Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 190: Chương 190



Tiểu cô nương choàng tay ôm lão thái thái, giọng điệu ngọt ngào, mềm mại gọi nãi nãi, Tưởng bà tử còn có thể làm cái gì, chỉ có thể buông vũ khí đầu hàng.

"Một đám mấy người, được rồi, nãi mặc kệ, nhưng nếu thật sự đứa nhỏ Sơn Sinh kia bắt nạt con, con nhất định phải nói cho nãi biết, biết chưa?" Tưởng bà tử bất đắc dĩ, phải thu hồi sự tò mò của mình lại.

Bà nghĩ, dù sao, sớm muộn gì bà cũng có thể tra ra được rốt cuộc giữa hai đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì.

“Con nói Phúc Bảo đánh con à?”

Hiện tại, Nghiêm Khôn chính là quân sư quạt mo cho con trai.

Với cái người dốt đặc cán mai, chẳng hiểu tí gì về tình cảm như Nghiêm Sơn Sinh mà nói, hắn rất tin phục những gì mà cha ruột chỉ điểm.

"Có đau hay không?" Nghiêm Khôn nhìn thân thể cường tráng như gấu của con trai, có chút đau tay giùm Phúc Bảo.

“Không đau, rất nhẹ, như là gãi ngứa thôi ạ.”

Nghiêm Sơn Sinh bất mãn nhìn cha mình, Phúc Bảo thì có bao nhiêu sức lực cơ chứ, làm sao có thể làm hắn đau được chứ?

"Cái thằng đần này!" Nghiêm Khôn coi như bất lực với đứa con này, "Lúc này, cho dù con không cảm thấy đau thì cũng phải nói đau.

Nếu không, làm sao có thể khiến tiểu cô nương nhà người ta thương xót chứ hả? Chỉ cần ngươi nói ngươi đau, chắc chắn Phúc Bảo sẽ lo lắng.

Nàng lo lắng, thì sẽ quan tâm đến thương thế của con.

Cứ thường xuyên qua lại như thế, không phải quan hệ của các con sẽ càng thêm thân thiết sao?"

Nghiêm Khôn cảm thấy đứa con này không thông minh như hắn, bảo sao không thể dỗ dành được nàng dâu nhỏ.

"Có thật như thế không ạ?" Nghiêm Sơn Sinh có chút nghi ngờ nhìn cha mình, không thực sự tin tưởng lắm, nên hỏi lại.

"Tin ta đi, không sai đâu.

Cha ruột của con không lẽ lại đi hại con?" Nghiêm Khôn tràn đầy tự tin nói.

Tốt xấu gì thì hắn cũng từng có nương tử, cho nên trong chuyện này, so với con trai đầu dưa nhà mình, hắn vẫn am hiểu hơn.

Nghiêm Sơn Sinh nửa tin nửa ngờ, đến tận sau bữa cơm chiều, mới lấy hết can đảm chạy đi tìm Phúc Bảo.

“Đau!”

Chàng thanh niên cường tráng cứ thế mà sợ sệt đứng trước mặt Phúc Bảo.

Bị hắn chắn lại, Phúc Bảo hoàn toàn nhìn không thấy được cái bóng.

Hắn chỉ vào chỗ n.g.ự.c bị đánh lúc ban ngày, trên mặt bày ra bộ dạng ủy khuất có chút cứng nhắc.

“Bị đánh đau.”

Nghiêm Sơn Sinh tố cáo, nói: “Là nội thương.”

Cho nên bên ngoài mới không nhìn thấy vết thương nào.

Phúc Bảo vốn cho rằng, Nghiêm Sơn Sinh đã suy nghĩ cẩn thận tâm ý của hắn đối với nàng, nên mới đến tìm nàng, còn chưa kịp vui mừng, liền mở to hai mắt nhìn.

Đầu gỗ của nàng thật lợi hại nha, còn học được cách ăn vạ cơ đấy!

“Chuyện này, thực sự xin lỗi.”

Phúc Bảo nghiến răng kèn kẹt, lần đầu tiên có xúc động muốn cắn người.

"Sơn Sinh ca, huynh ở đây đợi một lát, ta đi lấy ít thuốc mỡ cho huynh.

Đợi chút nữa, ta sẽ bảo ca ca giúp huynh thoa thuốc, đánh tan m.á.u bầm bên trong cơ thể."

Phi, sức lực mà nàng dùng khi đánh hắn lại có thể đánh hắn tới nội thương à?

Phúc Bảo cảm thấy thanh niên trước mặt bị hư rồi, gương mặt của nàng tràn đầy tức giận, giống như con cá nóc lúc sợ hãi sẽ phồng lên phòng vệ, đẩy Nghiêm Sơn Sinh đang đứng chắn trước mặt ra, quay về phòng của mình.

Rất nhanh, nàng đã quay trở lại, trên tay còn mang theo một lọ thuốc mỡ.

“Đều tại ta xuống tay không biết nặng nhẹ, cũng không biết bình thuốc mỡ này có đủ dùng hay không? Nhưng Sơn Sinh ca huynh yên tâm, nhà ta cái gì cũng thiếu chứ riêng loại thuốc mỡ trị sưng đau té ngã thì nhiều lắm, dùng hết bình này, thì vẫn còn nhiều bình nữa.”

Thiện lão gia, người làm chủ Thiện gia, đã từng làm thợ rèn, cho nên thứ mà trong nhà chuẩn bị nhiều nhất chính là thuốc mỡ trị thương.

Mặc dù hiện tại Thiện lão gia không làm nghề rèn nữa, nhưng trong nhà vẫn có thói quen chuẩn bị thuốc mỡ để phòng ngừa.

Từ trong phòng đi ra, Phúc Bảo đã thu hồi bản mặt cá nóc, nở nụ cười muốn bao nhiêu ngọt ngào xinh đẹp thì có bấy nhiêu ngọt ngào xinh đẹp.

Bị Phúc Bảo thở phì phì đẩy ra, trong lòng Nghiêm Sơn Sinh còn đang lo lắng không biết có phải biện pháp mà cha hắn nghĩ ra không đáng tin cậy hay không, lúc này, thấy Phúc Bảo cười, hắn liền thu hồi cảm giác bất an đó lại.

Quả nhiên Phúc Bảo thương xót hắn, nhìn thái độ nàng đưa thuốc mỡ cho hắn, thật sự rất bao dung độ lượng.

Một mặt hắn lo lắng Phúc Bảo đau lòng quá mức, mặt khác, hắn lại tham lam muốn Phúc Bảo quan tâm hắn nhiều hơn, Nghiêm Sơn Sinh có chút tiến thoái lưỡng nan, không biết nên ngừng lại, hay là tiếp tục diễn trò.

“Đừng đứng nữa, nếu nội thương nghiêm trọng hơn thì phải làm thế nào bây giờ? Sơn Sinh ca, huynh mau về phòng đi, ta bảo ca ca ta tới giúp huynh thoa thuốc.”

Phúc Bảo thấy Nghiêm Sơn Sinh đứng ngây người, vô cùng nhiệt tình đẩy hắn về phía phòng hắn, không chấp nhận bất cứ lời từ chối nào về việc gọi tiểu ca ca Thiện Phúc Đức giúp hắn thoa thuốc "thật tốt".

Bởi vì, lúc thoa thuốc không thể không c** q**n áo, Phúc Bảo là cô nương chưa chồng, đương nhiên không thể đứng ở bên cạnh mà nhìn, cho nên, sau khi giao nhiệm vụ cho ca ca xong xuôi, Phúc Bảo liền mang theo vẻ mặt áy náy, xoay người rời khỏi phòng.

“Hừ, trị bệnh của ngươi cho thật tốt đi.”

Phúc Bảo nhìn về phía trong phòng, nhe răng quơ quơ nắm đ.ấ.m nhỏ của mình, sau đó phủi phủi tay, oai phong lẫm liệt, khí phách hiên ngang rời đi.

“Không ngờ, bề ngoài cơ thể Sơn Sinh cường tráng như vậy, mà bên trong lại yếu đuối đến thế.”

Thiện Phúc Đức lắc đầu, không nhịn được cảm thán.

Quả nhiên, dù bề ngoài có nhìn được thì bên trong chưa chắc đã xài được.

Có lẽ, trắng trẻo yếu đuối giống như hắn mới đúng là khỏe mạnh thật sự.

Tuy là người đọc sách, nhưng trong lòng Thiện Phúc Đức vẫn luôn cất giấu giấc mộng trở thành đại hiệp.

Sau khi giúp huynh đệ tốt của mình thoa thuốc xong, nhịn không được, cảm thán nói.

Trên mặt có chút tự đắc.

Nhìn huynh đệ của hắn mà xem, dáng người chắc nịch, vạm vỡ, kết quả thì sao chứ, chỉ với mấy nắm đ.ấ.m của muội muội hắn cũng đủ khiến đối phương nội thương.

Cứ như hắn vẫn là tốt nhất, muội muội muốn đánh bao nhiêu thì cứ đánh bấy nhiêu, hắn sẽ tuyệt đối không kêu đau một tiếng.

Từ trên người Nghiêm Sơn Sinh, Thiện Phúc Đức liền cảm thấy mình có chút thành tựu của một nam nhân.

Mấy ngày liền sau đó, tâm tình hắn rất tốt, cũng không nghĩ tới, những lời nói vô tâm của mình đã khiến cho Nghiêm Sơn Sinh mang tiếng "yếu đuối".

Cũng may, lời nói này chỉ có những đứa nhỏ Phúc Bảo với Phúc Tài nghe thấy, bọn họ cũng sẽ không rảnh rỗi mà đem chuyện này nói ra bên ngoài, cho nên, danh tiếng của Nghiêm Sơn Sinh ở bên ngoài cũng không cần phải lo lắng.

Là người khởi xướng ra tất cả mọi chuyện, Thiện Phúc Bảo che miệng cười đắc ý, còn nam nhân ‘yếu đuối" Nghiêm Sơn Sinh thì tự khiêng đá đập chân mình, muốn giải thích cho bản thân cũng không tìm ra được lý do hợp lý.

Lúc này, trong suy nghĩ của hắn chính là, không hẳn những gì cha mình nói đều đúng.

Có điều, khi thấy Phúc Bảo cười vui vẻ thoải mái như vậy, mọi phiền não, buồn bực trong lòng hắn cũng tan đi hết.

Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy, mình có phải chịu ủy khuất thì cũng không thành vấn đề.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 191: Chương 191



Nhìn cô nương mình thích, Nghiêm Sơn Sinh không nhịn được mà cười theo.

Nụ cười này rơi vào mắt Thiện Phúc Tài và Thiện Phúc Đức, chính là nụ cười ngượng nghịu e sợ.

Hai huynh đệ không nhịn được mà cảm thấy đồng tình, quyết định sau này sẽ đối xử với Nghiêm Sơn Sinh tốt một chút, tốt hơn rồi lại tốt hơn, ngàn vạn lần không thể để hắn cảm thấy tự ti vì bản thân yếu đuối.

Dù sao cũng là nam nhân, mọi người đều hiểu.

Bởi vì đám người Thuận Tam còn có chỗ dùng đến, cho nên, cứ cách 3 ngày, Thiện Tuấn Hải sẽ đến lều đưa một ít màn thầu làm từ bột cùi bắp, cùng với một ít nước giếng, bảo đảm cho bọn chúng không chết, nhưng vẫn lại phải chịu đựng sự tra tấn vì cơn đói khát.

Lều không được chắn gió, mà quần áo trên người của những kẻ này sớm đã rách nát trong lúc đánh nhau, cho nên, ngoài cảm giác đói khát, còn phải chịu thêm rét lạnh.

Những chỗ tay chân và mặt mũi không được che kín, liền hiện lên những vết khô nứt, mà tay chân lại còn đang bị trói, cho nên, dù da bị khô nứt khiến bọn chúng ngứa ngáy đến phát điên, muốn gãi một chút cho đỡ ngứa cũng không thể.

Đối với những kẻ này mà nói, hoàn cảnh lúc này thật sự là sống không bằng chết.

Nhưng nếu nghĩ đến những người vô tội đã bị bọn chúng hại chết, không có bất kỳ thôn dân nào có thể đồng tình với bọn chúng.

Sau chuyện của đám người Thuận Tam, trong thôn cũng không xảy ra chuyện lớn gì nữa.

