Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa

Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 20: Chương 20



16

Hồi môn là mẫu thân tự tay chuẩn bị, cho ta rất nhiều ngân lượng: “Con không giống A Nhu, nó gả vào hoàng gia, đồ cưới không chỉ nhiều mà còn phải chú ý đến mặt mũi. Con gả thấp hơn một chút, rất nhiều thứ sẽ không tiện chuẩn bị, nương đều đổi thành ngân lượng cho con rồi.”

Ngân lượng tốt nhất, ta thích, huống hồ ta không giống tỷ tỷ, có những thứ ta căn bản không thưởng thức được cũng không dùng đến. Ngược lại tỷ tỷ lại thêm đồ cưới cho ta, còn tặng không ít đồ tốt.

Những ngày sau khi thành thân, ta cũng cảm thấy thoải mái, ta và Từ Hằng sống với nhau rất tốt. Quả nhiên gả thấp có nhiều cái lợi, không giống như phụ thân mẫu thân cả ngày ăn cơm cũng khó ở cùng nhau, làm chút chuyện gì cũng có người nói ra nói vào. Bây giờ trong nhà chỉ có hai chủ tử chúng ta, hạ nhân cũng đều hy vọng chúng ta tốt.

Từ Hằng từ quan trường về luôn mang cho ta chút đồ ăn, lúc rảnh rỗi còn cùng ta đi dạo chơi. Trách sao phụ thân nói hắn lanh lợi, không cổ hủ.

17

Hơn một năm sau khi thành thân ta có thai, ta rất mong chờ đứa bé này. Mẫu thân và tỷ tỷ cũng đến thăm ta, lại tặng không ít đồ. Từ Hằng biết được nói: “Vi phu sắp bị nương tử nuôi béo rồi.”

“Vậy chàng không vui sao?”

“Đương nhiên là vui rồi.”

Chỉ là ta nhớ đến những quy củ đã học trước đây, chính thê sau khi có thai thường sẽ cho nha hoàn bên cạnh hầu hạ phu quân, ta không muốn, ta chỉ hy vọng hắn là của riêng ta. Nhưng ta biết, suy nghĩ này của ta là sai. Ngay cả mẫu thân lần trước qua đây, nhưng đã tế nhị nhắc nhở ta.

Ta không hiểu, tại sao những chuyện thường ngày trong nhà thường dân lại khác với nhà quyền quý, có phải là nhà quyền quý có tiền nên có thể nuôi được rất nhiều thiếp thất không?

Nhưng ta nghĩ vẫn tìm một cơ hội nói ra, lại không ngờ phản ứng của Từ Hằng còn lớn hơn ta: “Ta đâu phải là kẻ háo sắc, chẳng lẽ không có nữ nhân thì không được sao?”

“Nhưng mà, mọi người đều làm như vậy.” Ta cũng không vui.

“Vậy thì coi như ta là kẻ sợ thê tử đi.” Hắn véo má ta nói.

Hắn là một người rất nghĩ thoáng, những lời như sợ thê tử không phải là lần đầu tiên hắn nói ra, ngược lại còn hay chỉnh ta, rằng đời người sống ở đời, biết đủ là vui, đừng để ý đến những người khác lảm nhảm.

Hắn cũng quả thật biết đủ, năm nay khi tổ mẫu mừng thọ, mọi người đều trở về, ngay cả Lệ Vương cũng nể mặt. Lúc đó ta sợ Từ Hằng sẽ không thoải mái, dù sao, mấy vị khác đều là người có địa vị cao quyền trọng, chỉ có hắn là quan nhỏ.

Kết quả vừa quay đầu ta đã thấy hắn đang líu lo trước mặt Lệ Vương, không biết nói gì, mà Lệ Vương mặt không biểu cảm. Ta còn sợ Lệ Vương vả chết hắn, dù sao thân hình hắn nhỏ bé như vậy, Lệ Vương có thể đánh chết mười người như hắn.

Sau khi về ta nói với hắn, hắn lại hùng hồn phản bác ta, nói nhiều nhất cũng chỉ đánh chết năm người như hắn, chuyện này có gì đáng tự hào sao?

18

Con của chúng ta là một nam hài, khi sinh ra ta thở phào nhẹ nhõm, lại thấy nha hoàn hốt hoảng chạy đến nói với ta, Từ Hằng còn chưa kịp nhìn con đã ngất xỉu rồi.

Đợi hắn tỉnh lại, nắm tay ta nói sau này không sinh nữa, ta nói: “Nghe cứ như chàng sinh con vậy.”

Nghe nói hắn đột nhiên ngất xỉu, người bên cạnh không kịp đỡ, khiến đầu va mạnh xuống đất. Ta lập tức cảm thấy hắn chỉ giỏi kéo chân ta, may thay, tính tình vẫn còn tích cực, không chịu lùi bước.

