Tâm Linh NHÀ TRỌ TINH TÚ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400800052-256-k532053.jpg

Nhà Trọ Tinh Tú
Tác giả: Diephalam86
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một chàng trai trẻ sau khi thừa kế khu nhà trọ của bà nội đã vô tình khám phá ra sức mạnh tiềm ẩn của mình và bị cuốn vào một cuộc chiến bí mật giữa các Sứ Thần trung thành và một phe nổi loạn do một vị Cổ Thần dẫn đầu, tất cả đều tranh giành một chiếc chìa khóa nắm giữ sự cân bằng của vũ trụ.​
 
Nhà Trọ Tinh Tú
Chương 1: VỊ KHÁCH MỚI


"Chỉ hôm nay thôi, hãy để tôi yên."

An Nhiên siết chặt quai ba lô, các đốt ngón tay trắng bệch đi vì dùng sức.

Cô đứng giữa ban công của một tòa nhà vô danh để mặc cho cơn gió nóng hầm hập của Sài Gòn về đêm quất vào mặt.

Cái nóng ở đây nó lạ lắm, nó không khô mà ẩm ướt, dính nhớp như thể cả thành phố này là một cái lồng hấp khổng lồ.Dưới kia, Sài Gòn đang lên đèn.

Nhưng trong mắt An Nhiên, đó không phải là một cảnh tượng hoa lệ.

Những tòa nhà chọc trời bằng kính và thép vươn lên như những song sắt dị hợm, giam giữ hàng triệu linh hồn đang mải mê chạy đuổi sau những thứ phù phiếm.

Dòng xe cộ bên dưới là một con sông dung nham ồn ào bất tận, mỗi tiếng còi xe như một mũi dùi sắt nung đỏ chọc thẳng vào màng nhĩ cô.Cô đưa chân ra khỏi bờ lan can mục.

Nếu từ đây mà thả người xuống dưới, chắc mọi hỗn loạn và ồn ào kia sẽ tắt ngấm.

Cô khẽ nhướng mày, cái nhướng mày đầy khinh bỉ:"Con điên!"

An Nhiên kéo chiếc mũ trùm đầu của áo khoác đen xuống thấp hơn, giấu mình vào bóng tối.

Bàn tay sơn móng đen, một nỗ lực cuối cùng để trông giống một cô gái 22 tuổi bình thường, vuốt màn hình điện thoại.Một chấm đỏ nhấp nháy trên bản đồ.

Khu nhà trọ Tinh Tú.Hy vọng cuối cùng.

Cô đã nghe nói chủ nhà là một bà lão sống ở đó đã lâu.

Những nơi có người già ở thường là những "vùng nhiễu thấp", nơi năng lượng sống ổn định và bình lặng, có lẽ nó sẽ át đi được CHÚNG và cho cô một giấc ngủ không bị những tiếng thì thầm giày vò.Cô rời khỏi tòa nhà, hòa mình vào dòng người như một giọt nước vô danh.

Bánh xe của chiếc vali đen lăn lóc cốc trên vỉa hè, một âm thanh định tâm yếu ớt.

Cô cố bám víu vào nó, vào những thứ hữu hình.

Tiếng bánh xe.

Cảm giác tay cầm lành lạnh.

Trọng lượng của chiếc vali.

Bất cứ thứ gì để xây nên một bức tường trong tâm trí để ngăn CHÚNG tràn vào.Nhưng hôm nay là một ngày tồi tệ.

RẰM THÁNG BẢY.

Cô rẽ vào con hẻm mà định vị chỉ dẫn.

BOONG.

BOONG.

BOONG.

Tiếng đồng hồ điểm đúng 6h chiều Rằm Tháng Bảy.Ngay lập tức, thế giới như bị nhấn nút "tắt tiếng".

Mọi sự ồn ào của thành phố biến mất chỉ còn lại một sự im lặng chết chóc đè nặng lên thái dương, không khí đặc quánh lại, sền sệt như chè trôi nước để nguội.

Và một thứ mùi xộc vào mũi.

