Tâm Linh nhật ký những ngày sòu

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
300813387-256-k131885.jpg

Nhật Ký Những Ngày Sòu
Tác giả: TranNgoc994
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

đừng nhấn vào đọc vì nó chán lắm🥲 Tags: nhậtký​
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
6/2/2022 đêm mùng 6 tết âm lịch


tôi đã căng🙂))

hôm nay tôi có quá nhiều điều cấn trong lòng

1. cả lớp nói tôi thích bạn Công🙂)))

trong khi người tôi crush 4 năm nó còn đang tán ngược lại toi🙂))

2. tôi lỡ nói bí mật của tôi cho một người bạn

không nên kể mọi thứ cho người lạ nghe, đb là bạn thân

không nên dành quá nhiều tình cảm cho một mối quan hệ, vậy thì mình mất giá lắm🙂)))

lời cuối.

Hôm nay bạn thân của tôi đã để tôi phải tự lên tiếng mọi thứ, tự nói nhảm trong cuộc trò chuyện, đổ lỗi lên đầu tôi

tạo nên một mối quan hệ đã khó, giữ nó lâu bền lại còn khó hơn.... mình luôn xem họ là bạn thân, nhưng đổi lại mình chỉ là một người bạn vô cùng bình thường trong mắt họ.

Cin phép buông tay!
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
dude 10/2/2022


chuyến đi bão táp, đi xe gần 1 tiếng rưỡi.

Gió đập muốn lạc tay lái, cát tát muốn rát cả người, chụp hình tóc bay phấp phới, váy thì tung bay như bum búm, toi đã phải vật lộn với mớ tóc chưa cột để chụp hình, vừa đói vừa mệt lả cả người.

Sau đó thì mn về đường mới ăn nem cuốn, toi lôi cái cài hình con ếch ra chụp ngay nhà nhún của mấy đứa nhỏ, 1 ngày đi chơi tuy mệt bome nhưng vuiii
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
xa nhà


vừa rồi đêm ngày 9/3 mình phải vào sg bắt đầu đi học lại

trong quãng thời gian qua có quá nhiều chuyện khiến mình mệt mỏi

cũng có những quãng thời gian mình cùng mẹ đi chơi ở quê rất vui

sau đó vào sg, mình lại khóc ngày khóc đêm như lần đầu bước chân vào sg vậy

nhớ nhà, nhớ bố nhớ mẹ, nhớ con chó mình vừa nuôi được mấy ngày, nhớ chiếc võng mình hay nằm

nhớ chiếc nệm êm cùng với cái mền to

nhớ thời gian biểu mà ngày nào ở quê cũng lặp đi lặp lại

nhớ vườn hoa vườn rau trước nhà

nhớ mấy con bò sau nhà

nhớ hàng keo, tổ chim bên hàng ba

nhớ mấy đứa cháu ở quê

nhớ lại quãng thời gian mình ở quê

nhớ lại những ngày tết vừa buồn vừa vui

vui vì tết, nhưng buồn vì biết tin hết tết mình sẽ lại tiếp tục cuộc sống guồng quay guồng học như trước

nhớ tới tiếng nhạc bố xem đánh cờ mỗi ngày

nhớ mọi thứ

làm sao để được tiếp tục nhưng ngày được sống ở quê

mình tự hứa hai năm còn lại mình sẽ cố gắng học hết số tín chỉ bắt buộc còn lại, sau đó tốt nghiệp về quê càng sớm càng tốt

không bao giờ muốn trở lại cái nơi đã dày vò mình biết bao nhiêu

mình ở không cũng được, không bạn trai không lấy chồng

giờ này là 12;06'

mẹ bảo mẹ ăn xong rồi vào phòng ngủ

còn bố cứ ngồi nhậu, khi nào ăn xong thì tự dọn

nếu mình ở quê thì việc này là việc của mình

mình rất hối hận khi lựa chọn bước chân vào sg

làm sao giờ, hối hận cũng đã muộn

đành phải cố hết sức để ra trường rồi lên xe về quê ngay😞
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
những phút yếu lòng


hôm nay lại là một ngày mới, bắt đầu một tuần bão táp.

