Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ

Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 10: Chương 10



“Trần Gia, anh có thể vào phòng em xem một chút không?”

Cố Tiêu đột nhiên đề nghị, tôi xem như thở phào nhẹ nhõm. Không khí vừa rồi thực sự quá ngột ngạt.

Nhà tôi là nhà xây hai tầng ở nông thôn. Tôi dẫn anh ấy lên tầng hai. Anh ấy lặng lẽ đi theo sau, không nói lời nào.

Anh ấy càng im lặng, tôi càng bất an.

Vào đến phòng, anh cầm lên mấy món đồ chơi hồi bé của tôi, vẻ mặt trầm lặng, cả người tỏa ra áp lực nặng nề.

“Em không có gì muốn nói với anh sao?”

“Nói gì cơ?” Tôi bất an ngồi xuống mép giường.

“Gì cũng được, em muốn nói gì cũng được.”

Anh ấy không để lộ cảm xúc gì, khiến tôi không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Cảm giác này giống như chờ đợi một bản án, rất khó chịu.

“Anh đã thấy cả rồi, còn cần em nói gì nữa?” Tôi lẩm bẩm.

Anh ấy bỗng quay đầu lại, nhìn tôi từ trên cao, vẻ mặt nghiêm túc.

“Anh muốn nghe chính miệng em nói.”

Anh ấy dừng lại một chút, rồi tiếp tục:

“Nói xem tại sao em đã biết ba anh từ lâu, nhưng lại giả vờ như không biết.

Nói xem tại sao em lại chọn anh.

Nói xem tại sao em lại quyết định giữ đứa bé này.”



Tôi bị những lời của anh ấy làm cho đầu óc trống rỗng, không thể nói nổi một chữ.

Tôi chợt nhớ đến chuyện sáu năm trước, khi tôi và anh ấy chia tay.

Hôm đó, em gái tôi lại lên cơn co giật ở nhà. Ba tôi phải ở bệnh viện mấy ngày liền mới lấy được số khám chuyên gia.

Tôi và mẹ hợp sức đưa em đến bệnh viện.

“Tình trạng của cô bé khá nghiêm trọng, rất khó chữa dứt điểm. Chỉ có thể dùng thuốc để kiểm soát.”

“Nhưng với tần suất phát bệnh như thế, gia đình cần phải luôn có người trông chừng.”

Vị chuyên gia già nhìn tôi, lúc đó đang sợ đến ngây người.

“Cháu là chị gái?”

Tôi không nói gì.

“Ừm.”

Ông ấy cũng không nói thêm nữa.

Sau đó, tôi đi đóng tiền viện phí. Khi mang hóa đơn về khoa, tình cờ nghe được trợ lý bác sĩ nói chuyện với ông ấy.

“Haiz, chị của cô bé này cũng thật khổ. Sau này cha mẹ mất đi, chắc em gái phải do một mình cô ấy chăm sóc. Với hoàn cảnh này, e là chẳng ai dám cưới.”

“Đừng bàn tán chuyện của người khác.”

Vị chuyên gia già thở dài, ngắt lời anh ta.

Ông ấy không phải ai xa lạ, mà chính là ba của Cố Tiêu – Cố Minh Sinh.

Tôi sớm đã nghe Cố Tiêu nói ba anh ấy làm việc tại bệnh viện này, chuyên khoa thần kinh, tên tuổi hoàn toàn trùng khớp.

Hôm đó về nhà, tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nhắn tin cho Cố Tiêu.

“Chúng ta chia tay đi.”

“Lại làm loạn gì nữa đây?”

“Không làm loạn.”

“Nghĩ kỹ rồi?”

“Ừm.”

Anh ấy không trả lời nữa, xem như mặc nhiên đồng ý.

Chúng tôi rất ăn ý, từ đó về sau không còn ai chủ động tìm ai.

Lúc đó còn trẻ, vì tự ti, cũng vì một chút lòng tự trọng trong thâm tâm, tôi đã đề nghị chia tay.

Vịt Bay Lạc Bầy

Kết quả là sáu năm sau, số phận vẫn sắp đặt để tôi và anh ấy tiếp tục dây dưa một lần nữa.

Khi Cố Tiêu chất vấn tôi, tôi không đáp lại, chỉ chơi điện thoại.

Có lẽ vì đợi mãi không thấy tôi trả lời, anh ấy mất kiên nhẫn, cũng có chút thất vọng, liền quay người rời đi.

Khi tiếng động cơ ô tô dưới lầu vang lên, màn hình điện thoại tôi mờ đi.

Trên màn hình có nước, vuốt thế nào cũng không được.

Tôi bực bội ném điện thoại sang một bên.
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 11: Chương 11



Một đám cưới tan thành mây khói, bầu không khí trong nhà lại lạnh đến cực điểm.

“Bọn họ có việc nên về trước rồi.” Ba tôi vào phòng, coi như truyền lời lại cho tôi. Ông đang an ủi tôi.

Tôi biết. Người sáng suốt ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Tiểu Cố nói ngày mai đi làm giấy kết hôn.” Ba tôi lại nói.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Oh.” Tôi hơi bất ngờ, cứ tưởng anh ta sẽ đi luôn, chẳng thèm kết hôn với tôi.

“Đám cưới… mẹ nó nói là không làm.”

“Được.”

“Nhà thì mẹ nó bảo đã mua một căn gần bệnh viện của Tiểu Cố, sau khi kết hôn hai đứa có thể ở đó. Nhưng vậy có phải xa chỗ làm của con quá không?” Ba tôi hỏi.

“Có hơi xa.” Chỗ làm của tôi ở phía bắc thành phố, bệnh viện lại ở phía nam, đi tàu điện ngầm rồi đổi xe cũng phải mất gần hai tiếng.

Ông đi đến, ngồi xuống cạnh tôi.

“Con nghĩ kỹ chưa?” Ba nhìn tôi.

“Nghĩ gì ạ?”

Ba thở dài, ngập ngừng không nói.

“Con lớn rồi, ba mẹ cũng không quản được nữa.”

“Ba không muốn con kết hôn sao? Không phải ba với mẹ ngày nào cũng mong con lấy chồng à?” Tôi cố làm ra vẻ nhẹ nhàng.

“Mong con kết hôn là mong có người chăm sóc con.” Ba có vẻ bực mình.

Tôi không biết nói gì, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con không cần ai chăm sóc.”

Ba không nói thêm nữa, chỉ thở dài rồi xuống lầu.

Lúc tiễn tôi ra trạm xe, ba dúi gói đồ vào tay tôi: “Nhà có tiền, tiền con kiếm được thì cứ giữ lấy mà tiêu, muốn ăn gì, muốn mua gì thì cứ mua, đừng gửi tiền về.”

“Ba cả đời này chỉ có vậy thôi, nhưng đời con thì còn dài.”

Nói xong, ông xoay người rời đi, không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để nói thêm.

Tôi ngồi trên xe, mở gói đồ ra, bên trong có một túi đậu phộng tươi, còn có một cái túi nhựa, bên trong là tiền. Tôi siết chặt tờ tiền trong tay, trong lòng không biết là tư vị gì.

Sáng hôm sau, chín giờ.

Tôi đến Cục Dân chính, Cố Tiêu đã đến từ trước.

Làm giấy kết hôn mất chưa đến mười phút.

Xong xuôi, anh ta nói bận lắm, buổi chiều còn phải đi làm.

“Tôi chỉ xin nghỉ buổi sáng.” Anh ta đưa chìa khóa cho tôi.

“Nhà tôi vẫn chưa dọn vào, bình thường tôi ở ký túc xá.”

“Em cứ qua xem thử, cần mua gì thì lập danh sách cho tôi.”

“Phòng cấp cứu rất bận, em không cần đợi tôi, một tuần tôi cũng không về nhà được mấy lần.”

Nghe xong mấy lời này, tôi cảm thấy chúng tôi chẳng khác nào một cuộc giao dịch, cứ thế làm theo quy trình, không có một chút tình cảm nào.

Tôi đương nhiên hiểu ý anh ta.

Kết hôn là bị ép buộc, anh ta không muốn nhìn thấy tôi.

“Trùng hợp ghê, tôi cũng chỉ xin nghỉ hai tiếng, làm phiền dừng lại ở ngã rẽ phía trước.” Tôi cười, chỉ tay về phía trước.

Anh ta rõ ràng không ngờ tôi lại chơi chiêu này, sắc mặt có chút khó coi.

“Tôi chiều mới đi làm, em đi bây giờ, tôi biết đi đâu?” Anh ta hỏi tôi.

Tôi quan tâm anh đi đâu làm gì chứ…

Anh chẳng phải không muốn thấy tôi sao?

Lúc nãy đọc lời thề kết hôn, anh ta còn khó chịu hơn cả khi bị ép cung. Anh ta tưởng tôi muốn nhìn thấy anh ta chắc?

“Phía trước có công viên, nhiều ông lão đang đánh cờ lắm, nếu anh không biết đi đâu thì có thể qua đó thư giãn một chút.”

Tôi cười với anh ta một cái, mở cửa xe, không quay đầu lại mà bước đi thẳng.

Đi đến khi không còn nhìn thấy xe của anh ta nữa, tôi mới bắt xe buýt.

Trên xe, tôi nhận được tin nhắn của anh ta, chỉ vỏn vẹn ba chữ: “Em giỏi lắm.”

Tôi lười trả lời.

Nói thật, chỗ anh ta làm việc cách đơn vị tôi quá xa, tôi có chút hối hận rồi.

Biết vậy lúc nãy bảo anh ta chở thẳng đến công ty cho rồi.

Từ khi mang thai, chỉ cần ngửi thấy mùi hỗn tạp của quá nhiều người trên xe buýt là tôi lại thấy buồn nôn.

Tôi giận dỗi với anh ta làm gì cơ chứ?

Giờ thì tự mình chịu khổ rồi…
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 12: Chương 12



Làm việc cả ngày, tôi lại ngồi hai tiếng tàu điện ngầm để về căn nhà của anh ta.

Khu này rất cao cấp, nhà cũng rất rộng.

Nhà hai tầng, có cả sân thượng.

Trang trí khá đơn giản, đúng như anh ta nói, thực sự chưa có ai ở.

