Tâm Linh Nhập Hồn Huyết Ma

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
392812807-256-k600302.jpg

Nhập Hồn Huyết Ma
Tác giả: NgcPhm093539
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một ngôi trường xây trên tàn dư của một cuộc chiến tranh, chuyện gì đã từng xảy ra ở nơi đây.

Lịch sử u uất của vùng đất này sẽ dần dần được tiết lộ ở mỗi chương.

Hãy kiên nhẫn đọc nó và cảm nhận nỗi đau của họ.....​
 
Nhập Hồn Huyết Ma
Chương 1: Huyết sọ phong hồn.


Gió đêm thổi qua dãy hành lang mục nát, cuốn theo mùi ẩm mốc và thoang thoảng mùi thuốc sát trùng đã cũ.

Ít ai biết rằng, nơi này trước khi trở thành trường học đã là một bệnh viện dã chiến.

Những ca phẫu thuật không gây mê, những tiếng la hét xé toạc màn đêm và những cái chết đến nhanh hơn cả tiếng chuông cứu thương vang vọng trong vô vọng.Cứ bảy ngày trôi qua thành tuần, bốn tuần thành tháng và 12 tháng thành năm.

Hết thế hệ học sinh này đến thế hệ học sinh khác không ít lần bắt gặp những hiện tượng siêu nhiên.

Mỗi đêm, ai cũng nghe thấy tiếng chân lê lết trên sàn gạch, những phòng học luôn có bàn ghế xô lệch dù đã được xếp ngay ngắn.

Và đặc biệt, trong buồng số 3 của nhà vệ sinh nữ có một hồn thể mang tiếng hét của vô số linh hồn.Một mùa tựu trường năm 1980, có một cô bé 13 tuổi chuyển đến học ở lớp 7a2.

Một buổi sáng nọ, cô bé đến trường như trường lệ, nhưng hôm nay phải đến sớm hơn một chút vì là ngày trực nhật của cô bé.

Buổi sáng tinh mơ, những ccung đường còn vết sương sớm chưa tan hẳn, trên trường chưa có quá nhiều học sinh, chỉ có vài bạn học sinh lớp khác cũng tới sớm để trực nhật.

Cô bé đến trước cửa lớp, vừa mở cửa ra, một mùi chua lách ngang qua không khí bay ra khỏi cửa lớp.

Cô bé nhíu mày vì mùi hôi lúc nảy lướt ngang qua nhưng không để ý quá nhiều vì cô bé còn phải làm nhiệm vụ của mình.

Cô bé quét lớp, đổ rác, trong lúc đó, cô bé có nghe vài tiếng hét thoáng qua, có cả tiếng rên rỉ và tiếng kéo lê đồ vật trên sàn nhưng cô bé chỉ cho rằng đó là tiếng của các bạn lớp bên cạnh.

Cô đã làm xong phần trực nhật của mình nhưng người bạn trực cùng vẫn chưa tới nên cô bé đành giúp bạn.

Vừa thở dài vừa cầm lấy khăn lau bảng lau sơ qua một lượt trên bảng rồi cô bé ra bồn rửa tay trong nhà vệ sinh giặt.

Đang xả nước thì cô lại nghe tiếng cười khúc khích vang vọng, vẫn cho rằng có bạn nào đó đang giỡn nên vẫn không để tâm.

Sẵn đang trong nhà vệ sinh, cô bé tiện thể đi luôn, nhưng mà... cô bé không nghe lời đồn ở ngôi trường này hay sao mà lại... vào đúng buồng vệ sinh số 3.

Bước vào buồng vệ sinh vửa quay lưng lại chuẩn bị vào việc thì bỗng có một tiếng thì thầm:' Mộng Lai~~", không biết có nghe nhầm không nên cô bé không trả lời.

Như thể nghe được tiếng lòng, giọng nói ấy lại cất lên:" Mộng Lai~~".

Lần này không phải giọng thì thầm nữa mà là một giọng nói rõ ràng.- Ai gọi tớ vậy???Cô bé hỏi nhưng không một lời hồi đáp.

Đột nhiên một tiếng cười rộn lên.

