Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Trong Lòng Của Thế Tử Gia Luôn Muốn Gả Cho Người Khác

Người Trong Lòng Của Thế Tử Gia Luôn Muốn Gả Cho Người Khác
Chương 20



Trong vòng một năm, ta đã mở hai nhà trọ, ba cửa hàng mứt hoa quả, mua hai căn nhà.

Cha nương ta coi Trường Sinh như con rể tương lai của họ, càng nhìn Trường Sinh càng thấy ưng ý.

Trường Sinh thường thấy họ thì trốn mất.

Cha nương ta nhìn nhà trọ của ta, trong mắt cũng rất hâm mộ.

Nhưng họ vẫn nói: "Con kiếm nhiều tiền như vậy có ích gì, bình thường cũng không có người quan tâm, vẫn nên nhanh chóng kết hôn với Trường Sinh đi, nhìn cái thằng Trường Sinh này, vừa nhìn đã thấy đáng yêu, con phải trông chừng nó cho kỹ."

Trong mắt họ, đàn ông chính là miếng bánh ngon.

Trong lòng ta khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn nói vâng vâng dạ dạ.

Bây giờ ta đang sống trong căn nhà mình mua.

Trường Sinh bây giờ vừa là chưởng quầy lớn của nhà trọ, vừa là người hầu kiêm đánh xe ngựa của ta.

Thật là toàn năng.

Ta đang âm thầm nhìn hắn thành thạo đánh xe ngựa, hắn vô tình rùng mình một cái, run rẩy nói với ta: "Biểu tiểu thư, thế tử gia của chúng ta sắp về rồi."

Ta lập tức tỉnh táo lại, nói: "Thế tử gia là của ngươi, không phải của ta."

Im lặng một lát, ta lại nói: "Hắn cũng có thể không phải của ngươi!"

Hắn kinh hãi quay lại nhìn ta một cái, sau đó lại nhanh chóng quay đầu đi, lắp bắp nói: "Biểu tiểu thư, chúng ta đều là người của thế tử gia, người quên rồi sao? Người đã là người của thế tử gia rồi!"

Hắn có ý gì vậy.

Chờ đã.

Thế tử gia sắp về rồi sao?

Không phải nói là phải ba năm mới về sao?

Bây giờ mới hơn một năm thôi mà.

Đậu má.

Ta lo lắng nắm lấy tay áo của Trường Sinh: "Ngươi sẽ không phải về theo thế tử gia chứ?"

Trường Sinh cố gắng rút tay áo ra, nói: "Biểu tiểu thư, thế tử gia thật lòng với người, người xem, ngài ấy vì người mà đi đánh giặc ở biên quan, đợi ngài ấy trở về, người hãy theo ngài ấy mà sống, đừng như thế này nữa."

???

"Không được, ngươi không thể đi!"

Ta vội nói:

"Trường Sinh à, ngươi theo thế tử gia có ích gì, còn không bằng theo ta, ngươi xem, ngươi làm việc cho ta, tiền lương ta trả cho ngươi mỗi tháng còn nhiều hơn ở Hầu phủ, theo thế tử gia có gì tốt, ngươi xem hắn cả ngày nắng mưa thất thường, ta đối với ngươi tốt biết bao, ta chưa từng quát mắng ngươi. Hay là thế này, ngươi đưa ra một cái giá, ta tăng tiền lương cho ngươi được không?"

Nghĩ một lúc, ta lại nói:

"Gần đây việc kinh doanh của cửa hàng không được tốt lắm, nhà trọ có nhiều người ăn chực, ngươi đừng nói thách, đợi một thời gian nữa, khi việc kinh doanh tốt hơn, ta chắc chắn sẽ tăng tiền lương cho ngươi nhiều hơn. Ngươi yên tâm, ta là người rất có lương tâm, không phải loại chủ tệ bạc."
 
Người Trong Lòng Của Thế Tử Gia Luôn Muốn Gả Cho Người Khác
Chương 21



Xe ngựa đến nhà, Trường Sinh đi đỗ xe.

Ta nhìn bóng lưng của hắn, hận không thể có khế bán thân của Trường Sinh trong tay!

Một người làm trâu làm ngựa tốt như vậy, ta không thể để hắn đi được.