Sân thượng toàn đất trống, không có cây cối, ngay cả cỏ dại cũng không mọc.

Ở đây có năm phòng, so với căn hộ một phòng ngủ của tôi, rộng hơn không chỉ một chút.

Tôi nhắn tin hỏi anh ta: “Tôi ở phòng nào?”

Anh ta không trả lời.

Không trả lời thì thôi.

Tôi tự chọn một phòng ngủ nhỏ trên tầng hai.

Nhà lâu rồi không có người ở, tôi còn phải dọn dẹp.

Dọn suốt một tiếng, mệt đến mức đứng thẳng cũng không nổi.

Cũng không muốn nấu cơm, tôi đặt một suất đồ ăn bên ngoài, ăn tạm cho xong.

Buổi tối đợi anh ta một lát, đợi đến tận mười hai giờ vẫn không thấy về.

Tôi cũng chẳng hỏi, cứ thế mà ngủ luôn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi dọn dẹp rồi vội vàng ra ngoài.

Lúc thay giày ở cửa, tôi thấy đôi dép nam vẫn ở nguyên vị trí, hướng đặt không hề thay đổi.

Tôi thoáng có chút cảm xúc trong lòng.

Rồi ngày thứ hai, ngày thứ ba… một tuần trôi qua, đôi dép kia vẫn chưa từng bị động đến.

Buổi tối về nhà, tôi thay giày, ngồi xuống ngay cửa, chìm vào suy nghĩ.

Cuối cùng, tôi cúi người, đem đôi dép nam ấy cất vào tủ giày.

Hà tất gì phải làm vậy, cứ chờ đợi một người không muốn trở về?

Vịt Bay Lạc Bầy

Vì mỗi ngày đi tàu điện ngầm quá tốn thời gian, tôi không còn sức để tự mua đồ về nấu ăn.

Liên tục ăn đồ ăn ngoài mấy ngày liền, cái thai trong bụng bắt đầu phản ứng.

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy đồ ăn ngoài là tôi muốn nôn.

Không còn cách nào khác, tôi đành xuống dưới mua một ít bánh chẻo đông lạnh, tự nấu để ăn.

Lúc mẹ tôi gọi video tới, tôi đang đứng bếp nấu bánh chẻo.

“Bữa giờ con chỉ ăn thế này thôi à?” Mẹ tôi lo lắng không thôi.

“Ngon lắm mà.”

Đơn giản, tiện lợi, bánh chẻo đông lạnh đúng là lựa chọn số một cho bữa tối của dân văn phòng.

“Ngon cái gì mà ngon, bây giờ con đâu có còn một mình nữa, ăn thế này thì con làm sao đủ dinh dưỡng cho em bé?”

“Nó mới bao nhiêu đâu, mới 14 tuần, chỉ là một con cá nhỏ, cần gì dinh dưỡng chứ.” Tôi bực bội nói.

“Tiểu Cố thì sao? Vẫn chưa về à?”

Mẹ tôi hỏi, bầu không khí lập tức trở nên im lặng.Tôi hờ hững đáp: “Anh ấy bận.”

Nói thật, lúc đầu anh ta không về, tôi còn có chút buồn.

Nhưng quen rồi, ngược lại còn cảm thấy ở một mình tự do thoải mái hơn.

“Người ta chẳng buồn về nhà, con kết hôn làm gì?” Mẹ tôi ở đầu bên kia video thở dài liên tục.

“Bác sĩ là vậy đó.” Tôi giải thích, “Con ở một mình vẫn ổn, mẹ đừng lo.”

“Ba với Tiểu Ngọc vẫn khỏe chứ?” Tôi cố tình đổi chủ đề.

Từ trước đến giờ, trước mặt mẹ, tôi luôn gọi em gái bằng tên.

Phải, lúc mẹ sinh đứa thứ hai, tôi không đồng ý, nên cứ giận dỗi mà không chịu gọi nó là em gái.

Lâu dần, gọi thẳng là Tiểu Ngọc thành quen, cũng lười sửa.

“Ba con…” Mẹ tôi lắc đầu, “Dạo gần đây vì chuyện cưới xin của con mà mất ngủ mấy ngày rồi.”

Vừa nói mẹ tôi vừa khóc.

Tim tôi như bị thắt lại.

“Em nói những chuyện này với con bé làm gì?”

Ba tôi quát mẹ tôi một tiếng.

“Thì mẹ lo mà, hai đứa con của mẹ, sao đứa nào cũng khổ thế này…”

Mẹ tôi vừa khóc vừa bị ba trách mắng.

Nghe tiếng hai người cãi nhau bên kia video, tôi lặng người, không nói một lời.

Không biết bao lâu sau, ba tôi cầm lấy điện thoại.

“Gia Gia.” Ông gọi tên tôi.

“Ba mẹ Tiểu Cố… bọn họ cũng không đến thăm con à?” Ba tôi nhẹ giọng hỏi.

“Người ta cũng có gia đình riêng, họ đến đây làm gì?”

“Vậy à…” Ba tôi suy nghĩ một lúc rồi nói, “Con một mình có ổn không?”

“Chuyện gì mà không ổn, ba quên rồi sao, con nấu ăn giỏi lắm.” Tôi cười nói, “Chỉ là dạo này buồn nôn ăn không vô, nên ăn chút bánh chẻo đông lạnh. Một thời gian nữa đỡ rồi, con sẽ tự nấu những món ngon cho mình.”

“Ba không phải lo đâu.”

“Được rồi.” Ba tôi nói vậy, nhưng mặt vẫn đầy lo lắng.

“Căn phòng ở đây rất rộng, con ở một mình thấy trống vắng lắm, ba mẹ rảnh thì cũng có thể lên thành phố chơi.”

“Không được đâu.” Ba tôi gạt bỏ ý định của tôi, “Con tự chăm sóc mình tốt nhé, có gì thì nói với gia đình.”

“Vâng.” Sau đó tôi lại nói với ba về công việc. Ba không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe rất chăm chú.

Mỗi lần nghe tôi nói xong, ba tôi lại không khỏi đưa ra lời khuyên.

“Gia Gia, con gái phải chịu thiệt thòi là phúc, chịu khổ là phúc, từ từ mà làm, ba tin là con sẽ đạt được mục tiêu, ba tin tưởng con.”

“Con gái cũng phải cố gắng phấn đấu, kết quả không quan trọng, quan trọng là phải thử, trước đây con luôn nói con không phù hợp với bộ phận thị trường, nhưng ba thấy con làm rất tốt.”

Mỗi lần nhìn ba tôi nghiêm túc phân tích cho tôi, tôi lại thấy thật buồn cười.

Ba tôi chỉ là một người thợ xây dựng, hàng ngày tiếp xúc với xi măng và cát, thật ra ông không hiểu công việc của tôi. Nhưng ông vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ, rất muốn giúp đỡ tôi.

Vì vậy tôi cũng giả vờ chăm chú lắng nghe ông phân tích.
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 13: Chương 13



Vào thứ Tư tuần thứ 12, tôi đến bệnh viện để làm xét nghiệm NT cho thai nhi. Bác sĩ Lưu vẫn rất nhiệt tình với tôi.

“Sao lúc nào cũng một mình đến kiểm tra vậy, chồng đâu?” Cô ấy nhìn tôi tự trả tiền, xếp hàng, chạy qua chạy lại, không nhịn được hỏi.

Chồng? Tôi ngẩn người một giây. Hai từ này đối với tôi thật quá xa lạ.

“Anh ấy bận.” Tôi mỉm cười.

“Chồng cô làm gì mà bận rộn đến mức không thể xuất hiện trong lần kiểm tra thai?” Bác sĩ Lưu cầm bảng kết quả NT, nhìn kỹ từng chút một.

Tôi im lặng. Thực ra, Cố Tiêu cũng không phải không xuất hiện, anh ấy luôn có mặt ở bệnh viện, chỉ là không đi cùng tôi làm kiểm tra thai thôi.

Anh ấy không muốn gặp tôi, huống chi là cùng tôi đi kiểm tra thai. Nếu có thể, vào ngày họp lớp, có lẽ anh ấy thà không gặp tôi thì hơn.

“Con không sao đâu.” Bác sĩ Lưu chỉ vào báo cáo rồi chỉ cho tôi xem, “Cảm giác bụ bẫm và hơi dễ thương.”

Tôi nhìn vào bức ảnh siêu âm của cái hình nhỏ xíu trên màn hình, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng.

Cuộc sống thật kỳ diệu, nó thật sự rất nhỏ.

Dù chỉ là một khối nhỏ xíu, nhưng tôi vẫn có thể thấy được đại khái hình dạng tay chân của nó. Cả cơ thể nhỏ xíu ấy, cái đầu tròn tròn đã chiếm đến hai phần ba.

“Thêm một tuần nữa là có thể làm sàng lọc Down rồi, đừng quên nhé.” Bác sĩ Lưu nhắc tôi.

“Vâng, cảm ơn chị, bác sĩ Lưu.” Tôi thật lòng nói.

“Không cần cảm ơn đâu, bác sĩ Cố rất quan tâm đến tình hình của em đấy, lần nào gặp chị cũng hỏi.” Chị cười, “Anh ấy còn nhớ rõ hơn cả em nữa.”

“À…”

“Nhìn ra được mà, hai người từng là bạn rất thân đúng không?” Chị lại nói, “Bình thường bác sĩ Cố lạnh lùng lắm, chưa từng thấy anh ấy để tâm đến ai như vậy đâu. Lần trước chị gái anh ấy sinh con ở bệnh viện mình, vậy mà hôm sau anh ấy mới biết cơ.”

“Ồ.” Tôi hơi ngẩn ra, “Vậy để lúc nào em gặp anh ấy thì cảm ơn một tiếng.”

“Ừ ừ!” Bác sĩ Lưu kéo tay tôi đi ra ngoài, “Hay là giờ luôn đi? Vừa hay chị cũng tan ca, tiện thể đi tìm anh ấy, cùng đi nhé~”

“Ơ… thôi ạ. Để hôm khác em…” Tôi thật sự không muốn gặp anh ấy. Gặp rồi chỉ thấy ngại ngùng.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Đi cùng đi mà, thật ra chị cũng chỉ đang kiếm cớ để gặp anh ấy thôi.” Bác sĩ Lưu nói với vẻ ngượng ngùng, “Tối nay bệnh viện tổ chức tiệc team building, chị muốn xem anh ấy có đi không. Nếu không đi thì chị cũng khỏi đi luôn.”