Tiếng cười này vừa giống vừa không giống tiếng cười mà cô nghe lúc nãy.

Nó vang vọng, trầm đục như xa mà gần, cảm giác như tiếng cười đó phát ra.....ở sau lưng.

Suy nghĩ vừa thoáng qua, một cơn ớn lạnh nổi lên, mồ hôi túa ra thành hạt mặc dù bây giờ là thời tiết cuối thu mát mẻ.

Cô bé cứng nhắc quay đầu lại phía sau thầm cầu nguyện mọi thứ cô suy nghĩ không xảy ra.AHHHHHHHHHHHMột cái đầu quỷ đầy máu me đang nhe chiếc miệng đen ngòm đầy những sinh vật đang ngọ nguậy ra cười với cô bé, nó lơ lửng trên không trung lắc qua lắc lại với những tiếng cười khúc khích.

Cô bé sợ hãi la hét thất thanh chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Cái đầu ấy bám theo cô bé sát nút.

Mộng Lai chạy rồi chạy, chạy đến lúc kiệt sức thì thấy bản thân đang ở trong bụi tre sau trường.

Quay qua quay lại thì không thấy cái đầu ấy đâu nữa, mệt mỏi vì chạy quá lâu, cô bé ngồi thụp xuống ôm đầu gối, vai run run như đang khóc." hé hé hé hé, Mộng Lai à~~".Tiếng gọi đó lại một lần nữa cất lên.

Cô bé vẫn ngôi đó run run, tiếng gọi càng ngày, càng ngày càng đến gần rồi BỖNG môttj bàn tay cầm lá bùa vàng bay ra, vang vọng theo đó là lời niệm chú.
 
Nhập Hồn Huyết Ma
Chương 2: Đứa trẻ đến từ âm giới


-Thiên cương chánh pháp, phá xác ly hồn, yêu thể diệt tận, thần trí vô thương.

Vừa dứt câu chú, lá bùa xé gió lao tới, như có linh lực dẫn đường, dán thẳng vào trán cái đầu gớm ghiếc.

Một tiếng nổ chát chúa vang rền giữa không gian tĩnh mịch, đất dưới chân rung lên, tiếng gào rú man dại vang dội như từ chốn địa ngục thoát ra.

Hàng chục vong hồn phóng khỏi cái đầu rữa nát, bay tán loạn rồi tụ lại dưới một bụi tre già rũ bóng âm u, nơi ánh sáng chẳng bao giờ chạm tới.

Từ trong đống bụi mờ, cô bé Mộng Lai an toàn bước ra.- Chào các vị, tôi biết các vị là những người đã tử vong tại đây và không tìm được đường luân hồi.

Đừng sợ, tôi sẽ giúp các vị một tay.Không chút do dự, cô bé rút từ túi áo ra một vật nhỏ bọc trong vải đỏ, một con hình nhân bằng gỗ huỳnh đàn, gương mặt khắc thủ công nhưng ánh lên tà khí mơ hồ.

Tay nắm chặt hình nhân, cô bắt đầu thi pháp.- Ngô mệnh chi chú, triệu linh quy thân, huyết hoạ định hình, hồn nhi vô loạn.Khi tất cả đã vào hình nhân, cô móc lá bùa từ bên túi còn lại dán lên.

Bảo sao mà một cô bé khi gặp tất cả hiện tượng siêu nhiên từ sáng đến giờ vẫn bình thản, đã vậy khi bị ma quỷ hù doạ lại chạy vào bụi tre u ám này, thì ra cô là học trò của thầy Lâm, một pháp sư nổi tiếng trong vùng.

Sau khi thu thập các vong hồn, cô quay lại lớp hoàn thành nốt các việc còn lại.

Trong tiết tự học, hình nhân gỗ liên tục lắc qua lắc lại khiến cô bé thấy phiền mà hù doạ .

- Này các vị, một là yên lặng tôi học xong về sẽ đưa các vị cho sư phụ siêu độ hoặc là tại đây tôi sẽ đánh tan hồn hết.