Yến tiệc đầy tháng được tổ chức vô cùng long trọng, hắn cũng mời không ít đồng liêu đến dự. Nhi tử quả thật nể mặt, không hề quấy khóc ồn ào. Mà ta, rốt cuộc cũng mãn tháng ở cữ, tắm rửa sạch sẽ một phen, chợt cảm khái—quả nhiên, thời thế an nhàn, con người cũng trở nên yếu đuối hơn trước.

19

Chẳng bao lâu sau, Lệ Vương ra trận, tỷ tỷ lại có tin vui, ta đôi khi đón Dao Dao qua chơi, từ khi nhi tử dần dần trở nên đẹp, Dao Dao cũng không bài xích nó nữa, chỉ là thỉnh thoảng vẫn sợ nó lại biến về cái bộ dạng xấu xí lúc mới sinh.
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 21: Chương 21



Chỉ là cuộc sống nhỏ bé của chúng ta trôi qua rất tốt, có người lại không quen mắt, tỷ tỷ dưỡng thai không mấy khi ra ngoài, ta dạo này lại nghe được không ít.

Tuy đều là những lời đồn đại, nhưng nghe cũng không thoải mái, vẫn là Từ Hằng khuyên nhủ ta mới nhịn được, chủ yếu là những người nói lời đồn đại đều có xuất thân không tệ, tóm lại là ghen tị với tỷ tỷ.

Ta giận dữ nói với Từ Hằng: “Chàng cố gắng chút đi, nhích lên một chút, ta cũng có cơ sở để đối đáp với họ.”

Hắn hai tay dang ra, rất bất đắc dĩ: “Vi phu cũng muốn chứ, nhưng nương tử cũng phải nghĩ xem, phu quân của nàng chỉ là một người đọc sách, vai không gánh tay không nhấc, lấy đâu ra công lao, còn phải đợi dài dài.”

“Ai.”

Hắn cũng thở dài theo: “Ai.”

20

Ngày tháng cứ thế chậm rãi trôi qua, Từ Hằng rốt cuộc cũng có thể nhích được một chút. Dù chỉ là một chút xíu, nhưng chúng ta vẫn vui mừng khôn xiết. Còn đặc biệt mở tiệc ăn mừng một phen. Sau khi ăn no uống đủ, hắn liền cười mà nói: "Chúng ta quả thật chí đồng đạo hợp, nếu là kẻ khác, e rằng chỉ tiến được chút ít như vậy, chắc chắn chẳng có tâm trạng mà mở tiệc ăn mừng đâu."

“Một chút cũng là thành tích mà.” Ta cảm thấy Từ Hằng rất lợi hại, dù sao, vị trí trong triều đình đều là một người một chỗ, năm xưa hắn tuy là tiến sĩ, nhưng tiến sĩ cũng nhiều, đừng nói là còn có trạng nguyên thám hoa, cũng không xuất sắc đến mức nhổ người khác ra để hắn vào chỗ.

Có thể ở lại kinh thành đã là kết quả do phụ thân giúp đỡ rồi, hắn cũng biết đủ.

“Nhi tử lớn rồi, hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi.” Ta nói.

“Ngày hôm nay tốt đẹp như vậy, đừng nhắc đến những chuyện không vui.”

“Chuyện này sao lại tính là không vui được chứ?”

Hắn buồn bực nói: “Nàng không phải không biết ta sợ sao, dù sao có một đứa là đủ rồi.”

“Ta muốn một nữ hài, một nữ hài giống như Dao Dao vậy.”

21

Chuyện hài tử còn chưa có gì thay đổi, kinh thành đã đổi chủ, Lệ Vương đăng cơ.

Chuyện này xem như cũng là việc tốt. Từ Hằng nói riêng với ta: "Không ngờ ta lại có thêm một vị đại cữu ca là hoàng đế."

Ta nhìn hắn ngây ngô cười, không muốn nói cho hắn biết, hắn còn có một thê tử suýt chút nữa đã làm hoàng hậu nữa kìa.

Trái lại, mẫu thân từ sau khi Lệ Vương đăng cơ liền thường xuyên lui tới. Ban đầu, ta còn chưa kịp phản ứng, nhưng về sau dần dần hiểu ra—mẫu thân lo ta sẽ cảm thấy bất công. Dẫu sao, ngôi vị hoàng hậu… ai mà chẳng khát khao chứ?

Nhưng, ta không muốn, ta cảm thấy ta không xứng.

Vậy nên ta nói thẳng với mẫu thân, ta sẽ không nghĩ lung tung đâu, tỷ tỷ mới là nữ nhi trên gia phả Triệu gia, còn ta chỉ là dưỡng nữ, vốn dĩ không có tư cách.