Mùi của giấy tiền cháy dở, mùi của nhang thơm rẻ tiền và ẩn dưới tất cả những thứ đó là một mùi ngọt lợ, tanh nồng của sự tuyệt vọng."

Tuyệt vời!".

Một suy nghĩ khô khốc vang lên trong đầu cô.

"Một cái buffet chay cho CHÚNG nó".Khói bốc lên cay xè mắt.

Trước mỗi cửa nhà là một mâm cúng.

Và cô không muốn nhìn nhưng cô không thể không thấy.CHÚNG.

Đang ở đây.

Rất nhiều.Những cái bóng đen kịt, vật vờ như những vệt khói biết đi.

Có khi CHÚNG có hình người nhưng lại không phải người.

Gương mặt chúng trắng bệch, phẳng lì như tờ giấy, không một nét biểu cảm, chỉ có những gợn sóng lăn tăn trên bề mặt mỗi khi có một luồng cảm xúc mạnh mẽ lướt qua gần đó.

CHÚNG là những lỗi sai của thực tại mà chỉ mình cô nhìn thấy.

Khả năng này, trời thần đất lở, nó không phải là một món quà.

Nó là một lời nguyền.CHÚNG không ăn đồ cúng.

CHÚNG đang hít NÓ.

Một gia chủ vừa vãi gạo muối vừa khấn, giọng đầy cay nghiệt: "Cầu trời cho tiệm con được đông khách.

Vong nào chướng khí xin qua ám cái thằng đối diện.

Má nó, cũng bày đặt mở tiệm phở.

Bao nhiêu thứ không mở.

Má, cái lũ ăn theo!"

An Nhiên thấy một cái bóng cúi xuống, CHÚNG hút một cách ghê rợn, khiến hình dạng của nó phồng lên rồi lại xẹp xuống một cách dị hợm.

Năng lượng sống tỏa ra từ con người.

Nỗi sợ, sự tham lam, lòng sân hận.

CHÚNG đói... và thức ăn của CHÚNG chính là SINH KHÍ CON NGƯỜI.Lời nói vừa dứt, một trong những cái bóng đen đang lờ đờ trước mâm cúng đột ngột khựng lại.

Cái đầu không cổ của nó xoay một góc 180 độ với một tiếng "rắc" câm lặng mà chỉ An Nhiên nghe thấy.

Gương mặt phẳng lì của nó giờ đây như đã "khóa" mục tiêu vào cửa hàng bên kia đường.

Nó giống như một con thú săn mồi vừa được chủ chỉ điểm."

Chạy đi!

".

Một giọng nói hoảng loạn gào lên trong đầu.

Nhưng một suy nghĩ khác, lạnh như băng, lập tức át đi nó:"Vô lý.

Di chuyển đột ngột sẽ thu hút sự chú ý."

Cô ép mình kéo vali đi nhanh hơn, mắt dán xuống đất, chỉ muốn thoát khỏi đây.

Nhưng đã quá muộn.

Những cái bóng đã bắt đầu chú ý đến cô.

Có lẽ vì cô, dù đã cố che giấu,vẫn tỏa ra một thứ "hương vị sống" mãnh liệt hơn những người khác.

CHÚNG bắt đầu trôi theo sau cô, một đám rước ma quỷ im lặng.

Cô không dám ngoảnh lại nhưng cô cảm nhận được ánh nhìn của chúng như hàng trăm mũi kim đông lạnh châm vào gáy.Đột nhiên, một luồng sáng trắng xóa rạch ngang màn đêm.

Tiếng rít của lốp xe ma sát trên mặt đường nghe như tiếng gào của một con quái vật.RẦM!Một lực cực mạnh tông vào hông cô.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi không trọng lực đó, nỗi sợ hãi tột độ làm bức tường tâm trí mà cô cố công xây dựng sụp đổ tan tành.

Và lần đầu tiên trong đêm nay, cô không chỉ thấy mà còn nghe thấy CHÚNG.

"Xì.

Xì.

Xì."

Hàng chục tiếng thì thầm, tiếng rên rỉ đói khát, tiếng gào thét hỗn loạn, dội thẳng vào não cô.

