Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nha Hoàn Tiểu Xuân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,930
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMLybC4b_gEfxOkP0KFpdDCYNBBaDeJ7hxzSiEm58WoS1bqux-JR554AEbhS24ihzDeOUBoXZYFdTkh_nw1Pso-_zEM2WSRtmb-0CViJcxELWA7qQES2QOfwDZor9VvW2cBPj7o0jw6c6u-BW-hs3MK=w215-h322-s-no-gm

Nha Hoàn Tiểu Xuân
Tác giả: Lâm Bản Kiều
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tiểu thư đối xử với ta rất tốt, trước khi gả cho Tam hoàng tử, nàng dịu dàng hỏi ta:



"Tiểu Xuân, thị vệ, quản sự, phu xe... trong phủ của Tam điện hạ... ngươi muốn gả cho ai?"



Ta kinh hãi lắc đầu nguầy nguậy, sắc mặt nàng liền thay đổi, giáng một cái bạt tai vào mặt ta:



"Tiện tỳ, ngươi muốn làm thiếp hay sao?"​
 
Nha Hoàn Tiểu Xuân
Chương 1



Ta ôm lấy má phải sưng đỏ, quỳ trên bục gỗ thường ngày canh đêm, chua xót đáp:

"Tiểu thư, nô tỳ không muốn gả cho thị vệ, quản sự, hay phu xe của Vương phủ, càng không dám vọng tưởng làm thiếp cho Điện hạ. Nô tỳ chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình."

Trong đôi mắt hạnh trừng lớn của tiểu thư, lửa giận vơi đi phần nào, thay vào đó là vẻ khinh miệt khó hiểu:

"Kỳ lạ thật, bỏ qua ngày tháng an nhàn trong phủ, ngươi muốn gả cho hạng bán dầu cháo ngoài kia, ngày ngày cãi vã vì năm đấu gạo sao?"

Ta im lặng một lát, bỗng ngẩng đầu nhìn tiểu thư, nàng và người từng dạy ta "Nữ nhi sinh ra phải tự tôn tự cường" dường như không còn là một.

"Cuộc đời Tiểu Xuân mong muốn, không cần gả chồng, chỉ có bản thân, Tiểu Xuân không muốn ra khỏi một cái phủ, lại bị nhốt vào một cái phủ khác."

Mà câu nói này, chính là tiểu thư năm lên bảy đã nói với ta.

Năm ấy, tiểu thư bị rơi xuống nước, tỉnh dậy tính tình liền thay đổi, khi ta quỳ xuống, nàng hoảng sợ bất an, miệng lẩm bẩm: "Người người bình đẳng, mau, đừng quỳ ta."

Tiểu thư rất tốt với ta, lén sửa khế ước bán đứt của ta thành khế ước bán thân, nàng nói: "Đừng gọi ta là tiểu thư nữa, gọi Mộng Lan là được."

Ta lớn hơn tiểu thư ba tuổi, nàng gọi ta là Tiểu Xuân tỷ tỷ, nàng cho ta cùng đọc sách, viết chữ, quan trọng hơn là, nàng dạy ta lẽ phải.

"Tiểu Xuân, sau này ra khỏi phủ ngươi muốn làm gì?"

Lúc ấy, ta mười tuổi ngẩn người, suy nghĩ một hồi, đáp: "Ra khỏi phủ ta đã hai mươi tuổi, tất nhiên là phải nhanh chóng gả chồng, tìm một thị vệ, quản gia, phu xe nào đó không chê ta mà gả, chính là ngày tháng tốt đẹp rồi."

Mộng Lan tiểu thư nắm tay ta, trịnh trọng nói: "Tiểu Xuân, đừng từ một cái phủ này xong bị nhốt vào một cái phủ khác, ngươi phải sống cuộc đời của chính mình."

Mà tiểu thư hiện tại, nàng cao cao tại thượng ngồi trên giường thêu, ánh mắt khinh miệt nhìn ta, suy đoán lời ta nói là thật hay giả.

Nàng lạnh lùng dùng ngón tay đeo hộ giáp v**t v* mặt ta:

"Tiểu Xuân, đừng nói những lời đại nghịch bất đạo đó nữa."

Trở về phòng nha hoàn đã là đêm khuya, Tiểu Thu vẫn còn đang mượn ánh nến lờ mờ cặm cụi thêu hoa văn cho áo cưới.

Nhìn thấy má ta sưng vù, nàng kinh ngạc: "Tiểu thư đánh sao?"

Ta gật đầu, nàng lập tức buông đồ thêu xuống, lục tìm dầu hoa hồng thoa cho ta, đau lòng xoa xoa, nhưng vẫn là không ngừng khuyên nhủ.

"Thưởng của chủ tử là thưởng, phạt của chủ tử cũng là thưởng, tỷ đúng là không biết phân biệt tốt xấu, tiểu thư muốn ban cho tỷ hôn sự tốt đẹp như vậy, tỷ lại từ chối, nếu là ta đã sớm chạy đi tạ ơn rồi."

"Tỷ đúng là cứng đầu, tỷ lại muốn đọc sách? Biết được vài chữ liền coi mình là nữ tú tài rồi sao?"

Ta nhanh chóng lật xem cuốn 《Sơn Hải Chú》 mượn được: "Ngày mai phải trả rồi, hôm nay phải tranh thủ xem xong."

"Đầu óc cứng nhắc."

Tiểu Thu chọc chọc đầu ta, nhưng lại châm thêm một ngọn nến, đặt trước mặt ta, giả vờ như vô tình nói: "Ta phải thêu hoa văn, mới không phải châm đèn cho tỷ đâu."

Ta nắm tay nàng, không ngừng nũng nịu gọi "Tỷ tỷ tốt".

Còn một tháng nữa tiểu thư sẽ xuất giá, gả cho Tam hoàng tử Sở Lẫm - người đang rất được sủng ái, trên dưới trong phủ đều rất hài lòng với hôn sự này.

