Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ
Chương 169


Chương 169:Không lâu sau, Cố Minh đã tới khách sạn, hơi thở chết chóc nặng nề trùm khắp phòng, hốc mắt Chung Hiểu Âu khóc tới đỏ ửng, dường như mẹ Hà Ninh cũng khóc không ngừng được, mặt mày Hà Ninh như người chết, hoàn toàn không có sức sống, chỉ ngây người như thế, đôi mắt trống rỗng không biết nhìn đi đâu.

Chung Hiểu Âu vẫn ôm Hà Ninh, không dám buông tay, Cố Minh vỗ vai cô, có mặt đương sự, cũng không tiện hỏi tình hình cụ thể, may mà sau khi Chung Hiểu Âu gọi điện, mẹ cô và bác trai bắt xe đi từ Nam Sung tới trong đêm, Chung Hiểu Âu kể cho bọn họ tình hình đại khái, bố Hà Ninh không nhịn được mắng mỏ, "Bà điên rồi à?

Bà nhất định muốn ép chết nó bà mới cam lòng à?"

Bác trai ôm lấy Hà Ninh, giống như ôm một thi thể.Chung Hiểu Âu thấy không khí kì quái như thế, chỉ đành sắp xếp, "Con đưa chị về chỗ con, hai người chăm sóc bác gái nhé, có gì liên hệ qua điện thoại, được không ạ?"

Mẹ Chung Hiểu Âu dặn dò mấy câu, trong hoàn cảnh này cũng không tiện chào hỏi, đây là lần đầu tiên Cố Minh gặp mẹ Chung Hiểu Âu, không hề chuẩn bị, không kịp trở tay, hai người đỡ Hà Ninh lên tắc-xi, Hà Ninh không hề giãy giụa, giống như mất đi linh hồn, mặc người sắp đặt.Sau một phen giày vò, mới đưa được Hà Ninh về nhà, về tới nhà một lúc lâu, Hà Ninh mới lên tiếng, "Tìm cho chị một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, chị muốn đi tắm."

Chung Hiểu Âu lo lắng Hà Ninh lại làm chuyện dại dột trong phòng tắm, không chịu đồng ý."

Vậy em nhìn chị tắm đi."

Hà Ninh cười khổ.Chung Hiểu Âu lại cảm thấy có chút khó xử.Hà Ninh dựa vào sô-pha, đôi mắt vô thần, "Yên tâm đi, chị không chết ở nhà em đâu, chị cũng không có dũng khí, trước kia chị rất khinh bỉ những người tự sát, nhưng lần này, cuối cùng chị cũng hiểu, con người phải đi tới bước đó là vì thật sự không tìm được đường sống nữa."

Mộc lúc lâu Hà Ninh không lên tiếng, vừa cất lời liền nói bậy nói bạ, giống như kẻ say rượu.Cuối cùng Chung Hiểu Âu vẫn không yên tâm, khép hờ cửa nhà tắm, Hà Ninh cũng không nói gì, lúc này Chung Hiểu Âu mới dựa vào vai Cố Minh, trong lòng mệt mỏi, cô nắm lấy tay Cố Minh, lẩm nhẩm, "Chỉ thiếu một chút nữa, nếu em không túm được, Hà Ninh cũng đi rồi."

Chung Hiểu Âu vừa nghĩ tới cảnh tượng trước đó, tới giờ vẫn còn sợ hãi, một phen giày vò qua đi, đã gần hai giờ sáng, Cố Minh ôm cô, vỗ vai cô, dỗ dành, "Không sao rồi, không sao rồi."

"Bác gái em cũng thật là, sao lại dẫn theo người ngoài tới tát vào mặt con gái mình, còn đánh Vương Linh, sao lại phong kiến cổ hủ vậy chứ, có bệnh à?"

Cố Minh lắc đầu, nhân tính ác độc, chuyện hồ đồ gì cũng có thể làm được, Cố Minh xoa mặt Chung Hiểu Âu, trong lòng cũng không tránh được lo lắng, "Nếu nhà em biết em giao du cùng một người phụ nữ, cũng sẽ làm thế với em sao?"

Đột nhiên Cố Minh hỏi ra, Chung Hiểu Âu ngẩng đầu, thật ra cô cũng không biết, có một số chuyện, trước khi xảy ra, không ai biết được diễn biến sau đó sẽ thế nào.

Cũng vì thế, Chung Hiểu Âu không nghĩ tới việc bác gái không chỉ khóc lóc làm loạn đòi tự tử, mà còn dẫn theo người ngoài tới chỉnh đốn Hà Ninh, cũng không nghĩ được, người như chị họ suýt chút nữa lại tự sát, tư tưởng của gia đình cô có lẽ cũng không cởi mở hơn, nếu không nhiều năm qua, nên nói cũng đã sớm nói, nhưng mẹ cô sẽ làm vậy với cô sao?

Nếu mẹ làm vậy với bản thân, có phải Chung Hiểu Âu cũng sẽ giống như Hà Ninh không có cách nào sống tiếp được không?

Sẽ không đâu, cô không nỡ Cố Minh, cô mới ở bên Cố Minh bao lâu, ông trời ưu ái cô biết bao, mới để cô tiếp cận được người phụ nữ này, mới để cô và Cố Minh ở bên nhau, Chung Hiểu Âu còn muốn cùng Cố Minh sống tới đầu bạc, cô ngẩng đầu nhìn đầu Cố Minh, nỉ non, "Không biết nữa, nhưng em không nỡ chị, em muốn cùng chị, tiếp tục bước tiếp.

Em còn muốn một ngày kia, hai chúng ta mặc chiếc váy cưới màu trắng lên người, lần trước em nhìn thấy một mẫu rất đẹp trên tạp chí, chị mặc chắc chắn đẹp chết mất, em muốn kết hôn với chị."

Cố Minh ngây ra, sau đó trợn mắt với cô, "Trung Quốc thì kết hôn gì chứ."

Chung Hiểu Âu ngẩng đầu, "Chỉ là luật pháp không công nhận, nhưng chúng ta có thể tổ chức hôn lễ, chị có từng nghĩ tới cảnh lễ kết hôn của chúng ta không?"

Vì khóc quá nhiều, âm mũi của Chung Hiểu Âu rất nặng, đôi mắt sưng lên như quả đào, cô đưa tay Cố Minh đặt lên đôi mắt sưng đỏ, "Em từng nghĩ tới, bố chị nắm tay chị, bố em nắm tay em, chúng ta sẽ đi từ hai nơi khác nhau tới bên cổng hoa, bố em và bố chị sẽ lui đi, chúng ta nắm tay nhau, đi trên thảm đỏ, trước mặt chúng ta, có hai đứa trẻ không biết Trì Úy tìm ở đâu về, bạn nhỏ cầm giỏ hoa tung cánh hoa suốt một đường, Trì Úy và Hứa Nặc, tổng giám đốc Quan và chị Mộc ở hai bên bắn pháo hoa, bố mẹ ngồi ở bên đó, đợi lấy phong bì của chúng ta."

"Em đang nằm mơ à."

"Vâng, nằm mơ giữa ban ngày."

Chung Hiểu Âu nghĩ tới tình cảnh hiện tại, thở dài, cô nhìn sang cửa nhà tắm, "Em đi xem thử."

Cố Minh ngăn lại, "Không cần đâu, để cô ấy ở một mình đi."

Nếu Hà Ninh đã nói như thế, Cố Minh nghĩ có lẽ Hà Ninh sẽ không làm chuyện ngốc nghếch gì ở nhà bọn họ."

Em đi trải ga giường cho chị ấy."

Chung Hiểu Âu đứng dậy, thay ga giường mới cho Hà Ninh, Hà Ninh tắm một lúc lâu mới ra khỏi nhà tắm, quá mệt, cũng đã muộn, "Tối nay em ngủ cùng chị nhé."

Chung Hiểu Âu đề nghị, Hà Ninh từ chối, nhưng Chung Hiểu Âu không thỏa hiệp, tối đó, Chung Hiểu Âu ngủ chung với chị họ, một mình Cố Minh ngủ ở phòng ngủ chính, giày vò cả tối, Cố Minh đã không còn cơn buồn ngủ, lại đau đầu dữ dội, cô ấy không muốn uống thuốc, chỉ cố gắng nhắm mắt, nhưng cảnh tượng hỗn loạn tối nay cứ lặp đi lặp lại trước mắt, rất nhiều chuyện khó khăn hơn tưởng tượng, thậm chí, tới thời đại này, còn dùng mê tín phong kiến đề điều trị đồng tính luyến ái, cũng thật dung tục, Cố Minh ôm lấy đầu mình, không muốn nghĩ tiếp.Giường ở phòng cho khách chật chội, Chung Hiểu Âu vẫn cảm thấy đủ không gian, vì Hà Ninh co người lại, dựa sát tường, cảm giác cả người đều dính lên tường, Chung Hiểu Âu nhẹ nhàng ôm lấy Hà Ninh từ sau lưng, vỗ lên vai cô, cả tối, dường như tất cả mọi người đều mất ngủ.Người nhà Chung Hiểu Âu cũng tới, lại phải chăm sóc Hà Ninh, thế là xin nghỉ, nghỉ ngơi mấy ngày, bình thường cũng thường xuyên nói chuyện với mẹ về tình hình bên nhà bác gái, vì để tránh bọn họ lại xung đột, mấy ngày nay, đều không để hai mẹ con Hà Ninh gặp mặt.

Có một chiều, bác trai gọi điện thoại tới, ông nói muốn đưa bác gái về, bác trai chạy tới nhìn Hà Ninh một cái, không nói gì, nhưng hút rất nhiều thuốc, rồi để lại một tờ giấy trên bàn, trước khi đi dặn dò Chung Hiểu Âu chăm sóc tốt cho Hà Ninh, từ đó, bác gái và Hà Ninh không gặp nhau nữa, mẹ Chung Hiểu Âu khó khăn lắm mới tới Thành Đô một chuyến, liền tới chỗ Chung Hiểu Âu mấy hôm, Vương Linh tới dẫn Hà Ninh đi, không biết tiền đồ của hai người sẽ thế nào, người ta nói comeout là cuộc chiến lâu dài, mà cô và Cố Minh, còn chưa bắt đầu.Mẹ Chung Hiểu Âu mở tủ lạnh, thấy bên trong không có thứ gì, bảo cô cùng bà đi chợ mua ít đồ ăn."

Xin nghỉ lâu thế không sao chứ?

Hay là mai mẹ cũng về nhé."

Mẹ Chung vừa chọn củ cải vừa hỏi."

Không sao, đúng lúc thời gian trước con tăng ca nhiều, có thể đổi lại, bình thường bảo mẹ lên chơi, mẹ toàn bảo trong nhà có chuyện này chuyện kia, lần này nếu không phải vì chuyện của Hà Ninh, mẹ cũng không đi theo tới đây."

"Đúng thế, ai biết được, bác gái con cũng thật là, sao lại dẫn theo cái bà điên họ Vương kia đi cùng chứ."

Mẹ Chung lắc đầu."

Hôm đó con không túm được Hà Ninh là xong rồi."

Mẹ Chung quay đầu lại, vỗ lên tay Chung Hiểu Âu, "Đúng thế, chắc chắn con cũng bị dọa rồi, một gia đình yên ấm, sao lại thành thế này.

Ôi!"

Mẹ Chung thở dài.Lời nói trào lên cổ họng Chung Hiểu Âu, lượn lờ mấy vòng, cuối cùng, cô hỏi ra, "Mẹ, mẹ nói xem nếu con là Hà Ninh, liệu mẹ có dẫn thím Vương tới giày vò con không?"

"Sao mẹ có thể chứ?

Bà điên kia đầu óc có vấn đề.

Chuyện nhà chúng ta tự chúng ta giải quyết, con cái có không nghe lời, chúng nên tự mình dạy dỗ, kéo theo người ngoài tới làm gì."

Xem ra mẹ cô rất ghét người phụ nữ mập mạp kia, "Hơn nữa sao con lại giống Hà Ninh?"

Mẹ Chung chọn thêm mấy củ khoai tây cho vào giỏ, nhưng nghĩ kĩ lại, cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng có chút hoảng hốt, vô thức gạn hỏi một câu, "Con giống Hà Ninh?"

Trái tim Chung Hiểu Âu đập như sấm, gương mặt đột nhiên đỏ lên, vừa định mở miệng, bà chủ sạp rau vứt rau tới thu tiền, "Tổng cộng mười lăm đồng tám."

"Mười lăm đồng không được à?"

Mẹ Chung nghĩ nhất định là bản thân nghĩ quá nhiều, lúc này mới trả giá với chủ sạp rau."

