Wattpad  [Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 127: People Wife.


Lúc cần dạy dỗ, Thích Nguyên Hàm tuyệt nhiên sẽ không tha cho nàng, cô làm tròn trách nhiệm của giáo viên chủ nhiệm, không những dạy dỗ bằng lời nói, còn dùng nhục hình thích đáng, đánh vào mông của Diệp Thanh Hà.Bôm bốp vài tiếng, nghe đau thật.Diệp Thanh Hà nằm trên đùi Thích Nguyên Hàm, siết lấy ga trải giường, nàng cắn môi như không chịu nhượng bộ, để lộ ra bản chất rất xấu xa của mình.Thích Nguyên Hàm nghĩ, thời Diệp Thanh Hà còn đi học nhất định là một học sinh hư hỏng dạy dỗ mãi không được, thế nên cô đánh thêm hai cái nữa.Diệp Thanh Hà rất phối hợp với cô, giả vờ đáng thương tội nghiệp nói: "Sao chị đánh em nhiều vậy ạ, em cũng có mắc lỗi thật đâu."

Thích Nguyên Hàm nói thẳng: "Ai bảo mấy ngày này em mặc áo đánh bóng dụ dỗ chị?

Còn bắt chị giặt bộ đó cho em."

Diệp Thanh Hà không giải thích, ngược lại còn đắc ý cong môi lên, "Vậy chị bị quyến rũ chưa ạ?"

Nàng cố ý quyến rũ Thích Nguyên Hàm đó chứ, làm Thích Nguyên Hàm muốn có nhưng không có được, khiến Thích Nguyên Hàm nổi giận, Thích Nguyên Hàm là thợ săn, nhưng nàng cũng là yêu tinh, sở trường dùng sức quyến rũ của mình mê hoặc lòng người."...

Shhh, sao chị còn đánh nữa?"

Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm nhìn khóe mắt rưng rưng nước mắt của nàng, cô xoa xoa mông cho nàng, Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị đánh đỏ luôn rồi hở?"

Hai cái cuối rất mạnh, rõ ràng là đau thật rồi.Thích Nguyên Hàm nói: "Chưa đỏ, mà đánh ra nước rồi."

Diệp Thanh Hà hít sâu, đau thật đấy.Nàng ngồi dậy hôn Thích Nguyên Hàm.Đôi má Thích Nguyên Hàm nóng lên, nhớ lại dáng vẻ chạy nhảy trên sân bóng của Diệp Thanh Hà mấy ngày này, cô để Diệp Thanh Hà ngồi dậy, tựa như đang phán quyết đưa ra mệnh lệnh, cô nói: "Hôm nay chị muốn ở dưới."

Mặc dù đưa ra yêu cầu như vậy, cô vẫn toát ra vẻ nắm quyền quyển soát trong tay, ra lệnh cho đứa nhóc hư hỏng này lấy lòng cô."

Học sinh hư hỏng bắt nạt giáo viên chủ nhiệm sao?"

Diệp Thanh Hà xoay người ngồi lên trên, áo chơi bóng rộng thùng thình, tà áo khẽ khàng đung đưa lên xuống theo vòng eo, nàng cụp mắt xuống nhìn Thích Nguyên Hàm, ngón tay đặt lên ngực cô, nóng lòng xé toạc ra bộ đồ đen nghiêm túc của Thích Nguyên Hàm.......

Tuần trăng mật của Thích Nguyên Hàm vạch ra trong hai tháng, tháng đầu tiên du lịch các danh lam thắng cảnh ở trong nước, tháng thứ hai thì ra nước ngoài, cảm nhận phong tình các nước khác nhau.Bách Dư Nhu, Hoa Tưởng Nguyệt vẫn luôn đi cùng họ.Mấy người này đều là ác quỷ, tàu siêu tốc ở quê nhà không thỏa mãn được họ, ra nước ngoài toàn chơi mấy trò kích thích, mỗi lần chơi Thích Nguyên Hàm đều run rẩy đôi chân.Đêm trước khi về nước, hai người làm cả một đêm trên chiếc giường rộng thênh thang trong khách sạn, yêu đương luôn mang lại cảm giác kích thích mới mẻ, sự kích thích này đặt dấu chấm hết hoàn hảo cho tuần trăng mật của hai người.Hôm bay về nước, ai ai cũng chơi mệt rồi, họ đánh một giấc ngon lành trên máy bay.Về đến nhà, Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà liền kiếm mèo, hai tháng này họ không hề quên Trái Cà nhỏ, thường xuyên gọi video về thăm Trái Cà nhỏ.Bình thường gọi điện dễ gọi nhóc này lắm, mắt vừa liếc thấy bọn họ, là chạy thẳng vào phòng khách, đến con cá nhỏ của mình cũng không cần."

Tuyệt tình thật đấy."

Diệp Thanh Hà kéo vali vào vườn, chống tay lên thanh vali nói: "Mất công chúng ta còn mua cho nó nhiều đồ chơi như vậy, cả một vali luôn."

Diệp Thanh Hà vừa lắc đầu xong, Trái Cà đã từ phòng đi ra, còn đẩy theo cái bát nhỏ của nó, dáng vẻ như không đợi được nữa muốn ăn ngay và luôn.Thích Nguyên Hàm bật cười, cô xách vali trong tay Diệp Thanh Hà lên, đến bậc thềm ngồi xuống, Trái Cà lập tức sáp đến tóm lấy chân cô."

Vẫn còn chút lương tâm đó."

Thích Nguyên Hàm xoa xoa cái đầu nó.Đợi Diệp Thanh Hà đi đến, Trái Cà lại nằm bò cạnh chân Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà ngồi sáp Thích Nguyên Hàm, rồi ôm nó lên.

Trở về từ chuyến du lịch đường dài, vẫn còn có vật nhỏ dễ thương này ở nhà đợi, thật sự cảm giác ấm áp hạnh phúc từ từ dâng trào lên, như sắp trào ra khỏi con tim của Diệp Thanh Hà.Trái Cà nằm một lúc, rồi đi đẩy đẩy cái vali.

Thích Nguyên Hàm cảm khái: "Em xem, đứa nhỏ này biết chúng mình mệt rồi, còn đẩy vali giúp chúng mình đấy."