Ngoại trừ ta.

Hoàng thượng hiện giờ chỉ có ba vị hoàng tử, Thái tử hoang dâm vô độ, Nhị hoàng tử là kẻ bất tài, chỉ có Tam hoàng tử là người tài giỏi, trong lòng dân chúng rất được ủng hộ, nghe nói Hoàng thượng có ý phế Thái tử.

Tranh đoạt ngôi vị, đồng nghĩa với đổ máu, đồng nghĩa với việc có người hy sinh.

Nếu Tam hoàng tử thành công, Thượng thư phủ sẽ một bước lên mây, nếu thất bại, trên từ tiểu thư, dưới đến nha hoàn đi theo như Tiểu Thu, vận mệnh của họ sẽ ra sao?
 
Nha Hoàn Tiểu Xuân
Chương 2



Ta không dám nghĩ tiếp, nhìn Tiểu Thu đang cắn đầu chỉ dưới ánh đèn vàng, một cỗ hàn ý dâng lên.

Đạo lý này, ta hiểu, lão gia hiểu, tiểu thư càng hiểu, nhưng trong mắt họ đều tràn ngập ánh sáng nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào chiếc long ỷ cao cao kia.

Tiểu thư mười ba tuổi lại biến thành tiểu thư cao quý xa cách ngày nào, nàng vẫn đối xử tốt với ta, ban thưởng chu toàn.

Chỉ là nàng sẽ không còn lén lút gọi ta là Tiểu Xuân tỷ tỷ, khi nhìn thấy ta quỳ xuống cũng sẽ không còn kéo ta dậy, vẻ mặt áy náy.

Lúc ấy ta còn ngây ngô nắm tay tiểu thư, để nàng dạy ta làm thơ, nàng không nhịn được nữa, hất tay ta ra.

"Tiểu Xuân, ta đã cho ngươi đủ thể diện rồi, đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình nữa, làm thơ viết văn vốn dĩ là việc của những người như bọn ta mới nên làm! Ngươi muốn làm thơ sao? Ngâm nga về cuộc sống giặt giũ của mình à?"

"Ta không phải là nàng ta!"

Ta ngây người quỳ tại chỗ, quỳ đủ hai canh giờ, mới hiểu ra một sự thật mơ hồ mà đáng sợ.

Nàng ta không phải là nàng.

Nàng sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Trong mơ, ta như lại nhìn thấy nàng, mặc bộ quần áo ta không quen thuộc, đi trong núi rừng, da nàng rám nắng, trên tay cũng có rất nhiều vết thương do gai cào, nhưng vẫn cổ vũ những người phía sau:

"Các em nhỏ cố lên, trường học cũ sập rồi, hôm nay cô giáo sẽ đưa mọi người về nhà cô học!"

Phía sau nàng là hơn mười cô bé, thần sắc kiên nghị, hát vang bài hát về núi rừng, tiếng hát vang vọng mãi không dứt.

Ta bừng tỉnh giấc mộng, gối đầu ướt đẫm.

Tiểu thư, người đang làm việc người muốn làm, ta nghĩ hẳn người đang tự do, đang vui vẻ.

Cho dù ta không bao giờ gặp lại người, ta cũng hy vọng, cả đời này người sẽ làm những gì mình yêu thích, sẽ không bị xiềng xích trói buộc.

Còn ta, sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ lời người nói, sẽ không bị nhốt vào một cái phủ nào nữa.

................................................

Chủ tiệm sách không hài lòng lắm với bản thảo lần này ta giao, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

"Tại sao nữ phò mã này cuối cùng lại không đồng ý gả cho công tử nhà giàu theo đuổi nàng ấy? Ngược lại hai bàn tay trắng xông xáo giang hồ, thật là buồn cười, buồn cười!"

Ta trả lại cuốn 《Sơn Hải Chú》, ngái ngủ nói: "Trần lão bản, nếu ta sửa kết cục, quyển sách này sẽ không phải là 《Nữ phò mã》 chân chính nữa, chẳng qua chỉ là câu chuyện tình yêu thường tình của tài tử giai nhân thôi."

"Cũng không biết đám công tử tiểu thư kia sao lại thích xem thoại bản của ngươi như vậy, ta thấy chính là đi ngược lại thuần phong mỹ tục, buồn cười hết sức."

Trần lão bản xưa nay miệng d.a.o găm lòng đậu hũ, lúc đầu khi ta bị từ chối mấy chục lần, chỉ có tiệm sách của hắn nhận bản thảo của ta, còn cho ta mượn sách xem miễn phí.

"Một trăm lượng gom đủ chưa?"

"Tiền bản thảo lần này ra hẳn là đủ tiền chuộc thân rồi."

Tiểu thư hiện tại không muốn để ta đi, nàng ta vốn định sửa khế ước bán thân của ta thành khế ước bán đứt, nhưng lại sợ truyền ra ngoài mang tiếng xấu là nói không giữ lời, chỉ có thể tăng số tiền chuộc thân từ mười lượng lên đến con số trên trời một trăm lượng, để ta biết khó mà lui.

"Đúng rồi, có một vị công tử muốn gặp ngươi, nói là muốn xem thử người viết ra loại văn kỳ lạ này là người như thế nào."

Ta vừa định từ chối, một mũi tên sượt qua mặt ta lao vút đi, ta vội vàng ấn đầu Trần lão bản xuống, cùng nhau né sang một giá sách ẩn nấp.

Bên ngoài vang lên tiếng c.h.é.m g i ế t kịch liệt, hình như có hai nhóm người.

"Kẻ thù của ngươi sao?"

Chúng ta đồng thời hỏi nhau.

Lúc này tiếng bước chân đến gần, Trần lão bản sợ hãi rúc vào góc bàn, lẩm bẩm: "Không thấy ta, không thấy ta."

Một bàn tay dễ dàng lôi hắn ra.

Trần lão bản run rẩy như cầy sấy.