Được được được, cầm đi."

Chủ sạp cũng không nói nhiều."

Hà Ninh cũng đáng thương."

Mẹ Chung nhét rau trong tay vào tay Chung Hiểu Âu, "Đường đường là giảng viên đại học, công việc... công việc cũng mất rồi, con nhìn bây giờ con bé gầy thế kia, không giống hình người, bác gái con còn ép nó, thật là có thể ép chết người cũng nên."

"Đúng thế, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất?

Mẹ, bác gái chính là biến thái, lúc nào cũng bảo vì muốn tốt cho Hà Ninh, nhưng bọn họ biết Hà Ninh cần gì không?

Hà Ninh thích phụ nữ, chị ấy căn bản không thích đàn ông, còn bắt chị ấy đi xem mắt, cứ nói phải có con mới hạnh phúc, chẳng phải là đem hạnh phúc của con cái chôn cất trong con đường mà bọn họ cho là đúng đắn à."

Chung Hiểu Âu nói một hơi, trong lòng mẹ Chung có chút ngờ vực, "Cũng không thể nói vậy..."

Mẹ Chung không muốn tiếp tục nói về chuyện Hà Ninh, liền chuyển chủ đề, "Gần đây con có gặp được cậu trai nào thích hợp không?"
 
Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ
Chương 170


Chương 170:Đồng tử của Chung Hiểu Âu dần dần mở to, trán nhăn chặt lại, cô rất sợ mẹ hỏi tới vấn đề này, thật là lần trước sau khi Hà Ninh bị buộc phải comeout, mẹ cô dường như mơ hồ cảm nhận được, giục kết hôn càng dữ dội hơn trước, lần trước tham khảo ý kiến Vương Linh, Vương Linh nói cho bản thân một số cách, Chung Hiểu Âu có thử, nhưng không hiệu quả, vì không ở cùng thành phố, có lẽ không kịp thời nhận được phản hồi.Mẹ cô chạm vào vai cô, tiếp tục hỏi, "Hỏi con đấy, trong cơ quan có nhìn trúng đồng nghiệp nam nào không, hay là bạn bè có giới thiệu cho con không?"

Chung Hiểu Âu nhìn khu chợ nhộn nhịp, sợ hãi nuốt lại lời muốn nói, "Không có ai, đàn ông bây giờ chẳng ra sao cả, hoặc là bề ngoài lôi thôi lếch thếch, hoặc là rất trịnh thượng, cho rằng mình là cái rốn của vũ trụ."

"Thật sao, đàn ông như thế cũng không được, phải tìm người khiêm tốn có chí tiến thủ, đúng rồi, không phải lúc trước con nói cần tiền mua nhà, sao sau đó lại không có tin tức gì nữa?"

"À, cái đó..."

Chung Hiểu Âu hít một hơi, không biết tại sao chủ đề của mẹ mình lại chuyển tới chuyện này, "Vốn dĩ con muốn mua, kết quả căn nhà đó phải thanh toán toàn bộ, nên bạn con mua rồi, sau này con sẽ ở chung với chị ấy, chị ấy trả tiền cải tạo."

Chung Hiểu Âu sờ mũi, cô vẫn không có cách nào nói cho mẹ biết người bản thân đang ở cùng chính là bạn gái của cô.Mẹ Chung cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không hỏi tiếp, mẹ Chung ở Thành Đô nấu nướng mấy hôm cho hai người, Cố Minh có chút cẩn thận, quả thật là không biết nên phải ở chung với mẹ Chung thế nào, cho nên cô ấy cố gắng tăng ca, ở lại công ty, nhưng dường như người nhà họ Chung có một thói quen, là chờ đợi những người chưa về nhà, có hôm, hơn mười giờ Cố Minh mới về, mẹ Chung và Chung Hiểu Âu vẫn ngồi trên sô-pha xem tivi."

Chào cô, cô vẫn chưa đi nghỉ ạ?"

"À, Tiểu Minh về rồi à, sao về muộn thế?

Công việc vất vả lắm à?

Ăn tối chưa?

Trong nồi còn canh, cô đi hâm nóng cho cháu."

Sống chung dưới mái nhà, mấy ngày trước, Chung Hiểu Âu liền giới thiệu, người này là người sống cùng nhà, cũng là cấp trên của cô, họ Cố, mẹ Chung tới chơi mấy hôm, đương nhiên ngủ chung giường với Chung Hiểu Âu, một mình Cố Minh ngủ ở phòng ngủ chính."

Hả?

Cấp trên à?

Vậy mẹ phải xưng hô thế nào?

Gọi là phó tổng Cố à?"

Mẹ Cố thật thà hỏi."

Không cần, mẹ gọi tên chị ấy là được, Cố Minh."

Chung Hiểu Âu xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, bảo mẹ mình gọi Cố Minh là phó tổng Cố, cảm giác có chỗ nào đó kì quái.Mấy hôm sau, mẹ Chung cũng chỉ gặp được vị phó tổng Cố có vẻ ít nói, rất lạnh lùng này vào buổi sáng khi bà gọi hai người dậy ăn sáng, cùng buổi tối lúc ăn cơm, mẹ Chung nghĩ đây là cấp trên của con gái mình, cũng không khỏi nhiệt tình, kéo gần khoảng cách, liền gọi là Tiểu Minh."

Cô ơi không cần đâu, cháu ăn ở công ty rồi."

Cố Minh thấy vành mắt bà phiếm đỏ, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn Chung Hiểu Âu cũng y hệt."

Hôm nay cô hầm gà táo đỏ, cô múc cho cháu một ít nhé."

Nói xong, mẹ Chung liền vào trong bếp."

Sao thế?"

Cố Minh hỏi Chung Hiểu Âu, chỉ lên mắt.Chung Hiểu Âu lại chỉ lên màn hình máy tính, Cố Minh ngạc nhiên, "Em điên à?"

Trên màn hình là cảnh chiếc áo nhuộm đỏ cuối cùng trong Brokeback Mountain.Chung Hiểu Âu dụi mắt, nhìn về phía nhà bếp, nhỏ tiếng nói, "Mẹ nói chán, muốn xem phim, trong máy tính em chỉ có mấy bộ phim này."

Chung Hiểu Âu nhún vai, thật ra cô cũng rất sợ, nhưng vấn muốn thử xem, cũng phải nhấc chân tiến về phía trước, may mà suốt quá trình mẹ Chung không có phản ứng quá khích nào, nhìn xem tới đoạn lăn giường thì đứng dậy đi rót nước."

Ngày mai mẹ em về rồi."

Chung Hiểu Âu phủ bên tai Cố Minh khẽ nói.Cố Minh yếu ớt gật đầu, mẹ Chung đã bưng canh ra ngoài, Cố Minh chỉ đành nhận lấy, xem phim xong, Chung Hiểu Âu đi tắm, Cố Minh không thể không nói chuyện với mẹ Chung đang ngồi trên bàn ăn."

Nghe Chung Hiểu Âu nói cháu là người Thượng Hải?"

"Vâng."

"Sống ở đây đã quen chưa?

Đồ ăn tương đối dầu mỡ, ở chỗ chúng tôi, hà, thời tiết luôn âm u ẩm ướt."

"Cháu quen rồi ạ, cũng ở đây nhiều năm rồi, sắp thành người Tứ Xuyên rồi ạ, cô, canh này ngon quá."

"Công việc ở công ty các cháu vất vả lắm à?

Mấy hôm nay Hiểu Âu lại xin nghỉ, có ảnh hưởng tới công việc của nó không?"

"Vẫn ổn ạ, em ấy đã sắp xếp công việc của mình rồi, không sao đâu ạ."

Mẹ Chung nói chuyện, rồi chống cằm, ánh mắt nhìn Cố Minh, nhưng lại không giống như nhìn Cố Minh, Cố Minh không biết bà đang nghĩ gì, không dám làm phiền, trong nhà rất yên tĩnh, mẹ Chung trầm tư một lúc, hé miệng, lại nuốt lại lời muốn nói, sau đó cười cười, nói với Cố Minh, "Bình thường còn phải phiền cháu chăm sóc cho Hiểu Âu nhà chúng tôi."

"Cô nói gì vậy chứ, em ấy, làm việc rất tốt, rất tiến bộ."

Ngày hôm sau, vẫn là Chung Hiểu Âu tiễn mẹ Chung tới nhà ga, tàu cao tốc, cũng rất tiện, "Con nói với bố rồi, bảo bố tới nhà ga đón mẹ, mẹ đi đường cẩn thận nhé."

"Ừm, Hiểu Âu này, con đừng chê mẹ lắm lời, chê mẹ phiền, nếu tìm được chàng trai nào thích hợp thì cứ tìm hiểu, con cũng không còn nhỏ nữa."

Trong lòng mẹ Chung có một cái động, bà có chút lo lắng về cái động kia, nhưng bà không nói với ai.Chung Hiểu Âu không lên tiếng, làm như không nghe thấy, giúp bà sắp xếp chút đặc sản mang về nhà, "Có thời gian thì mẹ lại lên thăm con nhé."

Mẹ Chung không nói gì nữa, quay người, đi về phía nhà ga, Chung Hiểu Âu nhìn bóng lưng thấp bé đi xa dần của bà, trong lòng chua xót, cảm giác không nói thành lời, mãi tới khi không thấy bóng dáng mẹ đâu nữa, lúc này cô mới bắt xe về nhà.Mẹ Chung về tới nhà, dáng vẻ vẫn buồn bã không vui, mấy ngày sau bố Chung mới phát hiện, có tối, hai vị phụ huynh đánh răng rửa mặt xong nằm lên giường, mẹ Chung lật đi lật lại không ngủ được, bố Chung thật sự không nhịn được liền hỏi, "Sao thế?

Từ Thành Đô quay về liền như thế, còn lo lắng Hà Ninh à?"

"Hả?"

Mẹ Chung co chân, hai tay gác lên mặt, lắc đầu, thở dài, "Lão Chung này, ông nói xem có phải tôi là người hay lo không?"

"Hay lo cái gì?"

"Không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy không ổn, ông nói xem Hiểu Âu nhà chúng ta liệu có giống Hà Ninh không?"

Mẹ Chung không nhịn được, nói ra nghi ngờ trong lòng với người nằm bên."

Giống cái gì?"

Bố Chung nhíu mày."

Thì là giống Hà Ninh, giống cái gì mà, đồng tính luyến ái đấy?"

"Bà?

Bà đang nói lung tung gì thế?"

Bố Chung duỗi người, bật đèn trên tủ đầu giường lên."

Ông không cảm nhận được gì à?

Bao nhiêu năm qua, ông có thấy con bé dẫn con trai về nhà không?

Có nghe nói nó có bạn trai không?

Con gái chúng ta, cũng không tệ, nhiều năm như thế, tại sao không có nổi một người bạn trai?"

Mẹ Chung càng nói, càng khiến bản thân ngẩn ra, cũng ngồi thẳng dậy."

Bà bị chuyện nhà Hà Ninh làm hồ đồ rồi à?

Đó có lẽ chỉ là vì Hiểu Âu vẫn chưa tìm được người thích hợp, lúc đi học nó cũng nghe lời hiểu chuyện, nào có thời gian tìm bạn trai yêu đương, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được việc, cả ngày lại lo cho sự nghiệp, bà nghĩ nhiều rồi."

Mẹ Chung im lặng một lúc, "Có lẽ tôi sẽ lí giải như thế, nhưng lần này tôi tới Thành Đô, tôi thấy không ổn, tôi hỏi Hiểu Âu, nhưng hỏi mấy lần nó cũng không trả lời chính diện câu hỏi của tôi."

"Bà hỏi con bé cái gì?"

"Tôi hỏi có phải nó giống Hà Ninh, là đồng tính luyến ái hay không."

Mẹ Chung thật thà kể lại."

Bà... bà cũng thật là."

"Hơn nữa nó với tôi, còn cùng xem một bộ phim đồng tính."

"Phim gì?"

"Brokeback Mountian."

"Đó không phải phim của đạo diễn Lý An à?

Phim nghệ thuật, cũng không thể chứng minh điều gì, bà đừng có thiển cận như thế."

"Lão Chung, ông nói xem, nếu Hiểu Âu cũng không thích đàn ông, chúng ta phải làm sao?"

Không biết tại sao, mẹ Chung rất tin tưởng vào trực giác của bản thân.Lão Chung thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này, mẹ Chung hỏi thế, khiến ông ngẩn ra, "Bà nghĩ nhiều rồi đấy.