Vừa học ca 1 xong thì mua cơm trưa và trở về ktx, phòng thì mn đều đi học cả.

Tự dưng nghe loáng thoáng ở đâu có tiếng nhạc đọc từ loa phát thanh.

Cái loại loa hay gắn trên cây cột điện ý, xong cả người giật bắn, rồi ngồi bần thần cả 5p.

Lâu rồi không viết nhật ký, cả tháng qua mình lao vào học, ngập ngụa trong deadline, thuyết trình.

Đến nỗi không có thời gian để gọi điện nhắn tin với mẹ riêng.

Dêm nào mẹ cũng gọi vào nói chuyện với hai chị, nhưng tôi chỉ ngồi nghe hoặc bận học, chứ thật ra cũng không biết nói gì với mẹ.

Nhưng trong thâm tâm tôi rất nhớ nhà, nhớ gia đình bố mẹ, cả con cún vừa bắt về nuôi được 10 ngày thì phải vào sg học tiếp rồi.

Trời SG dạo này cứ âm u mãi, làm mình nhớ đến không khí của ĐL. năm nhất vào học mình còn nhớ rõ mùa mưa cứ dai dẳng, làm nỗi nhớ nhà cứ lên men trong lòng. dạo này cũng hay mơ màng, cứ suy nghĩ về quãng thời gian tôi còn ở quê, được đi ĐL với mẹ, không khí đl thì mát lành, còn được đi chơi và còn được ở cạnh mẹ.......Nhà mình vừa sửa xong, vì cả ba chị em đều đã lớn, vả lại căn nhà cũng đã cũ.

Nên mẹ và bố quyết định sửa và xây thêm phòng ngủ.

Ở sg mình có tích cóp đc 2tr, mình cứ muốn đặt linh tinh thôi, nào là đèn ngủ, chén dĩa hoặc máy hút bụi, lò nướng, mấy cái linh tinh để gửi về cho bố mẹ.

Mong bố mẹ ở nhà bình yên khoẻ mạnh là mình mãn nguyện rồi. hôm 15/5 lễ phật đản, mình không có thời gian đi chùa cầu bình an cho bố mẹ, mình đang đợi một lúc nào đó, mình sẽ rủ chị đi chùa để cầu bình an gia đạo.

Thích chùa lắm nhưng cứ có những thứ níu chân mình không thực hiện được kế hoạch mình đã đặt ra cả😢.
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
18/8 18:05'


18/8 18:05'

chiều nay ngồi hóng gió sau nhà, tự dưng gió ùa vào mặt gợi lại biết bao nhiêu ký ức tuổi thơ.

Từ lúc học mẫu giáo được mọi người bế, đến cấp 1 thường nghe lời bố lên canh ruộng dưa giữa nghĩa địa, theo chân anh chị đi chơi mấy trò ngày xưa, cùng đi hái trái cây dại hay cùng ngồi trên nhánh cây nói chuyện và hát vu vơ.

Có những tối cúp điện hẹn nhau í ới ra ngắm sao Người lớn có chuyện của người lớn, con nít có chuyện của con nít.

Hay chỉ đơn giản là những chiều sẩm tối, nhà nhà thắp đèn lên quây quần cùng nhau bên mâm cơm xem tv thùng.

Những kỷ niệm ấy có lẽ là kỷ niệm vui vẻ và khó quên nhất, có lẽ vì chỉ ăn với ngủ, còn được ở bên bố mẹ, được cảm giác chăm sóc thương yêu.

Rồi từ khi lên cấp hai, người thì đi học xa nhà, người thì lấy chồng xa xứ.

Vì là kiểu người nhạy cảm nên lúc chị hai đi học xa mình hay khóc hết nước mắt.

Cứ nhắn tin hỏi chị "đang làm gì đó" mãi.