Hàng chục cái bóng đen đang đi theo cô đột nhiên hiện rõ mồn một, sắc nét đến kinh hoàng đang lao về phía cô."

Xì.

Xì.

Xì."

Cô ngã ập xuống đất.

Một gã đàn ông trung niên béo tốt bước ra từ chiếc xe hơi, mùi bia rượu nồng nặc.

Hắn không thèm nhìn cô, chỉ chăm chăm soi xét vết xước trên đầu xe."

Biết xe này bao nhiêu không con chó?

Mày chết cũng chưa đền được đó."

An Nhiên lồm cồm bò dậy, cơn đau thể xác giúp cô lấy lại chút kiểm soát.

Cô phải đi ngay.

Cơn thịnh nộ của gã đàn ông này đang tỏa ra một nguồn năng lượng tiêu cực đậm đặc như mật đường và nó đang hoạt động như một thỏi nam châm khổng lồ.

Những cái bóng đen lúc nãy đã tụ tập lại và còn nhiều hơn nữa đang kéo đến.

CHÚNG đang tụ tập quanh gã, háo hức, run rẩy."

Mẹ.

Con điên.

May mà xe tao không sao.

Có sao thì mày biết tay.

Nhìn gì nhìn?

Biến!!!"

An Nhiên không dám nhìn thẳng vào gã, cô chỉ liếc qua và thấy một cảnh tượng kinh hoàng: một cái bóng đã áp sát sau lưng gã, cái mặt phẳng lì của nó đang cố gắng "hít" lấy cơn giận của gã.

Gã càng tức giận, cái bóng càng trở nên đậm đặc hơn, phình ra to lớn hơn.Cô vội vã nhặt cặp kính, đeo vào như một tấm khiên mỏng manh hòng ép thế giới trở lại bình thường.

Rồi cô túm lấy vali và vội vã rời đi, bỏ lại gã đàn ông đang tự biến mình thành một bữa tiệc thịnh soạn cho những KẺ ĐÓI.—--Hoàng Tú nhìn đồng hồ lần thứ ba trong vòng năm phút.

Sáu giờ tối.

Cô gái thuê phòng tên An Nhiên hẹn sẽ tới tầm này.Cậu bồn chồn đi qua đi lại trong phòng khách, cái cảm giác trách nhiệm của một ông chủ nhà trọ bất đắc dĩ nó cứ nặng nề làm sao.

Mới có ba tháng kể từ ngày bà mất đột ngột, ba tháng kể từ ngày cậu, một sinh viên năm hai trường Kiến trúc, đột nhiên trở thành chủ nhân của cả khu nhà trọ này theo một tờ di chúc.

Ba tháng, căn nhà này vẫn còn nồng mùi nhang khói và ký ức nhưng cậu vẫn chưa thể nào quen được.

Chưa quen với việc mình là người duy nhất còn lại ở đây để quán xuyến mọi thứ.Ba mẹ thì thôi khỏi nói, đối với họ, việc về đây chẳng khác nào cực hình.

Họ không thích Bà Nội, cũng chẳng ưa gì cái khu trọ cũ kỹ nằm sâu trong con hẻm chằng chịt này.

Giờ họ vẫn đang ở nhà riêng trên Đà Lạt, mặc kệ thằng con trai tự bơi với "cục nợ" mà bà để lại.

Thôi thì cũng kệ, cậu tự nhủ, dù sao thì việc tiếp quản căn nhà cũng giúp cậu tiết kiệm được một mớ tiền thuê nhà ở cái đất Sài Gòn đắt đỏ này.Nhưng nói vậy thôi, chứ mỗi khi nhìn lên di ảnh của bà trên bàn thờ: " Hello Bà."

Lòng cậu chùng xuống.

Dù không hiểu nhiều về bà, cậu vẫn nhớ như in những mùa hè được về đây chơi.

Ký ức về người bà nội lúc nào cũng lẳng lặng, ít nói nhưng ánh mắt lại hiền khô, về mùi dầu gió, về những món ăn bà nấu, tất cả tạo cho Tú một cảm giác thân thương kỳ lạ.