Tôi thấy bây giờ có rất nhiều đứa trẻ không muốn tìm đối tượng kết hôn, trẻ con bây giờ không giống chúng ta ngày xưa..."

"Ông đừng phí lời như thế, tôi chỉ hỏi ông là nếu như là thật, chúng ta phải làm sao?"

Mẹ Chung kiên trì nói."

Có thể làm sao?

Cho dù nó thích đàn ông hay phụ nữ, cũng là con gái chúng ta, có thể làm sao?"

Ông Chung đứng dậy cầm lấy bao thuốc trên bàn."

Nửa đêm nửa hôm, đừng hút nữa, ông nói xem hai đứa nó, có sửa được không?"

"Bà nhìn Hà Ninh mà không biết à, ngày mai hỏi xem."

"Hỏi ai được?"

Mẹ Chung buồn rầu nói, "Chuyện này cũng không dễ hỏi, ôi chao, đau đầu."

Mẹ Chung xoa đầu."

Được rồi, được rồi, chúng ta đừng ở đây nghĩ lung tung nữa, không chừng chỉ là tự bà nghĩ linh tinh, dọa bản thân, muốn rõ ràng, thì nói chuyện đàng hoàng với Hiểu Âu, xem con bé nghĩ thế nào, đừng có làm loạn lên như mẹ Hà Ninh, khiến gia đình mù mịt chướng khí, hỗn loạn không thôi, nhà không thành nhà, nếu Hiểu Âu là thế thật, chúng ta cũng phải tìm hiểu xem tình hình thế nào."

Mẹ Chung không nói nữa, chỉ nhắm mắt, phiền muộn nói, "Dập thuốc đi, đã nói không cho phép ông hút thuốc trong phòng ngủ nữa mà."

Bố Chung dập tắt điếu thuốc, mở cửa sổ để hơi thuốc tản đi, sau đó tắt đèn trên tủ đầu giường."

Lão Chung này."

"Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngủ đi," Bố Chung vỗ vai mẹ Chung.

Bố Chung an ủi bạn đời, nhưng bản thân lại không ngủ nổi, lấy điện thoại để dưới đệm, tìm kiếm tài liệu liên quan tới đồng tính luyến ái.
 
Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ
Chương 171


Chương 171:Chung Hiểu Âu biết mẹ mình nghi ngờ, nghi ngờ thì nghi ngờ, cô cũng không cách nào phủ nhận, nhưng cũng không cách nào ngả bài, cô sợ không có được báo trước, bố mẹ nhất định, đột nhiên như thế, sao có thể tiếp nhận được.

Chung Hiểu Âu có chút đứng ngồi không yên suốt nửa tháng, vô thức, đã tới Quốc khánh, trong kì nghỉ Quốc khánh, nhà mới của hai người cũng không thể thi công, Chung Hiểu Âu cũng tạm thời được nghỉ ngơi, tối 30, cô và Cố Minh nằm nghỉ ngơi trên sô-pha."

Quốc khánh, chúng ta có sắp xếp gì không?

Bảy ngày này?"

Chung Hiểu Âu dựa vào sô-pha, nghịch ngón tay Cố Minh, cứ vuốt đi vuốt lại."

Không biết nữa, những chuyện này em nghĩ đi, đừng bắt tôi nghĩ, tôi không muốn nghĩ thêm bất cứ chuyện gì nữa."

Hiếm khi tâm trạng Cố Minh nhàn nhã như thế, cô ấy nghiêng đầu, dựa vào vai Chung Hiểu Âu, lúc này có người tới gõ cửa, Chung Hiểu Âu ở trong nhà hỏi, "Ai thế?"

Bên ngoài không có âm thanh, lại gõ thêm mấy tiếng, Chung Hiểu Âu nhìn qua mắt mèo, "Là Cố Vũ."

Chung Hiểu Âu quay đầu nói với Cố Minh."

Em có mấy người bạn, bọn họ mua cà ra chính tông ở hồ Dương Trừng, còn có cả rượu kê Thiệu Hưng, em mang sang cho hai người, một mình em cũng không ăn hết."

Hai tay Cố Vũ xách theo rất nhiều đồ, từ sau khi Cố Minh nói đang giao du với Chung Hiểu Âu cho Cố Vũ, Cố Vũ cũng không bước chân vào cửa nhà bọn họ, tiếp nhận cần có thời gian.

Bình thường ở công ty, vì cậu làm việc ở tầng tám, hai người ở tầng mười, Cố Vũ cũng không rảnh rỗi chạy lên tầng mười như trước, nên cơ hội chạm mặt ở công ty cũng rất thấp."

À?

Mang cho chúng tôi nhiều thế?

Cảm ơn nhé."

Chung Hiểu Âu khách sáo nói."

Ừm, không có gì, anh Tiểu Quân mang cho em nhiều lắm, một mình em không ăn hết, chị, hai người ăn cơm chưa?"

Cố Vũ vẫn đứng trước cửa."

Ăn rồi, vào đây ngồi lúc đi."

Cố Minh gọi Cố Vũ."

Vâng."

Cố Vũ thay giày trước cửa, có chút cẩn thận ngồi xuống sô-pha."

Nghỉ lễ em làm gì?"

Cố Minh hỏi."

Ngày mai nghỉ ngơi, mùng Hai đi cắm trại trên núi với nhóm anh Tiểu Quân."

Kế hoạch cũng không tệ, "Chị, hai người thì sao?"

"Vẫn chưa có sắp xếp gì."

"Vậy, có muốn đi cắm trại chung với bọn em không?"

Cố Vũ hỏi."

Có những ai?"

"Thì là anh Tiểu Quân, còn có mấy người bạn của anh ấy, hình như còn có anh Đinh Tam."

"Toàn đàn ông, bọn chị không đi."

Cố Minh từ chối."

Vâng."

Cố Vũ không lên tiếng, ngồi một lúc rồi tự động về nhà, lúc ra tới cửa, lại nói, "Buổi chiều mẹ gọi điện cho em."

"Nói gì thế?"

"Chỉ nhàn rỗi nói đôi câu, hỏi nghỉ lễ chúng ta có về không, em nói không về."

"Ừm, biết rồi."

"À, còn có một chuyện."

Cố Vũ chạy tới bên sô-pha, nói với Cố Minh, "Chị, chị ra đây một lúc."

"Sao thế."

"Chị ra đây."

Cố Minh cùng Cố Vũ ra ngoài, "Buổi chiều mẹ gọi điện, còn hỏi chuyện của chúng ta."

"Chuyện gì của chúng ta?"

"Thì là hỏi chị có bạn trai mới chưa, em có bạn gái chưa các kiểu."

"Ừm!

Em nói thế nào?"

Chuyện gì tới, cuối cùng cũng sẽ tới."

Thì... thì là nói chưa."

Cố Vũ xoa mặt, im lặng một lúc, "Dù sao em cũng sẽ đứng về phía chị, nếu chị không nói với bố mẹ, em sẽ giấu giúp chị, nếu chị nói, em sẽ đứng về phía chị."

Cố Minh có chút kích động nhìn Cố Vũ, vỗ vai cậu, "Cảm ơn em, Cố Vũ."

Người em trai này, cô ấy thường nghiêm khắc với cậu, nhưng thật ra với Cố Vũ, có lẽ cậu muốn một người chị gái dịu dàng hơn, đáng tiếc Cố Minh không như thế."

Được rồi, chị biết rồi, chị có chừng mực."

Cố Minh vỗ vai Cố Vũ.Cố Minh cũng không nghĩ có một ngày phải đối diện vấn đề này cùng bố mẹ, dù sao, Quốc khánh cũng không có sắp xếp gì, thì về nhà một chuyến, cô ấy mua vé máy bay ngày mùng Một, Chung Hiểu Âu nói muốn đi cùng, bọn họ liền đặt khách sạn ở gần nhà Cố Minh, hai vị phụ huynh thấy con gái về nhà, có chút mừng vui, "Không phải Cố Vũ nói hai đứa không về sao?

Sao lại đột ngột thế, về cũng không báo, còn chưa mua rau cỏ gì, Lão Cố, đi mua hai con cá vược về đây, mua ở nhà họ Ngô ấy, cá nhà bà ấy tươi."

Có lẽ người mẹ nào trên đời cũng như thế, con cái về nhà, việc đầu tiên nghĩ tới chính là làm đồ ăn ngon."

Ôi mẹ, hôm nay đừng bận rộn nữa, con về mấy ngày mà, ngày mai rồi mua."

"Ôi chao, cũng đúng cũng đúng, có phải lại gầy hơn lúc trước rồi không?"

Mẹ Cố sờ mặt Cố Minh, Cố Minh có chút khó xử, nhưng vẫn nhịn lại, "Gầy không tốt sao ạ?

Gần đây mọi người đều đòi giảm cân, rất nhiều người muốn gầy cũng không gầy được."

"Nói lung tung cái gì thế, giảm cân cái gì, cả người con toàn là xương, phải chăm béo cho mẹ, nghe rõ chưa?"

Mẹ Cố cố ý nổi giận vỗ vai Cố Minh."

Nghe thấy rồi, con biết rồi."

"Một mình chạy tới nơi xa xôi như thế, con nói xem trước kia con muốn gả vào cái khốn khiếp ở Tứ Xuyên kia thì thôi không tính, bây giờ không gả nữa lại vẫn ở lại đó, mẹ muốn con về đây ở."

Không biết tại sao đột nhiên lại nói tới chuyện này."

Mẹ, bao năm qua, con ở đó tích lũy được rất nhiều quan hệ với tài nguyên, cuộc sống cũng đã quen thuộc, nếu bố mẹ đồng ý, hai người tới Thành Đô sống đi, vừa hay hiện tại Cố Vũ cũng ở đó."

"Chúng ta không muốn, đồ ăn ở đó dầu mỡ lắm, Thành Đô thì ngày ngày âm u."

"Ô nhiễm không khí ở Thượng Hải cũng không kém cạnh."

Cả nhà đang nói chuyện, Cố Minh nghĩ tới Chung Hiểu Âu ở khách sạn một mình, ăn cơm tối xong liền tìm cớ chạy ra ngoài, Chung Hiểu Âu vẫn đang ở khách sạn chờ cô ấy."

Em ăn tối chưa?"

Cố Minh hỏi."

Em ăn rồi, về nhà vui không?"

"Ừm."

Cố Minh gật đầu, trên đời này, có nơi nào tốt hơn nhà?

Hai người dính lấy nhau một lúc, buổi tối Cố Minh không muốn về nhà ngủ, liền ở lại khách sạn, dường như khách sạn là nơi rất thích hợp để làm một số chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, Cố Minh không dậy nổi, nằm mãi trên giường, ôm lấy Chung Hiểu Âu, ngày nghỉ nhàn hạ hiếm có, cứ thế mấy ngày, Cố Minh ở cùng bố mẹ hai ngày, tới mồng Bốn, cô ấy cảm thấy, lần này, bay về đây, là muốn nói chút chuyện với bố mẹ, nhưng lại chần chừ giống như ngày tháng Mười cuối hạ đầu thu.

Cố Minh ở nhà, bảo bố mẹ ngồi ngay ngắn, nói có chuyện quan trọng muốn nói, không biết tại sao, có lẽ nhiều năm qua, sớm đã luyện được bản lĩnh vạn sự bất biến, hoặc là trong lòng cô ấy có chút nắm chắc, cảm thấy ít nhất bố mẹ mình sẽ không có hành vi náo loạn như mẹ Hà Ninh, huống hồ từ nhỏ tới lớn, chuyện học hành của cô ấy, thi trường gì, học chuyên ngành gì, yêu Thạch Lỗi, tới Thành Đô vì Thạch Lỗi, đều là ý kiến chủ quan của cá nhân Cố Minh, nhưng lần này có chút khó xử, dù sao, quyết định của bản thân sẽ khiến bố mẹ lo lắng, Cố Minh đơn giản kể lại, trong quá trình ấy diễn ra hết sức yên lặng, ngay cả tiếng tivi cũng không có, Cố Minh chỉ nói hơn một năm qua bản thân có quen biết một người, cô ấy rất thích người đó, ở cạnh người đó Cố Minh cảm thấy rất dịu dàng, rất ân cần, hai người đã qua lại một thời gian, cô ấy muốn ở bên người đó lâu dài, bố mẹ rất vui mừng, hai người vẫn lo lắng vì chuyện Thạch Lỗi ngoại tình mà Cố Minh sẽ bị tổn thương, lúc này lại tìm được người mình thích, đương nhiên bố mẹ Cố vui mừng không thôi, "Thế cậu ấy đâu?"

"Ở Thượng Hải, trong khách sạn."