"Cuốn 《Sơn Hải Chú》 mượn cách đây mười ngày, bây giờ ở đâu?"

"Vừa... vừa... vừa... trả... trả... trả... ở... ở... ở... loại sách Sơn Thủy hàng thứ hai, nữ... nữ... nữ... hiệp... hiệp... tha mạng."

Trần lão bản bị ném xuống đất, thở hổn hển, mất hồn mất vía hướng về phía ta làm khẩu hình.

"Tiểu Xuân mau chạy đi."

Ta còn chưa kịp bò ra, liền nghe thấy một giọng nói phẫn nộ.

"Đồ đâu? Thứ bên trong đâu?"
 
Nha Hoàn Tiểu Xuân
Chương 3



Thanh kiếm kề lên cổ Trần lão bản, suýt chút nữa thì cứa ra máu.

Ta bò ra ngoài, hô lớn: "Buông Trần lão bản ra, ta là người mượn cuốn 《Sơn Hải Chú》 trước đó, thứ các ngươi muốn có thể ta biết!"

Lúc này ta mới nhìn rõ ràng bộ dạng nữ tử kia, tướng mạo cao lớn anh khí, nhưng trên mặt đầy vết máu, đôi mắt sắc bén như chim ưng.

Nàng buông Trần lão bản ra, tiến về phía ta.

Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên: "Ưng Cửu, ngươi muốn trói nàng ta sao? Không được, ta còn chưa xem xong 《Nữ phò mã》."

"Phương hồ ly, ngươi quên rồi sao, ta chưa bao giờ động vào nữ nhân dù chỉ một chút."

Nàng đi đến trước mặt ta, cách ta rất gần, ta mới phát hiện ra lông mi nàng rất dài, in bóng lên gò má màu lúa mì, như cành liễu lướt qua đất vàng.

Ưng Cửu đột nhiên giơ tay lên, một cơn gió phất qua trán ta, ta khẩn trương nuốt nước miếng, lại thấy nàng chỉ nhẹ nhàng nhặt mảnh gỗ vụn trên trán ta.

Nàng có chút ngại ngùng, cố ý đè thấp giọng nói vốn dĩ thô ráp, giọng điệu ôn hòa hỏi ta:

"Tiểu cô nương, ngươi còn nhớ 《Sơn Hải Chú》 bên trong có kẹp thứ gì không?"

Trần lão bản vừa mới tỉnh lại sau cơn choáng váng, sùi bọt mép, lẩm bẩm: "Nữ ma đầu bị nhập xác sao?"

Bị Ưng Cửu liếc mắt một cái, lại như chim cút rụt đầu lại.

"Không nhớ cũng không sao."

Giọng nói lười biếng lúc nãy lại vang lên.

Một nam tử mặc quan phục màu đỏ chớp chớp đôi mắt hẹp dài như hồ ly, cười tủm tỉm chắp tay về phía ta:

"Tại hạ Phương Dữ Hạc, là độc giả số một của 《Nữ phò mã》, chưa được cho phép, mạo muội gặp mặt, thật là xin lỗi."

Thì ra vị này chính là vị độc giả mà Trần lão bản nói muốn gặp ta.

Người này dáng người cao ráo, nhưng lại có bộ dạng thư sinh trắng trẻo, có vẻ ôn hòa dễ bắt nạt, nhất là nốt ruồi son giữa mi tâm, vừa yêu mị vừa thoát tục.

Sợi chỉ vàng trên trường bào thêu hình cá bay vô cùng bắt mắt, hắn thản nhiên ngồi trên chiếc ghế thái sư bị c.h.é.m mất một đoạn chân ghế, lắc lư đôi chân thon dài nhìn ta chằm chằm.

Còn Ưng Cửu thì đứng thẳng người, sắc mặt hơi lạnh lùng cảnh cáo: "Đây là vụ án Vương phủ phụng mệnh điều tra, mong ngươi đừng nhúng tay vào."

Phương Dữ Hạc tháo mũ quan xuống, vẻ mặt vô tội: "Ta đến tiệm sách nghỉ chân, khi nào thì nói muốn điều tra vụ án?"

"Ta làm việc cùng lắm chỉ là đối phó, nào giống ngươi, vì người đó, ngay cả mạng cũng có thể vứt bỏ."

"Đừng cãi nhau nữa, nghe vị cô nương này nói đã."

Ánh mắt hai người lại đồng loạt nhìn về phía ta.

Một người mặc áo giáp, một người mặc quan phục.

Đều cao lớn như nhau, trên người đều toát ra sát khí không giấu được.

Nhìn đến mức ta sởn gai ốc, ta giống như con cừu non chờ bị g i ế t thịt vậy.

"Để ta xem lại 《Sơn Hải Chú》 một lần nữa đã."

Ta giả vờ bình tĩnh cầm lấy sách, sau lưng mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Bọn họ có vẻ như không có ác ý gì với ta, thậm chí có thể nói là rất khách sáo, nhưng điều ta sợ nhất chính là đặt bản thân vào trong tầm kiểm soát của người khác.

Cũng giống như tiểu thư hiện tại đối với ta, cũng sẽ ban thưởng cho ta thể diện, nhưng loại ân huệ này, là một loại bố thí của kẻ bề trên đối với kẻ dưới, cái gọi là ân huệ và đao kiếm, cùng lắm chỉ là một đường ranh giới mong manh, chỉ cần bọn họ thay đổi suy nghĩ.

Ta gạt bỏ tạp niệm, lật từng trang sách một.

Không có gì cả, không có kẹp gì cả, cũng không có dấu vết gì.

"Ta không tìm thấy..."

Nhưng trong nháy mắt, ta đột nhiên nghĩ đến một khả năng, bèn tách mép sách ra, quả nhiên tìm thấy một vết tích bị xé đi mờ nhạt.