Team building à? Xem ra cuộc sống của họ cũng không bận rộn như tôi nghĩ. Anh đâu có bận, chỉ là không muốn gặp tôi thôi. Tôi cũng muốn xem thử cái nơi khiến anh sẵn sàng ở lại cả ngày, chẳng buồn về nhà, rốt cuộc có gì hay.

Tôi theo bác sĩ Lưu đến khoa của Cố Tiêu. Vì đang là giờ trưa nên hầu hết y tá đều đi ăn rồi. Trong văn phòng chỉ còn vài bác sĩ, vừa ăn cơm hộp vừa tán gẫu.

Dù ai cũng mặc áo blouse trắng, tôi vẫn nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh ngồi trên ghế sofa, trông có vẻ đã ăn xong, nhưng trong hộp cơm vẫn còn khá nhiều, chắc là cơm bệnh viện không ngon lắm. Điện thoại để sang bên, anh ngả người lên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chỉ mới một tuần không gặp, cằm anh đã lún phún râu. Vì anh nhắm mắt nên tôi mới dám nhìn anh như thế. Ai ngờ chưa được hai giây, anh đột nhiên mở mắt ra.

Tôi giật mình suýt đứng không vững, vội quay mặt đi, xấu hổ muốn chết.

“Sao mấy người không đi căn tin mà lại ăn cơm hộp?” Bác sĩ Lưu đi tới chào hỏi.

“Căn tin ăn chán lắm rồi.”

“Cơm hộp cũng chán mà.”

“Cuộc đời vô vọng…”

Mấy người kia đồng thanh than thở.

“Cơm hộp sao mà đủ chất bằng căn tin được.” Bác sĩ Lưu cười đùa với họ, “Chán thì kiếm bạn gái nấu cơm cho ăn đi.”

“Với công việc như tụi tôi mà kiếm bạn gái?”

“24 tiếng thì hết 20 tiếng ở bệnh viện, có bạn gái cũng như không…”

Một đám người bắt đầu nói chuyện một cách đầy phẫn nộ.

Tôi đứng ngoài cửa nghe họ tám chuyện, còn Cố Tiêu thì từ đầu đến cuối vẫn nhìn tôi chăm chăm. Bị anh nhìn đến mức khó chịu, tôi dứt khoát né sang một bên, chẳng buồn nhìn lại.

“Cố Tiêu, tối nay anh đi team building không?” Bác sĩ Lưu hỏi anh.

Tôi cũng tò mò, lại ngẩng đầu nhìn, thấy anh vẫn đang nhìn tôi.

Nhìn cái gì chứ? Trên mặt tôi có viết câu trả lời đâu?

“Để xem đã.” Giọng anh nghe hơi khàn, như thể đã mệt lắm rồi.

Lại thức trắng một đêm nữa à?

“Ồ.” Lưu Khiết hơi thất vọng, như sực nhớ ra gì đó, quay lại gọi tôi, “Gia Gia, vào chào hỏi cái nào~”

Tôi đành gượng gạo bước vào.

“Đây là?”

“Em gái của bác sĩ Lưu à? Xinh thế?”

“Giới thiệu đi chứ!”

Mấy bác sĩ nam lập tức bỏ cả hộp cơm xuống, đồng loạt nhìn về phía tôi. Tôi hơi ngại.

“Chào mọi người, tôi là Trần Gia.” Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên.

“Chào em, anh là Trần Kiến Vĩ.” Một bác sĩ nam đứng bật dậy, đưa tay ra định bắt tay tôi.

Tôi liếc nhìn Cố Tiêu — sắc mặt anh đen sì.

“Biến ra!” Lưu Khiết đập tay anh bác sĩ đó ra. “Đây là bạn đại học của bác sĩ Cố đấy.”

“Cố Tiêu, hồi đại học cậu có bạn xinh thế này sao không giới thiệu tụi tôi?”

“Em gái, anh là…”

Lại một bác sĩ khác vừa đứng lên, chuẩn bị tự giới thiệu, thì cả đám bắt đầu ồn ào, trêu chọc.

Cố Tiêu từ nãy vẫn im lặng bỗng đứng bật dậy, xách hộp cơm chen thẳng qua giữa tôi và đám bác sĩ. Đi được hai bước, anh lại khựng lại.

“Cô ấy đang mang thai rồi, đừng có mơ tưởng.”

Tôi: !

Mang thai không phải chuyện đáng xấu hổ, nhưng bị anh nói kiểu đó thì đúng là cực kỳ ngượng. Tôi thấy mấy bác sĩ kia vội vàng thu tay lại, xấu hổ đến mức chân muốn chui xuống đất.

“Thật không nhận ra luôn đó.”

“Dáng còn thon thả thế kia, ai mà nghĩ được.”

“Đừng để bụng nha, em gái.”

“Ừ, hơn ba tháng rồi.” Lưu Khiết cười tươi, rồi ghé sát vào tôi thì thầm: “Đám đàn ông già đó suốt ngày chôn mình trong bệnh viện, lâu lắm mới thấy gái đẹp, phản ứng như gặp sinh vật quý hiếm ấy mà.”

“Ờ…” Tôi cười trừ.

“Có chuyện gì thì ra ngoài nói.” Cố Tiêu đứng ở cửa, giọng lạnh tanh.

Tôi: ? Ai tìm anh? “Tôi đâu tìm anh, chỉ đi ngang qua thôi.” Tôi cười trả lời.

Mặt anh sầm xuống, rõ ràng là không vui. Nhưng tôi chẳng quan tâm. Nói xong, tôi quay sang chào bác sĩ Lưu, “Tôi đi trước nhé.”

“Các anh ăn từ từ nhé, vất vả rồi.” Tôi vẫy tay chào mấy bác sĩ rồi quay người rời đi.

Cố Tiêu cũng chẳng nói gì, cầm hộp cơm đi ra, vứt thẳng vào thùng rác ngoài hành lang.

Tôi bước vào thang máy, anh cũng theo vào.

Anh không nhìn tôi, cũng không nói gì. Không nói thì thôi, tôi cũng im lặng. Vài giây sau, anh nghiêng đầu liếc tôi một cái, giọng khàn khàn:

“Hôm nay khám gì?”

Hừ, cuối cùng cũng nhớ ra còn có một đứa bé.

Tôi cười lạnh trong lòng.

“NT.” Tôi trả lời ngắn gọn.

“Có vấn đề gì không?” Anh lại hỏi.

“Không.”

Bầu không khí lập tức rơi vào im lặng.

Tôi chợt nhớ đến hồi còn yêu nhau, anh cũng vậy, ít nói vô cùng. Mỗi lần nói chuyện tôi phải vắt óc nghĩ chủ đề, sợ không khí ngượng ngùng.

Nhưng giờ thì khác rồi. Tôi không còn muốn ép mình nữa. Lạnh lẽo thì lạnh lẽo, ai cũng phải tự lớn lên sau khi bị đời vùi dập. Tôi sống đã đủ mệt rồi, không cần tự làm khổ mình thêm nữa.

Cứ như thế, anh ta lặng lẽ đi theo tôi đến tận trạm xe buýt.

Vẫn bám theo, mà không nói một lời.

“Không phải em nói ngồi xe buýt khó chịu à?” Anh nhìn chiếc xe đang đông nghẹt người, cau mày hỏi.

“Tôi thấy đi làm cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng vẫn phải làm thôi.” Tôi bình thản đáp, rồi quay người chen lên xe.

Đúng là đại thiếu gia không hiểu mùi đời là gì. Tôi không lái BMW chẳng lẽ là vì ghét xe bốn bánh?

Lương tháng của tôi là 4,500, cộng thêm trợ cấp thì chưa tới 7,000. Tiền thuê căn hộ một phòng là 1,500. Sinh hoạt hằng tháng tốn khoảng 2,000 nữa. Còn lại 3,500, tôi gửi về cho mẹ 2,000, mỗi tháng còn phải đi khám thai. Muốn dành dụm vài trăm cũng khó như lên trời.

Anh hỏi tôi sao lại đi xe buýt?

Vì tôi nghèo.

Từ sau khi cãi nhau với anh, tôi cũng không còn mặt mũi nào đòi tiền nữa.

Đang nghĩ vẩn vơ, điện thoại rung lên báo có tin nhắn WeChat.

Chuyển khoản 3,000.

Tôi nhìn giao dịch mà Cố Tiêu gửi đến, do dự vài giây rồi vẫn bấm nhận.

Tôi biết, nhận tiền từ anh khiến tôi trông thật mất khí phách, nhưng cuộc sống đã dạy tôi rằng: trước tiên phải sống đã, rồi mới nói đến tự trọng.

Ít ra thì anh cũng giữ lời, cuối cùng cũng nhớ ra mỗi tháng phải chuyển cho tôi 3,000.

Tôi ngoan ngoãn nhắn lại một câu: “Cảm ơn.”

Anh không trả lời.
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 14: Chương 14



Buổi tối, tôi đi ăn với khách hàng. Xong việc thì cũng đã hơi muộn, người thì mệt rã rời, tôi quyết định về thẳng căn hộ một phòng đang thuê.

Căn hộ tuy nhỏ thật, nhưng lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu lạ kỳ. Tôi nằm vật xuống giường, chợt nghĩ: tôi có nhà để ở, sống cũng ổn, cần gì phải cố sống cố c.h.ế.t chen vào ở biệt thự to làm gì?

Mỗi ngày đi lại mất hai, ba tiếng, về đến đó — căn nhà rộng thênh thang, tôi lại lười dọn dẹp, ngày nào cũng một mình ăn cơm, giặt đồ, rồi đi ngủ. Tôi khổ vậy để làm gì cơ chứ?

Nghĩ đến đây, tôi quyết định: mai sẽ sang đó dọn đồ về.

