Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 400



"A, không sao đâu, mọi người cứ tự nhiên!" Bác sĩ vội vã đứng dậy, cười xòa rồi bước nhanh ra khỏi phòng: "Tôi ra ngoài trước nhé!"

Rõ ràng là bác sĩ đã nhanh chóng hiểu ý, còn không quên khép cửa lại sau lưng, nhường không gian riêng cho ba người trong phòng.

Phòng y tế vốn nhỏ hẹp, nhưng khi chỉ còn lại ba người, không khí lại trở nên thoáng đãng hẳn.

Người đội trưởng kia khoảng gần ba mươi tuổi, dáng vẻ nghiêm trang, góc cạnh khuôn mặt sắc sảo như được rèn từ kỷ luật nghiêm khắc. Do đặc thù công việc, nên ngày thường anh luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn, khiến người khác khó lại gần.

Thế nhưng lúc này, đối diện với Thích Tuyền – người anh vô cùng kính trọng – lại chẳng hiểu sao mặt đỏ bừng, tay chân có phần lóng ngóng, ngượng ngùng đến mức không biết đặt tay chân vào đâu.

Thích Tuyền nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói ôn hòa nhưng không kém phần chắc chắn:

"Nằm xuống đi."

Không chần chừ, đội trưởng lập tức làm theo, nằm ngay ngắn lên giường bệnh.

"Nhắm mắt lại."

Anh rất nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt như thể sợ làm sai.

Thích Tuyền nghiêng người quan sát sắc mặt mệt mỏi cùng quầng thâm dưới mắt anh, rồi vẽ một lá Bùa An Thần trong không trung. Khi bùa hoàn tất, cô dùng linh lực nhẹ nhàng đánh vào giữa hai đầu lông mày của đội trưởng.

Bùa phát huy tác dụng gần như ngay lập tức, đội trưởng dần chìm vào giấc ngủ sâu. Thần kinh anh đã bị kéo căng quá mức trong thời gian dài, đúng là cần một giấc ngủ sâu để hồi phục.

Sau đó, Thích Tuyền lập kết giới phong tỏa xung quanh, cắt đứt mọi ảnh hưởng bên ngoài, rồi quay sang Linh Sinh:

"Cậu xem vết thương ở tay anh ấy đi."

Linh Sinh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đưa tay chạm nhẹ vào miệng vết thương.

Đó là một vết thương dài, mảnh, rõ ràng do kiếm gỗ đào gây ra. Loại kiếm này vốn dùng để trừ tà, khi mang theo linh lực sẽ để lại ảnh hưởng rất sâu vào bên trong cơ thể – cụ thể ở đây là làm tổn thương kinh mạch.

Linh Sinh nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Linh lực chảy ra từ đầu ngón tay anh, biến thành những sợi tơ mảnh như khói, chậm rãi tiến vào vết thương, dò tìm nơi kinh mạch bị hư hại.

Chẳng bao lâu, anh đã "nhìn thấy" rõ – trong đoạn kinh mạch ấy là một đám linh lực hỗn tạp, bá đạo. Chúng không chỉ làm tắc nghẽn dòng linh khí vốn có mà còn ngăn cản hoàn toàn quá trình vận hành bình thường.

Vấn đề ở chỗ, linh lực này không phải thứ mà đội trưởng có thể tự xử lý. Vì tu vi người gây thương tích cao hơn, linh lực cũng mạnh và hung bạo hơn. Không những đội trưởng không có khả năng tự khôi phục, mà ngay cả các Thiên sư cấp cao khác cũng khó lòng đưa linh lực vào một cách chuẩn xác để làm sạch bên trong mà không gây tổn thương thêm.

Tuy nhiên, linh lực của Y tu lại là ngoại lệ.

Là dạng linh lực phát triển theo con đường y đạo, bản chất của nó dịu dàng và ôn hòa, dễ dàng dung hòa với cơ thể người khác. Mặc dù Linh Sinh chưa chính thức nhập môn Y tu, nhưng thể chất của anh lại đặc biệt thích hợp, linh lực của anh dễ dàng được cơ thể người khác tiếp nhận.

Anh bắt đầu khoanh vùng những luồng linh lực "phá hoại", dùng linh lực của mình như một lớp màng mỏng bao bọc chúng lại, rồi mạnh mẽ rút toàn bộ ra ngoài, đẩy tan vào không khí.

Khi tạp chất bị loại bỏ hết, kinh mạch của đội trưởng như được khai thông, linh lực trong người anh ấy lại bắt đầu vận hành bình thường.

Nhân tiện, Linh Sinh cũng dùng linh lực chữa trị phần tổn thương trong kinh mạch, giúp vết thương nhanh chóng phục hồi.

Khi anh rút tay về, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Thích Tuyền.

Cô cảm nhận được dòng linh lực nơi cánh tay đội trưởng đã thay đổi, thậm chí trở nên ổn định hơn cả lúc trước.

Cô không kìm được mà khẽ gật đầu khen:

"Giỏi thật đấy."

Linh Sinh không đáp, chỉ khẽ cong môi mỉm cười, đuôi lông mày cũng nhuốm chút niềm vui.

Toàn bộ quá trình xử lý kéo dài chưa đầy mười phút.

Thích Tuyền thu lại kết giới phong tỏa, rồi cùng Linh Sinh rời khỏi phòng y tế.

Bên ngoài, một hàng người đứng chờ, vẻ mặt ai nấy đều đầy căng thẳng và lo lắng.

Thấy hai người bước ra, Mạnh Vân Tranh lập tức lên tiếng:

"Thế nào rồi?"

Thích Tuyền đáp gọn:

"Ổn rồi."

"Ổn... ổn rồi sao?" Mạnh Vân Tranh sửng sốt. "Ý ngài là cánh tay của cậu ấy không sao nữa? Cậu ấy vẫn có thể tiếp tục tu luyện chứ?"

Thích Tuyền gật đầu:

"Ừ."

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt ai cũng như sáng lên, vừa cảm kích, vừa ngưỡng mộ nhìn về phía cô.

Thích Tuyền không muốn nhận hết công lao về mình, liền nói:

"Không phải tôi ra tay."

Lập tức, ánh mắt mọi người chuyển sang nhìn Linh Sinh – người vốn luôn im lặng đứng cạnh cô.

Thì ra... là anh?

Không chỉ là trợ lý của đại sư mà còn có năng lực trị thương xuất sắc như vậy?

Thế thì tương lai chắc chắn cũng không phải hạng xoàng trong giới huyền môn!

Mộng Vân Thường

Ngay cả Mạnh Vân Tranh cũng ngạc nhiên. Ấn tượng trước giờ của ông về Linh Sinh chỉ dừng lại ở hình ảnh một chàng trai đẹp nhưng câm lặng. Giờ nghĩ lại mới thấy, đúng là "đừng trông mặt mà bắt hình dong".

Bên cạnh một cao nhân như Thích Tuyền, người xuất sắc là điều hiển nhiên.

Trước khi rời đi, Thích Tuyền còn dặn:

"Anh ấy đang nghỉ, tạm thời đừng làm phiền. À, chuyện này cũng đừng để lộ ra ngoài."

Mọi người đều vội vã gật đầu, cam đoan giữ bí mật.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 401



Trừ khi đầu óc có vấn đề, bọn họ mới dám để lộ thông tin ra ngoài.

Hoàn thành nhiệm vụ, Thích Tuyền và Linh Sinh quay trở về biệt thự. Vừa vào đến nơi, Thích Tuyền đã hăng hái ngồi vào bàn, mở máy tính bắt đầu gõ chữ. Linh Sinh thì bước vào phòng mình, lấy ra một cuốn sổ tay mới tinh, nghiêm túc ghi lại những cảm nhận và kinh nghiệm đầu tiên khi tham gia “khám bệnh”.

Đúng mười giờ tối, chương mới của bộ «Nhật Ký Hào Môn» được đăng lên mạng.

[Ảnh đại diện có chứa quỷ khí nghĩa là gì?

Nó có thể cho thấy người đó hoặc đang bị quỷ ám, hoặc... chính là quỷ.

Dù là trường hợp nào thì cũng đều nguy hiểm, tuyệt đối không phải đối tượng nên tiếp xúc lâu dài, đặc biệt là với đồng nghiệp của tôi.

Khi tôi nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của bạn trai cô ấy, đồng nghiệp bối rối rút điện thoại lại, có vẻ hơi lúng túng hỏi: “Có chuyện gì à?”

Tôi nên trả lời sao đây? Chẳng lẽ lại nói thẳng: “Người cô đang yêu có liên quan đến quỷ?”

Chắc chắn là không được.

Cô ấy đang chìm đắm trong cảm xúc ngọt ngào của tình yêu, nếu tôi nói ra, không chừng cô ấy sẽ cho rằng tôi ghen tị mà bịa chuyện, thậm chí còn xa lánh tôi.

Tôi không thể để mặc một cô gái trẻ rơi vào cái bẫy nguy hiểm như thế.

Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định đánh tiếng nhẹ nhàng: “Tôi chỉ cảm thấy ảnh đại diện của người này… hơi quen mắt.”

Đồng nghiệp ngạc nhiên: “Quen mắt à? Tôi thì thấy nó rất đặc biệt, chưa từng thấy ai dùng kiểu này bao giờ.”

Cô ấy còn cười hạnh phúc nói: “Chắc hẳn anh ấy là một người rất đặc biệt.”

Tôi: “…”

Cô ấy rõ ràng đã ‘nhiễm độc’ nặng. Có lẽ tôi nên nói thẳng ra một lần cho dứt khoát.

Tôi trầm giọng: “Đó là một loại phù văn dùng để mê hoặc, có thể gây ra ảo giác.”

Đồng nghiệp nhíu mày: “Ý cô là sao?”

Mộng Vân Thường

Tôi nghiêm túc đáp: “Hay là thế này, chúng ta cá cược một phen?”

