Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Hạ Phàm Của Nguyệt Lão

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,569
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMlllksvoOrvmTZyopvdP-rjSmnU6zrxqzgyYon_m41doOcY9czsJ6X6jAWVF2rjPAyoduM5B2Qhm4EMxqpUGBu-LEd9xgu2IlcBn-fg9KI_t8k-UI6y5LQUk1JzVzMEyiaI6JYpsAPcIXpAI6M8LMY=w215-h322-s-no-gm

Nhật Ký Hạ Phàm Của Nguyệt Lão
Tác giả: Trạch A Hạ
Thể loại: Ngôn Tình, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Nhật Ký Hạ Phàm Của Nguyệt Lão

Tác giả: Trạch A Hạ.

Số chương: 11 Chương.

Edit: Tiệm Mỳ Bò.

Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, tình cảm, góc nhìn nam chính, HE.

Giới thiệu:

Nguyệt Lão và Thần Tài cùng nhau hạ phàm. Bọn họ đã trải qua hàng loạt những câu chuyện tuyệt vời và thú vị ở thế giới người phàm.​
 
Nhật Ký Hạ Phàm Của Nguyệt Lão
Chương 1: Bảng xếp hạng công trạng.



Edit: Mỳ.Bảng xếp hạng công trạng.

Ở Tiên giới, cứ mỗi một trăm năm sẽ tổ chức tụ họp tổng kết thành tích. Những vị tiên nhân từ mọi tầng lớp đều đang tập trung tại đại sảnh cung điện, hồi hộp chờ đợi sự xuất hiện của Thiên Đế và Thiên Hậu. Bởi vì đã lâu không gặp lại nhau, ai ai cũng khách sáo hàn thuyên nghị luận sôi nổi, đây là chuyện hiếm gặp trong cả trăm năm qua. Cảnh tượng náo nhiệt đã khiến cho tiểu tiên vừa được thăng chức không khỏi ngỡ ngàng mà nhìn ngắm xung quanh.

Không bao lâu sau, ở giữa không trung loé lên luồng ánh sáng rực rỡ. Kế đến là một cỗ xe ngựa vàng lộng lẫy do hai con ngựa tiên đang từng bước nhịp nhàng bước ra. Cỗ xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng đại sảnh.

Hai vị tiên khoác lên mình bộ quần áo lộng lẫy dìu nhau bước ra khỏi xe ngựa một cách điềm tĩnh và tao nhã. Hai người họ bước đi dưới ánh mắt chăm chú của các vị tiên đang dàn thẳng hai bên, đi thẳng về hướng trung tâm, nơi đặt hai chiếc ghế ở giữa chính điện, sau đó ngồi xuống. Các vị thần tiên tự động xếp thành hàng chỉnh tề, cúi đầu cung kính: “Thiên Đế, Thiên Hậu vạn phúc!”

“Chúng khanh cũng thế!”

Sau khi chúng tiên vừa hành lễ xong, Thái Bạch Kim Tinh(1) bước lên phía trước theo lệnh của Ngọc Hoàng(2). Ông ta hơi cúi đầu hành lễ, sau đó xoay người đối mặt với các vị tiên đứng sau và cung kính hành lễ, rồi y mới ngẩng đầu lên nói:

“Hôm nay là buổi tổng kết trăm năm mới có một lần của Tiên giới chúng ta. Lần này cũng là do ta đảm nhiệm tổ chức. Ta rất biết ơn các vị tiên đã dành chút thời gian chạy tới giữa lịch trình bộn bề này. Bây giờ…..”

“Xoảng……”

Thái Bạch Kim Tinh còn chưa kịp dứt lời đã bị tiếng động bên ngoài đại điện cắt ngang. Chúng thần cũng tò mò nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy ngoài cổng hiện ra một luồng ánh sáng màu đỏ, tựa như là một con hạc tiên đang liên tục vỗ cánh.

“Thái Bạch, ngươi mau đi xem thử xem tại sao bên ngoài lại có tiếng động lớn vậy!” Thiên Đế ra hiệu cho Thái Bạch Kim Tinh ra ngoài kiểm tra.

“Các vị, thật xin lỗi. Ta đến muộn, thật sự xin lỗi!”

Đột nhiên có một vị tiên già, mái tóc trắng kết hợp cùng với khuôn mặt trẻ thơ. Người này khoác lên mình bộ đồ màu đỏ chói, xuất hiện ra từ trong luồng sáng kia. Bước từng bước vững vàng đi vào bên trong đại điện, đồng thời liên tục áy náy cúi chào tất cả mọi người để bày tỏ sự xin lỗi.

“Nguyệt Lão!” Thái Bạch Kim Tinh bối rối nhìn vị tiên mặc áo đỏ đang đi về phía mình: “Phải chăng hôm nay Thần Quân gặp phải chuyện gì bất ngờ nên đến trễ à?”

“Thật ngại quá, hôm nay con tiên hạc mà ta thường hay cưỡi tự dưng giở chứng nên ta xuất phát hơi trễ!”

Vừa dứt câu, Nguyệt Lão đã cúi người vái chào Thái Bạch Kim Tinh. Ngay sau đó, ông ấy vội vã đi đến trước mặt Thiên Đế và Thiên Hậu, cúi đầu thật sâu để tạ lỗi.

“Thần Quân, lần sau phải nhớ là đến đúng giờ đấy!” Thiên Đế tiện miệng nhắc nhở Nguyệt Lão. Kế đến, ông vẫy tay với Thái Bạch Kim Tinh: “Thái Bạch, tiếp tục đại hội!”

“Vậy giờ các vị tiên nhân cũng đã đến đông đủ cả rồi. Chúng ta sẽ bắt đầu buổi tụ họp tổng kết thành tích! Trước hết, xin các vị hãy xem qua bảng xếp hạng thành tích đã nhé!”

Thái Bạch Kim Tinh vừa nói xong, ông ta vươn tay vào giữa không trung trước mặt các chúng tiên rồi vung một cái. Trong quả cầu ma thuật, một màn hình vuông từ từ hiện to ra. Nó hiển thị rõ ràng hiệu suất và thứ hạng của từng người trong đây.

“Như các vị đã thấy, người đứng đầu về hiệu suất cũng như mang lại khá là nhiều lợi ích cho nhân gian chính là Thần Tài đáng kính và yêu quý của chúng ta. Tiếp theo là…..”

“Tại sao không thấy ta đâu?” Nguyệt Lão lớn tiếng, lo lắng hỏi.

“Thần Quân, ngài đừng nóng lòng!” Thái Bạch Kim Tinh cẩn thận kéo Nguyệt Lão sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nói ra thì sợ Thần Quân mất hứng nhưng thành tích của Thần Quân mấy năm gần đây tụt xuống dữ lắm. E là năm nay, có thể ngài đứng cuối không chừng…..”

“Cái gì cơ? Gì mà, e là ta sẽ đứng chót….” Khuôn mặt đang rạng rỡ của Nguyệt Lão đột nhiên trở nên u ám ngay trong nháy mắt.

“Trời ạ, ngài đừng buồn! Chuyện này đâu thể nào trách ngài được đâu. Bây giờ thời thế thay đổi, những người nghiêm túc trong chuyện tình cảm cũng không còn nhiều. Do đó cũng còn ai trân trọng sợi dây tơ hồng của ngài nữa!” Thái Bạch Kim Tinh lắc đầu bất lực khi nói về vấn đề này.

“Thái Bạch, chỉ có ngài hiểu ta thôi! Nhưng dù ta có cố giải thích đến cách mấy, lúc Thiên Đế và Thiên Hậu hỏi, ta cũng không biết phải nói như thế nào….”

Hai người họ cứ cho rằng sẽ chẳng ai nghe thấy lời thì thầm của mình, nào ngờ Thiên Đế đã sớm nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện.

“Thành tích của chúng khanh ta đều ghi nhận cả. Đúng thật, Thần Tài rất đáng khen! Trong trăm năm qua, có thể thấy được, Thần Tài đã mang đến cho nhân gian vô vàn lợi ích nhờ thái độ tích cực và trách nhiệm của mình. Ngươi là một người thực hiện rất tốt nghĩa vụ của bản thân. Ngược lại.” Thiên Đế uy nghiêm nhìn về phía chúng tiên: “Nguyệt Lão, thành tích này của ngươi khá là tệ đấy. Lúc nào cũng xếp dưới chót. Cứ tiếp tục như vậy, trật tự của nhân gian sẽ trở nên hỗn loạn và mất cân bằng!”

“Thật sự xin lỗi, thần sẽ nghĩ thêm biện pháp để giải quyết vấn đề này ạ!” Nguyệt Lão đành phải cúi đầu, xin lỗi Thiên Đế.

“Ta thấy, chỉ số hạnh phúc của Nguyệt Lão thấp không phải hoàn toàn là trách nhiệm của ngài ấy. Ta đã xem qua tình hình hiện tại dưới trần gian, ngày càng có nhiều người không muốn yêu hay kết hôn. Do đó nên sợi dây tơ hồng của Nguyệt Lão cũng không còn tác dụng nữa. Chúng ta, với tư cách làm thần tiên, tất cả là để đem đến phúc lành cho nhân loại. Nhưng dù sao cũng phải phụ thuộc vào phàm nhân, suy nghĩ của riêng họ để quyết định kết quả!” Thiên Hậu(3) nghiêm túc nói.

“Thiên Hậu thánh minh!” Nguyệt Lão cảm động, hướng về phía Thiên Hậu mà cúi đầu.

“Các vị ở đây ai cũng thấy được rằng Thần Tài có thành tích cao nhất trong bảng xếp hạng lợi ích. Cũng vì thế mà chúng ta cũng có thể thấy được tiền bạc và tình yêu đã trở thành hai thái cực cách nhau khá xa nhau. Đây đồng nghĩa với việc, ngày càng có nhiều người trên thế giới lựa chọn từ bỏ tình yêu, thay vào đó là lựa chọn sự nghiệp. Từ đó, chúng ta cũng nhận ra được sự mất cân bằng trong nhân gian. Cứ tiếp tục như vậy, e là trật tự trời đất sẽ trở nên rối rắm hơn!” Thiên Hậu tiếp tục lên tiếng.

“Thiên Hậu nói không sai! Con người không thể chỉ chú tâm tới mỗi sự nghiệp, cũng không thể chú tâm đến mỗi tình yêu không được!” Thiên Đế đồng ý.