Diệp Thanh Hà dạ một tiếng, mặc dù đứa nhóc này thường giành vợ với nàng, nhưng thi thoảng nó cũng dễ thương, "Lần sau chúng ta đi chơi, có thể đem nó đi theo được không, nó cũng cảm thấy cô đơn đó."

Họ kết hôn vào tháng bảy, Trái Cà cũng đi theo, thắt một cái cavat nhỏ, tuần trăng mật sau đó thì họ du lịch khắp nơi, nên cho Trái Cà về nhà.Đúng lúc này dì giúp việc Trịnh ra ngoài gọi ăn cơm, dì vừa liếc thấy Trái Cà, liền nói: "Hình như Trái Cà đói bụng rồi, cứ nghịch vali thế kia, để tôi cho nó ít đồ ăn."

"..."

Hai người bên cạnh vỡ mộng, hóa ra tên vô pháp vô thiên này đẩy vali là vì muốn ăn cơm, cảm lạnh thật đấy.Trong lòng họ trách móc mèo một lượt, Thích Nguyên Hàm để vali xuống, lấy đồ ăn vặt cùng đồ chơi bên trong ra, vừa mới đặt xuống, Trái Cà đã nhảy sáp tới.Diệp Thanh Hà cố ý cầm gậy trêu mèo chơi với Trái Cà, Trái Cà nhảy lên, lăn vào lòng Thích Nguyên Hàm, rồi nhảy lên người Diệp Thanh Hà.Hôm nay nó rất dính người, lăn đi lăn lại trên đùi Diệp Thanh Hà, Thích Nguyên Hàm nhặt đồ đạc lên, đổ đầy thức ăn vào bát cho nó, còn thêm cho nó ít đồ ăn vặt.Một nhà ba miệng ăn đã cùng ăn bữa cơm đoàn viên sau khi cưới.Hôn lễ kết thúc, Thích Nguyên Hàm quay về nhà cổ phương Tây, phòng ốc đã dọn dẹp sạch sẽ. cô còn bỏ tiền ra để tu sửa thêm một lần nữa.Hai người không định sống ở đâu, hiện tại họ đang ở biệt thự biệt lập, ở đó bố trí ổn lắm, trồng hoa cỏ, còn nuôi một chú mèo.Thích Nguyên Hàm dẫn Diệp Thanh Hà đi thăm mộ cha cô, ngày trước Diệp Thanh Hà từng đến một lần.

Thích Nguyên Hàm nghĩ, ba cô chắc chắn rất có ấn tượng về Diệp Thanh Hà.

Chuyện Diệp Thanh Hà ấn đầu người nhà họ Chu xuống đất dập đầu, lúc đó cả cộng đồng mạng đều biết, khoảnh khắc đó rất hả giận.Cô kể cho ba rất nhiều chuyện, kể rằng đám cưới của mình long trọng như thế nào, vợ mới cưới rất tốt với cô, họ bên nhau ngọt ngào, sau này cô không phải cô độc một mình nữa, có một người vợ đáng yêu, và một chú mèo dễ thương rồi.Diệp Thanh Hà ở bên lắng nghe, đợi Thích Nguyên Hàm nói xong, nàng dập đầu trước mộ của ba Thích, trước khi cưới Thích Nguyên Hàm đã lập lời thề với Đoàn Cự Phong, bây giờ nàng cũng thề với ba Thích, nàng sẽ tốt với Thích Nguyên Hàm một đời này.Rời khỏi nghĩa trang, trên đường quay về, họ gặp một chú cún nhỏ.

Chú cún này chắc là bị bỏ rơi rồi, đáng thương tội nghiệp nằm trong hộp giấy sắp nát bét.Thích Nguyên Hàm bảo Diệp Thanh Hà dừng xe lại, nhìn ra ngoài cửa kính xe, cô đột nhiên thấy cay cay mũi, chắc là do địa điểm đặc biệt, Thích Nguyên Hàm nhớ lại chú chó mình nuôi hồi trước, cô còn chưa xuống xe, đã nói: "Chúng ta cũng nhận nuôi chú chó này đi."

"Dạ?"

Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn, "Nuôi chó sao, cái đứa nhóc ở nhà kia có đồng ý không, em nghe nói chó mèo không hợp nhau."

"Nhìn thấy đã là duyên phận, chúng ta không nhặt về, chỉ sợ chú chó này sẽ chết đói ở đây."

Nghĩa trang không có nhiều người qua lại, chủ nhân cũ của nó cũng nhẫn tâm đấy, vứt chỗ nào không vứt, nỡ lòng nào vứt ở nghĩa trang.Xe dừng lại, Thích Nguyên Hàm xuống xe ôm chú chó lên, người nó bốc mùi rồi, chắc là đã bị vứt đó vài ngày, nó nằm im ỉm không còn sức để kêu nữa.Diệp Thanh Hà theo đằng sau cô, cởi áo khoác đưa cho Thích Nguyên Hàm, bảo cô mặc cho cún, rồi nói: "Nhanh quá đi, vừa cưới xong chúng ta lại có đứa thứ hai, chị chịu nổi không ạ."

"Chịu được, trước đây chị từng nuôi chó."

Chú chó Tiểu Trạch mà Thích Nguyên Hàm nuôi ngày trước, cũng là được ba cô nhặt về, lúc đó nó đã lớn rồi, được một tuổi rưỡi, đã biết tự mình chạy nhảy.Thích Nguyên Hàm liếc Diệp Thanh Hà, cố ý nói: "Chị có tâm nuôi chó lắm đấy, dù sao thì chú chó hoang điên dại nhất thế giới chị cũng thuần hóa được rồi, thêm một chú cũng không sao."

Diệp Thanh Hà thoáng sững sờ, miệng lẩm bẩm từng chữ: "Thêm một chú chó?"

Câu này nghĩa là, nàng không còn là chú chó duy nhất trong nhà nữa.Diệp Thanh Hà muốn làm chú chó độc nhất vô nhị của Thích Nguyên Hàm, nàng cảnh giác nhìn chú chó nằm trong lòng Thích Nguyên Hàm, híp mắt lại, trông rất nguy hiểm.Nhưng, Thích Nguyên Hàm đã bọc chú chó lại, nói: "Nào, ngoan ngoan, để mẹ con ôm, Mommy còn phải lái xe nữa."