“Cá gì cơ?” Cô ấy tỏ ra cảnh giác.

“Tôi cá rằng, người thật ngoài đời của anh ta sẽ khác xa với những gì cô tưởng tượng.”

Dù không tin tôi, nhưng hiển nhiên cô ấy cũng tò mò muốn biết sự thật, nên vẫn gật đầu đồng ý.

Tôi tranh thủ lúc cô ấy chưa bị lừa quá sâu, nhanh chóng chốt lại: “Nói đi, cô có muốn gặp mặt anh ta không?”

Thực ra, trong mấy đoạn chat trước, cô ấy từng nhiều lần ngỏ ý muốn gặp người yêu, nhưng đều bị từ chối với lý do ‘chưa đến lúc’.

Đó là chiêu bài quen thuộc. Khi cô ấy yêu đủ sâu, anh ta sẽ lộ mặt thật, biến cô thành công cụ để lợi dụng, thao túng cả về tinh thần lẫn hành động. Dù bị đánh, bị sỉ nhục cũng không phản kháng nổi.

Cô ấy gật đầu lia lịa: “Muốn!”

Rồi nhỏ giọng hỏi tôi: “Không lẽ cô là cao thủ mạng hả? Cô có thể tra được thân phận anh ấy à? Làm vậy có vi phạm pháp luật không?”

Tôi mỉm cười: “Không phải cao thủ mạng, tôi có cách khác.”

“Thật không?” – Đồng nghiệp nửa tin nửa ngờ.

Tôi thì đã quen với mấy chuyện này rồi. Chỉ cần ảnh đại diện có dấu hiệu đặc biệt, tôi có thể dùng phương pháp của giới huyền môn để lần ra vị trí.

Khi tôi bắt đầu niệm chú, ánh mắt cô ấy dần thay đổi – từ nghi ngờ chuyển sang kinh ngạc, rồi im lặng không nói nên lời, như kiểu lần đầu thấy người thật việc thật trong phim.

Chỉ một phút sau, tôi bỏ tay xuống, nói: “Tôi xác định được vị trí rồi. Muốn đi gặp anh ta không?”

Đồng nghiệp thoáng do dự: “Không phải cô định lôi đại một ai đó ngoài đường rồi nói là anh ta đấy chứ?”

Cô ấy vẫn nghĩ tôi đang diễn trò.

Tôi không giải thích, chỉ kéo tay cô ấy ra ngoài.

Đồng nghiệp: “???”

May mà người kia ở không xa, chỉ trong một quán net gần đó. Dù sao cũng chỉ là mối tình mạng, khoảng cách địa lý thường không quá lớn.

Người đàn ông đang ngồi đó, mặc một chiếc áo sơ mi hoa lòe loẹt phối với quần đùi, chân đi dép lê. Tóc thì bóng nhẫy vì không biết đã bao lâu chưa gội, toàn thân tỏa ra một thứ mùi khó tả, rất đặc trưng cho dân sống c.h.ế.t với máy tính cả ngày.

Tôi dẫn đồng nghiệp bước lại gần từ phía sau.

Trên màn hình máy tính của hắn là khung chat vẫn đang hoạt động. Và... ảnh đại diện kia – chính là phù văn kỳ lạ mà tôi đã nhắc đến.

Đồng nghiệp nhìn thấy, sắc mặt lập tức tái mét.

Tôi chọn chỗ ngồi ngay cạnh hắn, giả vờ bật máy tính lên chơi game, đồng thời dùng điện thoại nhắn tin cho cô ấy: [Nhắn tin với hắn đi.]

Dù hoảng hốt, cô ấy vẫn làm theo – bật chế độ im lặng, mở khung chat và bắt đầu gửi tin nhắn.

Ngay khi tin nhắn được gửi đi, đối phương trả lời rất nhanh. Cùng lúc đó, cô ấy lấy cớ đi về phía quầy lễ tân. Khi lướt ngang qua sau lưng hắn, ánh mắt cô ấy thoáng lướt nhìn màn hình – nơi mà khung chat hiện rõ từng dòng tin nhắn giống hệt nội dung cô vừa gửi.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 402



Cuối cùng thì cô ấy cũng nhìn ra được bộ mặt thật của gã đàn ông kia rồi!

Tôi lo rằng cô ấy vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng, bèn kéo cô ấy tiếp tục ngồi lì ở tiệm net, chọn vị trí ngay cạnh gã đàn ông ấy, cùng lắng nghe hắn lẩm nhẩm mấy câu hát nghe còn khó chịu hơn cả tiếng đinh gõ vào thau, lâu lâu lại thêm vài từ tục tĩu thốt ra. Không chỉ riêng cô ấy, đến đồng nghiệp khác cũng sắp trầm cảm tới nơi rồi.

Hình tượng "người đàn ông đặc biệt" mà cô ấy từng ôm ấp trong lòng nay đã hoàn toàn sụp đổ.

Trên đường trở về, cô ấy vừa oán trách vừa tức giận, lập tức đưa người kia vào danh sách đen. Không quên đăng status lên nhóm bạn chung:

[Hẹn hò online nguy hiểm thật đấy. Ai biết được sau màn hình là người hay ma chứ!]

Lúc này tôi mới sực nhớ ra điều đã bỏ sót từ đầu—gã đàn ông đó không phải ma, nhưng ảnh đại diện lại phủ đầy âm khí. Vậy rốt cuộc là bùa chú xảy ra vấn đề?

Bình luận trên diễn đàn "Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài":

[A a a cuối cùng đại đại cũng ra chương mới rồi! Đợi mỏi cả người! May mà đồng nghiệp kia nhận ra chân tướng kịp thời! Thế là thật sự do bùa có vấn đề phải không?]

[Có Hiếu Muốn Chết]: Bùa chú đó trông thế nào? Thật sự có loại bùa khiến người ta rối trí như thế à?

[Chỉ Muốn Truyện Có Nam Đức]: Mọi người nghiêm túc thật đấy? Đây là tiểu thuyết mà. P/S: Nam chính không quan trọng nữa, tôi đọc vì mấy tình tiết linh dị ấy! Tác giả có thể đẩy nhanh tiến độ chút không?

[Phi Thiên Lộc Mã]: Tranh top đầu! Tặng 100 thủy lôi!

[Hoang Văn Đúng Là Muốn Mạng]: A a a, thêm tiền tiêu vặt rồi! Tặng 20 quả thủy lôi nữa!

[Nữ Thần Bạch Thủy Gả Cho Tôi]: Hehe, chắc mọi người không biết chứ đồng nghiệp trong truyện chính là tôi đó! Nữ thần từng nắm tay tôi nha!

[Hôm Nay Đại Cát]: Người phía trên nằm mơ rồi! Một trăm quả thủy lôi cho tỉnh mộng!

[Hôm Nay Đại Lợi]: Mơ thì được, nhưng mơ nhiều quá thì tỉnh dậy lại đau lòng hơn. Một trăm quả thủy lôi!

Mộng Vân Thường

[Đại Cát Đại Lợi]: Đúng rồi các em gái ơi, phải tỉnh táo, đừng để mấy gã tra nam lừa gạt! Một trăm thủy lôi!

[Người Qua Đường Giáp]: Đang hóng chương mới quá chừng!

Tại Cục Điều tra thành phố Long Giang.

Đội trưởng tổ giám sát sau khi được chữa trị đã ngủ một giấc sâu, đến tận khi trời sáng mới dần tỉnh lại. Đã rất lâu rồi anh ấy mới ngủ ngon được đến vậy.

Một tổ viên vui vẻ tiến lại:

"Đội trưởng, anh tỉnh rồi! Có muốn uống nước không?"

Anh ấy nhận lấy ly nước ấm, vừa uống một ngụm liền như sực nhớ điều gì, sắc mặt thay đổi:

"Tiền bối đâu? Thích tiền bối đâu rồi? Sao tôi lại ngủ quên mất lúc đó?!"

Anh bối rối, đưa tay lên gõ nhẹ đầu mình.

Ơ?

Cánh tay... sao lại không còn đau?

Vết thương hình như lành rồi?

Anh ngạc nhiên nhìn tổ viên bên cạnh:

"Chẳng lẽ... tôi vừa nằm mơ? Tôi nhớ là mơ thấy Thích tiền bối tới chữa trị cho tôi..."

Tổ viên bật cười lớn, ôm bụng cười ngặt nghẽo:

"Đội trưởng, dáng vẻ của anh lúc này thật sự hiếm có lắm đấy. Giá mà tôi kịp chụp hình lại!"

Ai mà ngờ, một người thường ngày nghiêm nghị như đội trưởng, giờ lại có biểu cảm hoang mang dễ thương thế này.

Đội trưởng khẽ ho một tiếng, lấy lại vẻ nghiêm túc thường ngày:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tổ viên nhanh chóng nghiêm túc trở lại, trả lời:

"Đội trưởng, không phải mơ đâu. Anh thật sự được Thích tiền bối chữa trị đấy. Kinh mạch của anh giờ thông suốt rồi, anh là người cảm nhận rõ nhất mà?"

Đội trưởng khẽ gật đầu.

Đúng vậy, linh lực lưu thông có trơn tru hay không, anh là người rõ nhất.

"Vậy... thật sự là Thích tiền bối cứu tôi?" Gương mặt nghiêm túc của anh lại không kìm được mà nở nụ cười.

Tổ viên bổ sung thêm:

"Chính xác thì là cả Thích tiền bối và trợ lý của cô ấy cùng ra tay."

Nghe vậy, đội trưởng càng cười tươi hơn.

"À đúng rồi, đội trưởng," một tổ viên khác lên tiếng, giọng mang theo sự phẫn nộ, "vậy mấy tên Thiên sư ra tay đánh người thì xử lý thế nào đây?"