Gần 12 giờ đêm, tôi vẫn đang chuẩn bị cơm hộp mang theo cho ngày mai. Dạo này ăn cơm ngoài không quen, toàn phải tranh thủ tối nấu sẵn, sáng mang đi công ty hâm lại. Cuối cùng cũng làm xong mọi thứ, tôi mệt rã rời nằm xuống giường, lúc này mới thấy tin nhắn của Cố Tiêu gửi từ nửa tiếng trước.

“Sao không có ở nhà?”

Anh về nhà rồi à? Trời ơi, mặt trời mọc từ đằng Tây mất rồi…

Nghĩ một lúc, tôi vẫn trả lời:

“Tôi bên này, không qua đó.”

Tin nhắn anh phản hồi gần như ngay lập tức:

”?”

Tôi hít một hơi. Giờ đến nói chuyện cũng keo kiệt đến mức chỉ gõ một dấu chấm hỏi thôi à?

“Mệt.” Tôi cũng bắt chước anh, chỉ trả lời đúng một chữ.

Anh không nhắn lại nữa. Tôi mệt quá, cũng chẳng suy nghĩ gì thêm, ngủ luôn.

Hôm sau tan làm, tôi xách một túi lưới to, đi thẳng đến nhà Cố Tiêu. Vào nhà, tôi tranh thủ thu dọn đồ đạc, vừa chuẩn bị rời đi thì…

Cửa mở.

Là mẹ anh.

“Dì… à, chào dì.” Tôi buột miệng, chưa kịp suy nghĩ gì. Thấy sắc mặt bà sa sầm, tôi mới giật mình — tôi lại gọi sai rồi. Từ sau hôm bà rời nhà tôi trong không khí chẳng mấy vui vẻ, chúng tôi vẫn chưa gặp lại nhau.

Bảo tôi gọi bà là “mẹ”, tôi thật sự không nói nổi.

“Cháu định… chuyển đi à?” Mẹ anh bước vào, thay dép, rồi ngồi xuống ghế sofa.

“Dạ, cháu thấy bên này hơi xa, mỗi ngày đi làm hơi vất vả, nên muốn chuyển về bên kia ở.” Tôi nói thật.

“Cháu với Cố Tiêu cãi nhau à?” Bà hỏi.

“Không ạ.” Tôi đóng cửa lại, đặt túi xuống. Có vẻ hôm nay chưa đi được rồi.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Không cãi, thế sao nó lại gọi dì đến?”

“Hả?” Tôi ngớ người. Là Cố Tiêu gọi bà đến? Gọi để làm gì?

“Thật sự là không có cãi nhau đâu ạ.” Tôi bắt đầu thấy đau đầu. “Thật ra nó có về nhà bao giờ đâu. Dì yên tâm, cháu với anh ấy gần như không có liên hệ gì, làm gì có chuyện để mà cãi.”

Nhưng tôi càng giải thích, mọi thứ lại càng rối. Bởi vì ánh mắt bà nhìn tôi lúc này có gì đó rất là… kỳ lạ.

“Các con đăng ký kết hôn được một, hai tuần rồi mà nó chưa về nhà lần nào á?”

Đấy, vấn đề bắt đầu rồi.

Nghĩ lại thì… anh ta không về, tôi cũng đâu trói được anh về, có liên quan gì đến tôi đâu.

“Vâng, anh ấy bận.” Tôi cúi đầu nói nhỏ.

Mẹ anh nhíu mày rất sâu, rồi rút điện thoại ra gọi cho ba anh. Tôi cũng không tiện nghe, đành lảng sang bên cạnh giả vờ dọn dẹp.

“Chưa về lần nào.”

“Tôi đã nói rồi mà…”

“Anh bảo cái kiểu hôn nhân này là sao đây?”

“Dọa con gái nhà người ta đến mức chẳng buồn về nhà nữa.”

Tôi lờ mờ nghe được vài câu.

Bà nói đúng, cái hôn nhân này… là kiểu gì vậy? Tôi cũng không biết.

Tôi thấy mình chẳng khác gì lúc còn độc thân, ngoài việc mỗi ngày phải vật lộn với cơn buồn nôn, ngoài việc không còn phải lo lắng về mấy cuộc xem mắt vô vị nữa.

Hôn nhân đáng ra phải là gì? Tôi thật sự không rõ.

Nhưng nếu hỏi tôi có thấy đáng không? Tôi nghĩ là có. Ít nhất tôi giữ được đứa bé, cưới được người mà mình từng mong muốn, sống trong căn nhà lớn, bố mẹ tôi dường như cũng bớt lo lắng cho tôi hơn.

Chỉ là… mỗi khi đi đường lúc đêm khuya một mình, hoặc khi một mình nấu ăn, rửa bát… thỉnh thoảng sẽ thấy thiếu vắng một điều gì đó.

Mẹ anh gọi điện xong thì ra gọi tôi.

“Dạo này sức khỏe sao rồi? Sao dì thấy con có vẻ gầy đi ấy?”

“Cũng… tạm ổn ạ.”

“Lúc chưa mang thai cân nặng bao nhiêu?”

“94 ạ.”

“Bây giờ thì sao?”

Tôi hơi do dự, ngập ngừng nói:

“92 ạ…”

Đúng vậy, mang thai hơn ba tháng, tôi lại sụt mất 2 ký.

Vì không ăn nổi, ăn vào lại nôn. Cộng thêm mỗi ngày đều phải chạy qua đủ các cửa hàng, mệt đến kiệt sức.

“Có bầu mà còn sụt hai cân?” Bà ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi biết nói sao giờ? Gầy cũng là lỗi của tôi sao?

“Chắc sau này sẽ tăng lại ạ…” Tôi cố gắng giải thích.

“Con đưa số điện thoại mẹ con cho dì đi.” Nói rồi bà lấy điện thoại ra.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải đưa.

Họ kết bạn với nhau xong, bắt đầu gọi video.

Tôi ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, nghe hai bên “phối hợp huấn luyện”.

“Con gái người ta có bầu mà càng ngày càng sụt ký, vậy thai có đủ chất không?”

Bà ấy sốt ruột thấy rõ.

“Tôi cứ nhắc nó ăn nhiều vào, sao vẫn gầy đi thế?” Mẹ tôi bên kia cũng cuống lên.

Tôi ngồi bên cạnh, chỉ thấy đau đầu.

“Nếu rảnh thì bên chị cho người qua chăm sóc con bé đi.” Mẹ anh đề nghị.

“Không cần đâu! Thật sự không cần!” Tôi vội vàng từ chối.

Nhưng hai người họ hoàn toàn không nghe tôi nói gì.

“Là thế này, ông nhà tôi cũng lớn tuổi rồi, vẫn còn đang bận túi bụi ở bệnh viện. Tôi thì không thể rời đi được, còn thằng Cố Tiêu cũng làm ở phòng cấp cứu, bận đến mức không lo nổi cho bản thân, giờ chỉ có thể trông chờ bên chị xem có thể cử ai vào thành phố chăm nom con bé không?”

“Ừ, bà hiểu mà… Chỉ là con bé út nhà tôi không thể rời người được.” Mẹ tôi cũng rất khó xử.

Đúng vậy, với tình trạng của Trần Ngọc, thật sự không thể không có người trông. Con bé bị thiểu năng, 24/24 đều phải có người kè kè bên cạnh, chỉ cần lơ là một chút là nó có thể té xuống mương, hoặc rơi tõm vào ao.

Mẹ tôi thì rõ ràng là không thể vào được. Còn ba tôi, mỗi ngày làm việc quần quật ở công trường, là trụ cột kinh tế duy nhất trong nhà. Tiền thuốc cho Trần Ngọc mỗi tháng cũng phải hơn 2 triệu, ông ấy nghỉ một ngày cũng là mất thu nhập.

Tôi đã nghĩ đến hết những chuyện này rồi. Tôi thậm chí còn định ráng tiết kiệm thêm ít tiền, đợi sinh xong sẽ tìm một trung tâm dưỡng sinh rẻ tiền mà vào ở.

“Nhưng vậy thì sao mà được? Con bé một mình thế kia, gầy như vậy rồi, sau này sinh nở thì làm sao đảm bảo an toàn?”

“Dì à, thật sự con có thể tự chăm sóc mình được, dì đừng…”

Đừng làm khó ba mẹ con nữa.

Lại gọi sai một tiếng “mẹ” thành “dì” — tôi thấy bực cả mình.

“Thôi được rồi, mỗi nhà mỗi cảnh mà… Tôi thấy con còn cầm đồ đạc muốn đi, mà thằng Cố Tiêu thì không về, con lại đang bầu bí… Hai đứa định làm ầm chuyện này lên đến mức nào đây?”

“Nếu đã như vậy, lúc đầu liều c.h.ế.t giữ đứa nhỏ lại làm gì chứ… Con nít thì đâu có tội lỗi gì.”

Bà ấy thở dài, rồi nhét đống hải sản mang theo vào tủ lạnh, sau đó bỏ đi.

Tôi ngây người đứng tại chỗ.

Tôi “liều c.h.ế.t giữ lại”?

Là tôi bắt con bà ra Cục Dân chính đăng ký kết hôn sao?

Mang thai hơn ba tháng, chưa một lần nào anh ta đi cùng tôi đi khám thai.

Anh ta còn thấy bản thân thiệt thòi chắc?

Tôi ngồi thừ người trên ghế sofa, lòng tức muốn nổ tung.

Cuộc sống này như thể lúc nào cũng đang giỡn mặt tôi.

Mà tôi… không biết phải chạy về phía nào cho đúng nữa.
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 15: Chương 15



Sau chuyện lần đó, tôi cũng không dọn nhà nữa, vẫn mỗi ngày phải ngồi tàu điện ngầm mấy tiếng đồng hồ mà chạy qua chạy lại.

Một hôm tan làm, tôi về đến nhà, vừa đi đến cửa thì thấy có một người công nhân xách theo túi nhựa đứng trước cửa.

Tôi lại gần nhìn kỹ, là ba tôi.

“Ba?” Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm. Ông mặc áo dài quần dài, cười với tôi có phần gượng gạo.

“Sao giờ mới tan làm vậy?” Ba tôi lập tức bước tới, giúp tôi xách túi đồ ăn trong tay.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Chạy đi mấy cửa hàng, nên bị trễ một chút.” Tôi nhìn ông vẫn đội nguyên nón bảo hộ trên đầu, hoàn toàn là dáng vẻ vừa mới từ công trường về.

