đọng thời gian, cùng với ánh trăng thanh khiết chiếu vào một nơi sâu thẳm trong lòng ta.

Ta vẫn luôn đứng trong bóng tối, không dám đến gần nàng, nhưng lại gần như muốn giữ nàng lại mãi mãi ở đây, bên cạnh ta.

Tình cảm phức tạp đan xen, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Diễm ôm nàng vào lòng, cảm xúc ấy hóa thành một nỗi ghen tuông mãnh liệt, dù là trong quá khứ, ta cũng chưa từng hận Tiêu Diễm đến thế.

Cô nương ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Diễm, giây tiếp theo đã ôm chầm lấy hắn.

Giọng nàng ôn nhu mềm mại, mang theo chút ngơ ngác: "Diễm ca ca, ta biết huynh sẽ tìm thấy ta mà."

“A Hà." Tiêu Diễm gọi tên nàng, mỉm cười vỗ nhẹ lưng nàng dỗ dành.

Nhìn từ xa, đôi tình nhân ôm nhau dưới ánh trăng, như thể có một ranh giới với những bức tường cung điện xung quanh, họ đẹp đến mức không chân thực.

Ta rời bước, ta và Tiêu Diễm rõ ràng đều đã mất đi người thân yêu nhất, rõ ràng đều đã trải qua sự lạnh nhạt và giả dối của chốn cung đình này, tại sao hắn vẫn có người để dựa vào?

Nhưng lẽ ra nàng ấy phải thuộc về ta.

Ta không thể kiểm soát được việc thỉnh thoảng lại nhớ về nàng, rõ ràng chỉ gặp một lần, nhưng dường như đã khắc sâu hình bóng nàng trong lòng ta, có chút quen thuộc và cảm xúc khó tả.

Ta trăm mối không thể hiểu được.

Ta bắt đầu tìm hiểu về nàng.

Nàng lo lắng cho mẹ mình nhất, luôn lén ra khỏi phủ để đến núi Ngọc Anh thăm mẹ.

Nàng tinh thông cầm kỳ thi họa, nàng thêu thùa tinh xảo, khá nổi tiếng trong kinh thành.

Nàng có rất nhiều người ái mộ, các công tử nhà quyền quý đã phái người mai mối đến suýt đạp đổ cửa nhà họ Tống.

Lại một mùa đông đến, ta ra khỏi cung làm việc, trên đường phố đã phủ một lớp tuyết dày.

Đi ngang qua hẻm Yên Chi, ta nhớ nàng thích ăn bánh đậu xanh của tiệm Lý Ký, khi ta kịp nhận ra, thuộc hạ đã nghe theo lời ta trước đó đi mua về rồi.

Ta không khỏi cười chính mình si tình, cũng không quen biết nàng, làm sao đưa cho nàng được?

Ta không thích ăn đồ ngọt, cũng không muốn cứ thế đưa đại cho thị vệ bên cạnh, bèn sai người quay đầu xe ngựa, đi một chuyến đến Tống phủ.

Xe ngựa dừng lại trước Tống phủ, ta không xuống xe.

"Thái tử điện hạ, hôm nay Tống phủ dựng lều cháo trước cửa phủ để phát cháo, điện hạ không tiện đột ngột đến thăm." Nam Cung hầu cận bên cạnh nhắc nhở.

Ta khẽ gật đầu, không ngờ lão hồ ly giả nhân giả nghĩa Tống Mẫn cũng để ý đến thanh danh của mình trong dân gian.

"Điện hạ, phát cháo mùa đông là lệ thường của Tống phủ, nghe nói là do Tống phu nhân để lại. Sau khi Tống phu nhân quy y, dường như là do Tống tiểu thư đảm đương."

Ta cười thầm trong lòng, nói: "Nàng ấy còn nhỏ như vậy, lại là con gái."

Nam Cung nghĩ ta không hài lòng: "Quả thật, tiểu thư khuê các mà ra mặt như vậy, thật là có phần mất thể diện."

Ta vén rèm xe nhìn ra, nàng đang cùng các thị nữ phân phát cháo cho những người nghèo khổ.

Giữa tuyết trắng mênh mông, nàng mặc một chiếc áo khoác màu vàng ngỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông cứng đến đỏ ửng, nhưng nụ cười lại đặc biệt dịu dàng và cảm động.

Bên ngoài có chút ồn ào, chợt thấy một cặp mẹ con y phục rách nát tiến lên quỳ trước mặt nàng.

Nhìn phản ứng của nàng, dường như đã bị hoảng sợ.

“Tống tiểu thư, cầu xin tiểu thư nhận Quý tử nhà chúng ta làm gia nhân, chúng ta không sống nổi nữa rồi."

Người nữ nhân vừa khóc vừa dập đầu trước nàng, các thị nữ định đến đỡ bà dậy, nhưng bà không chịu đứng lên, vẫn một mực van xin.

Ta nhìn cậu bé dùng bàn tay bẩn thỉu kéo lấy vạt váy nàng, dường như nhớ lại một số chuyện trong quá khứ, trong ký ức, ta cũng từng khẩn cầu người khác một cách thấp hèn như vậy.

Nàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu bé, trên mặt không có chút khó chịu, cũng không có thương hại, chỉ rất bình thường hỏi cậu: "Đệ có muốn đến Tống phủ không?"

Cậu bé rõ ràng không ngờ nàng sẽ hỏi mình như vậy, một lúc lâu cũng không nói nên lời, mẹ cậu bên cạnh không nhịn được véo cậu, nhưng cậu vẫn cắn răng không nói.

Nàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng tách những ngón tay đang nắm chặt vạt áo của mình ra, nắm lấy trong tay mình: "Đệ không muốn sao?"

Cậu bé gật đầu, vành mắt đỏ hoe: "Đệ muốn giống như huynh trưởng của đệ, trở thành một người đọc sách, đệ không muốn làm... người hầu."

Nàng cười nói: "Tốt."

Lập tức sai thị nữ lấy chút bạc đặt vào tay cậu bé, trong lời nói có vài phần kiên định: "Đây là con đường đệ tự chọn, hãy cố gắng hết sức."

Khoảnh khắc ấy, ta đã “say” nàng.

Từng có vô số lần ta như muốn sụp đổ, ta ước có người giúp ta, có thể cứu rỗi ta khỏi cuộc đấu tranh mục nát và đen tối, ta vô cùng hoài niệm sự an ủi và bình yên mà mẫu phi đã mang lại cho ta.

Còn người nữ nhi trước mắt này, nàng có tài sắc giống như mẫu phi của ta, nhưng trên người nàng lại có sự dịu dàng mạnh mẽ nhất mà ta từng thấy.

Phụ hoàng, người đã sai rồi.

Dịu dàng chưa bao giờ là yếu đuối hay hay khóc, mà là thiện ý và đồng cảm.

"Thái tử điện hạ?" Nam Cung gọi ta, "Chúng ta có nên quay về không?"