Thỉnh thoảng sẽ có một vài người xuất hiện, là thân thích của người thôn Bình Liễu, thật sự bởi vì thiếu lương thực, mới mạo hiểm gió tuyết nguy hiểm vùi lấp, về thôn để mượn lương thực.

Người trong thôn cũng biết, thời điểm này mà để lộ ra chuyện lương thực thì vô cùng nguy hiểm, cho nên, dù là thân thích, cũng không dám cho mượn quá nhiều.

Trước khi mượn lương thực, còn diễn ra tiết mục khó xử, thông thường phải là thân thích ngàn cầu vạn cầu mới có thể mượn được 1 ít thô lương, còn phải giữ lại một phần ba số lương thực mà đối phương yêu cầu.

Thời tiết khắc nghiệt, luôn phải nghĩ tới biện pháp để sử dụng tiết kiệm nhất lượng lương thực đang có, trong thời gian lâu nhất có thể.

Tuy người trong thôn có lương thực, nhưng không phải vô tận, cho nên, không có khả năng vô tư phân chia một phần cho người khác, để rồi mình phải chịu thiệt thòi.

Mà những người đến mượn lương thực cũng rất biết điều, biết đủ mà cảm tạ rời đi, chỉ có một số rất ít là không thấy đủ, liền bị đuổi ra khỏi thôn.

Tóm lại, toàn bộ thôn trang nhỏ không có phát sinh sự việc không vui gì.

Mà trong lúc này, con rể lớn của Thiện Tuấn Hà cũng đến thôn một chuyến.

Hắn không phải tới mượn lương thực, mà chỉ là muốn cho nương tử an tâm, muốn đến xem thử nhà nhạc phụ có đủ lương thực hay không thôi.

Sau khi báo bình an, đối phương cũng không ở lại, mà mạo hiểm gió tuyết trở về nhà.

Sau những ngày đông giá rét, người trong thôn cũng dần hình thành thói quen theo quy luật, buổi sáng, đầu tiên là leo lên mái nhà mình, quét sạch tuyết đọng, phòng ngừa nóc nhà bị tuyết đọng làm sụp, sau đó là lau dọn tuyết đọng ở trong nhà và ngoài sân, cuối cùng là đoạn đường bên ngoài.

Nam nhân trẻ tuổi trong thôn sẽ bị triệu tập, cùng nhau quét dọn con đường chủ đạo trong thôn.

Dù sao ở thời điểm gió tuyết lớn như thế này, mọi người vẫn nên ở cùng nhau nói chuyện phiếm, nếu không, một đám nhà nông vốn bận rộn chuyện đồng áng, nay lại nhàn rỗi không có chuyện gì làm, sẽ hiu quạnh như đám cỏ hoang.

Sau khi xúc tuyết một phen, đương nhiên chính là ăn cơm.

Lúc này, mỗi nhà đều treo lò lên.

Vì để tiết kiệm than đá, mọi người đều có thói quen chỉ để 1 cái nồi hấp trên bếp lò, muốn nấu gì thì cứ cho vào nồi, trước khi ăn cơm thì uống một chén canh làm ấm thân thể.

Những ngày tuyết lớn, giữa trưa và chạng vạng đều phải xúc tuyết 1 lần, sau khi có không ít nhà đào hầm băng thì số tuyết này cũng có tác dụng, nấu tan ra sau đó đông lại thành băng, để dành năm sau sử dụng.

Cuộc sống sinh hoạt của mỗi gia đình vẫn gọn gàng ngăn nắp, có thể nói, trừ đồng ruộng không có cách nào canh tác, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của thôn dân cũng không khác gì trước đây.

Khi Vinh Ưng mang theo một đội hộ vệ tiến vào thôn Bình Liễu, cũng không khỏi cảm thấy kì lạ, vì thôn Bình Liễu quá mức yên ổn, bình lặng.

Đợi rất lâu vẫn không thấy Tổng đốc Lan Giang phục hàm, cuối cùng, Vinh Tín vẫn dứt khoát quyết định mở kho lúa, cứu tế nạn dân, đồng thời, triệu tập tất cả binh mã mình có ở Thanh Châu, trấn áp bạo động có thể xảy ra.

Cân nhắc đến việc công và việc riêng, vì Vinh Tín không thể phân thân, nên quyết định để con trai của mình tới thôn Bình Liễu.

Bởi vì nơi đây là thôn lân cận giàu có và đông đúc nhất, Vinh Tín thực sự lo lắng cho những người bằng hữu của mình sẽ bởi vì có lương thực trong tay mà bị những kẻ có dã tâm theo dõi.

Cho nên, thời điểm hắn quyết định dốc hết sức lực được ăn cả ngả về không, điều đầu tiên hắn nghĩ tới vẫn là muốn con trai mình mang binh tới thôn Bình Liễu.

Lúc này, tuyết lớn đã ngưng vài ngày, băng trên sông cũng bắt đầu tan, vấn đề mà nạn dân phải đối mặt đã không còn là rét lạnh nữa, mà chính là vấn đề đói khát.

Vinh Ưng nhìn đám người thôn Bình Liễu sắc mặt hồng nhuận, nhìn bức tường băng cùng với những cạm bẫy tinh vi gần cửa thôn, còn thêm đám người Thuận Tam chỉ còn chút hơi tàn, bỗng nhiên cảm thấy việc mình đến đây thực sự là không cần thiết.

Tuy rằng đã nhiều ngày không có tuyết rơi, nhưng cái rét lạnh mùa đông vẫn không thể khinh thường.

Trước giờ, Vinh Ưng vẫn luôn sợ lạnh, lại còn được nuôi dưỡng trong gia đình tôn quý, nên giờ phút này, toàn thân hắn được bao bọc bởi lông chồn và lông cừu, chỉ để lộ ra gương mặt mỹ lệ, vô cùng sang quý.

Hắn từ trên ngựa bước xuống, áo lông chồn màu trắng bao bọc toàn thân, cùng với màu sắc của tuyết, giống như một bức tượng bằng ngọc, khiến mọi người cảm thấy nếu nhìn hắn nhiều hơn một chút thì chính là bất kính.

Lần trước, Vinh Ưng đến thôn bằng xe ngựa, trừ người Thiện gia, trong thôn cũng chỉ có vài người nhìn thấy mặt của hắn.

Lúc này, một đám người đều mở to mắt khi nhìn thấy "người đẹp", tất cả những ai đang độ tuổi kết hôn trong thôn, bất luận là nam hay nữ, đều nhìn hắn mê mẩn.

Đối với người nông thôn thuần phác mà nói, tiểu cô nương xinh đẹp nhất mà họ nhìn thấy được chính là Phúc Bảo.

Điều kiện của Thiện gia tốt, nuôi đứa con gái này trắng trẻo, mềm mại, cằm đầy đặn, vừa nhìn đã thấy vui vẻ, phúc khí.

Nói nàng chính là hoa khôi của thôn cũng chẳng phải nói ngoa.

Nhưng ca nhi trước mắt này, so với hoa khôi của thôn, chỉ với khuôn mặt sáng sủa này thôi, Phúc Bảo còn kém hắn nhiều.

Cái này, phải cưới một nàng dâu xinh đẹp tới mức nào mới có thể lọt vào mắt xanh của hắn, bằng không, hắn đã nhìn quen với khuôn mặt của chính mình rồi, sau này nhìn nương tử của mình, chẳng phải là quá nhàm chán sao, làm sao có thể có tình cảm mãnh liệt được chứ?

Người trong thôn âm thầm suy đoán, có chút tiếc nuối giùm cho đại mỹ nhân này.

Đối với bọn họ mà nói, tìm được một người lớn lên xinh đẹp hơn hắn dường như là việc không thể nào.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 192: Chương 192



“Phúc Bảo muội muội.”

Vinh Ưng mỉm cười vừa phải, duy trì độ cong hoàn mỹ, kiêu căng nhưng không mất đi thân phận thế tử gia của hắn.

“Mấy ngày nay, gia phụ rất lo lắng cho các vị thúc, bá, thẩm, cũng thực sự rất lo lắng cho Phúc Bảo muội muội.”

Đối với Vinh Ưng mà nói, thú vị nhất chính là tiểu nữ hài ở Thiện gia kia.

Nàng có một loại ma lực thần kì, khiến Vinh Ưng muốn khám phá đến cùng.

Còn những người khác, thật sự hắn cũng không để ở trong lòng.

Vinh Ưng không giống cha ruột Vinh Tín, bề ngoài hắn ấm áp, nhưng bên trong lại có sự phân biệt giai cấp rõ rệt.

Thiện gia là những người đáng để giao hảo, cho dù gia đình nghèo hèn thì hắn cũng không keo kiệt thể hiện chút thiện ý với họ, nhưng muốn hắn thật sự tôn trọng những người này từ trong tâm khảm, đặt bọn họ ở vị thế bình đẳng với mình, thì Vinh Ưng không làm được.

Nhưng đây cũng là mâu thuẫn của chính hắn, hắn khinh thường xã hội nào đó giáo điều, hay nói đúng hơn, hắn không muốn những giáo điều này đặt nặng lên người hắn, hắn chán ghét bị khống chế, chán ghét bị trói buộc, cho dù là tằng tổ mẫu, người yêu thương hắn nhất, người mà hắn tôn kính nhất, cũng không thể nào làm hắn khuất phục.

Cũng như nói về chuyện hôn nhân của mình, từ trước đến giờ, Vinh Ưng chưa từng nghĩ tới, nửa kia của hắn sẽ là một nữ nhân có thân phận địa vị tương xứng với hắn, trước khi đính hôn, nữ nhân đó cùng hắn chưa từng gặp mặt qua.

Trong chuyện này, Vinh Ứng vẫn có chính kiến riêng của mình.

Mẫu thân ân cần dạy bảo hắn không được cùng cô nương Thiện gia có tiếp xúc vượt quá quy củ, trước khi gặp mặt Phúc Bảo, Vinh Ưng đối với việc này có cũng được, không có cũng chẳng sao, hơn nữa, hắn cũng không tin một đứa con gái nhà nghèo có thể làm hắn bỏ qua mọi rào cản về dòng dõi.

Nhưng sau khi gặp Phúc Bảo, hắn cảm thấy lúc trước mình đã quá mức ung dung.

Tiểu cô nương kia thật sự khiến người khác vui vẻ, khiến Vinh Ưng nhớ tới thỏ tuyết mà mình từng thích trước đây, hắn muốn trêu chọc cô bé kia, đây là cảm xúc mà Vinh Ưng chưa từng có đối với các tỷ muội ở nhà mình.

Có lẽ là trời sinh lạnh từ tim gan, để trong lòng người có quá ít chân tình, khiến Vinh Ưng đối với tiểu cô nương này vừa coi trọng, vừa tò mò.

Chuyến đi tới thôn Bình Liễu lần này, thay vì nói cha hắn không tới được, không bằng nói là Vinh Ưng muốn tự mình đến.

Hắn gấp tới nỗi muốn đến xem thử con thỏ nhỏ đó, trong mấy ngày bão tuyết có phải đã gầy đi nhiều hay không.

Thỏ con gầy guộc, không còn nét đáng yêu khi tròn trịa bụ bẫm.

Có điều, khiến cho Vinh Ưng thực sự vừa lòng chính là tiểu bạch thỏ vẫn được chăm sóc rất tốt, sau một khoảng thời gian không gặp, hình như còn mập lên một chút.

Sau khi Vinh Ưng xuất hiện, tâm trạng của Nghiêm Sơn Sinh đi xuống rất nhiều.

Bởi vì hắn nhận ra đối phương, nguyên nhân của việc hắn làm những chuyện ngu xuẩn như tắm nước cánh hoa khô, thoa bột ngọc trai, đều là vì hắn kiêng kị đối với Vinh Ưng, hắn cảm thấy tự ti.

Trong một số chuyện, giác quan thứ sáu của giống đực vô cùng nhạy bén, tuy rằng ở đây có rất nhiều gương mặt xa lạ, nhưng Vinh Ưng chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy được Nghiêm Sơn Sinh đứng không xa phía sau lưng Phúc Bảo.

Bộ dạng anh tuấn, cương nghị, cơ thể cường tráng, khỏe mạnh, thế đứng vững trãi, có thể nhìn ra được đối phương là người biết võ công.