Thương bà thì thương thật nhưng kể cả bây-giờ, cậu vẫn thấy bà nội mình cứ bí ẩn làm sao."

Bà ơi, không biết bà ở trên đó có thấy không?"

Tú lẩm bẩm với di ảnh của bà, giọng thành khẩn: "Con cho thuê phòng rồi.

Ba mẹ đếm xỉa nhưng con hứa sẽ chăm sóc căn nhà này cẩn thận."

Nỗi sợ lớn nhất của Tú là sự bất lực, là làm phụ lòng bà.

Bà đã giao lại cho cậu cả một di sản, không chỉ là căn nhà mà còn là một thứ gì đó lớn lao hơn mà cậu vẫn chưa hiểu hết.

Cậu chỉ biết mình phải cố gắng, dù đôi khi thấy mình như thằng ngốc không biết phải làm gì ngoại trừ đăng bài cho thuê phòng.

Hết.Bên ngoài, không khí ngày rằm tháng bảy đặc quánh mùi khói và giấy cháy.

Con hẻm nhà cậu vốn đã âm u, nay lại càng thêm ma mị, sền sệt một nỗi lạnh lẽo vô hình.

Tú bất giác rùng mình.Cậu vốn không phải là đứa mê tín, sách vở của dân Kiến trúc toàn là những con số và những đường thẳng logic.

Nhưng ba tháng sống ở đây, cộng với những lời căn dặn đầy ám ảnh của ba mẹ trước khi cậu dọn vào, khiến cậu không thể không thấy lấn cấn.Cậu vẫn nhớ như in vẻ mặt nghiêm trọng của ba khi dúi cho cậu một xâu chuỗi bằng gỗ đàn hương: "Nhà đó âm chướng khí nặng lắm, đeo cái này vô cho chắc!".

Mẹ cậu thì còn dặn kỹ hơn: "Bà nội mày... không đơn giản đâu!

Đừng có rớ gì tới đồ của bả trong nhà, nghe chưa!".Cái cách họ nhắc về bà nội, mẹ ruột của ba, luôn có một sự sợ hãi xen lẫn kiêng dè.

Lúc đó cậu chỉ nghĩ họ vốn không ưa bà nên mới nói vậy.

Nhưng giờ đây, trong cái không khí đặc quánh ma mị này, những lời đó cứ lởn vởn trong đầu cậu, dai như đỉa đói.

Cậu biết, trong căn nhà này, có những thứ không nên đùa."

Chết cha!"

Tú vỗ trán.

"Hẹn người ta sáu giờ mà giờ này còn chưa thấy đâu.

Cái con hẻm này đến Google Maps còn phải khóc thét, không biết có tìm được đường không nữa."

Một cảm giác lo lắng len lỏi trong lòng.

Dù sao người ta cũng là con gái, lại mới tới, lỡ đi lạc vào cái giờ nhập nhoạng này thì phiền.

Trách nhiệm của một chủ nhà trọ tốt bụng trỗi dậy, át đi sự lười biếng.

Cậu không thể trở thành gã chủ nhà trọ vô tâm nhất hệ mặt trời được."

Thôi kệ, đi đón cho chắc."
 
Nhà Trọ Tinh Tú
CHƯƠNG 2: NHÀ TRỌ CŨ


Quyết định xong, Tú chụp lấy chùm chìa khóa, lao ra sân.

Chiếc Cub 81 cà tàng của cậu, một di vật khác của bà, vẫn nổ máy giòn tan sau một cú đạp.

Cậu rồ ga, lao ra con hẻm như một viên đạn lạc, lòng thầm hy vọng sẽ gặp được cô khách thuê nhà trước khi cô ấy quyết định hủy kèo và cho cậu một sao trên app tìm trọ.Cậu chạy ra đến ngã ba, nơi con hẻm nhà cậu giao với con đường lớn hơn.