“A Hòa, thấy con như vậy, nương cũng yên tâm rồi.” Mẫu thân mắt hoe đỏ, nhẹ giọng nói.

“Những ngày này của con cũng rất tốt, sẽ không vì ghen tị với người khác mà tự làm khổ mình đâu.” Ta đáp.

Tuy rằng, ban đầu vẫn có chút ghen tị với tỷ tỷ, nhưng, ta đâu phải không có đầu óc, dù ta có nói ra, người khác tin, thì sao chứ?

Đây coi như là tội khi quân đi, chắc chắn sẽ bị tru di cửu tộc, tỷ tỷ thì còn đỡ, biết đâu hoàng đế niệm tình phu thê nhiều năm mà tha cho một mạng, ta cái kẻ nhiều chuyện này chắc chắn sẽ chết, ta chán sống rồi sao.

Đã nhiều năm như vậy rồi, sao có thể còn trở về vị trí ban đầu, tỷ tỷ bị phế, ta trở thành hoàng hậu chứ, hoàng đế đâu phải là người nhặt rác.

Ta càng hy vọng chuyện này chôn sâu trong bụng tất cả mọi người, đối với ta mà nói, có một người tỷ tỷ làm hoàng hậu là chuyện tốt.

Thế nhưng, ta không ngờ rằng, chỉ vì hoàng đế không chấp thuận tuyển tú, vậy mà thật sự có những đại thần rảnh rỗi đến mức dám đứng trước triều chất vấn thân thế của ta và tỷ tỷ. Hoàng đế tuy không tin, nhưng cũng khó lòng ngăn nổi lời đồn đại lan tràn khắp chốn.

Chuyện này ban đầu vẫn là Từ Hằng kể cho ta nghe như một câu chuyện cười, may mà hắn không nhìn rõ vẻ mặt của ta ngay sau khi nghe xong.
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 22: Chương 22



"Chuyện nhảm nhí như vậy cũng có kẻ tin sao?" Ta giả vờ không để tâm, thản nhiên nói.

"Chẳng qua là chọn nhầm mà thôi, thật giả có gì quan trọng chứ?"

Thế nhưng, khi lời đồn ngày càng lan rộng, ngay cả Từ Hằng cũng bắt đầu có chút hoài nghi. Ta vẫn như thường ngày, khẽ vỗ nhẹ lên đầu hắn, cười nói:

"Chàng có phải đọc sách đến đần độn rồi không? Nếu ta thực sự là nữ nhi ruột của phụ thân và mẫu thân, ta có bỏ hoàng đế mà gả cho chàng sao?"

May thay, thời gian luôn là thứ có thể xóa nhòa tất cả. Bây giờ, thiên hạ đều đã quên Lệ Vương năm xưa từng mang danh tiếng thế nào, chỉ nhớ rằng hiện tại hắn là thiên tử. Nghe ta nói vậy, Từ Hằng cũng bật cười:

"Đúng vậy, nàng nói xem, rốt cuộc những kẻ đó đang nghĩ gì chứ?"

22

Chỉ là, ta vẫn cảm thấy bất an, tiếc là nương dạo này ốm rồi, cũng không tiện vào cung, vậy nên ta đã đưa bài tử. Trên đường đi nghĩ tỷ tỷ quả không hổ là tỷ tỷ, chuyện lớn như vậy, vẫn không hề hoảng loạn.

Kết quả, tỷ ấy liền sai cung nhân lui xuống. Ta vừa mở miệng, đã thấy sắc mặt tỷ ấy sa sầm, lúc này mới nhận ra có điều không ổn. Hóa ra, tỷ ấy cũng không hề hay biết.

Ta bỗng chốc cảm thấy hoảng hốt, nhưng tỷ ấy lại quay sang an ủi, dịu giọng nói:

"Sẽ không có chuyện gì đâu, lát nữa ta sẽ vào hỏi hoàng đế."

Nhắc đến hoàng đế, ta lại nhớ đến lần đầu tiên gặp hoàng đế vẫn còn là Lệ Vương, bóng dáng kia vẫn còn: “Hay là thôi đi, dù sao bây giờ bệ hạ cũng chẳng có động tĩnh gì.”

“Vậy cũng không thể cứ đồn đại như vậy mãi được, A Hòa, muội đừng sợ, chỉ cần chúng ta một mực không nhận, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Có lẽ là tỷ tỷ đã nói gì đó với hoàng đế, hoàng đế lập tức xử lý mấy vị đại thần cầm đầu, lời đồn đại cũng không còn ai nhắc đến nữa.

Nhưng, tỷ tỷ thật lợi hại, ngay cả hoàng đế cũng có thể lừa gạt được, bản lĩnh tâm lý thật tốt.

23

Ta và Từ Hằng, cuộc sống nhỏ bé cũng trôi qua rất tốt, điều duy nhất đáng tiếc là, mãi mới thuyết phục được hắn sinh thêm một hài tử, kết quả lại không phải là một nữ hài thơm tho mềm mại.