“Một khi trật tự của nhân gian trở nên mất cân bằng, ắt sẽ có nhiều cuộc khủng hoảng nổ ra. Những chuyện đó sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển cũng như tiến bộ của loài người. Nếu con người không có tình cảm và tình yêu, thế giới sẽ hướng đến lợi ích nhiều hơn, cũng vì thế mà con người sẽ trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn, rồi dần dà sẽ mất đi nhân tính! Một khi con người không còn tình cảm, đó sẽ là khởi đầu cho sự diệt vong của cả nhân loại!” Sau khi Thiên Hậu nói ra được những lời này, vẻ mặt của bà càng thêm phần lo lắng.

“Đối với vấn đề này, có vị tiên nhân nào nghĩ ra được biện pháp giải quyết không?” Vẻ mặt Thiên Đế trở nên nghiêm túc nhìn chư thần.

Thiên Đế vừa dứt câu, cả đại điện lâm vào bầu không khí trầm mặc. Tất cả chư thần bối rối nhìn nhau, không dám lên tiếng. May thay, sau một hồi lặng im, cuối cùng cũng có một vị tiên tôn kính lên tiếng.

“Thần có một đề nghị, đầu tiên chúng ta sẽ để Nguyệt Lão hạ phàm để điều tra. Nhờ ngài ấy tìm hiểu lý do vì sao mà loài người lại không muốn yêu và kết hôn. Sau đó, đưa ra biện pháp để giải quyết vấn đề đó!” Thái Thượng Lão Quân(4) chủ động tiến lên phát biểu.

“Những đề xuất của Thái Thượng Lão Quân nghe cũng có lý. Nhưng ta thì nghĩ rằng, hiệu suất của Thần Tài và Nguyệt Lão đã dần trở thành hai thái cực hoàn toàn cách xa nhau rồi. Tốt hơn hết là Thần Tài sẽ cùng hạ phàm với Nguyệt Lão để tìm tòi, thị sát. Đồng thời, cả hai cũng đều có thể hỗ trợ lẫn nhau. Với bảng thành tích cao này của Thần Tài, nhất định có thể cho Nguyệt Lão thêm nhiều lời khuyên và giúp đỡ hơn!” Thiên Hậu nói.

“Được, vậy thì cứ quyết định như thế đi. Thần Tài sẽ xuống trần gian cùng với Nguyệt Lão để kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, cả hai sẽ cùng quay lại Tiên Giới để bàn bạc về đối sách!” Thiên Đế trịnh trọng ban hành mệnh lệnh.

“Chúng thần xin tuân theo ý chỉ của Thiên Đế!” Cả Thần Tài và Nguyệt Lão đồng thanh lên tiếng.
 
Nhật Ký Hạ Phàm Của Nguyệt Lão
Chương 2: Trần Gian.



Edit: Mỳ

2. Trần Gian.

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Thiên Đế, Nguyệt Lão và Thần Tài đã vội vã trở về thu dọn đồ đạc để xuống trần gian. Lúc vừa xuống đến nơi, Thần Tài dẫn Nguyệt Lão đến nhà của mình tại thành phố A. Bởi vì gần cả trăm năm qua, nhu cầu về tiền tài của con người cứ liên tục tăng lên. Điều này đã khiến cho Thần Tài thậm chí càng thêm phần bận rộn hơn, y phải liên tục bôn ba giữa trần gian và Tiên Giới, cũng vì thế mà y đã mua hẳn cho mình một căn nhà làm điểm dừng chân lâu dài tại đây.

Trên đường đi, hai người đã thay đổi diện mạo. Thần Tài biến thành một doanh nhân đẹp trai, khoác lên mình áo vest bảnh bao, chân đi giày da, trên mặt còn kèm theo cả cặp kính râm. Trong khi Nguyệt Lão lại tự biến bản thân thành một anh chàng đẹp trai tỏa sáng, mái tóc bạc nhưng cách ăn bận thì lại giản dị hơn. Cả hai người họ khi nhìn thấy bộ dạng này của nhau thì không khỏi trêu chọc qua lại.

“Chậc chậc chậc, thật không hổ danh là Thần Tài! Bận đồ hệt như tổng giám đốc giàu có và độc đoán nhất trên thế giới vậy!” Nguyệt Lão trêu, giơ ngón tay cái lên.

“Nguyệt Lão quá lời rồi. Ta đây còn không nghĩ tới ngài thích biến mình thành trai trẻ đó nha. Trông ngài như thế, dễ hút mấy em dưới trần gian lắm đó. Nói không chừng, ngày nào đó, một lão già như ngài, sẽ tự nối sợi tơ hồng cho bản thân luôn ấy chứ!” Thần Tài nở nụ cười kiêu ngạo, lên tiếng đáp lời.

“Ta nói này Thần Tài, ngài nói vậy thì tổn thương ta quá đó. Đây mới đúng là hình dạng thật của ta đấy nhé!” Nguyệt Lão ngạo mạn nhìn Thần Tài.

“Đỉnh, đỉnh!” Thần Tài trêu tức đáp.

Cả hai người nói chuyện suốt cả chặng đường. Mãi cho đến khi tiến vào một tiểu khu tư nhân, khắp nơi nhìn trông vô cùng cao cấp. Trước mặt cả hai là một toà biệt thự, tuy trông đơn giản thế nhưng lại vô cùng hoành tráng, nói chính xác hơn là khiêm tốn nhưng không kém phần cao quý. Nguyệt Lão ngắm nhìn, hắn không khỏi sốc nặng trước toà kiến trúc trước mắt. Dù sao thì, cũng đã hơn cả trăm năm nay hắn chưa đặt chân xuống dưới trần gian này rồi. Tất cả những gì bản thân biết chỉ là nghe qua, trần gian đã thay đổi rất nhiều.

“Thần Tài nhà ta thật đỉnh!” Nguyệt Lão tấm tắc khen ngợi nhìn về phía Thần Tài.

Hai người họ tiếp tục đi thẳng vào bên trong biệt thự, tiến lên nghênh đón là một nam và một nữ vô cùng xinh đẹp. Bọn họ là đôi đồng nam, đồng nữ đã đi theo Thần Tài nhiều năm. Hai tiểu tiên này sẽ phụ giúp Thần Tài trông coi nơi ở của y ở dưới trần gian.

Sắp xếp phòng cho Nguyệt Lão xong xuôi, Thần Tài đưa hắn đi một vòng quanh biệt thự, nói rõ ràng những chuyện cần chú ý cũng như quy tắc cần phải tuân theo khi ở lại trần gian. Tham quan biệt thự xong, cả hai cùng ngồi trò chuyện bên dưới đại sảnh tầng một, Thần Tài đưa cho Nguyệt Lão một tấm thẻ đen.

“Đây gọi là thẻ VIP quyền lực. Ngài có thể dùng nó để mua bất cứ thứ gì ở dưới trần gian này. Nó không có giới hạn!”

“Thần Tài, đúng là Thần Tài mà. Chẳng trách trong bảng xếp hạng ngài lại bật hết các chúng tiên còn lại, chễm chệ đứng nhất. Ta ngưỡng mộ ngài cực kỳ luôn á!” Nguyệt Lão ca ngợi Thần Tài không ngớt.

“Ngài quá khen rồi!” Thần Tài khiêm tốn cúi đầu đáp lại lời Nguyệt Lão: “Có điều, nhiệm vụ thị sát trần gian ngài phải cố gắng nhiều hơn rồi. Dạo gần đây ta khá là bận, phải quản lý các loại chi tiêu mà con người cần. Nhưng nếu ngài cần gì, cứ việc nói ra, nếu giúp được ta sẽ giúp ngài ngay!”

“Nhà tài trợ này hào phóng thật đó. Thần Tài, ngài cứ lo việc của mình đi. Ta biết rồi. Nếu có chuyện gì, ta sẽ ới ngài ngay. Chuyện này vốn dĩ vẫn là do ta phụ trách mà!” Nguyệt Lão thản nhiên vẫy tay với Thần Tài.

Sau khi cả hai nói chuyện xong, Thần Tài đã dặn dò tiểu đồng nữ đem hết những vật dụng cần thiết ở trần gian cho Nguyệt Lão. Bao gồm các loại nhu yếu phẩm hằng ngày, thiết bị điện tử, điện thoại di động, đồng hồ, máy tính và hằng hà các món khác nữa. Chuẩn bị xong hết cho Nguyệt Lão, Thần Tài vội vã rời đi để lo công việc. Còn Nguyệt Lão dựa theo lời chỉ dẫn của đôi đồng nam, đồng nữ mà tập làm quen với các món đồ hiện đại.

Ngày hôm sau.

Trời vừa tờ mờ sáng, khi ánh mặt trời vừa mới chạm những tia nắng đầu tiên xuống mặt đất, Nguyệt Lão đã nhanh chóng vào trong thành phố A. Trên đường đi, xe cộ qua lại tấp nập trong phố thị phồn hoa và hiện đại hoá. Nguyệt Lão nhịn không được, thầm thán phục sự biến hoá của phố thị ngày nay. Ánh đèn neon lấp lánh trên màn hình kỹ thuật số hiển thị những hình ảnh 3D, làm hắn cảm thấy những công nghệ này ở thế giới ngày nay không thua kém gì sử dụng phép thuật.

Vừa xúc động lại kèm theo cảm giác tò mò, Nguyệt Lão bắt đầu men theo từng con đường ngõ phố. Tất cả mọi thứ ở trần gian đều khiến hắn thích thú không thôi, điều này cũng đã làm cho ấn tượng của hắn về trần gian thời gian trước thay đổi hoàn toàn. Khoảnh khắc Nguyệt Lão bị cảnh tượng trước mặt làm say đắm, có một cô gái vội vã chạy trên đường rồi đâm thẳng vào hắn rất mạnh. Cũng may là nhờ có phép thuật trong người nên hắn mới không dễ dàng bị cú đâm đó làm ngã sõng soài.

Đối với chuyện vừa xảy ra, cô gái nọ dường như không có ý định xin lỗi, vội vàng muốn chạy thẳng về phía trước nên đẩy mạnh Nguyệt Lão ra. Trong lòng hắn có hơi tức giận, vì thế hắn vội giữ chặt tay của cô gái lại. Âu cũng muốn nghe lời giải thích từ cô ta. Tại sao đụng phải tiên mà còn muốn chạy?

“Cô bé này thô lỗ thật đấy, đụng người ta mà ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói là sao?” Nguyệt Lão nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt.

“Xin lỗi nhé. Tôi không có cố ý đâu. Tôi muộn giờ làm mất rồi!” Mặt cô gái lộ đầy vẻ lo lắng.

“Dù có vội đi chăng nữa thì cũng không nên thô lỗ như vậy chứ…..”

“Cẩn thận!”

