Tâm Linh Nhân sinh vốn vô thường

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
196906612-256-k424603.jpg

Nhân Sinh Vốn Vô Thường
Tác giả: 3MinMGi
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vô thường nghiã là không chắc chắn, không trường tồn , thay đổi.

Trên thế gian này, không có cái gì tồn tại vĩnh viễn lại càng không có gì là thật, tất cả chỉ là tạm bợ .Tại sao lại nói là tạm bợ?

Bởi vì chúng không tồn tại vĩnh viễn, vật chất , thể xác chỉ là nơi trú tạm thời cho thần thức của chúng ta, đến khi chết rồi chẳng mang theo được gì ngoài chữ "nghiệp" Tags: vothuong​
 
Nhân Sinh Vốn Vô Thường
Mở đầu


Bản chất của cuộc sống, của cõi luân hồi là vô thường.

Chúng ta thường không ý thức được về điều này bởi luôn mải mê với vô số ham muốn, tham vọng, hạnh phúc và khổ đau...

để chúng cuốn trôi chúng ta qua hết tháng ngày như những dòng thác lũ.

Hãy tạm dừng một chút trên hành trình vội vã của mình để lắng tâm tư duy và quán niệm rằng trên đời này, chẳng có gì không thay đổi, chẳng có gì vĩnh viễn thường hằng, và hãy ý thức được kiếp người mong manh ngắn ngủi, để chúng ta biết trân trọnghơn và sử dụng cuộc đời mình có ý nghĩa hơn.Để khởi đầu, bạn hãy xin nguyện giờ thiền này tạo ra sự an lạc lớn hơn cho khắp thảy chúng sinh, hãy cầu nguyện giờ thiền này sẽ là nhân cho bản thân đạt được giác ngộ để có thể lợi ích cho hết thảy chúng sinh, để bản thân cùng hết thảy hữu tình thoát khỏikhổ đau và đạt được giác ngộ.

Sau đó hãy hướng tâm bạn vào thân thể, hãy nghĩ đến các bộ phận như hai tay, hai chân, đầu, da, máu, xương, dây thần kinhvà các cơ.

Hãy lần lượt kiểm chứng từng bộ phần cùng cảm giác đi kèm.

Hãy thiền định về bản chấtcủa các bộ phận này trên cơ thể, chúng làm bằng chất liệu gì, và hình dáng, kích thước như thế nào.

Hãy nhạy cảm nhận rõ nét sự vận hành của thân thểcũng như chuyển động đang xảy ra vào từng thời điểm.

Sự thay đổi đều đặn trong hơi thở, nhịp đập trái tim, lưu thông máu trong người và năng lượngcủa các mạch thần kinh.

Hãy hiểu rõ về thân thể bạn thậm chí ở mức độ vi tế hơn là kết cấu của tế bào trong thân thể, thân thể hoàn toàn được tạo thành từ những tế bào sống, xuất hiện, dịch chuyển, tái tạo, chết đi và tan rã.

Ở cấp độ vi tế hơn nữa, tất cả bộ phận của bạn được tạo thành từ những phân tử, nguyên tử và phần tử nhỏ bé hơn nguyên tử.

Những yếu tố cấu thành này liên tục chuyển động và thay đổi.

Hãy cố gắng có được một cảm giác thực sự về sự thay đổi đang diễn ra mọi khoảnh khắc trong thân thể bạn.Sau khi suy ngẫm về sự vô thường của thế giới bên trong bao gồm thân và tâm bạn, hãy mở rộng sự chú ý ra thế giới bên ngoài.

Hãy nghĩ về môi trường những thứ gần với bạn như chiếc đệm, tấm thảm hay chiếc gường bạn đang ngồi, sàn nhà, tường nhà, các cửa sổ và trần của căn phòng nơi bạn đang ngồi thiền, các đồ đạc và những thứ khác ở trong phòng.

Hãy xem xét từng thứ trong số đó, trông có vẻ tĩnh tại, rắn chắc nhưng thực tế lại là vật chất được tạo thành từ vô số những phân tử vô cùng nhỏ bé đang dịch chuyển, chuyển động.

Hãy an trụ trong trải nghiệm đó một lúc.

Sau đó hãy hướng sự chú ý ra xa hơn một chút vượt ra khỏi bức tường trong căn phòng, bạn hãy nghĩ đến những người khác, thân và tâm họ cũng liên tục biến đổi, không tồn tại bất biếntrong bất cứ khoảnh khắc nào.

Điều này cũng đúng cho khắp thảy chúng sinh khác như các loài động vật, chim chóc và côn trùng.

Hãy nghĩ đến tất cả những đối tượng bất động trên thế giới và trong vũ trụ như ngôi nhà, tòa nhà cao tầng, đường xá, xe cộ, núi non đại dương và sông ngòi, trái đất, mặt trời, mặt trăng và các vì sao,…

Tất cả đều được tạo nên từ nguyên tử và phần tử nhỏ bé và liên tục thay đổi trong từng khoảnh khắc, không có thứ gì tồn tại vĩnh viễn thường hằng mà không có sự thay đổi.

