Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 180: Chương 180



Thứ nhất, mùa đông năm nay vô cùng lạnh, là điều kiện chế tạo băng lý tưởng, chỉ cần nấu tuyết thành nước, đổ vào trong khuôn đúc, chưa tới một ngày, là có thể đông lại thành băng.

Nếu có thể có một hầm băng thuộc riêng nhà mình, không chỉ có thể dự trữ băng đủ cho cả nhà dùng cả năm, mà còn có thể dư ra một phần, bán giá cao cho những nhà giàu sang phú quý có nhu cầu sử dụng băng.

Phúc Bảo đã tính toán qua, theo lẽ thường, số lượng băng chứa trong một hầm sẽ chiếm 1 phần 3 cái hầm đó, nếu muốn chứa đủ băng, bắt buộc hầm băng phải có sức chứa lớn.

Mà hầm băng ở thời cổ đại chủ yếu là dựa vào việc đào hầm ngầm, cho nên có thể nói, muốn xây dựng một cái hầm băng với kích thước tương đối, thì khối lượng công việc sẽ vô cùng nhiều, chỉ với mấy nam nhân trong nhà thì không thể chắc chắn rằng trong vòng 1 đến 2 tháng sẽ hoàn thành.

Bởi vậy, bọn họ hoàn toàn có thể lấy lý do thiếu nhân công, mời những lưu dân có sức lực đến giúp, vừa có thể cứu tế bọn họ, lại không quá mức nổi trội khiến người bên ngoài cảm thấy nhà mình coi tiền như rác.

“ Phúc Bảo à, đây là lúc nào rồi mà con còn nghĩ tới chuyện ăn uống được hả.”

Vương Xuân Hoa thực sự đau lòng, cảm thấy một cô nương tốt như Phúc Bảo lại bị hai vợ chồng tam phòng kia dạy hư rồi.

Hiện tại, tất cả mọi người đều đang sầu não chuyện lưu dân, còn con bé thì hay rồi, chỉ nghĩ tới việc ăn uống.

Đây không phải là đức tính mà một người con gái tốt nên có.

Nàng thực sự yêu quý đứa cháu gái Phúc Bảo này, không đành lòng để con bé sa ngã, tương lai bị nhà chồng ghét bỏ.

"Ngươi câm miệng đi.

Ngươi thông minh được như cục cưng Phúc Bảo của ta à? Cái thứ vô dụng, nghe chưa hiểu rõ mọi chuyện đã la làng la xóm! Tiểu tâm can của lão bà tử không tới phiên ngươi dạy dỗ."

Tưởng bà tử luôn tự hào với trí thông minh của cục cưng nhà mình, bị đứa con dâu Vương Xuân Hoa ngu ngốc tạt cho một gáo nước lạnh, ánh mắt lập tức không thể tốt.

"Cục cưng của ta là cô nương thông minh nhất trên đời này.

Người trong nhà có chuyện sầu não, con bé liền nghĩ ra hướng giải quyết.

Ngươi nói xem, các ngươi một đám làm ca ca, làm cha, làm bá bá, không cảm thấy xấu hổ, không thấy chột dạ à?"

Tiểu tâm can của bà thực sự quá đáng thương, nguyên một cái nhà đông đúc không ai nghĩ ra được chủ ý gì, mỗi ngày đều phiền con bé phải động não.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, Tưởng bà tử đã cảm thấy tủi thân thay cho cháu gái bảo bối của bà.

"Bảo Nhi cục cưng của ta đương nhiên là thông minh nhất rồi." Cũng là đối tượng bị hạ thấp giá trị, nhưng Thiện Tuấn Hải không cho rằng đó là nhục nhã.

Ngược lại, hắn còn xem đó là vinh quang, bởi vì cô nương thông minh đó chính là con gái của hắn.

Cả gia đình tuy rằng ai cũng có tâm tư riêng, nhưng vẫn có một điều không ngoại lệ, mọi người đều thích Phúc Bảo.

Không ai trong số họ có thể chán ghét nàng nổi, ngược lại, còn có vẻ vô cùng tự hào, giống như Phúc Bảo là tiểu cô nương thông minh nhất thế gian.

Sống ở thế giới này 14 năm, Phúc Bảo đã mơ hồ đoán được ‘bàn tay vàng’ mà lão thần tiên cho nàng là cái gì.

Ban đầu nàng còn lo lắng rằng, sự yêu thích của người nhà dành cho mình là thuần túy yêu thích nàng, hay là do sự ảnh hưởng của bàn tay vàng, nhưng bây giờ, nàng đã có thể mặt dày tiếp nhận tình yêu thương to lớn mà người nhà dành cho nàng, đây chính là gánh nặng ngọt ngào, cho dù lớn hơn nữa, nàng vẫn chấp nhận.

"Quả thật, cần phải xây một cái hầm băng.

Phúc Bảo sợ nhất là nóng, mà vào mùa hè, chúng ta còn phải vận chuyển thịt heo đến nhiều nơi, do đó, cần dùng rất nhiều khối băng.

Nếu nhà mình xây xong hầm băng, mỗi năm có thể tiết kiệm được khá nhiều chi phí mua băng.

Có thể nói là một công đôi việc."

Hơn nữa, một khi hầm băng được xây xong, bên trong còn có thể tận dụng để cất giữ những loại rau quả khó bảo quản, cục cưng Bảo Nhi cũng có thể ăn được những loại rau quả lúc trái mùa.

Cái này quả là một hòn đá trúng mấy con chim.

Thiện Tuấn Hải cẩn thận tính toán.

Lúc này, nếu thuê những lưu dân đó tới đào hầm, mỗi ngày chỉ cần dùng ít lương thực để trả công.

Để có được số lương thực này, thì nhất định, những lưu dân đó sẽ không lười biếng, trái lại, sẽ dốc toàn bộ sức lực để giúp bọn họ xây dựng hầm băng.

Mối làm ăn này, Thiện gia không những không chịu thiệt, mà còn kiếm được một khoản lợi nhuận lớn.

“Cuộc sống bây giờ ở thôn chúng ta tốt hơn xưa nhiều, có lẽ ngoài chúng ta, cũng sẽ có vài người muốn xây dựng một cái hầm băng nhỏ.”

Những nhà đó không cần xây một cái hầm băng quá lớn, chỉ lớn bằng một hai phần là đủ.

Cho dù những nhà đó keo kiệt bủn xỉn thế nào, chỉ cần bọn hắn phân tích cho họ hiểu được lợi ích của hầm băng, để họ nhận ra rằng băng dự trữ trong hầm băng có thể bán được giá tốt vào mùa hè năm sau, chắc chắn những người đó sẽ động tâm.

Mà những lưu dân đó cũng sẽ có việc làm để nuôi sống chính họ, không đến mức phải đói chết, sẽ không nghĩ tới việc phá phủ thành châu hay làm những chuyện g.i.ế.c người cướp của.

Thiện Tuấn Hải càng suy nghĩ càng cảm thấy đây quả là một biện pháp hay.

Quả nhiên, con gái của hắn chính là phúc khí mà ông trời ban cho hắn, gặp dữ hóa lành, hóa nguy thành an, tiểu phúc tinh trời ban.

Thấy mọi người trong nhà đều nhất trí, Phúc Bảo thở phào nhẹ nhõm, cũng không uổng phí mấy ngày nay tự mình phải suy nghĩ ra cái biện pháp này.

Nghiêm Sơn Sinh bên cạnh không nói gì, chỉ làm kẻ đứng xem, ánh mắt hắn không thể rời khỏi bóng dáng của Phúc Bảo.

Hắn cảm thấy, tiểu cô nương mà mình thích thật sự rất tốt.

Thứ lỗi cho vốn từ nghèo nàn của hắn, bởi vì Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy, bất cứ từ ngữ hoa lệ nào cũng không thể miêu tả được hết bộ dáng hiện tại của Phúc Bảo trong lòng hắn.

Đáng tiếc, hắn quá ngu ngốc, không chỉ thế, lớn lên còn không có được gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp.

Bây giờ, thấy Phúc Bảo thông minh như vậy, Nghiêm Sơn Sinh có chút tự ti trong lòng, hắn hoài nghi, liệu mình có thể xứng đôi với cô nương tốt như Phúc Bảo sao?

Chỉ là lúc này không ai để ý tới những trăn trở của hắn, bởi vì chuyện lưu dân, Thiện gia lại tiếp tục bận rộn.

“Gọi những nam nhân có thể làm việc trong nhóm của các ngươi tới đây.”

Hôm nay, đến lượt đám người Thiện Tuấn Hải canh cổng.

Nhân lúc những người già, phụ nữ và trẻ nhỏ đến xin lương thực, Thiện Tuấn Hải mở miệng nói với đám người.

Các lão nhân dẫn đầu sợ ngây người, sắc mặt trắng bệch nhìn Thiện Tuấn Hải, trong lòng cực kì thấp thỏm.

Bọn họ nghĩ, chẳng lẽ việc bọn họ che giấu việc trong nhóm người của mình có thanh niên trai tráng đã bị lộ?

Cũng không phải bọn họ cố ý lừa gạt, mà là dọc đường chạy nạn tới đây, bá tánh địa phương trên đường đối với thanh niên trai tráng lưu dân tránh như tránh hổ, bởi vì thanh niên trai tráng đối với người bình thường mà nói đồng nghĩa với sự uy h**p, cho nên, những lão nhân bọn họ đều có chung một suy nghĩ, một khi người dân thôn này biết được trong nhóm của họ có nam nhân trai tráng, e là sẽ đánh đuổi bọn họ ra thật xa thôn.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 181: Chương 181



Bọn họ vất vả lắm mới tìm được một cái miếu hoang để dung thân, tránh lạnh, sau mấy ngày sửa chữa, cái miếu cũng không tới mức chỗ nào cũng lọt gió.

Nơi này còn có một ngọn núi lớn với cây cối um tùm, lúc bọn họ không xin được lương thực thì cũng không tới mức bị c.h.ế.t đói.

Nghĩ đến chuyện bọn họ không thể ở lại nơi này nữa, đám người già và con nít đều vô cùng tuyệt vọng.

"Có muốn làm việc kiếm sống không? Một ngày ba cái bánh ngô, một củ khoai lang.

Các ngươi về hỏi ý kiến của bọn họ, có muốn làm hay không."

Số lương thực này đưa ra rất hợp lý.

Với số lượng này, không thể đủ cho một nam nhân ăn no bụng, nhưng pha thêm nước, trộn chung vỏ cây, mấy thứ linh tinh nấu lên, thì có thể chia cho người già và trẻ nhỏ có cái để lót bụng.

Cũng không phải Thiện Tuấn Hải keo kiệt, mà là trước khi hiểu rõ được ngọn nguồn của lưu dân, hắn không dám cho bọn họ ăn quá nhiều, nếu không, rảnh rỗi lại phát sinh thêm mấy chục người có ý xấu với thôn Bình Liễu, còn đều là thanh niên trai tráng, đây còn không phải là tự đào hố chôn mình à.

Mấy người già đều ngây người.

Bánh ngô, khoai lang! Bọn họ không có nghe nhầm chứ?

“Có, có có!”

Mấy người già dẫn đầu liều mạng gật đầu, cả đám người dùng hết sức lực của mình chạy nhanh về phía miếu hoang, sợ rằng chạy chậm thì Thiện Tuấn Hải sẽ đổi ý.

Bởi vì những người già chạy quá nhanh, mấy đứa nhỏ đi theo ăn xin bị bỏ lại tại chỗ, một đám nhỏ nhỏ, gầy gầy, dùng ánh mắt thấp thỏm sợ hãi nhìn đám người Thiện Tuấn Hải.

“Ăn đi.”

Cách bức tường băng, Thiện Tuấn Hải ném hai cái bánh ngô qua, bọn nhỏ nhặt được bánh ngô cũng không ăn, vừa nuốt nước miếng, vừa cất bánh vào, chuẩn bị mang về chia sẻ với người nhà.

Hai cái bánh ngô như vậy, thêm nước vào nấu lên, mỗi người ở miếu hoang đều có thể uống được một ít cháo ngô loãng, đây là mỹ vị khó có được lúc đang chạy nạn.