"Sao không dẫn về nhà?

Đã tới rồi, cũng ở Thành Đô sao?"

"Vâng."

"Tối nay gọi tới ăn cơm cùng chúng ta, ôi chao, tốt quá, nhưng lúc trước mẹ hỏi Cố Vũ, sao nó nói con vẫn chưa yêu ai?"

"Cố Vũ không biết, bố mẹ, người con thích, người con muốn ở cạnh cả đời, là một người phụ nữ."

Bố mẹ là người thế hệ trước, có lẽ vì nguyên nhân lịch sử, cũng có thể là vì nguyên nhân khác, nên không dễ dàng tiếp nhận chuyện này, nhưng may mà thời đại này cũng có một số phương diện đạt được tiến bộ, bố mẹ sau 70 dễ tiếp nhận những chuyện thiểu số này hơn bố mẹ sau 50, 60.Kết quả còn tốt hơn dự đoán của Cố Minh, bố mẹ không làm loạn lên hỏi tại sao lại như thế, sao con có thể làm ra chuyện như vậy, chỉ là nghiêm túc hỏi cô ấy có chuyện gì, Cố Minh đơn giản nói cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là gặp được, rất thích người kia, mà trùng hợp người đó là một cô gái mà thôi."

Đây vốn dĩ là chuyện của bản thân con, nhưng con đường tương lai rất khó khăn, hai đứa đã nghĩ tới chưa?

Cho nên hiện tại người ở khách sạn là một cô gái?

Ở Trung Quốc, cũng không thể kết hôn, lại còn rất nhiều lời đàm tiếu, con có chịu được không?"

"Mẹ, khi con không kết hôn được với Thạch Lỗi, mẹ an ủi con, mẹ bảo con đừng quan tâm tới những lời đàm tiếu kia, chỉ cần bản thân hạnh phúc là được, mẹ nói nếu họ hàng nhà mình có đàm tiếu, mẹ sẽ giúp con cản lại, cho nên, lần này cũng thế đúng không?"

"Đương nhiên mẹ sẽ làm thế, chuyện của con gái mẹ, bọn họ có quyền gì mà chen mồm, chỉ là, Tiểu Minh này..."

Mẹ Cố thở dài, "Con đường này, là con đường rất khó đi, con phải tính toán cho kĩ mới được."

"Con biết."

"Mẹ mệt rồi, muốn đi nghỉ, cô gái kia lớn hơn con hay nhỏ hơn con?"

"Nhỏ hơn."

"Nhỏ hơn à?

Còn cần con chăm sóc à?

Ôi chao, Lão Cố này, cái này..."

Dường như mẹ Cố còn có chuyện muốn nói, nhưng trước mặt Cố Minh lại đè xuống."

Trưa mai cùng ăn bữa cơm đi, mẹ... bố mẹ... chuyện lớn thế này, con cũng phải để bố mẹ xem người ta thế nào."

"Vâng, ăn ở nhà hay là ra ngoài ạ?"

"Ở ngoài đi, mẹ không muốn nấu nướng."

Mẹ Cố nói xong rồi đứng dậy về phòng ngủ.
 
Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ
Chương 172


Chương 172:Chung Hiểu Âu biết được ngày hôm sau sẽ ăn cơm chung cùng hai vị phụ huynh, cả người đều nổ tung, cô biết lần này Cố Minh về là để nói chuyện này với bố mẹ, cô lo lắng Cố Minh sẽ bị trách mắng, nên nói thế nào cũng muốn cùng cô ấy tới đây, chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã phải gặp bố mẹ Cố, đương nhiên, Chung Hiểu Âu từng gặp bố mẹ Cố Minh, chỉ là khi đó và hiện tại, kiểu gặp này hoàn toàn khác nhau."

Tối nay tôi về nhà ngủ, sau khi nói rõ tình hình với bố mẹ, tôi cũng không tiện ở khách sạn, chí ít tối nay phải về nhà với bọn họ."

"Vâng."

Tuy Chung Hiểu Âu hiểu chuyện gật đầu, nhưng bàn tay ôm lấy eo Cố Minh không thả lỏng, "Ở với em thêm nửa tiếng nữa, em căng thẳng."

Cố Minh biết loại tâm trạng này, đừng nói đã nói rõ với bố mẹ, chính là trong mấy ngày mẹ Chung ở nhà hai người, trong tình huống chưa biết chuyện, bản thân cô ấy cũng rất mất tự nhiên, Cố Minh an ủi vỗ lưng Chung Hiểu Âu, "Tối nay căng thẳng hết đi, tối mai sẽ không căng thẳng nữa, chỉ là ăn bữa cơm thôi, bố mẹ tôi sẽ không làm khó chúng ta, càng không làm khó em."

Cố Minh nghĩ, bố mẹ mình, dù sao cũng chỉ dạy dỗ cô ấy mà thôi."

Chị kể cho các bác, các bác nói thế nào?"

Chung Hiểu Âu quan tâm nói."

Chỉ hỏi em lớn hơn hay nhỏ hơn tôi."

"Ừm?"

"Tôi nói nhỏ hơn, sau đó bọn họ lo lắng tôi mất nhiều thời gian, mất nhiều sức lực chăm sóc em, có một chút chút không hài lòng."

"Hả?

Xong rồi, xong rồi, xong rồi, đã không hài lòng rồi, thật không?

Thế bữa cơm ngày mai phải ăn thế nào đây?"

Chung Hiểu Âu nắm tóc, khuôn mặt như mướp đắng có thể vắt ra nước vàng, Cố Minh cảm thấy trêu Chung Hiểu Âu rất thú vị.

"Bố mẹ chị thích thế nào?

Ngày mai em mặc gì đây?

A, không được, tuổi tác nhỏ hơn, em cũng không có cách nào...

Không được, không được, nhịp tim em không bình thường nổi."

Cố Minh ôm lấy mặt Chung Hiểu Âu, gương mặt tươi cười, "Tôi trêu em thôi.

Sao thế?

Nào có người lớn bắt buộc phải chăm sóc người nhỏ, bình thường không phải đều là em chăm sóc tôi à?

Sao lại không biết đùa thế chứ?"

Chung Hiểu Âu căng thẳng tới sắp khóc, Cố Minh an ủi một lúc lâu, cảm xúc của Chung Hiểu Âu mới dần dần bình tĩnh lại, Cố Minh cũng rời khách sạn về nhà, Chung Hiểu Âu ở trong khách sạn đứng ngồi không yên, một mình suy nghĩ lung tung một lúc, lại nằm ra sô-pha gọi điện cho Trì Úy, "Mình phải làm sao đây?"

"Làm thế nào cái gì?

Chẳng phải rất tốt sao?

Cái này chứng minh tư tưởng nhà phó tổng Cố rất cởi mở, còn gọi cậu tới ra mắt bố mẹ rồi, cậu còn không quỳ xuống cảm tạ trời đất đi."

Đầu bên kia Trì Úy lười nhác nói, hôm nay ánh nắng Thành Đô rất chói chang, ban ngày, Trì Úy dẫn Hứa Nặc ra ngoài phơi nắng uống trà, hiện tại đang ở nhà, vừa ăn cơm xong, Hứa Nặc rửa sạch trái cây bưng lên."

Mình căng thẳng quá, tim gan sắp nổ tung rồi, hơn nữa nghe Cố Minh nói, hình như bố mẹ chị ấy không hài lòng với mình lắm."

"Không phải mai mới gặp sao?

Sao đã không hài lòng rồi?"

"Hình như cảm thấy mình ít tuổi hơn chị ấy."

"Hả?

Cái này á, không phải chứ, ngay cả giới tính cũng có thể tiếp nhận, còn không thể tiếp nhận tuổi tác sao, hơn nữa, có mấy tuổi, vẫn ổn mà, đâu phải mười mấy tuổi, cái này à, cậu cũng đâu có cách nào, hiện tại không đủ, ngày sau bù, cậu cũng đừng nghĩ nhiều thế..."

Trì Úy giống như ngậm gì đó trong miệng, nói năng hàm hồ."

Cậu đang nói gì thế?

Cậu đang ăn gì hả?"

"Ừ, Hứa Nặc vừa rửa nho, cậu muốn ăn không?"

Trì Úy đưa tay ra vặt nho đút vào miệng Hứa Nặc, nhiều ngày vậy rồi Hứa Nặc vẫn không quen, tay Trì Úy còn chưa đưa ra, Hứa Nặc đã quay mặt đi."

Cậu cũng thật là, mình ở đây sầu chết mất đây."

Chung Hiểu Âu gào lên."

Sầu cái gì mà sầu, không phải đã cho cậu ý kiến rồi à, hơn nữa, bây giờ cậu nghĩ ngợi lung tung cũng không có tác dụng gì, ngày mai ăn mặc đứng đắn một chút, ở trước mặt trưởng bối hiểu chuyện một chút, ân cần một chút, làm gì cũng nhanh nhẹn lên, ôi chao, dù sao những chuyện này không nói cậu cũng biết làm, bình thường cậu làm thế nào với phó tổng Cố, cứ làm với hai vị phụ huynh y trạng là được, có lẽ, với sự thông minh tài trí của cậu, cứ điềm đạm ứng phó, thả lỏng chút, đừng căng thẳng không lại phản tác dụng."

"Ừm!"

Chung Hiểu Âu buồn bã đáp một tiếng."

Được rồi, ngủ sớm đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai mới có tinh thần tốt nhất để đi gặp phụ huynh người ta."

Nói xong Trì Úy cúp điện thoại.Lúc này Chung Hiểu Âu mới an tâm hơn một chút, chạy vào nhà tắm tắm rửa.Trì Úy ngồi nghiêng trên sô-pha, Hứa Nặc ngồi ở một bên, yên lặng đọc sách, những ngày qua, hai người cũng không nói rõ, nhưng Trì Úy dần dần nắm được thái độ của Hứa Nặc, hơn nữa cô gái này là một người rất chậm nhiệt, một số quan niệm của Trì Úy cũng vô thức thay đổi, nếu làm cách nào cũng không buông được, vậy để bản thân chậm chạp tiêu hóa những cố chấp kia, cho nên trong mấy tháng hẹn hò với Hứa Nặc, việc xa nhất cô ấy làm chỉ là nắm tay, Trì Úy cũng không dám hôn Hứa Nặc.

Không biết tại sao, Trì Úy luôn cảm thấy Hứa Nặc rất coi trọng những thứ lễ nghi quy tắc.

Trì Úy chưa từng yêu đương với một cô gái ngại ngùng đứng đắn như thế, cô ấy cũng không biết làm sao, cho nên cho dù mỗi lần bản thân kéo Hứa Nặc lại không để cô đi, nhưng thực tế cô ấy cũng không làm gì, cuối cùng, hoặc là Hứa Nặc vẫn phải về nhà, hoặc là Hứa Nặc không còn cách nào nữa, quá muộn, liền ở lại chỗ Trì Úy, nhưng kết cục cuối cùng vẫn là Hứa Nặc ngủ giường, cô ấy ngủ sô-pha, kết quả càng thêm giày vò.

Nghĩ tới năm tháng tuổi trẻ phóng khoáng như ngựa đứt cương của mình, trước đây tuy không phải một đêm mấy lần, nhưng tốt xấu gì tần suất cũng đều đặn, mà hiện tại, bản thân đã nhịn tới bệnh, Trì Úy cảm thấy nếu tiếp tục như thế, tâm lí cô ấy sẽ biến thái.Cho nên vì để tránh cho bản thân khó chịu, chẳng thà để Hứa Nặc về sớm một chút, hôm nay hai người đi dạo hơi muộn, vốn dĩ Trì Úy nói muộn vậy rồi nên ăn gì đó ở ngoài là được, kết quả người kia rất thích việc bếp núc nhất định muốn về nhà nấu nướng, nên tới hiện tại mới vừa ăn xong không lâu.Trì Úy nhìn Hứa Nặc ở bên cạnh đang đặt sách trên đùi, sao lại có người phụ nữ trắng trẻo mềm mại như thế, gần ngay trước mặt, nhưng cô ấy không dám ăn, Trì Úy nhịn lại kích động trong lòng, nhưng làm cách nào cũng không nhịn được, dần dần tiến lại gần.

Tựa lên vai Hứa Nặc, không có tâm tư đọc sách, "Đọc sách gì thế?"