Khoảnh khắc này, khuôn mặt vui vẻ của Diệp Thanh Hà khựng lại, hai tay nàng cứng ngắc ôm lấy chú chó, trong lòng nàng không thích chút nào, có chú chó này, nàng không phải là chú chó duy nhất bên cạnh Thích Nguyên Hàm nữa!Đột nhiên nàng lại ghét cái ngoài ý muốn này."

Mommy, nuôi chó vẫn phiền phức lắm đó."

Diệp Thanh Hà khẽ nói, cúi đầu nhìn chú chó trong lòng mình, chú chó nhỏ yếu đuối "Gâu" một tiếng, "Với lại, chưa chắc nó đã thích em đâu."

Thích Nguyên Hàm mở cửa xe ra, cô nhịn cười, cố ý nói: "Không phải em thích đứa thứ hai sao, mang thai chín tháng mười ngày cực nhọc mà."

Diệp Thanh Hà tự vác đá đập vào chân mình.Chú chó rất giống với Trái Cà lúc mới nhặt về, sợ người lạ, cứ cuộn mình trong áo.

Thích Nguyên Hàm nhìn qua kính chiếu hậu, Diệp Thanh Hà ôm chú chó, ngồi ghế đằng sau, cười gượng gạo cực kỳ, "Em rất yêu nó mà."

Thích Nguyên Hàm nhịn cười khổ chết đi được, cô vợ kiều của cô đáng yêu quá đi mất.Họ rẽ qua bệnh viện thú y trước, mua ít thức ăn cho chó, trên đường về cũng lo lắng lắm, không biết Trái Cà có tiếp nhận chú chó này không.Về đến nhà Thích Nguyên Hàm đặt chó vào đệm sô pha mới mua, cô đứng ở bên quan sát thái độ của Trái Cà, nếu như Trái Cà bài xích, cô sẽ ôm nó lên tầng hai, Trái Cà cũng rất nhanh đánh hơi được mùi của thú cưng mới trong nhà, chậm rãi đi qua ngó xem, đôi mắt nó tràn đầy nghi vấn.Thích Nguyên Hàm giới thiệu cho nó, "Em gái mới đến, còn chưa đặt tên, con thích không?"

Trái Cà meo một tiếng, không có ý kiến gì.Còn đôi mắt của Diệp Thanh Hà tương đối đỏ.Chú cún nằm trên đệm mới mua, không dám lại gần Diệp Thanh Hà.Thích Nguyên Hàm lấy bình sữa mới mua ra, cô bóp nhẹ, lắc lắc bình sữa, đợi đến khi nhiệt độ thích hợp mới đút cho cún, cô đặt cún vào vị trí, đút sữa vào miệng nó.Trái Cà tò mò nhìn, Thích Nguyên Hàm liền nói với nó: "Cho em con uống sữa trước, lát bóc pate cho con sau."

Trái Cà ngoan ngoãn đợi, giữa chừng còn liếc người đang cào sô pha ở bên cạnh - người không biết nên gọi là mẹ hay là chị – Diệp Thanh HàDiệp Thanh Hà nhìn chằm chằm Thích Nguyên Hàm đút sữa mãi, ánh mắt không rời đi một giây phút nào.Chú cún ăn nhiều hơn chút so với Trái Cà lúc nhỏ, đút một chút là nó tự biết hút uống sữa, Thích Nguyên Hàm đợi nó ăn no xong, thì đi bóc pate cho Trái Cà.Xong việc cô quay lại nhìn Diệp Thanh Hà, nói: "Ây da, đại bảo bối của chúng ta sao thế này, sao cứ không vui vậy."

"Không phải chị có chó mới rồi sao?"

Diệp Thanh Hà dỗi nói, "Chị quan tâm em làm gì."

Thích Nguyên Hàm phát hiện ra, Trái Cà tiếp nhận chú chó mới đến rất nhanh, nhưng chú chó lớn trong nhà cô này thì lại không tiếp nhận cho mấy, chứng minh cho câu nói: Một núi không thể có hai chó.Cô bắt đầu dỗ dành Diệp Thanh Hà, nói: "Em sao có thể so với nó chứ, nó chỉ là thú cưng thôi mà, tất nhiên là chị yêu em nhất rồi!"

"Thật sao?"

Diệp Thanh Hà hỏi.Thích Nguyên Hàm gật đầu, Diệp Thanh Hà lại nói: "Chị thề đi."

"Vậy chị thề thế nào?"

Thích Nguyên Hàm giơ ngón tay, khó hiểu hỏi.

Diệp Thanh Hà nói: "Chị thề, trong lòng chị em mới là chú cún đích thực."

"..."

Thích Nguyên Hàm thoáng sững sờ, không biết vì sao, cô thực sự muốn cười, nhưng trông Diệp Thanh Hà rất nghiêm túc, cô chỉ đành nhịn xuống nói: "Tôi thề rằng, Trái Cà, và chú chó mới đến...

à không, thú cưng mới đến đều không quan trọng bằng Diệp Thanh Hà, em ấy mới là chú cún đích thực."

Diệp Thanh Hà nghe xong vui vẻ cười liền, vươn mình một cái, rất khoan dung độ lượng mà nói: "Vậy em miễn cưỡng chấp nhận nó nhé."

Nàng cũng không phải là thật sự ghét chó, mà là ghen, chỉ cần Thích Nguyên Hàm dỗ, xác nhận vị trí của nàng ở đâu, nàng sẽ không giận dữ nữa.Thích Nguyên Hàm thở dài một hơi: "Thế chúng ta đi ăn cơm nhé?"

Diệp Thanh Hà đi theo, đến bàn bếp, nàng ngồi bên cạnh Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm xới cơm cho nàng, rồi gắp thức ăn cho nàng, biểu hiện rất dịu dàng, củng cố vị trí của nàng.Dùng bữa xong, Thích Nguyên Hàm ra vườn lấy quần áo vào, gấp gọn gàng, rồi để bộ vest mai mặc ở đầu giường.Trước đây những chuyện này hai người họ đều làm, không có cảm giác đặc biệt gì mấy.