Hình nhân gỗ yên lặng một chút rồi phát ra tiếng xì xào, cô bé ghé tai lại gần, tiếng thì thầm như rỉ máu:“Nó...nó sắp tới rồi...Nó đã tỉnh dậy... làm ơn, cứu tôi...đưa tôi khỏi đây... cứu tôi...”

Mộng Lai không hiểu hình nhân đang nói gì.

"Nó" là ai?

Trong vùng đất này... còn có thứ gì vượt ngoài pháp nhãn của cô sao?

Đem theo nỗi tò mò, cô bé tan tầm rồi về nhà sư phụ.

Nhắc tới quá khứ một chút thì Mộng Lai là một đứa trẻ mồ côi được thầy Lâm thu nhận.

Năm đó, khi thầy đang đi hái thuốc giữa rừng sâu heo hút, ông bất chợt nghe thấy tiếng khóc thất thanh vang vọng cả khu rừng.

Tiếng khóc nghẹn ngào, xé toạc không gian tĩnh mịch.Lần theo âm thanh, ông bắt gặp một cảnh tượng rợn người.

Một đứa trẻ đỏ hỏn, vẫn còn dính máu và nước ối, nằm co quắp giữa đám lá mục ẩm mốc, quanh thân là một bầy kiến lửa đang bu lấy, đục da cắn thịt.

Mùi máu tanh lẫn trong cái ngai ngái của rừng già như một thứ lễ vật bị bỏ rơi giữa nơi không người lui tới.

Đôi mắt đứa bé trợn tròn, long lanh nước, ánh lên một nỗi sợ bản năng, run rẩy như thể linh hồn non nớt kia vừa bị kéo lên từ cõi âm.

Lòng từ bi của một thầy pháp không cho phép ông làm ngơ trước sự sống mỏng manh này, thầy Lâm mang đứa trẻ về đặt tên cho nó là Mộng Lai nghĩa là " giấc mộng quay lại", ông dốc sức chữa trị những vết độc do côn trùng cắn, đứa trẻ dần dần bình phục và lớn lên nhưng những vết sẹo do lũ kiến cắn hồi nào vẫn đi theo cô bé như một lời nhắc nhở rằng cô trở lại được thế giới này là một "giấc mộng".Trên đường về, trời đã đứng bóng, gió rít qua những tán cây như tiếng ai đó đang gọi.

Trong túi áo Mộng Lai, hình nhân gỗ khẽ động đậy lần nữa.

Cô nhìn lên bầu trời xám tro, lòng nặng trĩu một linh cảm...

Có lẽ... một cơn ác mộng thật sự mới đang bắt đầu.
 
Nhập Hồn Huyết Ma
Chương 3: Hắc miêu đoạt mạng


Về tới nhà, Mộng Lai hí hửng định khoe chiến tích thu phục vong hồn với sư phụ, nhưng gọi mãi không thấy người đâu.

Trong gian bếp, chỉ có anh trai cô, Từ Giã đang lúi húi nấu cơm.

Hơi ngạc nhiên, cô bước lại gần:

– Chào anh, em vừa học về!

Mà… thầy đâu rồi?

Từ Giã quay lại, cười nhẹ:

– Ông ấy bị lão Bá bên thôn kế mời đi rồi.

Nghe bảo bên đó có tang sự bất thường, thầy đi gấp và sẽ dùng cơm luôn ở đấy.

Vừa nghe đến chuyện "quỷ dị", mắt Mộng Lai sáng rực:

– Thế thì mình cũng đi giúp sư phụ một tay đi anh!!!

– Không.

Thầy dặn anh hôm nay ở nhà cho ngải ăn.

Em muốn đi thì đi, nhưng nhớ ăn cơm trước đã.

Chưa để anh nói hết câu, Mộng Lai đã phóng thẳng ra cửa, nhảy lên chiếc xe đạp Thống Nhất cũ kỹ, lao đi như tên bắn.

Tới nơi, bầu không khí tang thương đập thẳng vào cô bé.

Tiếng than khóc ai oán, tiếng tụng kinh trầm đục, tiếng mõ lốc cốc… tất cả quyện lại, tạo nên cảm giác nghẹt thở, rợn ngợp.