"Ngươi xuống xe lấy một bát cháo, rồi đem bánh đậu xanh này tặng cho nàng ấy làm quà cảm ơn."

Ta không thể bỏ lỡ nàng.

Vì vậy, khi Tiêu Diễm ở triều đình đề nghị phụ hoàng ban hôn cho hắn và đích nữ phủ Tống, ta đã đứng ra phản đối, khiến phụ hoàng từ bỏ ý định này.

Ta từ Trần ma ma biết được, Tiêu Diễm và nàng ấy muốn bỏ trốn, dường như còn chuẩn bị mang theo cả người mẹ ốm yếu của nàng.

Lòng ta nóng như lửa đốt, bảo Trần ma ma mua chuộc người trong chùa trộm đổi đơn thuốc của mẹ nàng, rồi đẩy Trần ma ma ra, nói bà ta nghe theo lệnh của Tiêu Diễm.

Dù sao thì trên đường bỏ trốn mà mang theo một người bệnh sẽ vừa vất vả vừa dễ bị phát hiện.

Hơn nữa, Trần ma ma trước đây đã giúp Tiêu Diễm gặp gỡ riêng tư, nói bà là người của hắn cũng rất hợp lý.
 
Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ Nhân
Chương 31



Ta muốn nhìn thấy Tiêu Diễm và nàng trở mặt thành thù, rồi nàng sẽ đến với vòng tay ta, đáng tiếc, Tiêu Diễm đã phát hiện ra tất cả trước.

Ta có chút hoảng loạn, chỉ có thể uy h.i.ế.p hắn không được nói cho A Hà biết sự thật, nếu không hắn sẽ biết thủ đoạn của ta.

Nhưng may mắn thay, cái c.h.ế.t của mẹ A Hà đã khiến nàng ở lại.

Nàng khóc rất đau lòng, nàng không còn qua lại với Tiêu Diễm nữa, nàng chấp nhận sự sắp đặt của Tống Mẫn, trở thành một quân cờ.

Ta biết thủ đoạn của ta hèn hạ, nhưng ta sẽ lấy nàng làm thê tử, ta sẽ đối xử tốt với nàng, nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.

Ta thề.

Lần đầu tiên chính thức gặp nàng, là khi ta đến tìm Tống Mẫn bàn chuyện, nàng đang pha trà bên cạnh.

Tống Mẫn nói gì, thực ra ta không nghe lọt tai một chữ nào, ánh mắt ta lặng lẽ rơi trên người nàng.

Nàng cúi đầu mỉm cười, đưa chén trà cho ta, chu đáo mà xa cách.

Thấy ta không nhận lấy, nàng nhẹ nhàng gọi: "Thái tử điện hạ?"

Khi ta nhận lấy, chạm vào đầu ngón tay nàng, có chút lạnh lẽo.

Nàng e thẹn cúi đầu, dáng vẻ ấy khiến lòng ta xao động.

Về sau, lão hồ ly gian xảo họ Tống kia lại cứ nhất quyết ép nàng phải biểu diễn một điệu múa tại yến tiệc cuối năm, mong mỏi có được danh tiếng lẫy lừng trong kinh thành, hoặc cũng có thể là để ta thêm phần yêu mến con gái ông ta.

Dù ta đã nhiều lần bóng gió rằng ông ta không cần phải làm vậy, nhưng ông ta vẫn một mực cố chấp.

Thông qua Trần ma ma, ta được biết những ngày qua nàng đã miệt mài luyện tập trên đài lưu ly, vì thế mà bị cảm lạnh sốt cao mấy lần.

Ta xót xa vô cùng, chỉ biết cất công tìm kiếm trong cung những phương thuốc trị cảm tốt nhất để gửi đến cho nàng.

Ngày yến tiệc cuối năm, nàng nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy múa trên đài lưu ly trong suốt, hương thơm thoang thoảng lan tỏa, phong thái vạn người mê.

Trên gương mặt thanh tú, nụ cười e ấp như đóa hoa xuân sắp nở, muốn nói lại thôi.

Mái tóc đen được búi cao, để lộ chiếc cổ ngọc ngà cùng bờ vai thon thả.

Dưới lớp lụa mỏng màu hồng phấn, vòng eo trắng nõn ẩn hiện, tựa như một lưỡi d.a.o sắc bén vô hình, vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ.

Sao lại phải đến nông nỗi này?

Rõ ràng là một tiểu thư khuê các, rõ ràng là ngây thơ trong sáng, vậy mà lại phải ngụy trang để lấy lòng người khác, thỏa mãn những ánh mắt dơ bẩn kia.

Ta nhìn ra sự miễn cưỡng và giằng xé trong lòng nàng, đặc biệt là khoảnh khắc nàng và Tiêu Diễm chạm mắt nhau.

Chẳng mấy chốc, nàng viện cớ rời khỏi bàn tiệc, ta thấy Tiêu Diễm đuổi theo.

Tiêu Diễm chất vấn nàng, nàng tỏ ra khách sáo và xa cách, nhưng vẻ mặt của nàng lại không thể thuyết phục ta.

Ta đã giúp nàng giải vây.

Đợi đến khi Tiêu Diễm khuất bóng, những giọt lệ mới lặng lẽ lăn dài trên má nàng.

Nàng khẽ nghiêng người, gần như không thể nhận ra, rồi cúi đầu cảm ơn ta.

Nàng quả thực là một tuyệt sắc giai nhân, nhìn gần làn da nàng trắng mịn như tuyết, dường như có một lớp ánh sáng lấp lánh chảy dưới làn da ngọc ngà.

Ta cởi chiếc áo choàng lông cáo trắng, khoác lên người nàng: "Tống cô nương, yến tiệc thật tẻ nhạt, nàng có thể cùng ta đi dạo một chút không?"

Ngày hôm đó, cùng nàng hòa tấu trong đình giữa hồ, là khoảnh khắc thư thái nhất của ta sau tám tuổi, càng khiến ta kiên định hơn...

Ta muốn giữ nàng bên cạnh ta.

Tháng sáu năm sau, nàng trở thành Thái tử phi của ta.

Đêm động phòng hoa chúc, ta nhìn thấy Tiêu Diễm đứng bên ngoài.

"Tứ ca, ngươi nghĩ hôm nay A Hà có chấp nhận ngươi không?"

"Ngươi đã làm gì nàng?!"

"Thần đệ chỉ ôn lại chút tình xưa với nàng thôi, dù sao trong lòng nàng cũng không quên được ta."

Khóe miệng ta nhếch lên cười: "Tiêu Diễm à Tiêu Diễm, ngươi chẳng phải là người ghét nhất những kẻ mưu mô xảo quyệt hay sao?"

Tiêu Diễm cố tình khơi gợi nỗi nhớ nhung của A Hà trong đêm tân hôn, chính là để khiến nàng và ta nảy sinh hiềm khích.