Trường Sinh thật là giỏi, cái gì cũng làm được, còn trung thành tận tụy, không có một chút tâm tư xấu xa nào.

Ta cảm thấy mình có thể không lấy chồng nhưng không thể không có một người chưởng quầy tốt như vậy.

Thế tử gia không hiểu chuyện này, không thể về muộn một chút sao?

Khi ta nảy ra ý nghĩ này, ta biết rằng lương tâm của mình sắp bị chó tha đi mảnh cuối cùng rồi.

Gần đây, ta ngày nào cũng thuyết phục Trường Sinh đừng về phủ Quốc công nữa, hãy theo ta làm ăn.

Hắn từ lúc đầu nghi ngờ, kinh ngạc, đến sau này khó nói nên lời nhưng vẫn không chịu mở miệng, chỉ có một câu: "Biểu tiểu thư, người đừng làm khó ta nữa."

Thế tử ra ngoài đánh giặc hơn một năm nay, không có một chút tin tức nào.

Nhiều nhất là nhờ người mang đến một lời nhắn, nói rằng hắn vẫn còn sống.

Ta từ lúc đầu còn có chút không nỡ với hắn, đến sau này cơ bản đã sắp quên mất người này rồi.

Chỉ có thể nói rằng, thời gian thực sự là một thứ tốt.

Không biết hắn nói về cưới ta có tính không.

Nhưng từ miệng những người kể chuyện trong nhà trọ của ta có thể biết được, theo sự phát triển của truyện thoại bản, ta khổ sở chờ hắn hơn một năm, hắn thành công trở về nhưng lại dẫn theo một cô gái xinh đẹp như hoa, nói rằng đành phụ bạc ta, muốn cưới người khác.

Sau đó ta chắc chắn sẽ đau lòng tuyệt vọng, sau đó lại được một vương hầu tướng lĩnh có quyền thế hơn hắn đã yêu ta từ lâu, sau khi bỏ hắn thì lấy được người tốt hơn, sau đó hắn hối hận, cầu xin ta quay lại...

Nhưng nghĩ đến những vương hầu tướng lĩnh có quyền thế trong triều, cơ bản đều là những ông già, nếu họ yêu ta từ lâu thì cơ bản chính là câu chuyện truyền cảm hứng thiếu nữ anh hùng đấu tranh với ông già d*m đ*ng, không liên quan gì đến truyện lãng mạn phong hoa tuyết nguyệt...

Ta chậc một tiếng, câu chuyện này so với Vương Bảo Xuyến chờ chồng ở Hàn Diêu thì lại có chút khác biệt, nghĩ đến có thể kiếm được một khoản, ta vội vàng bảo tiểu nhị gọi người kể chuyện đến cho ta, lấy câu chuyện này ra để kể vào giờ cao điểm ăn tối.
 
Người Trong Lòng Của Thế Tử Gia Luôn Muốn Gả Cho Người Khác
Chương 22



Khi thế tử gia trở về, cả phủ Quốc công đều rất phấn khởi.

Ngưỡng cửa cũng muốn lau đến 10 lần.

Dì cũng vui theo, vì phu nhân rất vui, phu nhân vui, cả nhà đều được thưởng, dì được mấy thước vải tốt, có thể may quần áo mới để mặc.

Có thể thấy trước được một thời gian tới phủ Quốc công chắc chắn sẽ có sơn hào hải vị không ngừng, ta cũng đến ở cùng dì, ăn những món ngon.

Hơn nữa chúng ta và thế tử gia ít nhất cũng có chút giao tình, nịnh nọt một chút, sau này có việc gì cũng dễ làm, chắc chắn không sai.

Ngày thế tử trở về, quả nhiên phủ đệ mở tiệc lớn, một phòng toàn họ hàng làm sáu bàn, ta ngồi cạnh dì ở bên cạnh.

Thế tử đã thay quần áo, nghe nói còn vào cung lĩnh thưởng, được phong tước.

Hắn ngồi bên cạnh cha mình là Quốc công gia, những người già trong nhà nhìn hắn như nhìn vàng, nếp nhăn trên mặt có thể kẹp được cả ruồi.

Ta nhất thời lại có chút ghen tị với hắn.

Làm nam nhân thật tốt, làm việc gì, người ta cũng đều cảm thấy hắn rất lợi hại.