Ngước mắt nhìn lên mái nhà, cô chợt thấy một con mèo đen.

Lông nó dựng đứng, bao quanh là một làn hắc khí mờ mịt khiến sống lưng Mộng Lai lạnh buốt.

Cô lách người qua đám đông, mắt đảo khắp nơi tìm bóng dáng quen thuộc của thầy.

Không thấy ai, cô tiến lại gần một người quen:

– Cháu chào dì ạ.

Dì có thấy sư phụ cháu đâu không ạ?

– À, Mộng Lai đấy à?

Dì có thấy thầy con lúc nãy, nhưng ông ấy vừa chạy đi rồi, trông có vẻ rất gấp gáp.

– Dạ, cháu cảm ơn ạ.

Cháu đi trước nhé.

Cô cúi đầu chào, rồi vội vã bước ra phía cổng.

Bỗng, chiếc túi vải bên hông khẽ động.

Con hình nhân gỗ lắc mạnh một cách bất thường.

Mộng Lai nhíu mày, chạy khuất vào chỗ vắng người rồi lấy nó ra:

– Này, làm gì mà run dữ vậy?

Đói quá à?

Một chuỗi âm thanh xì xào vang lên, hỗn tạp và khẩn thiết:"Nó kìa... tay sai của nó đi bắt người rồi... linh hồn trong nhà... bị bắt đi rồi..."

– Gì cơ?

"Nó" là cái gì?

"Con mèo đó…"

Tiếng rì rầm không ngừng, như tiếng hàng chục linh hồn cùng thì thầm.

Mộng Lai sực nhớ lại ánh mắt kì dị của con mèo đen lúc nãy.

Cô quay người, bước vào sân, ngẩng đầu nhìn lên mái.

Con mèo vẫn ở đó, lần này ánh mắt nó như xuyên thấu hình nhân trong tay cô.

Con ngươi vàng óng ánh lên sự độc ác và thèm muốn.

Rồi bất ngờ…

"Maooooo!"

Tiếng gào sắc lạnh xé toạc không gian.

Con mèo lao thẳng xuống như một bóng đen, tốc độ khiến người ta không kịp phản ứng.

Mộng Lai chỉ kịp giơ tay lên chắn thì ba vết cào sắc lẹm đã in hằn trên cánh tay non nớt, máu tươi trào ra, đỏ thẫm cả một góc áo.

Trong lúc cô còn loạng choạng, con mèo cắn phập vào hình nhân, giật mạnh rồi biến mất như làn khói.

Tiếng xôn xao vang lên, người trong nhà chạy ra.

Một người hét lên:

– Máu!

Con bé bị thương rồi!

Mau lấy băng gạc!

Chủ nhà vội vàng băng bó vết thương cho cô, lo lắng định đưa cô về.

Nhưng Mộng Lai cảm ơn mọi người rồi từ chối, ánh mắt cô bé lúc này không phải là sợ hãi mà là tức giận.

Trên chiếc xe đạp Thống Nhất đã sờn màu, Mộng Lai đạp đi trong ánh chiều vàng úa, máu vẫn rịn nơi băng gạc thấm đỏ tay áo.

Cô lần theo khí tức linh hồn còn sót lại, quyết tìm cho được hình nhân.

Trong lòng, cô biết chắc: lần này không chỉ đơn thuần là một oan hồn vất vưởng… mà là một bóng tối lớn hơn đang dần lộ diện.

Dõi theo khí tức mờ nhạt của linh hồn, Mộng Lai rẽ vào một lối tắt khuất lấp, không ngờ con đường ấy lại dẫn cô về phía ngôi trường của mình.

Lặng lẽ tiến sâu vào khoảng tối âm u, nơi ánh mặt trời chẳng thể chạm tới dù là buổi trưa rực rỡ nhất.

Mỗi bước chân của cô trên nền đất mục nát đều phát ra tiếng "rào rạo" khe khẽ, như thể giẫm lên những lời nguyền ngủ quên dưới lòng đất.

Những thân tre khẳng khiu, vặn vẹo như những bàn tay gầy guộc vươn ra chộp lấy bất kỳ kẻ nào lạc bước.Không khí nơi đây lạnh lẽo bất thường, mang theo mùi ẩm mốc.

