Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu

Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Chương 20



Mấy ngày sau, Tống Sơn trong mắt ta rực rỡ hẳn lên.

Trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng sáng ngời trước giờ ta chưa từng thấy.

Tôi biết, sẽ có một người cùng kề vai chiến đấu với hắn để thực hiện lý tưởng cả đời của họ.

Tống Sơn nói.

Thái tử vốn cao ngạo, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chưa từng chịu ấm ức, lại càng chưa từng nếm mùi bất công.

Vì vậy, những biến cố trước đó khiến y không thể chấp nhận chỉ muốn trốn chạy khỏi cõi đời phàm tục đáng thất vọng này.

Thế nhưng, trái tim y chưa bao giờ thực sự chết lặng.

Tống Sơn đeo bám không buông, mắng suốt mấy ngày trời, còn đánh nhau với y một trận.

Khi đó nhiệt huyết trong lòng Thái tử mới được thắp lên lần nữa.

Y tự giễu mình

Đã không sợ hy sinh tính mạng để bảo vệ giang sơn xã tắc, dân chúng muôn dân,

Vậy thì sao lại không thể chịu đựng đôi chút nhục nhã và bất công nhất thời?

May mà y không bị số phận tiếp tục trêu ngươi, không lựa chọn lạc lối hay sa ngã.

"Hoa có ngày nở lại, người thì chẳng thể trẻ thêm lần nữa."

Y muốn cùng Tống Sơn, dây dưa với cõi đời phàm tục này suốt một kiếp,

để thực hiện lý tưởng mang lại phúc lành cho nhiều người hơn nữa.

*

Sắc đỏ ở chiếc nhẫn trên tay đã phai đi nhiều.

Một mảng xanh ngắt hiện ra khiến ngón tay và trái tim ta cảm giác mát lạnh.

Màu xanh là hy vọng, là sự sống, là đường sinh mệnh của Tống Sơn.

Ta siết chặt chiếc nhẫn trong tay.

Trước mắt, vẫn còn một việc cuối cùng.

Phải nhanh chóng tìm ra chứng cứ khi hoàng hậu và Thái tử bị vu oan năm xưa.

Chỉ khi đó, Thái tử mới có thể quay lại làm Đông cung Thái tử.

Ta và Tống Sơn, Thái tử và Vân Trung Thất Vệ đều đang dốc sức truy tìm chứng cứ.

Không ngờ, Tuyên vương đột ngột phái người đến báo tin.

Hắn ta muốn đến Xuân Sơn Lâu của ta,

*

Xe ngựa của Tuyên vương dừng lại trước cổng Xuân Sơn Lâu.

Hắn ta nói với vẻ ôn hòa: "Bách tính nói Xuân Sơn Lâu có một đầu bếp xuất sắc, bổn nay bổn vương đến nếm thử."

"Cung nghênh Tuyên vương đại giá quang lâm, dân nữ sẽ đi sắp xếp ngay." Ta cúi người hành lễ.

Ta nói để đến ngự trù sắp xếp một phen, nhưng thật ra chỉ làm ra vẻ mà thôi.

Một tuần trước, người của Tuyên vương đã tra toàn bộ Xuân Sơn Lâu.

Cơ cấu trong lâu, chuyện của tiểu nhị đều đã nắm rõ.

Hôm nay, bọn họ còn âm thầm mang theo toàn bộ nguyên liệu, đầu bếp từ vương phủ đến, chiếm luôn nhà bếp của Xuân Sơn Lâu.

Điều họ muốn chính là: sự an toàn tuyệt đối của Tuyên Vương.

Ta liếc nhìn đầu bếp Ngưu Tam, thấy dáng vẻ thất thần mất mác của hắn.

Bình thường Ngưu Tam thích nhất là trò chuyện với người trong cung, tâm nguyện lớn nhất đời hắn chính là được vào ngự thiện phòng làm việc để làm rạng rỡ tổ tông.

Hôm nay không thể trổ tài nấu nướng trước mặt Tuyên vương, có lẽ trong lòng vẫn còn tiếc nuối.

Hắn lén kéo tay áo ta: "Chưởng quỹ, chẳng phải trong nội viện của tỷ có phòng bếp à? Ta muốn đi phòng bếp nhỏ của tỷ nấu bữa cơm."

Ta an ủi hắn: "Tuyên vương có đầu bếp của mình, hắn ta sẽ không ăn đồ ngươi làm."

Hắn nói: "Ta biết, nhưng ta chờ ngày hôm nay đã rất lâu rồi."

*

Tuyên vương vừa dùng cơm vừa line tục khen ngợi.

Kỹ năng diễn xuất của hắn ta siêu đỉnh.

Cơm do đầu bếp nhà mình nấu sao hắn ta lại không biết.