Nguyệt Lão đang nói giữa chừng đã bị cô gái trước mặt đẩy sang bên cạnh. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy bên cạnh chân là những mảnh vỡ của bình hoa sứ. Nguyệt Lão hoảng hồn, đang cố gắng sắp xếp lại mọi chuyện thì bị cô gái trước mặt đẩy thêm một lần nữa, lại thêm bình hoa thứ hai rơi xuống trước mặt Nguyệt Lão. Trong nháy mắt, Nguyệt Lão có thể cảm giác được xung quanh mình đang có một nguồn năng lượng xấu toả ra. Thế nhưng nguồn năng lượng xấu đó cũng biến mất rất nhanh, Nguyệt Lão cũng không quá để tâm tới.

Có một chuyện Nguyệt Lão biết rất rõ, khi xuống trần gian, lực từ trường ở đây không được tốt lắm, thế nên năng lượng phép thuật để bảo vệ cơ thể cũng vì thế mà trở nên hỗn loạn, không ổn định. Nếu như vừa rồi, cô gái trước mặt không kịp đẩy hắn ra, ắt hẳn bình hoa kia sẽ làm hắn vỡ đầu mất.

“Ấy, rồi xong luôn, đến không kịp rồi! Thôi quên đi, cũng chỉ là đến muộn thôi mà!” Cô gái đứng một bên, bất lực thở dài. Sau đó nhìn về phía Nguyệt Lão: “Anh không sao đó chứ? Tôi phải đi rồi!”

Vừa dứt câu, cô ấy định rằng sẽ rời đi. Nguyệt Lão vội giữ chặt tay người con gái trước mặt lại: “Cô đã cứu tôi. Vậy tôi cũng sẽ giúp cô hoàn thành một điều ước. Nào, nói cho tôi biết, cô muốn ước điều gì?”

Cô gái nọ nghe Nguyệt Lão nói xong, không thể tin được mà nhìn hắn từ trên xuống dưới. Cô cảm thấy người đàn ông này cũng chỉ trạc tuổi mình thôi mà. Nhìn đẹp trai, tuấn tú vậy mà đầu óc không bình thường cho lắm ha? Do đó, cô bày ra vẻ mặt nghi hoặc.

“Tôi chỉ tiện tay cứu anh mà thôi. Tôi chẳng cần anh phải làm gì giúp tôi đâu, dù sao tôi cũng đã đụng phải anh mà không xin lỗi còn gì. Nếu như thật sự muốn giúp, làm ơn đừng kiếm chuyện để nói với tôi nữa. Tôi đã trễ giờ làm lắm rồi!” Cô gái nói không nên lời nhìn Nguyệt Lão.

“Không được đâu, có ơn là phải báo đáp mà! Tôi để loại số điện thoại cho cô nhé. Nếu cô cần gì thì cứ liên lạc với tôi hay tới tìm tôi cũng được!” Nguyệt Lão đưa tay ra sau lưng, thầm niệm một câu thần chú, trên tay hắn liền xuất hiện ra một tờ giấy có viết số điện thoại trên đó. Nguyệt Lão cầm lấy, đưa cho cô gái.

“Được rồi!” Cô gái kinh ngạc nhận lấy tờ giấy, đến khi xoay người chuẩn bị rời đi.

“Cô tên gì thế?”

“Lộ Thanh Thanh!”
 
Nhật Ký Hạ Phàm Của Nguyệt Lão
Chương 3: Gặp lại Lộ Thanh Thanh.



Edit: Mỳ

3. Gặp lại Lộ Thanh Thanh.

Ba ngày liên tiếp đi làm muộn, Lộ Thanh Thanh đã bị công ty sa thải với lý do là, cố ý đi làm muộn. Mặc dù Lộ Thanh Thanh biết rất rõ, đây chỉ là cái cớ để công ty sa thải người một cách hợp lý thôi. Thế nhưng lý do đi làm muộn này, quả thật đã làm cho Lộ Thanh Thanh không còn cách nào để bào chữa cho bản thân. Nếu chỉ là đến muộn một hai lần, công ty cũng không trách. Ấy vậy mà chỉ tính riêng tháng này thôi, Lộ Thanh Thanh đã đi muộn tận năm lần. Sau khi nhận được tin sa thải và khoảng tiền công trong tháng từ công ty, cô đành lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Đây là công việc thứ ba kể từ sau khi Lộ Thanh Thanh tốt nghiệp đại học, chỉ vỏn vẹn có 5 tháng rồi cứ như vậy mà kết thúc một cách vội vàng. Điều này đã khiến cho cô lo lắng và thất vọng tràn trề, dù sao trong ngân hàng cũng chẳng còn bao nhiêu tiền nữa. Lộ Thanh Thanh một mình làm việc ở thành phố A, mỗi ngày đều phải lo toan gánh vác đủ thứ tiền. Tất cả những thứ này càng khiến cho cô thêm phần phiền não.

Sau khi rời khỏi công ty, Lộ Thanh Thanh trở lại căn hộ mình thuê rồi ngủ thiếp đi. Có lẽ vì làm việc quá sức, Lộ Thanh Thanh ngủ một giấc thật sâu. Mãi cho đến tối, cô mới ngồi dậy đi tắm rửa. Lộ Thanh Thanh suy nghĩ kĩ lại, quyết định ra đường kiếm gì đó để ăn.

Khi ra đến đầu đường, Lộ Thanh Thanh đến một quán ăn ven đường để mua một bịch bánh rán. Không lâu sau, cô lại bị mùi hương của quán thịt nướng cách đó không xa quyến rũ. Cô cân nhắc chọn một xâu thịt nướng đưa cho chủ tiệm. Nhìn thấy cô thất thần, chủ quán giục cô lấy thêm một chai bia đã được ướp lạnh trong tủ ra mà uống. Lấy đồ uống xong xuôi, cô tìm đại một chỗ ngồi xổm xuống, kiên nhẫn chờ đợi xiên thịt chín.

Lộ Thanh Thanh vừa ngồi xuống, cảm xúc mất mát khiến cho hai bên mắt cô rưng rưng. Giờ đây, trong đầu cô ngập tràn bối rối, u sầu và phiền muộn. Lộ Thanh Thanh vừa gặm miếng bánh rán trong tay, vừa dùng tay còn lại cầm khăn giấy mà lau nước mắt. Trong khoảnh khắc tủi thân ấy, cô lại chẳng biết phải tâm sự với ai. Cô cẩn thận nhớ lại những người có thể cùng ra đây nghe cô tâm sự, song cô lại thấy chẳng có ai phù hợp cả. Ngay vào lúc Lộ Thanh Thanh suýt bỏ cuộc, cô chợt nhớ đến anh chàng đẹp trai mà mình đã tình cờ gặp phải trên phố vài ngày trước…..Nguyệt Lão!

Vì vậy Lộ Thanh Thanh lo lắng bấm số điện thoại mà Nguyệt Lão để lại cho cô. Thật ra thì ban đầu, cô cũng không dám ôm hy vọng gì nhiều. Tuy nhiên, sau khi bắt máy, đầu dây bên kia đã không chút do dự mà đồng ý ngay, điều đó khiến cho Lộ Thanh Thanh cảm thấy vui mừng vô cùng. Cô thầm nghĩ, cuối cùng cũng có người chịu nghe mình kể khổ rồi.

Chừng mười phút sau, Nguyệt Lão đã lật đật chạy tới chỗ Lộ Thanh Thanh. Lúc này, thịt nướng của cô cũng vừa chín tới. Lộ Thanh Thanh không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Nguyệt Lão.

“Anh đẹp trai, cảm ơn vì đã đến đây vì tôi!” Lộ Thanh Thanh ngượng ngùng chào hỏi Nguyệt Lão.

“Đúng vậy, tôi còn nợ cô một điều ước mà!” Nguyệt Lão mỉm cười ngồi xuống đối diện với Lộ Thanh Thanh.

“À đúng rồi, tôi còn chưa biết tên anh!” Lộ Thanh Thanh nghi ngờ nhìn Nguyệt Lão.

“……..À…….Cứ gọi tôi là Sài Nguyệt là được rồi!”

“Được, cái tên này nghe thú vị thật đấy!”

……

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Lộ Thanh Thanh không ngừng kể cho Nguyệt Lão nghe những muộn phiền trong lòng. Hắn chỉ kiên nhẫn lắng nghe mà không nói gì thêm, hy vọng từ lời nói của Lộ Thanh Thanh mà tìm được điều gì đó để giúp cô đạt được mục tiêu nhất định.

Mãi cho đến khi Lộ Thanh Thanh trút hết mọi muộn phiền trong lòng xong hết, Nguyệt Lão mới chậm rãi nói: “Cuộc đời này ngắn lắm, cô đừng quá lo lắng. Nếu không có việc này, cô cũng có thể tìm thử công việc khác mà! Cô xem, cô còn trẻ trung thế, sao không thử tìm một ai đó để hẹn hò đi?”

“Tôi không có đối tượng, nếu như tôi mà có đối tượng thì cần gì hẹn anh ra đây để ăn thịt nướng chứ!” Lộ Thanh Thanh bĩu môi, tiếp tục ăn xiên nướng trong tay.

“Hay là tôi giúp cô thực hiện nguyện vọng thoát ế nhé? Giúp cô tìm được một nửa phù hợp ấy?” Trên môi Nguyệt Lão hiện lên một nụ cười đắc ý.

“NO! Không! Từ chối! Tôi không muốn yêu hay kết hôn gì đâu. Tôi chỉ muốn làm giàu thôi. Nếu như anh có thể thực hiện mong muốn, tôi sẽ nhờ anh giúp cho tôi mau giàu. Tôi muốn giàu!”

Nghe Lộ Thanh Thanh nói xong, trong lòng Nguyệt Lão không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Thầm nghĩ, xem ra con người thật sự không muốn hẹn hò nữa.

“Tại sao không yêu hay kết hôn chứ? Cô còn trẻ như vậy, tuổi trẻ vui biết bao. Tình yêu cũng rất đẹp, có thể cho con người ta hạnh phúc còn gì!” Nguyệt Lão bày tỏ sự nghi ngờ trong lòng.

“Tình yêu rất đẹp nhưng với tôi thì làm giàu vẫn hơn! Tôi độc thân nhưng tôi lại không muốn hẹn hò hay kết hôn! Tình yêu thì có thể tin tưởng đó nhưng con người thì không!” Lộ Thanh Thanh nhấp tiếp một ngụm bia: “Xã hội bây giờ làm gì có cái gọi là tình yêu đích thực nữa chứ? Đại đa số mọi người đều chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân mà chẳng đoái hoài gì đến sự chân thành cả. Thời buổi bây giờ, nào là phải mua được nhà, có được xe. Sống thôi cũng đã không dễ dàng gì rồi, còn tâm trạng nào mà để hẹn hò chứ!”

“Thật vậy sao?” Nguyệt Lão kinh ngạc nhìn Lộ Thanh Thanh chăm chú.
 