Sau này lên cấp ba, chị ba tôi cũng đi học ở sg nốt, may mà lúc đó đã có điện thoại cảm ứng và zalo, có thể call video được, nỗi nhớ cũng vơi đi dần.

Quãng thời gian cấp hai ấy cũng có những kỷ niệm buồn.

Lúc ấy tôi vừa đen vừa mập, nên rất hay bị mấy đứa bạn chọc, bị bắt nạt và tẩy chay hết cả bốn năm, buồn và uất ức lắm.

Nhưng cũng có những kỷ niệm vui vô cùng.

Mỗi trưa nắng tôi đều là người xách túi lên chơi búp bê với hai đứa bạn, dang nắng mãi nên đen nhem nhẻm, hoặc búp bê chán chê thì kéo nhau đi làm nhà nhỏ.

Chơi thì vui nhưng làm cũng cực, có mấy lúc tôi còn phải cùng mẹ đi làm dưa tận trên động cát, ngày nào cũng đi bộ 15' lên rẫy rồi vọt dưa đến đau cả tay.

Để rồi bây giờ nhớ lại, có lẽ đó luôn là những khoảnh khắc tôi nên trân quý nó như thế.

Tôi và mẹ cứ đèo gành dưa mà đi bộ về giữa chiều sẩm tối, tuy sợ ma nhưng cả hai mẹ con vẫn nở nụ cười trên môi, khắc sâu vào ký ức của tiềm thức....

Sẽ có một chương riêng kể về hành trình hôm vu lan của hai mẹ con để bonus sau🫠
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
24/8/2022


Những lời dưới là lúc văn chương không cụt ngủn, không trau chuốt, tuy có thể sửa nhưng mình vẫn muốn giữ nguyên để cảm nhận được cảm giác lúc ấy 24/8

từng ngày từng ngày trôi qua, tôi cố gắng nâng niu trân trọng từng khoảnh khắc ở cùng với bố mẹ gia đình.

Mỗi bữa cơm đều là tự mình làm, mỗi công việc nhà cũng là tôi giành lấy để tận hưởng cảm giác làm việc nhà.

Chỉ còn vài ngày, vài ngày nữa thôi là lại bắt đầu học kì mới, tôi sợ lắm cảm giác ngồi trên giường ktx khóc thút thít vì nhớ nhà, mỗi khi trời âm u lại nhớ đến những ngày mưa ở quê, Mẹ phải hốt phân sớm, bố cắt cỏ về ngồi xem tv, hai mẹ con thì người nấu cơm người làm việc nhà, mưa cứ mãi xối xả nhưng trong nhà vẫn ấm cúng, còn cả lần hai mẹ con cùng đi ăn bánh tct mặc kệ mưa dông.

Một tháng này tôi cố nâng niu từng ngày từng ngày, đi chùa lễ vu lan cùng mẹ, tự tay cài bông hồng đỏ lên áo, thật hạnh phúc biết bao.

Đi tắm biển, chơi bài cá cược với 1 2k lẻ cùng mấy đứa cháu, những giây phút vui vẻ ấy.

Còn cả lắp bản đồ cùng bố, tổ chức lễ vu lan cho bố mẹ, lặng lẽ mua bánh kem.

Cùng ăn bánh trung thu mỗi đêm tối, tự tay nấu súp cho bố mẹ
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
3/9/2022 16:50'


3/9/2022

sáng nay mình dậy vào lúc 7:30 vì có cuộc gọi của chị Thành, hẹn nhau í ới đi cafe từ chiều hôm trước. sửa soạn xong cũng đã là 8h kém, chạy nhanh xuống quán cafe, nói chuyện bâng quơ thế mà mới đó đã 10h. nhưng vẫn hẹn tiếp tập trung ở nhà người kia để nấu ăn nói chuyện.

Mẹ và mình đèo nhau về nhà tranh thủ nấu cơm cho bố. lúc bước vào cổng thì thấy đối diện nhà của bà Sáu đang dựng rạp, trước đó cũng nghe phong thanh là bà Sáu bệnh UT, có thể mổ nhưng vì sức khoẻ yếu không thể chịu đựng sau mổ nên đành từ bỏ trị bệnh.

