Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nha Tiền Yến - Trúc Vi Bút

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
416,755
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPydOtO0TCHRRdKQunQdzCn2c--QhUlxqplvfI36po6uJPHrgiWQ5ttE9tnQWOyUjD-GMTR3OlEMVMWxexYyob-oq3IzqDVXxs-xVw0V-OHWaWQuV8_8BOj46HWoi_A7--lcEzeHCdYymb5lPqxAjxY=w215-h322-s-no-gm

Nha Tiền Yến - Trúc Vi Bút
Tác giả: Trúc Vi Bút
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Cường, Cổ Đại, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Đêm tân hôn, phu quân chet bất đắc kỳ tử, ta trở thành kẻ tình nghi duy nhất.

Ta ôm bài vị của phu quân chạy thẳng đến Đại Lý Tự, giận dữ đánh lên trống đăng văn kêu oan.

Đại Lý Tự khanh mở cửa đứng đó, lời nói còn lạnh hơn cả mưa đêm:

“Bản quan nhất định sẽ tiếp nhận vụ án này, tẩu tẩu hà tất phải cầu xin?”

Trong lòng ta chợt run rẩy, ngẩng đầu trông lên đã thấy…

Sao Đại Lý Tự khanh và trượng phu đã chet của ta lại giống nhau như đúc?​
 
Nha Tiền Yến - Trúc Vi Bút
Chương 1: Chương 1



Đêm tân hôn, phu quân chet bất đắc kỳ tử, ta trở thành kẻ tình nghi duy nhất.

Ta ôm bài vị của phu quân chạy thẳng đến Đại Lý Tự, giận dữ đánh lên trống đăng văn kêu oan.

Đại Lý Tự khanh mở cửa đứng đó, lời nói còn lạnh hơn cả mưa đêm:

“Bản quan nhất định sẽ tiếp nhận vụ án này, tẩu tẩu hà tất phải cầu xin?”

Trong lòng ta chợt run rẩy, ngẩng đầu trông lên đã thấy…

Sao Đại Lý Tự khanh và trượng phu đã chet của ta lại giống nhau như đúc?

La Sát Điểu.

1.

Ta bị chậu hoa từ trên trời rơi xuống đập trúng, xuyên về cổ đại, trong hình hài của tân nương mới cưới.

Khi tỉnh lại, mưa lớn ào ào, trên người tân nương lấm lem bùn đất. Ta đỡ lấy trán đau nhói, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một đám người bất ngờ xuất hiện vây kín. Bọn họ kéo ta vào từ đường, nói muốn dìm ta vào lồ ng heo bêu đầu thị chúng.

Lúc này, ký ức của nguyên chủ dần dần ùa về. Nàng tên là Yến Ngữ, mười chín tuổi, là bé gái mồ côi chăn dê ở ngoại thành.

Bùi Viễn, hai mươi bốn tuổi, là một quan viên trong thành Trường An.

Hai người không hề liên quan gì đến nhau, dù quăng tám cây sào cũng không tới, cuối cùng lại thành đôi chỉ vì một tên lang băm nói Yến Ngữ có số vượng phu.

Bùi Viễn trả tiền đủ, đương nhiên Yến Ngữ bị chủ tử đưa đi. Ngoại thành xa xôi, kiệu cưới đến nơi thì trời cũng đã tối, khách khứa ồn ào tấp nập. Ký ức của Yến Ngữ dừng lại ở cảnh nàng ngồi một mình trong tân phòng, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Sau đó chính là hồn ta xuyên vào thể xác, ngã dưới chân tường, bị mọi người nhận định là hung thủ, chuẩn bị đưa đi trừng trị.

Tội danh lớn như vậy, ta không muốn mở màn với thành tích bị dìm c-h-ế-t trong lồ ng heo. Thế là ta theo ôm bài vị của trượng phu ma quỷ kia, bỏ chạy khỏi từ đường, lao vào màn mưa đêm, hướng thẳng về phía Đại Lý Tự.

Màn mưa xối xả. Giọt mưa theo vạt váy chảy xuống kẽ gạch, b.ắ.n tung bùn đất làm ướt cả giày tất. Sau lưng vang lên tiếng người đuổi rần rần, một đám gia đinh đang lùng sục truy bắt. Ta chạy, họ đuổi, chỉ mình ta là không có đường thoát. Ta chạy như điên trong màn mưa u tối, trông giống hệt một tân nương giữa đường bỏ trốn.

Trống đăng văn vang “bong bong”, ta ôm bài vị quỳ bò lên phía trước, khản giọng kêu gào:

“Đại nhân minh giám! Dân phụ gả cho phu quân hoàn toàn không miễn cưỡng, sao có thể giet chet chàng ngay trong đêm tân hôn được chứ?”

“Xin đại nhân rửa sạch oan khuất cho dân phụ, cũng cho phu quân dưới suối vàng một lời giải thích!”

Gia đinh đuổi kịp, lời chỉ trích còn dày hơn cả màn mưa:

“Chính ả đã g.i.ế.c lão gia! Ta đập trúng đầu con chim kia, trán nó chẳng phải bị nứt ra đó sao?”

“Ả là yêu tinh biến thành chim! Lão gia sao có thể cưới một bé gái mồ côi làm thê tử? Nhất định là ả dụ dỗ lão gia! Đồ hồ ly tinh!”

Mẹ nó, lúc thì chim tinh, lúc thì hồ ly, ta lợi hại như vậy còn để bị nhốt vào từ đường à?

Ta run cầm cập vì lạnh, định lên tiếng phản bác thì cửa lớn bỗng mở toang. Một đôi giày trắng lấm bùn bước qua ngưỡng cửa. Tiếng người từ trên đỉnh đầu truyền xuống như suối băng giá lạnh:

“Bản quan nhất định sẽ tiếp nhận vụ án này, tẩu tẩu hà tất phải cầu xin?”

Tẩu tẩu?

Ta ngẩng đầu nhìn về phía hắn… Trong tia chớp cùng tiếng sấm vang rền, người kia đầu buộc dải lụa trắng, người mặc tang phục, mày kiếm mắt sáng, vóc dáng cao gầy. Không phải chính là tên phu quân mà ta chỉ mới gặp đúng một lần đó sao?

Ta sợ đến mềm nhũn cả chân, loạng choạng một cái. Ta là giả yêu tinh nhưng thật sự thấy ma rồi!

Sau lưng, tiếng gia đinh như sóng vỗ dồn dập:

“Ả ta móc hai mắt lão gia khiến lão gia mất m.á.u mà chết, Bùi Nhị gia nhất định phải g.i.ế.c ả!”

“Nhốt ả vào lồ ng heo dìm c.h.ế.t đi, đừng để gây hại nhân gian nữa!”

Cơn phẫn nộ của đám người càng lúc càng dữ dội, người kia cất giọng vang dội, át cả tiếng mưa cùng tiếng kêu gào:

“Không bàn chuyện yêu tà quỷ mị.”

“Thân là Đại Lý Tự khanh, bản quan nhất định sẽ cho người c.h.ế.t một lời giải thích chính đáng, dù cho người ấy là… huynh trưởng của bản quan.”

Hắn lạnh lùng nhìn ta, cúi người rút bài vị từ trong tay ta ra:

“Tẩu tẩu chỉ mới gặp huynh trưởng một lần, cần gì phải tỏ vẻ tình thâm nghĩa trọng?”

Không được! Không thể để hắn lấy mất bài vị! Không có bài vị trong tay, đám người kia sẽ xông lên giẫm đạp ta nát bấy!

Ta nhào tới giữ hắn lại, không ngờ đầu gối vừa trượt xuống đã đánh “rầm” một tiếng đập vào ngưỡng cửa, vừa vặn đập trúng vết thương trên trán. Hiện trường lập tức hỗn loạn như nồi cháo heo. Trước khi bất tỉnh, ta còn túm lấy vạt áo hắn diễn sâu:

“Đại nhân, xin ngài… tìm ra hung thủ…”

Cuối cùng hai mắt tối sầm, ta hoàn toàn mất đi ý thức.

Rất tốt, hiệu quả bi kịch đã lên đến đỉnh điểm.

2.

Dưới mái hiên màu than chì, chim én ríu rít hót vang. Ta chống trán đang ê ẩm mà tỉnh dậy từ trong thư phòng, vừa khéo đụng lúc Bùi tiểu thúc Bùi Nhai về phủ tra án. Ta chủ động xin góp một phần sức lực nhưng bị hắn cự tuyệt.

Không còn cách nào, ta chỉ đành ôm chặt bài vị của trượng phu c.h.ế.t oan, nước mắt đầm đìa mà khóc lóc thảm thiết như chó mất chủ, cuối cùng cũng đổi lại được cái gật đầu đồng ý lạnh nhạt của hắn.

Về đến Bùi phủ, rốt cuộc chúng ta cũng biết được đầu đuôi câu chuyện từ miệng quản gia.

Đêm tân hôn, Bùi Viễn uống say, lảo đảo tự mình quay về động phòng. Chỉ chừng một khắc sau, trong phòng bỗng vang lên tiếng hét thê lương của hắn. Mọi người xô cửa xông vào, chỉ thấy Bùi Viễn ngã lăn trong vũng máu, cả người bất động không hề nhúc nhích, hai mắt chỉ còn lại hai cái hốc mắt m.á.u me rợn người.

Tân nương không rõ tung tích nhưng trên bậu cửa sổ khi ấy lại xuất hiện một con chim đỏ thẫm vô cùng quỷ dị. Người gan to cầm ly rượu ném trúng đầu nó. Con chim kêu đau rồi lập tức bay đi, đám gia đinh lần theo dấu vết, cuối cùng phát hiện ra ta ngay dưới chân tường viện. Mà khi ấy, trán ta lại có một vết thương mới.