Không chỉ có đội trưởng bị thương, nhiều tổ viên cũng bị thương ngoài da. Nhưng riêng anh là bị thương đến tận kinh mạch – tổn thương nghiêm trọng nhất.

Mấy kẻ gây chuyện giờ vẫn đang bị nhốt trong phòng thẩm vấn.

Đội trưởng lạnh giọng:

"Cứ làm theo chỉ thị cấp trên."

Suốt mấy ngày qua, tổ giám sát liên tục theo dõi hoạt động của Hiệp hội Thiên sư, không chỉ xem xét hiện tại mà còn rà soát cả quá khứ. Họ đã phát hiện một số hành vi không minh bạch. Có vẻ đã đụng chạm đến lợi ích của ai đó, nên mới dẫn đến xung đột, hoặc tệ hơn – có kẻ cố tình thừa cơ làm loạn.

Anh đứng dậy:

"Tôi đi gặp chủ nhiệm Mạnh."

Tại tổng cục thành phố Long Kinh.

Mạnh Vân Tranh đang nghe chỉ đạo từ cấp trên Lý Quốc Diên. Nhưng lời chỉ thị lại khiến ông khó hiểu:

"Mặc kệ sao? Sao lại mặc kệ được? Làm thế chẳng khác nào dung túng cho sự kiêu ngạo của bọn họ!"
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 403



Lý Quốc Diên chậm rãi nói: “Chính là muốn tiếp tay để bọn họ càng ngày càng lộng hành.”

Mạnh Vân Tranh nghe vậy, trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Sự việc lần này thực ra vẫn chưa đến mức nghiêm trọng, những Thiên sư gây ra thương tích cũng một mực khăng khăng cho rằng đó chỉ là tai nạn, không cố ý. Cùng lắm thì bị tạm giữ vài ngày để răn đe, rồi nộp thêm chút tiền thuốc men là xong. Bản chất câu chuyện cũng chỉ có thể xử lý đến thế. Dù sao thì bên tổ giám sát cũng đã ra tay trước.

Vấn đề nằm ở chỗ nguyên nhân khởi đầu của chuyện này lại quá nhỏ nhặt. Một tên Thiên sư nào đó “vô tình” va phải giám sát viên, thái độ lại ngông nghênh, không chịu xin lỗi, hai bên lời qua tiếng lại rồi dần dẫn đến xô xát. Ban đầu chỉ là hai người, sau đó lại kéo theo thêm nhiều Thiên sư và giám sát viên khác, biến thành một vụ đánh hội đồng hỗn loạn.

Điều nực cười là tên gây chuyện ban đầu giờ lại là người sợ nhất. Trong phòng thẩm vấn, hắn không ngừng nhấn mạnh rằng mình chỉ là cảm thấy giám sát viên kia khó ưa nên mới tranh cãi vài câu, không ngờ mọi chuyện lại vượt tầm kiểm soát như vậy.

Vụ việc này nói lớn thì không quá lớn, nhưng bảo là nhỏ thì cũng không thể coi thường. Cái khó là cách xử lý.

Nếu xử nhẹ, sẽ khiến vị trí của tổ giám sát bị coi thường. Nhưng nếu xử lý quá nặng tay, phía Hiệp hội Thiên sư lại sẽ làm ầm lên. Hơn nữa, hiện tại cũng chưa thể xác định rõ liệu đây chỉ là mâu thuẫn bộc phát hay là có kẻ đứng sau giật dây.

Nếu đúng là có người cố ý sắp đặt, vậy thì chi bằng cứ để ngọn lửa này cháy mạnh lên, xem ai là kẻ thật sự đứng phía sau.

Ngay lúc đó, Lý Quốc Diên đột ngột nói thêm: “Không chỉ ở thành phố Long Giang đâu. Tôi còn nhận được báo cáo từ nhiều khu vực khác, có một số giám sát viên bị thương nghiêm trọng. Sau vụ này, e rằng họ không thể tiếp tục công việc được nữa.”

Mạnh Vân Tranh biến sắc, vội hỏi: “Cũng là tổn thương minh mạch sao?”

Mộng Vân Thường

Ông vẫn chưa kịp báo cáo chuyện Thích Tuyền và Linh Sinh đã chữa khỏi cho đội trưởng tổ giám sát bên mình. Thích Tuyền chỉ dặn là đừng lan truyền ra ngoài, nhưng trong phạm vi nội bộ Cục Điều tra thì không tính.

Nghe vậy, Lý Quốc Diên lập tức bắt được trọng điểm: “Cũng? Vậy là bên Long Giang cũng có người bị thương rồi.”

Với tình hình xung đột diễn ra trên toàn quốc, lại có quá nhiều sự trùng hợp, không thể nào không khiến người ta nghi ngờ có âm mưu đứng sau. Đó cũng là lý do Lý Quốc Diên vẫn chọn cách án binh bất động.

Mạnh Vân Tranh mỉm cười: “Cục trưởng Lý, ông không cần quá lo lắng. Giám sát viên của chúng tôi đã được chữa khỏi rồi.”

“Chữa khỏi?” Lý Quốc Diên vô thức hạ thấp giọng, ánh mắt hiện rõ vẻ nghi ngờ: “Ý ông là, thật sự hoàn toàn bình phục?”

“Đúng vậy.”

Lý Quốc Diên vẫn không thể tin nổi: “Không phải trước nay đều nói, kinh mạch tu sĩ một khi bị thương thì chẳng khác gì phế nhân, không thể tiếp tục tu luyện nữa sao?”

“Nhưng lần này là ngoại lệ,” Mạnh Vân Tranh đáp. Trong lòng ông trào dâng một nỗi cảm kích sâu sắc với Thích Tuyền và Linh Sinh. Nhờ có họ, người giám sát tài năng kia mới được cứu.

Lý Quốc Diên vẫn chưa yên tâm, tiếp tục truy hỏi: “Hoàn toàn bình phục thật à? Không có di chứng gì sao?”

Ông nhớ rất rõ, tổng cục hiện đang giam giữ một Thiên sư cấp 7 – Nghiêm Phụng Khanh. Hai mươi năm trước, kinh mạch ở chân của ông ta bị tổn thương nặng nề, không thể đi lại được, linh lực cũng không thể lưu thông. Theo lý thuyết, linh lực của ông ta sớm đã thoái hóa, căn bản không thể nào giữ vững tu vi Thiên sư cấp 7.

Thế nhưng, khi điều tra, ông ta nói rằng mình đã tự nghiên cứu ra một loại thuốc, uống vào thì kinh mạch sẽ tạm thời hoạt động bình thường trong vòng một ngày một đêm, và chính khoảng thời gian ngắn ngủi đó giúp ông ta duy trì được tu vi.

Nghiêm Phụng Khanh còn chủ động đề nghị cung cấp phương thuốc này cho Cục Điều tra nếu cần. Nhưng trùng hợp thay, sau khi ông ta vừa tiết lộ điều đó không lâu, hàng loạt vụ tấn công vào giám sát viên xảy ra trên khắp các địa phương, nhiều người bị thương nặng đến mức tổn thương kinh mạch.

Sự trùng hợp đáng ngờ này khiến Lý Quốc Diên không thể không nghi ngờ có kẻ âm mưu đứng sau. Ông đã bí mật cho kiểm tra kỹ lưỡng tình trạng của Nghiêm Phụng Khanh, phát hiện kinh mạch ở chân ông ta vẫn tổn thương như trước, mà phương thuốc kia cũng yêu cầu nguyên liệu cực kỳ đắt đỏ, lại gây tác dụng phụ nghiêm trọng nếu dùng lâu dài – thậm chí còn ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.

Lý Quốc Diên không muốn để các giám sát viên phải chịu đựng nỗi đau đó, nhưng cũng không thể để họ dùng đến một phương pháp chữa trị nguy hiểm và hao tổn như vậy.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 404



Đang lúc khó xử, lời nói của Mạnh Vân Tranh như cơn mưa dịu dàng giữa ngày hạn hán, lập tức làm dịu đi mọi sự bực bội và giận dữ trong lòng ông.

“Cục trưởng Lý, chính Thích tiền bối đã trực tiếp đến rồi.”

Chỉ một câu nói thôi cũng đủ chứng minh mọi chuyện.

Thích Tuyền chưa từng thất bại khi hành động, cô như cây kim định hải, là niềm hy vọng của giới huyền môn.

Lý Quốc Diên gương mặt hiện lên sự phấn khích: “Được rồi, tôi sẽ lập tức liên hệ với cô ấy.”

Ông cầm điện thoại lên, rồi chợt nhớ bây giờ là đêm khuya, sợ làm phiền Thích Tuyền nghỉ ngơi nên lại thôi, quyết định đợi đến sáng hôm sau mới gọi.

Mộng Vân Thường

Ở biệt thự Lâm Hồ, sau khi ăn sáng xong, Thích Tuyền nhận được cuộc gọi của Lý Quốc Diên.

“Đại sư, nghe Mạnh Vân Tranh báo lại, tối qua cô đã chữa khỏi kinh mạch bị thương cho một giám sát viên. Trong quá trình chữa trị, có yêu cầu gì đặc biệt không?” Lý Quốc Diên không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề vì ông rất lo lắng cho tình hình các giám sát viên.

Thích Tuyền liếc về phía Linh Sinh, người đang cầm sách nghiên cứu y đạo bên cạnh.

“Chính xác thì là Linh Sinh đã hoàn thành việc đó.”

Lý Quốc Diên hơi ngạc nhiên, rồi tiếp tục hỏi: “Tối qua xảy ra xung đột giữa các Hiệp hội Thiên sư trên khắp cả nước, nhiều giám sát viên bị thương với mức độ khác nhau. Không biết Linh Sinh có thể chữa trị hết được không?”

Thích Tuyền trả lời: “Để tôi hỏi anh ấy đã.”