Nhìn mấy đứa nhỏ quá mức hiểu chuyện, Thiện Tuấn Hải thở dài, chỉ hy vọng lòng tốt của bọn họ không trao lầm người.

Những nam nhân ở miếu hoang nghe được trưởng bối trong nhà nói chuyện đều không dám tin tưởng, chỉ tới khi họ leo lên chiếc thang được bắc ngang qua tường băng để vào thôn, và nhận được một nửa tiền công của một ngày, mới ý thức được đây không phải nằm mơ.

“Thiện lão tam, ngươi muốn thuê những người này giúp nhà ngươi đào hầm băng thật à?”

Để cho lưu dân vào thôn không phải là việc nhỏ, nhất là khi những lưu dân được cho vào thôn đều là thanh niên trai tráng đang trong độ tuổi lao động, đối với người trong thôn, đây là một sự uy h.i.ế.p rất lớn.

Bởi vậy, lúc này, mặc dù rất sợ lạnh, nhưng người trong thôn vẫn không nhịn được mà vây quanh Thiện gia, một đám chen chúc nhau, muốn nhìn bộ dạng của những lưu dân chạy nạn đó một chút.

Đám lưu dân này, đa phần là những người từ 20 đến 30 tuổi, bởi vì đói khát, đa số bọn họ đều gầy da bọc xương, nhìn qua chẳng có chút uy h.i.ế.p nào.

Người trong thôn thấy vậy cũng không sợ hãi nữa, nhưng lại cảm thấy Thiện gia bỏ của ra thuê những nhân công như vậy thật sự không đáng, đám người này thì có thể làm được bao nhiêu việc?

"Ừ, mùa đông năm nay lạnh như vậy, nếu không dự trữ được băng thì thật là đáng tiếc.

Đào một cái hầm băng cũng không tốn bao nhiêu tiền công, nhưng có thể chứa được đủ lượng băng cho nhà mình dùng, nếu mà không dùng hết, thì mùa hè sang năm cũng có thể bán được với giá cao.

Vả lại, hầm băng cũng không phải là thứ dễ bị hư hại, nếu mà làm tốt thì cũng có lợi cho con cháu sau này."

Thiện Tuấn Hải cười, giải thích với những người trong thôn đang vây xem.

Nghe lời hắn nói, một số thôn dân cũng cảm thấy hứng thú, nhận ra được lợi ích của việc xây dựng hầm băng.

“Lão gia yên tâm, huynh đệ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Những nam nhân đó cầm mấy cái bánh ngô trên tay, vô cùng cảm động, nước mắt lưng tròng.

Sau khi bị người trong thôn nghi ngờ, hận không thể moi móc hết tim gan ra, chứng minh cho Thiện Tuấn Hải thấy khả năng của mình, sợ rằng mình sẽ mất đi công việc kiếm được miếng ăn này.

Đám nam nhân bọn họ muốn làm việc thì không thể để bụng đói, cho nên ba cái bánh ngô và củ khoai lang này, ít nhất có thể cất lại một nửa đem về cho người trong nhà, cộng thêm vỏ cây và cỏ dại, cơ hội sống sót của cả nhà cũng tăng lên nhiều.

Nhất là những ai trong nhà còn có người già và trẻ nhỏ, dạ dày của bọn họ rất yếu, khó có thể tiêu hóa được vỏ cây thô ráp, trong khoảng thời gian chạy nạn này, bụng của họ đều bị trướng lên, tay chân còi cọc, đây đều là dấu hiệu của việc dạ dày bị hư tổn, có được số thức ăn dễ tiêu hóa này, tỷ lệ sống sót của người già và trẻ nhỏ cũng sẽ cao hơn nhiều.

Người trong thôn không nói gì, nhìn mấy cái bánh ngô trên tay mấy lưu dân, nguyên liệu hẳn là từ bột ngô thô và cùi bắp.

Trước kia, người trong thôn cũng thường ăn cái này, chỉ là sau này, điều kiện mỗi nhà đều tốt lên, cho dù là ăn bánh ngô, cũng sẽ ăn loại bánh được làm từ bột ngô mịn, hoàn toàn từ hạt ngô.

Thứ bánh ngô trong tay lưu dân này, bọn họ không thèm để vào mắt.

Chỉ cần tốn ba cái bánh ngô, một củ khoai lang làm tiền công là có thể thuê một lưu dân tới đào giúp hầm băng cho nhà mình, mà hầm băng này lại có thể tạo phúc cho con cháu, hẳn là một việc mua bán có lời.

Một số người đầu óc linh hoạt còn nghĩ tới, mấy ngày nay tuyết lớn khiến nóc nhà có chút hỏng hóc, bắt đầu tính toán thuê những lưu dân này tới giúp nhà mình sửa chữa.

Giá thuê những lưu dân này cũng không cao, so với việc thuê người trong thôn tới giúp rồi lại phải mắc nợ ân tình, thì dễ dàng hơn nhiều.

Có điều, họ cũng không vội tìm người.

Những nam nhân bên ngoài có thể làm việc cũng chỉ có vài người, đều đã đến làm công cho Thiện gia.

Cho dù bọn họ muốn xây hầm băng như Thiện gia, thì cũng phải đợi đến khi Thiện gia hoàn thành.

Nhân cơ hội này, bọn họ cũng có thể cẩn thận quan sát những lưu dân kia, bằng không, lại tiền mất tật mang, đi tong mấy cái bánh ngô, đó cũng là lương thực nha.

Những lưu dân đó cũng xem như thuận lợi đến làm việc ở thôn Bình Liễu.

Mỗi buổi sáng, đúng giờ, sẽ có thôn dân bắc thang ra ngoài, cho phép những lưu dân này đi vào, tới buổi tối, lại dùng thang để đưa họ ra ngoài.

Có lẽ vì không muốn mất đi công việc này, nên những lưu dân đó đều dốc hết sức để làm việc, để ông chủ Thiện Tuấn Hải không tìm ra được bất cứ vấn đề gì.

Không ai có thể ghét một nam nhân thuần phác, tay làm hàm nhai, cho nên, tiền công mà Thiện gia trả cho những người này cũng tăng thêm một ít, lúc đầu được ba cái bánh ngô thì lúc này tăng lên 4 cái, khoai lang cũng thành 2 củ.

Bởi vì Thiện gia chân thành như vậy, nên những người đó càng thêm ra sức làm việc.

Người trong thôn có thói quen mạo hiểm gió tuyết, đi bộ đến nơi Thiện gia làm hầm băng, quan sát tiến trình làm việc của những lưu dân đó, cho nên đối với sự chịu thương chịu khó của bọn họ, ai nấy đều để tâm chú ý.

Sau Thiện gia, trong thôn lại có thêm 3 hộ khác muốn thuê lưu dân đến đào hầm băng.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 182: Chương 182



Dựa theo tiến độ làm việc của hai mươi nam nhân này, trong vòng một tháng, bọn họ không cần lo lắng đến việc không có thức ăn.

Có đôi khi, điều lưu dân mong cầu chỉ đơn giản như thế.

Mà đa số thôn dân thôn Bình Liễu đều là người lương thiện, sau khi chắc chắn những lưu dân tụ tập bên ngoài thôn là vô hại, cũng thả lỏng, không giám sát bọn họ quá chặt chẽ nữa.

Lúc những nam nhân kia quay về miếu hoang, sẽ có vài nhà cho bọn họ một ít quần áo và chăn đệm mà nhà mình không dùng đến nữa.

Cứ như vậy, mối quan hệ của hai bên dần dần thuận hòa.

Nhưng rất ít nơi có thể được bình an trong bão tuyết như thôn Bình Liễu.

Lúc trước, khi cửa thành của huyện thành bị phong tỏa, đã có một số lưu dân nhờ hối lộ mà lọt được vào bên trong, trong lúc nhất thời, cả huyện thành lầm than, lâm vào cảnh tăm tối.

Những lưu dân điên loạn, tàn ác kia canh giữ ngoài huyện thành lâu như vậy, mục đích chỉ có một, đó chính là chiếm lấy nhà cửa ấm áp, chiếm lấy lương thực của bá tánh huyện thành.

Sau khi cửa thành bị mở ra, toàn bộ lưu dân bên ngoài tràn vào, bá tánh huyện thành trong lúc không hề phòng bị, hoảng sợ, kinh hãi, chẳng khác gì cá nằm trên thớt.

Cũng may, Huyện lệnh huyện Bá Giang là do Vinh Tín một tay đề bạt, cũng coi như có chút năng lực, đã lập tức triệu tập nha dịch, còn phái người báo tin cho quân trại gần nhất, sau một ngày một đêm, lưu dân bên trong thành đã bị khống chế.

Nhưng cũng có những lưu dân đã có kinh nghiệm, sau khi cướp được lương thực, lập tức chạy ra ngoài cửa thành, cho nên, đợi sau khi bình ổn được cuộc náo động, số người bị bắt cũng không tới ba phần năm.

Bên trong huyện thành vô cùng bi thương.

Vách tường của những nhà sát bên đường đều có dấu vết bị đập phá, những mảnh gỗ từ những cửa sổ và cửa chính bị đập gãy đầy dẫy trên đường.

Lương thực như sinh mạng, những nhà bị cướp lương thực cũng chẳng thèm để ý tới chuyện tuyết đọng đầy đất, ngồi ở bậc thang nhà mình, tuyệt vọng gào khóc, kêu cha gọi mẹ.

Còn những nhà may mắn giữ được lương thực thì bị hù nát lá gan, sợ hãi cầm vũ khí bảo vệ lương thực, căn bản là không dám nhắm mắt.

“Thật đáng tiếc!”

Một đám lưu dân nhân cơ hội cướp được lương thực ra khỏi thành, nhìn số lương thực trong tay, vô cùng bất mãn.

Huyện lệnh huyện thành này phản ứng quá nhanh, làm hại bọn họ chưa cướp được bao nhiêu lương thực, đã phải vội vã rút lui.

Hơn nữa, bọn họ chỉ cướp được từ những nhà chả mấy giàu có, số lương thực trong tay này, nếu tính toán kĩ lưỡng thì cũng chỉ đủ để họ ăn trong 4 đến 5 ngày mà thôi.

“Đại ca, ngươi nói xem, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

Một nam nhân mỏ chuột, tai khỉ hướng về phía nam nhân cầm đầu, cao to lực lưỡng kia lấy lòng hỏi.

Đám người bọn họ gần 50 nam nhân, trừ việc nhìn qua có chút bẩn thỉu, còn lại đều không có điểm nào giống lưu dân, vừa nhìn đã biết là chưa từng bị bỏ đói.

"Còn có thể làm thế nào chứ.

Trừ huyện thành ra, xung quanh vẫn còn vài thị trấn, thôn xóm, chắc chắn người trong thôn sẽ có lương thực.

Đợi huynh đệ chúng ta ăn no bụng rồi, liền đến những thôn xung quanh thăm dò xem sao."

Nam nhân chép miệng.

Ngày mùa đông, gia súc, gia cầm mỗi nhà đều c.h.ế.t cóng trước khi bị làm thịt, cho nên, trong suốt cả quãng đường đi, hắn chẳng thấy được bóng dáng của một miếng thịt nào.

Mấy ngày nay, miệng của hắn vô cùng nhạt nhẽo, vô vị.

Hắn nghĩ, mấy nông hộ ở các thôn lân cận có lẽ vẫn còn nuôi vài con gia súc, đến lúc đó, hắn phải ăn một bữa cho thật đã ghiền.

Trên đường chạy nạn, người dễ c.h.ế.t nhất là người già và trẻ nhỏ, nhưng đáng tiếc là cho đến bây giờ, hắn lại không thấy được bóng dáng đứa nhỏ nào, nếu không, thịt con nít mềm mại tươi mới, ăn ngon không tả nổi.

Dưới tiết trời âm u, gương mặt nam nhân kia giống như ác ma bò từ dưới địa ngục lên, khiến lòng người sợ hãi.