"Thế thì đã sao?" Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn lại, từng lời từng chữ gằn giọng với ta, "Ngươi đã g.i.ế.c Tống phu nhân, tốt nhất ngươi nên sống mãi trong thấp thỏm lo âu, sống trong sợ hãi đến cuối đời."

11

Gió đêm hè mát rượi, ta ngồi một mình uống rượu bên ngoài, uống rất nhiều rượu.

Giờ đây nàng là Thái tử phi của ta.

Tiêu Diễm có thể khiến nàng yêu hắn trong hai năm, vậy tại sao ta không thể ở bên nàng lâu hơn, để nàng yêu ta?

Ta đẩy cửa bước vào.

Nước mắt còn đọng trên má nàng, thấy là ta, trên mặt nàng hiện lên vài phần kinh hãi.

Tại sao mỗi lần nàng khóc đều là vì Tiêu Diễm?

Ta nâng cằm nàng lên, tiến gần đến môi nàng, nàng đột nhiên né tránh, phản ứng vô thức này khiến ta đau lòng.

Ta cười, buông nàng ra: "A Hà, nàng vẫn không thể chấp nhận ta sao?"

"Vậy ta sẽ đợi." Ta cảm thấy đầu óc choáng váng, "Sao vậy? Thái tử phi cảm động rồi sao? Vậy thì giúp ta tắm rửa đi."

Đêm đó, nàng dùng khăn tay lau đi lau lại vầng trán nóng hổi của ta, động tác nàng nhẹ nhàng và dịu dàng, như đưa ta trở về những ngày mẫu phi còn ở bên.

Đã lâu rồi ta không ngủ ngon như vậy.
 
Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ Nhân
Chương 32



Trong hai năm sau đó, có lẽ vì áy náy, có lẽ vì thật sự coi ta là bạn, nàng đối xử với ta rất tốt.

Nàng cùng ta đàm đạo thơ ca hội họa, gảy đàn đánh cờ, ngắm hoa thưởng trà.

Ta chưa từng nói với nàng rằng ta không thích đồ ngọt, nên mỗi lần làm bánh nàng đều gửi cho ta một ít.

Những lúc ta ốm, nàng đều túc trực bên giường, chăm sóc ta suốt đêm, nhìn ta uống thuốc đắng.

Nàng sẽ thức cùng ta vào mỗi đêm giao thừa, chúng ta sẽ cùng nhau đốt pháo hoa ngoài sân.

Đôi mắt hạnh nhân của nàng tràn đầy dịu dàng, nàng mỉm cười nói: "Hoàng thượng, năm mới vui vẻ."

Nếu ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt cô đơn thỉnh thoảng của nàng ấy, ta thậm chí sẽ tự lừa dối mình rằng nàng ấy thực sự hạnh phúc khi ở bên ta.

Ngoài việc không yêu ta ra, nàng cũng xứng đáng là một người thê tử hiền lương thục đức.

Nàng rất có phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ, quán xuyến mọi việc lớn nhỏ của Đông cung, dàn xếp những tranh giành đố kỵ giữa các phi tần, cũng xem mỗi đứa con của ta như con ruột.

Nếu có thể cứ như vậy mà sống bên nàng cả đời cũng tốt, dù ta không có được trái tim nàng, cũng có sự bầu bạn và dịu dàng chân thành của nàng.

Nhưng ta còn trẻ mà, hiển nhiên càng ngày càng muốn có được nhiều hơn.

Ta không thể chịu đựng được việc nàng cất giấu một nam nhân khác trong lòng, không thể chịu đựng được việc nàng đau lòng vì nam nhân đó bị phạt.

Dần dà, ta chẳng còn muốn đối tốt với nàng, lời thề đợi nàng chấp nhận cũng theo năm tháng mà phai nhòa.

Trong đêm tối mịt mùng, ta vòng tay ôm lấy eo nàng, nàng bỗng khựng lại.

Nàng cất lời: "Tiêu Vân, thần thiếp không có tình ý với người."

“Ta biết, nhưng A Hà à, ta muốn nàng."

Tiếng khóc than ai oán của nàng chẳng lay động được ta.

Ta cởi bỏ đai lưng, gặm nhấm chiếc cổ thon dài trắng ngần của nàng.

Nỗi khát khao bấy lâu bị kìm nén thúc giục ta đè nàng xuống dưới thân.

Nỗi ghen tuông dành cho Tiêu Diễm đã phá vỡ mọi tôn trọng và thương xót ta dành cho nàng, ta không nói một lời mà chiếm đoạt từng tấc da thịt trên người nàng.

Nàng không thể chống cự, cũng chẳng kêu đau, thân thể nàng run rẩy nhạy cảm dưới sự đụng chạm của ta.

Gương mặt nàng ửng hồng, đôi mắt ngập tràn lệ ướt.

Ta th* d*c trên người nàng, hôn lên tóc mai nàng rồi nói: "Nếu Tiêu Diễm thấy A Hà như thế này, liệu hắn có khinh A Hà không?"

Nàng nhìn ta, ánh mắt khiến người ta đau đớn.

Ta biết lời mình nói thật tàn nhẫn, nhưng ta vẫn như đang dùng d.a.o cứa vào tim nàng: "Vậy nên, A Hà à, hãy buông tha cho Tiêu Diễm, được không? Từ nay về sau, nàng chỉ thuộc về một mình ta."

Nàng hiểu ý ta, đáy mắt như phủ một tầng băng giá, lạnh lùng nói: "Thần thiếp đã sớm không còn hy vọng gì nơi huynh ấy. Nhưng Tiêu Vân, người hãy nhớ kỹ, thần thiếp chỉ thuộc về chính mình, từ đầu đến cuối."

Ta ôm chặt nàng, thân thể hai ta dán chặt vào nhau, không một khe hở, dường như chỉ có như vậy, ta mới có thể hòa làm một với nàng, vĩnh viễn không chia lìa.

Từ giây phút ta quyết định chạm vào nàng, ta đã biết, chúng ta không thể nào trở lại cái thuở chân thành trước kia nữa rồi.

Ta không hối hận, ta không thể đối mặt với người mình yêu mà không có chút d*c v*ng nào, cũng chẳng thể cứ mãi cho đi mà không mong cầu hồi đáp.

Tình yêu trên thế gian này, phần lớn đều là ích kỷ.

Phụ hoàng ích kỷ, quý phi ích kỷ, Tiêu Diễm ích kỷ, ngay cả A Hà cũng ích kỷ.

Mẫu phi của ta thì không thể nói là ích kỷ, thế nhưng kết cục của bà lại bi thảm đến thế.

Vậy hà cớ gì lại bắt ta phải làm một bậc thánh nhân?

Cớ gì lại bắt ta tiếp tục chơi cái trò chơi quân tử đó?

Sáng sớm hôm sau, khi ta tỉnh giấc, trên làn da trắng muốt của nàng vẫn còn lưu lại những dấu vết cuồng nhiệt của đêm qua.