Vinh Ưng nghĩ, đây đúng là một hạt giống tốt trong việc luyện võ, nếu đưa vào trong quân đội, chắc hẳn sẽ có thành tựu.

Nếu mà bỏ qua địch ý cùng sự ganh ghét trong mắt đối phương, Vinh Ưng cảm thấy, cũng có thể bồi dưỡng để đối phương trở thành thị vệ của mình.

Đạo hạnh của Nghiêm Sơn Sinh vẫn còn kém chút, đối với một người lớn lên trong tranh đấu của hậu trạch Hầu phủ, tâm tư của đối phương, Vinh Ưng không cần phải nghĩ nhiều cũng đủ nhìn thấu.

Có lẽ đối phương cảm thấy bản thân mình giấu giếm rất tốt, nhưng mà vừa mới mặt đối mặt, Vinh Ưng liền biết, người đối phương thích là ai.

Giống như đường muội đại phòng thèm muốn thỏ tuyết của hắn vậy! Khó khăn lắm mới có được sủng vật mới, thế mà lại bị người khác để ý, Vinh Ưng cười nghiền ngẫm, tâm tình lại vô cùng không tốt.

Hắn vân vê chuỗi ngọc Phật trên tay, nếu người thân thiết nhìn vào sẽ biết, động tác này của hắn thể hiện hắn đang mưu tính gì đó.

“Trời rét lắm, chúng ta vào nhà nói chuyện.”

Thiện Tuấn Hải tiếp đón Vinh Ưng.

Đối với thiếu niên quá mức xinh đẹp này, hắn luôn có một cảm giác phải cẩn trọng, cảm xúc này hắn chưa từng có khi đứng trước mặt cha ruột của đối phương.

Bởi vậy, Thiện Tuấn Hải mơ hồ cảm thấy, thiếu niên trước mắt này có lẽ không thân thiết với bọn họ như những gì mà hắn ta thể hiện ra bên ngoài.

Bởi vậy, lúc đối diện với Vinh Ưng, Thiện Tuấn Hải luôn giữ kẽ.

Đối với hắn mà nói, Vinh Ưng không phải là người giống phụ thân của hắn ta, là người đáng để tin cậy, chỉ vì e ngại thân phận của đối phương, e ngại Vinh Tín, cho nên hắn không thể không duy trì hữu hảo với đối phương.

Nếu không, dù bây giờ gia nghiệp của Thiện gia không nhỏ, thì với năng lực của đối phương, hắn ta có thể nghiền c.h.ế.t bọn họ bất cứ lúc nào.

Những thị vệ đi theo Vinh Ưng đường xa mà đến, được trưởng thôn đưa về tiếp đón.

Đám người Thuận Tam chỉ còn lại chút hơi tàn thì bị giam lại, đợi đến lúc bọn họ rời đi, sẽ thuận đường mang đám phỉ tặc tội ác chồng chất này về huyện thành, đợi Huyện lệnh phán quyết.

Từ lời của Vinh Ưng, Thiện Tuấn Hải biết rằng, sở dĩ hiện tại triều đình cứu tế chậm là vì có vài nguyên nhân.

Luật pháp của Tấn triều cực kì nghiêm khắc, người làm quan có những quy luật đặc biệt dành riêng cho họ.

Quan viên địa phương, dưới cấp nhị phẩm không có quyền mở kho lúa, bắt buộc phải báo với Tổng đốc của địa phương, sau đó Tổng đốc lại báo lên kinh thành, sau khi được sự cho phép của hoàng đế mới có thể mở kho phát lương thực.

Như thế mà nói, ở những nơi phát sinh thiên tai, quan viên địa phương nên viết tấu gửi quan trên, sau vị quan đứng đầu địa phương lại báo cáo lên kinh thành, đợi hoàng đế và các đại thần khác thương nghị phương thức cứu tế.

Sau khi Vinh Tín biết được tin tức nạn dân phương Bắc bắt đầu di chuyển về Thanh Châu, đã viết tấu chương gửi lên phủ Tổng đốc, nhưng đối phương vẫn luôn cất giấu, không gửi đi, có vẻ như là muốn che giấu tin tức bão tuyết ở Lan Giang với triều đình.

Rốt cuộc vì sao đối phương lại làm như vậy, Vinh Tín còn chưa thăm dò được, nhưng hắn biết, một khi đối phương chậm chạp không trình chuyện bão tuyết lên trên, ngoài nạn dân ra thì người bị liên lụy nhiều nhất chính là hắn.

Bởi vậy, khi nước sông bắt đầu tan, có thể di chuyển bằng thuyền, Vinh Tín lập tức phái người đưa tin đến các Huyện lệnh, mở kho lương cứu tế, bắt vài kẻ thừa dịp thiên tai mà nâng giá lương thực, thậm chí là những kẻ gian thương vì muốn nâng giá lương thực lên cao mà dự trữ lương thực không bán ra bên ngoài để g.i.ế.c gà dọa khỉ.

Đồng thời, Vinh Tín cũng phái người của Vinh phủ về kinh, muốn thông qua Hầu phủ báo cáo tình hình thiên tai ở Lan Giang lên Hoàng Thượng, dụng công chuộc tội hắn tự ý mở kho lúa.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 193: Chương 193



Hành động này xem như là canh bạc tiền đồ của Vinh Tín.

Thắng, có thể năm nay hắn sẽ được thăng quan thêm một bậc.

Thua, ở trong lòng hoàng đế, hắn sẽ lưu lại ấn tượng là một kẻ liều lĩnh, không tuân theo quy củ, cho dù không bị trách phạt, thì đời này hắn cũng chỉ có thể dừng bước làm một Tri châu nho nhỏ.

Sự tin tưởng của Vinh Tín nằm ở Hầu phủ, hắn cảm thấy, khả năng mình thắng rất cao.

Thiện gia không hiểu người làm quan lại suy nghĩ cái gì, chỉ than thở việc Tổng đốc Lan Giang, quan phụ mẫu của bọn họ, coi sinh tử của bá tánh thường dân không quan trọng bằng tiền đồ của hắn.

Nếu không phải đối phương yểm đi, có lẽ triều đình đã phái khâm sai đến cứu tế từ sớm, bá tánh vô tội có lẽ không cần phải chết.

"Vinh thúc cứu nhiều bá tánh như vậy, đây là việc thiện.

Cho dù có vi phạm quy củ của triều đình, bệ hạ là minh quân, tất nhiên cũng sẽ hiểu được, có khi còn khen ngợi Vinh thúc nữa."

Phúc Bảo đến thế giới này lâu như vậy, cũng chưa từng nghe những trưởng bối xung quanh nhắc đến Tông Khánh đế - vị hoàng đế đang trị vì Tấn triều, điều này có lẽ là vì bá tánh không dám nghị luận những chuyện liên quan tới thiên tử.

Nhưng Phúc Bảo không nghe mọi người bàn luận, không có nghĩa là nàng không cảm nhận được.

Thứ nhất, các hương thân dựa vào làm nông để sống, mà mười mấy năm qua, triều đình chưa từng tăng thuế lương thực, càng không có chuyện kiếm chác từ các loại thuế, điều này cho thấy tác phong quan lại ở triều đình đều liêm chính, mà rõ ràng, điều này phụ thuộc vào người quản lý đứng đầu.

Tiếp theo, mười mấy năm qua, nàng chưa từng nghe qua chuyện có quốc gia khác xâm phạm biên giới, chỉ khi quốc gia đủ cường thịnh, thì những tiểu quốc luôn thèm muốn Trung Nguyên giàu tài nguyên khoáng sản mới phải đè nén dã tâm của mình.

Nói cách khác, ngoài vùng quê mà nàng sinh sống, đa số những nơi khác, cuộc sống của bá tánh cũng rất ổn định.

Phúc Bảo không dám nói Tông Khanh hoàng đế là thánh quân, nhưng ít ra, ngài ấy cũng là minh quân, cho nên, sẽ không phải loại người không thấu tình đạt lý, hoa mắt ù tai.

Nếu không, Tấn triều cũng sẽ không được như ngày hôm nay.

Vinh Ưng nhếch miệng cười, độ cong vốn dĩ cố tình lúc này đã có vài phần thật tình.

Không hổ là thỏ con hắn nhìn trúng, so với những nữ nhân xấu xí suốt ngày chỉ nhìn chằm chằm hậu viện thì thông minh hơn nhiều, với hoàn cảnh sống của nàng mà có thể suy nghĩ được như thế, tức là nàng trời sinh thông tuệ.

“Thật sự là quá đẹp!”

Hai huynh đệ Thiện Phúc Tài và Thiện Phúc Đức đứng ở trong góc, lúc này Thiện Phúc Tài mới ghé sát nói nhỏ vào tai đường huynh.

Không phải giới tính của Thiện Phúc Tài có vấn đề, mà là đối với cái đẹp, tất cả mọi người đều thưởng thức.

Nghiêm Sơn Sinh đứng cạnh hai huynh đệ, vì tai vô cùng thính nên không bỏ qua những lời này của Thiện Phúc Tài.

Nhìn Vinh Ưng như một ngôi sao đứng giữa được mọi người tôn kính quý trọng, Nghiêm Sơn Sinh nhịn không được mà nhớ tới câu nói của cha hắn, nam nhân quan trọng nhất không phải là gương mặt kia, mà là một thân thể cường tráng, có thể che chắn, bảo vệ cho nữ nhân của mình.

Nhìn cơ thể rắn chắc của mình, Nghiêm Sơn Sinh hoàn toàn quên gương mặt được trang điểm lòe loẹt kia, lòng tự tin bị đả kích vụn vỡ cũng khôi phục lại không ít.

Hắn cảm thấy, hắn vẫn có cơ hội tranh giành.

“Chẳng hay lần này Cửu gia đến đây, sẽ ở lại bao lâu? Nếu thời gian dài, lại không có việc gì quan trọng, có thể ở lại nhà ta lâu một chút, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn và rượu ngon để tiếp đãi.”

Mặc dù cả Vinh Ưng và Sơn Sinh đều gọi Thiện Tuấn Hải là Hải thúc, nhưng hắn không dám dùng thái độ tùy ý như đối với Nghiêm Sơn Sinh để đối diện với Vinh Ưng.

Đối với Thiện Tuấn Hải mà nói, thân phận của Vinh Ưng chính là công tử Hầu phủ, bởi vậy, cung kính gọi đối phương một tiếng Cửu gia cũng không có gì là quá.

Mà trước giờ, đối phương cũng chưa từng ngăn cản hắn dùng cách xưng hô "cung kính có thừa, thân mật không đủ" này để gọi, điều này càng chứng minh, ở trong lòng Vinh Ưng, gia đình của bọn họ không đáng để hắn hạ thấp thân phận mà đối xử.

Kỳ thật, ngay từ đầu, Thiện Tuấn Hải cũng muốn tạo mối quan hệ tốt cùng đứa con trai độc nhất này của Vinh Tín, nhưng sau khi ở chung một chỗ thì phát hiện ra, bọn họ là hai người đi trên hai con đường khác nhau, không thể nào với đến.

"Không được, Phủ châu còn có rất nhiều việc cần xử lý.

Hôm nay, ta đến đây cũng chỉ vì muốn xem tình hình của mọi người, nếu mọi người đều bình an, không có việc gì, thì ta cũng nên trở về."

Thật ra, Vinh Ưng cũng muốn ở chung với tiểu bạch thỏ lâu một chút, đáng tiếc, hiện tại lưu dân ở Thanh Châu vẫn là một tai họa ngầm, chuyện này can hệ tới tiền đồ của cha hắn, cho nên, hắn thật sự không có thời gian để lãng phí vào những việc vặt vãnh ở nơi này.

"Có điều, trước khi tới đây, cha ta đã dặn đi dặn lại, nếu có thể được, bảo ta nhất định phải mang hai con dê từ chỗ Hải thúc ngươi mang về.

Những ngày mùa đông thế này, người thật sự rất thèm ăn thịt dê của nhà các ngươi."

Lúc trước, mặt sông đều bị đóng băng, mà từ huyện Bá Giang đến phủ châu Thanh Châu nhất định phải đi qua sông, cho nên, gió tuyết phong tỏa đường đi trong bao lâu, thì cũng bấy lâu Vinh Tín không ghé Thiện gia ăn thịt heo, dê.