Hãy tập trung vào trải nghiệm này!Trong quá trình thiền định về vô thường, bạn cần có cảm nhận rõ ràng mạnh mẽ về bản chất luôn thay đổi của vạn vật.

Hãy duy trì sự chú ý, tập trung của bạn vào cảm giác đó trong thời gian càng lâu càng tốt mà không để cho tâm trí bạn bị xao động.

Nói một cách khác, hãy ổn định việc thiền định.

Hãy để tâm trí bạn tràn ngập trải nghiệm đó.

Khi cảm giácmạnh mẽ rõ ràng về bản chất luôn thay đổi của vạn vật đã giảm đi hay sự chú ý của bạn bắt đầu trở lên sao nhãng, một lần nữa hãy phân tích về vô thườngcủa thân, tâm và cảnh.Bạn hãy kết thúc giờ thiền định với suy nghĩ rằng việc bám chấp vào sự thường còn của vạn pháp là một chuyện không thực tế và là sự tự lừa dối bản thân.

Bất cứ thứ gì đẹp đẽ, làm chúng ta hài lòngđều sẽ thay đổi và cuối cùng biến mất.Vì vậy, chúng ta không thể kỳ vọng bất cứ thứ gì hay điều gì sẽ đem lại hạnh phúc vĩnh viễn.

Ngoài ra, bất cứ thứ gì không đẹp hay khiến chúng ta không hài lòng đều cũng không tồn tại mãi mãi.

Mọi thứ sẽ thay đổi, có thể thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, cho nên chúng ta không cần buồn rầu hay chối bỏ điều gì cả.Nói một cách chung nhất, vô thường là tính chất căn bản của vạn pháp thế gian bao quát toàn bộ thân, tâm, cảnh.

Sự thay đổi này luôn tiếp diễn không ngừng và dẫn chúng ta đến cái đích cuối cùng của cuộc sống hiện tại - đó là cái Chết - một hiện tướngrõ rệt nhất, lớn lao nhất và khốc liệt nhất của vô thường.

Đây cũng là một đề mục lớn trong đề tài quán niệm về vô thường mà chúng ta sẽ cùng tìm hiểu trong phần thực hành kế tiếp.
 
Nhân Sinh Vốn Vô Thường
chương 2


Cuộc sống và vạn vật quanh chúng ta, từng giờ từng phút luôn luôn biến đổi theo không gian và thời gian, không có gì tồn tại vĩnh viễn.

Đó chính là "Vô thường" nghĩa là không có gì thường xuyên trường tồn mãi mãi.Thân vô thường: sinh, lão, bệnh, tử, bệnh tật, tai nạn bất thường luông xảy raTâm vô thường: lòng tin dễ lung lay, ý tưởng dễ thay đổi.Thời gian vô thường: Đời người thật ngắn ngủi để rồi thoáng chốc hiểu ra một điều được sống thanh thản hưởng chọn niềm yêu thương là điều quý giá.Tiền vô thường: Khi chúng ta ra đời thì cũng đã chẳng có một đồng, khi chết rồi cũng chẳng mang đi được một xu..Nếu đời là vô thường, sự sống có giới hạn thì phải chăng con người ta khi sống nên có một chút ý nghĩa.

Bạn ước mong gì?

Bạn muốn làm điều gì?

Bạn cần phải làm điều gì?

Bạn yêu thích điều gì?

Bạn không nên làm điều gì?

Bạn có biết mình đang muốn gì hay không?

Nếu cuộc đời cứ thế trôi qua vô nghĩa, liệu điều gì sẽ khiến chúng ta ân hận về sau?
 
Nhân Sinh Vốn Vô Thường
chương 3


Nhân sinh tại thế, muôn nẻo đường đời, người gặp vô số, việc có vô vàn.

Nhưng có một điều chúng ta không muốn đón nhận, đó chính là sự vô thường.Vô thường là sự vĩnh hằng của thế gian, biến đổi là điều thường trực của vạn vật.

Nhân sinh cũng lại như thế, thời gian như nước chảy qua cầu, được mất vô định, họa phúc vô căn, vật đổi sao dời, hết thảy đều không ngừng biến hóa.

Thế gian dẫu đẹp con người cũng chẳng thể gắn bó được bền lâu, đến và đi là tùy duyên phận.Nhân sinh tại thế, muôn nẻo đường đời, người gặp vô số, việc có vô vàn.

Nhưng có một điều chúng ta không muốn đón nhận, đó chính là sự vô thường của thế gian.Ai đó từng nói: Nuối tiếc là cảm giác thường thấy, cô đơn cũng là điều thường gặp, phải chăng con người sinh ra là để nếm vị khổ trên đời?
 
Nhân Sinh Vốn Vô Thường
chương 4


Hiểu vô thường, sống ung dungTrong Hồng Lâu Mộng có ca khúc “Hận vô thường”, trong đó có câu: “Mừng vinh hoa đang tốt, hận vô thường đã đến”.