"Hôm nay là 30 Tết, ông chủ tốt bụng, đã cho chúng ta một nồi bánh trôi nhân đậu hấp, còn có một nồi cháo thịt gà." Hôm nay, lưu dân ở miếu hoang vô cùng vui vẻ, sau thời gian dài sống trong u tối, lo lắng mấy ngày qua coi như bị quét sạch, bọn họ càng thêm quý trọng hạnh phúc không dễ gì có được này.

Mặc dù bọn họ đang sống trong cảnh chạy nạn, nhưng đối với bọn họ, đêm giao thừa 30 vẫn là một dịp vô cùng đặc biệt.

Nữ nhân cùng mấy đứa nhỏ cẩn thận dọn dẹp lại căn miếu hoang, nhìn qua gọn gàng hơn nhiều.

Tất cả mọi người đều ngồi thành vòng tròn, vây quanh mâm bánh trôi nhân đậu còn đang bốc khói, nồi cháo gà tỏa hương bốn phía, cộng với rễ và vỏ cây xào, còn có 2 con cá vừa bắt được ngoài sông băng.

Nhìn qua vẫn có không khí ăn tết.

Mấy đứa nhỏ thầm nuốt nước miếng.

Trước khi chúng trở lại căn miếu hoang này, Phúc Bảo tỷ tỷ đã bẻ cho chúng nếm thử hương vị của bánh trôi nhân đậu hấp, nghĩ tới hương vị kia... bọn trẻ không thể chờ đợi được nữa.

Vỏ bánh mềm mại, nhân đậu đỏ thơm ngọt.

Lũ trẻ không thể nhớ được hương vị bánh trôi nhân đậu hấp mà lần cuối cùng bọn chúng ăn là như thế nào, chỉ biết rằng, những chiếc bánh trôi nhân đậu hấp trước mắt này thực sự rất ngon, rất ngọt…

“Nhà chúng ta sẽ có đủ băng để sử dụng cho mùa hè sang năm.”

Thiện Tuấn Hải nhìn hầm băng sắp xây xong của nhà mình, trong lòng đắc ý, cảm thấy của cải trong nhà đến đời của hắn thì càng ngày càng phong phú.

Sau này, đợi con gái xuất giá, thế nào cũng phải cho chuẩn bị cho nàng một phần hồi môn khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.

"Phi phi phi!" Phun liền 3 ngụm nước miếng, con gái hắn mới không gả chồng đâu.

Ngày đó, khó khăn lắm hắn mới khuyên được nương của mình quay về bàn bạc kĩ hơn, ngăn được bà hưng phấn chạy tới chỗ Nghiêm Khôn nói bóng gió chuyện hôn sự của con gái.

Hắn quẫn trí tới mức nào mới có thể nghĩ tới chuyện chuẩn bị của hồi môn cho con gái chứ?

Người khác không hiểu vì sao vừa rồi hắn còn cảm thán hầm băng trong nhà, mà lúc sau đã phi phi phi, chỉ cảm thấy hắn quá kì lạ, yên lặng cách xa hắn 3 bước.

Thiện Tuấn Hải cũng không phát hiện mình đang bị mọi người xa lánh, quay sang cười với những thôn dân đến tham quan hầm băng đang xây của nhà hắn, rồi giới thiệu với họ những ưu điểm của hầm băng.

"Mọi người xem, hầm băng lớn như vậy, sau này, chỉ cần phủ lên trên mặt đất một lớp rơm rạ hoặc chiếu cỏ lau, sau đó đặt khối băng lên trên, phía trên khối băng lại dùng vỏ trấu hoặc lá cây cách nhiệt, đem hầm băng bịt kín lại.

Làm vậy, ít nhất có thể giữ lại được một phần ba số băng bên trong.

Các ngươi nói xem, còn gì tốt hơn khi giữa lúc mùa hè lại có một cốc trà cam thảo ướp lạnh chứ? Còn có, Vương thú, Ngưu thúc, không phải hai người thích nhất là uống rượu sao, mùa hè nóng nực, còn gì tuyệt bằng một vò rượu lạnh đây?"

Trải qua khoảng thời gian ở chung, Thiện Tuấn Hải cảm thấy những lưu dân đó thực sự không tồi, nếu không phải vì đợt thiên tai này, có lẽ bọn họ cũng chỉ là những người nông dân lương thiện, cần cù, chăm chỉ lao động.

Cho nên, hắn cũng không ngại truyền bá giùm những người lưu dân kia, giúp bọn họ có thêm nhiều công việc kiếm sống.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 183: Chương 183



Dù sao, những nhà khác trong thôn cũng không cần hầm băng lớn như của Thiện gia, đối với hơn hai mươi lưu dân đang cố gắng hết sức để tìm đường sống này, xây dựng một cái hầm nhỏ là việc quá đơn giản.

Nói cách khác, chờ sau khi việc này xong, bọn họ lại trở về thời gian thiếu ăn thiếu mặc như trước.

Thiện Tuấn Hải liền nghĩ, có thể hay không xúi giục nhiều người trong thôn một chút, tăng thêm nhu cầu xây dựng hầm băng.

Vả lại, xây hầm băng vốn dĩ là một việc tốt.

Đổi lại, nếu trong thời tiết bình thường, xây hầm băng tốn nhiều sức người nhiều của, không phải chỉ một ít lương thực là có thể hoàn thành.

Lúc này, người Thiện gia đã đem một ít băng đặt vào bên trong hầm băng, mọi người nhìn những khối băng chất cao, tản ra khí lạnh, trong lòng càng thêm d.a.o động.

Nhất là hai lão nhân thích uống rượu mà vừa rồi Thiện Tuấn Hải nhắc đến, càng không khỏi xao lòng.

“Hay là nhà chúng ta cũng xây 1 cái hầm băng nhỏ, không cần quá lớn, 2 tới 3 ngày là có thể đào xong, tính ra cũng không tốn bao nhiêu lương thực.”

Các lão gia trong nhà đều đã có ý, các nữ nhân tự nhiên không thể lắm lời.

Huống chi, ở trong lòng bọn họ, nếu mùa hè có thể uống một ly chè đậu xanh mát lạnh, tuyệt đối là hưởng thụ, chỉ cần nói chuyện này ra, những thân thích bên nhà mẹ đẻ sẽ vô cùng ngưỡng mộ bọn họ, và trong mười năm nữa, bọn họ còn có thể dựa vào cái hầm băng này để nâng cao địa vị ở nhà mẹ đẻ.

“Tuấn Hải à, ngươi giúp Vương thúc nói với những người đó đi, đợi làm xong việc ở nhà ngươi, thì tiếp theo sẽ đến phiên nhà ta.”

“Sau nhà lão Vương thì tới phiên nhà ta.”

“Còn nhà ta nữa.”

Mọi người đều đã tận mắt kiểm nghiệm năng lực của những lưu dân này, cho nên, số lượng người trong thôn muốn làm hầm băng liên tục tăng lên.

Sau nửa ngày ngắn ngủi, chỗ Thiện Tuấn Hải đã có thêm 6 hộ muốn xây hầm băng.

Với lượng công việc này, đủ để những lưu dân đó được ấm no qua mùa xuân.

Thiện Tuấn Hải nhìn tuyết rơi bên ngoài, trận tuyết này cho dù có kéo dài thì cũng không thể rơi suốt mùa xuân.

Hôm nay là giao thừa 30, ông trời lại không nể mặt, tuyết vẫn cứ tiếp tục rơi, năm cũ cứ trôi qua như thế.

Người trong thôn cũng không ở lại Thiện gia quá lâu, nhìn sắc trời vẫn chưa tối lắm, cả đám liền cáo từ ra về.

“Tưởng đại tỷ, tương đậu nhà ngươi làm ngon quá, chút nữa có thể cho ta xin một ít mang về nhà nấu ăn được không?”

Người trong thôn có thói quen làm nhiều tương, thêm thứ này nào, cho dù là xào rau hay dùng làm nước chấm thì đều ngon, đều là những thứ hao cơm.

Chỉ là, nguyên liệu không giống nhau, gia vị nêm nếm cũng khác nhau, cho nên hương vị của tương đậu làm ra cũng khác xa.

Đậu nành của Thiện gia chính là loại tốt nhất, cộng thêm việc Phúc Bảo kết hợp với những nghiên cứu ở đời trước để cải tiến cách làm tương đậu, cho nên, đương nhiên hương vị sẽ thơm ngon hơn nhiều so với những nhà khác trong thôn.

“Thịt viên chiên của nhà ta năm nay cực kì giòn, ta dùng mấy viên đổi với tương đậu nhà ngươi, được chứ?”

Phụ nhân kia biết, trước 30 Tết năm nay, Thiện gia phải chăm sóc cho cháu gái sinh non, cộng thêm một đống việc lặt vặt trong nhà, cho nên, sẽ không có thời gian làm những món ăn phức tạp rườm rà này.

Bà lấy thịt viên chiên đổi tương đậu với Thiện gia, cũng coi như là không chiếm lợi ích từ Thiện gia.

"Thịt viên chiên do Ngưu đại tỷ làm là tuyệt vời nhất đấy.

Lúc trước, cục nợ nhà ta nếm được một chén nhỏ thịt viên chiên nhà Ngưu đại tỷ đây, thế là cả ngày cứ nằng nặc đòi ăn cho bằng được.

Vừa lúc, nhà ta làm cá ngâm rượu cũng không tồi, không ấy, hai nhà chúng ta dùng cá ngâm rượu với thịt viên chiên đổi với nhau đi.

Trên thực tế, không chỉ Thiện gia, đa số các nhà trong thôn đều muốn có những thứ tốt nhất vào đêm giao thừa 30, nhưng tình huống thực tế lại không cho phép, mỗi nhà, mỗi hộ luôn không đủ thứ này, thiếu thứ kia, bữa tiệc đêm 30 năm nay cũng không được phong phú như năm rồi.

Chỉ là vừa rồi, phụ nhân kia đề nghị đổi thịt viên chiên lấy tương đậu, khiến cho người trong thôn có suy nghĩ, nếu mỗi nhà mỗi hộ đều không đủ món ăn, sao không trao đổi với nhau nhỉ? Nhà này làm thịt viên chiên ngon, tay nghề làm cá của nhà kia lại tuyệt, mỗi nhà dùng món ăn thế mạnh của nhà mình để đổi với nhà khác, bàn tiệc tất niên năm nay sẽ đầy đủ, phong phú hơn.

Trừ dịp làm lễ mừng thọ 90 cho một tộc lão trong thôn cách đây 3 năm, thì người trong thôn chưa bao giờ không thân mật, khăng khít đến vậy.

Đề nghị của phụ nhân kia được mọi người nhất trí tán đồng, mỗi nhà đều nói cho mọi người biết thế mạnh của nhà mình là gì, sau đó trao đổi món ngon với nhau.

Bầu không khí lúc này tốt hơn bao giờ hết.

Nghĩ theo một chiều hướng khác, có đôi khi, thiên tai chưa hẳn là chuyện xấu.

"Đại ca, nhà kia vừa mới nói, đi theo con đường này khoảng nửa canh giờ nữa, là có thể tới cái thôn Bình Bình gì đó.

Chúng ta đi cũng lâu rồi, mà vẫn chưa thấy bóng dáng của cái thôn đó đâu."

Đám người Trương Cường Tử đã ăn sạch số lương thực cướp được lúc trước.

Ngày hôm qua, lại đến cướp 1 thị trấn.

Chỉ là, hình như tin tức huyện thành bị cướp đã truyền đi, cho nên, cái thị trấn kia được phòng bị rất tốt, nhóm bọn họ đã bị g.i.ế.c hết 4 người, còn không cướp được bao nhiêu đồ vật, đã phải chạy trối chết.

"Phi, nếu bà già kia dám gạt ta, ta liền dắt theo huynh đệ quay trở lại, g.i.ế.c cho bằng được.

Cho dù người trong thị trấn kia có phòng bị như thế nào, thì chúng ta cũng có hơn 30 người, chẳng lẽ không thể lấy mạng chó của 1 nhà kia?"

Nam nhân cầm đầu, vẻ mặt hung ác, hắn chính là người cầm đầu một trong những nhóm người cướp huyện thành mấy hôm trước.