Cái này đúng là làm khó người có tâm hồn ăn uống như hắn.

“Được, ta lập tức đi chọn vài con dê thật ngon để mang tới.”

Thiện Tuấn Hải cười gật đầu.

Tuy trong đợt tuyết này, trời lạnh đã làm c.h.ế.t một số heo và dê, nhưng bởi vì bọn họ đã phòng bị từ trước, cho nên vẫn còn một số còn sống.

Vinh Ưng mở miệng muốn hai con dê, hắn đương nhiên có thể đáp ứng.

"Lúc trước, nhà ta có tích trữ một ít lương thực, chủ yếu là dùng cho gia súc ăn.

Nhưng bởi vì trời lạnh, gia súc c.h.ế.t một số lượng lớn, cho nên số lương thực dự trữ trong nhà có chút dư thừa."

Thiện gia là những người chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng từ rất sớm.

Bởi vì trong nhà mở trang trại chăn nuôi, nên lương thực trong nhà vốn dĩ cũng nhiều hơn những nhà bình thường, còn vì biết trước sẽ có bão tuyết, nên số lương thực được chuẩn bị từ sớm lại càng nhiều hơn.

Có điều, cho dù chuẩn bị đầy đủ, thì bọn họ cũng không thể khống chế chuyện sống c.h.ế.t của mấy con gia súc.

Thay vì giữ đống lương thực đó lại, để đến mốc meo, thôi thì hào phóng lấy ra, quyên góp cho triều đình, điều này vừa có thể giúp Vinh Tín một tay, lại có thể giúp Thiện gia có được thanh danh tốt.

“Hải thúc đại nghĩa!”

Vinh Ưng nở nụ cười, biểu tình nghiêm túc hơn nhiều, nhìn Thiện Tuấn Hải vô cùng tôn kính.

Tuy cha hắn đã chủ định mở kho lúa, nhưng trước khi lương thực cứu tế của triều đình đến, số lương thực này chẳng khác gì muối bỏ bể, chỉ có thể miễn cưỡng trấn an tinh thần hoảng loạn của người dân thôi.

Lúc này, có thể nói là thời điểm hắn ưu sầu về chuyện lương thực nhất.

Thiện Tuấn Hải đưa lương thực đến, chưa chắc có thể giúp Vinh Tín giải quyết mọi phiền toái, nhưng xem như là người đi tiên phong, có thể coi như là tấm gương tốt cho cái đám phú thương dự trữ lương thực nhưng đến c.h.ế.t cũng không chịu đưa ra kia.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 194: Chương 194



“Đợi xử lý công vụ xong, ta sẽ tới đón Phúc Bảo muội muội đến phủ châu làm khách.”

Vinh Ưng lên ngựa, đội ngũ lúc rời đi nhiều hơn lúc đến rất nhiều, hơn 10 xe lương thực, cộng thêm đám người Thuận Tam bị kéo theo sau xe, trùng trùng điệp điệp.

Cũng may, những người hắn mang theo đều là những tinh binh trên tay mang theo vũ khí, nếu không, lúc này mà mang theo lương thực thì chẳng khác nào viết cho thiên hạ thấy mấy chữ ‘ta là con dê béo bở, mau tới cướp ta đi’.

Phúc Bảo vẫy tay chào Vinh Ưng, vừa ngoan ngoãn, vừa lanh lợi.

Nàng không biết chuyện Vinh Ưng coi nàng như thỏ tuyết, đối với nàng mà nói, Vinh Ưng xuất thân tốt như vậy, lớn lên lại xinh đẹp, khó tránh khỏi tính tình có chút cao ngạo, nhưng cũng không khiến người khác khó tiếp cận.

Nhưng nếu nàng biết suy nghĩ trong lòng đối phương, có lẽ sẽ trực tiếp nhảy dựng lên, hung hăng đá vào chân của hắn, cho hắn biết, con thỏ nóng nảy này muốn cắn người.

Trong đầu Thiện Tuấn Hải luôn đề phòng với các sinh vật giống đực xung quanh con gái mình, nghe Vinh Ưng mở miệng mời con gái bảo bối của hắn đến phủ châu làm khách, lập tức nghi ngờ Vinh Ưng có ý đồ hiểm ác.

Với hắn mà nói, so với Nghiêm Sơn Sinh, Vinh Ưng càng không thể xứng đôi với con gái của hắn.

Tuy trong lòng Thiện Tuấn Hải, có gái của hắn là đệ nhất thiên hạ, nhưng hắn cũng rất rõ ràng rằng, xét cho cùng, Thiện gia cũng chỉ là một gia đình có chút tiền bạc, ở chốn nông thôn này, gia đình hắn là gia đình cực kỳ giàu có, nhưng nếu so với ở kinh thành, thì họ chẳng là gì cả.

Đối với thế gia đứng đầu như Hầu phủ, cho dù Vinh Ưng chỉ là con thứ do vợ lẽ sinh ra, dù không được yêu thương, thì cũng tôn quý hơn bọn hắn rất nhiều.

Gả cho người như vậy, cả đời đều phải cam chịu.

Đó là còn chưa nói tới chuyện phụ thân của Vinh Tín là đại quan nhị phẩm, Vinh Tín lại có tiền đồ rộng mở, là con trai duy nhất do vợ cả của Vinh Tín sinh ra, tuyệt đối không có khả năng Vinh Ưng sẽ cưới con gái của hắn, mà hoàng hoa khuê nữ thì không thể làm thiếp, nếu Vinh Ưng coi trọng Phúc Bảo, con gái bảo bối của hắn cũng chỉ có thể là một thông phòng mà thôi.

Cho dù, Vinh Tín thích đứa con gái này của hắn, ra sức dẹp bỏ dị nghị, cho phép con trai độc nhất của mình cưới Phúc Bảo làm vợ, thì ở hậu trạch, Phúc Bảo vẫn sẽ gặp phải sự bất mãn của mẹ chồng, của thái bà bà và của thái thái bà bà.

Cuộc sống như vậy, bề ngoài thì có vẻ rạng rỡ, nhưng bên trong không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực.

Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nhưng chỉ cần tưởng tượng thấy con gái bị người khác hành hạ, Thiện Tuấn Hải không nhịn được chua xót, đau lòng.

Hắn không muốn lợi dụng con gái để có vinh hoa phú quý, cũng tuyệt đối không để con gái kết hôn hay là có quan hệ gì với Vinh Ưng.

Cho nên, hai đứa nhỏ này, tuyệt đối không thể được.

Lúc này, Thiện Tuấn Hải nhìn về phía Vinh Ưng, ánh mắt mang theo vài phần cảnh giác.

Hắn đã nghĩ kĩ rồi, trước khi chuyện hôn nhân của con gái được quyết định, hắn tuyệt đối không để con gái rời khỏi thôn, đến cái phủ châu gì đó.

Cho dù chính miệng Vinh Tín mời, cũng tuyệt đối không được.

Chuyện qua lại của hai đứa nhỏ này, tốt nhất là cắt đứt ngay từ lúc còn chưa xảy ra chuyện gì.

Sau khi tiễn người đi, người Thiện gia ở bên ngoài chịu lạnh cuối cùng cũng có thể vào nhà.

Thiện Tuấn Hải nhìn Nghiêm Sơn Sinh đang đi cạnh con trai, không biết vì cớ gì, sau khi Vinh Ưng xuất hiện, hắn lại cảm thấy tên tiểu tử thúi lòng lang dạ thú, luôn hăm he ý đồ với con gái của hắn này, cũng đẹp trai, thông minh, sáng sủa, là một đứa trẻ tốt.

“Lúc trước, xe ngựa mà Vinh gia công tử mang đi chứa bao nhiêu lương thực chứ? Thiện gia này không nghĩ tới chuyện dùng lương thực để cứu giúp thân thích, ngược lại, lại còn đưa đến chỗ quan lớn để tạo dựng quan hệ, thật là không có chút nhân tình nào.”

Nhìn thấy tuyết đã ngưng, đợi băng tuyết hoàn tan tan ra, những thôn dân lúc trước còn đoàn kết vượt qua thiên tai, lúc này lại bắt đầu có suy nghĩ riêng của mình.

Bọn họ không có nhiều lương thực như Thiện gia, lúc trước, những thân thích sắp c.h.ế.t đói tới cửa cầu xin, họ cũng chỉ dám cho một ít.

Ai cũng không biết thì ra Thiện gia còn cất giữ nhiều lương thực như vậy, nếu Thiện gia thực sự có lòng tốt, lúc ấy hoàn toàn có thể mang lương thực ra đóng góp, ít nhất cũng có thể giúp cho thân thích của họ được ăn no.

“Được rồi, cho dù là nhiều lương thực thì cũng là của nhà người ta, chẳng lẽ con gái nhà ngươi gả được vào chỗ tốt, thì ta có thể bắt buộc ngươi nhường con rể của ngươi cho con gái ta à.”

Cũng may, những người đỏ mắt ganh tị đó cũng chỉ là số ít, hơn nữa, đa số mọi người cũng chỉ là nói ra cho bõ tức thôi, chứ thật sự bảo họ chạy tới trước mặt người Thiện gia để nói, da mặt của bọn họ cũng chưa dày đến thế.

Chuyện Thiện gia quyên tặng hơn một ngàn cân lương thực đã tạo nên một trận sóng nhỏ ở trong thôn.

Đa số người trong thôn vẫn là tốt bụng, bọn họ cũng biết, nếu lúc trước không phải Thiện gia nhắc nhở họ dự trữ lương thực, thì có lẽ bọn họ cũng sẽ giống những người ở các thôn lân cận, đã sớm bán hết lương thực trong nhà ra bên ngoài lúc giá lương thực tăng cao, tuyệt đối sẽ không thể trải qua những ngày lành như hiện tại.

Thiện gia quyên góp lương thực, bọn họ cùng lắm tiếc giùm Thiện gia số lương thực đó, cảm thấy Thiện gia phải chịu lỗ một số lớn, chứ không nghĩ tới chuyện gì khác.

Mà tuyết đọng cũng bắt đầu tan dần, lương thực cứu tế của triều đình cũng tới nơi, mọi người lại sôi nổi bàn tán, không chỉ là chuyện Thiện gia quyên góp lương thực nữa.

Bỗng đến một hôm, một đạo thánh chỉ phá vỡ sự yên tĩnh của cái thôn trang nhỏ này.

Hôm đó, người Thiện gia còn ở trong phòng ăn cơm, Nghiêm gia và hai phòng khác của Thiện gia cũng chưa dọn về nhà của từng người, cả gia đình ngồi đầy cả hai bàn, vô cùng náo nhiệt.

Vốn dĩ chỉ có âm thanh nói chuyện với nhau, nhưng không ngờ, vừa mới ăn cơm không bao lâu, liền nghe được từng đợt âm thanh khua chiêng gõ trống, hình như là đang đi về phía nhà bọn họ.

Vốn dĩ, Tưởng bà tử muốn ra ngoài xem náo nhiệt, bà bưng bát cơm ra ngoài sân, nhìn xung quanh, thấy một đám ăn mặc như quan lại, dẫn đầu là một nam nhân da trắng, không có râu, trong tay cung kính nâng một ống cuốn màu vàng sáng, còn người đi theo sau, chính là Vinh Tín.

Cái màu vàng sáng kia trước giờ luôn là màu sắc bị cấm, trừ Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái tử, ai dùng đều bị coi là mưu phản.

Như vậy, cái cuốn ống màu vàng kia, dù Tưởng bà tử chỉ từng xem qua hí kịch cũng có thể đoán được, không thể nghi ngờ, đó chính là thánh chỉ.

Nam nhân không có râu kia có lẽ là công công, như vậy cũng có thể giải thích được nguyên nhân vì sao vị quan lớn nhất Thanh Châu như Vinh Tín lại đi theo phía sau lưng hắn cách một bước.

Bởi vì đối phương cầm thánh chỉ, cũng có nghĩa là thiên tử giá lâm.

“Ta, ai da a.”

Tưởng bà tử mềm nhũn hai chân, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Bát cơm trong tay rớt ra, lăn trên mặt đất, đồ ăn bên trong rơi vãi ra ngoài.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 195: Chương 195



Mấy con ch.ó nuôi để trông nhà thấy thế thì sung sướng, sủa vang vây quanh lão thái thái, soạt soạt, ăn những thứ tốt mà trước giờ chưa từng được ăn.