Tối qua tình huống gấp rút, cô trực tiếp dẫn Linh Sinh đi theo, nhưng giờ có nhiều người bị thương như vậy, dù có gấp cũng không thể vội, lại còn đông người, nên cô phải hỏi ý kiến Linh Sinh trước đã.

Cô nói: “Linh Sinh, hiện giờ có rất nhiều người bị thương giống trường hợp tối qua, anh có muốn chữa trị không?”

Linh Sinh dừng lại, lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi: [Có thể kiếm tiền nuôi gia đình không?]

Thích Tuyền bật cười, bật loa ngoài điện thoại, hỏi Lý Quốc Diên thay cho anh: “Về mặt lý thuyết, Cục Điều tra có phòng y tế riêng, Linh Sinh không có chứng chỉ hành nghề thì có vi phạm pháp luật không?”

Ý cô rất rõ ràng.

Lý Quốc Diên suy nghĩ rồi quyết định xử lý đặc biệt. Theo ông được biết, trong giới huyền môn không có pháp thuật nào có thể chữa trị kinh mạch tu sĩ, mà Linh Sinh lại làm được việc đó, coi như là nhân tài duy nhất trong lĩnh vực y đạo, nhất định phải nhanh chóng chiêu mộ về Cục Điều tra.

Thích Tuyền nhìn Linh Sinh, anh liền gõ trả lời ngay: “Anh yên tâm, nếu có thể chữa cho giám sát viên của chúng tôi, Cục Điều tra sẽ bổ nhiệm anh làm tổng y sư, lương thưởng đầy đủ, đãi ngộ tốt nhất.”

Linh Sinh tiếp tục nhắn: [Vậy có được xem là sự nghiệp không?]

[Ha ha ha, Linh Sinh còn suy nghĩ đến sự nghiệp kìa!] Hệ thống làm cô cười.

Thích Tuyền mỉm cười, gật đầu: “Tính.”

Linh Sinh gõ tiếp: [Nguyện ý.]

Cô trả lời Lý Quốc Diên: “Linh Sinh đồng ý chữa trị cho người bị thương, nhưng thân phận anh ấy mong Cục Điều tra giữ kín, chỉ được biết trong nội bộ.”

“Tôi hiểu rồi, đại sư yên tâm, Cục Điều tra sẽ không để lọt thông tin ra ngoài.” Lý Quốc Diên nói. “Tôi sẽ ngay lập tức báo cho các Cục Điều tra địa phương, để tập trung những người bị thương về Cục Điều tra thành phố Long Giang điều trị, anh thấy thế nào?”

Thích Tuyền: “Đồng ý.”

Tại Cục Điều tra thành phố Long Kinh, sau khi cúp điện thoại, Lý Quốc Diên gửi ngay thông báo đến các Cục Điều tra địa phương, yêu cầu đưa tất cả giám sát viên bị thương về Long Giang điều trị.

Ông không nói rõ chi tiết làm gì, chỉ ra lệnh thực hiện.

Các Cục Điều tra khác đang đau đầu vì tình hình thương tích của giám sát viên, nghe lệnh từ Tổng cục, triển khai ngay lập tức. Gần như đồng loạt, hàng chục giám sát viên từ khắp nơi trên cả nước đổ về Long Giang.

Với tình trạng đã có cách xử lý, Lý Quốc Diên thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, điện thoại ông lại đổ chuông.

Ông nghe máy, đầu dây bên kia là Doãn chưởng môn.

Giọng Doãn Dật nặng nề: “Cục trưởng Lý, chúng tôi đã phát hiện căn cứ sản xuất thuốc viên ở thành phố Long Lâm, nhưng bên ngoài có một trận pháp cấp 9. Dù cố gắng mấy người chúng tôi cũng không thể phá được.”

“Dùng phù chú thì sao?” Lý Quốc Diên hỏi.

Doãn Dật đáp: “Chúng tôi có phù chú công kích, nhưng chắc chắn đối phương cũng có linh phù, hơn nữa trận pháp cấp 9, trong khi mấy người chúng tôi chỉ cấp 7, hoàn toàn không thể so sánh.”

Không phải sợ, mà là việc tấn công đầu người hoàn toàn vô nghĩa.

Chính vì vậy, đối phương không hề sợ hãi, dù biết căn cứ đã bị phát hiện vẫn thờ ơ, thậm chí phớt lờ sự xuất hiện của Doãn Dật và Phó Cửu Trọng.

Họ chỉ còn cách quay trở về thành phố Long Kinh.

Lý Quốc Diên trầm giọng nói:

"Vất vả cho các vị rồi."

Chưa kịp thở ra một hơi, điện thoại lại reo lên. Người gọi đến là Vạn Độ – chưởng môn của Vạn môn. Giọng ông ta truyền qua đầu dây cũng không khá hơn Doãn Dật là bao.

Ý của ông ta cũng giống như vậy: phía Long Đàm cũng được bảo vệ bằng một trận pháp cấp cao, ông ta không có cách nào phá giải, đành phải rút về Long Hải.

Lý Quốc Diên cảm thấy tim mình trĩu nặng thêm một lần nữa.

Trận pháp cấp chín. Điều đó đồng nghĩa phía sau tổ chức này có ít nhất một trận pháp sư cấp chín hậu thuẫn.

Mộng Vân Thường

Trước đó, đối phương đã cử ba người cấp bảy, một người cấp tám tới tấn công Thích đại sư. Giờ lại xuất hiện thêm trận pháp cấp chín. Càng lộ diện nhiều, đối phương càng khiến người ta run sợ.

Tổ chức này như một con quái vật khổng lồ, muốn triệt để xóa bỏ nó, không hề đơn giản.

Thậm chí, Lý Quốc Diên bắt đầu nghĩ rằng... có lẽ, ngay cả Nghiêm Phụng Khanh cũng chỉ là một con cờ bị lợi dụng rồi vứt bỏ.

Ông quay trở lại phòng thẩm vấn.

Nghiêm Phụng Khanh bị còng vào ghế, thần sắc vẫn điềm tĩnh nhìn ông.

"Nghĩ kỹ rồi?" – Lý Quốc Diên hỏi, rồi lại chuyển chủ đề – "Ông đã uống loại thuốc đó bao nhiêu năm?"

Trên khuôn mặt tái nhợt của Nghiêm Phụng Khanh hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, trong nụ cười còn ẩn chứa vẻ khinh thường.

"Hai mươi năm rồi."

Lý Quốc Diên gật nhẹ:

"Ông từng nói những loại dược liệu đó rất đắt. Hai mươi năm duy trì liên tục, ông tiêu tốn không ít tài sản nhỉ? Nhưng tôi kiểm tra tài khoản, ông đâu có nhiều tiền đến vậy. Vậy ông lấy đâu ra tiền?"

Nghiêm Phụng Khanh khẽ cười khẩy:

"Tôi biết ông đang nghĩ gì. Ông muốn hỏi vì sao quan hệ giữa tôi và Nghiêm Phụng Quân không tốt, mà ông ta vẫn chịu bỏ tiền chữa trị cho tôi, đúng chứ?"

Lý Quốc Diên không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ông ta.

Nghiêm Phụng Khanh cười nhạt:

"Ông ta là gia chủ nhà họ Nghiêm, phải giữ hình tượng chí công vô tư, nhân nghĩa độ lượng. Nếu không thì lấy gì khiến người trong họ tâm phục khẩu phục?"

Khóe môi ông ta khẽ nhếch, lộ vẻ giễu cợt rõ rệt.

Lý Quốc Diên trầm giọng:

"Nhưng tôi đã hỏi ông ta. Ông ta nói không biết gì cả."

"Người thân nói thì bảo là thiên vị, kẻ thù nói thì bị xem là bịa đặt. Tôi vừa vặn là cả hai." – Nghiêm Phụng Khanh hờ hững đáp.

Lý Quốc Diên nhất thời không nói nên lời.

Người đàn ông trước mặt ông không chỉ giảo hoạt mà còn giỏi đánh lạc hướng.

Ông đổi hướng:

"Ông đã tìm cách chữa chân suốt hai mươi năm, mà vẫn không có kết quả. Có bao giờ ông tự hỏi, liệu nguyên nhân là do những việc mình từng làm không? Có thể đây là nhân quả. Là báo ứng."

Lời của Lý Quốc Diên không hề vô căn cứ.

Nghiêm Ngọ đã được xác nhận từng tham gia vụ án Âm Hôn. Nghiêm Mão là kẻ đứng sau vụ tấn công biệt thự khi Thích Tuyền bị vây công, hắn còn cấu kết với tà tu thành phố Long Hồ để gây rối tâm trí cô.

Cả hai người này đều có liên quan trực tiếp đến Nghiêm Phụng Khanh.

Dù là vụ Âm Hôn hay Bạo Huyết Đan, bóng dáng của ông ta đều thấp thoáng phía sau.

Còn nhớ năm đó, Phó Cửu Ca khi đang điều tra về loại viên thuốc m.á.u tanh ở Long Hồ đã bị phục kích bởi một tên Phật tu. Trong vụ án Đào Hoa Ấn sau này, Thích Tuyền cũng từng đụng độ một tên Phật tu và g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, rồi đưa Linh Sinh về.

Từ ảnh chụp của Linh Sinh và Phó Cửu Ca giống nhau đến tám phần, cộng thêm việc Thích Tuyền từng tham dự sinh nhật Phó Loan Phi, dẫn đến việc Phó Cửu Ca tỉnh lại, có thể suy đoán được: Linh Sinh chính là Phó Cửu Ca.

Hơn nữa, Linh Sinh – người có thể chữa lành kinh mạch bị tổn thương – lại là người duy nhất trên thế giới có khả năng cứu lấy đôi chân tàn phế của Nghiêm Phụng Khanh.

Nếu thật sự ông ta từng tham gia vào những tội ác kia, hại Phó Cửu Ca, khiến Linh Sinh bị nhốt trong bóng tối suốt 19 năm… thì đúng là ông ta đang tự chịu hậu quả.

