Tâm Linh Người lạ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397135514-256-k359808.jpg

Người Lạ
Tác giả: Eirlynsssss
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Phố thị rộng lớn là thế, tôi chưa từng bước chân đến nơi này.

Từng sạp bán đồ trên lề đường tới những quán ăn to nhỏ trải dài- chỗ mà dưới quê khá khó kiếm.

Trôi nổi giữa dòng người rảo rác khắp phố, tâm tư mê mang như thể đang nảy số một điều gì đó.

Chưa thể nắm chắc,nửa biết nửa không như người mơ màn vừa ngủ dậy.

Cuối cùng tôi chỉ có thể rút kết được một điều, dù là ở quê hay ở phố tất cả đều không hợp.

Lúc trước tôi cứ thấy lạ, Vũ Khai hầu như chẳng hợp với chốn quê bến miền Tây gì cả, anh rất khác với mọi người ở đó.

Nhưng sau biết được anh là người thành thị, dường như tôi đã vỡ lẽ ra cái sự không phù hợp và khác lạ ấy.

Thì ra anh như một vị sa hoa, lan bạt giữa chốn quê mùa, ruộng đất.

Nhưng rồi khi vào chốn thành thị tôi lại bừng tỉnh, Vũ Khai cũng đâu ăn nhập gì với người phố.

Anh rất khác, tôi không rõ cái khác đó.

Chí ít tôi nhận ra anh không phù hợp với nơi đâu cả, nơi anh ở nhưng lại chẳng có hơi thở giống anh.​
 
Người Lạ
Chương 1: Gặp gỡ


Lời của tác giả: bối cảnh giả tưởng chỉ mượn thời xưa của nước ta.

Không dựa trên nền tảng lịch sử nào.

Lần đầu viết truyện nên có sai sót xin bỏ qua.

Chúc mọi người đọc vui vẻ."

Ê An!

Mày qua đây, có khoai nướng nè."

- Bà sáu vừa lớn giọng gọi tôi vừa vẫy tay vội vã như thể chuyện nướng xong khoai là chuyện gì ghê gớm lắm.Tôi đang chăm chú cày cuốc cũng phải vì tiếng gọi thất thanh mà ngoái lại nhìn.

Đặt cuốc xuống, chầm chậm bước tới chỗ mấy cũ khoai nướng, cười với bà.- Vậy cháu xin vài củ, mang về cho tía nha.Ai lại nỡ khước từ mớ khoai ngon lành này chứ.

Nói là mớ nhưng tính ra cũng chỉ ba, bốn củ.Trong làng, chúng tôi là những nông dân nghèo khó, tía tôi xuất phát là một nông dân, thế nên tôi cũng là nông dân.

Nhưng...Bà sáu cười toét răng, lộ ra chiếc hàm trông chẳng đều nhưng lại mang vẻ nhân hậu, dùng giấy rách bên cạnh gói hai củ khoai lại giúp tôi vừa nói:- Tía con cũng lớn tuổi, con còn trẻ vậy mà biết giúp tía, thật tốt ha, mới hồi nào còn chút xíu lon ton ngồi trên lưng trâu cùng tía ra ruộng.Tôi cười đáp lại:- Cháu đã mười chín rồi mà,khi đó đã rất lâu rồi.Bà Sáu tính ra đã bảy mươi ha?

Tôi không rõ nhưng từ khi mới bốn, năm tuổi bà đã thường qua chăm nom tôi lúc tía má đi làm nông rồi.- Người già là vậy, cứ nhớ mãi tới quá khứ thôi..ầy...- vừa nói bà vừa xoa bóp cái lưng đau của mình.Tôi thấy vậy thì tiến tới hỏi hang vài câu, sau lại khuyên bà nên nghỉ ngơi, đừng vận động quá sức.

Xong xuôi thì một mình cầm lấy khoai đã gói trong giấy báo, tạm biệt bà Sáu.Cuộc sống là vậy, cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn.

Tôi từng nghĩ chuyện này là điều hiển nhiên...Mọi vật trước mắt sẽ cứ thế.

Tôi ngước nhìn trời xanh, bầu trời vẫn nóng bức, chẳng thấy một hạt mưa. không biết mùa vụ còn thu hoạch được gì không, trước đó đã mất mùa quá rồi.Có ngờ đâu, tất cả đều do cuộc đời định đoạt."

Con à, mưa rồi con có biết tại sao bầu trời lại mưa không?"