“Bang !”

Tưởng bà tử tát cho mình một cái thật mạnh, thánh chỉ kia là đi về phía nhà mình? Thiện gia mộ phần tổ tiên tỏa khói xanh, thánh chỉ tới nhà bà!

“Phúc Bảo, cục cưng ngoan Bảo Nhi, tiểu tâm can !”

Tưởng bà tử giọng điệu run rẩy, phản ứng đầu tiên chính là gọi cục cưng Bảo Nhi của mình ra để hưởng chút long khí của Hoàng đế lão gia.

Bà nghĩ, có lẽ là hệ quả của việc quyên góp lương thực trước kia, vốn dĩ bọn họ chỉ nghĩ đem một ngàn cân lương thực kia giúp Vinh Tín một tay, cũng không biết đối phương làm thế nào, liền kinh động đến thánh chỉ.

Bình tĩnh, bình tĩnh! Tưởng bà tử vừa mặc niệm trong lòng, vừa hít thật sâu.

Theo âm thanh khua chiên gõ trống càng lúc càng tới gần, tấm gấm màu vàng sáng kia càng thêm lóa mắt, Tưởng bà tử càng run rẩy lẩy bẩy.

“Mau ra đây, những người ở trong phòng lăn hết ra đây cho ta!”

Giọng nói Tưởng bà tử càng sắc bén, "Phúc Bảo nhi, cục cưng của nãi nãi, mau ra bái kiến hoàng đế lão gia nào." Lúc gọi đến Phúc Bảo, giọng điệu Tưởng bà tử trở nên ôn hòa, cho dù lúc này đang khẩn trương muốn chết, bà vẫn không quên thể hiện rõ sự bất công của mình.

Hoàng đế!

Người trong phòng đều nghe rõ, "Xoảng xoảng !" tiếng chén đĩa rớt trên mặt đất, xem ra không phải chỉ mình Tưởng bà tử thất thố.

“Gâu gâu!”

Mấy con ch.ó chưa ăn no nhảy vào nhà chính của Thiện gia, nghĩ đến hôm nay nhất định là ngày lành, người và vật nuôi đều hòa thuận vui vẻ.

Tri châu cùng Huyện lệnh huyện Bá Giang mang theo thánh chỉ đến thôn Bình Liễu, việc này chẳng khác nào b.ắ.n một phát đại bác vào mặt hồ đang yên ả.

Ngay cả những sản phụ vừa mới sinh, đang trong thời gian ở cữ, cũng không nhịn được mà mở cửa sổ nghe ngóng tình hình bên ngoài, không sợ mình bị đông lạnh chút nào, càng khỏi phải nói đến những thôn dân tay chân lành lặn, chỉ hận không thể vây chặt Thiện gia như nêm cối.

Tiếp nhận thánh chỉ là một việc lớn, chỉ với gian nhà chính của Thiện gia thì không thể sánh được với sự tôn quý của thánh chỉ, chính vì thế, người Thiện gia vội vàng chuẩn bị hương án, sau đó tắm rửa, thay những bộ quần áo tốt nhất của mình, thôn trưởng mở từ đường, nghênh đón thái giám truyền chỉ và các vị đại nhân vào bên trong.

Ở thôn Bình Liễu, Vương gia là thế gia vọng tộc, các dòng họ khác ở trong thôn cũng không lớn bằng, còn chưa lớn tới mức có thể xây một cái từ đường riêng, bởi vậy, ngay từ ban đầu, bài vị tổ tiên của người trong thôn đều đặt ở từ đường Vương gia, dần dần, từ đường của Vương gia đã không còn là từ đường của riêng Vương gia nữa, mà trở thành từ đường của cả thôn.

Bài vị tổ tiên của Thiện gia cũng được đặt ở đây, lấy từ đường làm nơi tuyên chỉ cũng không có gì quá đáng.

Tuy nói, chuyện vui hôm nay không có quan hệ gì với những người khác trong thôn, nhưng nơi ban chỉ là từ đường tổ tiên, đó là chuyện rất tốt, làm rạng danh cả từ đường.

Sau này, thánh chỉ cũng sẽ được đặt ở từ đường, tổ tiên của mọi người đều được hưởng ké vinh quang của tổ tiên Thiện gia, cũng có thể cảm thụ được một chút long khí để thêm phồn thịnh.

Vương trưởng thôn là người kích động nhất, ông không chỉ là thôn trưởng, mà còn là người nắm giữ chìa khóa của từ đường, có phong thánh chỉ này, sau này ông có thể hiên ngang trước mặt trưởng thôn của các thôn khác, thậm chí cũng có thể ung dung nói chuyện với những quan lại có phẩm cấp ở trấn trên và huyện thành.

Ông lão nhe răng cười tới mức muốn liệt miệng, giờ khắc này, ông hận không thể đem người Thiện gia thành tổ tiên để mà cung phụng.

Suy đoán của Tưởng bà tử không sai, thánh chỉ này quả thật là bắt nguồn từ số lương thực mà Thiện gia quyên tặng.

Sau khi biết được tình hình thiên tai ở Lan Giang, đầu tiên, Tông Khánh Đế liền chi ra ngân lượng và lương thực để cứu tế, nhưng muốn điều động số lượng lương thực lớn như vậy, cho dù là hoàng đế thì trong thời gian ngắn ngủi cũng không thể thực hiện được.

Nhất là một năm trở lại đây, Tấn triều xảy ra nhiều thiên tai, trừ bão tuyết ở Lan Giang làm ảnh hưởng đến việc cày bừa mùa vụ đông xuân, thì trước đó, vào mùa hạ, không ít địa phương ở phía nam phải chịu nạn hạn hán, lương thực thu hoạch được cũng chỉ đủ cung cấp cho dân bản xứ, số thóc dùng để đóng vào kho lúa của triều đình cũng không được nhiều.

Vinh Ưng là con cháu Vinh gia, thông tuệ đưa ra một biện pháp để tổ phụ trình lên trên, đó chính là lấy hành động của Thiện gia làm gương, khiến cho những thương gia giàu có đang dự trữ lương thực, tự nguyện hiến lương thực trong tay lên triều đình.

Thứ nhất, cho mọi người thấy bệ hạ thánh minh, nhân từ, bá tánh ủng hộ.

Thứ hai, cũng có thể nhân tình huống quốc khố đang thiếu lương thực, giúp triều đình giải quyết vấn đề khan hiếm lương thực này.

Giờ phút này, thánh chỉ tới, cũng đồng nghĩa với việc, biện pháp của Vinh Ưng đã được Tông Khánh Đế tiếp nhận.

Đám người Thiện gia sau khi chỉnh đốn xong, từng người một cung kính quỳ trước hương án.

Vị công công truyền chỉ đứng trước hương án, nâng trên tay là thánh chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết… Đặc biệt ban tên Tích Thiện gia, thưởng trăm lượng hoàng kim, một thanh ngọc như ý, khâm thử !".

Giọng nói của thái giám như tiếng gà bị bóp cổ, the thé, chói tai, nhưng lúc này chẳng ai để ý giọng nói của hắn có dễ nghe hay không, bởi vì ở trong lòng Thiện gia, đây chính là tiếng trời.

Lại nói tiếp, lần này Thiện gia quyên góp lương thực cũng không tính là nhiều, mấy trăm cân khoai lang đỏ phơi khô, mấy trăm cân bột xay từ vụn bắp và cùi bắp, còn có một ít gạo lẫn trấu, thô lương trộn lẫn tinh lương, dù sao cũng có thể lấp đầy bụng, lúc thiên tai thế này sẽ không ai so đo này nọ.

Chỉ với trăm lượng hoàng kim kia cũng đã đủ mua được số lương thực này, chưa kể, còn một thanh ngọc như ý vừa nhìn đã biết chất ngọc vô cùng cao quý, giá trị liên thành, cùng với việc được đích thân hoàng đế ban tặng danh hiệu Tích Thiện gia, có thể nói, đây chính là tấm bùa hộ mệnh, chỉ cần sau này Thiện gia không làm việc gì vì phạm luật pháp của Tấn triều, thì những người khác dù có đỏ mắt ganh tị với chuyện làm ăn của Thiện gia, cũng không thể dùng thủ đoạn với bọn họ được.

Vinh Ưng chỉ là muốn mượn lời tổ phụ để bộc lộ tài năng trước mặt hoàng đế, lại vô tình giúp Thiện gia một đại ân.

“Thiện lão gia, tiếp chỉ đi.”

Có thể được hoàng đế phái tới truyền chỉ, vị thái giám thân mình mảnh khảnh kia đương nhiên không phải là loại không có tầm nhìn.

Tuy rằng hắn vẫn cảm thấy, chỉ với thân phận địa vị của người Thiện gia, thì rất có khả năng chỉ được một lần duy nhất này là có thể liên quan tới hoàng tộc, nhưng hắn cũng không nghĩ tới chuyện sẽ coi thường đối phương, chọc phải một địch nhân tiềm tàng.

- Giải thích câu Mộ phần tổ tiên tỏa khói xanh.

đây là câu thành ngữ của Trung Quốc, ý nói những điều tốt lành bất ngờ kéo đến, một bước lên mây, có thể mang theo ý mỉa mai châm biếm.

Hết giải thích.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 196: Chương 196



“Hoàng ân vô biên, tạ chủ long ân.”

Người Thiện gia dập đầu 3 cái thật mạnh, sau đó, Thiện lão gia mới tiến lên, khom người, cúi đầu, cung kính tiếp nhận phong thánh chỉ từ trong tay thái giám.

Một phong thánh chỉ này không chỉ làm kinh động người thôn Bình Liễu, những người dân tin tức linh thông ở huyện thành và các huyện, trấn lân cận, cũng biết được việc Thiện gia được hoàng thượng chỉ đích danh khen thưởng, từng kẻ đều đỏ mắt ghen tị.

Vương Ý là người có đầu óc linh hoạt, chỉ cần liếc mắt một cái, liền biết thâm ý phía sau của hoàng thượng, không chút nghĩ ngợi, lấy hết số lương thực mà trong nhà có thể đưa ra xếp gọn gàng, ngay ngắn, nhân lúc mọi người còn chưa có phản ứng thì mua thêm một đợt lương thực với giá cao, sau đó, đến trao hơn vạn cân lương thực kia cho Vinh Tín, trước mặt vị thái giám truyền chỉ trước khi hắn hồi kinh.

Theo sau hắn, còn vài đám người tốp 3 tốp 5, nhưng những người đó chỉ có thể đưa ra số lương thực có hạn, không ai có số lượng nhiều như Vương Ý.

Nửa tháng sau, kinh thành lại đưa tới thêm vài đạo thánh chỉ, người quyên góp lương thực nhiều nhất - Vương Ý, ngoài việc được ban thưởng hoàng kim và ngọc như ý giống Thiện gia, còn được nhận một ân huệ mà rất nhiều thương hộ đều mơ ước, đó chính là chấp thuận cho đời sau của Vương gia được tham gia khoa khảo.

Theo luật pháp của Tấn triều, thương hộ không được phép tham gia khoa cử, rất nhiều phú hộ cho dù vàng bạc chất cao như núi, nhưng địa vị vẫn như cũ không thể bằng người làm quan.

Cũng vì xuất thân từ thương hộ mà chuyện ăn mặc, đi, ở có rất nhiều hạn chế, trong đó, có cả việc không thể tham gia khoa cử, nhằm hạn chế thương hộ dùng tiền bạc để thăng tiến vào triều đình.

Vương gia khác Thiện gia, Thiện gia kiếm tiền nhờ buôn bán heo dê, gà vịt nhưng vẫn thuộc về nông tịch, còn Vương gia lại buôn bán lớn, trong nhà có vài thương thuyền vận chuyển hàng vào nam ra bắc, sản nghiệp của nhà hắn, mặc dù ở Thanh Châu được coi là xếp chiếu trên, nhưng dưới mí mắt của người khác, dù hắn đã suy nghĩ rất nhiều cách, vẫn không thể để con cháu Vương phủ có thể tham gia khoa khảo.

Có thể nói, lần dâng lương thực này của Vương Ý, so với Thiện gia, còn đáng giá hơn nhiều.