“Là chim La Sát! Trong truyện quái đàm mới ra của tiên sinh có kể về chuyện này!”

“Kiệu hoa đi ngang qua mộ phần, rước phải chim La Sát, chim chui vào kiệu, từ trong đó bước ra hai tân nương!”

“Tối qua lão gia còn nói, cưới một mà được những hai, lời to rồi!”

Quản gia bị thọt một chân, cứ quanh quẩn đi đi lại lại bên cạnh ta.

“Nhất định là ngươi đã hạ tà pháp mê hoặc hai mắt của lão gia nên bọn ta chỉ thấy có một tân nương!”

“Ồ.”

Ta uể oải đáp một tiếng, liếc nhìn Bùi Nhai. Được hắn gật đầu cho phép, ta bước vào phòng.

“Bị hạ thuốc rồi.”

Bùi Nhai lập tức đưa ra kết luận.

“Lưu Ung, đi kiểm tra lại đồ ăn thức uống của huynh trưởng đêm qua.”

Quản gia nghe vậy lại nói:

“Khi ấy động phòng chỉ có tân nương và tân lang, không còn ai…”

“Đi lục xem trong phòng có mật đạo không, một viên gạch cũng không được bỏ sót.”

Quản gia: “……”

“Không cần tìm nữa, là từ cửa sổ trèo ra ngoài.”

Ta gõ gõ khung cửa sổ, quay đầu nói.

“Ở đây có hai dấu chân, đại nhân lại đây xem đi.”

Bùi Nhai bước tới cúi người nhìn kỹ, sắc mặt có phần quái lạ. Quản gia thấy sắc mặt hắn khác thường thì cũng ghé lại nhìn, sau đó kêu ầm lên:

“Hai móng vuốt của chim, chắc chắn là ngươi!”
 
Nha Tiền Yến - Trúc Vi Bút
Chương 2: Chương 2



Ta trợn trắng mắt:

“Nếu ta là yêu quái thì đã mổ trụi cái miệng lắm lời của ngươi rồi, còn để ngươi đứng đây hò hét nữa sao?”

“Nhưng tối qua quả thật có một con…”

“Hai dấu chân này chiếm gần nửa ô cửa sổ nhỏ, tính ra chiều cao phải cỡ năm thước ba, tức khoảng một mét bảy, con chim đỏ mà ngươi thấy cao khoảng bao nhiêu?”

“Đại, đại khái không đến hai thước…”

“Vậy thì sao? Ngươi cảm thấy một con yêu quái sẽ tự ép mình ngồi co ro trên khung cửa sổ chỉ để mổ hai con mắt của tân lang à?”

Quản gia nghẹn lời, lại cố gắng tìm lý do để vớt vát:

“Ngươi là yêu quái, tự nhiên có thể biến hoá lớn nhỏ, có gì lạ đâu?”

“Nếu ta là yêu quái, mổ xong mắt hắn bay mất là xong, còn cố ý để lại dấu chân chờ ngươi tới bắt chắc?”

“Đủ rồi.”

Bùi Nhai mở miệng ngăn lại.

"Bên nào cũng cho mình là đúng, cũng không luận ra được kết quả, ra ngoài hết đi."

"Ta không ra!"

Ta bướng bỉnh cứng đầu, nhất quyết không nhường đường.

"Ta sẽ giúp ngươi phá án."

Vẻ mặt của Bùi Nhai vẫn bình tĩnh như thường, rõ ràng là không tin lời ta nói. Quản gia thì cười lạnh, còn cố ý trợn trắng mắt. Ta cũng trừng mắt lại với lão rồi tự mình phân tích:

"Kẻ kia mang giày có hình móng chim, hình dáng giày có thể thay đổi, nhưng chân thì không.”

“Bỏ qua mấy ngón chân kia, phần lòng bàn chân nếu là giày thì chí ít phải cỡ bốn mươi, bàn chân dài và rộng, phần áp sườn nghiêng ra ngoài, rõ ràng là dấu chân của nam nhân."

"Xét theo mức độ dẫm trên khung cửa sổ, bên trái sâu hơn bên phải, chứng tỏ trên vai trái hắn vác vật nặng, đại khái cỡ trọng lượng của một cô nương."

Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "cô nương", quản gia tức đến nỗi râu mép dựng đứng nhưng vẫn không phục. Ta nhìn quanh khung cửa sổ, vừa ngẩng đầu, quả nhiên lại có phát hiện mới:

"Đại nhân, xin hãy nhìn lên trên."

Trên khung cửa có một mảnh vải vụn màu đỏ hình tam giác bị mắc lại. Ta lấy ra bộ hỷ phục dính đầy bùn đất, phía sau có một vết rách hình tam giác ngược.

"Sáng nay ta vô tình nhìn kỹ hỷ phục, phát hiện chỗ thắt lưng có vết rách nên ta cố tình mang theo."

"Mảnh vải mắc ở cửa sổ chính là hình tam giác, còn lỗ rách trên hỷ phục lại là tam giác ngược, chứng tỏ khi ta ra khỏi cửa sổ trong khi mặt hướng vào trong phòng."

"Nếu ta tự mình trèo ra thì hai dấu chân lẽ ra phải hướng mũi vào trong, chứ không phải như hiện tại, mũi chân lại hướng ra ngoài."

Quản gia á khẩu. Bùi Nhai tháo mảnh vải xuống đối chiếu với vết rách trên hỷ phục của ta, xác nhận những lời ta nói quả không sai. Hắn có vẻ bất ngờ, nhìn ta trầm mặc một lúc rồi xoay người phân phó:

"Tìm tất cả người có đặc điểm phù hợp."

"Khoan đã, dấu chân trái lớn, chân phải nhỏ, rất có thể chân phải vì bệnh lâu năm mà teo lại, người đó có thể là bị thọt chân."

"Bị thọt?"

Bùi Nhai kéo dài hai chữ này, liếc mắt nhìn ta một cái rồi cả hai đồng loạt quay sang nhìn quản gia. Quản gia cúi đầu nhìn chân mình, hít một hơi khí lạnh:

"Không phải ta! Tuyệt đối không phải ta! Lúc đó ta bận rộn tiếp đãi khách khứa suốt, lấy đâu ra thời gian g.i.ế.c người?"

"Tiệc cưới đông đảo khách mời, không ai theo dõi ngươi từng giây từng phút."

"Ta, ta không có lý do gì để g.i.ế.c lão gia!"

Nói đến đây, quản gia bắt đầu nhập vai, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, ngửa mặt khóc than:

"Lão gia ơi, lúc người còn sống đối xử với ta tốt như thế, sao ta có thể nhẫn tâm hại người được? Ta lấy toàn tộc ta ra mà thề…"

"Đủ rồi."

Bùi Nhai lạnh lùng ngắt lời.

"Huynh trưởng c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều, nhưng ngoài đôi mắt ra thì toàn thân không có bất kỳ vết thương nào khác."

"Đôi mắt là bộ phận yếu ớt nhưng không phải chỗ trí mạng. Nếu được cứu chữa kịp thời thì vẫn có thể giữ được mạng sống."

"Nhưng Bùi Nhị gia à, lúc chúng ta xông vào thì lão gia đã chet rồi mà."

"Đó chính là điểm đáng ngờ. Các ngươi là nghe thấy tiếng hét mới xông vào nhưng vừa vào thì thấy t.h.i t.h.ể huynh trưởng đã lạnh ngắt."

Quản gia toàn thân run rẩy:

"Là yêu… không đúng, là tiếng hét của nam nhân!"

Bùi Nhai gật đầu:

"Hung thủ nấp sau cửa sổ hét lớn, dụ các ngươi đến gần rồi trà trộn vào đám đông."

"Lúc đó khách mời đến quá đông, thêm một người hay bớt một người, e là sẽ không ai chú ý."

Quản gia như nắm được cọng rơm cứu mạng, quỳ gối bò lên phía trước vội vàng biện hộ:

"Bùi Nhị gia, Bùi Nhị gia! Lúc ấy lão nô canh giữ ở tiền sảnh, nghe thấy tiếng hét liền là người đầu tiên xông vào tân phòng, rất nhiều người đều thấy!"

Đám gia đinh bên ngoài cũng nhao nhao phụ họa, đồng loạt làm chứng cho quản gia. Ta khoanh tay nhìn lão:

"Xem ra ngươi không phải hung thủ, nhưng vì sao lúc nãy nhất định cắn chặt ta không buông?"

Quản gia dài giọng than thở:

"Ta chỉ là muốn giúp Bùi Nhị gia sớm ngày phá án thôi mà. Vốn sau khi lão gia thành thân, ta có thể lĩnh bạc hồi hương dưỡng lão, ai ngờ xảy ra chuyện đúng lúc này, ta… ta sợ…"

"Ồ, án chưa phá mà ngươi đã muốn rời đi nên định tùy tiện bắt bừa một người để kết án, lấy tiền thưởng rồi mau chóng về nhà chứ gì?"

"Nhưng mà con chim kia... thật sự rất kỳ bí mà..."

"Đủ rồi."

Bùi Nhai không biết đã lần thứ mấy cắt lời quản gia, thần sắc nghiêm nghị.

"Ngày ấy thành thân ta đang trực, chỉ cho người mang lễ mừng đến, khách khứa qua lại có ai bị tật ở chân, ngươi còn nhớ không?"

"Bẩm Nhị gia, trừ lão nô ra, chỉ có đầu bếp ở hậu viện là Trần Hiến và một người họ Chung chuyên gánh phân là bị què."

"Người gánh phân vào từ cửa sau, có xin nhà bếp nửa con cá rồi rời đi ngay."

"Trần Hiến thì đang nấu ăn ở nhà bếp, cũng có ra tiền viện hưởng bầu không khí vui mừng, lúc xông vào động phòng hắn cũng có mặt, vô cùng lớn gan, còn dám cầm ly rượu ném con chim kia."