" Giọt mưa thật đẹp, kêu lốp bốp....cứ như một sự u buồn nhỉ?"

Tôi lại nhớ tới má.

Giọng nói nhẹ nhàng, đầm ấm khi hỏi tôi.

Bà rất kì lạ, tôi cảm thấy thế.Bà luôn hỏi những câu rất....khó hiểu."

Cơ mà con trai biết không, má đã nghĩ ra rồi, những cánh đồng, con chim, sâu nhặn, những con muỗi thường đốt chúng ta hay ngay cả chúng ta, đều bất thường như mưa ấy, giống như chẳng giải thích được vì sao."

Rồi lại cười nhìn tôi chốt một câu: " Có lẽ chúng có lý do hay số mệnh."

Má tôi là một phụ nữ con nhà dân, không quá khá giả nhưng cũng được cho đi học đàng hoàng.

Chữ viết đều được học qua.

Nhà tôi cỡ tầm trung, không nhiều tiền nhưng đủ sống, chỉ là đôi khi khó khăn vào những năm tháng mất mùa heo úa.

Đôi khi má lại hỏi tôi những câu rất lạ lẫm.

Bây giờ tôi quên gần hết rồi vì lúc ấy tôi còn quá nhỏ.

Bước chân dần tiến gần đến ngôi nhà gỗ lợp bằng rơm có khói nghi ngút bốc lên từ đằng sau Dễ đoán ra người bên trong đang làm những gì.

Bên cạnh là nhà hàng xóm được xây dựng tương tự.Tay kia tôi cầm khoai, tay còn lại vừa mở cửa vừa lên tiếng:- Con về rồi đây tía, có khoai nè.

Bà Sáu cho á.Tôi đi một mạch ra đằng sau nhà, thấy có chiếc nồi lớn được đun lửa nấu cơm còn tía thì ngồi chồm hổm bên cạnh trông lửa.

Thấy tôi, ông hớn hở ngoắc tôi đến gần để.....trông lửa giúp.

Còn bản thân thì lấy khoai từ tay tôi.

Gọn lẹ lột vỏ rồi bẻ đôi đưa tôi nửa củ.Khoai còn nóng nên rất hấp dẫn.

Cơ mà hiện tại thì cũng.... không hấp dẫn lắm.

Ít ra là đối với cái người đang ngồi trước nồi cơm trông lửa- là tôi.

- Ầy...dạo này trời nắng dữ, chẳng thấy có dấu hiệu mưa.

Chả biết mùa vụ sao đây..."

Vừa múc cơm, tía vừa than vãn về mùa màng.

Chốc lại nhìn ra cửa sổ.Tôi lại khá nhàn nhã, cũng chẳng nghĩ nhiều mà gắp miếng rau lên ăn.

Vừa đáp lại: - Chắc nên cầu nguyện, giống như má từng làm ấy ạ.Tía tôi nghe vậy bỗng khựng lại.

Nhìn trời rồi thở dài.- Hồi đó má mày rất hay cầu nguyện.

Nhiều khi tía thấy bà thật mê tín.Dường như trong xóm ai cũng nghĩ vậy.

Má tôi hồi trước còn hay ra ngoài làm nông cùng tía.

Nhưng vì sức khỏe dầng xấu đi nên thường ở nhà.

Mỗi khi ở nhà má lại thích đặt những câu hỏi rồi tự trả lời, xong lại bảo tôi:" Đây là một cách để má có thể tự thỏa mãn trí tưởng tượng hoặc những thắc mắc."

Như thể tự giải thích cho chính mình."

Con hãy tập cách quan sát và đặt câu hỏi như vậy nhé, chúng sẽ khiến con cảm thấy bớt buồn chán.

Có khi còn tự mình hiểu thêm về cuộc sống."

Rồi bà nhìn tôi mỉm cười- một nụ cười dịu dàng tới nỗi tôi đã nghĩ nếu mình lấy vợ phải lấy người có nụ cười như vậy, vì cảm giác rất an toàn."

Có những điều mình phải tự tìm câu trả lời thôi con à."

Kết thúc chỉ có vậy.

Tôi khi ấy nghe không hiểu gì.- Ông Tư êi!

Có người mới tới nè!Bên ngoài cửa bác Năm gọi vọng vào.- Ờ ra liền!Tía đáp vội, dừng đũa rồi nhanh chóng ra ngoài.