Ánh đèn đường vàng vọt vừa bật sáng, đổ những cái bóng dài ngoằng xuống mặt đất, trông như những ngón tay xương xẩu của một kẻ khổng lồ nào đó đang vươn ra.

Cậu giảm tốc độ, ngó nghiêng tìm kiếm.

Kia rồi.

Một cô gái mặc nguyên cây đen, đang lụi cụi kéo vali.

Chắc là cô ấy.Tú định gọi thì bất chợt, cậu thấy cô gái ấy khựng lại, đứng im như trời trồng ngay giữa ngã ba.

Cậu cũng thắng xe, giữ khoảng cách, một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng.

Cô ấy đang làm gì vậy?

Sao lại đứng im ở đó?

Ngay lúc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu, lời của bà nội năm xưa bỗng văng vẳng bên tai: "Ngã ba, ngã tư là chỗ giao nhau, người sống đi lối này, người chết đi lối khác hay tụ tập ở đó lắm.

Đi qua phải cẩn thận."

Một cơn ớn lạnh đột ngột ập đến.

Cậu cảm thấy như có một luồng gió lạnh buốt vừa thổi qua gáy, dù trời Sài Gòn vẫn đang nóng hầm hập.

Cậu lắc đầu, tự mắng mình: "Thôi nha mậy!

Hù hoài.

Chắc người ta đang xem lại điện thoại thôi.

Dân Kiến trúc mà lại đi tin mấy chuyện này, thiệt tình chớ!

"Cậu định rồ ga chạy tới hỏi thăm thì...Rè...

Rè...

GRRRMMMMMM!Chiếc Cub 81 cà tàng của cậu đột nhiên gầm lên một tiếng bất thường, tiếng máy không còn giòn tan mà trở nên gằn gừ như một con thú bị chọc tức.

Tay ga như bị kẹt, tự động vặn lên hết cỡ.

Chiếc xe chồm lên như một con ngựa bất kham, lao thẳng về phía trước."

Chết cha!"

Tú hoảng hốt, toàn thân cứng lại.

Cậu cố gắng bóp thắng, cả thắng tay lẫn thắng chân đều được cậu dồn hết sức bình sinh vào.

Nhưng vô ích.

Cần thắng cứng như bị ai đó đổ bê tông vào, không nhúc nhích.

Tay lái rung lên bần bật, như thể có một đôi bàn tay vô hình khác đang ghì chặt lấy, giằng co với cậu:"Gì vậy trời?!

Dừng lại!

Dừng lại coi!

Bớ........."

Cậu hét lên trong tuyệt vọng.

Chiếc xe không còn là của cậu nữa.

Nó đã bị một thứ gì đó chiếm đoạt, một thế lực vô hình đang biến nó thành một vũ khí.

Cậu cảm thấy chiếc xe nặng trịch, như có ai đó vừa nhảy lên ngồi ở yên sau, cái lạnh của chúng đang áp vào lưng cậu.Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.

Cậu chỉ thấy cô gái kia quay đầu lại, khuôn mặt cô ẩn sau cặp kính nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự ngạc nhiên.

Cậu muốn hét lên:- Tránh raaaaaaaaaaaa!RẦM!Âm thanh khô khốc của cú va chạm vang lên.

Chiếc xe Cub tông thẳng vào người cô gái.Mọi thứ diễn ra trong một tích tắc và cũng dài như cả thế kỷ.

Tú chỉ cảm thấy tay lái chao đảo, một lực va chạm mềm nhưng chắc nịch, rồi tiếng kim loại va vào mặt đường loảng xoảng.

Cậu ngã nhào theo chiếc xe.

Đầu gối và khuỷu tay bỏng rát:- Chết rồi!

Tông vào người ta rồi!Tú lồm cồm bò dậy mặc kệ chiếc xe đang nằm chỏng chơ.

Cậu lao về phía cô gái, tim đập như muốn vỡ lồng ngực.

Cô ấy nằm sõng soài trên đất, bất động.

Vali một nơi, giày văng một nẻo, cặp kính cũng không còn trên mặt.- Bạn ơi, có sao không?

Xin lỗi.