Ta khẽ v**t v* những vết đỏ ấy, lòng không khỏi dâng lên một nỗi xót xa.

Ta muốn xin nàng tha thứ, nhưng lời đến bên miệng lại thấy thật nực cười.

Ta là đế vương, nàng là hoàng hậu của ta, ta cần gì phải xin lỗi nàng?

Bởi vậy, ta khẽ đặt lên môi nàng một nụ hôn, dịu dàng nói: "A Hà, ta sẽ đối xử tốt với nàng."

Nàng đã tỉnh, nhưng không muốn gặp ta, vẫn nhắm chặt mắt.

Cho đến khi ta bước ra khỏi phòng, nàng vẫn không có chút phản ứng nào.

Bên ngoài trời đang mưa, gió thu theo những hạt mưa bay vào, mang theo chút se lạnh.

Nam Cung hầu cận tiến lên che dù cho ta, khẽ hỏi: "Bệ hạ, sao hôm nay Hoàng hậu nương nương không tiễn ngài?"

"Nam Cung, trẫm không có sai."

Hắn thấy dáng vẻ của ta, hiểu ý không nói thêm gì nữa.

Về sau, nàng không còn cự tuyệt sự gần gũi của ta, luôn thuận theo, cung kính lễ phép, không để người ta bắt bẻ được một lỗi nào.

"A Hà, ta không cần sự áy náy của nàng, thứ ta muốn chân tâm của nàng."

Nghe vậy, nàng chỉ cúi đầu thấp hơn, thản nhiên nói: "Thần thiếp biết tội."

Nàng thoạt nhìn yếu đuối, đối với ai cũng ôn hòa nhường nhịn, nhưng lại có một trái tim lạnh lùng cứng rắn như đá.

Thế nhưng ta vẫn si mê nàng, luôn tìm cách lấy lòng nàng.
 
Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ Nhân
Chương 33



Từ Nguyệt Nhi tìm đến ta, là vào một đêm ngày đi săn mùa thu.

Nàng dâng lên bằng chứng Tống Mẫn hãm hại trung lương, cầu xin ta thay nàng lật lại vụ án oan.

Tống Mẫn đối với ta vẫn còn giá trị lợi dụng, ta cần hắn thay ta chuyển giao quyền lực, huống hồ ta không thể để A Hà bị tổn thương.

Trước khi ta sắp đặt đâu vào đấy, không thể để Từ Nguyệt Nhi phá hỏng kế hoạch, bằng chứng trong tay nàng cũng chỉ có thể để ta nắm giữ.

Như vậy, nàng không thể sống.

Lúc tay ta đặt lên chuôi kiếm bên hông, nữ nhân đó dường như nhìn thấu ý định của ta, bèn áp sát người hôn lên.

Dù nàng để mặt mộc, nhưng lại vô cùng diễm lệ, như thể trời sinh đã mang trong mình nét yêu kiều.

Ta cười lạnh trong lòng, lại thêm một nữ nhân lắm mưu mô.

Thân thể mềm mại của nàng áp vào ta, trong lòng ta nàng cười duyên nói: "Bệ hạ hà tất cứ mãi si mê Tống Thiển Hà? Trong lòng nàng ta chỉ có Diễm thân vương, còn Diễm thân vương, trong lòng cũng đang ngày đêm nhớ mong nàng ta."

"Ngươi thật to gan," Ta nghe ra sự hận thù vô tình lộ ra khi nàng gọi tên A Hà, cười nói, "Vậy theo lời ngươi, trẫm nên làm gì đây? Giết Tiêu Diễm, hay là g.i.ế.c Hoàng hậu?"

"Việc của Bệ hạ, thiếp nào dám hé răng?" Ngón tay khẽ lướt trên lồng n.g.ự.c ta, nàng thủ thỉ: "Thiếp có thể làm gì, ngoài việc dâng hiến tất cả cho Bệ hạ?"

Quả thật nàng là bậc thầy quyến rũ, chẳng khác nào Quý phi năm xưa, d*c v*ng đều phô bày trên nét mặt.

Không g.i.ế.c nàng có lẽ còn thú vị hơn, ta muốn xem nàng sẽ làm gì, A Hà sẽ phản ứng ra sao.

Ta bế nàng lên giường, ân ái triền miên suốt đêm.

Hôm sau, ta đưa cho Trần ma ma một chén trà thoảng hương hợp hoan, muốn xem A Hà có để tâm không.

Thử thách của ta thật trẻ con, càng nực cười hơn là ta mong nàng có chút ghen tuông, chút giận hờn.

Nhưng nàng lại chẳng mảy may d.a.o động, không những không trách phạt mà còn bao che thân phận cho nàng ta, chỉ vì nàng ta từng là bạn thuở nhỏ.

A Hà ngốc ơi, nàng có biết mưu mô của nàng ta không?

Nàng ta biết trước Phương quý nhân muốn hại nàng, nhưng chỉ báo cho Tiêu Diễm đi cứu, cốt để ta hiểu lầm, xa lánh nàng.

Đêm nàng bặt vô âm tín, ta truy lùng khắp Tây Giao, chỉ thấy vũng m.á.u đỏ cùng mảnh vụn xiêm y, lòng ta như tan nát.

Tiêu Diễm cũng không thấy đâu.

Ta chỉ mong hắn đã cứu được nàng.

Nhưng cứ hễ nghĩ đến việc nàng đang ở bên cạnh Tiêu Diễm, lòng ta lại tràn ngập cảm giác bất lực như thuở ban đầu gặp gỡ.

Nàng lặng lẽ nép vào hắn, mắt chỉ có hắn, nào hay ta nơi góc khuất tăm tối.

Ngày hôm sau, ta tìm thấy A Hà, đưa nàng về cung.

Ta không hề hé răng nửa lời về chuyện đêm qua của nàng và Tiêu Diễm, chỉ cho gọi thái y đến xem mạch.

Sau khi chắc chắn nàng không bị làm sao, ta cởi bỏ xiêm y, nhẹ nhàng bế nàng vào thùng tắm: "A Hà, trẫm không muốn bất cứ dấu vết nào của Tiêu Diễm còn lưu lại trên người nàng."

Nàng khẽ sững người, nước mắt lặng lẽ rơi.

Ta khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn: "Ngoan, nghe lời trẫm."

Lời đồn đại trong cung nổi lên như sóng, ta đè xuống tất cả tấu sớ vạch tội nàng.

Tống Mẫn đến trước mặt ta, miệng lưỡi dẻo quẹo, ta bảo ông ta thay vì ba hoa, chi bằng nghĩ cách dập tắt dư luận đi.

Ta biết rõ đây là độc kế của Từ Nguyệt Nhi, đã cố gắng bảo vệ nàng, nào ngờ giữa thanh thiên bạch nhật, nàng lại tháo trâm, xõa tóc, quỳ trước ngự thư phòng.

Ta đã định nhắm mắt làm ngơ, tự lừa dối chính mình.