Nhưng phủ Quốc công giàu có nứt đố đổ vách, đồ ăn cũng ngon, dì cũng không khách sáo, liên tục gắp những món ngon vào bát ta, tốc độ đó khiến di mẫu khác cùng bàn với bọn ta và bà nương già của dì ấy nhìn đến trợn mắt, ngay sau đó tốc độ gắp thức ăn của cả bàn đều tăng lên.

Ta cảm thấy sâu sắc rằng dù ở đâu, ý thức cạnh tranh của mọi người cũng rất mạnh mẽ.

Uống rượu, nói những lời cát tường, sau khi ăn no say, ta ôm cái bụng hơi tròn, theo dì về viện của dì ấy.

Trên đường đi, ta suy nghĩ một chút về ánh mắt mà thế tử gia nhìn ta.

Ừm.

Mang theo ý cười.

Nhưng hình như hắn nhìn ai cũng như vậy.

Hơn nữa hắn đã uống rượu.

Ta nhất thời không biết hắn còn nhớ ta không.

Nhất thời lại càng ghen tị với hắn hơn.

Thật tốt.

Nếu ta đi xa rồi trở về, cũng có thể được mọi người vây quanh giống như hắn thì tốt biết mấy.

Nhất thời lại bất bình, cảm thấy không công bằng lắm.

Trong bữa tiệc đã uống khá nhiều rượu, ta hơi choáng, liền về phòng nhỏ của mình ngủ.

Ngủ mơ màng, cảm thấy có người đang hôn ta?!

Ta đ.ấ.m một phát, trực tiếp đánh người ta xuống gầm giường.

Vén màn lên, phát hiện là thế tử gia.

Ta ngẩn người.

Hắn cũng ngẩn người.

Hắn sờ vết m.á.u bị ta đánh, nhăn mặt đau đớn.

"Ngài làm gì vậy!"

Ta ra tay trước: "Ta đánh ngài, tay ta cũng rất đau!"
 
Người Trong Lòng Của Thế Tử Gia Luôn Muốn Gả Cho Người Khác
Chương 23



Thế tử gia bò dậy, nói: "Vừa nãy không thể nói chuyện tử tế, ta vừa thoát thân đã đến tìm nàng ngay."

Nhưng nói thế nào thì người đi xa trở về vẫn khiến người ta thấy lạ lẫm.

Ta cũng không quan tâm đến việc chất vấn hắn muốn làm nhục ta nữa, ta hỏi hắn: "Đánh giặc thế nào rồi? Hoàng đế phong cho ngài chức đại tướng quân, so với chức Quốc công gia của cha ngài thì thế nào?"

"So với cha ta thì không bằng."

Hắn sờ khuôn mặt bị đánh sưng, nói: "Dù sao tước vị của nhà bọn ta cũng là do ông nội theo tiên đế mà giành được. Nàng nói xem, nàng có thể ra tay nhẹ hơn được không?"

Ta rót cho hắn một bát nước: "Sau đó thì sao?"

"Nhưng mà ta cũng coi như có tiền đồ rồi." hắn nói: "Dù sao ta cũng đã cầu xin hoàng thượng ban hôn cho chúng ta. Nàng chờ xuất giá đi."

Ta cảm thấy sâu sắc rằng truyện thoại bản không đáng tin tí nào.

Nhưng nhất thời lại có chút mơ hồ.

Bởi vì ta không biết kết hôn có ý nghĩa gì.

Hơn nữa, nhà hắn có nhiều họ hàng như vậy, sự việc cũng quá phức tạp, còn không bằng ta đi mở cửa hàng kiếm tiền.

"Nàng làm sao vậy?" Hắn cau mày, nói: "Ta nghe nói hơn một năm nay nàng sống rất vui vẻ mà."

Nói gì vậy, lúc nào ta chẳng vui vẻ?

Ta nghiêm túc nói: "Ta muốn nói với ngài một chuyện."

Hắn tỏ vẻ lắng nghe.

Ta lấy lòng nói: "Vì ngài muốn cưới ta, vậy chắc chắn cũng có tình cảm với ta chứ?"