Vào trong nhà, ông đặt túi đồ ăn lên kệ giày, nhẹ giọng nói: “Ba tìm được một công việc trong thành phố rồi.”

“Ồ? Làm gì vậy ba?” Tôi hơi ngạc nhiên.

“Người ta sửa sang mặt bằng, ba đi sơn tường. Không xa, ngay gần đây thôi.” Ông cười nói.

“Ngay gần đây? Vậy là ba có thể thường xuyên qua đây rồi?”

“Ừ.” Ông vừa nói vừa lùi ra ngoài cửa, bắt đầu cởi áo khoác và quần dài ngay ngoài cửa.

“Ba, ba vào trong thay đồ đi, sao lại đứng ngoài đó?” Tôi vội vàng ngăn ông lại.

“Ba mặc sẵn một bộ bên trong rồi.” Ông chỉ vào chiếc áo thun bên trong, “Đồ ở công trường bẩn.”

“Bẩn thì giặt là được mà.” Tôi có chút sốt ruột.

Ông lại trực tiếp bỏ đồ vào một túi nhựa, đặt ngay trước cửa: “Bẩn, vào nhà lại dơ sàn.” Ông chỉ vào sàn nhà sạch bóng bên trong.

“Không sao mà!” Tôi vừa tức vừa lo, “Ba để đồ ngoài cửa vậy, lỡ có ai lấy mất thì sao?”

“Không đáng giá, không ai lấy đâu.” Ông vừa nói vừa cởi giày, chân trần đi vào nhà.

“Nhà cũng rộng phết đấy.”

“Ba đừng đi chân đất, mang dép vào đi.” Tôi nhắc.

“Được, để ba rửa chân cái.” Ông vừa nói vừa cầm dép đi vào nhà tắm.

Tôi nhìn túi nhựa ở cửa, lòng bỗng thấy ngổn ngang. Tôi đi theo ông vào, thấy ông rửa sơ qua chân rồi lau khô mới mang dép vào. Sau đó, ông xách túi đồ ăn tôi mua đi vào bếp, bắt đầu nấu cơm.

“Để con làm cho.” Thật ra ở quê, ba tôi rất ít khi nấu ăn, trừ khi nhà có đông họ hàng, kiểu mâm cơ to thì ba mới ra tay. Vì vậy, tôi thấy ông rửa rau cũng không được thành thạo cho lắm.

“Con nghỉ ngơi đi.” Nhưng ba tôi lại cố chấp không cho tôi đụng tay vào, cứ một mình cặm cụi trong bếp.

Không lay chuyển được ông, tôi đành đứng trong bếp trò chuyện với ông.

“Ba, ba lên thành phố thế này, còn lại một mình mẹ với Trần Ngọc, có xoay xở được không?” Tôi hỏi.

Động tác của ông khựng lại một chút.

“Con bé Trần Ngọc dạo này biết nghe lời hơn nhiều rồi, mẹ con xoay xở được.”

“Ồ.”

“Thế ba định ở thành phố bao lâu?”

“Chắc vài tháng.”

Vài tháng? Trong ấn tượng của tôi, ba tôi trước giờ đều chỉ làm công việc gần nhà, chủ yếu để tiện chăm sóc gia đình. Thành phố đâu giống nông thôn, muốn về phải mất mấy tiếng đồng hồ. Làm sao ông xoay sở được?

Tối đó, tôi ăn cơm ba nấu, lòng vừa hạnh phúc lại vừa có chút bất an.

Trước khi đi ngủ, tôi gọi điện cho mẹ, và mẹ mới kể cho tôi sự thật.

“Khéo cái gì mà khéo? Mẹ chồng con gọi điện bảo ba mẹ lên chăm con, ba con mấy đêm liền không ngủ ngon, nhờ biết bao nhiêu người tìm quan hệ, cuối cùng mới liên hệ được chỗ làm công trình trong thành phố, còn cố tình tìm chỗ gần nhà con, để tiện chăm sóc con đấy.”

Nghe đến đây, tim tôi bỗng thắt lại một nhịp.

“Con đã nói rồi, con ổn mà, ba mẹ không chịu nghe.”

“Làm cha mẹ thì ai mà không lo cho con cái. Ba con sợ con ở một mình bên đó chịu tủi thân, nên mới tất tả lên đó nấu cơm cho con. Mẹ con đây cả đời còn chẳng được ăn mấy bữa cơm ba con nấu đâu.”

“Vậy còn mẹ ở nhà thì sao?” Tôi nghẹn ngào hỏi.

“Thì còn biết sao được? Người sống thì phải sống chứ, con đừng lo cho nhà nữa, cứ yên tâm dưỡng thai đi.”

Cúp máy rồi, tôi nằm trên giường, nghĩ đến cảnh tối nay về nhà thấy ba tôi đứng ngoài cửa, không biết ông đã xách đồ đứng đợi bao lâu rồi. Nghĩ đến việc ông cố chấp thay đồ ngoài cửa, chỉ vì sợ làm bẩn sàn nhà.

Tôi chợt nhận ra, dù tôi đang sống trong căn nhà rộng lớn này, nhưng rốt cuộc tôi có phải là chủ nhân thực sự của nó không, chính ba tôi còn hiểu rõ hơn tôi nữa. Vậy nên ông mới cảm thấy không thoải mái, mới không dám tùy ý làm gì.

Ông vất vả đến thành phố làm việc, mặc đồ dơ bẩn về nhà, chen chúc trên tàu điện ngầm, không biết phải chịu bao nhiêu ánh mắt xem thường của người ta.

Chỉ là vì ông thương tôi thôi mà…

Nghĩ đến đây, mũi tôi cay xè, nước mắt không kìm được nữa, cứ thế trào ra.

Tôi bỗng cảm thấy mình thật thất bại. Tôi không hiểu nổi, cái việc tôi cố chấp giữ lại đứa con này, cố chấp muốn gả cho Cố Tiêu, rốt cuộc những năm tháng tôi kiên trì đến mức cố chấp ấy… là vì cái gì?

Tôi quá ích kỷ rồi.

Khóc một lúc, nhìn lại thì đã gần 1 giờ sáng, tôi giật mình vội lau nước mắt.

Sáng mai còn phải dậy lúc 6 rưỡi, bắt tàu điện ngầm mới kịp điểm danh lúc 8 rưỡi. Tôi bò dậy rửa mặt qua loa rồi chui vào chăn ngủ ngay.

Người lớn rồi, đến cả khóc cũng không được tùy tiện, tôi còn làm ra vẻ yếu đuối cái gì nữa chứ.
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 16: Chương 16



Mấy ngày sau đó, cuộc sống của tôi tạm gọi là dễ chịu. Mỗi ngày tan làm về, ba tôi đều đã nấu xong cơm, tôi chỉ việc ăn, đến rửa bát cũng không phải đụng tay.

Tôi hẹn làm xét nghiệm sàng lọc Down vào thứ Sáu. Nghĩ bụng làm xong buổi sáng, chiều chờ ba tan làm rồi cùng nhau về quê.

Lúc đến bệnh viện, tôi lại gặp Cố Tiêu. Nhưng lần này anh không mặc áo blouse trắng, đứng ở khoa sản, trông như đang chờ tôi.

“Nghe mẹ tôi nói em gầy đi nhiều à?” Anh nhìn tôi từ đầu đến chân, “Tôi thấy chẳng gầy gì cả.”

Anh nói không sai, vì gần đây ba tôi nấu ăn rất nhiều món, sắc mặt tôi cũng đã khá lên nhiều.

Tôi định chặn họng anh một câu, nhưng nghĩ lại, cũng không nên làm quan hệ căng thẳng khiến ba mẹ phải lo, nên tôi nhịn, lướt qua anh đi thẳng.

Vừa mới bước được một bước, anh đã kéo tay tôi lại.

“Em thật sự không muốn nhìn thấy tôi đến thế sao?” Anh hỏi, mặt không biểu cảm.

“Tôi phải đi kiểm tra, anh có thể đừng làm mất thời gian của tôi không?” Tôi không muốn nói chuyện với anh.

“Được.” Anh buông tay ra, giọng dịu xuống một chút, “Em vào lấy phiếu đi, tôi đợi em ở đây.”

“Anh đợi làm gì? Hôm nay không đi làm à?” Tôi ngạc nhiên. Không phải anh bận lắm sao?

“Hôm nay nghỉ.”

Ra là vậy… “Vậy anh đợi một chút.” Tôi xoay người bước vào.

Có người đi nộp phí hộ cũng tốt, tôi chẳng cần phải nổi cáu với anh làm gì.

Xét nghiệm sàng lọc chỉ cần lấy máu. Cố Tiêu đi nộp phí, rồi cùng tôi đi lấy máu.

Trong lúc đó, mấy đồng nghiệp của anh ở bệnh viện đều nhìn anh với ánh mắt đầy bất ngờ.

“Bác sĩ Cố, ai vậy?”

“Họ hàng à? Anh còn tự mình dẫn đi.”

“Hôm nay bác sĩ Cố không đi làm?”

Mọi người đều trêu chọc anh, tôi thì hồi hộp chờ xem anh trả lời thế nào. Nhưng anh lại chẳng nói gì, chỉ mỉm cười như không có chuyện gì.

Anh không muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi… Tôi hơi buồn, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.

“Không vui à?” Khi anh dùng bông cầm m.á.u cho tôi, cúi đầu hỏi nhỏ.

“Không có.” Tôi nói dối.

“Đừng để ý mấy người đó.”

“Ừ.”

Anh vứt miếng bông đi, nhìn tôi nghiêm túc, “Làm bác sĩ rất mệt mỏi, chuyện thị phi cũng nhiều…”

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi không nói gì. Nhưng đây không phải là lý do để anh không công khai chuyện kết hôn, không công khai tôi là vợ anh.

Tôi biết, chẳng qua là anh vẫn muốn giữ hình tượng “độc thân” của mình thôi.

“Muốn ăn gì?” Anh hỏi.

“Tôi về nhà tự nấu.” Tôi hất tay anh ra, “Tôi đi trước.”