Hôm nay Diệp Thanh Hà lại rất chăm chú nhìn Thích Nguyên Hàm, nàng đi đến cạnh Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị ơi, sao người chị có mùi sữa ý, nồng lắm luôn."

"Không có chứ?"

Thích Nguyên Hàm hít một hơi, không ngửi thấy mùi gì.Diệp Thanh Hà vòng tay quanh cổ cô rồi ngửi, "Đừng nói là mùi nước hoa của người phụ nữ khác nhé?

Thế nên chị mới không ngửi thấy."

Nàng cố ý thò tay bò đi bò lại trên người Thích Nguyên Hàm, kéo áo sơ mi của Thích Nguyên Hàm xuống, kiểm tra xem xem có hickey không."

Đừng nghịch nữa."

Thích Nguyên Hàm giữ lấy quần áo, bị Diệp Thanh Hà quậy nửa ngày trời, cô mới nhẹ nhàng nói: "Chắc là do vừa nãy cho cún uống sữa đổ ra, dính lên áo, em đừng suy diễn nữa."

Diệp Thanh Hà tiếp tục hỏi, không chịu nghe theo, nói: "Đừng nói là mùi sữa từ chị nhé, nghe nói sinh con xong đều như vậy, có mùi sữa."

Thích Nguyên Hàm đỏ bừng mặt, lườm Diệp Thanh Hà, "Nói linh tinh gì vậy, chị còn không muốn có trẻ con."

Thật ra, hai người kết hôn cũng có người từng bóng gió hỏi, hỏi hai người họ có đi nhận nuôi một đứa trẻ không.Đầu tiên cô và Diệp Thanh Hà không cần cái gì mà có con để phòng khi về già, tiếp theo là họ đang rất hạnh phúc, hiện tại không muốn có người chen chân vào làm phiền.Thích Nguyên Hàm không ghét trẻ con, liên quan đến trẻ con, cô đã thành lập một bộ phận từ thiện trong công ty, sau này khi rảnh rỗi cô sẽ dẫn Diệp Thanh Hà đi làm từ thiện, đến cơ quan phúc lợi thăm bọn trẻ.Đứa trẻ duy nhất cô muốn chỉ có Diệp Thanh Hà.Chỉ muốn cưng chiều nàng thành một đứa trẻ mãi mãi không lớn.Thích Nguyên Hàm kéo áo lên ngửi, nói: "Cũng không nặng mùi mà, sao em còn nhìn chằm chằm chị như vậy."

Diệp Thanh Hà liền nhẹ giọng nói: "Em thấy chị cực kỳ giống vợ của em."

Thích Nguyên Hàm cảm thấy buồn cười, "Sao nào, cưới lâu vậy rồi, em còn chưa biết là thực hay mộng hở?"

"...

Không phải đâu, để em nghĩ xem nên hình dung thế nào."

Diệp Thanh Hà từng gọi chị, cũng từng gọi mommy, nhưng nàng rất ít khi gọi vợ ơi.Nàng lại sáp tới, ngửi mùi sữa nhàn nhạt sắp tan hết.Cảm giác rất kỳ lạ.Trong thế giới của nàng, Thích Nguyên Hàm như một vị thần, vị trí đó chưa từng thay đổi, nàng luôn tôn sùng vị thần của nàng, vậy nên đa số nàng gọi Thích Nguyên Hàm là chị.Ý nghĩa của vợ, cảm giác thật sự về vợ, đến bây giờ nàng mới hiểu được, phân biệt được thế nào là gọi vợ thế nào là gọi chị.Nhất là lúc Thích Nguyên Hàm đút sữa cho cún, cực kỳ có mùi hương của người vợ, trên người cô vương vấn hương sữa, tựa như people wife của nàng, chỉ thuộc về mình nàng mà thôi.
 
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Chương 128: Hết chính truyện


Trong nhà thêm một chú chó, cuộc sống thêm phần thú vị, mỗi ngày Thích Nguyên Hàm đút sữa đút cơm cho cún con, khi chú cún lớn hơn một chút, Thích Nguyên Hàm thi thoảng sẽ chơi với nó, huấn luyện nó, Diệp Thanh Hà sẽ đứng bên nhìn chằm chằm.Mỗi lần Thích Nguyên Hàm làm xong, nàng sẽ sáp đến bên tai Thích Nguyên Hàm khẽ gọi vợ ơi.Thích Nguyên Hàm không biết nói gì nữa, lúc cô thơm tho thì không gọi vợ, cô lo mèo lo chó xong, người bốc mùi hôi, Diệp Thanh Hà còn chạy đến kêu vợ?Cô đi rửa tay, Diệp Thanh Hà thì đi trêu chó chọc mèo."

Em đổi nước rửa tay rồi hở?"

Thích Nguyên Hàm nhìn lọ nước rửa tay mới tinh, cầm lên ngắm nghía một lượt, nói: "Lọ trước còn nửa bình mà, em vứt đi tiếc lắm, cái lọ đó còn rửa được một tháng đó."

Diệp Thanh Hà nói: "Nhãn hiệu Thẩm Dao Ngọc mới làm đại diện á, chị ấy gửi đến, em ngửi cũng thơm lắm."

"Ừm."

Thích Nguyên Hàm định xịt ít nước hoa rồi đến công ty, vào đến phòng ngủ, cô lại quay lại hỏi: "Em đổi cả nước hoa rồi hở."

"Đối tác tặng ạ, giám đốc Lưu á, em ngửi thấy cũng ổn, nên để ra đằng trước."

Thích Nguyên Hàm nhìn lọ nước hoa, mùi của nước hoa này cũng là lạ, thế mà lại là mùi sữa.