Mấy ngày trước anh Tuấn còn nhậu với bố và tâm sự bệnh tình của bà Sáu, mới sang mấy hôm mà bà đã đi mất rồi.....

Lần cuối mình gặp mặt là vào ngày 12/7 âm, cũng là ngày 9/8 lễ vu lan trên txnl.

Lúc ấy nhìn bà Sáu vẫn còn khoẻ mạnh tươi tắn và hồng hào lắm.

Trong ký ức của mình, bà Sáu là một người hiền từ, nhân hậu, ngày bé mình hay đi mua rựu cho bố, hay lấy hai ba ngàn mua scl đồng tiền, bà toàn cho dư một hai đồng.

Và món mắm ruốc đặc kẹo cay cay mặn mặn để ăn bánh tráng nướng, là tuổi thơ của tôi và các anh chị trong nhà.

Mỗi lần mua đồ, hình ảnh bà Sáu lủi thủi một mình, còng lưng chậm chạp ra vào căn nhà cũ kĩ bốn gian tối tối, cây nhãn già yếu trước sân hay và mấy bụi xả, nhớ con đường mòn nhỏ men vào sân, mỗi lần nướng bánh tráng bà lại lấy phơi nắng đầy sân để bánh ngon, hình ảnh cái thềm rửa chén cạnh cái lu, còn cả mùi gà mỗi lần mua đồ mà bà Sáu bận bắt gà nhốt vào chuồng.

Còn cả lần sắp năm mới, bà Sáu lì xì mình một lít rựu, ấy thật ra là lấy tiền mà bố cho mình đi mua rựu đó.

Người ta có câu "bạn sẽ vĩnh viễn không thể nào biết được đâu là lần gặp cuối cùng".

Chiều hôm nay trời mưa to, còn cả sấm chớp đùng đùng.

Bà Sáu ra đi vào rạng sáng 5:30, người con trai của bà trở về nhà,sáu tiếng sau bà Sáu trút hơi thở cuối như lời tạm biệt với thế gian này.

Người ta nói bà Sáu có thể nghỉ dưỡng sống lâu hơn mấy tháng, nhưng bà lại chọn liên tục đi chùa, đi tận tuốc huốc ngoại tỉnh, lúc về thì bắt đầu bị hành và yếu đến hôm nay.

Người ta hỏi bà có sợ chết không, bà bảo Không! bà nói bà sống cũng đủ lâu rồi, nên đến đây cũng không còn sợ sệt gì cả.

Mình nghe xong cũng trầm mặc, Trong lòng bắt đầu gieo một hạt giống buồn bã, hạt giống ấy có lẽ theo thời gian sẽ dần dần lớn lên với nỗi sợ một ngày nào đó vào một ngày mưa giông tầm tã......Mình đã thấy những nấm mồ lạnh lẽo đơn côi nằm lẻ loi dưới màn mưa trên rẫy, hai tuần gần đây, đêm nào mình cũng rơi nước mắt, mình sợ lắm cái khoảnh khắc ấy.....Cũng chỉ còn đêm nay, ngày mai mình phải trở lại sg bắt đầu học kì mới, cầu mong bố mẹ ở nhà khoẻ mạnh vui vẻ là mình vui lắm rồi...

17:14 3/9/2022
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
4/9/2022 23:00'


Lúc mình đặt tay viết cái này đã là rạng sáng 4h30 ngày 5/9 rồi.

Khi gần đi mình khóc cạn nước mắt, nhìn đâu cũng thấy thương nhớ, vì ít nhiều gì ở quê cũng hơn cả tháng, đã dần quen với nếp sinh hoạt ngủ sớm dậy sớm.

Bịn rịn lưu luyến cầm tay mẹ lên xe, tôi nghĩ tôi sẽ khóc ngay tại đó, nhưng không hiểu sao lên xe nằm lại có cảm giác bình tĩnh đến lạ.