Cuộc sống cũng tương tự như vậy, cho dù cả đời vinh hoa nhưng họa phúc vô lường, sống chết vô định, nay giàu mai nghèo chẳng thể biết ra sao.Thời Xuân Thu Chiến Quốc, Ngô vương vì báo thù cho cha mà đem quân tiêu diệt nước Việt.

Nhưng sau này ông lại đắm chìm trong hưởng thụ vinh hoa, sa đọa tửu sắc mà dẫn đến cảnh nước mất nhà tan, thân tàn danh bại, cuối cùng phải tự sát dưới tay bại tướng của chính mình là Việt vương Câu Tiễn.Nhân sinh vô thường, nào ai biết ngày mai sẽ ra sao?

Việc gì đến, chuyện gì đi, rất khó có thể lường trước được.Thời trẻ, Hàn Tín sống cảnh nghèo đói, tứ cố vô thân không người tương trợ, đến cái ăn cũng phải đi xin từng bữa.

Một ngày, Hàn Tín bị tên đồ tể ức hiếp, bắt ông phải chịu nhục chui háng.

Tuy nhiên thế gian vạn sự xoay vần, sau này Hàn Tín trở thành đại tướng quân, oai phong lẫm liệt, hùng dũng phi thường, còn tên đồ tể khi xưa từng ép Hàn Tín chui háng thì vẫn chỉ là một kẻ lưu manh.
 
Nhân Sinh Vốn Vô Thường
chương 5


Gặp vô thường, tùy duyên mà địnhThuyền thuận gió êm thì ít, mà ngược dòng nước chảy, gió đảo thuyền ngang lại nhiều.

Và đó mới thực là cuộc sống.

Vậy nên cứ tùy kỳ tự nhiên, thản nhiên đối diện được mất sẽ giúp ta có được tháng ngày ung dung tự tại.Năm Tô Thức 43 tuổi, vì viết một bài thơ chỉ trích chính sách thuế muối của Vương An Thạch mà ông bị đi đày tới Hoàng Châu.

Tuy vậy, chuỗi ngày lưu đày không hề làm ông nao núng.

Ông sống trong một căn phòng nhỏ đơn sơ bên bờ sông, không có tiền cũng chẳng có cơm ăn, buộc phải tự mình cày ruộng, câu cá kiếm sống qua ngày.

Vậy mà ông vẫn ung dung nhàn tản, vẫn ngày ngày ca hát, ngâm thơ.Trong thời gian ở Hoàng Châu ông đã viết rất nhiều thi ca mà sau này trở thành những tác phẩm nổi tiếng.

Trong đó có những câu như:“Khách lang bạt khỏi phiền viên ngoại

Lệ nhà thơ ghi sổ tang bồng”Dẫu cuộc sống trắc trở long đong, Tô Thức vẫn làm được điều mà người bình thường không sao làm được: Nguy không sợ, được không vui, nhàn tản thong dong, sống một đời ung dung tự tại.Con người sống trên đời lấy vô thường làm bạn, nên sẽ có những lúc gặp chuyện không như ý, hay có những điều suy nghĩ hoài mà chưa thấu tỏ.

Tuy nhiên thời gian qua đi, tới một lúc nào đó ta sẽ dần dần minh bạch, giật mình nhận ra rằng: Thì ra hết thảy đều là an bài tốt nhất.

Đời vô thường mới đúng kiếp nhân sinhTrong cuộc đời không có ai mãi thành mà không bại, sống như ý trọn vẹn trăm năm.

Chuyện đời biến ảo luôn đến vào lúc ta không ngờ tới nhất, có khi đang vui lại phải buồn, có khi đang rầu rĩ lại gặp cảnh hân hoan…

Tất cả đều không sao đoán định được.Nếu có thể vững vàng đối diện với thực tại, đối diện với ‘được – mất’, công danh lợi lộc đến và đi cứ thản nhiên đón nhận…

ấy mới thực là người minh trí.Đời người tuy dài mà lại ngắn, trăm năm qua đi chỉ như cơn gió thoảng.

Yêu ghét vui buồn, chức trọng quyền cao, cuối cùng cũng chẳng khác nào mây bay khói tỏa.

Sống ung dung, đối diện vô thường, không cầu danh cũng chẳng mong gì lợi, bởi trên đời vạn sự tùy duyên….
 
Nhân Sinh Vốn Vô Thường
chương 6


Hiểu được lý do vô thường của vạn vật để mỗi người chúng ta cố gắng học hỏi và tu tập, đem tình yêu thương san sẻ với muôn loài bằng trái tim hiểu biết.

Chúng ta đừng quá say mê, tham đắm vào xác thân này mà làm khổ luỵ cho nhau.

Câu chuyện trên cho ta một bài học đạo lý về mạng sống con người vốn vô thường, tạm bợ.

Quý vị nên nhớ rằng, sau khi chết không phải là hết hay mất hẳn, mà chết chỉ là hình thức thay hình, đổi dạng mà thôi, rồi tuỳ theo nghiệp báo tốt, xấu của mỗi người đã gieo tạo trong hiện tại, mà cho ra kết quả trong tương lai.