Những chuyện khác cũng đều như ý, cuộc đời của ta rất thuận lợi rồi.
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 23: [Phiên ngoại Từ Hằng]



[Phiên ngoại Từ Hằng]

Ta có một bí mật, không được nói cho ai biết, nhưng có thể nói cho các ngươi biết, ta là người xuyên không.

Hồi ta học cấp hai, tiểu thuyết xuyên không rất thịnh hành. Trong những câu chuyện ấy, nam chính nào cũng đều thăng cấp, đánh quái, đi đến đỉnh cao nhân sinh. Nhưng dù sao, tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết, ai mà tin được chứ, cho đến một ngày ta tự mình xuyên không.

Về thể loại xuyên không mà nói, ta có thể coi là xuyên không từ trong bụng mẹ. Điều tốt là cuộc đời này hoàn toàn thuộc về ta, không cần phải chiếm đoạt của ai khác. Điều không tốt là để một người trưởng thành sống lại cuộc sống của trẻ sơ sinh, chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy tuyệt vọng.

Ta sinh ra trong một gia đình thương nhân, là con út của phụ mẫu. Các tỷ muội trên ta đều lớn hơn ta mười mấy tuổi, coi ta như nhi tử mà cưng chiều, điều này thật tốt. Nhưng ta là một người trưởng thành, đương nhiên đã sớm nghĩ đến việc tương lai sẽ làm gì. Chính xác mà nói là làm thế nào để đi đến đỉnh cao nhân sinh, danh vọng vang dội.

Tục ngữ có câu: "Sĩ nông công thương." Nhà ta tuy làm thương nhân, có tiền nhưng địa vị xã hội không cao. May mà triều này không cấm thương nhân tham gia khoa cử, vậy ta đi thi đỗ trạng nguyên, thám hoa chẳng phải là tuyệt vời sao?

3

Tuyệt vời cái rắm, cái gì tứ thư ngũ kinh cái gì thi phú luận, khiến ta đầu óc quay cuồng, còn không bằng thi đại học nữa, ít nhất áp lực còn nhỏ hơn.

Vốn dĩ ta muốn dựa vào linh hồn của người trưởng thành để kiếm cái danh thần đồng. Nhưng rất nhanh ta đã nhận ra, điều này căn bản không thể, ta không phải là thần đồng thật sự, sao có thể dễ dàng như vậy?

Dù những người cùng ta đọc sách đều là những hài tử thực sự, nhưng mỗi hài tử đều sớm trưởng thành. Hồi ta bằng tuổi bọn họ, ta còn chỉ thích chơi bùn thôi.

Phụ thân ta thấy ta ngày ngày dậy sớm thức khuya, thương ta nên thường xuyên lải nhải bên tai, bảo rằng nhà ta vốn không có thiên phú về học hành gì, dù sao cũng không phải lo ăn uống, biết vài chữ là đủ rồi.

Mẫu thân ta cũng thế, còn lấy ví dụ về phụ thân hồi bé không chịu học hành, ngay cả ca ca cũng thương ta đến mức xoa đầu an ủi, nói dù sao ca ca cũng nuôi được ta.

Ai, may mà ý chí ta kiên định, bằng không thật sự đã bỏ cuộc rồi. Thực ra, trong lòng ta hiểu rõ, ta đang cố chấp, không tin một người hiện đại lại có thể sống thảm hại như vậy.

Nhưng ngày tháng cứ trôi qua, ta càng hiểu ra một đạo lý, ta là một người bình thường ở hiện đại, ở cổ đại càng bình thường hơn. Muốn xuất đầu lộ diện, càng khó hơn gấp bội.

4

Nhưng, vận may đôi khi cũng chiếu cố ta, như kỳ thi huyện, kỳ thi phủ, kỳ thi viện, kỳ thi hương.

Dù xếp hạng thấp, nhưng đều qua được khi chỉ thi một lần, tỷ lệ này còn thấp hơn cả tỷ lệ thi đỗ bằng lái xe trong một lần.

Ta cảm thấy mình tài giỏi quá, nhưng tiên sinh khuyên ta kỳ thi hội vẫn nên đợi thêm, nếu xếp hạng sau cùng mà rớt xuống đồng tiến sĩ thì chẳng hay.

Thực ra, ta chẳng mấy để tâm đến chuyện ấy, có lẽ vì tư duy khác biệt.

Tuy nhiên, lời tiên sinh cũng có lý, lại đúng lúc tổ phụ qua đời, chuyện ấy khiến ta bị chậm trễ rất nhiều.