Lại còn làm ra vẻ đến dân gian ăn một bữa ngon, vui vầy với dân.

Hồi lâu sau, hắn ta đặt đũa xuống, cho mọi người lui ra chỉ để một mình ta iếp khách.

Lúc này, hắn ta với nhìn ta bằng ánh mắt âm trầm.

Hắn ta hỏi ta: "Ngươi và Tống Sơn có quan hệ gì?"

Ta đáp: "Không có quan hệ gì cả, chỉ là một trong những bách tính nhận ơn của Tống đại nhân."

Tuyên vương cười ha ha, đôi mắt như chim ưng lộ vẻ gian xảo khiến người ta chán ghét.

"Không ngờ Tống Sơn vô cùng phong lưu."

Hắn ta mở rương ra lấy mấy bức họa, đưa đến trước mặt ta.

Tất cả bức họa đều vẽ ta.

Tống Sơn vốn vẽ rất đẹp, ta trong bức họa không chỉ sống động mà càng động lòng người.

Hắn vẽ những bức họa này khi nào?

Tại sao lại ở trong tay Tuyên vương?

Tiêu rồi.

Lúc trước Tuyên vương soát nhà, dường như di vật trong trạch viện đều do Tuyên vương bảo quản.

Những bức họa này Tống Sơn vẽ sau khi gặp ta.

Sau đó lại xuất hiện trong di vật của hắn.

Lúc ta đang suy nghĩ, bỗng nhiên cổ tay bị Tuyên vương nắm chặt.

Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay ta: "Ngay cả thánh vật ngự tứ phụ hoàng ban cho hắn cũng ở trên tay ngươi, ngươi còn nói không có quan hệ với hắn?"

Ta dùng sức thoát khỏi lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn, nói cho ngươi biết thì sao?

"Tống Sơn là người ta thương yêu nhất."
 
Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Chương 21



"Người yêu thương nhất?"

"Thì ra là thế."

"Nghe nói thánh vật Phật quốc hận khắc cốt, yêu khắc cốt, có thể sửa mệnh."

"Cho nên sau khi Tống Sơn chết, ngươi đã dùng tà thuật gì để hại ta?"

Mỗi câu mỗi chữ của Tuyên vương quanh quẩn trong Xuân Sơn Lâu trống trải, khiến cho người ta rùng mình."

"Từ khi Xuân Sơn Lâu tà khí này lập ra đến nay, dường như mỗi ngày ta đều đang dần mất đi thứ gì đó."

"Giống như từng có rất nhiều người thần phục ta, nhưng sau khi ngủ một giấc dậy, ta lại không tìm thấy người có thể tin tưởng. Ta là vua tương lai của Ninh quốc, ta không nên cô đơn như vậy."

Ngươi không nên?

Vậy ai nên?

Tống Sơn à?

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng chính xác.

Nếu ngươi không sợ hắn thì sẽ không có kết cục như hôm nay.

Ta không thể nhịn nữa: "Nếu ngài tin Tống Sơn, hai người cùng đại thắng Bắc Lương, ta nghĩ lúc đó hắn sẽ phò trợ ngài như Thái tử lúc xưa."

"Hắn trung thành với lý tưởng, không phải thần phục trước quân vương nào cả, mà là thái bình thịnh thế, sông núi bình yên."

"Hoàng đế bảo ngài treo chữ của Tống Sơn ở thư phòng vì muốn có một ngày ngài sẽ thành tâm hối hận, nếu không ngài sẽ mãi là kẻ cô đơn."

"Ngài mãi mãi không xứng có được Tống Sơn cùng ngài bảo vệ giang sơn."

Tuyên vương cúi đầu cười khẽ: "Giọng điệu ngươi nói chuyện rất giống Tống Sơn."

"Ta thấy thay vì treo chữ của hắn trong thư phòng, không bằng đặt ngươi ở cạnh ta sẽ thích hợp hơn."

*

Tuyên vương đeo mặt nạ vàng răng nanh xanh rời khỏi Xuân Sơn Lâu.

Dường như hắn ta quyết định từ nay về sau sẽ không đeo mặt nạ ôn hòa lịch thiệp nữa.

Sức khỏe Hoàng đế không tốt, hắn ta sắp đăng cơ.

Hắn ta nói ngày mai sẽ có người đến Xuân Sơn Lâu đón ta.

Hắn ta sẽ tra tấn ta từ từ.

Cứ như vậy, ác quỷ Tống Sơn đừng mong quấn lấy hắn ta nữa.

Ta ở trước mặt hắn ta cũng đừng mong gây nên sóng gió.

Hắn ta dặn ta đừng hòng trốn.

Nếu không toàn bộ Xuân Sơn Lâu sẽ chôn cùng ta.