"Cái hàng rào chắn này thực sự đủ ác, một cái thị trấn nho nhỏ mà có cả một tiểu đội canh giữ.

Có điều, bình thường, trong thôn cũng chỉ có mấy hộ nông dân, huynh đệ chúng ta đều là tay đã nhúng máu, việc gì phải sợ đám dân làng hèn nhát đó." Thuận Tam liên tiếp gặp thất bại, tâm tình không tốt, trên mặt hắn mang theo sát khí, gấp đến độ không chờ nổi, muốn g.i.ế.c vài người để tiêu tan bực bội trong lòng.

"Đại ca nói chí phải." Bên cạnh, một đám ôm đùi nịnh nọt hắn, tin tưởng hoàn toàn những gì hắn nói.

Khi còn ở quê nhà, đa số bọn chúng đều là loại đầu trộm đuôi cướp, cho đến khi bão tuyết xảy ra, liền biến một đám bọn chúng từ tiểu ác lên thành đại ác.

Nhưng bọn chúng lại nào cảm thấy việc mình làm là việc xấu đâu? Dọc đường chạy nạn, bọn chúng cậy ưu thế vũ lực, cướp đoạt không ít lương thực và vật phẩm đáng giá trong tay người khác.

Dọc đường đi, đi ngang qua thôn trang, thành, trấn nào, cũng cướp đoạt, không việc ác gì là không làm.

Suốt cả một quãng thời gian dài vừa qua, bọn chúng không những không đói, mà trong túi còn có không ít tiền.

Chưa kể, dọc đường đi, bọn chúng đã chà đạp không biết bao nhiêu cô nương trong sạch, bao nhiêu nàng dâu nhỏ đang chạy nạn.

Vốn dĩ, với thanh danh của bọn chúng, ở quê nhà, ngay cả quả phụ cũng không muốn tiếp xúc với bọn chúng, làm gì được phúc khí tốt như vậy.

Cho nên, đối với bọn chúng mà nói, đây không phải là thiên tai, đây là thiên phúc.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 184: Chương 184



Ngươi nói xem, triều đình làm sao cứu tế bây giờ?

Bọn chúng chính là nạn dân, ai có thể làm chứng là bọn chúng đã làm gì trên đường chạy nạn chứ? Đợi thiên tai qua đi, tìm một nơi không ai nhận ra, dựa vào số bảo bối cướp được trên đường, mua vài mẫu đất, cưới một hoàng hoa khuê nữ làm vợ, sinh vài đứa con, cả đời không phải là sẽ trôi qua vô cùng hạnh phúc sao?

Dã tâm của những kẻ này càng ngày càng lớn, lương tri đã sớm rớt mất trên con đường đến đây.

Bây giờ, bọn chúng không phải là người, mà là quỷ đội lốt người.

"Như người kia nói, thì cái thôn nọ rất giàu có, nhất là Thiện gia.

Nghe nói heo, dê, gà, vịt do nhà đó nuôi đều được quý nhân giành mua.

Tiệm ăn của nhà hắn mỗi ngày đều thu vào rất nhiều bạc.

Nếu chúng ta cướp được cái thôn này, không chỉ có thịt heo, thịt dê đủ ăn, mà còn có vàng bạc, bảo bối trong nhà đó nữa.

Làm xong vụ này, nửa đời sau chúng ta có thể ăn uống không cần lo nghĩ."

Thuận Tam vẽ ra cho huynh đệ một cái bánh nướng lớn, những kẻ đi theo hắn sau khi nghe xong đều nhiệt huyết dâng trào.

Một đám ăn mặc áo bông ấm áp, trong tay cầm rìu, liềm và vũ khí đẫm máu, không còn oán giận thôn Bình Liễu quá xa xôi, mạo hiểm gió tuyết, tiến lên phía trước.

“Không hay rồi! Thuận Tam, đám người Thuận Tam đang đi về hướng thôn của ân nhân.”

Đám lưu dân ở miếu hoang đã trải qua rất nhiều chuyện, vì thế cho nên, dù hiện tại cuộc sống đã tạm yên ổn, tâm lý cảnh giác của bọn họ vẫn không giảm.

Giống như ở đêm 30 giao thừa này, bọn họ vẫn để hai thanh niên thân thể cường tráng nhất, khỏe mạnh nhất, đi ra ngọn núi nhỏ bên ngoài miếu canh gác.

Ở nơi đó, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được động tĩnh từ hai con đường đi vào thôn Bình Liễu.

Giờ phút này, 1 người trong số bọn họ vội vàng chạy tới, đẩy cửa miếu hoang, phá vỡ bầu không khí hài hòa, ấm áp.

Thuận Tam, cái tên này ở trong lòng lưu dân chính là tên của đại ác ma, nhất là những người trong nhà có con nít, giờ phút này đều ôm chặt con cái của mình, hoang mang lo sợ.

“Đương gia, làm sao bây giờ? Nếu đám người Thuận Tam đến đây, những đứa trẻ của chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Đám người kia là một lũ ăn thịt người, ai biết được lúc đói cùng cực, bọn họ sẽ làm ra những chuyện gì.

"Đám người Thuận Tam còn cách nơi này bao xa?" Nam nhân đứng đầu đám lưu dân vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

"Còn khoảng 1 đến 2 nén nhang nữa." Người báo tin vẻ mặt khẩn trương nói.

"Ngươi dắt theo nữ nhân, trẻ nhỏ, còn có cha mẹ của chúng ta đến thôn Bình Liễu, cầu xin người trong thôn cho người nhà chúng ta chỗ trú.

Những nam nhân còn lại, nếu có khí phách thì cùng ta, đoàn kết lại, ra bên ngoài."

“Đương gia.”

“Cha!”

Tất cả mọi người đều hiểu suy nghĩ của nam nhân.

Giờ phút này, ai còn có thể để ý đến những món ngon thơm phức kia, lập tức, trong miếu hoang vang lên tiếng khóc nháo, tiếng nức nở.

“Ta đi!”

“Ta cũng đi!”

Người cầm đầu vừa nói xong, một đám nam nhân lập tức đứng lên.

Bọn họ nhìn nồi cháo thịt nóng hầm hập và bánh trôi nhân đậu trên mâm, nhìn cha mẹ và con mình, tuy quần áo trên người bị rách nát đầy chỗ vá nhưng cũng đủ che gió lạnh, mỗi người đều mang theo ánh mắt kiên nghị, không chút do dự nói.

Suốt cả chặng đường bôn ba chạy nạn, nam nhân bọn họ còn có thể chịu đựng được, nhưng những người già và trẻ nhỏ thì không thể chịu nổi lăn lộn, phiêu bạc đường xa.

Trên cả quãng đường đó, thôn Bình Liễu là nơi duy nhất cho bọn họ cuộc sống giống như ở quê nhà.

Đa phần người trong thôn đều lương thiện, khoan dung, đặc biệt là Thiện gia, người đã cho bọn họ công việc kiếm cơm, khiến bọn họ không biết phải làm thế nào mới có thể báo đáp được ân đức này.

Các nam nhân đều nghĩ rằng, nếu vào lúc này, bọn họ né tránh, không quan tâm, thì đến bản thân họ cũng phải tự xem thường chính mình.

Huống chi, trong nhóm bọn họ còn có người già và trẻ nhỏ, cho dù bọn họ muốn tránh thì có thể trốn đi đâu được? Chi bằng giao phó người già và trẻ nhỏ cho những thôn dân lương thiện kia, sau đó liều mạng với đám người Thuận Tam.

Hy vọng rằng, khi chứng kiến bọn họ liều mình ngăn chặn đám người tặc tử kia, người trong thôn có thể đối xử tốt với trưởng bối và con cái của bọn họ.

“Các ngươi nhanh chóng đưa cha mẹ và con cái đến ngoài thôn cầu cứu, với lại, báo cho mọi người ở đó chuẩn bị sẵn sàng, nếu chúng ta không thể ngăn cản được đám người kia…”

Nam nhân nghẹn ngào, không phải là hắn không sợ chết, hắn rất sợ, nhưng hắn lại càng lo lắng cho vợ con và ân nhân hơn, cho nên, hắn nhất định phải chắn đến cùng.

"Cho dù không thể ngăn cản, thì ít nhất chúng ta cũng có thể xử lý được một vài tên trong bọn chúng, khiến bọn chúng chôn cùng chúng ta.

Đến lúc đó, để thanh niên trai tráng trong thôn mang theo vũ khí mai phục, tranh thủ g.i.ế.c sạch những kẻ tai họa đó."

Cả đám người vốn hiền lành thật thà, một khi đoàn kết lại chống Thuận Tam, lại toát lên lệ khí.

Thời gian cấp bách, hắn không nói gì thêm, đẩy những nữ nhân và hài tử đang kêu khóc ra ngoài thôn.

Những nam nhân còn lại thì sẵn sàng vũ khí trong tay, bất kể là gậy gỗ hay thứ gì có thể làm vũ khí, đều được tận dụng, một đám người bọn họ sát vai nhau đi về phía bên kia.

Tiếng chiêng đồng vang lên, phá hỏng không khí náo nhiệt chuẩn bị cho lễ tất niên của người trong thôn.

Mọi người trong thôn đều hiểu, một khi tiếng chiêng đồng vang lên đồng nghĩa với việc thôn bị địch tập kích.

Giống như những cuộc diễn tập trước đây, tất cả nam nhân từ 16 tuổi trở lên đều cầm theo vũ khí sẵn sàng, còn nữ nhân và trẻ nhỏ thì chạy về phía từ đường chính ở giữa thôn, cũng không ai đoái hoài đến tổ huấn rằng nữ nhân không thể vào từ đường, mọi người đều tập trung ở từ đường, lo lắng bất an, thảo luận xem rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Mà những phụ nhân và trẻ nhỏ trong đám lưu dân cũng được thủ vệ đưa tới đây.

Từ lời của các nàng ấy, nữ nhân và trẻ nhỏ trong thôn đã biết, những nam nhân bên ngoài sắp sửa gặp phải một đám cướp cực kì hung tàn.

"Sẽ không sao đâu.

Chúng ta đã sớm làm theo lời lão tam, chuẩn bị tất cả thật chu đáo, cho dù bây giờ là Đại La Kim Tiên tới, thì cũng sẽ khiến hắn một đi không trở lại." Tưởng bà tử nhìn những nữ nhân ở đây chẳng khác gì ‘rắn không đầu’, nhanh chóng đứng ra chủ trì đại cuộc.

"Không sai.

Mấy ngày nay chúng ta đã đan rất nhiều lưới, vót rất nhiều chông tre, chuẩn bị rất nhiều bẫy, tất nhiên, có thể tiêu diệt hết đám người xấu xa đó, sau đó sẽ giao cho Huyện lệnh xử lý."

Cũng không biết là để an ủi người khác hay để tự trấn an bản thân mình, các nữ nhân sôi nổi bàn luận, nhưng điều này vẫn không thể làm giảm sự lo lắng bất an hiện tại.

Phúc Bảo đến thế giới này lâu như thế, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cách cái c.h.ế.t gần đến vậy, cũng là lần đầu tiên tận mắt kiểm chứng, đây là thời cổ đại, chỉ cần một trận bão tuyết cũng đủ mang đến vô số thương vong, diễn ra vô số tội ác nguyên thủy.

- Giải thích, Đại La Kim Tiên còn gọi là Đại Giác Kim Tiên, có địa vị cực cao.

Chữ Kim là chỉ Kim Cương bất hoại, phát ra ánh sáng Hoàng Kim, Đại La là tầng trời bao trùm thiên địa, che chở hàng ngàn thế giới.

Tu được đến bậc này thì thân thể không thể bị tiêu diệt, lúc trời đất bị hủy diệt, mọi vật đều trở thành hư vô, cho dù là thần thánh cũng bị quấy nhiễu, chỉ riêng kim tiên không những không bị ảnh hưởng mà nhiều kiếp cũng không tổn hại, còn có thể tái tạo trời đất, lập thế giới riêng.