Người gánh phân gọi là lão Chung, vợ mất sớm từ hồi thiếu niên, có một đứa con trai mười sáu tuổi đang học ở thư viện Thanh Gia. Y khoảng ba mươi hai, ba mươi ba tuổi, nếu không gù lưng thì cao cỡ năm thước hai, hôm đó đến rồi đi ngay.

Trần Hiến, ba mươi tuổi, cao năm thước ba, làm bếp ở Bùi phủ.

Gã có vợ có con, bản tính thật thà chất phác, bình thường cảm giác tồn tại rất thấp nên chẳng ai để ý tới.

Giờ cả hai người này đều không có mặt trong phủ, Bùi Nhai lập tức phái người đi tìm, sau khi dặn dò bảo vệ hiện trường thì trở về Đại Lý Tự. Ta cũng bám theo sát nút, mấy ngày nay cứ đi theo hắn như hình với bóng. Bùi Nhai liếc nhìn ta, trong nụ cười ẩn chứa sự dò xét, cũng chẳng thèm che giấu:

"Dựa vào dấu chân để nhận người, học được ở đâu thế?"

Nhắc đến chuyện này thì ta có hơi đắc ý. Ta ở hiện đại là truyền nhân của mã tung thuật chính hiệu, cực kỳ lợi hại. Nhưng bí mật này không tiện nói ra nên ta kiếm một cái cớ nghe hợp lý:

"Trước kia ta chăn dê cho gia chủ, nếu để mất một con là sẽ bị đánh tơi bời nên ta học cách lần theo dấu vết để tìm dê, lâu dần cũng biết cách tìm người."

Bùi Nhai gật đầu, tạm thời tin vậy. Hắn còn định hỏi thêm một câu thì một thuộc hạ vội vã chạy tới, lảo đảo suýt ngã:

"Tiểu Bùi đại nhân, lão Chung... c.h.ế.t rồi! Chính là hôm nay!"
 
Nha Tiền Yến - Trúc Vi Bút
Chương 3: Chương 3



3.

Nhà lão Chung ở cuối con hẻm Thanh Bình, chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy đến tận cùng. Nhà ông ta treo đầy cờ trắng, người mở cửa là con trai ông ta mới mười sáu tuổi. Sàn nhà của ông ta đầy những chỗ lồi lõm, đi hai bước là có thể bị vấp.

Thi thể của cha cậu bé được cuốn trong một tấm chiếu rơm, đặt ở góc sân hư hỏng. Bùi Nhai tiến lại gần kiểm tra, nhìn qua thì có vẻ ông ta c.h.ế.t vì đuối nước.

"Con cá mà cha tôi bắt tối qua đã bị cướp, hôm nay ông ấy xuống hồ bắt cá, bị cỏ nước quấn chặt rồi c.h.ế.t đuối."

Đứa trẻ có lẽ đã khóc hết nước mắt, khi nói về cha mình, vẻ mặt cậu bé u sầu không nói nên lời.

"Ông ấy gặp cậu khi nào?"

"Trước giờ giới nghiêm nửa canh giờ, ông ấy đến thư viện Thanh Gia gặp tôi."

Nửa giờ trước giờ giới nghiêm là lúc bảy giờ tối, pháp y phán đoán thời gian tử vong của Bùi Viễn cũng vào thời điểm đó. Theo như vậy, nghi vấn về việc lão Chung là hung thủ cũng có thể được loại bỏ.

Bùi Nhai vỗ vai cậu bé:

"Nén bi thương, năm sau chính là kỳ thi mùa xuân, hy vọng cậu có thể thi đỗ để cha cậu dưới suối vàng có thể an lòng."

Cậu bé cong lưng, không có động tĩnh gì, giọng điệu nhàn nhạt:

"Cảm ơn đại nhân."

Bùi Nhai quay người định đi, ta kéo vạt áo hắn, làm mặt quỷ. Hắn thở dài, đưa cho ta một thỏi bạc. Ta ngồi xuống, đặt bạc vào tay cậu bé:

"Số bạc này tiểu Bùi đại nhân cho cậu mượn tạm, sau này khi có bạc, cậu trả lại cũng được."

Cậu bé đẩy bạc lại:

"Cảm ơn phu nhân, nhưng sau này ta không cần đến nữa."

"Sao lại không cần đến nữa? Người sống vẫn luôn cần đến tiền mà?"

Bùi Nhai nắm lấy khuỷu tay tôi, kéo ta đi:

"Thôi, cậu ấy đang đau buồn, chúng ta đừng làm phiền."

Hắn vẫn quỳ bên cạnh t.h.i t.h.ể lão Chung, không quay đầu lại:

"Cảm ơn đại nhân thông cảm, không tiễn."

Ta đành bất lực, đi theo Bùi Nhai ra ngoài, khép cửa lại. Kỳ thi mùa xuân sắp tới, cha cậu bé lại c.h.ế.t đuối. Chuyện này quả là một đả kích lớn đối với cậu bé, ta lo lắng cho tình trạng tâm lý của đứa bé này.

"Tiểu Bùi đại nhân!"

Còn chưa hết lo nghĩ, Lưu ung vội vã mang theo tin tức đến.

"Ngài đi đâu vậy? Tiểu nhân tìm ngài khắp cả con phố!"

"Có chuyện gì?"

"Trần Hiến đã đến Đại Lý Tự đầu thú rồi, nhưng là..."

"Nhưng là cái gì?"

"Nhưng hắn đã treo cổ tự sát trong ngục rồi."

4.

Cái cách làm này thật sự khiến ta không thể hiểu nổi. Đến tự thú, còn nói rõ muốn nói chuyện riêng với Bùi Nhai. Nhưng chưa kịp đợi Đại Lý Tự khanh trở lại, Trần Hiến đã treo cổ tự sát trong ngục.

Thi thể Trần Hiến đã được khiêng đi. Cửa sổ nhà giam chiếu ra những tia sáng mờ ảo, chiếc khăn lau mồ hôi buộc chặt theo ánh sáng cuốn theo từng lớp bụi bay lơ lửng. Trên mặt đất có một cuốn sách, ta nhặt lên lật giở ra xem, chính là cuốn "Đệ bất ngữ" của Đệ tiên sinh.

"La Sát điểu," "Giếng Đồng tử," "Chùa Vạn Phật."

Cuốn sách chỉ ghi lại ba câu chuyện trong "Đệ bất ngữ," cuối trang còn kèm theo một bài thơ khó hiểu.

"Bay trên trời, bơi dưới nước, âm thầm trong miếu chùa.

Không ngữ điện, pháo hoa lâu, hồn ma chẳng cần u sầu."

Ừm, đây là nơi duy nhất có thể thể hiện được tài văn chương của Đệ tiên sinh. Lướt mắt qua, ta thấy một chiếc lá đào vàng úa.

"Đại nhân, Trần Hiến c.h.ế.t do ngạt thở, trên cổ có dấu vết siết chặt, ngoài ra không có dấu vết nào khác."

Từ đó có thể thấy, quả thật là tự sát. Nhưng ta vẫn có chút nghi ngờ.

Lợi dụng lúc Bùi Nhai đang nói chuyện với viên chức khám nghiệm, ta rời khỏi nhà giam. Một con chim yến nhỏ bay qua trước mắt, ta lần theo hướng đó, nhìn thấy cây đào gần nhất với nhà giam.

Ta do dự một chút rồi leo lên cây.

Dấu chân, dấu chân... thử xem ta có thể bắt được một con hay không?

A! Quả nhiên có! Dẫm lên cành đào mảnh như vậy, người này chắc chắn là—

Rắc.

Ta bước hụt, ngã ngửa xuống đất. Cành đào bị gãy vang lên tiếng kêu vù vù bên tai. Chỉ vài giây nữa thôi, nếu cành không gãy thì chính là xương cốt của ta bị gãy.

Ta hét lên, cuối cùng "bịch" một tiếng, rơi vào vòng tay của người nào đó. Mùi hương của cây trúc thoang thoảng, ta cứng người lại một chút, mở mắt ra đã đối diện với khuôn mặt của trượng phu ma quỷ kia. Ta ngây người, đồng tử mỗi lúc một lớn, tiếng tim đập át hết suy nghĩ của ta.

Quả nhiên, người quân tử này thật sự nhìn không bao giờ chán…

"Ngã đến ngốc rồi hả?"

Giọng nói lạnh lùng như nước suối chui vào tai ta, gọi ta tỉnh táo trở lại. Ta không chết, không có hiện tượng hồi sinh, người trước mặt ta cũng không phải là trượng phu ma quỷ kia. Ta lấy lại tinh thần, cười gượng hai tiếng:

"Ổn như lão cẩu vậy, ngươi biết võ công sao?"

Ánh mắt Bùi Nhai tối lại, thả lỏng tay. Ta loạng choạng một chút, chỉnh lại búi tóc, nhịp tim cũng dần ổn định trở lại. Con yến nhỏ lại bay trở lại, vẽ một làn khói xuân. Ta khẽ ho vài tiếng, phá vỡ sự ngượng nghịu:

"Tình hình thế nào rồi?"

"Trên người Trần Hiến có thuốc mê, trùng khớp với thành phần trong ly rượu của huynh trưởng."

"Câu chuyện 'Con chim quỷ' trong sách được đánh dấu và trên cổ Trần Hiến chỉ có một dấu siết."

"Vậy động cơ là gì?"

"Ba ngày trước Trần Hiến bị phát hiện trộm thuốc, bị phạt tiền tiêu vặt lại bị đánh phạt nên ghi hận với huynh trưởng."

"Vậy hắn dựa theo câu chuyện về con chim quỷ để g.i.ế.c phu quân, sau đó đến Đại Lý Tự sợ tội mà tự sát?"

Bùi Nhai: "……"

Quả thật có chút không ổn.