*

Ta đang do dự hôm nay có nên mở cửa sổ không.

Nếu Tống Sơn biết ngày mai ta sẽ rơi vào tay Tuyên vương, ta sợ hắn sẽ làm chuyện điên rồ.

Ta lề mề trở lại sương phòng.

Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ hãi.

Sau lưng của ta lạnh lẽo nhưng trong lòng dâng lên ấm áp, ký ức ướt át ở Giang Nam thổi qua.

Năm Khánh Ninh thứ ba mươi bảy.

Ta cầm tiền chôn cha lừa gạt Tống Sơn đi dạo chơi Giang Nam.

Trên đường ta gặp một người.

Ông ấy dạy ta võ công, dùng độc, còn có thuật dịch dung.

Hắn nói ta có tố chất trời sinh.

Ông ấy sợ sau khi mình chết không có người để truyền bản lĩnh nên truyền cho ta trước.

Nhưng quan trọng nhất là ta từng cứu ông ấy.

Năm đó khi ta phát hiện ông ấy, ông ấy gần như không còn hình người, vết thương chằng chịt.

Ông ấy nói ông ấy liều mạng bò ra khỏi mộ.

Ta tin.

Ta đưa ông ấy đến y quán, bệnh của ông ấy khó trị, tiền thuốc cũng đắt.

Ta đành phải đưa bạc lừa gạt Tống Sơn cho y quán.

Sau đó mới thấy người không có nơi nào lành lặn dần mới ra hình dạng.

Ông ấy không nói cho ta biết tên của ông, ông ấy chỉ nói xem như ta chưa từng gặp ông ấy.

Nhưng sao ta có thể xem như chưa từng gặp chứ?

Chính vì ông ấy dạy ta võ công nên ta đi khắp hang cùng ngõ hẻm mới không bị bất cứ ai bắt nạt, không cần nhìn sắc mặt bất kỳ ai.

Ta muốn gọi ông ấy một tiếng sư phụ nhưng ông ấy không cho.

Lúc tạm biệt, ông ấy thở dài nói không ấy không có nhiều tiền trả cho ta.

Ta cười trấn an ông ấy: "Không sao, dù sao tiền trong tay ta sớm muộn cũng bị ăn hết."

"Sườn chua ngọt Giang Nam, vịt tẩm sốt, bánh quế hoa, cá giấm đường nào quan trọng bằng mạng người."

Ta kéo suy nghĩ lại, nhìn về phía trước.

Trên bàn gỗ hoa lê bát giác đặt bốn món ăn.

Sườn chua ngọt, vịt tẩm sốt, bánh quế hoa, cá giấm đường và một túi tiền căng đầy.

Giọng nói Ngưu Tam vang bên tai ta.

"Ta chờ hôm nay đã lâu lắm rồi."

Ta vô cùng lo lắng.

Sư phụ, ngài che giấu trước mặt ta lâu như thế?

Rốt cuộc hôm nay ngài định làm gì?

*

Ta thay y phục dạ hành đi về phía Tuyên vương rời đi.

Ta biết hôm nay sư phụ rời đi chắc chắn có liên quan đến Tuyên vương.

Đúng là không ngoài dự đoán, phía trước đã đánh nhau lộn xộn.

Sư phụ bỏ dịch dung ra, không còn là Ngưu Tam, bây giờ đang ác chiến với một đám người.

Cánh tay Tuyên vương dính máu, không còn vẻ ôn hòa, kêu gào muốn giết tên thích khách trước mắt ngay lập tức.

Ta phải giúp sư phụ.

Trước đó khi ta đối phó với Thương Sóc đã lục soát tìm được một loại thuốc trên người gã.

Trần Minh nói đây là thuốc nổ đặc biệt của Bắc Lương.

Mặc dù không đủ để nổ chết người, nhưng làm bùng lên sương mù khiến cho kẻ địch không mở mắt nổi.

Chuyện thích khách hôm nay để người Bắc Lương đội nồi đi.

Ta vẩy thuốc bột về phía Tuyên vương và hộ vệ của hắn ta, khói mù hiện ra khắp nơi khiến đám người tán loạn.

Ta nhân lúc hỗn loạn kéo tay sư phụ, đưa ông ấy ra khỏi đám người.
 
Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Chương 22



Đường đi bị phong tỏa.

Sư phụ bị thương.

Ta chỉ có thể đưa ông ấy về Xuân Sơn Lâu lần nữa.

Ta muốn băng bó vết thương cho ông ấy, nhưng ông ấy không cho còn tức giận hỏi ta vì sao lại cản ông ấy.

Ta biết ông ấy vốn có thể ra tay ở Xuân Sơn Lâu, như vậy càng dễ hành thích hơn.