"Đó là đương nhiên, ta rất thích nàng." Sau đó mặt hắn đỏ lên, rồi lại nói: "Đây là chuyện rất bình thường mà, huống hồ nàng là người của ta rồi, ta thích nàng cũng là lẽ đương nhiên."

Trong lòng ta vẫn khá vui vẻ, được thế tử gia cao cao tại thượng thích, chứng tỏ ta thực sự rất tốt.

Ta vui vẻ nói: "Vậy ta xin ngài một thứ, ngài sẽ không tiếc chứ?"

"Nàng cứ xin đi, của ta là của nàng."

Nhất thời ta nảy sinh lòng sùng bái đối với hắn.

Nhìn xem, người này quá là rộng lượng luôn.

Ta phấn khích nói: "Vậy ngài mau đưa cho ta khế bán thân của Trường Sinh đi, hắn cứ muốn quay về đây làm việc cho ngài, cái thằng này đúng là cứng đầu, tuy quyền thế của ta không bằng nhà ngài nhưng ở chỗ ta cũng ăn ngon ở tốt, sao lại không nuôi nổi hắn được chứ. Ta không thể để Trường Sinh đi được."

Sắc mặt thế tử gia cứng đờ trong chốc lát, một lúc sau mới không chắc chắn hỏi: "Nàng hỏi ta xin khế bán thân của Trường Sinh?"

Ta gật đầu: "Ngài còn người nào hữu dụng không? Hay là cho ta thêm hai người nữa? Ta phát hiện những người ngài nuôi dạy đều rất có năng lực, có bí quyết gì không, đừng giấu giếm nữa, chúng ta không phải sắp thành thân rồi sao, nói cho ta biết đi, ta cũng học hỏi một chút... Này này này, sao ngài lại đi rồi... Không phải vẫn chưa nói hết sao?"

Ra ngoài hơn một năm, vẫn như vậy, nói chưa hết đã đi.
 
Người Trong Lòng Của Thế Tử Gia Luôn Muốn Gả Cho Người Khác
Chương 24



Hoàng đế thực sự đã ban hôn cho bọn ta.

Nương của thế tử gia nhìn ta bằng ánh mắt như muốn g i ế t ta vậy.

Ta run rẩy nói với dì: "Không phải cháu đi cầu xin đâu, là thế tử gia hồ đồ đi cầu xin, phu nhân không thể oan uổng cho cháu được."

Dì vừa nhai hạt dưa vừa nói: "Sợ gì, dù sao cũng là thánh chỉ của hoàng đế, không ai có thể phản đối."

Ta cảm thấy sâu sắc rằng cuộc sống hôn nhân trong tương lai sẽ vô cùng gian nan.

Ta đến khách đ**m để kiểm tra sổ sách thì nhìn thấy Trường Sinh.

Trường Sinh vừa nhìn thấy ta, chạy nhanh hơn cả thỏ, hơn nữa còn khập khiễng.

Ta hỏi tiểu nhị trong tiệm: "Đại chưởng sự sao vậy? Đau m.ô.n.g à?"

Tiểu nhị trong tiệm cùng ta nhìn theo hướng Trường Sinh biến mất, nói: "Đại chưởng sự nói rằng phụ nữ đều là cọp cái, bất kể có phải cọp cái của mình hay không, đều phải tránh xa, nếu không thì m.ô.n.g sẽ nở hoa tưng bừng."

Ta trừng mắt nhìn tiểu nhị trong tiệm: "Nói linh tinh, đây là ý gì?"

Tiểu nhị trong tiệm gãi đầu: "Chủ tiệm, tiểu nhân cũng không biết là có ý gì, đây là do đại chưởng sự nói với tiểu nhân."

"Đi đi đi." ta đuổi tiểu nhị trong tiệm đi: "Đi làm việc đi."

Vừa lúc thế tử gia đến khách đ**m tìm ta.

Ta hỏi hắn: "Trường Sinh sao vậy, ngài biết không?"

Nói xong, ta đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Thế tử gia sẽ không phải thích nam sắc, để che mắt người khác mới cưới ta, một nữ tử không có quyền thế này chứ?

Nếu không thì sao trước đây hắn không có nha hoàn thông phòng?

Hóa ra là vì có tiểu tư thông phòng?

Vừa về đã không nhịn được mà khiến môn Trường Sinh nở hoa tưng bừng?