Có lẽ một phần là do đông người, khóc sẽ rất mất mặt, còn phần lớn do mình thấy có vài người quen dẫn con em vào sg học lần đầu.

Lúc mình mới vào sg, mình cũng khóc hết nước mắt, mẹ có bảo để mẹ dẫn đi nhưng lúc đó chả hiểu sao lại cản🙂 Giờ lên xe cảm giác thật hoài niệm......Những tưởng vậy là xong hôm nay, nhưng khi đặt chân lên phòng, đóng cửa lại tiếng cửa kêu kẽo kẹt quen thuộc làm mình chán ghét, bao cảm xúc buồn tủi như tràn về, gục xuống tại chỗ và nức nở.

Mấy tháng đầu năm mình nhờ xem một bộ phim mà có được dũng khí vượt qua.

Học kì cuối năm này, mình không biết lấy gì để chống chọi đương đầu nữa.

Ước gì mình là phù thuỷ KiKi, tuy phải đi thực tập ở một nơi lạ lẫm nhưng cũng chỉ có một năm.....
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
29/12/2022


đôi khi mình cảm giác mình là một người không chịu được cô đơn, Mình nghĩ lại quãng thời gian chị mình phải vào sg học, lúc ấy ở nhà mình khóc hết nước mắt, trong tâm can cứ nghĩ tại sao khi 18 tuổi ai cũng phải đi xa để học tiếp vậy, chả lẽ không có cách nào để mọi người ở bên nhau mãi sao?

Mỗi dịp tết chị mình về mình đều háo hức, chờ đợi chuyến xe buổi chiều, chờ đợi tiếng chị mình kêu lên "con vê rồi", chờ những hộp bánh miếng kẹo chị mua cho.

Lúc ấy cũng không còn nghèo khổ gì mà thèm mấy thức quà ấy, tiền ăn vặt của mình dư sức mua ăn, nhưng chủ yếu là do đó là đồ chị mua cho mình, nó có ý nghĩa rất lớn với mình.

Mỗi dịp tết về mình vui lắm.

Vui vẻ bao nhiêu thì sau tết lại buồn bấy nhiêu, chị mình lúc nào cũng tầm mùng 9 là lại vào sg học tiếp.

Thật sự buồn vô cùng, lại phải hẹn tiếp mấy tháng, có khi là cả năm mới về trở lại, dù đã rất nhiều năm trôi qua nhưng mình vẫn không nguôi ngoai được nỗi buồn ấy.

Cho đến ba năm trước mình bước chân vào sg học, mình xách theo vali với một tâm trạng miễn cưỡng, không háo hức, không vui vẻ.

Chỉ có nước mắt....Mấy hôm trước mình cứ nghĩ nghĩ nếu giờ về quê thì nhớ chị hai chị ba lắm nhỉ, đêm nào cả ba cũng nói cười giỡn la um sùm.

Còn call video với mẹ nữa.

Nhưng rồi mình lại nghĩ đến khoảnh khắc phải vào sg lại, mình lại hiểu về nhà được ngày nào hay ngày ấy.

Chị mình rồi cũng về quê, nhưng mẹ thì không có theo mình vào sg được, mày phải biết trân trọng từng giây từng phút với bố mẹ.

Biết chưa!

Bông dưng khoé mắt cứ cay cay, mình cũng cố kiềm nén lại tâm trạng vì đang trên xe bus, nhưng thật sự mỗi lần nghĩ đến lúc xa nhà lần nữa tim mình cứ thắt lại....
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
23/1/2023


Là một đứa không xinh nên lúc nào tui cũng chăm da kĩ lưỡng, nhưng mà mụn thì cứ lên đỏ chót, từ mụn ẩn thành viêm bla bla, da đen, thâm.

Miệng hô Chân thì máu xấu.

Thâm lởm chởm.

Lúc nào cũng có vài vệ tinh muỗi lởn vởn xung quanh trong khi người khác ngồi sát bên chả có một mống.