Với việc tốt này, hắn thành công chạm vào nỗi khổ tâm của rất nhiều thương hộ, tin tức này nhanh chóng truyền đi, không chỉ có ở trong Thanh Châu, mà chỉ cần những thương hộ hiểu được nội tình bên trong, đều tận dụng hết khả năng của mình để thu mua lương thực từ nơi khác, sau đó lấy danh nghĩa quyên góp cho triều đình cứu tế nạn dân, mong muốn được như Vương gia, giúp tiểu bối trong nhà có được cơ hội tham gia khoa khảo.

Dễ như trở bàn tay, chuyện lương thực cứ như vậy liền được giải quyết, triều đình chỉ cần ban thưởng một chút không đáng kể, kèm với cơ hội khoa khảo cho con cháu thương hộ, không tốn một binh một tốt.

Mà những thương hộ quyên góp lương thực để đổi lấy cơ hội, lại càng mang ơn hoàng đế.

Là người đưa ra một cái ý kiến hay như vậy, Vinh Ưng thuận lợi để lại ấn tượng trước hoàng đế Tông Khánh.

“Phú Quý, nói xem ở Thanh Châu ngươi đã nghe thấy, nhìn thấy những gì.”

Trong điện Thanh Chính, một lão nhân tóc bạc đang ngồi trên long ỷ, vừa phê duyệt tấu chương, vừa hỏi thái giám bên cạnh.

"Sao trẫm lại cảm thấy, ngươi đi Thanh Châu một chuyến, người lại béo lên 3 vòng rồi.

Nếu trẫm nhớ không lầm, Thiện gia mà trẫm sai ngươi đi truyền chỉ nổi danh với thịt heo và dê, theo lời đồn, hương vị thịt heo của Thiện gia ngon hơn cả thịt heo đen của dị vực.

Nhìn bộ dạng của ngươi, lời đồn này có lẽ không sai nhỉ?"

Trên người Tông Khánh Đế không có quá nhiều khí thế uy nghi áp bức, giống như lúc này, khi ông mặc thường phục, nhìn qua chỉ giống như một lão nhân bình thường của một gia đình giàu có, hòa ái, dễ gần.

Thái giám hầu hạ bên cạnh biết rõ tính tình của lão hoàng đế, cũng biết hoàng thượng cũng không phải loại chủ tử bạo ngược thích tùy ý trừng phạt hạ nhân, cho nên những lúc ở chung, cũng có một chút thân cận.

“Quả đúng là bị bệ hạ đoán trúng, ở Thanh Châu, nô tài thật sự là đã ăn ngon tới mức nghiện miệng.”

Nếu người Thiện gia ở đây thì có thể nhận ra, vị công công đang đứng bên cạnh hầu hạ Tông Khánh Đế chính là công công đến truyền chỉ.

Chắc hẳn cũng có không ai có thể nghĩ đến, Tông Khánh Đế sẽ phái đại thái giám tâm phúc của mình đến truyền một đạo thánh chỉ không mấy quan trọng như vậy.

“Ồ?”

Vốn dĩ lời nói vừa rồi của Tông Khánh Đế chỉ là đùa vui.

Đại thái giám Phú Quý này đã hầu hạ bên cạnh ông từ lúc vừa mới đăng cơ, làm bạn với ông cũng đã hơn 30 năm.

Tay nghề của Ngự Thiện phòng có cái nào mà hắn chưa từng nếm qua, thậm chí, ngay cả những món ăn quý và lạ, phi tần hậu cung chưa chắc đã có phần, nhưng Phú Quý cũng có thể nhờ ân chủ tử là ông mà được ăn mấy miếng.

Dưới tình huống như thế, mà đối phương còn có thể khen mỹ thực Thanh Châu.

Vì thế, Tông Khánh Đế vô cùng tò mò.

“Đào xong cái hầm băng cuối cùng này, chúng ta sẽ cùng nhau quay về quê.”

Việc cứu tế của triều đình khiến cuộc sống của bá tánh dần đi vào quỹ đạo, những lưu dân ở miếu hoang cũng phải theo binh lính trở về quê hương của mình.

Đối với những lưu dân này mà nói, tuy trong lúc khó khăn, thôn dân thôn Bình Liễu đã giúp đỡ, cho bọn họ một ơn cứu mạng, nhưng quê hương chung quy vẫn là quê hương.

Đất đai, nhà ở của bọn họ đều ở nơi đó, mộ phần tổ tiên của bọn họ cũng ở đó.

Bây giờ, lương thực triều đình cứu tế đã đến rồi, thiên tai cũng đã giảm xuống, đương nhiên bọn họ phải quay về dọn dẹp nhà cửa, chỉnh đốn vườn tược bị hư hại của nhà mình.

Người trong thôn cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng sau mấy tháng ở chung, tự nhiên lúc này lại đột ngột tách ra, ít nhiều gì cũng có chút luyến tiếc.

“Về đi, về đi, sống cho thật tốt, chúng ta đừng có gặp lại nữa.”

Một ông lão ngồi trên ghế gỗ, thở dài, sau đó cười nói.

Đối với bọn họ mà nói, cả đời này, đoán chừng có thể ra khỏi thôn, thì nơi xa nhất mà bọn họ đi chính là trấn trên hoặc là nội thành.

Nếu có một ngày bọn họ lại gặp nhau, chỉ có thể là vì bên kia lại gặp thiên tai lần nữa, không thể không rời xa quê hương để chạy nạn.

Cho nên ông lão mới nói ‘đừng gặp lại’, mọi người bình an, yên ổn, đó mới là tốt nhất.

Những phụ nhân dễ mềm lòng thì lau nước mắt, lần từ biệt này, thật sự chính là vĩnh viễn.

"Nãi, con có chuyện muốn nói với người." Thiện Phúc Tài có chút ngượng ngùng, tìm gặp nãi nãi, hắn có chuyện muốn nói nhưng hình như rất khó mở miệng, lôi lôi kéo kéo nửa ngày, cuối cùng vẫn chưa nói được rốt cuộc hắn muốn nói cái gì.

Gần đây, Tưởng bà tử ngày càng bận rộn, bởi vì thời tiết dần chuyển tốt, tiệm ăn Thiện gia đã lâu không mở cửa nay lại đông khách.

Có lẽ vì một thời gian dài không được ăn món ăn của Thiện gia, lúc này chuyện làm ăn của tiệm so với lúc mới khai trương còn muốn hưng thịnh hơn.

Mà bên phía trang trại chăn nuôi, bão tuyết đã làm c.h.ế.t không ít heo, dê, gà, vịt.

Lúc này, hơn một nửa số chuồng đều để trống, bà còn phải đi khắp nơi mua heo, dê, gà, vịt con về, lấp đầy những cái chuồng trống đó.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 197: Chương 197



Thời điểm này, bà quả thật không có thời gian rảnh rỗi để nghe cháu trai mình lải nhải, dài dòng.

"Có chuyện gì, nói mau đi." Cũng không phải cục cưng bảo bối của bà, đối với cháu trai, Tưởng bà tử không thể có kiên nhẫn như vậy.

"Chính là, chính là chuyện hôn sự của con." Nhìn thấy nãi nãi đã mất hết kiên nhẫn, Thiện Phúc Tài mới mở miệng nói.

Thấy quả thật cháu trai giữ mình lại không phải vì chuyện nhỏ, Tưởng bà tử kiên nhẫn hơn rất nhiều: "Thế nào, con đã có cô nương hợp ý mình?" Lúc trước, từng có bà mai đến, muốn bàn về hôn sự của cháu trai út này, người được chọn cũng không tồi, là cháu gái của gia đình địa chủ thôn bên cạnh, Tưởng bà tử cũng đã hỏi thăm qua, tính tình của cô nương kia không tồi, bộ dáng cũng đoan trang.

Chỉ có điều, sau khi bà nói chuyện này với con trai thứ hai, thì liền bị cháu trai út lấy lý do nhị đường ca chưa thành thân, hắn cũng không vội vàng, để cự tuyệt.

Thấy cháu trai út không có ý định kia, Tưởng bà tử cũng không miễn cưỡng, tạm thời gác lại chuyện hôn sự của đứa cháu trai này sang một bên.

Lúc này, xem ra, đối phương đã có người trong lòng.

“Chính là, chính là……”

Mặt Thiện Phúc Tài giống như tôm vừa luộc, đỏ kè, phừng phừng như muốn nổ tung bất cứ lúc nào.

"Được rồi, cứ làm như mình là tiểu cô nương vậy, chẳng có chút khí khái đàn ông nào cả." Tưởng bà tử thấy cháu trai xấu hổ như vậy, lại mất hết kiên nhẫn.

Đối với Tưởng bà tử mà nói, nam nhân thì phải như Sơn Sinh vậy đó, vừa cao vừa khỏe, vô cùng có khí phách nam nhân.

Bà cũng không nghĩ tới, lúc Nghiêm Sơn Sinh ở trước mặt cháu gái mình thì có bộ dạng như thế nào.

Ở lúc Nghiêm Sơn Sinh với cháu gái còn chưa có chuyện gì rõ ràng, thì bà đã dồn tất cả sự thiên vị của mình lên đứa cháu rể vô cùng vừa ý này.

Lúc này, trong lòng của bà, cháu trai gì đó, thật sự không có vừa mắt bằng cháu rể đâu.

"Con để ý một cô nương." Thiện Phúc Tài cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Nói ra những lời này, hắn thật sự rất xấu hổ.

"Để ý cô nương nhà nào?" Tưởng bà tử rất tin tưởng ánh mắt nhìn người của đứa cháu trai này.

Hắn không giống với người mẹ hồ đồ của hắn, lại còn cơ trí hơn người cha thành thật của hắn một phần.

Cô nương mà hắn để ý, tuy Tưởng bà tử không biết là cô nương nhà ai, nhưng cũng đã có vài phần hài lòng.

"Theo lẽ thường, việc hôn nhân của con là do cha mẹ con quyết định." Dù sao, Thiện gia cũng đã phân gia, hôn sự của Mai Nương với Lan Nương bị bà chen ngang, tuy rằng lúc ấy có nguyên nhân là vì Vương Xuân Hoa không làm được, nhưng ít nhiều gì cũng khiến bà mang tiếng là quá dài tay.

Bây giờ, nếu bà lại bỏ qua Vương Xuân Hoa mà xử lý hôn sự của cháu trai, dựa vào hiểu biết của bà đối với đứa con dâu kia, chỉ sợ đối phương sẽ lại làm một trận ầm ĩ.

Cho nên, bà nghĩ, tốt nhất vẫn là để cháu trai tự mình nói chuyện với nương của hắn.

Chỉ cần cô gái đó không có vấn đề gì, Vương Xuân Hoa có lẽ cũng sẽ không làm trái tâm ý của con trai bảo bối nhà nàng.

"Sao vậy, cô nương kia có vấn đề gì sao?" Không đúng! Tưởng bà tử nhìn bộ dạng khó xử của cháu trai, nhíu mày.

Nếu cô nương kia có ngoại hình, xuất thân và nhân phẩm tốt, thì cháu trai của bà hoàn toàn không cần phải bỏ qua nương của hắn, lại trực tiếp đến tìm tổ mẫu là bà.

Bà nghĩ, có thể cô nương kia có khúc mắc gì đó, khiến cho cháu trai cảm thấy, nương của hắn nhất định sẽ cự tuyệt việc hắn cưới cô nương đó.

Nghĩ vậy, Tưởng bà tử liền cảm thấy tò mò, rốt cuộc cô nương mà cháu trai mình thích là người như thế nào.

"Chính là Hòe Hoa, cháu gái lớn nhà Lão Căn thúc." Lão Căn thúc trong miệng Thiện Phúc Tài chính là người đứng đầu đám lưu dân ở miếu hoang, cũng chính là người quyết định để đám nam nhân đi liều mạng với đám người Thuận Tam.

Còn Hòe Hoa là con gái của đại ca Bạch Lão Căn.

Trước khi chạy nạn, cả nhà đại ca hắn vì muốn tiết kiệm lương thực nuôi mấy đứa con, đều c.h.ế.t đói.

Trên đường chạy nạn, đệ đệ nhỏ nhất của Bạch Hòe Hoa cũng không chịu nổi cái rét lạnh, sau một trận phong hàn, cũng đã c.h.ế.t yểu.

Bây giờ, cả nhà đó chỉ còn mỗi mình Hòe Hoa, đi theo tam thúc Bạch Lão Căn.