Vậy mà nàng lại như muốn trả thù ta, thừa nhận chuyện tư tình với Tiêu Diễm, xin ta phế truất ngôi vị.

Ta có cả vạn lý do để ban c.h.ế.t cho nàng, nhưng lại không tìm ra một lý do nào để tha tội.

Cuối cùng, ta đành chiều theo ý nàng, giáng nàng vào Tiêu Lan cung – lãnh cung ta từng ở năm lên tám.

A Hà, nếu nàng có thể thấu hiểu nơi ta từng sống là chốn nào, liệu nàng sẽ có chút cảm thông cho ta hiện tại chứ?

Nàng có biết chăng?

Tiêu Diễm, nam nhân sáng tựa ánh dương trong mắt nàng, kỳ thực cũng giống như ta, khi đối diện với nàng, hắn cũng có lòng riêng.

Chỉ là hắn không đủ quyết đoán, tâm tư lại quá vụng về, dễ dàng bị nhìn thấu.

Tiêu Diễm phát hiện nàng gặp nạn, vì sao không báo cho thuộc hạ cùng tìm kiếm?

Địa điểm binh lính tìm thấy nàng, vì sao lại cách xa nơi nàng rơi xuống nước đến vậy?

Chẳng lẽ Tiêu Diễm không biết, một đêm bên hắn sẽ đẩy nàng vào cảnh ngộ nào sao?

Lỗ hổng nhiều như thế, rốt cuộc là do nàng quá ngây thơ không nhận ra, hay là do nàng cam tâm tình nguyện?

Hắn đến cầu xin ta tha mạng cho nàng, nhận hết mọi tội lỗi về mình.

"Tứ ca, xin đừng để A Hà đi vào vết xe đổ của Uyển di nương."

"Cút!" Ta giận dữ quát, "Ngươi có tư cách gì mà nói những lời này?!"

Hắn cười chua xót: "Tứ ca, từ nay về sau ta không còn nghĩ đến chuyện lật đổ huynh nữa, cũng không còn muốn A Hà nữa. Chỉ mong huynh đối xử tốt với nàng ấy, đó là điều duy nhất ta cầu xin."

Ngày ngày ta đều nghe cung nhân bẩm báo về A Hà.

Tuy ta không hề hạn chế nàng, nhưng nàng lại cứ khép mình trong cung, không bước chân ra ngoài.

Lần duy nhất nàng rời khỏi cửa cung, lại là để đến Nội vụ phủ xin than sưởi ấm cho kẻ hầu người hạ.

Nàng không hề tỏ ra hèn kém, cũng chẳng kiêu căng, mặc cho những ánh mắt dò xét và lời ong tiếng ve, nàng vẫn không đến cầu xin ta.

Đêm trừ tịch, canh tàn, ta lặng lẽ bước đến Tiêu Lan cung, đứng trước cửa, lòng phân vân không biết có nên gõ cửa hay không.

Nàng lại bất ngờ mở cửa.

Thấy ta, nàng khẽ cười: "Hoàng thượng có việc gì chăng?"

"Không có gì, trẫm chỉ chợt nhớ đến hai năm trước, mỗi dịp năm mới đều có A Hà bên cạnh."

Trên cõi đời này, hễ ai yêu trước thì sẽ là người thua thiệt.

Trong cuộc chiến tranh lạnh không hồi kết này, cuối cùng ta đã buông giáp đầu hàng.

Ta thà nàng xem ta chỉ như một tri kỷ để cùng nhau ngâm thơ thưởng nguyệt, còn hơn để nàng cứ mãi lạnh nhạt xa cách ta.

Nàng thích ngâm thơ, ta sẽ cùng nàng ngâm nga; nàng thích gảy đàn, ta sẽ cùng nàng thưởng thức; nàng thích đánh cờ, ta sẽ cùng nàng luận bàn.

Chỉ cần Tiêu Diễm vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.

Tiêu Diễm ra Bắc chống giặc, trong trận chiến quyết định, hắn bị vây khốn nơi Nhạn Quan thành.

Ta lại cố tình để quân tiếp viện đóng cách đó trăm dặm.

Tiêu Diễm không cam chịu bị vây hãm, nhất định sẽ liều mình phá vòng vây.

Ta muốn hắn bỏ mạng nơi sa trường, rồi mới cho quân tiếp viện tiến lên tiêu diệt quân địch.

Thế nhưng hắn mạng lớn, phá được vòng vây, dù vậy vẫn bị trọng thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Ta bưng bít tin tức trong cung, chẳng hiểu sao lại sợ A Hà biết chuyện.

Có lẽ ta đã xem thường Từ Nguyệt Nhi, nàng ta lại dám nói chuyện của Tiêu Diễm cho A Hà.

A Hà tìm đến đô úy Trác Dương, dò la xem phủ đệ của Diễm Thân vương có mời Đàn Việt Tông sư từ núi Thiên Cơ đến hay không.

Nàng thật ngây thơ, Trác Dương đã lập tức bẩm báo mọi chuyện với ta.

Tiêu Diễm trọng thương, muốn chữa khỏi còn thiếu một vị Kim Sang Tán.

Ta đoán chắc A Hà sẽ mở lời với ta, nàng lo lắng cho Tiêu Diễm, ta nắm bắt cơ hội này, để nàng từ bỏ tự do, cam tâm cả đời ở bên ta, để ta sắp đặt.

Để khoe khoang chuyện này với Tiêu Diễm, ta đưa A Hà đến phủ của hắn.

Ta lưu lại nhiều dấu hôn trên cổ nàng, A Hà ngậm nước mắt, bước xuống xe ngựa.

Trong lúc chờ đợi, ta dần dần phát điên.

Ta không thể kiểm soát sự ghen tuông của mình, lại bắt đầu hối hận về sự bốc đồng của mình, để hai người họ gặp riêng.

Họ đang làm gì?

Có phải đang quyến luyến không rời, thổ lộ tình cảm không?
 
Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ Nhân
Chương 34



Sau khi A Hà trở về, ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, đối xử với nàng thật thô bạo, dường như chỉ có xé nát nàng ta mới có thể nguôi ngoai mối hận trong lòng.

Ta là quân vương, ta đã cho nàng quyền thế mà nàng hằng mong muốn, ta đã bảo vệ cho cả phủ họ Tống được bình an, tại sao nàng vẫn không biết điều mà yêu ta?

Ta vùi mặt vào hõm cổ nàng, giọng nói khàn đặc: "Nàng thật ích kỷ, trẫm đã yêu nàng đến mức tình yêu này hóa thành hận thù."

Nàng đáp: "Hoàng thượng, thần thiếp đã mất đi trái tim rồi. Những thứ khác, kể cả tính mạng này, thần thiếp đều có thể trao cho người."

Ta giam nàng ở một cung điện hẻo lánh nhất trong cung, dùng vải đen che kín ánh sáng từ các ô cửa sổ, phái thị vệ và cung nữ canh giữ nàng bên ngoài nhưng không cho phép họ nói chuyện với nàng.