Trong nhà họ rất nhiều đồ đạc hương sữa, sữa tắm là hương sữa, nước rửa tay hương sữa, mấy đồ dùng thường ngày này thì bỏ qua, nhưng sao đến cả nước hoa cũng như vậy?Cô là người phụ nữ trưởng thành chứ có phải em bé đâu, có hơi không chấp nhận nổi, cô đổi nước hoa, trong lòng còn mắng vị giám đốc kia không làm được trò trống gì.Buổi sáng đi làm, Thích Nguyên Hàm xịt nước hoa Muji mới mua, lái xe đưa Diệp Thanh Hà đến công ty, lúc cô không bận, cô rất thích đưa Diệp Thanh Hà đi làm, bởi vì lúc này cô sẽ phát hiện ra một Diệp Thanh Hà khác biệt.Bình thường Diệp Thanh Hà lẳng lơ quen rồi, nhưng khi đi làm nàng rất nghiêm túc, Thích Nguyên Hàm còn nhận ra, Diệp Thanh Hà ở ngoài xã hội không thích cười cho lắm, đa số là vẻ mặt nghiêm túc.Ví dụ như lúc nàng họp, nàng sẽ bắt chéo đôi chân, người dựa ra sau, ngón tay chậm rãi xoay chiếc bút, khuôn mặt không có cảm xúc gì, những người bên dưới nhìn nàng đến cả thở cũng không dám thở ra hơi.Đến lượt nàng phát biểu, nàng cầm xấp tài liệu bước lên bục, mở tài liệu trong tay ra, nhẹ nhàng gõ lên bàn một cái, nói: "Sau khi chúng ta thu hết cổ phần của công ty bất động sản khu Tây, chúng ta phải xem xét cách mở rộng sản nghiệp, mọi người về đều làm báo cáo, chứ đừng làm qua loa tắc trách."

Giọng nói lạnh lùng, khuôn mặt không có một chút tươi cười.Khi Thích Nguyên Hàm họp cũng chưa bao giờ nghiêm khắc như nàng, trừ khi tức giận, lúc cô họp đều dịu dàng, cô sẽ cố gắng hết sức quan tâm đến cảm xúc của nhân viên, chứ không giống như Diệp Thanh Hà áp lực như vậy.Diệp Thanh Hà họp xong, bước xuống bục, ném đồ trong tay cho thư ký, nàng hất hất cằm về phía Thích Nguyên Hàm, hai người cùng nhau ra khỏi phòng họp.

Sau đó, những nhân viên đằng sau mới lần lượt ra theo.Ra khỏi phòng họp, Thích Nguyên Hàm hỏi một câu, "Em thu hết cổ phần khu Tây nhà họ Ân rồi hở?"

Lúc trước nhà họ Ân luôn nhắm vào Thích Nguyên Hàm, mỗi lần Thích Nguyên Hàm xảy ra chuyện gì, nhà của họ sẽ luôn thuận theo sóng gió đến mỉa mai rồi cướp đồ của Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm là người ghi thù, cũng từng nghĩ đến việc sẽ xử lý cái công ty này.Nhưng sự nghiệp Thích Nguyên Hàm phát triển rất nhanh, nhà họ Ân không theo kịp, nên cô không còn quan tâm đến cái nhà này cho lắm, cô là một doanh nhân lớn, đi tranh chấp với một quán bán hàng rong, như thế là tự hạ thấp bản thân mình."

Thu hết rồi."

Diệp Thanh Hà điềm tĩnh nói, "Em vốn nghĩ trời lạnh rồi, làm bọn họ phá sản thôi, nhưng nghĩ đến lời chị nói."

"Hả?"

Thích Nguyên Hàm hỏi, "Chị nói gì vậy?"

"Phá sản phức tạp lắm, tổn thất rất lớn, đối với nhân viên cũng không được tốt, nhiều người vì công việc mà phải thuê phòng ở đây, cuộc sống không dễ dàng."

"Với lại..."

Diệp Thanh Hà ngước mắt nhìn cô, "Công ty của mình biến thành của người khác, đổi tên đổi họ, bản thân không chen chân vào được, đây là một chuyện rất đau khổ."

Thích Nguyên Hàm gật đầu, cô không thích đánh bại công ty khác để làm hùng vĩ công ty của mình, cô thích làm dự án hơn, chân chất thật thà xây dựng sự nghiệp của bản thân, như thế mới ổn định được."

Em làm tốt không ạ?"

Diệp Thanh Hà hỏi.Thích Nguyên Hàm xoa xoa đầu nàng, "Tốt lắm, thưởng cho em nè."

Diệp Thanh Hà không chút nể nang mà đòi quà của mình, "Vậy lát nữa đến phòng làm việc của em, em muốn uống..."

"Biến liền, không đứng đắn gì cả, chị phải về công ty rồi."

Thích Nguyên Hàm dạy bảo nàng, vừa rồi còn là một người phụ nữ rất nghiêm túc, sao mà biến hình nhanh thế không biết.Diệp Thanh Hà sáp vào bên tai cô hít một hơi, vừa rồi trên người Thích Nguyên Hàm tràn ngập mùi sữa, bây giờ đổi thành hương nước hoa Muji, mùi nhạt đi rất nhiều, lại dễ ngửi hơn, nàng không nỡ để Thích Nguyên Hàm đi."

Trưa chị mang cơm sang cho em, lúc đó chị ở với em sau nha."

Thích Nguyên Hàm nói, "Em ngoan chút, cũng đừng làm việc quá sức."

Mặc dù công việc bận rộn, nhưng họ vẫn chú trọng đến thú vị của cuộc sống, sẽ cùng nhau đi qua rất nhiều ngày lễ, có đôi khi còn đưa cơm đến công ty cho nhau, đa số là Thích Nguyên Hàm mang cơm đến cho Diệp Thanh Hà.Không phải là vì Diệp Thanh Hà bận việc, mà cũng không phải Diệp Thanh Hà đòi cô mang cho, mà là Thích Nguyên Hàm thích cảm giác này, mang cơm cho vợ mình, rồi nhìn nàng ăn hết, cô rất hạnh phúc.Lúc này Diệp Thanh Hà sẽ rất ngốc nghếch, nàng thường mang ra ngoài phòng làm việc ăn, để cho tất cả mọi người biết là Thích Nguyên Hàm mang cơm cho nàng, đôi khi còn khoe khoang với người ta, "Vợ tôi đưa cơm tới rồi, sao vợ anh còn chưa mang đến thế."

Nhân viên công ty có hơi hơi đau khổ, lúc làm việc thì phải đối mặt với cô sếp nghiêm khắc, song song với đó còn phải cúi đầu cam chịu cơm chó của sếp.Thời gian cứ thế trôi, đến sinh nhật của Diệp Thanh Hà.