"Hắn phạm lỗi, đánh hắn mấy roi nhưng không sao, đã thưởng cho hắn một rương bạc."

Ta ngẩn người nói: "Một rương bạc? Một rương? Một rương?"

Hắn nhìn ta một cách kỳ lạ: "Có gì lạ đâu, hắn làm việc luôn tốt, ta luôn thưởng phạt phân minh. Đúng rồi, hắn không muốn ta đưa khế bán thân cho nàng nhưng sau khi nàng gả cho ta, nàng cũng là chủ của hắn, hắn sẽ giúp nàng trông coi những cửa hàng này."

???

Thảo nào hắn không thể không tình nguyện theo ta!

Sao không nói sớm là vấn đề tiền bạc?

Ta còn tưởng Trường Sinh thật thà chất phác!

Một rương bạc lận, một năm ta có thể kiếm được nhiều như vậy không?
 
Người Trong Lòng Của Thế Tử Gia Luôn Muốn Gả Cho Người Khác
Chương 25



Sau khi chuyện hôn sự của ta và thế tử gia được đưa vào chương trình nghị sự, ta đã bị phu nhân gọi đến bên cạnh để học một số kỹ năng quản lý gia đình.

Ta còn tưởng bà sẽ làm khó ta, khiến ta phải chịu tội.

Không ngờ phu nhân tuy không cam lòng nhưng vẫn công bằng chính trực dạy ta rất nhiều thứ.

Ta thấy những thứ này tạm thời không dùng được ở quốc công phủ nhưng có thể dùng trong cửa hàng và khách đ**m của ta.

Vì vậy, ta rất ân cần với phu nhân.

Kể từ khi nhận ra rằng nịnh bợ phu nhân có thể nhận được nhiều lợi ích hơn, ta dần dần không còn giới hạn trong việc nịnh bợ.

Điều này khiến ta rơi vào sự nghi ngờ sâu sắc về bản thân.

Thế tử gia nhìn thấy ta trên đường, hỏi ta: "Sao vậy, sao lại có vẻ mặt như vậy?"

Ta dừng bước, nhìn hắn hỏi: "Ngài thấy, ta là người như thế nào?"

Trong tay ta còn cầm bộ trang sức mà phu nhân thưởng cho ta, vì ta nói phu nhân là người tốt, gần giống như tiên nữ trên trời, không chỉ bản thân bọn ta là con cháu phải phục tùng, mà ngay cả các di mẫu cũng không tranh giành ghen tị với nhan sắc của phu nhân, nhờ có phu nhân mà quốc công phủ mới có thể thịnh vượng lâu dài như vậy.

Bà nói rằng nếu ta là con gái của bà thì tốt rồi, sau đó tặng cho ta một bộ trang sức đắt tiền.

"Nàng rất xinh đẹp. Ngoài việc đặc biệt yêu tiền, hơi hung dữ, thích chiếm hời, đôi khi hơi ngốc, suy nghĩ hơi kỳ lạ thì những thứ khác đều ổn. Sao vậy?"

Nghe hắn nói, ta trợn mắt, trong nháy mắt không còn muốn nói chuyện với hắn nữa.

Chuẩn bị đám cưới, học lễ nghi, bận rộn mấy tháng, cuối cùng ta cũng thuận lợi gả vào phủ quốc công.

Cửa hàng của ta đều là của hồi môn của ta.

Khi ta kết hôn, Trường Sinh còn mặc một bộ quần áo mới tinh, nhìn là biết giá trị không hề nhỏ, đi theo sau thế tử gia đón dâu.

Ta nhìn sang, hắn lập tức dời mắt, run rẩy trốn sau lưng thế tử gia.

Ta chậc một tiếng.

Gặp ánh mắt tươi cười của thế tử gia, ta vẫy khăn tay với hắn, cũng cười, bà mối lập tức đi tới, kéo rèm kiệu của ta xuống.

Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử của phủ quốc công.

Một gia tộc lớn như vậy, có thể thịnh vượng lâu dài, là có lý do.

Chính là gia phong rất nghiêm.

Ta còn tưởng phu nhân sẽ cho ta đi giày nhỏ, kết quả là bà ấy thực sự coi ta như con dâu để bồi dưỡng, tương lai sẽ giao phủ quốc công cho ta quản lý.