"Nếu thứ mà các người muốn tìm là một manh mối nào đó, không có kẹp thêm gì khác, vậy thì manh mối này cũng có thể là nội dung của chính 《Sơn Hải Chú》, các người có thể so sánh với những cuốn 《Sơn Hải Chú》 hoàn chỉnh khác, từ đó suy đoán xem thiếu trang nào."

"Các người yên tâm, ta và Trần lão bản tuyệt đối sẽ không tò mò về trang sách bị thiếu kia đâu."
 
Nha Hoàn Tiểu Xuân
Chương 4



Trần lão bản lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói c*̉a ta: "Đúng vậy đúng vậy, cứ coi như hai vị đại nhân chưa từng đến đây, ghế, bình hoa gì đó đều là tự bản thân nó ngã vỡ."

Phương Dữ Hạc bật cười thành tiếng: "Đừng sợ, thiệt hại trong tiệm, Ưng Cửu sẽ bồi thường."

Ưng Cửu đang cẩn thận đối chiếu xem rốt cuộc là thiếu trang nào, đột nhiên bị gọi tên, ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói:

"Vị chưởng quầy này, thật ngại quá, lúc nãy lúc vào đây bị một nhóm người chặn đường, ta tưởng ngươi cấu kết với bọn chúng, cho nên mới ra tay không nể tình."

Trần Đạc sờ sờ cổ, có cảm giác như vừa được tái sinh: "Suýt chút nữa thì đầu mới thay đầu cũ."

Trong bầu không khí có chút căng thẳng này, lời nói của Trần Đạc bỗng chốc phá vỡ sự ngại ngùng, giống như ánh nắng ấm áp mùa xuân làm tan chảy mặt băng.

Chúng ta đồng loạt bật cười.

Bốn khuôn mặt, nhìn nhau, duyên phận từ đó bắt đầu.

Rất nhiều năm sau, bốn người chúng ta gặp lại.

Ba người rót đầy rượu, cạn ly với một ngôi mộ.

Đời người vô thường, chỉ còn lại hồi ức.

................................................

Từ sau đó, không biết vì sao bốn người chúng ta lại trở nên thân thiết.

Phương Dữ Hạc thường xuyên đến tiệm sách của Trần Đạc, như thể cố ý canh me ta:

"Thư sinh! Hố mới đào khi nào thì lấp hả!"

"Phương đại nhân, chốn đông người đừng gọi bút danh của ta!"

"Không được bắt nạt Tiểu Xuân."

Ưng Cửu chắn trước mặt ta.

Trần Đạc gào lên: "Hai người có thể đừng mặc quan phục vào tiệm sách của ta được không, dân chúng đều bị dọa chạy hết rồi!"

"Trần lão bản, rộng lượng một chút đi!"

......

Phương Dữ Hạc là người phóng khoáng, tuy mặc quan phục oai phong lẫm liệt, nhưng đến giờ là chuồn mất, tự xưng là "Kẻ có học nhất trong Cẩm Y Vệ".

Ưng Cửu là ám vệ của Tam hoàng tử, cũng là con d.a.o sắc bén trung thành nhất của hắn, mỗi lần làm nhiệm vụ đều dốc hết sức lực, m.á.u me đầm đìa ngã xuống đất, mà ba người chúng ta sẽ len lén lôi nàng ấy đi.

Trần Đạc là công tử nhà giàu, nhưng đầu óc kinh doanh không tốt lắm, mấy năm nay đầu tư cái gì là lỗ cái đó, chỉ có tiệm sách là miễn cưỡng có lãi, cha già c*̉a hắn sợ hãi cầu xin hắn tốt nhất là nên an phận thủ thường, đừng có bày trò kinh doanh gì nữa.

Còn ta, một nha hoàn bình thường của Diêu phủ, nhạy cảm, tự ti.

Năm nay tích góp đủ một trăm lượng bạc, chuộc thân, bắt đầu con đường tự do mà ta hằng mong ước.

"Thật sự tích góp đủ rồi."

Diêu Mộng Lan kinh ngạc đếm những đồng bạc vụn này, không thể tin được hỏi ta: "Tiểu Xuân, ngươi ăn trộm, cướp bóc, hay là bán thân?"

Trong lòng ta dâng lên một cỗ lửa giận vô danh, nàng ta không biết ta bị nứt nẻ tay chân vì thay người khác sao chép sách vở, không biết ta trong cơn mưa như trút nước che chở bản thảo, toàn thân ướt sũng run rẩy vì sốt cao, chỉ có thể cố gắng chống đỡ một hơi thở hướng về tự do.

Nàng ta từ trên cao nhìn xuống, thốt ra những lời cay nghiệt.

Điều đáng buồn hơn là, ta không có cách nào phản bác, cho dù ta giơ mười ngón tay ra, cho nàng ta thấy những khớp xương thô ráp, làn da nứt nẻ, vết sẹo cũ kỹ, nàng ta cũng sẽ không có chút áy náy nào vì đã xúc phạm ta.

Nàng ta sẽ chỉ nói: "Ta chỉ là nói đùa một chút thôi mà."

"Ồ, tức giận sao? Ta chỉ là nói đùa một chút thôi mà."

Diêu Mộng Lan đang thoa son móng tay, nàng ta khẽ nhướng mi, nhìn ta: "Ta chỉ lấy mười lượng, số còn lại xem như tiểu thư ta bố thí cho, làm của hồi môn sau này cho ngươi."

Ma ma bên cạnh nhắc nhở ta quỳ xuống tạ ơn.

Nếu ta có một nghìn lượng, ta có thể ném mạnh chín mươi lượng này xuống đất, ngẩng cao đầu nói: "Ta không cần ngươi bố thí."

Nhưng ta chỉ có một trăm lượng, ta còn phải sống.

Lúc này, lòng tự trọng của ta đã bị gạt sang một bên, nhường chỗ cho sự sống còn của ta.

Ta dập đầu thật mạnh trước mặt nàng ta.

Ở cái thời đại này, nhạy cảm đối với một kẻ hạ đẳng, là một loại cảm xúc xa xỉ.
 