Đức Phật dạy chúng ta hiểu được lý vô thường, mục đích là để ta biết sống có bổn phận và dám chịu trách nhiệm về mọi hành vi tạo tác của mình đối với gia đình, xã hội, không bi quan, không yếm thế, không chán nản, không buồn lo trước cuộc sống tạm bợ, mong manh này.Cũng bởi kiếp người vốn vô thường, ngắn ngủi, mong manh, nên trong Khế Kinh có kể rằng: Có một người chuyên làm việc ác, khi chết bị quỷ sứ bắt vong hồn dẫn đến trình vua Diêm Vương.

Vua hỏi, “ở trần gian, sao ngươi không làm việc thiện mà hay làm việc ác như vậy, để bây giờ bị đoạ xuống đây chịu hành hình?”

Vong hồn ấy trả lời, “thưa Diêm chúa, ở trần gian chúng tôi, nhà nước muốn làm việc gì còn phải thông báo trước, tại sao ở Âm phủ, Ngài bắt người chết đột ngột thế này, thử hỏi làm sao tôi làm việc thiện cho kịp được?”

“ngươi ở trần gian có thường thấy người già, người bệnh, người chết hay không?”

“Dạ thưa có.”

“Đó là những thông điệp mà ta đã báo trước cho người trần gian biết rồi đấy, ngươi có thấy trên đời này có ai không phải già-bệnh-chết không?”

“Dạ thưa không.”

“Vậy tại sao ngươi không lo tu tập, lo làm việc thiện, để bây giờ bị giải xuống đây rồi ngươi lại cãi chày, cãi cối với ta?”

Lúc bấy giờ, một vong hồn trẻ tuổi ngồi bên cạnh liền lên tiếng phản đối Diêm Vương, “dạ thưa Ngài, tôi không chịu đâu, Ngài thật là không công bằng chút nào; đối với ông già kia, Ngài đã gửi nhiều thông điệp cho ông ta, còn tôi Ngài chưa hề gửi cho một thông điệp nào mà bắt tôi xuống đây, thật oan uổng cho tôi quá chừng!”

Diêm chúa nghe vong hồn trẻ khiếu nại, liền cười, “tại nhà ngươi không chịu mở mắt to ra mà thấy, chứ ta làm việc rất công bằng, không bao giờ có chuyện thương người này, mà ghét bỏ người kia.

Ta lúc nào cũng có gửi tin báo trước cho mọi người hay biết, tại nhà ngươi không chịu để ý đó thôi.”

“Ngài gửi thông báo lúc nào, sao tôi không thấy?”

Diêm chúa mới cười nói, “nhà ngươi có thấy đứa bé ở nhà đối diện với ngươi hay không?

Nó mới năm tuổi mà bị chết vì tai nạn giao thông đó!

Còn ngươi lớn tuổi hơn nó lẽ nào lại không chết.

Ta lúc nào cũng công bằng liêm chính, chí công vô tư, tại ngươi không chịu để ý, hoặc ngươi thấy mà vẫn làm càn, làm bướng đó thôi”.Đạo Phật dạy, mạng sống con người vốn vô thường, ngắn ngủi, giống như ngọn đèn treo trước gió, có thể bị tắt đi bất cứ lúc nào.

Thân người cũng vậy, không phải ai cũng chờ đến già, bệnh mới chết, mà mạng sống kết thúc bất cứ lúc nào với muôn ngàn lý do, vì vậy mà có câu: Chớ bảo đến già mới tu tập

Mồ hoang cũng lắm kẻ đầu xanh.Hiểu được lý do vô thường của vạn vật để mỗi người chúng ta cố gắng học hỏi và tu tập, đem tình yêu thương san sẻ với muôn loài bằng trái tim hiểu biết.

Chúng ta đừng quá say mê, tham đắm vào xác thân này mà làm khổ luỵ cho nhau.

Câu chuyện trên cho ta một bài học đạo lý về mạng sống con người vốn vô thường, tạm bợ.

Quý vị nên nhớ rằng, sau khi chết không phải là hết hay mất hẳn, mà chết chỉ là hình thức thay hình, đổi dạng mà thôi, rồi tuỳ theo nghiệp báo tốt, xấu của mỗi người đã gieo tạo trong hiện tại, mà cho ra kết quả trong tương lai.Thế gian này không có gì là mất hẳn dù là hạt bụi, hạt cát, chúng chỉ thay hình đổi dạng.

Hiểu được lý vô thường để mọi người chúng ta sống có ý nghĩa hơn, làm được nhiều điều thiện lành, tốt đẹp, luôn sống có ích cho mình và người trong hiện tại và mai sau.
 
Nhân Sinh Vốn Vô Thường
chương 7


Hiểu được lý do vô thường của vạn vật để mỗi người chúng ta cố gắng học hỏi và tu tập, đem tình yêu thương san sẻ với muôn loài bằng trái tim hiểu biết.

Chúng ta đừng quá say mê, tham đắm vào xác thân này mà làm khổ luỵ cho nhau.

Câu chuyện trên cho ta một bài học đạo lý về mạng sống con người vốn vô thường, tạm bợ.