Mỗi ngày ta đều đến gặp nàng.

Ban đầu, nàng còn có thể dùng ý chí chống đỡ, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Nửa tháng sau, nàng dần dần trở nên bất an và bồn chồn, bắt đầu tự làm tổn thương bản thân, khiến cả người đầy thương tích.

Ta đã cất hết tất cả những vật sắc nhọn trong điện và cảnh cáo nàng rằng nếu nàng muốn tìm cái chết, ta không ngại để cả phủ họ Tống và Tiêu Diễm chôn cùng.

Nàng luôn cuộn tròn trong một góc tường, khóc không ngừng.

Nàng cũng đã quyến luyến ta, thấy ta đến liền nhào vào lòng, khi ta rời đi thì níu lấy vạt áo không cho ta đi.

Ta biết ta đang từng chút từng chút hủy hoại nàng, lòng ta đau như cắt.

Đã có lúc ta mềm lòng muốn thả nàng đi, nhưng ta cũng lo lắng rằng một ngày nào đó nàng rời khỏi đây, sẽ không còn quyến luyến ta nữa, không còn coi ta là duy nhất nữa.

Tống Mẫn dường như đã cảm nhận được trước sự sụp đổ của Tống phủ.

Ông ta hiểu rằng chỉ khi bản thân còn có giá trị lợi dụng thì mới có thể tồn tại.

Ông ta nói: "Tiêu Diễm danh tiếng lẫy lừng, bệ hạ nếu muốn trừ hắn cho thống khoái, không khỏi sẽ gánh chịu chút oán giận của dân chúng. Vi thần có một kế, có thể bức Tiêu Diễm tạo phản, rồi một mẻ lưới tóm gọn hắn."

Ta lắc đầu: "Tính tình của Tiêu Diễm ta rõ như lòng bàn tay, trẫm có bản lĩnh gì mà bức ép được hắn?"

"Chỉ cần để Tống phi nương nương chịu chút khổ sở." Tống Mẫn cúi người chắp tay nói, ông ta biết A Hà đang trong tay ta.

Ta cười khẽ: "Tống Mẫn, nàng ấy là con gái của ngươi đấy."

"Vi thần biết."

Ta không nhìn rõ vẻ mặt khi cúi đầu của Tống Mẫn, chỉ cảm thấy có chút bi thương.

"Tống Mẫn, ngươi đừng vì mưu đồ mà đem con gái dâng cho ta. Ngươi không quý trọng A Hà, trẫm lại đau lòng lắm."

Ông ta quỳ xuống, khuôn mặt cúi gằm gần như chạm đất: "Về sau Tống phủ có như thế nào, cũng xin bệ hạ ghi nhớ lời nói hôm nay."

Một mảnh yên lặng, ông ta nằm rạp xuống, tiếng nức nở khe khẽ vang lên trong ngự thư phòng.

Ta phẩy tay: "Đi ra ngoài đi."

Ta tung ra tin tức Tống phi bị đày vào đại lao, để tin tức lan truyền khắp trong cung.

Một ngày nọ, tai mắt ta cài bên cạnh Từ Nguyệt Nhi báo cho ta biết, thị nữ của A Hà đang dò la tung tích của A Hà.

Ta không lộ vẻ gì, bảo tai mắt tiếp tục theo dõi bọn họ.

Sau đó, A Hà lại muốn thông qua Trác Dương để báo bình an cho Tiêu Diễm.

Trác Dương vẫn chuyển thư cho ta.

Không lâu sau, Tiêu Diễm dấy binh tạo phản.

Hắn dốc hết sức lực, dẫn binh công vào cung.

Ta đã sớm bố trí sẵn vòng vây, đợi hắn chui đầu vào lưới.

Khi bụi đã lắng xuống, Tiêu Diễm bị trói quỳ trước mặt ta, hắn vẫn cười: "Tứ ca, muốn g.i.ế.c thần đệ đâu cần phải tốn nhiều công sức thế này."

Nam Cung giơ tay lên, thị vệ liên tục đ.ấ.m vào mặt hắn mấy cái, Tiêu Diễm vẫn cười: "Huynh muốn thần đệ tạo phản, thần đệ sao có thể không chiều theo ý tứ ca chứ?"

Hắn bị một cú đá mạnh vào ngực, đau đến cong người, nhưng chợt lại đứng thẳng dậy, cười lớn: "Ngươi đừng hòng đưa A Hà vào đại lao, ngươi không làm được đâu."

Ta lên tiếng ngăn thị vệ lại, đầy thích thú nói: "A Hà đúng là không ở đại lao, nhưng nàng sống còn khổ hơn chết."

"Ngươi đã làm gì muội ấy?!"

Thị vệ ghì chặt hắn, Tiêu Diễm điên cuồng vùng vẫy, mắt đỏ ngầu gào lên: "Tiêu Vân, có gan thì nhắm vào ta đây này, g.i.ế.c ta đi!"

Phản ứng của hắn khiến ta rất vừa lòng, ta bèn sai người lôi hắn vào ngục tối.

Ta dặn dò Nam Cung: "Bãi bỏ lệnh cấm túc của Tống phi."

19

Khi ta đến Tiêu Lan cung, nàng đang đập phá đồ đạc trong phòng, không cho cung nữ lại gần.

Trần ma ma bẩm báo, cung nữ muốn thay y phục cho nàng, nàng lại nổi cơn thịnh nộ.

Ta cho lui hết mọi người, định tiến đến gần nàng.

"Đừng đến đây! Cút đi!"

Một chiếc chân đèn nện vào mặt ta, làm rách má, m.á.u rỉ ra.

Nàng bỗng hét lên một tiếng thất thanh, co rúm vào góc tường, bịt chặt tai lại.

"Trẫm không sao," ta đặt tay lên bờ vai run rẩy của nàng, "A Hà, là ta đây, bình tĩnh lại nào."

Ta ôm nàng vào lòng, nàng vẫn không ngừng run lên, nước mắt thấm ướt cả vạt áo ta.

"Tiêu Vân, Tiêu Vân," nàng vừa khóc vừa ôm chặt lấy ta, "Đừng đi."

Ta có chút ngây người, người nữ nhi khiến ta ngày đêm thương nhớ thuở thiếu thời, giờ đây đang ở ngay trong vòng tay ta, ta cảm thấy vô cùng yên lòng, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa.

Ta vốn không định kể cho nàng nghe chuyện của Tiêu Diễm, sợ nàng đau lòng.

Nào ngờ đúng ngày sinh thần của nàng, nàng lại nhắc đến mẹ nàng.

Ta hốt hoảng vô cùng.

Điều ta sợ hãi nhất đã xảy ra, từ lâu nàng đã biết, tất cả đều do ta bày ra phía sau, chính ta đã hại c.h.ế.t mẹ nàng, chia rẽ nàng và Tiêu Diễm.

Nàng chưa từng yêu ta, tất cả chỉ là giả dối.