Hứa Nặc lật trang bìa cho Trì Úy xem, Trì Úy căn bản không nhìn, tâm tư của cô ấy không đặt trên quyển sách, quan tâm Hứa Nặc đọc sách gì làm gì, chỉ là cô ấy đang nghĩ xem nên hôn người trước mặt thế nào, mới không khiến Hứa Nặc nhấc chân bỏ chạy.Trước giờ Trì Úy chưa từng căng thẳng khi đối diện với phụ nữ như lúc này, kể cả rất nhiều năm trước, khi hôn Chung Hiểu Âu, bản thân cũng không căng thẳng, Trì Úy giả vờ vô tình kề sát mặt Hứa Nặc, chăm chú nhìn môi cô, Hứa Nặc không trang điểm, đôi môi hồng hào, Hứa Nặc ngồi dậy lấy nho ăn, Trì Úy vội rụt lại.Nhìn Hứa Nặc ăn nho, đôi môi động đậy, trong lòng Trì Úy như bị vuốt mèo cào, lần này cô ấy dựa gần nhanh hơn, một tay nắm lấy sô-pha, cơ thể trực tiếp dựa vào, có lẽ Hứa Nặc có cảm giác, nghiêng đầu sang, vừa hay chạm vào, chỉ chạm nhau như chuồn chuồn đạp nước, hai mắt Hứa Nặc đột nhiên mất hồn, tản mạn, Trì Úy cũng không nghĩ tới chuyện không kịp trở tay này, đầu óc đã không nghĩ được chuyện gì khác, chỉ cảm thấy đôi môi Tiểu Nặc thật sự rất mềm, còn mịn, còn có vị nho vừa ăn.Hứa Nặc không động đậy, tay vẫn đè lên trang sách, Trì Úy lại nhích gần, dù sao cũng đã tới bước này, cô ấy không muốn kìm nén bữa, nụ hôn khẽ khàng kia trở nên dịu dàng, cô ấy lên hôn môi Hứa Nặc, từ trên xuống dưới, lại hôn lên khóe môi cô, lúc này chắc chắn không nên tồn tại lí trí nữa, lí trí vừa quay về, là xôi hỏng bỏng không, Trì Úy chầm chậm nghiêng người, đỡ lấy đầu Hứa Nặc, quyển sách trong tay Hứa Nặc trượt xuống, Trì Úy cảm thấy nó rất cản trở, tay trái thành thục gạt đi, sách nặng nề rơi trên sàn, cô ấy không tốn sức để mở khớp hàm, đầu lưỡi quấn lấy nhau, Hứa Nặc có chút ngượng ngùng, một tay Trì Úy ôm lấy eo cô, một tay ôm lấy đầu cô, cơ thể gầy gò khẽ run lên, người phụ nữ này rất mẫn cảm, đương nhiên bình thường Hứa Nặc rất ít nghĩ tới những chuyện này, nếu không gặp người phụ nữ trước đó, cô càng không biết, trong lòng chỉ nghĩ làm cách nào để kiếm tiền, làm cách nào để nuôi em trai em gái học hành, nhưng sau khi chung đụng cùng người phụ nữ kia, dường như cơ thể được mở ra."

Ưm!"

Cứ hôn như thế, âm thanh mất kiên nhẫn bị Trì Úy chặn lại, nên chỉ phát ra những tiếng trúc trắc như thế.Nhịp tim Trì Úy đập rất nhanh, "thình thịch" đập lên như trống, khoảng cách giữa hai người rất gần, cơ thể dường như dính lấy cơ thể, bàn tay ôm lấy eo dần dần luồn vào trong quần áo, đầu thu, ở trong nhà, Hứa Nặc chỉ mặc chiếc áo phông mỏng, tay Trì Úy luồn vào từ vạt áo, tay cô ấy có chút lạnh, chớp mắt, cơ thể Hứa Nặc nổi da gà, hai người hôn tới sắp thiếu ô-xy, Trì Úy mới buông Hứa Nặc ra, nhưng lại lập tức hôn lên tai Hứa Nặc, vành tai Hứa Nặc đỏ ửng, nóng tới mức khiến người ta thoải mái, Trì Úy ngậm trong miệng, cả người Hứa Nặc mềm nhũn, ý thức mông lung vẫn sót lại, nếu còn tiếp tục xuống dưới, sẽ không thu lại được, lúc này Hứa Nặc mới vô lực bắt lấy tay Trì Úy, "Em... em phải về rồi."

Trì Úy rời khỏi vành tai Hứa Nặc, chống người nhìn người trước mặt, Hứa Nặc xấu hổ, không dám nhìn thẳng cô ấy, Trì Úy quay mặt cô lại, "Bắt đầu từ tối nay, không cho phép về, sau này cũng không được về nữa, còn nữa, tôi và em, phải ngủ trên giường."

Không cho Hứa Nặc phản bác, Trì Úy lại bịt kín đôi môi Hứa Nặc lại...
 
Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ
Chương 173


Chương 173:Một nhà hàng ở Thượng Hải, buổi trưa, không đông khách, Chung Hiểu Âu đã tới từ sớm, cô đặt chỗ, chọn một ít đồ ăn vặt, vô cùng căng thẳng đợi gia đình Cố Minh tới, không lâu sau, mọi người cũng tới, rất đúng giờ, từ xa xa Chung Hiểu Âu đã nhìn thấy bố mẹ Cố ở cửa, vội đứng dậy, vì quá gấp nên đụng phải mép bàn, Chung Hiểu Âu bị đau, cũng không thể động đậy, thấy hai vị phụ huynh chầm chậm đi về bên này, cô cũng không thể khom lưng xoa chỗ bị đau, Chung Hiểu Âu không biết trên mặt mình có biểu cảm gì, chỉ biết khẽ cong khóe môi, cung kính chào một tiếng, "Cháu chào cô chú."

Cố Minh bình tĩnh giới thiệu, "Bố mẹ, đây là, ừm, Chung Hiểu Âu."

"Chào cô, cô Chung."

Mẹ Cố rất lạnh lùng nói, "Nhìn cô Chung có chút quen mắt."

"Vâng, lần trước mọi người tới Thành Đô, từng...

đã từng gặp ạ."

Chung Hiểu Âu không ngờ trí nhớ của mẹ Cố lại tốt như thế, lần trước tình hình hỗn loạn như thế, hơn nữa cũng đã rất lâu, bà vẫn có thể nhớ cô."

Đúng rồi, con nói cô ấy là gì nhỉ?"

Mẹ Cố đột nhiên quay đầu hỏi Cố Minh."

Cấp dưới."

"Cấp dưới?"

Bố Cố và mẹ Cố đồng thanh hỏi, sau đó có lẽ hai người cảm thấy có chút hơi lớn tiếng ở nơi yên tĩnh thế này, bố Cố lặng lẽ kéo vạt áo của mẹ Cố.Cố Minh xoa trán, cảm thấy hình như có gì đó kì quái, cô ấy và Chung Hiểu Âu ngồi ở một bên, dưới gầm bàn, cô ấy nắm chặt lấy tay Chung Hiểu Âu, lòng bàn tay Chung Hiểu Âu toàn là mồ hôi, Cố Minh lấy khăn giấy lau cho cô, Chung Hiểu Âu như thể cảm nhận được khích lệ, nói với bố Cố, mẹ Cố, "Vâng ạ, cháu là cấp dưới của Cố Minh, là cháu thích chị ấy trước, chị ấy rất mê người, rất có sức hấp dẫn, cháu thích chị ấy rất lâu rồi ạ..."

"Tôi biết con gái chúng tôi rất tốt, nhưng không ngờ nó lại được con gái thích như thế."

Mẹ Cố không nhịn được lên tiếng.Chung Hiểu Âu câm lặng, không khí trở nên bối rối, Cố Minh cầm thực đơn, "Gọi đồ ăn trước đã."

Chung Hiểu Âu cảm thấy mặt mày nóng tới đáng sợ, cho dù bố Cố, mẹ Cố rất lịch sự, không nhìn chằm chằm cô, nhưng cô luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, có lẽ bọn họ muốn nhìn cho rõ ngũ quan của cô.Cố Minh gọi món ăn đặc sắc của Thượng Hải, mọi người trên bàn không muốn ăn uống, mẹ Cố chống đầu, khuỷu tay chọc vào bố Cố, bố Cố hiểu ý, lập tức hỏi, "Cô Chung..."

"Dạ?"

"Cô cũng là người Thành Đô à?

Nhà còn có anh chị em gì không?

Bố mẹ cô, hiện tại người nhà cô có biết sự tồn tại của con gái chúng tôi không?

À, còn gì nữa nhỉ?"

Bố Cố nhỏ tiếng hỏi mẹ Cố bên cạnh, "À, đúng rồi, còn..."

"Bố, bố đừng làm như điều tra hộ khẩu thế, hôm nay Hiểu Âu gặp bố mẹ vốn đã căng thẳng lắm rồi, bố mẹ như thế lát nữa người ta không ngồi yên được đâu."

"Ôi chao, con gái nhà chúng ta, đã ra đâu vào đâu, hiện tại đã bắt đầu bảo vệ nhau rồi à?"

Mẹ Cố chua loét như uống phải giấm."

Mẹ biết con không có ý đó mà."

"Không... không sao ạ, cháu cũng không tính là gốc Thành Đô, nhưng là người Tứ Xuyên, nhà cháu chỉ có một mình cháu, bố mẹ cháu tạm thời vẫn chưa biết, nhưng mẹ cháu từng gặp Cố Minh rồi ạ."

"Hả?

Con gặp rồi à?

Mẹ cô Chung có tốt với con không?

Có phải mấy bà già Tứ Xuyên đều điêu ngoa không nói lí lẽ như mẹ Thạch Lỗi không?"

Mẹ Cố nhắc tới là tức, đã một thời gian dài, cơn tức này cũng không giảm bớt."

Mẹ!"

Cố Minh không nhịn được chặn lại."

À, được rồi được rồi, chỉ là không nhịn được thôi, ăn cơm ăn cơm."

Lúc này, tốt xấu gì cũng yên tĩnh thuận lợi ăn cơm, nhưng chỉ yên lặng được mười phút, điện thoại của Cố Minh vang lên, cô nhìn màn hình hiển thị, Cố Vũ?

"Alo?"

"Chị, chị về nhà à?"

"Ừ, sao thế?"

"Chị, hiện tại chị có thời gian không?

Em nói chuyện này với chị."

Cố Vũ ấp a ấp úng, Cố Minh chỉ đành đứng dậy đi ra cửa.Bàn ăn đột nhiên chỉ còn lại ba người, nhịp tim Chung Hiểu Âu đập rất nhanh, khóe miệng mẹ Cố lộ ra nụ cười kì quái, "Tiểu Chung này, chúng tôi có thể gọi cháu là Tiểu Chung không?"

"Được ạ, cô cứ tự nhiên ạ."

Mẹ Cố nặng nề thở một hơi, "Nhà họ Cố chúng tôi, tuy không phải là gia đình quyền quý gì, là tầng lớp làm công ăn lương rất bình thường, nhưng con gái chúng tôi không thua kém ai, cũng coi như có bản lĩnh, cái gì cũng dựa vào bản thân, cho nên, chúng tôi rất thương nó, hi vọng nó có thể tìm được một người thật lòng với nó, trước đây nó gặp được một người, chẳng tốt đẹp gì, nhưng đã là quá khứ, sau này, chúng tôi hi vọng con gái chúng tôi có thể hạnh phúc, cho nên, đột nhiên nó quay về rồi nói, nó dẫn theo một cô gái về, muốn qua lại với một cô gái... nói thật lòng, tôi và bố nó..."

Mẹ Cố lại thở dài, "Chúng tôi không muốn đồng ý, nhưng cũng không nói gì, chỉ là rất lo lắng, những lời đàm tiếu, áp lực xã hội, hai đứa đều là con gái, sẽ rất khó."

Mẹ Cố nói một hơi, đều là những lời tận đáy lòng, "Tôi thấy người như cháu, không phải người màu mè.

Cháu biết không, thật ra tôi rất ghét Thạch Lỗi, chính là người mà Cố Minh nhà chúng tôi qua lại lúc trước, nhà bọn họ rất hay khoe khoang, cả ngày từ sáng tới tối nói có mấy căn nhà rách ở Thành Đô, làm như ghê gớm lắm ấy, ở Thượng Hải chúng tôi, muốn là mua được, bây giờ ở Phố Đông bao tiền một mét vuông nhỉ?"

Mẹ Cố nghiêng đầu hỏi bố Cố, nhưng không đợi được đáp án của bố Cố, bà đã nói tiếp, "Chính là, nên nói thế nào nhỉ?

Là vì trước giờ chúng tôi rất tôn trọng ý kiến của Cố Minh, cho nên, cho dù chúng tôi không thích Thạch Lỗi, nhưng nếu Cố Minh thích, chúng tôi sẽ tôn trọng."