Quý vị nên nhớ rằng, sau khi chết không phải là hết hay mất hẳn, mà chết chỉ là hình thức thay hình, đổi dạng mà thôi, rồi tuỳ theo nghiệp báo tốt, xấu của mỗi người đã gieo tạo trong hiện tại, mà cho ra kết quả trong tương lai.

Đức Phật dạy chúng ta hiểu được lý vô thường, mục đích là để ta biết sống có bổn phận và dám chịu trách nhiệm về mọi hành vi tạo tác của mình đối với gia đình, xã hội, không bi quan, không yếm thế, không chán nản, không buồn lo trước cuộc sống tạm bợ, mong manh này.Cũng bởi kiếp người vốn vô thường, ngắn ngủi, mong manh, nên trong Khế Kinh có kể rằng: Có một người chuyên làm việc ác, khi chết bị quỷ sứ bắt vong hồn dẫn đến trình vua Diêm Vương.

Vua hỏi, “ở trần gian, sao ngươi không làm việc thiện mà hay làm việc ác như vậy, để bây giờ bị đoạ xuống đây chịu hành hình?”

Vong hồn ấy trả lời, “thưa Diêm chúa, ở trần gian chúng tôi, nhà nước muốn làm việc gì còn phải thông báo trước, tại sao ở Âm phủ, Ngài bắt người chết đột ngột thế này, thử hỏi làm sao tôi làm việc thiện cho kịp được?”

“ngươi ở trần gian có thường thấy người già, người bệnh, người chết hay không?”

“Dạ thưa có.”

“Đó là những thông điệp mà ta đã báo trước cho người trần gian biết rồi đấy, ngươi có thấy trên đời này có ai không phải già-bệnh-chết không?”

“Dạ thưa không.”

“Vậy tại sao ngươi không lo tu tập, lo làm việc thiện, để bây giờ bị giải xuống đây rồi ngươi lại cãi chày, cãi cối với ta?”

Lúc bấy giờ, một vong hồn trẻ tuổi ngồi bên cạnh liền lên tiếng phản đối Diêm Vương, “dạ thưa Ngài, tôi không chịu đâu, Ngài thật là không công bằng chút nào; đối với ông già kia, Ngài đã gửi nhiều thông điệp cho ông ta, còn tôi Ngài chưa hề gửi cho một thông điệp nào mà bắt tôi xuống đây, thật oan uổng cho tôi quá chừng!”

Diêm chúa nghe vong hồn trẻ khiếu nại, liền cười, “tại nhà ngươi không chịu mở mắt to ra mà thấy, chứ ta làm việc rất công bằng, không bao giờ có chuyện thương người này, mà ghét bỏ người kia.

Ta lúc nào cũng có gửi tin báo trước cho mọi người hay biết, tại nhà ngươi không chịu để ý đó thôi.”

“Ngài gửi thông báo lúc nào, sao tôi không thấy?”

Diêm chúa mới cười nói, “nhà ngươi có thấy đứa bé ở nhà đối diện với ngươi hay không?

Nó mới năm tuổi mà bị chết vì tai nạn giao thông đó!

Còn ngươi lớn tuổi hơn nó lẽ nào lại không chết.

Ta lúc nào cũng công bằng liêm chính, chí công vô tư, tại ngươi không chịu để ý, hoặc ngươi thấy mà vẫn làm càn, làm bướng đó thôi”.Đạo Phật dạy, mạng sống con người vốn vô thường, ngắn ngủi, giống như ngọn đèn treo trước gió, có thể bị tắt đi bất cứ lúc nào.

Thân người cũng vậy, không phải ai cũng chờ đến già, bệnh mới chết, mà mạng sống kết thúc bất cứ lúc nào với muôn ngàn lý do, vì vậy mà có câu: Chớ bảo đến già mới tu tập

Mồ hoang cũng lắm kẻ đầu xanh.Hiểu được lý do vô thường của vạn vật để mỗi người chúng ta cố gắng học hỏi và tu tập, đem tình yêu thương san sẻ với muôn loài bằng trái tim hiểu biết.

Chúng ta đừng quá say mê, tham đắm vào xác thân này mà làm khổ luỵ cho nhau.

Câu chuyện trên cho ta một bài học đạo lý về mạng sống con người vốn vô thường, tạm bợ.

Quý vị nên nhớ rằng, sau khi chết không phải là hết hay mất hẳn, mà chết chỉ là hình thức thay hình, đổi dạng mà thôi, rồi tuỳ theo nghiệp báo tốt, xấu của mỗi người đã gieo tạo trong hiện tại, mà cho ra kết quả trong tương lai.Thế gian này không có gì là mất hẳn dù là hạt bụi, hạt cát, chúng chỉ thay hình đổi dạng.

Hiểu được lý vô thường để mọi người chúng ta sống có ý nghĩa hơn, làm được nhiều điều thiện lành, tốt đẹp, luôn sống có ích cho mình và người trong hiện tại và mai sau.Ai sống được như vậy, đến khi thần chết hiện đến, ta không sợ hãi, hốt hoảng, mà bình thản ra đi với một hành trang tốt đẹp; còn những thứ của thế gian như tiền tài, vàng bạc, nhà cửa, mình đều bỏ lại, không mang theo được món nào, lúc ấy chỉ có nghiệp báo tốt, xấu do ta tạo dựng lúc còn sống sẽ theo mình suốt đời mà thôi.