Não thì ngắn.

Hồi năm cấp 1 tôi vẫn còn thông minh lắm, ai cũng khen đáo để.

Còn đặt thành tích các kiểu.

Mà kể từ năm lên cấp hai lại bắt đầu đần đần khờ khờ.

Đến mãi hôm nay nghĩ lại có khi nào do ăn nhiều bún riêu bà Thành nấu không nữa, mỗi lần ăn xong là cứ ngọt ngọt cái miệng🙁(( Mẹ tui cũng đã làm đủ mọi cách, nào chui vào chuông đánh, nào uống thuốc bổ sung, nào đi gọi vía mà vẫn không ăn thua.

Học trước quên sau, khi người ta chỉ cần 15p là xong thì tui phải cố gắng x3 ngay từ những ngày đầu, nhưng mà kết quả vẫn chẳng ra làm sao....Cả ngay trong cái nhà của tui, mấy ngày nghỉ tết về nhà làm việc cật lực, dọn nhà hết rồi chị tui mới về, hai người sắm hai bộ nail chơi tết nên tất nhiên rửa chén hốt phân bò gì đó chạy lên đầu tui hết.

Suốt từ những ngày về nhà chưa bao giờ tui thấy tay chân thong thả, đến tận đêm 30 rồi mà việc vẫn không hết, hai chân như muốn rụng ra, chỉ đi xuống dốc thôi mà như muốn khuỵu xuống té ập mặt, sáng 30 ngồi tha thuốc thôi mà chốc chốc lại bị ới ra làm việc.

Trong khi hai kẻ kia chả làm gì.

Tui chẳng nói điêu ngoa gì hết, những gì tui kể đều là tui đã phải trải qua.

Nhà có hai cô chị cực phẩm thì thôi lại thêm ông bố gia trưởng.

Lúc nào cũng tỏ ra là mình có học hơn người, nhiều lần sỉ nhục mẹ tui, ngày xưa làm gì có tiền mà học cao, mẹ tui chỉ học đến lớp 5.

Nên có đôi khi mẹ hỏi bố, bố cứ khinh khỉnh mà bảo mẹ mày làm gì biết.

Tính ông tôi cũng rõ ràng, đến ngay cả trong quyển nhật ký lúc trẻ ông vẫn tính nào tật đấy không đổi, chỉ vì cô kia (chưa là ny) quen người tốt hơn liền bảo sẽ trừng phạt cô rồi nào là sỉ nhục cô "N cũng chả được gì ngoài có học thức".

Thở ra câu đó thôi cũng đã thấy tính tình cặn bã, tôi ghét cay ghét đắng ông ta.

Một mình mẹ tôi nuôi cả ba chị em ăn học, lo nhà cửa tiền bạc, học phí của cả ba cũng một tay mẹ tôi trả, ông ta chỉ nuôi bò rồi bán và sắm cho bản thân, chả bao giờ nghĩ đến mẹ, tính tình ghen tuông vô lý, không bao giờ cho ệm đi chơi với các cô các dì, ru rú trong nhà đến nỗi mới 50 đã già như mấy bác 60.

Cả đời cống hiến hầu hạ cho ông ta.

Một ngón tay cũng không đụng vào việc nhà.

Đến giờ đồ ăn phải có trên bàn, hết giờ phải dọn hết chén xuống nhanh lẹ.

Cho dù mẹ có đi đâu thì ăn xong cứ thả đũa xuống vào phòng ngủ.

Gia trưởng kiểm soát, thích tỏ ra có học, ai cũng muốn xa lánh, đến nỗi tôi đi dọn mã mà anh chị cô dì chú bác đều bảo tính xấu, tôi cũng chỉ biết cười trừ rồi bảo em cũng thấy vậy.

Nói thật, nếu tôi mà gặp một tên chồng như thế, tôi thà chết đi còn hơn, tôi hiểu quá rõ những khổ sở mà mẹ tôi phải chịu đựng, biết bao lần bà cố gượng vì chúng tôi, bà cứ luôn miệng bảo sau này tôi tốt nghiệp có việc làm rồi, bà sẽ cuốn gói đi tu chứ chẳng gắng gượng nữa.