Tự tay phá hủy hy vọng duy nhất của chính mình.

Nếu một ngày nào đó, Nghiêm Phụng Khanh biết được tất cả sự thật, không biết ông ta sẽ cảm thấy như thế nào?

"Ha." – Nghiêm Phụng Khanh cười lạnh – "Nhân quả báo ứng? Nếu thật sự có báo ứng, tại sao năm đó tôi truy sát tà tu, cuối cùng lại thành ra thế này?"

Ông ta từng là một thiên tài, giờ lại mất tất cả.

Vị trí gia chủ, người phụ nữ ông ta yêu, thể trạng khỏe mạnh... tất cả đều vuột khỏi tay.

Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghiêm Phụng Quân – một kẻ từng không bằng mình – ngồi lên ghế gia chủ. Trơ mắt nhìn Phó Cửu Ca gả cho một tán tu. Trơ mắt nhìn linh lực trong cơ thể từng ngày cạn kiệt.

Ông ta sắp biến thành một kẻ bình thường.

Một kẻ không có gì trong tay.

Sự thương hại, chế giễu, và cả những lời đ.â.m chọc ác ý của người đời như những mũi kim nhọn đ.â.m vào từng tấc da thịt, khiến ông ta chảy m.á.u đến tận linh hồn.

Ông ta không cam tâm.

Lý Quốc Diên nhìn ông ta, ánh mắt phức tạp, có thương hại, có đồng cảm.

Nếu như Nghiêm Phụng Khanh không chìm vào điên loạn, có lẽ ông ta đã có thể chờ đợi một sinh mệnh mới xuất hiện, chờ đợi một cơ hội được cứu rỗi.

Nhưng ông ta đã không chọn con đường đó.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 405



Họ chỉ còn cách quay trở về thành phố Long Kinh.

Lý Quốc Diên trầm giọng nói:

"Vất vả cho các vị rồi."

Chưa kịp thở ra một hơi, điện thoại lại reo lên. Người gọi đến là Vạn Độ – chưởng môn của Vạn môn. Giọng ông ta truyền qua đầu dây cũng không khá hơn Doãn Dật là bao.

Ý của ông ta cũng giống như vậy: phía Long Đàm cũng được bảo vệ bằng một trận pháp cấp cao, ông ta không có cách nào phá giải, đành phải rút về Long Hải.

Lý Quốc Diên cảm thấy tim mình trĩu nặng thêm một lần nữa.

Trận pháp cấp chín. Điều đó đồng nghĩa phía sau tổ chức này có ít nhất một trận pháp sư cấp chín hậu thuẫn.

Mộng Vân Thường

Trước đó, đối phương đã cử ba người cấp bảy, một người cấp tám tới tấn công Thích đại sư. Giờ lại xuất hiện thêm trận pháp cấp chín. Càng lộ diện nhiều, đối phương càng khiến người ta run sợ.

Tổ chức này như một con quái vật khổng lồ, muốn triệt để xóa bỏ nó, không hề đơn giản.

Thậm chí, Lý Quốc Diên bắt đầu nghĩ rằng... có lẽ, ngay cả Nghiêm Phụng Khanh cũng chỉ là một con cờ bị lợi dụng rồi vứt bỏ.

Ông quay trở lại phòng thẩm vấn.

Nghiêm Phụng Khanh bị còng vào ghế, thần sắc vẫn điềm tĩnh nhìn ông.

"Nghĩ kỹ rồi?" – Lý Quốc Diên hỏi, rồi lại chuyển chủ đề – "Ông đã uống loại thuốc đó bao nhiêu năm?"

Trên khuôn mặt tái nhợt của Nghiêm Phụng Khanh hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, trong nụ cười còn ẩn chứa vẻ khinh thường.

"Hai mươi năm rồi."

Lý Quốc Diên gật nhẹ:

"Ông từng nói những loại dược liệu đó rất đắt. Hai mươi năm duy trì liên tục, ông tiêu tốn không ít tài sản nhỉ? Nhưng tôi kiểm tra tài khoản, ông đâu có nhiều tiền đến vậy. Vậy ông lấy đâu ra tiền?"

Nghiêm Phụng Khanh khẽ cười khẩy:

"Tôi biết ông đang nghĩ gì. Ông muốn hỏi vì sao quan hệ giữa tôi và Nghiêm Phụng Quân không tốt, mà ông ta vẫn chịu bỏ tiền chữa trị cho tôi, đúng chứ?"

Lý Quốc Diên không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ông ta.

Nghiêm Phụng Khanh cười nhạt:

"Ông ta là gia chủ nhà họ Nghiêm, phải giữ hình tượng chí công vô tư, nhân nghĩa độ lượng. Nếu không thì lấy gì khiến người trong họ tâm phục khẩu phục?"

Khóe môi ông ta khẽ nhếch, lộ vẻ giễu cợt rõ rệt.

Lý Quốc Diên trầm giọng:

"Nhưng tôi đã hỏi ông ta. Ông ta nói không biết gì cả."

"Người thân nói thì bảo là thiên vị, kẻ thù nói thì bị xem là bịa đặt. Tôi vừa vặn là cả hai." – Nghiêm Phụng Khanh hờ hững đáp.

Lý Quốc Diên nhất thời không nói nên lời.

Người đàn ông trước mặt ông không chỉ giảo hoạt mà còn giỏi đánh lạc hướng.

Ông đổi hướng:

"Ông đã tìm cách chữa chân suốt hai mươi năm, mà vẫn không có kết quả. Có bao giờ ông tự hỏi, liệu nguyên nhân là do những việc mình từng làm không? Có thể đây là nhân quả. Là báo ứng."

Lời của Lý Quốc Diên không hề vô căn cứ.

Nghiêm Ngọ đã được xác nhận từng tham gia vụ án Âm Hôn. Nghiêm Mão là kẻ đứng sau vụ tấn công biệt thự khi Thích Tuyền bị vây công, hắn còn cấu kết với tà tu thành phố Long Hồ để gây rối tâm trí cô.

Cả hai người này đều có liên quan trực tiếp đến Nghiêm Phụng Khanh.

Dù là vụ Âm Hôn hay Bạo Huyết Đan, bóng dáng của ông ta đều thấp thoáng phía sau.

Còn nhớ năm đó, Phó Cửu Ca khi đang điều tra về loại viên thuốc m.á.u tanh ở Long Hồ đã bị phục kích bởi một tên Phật tu. Trong vụ án Đào Hoa Ấn sau này, Thích Tuyền cũng từng đụng độ một tên Phật tu và g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, rồi đưa Linh Sinh về.

Từ ảnh chụp của Linh Sinh và Phó Cửu Ca giống nhau đến tám phần, cộng thêm việc Thích Tuyền từng tham dự sinh nhật Phó Loan Phi, dẫn đến việc Phó Cửu Ca tỉnh lại, có thể suy đoán được: Linh Sinh chính là Phó Cửu Ca.

Hơn nữa, Linh Sinh – người có thể chữa lành kinh mạch bị tổn thương – lại là người duy nhất trên thế giới có khả năng cứu lấy đôi chân tàn phế của Nghiêm Phụng Khanh.

Nếu thật sự ông ta từng tham gia vào những tội ác kia, hại Phó Cửu Ca, khiến Linh Sinh bị nhốt trong bóng tối suốt 19 năm… thì đúng là ông ta đang tự chịu hậu quả.

Tự tay phá hủy hy vọng duy nhất của chính mình.

Nếu một ngày nào đó, Nghiêm Phụng Khanh biết được tất cả sự thật, không biết ông ta sẽ cảm thấy như thế nào?

"Ha." – Nghiêm Phụng Khanh cười lạnh – "Nhân quả báo ứng? Nếu thật sự có báo ứng, tại sao năm đó tôi truy sát tà tu, cuối cùng lại thành ra thế này?"

Ông ta từng là một thiên tài, giờ lại mất tất cả.

Vị trí gia chủ, người phụ nữ ông ta yêu, thể trạng khỏe mạnh... tất cả đều vuột khỏi tay.

Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghiêm Phụng Quân – một kẻ từng không bằng mình – ngồi lên ghế gia chủ. Trơ mắt nhìn Phó Cửu Ca gả cho một tán tu. Trơ mắt nhìn linh lực trong cơ thể từng ngày cạn kiệt.

Ông ta sắp biến thành một kẻ bình thường.

Một kẻ không có gì trong tay.

Sự thương hại, chế giễu, và cả những lời đ.â.m chọc ác ý của người đời như những mũi kim nhọn đ.â.m vào từng tấc da thịt, khiến ông ta chảy m.á.u đến tận linh hồn.

Ông ta không cam tâm.

Lý Quốc Diên nhìn ông ta, ánh mắt phức tạp, có thương hại, có đồng cảm.

Nếu như Nghiêm Phụng Khanh không chìm vào điên loạn, có lẽ ông ta đã có thể chờ đợi một sinh mệnh mới xuất hiện, chờ đợi một cơ hội được cứu rỗi.

Nhưng ông ta đã không chọn con đường đó.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 406



"Ý ông là sao?" – Nghiêm Phụng Khanh cau mày, ánh mắt của Lý Quốc Diên khiến ông ta khó chịu, vẻ mặt càng thêm u ám – "Ông dựa vào đâu mà nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Ông chỉ là một người bình thường, còn tôi là Thiên sư cấp 7, là Phù sư có thiên phú cao nhất của huyền môn!"

Lý Quốc Diên bình tĩnh đáp, giọng điềm nhiên nhưng lời nói sắc bén: "Người có thiên phú cao nhất chẳng phải là Tạ Lãm Châu sao?"

Một câu nói liền đ.â.m trúng điểm yếu của Nghiêm Phụng Khanh. Ông ta khinh thường bật cười: "Ông ta thì tính là cái gì? Một tán tu nghèo rớt mồng tơi, có tư cách gì so với tôi?"