Nhật Ký Hạ Phàm Của Nguyệt Lão
Chương 4: Hòa nhập vào thế giới loài người.



Edit: Mỳ.

4. Hòa nhập vào thế giới loài người.

Nguyệt Lão vốn muốn giúp Lộ Thanh Thanh hoàn thành ước nguyện, tìm cho cô một người chồng như ý. Nhưng cô lại từ chối vô cùng kiên quyết, kể cả giúp cô trở nên giàu sang cũng không chấp nhận. Dù sao số giàu sang của mọi người do trời tự sắp xếp, không thể làm nhiễu loạn số giàu sang trong tay Thần Tài được.

Sau khi đắn đo, Nguyệt Lão bèn tìm Thần Tài hỏi xem việc này có cách giải quyết hay không. May sao Thần Tài không khước từ, tuy không thể cho cô số giàu sang nhưng có thể chỉ lối con đường kiếm tiền, còn việc kiếm được tiền hay không thì phải dựa vào vận mệnh cho mình. Cuối cùng Thần Tài đồng ý để Lộ Thanh Thanh đi cửa sau ở thế giới loài người, kiếm hộ cô một công việc.

Ngày thứ 3 kể từ lúc Nguyệt Lão ngỏ lời xin sự giúp đỡ từ Thần Tài, Thần Tài đã giao một bức thư đề cử nhậm chức tại một công ty lớn tới tay Nguyệt Lão. Theo lời Thần Tài nói, đã tốn không ít công sức mới xin được thư đề cử bởi người bạn loài người, Nguyệt Lão chỉ cần dẫn Lộ Thanh Thanh đi tham gia một cuộc phỏng vấn đơn giản dựa vào thư đề cử, là có thể nhậm chức ngay tức khắc.

Nguyệt Lão cầm thư đề cử, mới sáng sớm đã tìm đến căn nhà trọ của Lộ Thanh Thanh. Lộ Thanh Thanh vừa tỉnh dậy, nghe thấy Nguyệt Lão tìm việc cho mình thì lập tức tỉnh ngủ. Cô đánh răng rửa mặt qua loa rồi thay một bộ công sở. Sau khi trang điểm nhẹ nhàng, cô kéo Nguyệt Lão lao thẳng đến công ty mà cô sắp phỏng vấn.

Hai người vội vã chạy đến công ty vì Lộ Thanh Thanh được xếp phỏng vấn đầu tiên.

Lộ Thanh Thanh được một người chị ở ban nhân sự dắt tới văn phòng của phó tổ trường ban dân sự, lại chỉ thấy một người đàn ông ngồi nghiêm túc trước bàn làm việc, nhìn chằm chú vào máy tính. Người đàn ông nghe thấy tiếng mở cửa thì di chuyển chiếc ghế làm việc để mình ngồi thẳng hơn và nhìn về phía đối diện.

“Cô Lộ, đây là phó tổ trưởng của ban dân sự chúng ta!” Chị gái ban dân sự nói xong, xoay người rời khỏi phòng làm việc rồi đóng cửa lại.

“Chào phó tổ trưởng!” Lộ Thanh Thanh lễ phép chào hỏi người đàn ông trước mặt.

Thấy người đàn ông trước mặt mình, Lộ Thanh Thanh hơi ngại ngùng. Người đàn ông có gương mặt điển trai, còn mang thêm một chiếc kính gọng vàng. Áo sơ mi trắng không nên phối cùng chiếc kính gọng vàng vì như vậy sẽ khiến trái tim cô loạn nhịp.

“Chào cô, mời ngồi!” Người đàn ông chỉ tay về chỗ ngồi gần bàn làm việc.

“Cô tên là Lộ Thanh Thanh đúng không? Tôi đã thấy thư đề cử của cô rồi, sáng mai cô có thể đến ban dân sự của chúng ta đi làm luôn. Tôi cũng phụ trách ban dân sự như tổ trưởng đâm ra mọi người đều gọi tôi là phó tổ trưởng!” Người đàn ông nhìn thẳng Lộ Thanh Thanh bằng đôi mắt dịu dàng.

“Vâng, ngày mai tôi sẽ không đi trễ đâu phó tổ trưởng!” Lộ Thanh Thanh hồi hộp đáp.

“Nếu cô cần gì thì cứ nói, lát nữa ban nhân sự sẽ dặn giờ làm việc ngày mai và yêu cầu cho cô biết!”

“Tôi không có yêu cầu gì thưa phó tổ trưởng!”

“Ừ! Vậy không còn vấn đề gì nữa, buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc ở đây, ngày mai gặp!”

“Ngày mai tôi sẽ đi làm ạ!”

Bây giờ Lộ Thanh Thanh mới phát hiện mình cách mặt Nguyệt Lão gần như vậy. Cô bỗng thấy vô cùng buồn bực, rõ ràng gương mặt của Nguyệt Lão ưa nhìn vậy mà chẳng có cảm giác phấn khích tới mức tim đập thình thịch như lúc gặp anh ấy.

Lộ Thanh Thanh thẳng thừng đẩy Nguyệt Lão ra, cố gắng giữ một khoảng cách nhất định, rồi lại đi một vòng để quan sát Nguyệt Lão. Người trước mắt cô đúng là rất tuấn tú, mái tóc bạch kim tạo cảm giác ngạo nghễ khó chinh phục, nhưng cô chỉ cảm thấy hắn giống như một ông già khoác một lớp da đẹp đẽ thôi. Thế nên Lộ Thanh Thanh tự khẳng định rằng, mình chẳng có chút hứng thú nào với Nguyệt Lão cả!

“Nè nè nè, tôi thấy mặt cô hồng lắm nhé, hồng thế này là vấp phải vận hoa đào rồi!” Nguyệt Lão vừa cười vừa nói.

“Anh nói bậy bạ gì thế? Cứ như một ông cụ non vậy!” Lộ Thanh Thanh quay ngoắt đầu sang một bên.

“Đừng xấu hổ, tôi thấy người trong đó cũng ổn áp lắm, hai người có duyên đấy!”

Hai người giải quyết những công việc sau khi kết thúc buổi phỏng vấn thì rời khỏi công ty. Cả dọc đường Nguyệt Lão cứ nhìn chăm chú vào Lộ Thanh Thanh rồi nở nụ cười trìu mến. Lộ Thanh Thanh chỉ thấy Nguyệt Lão hành động quá đỗi kỳ lạ, cố gắng né ánh mắt của hắn. Còn Nguyệt Lão thì tìm một mối nhân duyên cho Lộ Thanh Thanh theo kế hoạch đã định, dường như sợi tơ hồng đã chọn được mục tiêu đầu tiên!

Sau khi cùng Lộ Thanh Thanh trở về nhà trọ của cô, Nguyệt Lão cứ tự hỏi làm sao để nối được tơ hồng cho cô. Hắn nghĩ ra vô vàn cách, cuối cùng để trả ơn cứu mạng của Lộ Thanh Thanh, hắn quyết định tự tay tác hợp hai người. Vì thế Nguyệt Lão lại nhờ Thần Tài kiếm hộ mình một bức thư đề cử ở nơi Lộ Thanh Thanh làm việc.

Công việc ở thế giới loài người là cách tốt nhất để Nguyệt Lão hòa nhập vào thế giới con người. Thứ nhất là có thể tạo duyên phận cho Lộ Thanh Thanh, thứ hai là hiểu rõ hơn về quan điểm giữa hôn nhân và tình yêu của mỗi con người. Nguyệt Lão thầm nghĩ nhất định phải quan sát thật tốt để quay về thiên giới bẩm báo.
 
Nhật Ký Hạ Phàm Của Nguyệt Lão
Chương 5: Căn bệnh nghề nghiệp trỗi dậy



Edit: MỳCăn bệnh nghề nghiệp trỗi dậy

Để tạo ấn tượng tốt với cấp trên, Lộ Thanh Thanh cố tình dậy sớm, đến công ty trước nửa tiếng. Vì còn sớm, công ty chưa có nhiều người, Lộ Thanh Thanh tò mò nhìn quanh một vòng rồi ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, mở máy tính.

Sau khi mở máy tính, Lộ Thanh Thanh chuẩn bị lấy tài liệu công ty phát để làm việc, bỗng nghe thấy tiếng sột soạt từ vị trí đối diện. Ngẩng đầu nhìn quanh, cô không tin vào mắt mình khi thấy một bóng dáng quen thuộc. Thế là cô nhẹ nhàng đứng dậy, rón rén đi đến sau lưng người đang ngồi đối diện, bất ngờ vỗ vai người đó.

“Á!”

Một tiếng hét chói tai vang vọng khắp công ty, những nhân viên đã đến làm việc đều tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh.

“Là tôi, Lộ Thanh Thanh! Sài Nguyệt, sao anh lại ở đây?”

Lộ Thanh Thanh nhanh tay bịt miệng Nguyệt Lão lại. Nguyệt Lão thấy rõ người trước mặt thì lập tức im lặng, rồi nhẹ nhàng đẩy tay Lộ Thanh Thanh ra, thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi có thể đưa cô đến đây làm việc, đương nhiên tôi cũng có thể đến đây! Cô không thể hù dọa người già như vậy được, tuổi già sức yếu không chịu được đâu!”

“Già gì? Mặt anh trắng trẻo non mịn như thế, làm sao giống người già được? Đừng tưởng nhuộm tóc trắng là thành người già đấy nhé!”

Nói xong, Lộ Thanh Thanh khinh bỉ nhìn Nguyệt Lão.

“Cô không hiểu rồi, nhìn vạn vật không thể chỉ nhìn bề ngoài, đừng dùng mắt mà hãy dùng tim!” Nguyệt Lão thâm trầm nói, vừa định vuốt râu dưới cằm thì nhớ ra mình không có râu.

“Hừ, tôi chỉ có mắt không có tim, không nói chuyện với anh nữa, sắp đến giờ rồi, làm việc thôi!” Lộ Thanh Thanh lại vỗ vai Nguyệt Lão rồi quay về chỗ làm việc.

Lộ Thanh Thanh vừa ngồi vào chỗ, xem tài liệu, thì Tiêu Nhiên đến công ty. Anh ta bước nhanh về phía chỗ hai người ngồi.

Những nữ nhân viên đã đến công ty đều tỏ ra vô cùng phấn khích trước sự xuất hiện của Tiêu Nhiên, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt và thẹn thùng như những fan hâm mộ nhỏ gặp ngôi sao nam điển trai. Họ tranh nhau chào hỏi Tiêu Nhiên, tạo nên một cảnh tượng hậu cung tranh sủng.