"Chẳng phải hắn đã có vợ có con rồi sao, sao lại g.i.ế.c người làm gì?"

Bùi Nhai không trả lời, suy nghĩ một lát rồi tự mình bước ra ngoài.

"Ra ngoài một chuyến với ta, trước tiên nói cho ta biết ngươi phát hiện ra điều gì?"

Ta bước theo Bùi Nhai, đi theo bước chân nhẹ nhàng của một tiểu thư thời Tần:

"Trong cuốn sách có một chiếc lá đào vàng úa, ở ngoài cây đào ta phát hiện một dấu chân."
 
Nha Tiền Yến - Trúc Vi Bút
Chương 4: Chương 4



"Chủ nhân của dấu chân này trên dưới hai mươi tuổi, nam giới, là một người luyện võ, những thứ còn lại hiện tại không thể nhìn ra được."

"Cho nên ngươi phỏng đoán thế nào?"

"Trần Hiến có thể là tự sát, nhưng ta luôn cảm thấy cuốn sách đó là do ai đó ném từ ngoài cửa sổ bên ngoài vào."

Bùi Nhai trầm tư một lát:

"Mỗi mùa xuân, ta sẽ phái người làm rượu đào, những hộ vệ có tay nghề như Lưu Ung sẽ trèo lên cây đào hái hoa."

"Những điều này không chứng minh được gì cả."

Ta im lặng nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Mỗi người chúng ta đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, đi suốt một đoạn đường mà không nói lời nào. Cho đến khi rẽ qua vài con phố, dừng lại trước một ngôi nhà tranh cũ kỹ.

"Đến rồi."

Bùi Nhai tiến lên gõ cửa, phía sau cánh cửa vang lên tiếng khóc của trẻ con, cửa gỗ từ từ mở ra. Một người phụ nữ ăn mặc rách rưới trốn sau cánh cửa lộ ra vẻ sợ hãi. Bùi Nhai tiến lên, chắp tay hành lễ:

"Ta là Đại Lý Tự khanh Bùi Nhai, xin hỏi nơi này có phải là nhà của Trần Hiến không?"

Người phụ nữ gật đầu:

"Ta họ Tiết."

"Xin lỗi làm phiền Tiết phu nhân, bản quan…"

Người phụ nữ lắc đầu ngắt lời:

"Hắn đã bỏ ta rồi."

Bùi Nhai nhíu mày:

"Có hưu thư không?"

"Ta không biết chữ, sao có thể có hưu thư được?"

Người phụ nữ mở cửa, lùi sang một bên.

"Mời hai vị vào."

Trong nhà có mùi ẩm mốc, chắc hẳn là do mưa dột lâu ngày. Mùi thuốc bắc đắng ngắt cùng tiếng ho khan của trẻ con quẩn quanh trong căn nhà, len lỏi vào lòng người khiến người ta cảm thấy nghẹn ngào.

"Nhà ta chẳng có gì đáng nhìn, đại nhân chịu khó một một."

Bùi Nhai cũng không định khách sáo, đi thẳng vào chủ đề:

"Trần Hiến đã g.i.ế.c quan lại triều đình, cuối cùng đã tự sát."

Người phụ nữ khựng lại một chút nhưng có vẻ đã sớm đoán trước được chuyện này, chỉ khẽ gật đầu.

"Hắn bỏ vợ vào lúc này, rõ ràng là sợ sẽ liên lụy đến bà."

"Con ta bị thương nặng, không có tiền chữa trị, ba ngày trước hắn đã đưa cho ta một số tiền lớn, để lại ngôi nhà tranh này cho ta, đồng thời cũng bỏ ta."

"Lúc đó hắn có tiếp xúc với người nào không?"

"Ta không biết."

"Bà không hỏi nhiều, cứ thế nhận lấy thôi?"

"Chỉ cần mạng sống của ta đổi được mạng sống của con ta, ta cũng cam lòng."

Trong lòng ta xót xa, đứng dậy định mở rèm trong phòng. Người phụ nữ ngăn ta lại:

"Đứa trẻ bệnh nặng, sợ lây bệnh cho phu nhân."

"Không sao, ta chỉ muốn nhìn một chút thôi."

Ta vén rèm lên, chỉ thấy những sợi tóc khô cứng như cỏ úa. Đứa trẻ sợ gặp người lạ, tự quấn mình trong chăn. Ta bước tới, cẩn thận vén chăn lên mới thấy mặt nó đỏ bừng như quả gấc, sốt cao đến mức mắt không mở nổi. Gáy, khuỷu tay, lưng, cổ chân đều là vết thương mưng mủ. Cả người đều có dấu hiệu sắp không qua khỏi.

"Chấn thương nặng gây sốt cao, khó mà chữa trị."

Người phụ nữ lúc trước bình tĩnh, nghe ta nói vậy thì quỳ xuống, cơ thể mềm nhũn, không nói được lời nào. Bùi Nhai đỡ bà dậy, người phụ nữ hô hấp khó khăn, nghẹn ngào khó nói nên lời.

Đứa bé lên núi bắt chim bán cho nhà quyền quý, luôn đòi đổi tiền để mua áo mới cho cha mẹ nghèo khó ở nhà. Nhưng năm ngày trước, đứa bé vô tình rơi xuống vách đá. May thay có cành cây đỡ được nên mới giữ lại được mạng sống. Nhưng nàng bị chấn thương ở đầu, chỉ biết cười ngây ngô, còn bị vết thương bị viêm nhiễm dẫn đến sốt cao liên tục.

Ta cảm thấy lòng nặng trĩu, dịch lại góc chăn cho nàng rồi đứng dậy.

"Ta sẽ cố gắng, nhưng thành hay bại còn phụ thuộc vào số phận, con bé phải cố gắng chịu đựng thêm vài ngày nữa."

Ta vừa định ra ngoài thì đứa bé kéo lấy vạt áo ta, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn mỉm cười:

"Ta muốn đi bắt chim nhỏ… đổi tiền mua áo cho cha mẹ… Ta sẽ không c.h.ế.t đâu."

Ta cảm thấy nghẹn ngào trong lòng, an ủi mẹ con họ vài câu rồi cùng với Bùi Nhai ra khỏi căn nhà tranh. Vừa đóng cửa lại, tiếng khóc thút thít mới dần dần vang lên từ bên trong căn phòng.

Ta thở dài, tâm tư rối bời, theo Bùi Nhai trở về. Bùi Nhai không nhịn được mở miệng:

"Tẩu tẩu định làm gì?"

Ta suy nghĩ một lát:

"Ở đâu có những thứ bị mốc, mọc lông xanh?"

Bùi Nhai quay đầu nhìn về phía ngôi chùa ẩn hiện trong ánh hoàng hôn:

"Chùa Vạn Phật có một chum cải bẹ xanh mốc, dùng để trị ho."

"Mua về đi, ta xử lý một chút rồi làm thuốc cho đứa trẻ."

Bùi Nhai lại quan sát ta vài lần rồi khẽ cười nói:

"Được."

Tiếng trống chiều vang lên, chúng ta bước đi trong tiếng chuông báo giờ giới nghiêm đã đến. Ta không nhịn được trêu chọc hắn:

"Trần Hiến g.i.ế.c huynh trưởng của ngươi, ngươi lại không gây phiền toái cho vợ con của hắn."

Bùi Nhai cười đáp:

"Hắn g.i.ế.c phu quân của ngươi, ngươi lại giúp đỡ vợ con hắn, giống nhau cả thôi."

Một câu nói khiến ta nghẹn lời. Bùi Nhai tiếp tục bước đi, nhẹ nhàng để lại một câu:

"Người làm quan phải tu thân, giữ gìn gia đạo, không nên làm hại những người vô tội."
 
Nha Tiền Yến - Trúc Vi Bút
Chương 5: Chương 5



5.

Rửa sạch, lọc, tinh chế… Mạng sống mà ngày nay có thể được cứu sống nhờ một ca phẫu thuật hiện đại thì giờ đây chỉ có thể dựa vào nấm mốc Penicillium thô sơ mà liều lĩnh đặt cược.

Ta đã mời một danh y, cùng với Tiết phu nhân trông coi con của bà mấy ngày đêm, cuối cùng cũng giúp đứa bé hạ sốt. Tiết phu nhân vô cùng cảm kích, suýt nữa đã thốt lên câu "làm trâu làm ngưa" vô cùng quen thuộc. Ta không chịu nổi, đành cắt ngang lời bà.

Sau khi Bùi Viễn được an táng, suốt một tháng tiếp theo, Bùi Nhai phải đến linh đường túc trực bên linh cữu. Ta vẫn giữ danh phận là thê tử của Bùi Viễn nên dù chỉ mới gặp mặt một lần vẫn phải đến linh đường gác đêm cùng Bùi Nhai.

Bùi phủ treo cờ trắng, tĩnh mịch lạnh lẽo biết bao. Bùi Nhai chỉ lặng lẽ đốt tiền giấy, không trò chuyện với ta. Ánh sáng yếu ớt từ tro tàn chiếu sáng gương mặt hắn, bên má Bùi Nhai phản chiếu một chút ánh sáng mờ ảo.

Đã bôn ba nhiều ngày khiến hắn mệt mỏi vô cùng, giờ phút tĩnh lặng này lại càng khiến nỗi buồn dâng lên. Ta vô cùng hiểu chuyện, không làm phiền đến hắn nhưng rồi hắn lại lên tiếng trước.

"Ta sẽ thay huynh trưởng viết thư phóng thê, sau đó thiêu bỏ khế ước bán thân của ngươi, từ nay về sau ngươi và Bùi gia không còn liên quan gì đến nhau nữa."

"Ta không đi."