“Em…” Anh đi theo, cuối cùng thở dài, lại nắm lấy tay tôi, như muốn xoa dịu.

“Anh nắm tay tôi làm gì?” Tôi giãy ra, nhưng anh lại càng nắm chặt.

“Em nói xem?” Anh hỏi lại.

“Giờ không sợ mấy cô y tá nhỏ của anh nhìn thấy à?” Tôi cũng chẳng nể mặt.

Vừa nãy ở bệnh viện thì không dám nắm tay, giờ xuống bãi đỗ xe không ai nhìn thì dám rồi?

Anh nhìn tôi, đột nhiên cười, cũng không nói gì, cứ thế cười.

Tôi cảm thấy anh đang chế giễu mình, giận quá hoá thẹn, liền giơ chân giẫm lên anh.

Anh bị đau, buông tay tôi ra. Tôi chẳng thèm quan tâm, tiếp tục đi thẳng.

Anh cũng không đuổi theo.

Tôi đi được một đoạn, phía sau truyền đến giọng nói:

“Trần Gia, đủ rồi đấy…”

Tôi quay đầu lại, thấy anh đứng cách xa, mặt đầy kiêu ngạo nhìn tôi.

Thật ra tôi rất do dự, lý trí bảo tôi nên đối xử tốt với anh, dù sao cũng đã đăng ký kết hôn, dù sao anh cũng là người tôi thích.

Nhưng thực tế là, tôi giận anh đến mức không kiểm soát được.

Thấy bác sĩ Lưu có ý với anh, tôi giận.

Thấy mấy cô y tá nhỏ tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt anh, tôi cũng giận.

Thấy anh không muốn công khai quan hệ với tôi, tôi càng giận.

Nhưng… là tôi ép anh cưới bằng đứa con này. Anh vốn dĩ không thích tôi.

Dù nhìn ở góc độ nào, thì tất cả cũng là do tôi tự chuốc lấy.

Tôi chỉ có thể giận chính mình, chẳng trách được ai.

Nghĩ đến đây, tôi quay người định rời đi.

Đột nhiên, thân thể tôi nhẹ bẫng, cả người bị nhấc bổng lên.

“Cố Tiêu, anh…” Tôi mới phát hiện anh không biết đã đi đến từ khi nào, trực tiếp bế ngang tôi lên.

“Sao nhẹ vậy?” Anh chẳng thèm để ý tôi giãy dụa, cúi đầu hỏi.

Hơi thở anh gần đến mức khiến tim tôi đập loạn.

“Anh thả tôi xuống.” Tôi định mắng anh, nhưng không hiểu sao lời nói ra lại mềm nhũn, mang theo chút làm nũng. Tôi giận bản thân mình.

Nghe tôi nói như làm nũng, anh cũng như bị hớp hồn, đứng sững một lúc, không nói gì. Vài giây sau, mới bế tôi đi về phía chiếc Mercedes đen.

Anh dùng một tay mở cửa ghế phụ, dùng chân đẩy ra, rồi nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế.

Đặt xuống rồi, anh cũng không rời đi, còn nghiêng người sát lại.

Tôi căng thẳng nín thở.

Nhưng anh chỉ kéo dây an toàn từ phía sau tôi, cẩn thận cài lại cho tôi.

Cài xong thì biến đi cho rồi!

Tôi quay mặt đi, không thèm nhìn anh. Nhưng anh lại không nhúc nhích.

“Em đang mong đợi gì à?” Anh dừng lại, cười hỏi.

“Tôi có mong gì đâu…” Tôi phản bác, nhưng vừa quay mặt lại thì suýt chạm vào môi anh. Giật mình, tôi lập tức ngậm chặt miệng, không dám lên tiếng.

Anh vẫn không động đậy, chỉ liếc mắt nhìn môi tôi một giây, rồi thu lại ánh mắt.

“Về nhà trước đã.” Anh kéo giãn khoảng cách, lúc đó tôi thấy yết hầu anh khẽ động đậy.

Tôi không nói gì, tim đập thình thịch, tay cũng siết chặt lấy áo mình.

Về sau, mỗi lần nhớ lại cảnh đó, tôi lại tự cười mình.

Rõ ràng không phải lần đầu hôn, chuyện gì cũng từng làm rồi, mà lại căng thẳng như cô bé mới yêu lần đầu.

Tôi thật chẳng thể nào coi trọng nổi chính mình.
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 17: Chương 17



Trên đường về nhà, chúng tôi vẫn không nói với nhau lời nào. Anh lái xe, tôi nghịch điện thoại, phân công rõ ràng.

Nhưng trong đầu tôi cứ vang lên câu anh nói trước đó: “Về nhà trước đã.”

Về nhà rồi thì sao? Chẳng sao cả. Về đến nơi, anh nằm vật ra ghế sofa, cầm lấy một quyển sách đọc, còn đợi tôi nấu cơm. Tôi thật sự tức c.h.ế.t mà.

“Tôi không ăn rau mùi.” Lúc tôi bưng hai bát mì ra, anh cau mày nói.

Tôi… “Vậy anh ăn hết mì, bỏ lại rau mùi.” Tôi đưa đũa cho anh, anh lại ra vẻ làm ông lớn.

Anh nhìn bát mì mấy giây, thở dài, “Có mùi.”

Đúng là khó chiều.

Tôi không muốn bị anh làm phiền, đành dùng đũa gắp hết rau mùi ra bỏ vào bát mình, đẩy bát mì về phía anh.

Anh vẫn không động đũa.

“Còn có hành.”

“Cả hành cũng không ăn?”

“Có.” Anh cười với tôi.

Tôi… nếu đã ăn thì nói nhiều làm gì.

Tôi cúi đầu ăn mì, mặc kệ anh.

Anh ăn rất chậm, từng sợi một nhai kỹ. Tôi ăn xong lâu rồi, anh vẫn còn đang ăn.

“Ăn chậm giúp tiêu hóa tốt hơn.” Anh nhìn tôi giải thích.

Tôi cạn lời. Trước đây sao tôi không phát hiện anh lắm tật thế này?

Đợi anh ăn xong, anh chủ động đi rửa bát.

Cũng coi như có chút lương tâm!

“Cái tủ bếp này có phải hơi cao với em không?” Vừa rửa bát, anh vừa quan sát quanh bếp.

Ừ, anh nói tôi lùn, tôi biết mà.

“Cũng tạm.”

“Trong nhà chẳng có tí cây xanh nào hết?” Anh lại nhìn quanh.

“Nếu anh thích thì tự đi mua, tôi không có thời gian.” Tôi nói thật lòng.

Tôi tan làm muộn, chẳng còn tâm trí nào đi mua cây. Dĩ nhiên, có lẽ cũng vì tôi chưa từng thật sự coi nơi này là nhà của mình, nên không buồn trang trí.

“Phòng làm việc không có quyển sách nào của em.” Anh lại nói.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Tôi không đọc sách.” Tôi đáp gắt.

Tôi nhận ra hôm nay anh có gì đó rất lạ, cứ tìm chuyện để nói.

“Sau này con cũng phải đọc sách chứ?” Anh cười hỏi.

Tôi ngẩn người. Con à?

Nói thật, tôi chưa nghĩ xa đến vậy, cũng chưa từng tưởng tượng ra cảnh anh và con ngồi trên thảm đọc sách, còn tôi đang nấu ăn trong bếp.

Nhưng khi anh nhắc đến, hình ảnh đó hiện lên trong đầu, khiến lòng tôi chợt dậy lên một cảm xúc kỳ lạ.

Cảm xúc ấy như gió nhẹ lướt qua tim, nơi đi qua mềm mại lạ thường.

Đã mang thai 15 tuần, đây là lần đầu tiên tôi thật sự cảm nhận rõ ràng rằng — tôi đang mang thai, trong bụng tôi có một sinh mệnh nhỏ đang lớn dần.

“Tôi cũng không biết nên mua sách gì.” Tôi nói có chút gượng gạo.

Anh đưa tay xoa nhẹ đầu tôi. “Rảnh thì mình đi dạo chọn cùng nhau.”

Tôi hơi khó chịu né đi. “Ừ.”

Nói xong thì tôi về phòng mình.

Không ngờ anh rửa bát xong cũng vào theo.

“Sao lại chọn phòng này?” Anh nhìn quanh, cau mày.

“Tôi ở một mình, thích không gian nhỏ nhỏ. Rất an toàn.”

“Một mình?” Anh hừ nhẹ, tỏ vẻ không vui. “Vậy tôi ngủ đâu?”

“Thích ngủ đâu thì ngủ…” Nói xong thấy giọng mình hơi gắt, tôi đổi lại, “Phòng ngủ chính bên kia, tôi đã thay ga gối rồi, có thể ngủ luôn.”

Tôi đoán anh cũng mệt rồi, mỗi lần gặp, quầng thâm dưới mắt anh lại đậm hơn.

Anh nhìn về phía phòng chính, cuối cùng lại ngồi xuống bên giường tôi.

“Chia nhau nằm một chút.” Anh nói rất tự nhiên, còn tôi thì bất chợt căng thẳng.

“Giường nhỏ quá, anh ngủ bên kia đi.” Đây là giường 1m5, anh cao đến 1m88, tôi lo chật không đủ.

Anh không đáp, cởi áo khoác rồi ngồi lên giường, sau đó bật cười nhìn tôi.

“Em đang sợ gì?”

“Tôi sợ? Tôi sợ cái gì!” Tôi gắt.

Chính tôi cũng không rõ mình đang sợ điều gì.

Sáu năm trước khi yêu, chúng tôi chỉ mới nắm tay, hôn nhau chút ít, còn chưa đi xa hơn thì đã chia tay.

Lần gặp lại trong buổi họp lớp, tôi uống chút rượu, trời tối đen, bốc đồng nên chẳng nghĩ gì mà lao vào.

Còn giữa ban ngày thế này… đúng là ngượng ngùng không nói nổi.

“Tôi lát nữa còn phải cùng ba về quê.”

Vừa thấy anh kéo chăn ra, tôi căng thẳng buột miệng.

Anh dừng lại, “Khi nào?”

“Chiều 5 giờ.”

Anh giơ tay xem đồng hồ cơ trên cổ tay, “Vậy thì kịp, mới 2 giờ thôi.”