Hơn nữa, họ thấy ta biết kinh doanh nên đã giao một phần cửa hàng và trang trại trong phủ cho ta, để ta học cách quản lý.

Thảo nào quốc công phủ lại giàu có như vậy.

Ta nuốt nước miếng, tiếp tục lật sổ sách.

Thế tử gia rửa mặt xong, khó hiểu nhìn ta: "Xem sổ sách thôi mà, có đáng để nàng thèm thuồng như vậy không? Buổi tối nàng đã ăn hai cái giò heo rồi đấy."

Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Sao chàng lại tính cả số giò heo ta ăn?"

Hắn nói: "Ta muốn không tính cũng khó, vì nương hỏi ta rằng nàng có phải có thai rồi không, sao mà thèm ăn như vậy, bà ấy muốn bảo nàng ăn ít lại nhưng lại sợ nàng hiểu lầm bà ấy đối xử tệ với nàng nên bảo ta đến nói với nàng."

"Vậy tại sao chàng lại nói là nương bảo chàng nói?"

"Lỡ đâu ta nói ra, nàng lại cho rằng ta đối xử tệ với nàng thì sao?"

Hắn nhún vai, vỗ vỗ giường bên cạnh, cười với ta: "Nương tử, chúng ta đi ngủ thôi."
 
Người Trong Lòng Của Thế Tử Gia Luôn Muốn Gả Cho Người Khác
Chương 26



Ngoại truyện

1

Thế tử Triệu Nhược Hồng thấy cô cháu gái của Ngũ di nương có vẻ khá xinh đẹp.

Chỉ là mỗi lần đến đều có việc muốn cầu xin nhà họ.

Cô gái nhỏ miệng ngọt, có thể khiến một đám người lớn tuổi cười tươi như hoa, trắng trẻo tròn trịa, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Chỉ là nhìn thấy hắn là đi đường vòng.

Một năm nàng đến một hoặc hai lần.

Hoặc là cầu xin họ giúp đỡ, hoặc là tặng một số đồ ăn do nhà nàng làm.

Tống Sơ Âm nhỏ hơn hắn ba tuổi.

Hắn cũng muốn chơi với nàng.

Nhưng nàng kiên quyết không chơi với hắn.

Hồi nhỏ hắn vẫn rất thích hỏi cho ra nhẽ, liền chặn nàng ở trong vườn, hỏi nàng tại sao.

Nàng liền nịnh nọt nói: "Thế tử gia, thân phận của tiểu nhân thấp hèn, người là cành vàng lá ngọc, tiểu nhân sao có thể xứng chơi với người được."

Hắn ghét nhất những người nịnh bợ như Tống Sơ Âm, liền uy h.i.ế.p nàng: "Nếu ngươi không nói thật, ta sẽ bảo nương ta không cho ngươi đến nhà ta nữa."

2

Tống Sơ Âm nói thật: "Chơi với ngài, lỡ ngài bị thương thì ta sẽ bị đổ lỗi, ta có thể được lợi gì, ta còn phải dỗ ngài vui vẻ, chẳng phải tự mình chuốc lấy phiền phức sao?"

Nàng lại cười nói: "Thế này nhé, chúng ta mỗi người nhường một bước, ngài đi tìm người khác chơi, ta cũng đi tìm người khác chơi, chúng ta không làm phiền nhau, ngài thấy được không?"

Thế tử bị mất mặt, nhìn nàng chỗ nào cũng thấy không vừa mắt.

Hắn đọc sách luyện công đều rất chăm chỉ.

Sự chăm chỉ này đều là bẩm sinh.

Hắn vẫn rất muốn chơi với người khác.

Nhưng họ có lẽ đều giống Tống Sơ Âm, hoặc là cố gắng nịnh bợ hắn, hoặc là tránh hắn thật xa.

Hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể chăm chỉ đọc sách và luyện võ hơn, may mắn là hắn cũng thấy hai thứ này khá thú vị.

3

Tống Sơ Âm lớn nhanh như thổi, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như hoa.

Mặc áo mỏng màu vàng nhạt, ra vào trước mặt hắn.

Hắn dường như còn có thể ngửi thấy mùi hương trên người nàng trong gió.

Quá đáng sợ.

Hắn giật mình, vội vàng bỏ chạy.