Chung Hiểu Âu mím môi, gật đầu, nghe xong những lời này, không rõ trong lòng có cảm giác gì, cũng không biết phải tiếp lời thế nào."

Hai đứa, phải chăm sóc lẫn nhau, phải đỡ đần nhau, chúng tôi cũng sẽ đối tốt với cháu, cháu không cần căng thẳng."

Chung Hiểu Âu vừa muốn thả lỏng, thở phào một hơi, mẹ Cố lại nói, "Nhưng nếu cháu dám bắt nạt Cố Minh, thì cháu xong đời, tôi nói cho cháu biết."

Cả quá trình, dường như đều là mẹ Cố làm chủ, bố Cố căn bản không chen lời, đương nhiên, Chung Hiểu Âu, cũng không dám chen lời, chỉ dám chăm chú lắng nghe.Cuối cùng, Cố Minh nghe điện thoại xong, cô ấy nghe điện thoại xong rồi nhìn mẹ mình một cái, cũng không nói gì, chỉ hỏi, "Có cần gọi thêm đồ ăn không?"

"Không cần, không phải chưa ăn hết à?"

Lúc này mẹ Cố mới chuyên tâm ăn uống.Cả bữa cơm, không nhanh không chậm, ăn xong, Chung Hiểu Âu hiểu chuyện đi thanh toán, mẹ Cố kéo Cố Minh, "Làm gì mà lại để người ta thanh toán thế, người ta từ xa chạy tới Thượng Hải, con còn để người ta thanh toán, lát nữa người ta lại bảo chúng ta không nồng hậu."

"Được rồi, em ấy mời bố mẹ ăn bữa cơm cũng đâu có gì, đừng nghĩ nhiều thế."

Cố Minh vỗ tay mẹ Cố."

Vậy, tùy đi, mẹ với bố con phải về rồi, chúng ta phải nghỉ trưa."

Mẹ Cố níu lấy bố Cố, "Buổi chiều hai đứa làm gì?"

"Có lẽ là dẫn em ấy đi dạo."

"Ừm, cái đó... thôi bỏ đi, cứ vậy đi.

Hiểu Âu, ngại quá, hôm nay còn để cháu tốn kém, hay là tối nay về nhà ăn đi, nhà hàng này đắt quá, buổi tối về nhà ăn đi."

"Hôm nay mẹ có tâm trạng nấu cơm à?"

Cố Minh cười mẹ mình."

Không, bố con nấu."

Nói xong mẹ Cố cũng không quay đầu lại liền rời đi.Bố Cố bị kéo ra khỏi nhà hàng, từ xa xa vẫy tay tạm biệt hai người.Lúc này bờ vai thẳng tắp của Chung Hiểu Âu mới thả lỏng, hai người còn ngồi thêm một lúc."

Ban nãy tôi ra ngoài nghe điện thoại, mẹ tôi có làm khó em không?"

Cố Minh cẩn thận hỏi."

Không ạ, sao thế?"

Chung Hiểu Âu lắc đầu."

Tên nhóc Cố Vũ kia, nhưng cũng không thể trách nó, nhất định là mẹ tôi sai khiến, cố ý tách tôi ra, sau đó có hỏi gì em không?"

Chung Hiểu Âu nắm lấy tay Cố Minh, đặt dưới mặt mình, "Đúng thế, mẹ chị lợi hại quá, nói nếu em không tốt với chị, sẽ đánh gãy chân em."

Cô cười cười, thêm mắm dặm muối nói."

Vậy em tự xem thế nào mà làm."

"Tối nay mẹ chị bảo em tới nhà chị ăn cơm đấy, có phải chứng minh bọn họ rất hài lòng về em không?"

"Tôi không biết."

Cố Minh cố ý chu môi, "Có lẽ chỉ là vì trả lại ân tình bữa cơm trưa nay thôi."

"Ôi chao, chị..."

Cố Minh chọc lên mặt cô, kéo lấy cô, ôm đầu cô, "Đùa em thôi, không sao."

Cố Minh ôm Chung Hiểu Âu một lúc, hai người mới rời khỏi nhà hàng, bữa cơm tối đó thoải mái hơn bữa trưa rất nhiều, đó là lần đầu tiên Chung Hiểu Âu tới nhà Cố Minh, căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách thông thường, nhưng bài trí rất nhã nhặn, vừa nhìn là biết mẹ Cố là người rất nho nhã, cho dù mẹ Cố nói buổi tối bà sẽ không nấu cơm, nhưng khi hai người về tới nhà, mẹ Cố đang mặc tạp dề bận rộn trong bếp, buổi chiều Chung Hiểu Âu quá căng thẳng, buổi sáng vốn dĩ đã mua sẵn quà cho hai vị phụ huynh, nhưng cũng không tặng, đến tối mới cầm tới."

Hả?

Về rồi à?

Buổi chiều chơi vui không?

Đói rồi thì rửa tay ăn cơm thôi."

Buổi tối bố Cố ăn rất ngon miệng, không biết vì nguyên nhân gì, còn uống rượu, bố Cố rót cho mỗi người một ly rượu vang, "Hiểu Âu này, nhờ phúc của cháu, bây giờ, cũng hiếm khi, tôi cũng không dễ gì được ăn cơm bà ấy nấu."

Chung Hiểu Âu có chút xấu hổ cười cười."

Ăn cơm của ông đi, thịt kho tàu cũng không chặn được miệng ông."

Mẹ Cố lạnh mặt giáo huấn.Bữa cơm tối của gia đình là thứ ấm áp nhất trên đời, khi mọi người ở ngoài quay về liền ngửi thấy mùi thức ăn, có một ngọn đèn, đang đợi bạn, hoặc chăng, người về nhà trước, đang nấu cơm đợi người nhà quay về."

Sau này cháu, chính là người nhà họ Cố chúng ta rồi."

Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần buông...
 
Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ
Chương 174


Chương 174:Nghỉ Quốc khánh đều ở Thượng Hải, Cố Minh ở bên bố mẹ, Chung Hiểu Âu cũng ở cùng một hai ngày, tới mồng Bảy mới quay về, kết quả còn thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, chỉ là Cố Minh nói phải bổ túc cho bố mẹ nhiều hơn nữa.Quốc tế Kinh Điển sau đợt thay máu, trở thành một diện mạo hoàn toàn mới, không ít nhân viên cũ vì cách quản lí và cách làm việc của những giám đốc mới tới, lũ lượt từ chức, Quan Dĩ Đồng vắt chân ngồi trên ghế lẩm bẩm, "Cũng tốt, dù sao những người cả ngày từ sáng tới tối ngồi một chỗ không làm việc còn bắt tôi trả lương, tôi cũng muốn đuổi bọn họ đi từ lâu rồi, chỉ là trước kia bọn họ từng bỏ công sức cho công ty, nên trả bao nhiêu thì trả đi."

Quan Dĩ Đồng, vẫn không nghiêm túc, rất ít khi quản tình hình cụ thể của công ty, mà ý kiến quyết sách của lãnh đạo, cơ bản là, Cố Minh nói thế nào, Quan Dĩ Đồng biết thế ấy, thấy công ty dần dần đi vào quỹ đạo, cô ấy lại muốn đi lang cùng Mộc Dao, nói là bù đắp chuyến du lịch vòng quanh thế giới không thành lúc trước, chỉ là hành trình ngắn ngày hơn, nhưng cũng phải lăn lộn ở bên ngoài hai tháng.Cố Minh cũng nhận mệnh, không giãy giụa, ai cũng có số mệnh của người ấy, người như Quan Dĩ Đồng và Mộc Dao, mệnh của bọn họ ở bên ngoài, ở nước ở non, ở trời xanh mây trắng, trên đồng cỏ dưới ánh sao, mạng của Cố Minh, chỉ có thể ở đây, cô ấy thích công việc của mình, cũng thích trở về căn nhà nhỏ chỉ có cô ấy và Chung Hiểu Âu, có lẽ, bản thân thật sự là một người nhàm chán.Tháng Mười Một giữa thu, mẹ Chung và bố Chung lại tới Thành Đô, nói là tới thăm Chung Hiểu Âu, vì có cả bố Chung, Chung Hiểu Âu sợ Cố Minh thấy không tiện, cho nên đặt khách sạn cho bố mẹ, dường như Chung Hiểu Âu vẫn đang đợi bố mẹ lên tiếng hỏi cô, cô nghĩ bọn họ cũng đã nghi ngờ, chỉ là, dường như bố mẹ không hỏi cô những chuyện liên quan, chỉ mang rất nhiều đặc sản ở quê tới cho cô, Chung Hiểu Âu cảm thấy còn không chọc thủng lớp giấy mỏng này, quả thật có chút không ổn, nhưng không biết tại sao, lời đã tới bên miệng, mẹ Chung như thể biết cô muốn nói gì, ngăn cô lại, lấy chủ đề khác để lấp liếm, nói trời lạnh, phải chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm, đừng để mắc bệnh, những lời không đau không ngứa, ngày hôm sau, hai người tới nhà nấu nướng, vì cuối tuần, Cố Minh cũng ở nhà ăn, mẹ cô gọi một tiếng Tiểu Minh hai tiếng Tiểu Minh, Cố Minh cũng mua chút quà cho hai người mang về.Sau đó, khi Chung Hiểu Âu đi thăm chị họ có hỏi Vương Linh, Vương Linh nói có những bố mẹ chính là như thế, cho dù trong lòng họ biết, nhưng không muốn chọc thủng lớp giấy mỏng này, thuận theo tự nhiên, cũng không thể không quan tâm tới cảm nhận của bố mẹ, Chung Hiểu Âu cảm kích nhìn Vương Linh, Vương Linh dường như có da có thịt hơn lúc trước, "Hình như mặt cậu có thịt hơn rồi đấy."

"Có thể không béo sao?

Chị họ cậu ngày ngày rảnh rỗi đều ở nhà nấu nướng."

Hà Ninh tĩnh mịch ở nhà Vương Linh mấy tháng, dường như, sau lần náo loạn kia, mẹ cô cũng không tới tìm cô làm loạn nữa, Hà Ninh cũng ổn, sáng sớm tiễn Vương Linh đi làm, tan làm ở nhà nấu nướng, sau đó tới ngân hàng đón Vương Linh tan làm, ngày tháng dần bình thường lại, chỉ là trong tim có một lỗ hổng, Hà Ninh mất một thời gian tìm việc, trường học chính quy thì không thi vào nổi, đây là hệ thống, bọn họ có ghi chép, nói là vấn đề tác phong, bị chính quyền xử phạt, cô tìm một trường tư, không có văn phòng, cho nên có chút nhàn nhã để nấu nướng."

Cứ từ từ."

Vương Linh vỗ vai Chung Hiểu Âu, "Có một số người sẽ dùng cả đời để comeout."

Chung Hiểu Âu ừ một tiếng, cô biết, bố mẹ cũng không dễ dàng.Cô và Cố Minh có thời gian rảnh sẽ tới tiệm Mộc Dao, tuy Mộc Dao không có mặt, nhưng Tiểu Hứa Nặc có mặt, Chung Hiểu Âu sẽ để Hứa Nặc thông kinh mạch, dưới sự dẫn dắt của cô, hiện tại Cố Minh đã ổn hơn với vấn đề tiếp xúc thân thể, cũng có thể miễn cưỡng để Hứa Nặc mát-xa một tiếng đồng hồ.Thấy đã gần tới mùa đông, thời tiết lạnh dần, khách hàng tới tiệm cũng tương đối ít, khi Hứa Nặc đi làm, Trì Úy thường xuyên chạy tới sau khi tan làm, tới giờ cơm tối, liền kéo theo Hứa Nặc ra ngoài ăn uống, ăn đồ cay, lẩu, xiên, đồ nướng, có lúc Hứa Nặc nói với cô ấy, ăn nhiều lắm rồi, Trì Úy liền trực tiếp dùng miệng chặn miệng Hứa Nặc lại, giữa nơi công cộng, Thành Đô có là nơi phóng khoáng tới đâu, mọi người vẫn âm thầm liếc mắt nhìn hai người, mấy lần như thế, Hứa Nặc cũng không nói gì nữa, từ sau lần kia khi ở nhà, trên sô-pha, sau khi bị người làm gì đó, chiếc áo khoác Hứa Nặc mặc rất lâu cuối cùng cũng có thể cởi xuống, quả nhiên Trì Úy nói được làm được, không để cô về nữa, ngay cả chuyển nhà Trì Úy cũng giúp cô, trước đây không phát hiện Trì Úy ngang ngược tới thế, sau này cô có lần Hứa Nặc về đó, lấy chút đồ dùng, dù sao em trai em gái cũng ở trường, bình thường sống một mình bên đó, vừa xa, chẳng thà chuyển sang bên Trì Úy, đi làm tan làm cũng gần hơn rất nhiều, đương nhiên, sau khi chuyển vào, Trì Úy cũng không ngủ sô-pha giống như trước, quả nhiên Trì Úy nói được làm được, khi mới bắt đầu, Hứa Nặc vẫn rất ngại ngùng, ôm chăn của mình lên giường, ai đắp của người nấy, đương nhiên Trì Úy không còn thật thà nữa, cho dù Hứa Nặc có quấn chặt đến đâu, Trì Úy cũng có thể tìm được khe chui vào, Trì Úy thật là không có chỗ nào không thể vào.