Ta mới đến, cuộc sống xa lạ, không có tiền bạc trong tay, cũng không họ hàng thân thích. Giờ là một quả phụ, có nơi trú ngụ cùng chút tiền bạc, ta cần gì vì tự ái mà đi tìm cuộc sống trắc trở?

Bùi Nhai liếc ta một cái:

"Đừng nói với ta rằng ngươi đối với huynh trưởng ta là tình thâm nghĩa trọng."

Ta ngẩng đầu, kiêu hãnh đáp lại:

"Ngươi không phải là Đại lý tự khanh sao? Ngươi chỉ cần nói xem đối vụ án của huynh trưởng ngươi, ta có giúp đẩy nhanh tiến độ điều tra không?"

Bùi Nhai quay đi, không thể không công nhận công lao của ta.

"Ngươi giúp nha môn làm việc, ta sẽ trả bạc cho ngươi."

"Đại lý tự khanh không thể mỗi ngày đều có án tử, lương bổng không ổn định."

Không bằng làm tẩu tử của ngươi còn an ổn hơn nhiều.

"Vậy thì..."

"Ta không phạm thất xuất."

"Chuyện này..."

"Vụ án này có hung thủ, ta không phải là người khắc phu."

"Ý ta là..."

"Ý ta là ta có thể ở lại Bùi phủ, đồng thời cũng giúp nha môn làm việc."

Không sao, làm ngoài biên chế cũng là công việc.

"Thôi được."

Bùi Nhai thở dài.

"Ngươi đã nói vậy, ta cũng không phải người không hiểu lý lẽ."

Bùi Nhai im lặng một lúc rồi chuyển chủ đề:

"Vụ án này, manh mối đã bị chặt đứt."

Theo lời của Tiết phu nhân, Trần Hiến đã nhận tiền để làm việc cho người khác. Trần Hiến đã chết, còn những kẻ đứng sau thì không biết phải tìm từ đâu.

"Thực ra cũng chưa hẳn là bị chặt đứt."

Ta ho nhẹ vài tiếng, cố tình ra vẻ bí ẩn.

"Khó khăn gian nan, không còn đường đi, có muốn tẩu tẩu chỉ cho ngươi một con đường thẳng tới thôn Hạnh Hoa không?"

"Đại nhân! Đại nhân!"

Ta chưa kịp giải đáp bí mật, Lưu Ung đã hớt ha hớt hải chạy đến, ngã ngồi trước cửa linh đường.

"Đại nhân, có người c.h.ế.t rồi! Thư viện Thanh Gia xảy ra chuyện rồi!"

Giếng Đồng Tử.

6.

Chủ bộc Lục Thanh của Đại Lý Tự đã ổn định vị trí. Hai t.h.i t.h.ể được đặt bên cạnh giếng, chỉ dùng chiếu rơm phủ lên. Theo nhận dạng, hai học sinh này đều xuất thân từ gia đình quan lại.

Một người là Lâm Phân - con trai của Lễ bộ Thượng thư, còn một người là Uông Minh - con trai của Hộ bộ Thượng thư. Người giám định tử thi đã kiểm tra và xác nhận họ c.h.ế.t do ngạt nước nhưng cả hai đều rơi xuống giếng một cách kỳ lạ.

Người giám định bẩm báo:

“Trong móng tay của họ có mảnh gỗ vụn, điều này không hợp lý, nhưng tiểu nhân cũng không nghĩ ra lý do là gì.”

Thư viện đã nghỉ ba ngày, hiện giờ những người vây xem chỉ còn lại những học sinh ở xa mới đến. Họ thì thầm bàn tán không ngừng thực sự rất đau lỗ tai.

“Đã nói là không được đi tiểu xuống giếng, vậy mà họ vẫn không nghe, xem ra, kết cục là họ đã chịu hậu quả rồi.”

“Chịu hậu quả cũng đáng, ai bảo họ hay bắt nạt người khác.”

Ta chợt nghĩ đến:

“Giếng Đồng tử?”

“Ai da, phu nhân cũng biết Đệ tiên sinh sao?”

Trong “Đệ bất ngữ” có nói:

Nếu tiểu vào giếng sẽ làm phật lòng quỷ đồng dưới giếng, một đứa bé không tin, vẫn khăng khăng làm theo ngay tức khắc gặp họa. Tối hôm đó, nó mơ thấy quỷ huyện lệnh đánh nó, sáng dậy thì thấy bên hông bầm tím. Nhưng quỷ đồng ấy cho rằng hình phạt như vậy là quá nhẹ, bèn bẩm báo lên Diêm Vương. Ngày hôm sau, đứa trẻ đó c.h.ế.t chìm trong giếng.

Câu chuyện này cảnh báo mọi người đừng làm những điều ngu ngốc, và cũng ám chỉ với chúng ta rằng…

Hai học sinh này c.h.ế.t chắc chắn là do tự bọn họ gây ra.

“Bọn họ nhất định là bị quỷ đồng dưới giếng vẫy gọi, sau đó tự mình nhảy xuống giếng, các ngươi nhìn xem, ở đây chỉ có hai dấu vết giày, thật kỳ lạ.”

Dấu vết giày?

Rất tốt, đây là thời khắc khoe khoang của ta. Ta cúi xuống nhìn nhưng đột nhiên đông cứng người ngay tức khắc. Đây đúng là hai dấu vết giày vô cùng kỳ lạ. Một dấu vết giày chia thành hai phần, phần đầu là dấu vết của dép lê, phần sau lại là dấu chân người.

“Cởi dép lê của người c.h.ế.t ra cho ta.”

Lục Thanh ném nó qua, ta cẩn thận đối chiếu hoa văn trên dấu vết dép lê, đúng là của người chết. Còn dấu vết chân sau, rõ ràng là của một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi. Càng quỷ dị hơn chính là nó không có dấu vân chân.

Ta đưa tay ra định đo thì bỗng nhiên mấy học sinh ở sau lưng hét lên một tiếng “Aaa!”
 
Nha Tiền Yến - Trúc Vi Bút
Chương 6: Chương 6



Ta hoảng sợ đến mức tay cũng run lên:

“Các ngươi làm gì vậy?”

“Đây là dấu chân của quỷ đồng, phu nhân tuyệt đối không được chạm vào!”

“Đúng rồi đúng rồi, nếu thật sự phải chạm, phu nhân cũng phải rải một ít gạo nếp để xua đuổi tà ma, nếu trực tiếp chạm tay vào, quỷ đồng sẽ nhập vào cơ thể người đó!”

Rải gạo nếp?

《Đệ bất ngữ》 không nhắc đến việc dùng nếp để trừ tà nhưng trong 《Cương Thi tiên sinh》 lại có nhắc tới.

"Rải nếp không có tác dụng đâu."

"Tại sao?"

Gạo nếp dùng để đuổi cương thi, còn đối với ma quỷ thì chẳng có tác dụng gì.

"Ta không hổ thẹn với lương tâm, hắn có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào."

Ta vừa nói vừa giơ tay làm động tác đo dấu chân, các học trò đồng loạt thốt lên kinh ngạc, phía sau là những tiếng hít thở không thông.

"Phu, phu nhân, hay là... ngày mai người đến chùa Vạn Phật dâng một lượng tiền, sờ vào tượng Phật vàng để xua mọi đen đủi?"

"Đúng vậy đúng vậy, 《Đệ bất ngữ》 nói rồi, đụng phải những thứ này thì đi sờ tượng Phật vàng trong chùa Vạn Phật là được."

"Phải có tiền đồng mới trừ tà được, sao bọn họ không đi cướp về đi?"

Học trò: "..."

Ta khoa tay múa chân một lúc lâu nhưng vẫn cảm thấy mờ mịt. Phía sau vẫn thì thầm bàn tán:

"Sao phu nhân không tin vào tà ma vậy? Bây giờ là ban đêm, chẳng lẽ nàng không sợ bị quỷ nhập mà nhảy xuống giếng sao?"

"Nàng lại chưa từng ra giếng... Ôi ôi, nhiều người thế này, dương khí mạnh, ma quái sẽ không dám đến."

“Quỷ nhập không phải là chui vào cơ thể người mà là ôm từ phía sau rồi nhấc bổng người lên."

"Đặc điểm rõ ràng nhất của người bị nhập xác là đi kiễng chân, vì ma quỷ dùng mu bàn chân đỡ gót chân người đó, nâng người đi về phía trước."

"Vậy thì dấu vết này chính là bằng chứng của quỷ nhập rồi! Phía trước là dấu giày của người, phía sau là của quỷ…"

"Càng nói càng hoang đường!"

Học trò: "..."

Ta không nhịn được phải lên tiếng, bốn phía lập tức lặng ngắt, chỉ còn tiếng gió thổi qua từng tán lá cây xào xạc. Có phải đã từng hung hăng quát mắng thầy dạy không đấy?

Ta bình tĩnh lại, nở nụ cười:

"Nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường dùng phương pháp nấu nướng đơn giản nhất."

"Tương tự như vậy, những vụ án kỳ lạ thường dùng phương thức phạm tội đơn giản nhất."

"Ngày mai là kỳ thi mùa xuân rồi, các vị học trò đọc đủ các loại sách Thánh hiền hãy lo chăm chỉ học hỏi đi, đừng để bản thân bị lạc giữa những loại sách rác rưởi nữa, chọn cách làm bài nghiêm chỉnh hay gian lận trong thi cử đây?”

"Đừng ở đây mà làm rùm beng lên nữa!"

Các học trò lại lặng im một lúc nhưng vẫn có kẻ không nhịn được tính tò mò c.h.ế.t tiệt của mình:

"Vậy phu nhân giải thích thế nào về chuỗi dấu chânnày?"

"Các ngươi tin tà thuật cho nên một dấu giày thì chia thành một người và một quỷ để xem, ta không tin nên ta chỉ nhìn nó như một thể thống nhất."