Cảm giác như trên đời chẳng có một tên đàn ông nào tốt lành, thật tình ước gì có thể giữ được ý chí ở giá.

Chứ cuộc đời đủ mệt mỏi rồi tội gì phải rước thêm một cục nợ làm gì...sống một mình không sung sướng sao

Mùng hai tết, tôi không đi chơi được vì phải có người canh nhà, tìe sáng tôi phải giặt đồ phơi đồ quét nhà rồi rửa chén.

Chiều tới ông bô còn dẫn thêm người tới nhậu, một mình tôi gồng dọn chén làm đồ nhậu ra phục vụ, mới mùng hai thôi mà cảm giác bất lực muốn khóc lắm....
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
7/2/2023 raw


Hôm nay là ngày t2 trở lại trường sau một tháng nghỉ tết, thời tiết mát mẻ, gió mùa xuân nhè nhẹ thoảng qua đầu, tiếng xào xạc của rừng bạch đàn làm mình nhớ lại những tháng ngày ở quê lúc còn nhỏ.

Cả đám hay kéo nhau đi lên động cát hái lá xu xa về chơi, nhớ những tháng ngày lên rẫy canh dưa.

Nhớ những lúc chơi đồ hàng với mấy đứa bạn trong xóm, tiếng lá xoan xào xạc y hệt thế.

Nằm nhìn lên bầu trời, lúc còn chưa biết phiền muộn, chưa có gì phải lắng lo, sự thơ ngây của đám trẻ con lúc ấy có lẽ là thứ tôi thèm muốn nhất bây h.

Cứ chơi đồ hàng, xây nhà nhỏ hoặc nấu ăn đóng kịch, cứ đúng giờ mẹ lại kêu về ăn cơm.

Thật sự chẳng còn gì sung sướng hơn.

Nhưng còn bé mà, cứ mãi ước mơ làm người lớn để được mọi người công nhận, mơ mộng về những kế hoạch khi trưởng thành, nhưng rồi hiện thực lại tàn khốc như thế, đạp vỡ hết tất cả những hoài bão mơ tưởng.

Chỉ còn lại là những sầu khổ tuyệt vọng, những vui vẻ thơ ngây biến mất thế chỗ cho từng dòng nước mắt lăn dài sau những năm đèn sách xa nhà....mỗi đêm nghĩ đến quê nhà, nghĩ về bố mẹ và những khổ cực bm trải qua, lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa, chỉ ước sao sớm ra trường đỡ đần cho bố mẹ.

Có lẽ ngay từ lúc bước chân vào sg, tôi đã chọn phải lựa chọn sai lầm.

Nơi xứ người xa hoa phù phiếm, nhưng tôi chẳng lưu luyến gì cho cam, sự phù phiếm và xô bồ nơi thành phố khiến tôi chán ngấy.

Sau mỗi trận cười, là một tâm hồn vỡ nát, khô héo.

Chỉ cần 1s thôi tâm trạng đã chùng xuống hẳn.

Tôi không thích sự xô bồ vội vã nơi đây, thứ tôi cần đơn giản chỉ là được ở cùng gia đình, nơi tôi có thể được vỗ về, được sum họp ăn cơm nói chuyện, đêm đêm thủ thỉ với mẹ, sáng tưới cây chăm rau, chiều rửa chén quét nhà.

Chỉ cần là ở cùng với hia đình thôi, để tâm hồn khô héo này được ôm ấp xanh tươi.

Để sống như chính mình, chứ không phải mang bộ mặt giả dối mà giao lưu với mọi người.....
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
8/3/2023


Đứt chuỗi liên tục mua bánh tặng mẹ ngày 8/3🙂 năm nay hết tiền tại dìa quê.