Lâu dần, Hứa Nặc cũng quen, quen với việc hai người phụ nữ nằm trên một chiếc giường, đắp chung một chiếc chăn, Trì Úy...

Trì Úy...

ở trên giường hoàn toàn giống như biến thành người khác, dường như mỗi tối đều bị cô ấy đùa nghịch, đương nhiên lấy danh nghĩa đùa nghịch để sờ loạn cô, sờ tới nỗi cô không chịu nổi, thậm chí có mấy sáng Trì Úy đi làm muộn, Hứa Nặc cũng dậy làm bữa sáng cho cô ấy.Dường như chớp mắt, ngày tháng trở nên an yên lại đẹp đẽ, gió thu nổi lên, có chút lạnh, thời gian lặng lẽ trôi đi, ngày tháng Mười Một rất ngắn, không cẩn thận đã tới hoàng hôn, mặt trời lặn sau tán cây, ánh sáng cuối cùng trong ngày, yếu ớt, ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn sẽ ngứa, ánh nắng giữa thu dần dần trở nên ít ỏi, dần dần không còn nhiệt độ.

Tới mùa đông, người với người càng sát lại gần nhau, thành phố ở phương nam không có hơi ấm, có thể nhìn thấy ánh trời vàng vàng ấm áp khắp mọi nơi trong cửa tiệm, cả gia đình quây quanh mặt trời nhỏ, dường như có thể biến ra một mảnh trời xanh, vùng ngoại ô thú vị hơn một chút, không biết tìm đâu được một chiếc bát sắt mẻ, dùng chút gỗ mùn hoặc giấy báo bỏ đi châm lửa, đợi lửa bùng lên, thì cho gỗ vào, dần dần, lửa cháy lên, quây quanh chậu lửa, khi nào đói thì nướng đồ ăn, uống chút trà, ngày đông, đều là như thế, con người cũng trở nên lười biếng, chỉ muốn ở bên người yêu, không muốn làm gì.

Chung Hiểu Âu chỉ muốn dựa vào Cố Minh, chỉ tiếc là Cố Minh quá bận, bản thân cô cũng không dám lười biếng, thế là, biến thành mỗi ngày thường ôm ấp nhau trong văn phòng, vị trí của Chung Hiểu Âu đã được điều chỉnh, vì Trì Úy thăng chức đã trở lại phòng Tài nguyên Nhân lực tầng tám, Chung Hiểu Âu cũng không ở hành lang nữa, mà chuyển vào văn phòng, tuy vẫn là bên cửa, nhưng hiện tại không phải nhìn trộm phó tổng Cố qua khe cửa nữa.

Có lúc Chung Hiểu Âu ngồi tại chỗ ngây người, nhìn người cách đó hai ba mét, nghĩ tới khi vừa tới công ty, dường như đã qua mấy thế kỉ, ngày đầu tiên trong cuộc họp cho nhân viên mới bị người trước mắt mê hoặc, đó là lần đầu tiên gặp Cố Minh, cô ấy mặc sơ mi trắng, ngồi giữa phòng họp, khí chất mạnh mẽ lại mê người, Cố Minh của lúc đó, cảm thấy rất xa rồi, vừa hư ảo vừa mù mịt, tới hiện tại không những có thể tới gần Cố Minh, còn có thể làm thế này thế kia với cô ấy, nhưng thỉnh thoảng, trong một khoảnh khắc, Chung Hiểu Âu lại cảm thấy không chân thực, nghĩ tới những ngày đầu tiên, cô tốn rất nhiều công sức, chỉ để được nhìn thấy Cố Minh mỗi ngày, bản thân sắp trở thành kẻ nhìn trộm điên cuồng.

Chung Hiểu Âu còn nhớ buổi tối đó, cô ngồi trên xe nhìn thấy Cố Minh ở trong khách sạn kia, về tới nhà, lại gọi xe ba bánh tới cửa khách sạn, kết quả cuối cùng chạy một vòng ở Tam Hoàn cùng Cố Minh, hơn nữa cô còn trả tiền xe, nhớ lại, cảm thấy những chuyện đó đã rất xa xôi."

Chung Hiểu Âu?

Chung Hiểu Âu?"

Không biết từ lúc nào, Cố Minh cầm một tập văn kiện đứng trước mặt cô, dùng ngón tay gõ lên bàn, "Nghĩ cái gì thế?"

"Nghĩ tới chị."

Chung Hiểu Âu thật thà nói.Cố Minh biết là lời yêu đương, trách móc, "Giờ đi làm, chuyên tâm làm việc đi, đừng nói những chuyện này."

"Thật sự đang nghĩ tới chị mà, đột nhiên nhớ tới lúc vừa quen biết, mỗi ngày em đều đưa chị về nhà, rồi không nỡ đi, chị cũng không bảo em lên nhà chơi, em thường ngồi trên ghế gỗ dưới tòa nhà, có lúc trêu mèo, có khi hóng gió."

"Tôi biết."

Cố Minh xoa mặt Chung Hiểu Âu, "Lúc đó, tôi nghĩ sao cô gái này lại kì quái như thế?

Muộn vậy rồi còn không muốn về nhà?

Sao lại có cô gái không muốn về nhà chứ?"

Cố Minh trêu đùa."

Cái này không phải trách chị à?

Ai bảo chị không thông tình đạt lí như thế, người ta đưa chị về nhà bao nhiêu lần, cũng không mời người ta lên nhà chơi."

Hai người trong văn phòng trêu đùa nhau, trêu mãi trêu mãi, Chung Hiểu Âu rúc vào lòng Cố Minh, lại một phen náo loạn, Cố Minh bắt lấy tay đang thò vào quần áo mình của Chung Hiểu Âu, hơi thở đã không ổn định, "Em điên à?

Lát nữa còn có cuộc họp đấy."

"Không phải còn một tiếng nữa sao?"

Chung Hiểu Âu cười nói."

Em..."

Cố Minh tức giận không thôi, người kia đã vùi đầu vào hõm cổ cô ấy, Cố Minh ngửa đầu, còn mắng, "Chung Hiểu Âu, em còn như thế, cẩn thận..."

"Cẩn thận cái gì?"

Chung Hiểu Âu không sợ chết liếm lên cổ Cố Minh, trên làn da vừa trắng vừa mềm đột nhiên nổi nốt, từng hạt từng hạt.Quá chuyên tâm, thậm chí hai người còn không nghe thấy tiếng giày cao gót."

Ái chà, ái chà chà, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn."

Không biết từ khi nào, giám đốc Cận phòng Kế hoạch đã đứng bên cửa, một tay che mặt mình, nhưng con mắt đen láy kia nhìn chằm chằm vào hai người qua kẽ tay rất lớn, nào có ý phi lễ chớ nhìn.Cố Minh vội đẩy người trước mặt ra, cổ cô ấy đỏ ửng, lúng túng lan tràn cả văn phòng, vốn dĩ, hai vị phó tổng trước kia đã thôi việc, Quan Dĩ Đồng cũng không định tuyển người mới, cho nên cả tầng mười cũng chỉ có mấy người bọn họ, mà Quan Dĩ Đồng thường xuyên vắng mặt, nên chỉ còn Cố Minh và Chung Hiểu Âu, lâu dần, hai người cũng không để tâm người khác, nói chuyện, làm việc, không khỏi có chút to gan."

Cái đó, phó tổng Cố, có công việc cần báo cáo."

Hiện tại giám đốc Cận mới giả vờ gõ cửa, nhất định là cô nàng cố ý.Chung Hiểu Âu để tránh lúc này Cố Minh sẽ giết mình, trực tiếp bỏ qua giám đốc Cận, ra khỏi phòng làm việc.

Cố Minh hít sâu một hơi, thấy áo sơ mi trước người mình đã nhăn lại, chỉnh trang cũng kì quái, không chỉnh trang thì càng giấu đầu lòi đuôi, cô ấy chỉ đành quay người hỏi, "Chuyện gì?"

Âm thanh vô cùng lạnh lùng, dường như là một người hoàn toàn khác với người phụ nữ nhiệt tình bị kích động tới nổi lửa ban nãy.Giám đốc Cận nhìn người phụ nữ với thân hình quyến rũ, khí chất mê người như thế, lắc đầu, đáng tiếc quá, nếu độc thân thì tốt, giám đốc Cận vì để tránh lúng túng vì hình ảnh sinh động ban nãy, phó tổng Cố cũng không nói gì, cô nàng chỉ đành lên tiếng, "Tổng giám đốc Quan đi tới đâu rồi?

Khi nào thì về?"

"Có lẽ đang quay về rồi, sắp rồi, nói là tháng sau."

Cố Minh xoa vành tai nóng bỏng của mình, đỏ như muốn trào máu....Khi Quan Dĩ Đồng và Mộc Dao quay về, trời đã lạnh, ngày tháng Mười Hai, lạnh tới đóng băng, thời tiết ẩm lạnh ở phương nam đã đạt tới đỉnh điểm vào tháng này, hai người vừa từ bán cầu nam quay lại, không ý thức được, một người mặc chiếc áo mỏng, một người còn mặc váy lạnh tới đòi mạng, may mà máy sưởi ở sân bay đủ ấm áp, Cố Minh cũng đã cử Tiểu Triệu tới đón."

Tiểu Triệu, cậu bật máy sưởi lên, lạnh... lạnh chết rồi."

Quan Dĩ Đồng rúc chặt vào lòng Mộc Dao, còn kêu lạnh, đương nhiên rồi, có thể không lạnh sao?

Ngày tháng Mười Hai, cô ấy còn mặc váy mùa hè, có thể không lạnh sao?

Tiểu Triệu yếu ớt nói, "Tổng giám đốc Quan, đã bật rồi."

Sau đó xuống xe mở cốp sau lấy chăn đưa cho Mộc Dao."

Ái chà, Tiểu Triệu, cậu học cách ân cần như thế từ lúc nào thế?"

"Lúc ra ngoài, phó tổng Cố dặn dò, nói hai người mới từ nơi đang mùa hè quay về, có lẽ chưa thích ứng được thời tiết, bảo em mang theo."

"Ôi, phó tổng Cố của tôi, tôi phải nói gì mới ổn đây."

Quan Dĩ Đồng lắc đầu, "Đối xử với tôi còn tốt hơn mẹ tôi."

Cô ấy kéo chăn đắp lên người, gọi điện thoại cho Cố Minh, "Tôi về rồi, có nhớ tôi không?"

"Biết cô về rồi, trước khi lên máy bay cô đã nhắn tin cho tôi."

Bên kia là âm thanh lạnh lùng của Cố Minh, "Tôi không nhớ cô, công ty của cô nhớ cô."

Quan Dĩ Đồng đưa điện thoại sang một bên, không để tâm tới Tiểu Triệu, nói với Mộc Dao, "Người bạn này của chị, cả ngày nhạt nhẽo thế, có phải chị ta bị lãnh cảm không?

Chị nói cho tôi biết đi?"

Mộc Dao đưa tay che mặt Quan Dĩ Đồng, "Vấn đề này em nên hỏi Chung Hiểu Âu, em hỏi tôi, sao tôi biết được, tôi chỉ biết em không phải thôi."

Mộc Dao không biết xấu hổ hôn lên môi Quan Dĩ Đồng, sau đó lấy điện thoại muốn nói hai câu với Cố Minh, "Người yêu à..."

Đầu bên kia đã cúp máy.Mộc Dao không nản lòng gọi lại, bên kia lạnh lùng nói, "Hai người đi thêm hai vòng bán cầu nam nữa đi, đừng về nữa."

"Đừng mà, cái gì nhỉ, em ấy sai rồi, không phải, tôi sai rồi, tối nay chúng ta ăn gì thế?

Có sắp xếp gì không?

Không làm tiệc tẩy trần cho chúng tôi sao?