Nha Hoàn Tiểu Xuân
Chương 5



Tiểu Thu thu dọn cho ta một cái tay nải, bên trong có đồ thêu của nàng, tiền riêng nàng tích cóp được và hai quyển sách mới tinh.

"Nữ tú tài, sau này phải cố gắng học hành cho tốt đấy."

Ta cũng để lại cho nàng một cái hộp, bên trong là kim chỉ mới mua và một chiếc vòng tay bạc.

Năm đó nàng bị bán vào phủ, lão nương trong phủ thấy nàng có một chiếc vòng tay bạc, liền nửa lừa nửa ép lấy mất.

Lúc ấy Tiểu Thu vừa khóc vừa nói với ta, cô nương ở quê nàng khi xuất giá đều phải đeo một chiếc vòng tay bạc, nếu không sẽ không gả được cho người tốt.

Gió cát bay vào mắt chúng ta.

Ta nói:

"Tiểu Thu, muội là một cô nương tốt nhất, muội xứng đáng có được chiếc vòng tay bạc đẹp nhất."

Nàng nói:

"Tiểu Xuân, hãy bay đi, bay thật xa, đừng bao giờ quay đầu lại nữa."

.........................................................

Ta mua một căn nhà nhỏ.

Từ bếp quay người là đến thư phòng, từ thư phòng quay người là đến khuê phòng.

Phương Dữ Hạc và Ưng Cửu cao lớn, xách theo thịt và cá chép lúng túng đứng ở cửa bếp nhà ta.

Ta đang chăm chú dựng giàn mướp, hai mắt sáng lên: "Có thịt ăn rồi!"

Trần Đạc ôm một chiếc bình hoa lớn, nhìn căn phòng nhỏ bé của ta, thở dài:

"Tiểu Xuân, hay là ta đổi thành bạc cho ngươi vậy."

Buổi tối, dưới tiếng ve kêu, mở hai vò rượu, mặt ta đỏ bừng say khướt nói:

"Hy vọng sau này ta có thể đổi một căn nhà lớn hơn! Viết những quyển sách hay hơn!"

"Tuy ta không có tài kinh doanh, nhưng ta tin chắc một ngày nào đó sẽ tìm được lối thoát khác!"

Trần Đạc hào khí ngất trời uống cạn một ly: "Một ngày nào đó, ta cũng muốn làm đại anh hùng..." Nói xong liền gục xuống bàn ngủ.

"Ta không có lý tưởng, ta chỉ muốn sớm ngày báo đáp ân tình."

Ngón tay Ưng Cửu run run, rõ ràng là nàng chưa say, nàng rất tỉnh táo.

Còn ta đang trong trạng thái nửa say nửa tỉnh.

Ta nhìn Ưng Cửu, cuối cùng không nhịn được nữa ôm chầm lấy nàng khóc lớn, vừa khóc vừa xụt sịt mũi vào người nàng:

"Báo ân gì mà phải trả bằng mạng sống chứ! Ta thật sự không hiểu, trả một lần là đủ rồi, ngươi lần nào cũng trả, ân tình lớn đến đâu cũng phải trả hết rồi chứ, cuộc đời của ngươi còn dài, phải hướng về phía trước chứ."

Khuôn mặt xinh đẹp anh khí của Ưng Cửu lộ ra vẻ bi thương khó hiểu, nàng xoa đầu ta: "Vừa là báo ân, cũng là báo..."

Giọng nàng rất nhỏ, ta gần như không nghe rõ.

Chúng ta lại uống rất nhiều rượu, nói rất nhiều lời say, nhân sinh luôn cảm thấy có những khoảnh khắc nếu có thể lưu giữ mãi mãi thì tốt biết mấy, nhưng lại không biết, ngay từ khi bữa tiệc bắt đầu, đã định sẵn kết cục tan rã.

Gặp gỡ tiểu thư của một thế giới khác, đã cởi bỏ sợi dây trói buộc tâm hồn ta; Ngày đêm bên cạnh Tiểu Thu, là tình cảm như huynh đệ tỷ muội; Còn ba người bọn họ, là tri kỷ khi ta được tự do.

Ta rất muốn vĩnh hằng, nhưng lại không thể thoát khỏi vô thường.

Trong lúc mơ màng, ta nghe thấy Ưng Cửu nói với Phương Dữ Hạc: "Giúp ta đưa Trần Đạc về."

"Chờ chút."

Giọng nói của Phương Dữ Hạc càng ngày càng gần, ta cảm thấy tóc mai bị động vào, hình như có người cài trâm cho ta.

"Ước mơ của ta là..."

Ta mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy trong đôi mắt hồ ly của Phương Dữ Hạc lóe lên tia gian xảo.

"Ta sẽ không nói ra đâu, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa."
 
Nha Hoàn Tiểu Xuân
Chương 6



Hôn lễ của đích nữ Diêu gia và Tam hoàng tử được tổ chức vô cùng long trọng, đây cũng là lần đầu tiên ta được nhìn thấy dung nhan của Tam hoàng tử.

Hắn đi đầu đoàn rước dâu, dung mạo tự nhiên là tuấn tú phi phàm, nhưng không biết vì sao, giữa đám đông ta luôn cảm thấy ánh mắt hắn đang tìm kiếm thứ gì đó.

Mà ánh mắt ấy đột nhiên dừng lại ở hướng của ta.

Tất nhiên ta sẽ không tự luyến đến mức cho rằng Tam hoàng tử nhìn trúng ta.

Hắn đang nhìn người phía sau ta.

Phía sau ta là Ưng Cửu đang cải trang nam tử.

Ánh mắt hai người giao nhau, dường như có một sợi dây vô hình nào đó đang kết nối bọn họ.

Một cơn gió mạnh thổi tới, thổi bay một góc rèm kiệu.

Ta giật mình.

Một ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm ta, chính là Diêu Mộng Lan đang mặc áo cưới.