Biết được như vậy, lúc lâm chung ta sẽ an lòng ra đi, không tiếc nuối bất cứ một thứ gì của thế gian, kể cả sự sống.
 
Nhân Sinh Vốn Vô Thường
chương 8


Sự vô thường trong từng kiếp luân hồiĐức Phật đã dạy thật rõ ràng: Kiếp sống phù du thu mây bay.

Sinh tử khác nào vũ điệu say.

Đời người mạng mỏng như chớp lóe, Trôi nhanh như thác đổ non ghềnh.

Vậy tại sao chúng ta không biết trân quý cuộc sống này, sao không đem lại hạnh phúc chân thật cho chính mình.

Cái chết là cách làm cho tâm tập trung một cách thực tế hơn bất kì cách nào.

Hiểu được nguyên lý của vô thường làm chúng ta có cách nhìn thực tế về bản chất thật của cuộc sống và thôi thúc chúng ta sống không lãng phí một khoảnh khắc nào.

Tất cả chúng ta đều biết giờ chết của mình sẽ đến, nhưng không biết khi nào và ra sao.

Ta đơn giản cứ nghĩ rằng cuộc đời sẽ kéo dài rất lâu.

Thật ra, chúng ta sống chỉ đến khi tâm còn trụ trong thân.

Rất nhiều thứ có thể dễ dàng tách rời sự kết hợp mong manh này.

Không chỉ bệnh tật và tai nạn gây tử vong, mà ngay cả thuốc men, thực phẩm, nhà cửa, sự giải trí, và bạn bè cũng dẫn đến cái chết.Mặc dù dường như cuộc sống có sự hiện hữu liên tục, nó là một chuỗi sự kiện thay đổi bất thường từ lúc này đến lúc khác.

Giai đoạn sinh và tử thay đổi qua lại luân phiên liên tục, giống như sự thay đổi khuôn mặt và thân thể của những vũ công.

Cái này sau cái kia, lúc này sang lúc khác, những thay đổi của cuộc sống xảy đến vô tận, giống như chúng ta lần chuỗi từ hạt này sang hạt khác.Không chỉ trong cuộc sống mà mọi thứ khác – bản tánh, bạn bè, của cải, vị trí – đều thay đổi liên tục.

Đức Phật đã nói:Tam là vô thường như những đám mây mùa thu.

Sự thay đổi của sinh và tử của chúng sanh giống như xem một điệu vũ.

Sự nhanh chóng của kiếp sống con người giống như sấm chớp trong bầu trời.

Cuộc sống trôi qua nhanh chóng như một dòng suối chảy xuống dốc núi.Ngài Gungthang Tenpe Dronme kể lại một câu chuyện ngụ ngôn sâu sắc.

Một ngày nọ, một người đàn ông đang đi dạo vui vẻ, đột nhiên bị tai nạn té xuống sườn núi, nửa chừng dốc ông ta chụp được chùm cỏ, cố hết sức giữ mình không bị rơi xuống sườn núi.

Bỗng có một con chuột trắng đến gặm cỏ.

Sau đó có một con chuột đen cũng đến gặm cỏ nhiều hơn.

Hai con chuột thay đổi nhau gặm cỏ cho đến cuối cùng một con chuột gặm hết cỏ, và người đàn ông bị rơi xuống chết.Chúng ta chẳng thể nào mang theo bất kỳ thứ gì khi từ giã thế giới này ngoại trừ nghiệp và những giá trị tâm linh như tình yêu thương, lòng bi mẫn và trí tuệ mà ta đã trưởng dưỡng được phần nào, còn đâu ta không mang theo được bất kỳ thứ gì, chỉ có nghiệp duyên với rất nhiều món nợ.Trong chuyện ngụ ngôn này, con chuột trắng tiêu biểu cho ngày và chuột đen là ban đêm.

Từng chút một, mỗi ngày và đêm trôi qua đem chúng ta ngày càng gần hơn đến cái chết.

May mắn thay, chúng ta còn sống được một lúc, nhưng tất cả mọi người cùng với chúng ta đang tiến đến cái chết.

Đức Phật nói:Bất cứ những gì tích lũy sẽ chấm dứt và tiêu tán.

Bất cứ những gì trỗi dậy sẽ kết thúc bằng sự rơi xuống.

Bất cứ những ai gặp gỡ sẽ chấm dứt thành chia ly.

Bất cứ những ai còn sống sẽ kết thúc trong cái chết.

Vì sinh sẽ chấm dứt trong tử,

Tất cả chúng sanh đều sẽ chết.Nhiều người trong chúng ta biết điều này, tối thiểu ở một bình diện tri thức.

Chúng ta cũng biết rằng sự kết thúc thường xảy đến không báo trước.