Hai tháng không gặp, hôm nay còn là Giáng Sinh nữa."

"Tôi tăng ca."

Tút tút tút!Điện thoại vang lên tiếng máy bận, Mộc Dao bất lực nhìn điện thoại ba giây, vứt sang một bên, trên đường nhàm chán, Mộc Dao hỏi tài xế, "Tiểu Triệu này, cậu nói xem, công ty của các cậu, tổng giám đốc Quan hay phó tổng Cố tốt?"

"Phó tổng Cố tốt."

Tiểu Triệu lập tức trả lời!

Lập tức!

Quan Dĩ Đồng bò trên chân Mộc Dao ngồi thẳng người, "Cậu còn không thèm suy nghĩ luôn à?"

"Cho cậu thêm một cơ hội."

"Phó tổng Cố tốt."

Tiểu Triệu vẫn quyết định không đổi, chỉ là nhìn dáng vẻ Quan Dĩ Đồng, âm thanh có chút nhỏ hơn.Quan Dĩ Đồng tức chết rồi, "Cậu cũng không sợ ngày mai tôi cho cậu tới phòng Tài vụ lĩnh tiền à?"

"Theo quy định của công ty, phải có phó tổng Cố kí tên, có lẽ phó tổng Cố sẽ không kí."

Quan Dĩ Đồng kéo chăn trên người đập về phía Tiểu Triệu, Mộc Dao vội kéo cô ấy lại, "Lái xe đi, lái xe đi, chú ý an toàn."

"Mấy người muốn tạo phản rồi."

"Quy định này là đích thân tổng giám đốc Quan định ra."

Quan Dĩ Đồng hé miệng, không có chỗ trút giận, ôm mặt Mộc Dao, cắn lên."

A, mẹ kiếp, bà tướng này, đau, đừng dùng sức!"

Mộc Dao vừa giữ lấy ghế vừa hét lên..Khi Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng về tới nhà, Tiểu Triệu giúp xách hành lí, hai người nghe thấy âm thanh trong nhà."

Trong nhà có người à?"

Hình như là tiếng thái rau."

Không phải là trộm chứ?"

Mộc Dao nói."

Không phải đâu, có phải là bố mẹ chị không?"

"Có lẽ không phải, bọn họ không biết hôm nay chúng ta về."

Mộc Dao lấy gậy bóng chày từ cốp sau.Cửa ào một cái mở ra, may mà chưa đập xuống, khuôn mặt Hứa Nặc đã xuất hiện trước mặt."

Em?

Sao em lại ở đây?"

"Chị Cố bảo em tới đây, chào cô Quan, hôm nay em mua rất nhiều đồ, chị Minh nói hôm nay hai người về, tối nay mọi người tụ tập, cho nên em tới chuẩn bị, vừa hay hôm nay mọi người cùng nhau đón Giáng Sinh."

"Có mình em thôi à?

Không có người khác à?"

Mộc Dao vào nhà."

Mọi người đều phải đi làm, có lẽ tan làm sẽ tới.

Em cũng không cần người giúp, một mình em trong bếp, còn thoải mái hơn."

Vì Hứa Nặc đã ở biệt thự của Quan Dĩ Đồng một thời gian dài, đương nhiên cũng rất quen thuộc, Quan Dĩ Đồng kéo lấy Hứa Nặc, hôn lên mặt cô, "Cô gái này hình như sau khi yêu đương với Trì Úy, cuối cùng cũng nói nhiều hơn nhiều rồi."

Hứa Nặc bị Quan Dĩ Đồng hôn không kịp phòng bị, khiến mặt mũi đỏ ửng, xấu hổ chạy vào bếp.Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng đi tắm, sau khi thay quần áo, những người khác cũng tới, Chung Hiểu Âu lái xe, chở Cố Minh và Trì Úy, bên ngoài trời lạnh, Hứa Nặc bật máy sưởi, Quan Dĩ Đồng nằm trên sô-pha cắn hạt dưa, Mộc Dao đứng bên cửa nhà bếp, vốn muốn giúp Hứa Nặc, Hứa Nặc chê cô cản trở, Mộc Dao chỉ đành đứng bên cửa nói chuyện, không lâu sau, Trì Úy và Chung Hiểu Âu, cô nhóc này liền để Trì Úy vào trong, cũng thật là, đối đãi khác biệt, sao chỉ mới đi hai tháng, đến cả thời tiết cũng thay đổi.

Mộc Dao đứng dậy đi tới sô-pha, ôm lấy Quan Dĩ Đồng, cơ thể hai người đã ngang ngược chiếm rất nhiều vị trí, Cố Minh ngồi trong góc, Chung Hiểu Âu không còn chỗ, chỉ đành ngồi trên sàn."

Tổng giám đốc Quan, du lịch vòng quanh thế giới có vui không ạ?"

Chung Hiểu Âu hỏi."

Vui, rất thú vị."

Cố Minh đeo kính, lại mở máy tính xách tay lên, biểu cảm nghiêm túc, giống như vẻ ấm áp thân thiết trong nhà không liên quan tới cô ấy."

Có thể ăn cơm rồi."

Trì Úy đeo tạp dề bưng đồ ăn lên bàn.Chung Hiểu Âu tháo kính của Cố Minh xuống, đóng máy tính lại, "Ăn cơm thôi, người yêu."

Quan Dĩ Đồng tới tủ rượu lấy rượu vang.

Vì đưa Quan Dĩ Đồng về nhà vào thời gian ăn cơm, cho nên Tiểu Triệu cũng ở lại ăn chung, Tiểu Triệu ngồi ở góc mở rượu.

Ly rượu dần dần được sắc đỏ nhuộm lên, Quan Dĩ Đồng uống một ngụm, "Đúng là rượu nhà mình vẫn ngon nhất."

Vô thức, mọi người uống rất nhiều, không biết ai nói tuyết rơi rồi, mọi người lũ lượt nhìn ra cửa sổ."

Là tuyết à?"

Phương nam mười mấy năm không thấy tuyết, tuyết rơi giống như trúng xổ số."

Là tuyết thật đấy."

"Năm nay lại có tuyết cơ đấy."

Bên ngoài cửa sổ, từng cơn gió lạnh thổi tới, mọi người trong nhà cầm chăn quấn chặt cùng nhau, phương nam hiếm khi có tuyết rơi, không dễ để thấy tuyết rơi như thế, vụn vặt, li ti giống như hạt muối, nhưng còn chưa rơi xuống vai, đã hóa thành tuyết, khiến trời đất dàn trở nên ướt át.Mấy người trưởng thành, ngắm tuyết một lúc, cảm thấy không thú vị, người không xương như Quan Dĩ Đồng không biết đã ngồi xuống sàn từ lúc nào, mọi người cũng tiếp bước cô ấy, cầm rượu và đồ ăn ngồi xuống cùng nhau."

Ôi chao, cái nhà này, may mà còn có mọi người mới náo nhiệt, bình thường lạnh lẽo lắm, đúng không?"

Quan Dĩ Đồng say rượu mông lung nhìn Mộc Dao, "Bảo mọi người chuyển tới đây, lại không nghe."

Cố Minh nghe những lời này của Quan Dĩ Đồng liền biết, người phụ nữ này không thích cô đơn, lúc nào cũng thích náo nhiệt.Tuyết ngoài trời dường như dày hơn, trời càng lùi về đêm, rượu càng uống càng nhiều, không biết tại sao, Chung Hiểu Âu có chút rung động, cô nắm lấy tay Cố Minh, mười ngón tay đan nhau, không biết ai bắt đầu, dường như là Tiểu Triệu, tài xế Tiểu Triệu trước giờ ngại ngùng lại nói, mọi người mỗi người nói một câu với người bên cạnh.Câu "Em yêu chị" cất lên giống như nỉ non, Tiểu Triệu cười mà trầm ngâm, cảm thấy bản thân tự đào hố chôn mình, ngày này, anh nên về nhà xem phim của mình, không nên ở đây ăn cơm chó, còn là ba phần.Chung Hiểu Âu còn ở bên tai Cố Minh, khẽ tỉ tê, cô nói, "Từ nay về sau, em cảm thấy mọi thứ đẹp đẽ trên đời đều có liên quan tới chị."

Cố Minh cắn lấy tay cô nói, "Tôi yêu em."

Quan Dĩ Đồng nằm trên đùi Mộc Dao, nghịch ngón tay cô, lẩm nhẩm, "Mỗi người nói một câu à?

Vậy tôi nói, bây giờ muốn để ngón tay này tiến vào cơ thể tôi, được không?"

"Bà tướng này."

Mộc Dao cũng nghĩ, giữa chốn đông người, có thể làm ra chuyện người lớn này.Chung Hiểu Âu không kịp che tai Cố Minh, Trì Úy đã nhanh nhẹn bịt tai Hứa Nặc lại."

Tổng giám đốc Quan, chị không được như thế."

Cố Minh đứng dậy muốn rời đi.Quan Dĩ Đồng cười cười kéo lấy tay Cố Minh, "Được rồi, tôi đùa thôi mà, ngày lễ thế này, có thể đừng nghiêm túc thế được không?"

Mộc Dao sợ Cố Minh muốn về, chỉ đành tém tém nói, "Tôi chỉ muốn lên giường mỗi ngày cùng Quan Dĩ Đồng, đương nhiên, hi vọng em ấy đừng yêu cầu nhiều tư thế biến thái như thế."

"Không phải chị cũng thích sao?"

Quan Dĩ Đồng không biết xấu hổ nói.May mà lần này Chung Hiểu Âu nhanh trí, lấy tai nghe nhét vào tai Cố Minh.Trì Úy nói "Muốn tiếp tục tiến bước cùng Tiểu Hứa Nặc."

Hứa Nặc nói gì đó, mọi người không nghe rõ, chỉ nói bên tai Trì Úy, cho một mình Trì Úy nghe thấy.Cuộc sống luôn có những giây phút tươi đẹp, khoảnh khắc đẹp đẽ, giống như hiện tại, dựa vào người mình yêu, tụ tập cùng bạn bè, bên ngoài tuyết rơi, trong nhà nổi lửa, uống rượu, nói chút chuyện không đau không ngứa về tương lai.

Ai cũng hi vọng về một tương lai tươi đẹp hơn, nhưng con đường ở phía trước, sẽ có rất nhiều khó khăn, cám dỗ, cuộc đời càng dài càng khó nói thiên trường địa cửu, nhưng tốt nhất, vẫn là hiện tại.

Hiện tại được người nắm lấy tay, cùng ngắm tuyết, trong đêm tối ấm áp ngọt ngào, tựa đầu vào vai người nhắm mắt đi vào giấc ngủ.Tài xế mãi mãi là người tỉnh táo nhất, Tiểu Triệu ăn ba phần cơm chó tỉnh táo nghịch điện thoại, nhưng dần dần, mặt mày nhăn lại."

Phó tổng Cố..."

Tiểu Triệu nhỏ tiếng gọi.Cố Minh say rượu mơ màng, không nghe thấy.Tiểu Triệu nói to, "Phó tổng Cố... không hay rồi, xảy ra chuyện rồi."

"Sao thế?"

Cố Minh ngẩng đầu lên hỏi.Tiểu Triệu đứng dậy, đi tới cạnh Cố Minh, đưa điện thoại tới, Cố Minh đột nhiên tỉnh táo, gương mặt lạnh như băng, mắng, "Xong chưa thế?

Có thể dừng chút không?

Lễ tết cũng không để người ta nghỉ ngơi, cô xem cô tìm người cũng không khiến người ta bớt lo."

Cố Minh tức giận, đá Quan Dĩ Đồng một cước."

Sao thế?"

Cố Minh ném điện thoại của Tiểu Triệu tới trước mặt Quan Dĩ Đồng, trên màn hình là một bức ảnh không tinh tế, tiêu đề tin tức viết: "Quốc tế Kinh Điển tiếp tục xảy ra chuyện sau khi chủ tịch đời mới xảy ra tin đồn đồng tính."

Hai gương mặt kia một là giám đốc Cận phòng Kế hoạch, một người là người mới tới phòng Tài nguyên Nhân lực, ban ngày ban mặt, có thể kéo rèm cửa kĩ chút không?Ấm áp chỉ tồn tại một tiếng, cuộc sống vẫn tiếp tục, nhưng lo lắng, khổ sở cùng đau đớn trong cuộc sống trước giờ chưa từng biến mất, có một số thứ, đã khác đi, như lời Chung Hiểu Âu nói: Sau khi có người, mọi thứ tốt đẹp trên đời, đều có liên quan tới người, bạn, đã tìm thấy người đó chưa?

Hết
 
Back
Top Bottom