Con người thật của nàng khiến ta cảm thấy xa lạ.

Nàng rút cây trâm vàng năm xưa ta tặng nàng với tất cả yêu thương ra, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c ta.

"Đúng vậy, ta hận ngươi thấu xương. Bệ hạ nói không muốn lìa xa ta, được thôi, cùng xuống địa ngục đi."

Trong phút chốc, yêu cũng được, hận cũng được, ta chợt muốn đi theo nàng.

Nhưng nàng lại không đ.â.m trúng chỗ hiểm, trong rượu hẳn là có gì đó, nàng đã tự mình ngất đi trước.

Nam Cung nghe tiếng động vội bước vào, ta dùng chút ý thức cuối cùng còn sót lại, dặn hắn đừng để lộ chuyện này ra ngoài.

Hôm đó Trần ma ma đã biết trước chuyện này, đã lén đổi thuốc độc mà nàng định bỏ vào rượu thành thuốc mê.

Thì ra, nàng bằng lòng c.h.ế.t cùng ta.

Ta bỗng chốc không còn trách nàng nữa.

20

Nghe nói việc đầu tiên A Hà làm khi tỉnh lại là ban c.h.ế.t cho vị ma ma đã chăm sóc nàng suốt mười năm.

Trái tim nàng dường như đã ngày một chai sạn, nhưng không sao, nàng đang mang long thai của ta, tương lai nhất định sẽ trở nên dịu dàng.

Ta đến sám hối với nàng, nàng lạnh lùng như băng giá, khi ta đến gần, thân thể nàng cứng đờ không tự chủ, theo bản năng cự tuyệt sự đụng chạm của ta.

Dù ta có cố gắng thế nào, nàng vẫn chán ghét ta, hận ta.

Sau sự tuyệt vọng là cơn thịnh nộ đánh mất lý trí của ta, ta đưa nàng đến trước mặt Tiêu Diễm, gương mặt thanh tú vốn dĩ bình thản của nàng đã có chút xao động.

"Tiêu Vân, xin người đừng g.i.ế.c huynh ấy, được không? Nếu người thả huynh ấy ra thì người muốn thần thiếp làm gì cũng được."

Ta bỗng chốc cảm thấy thật mơ hồ, A Hà mà ta hằng đêm mong nhớ, từ bao giờ đã trở nên hèn mọn đến thế này?

Quả nhiên tất cả đều là vì Tiêu Diễm.

Nàng vẫn quỳ dưới chân ta, níu chặt vạt áo ta van xin.

Tiêu Diễm không cho nàng cơ hội đó, đoạt lấy đao của Trác Dương, tự vẫn trước ánh mắt kinh hoàng đau đớn của A Hà.

"Đừng bỏ ta lại!" Nàng gào thét trong đau đớn tột cùng nhưng không ai đáp lại, giống như những lời ta đã từng nói với nàng không chỉ một lần, nhưng nàng chưa từng đáp lại, lạnh lùng xem nhẹ tấm chân tình của ta.

Ta thản nhiên nói: "Người đâu, đưa Tống phi nương nương về."

Tiêu Diễm đã chết, nhưng lòng ta chẳng hề nhẹ nhõm.

"Cầu xin Bệ hạ cho phép thần mang t.h.i t.h.ể sư đệ về Núi Thiên Cơ cứu chữa." Trác Dương quỳ xuống khẩn cầu.

"Bệ hạ, không được!" Nam Cung ngăn cản ta, lo lắng có điều mờ ám.

"Vi thần đi theo Bệ hạ đã nhiều năm, hiểu rõ trung nghĩa khó trọn vẹn cả đôi đường, vi thần nguyện lấy mạng mình đổi cho sư đệ ——"

"Một kẻ tàn phế sống hay c.h.ế.t thì có gì quan trọng? Nếu Đàn Việt Tông sư cứu được hắn, hãy bảo Tiêu Diễm từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt trẫm nữa. Nếu không, trẫm sẽ băm vằm hắn ra cho chó hoang ăn."

Ta không muốn nhìn thấy Tiêu Diễm thêm một lần nào nữa.

Sinh ra trong gia đình đế vương, còn đâu lòng trắc ẩn?

...............................

A Hà lâm bệnh nặng, cơ thể suy nhược, nhưng nhất quyết không chịu uống thuốc.

Ta chỉ còn cách ép buộc nàng, thật đáng buồn, đến cuối cùng, cách duy nhất ta có thể làm để khiến nàng vâng lời chỉ là ép buộc.

Ánh mắt nàng tràn đầy lạnh lùng kiên định: "Tiêu Vân, ngươi dám động đến người bên cạnh ta, ta dù có phải c.h.ế.t cũng sẽ g.i.ế.c ngươi."

Ngay cả những kẻ nô bộc hạ nhân, cũng có một chỗ đứng trong lòng nàng, chỉ riêng ta, nàng chưa từng quan tâm, thậm chí còn hận thấu xương.
 
Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ Nhân
Chương 35



Ta lo lắng nàng vì hận ta mà không giữ lại đứa bé.

Nhưng nàng lại bình tĩnh đến không ngờ, không còn rơi vào những cảm xúc bi thương sợ hãi như trước, trái lại bắt đầu sắp xếp công việc trong Tiêu Lan cung, dường như thật lòng muốn bảo vệ đứa bé.

"Bệ hạ, Tống phi nương nương đã cho người canh giữ Nguyệt tần, có cần thuộc hạ ——"

"Chuyện của A Hà, nàng muốn làm gì thì cứ mặc nàng, đừng chọc giận nàng nữa. Hơn nữa, dù trẫm không ra tay, Tống Mẫn cũng tuyệt đối không tha cho Từ Nguyệt Nhi."

Dần dần, hai cha con họ đứng ở hai chiến tuyến đối nghịch.

Đây cũng là điều ta mong muốn.

Chỉ có như vậy, ta mới có thể đưa nàng ra khỏi Tống phủ đang chìm trong vũng lầy tội lỗi, bảo vệ nàng bình an.

Nhưng ta cũng không ngờ, nàng lại chọn tự tay vạch trần tội trạng của cha nàng ngay trên triều đình.

Rõ ràng có vô vàn con đường để đi, người con gái dịu dàng này cuối cùng lại chọn con đường không để lại chút đường lui nào.

Chắc chắn là lưỡng bại câu thương, không còn đường lui.

A Hà ngày càng tiều tụy héo mòn, sức sống dường như không thể cứu vãn mà dần dần lụi tàn.

Ta không tin thần phật, nhưng vì nàng mà lên núi cầu nguyện, lấy mạng ta, đổi lấy chúng ta bên nhau trọn đời.

Dường như lời cầu nguyện đã ứng nghiệm, ta dường như chia sẻ bệnh tật với nàng, quan hệ của chúng ta cũng dịu lại đôi chút.