Nàng sinh vào Đông Chí, khi thời tiết dần dần chuyển lạnh và đón cơn tuyết đầu tiên của mùa đông.Thích Nguyên Hàm trang trí nhà một lượt, cắm những bông hồng mà Diệp Thanh Hà thích, bỏ quà mình đã mua vào tủ đầu giường, đợi đến tối Diệp Thanh Hà phát hiện ra, xem như điều ngạc nhiên mà cô tặng cho nàng.Cô bỏ quà vào, thì thấy một quyển sổ bìa cứng, quyển sổ nho nhỏ đó nằm trong ngăn kéo, Thích Nguyên Hàm thường thấy Diệp Thanh Hà viết nguệch ngoạc vào nó, nhưng cô rất ít khi xem xem viết gì, cô vẫn luôn tôn trọng quyền riêng tư của vợ mình.Cô vốn muốn bỏ lại nhưng ngón tay không cẩn thận mở ra trang đầu tiên.Chữ mèo cào chó cấu của Diệp Thanh Hà rất khó đọc, Thích Nguyên Hàm lật vài trang, cười ra tiếng, đúng như cô nghĩ, không nhìn kỹ sẽ không đọc được chữ nào.Cô nhìn kỹ thêm chút, nội dung trên đó, khiến cô ngây người.[Điều 1: Không được làm chị tức giận, không được làm chị buồn.

Không được tùy tiện với mọi thứ, không được vô tâm với mọi thứ...

Điều 2: Không được ngày nào cũng nhắc đến cái chết, không được hở tí là khiến người khác chết...

Điều 100: Không được làm vợ buồn, không được làm chị giận, không được để bất cứ người nào bắt nạt chị, mình phải bảo vệ chị...]Từng điều một, viết rất rõ ràng.Trước khi mở ra, Thích Nguyên Hàm thật sự cho rằng đây là lịch làm việc của Diệp Thanh Hà, trong quyển sổ này không ghi ngày tháng, Thích Nguyên Hàm nhớ lại kỹ càng, có lẽ quyển sổ này Diệp Thanh Hà bắt đầu viết, khi Thích Nguyên Hàm định xa rời Diệp Thanh Hà.Tính ra đã được vài năm, Diệp Thanh Hà vẫn kiên trì ghi lại.Em ấy... thật là.Đôi mắt Thích Nguyên Hàm cay cay, cô ngồi xuống thở một hơi, lau đi nước mắt của mình.

Đã kết hôn rồi, mà đứa ngốc này còn làm cô khóc.Cô lật từng trang, đến trang cuối cùng, cô đọc được ghi chép gần đây nhất.[Điều 320: Giúp vợ làm người giàu nhất thế giới, The richest woman in the world!][Điều 321: Giúp vợ mặc chiếc váy đẹp nhất thế giới - Tạp dề trống rỗng, để chị trở thành người phụ nữ quyến rũ nhất thế giới.]"???"

Hai ba cái điều trước cô còn tiếp nhận nổi, mấy cái điều sau là cái gì vậy.Bấy giờ Thích Nguyên Hàm mới nghi ngờ, là cô nàng yêu tinh Diệp Thanh Hà cố ý để cô phát hiện ra quyển sổ này.Thích Nguyên Hàm đang rơm rớm nước mắt, liền bật cười, xoa xoa chiếc mũi cay cay, cô đứng lên tìm trong tủ quần áo, quả nhiên tìm được một hộp quà.Cô vân vê mảnh vải mỏng manh, cởi áo ngoài ra, ngồi xuống giường chậm rãi mặc vào, chỉ sợ không cẩn thận làm rách nó.Trong nhà có máy sưởi, không lo lạnh, Thích Nguyên Hàm đi dép lông thỏ xuống cầu thang, trên người là chiếc váy tạp dề thỏ trắng đen, mảnh vải quấn quanh người rất gợi cảm, trông thì có vẻ rất dễ thương, nhưng đến bộ phận quan trọng thì chỉ có một mảnh ren đen mỏng bao phủ lấy.Cô dáng người cao, eo thon chân dài, dưới gấu váy là chiếc thắt lưng da, nối với đôi tất đen, khi bước xuống, tà váy khẽ đung đưa, một người phụ nữ trưởng thành mặc loại đồ này sẽ toát ra một mùi hương mê hoặc.Thật là tuyệt vời.Có lẽ, Thích Nguyên Hàm vừa mới cởi ra bộ quần áo dày dặn, nên cơ thể mẫn cảm cảm nhận được cái lạnh trong không khí, vì vậy cô bước đi không dễ chịu cho lắm, người cứ nghiêng nghiêng ngả ngả.Nhưng nàng yêu tinh Diệp Thanh Hà, ngồi ở bên dưới hứng thú ngắm nhìn, thậm chí còn rót cho mình một ly rượu.Nàng nhìn Thích Nguyên Hàm bước xuống cầu thang, nhấp một ngụm rượu, hỏi Thích Nguyên Hàm: "Lạnh lắm hở?"

Thích Nguyên Hàm đến bên bàn rượu, khẽ gật đầu, nói: "Có đôi chút."

Chắc là không quen, cô rất muốn lấy một cái áo mặc vào.Nhưng Diệp Thanh Hà đã lấy thêm ly rượu ra, nàng rót rượu vào ly, lắc lắc ly rượu, nói: "Vậy chị uống cái này đi, uống vài ngậm là nóng."