Ngũ di nương vẫn thường dẫn Tống Sơ Âm đến thỉnh an nương hắn.

Đôi khi họ có thể gặp nhau.

Nương hắn hỏi hắn có muốn nạp Tống Sơ Âm làm thiếp không.

Nương hắn thấy Tống Sơ Âm miệng ngọt, dung mạo cũng không tệ, cũng được.

Hắn nhất thời có chút xấu hổ, không nói gì.

Mẫu thân hắn cho rằng hắn không thích, dù sao con trai cũng lớn rồi, cứ giống như quả bầu không biết nói gì, rất ngốc, nương hắn tỏ vẻ thấu hiểu, dù sao suy nghĩ của người ngốc cũng không giống người bình thường.

Tống Sơ Âm nhìn thấy hắn vẫn tránh hắn.

Hắn đuổi theo, kết quả nhìn thấy nàng lại thèm thuồng nhìn Quốc công phủ.

Còn bảo hắn giúp nàng xem xét chồng.

4

Hắn tức giận lập tức quay đầu bỏ đi.

Sao nàng lại muốn gả chồng.

Xem ra, còn chuẩn bị gả cho người lạ.

Hắn không thể hiểu được.

Nhưng nương hắn lại còn giúp đỡ, nói tốt nhất là gả Tống Sơ Âm cho con trai của một quan nhỏ, như vậy sau này cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau với quốc công phủ.

Mặc dù sau này khả năng quan nhỏ đó dựa vào quốc công phủ lớn hơn một chút.

Hắn há miệng, không biết nói gì.

Hắn rất khó tưởng tượng, hắn phải cưới người phụ nữ khác.

Có lẽ cũng là một người lạ.

Hắn làm sao có thể ngủ chung giường với một người lạ khác, còn phải sống chung cả đời?

Hắn cũng không thể tưởng tượng được, nàng sẽ sống chung cả đời với một người đàn ông khác?

Còn phải làm những chuyện thân mật với đối phương?

Nhưng có vẻ như chỉ có hắn có những nghi ngờ và lo lắng này trên thế giới này.

Những người khác đều không có.

Nếu hắn biểu lộ một chút lo lắng hoặc không hiểu này, người khác sẽ cho rằng hắn là đồ ngốc, hoặc cho rằng hắn không hiểu nỗi khổ của con người, quả nhiên là công tử bột lớn lên trong nhung lụa.

5

Khi hắn và Tống Sơ Âm tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, hắn đã có ý định g i ế t người.

Hắn nằm mơ, mơ thấy mình đã làm một số chuyện không thể diễn tả được với Tống Sơ Âm.

Hắn đã từng nghĩ đến việc có thể cưới Tống Sơ Âm không.

Nhưng hắn không muốn ở một nơi tồi tàn với nàng, mất đi sự trong sạch của cả hai mà không có chút ký ức nào.

Hắn thậm chí không biết mình đã thể hiện như thế nào.

Hắn là một người đàn ông rất coi trọng danh dự!

Hắn cảm thấy mình bị lừa.

Những người đó thật đáng ghét, dám tính kế hắn.

Danh dự của đàn ông không phải là danh dự sao?

Nhưng trong ánh mắt chịu thiệt thòi hơn của Tống Sơ Âm, hắn chỉ có thể chấp nhận.

Hai nạn nhân đều có tính toán riêng, một người định lấy cái c.h.ế.t để ép buộc gia đình thành toàn cho họ.

Một người khác định chiếm chút lợi, để hắn giúp nàng tìm một người chồng tốt.

Cuối cùng, cả hai đều nhượng bộ một bước.

6

Vào dịp Tết, Tống Sơ Âm bận rộn giúp đỡ nương chồng.

Một gia đình lớn, tiếp khách tặng quà, ăn mặc, chi tiêu, sổ sách của trang trại cửa hàng bên ngoài, việc nào cũng phải bận rộn.

Cuối cùng cũng bận rộn đến ngày ba mươi Tết, ăn cơm đoàn viên, mới được rảnh rỗi.

Cả gia đình ăn cơm tất niên ở sân chính, quây quần bên bếp lửa, nói cười vui vẻ rất lâu, những người không chịu được mới tản ra, trở về viện của mình.