Tường rào đá phủ đầy rêu xanh, những vết nứt chạy dài như những vết thương đã hóa thạch theo thời gian.

Trên đó, vài dây tơ hồng quấn lấy những khe nứt, lay động khe khẽ trong làn gió lạnh, như những sợi chỉ máu chằng chịt.Ở chính giữa bức tường, con mèo đen ngồi đó từ bao giờ.

Bộ lông đen tuyền của nó như nuốt trọn ánh sáng xung quanh.

Đôi mắt vàng chói sáng lên trong bóng tối, vừa như chờ đợi, vừa như thách thức.

Một vệt máu đỏ sẫm còn dính trên móng vuốt nó, phản chiếu ánh tà dương lạnh lẽo.Mộng Lai siết chặt tay, máu từ vết thương trên cánh tay lại thấm ra, hòa vào cảm giác đau buốt và phẫn nộ.

Không khí nặng nề, u uất như cả khu rừng đang nín thở, chỉ còn lại tiếng tim cô đập thình thịch và ánh mắt vàng lạnh lùng đang chiếu thẳng vào linh hồn mình.
 
Nhập Hồn Huyết Ma
Chương 4: Lời ru của mẹ


Đôi mắt vàng đục của nó nhìn chằm chằm, không chớp.

Mộng Lai bước đến, tay nắm chặt lá bùa trong túi.

-Trả nó lại cho tôi!!!

Mèo đen gầm gừ, rồi thân thể nó bắt đầu co giật.

Lông dựng đứng, da thịt rạn nứt.

Từ những kẽ nứt ấy, một thứ gì đó đang chui ra.

Móng vuốt dài ra, xương sống vặn vẹo, cái bụng trương phình một cách quái dị.

Một con quỷ chính hiệu lộ hình, gầy gò, cao khẳng khiu, mặt đầy vết rách.

Đôi mắt đỏ rực như than cháy, còn miệng thì há rộng với hai chiếc răng nanh dài đến tận cằm.Nó gào lên, bẻ đôi hình nhân rồi bắt đầu ngấu nghiến những linh hồn đang tràn ra từ đó.

Càng ăn, bụng nó càng phình to hơn nữa, căng trướng như một cái bong bóng sắp nổ.

Bùmmmm!!!

Lớp da mỏng nhầy nhụa rách toạc, một dòng nước đen đặc quánh hòa cùng máu bắn tung tóe.

Từ trong bụng nó, một đứa trẻ KHÔNG một con quỷ con trườn ra, yếu ớt và quỷ dị.

Thì ra, tất cả những linh hồn kia...

đều là để nuôi dưỡng đứa con này.

Hai mẹ con quỷ.

Mộng Lai không suy nghĩ đã lật người lao tới, tay rút lá bùa định kết liễu cả hai.

Nhưng quỷ mẹ không cho cô kịp ra tay.

Nó gầm lên, cánh tay đầy móng vuốt xé gió lao tới, cắm thẳng vào cánh tay đã bị mèo cào từ trước.

Cơn đau tê tái chạy dọc sống lưng cô bé.

Cô chưa kịp phản ứng thì cánh tay còn lại của con quỷ đã đấm thẳng vào ngực cô, khiến thân hình nhỏ bé bay văng cả chục mét, đập vào gốc cây.

Ngay lúc đó, một đạo hào quang chói mắt lao đến.

Thanh kiếm bùa của ông chém mạnh xuống tay con quỷ, khiến nó gào lên đau đớn và lùi lại vài bước.

Thầy Lâm

-Con gái, con không sao chứ?

-Con... con không sao ạ, nhưng... cánh tay con thì chắc là có sao...

Không đợi Mộng Lai nói hết, ông ném cho cô một lá bùa vàng.

-Đánh không nổi thì ngồi yên đấy, canh lúc nó sơ hở, dán bùa lên trán con quỷ nhỏ là được.

-Vâng...

Nói rồi, ông lao vào giao chiến, thanh kiếm bùa chạm trảo quỷ tóe lửa, âm thanh vang vọng cả khu rừng rậm rạp.