Lý Quốc Diên vẫn giữ giọng đều đều, như thể đang đọc một bản ghi chép: "Nghe nói năm mười bảy tuổi ông ấy đã là Phù sư cấp 5, thậm chí còn có thể vượt cấp chế phù. Còn ông thì mười tám tuổi mới lên được cấp 5, lại không thể vượt cấp."

Nghiêm Phụng Khanh cứng họng, nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Lý Quốc Diên tiếp tục: "Ông ấy còn là người chính trực, tận tụy với nghề Thiên sư, miệt mài nghiên cứu Phù đạo chỉ để tạo ra những lá bùa tốt hơn nhằm trừ tà diệt quỷ. Một tán tu mà làm được đến mức đó thì quả thật là hiếm có. Nếu không như vậy, Phó Cửu Ca cũng sẽ không..."

"Vậy thì sao chứ!" – Nghiêm Phụng Khanh đột ngột ngắt lời, giọng gằn lại – "Cuối cùng thì ông ta cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc, c.h.ế.t ở..."

Ông ta đột ngột dừng lại, như vừa nhận ra mình lỡ lời.

Lý Quốc Diên làm bộ kinh ngạc: "Ông ấy c.h.ế.t rồi? Ông biết chuyện đó à? Vậy nói tôi nghe xem, ông ấy c.h.ế.t thế nào?"

Nghiêm Phụng Khanh nhếch môi, cười lạnh.

Lý Quốc Diên nhìn ông ta chăm chú: "Ngay cả nhà họ Phó còn chưa biết, thế mà ông lại rõ ràng như vậy. Nghiêm Phụng Khanh, tôi hoàn toàn có lý do nghi ngờ ông có liên quan đến vụ án năm đó. Mong ông phối hợp điều tra."

Nghiêm Phụng Khanh nhún vai, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt: "Mấy năm nay không có tin tức gì, đoán cũng đoán được là c.h.ế.t bên ngoài rồi."

Dù Lý Quốc Diên cố gắng hỏi thế nào, Nghiêm Phụng Khanh vẫn lặp đi lặp lại lý do ấy.

Cuối cùng, Lý Quốc Diên không muốn phí lời thêm nữa. Dựa vào những gì Nghiêm Phụng Khanh nói, ông ấy đã có cớ để tạm giam ông ta thêm vài ngày.

"Tiếp tục thẩm vấn." – Lý Quốc Diên dặn dò nhân viên.

"Rõ."

Sáng hôm sau, Thẩm Huy lái xe đến biệt thự Lâm Hồ để đón Thích Tuyền và Linh Sinh.

"Tiền bối, hôm qua các giám sát viên bị thương từ các nơi đã đến đủ." – Thẩm Huy vừa cười vừa nói – "Tất cả đã được đưa tới phòng huấn luyện rồi."

Phòng y tế của Cục quá nhỏ, không đủ để tiếp nhận cùng lúc nhiều người bị thương.

"Ừ." – Thích Tuyền gật đầu đáp.

Chuyến đi lần này thuận lợi, không gặp sự cố nào trên đường. Ba người nhanh chóng tới Cục Điều tra.

Bên trong Cục, mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Người bị thương nặng được ưu tiên xếp ở phía trước, những người bị thương nhẹ thì xếp phía sau.

Mạnh Vân Tranh đứng ở cửa chờ sẵn, vừa thấy Thích Tuyền và Linh Sinh liền tiến tới, hạ giọng hỏi: "Tiền bối, số lượng người bị thương lần này khá nhiều. Không biết y sư Linh Sinh có thể chữa được bao nhiêu người trong một lần?"

"Anh ấy họ Thích." – Thích Tuyền nhắc lại, rồi tiếp: "Chưa thử bao giờ."

Mạnh Vân Tranh gật gù, xem như đã hiểu. Ông ta nói tiếp: "Người bị thương nặng nhất, hai chân đều bị tổn thương kinh mạch, hiện tại không thể đi lại."

"Ừ, cứ để tôi xem đã." – Thích Tuyền không hứa hẹn trước.

Lần này cô đến là để Linh Sinh chính thức 'khám chữa' lần đầu tiên. Sau lần này, Linh Sinh sẽ có quyền tự do ra vào Cục Điều tra.

Cả hai vào phòng y tế, bố trí trận pháp cách âm xung quanh rồi mới để người bị thương đầu tiên vào.

Người bị thương nằm trên cáng, được hai nhân viên khiêng vào.

Bất kể là người bị thương hay hai người khiêng anh ta, ai cũng lộ rõ sự kích động khi nhìn thấy Thích Tuyền – tiền bối trong truyền thuyết!

Thích Tuyền vốn định không để tâm, nhưng khi ánh mắt chạm đến người bị thương, cô bất ngờ khựng lại.

Cô cảm nhận được một luồng quỷ khí rất mờ nhạt.

Quỷ khí ấy được giấu rất kỹ, chỉ người có cảnh giới cao như cô mới mơ hồ cảm nhận được. Nó đến từ một đại quỷ cấp 8, nên cả thiết bị của Cục Điều tra cũng không phát hiện ra.

Cô hỏi thẳng: "Gần đây anh có gặp phải Thanh quỷ cấp 8 không?"

Người bị thương ngơ ngác: "Hả? Cái gì cơ?"

Mộng Vân Thường

Vẻ mặt anh ta hoàn toàn mờ mịt, không giống đang nói dối.

Thấy vậy, Thích Tuyền không hỏi thêm nữa, ngồi sang một bên nhập định tu luyện.

Ba người còn lại đứng yên, lúng túng nhìn nhau.

Lúc này, Linh Sinh lấy một thiết bị điện tử từ túi ra. Anh bấm một nút, thiết bị phát ra âm thanh máy móc: "Mời nằm xuống."

Anh chỉ tay về phía giường bệnh.

Ba người cùng nhìn nhau, biểu cảm: "..."

Hai nhân viên vội vàng đỡ người bị thương nằm lên giường.

Linh Sinh lại bấm nút khác.

"Mời ra ngoài."

Hai người nhân viên dù hơi ngơ ngác nhưng vẫn đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Linh Sinh nhìn người bị thương, tiếp tục bấm nút.

"Mời nhắm mắt lại."

Người bị thương định nói gì đó, nhưng thấy vẻ nghiêm túc của anh thì đành nhắm mắt.

Khi đôi mắt khép lại, mọi giác quan khác như trở nên rõ rệt hơn.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 407



Ngay khi luồng linh lực dịu dàng chảy vào chỗ tổn thương ở chân phải, người bị thương lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Kinh mạch của anh không hề kháng cự luồng linh lực lạ đó.

Anh sửng sốt.

Bởi vì từ trước đến nay, anh luôn tin rằng linh lực giữa các tu sĩ thường xung đột với nhau, nhất là khi bị thương, nếu linh lực của người khác xâm nhập sẽ khiến thương thế trở nên tồi tệ hơn. Nhưng lần này lại không như vậy. Linh lực của vị y sư này không chỉ không bị bài xích, mà còn dung hòa hoàn toàn vào cơ thể anh.

Anh mừng thầm. Lẽ nào... mình thực sự có thể được chữa khỏi?

Linh Sinh không để ý tới biểu cảm của người bệnh. Anh đang tập trung cao độ. Hôm qua vừa chữa khỏi cho một người, hôm nay anh đã bắt đầu quen tay hơn. Mọi thao tác đều trôi chảy, hiệu quả rõ rệt.

Anh phát hiện trong kinh mạch còn sót lại một luồng linh lực hỗn loạn, đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến thương thế kéo dài. Anh cẩn thận dẫn dắt linh lực của mình tiến vào, bao bọc lấy nó, rồi nhẹ nhàng tách ra khỏi kinh mạch. Khi được đưa ra bên ngoài, luồng linh lực tạp loạn đó lập tức tan biến giữa không khí như chưa từng tồn tại.

Người bị thương đột ngột mở bừng mắt.

Chân phải không còn đau nữa. Linh lực bên trong cũng đã thông suốt, có thể vận hành bình thường!

Chuyện gì thế này?

Mới chỉ vài phút thôi mà?

Một phút? Hay hai phút?

Trong lòng anh dâng trào cảm xúc — hu hu hu, Thích tiền bối quả nhiên danh bất hư truyền! Ngay cả người bên cạnh cô cũng lợi hại đến vậy!

Linh Sinh ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái. Đôi mắt màu hổ phách trong trẻo, nhưng lại lạnh lùng vô cùng.

Người bị thương lập tức căng cứng người, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.

Linh lực thì thân thiện, nhưng chủ nhân của nó thì lạnh như băng!

Sau đó, Linh Sinh tiếp tục chữa nốt chân còn lại, động tác nhanh gọn, thành thạo.

Một lát sau, anh ấn nút trên thiết bị điện tử. Âm thanh máy phát lên:

"Chữa trị hoàn tất, mời ra ngoài."

Người bị thương vô thức nhấc chân lên, không còn chút cảm giác đau đớn nào. Hai chân hoàn toàn lành lặn.

Anh mừng rỡ vô cùng, cúi người cảm ơn liên tục:

"Cảm ơn y sư! Cảm ơn y sư rất nhiều!"

Nói rồi, anh tự mình đi ra khỏi phòng y tế, sải bước vững vàng, để lại sau lưng một căn phòng yên tĩnh.

Phía ngoài, trong phòng huấn luyện, tất cả những người đang chờ được chữa trị đều kinh ngạc không nói nên lời. Người bị thương nặng nhất... được chữa khỏi chỉ trong vài phút? Thật không thể tin nổi!

Càng chữa trị, Linh Sinh càng thuần thục. Anh thậm chí có thể đồng thời vận dụng linh lực ở cả hai tay, xử lý hai vết thương một lúc, hiệu suất tăng vọt.

Chỉ trong hơn một tiếng, hàng chục người bị thương đã được chữa lành.