5

Sau này, mỗi khi nhớ lại, ta đều cảm thán sự kỳ diệu của số phận, cứ thế mà chậm trễ, ta vừa như ý thành tiến sĩ, lại vừa ôm được cái đùi vàng của phủ Ninh Quốc công, họ muốn gả cho ta một thê tử. Trời ơi, khoảnh khắc đó ta nghi ngờ mình có lẽ thật sự là nhân vật chính của thế giới này.

Tuy nói, gả đến là dưỡng nữ, nhưng đó cũng là dưỡng nữ của phủ Ninh Quốc công, đối với ta mà nói, không nghi ngờ gì là một chiếc bánh bao nhân thịt từ trên trời rơi xuống.

Ở cổ đại, quan hệ thông gia quan trọng đến mức nào chắc ai cũng biết, từ nay về sau, ta chính là hiền tế của phủ Ninh Quốc công.

Có được một hậu phương vững chắc như vậy, chỉ cần ta ngoan ngoãn nâng niu, những ngày sau này chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.

May mắn là, ta vốn dĩ giữ mình trong sạch, không chỉ sớm từ chối nha hoàn mà mẫu thân sắp xếp, còn nói với phụ mẫu chuyện hôn sự của ta không vội. Chỉ cần ta tự mình ưu tú, còn sợ không tìm được cô nương tốt sao?

Nếu ta chỉ là một tiểu thiếu gia trong nhà thương nhân, vậy thì thê tử rất có khả năng cũng xuất thân từ nhà thương nhân, đây gọi là môn đăng hộ đối. Mà bây giờ, ta dựa vào nỗ lực của mình, lại thật sự có thể lấy được dưỡng nữ của phủ Ninh Quốc công, quả thật là điều tốt.

Đừng nói với ta cái gì kẻ đọc sách phải thanh cao, phải trung quân ái quốc, ta chỉ đơn thuần vì lợi ích của bản thân, vậy nên, lấy hôn sự ra để tính toán, ta hoàn toàn có thể chấp nhận.

Vậy nên, khi Ninh Quốc công lần đầu tiên nhắc đến chuyện này, ta tuy nói sẽ bẩm báo phụ mẫu, nhưng trong lời nói đã sớm biểu lộ ý chấp nhận.

Chuyện kết thân rất thuận lợi, nhưng không ngờ ta còn có thể gặp mặt vị tứ tiểu thư này, ta còn tưởng là mù hôn câm gả chứ.

Tuy chỉ gặp một lần, lời còn chưa kịp nói mấy câu, nhưng ta lại không thể không thừa nhận, vị tứ tiểu thư này lớn lên thật xinh đẹp, nhỏ nhắn xinh xắn.

Ta vốn tưởng vị tứ tiểu thư này tuổi còn nhỏ lại còn gả thấp, có lẽ là có vấn đề gì đó, bây giờ vừa gặp mặt, ta coi như đã hiểu rõ, đây chính là chiếc bánh bao nhân thịt thuần túy rơi trúng đầu ta.

6

Sau khi thành thân, ta phát hiện A Hòa thật sự rất hợp ý ta. Nàng không kiêu căng ngạo mạn như những đại tiểu thư mà ta tưởng tượng, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, ngược lại còn có thể cùng ta trò chuyện về những chuyện thường ngày ở chợ búa.

Có một lần trò chuyện, ta nói: “Ta còn tưởng nữ nhi nhà quyền quý các nàng mở miệng ngậm miệng đều là cầm kỳ thi họa chứ?”
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 24: Chương 24



“Nhưng ta chẳng qua chỉ là dưỡng nữ, phụ thân ta là tú tài, mẫu thân cũng là một người nữ nhân bình thường, họ sớm qua đời, ta ngay cả chữ cũng là sau này từ từ học.”

Lòng ta thắt lại, cảm thấy mình nói sai rồi, ngày thường thấy nàng và nhạc phụ nhạc mẫu quan hệ cực tốt, như người thân một nhà, ta còn tưởng là từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở phủ Ninh Quốc công chứ.

Nói thật, trước ngày cưới nhạc phụ đại nhân đã dặn dò ta đi dặn dò lại rất nhiều lần phải đối tốt với A Hòa, ta suýt chút nữa đã nảy sinh một ý nghĩ đen tối, có lẽ, đây căn bản không phải là dưỡng nữ mà là con riêng thì sao.

Nhưng sau này gặp nhạc mẫu, ta cảm thấy chắc không phải là con riêng, dù sao nhạc mẫu và A Hòa cũng khá giống nhau, các thiếu gia tiểu thư khác trong phủ đối với A Hòa cũng đều là bộ dạng ca ca tốt với muội muội tốt.

“Không phải nói nàng từ nhỏ được nuôi dưỡng ở chùa cầu phúc sao?”