Hình như nàng ta đã hiểu lầm điều gì đó.

....................................................................

Một năm sau, tình hình kinh thành ngày càng nguy cấp.

Hoàng thượng lâm bệnh nặng, các thế lực của các vị hoàng tử rục rịch.

Mà điều ảnh hưởng đến ta chính là mối quan hệ giữa Ưng Cửu và Phương Dữ Hạc dần xa cách.

Ưng Cửu là người của Tam hoàng tử, Phương Dữ Hạc là người của Cẩm Y Vệ và có quan hệ mật thiết với Đông cung.

Bốn người từng tụ tập vui vẻ, dần dần chỉ còn lại ba người, đến cuối cùng chỉ còn ta và Trần Đạc là thường xuyên gặp mặt.

Ta vẫn còn nhớ lần cuối cùng bốn người tụ họp là vào dịp Tết, chúng ta im lặng ăn lẩu dê.

Trong làn khói nghi ngút, Ưng Cửu lần đầu tiên nói rất nhiều:

"Các ngươi có biết không? Ta là người Bắc Cảnh. Thịt dê Bắc Cảnh ngon hơn thịt dê Trung Nguyên rất nhiều, không hề hôi. Chúng ta không cần cho thêm gia vị, chỉ cần một chút muối, là đã vô cùng ngon ngọt rồi."

(tró truyenne đã coppy đến đây chưa lêu lêu)

"Ta rất nhớ phụ thân mẫu thân, nhưng ta không thể quay về nữa, thần linh thảo nguyên sẽ không phù hộ cho đứa con gái g i ế t chóc."

Phương Dữ Hạc im lặng, hồi lâu sau mới nói:

"Ưng Cửu, yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ kết thúc."

Ta biết bọn họ đều có bí mật riêng, giống như mang trên lưng gánh nặng như núi, âm thầm hành tẩu trong đêm tối.

Thể trạng cao lớn khỏe mạnh không thuộc về người Trung Nguyên của Ưng Cửu và đôi mắt xanh biếc của nàng ấy như đang kể về thân thế bí ẩn của nàng.

Người kinh thành đều nói nàng là con d.a.o sắc bén nhất của Tam vương gia, nhưng cuối cùng mũi d.a.o ấy sẽ đ.â.m về ai, thì không ai nói trước được.

Còn Phương Dữ Hạc...

Có lẽ chúng ta đều ngầm hiểu ý nhau không nhắc đến đôi má nóng bừng khi chạm mắt.

Nhưng vực sâu ngăn cách giữa chúng ta, hắn là công tử nhà quan, còn ta là nữ tử đã từng làm nha hoàn, tuổi tác đã cao lại chưa chồng.

Ta sẽ không vì những điều này mà xem thường bản thân, nhưng người khác cũng sẽ không muốn lột bỏ lớp vỏ bọc tầm thường của ta, để tìm kiếm sự độc đáo trong tâm hồn ta.

Ta tỉnh táo nhận ra, một khi bị vạch trần, người bị đàm tiếu sẽ là ta, bị hạ thấp, bị chế giễu cũng sẽ là ta. Ta không chắc mình có thể tiếp tục ngẩng cao đầu trước ánh mắt của người khác hay không, ta sợ rằng ta sẽ vì những lời đàm tiếu mà tự trách bản thân quá mức, ta quá sợ hãi bản thân sẽ đánh mất chính mình, cuối cùng bị nhốt vào một cái phủ khác.

Ta nhất định sẽ không thể trở thành nhân vật bất chấp tất cả vì tình yêu trong thoại bản.
 
Nha Hoàn Tiểu Xuân
Chương 7



Cho nên khi ánh mắt hắn nhìn sang, ta khẽ quay đầu đi, coi như không thấy, liền không để tâm nữa.

Còn về phần Trần Đạc, hắn dường như không có phiền não và bí mật gì, hôm nay nhìn thấy miếng ngọc bội bình an trên người ta, còn cười hì hì nói sau này muốn tự tay làm một cái tặng cho người mình thích.

Hiện tại tên này lại say bí tỉ rồi.

Miệng lẩm bẩm: "Tại sao lại thua lỗ nữa rồi? Phụ thân đừng đánh con, đừng đánh mặt, ngày mai còn phải gặp người ta nữa."

"Phụ thân, phụ thân tin tưởng con đi, con thật sự có thể làm nên chuyện, con không phải là kẻ hoang phí vô độ!"

"Đau m.ô.n.g quá!"

Trên vai Ưng Cửu, Trần Đạc khóc lóc thảm thiết.

Còn ba người chúng ta nhìn hắn, đều bật cười.

Thấy chưa, chỉ cần có Trần Đạc, sẽ không bao giờ nhàm chán.

..................................................................................

Ta một mình uống rượu dưới ánh trăng, cây mướp đã leo lên giàn, nở những bông hoa nhỏ màu vàng.

Trong đầu không tự chủ được lại nghĩ đến thiếu niên lang mặc áo đỏ kia.

Hôm đó Phương Dữ Hạc ban đêm nhảy vào sân nhà ta, không còn vẻ cà lơ phất phơ như mọi khi.

"Nếu có một ngày ta không còn nữa, Thư sinh, hãy viết ta vào trong sách của ngươi."

Mắt ta cay cay: "Ta chưa bao giờ lấy người sống làm nguyên mẫu."

"Nếu ta còn sống, sẽ càng tham lam hơn một chút, không bằng lòng với trong sách..."

Đang trầm ngâm, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra, là một người ta không ngờ tới, bụng nàng nhô cao.

"Tiểu Thu?"

Gương mặt nàng trắng bệch, gượng cười: "Cuối cùng ta cũng được ra ngoài thăm tỷ rồi."

Từ sau khi Tiểu Thu đi theo tiểu thư xuất giá, cơ hội ta gặp được nàng càng ít hơn, quy củ Vương phủ nghiêm ngặt, Diêu Mộng Lan lại càng giam lỏng nàng, lần gặp mặt trước là trước tháng sáu, may mà ngày thường ta có thể bỏ ra chút bạc nhờ v.ú nuôi truyền lời, viết thư.