Nhưng ông ấy sợ liên lụy đến Xuân Sơn Lâu nên thay y phục của Ngưu Tam, mạo hiểm ra tay trên đường Tuyên vương trở về.

Bốn món ăn đó là tình nghĩa đối với ta, giống như năm đó nói với ta đừng tìm ông ấy.

Nhưng lần này không được.

Ta đã không còn ấn tượng với cha mẹ nữa.

Mấy tháng ở Giang Nam, mặc dù sư phụ lạnh lùng như mưa nhưng lại khiến ta cảm nhận được yêu thương đã lâu không có.

Ta nghiêm túc nói với ông ấy: "Sư phụ, Tuyên vương cũng là kẻ thù của con, có thù cùng báo."

Ông ấy không kinh ngạc, chỉ thở dài một hơi.

Ông ấy đã nghe lén được chuyện Tuyên vương muốn đưa ta đi vào ngày mai.

Đã là báo thù cũng là vì ta.

Cho nên tối nay nhất định ông ấy phải ra tay.

Ta nghi ngờ vừa rồi Tuyên vương bảo thuộc hạ g.i.ế.c ông ấy ngay, thậm chí không giữ hơi tàn, không hỏi lý do và đồng bọn.

Xem ra Tuyên vương đã biết sư phụ là ai.

Ta hỏi sư phụ, rốt cuộc ông ấy có địa vị gì? Kết thù với Tuyên vương ra sao?

*

Tống Sơn, Tống Sơn, mau về nhà đi!

Mau lên, về nhà!

Ta mở cửa sổ ra, đi vào phòng Tống Sơn.

Phòng của hắn đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại không có ai cả.

Ta không biết lối đi này có mở ra đến khi hắn trở về không.

Dù sao Tuyên vương đang phái người bắt thích khách, chẳng mấy chốc sẽ có quan sai đến cửa.

Có người đá cánh cửa phòng ta văng ra ngoài.

Ánh mắt ta tối sầm lại, lối đi biến mất.

Tuyên vương ra lệnh truy lùng thích khách toàn thành.

Người lục soát đã đến Xuân Sơn Lâu.

Ở nơi hẻo lánh, hễ chỗ nào có thể núp đều phải lục soát.

Cho dù nam nữ, chỉ cần là người trưởng thành đều phải cởi y phục kiểm tra.

Hễ trên người có vết thương mới đều bị đưa đi.

Cuối cùng bọn chúng tìm được sư phụ.

Tay chân của sư phụ bị buộc chặt, một đám người kéo ông vào bóng đêm mờ mịt.

Xuân Sơn Lâu chứa chấp thích khách nên bị phong tỏa.

Tất cả mọi người bị kiểm tra.

Ta bị giam trong phòng của mình.

Có mấy người trẫn giữ cửa sổ và cửa, bọn họ cảnh cáo ta đừng lên làm loạn.

Ta không làm loạn.

Nhưng ta không phạm pháp, ta ăn cơm xong có thể đi đúng không?

Bốn món ăn của sư phụ làm còn đặt trên bàn ta.

Ta lấy một chân vịt sốt tương, ăn say sưa ngon lành.

Ta còn phải nghiêm túc ăn từng món.

Nhớ kỹ mùi này.

Sau này có thể không ăn được nữa.

*

Thị vệ đứng trong sương phòng nhìn một mình ta ăn hết bàn thức ăn.

Bọn chúng cười ta quỷ đói, chờ đầu thai đi.

Ta không uống rượu, chợt say ngã xuống bàn gỗ hoa lê bát giác.

Trước mặt mơ hồ.

Ta đã quen thuộc cảm giác mờ mịt bị cuốn vào lỗ đen này.

Từng thị vệ trước mặt biến mất trong ánh sáng.

Ta liên tục rơi lệ.

Ta biết khi ta mở mắt ra lần nữa sẽ là một ngày mới.

Chắc chắn Tống Sơn đã nhìn thấy mẩu giấy ta để lại, vào năm Khánh Ninh thứ bốn mươi, Ngưu Tam ở Xuân Phong lâu bị đưa đi.

Từ đó, trong ba năm Xuân Sơn Lâu chưa từng có đầu bếp Ngưu Tam.

Ông ấy không cần hành thích vào đêm nay, không cần bị bắt đi g.i.ế.c chết.

Ông ấy có thể đường đường chính chính tìm Tuyên vương báo thù sớm mấy năm.

Vì bản thân, vì người nhà, cũng vì hoàng hậu và Thái tử rửa oan.

*

Tử lao u ám ẩm ướt, không có cánh cửa sổ nào.

Nhưng nhẫn của ta dẫn đến cửa sổ mùa xuân.

Xanh biếc lóa mắt, đầy sức sống.