Những người bị thương nhẹ hơn thì chưa đến một phút đã xong.

Không khí trong phòng tràn đầy phấn khởi và cảm phục. Ai cũng mang vẻ mặt kinh ngạc và thán phục nhìn Linh Sinh.

Mạnh Vân Tranh mừng rỡ vô cùng. Sau khi xác nhận tất cả giám sát viên đã hồi phục, ông lập tức báo cáo kết quả cho Tổng cục.

Nhận được tin, Lý Quốc Diên không chần chừ, gọi điện cho Thích Tuyền ngay lập tức:

"Thích Tuyền, tôi muốn mời Linh Sinh đảm nhiệm vị trí tổng y sư của Cục Điều tra. Ngoài cậu ấy ra, hiện tại không ai có thể chữa khỏi dứt điểm các tổn thương ở kinh mạch trong giới huyền môn."

Ông nói tiếp, giọng đầy nhiệt tình:

"Tôi sẽ lập tức cử người làm giấy chứng nhận và thẻ lương cho cậu ấy. Cô gửi cho tôi ảnh chứng minh của cậu ấy đi."

Thích Tuyền đang trên đường về biệt thự, ngồi trong xe bình thản trả lời:

"Chưa làm xong chứng minh nhân dân."

"Vậy làm giấy chứng nhận trước đã." – Lý Quốc Diên tỏ ra không hề ngại.

"Ừm."

Lý Quốc Diên dừng lại một chút, rồi hỏi tiếp với chút lưỡng lự:

"Đại sư, tôi muốn hỏi thêm một chuyện… Những người bị thương đã lâu năm, liệu có thể chữa khỏi được không?"

Ngữ khí ông trở nên nghiêm túc.

Từ khi Cục Điều tra thành lập, rất nhiều nhân viên đã bị thương trong những vụ án đặc biệt, thời kỳ đầu thậm chí không công khai. Do không có phương pháp điều trị hiệu quả, họ đành phải nghỉ việc, sống ẩn dật trong viện dưỡng lão, suốt ngày chịu đựng những cơn đau vì kinh mạch và đan điền bị hủy hoại.

Thích Tuyền nghe vậy, nghiêng đầu đáp:

"Về đến nơi tôi sẽ bảo Linh Sinh trực tiếp liên hệ với ông."

"Được, cảm ơn cô." – Lý Quốc Diên đáp lại đầy cảm kích, rồi lại nói thêm:

"Còn một chuyện nữa... Hai căn cứ sản xuất đan dược ở thành phố Long Lâm và Long Đường đều được bảo vệ bằng trận pháp cấp 9. Doãn Dật và Vạn Độ đã buộc phải quay về Long Kinh."

Thích Tuyền khẽ nhíu mày.

Trận pháp cấp 9?

Trận pháp có cấp độ, nhưng người bày ra trận pháp không phải lúc nào cũng đạt được đúng cấp độ đó. Có nhiều người dù là trận pháp sư cấp 9 nhưng lại không thể bày ra được một trận pháp thực sự đạt cấp 9.

Mộng Vân Thường

Muốn bày được trận pháp cấp 9 thật sự, ít nhất người đó phải là trận pháp sư cấp 9, hoặc thậm chí đã chạm đến cảnh giới Nhân Hoàng.

Mà nếu trận pháp có thể vận hành hoàn chỉnh, người điều khiển nó nhiều khả năng cũng là cường giả cấp Nhân Hoàng.

Thích Tuyền không nghĩ đến khả năng tồn tại của người đã bước vào cảnh giới Nhân Tiên.

Không phải cô không tin, mà là — nếu đã đạt Nhân Tiên, tức là gần như bất tử. Người như vậy sẽ không cần phải thành lập những tổ chức tà ác, đi cướp đoạt sinh cơ và khí vận từ người khác.

Vì thế, khả năng lớn nhất là có một cao thủ Nhân Hoàng đang âm thầm hành động, tìm cách đột phá lên cảnh giới Nhân Tiên.

Nghĩ đến đây, Thích Tuyền lập tức nhận ra — kẻ đứng sau tổ chức tà tu rất có thể chính là người đó.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 408



Dù đã đoán ra được phần nào, nhưng Thích Tuyền không muốn nói ra quá nhiều khi chưa có bằng chứng rõ ràng.

Lý Quốc Diên nghiêm giọng: "Đại sư, bọn chúng ngày càng lộng hành."

Thích Tuyền trầm ngâm: "Chúng có Bạo Huyết Đan và nhiều loại thuốc đặc biệt khác, lại sở hữu không ít Thiên sư cấp cao. Với tình hình hiện tại của Cục Điều tra và cả giới huyền môn, nếu khai chiến thì bất lợi cho mình."

Chính vì biết rõ điều đó nên bọn chúng mới dám ngông cuồng. Chúng tin rằng Cục Điều tra và giới huyền môn không thể làm gì được.

Trong thế cục này, khả năng cao bọn chúng sẽ không chủ động tấn công. Rất có thể những mâu thuẫn gần đây giữa Hiệp hội Thiên sư và tổ giám sát là do thế lực thứ ba âm thầm gây ra, mục đích là khiến chính phủ và giới huyền môn không thể liên kết hành động.

Điều đó cho thấy, chúng cũng đang cần thời gian.

Và phía Cục Điều tra cũng vậy. Giờ là cuộc đua xem bên nào ra tay nhanh hơn.

Nếu cô nhận ra điều đó, thì tất nhiên Lý Quốc Diên cũng không bỏ qua.

"Chúng ta không thể làm ngơ trong khi bọn chúng đang hại đến trẻ em." Ông nghiêm túc nói.

Thích Tuyền gật đầu: "Chia ra làm hai việc đi. Tôi đã xác định được vị trí xưởng sản xuất của chúng. Tăng cường giám sát và bố trí phòng vệ quanh căn cứ. Đồng thời, chú ý kiểm tra những ai dẫn theo trẻ con mà có biểu hiện lạ. Còn một chuyện quan trọng khác: trong Hiệp hội Thiên sư có nội gián."

Lý Quốc Diên cau mày: "Chúng tôi cũng đã bố trí người theo dõi quanh căn cứ. Bắt nội gián không dễ, vì dù là tà tu, bọn chúng vẫn là Thiên sư, rất giỏi che giấu thân phận."

Mộng Vân Thường

Thích Tuyền khẽ cười: "Không ai có thể che giấu hoàn hảo mãi được. Nếu có thể sống ngoài ánh sáng, ai lại chọn ẩn mình trong bóng tối?"

Lý Quốc Diên lập tức hiểu ra: "Ý cô là, họ bị Bùa Con Rối điều khiển, hoặc bị ép dùng một loại thuốc nào đó?"

"Ừ, nếu chúng ta có thiết bị phát hiện người bị điều khiển hoặc đã dùng thuốc, thì có thể âm thầm lần ra tung tích nội gián."

"Được. Tôi sẽ báo cho bộ phận kỹ thuật nghiên cứu chế tạo thiết bị đó ngay."

Thích Tuyền lại nói thêm: "Còn một chuyện nữa. Tôi cảm nhận được khí tức của một đại quỷ cấp 8 từ giám sát viên đầu tiên được điều trị hôm nay."

Lý Quốc Diên giật mình: "Cấp 8? Chẳng lẽ là 'Nữ Vương Siren' vẫn chưa bị bắt?"

"Chưa chắc là nó." Thích Tuyền lắc đầu. Cô chỉ cảm nhận được quỷ khí, nhưng lại không thấy mùi m.á.u tanh hay luồng ác niệm đặc trưng.

"Hiểu rồi. Tôi sẽ cho người điều tra kỹ hơn." Lý Quốc Diên nở nụ cười: "Hôm nay cô và Linh Sinh y sư đã vất vả rồi."

"Ừm."

Lý Quốc Diên nhắc thêm: "Về nhóm Siren, tôi đã thông báo đến các bộ phận liên quan, đồng thời đẩy mạnh tuyên truyền, khuyến khích người dân tải phần mềm chặn nhóm đó."

Hệ thống vang lên: [Wow, như vậy thì tốt quá!]

Lý Quốc Diên đùa: "Đại sư đã cảnh báo người dân thông qua tiểu thuyết, chúng tôi đâu thể thua kém."

Thích Tuyền im lặng không đáp.

Lúc này xe cũng vừa dừng trước cổng biệt thự. Cô bước vào phòng, chưa kịp nghỉ ngơi thì đã nghe tiếng cãi vã ầm ĩ từ mộc bài gỗ đào.

"Lão già kia, đừng chen chúc nữa! Cút ra xa một chút!"

"Mụ già thô kệch, cũng là tù nhân như nhau mà làm như mình ghê gớm lắm!"

"Im hết cho tôi!" Lệ quỷ đầm lầy quát to.

Thích Tuyền: ?

Nếu không nghe bọn họ la hét, cô suýt nữa quên mất một chuyện – mộc bài gỗ đào đã quá chật, cần dọn dẹp bớt.

Cô gọi Linh Sinh đến. Việc chữa trị linh mạch của anh không tốn nhiều linh lực, trên đường về đã hồi phục gần như hoàn toàn.

Anh xuất hiện với dáng vẻ tươi tỉnh, vừa thấy cô liền vui vẻ gật đầu.

"Làm thêm hai ca phẫu thuật nữa." Thích Tuyền nói, sau đó thả Tần Nhược và ông Thiên sư râu dài ra ngoài.

Ông ta chính là người từng kết Âm Hôn cho Mã Tư Tư. Cả hai đều là tà tu cấp thấp, nhưng biết đâu vẫn moi ra được chút thông tin.

Trước đây, vì bị yểm Bùa Con Rối nên bọn họ không thể nói gì. Bây giờ đã có Bùa Áp Súc, chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Vừa thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thích Tuyền, Tần Nhược lập tức sợ xanh mặt: "Tiền bối, tha cho tôi! Tôi thực sự có ích mà!"