Tiểu Thu chưa từng hé răng nửa lời oán trách, ta cũng chỉ nghĩ là bình thường.

"Muội... gả chồng rồi sao?"

Ta nhìn chằm chằm vào bụng nàng, có chút ngại ngùng hỏi.

Gương mặt nàng lộ vẻ chua xót: "Ta đã khai kiểm, làm thiếp cho Vương gia rồi." (khai kiểm: tục chải tóc; tục bới đầu (phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt)

Lúc này ta mới phát hiện, trên người Tiểu Thu đeo thêm vài món đồ trang sức sáng lóa, nhưng cánh tay lại gầy đến mức đáng sợ, chỉ có cái bụng là nhô lên bất thường.

Đứa trẻ trong bụng kia giống như một con thú dữ hút lấy tuổi thọ của Tiểu Thu, gặm nhấm chút ít da thịt của nàng.

Tiểu Thu quá gầy, gầy đến mức chiếc vòng tay bạc trên cánh tay cứ lắc lư, giống như cùm xích.

"Tại sao vậy?"

Cuối cùng ta vẫn nhịn không được hỏi, đau lòng v**t v* xương quai xanh nhô lên của nàng.

"Tiểu thư bởi vì năm bảy tuổi ngã xuống nước mà tổn thương căn cơ, không thể mang thai được. Nữ nhân trong phủ lại nhiều như vậy, các vị trắc phi đều đang nhìn chằm chằm, tiểu thư quá sợ hãi, cho nên đã bỏ thuốc để Vương gia lâm hạnh ta, đây... đây là phúc phận của ta."

"Chủ tử ban cho, là thưởng ta phải nhận, là phạt ta cũng phải nhận."

Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một cỗ hàn ý, nếu như Diêu Mộng Lan có thể sinh con, như vậy Tiểu Thu mang thai nhiều nhất cũng chỉ được nâng lên làm thiếp để lấy lòng. Mà hiện tại nàng ta không thể mang thai, Tiểu Thu sẽ chỉ là công cụ sinh con của nàng ta mà thôi.

Đột nhiên ta nghĩ đến bốn chữ - cướp con đoạt vị.
 
Nha Hoàn Tiểu Xuân
Chương 8



Khóe mắt nàng lăn dài hai hàng lệ.

"Tiểu thư cho phép ta trước khi sinh có thể về thăm người nhà một lần, nhưng những kẻ đã bán ta, ta không muốn gặp bọn họ dù chỉ một lần."

"Ta nói muốn gặp tỷ, tiểu thư nói đợi khi thai nhi ổn định sẽ cho phép, ta ngày ngày mong ngóng, nhưng lại không dám nói gì trong thư, sợ tỷ lo lắng."

"Tiểu Thu ngốc nghếch, sao không nói sớm với ta?"

"Tiểu Xuân, không sao đâu, ta đã bị giam cầm rồi, cứ để ta cam chịu số phận, ta chỉ mong, mong tỷ bình an."

Nước mắt của Tiểu Thu và nước mắt của ta hòa vào nhau, đau đớn và tuyệt vọng.

"Thu di nương, nên đi rồi."

Ngoài cửa vang lên tiếng thúc giục sắc nhọn, Tiểu Thu lấy lòng cầu xin: "Ma ma, cho ta ở lại thêm một lát, chỉ một lát thôi, ta nói với tỷ tỷ ta vài câu."

"Thu di nương đừng quên quy củ!"

Tiểu Thu rưng rưng nước mắt nói: "Lần này chia tay, không biết khi nào mới có thể gặp lại. Tỷ đặt cho đứa con trong bụng ta một cái tên đi."

"Vân Ngao, hy vọng đứa nhỏ có thể mãi mãi tự do như mây, bay lượn như chim ưng."

Chờ đến khi bóng dáng gầy gò của nàng khuất dần vào bóng tối, ta mới chợt nhận ra sự nhỏ bé và nhu nhược của bản thân, ta buông lỏng bàn tay siết chặt, bởi vì dùng sức quá mạnh, móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay chảy máu.

Ta bất lực ngồi phịch xuống đất, tâm trạng như bị rút cạn, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đám mây đen che khuất mặt trăng cười nhạt:

"Ông trời đáng c h ế t, nhất định phải ép con kiến hèn mọn như ta tạo phản."

Cái thế đạo này, một là quyền, hai là tiền tài, mới có thể lay động lòng người.

Một năm nay ta đã kiếm được rất nhiều tiền, sau 《Nữ phò mã》 ta lại viết rất nhiều thoại bản bán chạy, đầu tư vào một số cửa hàng, so với Trần Đạc, hình như ta khá may mắn trong việc đầu tư.

Bút danh "Thư sinh" đã hoàn toàn nổi tiếng khắp kinh thành, rất nhiều người phỏng đoán "Thư sinh" hoặc là một vị thiếu niên lang tài hoa nhưng không gặp thời, hoặc là một vị tú tài trung niên thi cử lận đận.

Không ai đoán được đó là nữ tử, dường như đi ngược lại thuần phong mỹ tục cũng trở thành đặc quyền của nam nhân.

Ta của trước kia từng ngưỡng mộ nhìn những vị thư sinh tú tài ra vào thư viện, nghĩ thầm kiếp sau muốn đầu thai làm nam nhân.

Bây giờ ta không muốn nữa, ta là nữ tử, ta từng là nha hoàn, ta là kẻ hạ đẳng, nhưng sách ta viết không thua kém nam nhân, tiền ta kiếm được còn nhiều hơn, ta có giá trị của riêng mình, ta sinh ra là nữ nhi, ta tỉnh táo, ta không cam lòng, ta vùng vẫy, ta xứng đáng.