"Hai dấu giày này thật sự chẳng khó giải thích chút nào, rõ ràng chỉ là hai đôi giày có hoa văn đế giày mà thôi!"

Như dòng nước lạnh đổ vào nồi đang sôi, tiếng các học trò dần dần vang lên.

"Bọn họ ngày ngày ức h.i.ế.p người khác, bị g.i.ế.c cũng không oan!"

Các học trò nhao nhao phụ họa, nói rằng hai kẻ đó thích bắt nạt những đứa trẻ nhà nghèo. Bắt nạt trong trường học ở cổ đại, người bị hại phản kháng trả thù. Động cơ gây án đã rõ ràng. Lòng ta đột nhiên như bị bóp nghẹt, liền nghe thấy Lục Thanh quát lớn:

“Việc này nghiêm trọng, các ngươi đều quay về phòng cả đi, đừng ở đây làm phiền công việc điều tra!”

Các thuộc hạ nhận lệnh giải tán đám đông, Lưu Ung đi thông báo cho gia đình nạn nhân. Lục Thanh cầm đèn lồ ng ngồi xuống bên cạnh ta:

“Yến Phu nhân còn có phát hiện gì khác không?”

Ta quay lại, bất chợt nhìn thấy ánh sáng ấm áp chiếu lên người hắn. Khí thế của một thanh niên tràn đầy sinh lực hòa lẫn với vẻ nghiêm nghị của một quan viên khiến cho khí phách của Lục Thanh trông càng thêm hăng hái, hiên ngang! Thật sự rất ưa nhìn!

“Yến Phu nhân?”

Ta hoàn hồn, thu hồi ánh mắt. Trông thấy vẻ mặt không vui của Bùi Nhai, ta khẽ ho một tiếng rồi đáp:

“Hiện tại mà nói, kẻ gây án chỉ có một, cao khoảng một mét sáu mươi lăm, là nam tử, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dáng người hơi gầy yếu, thân hình... có hơi gù.”

Ta giơ tay chỉ:

“Ngươi xem dấu chân của 'Lâm Phân' đi, phía trước sâu, phía sau nông, bên trái nông, bên phải sâu, chứng tỏ khi hắn mang theo thi thể, vai trái nặng hơn vai phải.”

“Điều này cũng phù hợp với việc Lâm Phân co mình bên trái, Uông Minh co người bên phải, mà Lâm Phân cũng thực sự nặng hơn Uông Minh.”

“Hắn không phải người bị thọt sao?”

“Đương nhiên không phải.”

Ta chỉ vào dấu chân khác của “Uông Minh”.

“Dấu chân này không có vấn đề trái nông phải sâu, người này đi lùi lại, trọng tâm dồn vào gót chân, vì vậy mới để lại dấu vết trước nông sau sâu.”

Lục Thanh gật gù:

“Vậy có nghĩa là chúng ta có thể tìm những người sở hữu hai đôi giày này?”

“Nếu tìm được thì đương nhiên là tốt rồi.”

“Được, ta sẽ cử người đi lục soát các phòng.”

Lục Thanh cầm theo đèn, đứng dậy rời đi. Có lẽ vì màn đêm khiến vẻ mặt của Bùi Nhai càng thêm u ám, hắn cầm đèn lồ ng, đứng vào vị trí mà Lục Thanh vừa mới đứng hồi nãy.

“Có đẹp không?”

Ta không hiểu ra làm sao:

“Ngươi đang nói gì vậy? Dấu chân có gì đẹp đâu?”

Bùi Nhai hừ một tiếng, quay người không nhìn ta nữa. Hừ, thật khôgn thể hiểu nổi.

“Tiểu Bùi đại nhân!”

Nghe thì có vẻ như tiếng của Lưu Ung báo có chuyện sắp xảy ra rồi…

“Tiểu Bùi đại nhân, tiểu nhân tìm được một lão nô, nói rằng mấy hôm trước hắn thức dậy tiểu đêm thấy quỷ, chúng ta có cần gọi hắn đến không?”
 
Nha Tiền Yến - Trúc Vi Bút
Chương 7: Chương 7



7.

Lão nô không phải là người lạ nhưng hắn nhìn ta như thể đang nhìn một người xa lạ. Hắn nghiêng đầu, nheo mắt nhìn ta một lúc lâu, giống như một pho tượng đá hình người.

"Khụ khụ, quản gia?"

Cuối cùng hắn cũng lấy lại tinh thần:

"Ôi, phu nhân, xem trí nhớ của ta này, mới hơn một tháng mà đã quên ngài sạch sẽ rồi."

Ta cười gượng hai tiếng:

"Không nhớ rõ ta nhưng ại nhớ là một tháng trước."

"Ta làm quản gia mấy năm rồi, ngày thường đối diện với sổ sách, nhớ rõ các con số nhưng không nhớ rõ mặt mũi người như thế nào."

"Chỉ từng gặp ngài có một lần, lão nô chỉ nhớ mặt, không nhớ tên, phu nhân đừng trách lão nô."

Hắn quay đầu thấy Bùi Nhai, vội vàng tiến lên lấy lòng.

"Lão gia, ngài và phu nhân sống có tốt không? Lão nô rời Bùi phủ đã một tháng rồi, lũ tiểu tử ấy có còn nghe lời không?"

"À, quản gia, ngài ấy không phải…"

"Vẫn tốt, nghe lời."

Bùi Nhai liếc mắt ra hiệu cho Lục Thanh, Lục Thanh lấy một chiếc ghế nhỏ để hắn ngồi xuống.

"Đến đây làm việc sao?"

"Đúng rồi đúng rồi, ở đây lương bổng cao."

Hắn dừng lại một chút.

"Không có ý nói tiền lương của lão gia thấp đâu."

Bùi Nhai chuyển chủ đề không mấy hữu ích:

"Ông nói ông gặp quỷ, chuyện là như thế nào?"

Quản gia nói đến đây liền không ngừng kể lể. Chỉ toàn là mấy câu "lũ quái vật chui từ dưới đất", "thảm thương," "doạ lão nô đến nỗi ướt cả quần," vân vân.

Bùi Nhai chỉ suy nghĩ một chút rồi đưa ra kết luận:

"Lục Thanh, phái một đội người đi tìm địa đạo rồi tìm mấy học sinh phù hợp với điều kiện tới để quản gia nhận diện."

Lão quản gia ôm n.g.ự.c đ.ấ.m thắt lưng, khó xử:

"Ôi trời, đừng nhận nữa, học sinh trong thư viện nhiều như vậy, lại nhận nữa thì lão nô cũng quên sạch bộ dạng của quỷ mất thôi."

Bùi Nhai không hề nhíu mày:

"Vậy cũng được, Lục Thanh, chuẩn bị giấy mực cho ta."

Lục Thanh làm theo, Bùi Nhai vung tay áo, cầm bút:

"Nhớ được gì thì cứ nói thẳng ra."

Ôi, hoạ sĩ à, Đại lý tự khanh cũng không phải hạng vừa đâu. Ta bước đến đứng cùng Lục Thanh trông như hai thần giữ cửa, một trái một phải, đứng phía sau lưg hắn.

Sau một hồi lâu quản gia múa tay múa chân miêu tả đi miêu tả lại, cuối cùng Bùi Nhai cũng vẽ xong. Hắn đặt bút, cầm tờ giấy lên, hình vẽ trong đó là một khuôn mặt non nớt, yếu ớt, tạm coi như là phù hợp với chủ nhân của dấu giày.

Ta vỗ tay một cách châm chọc:

"À, tiểu thúc vẽ khá lắm, chỉ là không biết trong thành Trường An có hay không…"

"Đại nhân, người này ta đã từng gặp."

Lục Thanh nhíu mày thật sâu, quan sát thật kỹ người trong bức vẽ.

"Hắn là con trai trưởng của Lâm Thượng thư, là ca ca của Lâm Phân, tên là Lâm Xiển."

Ta: "..."

Vả mặt nhất định phải tới nhanh như vậy sao? Bùi Nhai dùng ánh mắt giáng ta một cái tát vang dội rồi quay sang nói với Lục Thanh:

“Cầm bức tranh đi cho viện trưởng nhận diện."

Lục Thanh nhận lệnh rời đi, mang theo cả lão quản gia. Trong phòng chỉ còn lại ta và hắn, hắn quay người thu dọn bàn làm việc. Ta phá vỡ không khí ngượng ngùng:

"Không ngờ ngươi còn có tài năng này."

Hắn không ngẩng đầu:

"Ừ."

"Rất giỏi luôn."

"Ừ."

"Không hổ là ngươi."

"Ừ."

Mẹ kiếp, ngươi chỉ biết nói mỗi một chữ này thôi sao?

Ta muốn bày tỏ sự bất mãn nhưng đúng lúc này Lục Thanh đã vững vàng đẩy cửa bước vào báo cáo:

"Đại nhân, viện trưởng đã nhận ra, đúng là Lâm Xiển, ta đã phái người mời hắn đến."

"Lưu Ung cũng tìm thấy một cửa xuống địa đạo, đại nhân đi xem thử một chút."

8.

Cửa hầm bí mật được giấu trong góc sân, vô cùng kín đáo. Lão quản gia chỉ vào chỗ âm u đang quần quật gió thổi:

"Đúng đúng đúng, chính là từ đây chui ra! Một khuôn mặt tái nhợt, thảm hại lắm, khiến lão nô sợ đến mức tiểu ra quần..."

Bùi Nhai tiến lên kiểm tra, cúi người so sánh với miệng hầm: "Tẩu tẩu, đi xuống đi."

Ta chỉ vào chính mình: "Tại sao lại là ta?"

Bùi Nhai liếc nhìn đám thuộc hạ to lớn vạm vỡ xung quanh: "Chúng ta không thể xuống được."