Rượu chảy đến đáy ly, kêu tí tách, kéo một đường đỏ sẫm, Diệp Thanh Hà là một người phụ nữ hư hỏng, nàng biết Thích Nguyên Hàm uống rượu vào, sẽ phóng túng bản thân, thế nên nàng cố ý để Thích Nguyên Hàm uống rượu.Diệp Thanh Hà nâng cằm Thích Nguyên Hàm lên, rót rượu vào môi Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm hé miệng, ly rượu chảy vào miệng nàng.Nuốt xuống.Rượu cũng rất lạnh, Thích Nguyên Hàm không dám uống nhiều, Diệp Thanh Hà lấy khăn giấy lau những giọt rượu vương ra khóe môi Thích Nguyên Hàm, mong đợi quà Thích Nguyên Hàm tặng nàng.Thích Nguyên Hàm là người chưa từng đụng đến việc nhà, cô không biết nấu ăn, cũng vừa học cách làm bánh, món nào có sự dẫn dắt của cô giáo mới miễn cưỡng bỏ vào miệng được, không có ai chỉ bảo có khi cô không làm được.Diệp Thanh Hà rất mong đợi bánh ngọt của mình, nhìn Thích Nguyên Hàm dùng lò nướng, nhìn Thích Nguyên Hàm đánh trứng, nàng cũng không tỏ thái độ giúp đỡ, chỉ là nhìn thôi, ánh mắt chất chứa dịu dàng.Khoảng thời gian này, cuộc sống hôn nhân của họ rất hòa thuận, Thích Nguyên Hàm trưởng thành hơn, cũng cởi mở hơn.Thích Nguyên Hàm đổ bột làm bánh đã làm xong vào khuôn, thực hiện đúng từng bước một, mất hơn một tiếng đồng hồ.Bánh làm ra không tuyệt vời đến thế, nhưng trên bánh còn phủ một lớp kem, chữ của Thích Nguyên Hàm đẹp, cô viết lên trên một câu "Chúc vợ chị sinh nhật vui vẻ."

Thích Nguyên Hàm bưng bánh đi đến bên cạnh Diệp Thanh Hà, sau đó ngồi lên đùi nàng, "Tiểu thư Diệp thử xem?"

"Gọi vợ ơi."

Diệp Thanh Hà ôm lấy eo cô, ngón tay nâng lấy cằm cô, khí chất bá đạo nhìn cô, "Đút cho em ăn."

Thích Nguyên Hàm cầm nĩa đút cho nàng, "Ngon không?"

Diệp Thanh Hà nếm kem, cũng không đến nỗi, tóm lại là cũng ăn được, bánh thì rất cứng, không được mềm cho lắm.

Diệp Thanh Hà vẫn gật đầu, tỏ ý rất hài lòng, nàng sáp đến khẽ hít mùi hương trên người Thích Nguyên Hàm.Nàng quẹt một ít kem lên mũi Thích Nguyên Hàm, rồi sáp đến ăn hết.Ăn trên cằm cô, sau đó là trên vải ren, nàng cũng ăn hết.Thích Nguyên Hàm túm tóc của nàng, không biết là đang tổ chức sinh nhật cho ai nữa, bởi vì cô cảm giác mình còn vui hơn cả Diệp Thanh Hà.Sinh nhật năm nay thật là đầy đủ.Điều 321 trong nhật ký, xem như điều ước sinh nhật Thích Nguyên Hàm giúp nàng thực hiện, còn điều 320, hai người họ cũng đã cùng nhau hoàn thành.Qua Đông chí, đến tiệc cuối năm, các ông lớn bà lớn tụ tập uống rượu xã giao, rồi lên bục phát biểu, khoe khoang chút về bản thân.Diệp Thanh Hà đã có danh tiếng trong giới kinh doanh, là bà trùm tài chính, sở hữu công ty Giant Wind trong tay, có cổ phần công ty GM, bên cạnh đó còn có vợ là bà trùm bất động sản làm hậu thuẫn.Diệp Thanh Hà là người đầu tiên bước lên bục diễn thuyết, chỉ cần có Thích Nguyên Hàm ngồi ở dưới, không có ai dám phản đối nàng.

Diệp Thanh Hà trên sân khấu nghiêm túc giảng giải, không rời micro giây phút nào, Thích Nguyên Hàm gõ ngón tay lên chân yên lặng lắng nghe, Diệp Thanh Hà mặc bộ vest nghiêm chỉnh, đứng trên bục hăng hái phát biểu.Bên cạnh có người nói chuyện với Thích Nguyên Hàm.Thích Nguyên Hàm nở một nụ cười kiêu ngạo, nói: "Đây là vợ của tôi."

"My wife."

Cảm giác kiêu ngạo dâng trào, là cái cảm giác người phụ nữ rực rỡ phát ra hào quang dưới ánh mắt của đám đông kia, là vợ của cô.Diệp Thanh Hà diễn thuyết xong, xuống sân khấu, đi đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, hai người như hình với bóng, cọ mặt hôn hôn má.Sau đó, hai người ngồi trò chuyện, nói đến đoạn nào vui thì cùng cười, như hoa đầu xuân, nhưng lại phủ thêm một lớp sương giá, khiến người khác bất giác rùng mình.Rất nhiều người nhớ đến cái buổi sáng mà nhà họ Chu biến mất khỏi giới bất động sản, cả gia tộc ngoại trừ cháu gái đích tôn Chu Tuyết Miên ra nước ngoài phát triển vẫn ổn ra.

Tất cả mọi người đều không có kết cục tốt, hiện tại đều gánh một khoản nợ lớn.Hiện tại Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà, một người tham gia đầu tư mạo hiểm, một người đầu tư bất động sản.

Mỗi người tự phát triển sự nghiệp của mình, đột nhiên hợp lại... tựa như hai con rắn độc, cho dù họ có đẹp, cười có dịu dàng, vẫn cảm giác được cái lo sợ run rẩy mà họ mang lại.Có người trộm liếc nhìn họ, đè thấp giọng nhắc nhở người mới vào giới kinh doanh, "Các em đừng nhìn người ta đẹp mà chỉ lo ngắm, chắc không biết đâu nhỉ, hai người đẹp kia là một đôi, cưới lâu rồi.

Với lại Diệp Thanh Hà là chúa ghen, người nào nhìn vợ chị ta thêm một cái, chị ta ghen thêm một lượt."

Thích Nguyên Hàm chiều vợ có tiếng, Diệp Thanh Hà ghen tuông cũng có tiếng, không ai dám đắc tội nàng."

Không phải, anh nhìn rõ xem, không phải ngắm nhan sắc, mà là nhìn bản chất."

Người kia khẽ nói một câu, "Anh có thấy họ cười lên trông rất đáng sợ không?"

"...Đúng thật là vậy, tự nhiên thấy lạnh sống lưng, có phải có nhà nào sắp phá sản không?"