Con quỷ mẹ ôm chặt đứa con vào lòng, một tay chống đỡ từng đòn đánh, một tay bảo vệ đứa trẻ.

Nó chiến đấu như một con thú mẹ bị dồn đến đường cùng.

Thầy Lâm vung kiếm, từng nhát chém đều ẩn chứa nội lực trầm ổn.

Quỷ mẹ gào lên, trảo quỷ sắc bén như móc sắt vung ra, chém nát thân cây, hất tung đất đá.

Một đòn tạt ngang suýt nữa đã xé rách cổ áo ông, nhưng thầy nhanh nhẹn nghiêng người tránh né, đồng thời bồi một nhát chém xẹt qua cánh tay đối phương, để lại một vệt cháy đen bốc khói.Con quỷ tru lên đau đớn, toàn thân nổi gân xanh, xương cốt kêu răng rắc như sắp bùng nổ.

Nó tràn tới như cơn lũ, móng vuốt vung loạn.

Mỗi lần trảo quét qua, cây cối hai bên đều gãy đổ rầm rầm.Thầy Lâm trầm giọng tụ chú, tay trái bấm pháp quyết, tay phải xoay kiếm thành một vòng sáng chói.

Luồng kiếm khí hoá thành một con hổ vàng óng, gầm vang lao tới cắn vào con quỷ.

Tiếng nổ rền vang.

Cả hai lực lượng va chạm, tạo ra luồng sóng xung kích xô bật đất đá, cuốn lá cây bay tán loạn như bão.Con quỷ bật lùi mấy bước, phần tay cháy xém nham nhở, khói đen bốc lên nghi ngút.

Nhưng nó vẫn gào rú, ánh mắt đỏ ngầu không hề tắt ý chí chiến đấu.

Nó rít lên, gân guốc tay chân căng phồng, đôi cánh xương rách nát phía sau bung ra, lao vút tới thầy Lâm như mũi tên sống.Lần này, thầy Lâm cắn răng, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, giơ cao quá đầu.

Một luồng hào quang dày đặc tụ lại, ánh sáng bắn tung toé.

Ngay khi con quỷ áp sát, ông hét lớn, thanh kiếm chém xuống như một tia sét rạch ngang trời đêm.ẦM!!!Mặt đất nứt toác.

Con quỷ bị chém bật ngược, trượt dài cả chục mét, quằn quại rên rỉ, máu đen tuôn xối xả.

Nó cố lồm cồm bò dậy, hai tay vẫn cố che chắn đứa con quỷ nhỏ trong lòng.

Thấy đã quá lâu mà con quỷ vẫn chưa được chế ngự Mộng Lai sốt ruột, "nếu cứ thế này, sư phụ sẽ kiệt sức mất".

Cô cắn răng, bất chấp cơn đau, lao lên.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn, cô đã kịp dán lá bùa lên trán con quỷ nhỏ.

"GRAOOOOOOOO!!!"

Tiếng tru gào điên loạn vang vọng.

Con quỷ con lăn lộn trong vòng tay mẹ, làn da nơi dán bùa bắt đầu bong tróc, cháy xém.

Quỷ mẹ gào lên, ôm con thật chặt, không đánh nữa mà chạy về phía bức tường gạch cũ, vừa chạy vừa dỗ con.

Mộng Lai và sư phụ đứng lặng.

Trong tiếng tru gào đó, họ nghe thấy...tiếng khóc.

Sư phụ Lâm sững sờ.

-Quỷ...

đang khóc sao?

Trong bao năm hành pháp, ông chưa từng chứng kiến cảnh ấy.

Nước mắt máu rơi lã chã từ khóe mắt quỷ mẹ.

Nó ôm chặt con, vừa khóc vừa cất lên một khúc ru quen thuộc, giọng hát mang âm sắc Nam Bộ, ngân nga như lời tiễn biệt cõi đời:

"Ầuuuu ơ~~

Ví dầu cầu ván đóng đinh,

Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi..."

Tiếng hát ma mị vang lên, không gian xung quanh run rẩy, rồi vỡ vụn.