Được rồi, chỉ biết đi bắt nạt một nữ tử nhỏ bé như ta. Cũng tại ta gầy gầy nhỏ xíu mà. Ta thò đầu nhìn vào miệng hầm rồi lại sợ hãi rụt người lại.

Chạm phải mấy con sâu hay kiến gì đó cũng không sao cả, nhưng nếu không cẩn thận đụng phải mảnh da người...

"Một lượng bạc."

Ta bĩu môi lắc đầu.

"Ba lượng."

Lại lắc đầu.

"Năm lượng."

"Thành giao!"

Ta buộc chặt dây áo, hít một hơi thật sâu rồi chui xuống. Căn hầm vừa tối tăm vừa chật hẹp, lại vô cùng ngột ngạt, ta như con nhộng lách qua lách lại, cuối cùng cũng bò ra ngoài trước khi bị Hắc Vô Thường kéo đi. Vừa ló đầu ra, bộp một tiếng đụng phải đáy giường khiến đầu váng mắt hoa.

"Người đâu, tới đây! Chỗ này!"

Căn phòng này vừa vặn sáng rực, nghe được thanh âm của quan viên của Đại lý tự dời giường. Ánh sáng trên đỉnh đầu lập tức chiếu xuống, ta theo phản xạ đưa tay lên che mắt.

Mùi hương của trúc cùng bóng tối dần tiến lại gần, che khuất ánh sáng chói chang. Ta mở mắt, thấy Bùi Nhai đang ngồi xổm trước mặt ta, chắn trước tầm nhìn của những người khác.

"Đây là thông gió, hay là cuối hầm?"

"Đã là cuối hầm rồi."

"Đây là phòng của Lâm Xiển."

Bùi Nhai đỡ ta đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người ta. Còn chưa vỗ được hai cái, động tác của hắn bỗng dừng lại. Ta nhìn theo ánh mắt của hắn, chiếc giường dời đi, để lộ hai đôi giày dính đầy bùn đất xuất hiện trước mắt chúng ta.

Tim ta đập rất nhanh, ta cầm hai đôi giày ấy lên rồi lật chúng ra. Mặt dưới đế giày có họa tiết rõ ràng, chính là hai dấu vết giày xuất hiện bên bờ giếng.

"Đại nhân!"

Lục Thanh cầm một cuốn sách trên bàn, đưa qua.

"Trong《Đệ bất ngữ》, hắn đã đánh dấu trong bài 《Giếng hạ đồng》."

Bùi Nhai lật qua vài trang, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống: "Lâm Xiển đã đến chưa? Nếu đến rồi thì mời vào đây, chúng ta từ từ nói chuyện."
 
Nha Tiền Yến - Trúc Vi Bút
Chương 8: Chương 8



9.

Lâm Xiển có làn da trắng bợt như tờ giấy, thân hình gầy guộc, khắp người tỏa ra mùi thuốc trung y không thể tẩy đi được. Khi gió bên ngoài bắt đầu thổi, vừa bước vào cửa, hắn đã ho sặc sụa đến mức trời đất mờ mịt.

"Các đại nhân... khụ khụ... tìm tại hạ... khụ khụ..."

Lục Thanh không thể nhịn được nữa, vẫy tay tỏ vẻ không kiên nhẫn:

"Được rồi, tiểu Bùi đại nhân có vài câu hỏi, ngươi chỉ cần trả lời đúng sự thật là được."

Lâm Xiển gật đầu, lập tức đồng ý. Bùi Nhai đợi hắn bình tĩnh lại rồi lên tiếng hỏi:

"Vào giờ Hợi đêm qua, ngươi ở đâu?"

"Thư viện nghỉ, đương nhiên là tiểu sinh về nhà nghỉ ngơi rồi."

"Có gì bỏ sót không?"

"Bỏ sót... cái gì? Chắc không có đâu."

Bùi Nhai nhìn hắn một lúc lâu rồi ra hiệu cho Lục Thanh. Lục Thanh hiểu ý, lập tức tiến lên:

"Ngươi đừng ở đây giả vờ ngu ngốc nữa, đệ đệ Lâm Phân của ngươi không về nhà, đừng nói với ta là ngươi không hề nhận ra."

"Đệ đệ và tiểu sinh có hiềm khích, hắn không bao giờ đi cùng tiểu sinh."

"Đã có hiềm khích, vậy ắt có lý do để g.i.ế.c hắn rồi."

"Đại nhân, tiểu sinh... khụ khụ... tiểu sinh không g.i.ế.c người!"

"Nghe các học sinh trong thư viện nói, ngươi là người phẩm hạnh cao thượng, không chịu nổi việc làm xấu xa, đệ đệ ngươi lại kết bạn với Uông Minh, ức h.i.ế.p các học sinh khác, ngươi không thể chịu đựng nổi mà g.i.ế.c bọn chúng, về mặt tình cảm cũng coi như có thể tha thứ."

Lâm Xiển ôm ngực, mặt đỏ bừng khó khăn lên tiếng:

"Không có, tiểu sinh không có... đại nhân!"

Lục Thanh vứt đôi giày và cuốn sách vào trước mặt hắn:

"Vậy những thứ này, còn cả cái hầm của ngươi, ngươi giải thích thế nào?"

Lâm Xiển cầm những vật chứng ấy lên rồi nhìn về phía cửa hầm mà vừa Lục Thanh chỉ, sự hoảng sợ dần dần hiện rõ trên khuôn mặt mơ hồ của hắn. Hắn sợ đến mức ngã ngồi xuống đất:

"Tiểu sinh thật sự không biết, trước khi tiểu sinh rời đi, trong phòng không có những thứ này! Những thứ này... những thứ này..."

Lục Thanh cúi người xuống, một tay nắm lấy cổ tay hắn kéo lại gần:

"Với dáng vẻ bệnh tật của ngươi, quả thật rất dễ khiến người ta nghi ngờ, ngươi lúc nào cũng bệnh tật như vậy, hay là trước khi tới đây đã uống thuốc gì, diễn trò để lừa gạt bản quan?"

Trong mắt Lâm Xiển chỉ có sự hoảng hốt: "Không có! Tiểu sinh mặc dù có mâu thuẫn với đệ đệ nhiều năm, khụ khụ, nhưng hà tất phải g.i.ế.c người trước kỳ thi mùa xuân?"

Lục Thanh ngẩn người, sau đó cười nói: "Nguyên nhân chỉ có mình ngươi biết, nếu không thì những bằng chứng này sao lại xuất hiện một cách vô lý như vậy?"

"Lục Thanh."

Bùi Nhai lạnh lùng lên tiếng, Lục Thanh buông tay đứng thẳng người, quay lại đứng phía sau Bùi Nhai.

Đã đến lúc diễn vai ác rồi, phải không?

"Động cơ đầy đủ, bằng chứng rõ ràng, bản quan cho ngươi cơ hội tự bào chữa, nghĩ kỹ rồi hãy trả lời."

Lâm Xiển quỳ xuống, im lặng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nói:

"Tiểu sinh chỉ chuyên tâm vào khoa cử, chỉ vì muốn đỗ bảng vàng, hiện giờ gần đến kỳ thi hương, tất cả tâm trí đều đặt vào sách thánh hiền, tuyệt đối không xem các loại sách khác, hơn nữa nếu vụ g.i.ế.c người rơi xuống đầu tiểu sinh, vậy thì tiểu sinh sẽ không thể tham gia kỳ thi hương được nữa."

"Thứ hai, tiểu sinh đang dưỡng bệnh, ngày thường đều ra vào các hiệu thuốc, biết quý trọng sự sống, cũng thường xuyên đến chùa Vạn Phật cầu phúc, tuyệt đối không thể làm ra chuyện g.i.ế.c người như vậy."

"Cuối cùng, thân thể tiểu sinh yếu đuối... không thể đào ra cái hầm như vậy."

Nghe cũng rất có lý.

Bùi Nhai im lặng, dùng ánh mắt ra hiệu cho ta.

Ta: "?"

Đã diễn xong vai ác, vậy tiếp theo ta phải diễn vai gì đây? Vai hề sao?

Bùi Nhai thấy ta không hiểu ý hắn thì thở dài: "Tẩu tẩu có ý kiến gì, cứ nói thẳng."

À, là đang hỏi ý kiến của ta.

Ta tự tin đến mức không biết xấu hổ: "Không phải hắn."

Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về ta, ta lập tức cảm thấy nóng mặt: "Hay là... chúng ta chứng minh thử xem?"

Bùi Nhai gật đầu đồng ý.

"Lưu Ung, ngươi đi đến nhà bếp mang hai bao gạo đến đây, Lâm Xiển, ngươi mang đôi giày bên cạnh, đi ra ngoài cùng ta."

10.

Cứ thế lăn qua lộn lại, trời cũng đã gần sáng. Ta thổi tắt vài ngọn đèn trong hành lang, mang hai bao gạo đến đặt lên người Lâm Xiển. Lâm Xiển yếu ớt mong manh, bị hai bao gạo đè lên khiến hắn loạng choạng mấy bước, suýt chút nữa là không đứng vững.

"Đi về phía trước mười bước, đặt gạo xuống, thay một đôi giày khác rồi lùi lại phía sau."

Lâm Xiển đáp lời, dưới cơn gió đêm vù vù thổi, hắn xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi mười bước. Hắn đặt bao gạo xuống, hai tay chống xuống nền đất thở hổn hển một lúc lâu mới thay đôi giày đặt bên cạnh, đầu óc choáng váng lại bị đẩy lùi trở về.

Ta cầm ngọn đèn chiếu sáng hai dấu vết giày này. Dù không biết thuật theo dõi dấu vết cũng có thể nhận ra sự khác biệt giữa dấu vết giày của hung thủ và của Lâm Xiển. Dấu vết của hung thủ rõ ràng ổn định vững chãi, mỗi bước đều đầm chắc, không có dấu hiệu choáng váng hay mệt mỏi. Còn dấu vết giày của Lâm Xiển cũng giống như thân hình của hắn, loạng choạng bất ổn, không có bất kỳ quy luật nào.
 