Kịp? Da đầu tôi bắt đầu tê dại.

“Em ngủ hai tiếng đi, lát nữa tôi gọi.” Anh nói rồi ngồi xuống bên cạnh, đắp chăn cho tôi.

“Ừ, vậy còn anh?”

“Tôi,” anh tiện tay cầm một cuốn sách y học, “Tôi đọc sách chút.”

Đọc sách? Anh thật sự chỉ muốn đọc sách? Là tôi nghĩ quá nhiều sao?

Tôi kéo chăn lên, chỉ mong chui vào trong mà trốn đi.

“Hay là em muốn làm gì khác?” Anh cười nhẹ ngoài chăn.

“Không muốn, tôi ngủ, đừng nói chuyện với tôi.” Tôi trùm kín đầu.

“Ừ, em ngủ dậy thì tôi cùng về quê với hai người. Ngủ đi.” Giọng anh trở nên dịu dàng.

Tôi băn khoăn vài phút, đầu óc bắt đầu mơ màng, cơn buồn ngủ kéo đến, tôi nhắm mắt lại.

Lúc mơ mơ màng màng, có ai đó hôn lên trán tôi, thở dài, “Mới ba tháng, vẫn chưa ổn định đâu.”

Tôi cố nghĩ xem là ai nói, nhưng chưa nghĩ ra thì đã ngủ mất.
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 18: Chương 18



Lúc tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn ai.

Tôi đi ra phòng khách, thấy sàn nhà trải những tấm thảm nhựa.

Nhìn theo hướng đó, thấy anh chân trần, ngồi xổm dưới đất, đang lắp từng mảnh một.

Nắng chiều rọi xuống người anh, khiến tôi có chút ngẩn ngơ.

Thời gian như quay trở lại những ngày tám, chín năm trước.

Khi đó tôi học năm nhất đại học, vì chuyện của em gái mà tôi đã cãi nhau một trận lớn với gia đình.

“Con là người muốn sinh nó, bây giờ nó thành ra thế này, mẹ khóc có ích gì? Sao mẹ lại sinh nó ra?”

Tôi hét vào điện thoại với mẹ.

“Mẹ cũng không biết sao lại như vậy nữa. Lúc mới sinh ra, nó đáng yêu biết bao, sao… sao lại bị động kinh chứ?”

Mẹ tôi khóc nức nở qua điện thoại.

“Mẹ hỏi con phải làm sao, con biết làm sao được? Con mới 19 tuổi, làm sao biết phải làm sao?”

Tôi ngồi bên sân bóng rổ, vừa nghe điện thoại vừa khóc.

“Bác sĩ nói không chữa được đâu, cả đời sẽ như vậy. Gia Gia, mẹ hối hận rồi, mẹ thật sự hối hận. Mẹ không nên bắt chước người ta sinh con thứ hai. Bác sĩ nói em con sau này không sống qua nổi 20 tuổi.”

“Hối hận? Muộn rồi!”

Tôi dập máy.

Tôi ngồi đó một mình, vừa sốt ruột vừa tức giận.

Cuộc đời đúng là tuyệt vọng.

Tôi vẫn còn nhớ, khi Trần Ngọc mới sinh, tôi rất ghét con bé, chỉ muốn bóp c.h.ế.t nó.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng nó còn nhỏ quá, mỗi lần tôi định ra tay thì nó lại cười với tôi.

Tôi mắng nó: “Đồ ngốc.”

Thế nhưng con bé ngốc này, thấy tôi là cười, đôi tay mũm mĩm nắm lấy tôi không buông.

Dù tôi có cứng lòng đến đâu cũng không nỡ với một đứa bé chỉ mới mấy tháng tuổi.

Miệng thì bảo ghét, nhưng sau lưng lại thường hay chọc cho nó cười, lén hái hoa cho nó, đi đâu thấy đồ đẹp cũng nghĩ đến mang về cho nó.

Tôi hận nó cướp mất tình thương của cha mẹ, nhưng tôi cũng nghĩ, đợi nó lớn, sẽ cạnh tranh công bằng với nó.

Nhưng ai mà ngờ, nó lại thật sự là một đứa ngốc, ai mà biết được nó sống còn chưa tới 20 tuổi?

Chiều hôm đó, tôi ngồi bên sân bóng rổ khóc thật lâu, không sao hiểu nổi số phận này.

Ngẩng đầu lên thì tôi nhìn thấy Cố Tiêu – khi ấy tôi còn chưa biết anh là ai.

Anh và vài sinh viên y khoa dường như vừa từ phòng thí nghiệm ra, đi ngang qua sân bóng.

Họ không để ý đến tôi.

Đi đến một chỗ, Cố Tiêu dừng bước, sau đó ngồi xổm xuống.

Ngay sau đó, mấy sinh viên khác cũng vây quanh anh.

Tôi nhìn mãi mới hiểu – họ đang làm hồi sức tim phổi cho một con chim nhỏ rơi từ trên cây xuống.

Tôi vừa tò mò vừa buồn cười – chim rơi từ bao giờ rồi, còn định cứu sống nó sao?

Kết quả, bên kia vang lên tiếng reo hò.

Tôi nhìn thấy con chim kia loạng choạng đứng dậy, đứng một lúc, rồi bất ngờ vỗ cánh bay đi.

Cảnh tượng ấy khiến tôi sững sờ.

Nhóm sinh viên y tạo nên kỳ tích sinh mệnh ấy, khiến tôi như thấy được ánh sáng.

Cuộc đời hình như không còn tuyệt vọng đến thế, bắt đầu có chút hy vọng.

Sau này, tôi biết tên anh là Cố Tiêu.

Tôi thường thấy tên anh xuất hiện trên “bức tường tỏ tình”.

Hồi tưởng đến đây, tôi phát hiện mắt mình đã ươn ướt.

Tôi vội quay lưng lại, lau nước mắt.

“Dậy rồi à?”

Cố Tiêu cũng nhìn thấy tôi, nhưng không đi tới, vẫn tiếp tục trải thảm.

“Anh trải cái đó làm gì vậy?”

Tôi cố điều chỉnh cảm xúc, không để anh nhận ra điều gì khác lạ.

“Nền nhà trơn quá, sau này bụng em to lên sẽ không an toàn.” Anh bình thản nói. “Lúc con còn nhỏ cũng không an toàn.”

Tính anh vẫn lạnh nhạt như xưa, nhưng câu nói này, tôi lại cảm nhận được chút ấm áp.

“Còn lâu mà.”

Tôi đi đến ghế sofa, ngồi xuống nghịch điện thoại.

“Biết.” Anh đáp, “Nhưng chưa chắc sau này anh có thời gian, nên tranh thủ làm trước.”

“Ờ.” Tôi đáp. Tôi biết anh bận.

Thật ra tôi chưa từng đòi hỏi quá nhiều.

Tôi chưa từng nói với anh rằng, tôi không cần anh lúc nào cũng ở bên, quanh quẩn bên tôi.

Chỉ cần thỉnh thoảng anh về, làm một vài việc như vậy, tôi đã cảm động lắm rồi.

Tôi cũng chưa từng nói với anh rằng, thật ra tôi muốn sinh con gái, giống anh, ở bên tôi là đủ.

Tôi càng chưa từng nói – bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng quên anh.

Tôi sợ làm anh sợ.

Cứ bình bình đạm đạm như vậy, cũng đã là tốt rồi.
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 19: Chương 19



Ba tôi về nhà, nhìn thấy Cố Tiêu thì vô cùng kinh ngạc.

“Ba.” Cố Tiêu gọi một tiếng “ba” dứt khoát.

“Ừ.” Biểu cảm của ba tôi trông khá gượng gạo, nhưng khi bước đến giúp tôi cầm bưu phẩm, tôi lại thấy hốc mắt ông đỏ lên. Ông chắc là đang vui.

Trên đường ba người chúng tôi lái xe về quê, lúc đầu ba tôi còn hơi khách sáo.

Cố Tiêu là kiểu người lạnh lùng, nhưng chỉ là lạnh thôi, chứ không phải kiểu không biết tìm chuyện để nói.

“Nhà kia nhìn cũng đẹp đấy.”

Anh chỉ vào một căn nhà xây kiểu biệt thự bên đường quê.

“Xây mấy năm trước rồi, trước đây là nhà đất, động đất xong sập mất, nên xây lại.”

Ba tôi hứng thú hẳn, “Dạo này thay đổi nhiều lắm, cậu nhìn bên kia kìa, hồi xưa là cái ao, bọn trẻ trong thôn mùa hè toàn ra đó tắm, giờ thì đổ hết thành đường rồi.”

“Ồ?” Cố Tiêu nhìn tôi đầy hứng thú, “Hồi nhỏ Gia Gia cũng từng đi à?”

“Đi chứ, một cô bé lớn tướng còn ra đấy tắm, kết quả bị người ta nhặt mất quần áo, ngâm mình trong nước cả buổi, đến khi bị người trong thôn phát hiện mới tới báo tôi mang quần áo ra cho nó.”

Ba tôi kể chuyện xấu hổ của tôi hồi nhỏ mà chẳng chút ngại ngùng.

Mặt tôi lập tức đỏ ửng.

“Thế à? Lúc đó cô ấy bao nhiêu tuổi?” Cố Tiêu cố kiềm chế nụ cười.

“Khoảng năm, sáu tuổi.” Tôi trả lời qua loa.

“Học lớp sáu rồi mà, sao lại năm, sáu tuổi? Lúc đó đã mười hai rồi.” Ba tôi chỉnh ngay lập tức.

Tôi: …

“Ba…”

“Mười hai tuổi thì cũng lớn thật rồi.”

Cố Tiêu ngồi phía trước cười đến nỗi cả người run lên.

Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong. Thôi xong, tôi không muốn nói gì nữa.

Trên đường, chủ yếu là ba tôi nói không ngừng, kể đủ chuyện hồi nhỏ của tôi, còn Cố Tiêu thì im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, cười nhẹ, hoặc hỏi vài câu.

Tôi lại cảm thấy mình như người thừa.

Chuyện xấu của tôi, hai người họ có thể nói cả đêm.