Hết giải thích.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 185: Chương 185



"Nương, người yên tâm đi, cha với ca ca nhất định sẽ không có chuyện gì." Phúc Bảo ôm lấy vai nhỏ của mẫu thân, tay nắm chặt con d.a.o nhỏ, ánh mắt vô cùng kiên định, quả quyết.

Lúc này, nàng đã sớm vứt bỏ sự sợ hãi, hoảng loạn ở tận nơi nào đó rồi.

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của rất nhiều người, có cha, có ca ca, có Khôn thúc, có nhị bá, nhưng xuất hiện nhiều nhất vẫn là khuôn mặt của một thanh niên, ngăm đen nhưng luôn chính nghĩa, thẳng thắn.

Phúc Bảo mím môi, chỉ cần đối phương có thể bình an quay về, nàng sẽ không nhút nhát né tránh nữa, nàng muốn hỏi đối phương, có đồng ý cưới nàng hay không.

“Đúng vậy, sẽ không có việc gì hết.”

Tô Tương có chút tự trách.

Vào những lúc như thế này, vốn dĩ người làm mẹ như nàng phải che chở cho con gái mình, nhưng hiện tại lại ngược lại, chính mình lại được con gái an ủi.

Nữ nhân được chăm sóc tốt, nhìn không ra dấu vết của năm tháng, dịu dàng ôm chặt con gái, động viên, khích lệ nhau.

Lúc này, mọi người đã không còn lòng dạ nào mà nghĩ đến thức ăn đang nấu trong nhà, rối rít quỳ gối trước bài vị tổ tông, cầu nguyện cho các nam nhân có thể bình an trở về.

“Làm càn, mau gọi người của các ngươi quay lại.”

Đám người Thiện Tuấn Hải đang trên đường đến cửa thôn, thì nghe rõ ràng những chuyện đã diễn ra, sau khi biết chuyện những lưu dân từng xây dựng hầm băng cho nhà hắn muốn liều mạng với đám phỉ tặc không có ý tốt kia, lập tức quyết định gọi bọn họ quay trở lại, trước khi họ đối mặt với đám phỉ tặc.

Hắn để nam nhân gầy nhỏ, chạy nhanh nhất trong thôn đến ngọn núi bên cạnh miếu hoang, dựa theo lời của người đưa tin về khoảng cách của bọn phỉ tặc với thôn, thầm tính toán, hẳn là lúc này đám nam nhân ở miếu hoang vẫn chưa gặp được đám người kia.

Còn những nam nhân khác trong thôn, dưới sự chỉ huy của thôn trưởng và Thiện Tuấn Hải, mở ra những cái bẫy đã chuẩn bị từ trước, tất cả mọi người đều canh giữ ở vị trí mà mình đã được chỉ định, chờ đám phỉ tặc kia xuất hiện.

“Đại ca, ngươi có cảm thấy thôn này quá an tĩnh hay không? Lúc này là đêm 30, vậy mà lại chẳng có chút động tĩnh gì?”

Đám người Thuận Tam đi một đường thẳng đến ngoài thôn Bình Liễu, đang đứng trước tường băng cao cao, dừng lại chỉnh đốn lại đội ngũ.

"Bây giờ đã là lúc nào chứ? Có lẽ mấy kẻ đó đang ở trong nhà ăn cơm rồi.

Ha ha, nực cười! Bọn họ cho rằng chỉ với bức tường băng này mà có thể ngăn cản chúng ta sao? Đúng là lũ không có đầu óc!"

Suốt dọc đường đi, Thuận Tam luôn ‘xuôi chèo mát mái’, vậy mà đến huyện Bá Giang lại thất bại hai lần liên tiếp.

Nhưng, hai lần này cũng không gây cho hắn tổn thất quá lớn, chỉ là thu hoạch không được nhiều thôi.

Đối với hắn mà nói, một cái thôn nho nhỏ, đương nhiên không phải là nơi khiến hắn mã thất tiền đề.

"Ta vẫn cảm thấy hơi nguy hiểm, đại ca à, ngươi nghĩ lại mà xem, trong cái miếu hoang lúc nãy, lửa chỉ vừa mới dập, đoán chừng, có không ít người ở bên trong." Tiểu đệ trong đám Thuận Tam sắc sảo cảnh giác, muốn khuyên Thuận Tam đợi một chút, sau khi quan sát được thực lực của thôn Bình Liễu rồi hẳn ra tay.

“Ngươi có họ hàng với rùa à, trước sợ sói, sau sợ hổ thì có thể làm nên chuyện gì? Được rồi, nếu ngươi sợ, ngươi cũng đừng tiến lên, đợi đến lúc kiếm được đồ gì tốt, bắt được nhiều cô nương tươi non hay tiểu tức phụ gì đó, cũng không có phần của ngươi.”

Cái thôn nhỏ này không thể có một đám quân đội đóng quân.

Một đám người chưa từng trải qua sóng gió, chẳng khác gì những sinh mạng yếu ớt, đến khi đó, còn không phải tùy ý hắn bài bố.

chỉ cần hắn cầm d.a.o đưa qua đưa lại, cả đám đều sẽ nhũn chân.

Với Thuận Tam, cái đám người ở miếu hoang kia có lẽ cũng giống bọn họ, là lưu dân từ phương bắc tới, chỉ là những người đó đều là phế vật vô dụng, chỉ còn chút hơi tàn, đến đao cũng không thể nhấc nổi.

Có lẽ lũ người đó thấy bọn họ đang đến đây, nên đã nhanh như cắt mà lẩn trốn vào trong núi.

Thuận Tam cũng không nghĩ rằng những lưu dân đó sẽ đi báo tin cho thôn Bình Liễu, vì suốt cả chặng đường chạy nạn, hắn đều nhìn thấy, người thường đối với lưu dân đều là tránh còn không kịp, người trong thôn không chê bai đám lưu dân ở trong miếu hoang đã là tốt lắm rồi, chứ làm gì có chuyện tốt đến mức khiến cho đám người lưu dân kia vừa cảm thấy nguy hiểm liền chạy đi thông báo.

"Nhưng mà…" Nam nhân khôn khéo vẫn còn vài lời muốn nói, nhưng thấy ánh mắt Thuận Tam đã mất hết kiên nhẫn, cuối cùng vẫn không nói ra lời.

Bọn họ nhiều người như vậy, trên tay đều đã dính mạng người, thân thể lại cường tráng, những nông hộ đó làm gì có ai thắng được bọn họ? Cùng lắm là cướp xong thì chạy, những nông hộ đó có thể bảo vệ được gia đình mình đã là cực hạn rồi, chỉ cần bọn họ bỏ chạy, chắc chắn sẽ không thể đuổi theo.

Đây đều là kinh nghiệm mà đám người Thuận Tam có được sau những lần cướp bóc dọc đường.

Một đám người thuần thục xếp chồng lên nhau, trước hết phải đưa một nhóm người trèo qua tường băng trước.

"Không thấy ai cả.

Nhưng trong thôn có một số nhà bốc lên khói bếp, chắc là đang nấu cơm tất niên."

Nhóm người đầu tiên đứng bên kia bức tường nhanh nhẹn thăm dò.

Sau khi nghe bọn họ báo tình hình, đám nam nhân còn lại mới trèo qua.

"Đang nấu cơm tất niên sao? Càng tốt, coi như có đồ ăn sẵn cho huynh đệ chúng ta.

Cơm nước xong xuôi, mọi người xem có cô nương nào trắng trẻo non nớt thì cứ việc thoải mái một đêm."

Thuận Tam giơ cao cánh tay, hết sức kiêu ngạo.

"Trụ Tử, ngươi dẫn người qua bên kia! Nhị Lư, ngươi mang theo huynh đệ đi bên này… Nam nhân thì g.i.ế.c sạch, nữ nhân thì trói lại, nếu gặp phải chống trả quyết liệt thì rút lui trước, chờ các huynh đệ tới.

Được rồi, mọi người chia ra hành động đi."

Đội ngũ hơn 30 người được chia làm 3 nhóm, tỏa ra các hướng đi về phía thôn.

Mà lúc này, những người trong thôn ở vị trí mai phục, nghe được lời nói kiêu ngạo phách lối của Thuận Tam, liền siết chặt vũ khí trong tay, nghiến răng kích động, hận không thể đem đám phỉ tặc thương thiên hại lý này ra băm thành trăm mảnh.

“A !”

Nhóm người đi hướng đông đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi, chỗ tuyết họ đang đứng đột nhiên sập xuống, những người vốn dĩ đang đứng bên trên theo tiếng hét chói tai mà rơi xuống hố, sau đó, truyền tới những tiếng kêu thảm thiết hết đợt này tới đợt khác.

Hai nhóm còn lại vốn đang đi ở hướng khác, nghe thấy âm thanh liền vội vàng chạy qua.

Nơi này vốn dĩ là một khối tuyết lớn, không biết người nào đã đào một cái hố thật to bên dưới, trong hố còn cắm đầy chông tre.

Một đám người ngã xuống, trên người có vài chỗ bị đ.â.m chảy máu, nhưng may mắn không tới mức phải bỏ mạng, ai nấy đều k** r*n thảm thiết, gọi các huynh đệ tới ứng cứu.

“Có mai phục, mau chóng rút lui.”

Sắc mặt Thuận Tam lập tức thay đổi.

Trách không được thôn này lại không có ai canh cửa, hóa ra là đã đào những cái bẫy này.

Lúc này tuyết lớn bao trùm mặt đất, trắng xóa một vùng, khiến người ta không thể phân biệt được chỗ nào có hố chỗ nào không.

Nhìn tình trạng thảm hại của những người kia, phản ứng đầu tiên của Thuận Tam là chạy trốn.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 186: Chương 186



Vàng bạc, mỹ nhân tuy tốt, nhưng cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng của bản thân.

Loại người như bọn hắn chính là dạng không thèm nói tới nghĩa khí, gặp phải nguy nan, liền nghĩ tới việc bỏ chạy.

Cả đám người bọn họ, không ai nghĩ tới việc cứu huynh đệ của mình đang bị thương từ dưới hố lên.

“A !”

Thuận Tam vừa dứt lời, lại có thêm một đám người trúng chiêu.

Những kẻ này đang chạy về phía bức tường băng chỗ cửa thôn, vừa chạy qua trụ gỗ chỗ cửa, không biết đụng phải cơ quan gì, một cái lưới rất lớn được thu lên, bốn nam nhân bên cạnh Trụ Tử bị lưới tóm gọn, treo lơ lửng giữa không trung.

Người bị nhốt bên trong loay hoay cầm lưỡi liềm, rìu muốn cắt lưới, nhưng vì không có điểm tựa cũng như quá mức hoảng loạn, nên không cẩn thận làm người bên cạnh bị thương.

Lưới còn chưa bị cắt thì người bên trong đã bị thương khắp nơi.

“Mẹ nó! Là kẻ nào? Lăn hết ra đây cho ông mày!”

Lúc này, đám người Thuận Tam chỉ đứng yên một chỗ, không dám rời đi, sợ chỉ cần chuyển động, lại đụng phải cơ quan kì lạ nào đó.

Sĩ khí của đám người Thuận Tam đã tiêu tan gần hết, sức chiến đấu của bọn chúng đã mất đi hơn phân nửa.

Vốn dĩ, thôn dân và đám lưu dân được Thiện Tuấn Hải gọi trở về còn đang ẩn nấp mai phục, lúc này lại chạy ra từ bốn phương tám hướng, ỷ vào người đông, thế mạnh, cứ hai ba người vây lấy một tên, hai bên hỗn chiến một trận.

Cuối cùng, đám người Thuận Tam đều bị khống chế.

Mặc dù nam nhân trong thôn cũng có ít nhiều bị thương, nhưng may mắn không có người phải bỏ mạng.

Nhưng nhìn đám phỉ tặc bị bên mình khống chế, chẳng ai rảnh lo lắng đến thương tích của bản thân nữa.

Sự quyết liệt bảo vệ quê nhà, bảo vệ vợ con, khiến những nam nhân đó khí huyết sôi trào, hận không thể đạp đám người Thuận Tam đó thêm vài cái.

"Các ngươi tha cho ta đi mà! Thật sự là vì đói quá, không chịu nổi, nên chúng ta mới đến xin lương thực.