Nguyệt Lão và Lộ Thanh Thanh nghe thấy tiếng các nữ nhân viên phấn khích cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ phản xạ có điều kiện nhìn về phía phát ra âm thanh rồi tập trung vào công việc.

“Hôm nay là ngày đầu tiên hai người đi làm, cảm thấy thế nào?”

Tiêu Nhiên dừng bước bên cạnh chỗ Lộ Thanh Thanh và Nguyệt Lão, gõ tay lên bàn thu hút sự chú ý của hai người rồi bắt đầu hỏi thăm.

“Cũng được ạ!” Lộ Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhiên rồi ngại ngùng cúi đầu.

Nguyệt Lão ngồi yên lặng bên cạnh, lén quan sát hai người liếc mắt đưa tình, cảm nhận bầu không khí mờ ám lan tỏa, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ và tinh quái.

“Tôi cũng thấy ổn!” Nguyệt Lão nhìn hai người đang trao nhau ánh mắt tình tứ, thản nhiên nói.

“Nếu có vấn đề gì thì cứ đến tìm tôi, văn phòng của tôi không xa chỗ hai người ngồi, hãy làm việc chăm chỉ, tôi tin tưởng hai người!” Tiêu Nhiên cố ý nhìn Nguyệt Lão nói câu này, ánh mắt còn lướt qua tấm thẻ đen VIP tối thượng mà Nguyệt Lão vô tình để trên bàn.

Nhận thấy Tiêu Nhiên đang nhìn tấm thẻ đen trên bàn, Nguyệt Lão lập tức dùng tay giả vờ vô tình đè lên, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Tiêu Nhiên cố gắng nặn ra vài nụ cười.

Sau khi Tiêu Nhiên rời đi, Lộ Thanh Thanh tập trung hoàn toàn vào công việc, Nguyệt Lão thì ngồi bên cạnh lười biếng. Hắn chủ quan cho rằng Lộ Thanh Thanh có cảm tình với Tiêu Nhiên, hơn hết Tiêu Nhiên cũng không bài xích cô, nên lên kế hoạch làm sao để kết nối hai người, nhanh chóng dùng tình yêu trói buộc họ, se duyên là công việc chính của anh.

Nguyệt Lão dùng phép để trong mắt những người xung quanh hắn đang tập trung làm việc, nhưng thực tế hắn chỉ ngồi chống cằm suy nghĩ. Sau một ngày suy nghĩ, hắn quyết định dùng cách cũ nhất để se duyên cho Lộ Thanh Thanh và Tiêu Nhiên, đó là viết thư tình dưới danh nghĩa của họ.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Nguyệt Lão viết vội hai bức thư tình. Hắn vung tay thi triển phép biến ra hai phong bì, đợi đến khi tan làm mọi người rời đi, hắn mới tiếp tục dùng phép đưa hai phong bì đến bàn làm việc của Tiêu Nhiên và ngăn kéo bàn của Lộ Thanh Thanh.

Nguyệt Lão vốn không đặt nhiều kỳ vọng vào kết quả hành động của mình, nhưng hắn không ngờ rằng hiệu quả của việc gửi thư tình lại tốt đến vậy, Tiêu Nhiên sau khi nhận được thư tình viết dưới danh nghĩa Lộ Thanh Thanh đã chủ động bày tỏ tình cảm với cô, Lộ Thanh Thanh cũng nửa đẩy nửa nhận chấp nhận lời tỏ tình của Tiêu Nhiên, hai người nhanh chóng xác định quan hệ, quả nhiên dây tơ hồng do Nguyệt Lão se rất hiệu quả.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Nguyệt Lão luôn âm thầm quan sát tình hình tiến triển tình cảm của Tiêu Nhiên và Lộ Thanh Thanh, hắn phát hiện hai người đã bắt đầu hẹn hò, thổ lộ tâm tư, Nguyệt Lão không khỏi thầm vui mừng, nghĩ rằng cuối cùng cũng có người từ bỏ theo đuổi tiền bạc mà hướng đến tình yêu.

Tiêu Nhiên đối với Lộ Thanh Thanh có thể nói là ân cần chu đáo, thậm chí còn đưa cô đến cơ sở đào tạo đầu tư tài chính do mình đầu tư. Lộ Thanh Thanh rất cảm động trước những biểu hiện chân thành của Tiêu Nhiên, điều duy nhất khiến cô không thích là Tiêu Nhiên luôn vô tình hỏi thăm tin tức về Nguyệt Lão, Tiêu Nhiên thì nói rằng chỉ muốn tìm hiểu về bạn bè của cô.

Để thể hiện thành ý của mình, Tiêu Nhiên chủ động mời Lộ Thanh Thanh đến cơ sở đào tạo đầu tư tài chính của mình để học miễn phí. Lộ Thanh Thanh đương nhiên vui vẻ chấp nhận vì có thể học được một số kiến thức về tài chính, hai người thậm chí còn sắp xếp buổi hẹn hò tại lớp học tài chính.
 
Nhật Ký Hạ Phàm Của Nguyệt Lão
Chương 6: Lộ đuôi cáo



Edit: Mỳ.

6. Lộ đuôi cáo

Khi thấy tình cảm giữa Lộ Thanh Thanh và Tiêu Nhiên nhanh chóng thăng hoa, Nguyệt Lão không còn tiếp tục quan sát hay can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người nữa. Hắn chỉ lặng lẽ đứng sang một bên, với tâm thế ngồi xem sự thay đổi, để cho hai người tự nhiên phát triển. Dây tơ hồng hắn chỉ có thể se đến đây, còn việc có đơm hoa kết trái hay không thì chỉ có thể xem vào tạo hóa của hai người. Dù sao thì duyên phận của hai người vẫn còn, duyên phận sâu hay cạn còn phải xem vào tu dưỡng của chính hai người họ.

Tuy nhiên, Lộ Thanh Thanh và Tiêu Nhiên rất biết tranh thủ ngoại trừ sự nỗ lực của Nguyệt Lão, hai người còn thân mật cùng nhau ra ngoài hẹn hò, ăn cơm, xem phim như bao cặp tình nhân khác. Tiêu Nhiên chủ động tuyên bố mối quan hệ của hai người với toàn bộ công ty, điều này đã khiến cho những cô gái thầm mến Tiêu Nhiên trong công ty vô cùng đau lòng. Điều này khiến cho người ngoài nhìn vào đều thấy Tiêu Nhiên là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn, có thể nói là gần như hoàn hảo, Nguyệt Lão cũng không khỏi cảm thấy hài lòng với dây tơ hồng mà mình đã se.

Mặc dù Tiêu Nhiên thể hiện gần như hoàn hảo vai trò bạn trai, những việc mà một người bạn trai nên làm và không nên làm anh ta đều làm hết, nhưng điều này ngược lại khiến cho Lộ Thanh Thanh cảm thấy có chút bất an. Cô thậm chí bắt đầu nghi ngờ sao một người bạn trai hoàn hảo như vậy lại để cô gặp được. Sự bất an trong lòng khiến Lộ Thanh Thanh âm thầm đề phòng Tiêu Nhiên. Dù sao thì trên đời này không thể có một người hoàn hảo mười phân vẹn mười, một người càng thể hiện hoàn hảo thì sự nghi ngờ của người khác đối với người đó càng lớn.

Phòng người hại người là điều không thể thiếu, quả nhiên sự đề phòng của Lộ Thanh Thanh là đúng. Cô chỉ đến trung tâm đào tạo đầu tư tài chính của Tiêu Nhiên để học như thường lệ, nhưng càng nghe những nội dung mà giảng viên giảng dạy thì Lộ Thanh Thanh lại càng cảm thấy phản cảm.

Lúc đầu, khóa đào tạo tài chính chỉ truyền đạt những kiến thức về quản lý tài chính và đầu tư. Thế nhưng càng về sau, giảng viên đào tạo bắt đầu nhồi nhét cho học viên những tư tưởng coi trọng lợi ích tiền bạc, coi thường tình cảm, thậm chí còn dùng cách thức dụ dỗ tẩy não để dạy học viên cách không từ thủ đoạn để đạt được lợi ích tối đa. Đồng thời tuyên bố tổn hại người khác lợi ích bản thân là điều có thể làm được, vì người không vì mình trời tru đất diệt!

Những nội dung của khóa đào tạo sau đó đều khiến Lộ Thanh Thanh cảm thấy vô cùng phản cảm và không thể chấp nhận được. Những lý niệm và giá trị quan mà giảng viên đào tạo truyền bá đều trái ngược với của cô, điều này khiến cô cảm thấy trung tâm đào tạo đầu tư tài chính của Tiêu Nhiên không giống một trung tâm đào tạo chính quy, mà giống một tổ chức truyền giáo tẩy não những tư tưởng xấu xa.

Tất cả những nghi ngờ của Lộ Thanh Thanh đối với Tiêu Nhiên đều bắt đầu từ việc Tiêu Nhiên yêu cầu cô lôi kéo học viên cho trung tâm đào tạo. Lúc đầu, Lộ Thanh Thanh không xem việc này là nghiêm trọng, chỉ cảm thấy nếu có thể giúp đỡ sự nghiệp của Tiêu Nhiên thì cô sẵn lòng giúp đỡ, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến cô thêm thất vọng.

Lần cuối cùng đến trung tâm đào tạo tài chính để học, Lộ Thanh Thanh vừa nghe được một nửa đã cảm thấy phản cảm nên viện cớ chuẩn bị chuồn, nhưng thật không may là lúc này trời đổ mưa to. Lộ Thanh Thanh gọi điện cho Tiêu Nhiên hy vọng anh ta có thể đến trung tâm đào tạo đón mình, nhưng Tiêu Nhiên lấy lý do đang bận việc kinh doanh nên trực tiếp từ chối. Lộ Thanh Thanh suy nghĩ một hồi chỉ đành liên lạc với Nguyệt Lão. Nào ngờ Nguyệt Lão rất dứt khoát đồng ý đến đưa ô cho cô.

Nguyệt Lão mang ô vội vàng đến trung tâm đào tạo đầu tư tài chính, không ngờ mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, mưa lớn đến mức dù có mang ô ra ngoài cũng sẽ bị ướt, vì vậy Nguyệt Lão đành phải ngồi vào lớp học cùng Lộ Thanh Thanh.

Không nghe thì thôi, vừa nghe bài giảng kia, Nguyệt Lão cũng phát hiện ra vấn đề của trung tâm đầu tư tài chính của Tiêu Nhiên. Vì những tư tưởng và giá trị quan được truyền bá trong lớp học hoàn toàn trái ngược với những gì Nguyệt Lão mong đợi. Cái gì mà coi trọng lợi ích tiền bạc, lý luận vô dụng của tình cảm, điều này khiến cho tâm trạng bình tĩnh ban đầu của Nguyệt Lão hoàn toàn bùng nổ, nếu không phải Lộ Thanh Thanh kéo hắn lại thì e là hắn đã chạy lên bục giảng đối chất trực tiếp với giảng viên tài chính rồi.