A Hòa cười nói: “Đó là lời lừa gạt người ngoài thôi, ta là vì trên đường đi chùa cầu phúc vô tình gặp được phu nhân, càng trùng hợp hơn là, sau khi cầu phúc ta một mình đi dạo khắp nơi, vừa hay gặp được phu nhân ngất xỉu liền gọi người cứu bà ấy, cũng coi như là ân cứu mạng cộng thêm phu nhân nói chúng ta có duyên, liền nhận ta làm dưỡng nữ. Chỉ là thương xót một nữ tử yếu đuối như ta mười mấy tuổi đã phải tự mưu sinh vất vả, mới đổi cách nói.”

Nghe vậy, ta càng thêm thương xót nàng. Dù sinh ra trong gia đình khá giả, nhưng ta cũng không phải không biết cuộc sống của người nghèo khó khổ sở đến nhường nào.

Khoảng cách giữa giàu và nghèo lớn hơn cả so với ở hiện đại, huống chi còn có sự bóc lột trắng trợn.

Cũng không trách được khi trên người nàng có chút hơi thở của chợ búa, rõ ràng nàng mang theo một khoản hồi môn lớn, trong tay ta cũng không ít bạc, nhưng nàng đôi khi vẫn tính toán chi li.

Cái dáng vẻ nhỏ nhắn kia giống hệt như hồi ta chưa xuyên không mà đi săn lúa mì vậy, ta bảo sao lại thấy quen thuộc.

Mặc dù đề tài là do ta khơi ra, nhưng người kể lại chính là nàng.

Ta không dám đi sâu thêm, sợ nàng buồn, nhưng nàng lại tự mình kể cho ta nghe, từ gia đình hạnh phúc vô ưu, áo cơm không lo thời thơ ấu, đến thiên tai nhân họa, phụ mẫu đều qua đời khi nàng còn thiếu thời, một mình gian nan mưu sinh, rồi sau đó phong ba bỗng nhiên chuyển hướng, gặp được quý nhân.

“A Hòa, nàng thật sự rất lợi hại.” Một cô nương đi đến bước này, thật sự rất lợi hại. Nếu ta là nàng, có lẽ đã chết từ lâu rồi, càng không thể có được cơ duyên như nàng.

“Phu quân càng lợi hại hơn, thiên hạ học tử nhiều như vậy, phu quân có thể thi đỗ tiến sĩ, lợi hại biết bao.” Tuy ta cũng cảm thấy mình lợi hại, nhưng hình như so với A Hòa, cũng chỉ bình thường thôi.

Sống thêm hai mươi năm, tự chủ vẫn luôn có, dù không thể giàu có, nhưng nhà vẫn nuôi nổi ta. Chỉ là ta cảm thấy mình cũng có thể cố gắng để báo đáp phụ mẫu, nên mới không chọn sống lười biếng như cá muối vậy.

7

Từ ngày đó về sau, định nghĩa của ta về A Hòa đã thay đổi, từ một tiểu cô nương yếu đuối trở thành một tiểu cô nương kiên cường, trong lòng càng thêm thương xót, hy vọng nàng có thể sống tốt.

Vậy nên, ta phải đối tốt với nàng gấp bội, dù sao cũng chỉ là phụ mẫu nuôi, sao sánh bằng phụ mẫu ruột được, mà ta là phu quân của nàng, đương nhiên là chỗ dựa của nàng.

Có lẽ là hạn chế của thời đại, ta phát hiện ta chỉ cần làm những việc trong bổn phận, người khác đã cảm thấy ta là một kẻ tiểu nhân vì quyền thế mà có thể nịnh bợ thê tử để gián tiếp nịnh bợ nhạc phụ.

Ra ngoài mua cho A Hòa chút đồ ăn, thỉnh thoảng nổi hứng sai nha hoàn bà tử làm chút đồ ngon, thậm chí khi A Hòa có thai ta từ chối nạp thiếp cũng trở thành ưu điểm. Những chuyện này, chẳng phải là bổn phận của một nam nhân sao?

Tuy rằng, thời đại thay đổi, nhưng ta dù sao cũng sống hai mươi năm dưới lá cờ đỏ, sao có thể quên hết được. Huống chi, ta luôn khắc ghi ta chỉ là một con tép riu, không phải là Long Ngạo Thiên gì.
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 25: Chương 25



Nam nhân, có lẽ đều có chút chí tiến thủ, vậy nên, ngày tháng trôi qua, thực ra trong lòng ta cũng có chút khó chịu.

A Hòa nói ta là kẻ ăn bám, ta cũng không để ý, dù sao cũng chỉ là trêu đùa giữa phu thê, giống như ta đôi khi cũng nói nàng chỉ là gặp may mới lấy được ta, bằng không một đứa trẻ mồ côi không phụ mẫu sao có thể lấy được một tiến sĩ như ta chứ.