Về đến nhà, mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn cơm canh, nhưng trong nhà không thấy bóng dáng Trần Ngọc đâu.

“Ngọc Nhi đâu rồi?” Ba tôi hỏi.

Ánh mắt mẹ tôi tránh né, “Ở trong phòng.”

“Sắp ăn cơm rồi, còn ở trong phòng làm gì, gọi nó ra đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Ba tôi vừa nói vừa định đi gọi người. Mẹ tôi lại lộ vẻ khó xử.

Tôi cảm giác có gì đó không ổn.

“Bố mẹ cứ đi rửa tay trước, con gọi nó.”

Tôi cầm theo một lon sữa bò hiệu Wangzai, cùng mẹ đi về phía phòng.

“Trần Ngọc, mở cửa đi, là chị đây.” Tôi gõ cửa.

Cánh cửa rất lâu sau mới mở, chỉ hé ra một khe nhỏ.

Bình thường nếu tôi mang về Wangzai, con bé chắc chắn sẽ cười tít mắt.

Do chứng động kinh ảnh hưởng đến phát triển não bộ, nên dù năm nay đã mười tuổi, trí tuệ của nó vẫn chỉ như một đứa bé một, hai tuổi, lại không biết nói.

Tôi đẩy cửa vào, thấy con bé co rúm trong góc, trông rất sợ hãi.

Tôi đưa lon sữa cho nó, nhưng nó không hề giơ tay đón lấy.

Tôi chưa từng thấy nó như vậy bao giờ.

Tôi nhìn mẹ, “Có chuyện gì vậy?”

Mẹ tôi không nói gì, liếc nhìn ra cửa, rồi nhỏ giọng nói với tôi:

“Gã đàn ông độc thân trong thôn… đánh em con.”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Đánh á?” Tôi nhìn Trần Ngọc.

Mấy năm nay, dù trí tuệ không phát triển, nhưng nó đã cao gần 1m60, lông mày rậm, mắt to, thân hình cũng…

Nghĩ đến đây, tim tôi như thắt lại.

“Chỉ đánh thôi sao, hay là còn chuyện gì khác?” Tôi thấp giọng hỏi.

Mẹ tôi rõ ràng bị dọa sợ, vội vàng bịt miệng tôi, “Chỉ… chỉ là…”

“Nói thật đi!” Tôi kìm chế cơn giận.

“Nó ra hiệu với mẹ… nói là bị sờ.” Mẹ tôi vừa nói, nước mắt đã tuôn ra.

Tôi lập tức nổi lửa trong người.

“Con đừng nói với ba con, ông ấy mà biết, chuyện này bung ra, con bé còn sống nổi không, còn mặt mũi nào…”

“Cũng đừng nói với Tiểu Cố, người ta sẽ nhìn em con ra sao, nhìn con ra sao…”

Mẹ tôi kéo tay tôi, vừa khóc vừa cầu xin tôi giữ kín chuyện này.

Nghe mẹ nói vậy, dường như tên đàn ông kia chỉ là sờ mó một chút, lần sau để ý không để chuyện tái diễn là được.

Nhìn mẹ như vậy – con gái bị xâm hại, đau lòng đến c.h.ế.t đi được mà vẫn không dám hé răng – tim tôi quặn thắt.

Tôi dằn nén cảm xúc, mất một lúc lâu mới gắng gượng ra ăn cơm, rồi dọn dẹp bát đũa.

Từ đầu đến cuối, tôi không nói lấy một lời.

Sau bữa tối, trong lúc Cố Tiêu đang tắm, tôi nói với ba là mình ra ngoài đi dạo một mình, ra đoạn đường trước nhà tản bộ.

Trước khi đi, tôi lấy một cây gậy gỗ ở cửa nhà.

Trước đây tôi rất sợ đi đêm.

Nhưng lúc này, con đường tối om dài 100 mét từ nhà tôi đến nhà tên đàn ông kia, tôi lại chẳng thấy sợ chút nào.

Tên đó đã hơn 50 tuổi.

Trước giờ, tôi luôn nghĩ ông ta là một người chất phác siêng năng.

Thế nên, mỗi lần ông ta đi ngang qua nhà, tôi đều lịch sự chào hỏi.

Đến trước nhà hắn, hắn vừa nhìn thấy tôi đứng ở cửa, đũa đang cầm cũng rơi xuống đất.

“Gia Gia, về rồi à.” Hắn lập tức nở nụ cười.

“Ừ.” Tôi cố kéo ra một nụ cười, từ từ bước tới. “Ăn gì đấy, thơm ghê.”

“Chỉ xào đĩa ớt xanh với thịt thôi, chỗ nhỏ quá, ngồi đi ngồi đi.”

Hắn niềm nở lấy ghế cho tôi, còn lau ghế giúp tôi.

Tôi đứng đó, không động đậy.

Hắn nhìn vẫn y như trước, chất phác hiền lành.

Tôi không hiểu nổi – người mà tôi từng tôn trọng – sao lại có thể làm ra chuyện đó.

Thật sự đảo lộn cả nhận thức của tôi.

“Vài hôm trước, Trần Ngọc có chạy đến nhà chú à?” Tôi hỏi thẳng.

Hắn ngẩn người.

“Ờ ờ, nó tới xin kẹo.” Hắn tránh ánh mắt tôi.

Hắn khá thấp, tôi cao 1m65 mà đứng cạnh còn cao hơn hắn.

Bốp!

Tôi vung tay, tát thẳng vào mặt hắn.

Hắn ngây người, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Đến khi hắn phản ứng được, thì trừng mắt tức giận nhìn tôi.

“Gia Gia, cô làm gì vậy hả!” Hắn quát tôi.

“Không làm gì.” Tôi cười, “Lần sau con bé đến xin kẹo, đừng cho nó vào nhà nữa.”

“Cô bị điên à! Tôi cho em cô kẹo mà sai sao hả!”

Hắn ra vẻ muốn gây sự. Tôi hiểu, bị tôi tát như vậy, hắn thấy mất mặt.

“Làm sai hay không, tự ông biết. Tôi cảnh cáo ông – nếu còn dám động vào nó lần nữa, tôi sẽ gửi ông vào tù.”

“Cô nói cái gì vớ vẩn thế hả! Nói không suy nghĩ gì à, có tin tôi gọi cả làng đến phân xử không!”

Hắn trừng mắt nhìn tôi.

“Tôi đúng là điên rồi đấy! Chọc tôi à, tôi châm lửa đốt nhà ông luôn!”

Tôi tức đến phát run, “Cái loại như ông còn được hưởng trợ cấp hộ nghèo, để chính phủ nuôi – cái loại rác rưởi như ông nên c.h.ế.t quách đi thì hơn!”

“Mày tạo phản rồi đấy à!”

Hắn lao tới định động tay với tôi.

Một lực mạnh từ hông truyền đến, tôi bị kéo vào một vòng tay, trên đầu là một bàn tay nhanh chóng bắt lấy tay của gã độc thân.

Mùi hương quen thuộc phả sau lưng tôi—là Cố Tiêu?

“Mày là ai?” Gã đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn không chịu cầu xin tha.

“Chồng cô ấy.”

Cố Tiêu hơi dùng lực, khiến gã đau đến mức nước mắt trào ra.

“Mày buông tay trước đi, hai người các người hợp sức bắt nạt tao…”

Mặt hắn đỏ gay, “Là vợ mày đánh tao trước!”

“Tôi không thấy.”

Cố Tiêu bình tĩnh đáp, “Tôi chỉ thấy ông đánh cô ấy.”

“Tôi còn chưa kịp đánh mà!” Hắn tức đến nhảy dựng lên.

“Nếu đánh được rồi, giờ tay ông đã gãy rồi.”

Cố Tiêu lạnh lùng đẩy hắn ra.

Hắn lập tức ngồi bệt xuống đất.

Ngay sau đó, hắn bắt đầu khóc lóc kể khổ, nói một tràng dài.

Nhưng tôi không muốn cho hắn chút mặt mũi nào.

Tôi xách cái ghế, ném thẳng về phía hắn:

“Không có lần sau.”

Nói xong, tôi quay người bước ra khỏi cửa.

Cố Tiêu cũng đi theo tôi.

Tôi không nói gì với anh, tôi sợ anh hỏi tôi.

Những mặt yếu đuối, đáng xấu hổ, u ám đó—tôi không muốn anh biết.

Tôi trước mặt anh đã đủ thấp kém rồi, tôi không muốn… thật sự không muốn.

Anh vẫn im lặng đi bên cạnh tôi, không nói gì, cũng không hỏi gì.

Chỉ là, đi được một đoạn, anh bất ngờ kéo tay tôi lại, ôm tôi vào lòng.

Tôi giãy giụa thế nào cũng không thoát được.

Anh không buông tha tôi, chỉ cúi đầu, áp đầu tôi vào lồng n.g.ự.c anh, một tay nhẹ nhàng vuốt đầu tôi, như đang an ủi.

“Anh không hỏi em đâu, đừng sợ.”

“Đừng tự ra ngoài một mình nữa, anh sợ anh không đến kịp.”

Giọng anh lạnh lẽo vang lên bên tai tôi, khiến nước mắt tôi không kìm được nữa, tuôn như suối.

Sau đó, tôi khóc đến mệt lả, thời gian cũng đã muộn.

Anh ngồi xuống, cõng tôi về nhà.

Tôi không giãy giụa, cũng không còn sức để giãy nữa.

Cứ thế nằm trên lưng anh, từng bước từng bước về nhà.

Lúc đó, tôi bỗng nhớ đến hồi nhỏ, mỗi lần ốm đau, nhà cách bệnh viện xa, ba cũng cõng tôi như vậy, đi vòng vòng trong nhà suốt cả đêm.

Sau này, trong nhà có thêm Trần Ngọc, ba không còn đủ sức cõng tôi nữa.

Trần Ngọc hay khóc quấy ban đêm, ba lại cõng con bé đi tới đi lui trong nhà.

Cõng suốt cả một đêm.

Giờ tôi đã 28 tuổi, Trần Ngọc thì 10 tuổi.

Ba cũng đã già, không còn sức nữa rồi.

Tôi thở dài.

Tiếc là, thời gian chẳng thể quay trở lại nữa.
 
Back
Top Bottom