Một người một thần cuối cùng cũng đạt được sự đồng thuận về tư tưởng và giá trị quan, may mà cơn mưa lớn chỉ kéo dài hơn mười phút rồi nhỏ lại, nhưng mười mấy phút cần phải nhẫn nại này khiến Nguyệt Lão và Lộ Thanh Thanh cảm thấy như đã trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng, mưa vừa nhỏ lại hai người liền nhanh chóng rời khỏi trung tâm đào tạo.

Sau khi rời khỏi trung tâm đào tạo tài chính của Tiêu Nhiên, Lộ Thanh Thanh kể lại cho Nguyệt Lão nghe tất cả những điều bất thường mà cô phát hiện ra ở trung tâm đào tạo và những điều bất thường của Tiêu Nhiên. Sau khi nghe cô kể, Nguyệt Lão đã nắm được tình hình, nhưng bây giờ ông mới nhận ra rằng dây tơ hồng của Tiêu Nhiên và Lộ Thanh Thanh đã se không tốt, hai người tuy có duyên nhưng đối Tiêu Nhiên thì đó không phải là lương duyên.

Nguyệt Lão cũng nhận ra rõ ràng rằng thế giới loài người hiện tại quả thực đã ở trong thời đại coi trọng lợi ích tiền bạc, giống như Lộ Thanh Thanh nói lúc đầu chỉ muốn kiếm tiền, không muốn nói chuyện tình cảm hay kết hôn. Bây giờ hắn càng ngày càng hiểu được tâm trạng của Lộ Thanh Thanh, chỉ là không ngờ rằng lòng tốt se duyên của mình lại thành ra vụng về.

Cuối cùng, Nguyệt Lão đề nghị điều tra Tiêu Nhiên, vì trung tâm đào tạo của anh ta liên tục tẩy não truyền bá quan niệm coi trọng lợi ích tiền bạc cũng là một trong những nguyên nhân khiến người hiện đại ngày càng không tin vào tình yêu. Là một vị thần nhân duyên bảo vệ tình yêu và hôn nhân, làm sao Nguyệt Lão có thể dung thứ cho sự báng bổ và khinh miệt đối với nhân duyên của thế giới loài người.

Nghe Nguyệt Lão nói muốn điều tra Tiêu Nhiên, Lộ Thanh Thanh rất phấn khích và bày tỏ muốn tham gia cùng hắn. Vì lo lắng cho sự an toàn của Lộ Thanh Thanh, Nguyệt Lão ban đầu từ chối sự tham gia của Lộ Thanh Thanh, nhưng trước sự quấn quýt và yêu cầu mạnh mẽ của Lộ Thanh Thanh, Nguyệt Lão đành phải đồng ý cho Lộ Thanh Thanh tham gia, dù sao thì Lộ Thanh Thanh đã đưa ra một điều kiện rất tốt—có thể thăm dò và cung cấp lịch trình hàng ngày của Tiêu Nhiên.

Sau khi đạt được mục tiêu thống nhất, một người một thần bắt đầu phân công hợp tác. Lộ Thanh Thanh bắt đầu thăm dò và thu thập lịch trình của Tiêu Nhiên, Nguyệt Lão thì lên kế hoạch và thu thập thêm những sơ hở và sai phạm của trung tâm đào tạo tài chính của Tiêu Nhiên.
 
Nhật Ký Hạ Phàm Của Nguyệt Lão
Chương 7: Điều Tra Tiêu Nhiên



Edit: Mỳ.

7. Điều Tra Tiêu Nhiên

Đối với việc điều tra Tiêu Nhiên, Lộ Thanh Thanh tỏ ra vô cùng tích cực. Mặc dù từ khi hai người hẹn hò, Tiêu Nhiên đã làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai, nhưng Lộ Thanh Thanh vẫn luôn có những lo lắng khó lòng xóa bỏ. Giờ đây, cơ hội đã đến, đương nhiên cô rất muốn tìm hiểu về con người thật của Tiêu Nhiên.

Sau khi hỏi thăm đồng nghiệp và bạn bè của Tiêu Nhiên, Lộ Thanh Thanh nhanh chóng nắm được lịch trình của anh ta. Cô vội vàng báo cáo mọi chuyện cho Nguyệt Lão, lúc này Nguyệt Lão cũng đã thu thập được những thông tin quan trọng về tổ chức đào tạo tài chính của Tiêu Nhiên.

Hai người dậy sớm, theo lịch trình của Tiêu Nhiên, cùng nhau đến khu chung cư nơi anh ta ở để chờ đợi. Quả nhiên, lịch trình rất đáng tin cậy. Hôm đó là cuối tuần, nhiều người không phải đi làm, nhưng Tiêu Nhiên vẫn dậy sớm. Nguyệt Lão và Lộ Thanh Thanh theo anh ta đến phòng tập gym.

Mọi hành vi của Tiêu Nhiên dường như quá đỗi bình thường. Sau khi rời khỏi phòng tập, anh ta đến quán cà phê. Nguyệt Lão và Lộ Thanh Thanh buộc phải uống vài tách cà phê theo anh ta. Tiếp đó, Tiêu Nhiên gọi điện hẹn bạn bè ăn trưa, đồng thời gửi cho Lộ Thanh Thanh vài tin nhắn hỏi thăm khách sáo.

Khi Lộ Thanh Thanh bắt đầu cảm thấy cuộc sống thường ngày của Tiêu Nhiên quá đỗi bình thường, không ngờ buổi tối anh ta lại hẹn vài người bạn khác giới và cùng giới đến quán bar. Lộ Thanh Thanh chưa từng đến quán bar bao giờ, xem ra Tiêu Nhiên đã giấu cô nhiều chuyện, vì anh ta chưa bao giờ dẫn cô đến quán bar.

Nguyệt Lão và Lộ Thanh Thanh kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài quán bar đến tận 11 giờ đêm. Khi họ nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra và chuẩn bị bỏ cuộc, Tiêu Nhiên bất ngờ một mình rời khỏi quán bar, nghe một cuộc điện thoại rồi đi vào một con hẻm vắng. Nguyệt Lão và Lộ Thanh Thanh phấn khích bám theo anh ta. Nguyệt Lão bí mật thi triển một ít phép, giúp hai người có thể theo dõi Tiêu Nhiên một cách vô hình, ngay cả khi anh ta cảnh giác đến đâu cũng không thể phát hiện.

Trên đường đi, Tiêu Nhiên tỏ ra bồn chồn và căng thẳng. Anh ta cứ luôn cảm thấy có người theo dõi và liên tục ngoái đầu nhìn lại, nhưng không thấy gì.

Đi bộ khoảng mười phút, Tiêu Nhiên rẽ vào một tòa nhà văn phòng cũ kỹ dưới ánh đèn đường vàng vọt. Anh ta bật đèn pin điện thoại, đi xuống cầu thang vào tầng hầm. Nguyệt Lão dẫn Lộ Thanh Thanh bám sát theo sau. Lộ Thanh Thanh nhìn xung quanh tối đen như mực, sợ hãi nép sau lưng Nguyệt Lão, nắm chặt cánh tay hắn.

Tiêu Nhiên vào một căn phòng dưới tầng hầm và đóng cửa lại. Ánh đèn trong phòng hắt ra từ khe cửa. Nguyệt Lão và Lộ Thanh Thanh chỉ có thể đứng ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong. Nguyệt Lão mơ hồ cảm nhận được một luồng tà khí thoang thoảng từ căn phòng Tiêu Nhiên vừa bước vào.

“Trưởng nhóm Tiêu, anh đến rồi!” Một giọng đàn ông trung niên khoảng năm sáu mươi tuổi vang lên trong phòng, giọng nói đầy uy nghiêm.

“Tổng Giám đốc Tiền, chào ông! Cảm ơn ông đã dành thời gian quý báu gặp tôi!” Tiêu Nhiên cung kính nói.

“Gần đây tôi xem báo cáo kết quả kinh doanh của các chi nhánh đào tạo đầu tư tài chính. Trưởng nhóm Tiêu, bên anh cần nỗ lực hơn nữa đấy!”

Nghe đến đây, Nguyệt Lão và Lộ Thanh Thanh mới nhận ra rằng tổ chức đào tạo tài chính như của Tiêu Nhiên không chỉ có một chi nhánh, mà còn có rất nhiều chi nhánh khác đang lan truyền những tư tưởng giá trị quan lệch lạc, coi trọng lợi ích đồng tiền. Nguyệt Lão dần nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Đây không chỉ là vấn đề nhân duyên không được con người coi trọng, mà là thế giới loài người đã xuất hiện quá nhiều kẻ xấu lan truyền những tư tưởng giá trị quan độc hại.

“Xin Tổng Giám đốc Tiền cứ yên tâm, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!” Tiêu Nhiên đột nhiên im lặng một lát: “À gần đây tôi có quen một cô bạn gái, cô ấy có một người bạn tên là Sài Nguyệt. Tôi thấy Sài Nguyệt có một chiếc thẻ đen VIP tối thượng, chắc hẳn thân phận không hề tầm thường, nếu có thể lôi kéo người đó trở thành nhà đầu tư cho tổng công ty của chúng ta, lợi nhuận sẽ tăng lên đáng kể!”

“Ồ, trưởng nhóm Tiêu của chúng ta cũng có bạn gái rồi cơ đấy!” Người đàn ông lớn tuổi trêu chọc nói.

“Đây chỉ là kế hoãn binh để lôi kéo bạn của cô ấy trở thành nhà đầu tư cho công ty chúng ta. Khi mục tiêu đã đạt được, tôi sẽ lập tức đá cô ta!” Tiêu Nhiên nịnh hót nói.

“Trưởng nhóm Tiêu có tiền đồ đấy, tổng công ty sẽ chờ đợi tin tốt của anh!”



Lộ Thanh Thanh đứng ngoài cửa nghe được những lời Tiêu Nhiên nói, lập tức tức giận đến bốc khói. Cô đã luôn cảm thấy Tiêu Nhiên có gì đó không ổn, hóa ra ngay từ đầu anh ta đã không có ý tốt. Thảo nào trong quá trình hẹn hò, anh ta luôn vô tình dò hỏi thông tin về Nguyệt Lão. Giờ đây, Lộ Thanh Thanh mới biết mình chỉ là một công cụ bị Tiêu Nhiên lợi dụng.

Lộ Thanh Thanh tức giận đập mạnh vào cửa, may mắn Nguyệt Lão kịp thời ngăn cản những hành động tiếp theo của cô.