Tui xin lỗi.Tú lắp bắp, giọng run rẩy.

Cậu cúi xuống, không dám chạm vào người cô gái, chỉ sợ mình sẽ làm cô ấy đau thêm.

Nỗi sợ làm người khác bị thương, sự bất lực khi gây ra tai họa, nó còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.An Nhiên ngẩng đầu lên.

"Hết hồn!"

- Tú giật mình té bật ra sau.

" Are you OK?"

Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt An Nhiên ấy trắng bệch, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ và mệt mỏi.

Không giống như một người vừa bị xe tông mà giống như một người vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng.- Hú!

Bạn... bạn ơi.

Bị gì không?

Bạn...- Tú hỏi lại, sự lo lắng trong giọng cậu gần như sắp vỡ thành tiếng khóc.Cô gái không trả lời ngay.

Ánh mắt cô ấy dáo dác nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó mà chỉ mình cô thấy, rồi mới nhìn vào cậu.

Một khoảnh khắc im lặng đầy căng thẳng.- An Nhiên?

Phải An Nhiên không?- Cậu buột miệng hỏi khi nhận ra khuôn mặt quen quen trên ảnh đại diện.Cô gái lúc này mới gật đầu một cái.

Rồi như sực tỉnh, cô ấy vội vã tìm cặp kính đeo vào, khuôn mặt lại cố gắng trở về vẻ lạnh lùng, xa cách nhưng Tú vẫn thấy được sự run rẩy trong đôi bàn tay cô.- Hoàng Tú, chủ nhà trọ Tinh Tú nè!

- Cậu giới thiệu, giọng vẫn còn run, rồi theo phản xạ chìa tay ra, một hành động ngớ ngẩn trong hoàn cảnh này.Cô gái ngập ngừng nhìn bàn tay cậu, rồi cũng đưa tay ra nắm lấy.

Tay cô ấy lạnh ngắt.Tú vội vàng kéo cô dậy.

Cảm giác tội lỗi thôi thúc cậu phải làm gì đó.

Cậu chạy đi nhặt lại chiếc giày văng ra, rồi không chút suy nghĩ, ngồi xổm xuống, phủi bụi và mang giày vào cho cô.- Xin lỗi tui tới trễ.

Lúc nãy, có việc quan trọng ở nhà.

Đến lúc nhớ ra thì vội quá tông phải cậu.

Cũng may là cậu, chứ tông người khác chắc bị chửi chết.Nói xong cậu mới thấy mình vô duyên.

Cậu tặc lưỡi chờ đợi trận chửi của cô gái.

Nhưng cô vẫn đứng bất động, không nói một lời, chỉ im lặng nhìn cậu.

Ánh nhìn đó khiến Tú cảm thấy bối rối.

Cậu vội đứng dậy, khênh chiếc vali của cô đặt lên xe.- Đi.

Tui chở bạn về nhà trọ.Tú dựng chiếc xe dậy, nổ máy, lòng vẫn còn rối như tơ vò.

Cô gái lặng lẽ leo lên xe.

Cậu vừa lái xe vừa cố bắt chuyện để phá vỡ không khí ngượng ngùng.- Đường hơi rối.

Ngoằng ngoèo.

Định vị có khi cũng không ra.

Không có người chỉ đường thì khó mà vô tới được nhà trọ.Tú nói một lèo, rồi nhận ra từ lúc gặp đến giờ, cô gái tên An Nhiên này vẫn chưa nói một lời nào.

Cậu liếc qua gương chiếu hậu, chỉ thấy một khuôn mặt vô cảm và một đôi mắt ẩn sau cặp kính dày.

Một cảm giác kỳ lạ bắt đầu len lỏi trong lòng Hoàng Tú.

Cô gái này có lẽ còn bí ẩn và đáng thương hơn cả con hẻm nhà cậu.Tú nói một lèo rồi ngừng xe.

Cậu chỉ tay về phía trước.- Tới rồi.An Nhiên giật mình, ngước nhìn.

Từ ngã ba lúc nãy đến đây chỉ chừng hai mươi mét.