"Sau khi hai người này kết hôn, không phải ngày nào cũng ở nhà tính cách kiếm tiền sao?"

Nói xong, người này còn bổ sung thêm một câu, "Nói đùa, nói đùa thôi, mọi người đừng tung tin ra nhá.

Hai người này chỉ thầu với đầu tư thôi, không phá sản gì đâu."

"Đừng tám nữa, lát nữa bảng tỷ phú cập nhật, mọi người kiếm trên điện thoại là biết rồi."

Thường thì ít ai quan tâm đến bảng tỷ phú, nhưng những người làm kinh doanh như họ thì rất để ý, mỗi lần cập nhật họ đều ngó xem, ai lên hạng một, ai tụt xuống hạng hai, xem tên mình ở hạng mấy, có cải thiện chút nào không.Lần này họ không những quan tâm đến tên bản thân, còn quan tâm đến Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà.Mô hình của Đường Nguyên luôn tập trung vào các dự án, cô còn hợp tác chặt chẽ với GM của Diệp Thanh Hà, tiền Thích Nguyên Hàm kiếm để cho Diệp Thanh Hà chơi, Diệp Thanh Hà lấy đi đầu tư.

Diệp Thanh Hà có tầm nhìn độc đáo, còn chơi lớn chơi giỏi hơn ông nội nàng là Đoàn Cự Phong, số tiền thu lại được, nàng lại tiếp tục đầu tư cho Thích Nguyên Hàm.Hai người cứ làm theo cái vòng tròn như vậy, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, Thích Nguyên Hàm không những phụ trách mình công ty bất động sản, mà đến cả dịch vụ internet, ngành thương mại điện tử...

đều có hình bóng của cô ấy.

Nghe nói cách đây không lâu, bạn thân của cô ấy mở công ty giải trí, cũng là do cô ấy bỏ tiền đầu tư, bạn thân ngại quá nên chia cho cô ấy một nửa cổ phần, bây giờ bạn thân cô ấy làm ăn phát đạt, Thích Nguyên Hàm cũng chính thức đánh vào giới giải trí.Cặp đôi vợ vợ này phối hợp quá ăn ý, một người có năng lực đầu tư, một người có năng lực thực hành thực tế tốt, cộng thêm đội nhóm của hai bên cũng giúp đỡ.Dựa vào tốc độ phát triển này, không cần tới một năm, cặp đôi đồng giới Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà, chắc chắn có thể trở thành người giàu nhất trong nước.Khoảnh khắc bảng xếp hạng công bố.Tất cả mọi người đều trừng to con mắt, hoàn toàn không tin vào đôi mắt của bản thân nữa.Cặp đôi vợ vợ này ấy thế mà đứng đầu bảng World Wide, một phát trở thành người giàu nhất thế giới.Ai cũng cho rằng hai người lên được đầu bảng tỷ phú quốc nội là đã giỏi lắm rồi, không ngờ hôm nay thị trường chứng khoán biến động, hai người như ngồi trên tên lửa.Hơn nữa, xét theo tài sản đầu tư đứng dưới tên của họ, địa bàn kinh doanh của hai người đang được mở rộng với tốc độ kinh ngạc, phải nói là nhanh khủng khiếp.Quy mô họ tính vẫn còn nhỏ lắm.Họ quay lại nhìn lần nữa.Trên chiếc sô pha đơn, Thích Nguyên Hàm mặc bộ vest đen, khuy cúc vàng đính ở giữa, quần âu thẳng tắp.

Đôi chân dài bắt chéo, khuỷu tay tựa lên ghế sô pha.Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn xương đen pandora ở ngón giữa trông thật lạnh lẽo, cô đang trò chuyện với Diệp Thanh Hà, cảm nhận được sự im lặng của hội trường, cô quay đầu nhìn thẳng ra trước, nhìn thấy thống kê ở trên màn hình, cô chỉ nở một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.Diệp Thanh Hà ngồi cạnh Thích Nguyên Hàm, nàng trò chuyện xong, nhấc người đứng dậy.Nàng đứng thẳng lưng, mái tóc xoăn buông xuống một bên vai, chiếc váy hai dây màu đen tôn lên vòng eo duyên dáng, cổ tay nàng nhẹ nhàng lay động, ly rượu vang đỏ thoáng đung đưa, lay một lần, đụng một cái, vẽ lên nét phong tình vạn chủng.
 
[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ
Tổng kết - Review Truyện


Như những bộ truyện mình đã dịch, mình đều có một trang để tổng kết lại.Nhưng mình phát hiện ra mình dịch xong không đọng lại gì mấy, chắc mình bỏ dở nó nhiều quá.

Để mà tổng kết lại thì khó, nói chung truyện hợp gu ai thích ngọt, không thích drama.

Còn mình thích truyện ngược lên ngược xuống, ngược tơi bời, ngược nghiêng ngả, ngược chết đi sống lại như truyện Thiêu mà mình đã dịch.Để mà nói tại sao mà mình delay truyện đến mức này, vì mình phát hiện ra, rất rất rất nhiều web up lại truyện mình dịch ở trên Wattpad, đâm ra mình cũng hơi nản, vì mình bỏ tiền mua Raw, bỏ công sức ra dịch, nên mình định bỏ ngang dịch truyện rồi.Ừ thì sau một năm lặn, mình phát hiện ra, truyện mình dịch vẫn treo lủng lẳng trên các web đó, nên mình nghĩ, thôi dịch tiếp, ờ mình toxic như vậy đấy.

Thế nên là, mình tỵ nạnh với mấy web reup lại ăn tiền quảng cáo, nên mình bắt đầu nhận donate từ giờ.Mình dịch truyện không được hay, cũng không giỏi giang chuyên nghiệp, nên mọi người có thể chê nhưng chê sau lưng mình thôi ạ, mình bị bệnh tự ái, đọc được là mình khóc lên khóc xuống, khóc bảy ngày ba đêm không xong đâu ạ.

Tóm lại là bắt đầu từ giờ, mình sẽ dịch truyện ra truyện đều đặn, ai thích ai ủng hộ thì donate mình ạ, tiền donate mình sẽ dùng để mua raw truyện.Cảm ơn mọi người.

Không biết mấy trang reup có reup lại cái chương này không biết.
 
Back
Top