Muốn xuất đầu lộ diện, cách thức chẳng qua chỉ có mấy loại, nhưng thân hình nhỏ bé của ta không đi được con đường võ quan, còn văn quan, ngoài gia thế tài hoa, còn phải dựa vào thời gian.

Không khéo, ta không có gia thế, tài hoa cũng không ra gì, có lẽ đợi đến chết cũng chẳng có gì nổi bật.

Nhưng chẳng phải ta đang gặp thời sao, hoàng đế tuổi đã cao, biết đâu ngày nào đó lại quy tiên, nếu ta có con mắt tinh đời, kiếm được chút công lao theo chân rồng, vậy thì tiền đồ xán lạn.

Ý kiến này ta càng nghĩ càng thấy hay, nhưng rất nhanh ta đã phát hiện ra một vấn đề chết người, ta chỉ có thể đặt cược Lệ Vương thắng, bởi vì chúng ta coi như là huynh đệ một thuyền.

Mối quan hệ như vậy, ước chừng các vương gia khác cũng sẽ không để ý đến ta, dù sao ta cũng là người địa vị thấp lời nói không có trọng lượng.

Nhưng Lệ Vương, hung danh lừng lẫy, nhắc đến tên thôi đã có thể khiến hài tử ba tuổi nín khóc, nếu ta đột ngột nói với hắn ta chuẩn bị ủng hộ hắn đoạt ngôi, hắn sợ là sẽ cảm thấy ta có bệnh, một đao kết liễu ta.

Vậy nên, ta bắt đầu không biểu lộ gì mà nhắc đến Lệ Vương với A Hòa. A Hòa luôn tỏ ra rất lo lắng cho Lệ Vương phi, nàng nói Lệ Vương trông dữ tợn, như một hung thần ác sát. Tỷ tỷ nàng yếu đuối như vậy, lỡ một ngày Lệ Vương nổi giận, tỷ tỷ nàng có lẽ đến cái xác toàn thây cũng không còn.

Nhưng ta thấy Lệ Vương đối với Lệ Vương phi cũng không tệ, ít nhất là trong những dịp tụ họp như yến tiệc tại phủ Ninh Quốc công, hễ Lệ Vương có mặt ở kinh thành thì đều dẫn theo Lệ Vương phi. Có lẽ, đây chính là cơ hội tốt. Vì vậy, trong lần yến tiệc sau, ta đặc biệt chen vào trước mặt Lệ Vương, nói vài câu xã giao, để hắn nhớ mặt ta trước.

Không biết có phải là nể mặt Lệ Vương phi không, Lệ Vương tuy lười để ý đến ta, nhưng vẫn phối hợp “ừ” vài tiếng.

Đây chẳng phải là rất dễ gần sao, ít nhất so với Lệ Vương trong lời đồn.

Nhưng sau khi về nhà, A Hòa đã nghiêm khắc cảnh cáo ta, không được phép chen đến trước mặt Lệ Vương nữa, nói đừng đến lúc đó ta chết như thế nào cũng không biết.

Ta rất tức giận phản bác: “Lệ Vương dù uy vũ đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ đấm chết năm người như ta thôi.”

Thân hình ta dù gầy yếu, cũng là người đã vượt qua khoa cử, làm sao có thể đánh chết mười người như ta, phóng đại quá rồi.

9

Cảm ơn sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện đại, khiến ta trong quá trình lướt web thường xuyên nhìn thấy những thứ ta không muốn tìm hiểu nhưng lại rất hữu ích.

Ta chọn lọc ra vài thứ thời đại này không có, lại rất hữu dụng mà phương pháp chế tạo đơn giản, tuy rằng ta không nhớ rõ nội dung cụ thể, nhưng chỉ cần cho các thợ thủ công phương hướng đại khái, họ có thể nghiên cứu ra những thứ ta muốn.

Có thể thấy, khác biệt chỉ là một số ý tưởng phương hướng, còn khả năng thực hành thì các thợ thủ công hoàn toàn sánh bằng người hiện đại, hơn nữa, khế ước bán thân vừa ký, ta càng không lo lắng họ phản bội ta.

Sau khi “giao lưu” với Lệ Vương vài lần, ta cảm thấy có thể từ từ đi vào chủ đề chính rồi, chỉ là còn thiếu một cơ hội chính thức.

Nhưng khi ta nghe nói Lệ Vương lại sắp ra trận, ta cảm thấy vẫn nên nói thẳng luôn đi.

Ai mà biết Lệ Vương đi lần này, bao giờ mới trở về, biết đâu đến lúc đó hắn đã quên mất ta là ai rồi, vẫn là tranh thủ lúc này mà hành động.