Mặc dù tui vẫn chúc mẹ, nhưng cứ thấy cấn cấn, chắc mấy năm nay làm màu quen rồi nên giờ hổng mua thấy hơi trống trống cái album.

Nay chẳng đi đâu cả, vậy mà chị tui vẫn nhín ăn xách cho tui hộp sữa chua với bông lan bé tẹo trên cty về.

Hổng bõ kẽ răng nữa nhưng mà gất là ý nghĩa, chứng tỏ chị tui rất là thương tui.

Có gì ngon cũng theo thói quen đem dìa cho tui.....ấm lòng ghia
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
Tui lúc ở quê


Lúc tết tui có cãi lộn với bố.

Mặc dù hôm sau là làm lành rồi nhưng mà cũng còn cấn cấn.

Đợt vừa rồi về quê, bố tui bảo lên ruộng hái ớt.

Bố trèo lên cây hái xoài non cho chị em tui.

Lúc chiều về bố còn lặn lội leo lên mái tôn hái me đem vào sg.

Tự dưng lúc ấy mới thấm thía, người cha nào mà chẳng thương con.

Chỉ là cách thương của mỗi người khác nhau.

Chẳng cần lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần nhìn cách bố lặng lẽ hái đồ quê cho chị em tui, là tui biết bố thương chị em chúng tôi thế nào rồi.....tui nhìn bịch me trầm mặc mà tự nhủ với lòng......
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
5/6/2023


Thật vô nghĩa.

Từ lúc biết tin có thể đi Đà Lạt, mình đã đem thêm mấy bộ đồ đi chơi về quê để mặc.

Háo hức nôn đến ngày đi.

Còn bàn với mẹ nên xuống chợ mua dép cho kịp.

Gần đến ngày đi thi tới tháng.

Mà hai ngày đi mình cũng không ôn bài được.

Đã vậy lúc về còn sát giờ lên xe vào sg.

Thế là đành gác lại lịch đi chơi.

Tắm biển cũng không được, đi phan thiết cũng k xong, cũng không được đi Đà Lạt cùng mẹ.

Còn phải đéo thê miếng băng.

Mình vừa buồn vừa mệt.

Chờ mãi mới được một chuyến đi với mọi người vậy mà.....còn không biết phải chờ đến bao lâu mới có chuyến tiếp theo.

Đã bốn năm rồi mình chưa lên Đà Lạt một lần cho nên hồn.

Mình không tiếc vì không được đi Đà Lạt.

Mình tiếc là vì không được đi với mọi người.

Mình sợ lên xe mẹ mệt.

Sẽ không có ai chăm cho mẹ những lúc say xe mệt mỏi.

Không ai chụp hình cho mẹ.......lúc mẹ lên xe cũng không kịp nhìn.
 
Nhật Ký Những Ngày Sòu
Triệt Lông🙂))


Trải nghiệm lần đầu đi triệt lông.

Kinh nghiệm xương máu mấy lần đi nặn mụn nên cũng không lạ gì lắm.

Bước vô, ngồi chờ, lên thay đồ, lên thớt.

Cũng ra gì đồ đó.

Đến lúc cạo lông mặt tha gel đi máy, mới đầu còn bỡ ngỡ giật tê tê nổi da gà, với thỉnh thoảng hơi nóng một xíu.

Vẫn cứ là okela.

Cho đến cảnh triệt lông CHƯNNNNN.

Nhân viên tới vạch hai chưn ra, vén cái váy cao hết cỡ để cạo lông🙂)) tui tỉnh lại liền, lúc đó hơi ngượng nên có gồng xíu.

Chị cạo từ ngón chưn đến sát bẹn, tha gel rồi đi máy.

Hết cỡ chừng gần 10p gì đó.

Tưởng đâu xong rồi cho đến khi chị lật cá, rán mặt sau hai cái cẳng🙂))) Lại lặp lại mấy step hồi nãy.

Ngượng xỉu huhu, chỉ biết nằm bấm đt cho đỡ ngượng......tôi đội cái quần nào cho hết nhục đây...
 
Back
Top Bottom