Số tiền mua một căn nhà lớn ở kinh thành, đổi lấy một mạng người, đây quả thực là thương vụ có lời nhất mà ta từng làm.

Ở chợ đen, ta đưa một túi bạc và ngân phiếu nặng trịch cho một bàn tay gầy guộc.

..................................................................................

Trước khi binh biến xảy ra đều có dấu hiệu.

Ví dụ như mấy binh lính quen mặt canh cổng thành bị thay thế bằng những gương mặt lạnh lùng xa lạ, ông chủ tiệm binh khí kiếm bộn đã sớm chuồn về quê lánh nạn, ngựa trong chuồng ngựa dần dần ít đi...

Một số gia đình giàu có nhạy bén đã dẫn theo người nhà đến một số châu huyện có binh lực hùng mạnh lánh nạn, còn lại là bách tính bị lãng quên, là tiếng rao hàng rộn ràng dưới chân tường thành, là cô gái bán hoa ngây thơ vô tri, thịnh thế cần bọn họ tô điểm, loạn thế sẽ cố tình lãng quên bọn họ.
 
Nha Hoàn Tiểu Xuân
Chương 9



Trần Đạc bị phụ thân trói lại đưa đến Ung Châu, hắn để lại cho ba người chúng ta mỗi người một bức thư, nhờ tiểu tư nhân lúc đêm khuya đưa tới.

【Tiểu Xuân muội muội, cả đời này ta nhút nhát như chuột nhắt, sống dưới sự che chở của phụ thân mẫu thân, chẳng làm nên trò trống gì, không có chí lớn. Loạn binh sắp nổi lên, ta vốn muốn ở lại cùng các ngươi đồng cam cộng khổ, nhưng phụ thân lại phái người khóa cửa phòng, trói tay chân ta lại, ngày mai chuẩn bị đưa ta đến Ung Châu lánh nạn, ta hết lời cầu xin mới được viết ba bức thư này, gửi cho ba người bạn tốt.

Ta muốn xin lỗi muội, thứ nhất là lúc đầu ta xem thường muội, chỉ là nhất thời hứng khởi muốn xem thử nữ tử có thể viết ra loại sách gì, lại không ngờ muội có thể viết hay như vậy. Ta đối với muội vừa bội phục vừa ghen tị, cho nên cố ý châm chọc muội, nói 《Nữ phò mã》 đi ngược lại thuần phong mỹ tục, kỳ thật cả đời này ta ngưỡng mộ nhất chính là những người hành hiệp trượng nghĩa, còn ta, Trần Đạc cả đời này chỉ có thể làm một kẻ vô danh tiểu tốt, sống tạm bợ qua ngày.

Thứ hai, ta là một kẻ vô dụng, ta không thể thuyết phục phụ thân đưa cả bốn người chúng ta đến Ung Châu. Ta biết, suy nghĩ của ta rất buồn cười, thân phận của Ưng Cửu và Dữ Hạc đặc thù, trong cuộc hỗn loạn này còn có thể tự bảo vệ mình, ta chỉ lo lắng cho muội, một mình ở trong căn nhà nhỏ đó, nếu loạn binh ập tới, phải làm sao để bảo toàn tính mạng đây.

Ta nghĩ tới nghĩ lui, điều duy nhất có thể làm là sai người len lén lấy trộm chìa khóa một tiệm tiền trang của phụ thân, phụ thân từng cho xây một mật thất ở đó, còn coi như kiên cố, ngàn vạn lần mong, mong muội bình an. Huynh đệ ta chỉ có thể làm được như vậy, mong muội thông cảm.】

Trong phong thư còn có chìa khóa và bản đồ địa hình tiệm tiền trang.

Ta từ nhỏ không phụ thân không mẫu thân không huynh đệ tỷ muội, có được người huynh trưởng như vậy, không còn gì để tiếc nuối, đủ rồi.

Trần Đạc không phải là chuột nhắt, hắn là ánh sáng của ta.

Gặp lại Phương Dữ Hạc và Ưng Cửu, hai người đều gầy đi rất nhiều, Phương Dữ Hạc thậm chí còn có râu ria lún phún, đây là điều mà một kẻ tự xưng là phong lưu phóng khoáng như hắn chưa từng có.

Xung quanh Ưng Cửu toát ra vẻ bi tráng và c h ế t chóc nồng đậm, nàng lấy một tấm lệnh bài từ trong n.g.ự.c ra: "Tiểu Xuân, đi đi, bây giờ lập tức rời khỏi thành."

"Ra khỏi thành sẽ có xe ngựa đưa ngươi đến nhà ngoại tổ của ta ở Đạm Châu, ở đó ngươi sẽ không sao đâu."

Trong mắt Phương Dữ Hạc cũng chất chứa sự mệt mỏi sâu sắc, chỉ cố gắng gượng cười an ủi ta: "Đừng sợ, chúng ta đều sẽ không sao đâu."

Ta nhận lấy lệnh bài, chỉ là một tấm lệnh bài nhỏ bé, nhưng lại nặng đến mức ta không cầm nổi.

"Ta không biết hai người muốn làm chuyện lớn gì, nhưng trong mắt ta, cái gọi là thiên hạ này không bằng sự an nguy của hai người. Ta không muốn nhìn thấy hai người chĩa đao thương vào nhau, cũng không muốn nhìn thấy hai người vì trung thành với một người mà hy sinh đổ máu, ta rất ích kỷ, ta hy vọng hai người được sống."

"Ta sẽ cố gắng sống sót."

Lần này Ưng Cửu không nói gì đến chuyện báo ân báo oán nữa, chỉ đưa tay ôm chặt lấy ta.

Nàng giống như lần đầu tiên gặp mặt, dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt cho ta.

Còn Phương Dữ Hạc, hắn chỉ khẽ nắm lấy vạt áo ta, cười nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."

Bóng lưng hai người khuất dần, đến ngã ba đường thì tách ra hoàn toàn.

vc-fgdf-3.jpeg

 
Back
Top Bottom