Đây là cô nương đáng thương, cha mẹ duyên đạm, tỷ muội duyên bạc, đối với một số người mà nói, đây chính là một cô nương cứng cỏi, kiên cường.

Nhưng trùng hợp, Vương Xuân Hoa lại là một nữ nhân mê tín, nàng luôn có khúc mắc với Nghiêm Sơn Sinh, càng khỏi nói tới chuyện Bạch Hòe Hoa không cha mẹ, không tỷ muội, là đứa nhỏ mồ côi phải đi theo thúc thúc sống qua ngày, chỉ sợ trong lòng Vương Xuân Hoa đây là thiên sát cô tinh, khắc phu khắc tử.

Làm sao có thể nguyện ý để con trai cưới một nữ nhân như vậy.

"Việc này coi bộ không dễ." Tưởng bà tử cũng có chút ấn tượng với cô gái kia, bà nhớ rõ, cô gái đó tướng người gầy gò, ngăm đen.

Ở tuổi của Phúc Tài, không phải là kiểu cô nương không được yêu thích nhất sao?

"Hòe Hoa tốt lắm, chăm chỉ làm việc, cho dù gặp phải nhiều đả kích như vậy nhưng vẫn luôn lạc quan.

Con thích một cô nương như thế." Thiện Phúc Tài biết nương của hắn thương hắn, nhưng đôi khi, hắn cũng không thể chịu nổi việc nương của mình cứ suốt ngày than vãn, oán trách, luôn cảm thấy cha hắn có lỗi với bà ấy, cảm thấy đại tỷ, nhị tỷ có lỗi với bà ấy, cảm thấy nhà mẹ đẻ phụ bạc bà ấy, nhưng trước giờ bà ấy lại chưa từng nghĩ tới việc thay đổi chính bản thân.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân này, mà Thiện Phúc Tài thích những nữ tử có tính cách cứng cỏi, kiên cường, không thể quật ngã.

Mà Bạch Hòe Hoa lại cho hắn cảm giác như vậy.

Nhưng Thiện Phúc Tài cũng biết nương của hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên mới tìm tới lão thái thái mà tâm sự.

Không bao lâu nữa, những người ở miếu hoang đó phải theo quân đội về quê nhà của họ, nếu bỏ lỡ lần này, thì cả đời này, hắn với Bạch Hòe Hoa sẽ không nên duyên.

"Con để ta suy nghĩ một chút." Tưởng bà tử có chút đau đầu, chuyện này rồi lại đến chuyện kia, đúng là không để cho bà bớt việc.

Giúp cháu trai, Vương Xuân Hoa sẽ đến làm loạn.

Không giúp cháu trai, Tưởng bà tử lại cảm thấy cháu trai có chút đáng thương.

"Cái thứ vô dụng, toàn gây phiền toái cho ta." Nghĩ tới đau đầu, Tưởng bà tử hung hăng đ.ấ.m vào lưng cháu trai, sau đó trừng mắt liếc hắn một cái.

"Cảm ơn nãi, con biết nãi là tốt nhất." Thiện Phúc Tài toét miệng, không biết là do quá đau, hay là đang cao hứng.

Dù sao hắn cũng hiểu, nếu nãi đã nói như vậy, chính là cho thấy bà sẽ để tâm đến chuyện của hắn,.

"Tạm thời đừng nói gì với nương của con, nhưng cũng nên nói với cha con một tiếng.

Mấy ngày nay, hắn cũng đang buồn vì chuyện hôn sự của con." Dặn dò cháu trai nhỏ một câu xong, Tưởng bà tử nhanh chân đến tiệm ăn.

Trên đường đi, bà thở ngắn than dài, con cháu nhiều thật khiến người ta lo lắng.

Chuyện cháu gái thứ hai còn chưa xong, cháu trai nhỏ lại tìm cho bà một cái phiền toái.

Sau này, còn có hôn sự của cháu trai thứ hai nữa.

Chuyện nào cũng khiến người ta lo lắng phát sầu.

- Giải thích, Thiên sát cô tinh là sao chiếu mệnh của một người, nghĩa là cứ ở gần ai thì người đó chết.

Hết giải thích.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 198: Chương 198



Quả nhiên, Phúc Bảo nhi của bà vẫn là ngoan nhất, không cần bà lo lắng cũng đã chọn được một hôn phu đáng tin cậy, không hổ là bảo bối tâm can của bà, không bao giờ khiến bà phải đau đầu.

Nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, bụ bẫm của tiểu tâm can mình, tâm tình Tưởng bà tử tốt hẳn lên, cũng không thở dài nữa, mà vừa đi đường, vừa hăng hái hát một bài đồng dao.

“Các ngươi làm cái gì vậy?”

Một đám người đang vây quanh tiệm mỳ Hoàng Dương của Lý gia ở trấn trên, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong, nhỏ giọng bàn tán.

Còn người trong nhà thì đang hoảng sợ, nhìn đám nha lại vừa tới cửa, hét to phản kháng.

“Còn trốn tránh nữa, ta đánh c.h.ế.t ngươi.”

Nhóm nha lại cũng không phải hiền lành, bọn họ biết Lý gia phạm tội gì mới bị bắt, làm sao có thể mềm lòng với những kẻ như thế.

“Oan uổng quá đại nhân, tiểu nhân thật sự oan uổng.”

Cả trai lẫn gái Lý gia đều không thể trốn, từng người một trên mặt đất, tựa hồ không biết họ bị nha lại bắt vì cớ gì.

"Đi mà nói với Huyện lệnh đại nhân.

Những phỉ tặc đó đều đã khai rồi, là các ngươi xúi bẩy bọn chúng đi cướp thôn Bình Liễu.

Các ngươi chính là đồng mưu với tên Thuận Tam kia."

Nha lại không nghe bọn hắn giải thích, cả cái gia đình này đều lương tâm thối nát.

Tốt xấu gì Thiện gia cũng là xuôi gia với họ, như thế nào lại kéo người khác xuống nước? Chẳng lẽ mọi người gặp xui xẻo, bọn họ mới cảm thấy vui vẻ sao?

Cuộc sống của thông gia không tốt thì có lợi gì cho bọn họ?

Hai vợ chồng già Lý gia, vợ chồng lão đại Lý gia, vợ chồng lão tam Lý gia, tất cả đều bị bắt lại.

Những đứa con của bọn họ may mắn thoát nạn, ôm chặt nhau, hoảng sợ nhìn tổ phụ mẫu cùng cha mẹ bị giải đi, một tiếng cũng không dám rên.

“Thuận Tam? Đó không phải là kẻ lúc trước vào cướp thị trấn chúng ta sao? Lý gia lại cùng thông đồng với bọn chúng?”

"Ai biết được! Người nhà này cũng chẳng phải dạng tốt lành gì.

Ngươi biết lão nhị của nhà họ không, nghe nói lúc trước bị thiếu lương thực, những người này không biết xấu hổ, chạy tới cướp sạch nhà đứa con thứ hai, trong nhà còn có thai phụ, mang thai đã 8 tháng, cứ như vậy bị dọa đến sinh non, đúng là tạo nghiệt mà."

Những người vây xem bàn tán rôm rả, nhìn người Lý gia bị giải đi, cũng không nghĩ đến việc cầu tình cho bọn họ, chỉ cảm thấy đối phương đáng bị như thế.

Trong thị trấn có nhiều người bị đám người Thuận Tam cướp đồ, nhưng đem tai họa đó ném sang người giàu có ở thôn khác, xét cho cùng, cũng chỉ vì cả nhà này tâm địa độc ác.

Cũng may, Lý lão nhị không học theo cha mẹ của hắn, còn có nhà vợ hết sức che chở.

Không có hai vợ chồng già này nhúng tay vào chuyện vợ chồng Lý lão nhị, cuộc sống của bọn họ có khi còn tốt hơn.

Không có ai chỉ trích Lý Hoằng Nhị bất hiếu, bởi vì nguyên nhân mà những người Lý gia bị bắt đi chủ yếu là do bọn họ thông đồng cùng phỉ tặc.

Lúc này, nếu Lý Hoằng Nhị đứng ra tố cáo cha mẹ cướp lương thực của bọn hắn, thì cho dù bọn hắn là người bị hại, thì dư luận cũng sẽ không đứng về phía hắn, mà ngược lại, sẽ có rất nhiều trưởng bối sẽ đứng ra, yêu cầu hắn phải vì cha mẹ đã có công sinh thành và nuôi dưỡng hắn, mà cho cha mẹ và huynh đệ một phần nữa, nếu không thì chính là bất hiếu.

“Đi thôi.”

Thiện Tuấn Hải cũng có mặt trong đám người.

Bởi vì lúc này, thời tiết vẫn còn chút lạnh, mọi người đều mặc kín mít, Thiện Tuấn Hải che chắn chỉ để lộ ra nửa gương mặt, cho nên, không có ai nhận ra hắn.

“Vâng.”

Lý Hoằng Nhị đứng bên cạnh, thu hồi biểu tình phức tạp, gật gật đầu, theo đám người Thiện Tuấn Hải rời đi.

Đồi với hắn mà nói, duyên phận giữa hắn với cái nhà kia, cũng theo trận tuyết kéo dài này mà cắt đứt.

Xử lý xong chuyện của Lý gia, cả nhà Lan Nương cũng phải dọn đi.

Dù sao, nàng cũng là con gái đã xuất giá, không thể cứ ở nhà mẹ đẻ hoài, đây không phải là chuyện hay.

Không chỉ nhà Lan Nương, nhà của đại phòng và nhị phòng vốn dĩ chuyển tới vì nạn đói bão tuyết, cũng bị lão thái thái thông báo, chọn một ngày rồi ai về nhà nấy.

Nghiêm gia với Thiện gia cũng không phải thân thích, đương nhiên cũng không có lý nào tiếp tục ở lại Thiện gia.

Tuy rằng thực sự không muốn rời xa Phúc Bảo, nhưng Nghiêm Sơn Sinh vẫn cùng cha hắn đàng hoàng thu gọn hành lý nhà mình, chuẩn bị cùng nhà Thiện Lan Nương thuê một chiếc xe đẩy để chuyển đồ đạc về.

"Cái này là thuốc mỡ của huynh.

Đã nhiều ngày như vậy, nội thương của huynh hẳn là đã tốt lên."

Phúc Bảo đưa một lọ thuốc mỡ đặt vào tay Nghiêm Sơn Sinh, ánh mắt ngừng trên tấm n.g.ự.c vạm vỡ của hắn, hỏi ám chỉ.

Trước đó vài ngày, bởi vì chuyện thánh chỉ, trong nhà thường xuyên tới lui nhiều người, khiến cho Phúc Bảo là con gái Thiện gia cũng không được rảnh rỗi.

Ban ngày, nàng hầu như đều ở cùng nương của nàng trong nhà bếp nấu nướng, chuẩn bị thức ăn để tiếp đón khách nhân, tự nhiên cũng sẽ ít nói chuyện cùng Nghiêm Sơn Sinh.

Nàng còn nhớ rõ, lúc nam nhân này ăn vạ, trên khuôn mặt cũng chẳng có bao nhiêu điểm hợp tình hợp lý, cũng không biết qua đoạn thời gian ngắn này, tên đầu gỗ kia có linh hoạt thêm chút nào không.

“Không tốt, vẫn còn thương nặng.”

Nghiêm Sơn Sinh căn bản không bị thương, cái này không phải là vì muốn khiến Phúc bảo thương tiếc sao? Cho nên, dù đã nhận rất nhiều lọ thuốc mỡ từ tay Phúc Bảo, hắn vẫn kiên quyết lấy lý do mình bị thương không nhẹ để thoái thác.

“Ta cảm thấy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, không thể nào tốt lên được.”

Hắn nói vô cùng nghiêm túc, không nhìn ra được dáng vẻ chột dạ.

Trên thực tế, trong lòng Nghiêm Sơn Sinh lại hoảng loạn đến mức đáng thương.

Hắn nghĩ, mình nói như vậy, có phải Phúc Bảo sẽ càng thêm thương tiếc hắn hay không.

“Vậy huynh cứ từ từ mà dưỡng thương đi.”

Phúc Bảo giận quá hóa cười, lấy ra mấy bình thuốc mỡ mình đã chuẩn bị sẵn, nhét hết vào tay hắn: "Dưỡng cho thật tốt vào, từ từ mà dưỡng.