Chúng ta vẫn còn cảm thấy dễ chịu vùi đầu mình trong cát, giả vờ rằng cuộc sống sẽ tồn tại như nó còn mãi mãi.

Thế nên chúng ta quên chuẩn bị cho cái chết.Khi thời gian đến, chúng ta sẽ hối tiếc.

Mà lúc đó đã quá trễ.

Do vậy chúng ta phải nhận ra bản chất vô thường của cuộc đời và cảm nhận đặc tính thay đổi của nó tận đáy lòng mình.

Sự nhận thức này sẽ bắt buộc chúng ta đi trên con đường an bình và hỷ lạc đến mục tiêu an bình và cực lạc không dám lãng phí bất kỳ thời gian nào nữa.
 
Nhân Sinh Vốn Vô Thường
chương 9


Đời người vô thường, hãy làm những việc mình thíchCuộc đời có lúc có mất đi mới trân quý cái đang có, có thất ý mới học được khoan dung, có khuyết thiếu mới hiểu được hàm nghĩa hoàn mỹ.Đời người vô thường, lúc đắc ý, khi lại thất ý.

Tuy vậy, cuộc sống là sống trong hiện thực chứ không sống trong mộng tưởng.

Người dễ dàng hài lòng, hiểu được, biết đủ biết dừng thì càng dễ dàng có được hạnh phúc.

Có câu ngạn ngữ rằng: Hạnh phúc giống như tòa kim tự tháp, có rất nhiều tầng, càng leo lên cao thì hạnh phúc càng ít, nên càng khó có được hạnh phúc.Đời người chẳng qua mấy chục năm, giống như dòng nước chảy.

Niềm vui là một loại cảnh giới, hạnh phúc là một loại truy cầu.

Con người chỉ có hai bàn tay, có thể nắm được bao nhiêu thứ đây?

Nắm được cái này có nghĩa là phải buông bỏ cái kia.

Buông bỏ và mất đi kỳ thực luôn luôn là việc lớn nhất của đời người.Đường đã đi qua thì mới biết có dài có ngắn.

Việc đã trải qua thì mới biết có vui có buồn.

Vị đã nếm qua thì mới biết có chát có ngọt.

Cái gì cũng có thể buông bỏ được nhưng không thể buông bỏ được niềm vui.

Cái gì cũng có thể thua được nhưng không thể thua nụ cười.Đời người có những việc không cần phải để ý đến, có những thứ không cần phải làm hết.

Khi cần buông liền buông thì mới có thể rút được tay ra, nắm lấy niềm vui và hạnh phúc thực sự thuộc về mình.Cắt đứt lối mòn thì mới tìm được lối ra mới.

Nhiều khi chúng ta cần dũng khí cắt đứt lối mòn của mình.

Bởi vì biết có lối mòn phía sau nên có tâm an dật, làm chậm bước tiến lên.Trao đi nụ cười sẽ có được thân thiện.

Mở lòng khoan dung sẽ có được phong độ.

Bày tỏ thành thật sẽ có được bạn bè.

Buông bỏ thể diện sẽ có được thực chất.Đời người luôn luôn truy cầu, cũng luôn luôn lĩnh ngộ.

Cuộc đời hễ rộng mở sẽ đón nhận tia sáng tươi đẹp đầu tiên đến.

Mỗi lần thất bại đều là chuẩn bị cho thành công.

Mỗi lần khảo nghiệm đều là một lần thu hoạch.

Mỗi lần nhỏ lệ là một lần tỉnh ngộ.

Mỗi lần ma nạn là một lần phong phú cuộc đời.Tâm linh trưởng thành cần phải trải qua tịch mịch và đơn độc tôi luyện.

Thất bại một lần thì lý giải cuộc sống sâu một tầng.

Sai lầm một lần thì lĩnh ngộ cuộc sống tăng thêm một bậc.

Bất hạnh một lần thì nhận thức đối với thế gian trưởng thành thêm một cấp.Không biết trân quý thì dẫu có nhiều nữa cũng sẽ mất.

Không biết yêu thương thì dẫu có giàu mấy cũng sẽ nghèo.

Không biết khoan dung thì dẫu duyên có sâu mấy cũng sẽ chia ly.

Con người thường hay khoan dung với người lạ nhưng lại khắt khe với người thân.

Con người sinh ra đã là đơn độc, thường bước đi trong gian nan, thế nên chớ oán trách.Cuộc đời như một dòng nước chảy, bắt nguồn từ nơi nào, chảy qua chốn nao, đổ về chỗ nào, đều không tự chủ được.

Vậy nên bất kể tốt xấu hãy thản nhiên đối diện, đón nhận hết thảy.

Oán trách là tâm thái người yếu nhược, chẳng giúp ích gì cho sự việc, chẳng có lợi ích gì cho con người.

Đời người tất bật nhọc nhằn, ba chìm bảy nổi.

Nhiều người đi đến nửa cuộc đời mới phát hiện ra tuổi hoa đã đi qua, tháng ngày trôi đi như nước chảy.Con người ngày nay sống ở một thành phố, một địa phương nào đó, đều đang vắt hết sức bươn chải với cuộc sống, cho dù còn ít tuổi, thì cũng không còn hình dáng năm xưa nữa.