Đêm nào ta cũng ở bên nàng, mỗi khi nàng chìm vào cơn ác mộng, vô thức giãy dụa, ta lại đưa tay ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng, an ủi nàng.

Nàng sẽ dần dần bình tĩnh rồi chìm vào giấc ngủ, có một lần, ta nghe rõ tiếng nàng nói mê, nàng gọi: "Diễm ca ca."

Ta không lên tiếng, ta sợ phá vỡ khoảnh khắc êm đềm này.

Chỉ cần nàng dựa dẫm vào ta, vậy là đủ rồi.

Ban ngày khi nàng tỉnh táo, ta thường đến thăm nàng: "A Hà, quên quá khứ đi có được không? Từ nay về sau chúng ta hãy sống thật tốt bên nhau nhé."

Nàng thản nhiên đáp: "Được."

22

Một ngày trước khi Tống Mẫn bị hành hình, A Hà nhất quyết đòi đi thăm ngục. Ta bị nàng ngăn lại ngoài cửa ngục, lòng tràn đầy bất an.

"Nương nương nôn ra m.á.u rồi! Mau gọi người tới!"

Ta xông vào, bế thốc nàng lên: "Mau truyền thái y!"

"Hoàng hậu... long thai trong bụng... e rằng đã không còn, hơn nữa, sau này Hoàng hậu e là cũng không thể mang thai được nữa."

Từng lời như ngàn mũi d.a.o cứa vào tim ta.

Ta đã cướp nàng khỏi người nàng yêu, hại c.h.ế.t mẹ nàng.

Ta đã phụ lời thề, cưỡng ép nàng, lại còn không tránh khỏi sự kiêng dè của bậc đế vương, lén bỏ xạ hương vào hương liệu ban cho nàng.

Ta đố kị nàng trong lòng vẫn luôn hướng về Tiêu Diễm, nhẫn tâm giam cầm nàng nơi tối tăm ba tháng ròng, giày vò ý chí nàng, ép nàng phải học cách sợ hãi và phục tùng.

Có lẽ ta đã quên mất vị cô nương mà ta đem lòng ái mộ thuở nào đã từng rực rỡ và tươi đẹp đến nhường nào.

Ta ôm nàng vào lòng, đau đớn khôn nguôi: "A Hà, là trẫm có lỗi với nàng, nàng muốn trẫm bù đắp thế nào?"

"Thần thiếp muốn Tiêu Diễm."

Ta không nên hỏi câu ấy, khoảnh khắc ấy đau đớn thấu tận tâm can, ta ho ra máu.

Bất chợt, nàng thoi thóp nói: "Thần thiếp mệt mỏi rồi, muốn về quê mẹ ở huyện Đàm Thủy thăm thú một chút."

Mắt ta nhòa lệ, cúi đầu đặt môi lên tóc nàng: "Vậy A Hà có trở về không? "

“Đừng bỏ trẫm lại, có được không?”

"Được không?"

Ta khẩn cầu nàng hết lần này đến lần khác, ôm nàng càng lúc càng chặt, nhưng nàng vẫn không đáp lại ta.

Ngày nàng đi, ta không tiễn nàng.

Ta ngồi trong Tiêu Lan cung suốt một ngày, cho đến tận đêm khuya.

Khi ấy nàng đã hỏi: "Người không lạnh sao?"

Lạnh chứ, vẫn luôn rất lạnh.

Nhưng ta chưa từng nói với nàng, chính nàng là người mang đến hơi ấm cho ta

Ba năm ta đánh cắp được, hóa ra chỉ là một giấc mộng đẹp.

Ta bước ra khỏi Tiêu Lan cung, phía sau, cung điện chìm trong biển lửa.

Mẫu phi, A Hà, tất cả đều đã rời xa ta mãi mãi.

Giờ đây, giấc mộng cũng nên kết thúc rồi.

(Hết)

Ngoại truyện Một năm sau.

Nam Cung nhận mật chỉ của Hoàng thượng, đến tận Núi Thiên Cơ cung thỉnh phu nhân Chưởng môn vào cung yết kiến, nào ngờ lại bị cự tuyệt.

Hắn chỉ nhận được một chiếc trâm vàng, được dặn mang về phục mệnh.

Hắn còn muốn đôi co thêm, nhưng biết rõ vị quân vương trong cung đã chẳng còn bao nhiêu thời gian, đành ngậm ngùi quay về bẩm báo.

Gió núi thoảng qua, Tống Thiển Hà đứng lặng, đưa mắt nhìn theo cỗ xe ngựa khuất dần nơi xa.

Tiêu Diễm khoác áo choàng cho nàng, nắm lấy tay nàng dịu dàng nói: "A Hà, mọi chuyện đã qua rồi."

Đột nhiên, Tống Thiển Hà cúi đầu ho sù sụ.

Bệnh phổi của nàng mãi không thuyên giảm, ngay cả Đàn Việt Tông sư cũng bó tay.

“Tháng sau, chúng ta cùng nhau du ngoạn, tiện thể tìm kiếm danh y khắp nơi, nàng thấy sao?"

"Được, chúng ta hãy trân trọng từng khoảnh khắc, cùng nhau ngắm nhìn non sông gấm vóc, nhật nguyệt tinh tú, cho đến khi -"

"Đừng nói gì cả." Tiêu Diễm ôm nàng vào lòng, như thể dồn hết sự dịu dàng của cả cuộc đời.

Bên kia, trong cung điện, hương thuốc thoang thoảng.

Một nam tử tuyệt sắc buông xõa mái tóc đen, tựa người trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Tiêu Vân nhắm mắt nghỉ ngơi, phía dưới là cả Thái y viện đang quỳ gối.

Nam Cung quát lớn: "Một lũ vô dụng, các ngươi đều muốn mất đầu sao?"

Tiêu Vân mở mắt, thản nhiên nói: "Thôi được rồi, ồn ào làm trẫm đau đầu, bảo bọn họ cút đi."

"Bệ hạ, độc đã ngấm vào phổi, người có biết là ai hạ độc không?"

Tiêu Vân cười, tay mân mê cây trâm vàng, bao năm qua, cây trâm vẫn sáng bóng như xưa.

"Nam Cung, A Hà trông ra sao?"

"Đến lúc này mà Bệ hạ vẫn còn quan tâm -"

"Nói."

Nam Cung đành cứng rắn đáp: "Chưởng môn phu nhân trông ốm yếu bệnh tật, sắc mặt trắng bệch, cũng giống như Bệ hạ vậy."

Tiêu Vân bỗng bật cười, chiếc trâm này như đang nhắc nhở hắn.

Những lời nàng nói với hắn, cuối cùng cũng có một câu là thật.

"Bệ hạ nói không muốn lìa xa thần thiếp, được thôi, vậy cùng nhau xuống địa ngục đi."

Hắn chìm vào hồi ức, khóe môi nở nụ cười.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật, yêu hay hận thì đã sao, dù gì cũng hơn là bị bỏ rơi.

(Hết)
 
Back
Top Bottom