Đất hơi ẩm ướt.

Thế tử một tay nắm tay Tống Sơ Âm, một tay cầm đèn lồng, nửa vầng trăng treo trên ngọn cây, nhìn thoáng qua, có chút lạnh lẽo.

Cả hai đều rất vui, đều cảm thấy bận rộn một thời gian, có thể thoải mái hơn rồi nên tâm trạng rất vui vẻ.

Tống Sơ Âm nói đùa: "Ta thấy nương ở trước mặt bà nội cũng phải nịnh nọt, bà nội ở trước mặt một đám con cháu lại nịnh nọt để họ vui vẻ, trong nhà này có ai không phải nịnh nọt không?"

Thế tử cười nói: "Bà nội đối với chúng ta là người nhân từ nhất, nương quản lý gia đình nhiều năm, rất kính trọng bà nội."

"Vậy sau này ta không phải cũng giống như nương của chàng sao?"

"Giống như nương ta không tốt sao?"

"Tất nhiên là tốt rồi, nương của ta và nương của chàng tuổi tác cũng gần bằng nhau, nương của ta lại trông già hơn bà ấy hai mươi tuổi. Quả nhiên là phú quý dưỡng người."

7

Hai người nói xấu trưởng bối sau lưng, nói một hồi, Tống Sơ Âm vỗ tay hắn: "Chàng có thấy chúng ta quên thứ gì không?! Cảm thấy hôm nay có chút lạnh lẽo."

Hai người dừng bước, nhìn nhau, lập tức quay đầu đi về phía sân chính.

Lúc này, một cục bông nhỏ đang nằm sấp ở cửa, khóc lớn: "Con muốn nương, con muốn nương, oa oa..."

Tống Sơ Âm vội vàng bế cục bông nhỏ lên, nói với con trai: "Cha con đúng là, thế mà lại quên con, kéo ta đi luôn, ta còn tự hỏi sao lại thiếu mất một cục cưng."

Cục bông nhỏ vẫn nằm trong lòng nàng nức nở, cảnh giác nhìn bà nội.

Bà nội nói muốn nuôi nó bên cạnh, sau này ở cùng bà.

Bà nội cười nói: "Ban đầu chỉ muốn giấu cháu đi, không ngờ cha nương cháu lại quên mang cháu đi ha ha ha, ở cùng bà nội này, bà nội có nhiều đồ ăn ngon lắm đấy."

Cục bông nhỏ quay đầu, chui vào lòng Tống Sơ Âm không nói gì, còn ê a muốn nàng mau đi.

Mọi người đều cười.

Hai người hành lễ với mọi người, dẫn theo cục bông rời đi, trở về viện của mình.

Cục bông nhỏ giận dỗi cả đêm, mắt ngấn nước, tố cáo cha nương nó không đáng tin.

Hai người lớn tự thấy mình vui quá đà, nhất thời thấy ăn cơm đoàn viên xong là thoải mái rồi, còn quên mất mình có một đứa con trai, rất áy náy.

Nhưng cục bông nhỏ có hai nha hoàn chuyên chăm sóc, không thể mất được.

Hai người dỗ cục bông nhỏ nửa ngày, thế tử làm ngựa, cho nó cưỡi một lúc, cục bông nhỏ cuối cùng cũng nín khóc.

Ba người nằm trên giường, nghe tiếng pháo nổ bên ngoài thỉnh thoảng vẫn vang lên.

Cục bông nhỏ hỏi nương nó: "Tại sao họ không ngủ?"

"Các ca ca tỷ tỷ thích chơi."

"Vậy tại sao cục bông nhỏ không được đi chơi?"

"Đợi cục bông nhỏ lớn rồi, sẽ được chơi giống họ."

Quốc công phủ có nhiều họ hàng, trẻ con cũng nhiều vào những dịp lễ tết như thế này, trẻ con tụ tập thành từng nhóm chơi pháo, chạy khắp nơi, rất náo nhiệt.

Cục bông nhỏ rất mong chờ, nói: "Vậy cục bông nhỏ sẽ ăn nhiều cơm, để mau lớn."

Hai người lớn nhìn nhau cười.

Là dáng vẻ của năm tháng tĩnh lặng.

(End rồi, tung hoa)
 
Back
Top Bottom