Là, là người nhà của quán mỳ ở trấn trên bảo chúng ta tới đây.

Chúng ta, chúng ta, thực sự không biết gì cả."

Thuận Tam là kẻ biết co biết duỗi, lần này hắn vấp ngã, nếu hắn may mắn thoát được, đợi đến khi hắn ngóc đầu trở lại, hắn sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t hết cái thôn này rửa hận.

“Ngậm cái miệng chó của ngươi lại.”

Một thôn dân không biết đã cất giấu phân dê từ lúc nào, lấy ra một nắm, nhét vào miệng Thuận Tam, sau đó hung hăng đạp vào nam nhân đang bị chói như cây chả giò.

"Những người này nên xử lý như thế nào đều không phải do chúng ta quyết định.

Trước tiên cứ nhốt lại, không cho ăn uống gì hết.

Có thể đợi được đến lúc người trên huyện đến hay không, thì phải xem mệnh của họ thế nào."

Thiện Tuấn Hải nghe Thuận Tam nói, ánh mắt chợt lóe lên, nhưng vì trước mặt mọi người, nên hắn không truy hỏi đến cùng, không muốn để người ngoài bàn tán việc trong nhà.

“Cứ theo lời ngươi nói mà làm.”

Tất cả thôn dân đều đồng tình với biện pháp của Thiện Tuấn Hải.

Dù sao, bọn họ cũng chỉ là những người nông dân chất phác, bảo bọn họ g.i.ế.c người, chưa chắc bọn họ có thể làm, còn không bằng để bọn chúng bị bỏ đói, bị đông lạnh, những kẻ này trên người đều có thương tích, đủ để chúng phải nếm đau khổ từ từ chịu đựng qua ngày, làm như vậy cũng sẽ không vấy bẩn tay mình.

“Ô ô !”

Đám người Thuận Tam nghe bọn họ nói xong, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, nhưng không ai cho bọn chúng cơ hội lên tiếng.

Một đám bị khiêng lên, ném vào một cái chuồng gần cửa thôn, sau đó khóa chuồng lại, đợi qua mấy ngày tết, sẽ nghĩ xem nên xử lý bọn chúng thế nào.

“Đám người Thuận Tam này tàn ác không ai bằng, không thể để bọn chúng chạy thoát.”

Lưu dân thấy đám người hung ác cứ thế mà bị người thôn Bình Liễu xử lý, cảm giác như đang nằm mơ, có chút không chân thật, tảng đá lớn trong lòng buông xuống.

Những lưu dân đó cũng ngại ở lại trong thôn, nên gọi người già, phụ nữ và con nít nhà mình mau chóng quay về miếu hoang.

"Ngày hôm nay còn phải cảm tạ các ngươi kịp thời thông báo cho chúng ta tin tức này, nếu không, mỗi nhà đều lo chuẩn bị cơm tất niên, cho dù có thể chế phục được đám người Thuận Tam, thì cũng sẽ không dễ dàng như vừa rồi.

Hôm nay đã là 30 giao thừa, mọi người cũng đừng quay về nữa, ở lại cùng chúng tôi, ăn bữa cơm tất niên đi."

Giời phút này, Thiện Tuấn Hải đã hoàn toàn xem đám lưu dân như người một nhà, không còn chút nghi ngờ gì với bọn họ nữa.

"Đúng vậy, đừng quay về nữa.

Ta thấy không bằng mang bàn tròn ở từ đường ra, mỗi nhà đều mang thức ăn của nhà mình tới, chúng ta cùng nhau ăn tết cho đông vui."

Đều vì bảo vệ quê nhà mà cùng nhau chiến đấu, nam nhân trong thôn đã sớm buông bỏ hết những khúc mắc ngày xưa, nhìn những người đã từng là kẻ địch như huynh đệ thân thiết.

Vừa lúc lại là đêm 30, ngày vui như vậy, quyết định bỏ qua bước trao đổi thức ăn, đem món ăn trong nhà ra để chung một chỗ, mọi người cùng nhau ăn uống vui vẻ, thoải mái.

“Để thể hiện thành ý, ta liền mổ hai con dê, chúng ta sẽ nướng nguyên con ăn.”

Thiện Tuấn Hải là người đề nghị giữ lưu dân lại trong thôn ăn bữa cơm tất niên, thế nên, vô cùng hào phóng, tự nguyện đóng góp dê trong nhà mình.

Thôn dân nghĩ tới mùi vị thịt dê của Thiện gia, liền hoan hô, vây chặt Thiện Tuấn Hải và nạn dân, sau đó cùng nhau đi về phía từ đường.

Những nữ nhân nãy giờ vẫn luôn lo lắng, hoảng sợ, canh giữ trong từ đường, thỉnh lại nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy mọi người đều bình an trở về, vô cùng kích động, vui mừng chạy ra ngoài.

Nương tử ôm phu quân, hài tử ôm phụ thân, trưởng bối ôm vãn bối, không kể là lưu dân hay thôn dân, mọi người đều vui sướng.

Phúc Bảo nhịn không được mà ôm lấy Nghiêm Sơn Sinh, cảm nhận được nhịp đập loạn xạ của trái tim, rồi nhanh chóng buông tay, ngẩng đầu nhìn chàng trai ngốc nghếch vẫn đang nhìn mình đến sửng sốt, sau đó chạy về phía cha cùng ca ca vừa bình an quay về.

Chuyện này phát sinh quá đột ngột, hơn nữa tình trạng lại hỗn loạn, trừ hai người trong cuộc ra, không ai chú ý tới cái ôm vừa rồi.

Nghiêm Sơn Sinh ngây ngốc nhìn Bảo Nhi yêu dấu đã chạy đến bên cạnh Thiện Tuấn Hải, hồi tưởng cảm giác mềm mại ấm áp vừa rồi.

Phúc Bảo đây là… Ôm nhầm người?

Cùng chung hoạn nạn là cách tốt nhất để thúc đẩy quan hệ gần gũi.

Sau khi cùng nhau chống lại kẻ địch và cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, không khí trong thôn vô cùng hài hào.

Những gia đình ngày xưa có chút thù hận, thì trong buổi tối giao thừa 30 này cũng đã bỏ qua thù hận, quan hệ lại lần nữa tiến triển.

Những lưu dân ở miếu hoang cũng được người trong thôn tiếp nhận, trong thôn không có đủ nhà trống để cho bọn họ ở, mọi người liền cùng nhau sửa chữa lại miếu hoang, tranh thủ biến nơi dột nát này trở thành nơi có thể che mưa chắn gió thật tốt cho bọn họ.

Khi các nam nhân lưu dân vào thôn đào hầm băng, cũng được phép mang theo mấy đứa nhỏ để chơi cùng với đám trẻ trong thôn.

Vài người hào phóng cũng không keo kiệt chút đồ ăn vặt với con nít, thỉnh thoảng lại cho mấy đứa nhỏ gầy yếu một củ khoai lang đỏ.

Điều này cũng coi như giúp lưu dân có chỗ đứng vững chắc ở thôn Bình Liễu.

Nhưng hiển nhiên, đối với Thiện gia, những ảnh hưởng sau khi đám phỉ tặc kia xông vào thôn vẫn còn.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 187: Chương 187



“Con nói là có người chỉ dẫn cho bọn chúng đến cướp thôn của chúng ta?”

Người Thiện gia đều đang tập trung ở nhà chính để sưởi ấm.

Vỉ sắt trên bếp lò có đặt bánh nước áp chảo và bánh dày, mùi thơm tràn ngập gian phòng.

Trên bàn còn có một bình trà sữa, đây là do Phúc Bảo suy tính làm ra, thời tiết lạnh giá như thế này, không có gì sung sướng bằng việc uống 1 ly trà sữa mượt mà, ngọt thơm.

Bởi vì lúc trước, Thiện gia là người thông báo việc dự trữ lương thực và bày ra các biện pháp để ngăn chặn kẻ địch, nên địa vị của Thiện gia ở trong thôn rất cao.

Loại tôn kính này khác hẳn với việc Thiện gia giúp người trong thôn phát tài lúc trước, dù sao thì tính mạng vẫn luôn quan trọng hơn tiền bạc.

Thiện lão gia nghe được rất nhiều lời cảm kích và khen tặng, tâm tình mấy ngày nay rất tốt, ông cũng không cảm thấy thèm đống t.h.u.ố.c lá kia nữa, chỉ cần như lúc này, một ngụm trà sữa, một miếng bánh ngô nướng xốp giòn, đủ để cả người lâng lâng vui sướng rồi.

Nhưng hiển nhiên, tâm tình đang tốt đẹp của ông nhanh chóng bị lời nói của con trai làm cho biến mất, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc.

“Tám chín phần mười là không sai.”

Thiện Tuấn Hải gật đầu, nhìn về phía hai vợ chồng cháu gái thứ hai đang ngồi bên cạnh cúi đầu, không nói chuyện.

Lúc trước, khi bắt được đám người Thuận Tam, Thuận Tam vì muốn bảo toàn mạng sống mà đưa ra lý do là có một nhà mở quán mỳ ở trấn trên xúi giục bọn chúng tới, nếu không, bọn chúng cũng không biết trong mấy thôn lân cận, thôn bọn họ là thôn giàu có nhất.

Lúc ấy, Thiện Tuấn Hải mơ hồ có một dự cảm, theo lời hắn ta, có khi nào chính là gia đình của cháu rể thứ hai.

Ở trấn trên có nhiều tiệm mỳ như vậy, nhưng chủ động đề cập đến thôn Bình Liễu, làm những chuyện hại người mà chẳng lợi gì cho ta như thế này, xét cho cùng cũng chỉ có người của Lý gia.

Mà sáng hôm nay, từ sớm, hắn cùng Nghiêm Khôn đến cái chuồng ngoài cửa thôn để thẩm vấn Thuận Tam.

Mọi sự cũng đã chứng minh, suy đoán của hắn không sai.

Nghe đối phương miêu tả, người chỉ dẫn bọn chúng đến thôn Bình Liễu là một nam nhân trung niên hơn 30 tuổi, phía bên trái cằm của đối phương có một cái nốt ruồi, còn nương tử của nam nhân đó, sợ bọn chúng không cho nàng một con đường sống, khóc lóc nói cho bọn chúng biết thôn Bình Liễu giàu có như thế nào, người Thiện gia tích góp vàng bạc, bảo bối nhiều ra sao, còn nói, Thiện gia nuôi rất nhiều dê và heo, cho dù trời đông lạnh đã c.h.ế.t hơn phân nửa, nhưng đến lúc bọn chúng vào thôn rồi, vẫn có thể ăn được thịt heo, dê tươi ngon.

Bởi vì cảnh tượng đối phương vẽ ra quá mức tốt đẹp, với lại, bọn chúng cũng thật sự thèm thịt, đám người Thuận Tam mới không chuẩn bị gì mà chạy thẳng tới thôn Bình Liễu, sau đó sa vào bẫy mà đám người Thiện Tuấn Hải thiết lập.

Thiện Tuấn Hải có chút ấn tượng với hai huynh đệ kia của Lý Hồng Nhị, nhất là đại ca của Lý Hồng Nhị, trên cằm hắn có một nốt ruồi rất lớn, khiến người khác khó mà quên được.

Chỉ là hắn thật sự không rõ, xúi giục đám người Thuận Tam đến cướp nhà của bọn họ, đối với những người đó, rốt cuộc là có ích lợi gì?

Nhưng nếu muốn nói tới việc vì cớ gì mà người Lý gia lại bị đám người Thuận Tam theo dõi, thì nguồn cơn cũng bắt đầu từ Thiện Tuấn Hải.

Lúc trước, vì quá tức giận, nên lúc hắn rời khỏi thị trấn, từng đến trước cửa tiệm của Lý gia, để lại mấy tấm thẻ gỗ, bên trên có mấy dòng chữ bằng than, nội dung đại khái là trong nhà có nhiều lương thực.

Ý định của hắn, là để cho những người bị thiếu lương thực ở trấn trên bu lấy người Lý gia, giống như bọn họ cướp lấy đồ ăn và than củi của nhà cháu gái hắn.