Ai nấy đều lặng lẽ sống, vất vả mệt nhọc mỗi ngày mỗi đêm, trải qua những cuộc bể dâu càng nhiều, thời gian điểm xuyết trên mái tóc, càng ngày càng cảm thán thời gian đã trôi qua mà thấy vận mệnh mình xót xa.Cảnh giới đời người, chỉ sau khi trải nghiệm lĩnh ngộ được nhiều bao nhiêu thì trưởng thành bấy nhiêu.

Điều nên nói thì phải nói, nên im lặng thì phải im lặng, đó là một loại thông minh.

Nên làm thì phải làm, nên lùi thì phải lùi, đó là một loại trí tuệ.

Nên nổi thì phải nổi, nên ẩn thì phải ẩn, đó cũng là một cảnh giới sống.Đời người không có giả thiết, hiện tại chính là tất cả.

Chuyện xưa chỉ là hồi ức, hạnh phúc là để cảm thụ.

Bạn làm dẫu tốt thế nào đi nữa thì vẫn có người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cho dù bạn làm xấu tệ thế nào đi nữa thì vẫn có người khen ngợi.

Thế nên không cần phải chìm trong ánh mắt người khác, điều mình muốn tốt, chỉ dành riêng cho mình.Đời người như một bài ca, nốt nhạc cao thấp trầm bổng, giai điệu du dương trầm lắng.

Đời người như một cuốn sách, viết đầy những đắng cay ngọt bùi, có đủ những hỷ nộ ai lạc.

Đời người như một cuộc cờ, đầy hiểm nguy rình rập, cũng có đầy cơ hội.Đời người như một con đường, có gập ghềnh trắc trở của sơn trùng thủy phục, lại có cả đường phẳng liễu ám hoa minh.

Đời người như một dòng sông, có lúc quanh co uốn lượn, có lúc nước vun vút thẳng tuôn.Thành bại tự mình thanh tỉnh, thị phi chỉ một nụ cười.

Đừng vì không có nắng mà không bước đến mùa xuân.

Đừng vì không có tiếng ca mà vứt bỏ truy cầu.

Đừng vì không có tràng pháo tay mà đánh mất đi lý tưởng.Mỗi con đường đến miền nắng ấm đều đầy những gập ghềnh.

Chúng ta đều là những người không hoàn mỹ, nên cần đón nhận người không hoàn mỹ, và đón nhận cả bản thân mình không hoàn mỹ.

Khi đơn độc hãy tự cho mình niềm an ủi, khi cô tịch hãy tự cho mình tình ấm áp.Mỗi lần thương đau là một cột chống đỡ cho trưởng thành.

Mỗi lần bị đả kích là một chiếc khiên che chắn cho sự kiên cường.

Cuộc sống nhất định phải trải qua trắc trở, nhưng chúng ta vẫn cứ kiên cường chiến thắng từng trắc trở đó, chừng nào chúng ta còn sống thì còn đáng chúc mừng.Mỗi một người ưu tú, đều có một quãng đời chìm đắm tăm tối.

Quãng đời đó đã bỏ ra bao nỗ lực, đã nhẫn chịu bao nhiêu đơn độc cô tịch, đã bao lần oán trách, bao lần than vãn, bao nhiêu khổ đau, tất cả chỉ riêng mình biết.

Thứ xa xỉ nhất của đời người chính là một trái tim trẻ thơ bất lão, một niềm tin sống mãi, một thân thể mạnh khỏe, và một người yêu thương mãi mãi tay trong tay.Niềm vui nhất của đời người là một tâm thái tự do, một giấc ngủ ngon lành, một tâm tình vui vẻ hưởng thụ cuộc sống.Đời người dẫu hạnh phúc đến mấy cũng có khuyết thiếu.Đời người dẫu thê lương đến mấy cũng có hạnh phúc.Đời người phóng khoáng, cần học cách coi nhẹ khuyết thiếu, hành xử tùy duyên.

Cái gọi là tùy duyên, chính là làm hết bổn phận trách nhiệm của con người và theo mệnh Trời.Đời người ngắn ngủi, chẳng có diễn tập.

Vậy nên tìm tòi hành trình sinh mệnh đáng trân trọng riêng của mình, nỗ lực cho những giá trị chân chính của sinh mệnh, làm sâu sắc thêm thế giới nội tâm, thăng hoa sinh mệnh.

Cuộc đời là một trường tu hành, có tôi luyện mới trở nên rắn chắc, có ly biệt mới cảm thấy niềm vui hội ngộ, có đắng cay mới biết ngọt bùi.Cuộc đời có lúc có mất đi mới trân quý cái đang có, có thất ý mới học được khoan dung, có khuyết thiếu mới hiểu được hàm nghĩa hoàn mỹ.Vui buồn hợp tan, hoa nở hoa tàn, lưu giữ một phần trân trọng.

Trên đường đi qua, dọc đường an nhiên, vui vẻ, thì dọc đường hoa bồ đề sẽ tỏa ngát hương.
 
Back
Top Bottom