Nhưng Lệ Vương đã tìm đến ta trước, ta còn tưởng là hắn nhìn ra tiềm năng của ta, ai ngờ, hắn bảo ta khi hắn ra trận phải ngoan ngoãn một chút, đừng chọc A Hòa tức giận.
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 26: Chương 26



Trong khoảnh khắc đó, ta thậm chí còn nghi ngờ thế giới này có phải có chỗ nào không đúng không, hay là tai ta có vấn đề, có lẽ nhìn ra sự nghi ngờ của ta, Lệ Vương nói: “Vương phi xem ra rất thích vị muội muội này, không có việc gì thì bảo nàng ta qua thăm vương phi nhiều hơn, biết chưa?”

Ta vội vàng gật đầu, hiểu hiểu, chuyện này dễ thôi, ta cũng định như vậy.

Nhân cơ hội lấy ra phương thuốc ta đã chuẩn bị sẵn đưa cho Lệ Vương, đồng thời nói rõ công dụng và lợi ích.

Lệ Vương gật đầu: “Nếu thật sự có ích, sẽ không thiếu phần ngươi.”

10

Cảm giác theo đúng một chủ tử tốt là gì, chính là khi ta cảm thấy đoạt ngôi là một quá trình phức tạp và lâu dài, thì chủ tử của ta đã tự mình leo lên rồi.

Thật là đỡ lo.

Mà sau khi Lệ Vương đăng cơ, ta cũng theo đó mà nhảy lên hai cấp, thật tốt, chuyện này khác gì nằm thắng đâu.

Cứ tưởng từ nay về sau thuận buồm xuôi gió, dựa vào cây lớn dễ hóng mát, lại xảy ra vấn đề, nói đơn giản, chính là có dưa ăn rồi.

Các đại thần lần lượt dâng sớ yêu cầu tuyển tú, nhưng hoàng đế không đồng ý, trong lòng ta còn cảm thấy hoàng đế và hoàng hậu quả nhiên là chân ái.

Chẳng bao lâu sau, ta lại nghe nói, hoàng hậu không phải là nữ nhi của phủ Ninh Quốc, mà A Hòa mới là.
Ta thậm chí còn không biết phải hình dung suy nghĩ của ta khi lần đầu tiên nghe được như thế nào.

Ta nhìn vị ngự sử đại nhân nói năng có vẻ chắc chắn, nhìn nhạc phụ đại nhân cũng kinh ngạc giống như ta, cùng với vẻ mặt "ngươi có phải đầu óc có vấn đề không" của hoàng đế, có chút không hiểu, tại sao lại có người tin vào một chuyện không đáng tin như vậy.
Đây chẳng phải là câu chuyện điển hình về chuyện "Đích Nữ Thật Giả" sao? Các loại kết cục, ta có thể đọc thuộc không dưới mười phiên bản, nhưng, A Hòa và hoàng hậu có chỗ nào giống nhau chứ?

A Hòa ngày thường cứ nhắc đến tỷ tỷ hoàng hậu là một bộ dạng tỷ tỷ tốt, tỷ tỷ giỏi nhất, còn hoàng hậu thì sao, nhìn những thứ vương phủ gửi đến ngày thường, rõ ràng tỷ muội này rất tốt, chẳng lẽ là ta là một tên thẳng nam chính hiệu, không nhìn ra những khúc mắc bên trong, nhưng cũng không nên như vậy chứ.

Nhìn A Hòa ngày thường quan tâm đến phụ mẫu đã khuất của nàng, cũng không giống như không phải là phụ mẫu ruột.

Huống chi dù ngự sử nói là thật, vậy thì cả nhà phủ Ninh Quốc công có vấn đề sao? Gả nữ nhi nuôi cho vương gia, nữ nhi ruột gả cho ta một người bình thường như vậy, đầu óc của họ đâu? Không sợ nữ nhi nuôi không cùng một lòng với họ sao?

Khi ta đem chuyện này kể cho A Hòa nghe như một câu chuyện cười sau bữa cơm, phản ứng của nàng cũng gần giống như ta nghĩ, ta đã bảo rồi mà, không thể nào.

Chỉ là khi lời đồn đại ngày càng lan rộng, A Hòa vẫn vào cung, tam nhân thành hổ mà, tuy chúng ta đều biết là giả, nhưng vẫn có những kẻ ngốc tin là thật.

May mà hoàng đế ra mặt, xử phạt một đám người liên quan, kịp thời ngăn chặn.

11

Ước chừng là thái độ của hoàng đế rõ ràng lại ra tay tàn nhẫn, từ đó về sau, ngay cả chuyện tuyển tú cũng không ai nhắc đến nữa.

Thái tử tuy nghịch ngợm nhưng thông minh hơn người, ai ăn no rửng mỡ, muốn đi đắc tội với hoàng đế hiện tại và hoàng đế tương lai chứ.

Kỹ thuật ôm đùi vàng của ta cũng coi như là vạn dặm chọn một, quả không hổ là ta.
 
Back
Top Bottom