Bọn họ đã không nghĩ tới chuyện nhà cháu gái có thể bị đông lạnh, hoặc đói c.h.ế.t dưới trời tuyết lạnh, thì hắn đương nhiên cũng không cần nhân từ mà suy xét tới sinh tử của bọn họ.

Nhưng Thiện Tuấn Hải thật sự không nghĩ tới, gia đình đó lại xui xẻo như thế, lập tức bị đám người Thuận Tam theo dõi, xém chút nữa là đi tong một đời.

Nếu không phải trấn trên đã sớm có phòng bị, chưa nói tới chuyện lương thực nhà bọn họ có giữ được hay không, cứ dựa theo sự tàn nhẫn, độc ác của đám người Thuận Tam, rất có khả năng, già trẻ cả nhà bọn họ đều không có đường sống.

Nghĩ như vậy, Thiện Tuấn Hải không nhịn được thở dài, sao hắn lại có cảm giác tự mình vác đá đập chân mình thế nhỉ? Rõ ràng là muốn dạy dỗ Lý gia, kết quả, người Lý gia còn chưa bị chỉnh đốn, trái lại, lại bị đám người kia đưa đến cho một đống phiền phức.

"Vô lý, quá vô lý!" Thiện lão gia không biết chuyện lúc trước con trai út có để lại mấy tấm thẻ gỗ trước cửa Lý gia, chỉ cảm thấy đám người Lý gia thật sự quá vô liêm sỉ, hại cháu gái ông sinh non không nói, lúc trước, nếu không phải lão nhị yêu thương con gái, cùng huynh đệ lên thị trấn một chuyến, thì có lẽ cả nhà cháu gái đã bị đám người kia hại chết, bây giờ, đám người đó còn có mặt mũi gây hại cho cả nhà bọn họ, điều này khiến Thiện lão gia không thể nhẫn nhịn.

"Hồng Nhị, đừng trách gia gia không cho ngươi mặt mũi, nhưng người nhà của ngươi quả thật đáng kinh tởm.

Nếu không phải thôn chúng ta đã sớm phòng bị thật tốt, còn có, nhờ những người ở miếu hoang báo tin trước cho chúng ta, một chuyến này, trong thôn sẽ có bao nhiêu thương vong, ngươi cũng rõ ràng."

Lúc trước, khi cùng với đám người Thuận Tam đánh nhau, trong thôn đã có không ít người bị thương, nhưng cũng nhờ quần áo mùa đông dày, nên miệng vết thương mới không quá sâu.

Nhưng đây cũng là do người trong thôn may mắn.

Lúc người Lý gia mang tai họa đến, có hay không nghĩ tới việc trong thôn đã có phòng bị kỹ lưỡng hay chưa, có thể hay không vì đám cướp này đến mà số lượng thương vong tăng cao? Bọn họ có bao giờ nghĩ tới việc.

những người vô tội trong thôn chỉ vì sự ích kỷ của bọn họ mà bị hại chết?

Đương nhiên, với những người có thể cướp đoạt từ con trai mình, từ huynh đệ mình, làm hại con dâu, chị em dâu sinh non cũng không thèm quan tâm, thì cái đồ vật gọi là lương tâm này, đã sớm bị vứt đi ở tận nơi nào.

Tưởng bà tử nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, cũng không nhịn được mà thở dài.

Bà vẫn là nhìn lầm, chỉ chú ý thật kĩ hôn phu mà Mai Nương gả cho, lại xem nhẹ đám người nhà bất công của Lý Hồng Nhị.

Cũng do bà lúc trước suy bụng ta ra bụng người, cho rằng địa vị của Lý Hồng Nhị trong gia đình cũng giống như đứa con thứ hai của bà, bà cũng là người mẹ bất công, không chú ý nhiều đến lão nhị, nhưng dù sao thì đó cũng là con trai của bà, Tưởng bà tử dù thế nào cũng chưa từng nghĩ tới, vào thời khắc nguy nan, hai vợ chồng già Lý gia kia lại có thể ‘hổ dữ ăn thịt con’, điểm này hoàn toàn khác xa bà.

Tưởng bà tử cũng không tin, con trai trưởng của bà sẽ bán đứng gia đình thông gia của con trai thứ.

Sự may mắn trong cơn phiền toái lúc trước cuối cùng cũng bị lão nhân và lão thái thái vứt qua một bên.

Nếu như cả nhà bọn họ thực sự giống như mong muốn của nhà thông gia, bị đám phỉ tặc cướp g.i.ế.c sạch sẽ, thì tương lai sẽ không còn ai vì Lan Nương mà đến Lý gia gây phiền toái nữa.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 188: Chương 188



Thiện Tuấn Hải cũng phỏng đoán như vậy.

Nếu đám người Thuận Tam có thể nhìn thấy mấy tấm thẻ gỗ mà hắn để lại trước cửa, cũng có nghĩa là trong thời gian gần đây, người Lý gia chưa từng bước chân ra cửa, đương nhiên cũng sẽ không biết trên tấm thẻ gỗ viết gì.

Nếu không đi ra ngoài, thì cũng sẽ không biết chuyện cả nhà Lan Nương đã được bọn họ đưa về nhà.

Có lẽ trong mắt những người nhà họ Lý kia, mẹ con Lan Nương sinh non với Lý Hồng Nhị đã sớm c.h.ế.t ở trong nhà vì trời giá rét, hoặc vì thiếu lương ăn, thiếu mặc.

Nếu người Thiện gia sống tốt, không có khả năng không tìm nhà bọn họ gây phiền toái.

Xúi giục Thuận Tam đến thôn, có thể đuổi mối tai họa này đi, lại có thể bảo toàn được gia đình của bọn họ, đối với Lý gia mà nói, chính là một công đôi việc.

Thiện Tuấn Hải vốn dĩ có chút áy náy, bởi vì những tấm thẻ gỗ của hắn mà khiến cho Lý gia bị Thuận Tam theo dõi, nhưng đối diện với sự căm giận của cả nhà, lúc này sự áy náy đó cũng biến mất không sót lại một chút.

Mọi việc đều có nhân có quả.

Đây chính là báo ứng của bọn họ vì đã đối xử tàn độc với cả nhà Lan Nương.

Nghe lời của gia và nãi nói, Lan Nương nhịn không được ủy khuất, ngồi bên cạnh, nước mắt chảy ra, phỏng chừng là đang nhớ đến những ủy khuất cách đây không lâu mà nàng phải chịu đựng.

Đứa nhỏ trong n.g.ự.c nàng, vì gần đây được uống sữa đầy đủ, vất vả lắm mới nuôi tốt một chút, nhưng vẫn nhỏ hơn một vòng so với những đứa trẻ được sinh đủ tháng, cũng gào khóc theo.

"Những người đó, ngay từ lúc tới nhà của con cướp đi lương thực, thì đã không còn là người nhà của con nữa.

Đợi đợt bão tuyết qua đi, con liền tới Lý gia, đòi lại công bằng cho Lan Nương cùng con trai con."

Lý Hồng Nhị oán hận, siết chặt nắm tay.

Hắn cảm thấy mình thật buồn cười! Trước đây, lúc nhạc phụ báo cho hắn phải dự trữ lương thực, hắn còn báo lại với Lý gia, có điều, đối với cái gia đình đó mà nói, hắn căn bản không phải người Lý gia.

“Chuyện này, ngươi không nên nhúng tay vào.”

Thiện Tuấn Hải vẫn còn chút lý trí.

Cuộc đời này chính là như vậy, cha mẹ có thể không yêu thương, nhưng con cái không thể bất hiếu.

Mặc kệ hai vợ chồng Lý gia có làm ra chuyện gì, chỉ cần bọn họ vẫn giữ thân phận là cha mẹ của Lý Hồng Nhị, Lý Hồng Nhị đến gây náo, người ngoài đều sẽ cho rằng hắn không đúng.

Nhất là những người lớn tuổi, bọn họ sẽ không để ý đến việc hai vợ chồng già Lý gia đã làm cái gì, chỉ biết lo lắng rằng, cách làm của Lý Hồng Nhị sẽ trở thành tấm gương xấu cho những đứa trẻ khác trong nhà.

Có cái danh bất hiếu như vậy, không nói tới Lý Hồng Nhị, sau này, nếu con cái của bọn họ muốn theo khoa cử hay nhập ngũ, thì đều vướng phải nhược điểm.

Lúc trước, Thiện Tuấn Sơn bất mãn phương thức phân gia của hai vợ chồng già Thiện gia, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn như cũ, còn không phải là vì Thiện Phúc Tông đang chuẩn bị thi tú tài sao? Hắn sợ làm lớn mọi chuyện, sẽ ảnh hưởng không tốt đến con trai, bởi thế mới gắng gượng mà chấp nhận bản hiệp ước phân gia dù rằng bọn họ vẫn cảm thấy bất công.

Cho nên, việc này không thể để Lý Hồng Nhị ra mặt, ngược lại, hắn còn phải thể hiện bộ dạng khó xử ra bên ngoài, để người ngoài biết hắn hiếu thuận, cũng biết những người khác trong Lý gia ngoan độc, lạnh lùng.

“Việc hôm nay, người bị ảnh hưởng không phải chỉ đơn giản là nhà chúng ta, mà những người khác trong thôn, đều bị người Lý gia hại.”

Thiện Tuấn Hải lạnh mặt nói.

Hiện tại, bão tuyết vẫn chưa qua, hắn không có cách nào tìm người Lý gia.

Đợi đến khi triều đình khôi phục lưu thông, cả một thôn dắt nhau đi tố cáo, hắn không tin những người Lý gia đó có thể toàn thân rút lui, cho dù không c.h.ế.t thì cũng phải lột của đám người kia một lớp da.

Lý Hồng Nhị ngây người.

Người thông minh như hắn rất nhanh liền ý thức được lời này của Thiện Tuấn Hải có nghĩa là gì.

Tam thúc sẽ không dễ dàng bỏ qua, người dự định sau khi bão tuyết ngưng, sẽ tố cáo những người Lý gia đó lên công đường.

Đến lúc đó, Lý gia xúi giục phỉ tặc thì chính là đồng mưu, trong thôn có bao nhiêu người bị thương, chịu bao nhiêu tổn thất, đều là do người trong thôn tự mình định đoạt, chưa nói tới chuyện bồi thường bao nhiêu tiền, gây ra cớ sự như thế, rất có thể sẽ bị phạt trượng, thậm chí là phải ngồi nhà lao.

Nhưng sự hoảng sợ này cũng chỉ là nhất thời, rất nhanh, vẻ mặt của hắn liền trấn định.

Nhìn nương tử, con trai bên cạnh, cùng với người nhà nhạc phụ đã giúp đỡ bọn họ, từ nay về sau, đây mới là người thân của hắn.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, lúc trước… coi như xong, sau này… sau này, muội đừng ôm nhầm người nữa.”

Nghiêm Sơn Sinh nghĩ tới nghĩ lui, mấy đêm không ngủ ngon, cuối cùng, hôm nay cũng lấy được dũng khí, mang theo cặp mắt gấu trúc, ngượng ngùng, xoắn xít đi đến chỗ Phúc Bảo.

Hắn cảm thấy việc Phúc Bảo ôm hắn lúc trước, nhất định là ôm nhầm người, sợ sau này Phúc Bảo lại ôm nhầm nam nhân khác, trong lòng Nghiêm Sơn Sinh vẫn không nhịn được mà cảm thấy chua chát, nghĩ cần phải khuyên nhủ Phúc Bảo một chút, lần sau, nếu mà ôm ai thì phải nhìn cho rõ người đó trước.

Đương nhiên, nếu mà còn muốn ôm hắn thì hắn vẫn rất nguyện ý.

Nghĩ đến cái cảm giác mềm mại ấm áp khi chạm vào, cả người Nghiêm Sơn Sinh như có một ngọn lửa, khí nóng lập tức xộc lên trên đầu, chỉ là vẻ mặt của hắn quá mức chính trực, nghiêm túc, không thể khiến người ta nhìn ra hắn đang ngượng ngùng.