Ta chưa chờ đến Tuyên vương lấy đi bất kỳ bộ phận nào trên người ta, chỉ nghe tiếng cai ngục khẽ nói nhỏ.

Dường như Tuyên vương điên rồi.

Trong lòng ta vẫn ung dung.

Cái gì mà hình như?

Chắc chắn hắn ta điên rồi.

Hôm đó ở trong phòng, hắn ta hạ độc bản thân, dùng để vu oan ta, ta không ngờ đến.

Nhưng hắn ta không ngờ ta thật sự hạ độc hắn ta.

Tính cách có thù tất báo của ta không kém bao nhiêu.

Cho dù cuối cùng Tống Sơn không thể thoát án tử ở năm Khánh Ninh thứ bốn mươi thì ta cũng sẽ không để Tuyên vương sống tốt.

Tuyên vương là kẻ điên.

Tịnh An là hòa thượng.

Hai đứa con trai, cho dù thế nào thì Hoàng đế cũng sẽ chọn đứa sau.

Cho nên, cho dù cuối cùng ta không thể đưa Tống Sơn thoát khỏi lồng giam c.h.ế.t chóc thì ta cũng phải báo thù cho hắn, để Tuyên vương chôn cùng.

Mà giờ phút này ta phải cảm ơn hắn ta.

Ta hạ độc hoàng tử, là chính hắn ta mở miệng xá tội c.h.ế.t cho ta.

Trong lòng ta vui như chim bay.

Ta muốn chậm rãi chờ hoa nở trong góc lồng này.

Mùa xuân nhào về phía ta.

*

Ta ngủ ở tử lao mấy đêm, sau khi tỉnh lại đã về đến Xuân Sơn Lâu.

Ánh nắng loá mắt, dường như ta chỉ ngủ lấy sức, Tuyên vương và tử lao đều chỉ là giấc mộng.

Ta đẩy cửa sổ ra, là xuân sắc kiều diễm và Tống Sơn tóc rối như tổ quạ.

Chúng ta nhìn nhau, cười thâm tình.

Tống Sơn nói hắn thấy lời nhắn ta để lại, tìm được Ngưu Tam.

Ngưu Tam gỡ dịch dung, giống hệt Y Tiên hành thích Hoàng đế năm đó.

*

Y Tiên hành thích c.h.ế.t oan là ca ca sinh đôi của sư phụ ta.

Y Tiên sống dựa vào y thuật cao siêu.

Mà sư phụ ta chỉ thích bàng môn tà đạo, ví dụ như dịch dung và dùng độc, ví dụ như khinh công và nấu cơm.

Vì thế ông ấy rời nhà từ nhỏ.

Hoàng hậu tìm được Y Tiên chữa bệnh cho Hoàng đế.

Tuyên vương lại âm thầm dùng mạnh của cả nhà uy h.i.ế.p Y Tiên, để ông ấy ra vẻ hành thích.

Y Tiên đành phải nghe theo, c.h.ế.t dưới đao của Hàn Sung.

Nhưng Tuyên vương không buông tha người nhà Y Tiên.

Bọn chúng dùng lý do là người nhà của thích khách, bị diệt cả nhà.

Sư phụ ta từng muốn cáo trạng lại bị người của Tuyên vương ngăn cản, đánh c.h.ế.t rồi mai táng.

Lúc Y Tiên sắp đi có thể một viên đan được cải tử hồi sinh vào túi ông ấy.

Đây là tâm huyết cả đời của Y Tiên, thế gian chỉ có một viên.

Sư phụ ta uống viên thuốc đó mới leo ra khỏi mộ, sau đó gặp ta.

Sau khi tạm biệt ta, ông ấy dịch dung đổi dạng mai danh ẩn tích.

Làm đầu bếp không đáng chú ý ở Xuân Phong lâu, vẫn luôn tìm cơ hội báo thù.
 
Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Chương 23



Tống Sơn nói với ta, Tuyên vương có nhiều nội gián trong cung, thế lực lớn.
Thẩm Đường và công chúa ở bên cạnh giúp đỡ.
Hắn mới thành công đưa Thái tử và sư phụ ta vào cung để Hoàng đế nhìn rõ chân tướng năm đó.
Nhiều năm trôi qua, nhân chứng và vật chứng chỉ rõ Tuyên vương đã bị hắn ta xóa sạch.
Nhưng mặt của sư phụ ta chính là chứng cứ tốt nhất.
Ông ấy và Y Tiên giống nhau như đúc.
Khi tố cáo oan ức đã khiến Hoàng đế tin năm phần.
Năm phần còn lại chính là Tuyên vương tự chui đầu vào lưới.
Sư phụ ta làm giống ác quỷ lấy mạng, Tuyên vương bị dọa gần chết, tương đương với nhận tôi.
Từ đó, tinh thần của hắn ta không bình thường.
Ta nghĩ nếu số mệnh đã được định sẵn, vậy cho dù ở thời không nào, kết cục của Tuyên vương đều từ chỗ cao rơi xuống, ác giả ác báo.
Điên.
Có thể là sự từ bi mà trời cao đối với hắn ta, cũng có thể là sự trừng phạt vô tình.
*
Ta sờ tóc loạn như ổ quạ của Tống Sơn.
Cười hắn chẳng lẽ bị Tuyên vương bắt sau khi nổi điên à.
Hắn ôm chặt ta vào lòng, không nói gì.
Ta biết hắn lo lắng cho ta, cũng lo cho tương lai của chúng ta cho nên mới vò đầu.
*
Tháng năm, năm Khánh Ninh thứ bốn mươi.
Trong thời không bên Tống Sơn, Bắc Lương tập kết binh lực dần tấn công.
Lần này Thái tử xuất chinh cùng hắn.
Thái tử đặt Hổ Phù vào tay Tống Sơn, bảo hắn muốn đánh trận thế nào cũng được.
Y có thể phối hợp với Tống Sơn kìm chân Thương Sóc, vờ đàm phán hòa bình, đẻ Tống Sơn có thời gian tấn công vương đình Bắc Lương.
Y để Tống Sơn chọn vũ khí tốt nhất và lương thảo.
Thái tử không phải Tuyên vương.
Y và Tống Sơn cùng nhau chiến đấu, có thể dựa vào nhau.
Nhưng ta vẫn hơi lo lắng.
Vì trong chiếc nhẫn vẫn còn một tia màu đỏ.
*
Ngày mai Tống Sơn sẽ theo quân xuất chinh.
Đây là buổi tối cuối cùng hắn ở trong nhà.
Cũng có thể đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.
Đến ngày mười tháng tám năm Khánh Ninh thứ bốn mươi, chờ Tống Sơn vượt qua đường sinh tử thì vận mệnh của ta cũng thay đổi.
Chúng ta vốn là nhân quả qua lại.
Trong vận mệnh của ta, Tống Sơn là nhân, ta là quả.
Nếu như hắn không mất mạng ở Thái Thị Khẩu, ta sẽ không nhặt được chiếc nhẫn mở ra thời không kia.
Ta sẽ không có tên là Xuân Nương, cũng sẽ không có Xuân Sơn Lâu.
Trong ký ức của Tống Sơn mà nói, ta là nhân, hắn là quả.
Nếu ta chưa từng mở lối đi, Tống Sơn sẽ không gặp ta vào năm Khánh Ninh thứ ba mươi bảy.
Những ký ức liên quan đến ta sẽ biến mất trong đầu Tống Sơn.
Hắn g.i.ế.c c.h.ế.t Hàn Sung.
Thay đổi công chúa và Thẩm Đường,
Xử lại án sai của Thái tử.
Ép Tuyên vương phát điên.
Những chuyện hắn làm không còn dấu vết của ta nữa.
*
Một canh giờ vừa ngắn lại vừa dài.
Ngắn đến mức không chứa được tất cả sướng vui giận buồn cả quãng đời còn lại của ta.
Dài giống như để cho ta và người ta yêu sống qua cả đời.
Ta thoáng nhìn quyển trục trong bọc hành lý của Tống Sơn.
Ta mở ra xem, là chân dung của ta, chính là một trong những bức tranh Tuyên vương mang đến hôm đó.
Hôm đó ta đánh Thương Sóc ngất xỉu, nhốt gã ở Tín Thủ Tự.
Ta dịch dung Trần Minh thành Thương Sóc, cho y đi Bắc Lương.
Cũng may y nhanh chóng trở về.
Không chỉ mang theo bản đồ vương đình Bắc Lương mà còn mang theo tin tức quân tình.
Ta đưa những thứ đó cho trước mặt Tống Sơn: "Chẳng phải chàng nhìn qua sẽ nhớ ngay à? Không còn nhiều thời gian nữa, mau nhìn đi."
Trong chiếc nhẫn của ta không thể còn chút tơ m.á.u nào cả.
Tống Sơn của ta nhất định phải bình an trở về.