Những người trong phòng nghe thấy tiếng đập cửa, lập tức mở cửa kiểm tra. Nguyệt Lão kịp thời thi triển thuật ẩn thân, che giấu bóng dáng của hai người, đồng thời hóa phép biến ra một con mèo đen. Mèo đen nhanh chóng lao ra cửa, kêu vài tiếng rồi chạy mất.

“Bên ngoài có chuyện gì vậy? Có ai đó?”

“Không có ai, chỉ là một con mèo đen nghịch ngợm!”



Sau khi biết được mục đích tiếp cận mình của Tiêu Nhiên, Lộ Thanh Thanh lập tức đề nghị chia tay vào ngày hôm sau. Tiêu Nhiên cố gắng níu kéo, nhưng thái độ chia tay của Lộ Thanh Thanh rất kiên quyết. Thấy Lộ Thanh Thanh không nể mặt mình, Tiêu Nhiên lộ rõ bản chất thật.

“Cô nghĩ tôi thật sự thích cô sao? Nếu không phải thấy bạn cô có chiếc thẻ đen VIP tối thượng, tôi sẽ không thèm để ý đến một người phụ nữ có ngoại hình và điều kiện bình thường như cô!” Tiêu Nhiên khinh bỉ nhìn Lộ Thanh Thanh từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ mặt khinh thường.

“Anh nghĩ anh là ai chứ, bớt tự cho mình là đúng đi, anh chết đi!” Lộ Thanh Thanh nói xong liền liếc nhìn Tiêu Nhiên rồi quay đầu bỏ đi.

Mối tình của Lộ Thanh Thanh và Tiêu Nhiên khiến Nguyệt Lão phải xem xét lại tình duyên của thế giới loài người. Hắn nhận ra rằng trong hàng ngàn năm qua, hắn chỉ lo mù quáng se duyên cho con người, mà quên mất sự thay đổi trong quan điểm tình cảm của họ. Sự thay đổi quá lớn của thế giới loài người đã ảnh hưởng đến chất lượng của sợi dây tơ hồng. Nguyệt Lão không khỏi thở dài một tiếng.
 
Nhật Ký Hạ Phàm Của Nguyệt Lão
Chương 8: Vụ tấn công kỳ lạ



Edit: Mỳ.

8. Vụ tấn công kỳ lạ

Sau khi điều tra Tiêu Nhiên, mặc dù thu được vài manh mối, Nguyệt Lão vẫn không mấy hài lòng với kết quả. Hắn luôn tự hỏi, rốt cuộc thứ tà khí mà hắn cảm nhận được lúc đó là gì, hay chỉ là ảo giác của hắn?

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Nguyệt Lão cố gắng quay lại tầng hầm mà Tiêu Nhiên đã đến để xem xét, nhưng mỗi lần hắn đến, dường như đều có người ở đó, không nhưng thế mà số lượng người mỗi lần lại đông hơn. Để không gây ra sự đề phòng và cảnh giác của những người đó, Nguyệt Lão đành phải án binh bất động, âm thầm quan sát.

Sau khi chia tay Tiêu Nhiên, Lộ Thanh Thanh và anh ta bắt đầu mối quan hệ “không đội trời chung”. Ở công ty, cả hai đều cố tình tránh mặt nhau. Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Nhiên, cô lại nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên đấm cho anh ta vài quả. Tiêu Nhiên thì tỏ ra không mảy may quan tâm, coi thường mọi hành động của cô.

Chỉ là, Tiêu Nhiên lại bắt đầu công khai nhiệt tình tiếp cận Nguyệt Lão, ra sức nịnh nọt và lấy lòng. Hành động của anh ta khiến những người khác trong công ty nghi ngờ giới tính của anh ta, thậm chí cho rằng anh ta là người đồng tính và đã để mắt đến Nguyệt Lão.

Tuy nhiên, Nguyệt Lão hiểu rõ mục đích tiếp cận của Tiêu Nhiên. “Không có lửa làm sao có khói”, hắn tỏ ra rất lạnh nhạt với mọi sự nhiệt tình của anh ta, thậm chí còn cùng Lộ Thanh Thanh bàn cách cố tình tránh mặt anh ta.

Đúng lúc những ngày tháng trôi qua mà việc điều tra Tiêu Nhiên không có tiến triển gì, thành phố A bắt đầu xảy ra những chuyện kỳ lạ, không hợp lẽ thường. Trong một khoảng thời gian, tin tức trên truyền hình đột nhiên liên tục đưa tin về việc có người bị quấy rối, cướp giật, xâm phạm vào ban đêm. Điều kỳ lạ là, hung thủ sẽ đột ngột tỉnh lại như đang mơ, dừng tay khỏi hành động của mình. Và những người này sau khi bị bắt đều khai rằng không nhớ mình đã làm gì.

Những tin tức được đưa trên truyền hình khiến người dân thành phố A hoang mang lo sợ, đến nỗi nhiều người không dám ra ngoài một mình vào ban đêm, ngay cả dân văn phòng làm thêm giờ buổi tối cũng phải đi cùng nhau mới yên tâm.

Nhưng điều gì càng sợ lại càng dễ xảy ra. Vào một ngày thứ sáu, Lộ Thanh Thanh do viết bản thảo không đạt yêu cầu của cấp trên, đành phải vùi đầu sửa lại. Nhưng cô không nhận ra rằng, khi sửa xong bản thảo và tự mãn với thành quả của mình, cô mới phát hiện ra thời gian đã là hơn chín giờ bốn mươi phút tối, mà cô vẫn còn một mình ở công ty. Vì là thứ sáu, những người khác trong công ty đã vội vã về nhà nghỉ ngơi.

Lộ Thanh Thanh tắt máy tính, thu dọn đồ đạc, cố gắng nuốt nước bọt, liều mình bước ra khỏi công ty.

Gió đêm lướt qua đường phố, mang theo hơi se lạnh. Đèn đường hai bên đường phố lặng lẽ và cô đơn chiếu sáng. Lúc này, đường phố vắng vẻ, ngay cả xe cộ qua lại cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lộ Thanh Thanh ôm chặt lấy cánh tay, không khỏi rùng mình. Những tin tức được đưa trên truyền hình liên tục ùa vào đầu cô, khiến cô trở nên lo lắng bất an.

Lúc này, Lộ Thanh Thanh rất muốn bắt một chiếc taxi. Chỉ là, đường phố ngay cả xe qua lại cũng rất ít. Thế là cô lấy điện thoại ra, định dùng ứng dụng gọi xe. Nhưng điều không may là thời gian gọi xe đã hết. Lộ Thanh Thanh đành tự trách mình xui xẻo, lấy hết can đảm bước nhanh về phía căn hộ, trong lòng không ngừng cầu khấn các vị thần phật phù hộ bình an.

Lộ Thanh Thanh tim đập thình thịch đi một đoạn đường dài, ngay khi chỉ còn cách căn hộ một con phố, cô mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn thả lỏng. Nhưng điều cô không ngờ là, đúng lúc cô đang thầm mừng vì mình may mắn, một bóng đen từ sau cây đại thụ gần đó lao ra, xô cô ngã xuống đất.

Dưới ánh đèn đường, Lộ Thanh Thanh nhìn rõ hình dáng của bóng đen xô ngã cô. Đó là một người đàn ông gầy gò, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Đôi mắt người đàn ông đờ đẫn vô hồn, mặt không biểu cảm, nhưng sức lực của tên này lại rất lớn. Tên đó dùng một tay đè chặt Lộ Thanh Thanh xuống đất, đồng thời dùng tay kia ra sức giật lấy túi xách của cô. Trong lúc giằng co, Lộ Thanh Thanh cảm thấy dường như nhìn thấy một luồng khí đen mờ ảo vây quanh mặt người đàn ông.

Người đàn ông giật được túi xách của Lộ Thanh Thanh, cô tưởng tên đó sẽ cầm túi bỏ chạy. Nhưng điều Lộ Thanh Thanh không ngờ là, người đàn ông vứt túi xách sang một bên, rồi dùng hai tay ra sức bóp cổ cô. Lộ Thanh Thanh bị người đàn ông khống chế chặt cứng, dù cô có giãy giụa thế nào, tên đó vẫn vững như bàn thạch, không hề có ý định buông tha. Lộ Thanh Thanh kinh ngạc nhận ra, trong suốt quá trình hành hung cô, biểu cảm trên mặt người đàn ông không hề thay đổi.

Lộ Thanh Thanh không có chút sức lực nào để chống trả trước sự tấn công của người đàn ông trước mặt. Cô nghĩ, có lẽ ngày làm người ở thế giới này của mình sắp kết thúc rồi. Cô đã giãy giụa đến kiệt sức, nên từ từ buông xuôi, mặc cho người đàn ông ra sức bóp cổ mình, còn cô chỉ lẩm nhẩm trong lòng “tạm biệt thế giới”!

Đúng lúc Lộ Thanh Thanh đã kiệt sức, nói lời tạm biệt cuối cùng với thế giới, chuẩn bị nhắm mắt chờ đợi cái chết, cô mơ hồ nhìn thấy một luồng ánh sáng đỏ lóe lên, rồi một luồng ánh sáng đỏ khác đánh trúng người đàn ông đang bóp cổ cô. Người đàn ông bị ánh sáng đỏ đánh trúng, lập tức nhắm mắt, buông tay, ngã xuống đất bên cạnh.

“Lộ Thanh Thanh, cô không sao chứ?”

Lộ Thanh Thanh yếu ớt nheo mắt, cô cảm thấy bên tai mình vang lên một giọng nói quen thuộc, đồng thời mơ hồ nhìn thấy một đôi bàn tay ấm áp từ trong ánh sáng đỏ vươn ra, ôm lấy vai cô.

“Sài Nguyệt, là anh sao? Sao người anh lại phát ra ánh sáng đỏ vậy?” Lộ Thanh Thanh cố gắng nheo mắt, nhìn người trước mặt đang phát ra ánh sáng đỏ.

“Ánh sáng đỏ? Cô lại nhìn thấy ánh sáng đỏ trên người tôi?” Nguyệt Lão rất ngạc nhiên trước lời nói của Lộ Thanh Thanh.

“Anh… các anh kỳ lạ quá! Người anh phát ra ánh sáng đỏ, người vừa nãy phát ra khí đen…” Lộ Thanh Thanh nói xong thì ngất lịm đi.

Nguyệt Lão rất ngạc nhiên trước lời nói của Lộ Thanh Thanh, ngạc nhiên vì cô lại nhìn thấy tiên khí hộ thể trên người hắn, còn khí đen mà cô nói, thực chất là tà khí phát ra từ người đàn ông tấn công cô.