Thích Tuyền không nói nhiều, đánh thẳng một luồng linh lực khiến cô ta ngủ mê. Cô nhanh chóng vẽ Bùa Áp Súc trong không trung rồi ấn vào linh đài của cô ta. Hai người phối hợp ăn ý, ép Bùa Con Rối thoát ra, để nó tự phát nổ trong trận pháp.

Xong việc, cô ném Tần Nhược trở lại mộc bài gỗ đào.

Tiếp theo là ông Thiên sư râu dài, quy trình y như cũ.

Hệ thống tò mò hỏi: [Đại lão, ngài không định thẩm vấn họ sao? Còn hai Thiên sư cấp 7 nữa mà.]

Thích Tuyền quay sang Linh Sinh: "Ngày mai làm thêm hai ca nữa nhé."

Linh Sinh móc điện thoại ra, nhắn tin: [Em nghỉ một chút là được.]

"...Ừm." Thích Tuyền cũng không từ chối.

Có thể làm gọn trong hôm nay thì càng tốt, đỡ mất thời gian sau này.

Hai người bận rộn phẫu thuật, điện thoại đều để chế độ im lặng, khiến Lý Quốc Diên gọi mãi không ai nghe máy.

Từ trưa tới tối, họ không ăn uống gì, chỉ tập trung làm bốn ca liên tiếp.

Thích Tuyền chỉ cần vẽ bùa và dùng thuật Sưu Hồn để kích hoạt Bùa Con Rối. Toàn bộ gánh nặng về linh lực và tinh lực đều đổ lên vai Linh Sinh trong suốt quá trình phẫu thuật.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 409



Thích Tuyền không hề cảm thấy mệt, nhưng Linh Sinh thì mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô thu hồn thể cuối cùng vào mộc bài bằng gỗ đào, rồi quay sang nói:

"Đi thôi, ra ngoài ăn cơm."

Không đợi anh phản ứng, Thích Tuyền đã đưa tay kéo Linh Sinh rời khỏi phòng. Dưới nhà, quản gia Tô và cô giáo Tiết đang chờ họ. Là quỷ, họ không cần ăn uống, nhưng cũng không thiết tha làm gì nếu không có Thích Tuyền và Linh Sinh bên cạnh.

"Đại sư, trong bếp đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu rồi. Tôi đi nấu là xong ngay." Quản gia Tô lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng.

Thích Tuyền gật đầu đồng ý. Tiết Hồng từ trong phòng đi ra, tay bưng một bình trà vừa pha xong. Trà này do Linh Sinh đã dùng linh lực lọc sạch tạp chất, chỉ cần uống một chén là tinh thần sảng khoái, linh lực lưu thông, mệt mỏi lập tức tan biến.

Linh Sinh uống liền hai chén, sắc mặt lập tức hồng hào trở lại. Chẳng bao lâu sau, mâm cơm nóng hổi được bưng ra. Cả hai người và hai quỷ cùng ngồi quanh bàn ăn.

Tiết Hồng nâng chén trà, cười nói:

"Nào, chúc mừng Linh Sinh của chúng ta có công việc ổn định rồi."

Quản gia Tô cũng cười, nâng chén theo:

"Đúng vậy, sau này cậu có sự nghiệp đàng hoàng rồi, nhớ cố gắng làm thật tốt nhé."

Linh Sinh đỏ mặt vì vui mừng, lúng túng học theo hai người họ nâng chén trà lên, nhưng ánh mắt lại vô thức quay về phía Thích Tuyền, chờ đợi.

Thích Tuyền bật cười, cũng nâng chén lên theo.

[Ôi, tôi cũng muốn tham gia chúc mừng với mọi người!] Hệ thống trong cơ thể cô phát ra âm thanh đầy ghen tỵ.

Thích Tuyền cười khẽ, thầm đáp lại nó:

[Được, cùng cụng chén nào.]

Hệ thống như muốn òa khóc vì cảm động:

[Đại sư thật dịu dàng quá đi!]

Cơm nước xong xuôi, cả bốn người cùng quay lại phòng khách. Thích Tuyền lần lượt thả Tần Nhược, Thiên sư râu dài, Thiên sư không lông mày và Thiên sư béo lùn ra khỏi mộc bài.

Bốn quỷ hồn vừa thoát ra, lập tức nhận ra Bùa Con Rối đã bị phá. Cảm xúc trong lòng họ đan xen giữa nhẹ nhõm và sợ hãi. Không khó để đoán ra dụng ý của Thích Tuyền — sau khi moi được thông tin, liệu cô có để họ tồn tại?

Mỗi kẻ đều có toan tính riêng, nhưng không ai dám lên tiếng trước.

Thích Tuyền ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh nhạt quét qua từng người rồi chậm rãi nói:

"Chắc các người từng nghe đến thuật Sưu Hồn."

Bốn hồn ma đồng loạt im bặt, sắc mặt tối sầm.

"Nếu ai trong số các người cung cấp được thông tin giá trị," giọng Thích Tuyền vẫn đều đều, "sẽ được tính là lập công lớn."

Tần Nhược là người đầu tiên lên tiếng, giọng run rẩy:

"Tiền bối... nếu lập công thì sẽ thế nào ạ?"

"Ít nhất thì..." Ánh mắt Thích Tuyền lóe lên, "các người sẽ không phải chịu nổi thống khổ khi bị sưu hồn."

Câu nói ấy chẳng khác nào tuyên án — ai cũng biết thuật sưu hồn sẽ phá hủy linh đài, tra tấn đến mức thần hồn tan rã. Tần Nhược hiểu tính cách của Thích Tuyền hơn ai hết, không dám giở trò, chỉ có thể rơi nước mắt, thành thật khai báo.

"Tiền bối, tôi chỉ là một thành viên ngoài rìa của tổ chức, cấp bốn, không phải nhân vật chủ chốt gì... nhưng tôi từng nghe Đinh Tập kể một chuyện..."

Thích Tuyền gật đầu: "Nói đi."

"Hắn từng dạy tôi Đào Hoa Ấn, cũng biết nhiều cấm thuật. Nhưng rõ ràng hắn vốn là Phật tu, làm sao lại học được những thứ tà đạo đó chứ? Hắn nói với tôi rằng, có lần gặp một con quỷ hồn van xin tha mạng, đổi lại là một cuốn sách cấm thuật."

Tiết Hồng tò mò chen vào: "Vậy hắn có tha cho con quỷ đó không?"

Tần Nhược lắc đầu: "Không có. Hắn vẫn diệt nó."

Quản gia Tô nhíu mày: "Quỷ làm sao có sách cấm thuật? Hồi đó tu vi của Đinh Tập còn thấp, nếu quỷ kia đủ mạnh để cất giấu sách, lẽ ra không dễ bị đánh bại như vậy."

"Chuyện này... tôi không biết rõ hơn." Tần Nhược cúi đầu, liếc nhìn Thích Tuyền, mong mỏi hỏi: "Tiền bối, chuyện đó có được xem là manh mối không?"

"Chuyện sau đó thì sao?" Thích Tuyền hỏi lại.

Tần Nhược ngẩn ra: "Sau... gì cơ ạ?"

"Ý tôi là, hắn kể việc gặp quỷ, vậy hắn có nói mình gia nhập tổ chức tà tu bằng cách nào không?"

Tần Nhược ngẫm nghĩ một lúc rồi chậm rãi trả lời:

"Hắn bảo lúc đầu không tin cấm thuật đó là thật. Nhưng khi thử tu luyện thì thấy có thể cướp đoạt vận khí, tăng cấp rất nhanh. Thế là hắn bắt đầu dùng cấm thuật để hại người. Còn chuyện hắn gia nhập tổ chức như nào... tôi không biết."

Thích Tuyền không hỏi thêm, chỉ liếc sang Thiên sư râu dài:

Mộng Vân Thường

"Đến lượt ông."

Ông ta toàn thân run rẩy, giọng nói lắp bắp:

"Tiền bối, tôi chỉ là cấp ba thôi... Chỉ phụ trách mấy vụ Âm Hôn tầng thấp... Tôi thật sự không biết gì khác!"

"Vậy ông gia nhập tổ chức tà tu bằng cách nào?"

Thiên sư râu dài rơi nước mắt:

"Tôi... tôi tham tiền... Có người tìm đến tôi, nói chỉ cần làm vài chuyện nhỏ thì sẽ trả công hậu hĩnh... Tôi chưa hiểu gì thì đã bị yểm Bùa Con Rối rồi. Sau đó thỉnh thoảng nhận lệnh từ cấp trên, cứ thế mà làm."

"Lệnh gì?"

"Chủ yếu là tìm người. Tôi chuyên tiếp xúc với mấy gia đình nghèo khổ, không còn lựa chọn nào khác. Có lần cấp trên dặn tôi tìm mấy đứa nhỏ bị bỏ rơi, hoặc bị cha mẹ đem bán... Tốt nhất là tầm ba tuổi. Còn bảo phải tìm những đứa có vận khí tốt, tư chất cao..."

[Quả nhiên, Âm Hôn và Bạo Huyết Đan là cùng một tổ!] Hệ thống rít lên, giận dữ.

Thích Tuyền vẫn giữ giọng điệu bình thản:

"Vận khí phi phàm, tư chất tốt? Để đào tạo tay sai trung thành?"

"Tôi không biết thật mà. Tôi chỉ là người cấp thấp... không ai nói cho tôi biết gì hết."

Thích Tuyền tạm thời bỏ qua, chuyển ánh mắt sang hai người còn lại — Thiên sư không lông mày và Thiên sư béo lùn.

"Các người đều là Thiên sư cấp bảy, chắc chắn biết nhiều hơn hai người này." Cô dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc lạnh.

"Ai muốn nói trước?"
 
Back
Top Bottom