Mấy ngày nay, Phúc Bảo cũng thấp tha thấp thỏm, sau cái ôm kia, không dám một mình đứng chung chỗ với Nghiêm Sơn Sinh.

Giờ phút này, Nghiêm Sơn Sinh lại nhân lúc bốn bề vắng lặng, cản nàng lại, nàng còn tưởng rằng đối phương có chuyện gì khó nói, trăm triệu lần không nghĩ tới, cái tên đầu gỗ này lại đáp lại với nàng như thế.

Phúc Bảo thở phì phì, cuộn chặt nắm tay trắng trẻo, đập vào n.g.ự.c hắn, sau đó quay đầu bỏ đi.

Quả nhiên, người này tới giờ vẫn độc thân, không phải không có lý do.

Bị Phúc Bảo đánh loạn xạ, Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy đau ở thân thể thì ít mà trong lòng thì nhiều.

Vì cớ gì mà Phúc Bảo muội muội lại đánh hắn?

Nghiêm Sơn Sinh xoa ngực, suy nghĩ đến mức thẫn thờ.

Cơ thể vốn khỏe mạnh cường tráng, thoáng chốc trở nên yếu ớt, uể oải, đầu cũng gục xuống, như con ch.ó nhỏ vừa mới bị chủ nhân quát lớn, lo sợ nhìn chủ nhân, sợ mình đã làm gì không tốt, sẽ bị vứt bỏ.

Chỉ tiếc là cái biểu tình này đã xuất hiện sai thời điểm, nếu để Phúc Bảo thấy cảnh này trước khi nàng chạy đi, thì có lẽ sẽ khiến nàng thương tiếc, và nàng cũng sẽ không chạy nhanh như vậy.

“Vừa mới xảy ra chuyện gì thế? Lúc nãy bà bà nhìn thấy, hình như Phúc Bảo đánh ngươi?”

Tưởng bà tử vừa mới nhìn thoáng qua, còn chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, đã thấy cháu gái bảo bối của mình phẫn nộ rời đi.

Là lão thái thái yêu thương Phúc Bảo tận tim gan, cho dù tin tưởng vào nhân phẩm của Nghiêm Sơn Sinh thế nào, thì sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, điều đầu tiên bà nghĩ đến là, có phải Nghiêm Sơn Sinh đã bắt nạt cục cưng của bà hay không, nếu không, thì hà cớ gì, một đứa trẻ hiểu chuyện như cháu gái bà lại có thể ra tay đánh người?
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 189: Chương 189



Lão thái thái bất công, luôn tin tưởng Phúc Bảo vô điều kiện, lúc này cũng một mực quả quyết mọi chuyện chính là như thế.

"Không có gì đâu ạ.

Con với Phúc Bảo chỉ đang đùa giỡn thôi."

Tuy vẫn chưa nghĩ ra được mình đã làm gì chọc giận Phúc Bảo, nhưng khi đối diện với nghi vấn của trưởng bối, phản ứng đầu tiên của Nghiêm Sơn Sinh vẫn là đem hết mọi chuyện đổ lên đầu mình.

“Là con nói bậy, khiến Phúc Bảo muội muội tức giận.”

Nhớ lại những lời mình vừa nói, rốt cuộc vì sao Phúc Bảo lại nổi giận với hắn nhỉ? Có lẽ vẫn là do lúc trước, Phúc Bảo tìm được cánh hoa khô và bột trân châu trong phòng hắn, đã phá vỡ hình tượng tráng lệ của hắn trong lòng Phúc Bảo, cho nên Phúc Bảo muội muội không vui, không muốn chơi cùng với hắn.

Biểu tình của Nghiêm Sơn Sinh vô cùng nghiêm túc, cảm thấy mình đã hiểu rõ được chân tướng sự việc.

Hắn chỉ vì muốn trắng trẻo hơn một chút, làn da mịn màng hơn một chút, có thể như vậy sẽ khiến Phúc Bảo muội muội thích hắn hơn một chút, giống tiểu thiếu gia nhà giàu mà ngày trước hắn nhìn thấy vậy.

Dường như chỉ có nam nhân xuất thân cao quý, phẩm mạo xuất chúng mới xứng đáng ở bên cạnh Phúc Bảo.

Suy nghĩ đó khiến Nghiêm Sơn Sinh có chút ủ rũ.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã lấy lại tinh thần.

Dù sao thì từ sau khi hiểu rõ tâm ý của bản thân, bảo hắn từ bỏ Phúc Bảo, hắn không làm được.

Thay vì nghĩ tới những chuyện không thể này, chi bằng suy nghĩ về nguyên nhân khiến Phúc Bảo tức giận vẫn hơn.

Quả nhiên, dỗ dành cho mấy bé gái vui vẻ là một vấn đề cần phải nghiên cứu lâu dài.

“Con đừng có nói tốt cho Phúc Bảo muội muội của con như vậy, nhất định là con bé lại cáu kỉnh linh tinh rồi.”

Tưởng bà tử nhìn Nghiêm Sơn Sinh cười cười, trong lòng lại nghĩ, chút nữa phải qua chỗ cục cưng hỏi thăm một chút, đứa nhỏ Sơn Sinh này rốt cuộc đã nói cái gì bậy bạ, hay đã làm sai cái gì mà khiến nàng tức giận tới mức đ.ấ.m người như vậy.

Nếu là do Sơn Sinh không đúng, bà nhất định phải giúp cục cưng của mình xả giận cho thật đã.

Dù sao đứa nhỏ Sơn Sinh này cũng to xác, da dày, thịt nhiều, bị cục cưng đánh mấy cái cũng sẽ không thấy đau.

Ngược lại, bà còn đang lo lắng cho cái tay bé nhỏ mềm mại của cục cưng, đánh vào cơ bắp chắc nịch như thế, có thể nào bị đỏ ửng, đau tay hay không?

Nghiêm Sơn Sinh đơn thuần còn đang suy nghĩ về cái vấn đề phức tạp là cớ gì mà Phúc Bảo nổi giận, cho nên, không thể nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng Tưởng bà tử, nghe đối phương trách móc Phúc Bảo cáu kỉnh linh tinh, còn vì Phúc Bảo mà cãi lại.

“Phúc Bảo muội muội rất ngoan, chưa bao giờ cáu kỉnh linh tinh.”

Dù thế nào đi nữa, đối với Nghiêm Sơn Sinh, Phúc Bảo không bao giờ sai, Phúc Bảo tức giận với hắn chứng tỏ là hắn có lỗi.

“Đứa nhỏ ngốc này.”

Nghe những lời này của Nghiêm Sơn Sinh, tuy ngoài mặt Tưởng bà tử thở dài cảm thán, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui mừng.

Quả nhiên mắt nhìn của bà không tệ, người thanh niên trước mặt này, cực kì thích hợp để trở thành chàng rể của cháu gái bà.

Nhưng mà con trai út nói cũng đúng, có một số việc dù sao cũng phải để nhà trai nói ra trước mới thích hợp, nếu mình quá vội vàng, mặc dù biết cha con Nghiêm gia cũng không vì vậy mà coi thường Phúc Bảo, nhưng vẫn có vẻ như là con gái Thiện gia bọn họ không ai thèm, trừ Nghiêm gia ra thì chẳng còn ai khác.

Cục cưng là bảo bối tâm can của cả nhà, sao có thể đến nhà người ta xin cưới chứ? Không thể nào có đạo lý tự mình tìm tới cửa người ta được!

Vì tin tưởng lời con trai út nói, nên cho dù lão thái thái đối với Nghiêm Sơn Sinh có tám phần hài lòng thì trên mặt bà vẫn không thể hiện ra.

"Cục cưng Bảo Nhi, lúc nãy nãi thấy con với Sơn Sinh ca của con xích mích với nhau à? Con nói cho nãi nghe, có phải Sơn Sinh ca của con bắt nạt con không?" Trước mặt cháu gái, lão thái thái luôn bao che khuyết điểm, tìm lý do thoái thác, bởi vì bà không thể tưởng tượng được vì sao cháu gái tính tình hòa ái của mình, lại tức giận mà đi đánh người khác như vậy.

“Hắn không bắt nạt con, là con bắt nạt hắn.”

Phúc Bảo không nghĩ tới chuyện vừa rồi của mình thế mà lại bị nãi nãi nhìn thấy.

Tiểu cô nương với rung động đầu đời, không thể không biết xấu hổ mà giãi bày hết mọi tâm sự trong lòng mình với trưởng bối, lập tức tìm một cái cớ cho có lệ, mong chuyện này nhanh chóng qua đi.

Không sai, Nghiêm Sơn Sinh chính là bị nàng ức h**p.

Đầu tiên là bị sắc nữ - nàng c**ng b*c ôm ôm ấp ấp, phá hỏng thanh danh trong sạch của hắn, Sau đó, lại bị nàng vô cớ đánh cho một trận, bị đánh cũng không biết lý do, không phải là làm cho hắn ủy khuất à.

Phúc Bảo chua xót nghĩ, nếu đối phương không thể nghĩ ra vì sao nàng lại có những hành động khác thường như vậy với hắn, thì nàng cũng không thèm quan tâm tên đầu gỗ đó nữa.

Nhưng nếu thật sự tên đầu gỗ kia không nghĩ ra thì phải làm sao bây giờ? Phúc Bảo có chút lo lắng, lập trường không kiên định mà nghĩ, có nên đưa ra một hạn định cho hắn, nếu đối phương thật sự không đoán ra, thì sẽ cho hắn gợi ý.

Cho nên cái thời hạn này là bao lâu thì mới tốt đây?

Một tháng? Không không không, một tháng lâu lắm.

Mười ngày? Mười ngày không nói chuyện với tên đầu gỗ kia, có khi nào hắn lại cho rằng nàng thật sự không thích hắn hay không?

Nếu không thì là ba ngày? Không dài, không ngắn, vừa vặn, thích hợp.

Lúc này, Phúc Bảo không nhịn được mà oán trách Khôn thúc, đều do Khôn thúc đặt cho đối phương một cái tên như thế, Sơn Sinh Sơn Sinh, trên núi mọc nhiều nhất còn không phải là cây cối, bụi rậm sao, tính tình đầu gỗ của hắn, y chang cái tên, không đổi được.

Nhưng có đôi khi nghĩ lại, chính là cái tính đầu gỗ đó, luôn đối xử với người khác rất chân thành, ngu ngơ ngốc nghếch như thế, mới khiến nàng thích.

Tưởng bà tử nhìn cháu gái làm trò trước mặt mình, lúc nhíu mày lúc cười ngô nghê, khiến người khác hoàn toàn không thể đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì.

“Con đừng có nói tốt cho Sơn Sinh ca của con, ta thấy, nhất định là hắn bắt nạt con, nếu không, sao con lại vô duyên vô cớ đánh Sơn Sinh ca ca của con chứ? Cục cưng Bảo Nhi đừng sợ, nói cho nãi nghe, nãi sẽ làm chủ cho con, dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để cục cưng Bảo Nhi của nãi chịu ủy khuất.”

Tưởng bà tử nhanh trí, dùng lời lẽ chính đáng để nói chuyện với cháu gái, bà không tin, không thể tra ra được bí mật của hai đứa nhỏ.

“Đừng đừng đừng.”

Phúc Bảo cho rằng nãi nãi sẽ làm thật, nhanh chóng mở miệng ngăn cản, rất sợ nếu mình chậm một bước, nãi nãi sẽ thật sự chạy đi tìm Nghiêm đầu gỗ để gây phiền toái.

“Thật sự không có chuyện gì mà, nãi, người cứ coi như là bọn con đùa giỡn đi.”

Trong lúc gấp gáp, Phúc Bảo thật sự không tìm ra được lý do hợp lý khiến hai người cãi nhau, chỉ có thể dùng tuyệt chiêu cuối cùng mà lần nào dùng nàng cũng thành công - nũng nịu, nhõng nhẽo, vì nàng biết rằng người trong nhà đều phải chịu thua bộ dạng này của nàng.

“Nãi nãi, nãi nãi, nãi nãi tuyệt vời của Phúc Bảo.”
 
Back
Top Bottom