Quả nhiên, vụ tấn công kỳ lạ giống như những gì được đưa tin trên truyền hình, hung thủ sau khi tỉnh lại, thực sự không nhớ mình đã làm gì. Nguyệt Lão cũng nhận thấy, sau khi hung thủ tỉnh lại, tà khí cũng biến mất theo. Thế là đúng như hắn phán đoán, những hung thủ tấn công người vào ban đêm, có lẽ đã bị một loại tà khí nào đó nhập vào người, tà khí sẽ xúi giục người ta làm những việc mà bình thường sẽ không làm và không dám làm.

Và bây giờ, những cơ sở đào tạo truyền bá tư tưởng quan điểm méo mó ở nhiều nơi, cộng thêm tà khí tùy ý nhập vào người tấn công người khác, khiến chuyến thị sát nhân gian của Nguyệt Lão trở nên ngày càng phức tạp và khó khăn hơn.
 
Nhật Ký Hạ Phàm Của Nguyệt Lão
Chương 9: Tà Tinh



Edit: Mỳ

9. Tà Tinh

Kể từ sau vụ tấn công kỳ lạ, Nguyệt Lão phát hiện Lộ Thanh Thanh luôn lén lút trốn một bên âm thầm quan sát hắn. Hắn vốn tưởng rằng lần trước Lộ Thanh Thanh gặp nạn, bị thương nên đầu óc không tỉnh táo lắm, cho rằng cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng những hành động gần đây của Lộ Thanh Thanh khiến hắn không khỏi nghi ngờ.

Nguyệt Lão vốn tưởng Lộ Thanh Thanh chỉ âm thầm quan sát một thời gian rồi bỏ cuộc, nhưng hắn không ngờ Lộ Thanh Thanh lại trực tiếp tìm hắn hỏi thẳng.

“Nói đi Sài Nguyệt, hôm đó anh cứu tôi đã dùng tà thuật gì vậy? Tôi thấy anh chỉ vung tay nhẹ nhàng mà đã b*n r* một luồng ánh sáng đỏ đánh gục tên côn đồ kia!” Lộ Thanh Thanh nói xong thì nghi ngờ nhìn chằm chằm Nguyệt Lão.

“Cô lại nhớ hết sao…” Đối mặt với câu hỏi của Lộ Thanh Thanh, Nguyệt Lão lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, “Tà thuật gì chứ? Đó là tiên pháp, tiên pháp đó!”

“Tôi cứ thấy anh không giống người cũng chẳng giống quỷ, rõ ràng là dùng tà thuật!”

“Tà thuật? Tôi đây đường đường là Nguyệt Lão se duyên, mắc gì phải dùng tà thuật, cô là con người sao lại nói chuyện vô lý vậy!” Nguyệt Lão tức giận đến mức sắp biến về nguyên hình.

“Ha ha ha, tôi đùa anh thôi! Anh đây là tự khai thân phận sao? Anh thật sự là Nguyệt Lão à? Nhưng Nguyệt Lão trong truyền thuyết không phải như anh, mặt anh non choẹt khác gì mấy nhóc mọt sách đâu, tôi không tin!”

“Những gì cô thấy bây giờ là do tôi hóa thân thôi!” Nguyệt Lão tỏ vẻ mệt mỏi, không muốn giao tiếp với con người nữa.

“Thôi được rồi, dù sao anh cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, vậy nên tôi tạm thời tin anh là Nguyệt Lão nhé!” Lộ Thanh Thanh trêu chọc nói.

“Cô biết thân phận thần tiên của tôi mà sao vẫn có thể bình tĩnh như vậy nhỉ?”

“Có gì mà phải kích động chứ, tôi phải kích động vì được kết bạn với tiên mới đúng à? Không cần thiết, nếu tôi cũng trở thành tiên, nhất định tôi sẽ rất kích động! Anh như thế này mà chạy ra đường oang oang nói mình là tiên thì chẳng ai thèm tin đâu!”

“Được rồi, quả nhiên con người bây giờ đã bình tĩnh đến mức không còn ngạc nhiên trước những chuyện không thể hiểu nổi nữa!”

“Không, không đúng! Phải nói là con người đã thờ ơ với những chuyện không liên quan đến mình nữa rồi!”

“Xem ra thế giới loài người thật sự đã dần trở nên lạnh lùng, bắt đầu đánh mất những tình cảm ấm áp nguyên thủy nhất!”

“Hừ, là Nguyệt Lão mà anh còn dám nói. Có phải sợi tơ hồng của tôi với Tiêu Nhiên là do anh se không, Nguyệt Lão như anh thật không đáng tin!”

“Cái này…”

Nói xong, Nguyệt Lão chỉ thở dài một hơi, còn Lộ Thanh Thanh sau khi giải đáp hết những thắc mắc trong lòng thì thản nhiên tập trung vào công việc của mình.

Trong những ngày tiếp theo, cuộc sống rất bình lặng, những vụ tấn công kỳ lạ cũng không còn xảy ra thường xuyên như trước. Nguyệt Lão đoán rằng có lẽ lần ra tay trước của hắn đã khiến nguồn gốc tà khí biết được có một sức mạnh nào đó có thể đối phó với chúng nên đã thu liễm lại.

Lộ Thanh Thanh thỉnh thoảng vẫn nhắc đến chuyện cô bị tấn công với Nguyệt Lão, mãi đến một thời gian sau cô mới nhớ ra và kể cho Nguyệt Lão chuyện cô thấy Tiêu Nhiên có tà khí giống như trong vụ tấn công. Điều này khiến Nguyệt Lão phải chuyển sự chú ý trở lại Tiêu Nhiên, hắn quyết định sẽ đến tầng hầm mà Tiêu Nhiên đã đến để điều tra, hắn đoán rằng ở đó sẽ tìm được một số manh mối cần thiết.

Đột nhiên một ngày, Lộ Thanh Thanh vô tình biết được Tiêu Nhiên sẽ đi tỉnh khác tham gia buổi giới thiệu của tổng công ty tổ chức đào tạo đầu tư tài chính. Điều này có nghĩa là nhân viên của tổ chức đào tạo đầu tư tài chính của họ sẽ đi công tác xa. Lộ Thanh Thanh kể chuyện này cho Nguyệt Lão, đây là một cơ hội rất tốt để Nguyệt Lão đến điều tra tầng hầm.

Nguyệt Lão vốn không muốn dẫn Lộ Thanh Thanh đến tầng hầm nữa, một là lo cô gặp nguy hiểm, hai là lo cô bị cuốn vào rắc rối lớn hơn. Nhưng sau khi Lộ Thanh Thanh biết kế hoạch đến điều tra tầng hầm của Nguyệt Lão, cô vẫn kiên quyết đi cùng hắn, dù Nguyệt Lão từ chối thế nào cô cũng đòi đi theo. Nguyệt Lão không còn cách nào khác đành đồng ý dẫn cô đi.

Đến ngày Tiêu Nhiên đi công tác xa, Nguyệt Lão dẫn Lộ Thanh Thanh tránh mặt mọi người xung quanh, lén lút đến tầng hầm đó. Mà kỳ lạ ở chỗ là Nguyệt Lão và Lộ Thanh Thanh đến tầng hầm thì kinh ngạc phát hiện cửa phòng ở tầng hầm không đóng, thế là hai người yên tâm đẩy cửa bước vào và tiện tay bật đèn.

Căn phòng không lớn lắm, cách bài trí bàn ghế bên trong giống như một phòng họp, ở giữa có một chiếc bàn tròn lớn, xung quanh bàn tròn được xếp gọn gàng hơn chục chiếc ghế. Ánh đèn trong phòng mờ tối, thoang thoảng mùi ẩm mốc, bên trái phòng có một đống đồ lặt vặt.

Lộ Thanh Thanh và Nguyệt Lão đi vòng quanh phòng vài vòng nhưng không phát hiện ra gì. Đúng lúc hai người thất vọng lắc đầu sắp rời đi, Nguyệt Lão đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức tà ác bốc lên. Lộ Thanh Thanh vừa định mở cửa bước ra thì một đám khí đen nhanh chóng lao ra bịt kín cửa, Lộ Thanh Thanh bị tình huống đột ngột làm cho hoảng sợ hét lên một tiếng.

“Á~ ma!”

Nghe thấy tiếng hét, Nguyệt Lão lóe lên một cái đã đứng chắn trước mặt Lộ Thanh Thanh.

“Không phải ma, là tà tinh! Đừng sợ!” Nguyệt Lão khẳng định nói.

Ngay sau đó, Nguyệt Lão thi triển một pháp thuật nhỏ, dễ dàng tiêu diệt con tà tinh đột ngột xuất hiện.

“Con tà tinh này dường như rất muốn chui vào người tôi, đáng sợ quá! Nếu tôi bị nhập hồn thì có phải sẽ biến thành người đàn ông đã tấn công tôi lần trước không thế?” Lộ Thanh Thanh kinh hồn bạt vía nhìn Nguyệt Lão hỏi.

“Nếu bị nhập hồn thì đúng là sẽ biến thành như vậy, cô đừng sợ, có tôi là đại thần tiên ở đây rồi! Đã bảo cô đừng đi theo tôi mà, ai bảo cô không nghe, bây giờ sợ rồi chứ gì?”

Lộ Thanh Thanh không trả lời, chỉ im lặng trốn sau lưng Nguyệt Lão, nắm chặt lấy tay áo hắn, trên mặt vẫn còn vẻ kinh hãi.

“Đây là loại tà tinh gì vậy?”

“Tà tinh có rất nhiều loại, con tà tinh chúng ta gặp giống như được hình thành từ một loại chấp niệm nào đó…”

Nguyệt Lão không nói hết câu, trong lòng hắn đã hiểu rõ con tà tinh trước mắt được sinh ra từ lòng tham và ý nghĩ xấu xa của con người. Những lòng tham và ý nghĩ xấu xa khác nhau sẽ sinh ra những con tà tinh khác nhau, những con tà tinh khác nhau nhập vào người con người sẽ khiến h*m m**n nội tâm của con người được phóng đại vô hạn, vì vậy mới sinh ra những hành vi phạm tội khác nhau. Theo tình hình hiện tại, đã có rất nhiều tà tinh được sinh ra, càng nhiều ý nghĩ xấu xa và lòng tham thì những tình cảm tốt đẹp thuần khiết sẽ không còn tồn tại nữa.

Đúng lúc đó, Thần Tài từ trên trời đáp xuống ngay trước mặt hai người họ. Y nhìn xung quanh rồi nói: “Nguyệt Lão, nơi này tà khí quá nặng, nhanh chóng phong ấn nơi này lại thôi”.
 
Back
Top Bottom