*

Lối đi biến mất.
Mùi trầm hương của Tống Sơn cũng biến mất.
Nhiệt độ lòng bàn tay hắn, đôi mắt bị sương mù bao phủ đều biến mất.
Trước mặt của ta chỉ còn bức tường lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ chỉ có đêm đen như mực.
Chỉ còn một vầng trăng tròn chiếu vào nhân gian thăng trầm.
Ta nhớ, lúc Tống Sơn bảo Trần Minh đưa vàng cho ta, trên rương từng có hai tờ giấy niêm phong.
Sau khi ta đã biết nhiều chữ, ta mới hiểu mỗi câu mỗi chữ.
Tống Sơn nói đó là một câu thơ rất hay.
Lúc hắn mới gặp ta đã có suy nghĩ như vậy.
"Chỉ nguyện ta, người lâu dài. Dù xa ngàn dặm, cùng chung một ánh trăng thanh...
Ta không biết gì là lâu dài.
Nhưng ta muốn nghìn dặm vạn dặm nhớ kỹ đừng quên.
Chỉ cần từng nhìn cùng một vầng trăng đó cũng xem như gặp nhau.
 
Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Chương 24



Năm Khánh Ninh thứ bốn mươi ba.

Ta đứng ở Thái Thị Khẩu.

Ta tính toán thời gian, chắc là lúc này bên thời không của Tống Sơn là ngày mười tháng tám năm Khánh Ninh thứ bốn mươi, buổi trưa ba khắc.

Trên chiếc nhẫn của ta đã không còn vết máu nữa.

Toàn bộ chiếc nhẫn dần biến mất giống như tan trong ánh nắng.

Ta nhắm mắt lại, để trái tim vừa vui sướng và đau đớn tan trong ánh mặt trời.

Phiên ngoại.

Năm Khánh Ninh bốn mươi ba.

Mười lăm tháng tám.

Ngày hội trung thu.

Chữ hỉ và màu đỏ ngập trời quanh quẩn trước mắt.

Toàn bộ Xuân Sơn Lâu chống đối với ta, cuối cùng cũng gả ta đi.

*

Ba năm trước, sư phụ tìm được ta.

Ông ấy nói mình vẫn ẩn núp ở Xuân Phong lâu làm đầu bếp.

Sau đó có quý nhân giúp đỡ nên ông ấy mới báo thù được.

Ông ấy có rất nhiều tiền nên mua Xuân Phong lâu.

Ông ấy đổi Xuân Phong lâu thành tửu lâu lớn, đặt tên là Xuân Sơn Lâu.

Bởi vì trong tên của quý nhân ông ấy có chữ Sơn.

Sư phụ nói ta là một quý nhân khác của ông ấy, vì ta từng cứu mạng ông ấy ở Giang Nam.

Cho nên ông ấy quyết định giao Xuân Sơn Lâu cho ta.

Từ nay về sau, ông ấy muốn dốc lòng học y.

Chuyện khinh công, dịch dung, độc dược đều để ta kế thừa.

Ông ấy còn nói làm chưởng quỹ phải có dáng vẻ của chưởng quỹ.

Tên nhóc xấu xí không hay, hay là gọi là Xuân Nương đi.

Xuân Sơn Lâu.

Hai tên của ân nhân đều đặt trên đầu khiến ông cảm thấy vui vẻ.

*

Chớp mắt ba năm trôi qua.

Xuân Sơn Lâu trở thành tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành.

Vốn cho rằng khoảng thời gian bình yên này có thể trôi qua dài lâu.

Nhưng trong cung chợt hạ chỉ bảo ta gả cho Tống Sơn sắp khải hoàn trở về.

Cả Xuân Sơn Lâu đều vô cùng vui mừng, ngoại trừ ta.

Ta không quen biết người này, sao có thể nói gả là gả chứ?

*

Đầu tiên là Tần Thanh.

Tỷ ấy từng nói đã gặp Tống Sơn, là người vô cùng phong lưu phóng khoáng.

Có hắn làm phu quân thì ta sẽ không thua thiệt.

Ta đẩy tỷ ấy ra ngoài.

Sau đó Lăng Nhi lại đến.

Muội ấy nói phụ thân muội ấy và ca ca xuất chinh cùng Tống Sơn, lần này cũng khải hoàn trở về.

Cho dù tính cách hay năng lực, Tống Tướng quân là số một.

Ta cũng đẩy muội ấy ra ngoài.

Tiếp theo là sư phụ.

Ông ấy nói ta như con gái ruột của ông ấy.

Chuyện hôn nhân đại sự nhất định ông ấy phải can thiệp.

Ông ấy chỉ chọn trúng Tống Sơn.

Ta không dám đẩy sư phụ nên mời ông ấy ra ngoài.

Ngày hôm sau lại thêm một nhóm người đến cửa.

Công chúa đến đưa hỉ phục, mũ phượng sáng chói, áo bào đỏ rực.

Nàng ấy nói đây là Tống Sơn ở tám trăm dặm khẩn cấp sai người làm.

Thẩm đại nhân ở một bên hùa theo.

Y nói năm đó công chúa đại hôn cũng không mặc hỉ bào đẹp như vậy, tấm lòng y không bằng Tống Sơn.