Nha Tiền Yến - Trúc Vi Bút
Chương 9: Chương 9



Lâm Xiển ngồi xuống bậc thềm, xoa tay lên ngực, mệt đến mức không thể tả. Với thể chất này, đừng nói đến việc khiêng hai thi thể, khiêng vài cuốn sách có lẽ cũng ngã lăn ra mà chết.

"Mặc dù hung thủ gầy yếu nhưng sức lực không nhỏ, có lẽ vì đã quen với việc khiêng vật nặng nên hắn dễ dàng khiêng hai t.h.i t.h.ể mà không cảm thấy mệt nhọc."

"Rõ ràng Lâm Xiển không làm được."

Lâm Xiển lập tức gật đầu.

"Hơn nữa, hung thủ dù tiến hay lùi, đều có lực ở phía má trong bàn chân, chứng tỏ lưng hắn có hơi còng."

"Còn Lâm Xiển thì thân thể thẳng tắp, điểm trọng lực nằm ở phía sau, dù dấu vết giày có hỗn loạn cũng có thể nhận ra điều này."

Lục Thanh hỏi:

"Nhưng lão nô đã thấy Lâm Xiển chui ra từ đường hầm, vậy thì giải thích thế nào đây?"

Lâm Xiển yếu ớt giơ tay:

"Tiểu sinh nghĩ... tiểu sinh có thể đưa ra câu trả lời."

"Tiểu sinh rảnh rỗi thường làm mặt nạ để tiêu khiển, khuôn mẫu mặt nạ chính là mặt của tiểu sinh."

"Nhưng mấy hôm trước, tiểu sinh không tìm thấy mặt nạ nữa, cũng chỉ là những thứ nhỏ nhặt nên tiểu sinh không để ý."

Bùi Nhai bước lên, nhìn lại một dãy dấu vết giày rồi suy nghĩ:

"Nếu nói như vậy, nghĩa là có người đang cố gắng vu oan hãm hại."

"Hung thủ khiêng hai t.h.i t.h.ể từ phòng Lâm Phân ra, ném t.h.i t.h.ể xuống giếng rồi lùi lại về phòng của Uông Minh."

"Vì Lâm Xiển về nhà, cửa phòng đã bị khóa từ bên ngoài nên hung thủ vào phòng Lâm Xiển từ đường hầm và để lại chứng cứ."

Bùi Nhai lấy ra một tờ giấy, cầm bút lên.

"Hắn nên có bộ dạng như thế nào? Tẩu tẩu nói thử đi."

"Đặc điểm ngoại hình của hắn thì ta không nói rõ được, nhưng những đặc điểm chung thì đã nói qua rồi."

"Hắn gầy gò thấp bé, lưng hơi cong, nhưng vai thì rất có lực."

"Giờ còn thêm một điều nữa, là hắn biết đào hầm."

Lâm Xiển ngồi trên bậc thềm, lên tiếng yếu ớt:

"Đại nhân, phu nhân, tiểu sinh nghĩ đến một người, còn rất phù hợp với những gì hai người miêu tả."

Ta và Bùi Nhai đồng thanh hỏi:

"Là ai?"

"Chung Lang, cha hắn là người gánh phân, thỉnh thoảng hắn cũng giúp cha làm việc, hơn nữa... nghe nói trước khi gánh phân, cha hắn làm nghề trộm mộ."

"Hắn sống ở đâu?"

"Hẻm Thanh Bình."

11.

Nghe thấy là họ Chung, trong lòng ta chợt thắt lại. Một tháng trước, ta còn vừa mới gặp đứa trẻ đó, nghĩ kỹ lại, thấy lúc hắn quỳ trước mặt lão Chung, lưng rũ xuống, quả thực có hơi còng.

Trời vừa sáng rõ, Lưu Ung liền phái người chạy đến nhà hắn nhưng nhà hắn đã trống không không một bóng người. Bất đắc dĩ, Bùi Nhai đành tới ký túc xá của Chung Lang. Hắn đi mấy vòng, trầm ngâm suy nghĩ rồi gọi mấy thuộc hạ đến.

“Gõ gạch nền, tìm địa đạo.”

Mấy thuộc hạ khom người, bắt đầu gõ từ đầu cửa đến dưới gầm giường. Tiếng gõ gạch thanh thúy hòa lẫn với tiếng gió thét gào, giống như tiếng oán hồn men theo địa đạo bò lên dương thế, chỉ để khóc than oan khuất.

Không bao lâu sau, thuộc hạ đào trúng một viên gạch rỗng nơi góc bàn. Miệng địa đạo đen ngòm như miệng quỷ thú muốn nuốt chửng phàm nhân chốn trần gian. Ta theo bản năng lùi lại mấy bước nhưng lại bị Bùi Nhai ngăn lại.

“Sáu lượng, số sáu đại bình an.”

“Thành giao.”

Ta chui xuống dưới, uốn éo như con nhộng lách hết bên này qua bên khác, ngoi đầu lên thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm đầu. Ta lên tiếng gọi người, giường trên đầu lập tức được dời đi. Đoạn địa đạo này rất dài, khiến ta nghẹn đến mức muốn chửi thề.

Bùi Nhai bước tới, vừa hay đụng vào nòng s.ú.n.g của ta. Trong lòng ta đã chuẩn bị sẵn trăm câu, hắn mà dám ép đầu ta xuống, ta sẽ lập tức đến gặp phu quân c.h.ế.t yểu của ta để tố cáo hắn ức h.i.ế.p tẩu tử!

Chưa kịp nghĩ xong, trán ta bỗng thấy mát lạnh. Ngẩng đầu nhìn lên, vô cùng ngạc nhiên phát hiện Bùi Nhai đang dùng tay áo rộng rãi lau mồ hôi trên trán ta. Hô hấp của ta khựng lại, hương trúc tiết phảng phất từ tay áo hắn quanh quẩn bên mũi, khiến ta có chút ngây ngẩn. Mãi đến khi tay hắn phất phơ trước mắt, ta mới tỉnh táo đôi phần.

“Đây là phòng của người c.h.ế.t Lâm Phân.”

Nụ cười lập tức biến mất. Địa đạo này… chẳng lẽ dùng để kéo t.h.i t.h.ể sao?

Ta cúi đầu ướm thử độ rộng phía trước, khá rộng, đủ để hai người sóng vai cùng đi. Ta rùng mình một cái.

“Sao thế?”

Ta níu chặt lấy ống tay áo hắn:

“Địa đạo rộng ra rồi, ngươi… ngươi theo ta xuống dưới đi!”

Bùi Nhai nhíu mày, ngoảnh đầu nhìn lại:

“Không hợp quy củ, thêm sáu lượng nữa!”

Ta thấy mình sắp khóc đến nơi, nhưng vì số bạc chia đều kia mà đành cúi đầu khuất phục. Ta hít một hơi không khí tươi mới, lặng lẽ chui xuống lần nữa. Lại một hồi luồn lách, đầu tóc đội đầy cỏ dại bò đến điểm cuối… Chính là phòng của người c.h.ế.t Uông Minh.

Từ đây, quá trình gây án của hắn đại khái cũng có thể đoán được.

Chung Lang thông qua địa đạo, chui vào phòng Lâm Phân rồi kéo xác Lâm Phân vào địa đạo, tiếp tục chui sang phòng Uông Minh. Sau đó nhân lúc đêm khuya vắng lặng, hắn đi đôi giày có hoa văn kỳ lạ, vác theo hai t.h.i t.h.ể đến hậu viện, vứt cả hai xuống giếng. Kế đó quay ngược trở lại phòng Uông Minh, tạo ra hiện trường giả là hai người tự mình rời khỏi phòng, sau đó men theo địa đạo trở về phòng mình.

Cuối cùng, Chung Lang tìm cơ hội đến cửa địa đạo phía hậu viện, bò vào phòng Lâm Xiển, đặt giày và thoại bản vào đó, vu oan giá hoạ cho Lâm Xiển.

Phải nói hắn xử lý không ít chi tiết, dấu giày còn xót lại đều bị hắn lau sạch, đến việc tìm cửa địa đạo cũng khiến quan sai mất khá nhiều thời gian. Bùi Nhai quay lưng về phía thuộc hạ, đỡ ta bò ra ngoài, giúp ta phủi bụi bặm trên người.

“Người gác cổng nói không thấy Chung Lang rời đi, có lẽ hắn đã chui vào địa đạo bỏ trốn rồi.”

Ta lập tức cảm thấy bất an:

“Vậy nên…”

“Vậy nên muốn xác định đường đào tẩu của hắn, chỉ có thể làm phiền tẩu tử thêm lần nữa.”

Ta không nhịn được kêu lên thảm thiết:

“Đây là điểm cuối rồi, không còn đường nào nữa mà!”

“Nhất định vẫn còn đường có thể đi.”

Bùi Nhai ra hiệu bằng mắt cho thuộc hạ phía sau, thuộc hạ lập tức đào đất khắp thư viện, đào xuống tận ba thước đất. Không ngờ thực sự đào được một miệng địa đạo nơi góc tường hẻo lánh nhất.

Ta vừa nhìn qua, lại là loại chỉ đủ cho mình ta chui lọt. Ta ngửa mặt than trời trách đất. Trơi nắng chang chang, vậy mà ta lại bị hành hạ tới tận giữa trưa.

“Ăn trưa xong, nghỉ một chút rồi đi, mười lượng bạc, ta sẽ đi với ngươi.”

Hai mắt ta sáng rực nhìn hắn.

“Ngươi chui dưới đất, ta ở trên mặt đất.”

Ta: “……”
 
Back
Top Bottom