Mấy ngày nay, cũng đừng chạy lung tung, tránh cho nội thương lại tăng thêm."

“Đừng.”

Nghiêm Sơn Sinh thấy Phúc Bảo có vẻ thật sự tức giận, vội vàng ngăn nàng lại.

Lúc này, cho dù hắn có ngu thì cũng biết, biện pháp của cha hắn dạy không đáng tin cậy.

“Kỳ thật, cũng không đau như vậy.”

Lật tẩy lý do lúc trước mình thoái thác làm Nghiêm Sơn Sinh có chút chột dạ, giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ: “Lúc đầu vẫn có chút đau, nhưng chỉ cần muội cười nhiều một chút, trong lòng vui vẻ, tự nhiên ta cũng không thấy đau nữa.”

Đây là lời nói thật lòng của Nghiêm Sơn Sinh, hắn thích nhất là nhìn thấy Phúc Bảo cong mi mắt cười.

“Nói bậy! Ta cười mà có thể chữa lành vết thương sao?”

Lời này quá mức trắng trợn, Phúc Bảo cảm thấy nửa khắc trước Nghiêm Sơn Sinh còn chưa thông suốt, thể mà một lúc sau, hắn lại nói thẳng ra lời nói nhiều ái muội như thế, giống như là muốn phá vỡ bức màn che chắn giữa hai người.

Vẫn luôn chờ đợi thời khắc này, vậy mà lúc thời khắc này đến, Phúc Bảo lại có chút thẹn thùng.

“Có chữa bệnh được hay không thì ta không biết, ta chỉ biết, chắc chắn có thể trị được bệnh của ta.”

Nghiêm Sơn Sinh cúi đầu.

Hiện tại, hắn có thể nhìn thấy búi tóc và trâm cài hoa nhung trên đầu của Phúc Bảo, mười ngón tay nhỏ, mềm mại, trắng trẻo của Phúc Bảo đan vào nhau, có thể thấy được lúc này trong lòng của chủ nhân cũng không quá bình tĩnh.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 199: Chương 199



Nghiêm Sơn Sinh nuốt một ngụm nước miếng, đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn kia đang ở ngay trước mặt hắn, chỉ cần hắn đưa tay ra là có thể nắm được tay của nàng.

Trái tim thình thịch đập loạn xạ, Nghiêm Sơn Sinh từ từ đưa tay của mình tới gần, thử thăm dò ý của Phúc Bảo.

“Cái gì mà chữa bệnh với không chữa bệnh? Sơn Sinh, ngươi bị bệnh à, thế thì nhanh chóng uống thuốc đi.”

Thiện Tuấn Hải đi tìm con gái mình, thấy con gái bảo bối tâm can đang đứng chung một chỗ với con sói đuôi to, nói chuyện cái gì mà bệnh với không bệnh, tuy rằng đề tài này hắn không thèm để ý, nhưng Thiện Tuấn Hải cực kỳ để ý cái tên tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh này, nhanh chóng chạy tới, tách hai đứa trẻ này ra.

Bị Thiện Tuấn Hải làm gián đoạn, Nghiêm Sơn Sinh chắc chắn không thể thành công thể hiện tâm ý, nhanh chóng bỏ tay xuống.

Rất nhanh, hắn liền hối hận, chỉ vì mình không đủ quyết đoán.

Hắn hận không thể đập c.h.ế.t cái sự lằng nhằng, dông dài của mình lúc nãy.

“Hải thúc yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng để tìm thuốc uống.”

Từ trước tới nay, Nghiêm Sơn Sinh luôn không biết nói năng thế nào để biểu đạt tâm ý của mình.

Nhưng lúc này lại giống như được thần phật phù hộ, Phúc Bảo nghe hiểu được hàm nghĩa những lời nói ẩn ý của Nghiêm Sơn Sinh, khiến nàng vừa e thẹn vừa luống cuống, khuôn mặt ửng hồng vô cùng mê người.

Chỉ có mình Thiện Tuấn Hải nghe như lọt vào sương mù, cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ cái gì đó.

“Thế thì tốt, nếu có cần gì, cứ đến tìm Hải thúc giúp đỡ.”

Thiện Tuấn Hải cộc cằn nói, như thế nào hắn lại cảm thấy cái thứ thuốc mà hắn và tiểu tử thúi Nghiêm Sơn Sinh kia nói, căn bản là không cùng một thứ.

“Việc tốt trời ban, đại thiện nhân, ta tới chúc mừng các ngươi đây.”

Lúc ba người đang chìm đắm trong bầu không khí quái dị, thì bên ngoài lại ầm ĩ, phá vỡ cục diện bế tắc này.

Thiện Tuấn Hải nghe thấy những âm thanh khua chiêng gõ trống, đang hướng về phía nhà mình đi tới.

"Phúc Bảo, nương con đang tìm con kìa.

Sơn Sinh, ngươi đi giúp cha ngươi thu dọn một chút đồ đạc đi."

Trước khi đi, Thiện Phúc Hải lòng dạ hẹp hòi, cũng không quên tách hai đứa nhỏ ra.

Thiện Phúc Bảo đang hốt hoảng cuối cùng cũng không còn trừng mắt nữa, đôi mắt ẩn chứa nét xuân sắc của thiếu nữ quét qua Nghiêm Sơn Sinh, sau đó ngượng ngùng xoắn xít, đi về phía khác.

Nghiêm Sơn Sinh bị ánh mắt kia k*ch th*ch, thiếu chút nữa đã quên nhạc phụ tương lai còn đang đứng ở bên cạnh như hổ rình mồi, lè lưỡi ngoắc đuôi chạy theo.

Hắn nghĩ, lẽ nào đây là Phúc Bảo đáp ứng hắn? Chính là đáp ứng hắn sao?

"Đi đi đi".

Thiện Tuấn Hải không nhìn ra được hai đứa nhỏ liếc mắt đưa tình, hắn chỉ thấy Nghiêm Sơn Sinh y chang con sói đuôi to, ch** n**c miếng nhìn chằm chằm bóng dáng của con gái hắn, bộc lộ lòng lang dạ thú ra ngoài.

Thiện Tuấn Hải có chút sốt ruột, hận không thể lập tức đá m.ô.n.g cái thằng nhỏ mà ngày xưa hắn yêu thích nhất này, đuổi người ra khỏi nhà.

Âm thanh bên ngoài vang lên lần nữa, Thiện Tuấn Hải cảm thấy hơi bất an, túm c.h.ặ.t t.a.y Nghiêm Sơn Sinh, kéo ra ngoài nhà chính.

“Ai da, đại thiện nhân, ngươi có thể coi như là ta đến đây để báo cho ngươi một tin mừng.”

Một nữ nhân trang điểm giống bà mai đang đứng ở nhà chính, nói chuyện với Tưởng bà tử và Thiện lão gia.

Trong phòng còn có người của đại phòng và nhị phòng Thiện gia, vốn dĩ đều đang ngồi, thấy Thiện Tuấn Hải bước vào, tất cả đều đứng lên.

“Chưa vội mừng, ta còn chưa biết mình có chuyện vui gì mà.”

Thấy người trước mặt ăn mặc và trang điểm như bà mai, chân mày của Thiên Tuấn Hải khẽ chau lại.

Đối với hắn mà nói, bà mai xuất hiện, nghĩa là lại có chuyện bực bội sắp đến.

Quả nhiên, việc bà mai nói chính là việc Thiện Tuấn Hải luôn né tránh, hôn sự của con gái hắn.

“Vương Ý, Vương đại thiện nhân, chắc đại thiện nhân ngươi cũng biết.”

Lời này của bà mối có chút rối loạn, thiếu chút nữa tự mình làm rối mình.

Sau khi nhận được bảng hiệu nhà tích thiện, người xung quanh đều có thói quen gọi Thiện lão gia là lão thiện nhân, gọi Thiện Tuấn Hải là đại thiện nhân, mà trước đây, Vương Ý ở huyện Bá Giang vẫn luôn mang danh hào thiện nhân, hơn nữa lúc quyên góp lương thực, hắn cũng góp một phần, bây giờ có tới hai đại thiện nhân, bọn họ chỉ có thể dựa vào cái họ để phân biệt khác nhau.

"Vương gia có một công tử, năm nay vừa mười sáu, phong lưu phóng khoáng, hiếu thuận, khiêm tốn, phẩm chất tốt đẹp, cha lại có phong hào.

Lúc này, Vương đại thiện nhân biết nhà ngài có nữ nhi, đang tuổi hôn phối, dịu dàng, xinh đẹp, hiền huệ, đoan trang, trong lòng rất vừa ý, liền kính nhờ bà lão ta tời cửa làm mai cho hai đứa nhỏ."

Bà mai cười xán lạn, đối với bà, Vương gia và Thiện gia đều có danh ‘tích thiện’, gia cảnh hai nhà đều giàu có, sung túc, vô cùng xứng đôi.

Huống hồ, trước giờ, công tử Vương gia đều nổi danh là người thông tuệ, chỉ là lúc trước bị thương tịch làm ảnh hưởng, bây giờ hoàng đế đã ân chuẩn để con cháu Vương gia tham dự khoa khảo, công tử Vương gia chưa hẳn sẽ không có cơ hội làm rạng danh.

Bà suy nghĩ, Thiện gia chắc chắn sẽ rất hài lòng việc hôn nhân này.

Kỳ thật, nếu không có Nghiêm Sơn Sinh, nói không chừng Tưởng bà tử sẽ động tâm.

Dù sao nhà họ cũng không ít lần tiếp xúc với Vương Ý, có người cha như Vương Ý, đứa con của hắn chắc chắn sẽ không tệ.

Hơn nữa, nề nếp gia đình Vương gia cũng trong sạch.

Quả đúng là một mối hôn sự tốt.

Nhưng phía trước còn có một thanh mai trúc mã như Nghiêm Sơn Sinh, lớn lên rất hợp ý, nên những người tới sau đều khiến Tưởng bà tử có chút không hợp mắt.

“Giúp ta từ chối Vương gia đi, con gái ta đã có hôn phối rồi.”

Câu trả lời của Thiện Tuấn Hải khiến mọi người đều không ngờ tới.

Lữ Tú Cúc đứng bên cạnh, đang hận không thể thay Thiện Tuấn Hải đồng ý hôn sự này, nghe vậy liền há hốc mồm.

Tiểu yêu tinh có hôn phối? Sao đường đường là một đại bá nương như bà lại không biết gì hết vậy?

Nghe thấy câu nói của Hải thúc, trước tiên, Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy tâm mình lạnh đi một nửa.

Hắn biết mình với Phúc Bảo không có hôn ước, mà lúc này, Hải thúc lại khẳng định chắc chắn rằng Phúc Bảo đã có hôn phối, người đầu tiên mà Nghiêm Sơn Sinh nghĩ tới chính là nam nhân xinh đẹp như ‘hồ điệp’ kia.

Tâm tình thoáng chống sa sút, Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy vô cùng mờ mịt, nếu Phúc Bảo thực sự cùng nam nhân tên Vinh Ưng kia đính hôn, hắn nên làm cái gì bây giờ.

Đối với Nghiêm Sơn Sinh mà nói, Phúc Bảo đã ở một vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng hắn.

Nàng không chỉ là cô nương hắn thích, mà nàng còn là ánh sáng chiếu rọi tuổi thơ u ám của hắn.

Với một người mà mọi người tránh còn không kịp như hắn, lúc không ai muốn làm bằng hữu với hắn, chính là hai huynh muội Phúc Bảo với Phúc Đức đã không so đo những lời đồn đại vớ vẩn, đối đãi với hắn như người thân trong nhà.

Nói theo kiểu văn hoa, màu mè, thì đối với Nghiêm Sơn Sinh, hai huynh muội nàng đã cứu rỗi hắn.

Thời gian đặc biệt, những trải nghiệm đặc biệt, Phúc Bảo xuất hiện ở thời khắc thích hợp nhất, sẽ không bao giờ xuất hiện một cô nương thứ hai giống như Phúc Bảo, khiến hắn khắc sâu vào trong tâm trí.

Có đôi khi, càng là nam nhân thật thà thì càng ngang bướng, Nghiêm Sơn Sinh chính là người như vậy.
 
Back
Top Bottom