Nhiên liếc nhìn Tú.

" Giỡn hả mậy?"

Hoàng Tú đứng trước cửa nhà trọ, nở một nụ cười hiền khô không hề nghe thấy giọng nói vừa trồi lên từ trong tâm trí của Nhiên.

Cậu ra hiệu: - Chào mừng cậu tới nhà trọ Tinh Tú!

An Nhiên bước xuống xe, mắt không nhìn Tú mà dán chặt vào căn nhà phía cuối con hẻm."

Tới rối!"

Khoảnh khắc chân cô chạm đất, thế giới như bị ai đó đột ngột nhấn nút "câm".

Toàn bộ bản hợp xướng hỗn loạn của những Kẻ Đói, những tiếng gào thét câm lặng đã tra tấn cô suốt quãng đường, bỗng nhiên im bặt.

Chúng không biến mất, cô vẫn cảm nhận được chúng đang lởn vởn ở ngoài ngã ba nhưng có một bức tường vô hình nào đó đang chặn chúng lại, khiến chúng không dám bén mảng đến gần.

Căn nhà không cũ kỹ, mà là cổ xưa.

Mái ngói âm dương phủ một lớp rêu xanh rì, bốn góc mái cong vút lên như sừng của một con quái thú hiền lành nào đó đang say ngủ.

Bao trùm gần hết khoảng sân là một tán cây me khổng lồ.

Trong mắt An Nhiên, nó không phải là một cái cây bình thường.

Những nhánh cây khẳng khiu, vươn dài ra mọi phía như những mạch máu của một sinh vật cổ đại và từng chiếc lá me nhỏ li ti đều đang phát ra một thứ ánh sáng bạc mờ ảo, dệt thành một chiếc lồng ánh sáng khổng lồ, bao bọc và che chở cho toàn bộ căn nhà.Và rồi cô thấy nó.

Nằm chình ình trước cửa, nơi đáng lẽ phải là bậc tam cấp lại là một hòn đá nguyên khối, to như một con voi con.

Bề mặt đá đen tuyền, trơn nhẵn, nhưng lại có những đường vân trắng ngà chạy dọc ngang tựa như những ký tự cổ ngữ bị thời gian bào mòn.

Nó là trái tim.

An Nhiên cảm nhận được rất rõ.

Một luồng năng lượng trầm và ổn định đang phát ra từ hòn đá, lan tỏa ra khắp khu đất, tạo thành một trường lực vững chắc.

Nó chính là thứ đã khiến bọn Kẻ Đói phải khiếp sợ.Nhiên cúi người xuống định chạm vào hòn đá thì Tú vội cản:- Đừng!

Tuyệt đối đừng di dời đụng chạm giấy cứ đồ gì ở đây!

- Nhưng nó...- Nhiên định giải thích nhưng Tú lại cản tiếp.

- Đó là nội quy!

Có những thứ cho đụng.

Có những thứ cấm đụng.

Bạn chưa đọc nội quy hả?

An Nhiên đứng thẳng lên.

Họ không cho thì thôi.

Hoàng Tú mở cửa đi vô vừa đi vừa thuyết giảng nội quy nhà trọ mà bà để lại.

Cậu nói sẽ gửi cô bản phô tô nhưng An Nhiên chẳng bận tâm, căn nhà này không phải là một nơi trú ẩn.

Nó là một pháo đài.

Một pháo đài ma mị đang lặng lẽ quan sát cô bằng những ô cửa sổ tối om như những con mắt không có tròng.Cuối cùng cũng tìm thấy.

Một suy nghĩ thầm thì vang lên trong đầu An Nhiên, không phải của sự hoảng loạn cũng không phải của sự lạnh lẽo mà là của một sự nhẹ nhõm mơ hồ.

Có lẽ ở đây, cô sẽ tìm được giấc ngủ bình yên."

Hay là mình sẽ chết ở đây?".

An Nhiên nghe thấy tâm trí mình thì thầm.

Cô lặng lẽ đi vào theo Hoàng Tú."

Con điên"
 
Back
Top Bottom