Một màn sương xám tràn ra, bẻ cong hiện thực.

Cảnh tượng chuyển dần, không còn rừng tre, không còn tường cũ, không còn máu me.

Trước mặt là

một mái nhà tranh nhỏ giữa cánh đồng yên bình.

Người chồng ra đồng, người vợ ở nhà vừa ru con bằng tiếng hát quen thuộc ấy vừa sàng gạo.

Cả nhà ba người, nghèo nhưng đầy ắp tình yêu thương.

Rồi bỗng, khung cảnh vặn vẹo, chiến tranh ập đến.

Máy bay, bom đạn, khói lửa.

Ngôi nhà sụp đổ, người đàn ông dùng thân mình che chở vợ con.

Máu đổ.

Ông tắt thở với lời thều thào cuối cùng:

-Tui thương mình... và con... nhiều lắm...

Người mẹ ôm chặt con, gào khóc.

Nhưng tiếng khóc ấy bị tiếng bom nuốt trọn.

Lại một lần nữa, ký ức đổi màu.

Tiếng gió thổi hun hút qua con đường đất nứt nẻ.

Khung cảnh phủ đầy sắc xám tro, như thể cả thế gian đã bị hút cạn sức sống.

Xác người nằm la liệt hai bên đường.

Già trẻ lớn bé, hốc hác, mắt trợn trừng như vẫn chưa tin mình đã chết.

Không gian bốc lên mùi ẩm mốc, tanh tưởi và oi nồng của xác chết phân huỷ.

Ruồi nhặng bu đầy, giòi trắng lúc nhúc bò ra từ hốc mắt, kẽ miệng.

Có những xác nhỏ bé tới nỗi chỉ bằng nửa ống tre, đó là xác trẻ con, da dính sát xương, bụng phình to như trái bầu khô, mắt trắng dã trợn trừng lên trời không khép lại nổi.

Giữa đống xác vô danh ấy, một người phụ nữ lom khom bước đi, áo rách bươm, tóc rối như tổ quạ.

Tay cô bế đứa trẻ chỉ còn da bọc xương, đầu to, thân thể nhỏ quắt queo.

Nó không còn khóc nổi, chỉ há miệng thở hắt, mắt trợn ngược.

– Làm ơn... cho tôi ít nước vo gạo... tôi lạy cô… tôi lạy cô... con tôi sắp chết đói rồi...

Giọng người phụ nữ run rẩy, khản đặc như người sắp tắt thở.

Cô quỳ sụp xuống, đầu đập sát mặt đất, miệng không ngừng van xin.

Nhưng người ta lướt qua cô như lướt qua một xác chết, ánh mắt lạnh như tro tàn.

Một chiếc xe lôi lạch cạch chạy ngang.

Trên xe chất đầy xác chết, tay chân thò ra lủng lẳng.

Người kéo xe đội nón rách, đi lầm lũi trong im lặng như ma kéo quan tài.

Tiếng xe cót két vang vọng như lời gọi hồn.

Gió thổi mạnh, bụi mù cuốn lên, mang theo mùi xú uế nồng nặc.

Người phụ nữ ngửa mặt lên trời, gào khóc, tiếng gào không thành tiếng, cổ họng khô khốc, máu rịn ra hai bên môi.

Đứa trẻ trên tay cô cuối cùng cũng không thở nữa.

Đôi mắt trừng trừng như muốn hỏi:" Mẹ ơi, vì sao mình phải chết đói?"

Người mẹ ôm lấy đứa trẻ, run lẩy bẩy, hai dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ khoé mắt.

– Đói quá...

đói đến chết rồi con ơi...

Cô gục xuống xác con mình, tiếng ru vẫn vang lên trong cơn tuyệt vọng:

– Ví dầu cầu ván đóng đinh...

Cầu tre lắc lẻo, gập ghềnh khó đi…

Khó đi mẹ dắt con đi…

Con đi trường học, mẹ đi trường đời…

Tiếng hát nhòe dần… rồi cả hai hoá thành màn sương xám, tan giữa gió bụi tử khí.
 
Back
Top Bottom