Ta tiễn hai người họ, kiệu của thái tử điện hạ cũng đến Xuân Sơn Lâu.

Y rất có phong thái của thiên tử tương lai.

Người hung ác không nói nhiều.

Y nói Tống Sơn có Vân Trung Thất Vệ, nghe nói khi nhỏ ta từng thần tượng.

Nếu ta gả vào phủ, từ đây về sau Vân Trung Thất Vệ do ta điều khiển.

*

Vì thế, vào ngày Trung thu hôm đó, ta mặc hỉ bào.

Thật ra ta từng gặp Tống Sơn vào lúc hắn đỗ Trạng Nguyên đi dạo phố.

Đã sáu năm trôi qua, không biết bây giờ hắn như thế nào.

Ngày đó ta vờ bán mình chôn cha để lừa tiền hắn.

Không ngờ sáu năm sau ta còn khiến mình dính vào đó.

Đúng là lẽ trời luân hồi.

*

Ta biết Tống Sơn đang ở bên ngoài khăn hỉ.

Khi hắn dịu dàng nắm bàn tay ta, tiếng chiêng trống bên tai ồn ào náo động, tiếng pháo vang lên ầm trời kia như trở nên yên tĩnh.

Cách một tấm khăn đỏ, ta nghe thấy giọng nỉ non bên tai: "Từ Xuân Sơn Lâu đến Tống phủ, lần này không chỉ một canh giờ mà là một đời một kiếp."

*

Thành thân rất mệt mỏi.

Người này cũng rất kỳ lạ.

Mặc dù ta không nhìn thấy hắn, nhưng lúc nào cũng ngửi thấy mùi trầm hương đặc biệt trên người hắn.

Dường như hắn chưa từng rời khỏi ta giây phút nào.

Đến khi bị Thái tử và Thẩm đại nhân kéo đi uống rượu, mùi hương của hắn mới dần tan đi.

Ta xốc khăn hỉ lên, nhìn gian phòng trước mắt.

Lạ thật, rõ ràng đây là lần đầu tiên ta đến đây, vì sao lại cảm thấy quen thuộc như thế.

Thước, bút trên bàn, cung trên tường đều vô cùng thân thiết.

*

Ta nghe thấy tiếng bước chân như bay của hắn, vội vàng ngồi xuống chỗ cũ.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Chỉ có ta và tiếng tim đập của hắn.

Hắn ngồi cạnh ta khẽ nâng khăn hỉ lên.

Lúc này ta mới nhìn rõ gương mặt hắn.

Vô cùng tuấn tú.

Giống hệt khi ta nhìn thấy trên đường vào sáu năm trước.

Chỉ là đen hơn, gầy hơn.

Có lẽ vì chinh chiến bên ngoài nhiều năm.

Nghe nói trong trận chiến với Bắc Lương, hắn đánh quân địch tan tác.

Toàn bộ Bắc Lương bị ép rút quân đến ngoài mấy ngọn núi, hứa hẹn vĩnh viễn không xâm lược.

Đây chính là phu quân của ta sao?

Tần Thanh nói đúng.

Ta xem như không thua thiệt.

Hắn chăm chú nhìn mặt ta khiến tim ta đập loạn lên.

Rõ ràng ta mới gặp hắn lần thứ hai lại bị sự thâm tình bất ngờ và ấm áp cảm động khiến cho muốn khóc.

Chẳng lẽ vừa gặp đã yêu?

Còn có một ngày ta sẽ đỏ mặt cúi đầu à?

Khó mà tin được.

Tống Sơn tháo chiếc nhẫn màu đỏ men trên tay hắn xuống, cẩn thận đeo vào tay ta.

Hắn nói chiếc nhẫn thuộc về ta?

Ta hỏi hắn sao chiếc nhẫn lại màu đỏ?

Tống Sơn nói máu oán hận khó trôi từng đưa ta đến cạnh hắn.

Đó là tương tư tận xương máu cũng khiến cho hai chúng ta đoàn viên lần nữa.

Thánh vật Phật quốc, tâm thành thì linh.

Ta v**t v* vết sẹo thật sâu trong lòng bàn tay hắn, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Trước mắt chỉ thấy gương mặt hắn.

Ta đấm vào lồng ngực hắn, hỏi: "Sao chỉ có một chiếc nhẫn? Chẳng phải nói sau khi chuyện thành công sẽ đảm bảo ta cả đời phú quý à?"

Ta không nhìn rõ ánh mắt của hắn nữa, là khóc hay cười, là ngạc nhiên hay vui mừng.

Ta chỉ cảm thấy môi hắn chặn lời ta nói.

Không phụ trăng tròn ngoài cửa sổ.

Triền miên nóng bỏng.
 
Back
Top Bottom