Vừa đi vừa lầm bầm: ăn cũng chả yên.Tôi chỉ biết cười, mang chén bát đã ăn sạch ra sau nhà để rửaNhà tôi ngoài làm nông, tía còn nhận thêm việc dạy lại kinh nghiệm làm ruộng cho mấy thanh niên trẻ.

Để thu thêm ít tiền.

Nhà tôi là vậy, làm ruộng, dạy rồi thi thoảng bắt cá dưới sông đem chợ bán.

Vẫn kiếm được số tiền vừa đủ để sinh sống.

Nhưng thực tế cũng chẳng dư dả gì cho cam, vì tụi người pháp luôn đặc ra các thuế khóa vô lý- ép dân hứng lấy.Ngoài ra, vì trước đây phải đi học nên tiền cũng hao tổn không ít.Nhiều khi tôi rất bất bình nhưng chịu rồi.

Ta phải thích nghi với cái khó ấy.

Nếu không thì chẳng ai tồn tại nổi.Đang rửa nồi, bát được một nửa tía lại gọi tôi:- An, ra đây hướng dẫn người giúp tía.

Tía phải phụ bà sáu ở quầy bán cá rồi.Nghe vậy, rửa nốt cái nồi cuối cùng, tôi liền chạy ra giúp tía.Bà Sáu già yếu rồi...thế mà vẫn phải làm việc.

Vì bà không có con cháu, phải một mình nuôi thân.

đối với chúng tôi lại là quan hệ xóm làng.

Nhà tôi thân với bà lắm.

Năm ấy, mẹ tôi khó đẻ bà còn mang giò heo cùng với cháo qua....bà nhiệt tình đến vậy, bây giờ già yếu chúng tôi không thể bỏ mặc bà được, lại càng phải biết ơn bà.- Chào cậu!

Rất vui được gặp!

Tôi đến đây học việc.Vừa bước ra cửa.

Một giọng nói trầm ấm đã cất lên.

Theo phản xạ tôi quay sang nhìn.Đứng cạnh tía.

Một thanh niên da trắng trẻo với nụ cười tươi rói, vẫy vẫy tay với tôi.

Ánh nắng chói chang hòa quyện cùng người ấy.

Bất chợt một suy nghĩ nhen nhóm trong đầu tôi : sao lại có người trắng tới vậy?

Do ánh nắng hắt vào hả?Trong một giây tôi chợt đứng hình vì sự tươi tắn của cậu ta.

Sau đó tôi tiến đến gần cậu, quay sang nói với tía: - Tía cứ đi giúp bà Sáu, để con chỉ bảo cậu ấy.Thi thoảng cứ vậy, tôi cũng phụ giúp tía chỉ dạy học trò tí ít.- Ờ vậy nhờ con.

Đến khi hình bóng tía cùng ông năm đã khuất dần, tôi dời ánh mắt sang cậu thanh niên trẻ bên cạnh.

Lúc này tôi mới phát hiện ngũ quan trên gương mặt cậu anh tuấn tới lạ; gọn gàng, sạch sẽ.

Trên thân mặc bộ đồ bà ba màu nâu nhưng lại không giấu nổi cơ bắp khỏe khoắng, đi kèm với nước da trắng lại trông càng mâu thuẫn- người làm nông sao có thể trắng tới vậy?-Ngoài ra, chiều cao của cậu ta phải cỡ ngang ngửa tôi.- Xin chào, nghe thấy tôi nói không?Cậu trai lấy tay hươ hươ trước mặt, khiến tôi bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của bản thân.Thu lại vẻ kinh ngạc, tôi cười đáp: - À, chào cậu, giờ giới thiệu tên trước.

Tôi tên Hồ An.Cậu toe toét cười đáp lại- Cứ như một mặt trời sáng chói....ngang ngửa với cái mặt trời trên đầu tôi rồi.- Tên chúng ta cùng có hai âm tiết đấy.- Tôi tên Vũ Khai, gọi tôi thế nào cũng được.

Xin được chiếu cố.
 
Người Lạ
Chương 2: cậu là ai?


Lời của tác giả: bối cảnh giả tưởng chỉ mượn thời xưa của nước ta.

Không dựa trên nền tảng lịch sử nào.

Lần đầu viết truyện nên có sai sót xin bỏ qua.

Chúc mọi người đọc vui vẻ.Ấn tượng đầu tiên khi tôi gặp Vũ Khai là gì?Là chói loá như ánh mặt trời.Là dáng người trắng vừa giống công tử bột vừa không giống.Là kiểu chẳng ăn nhập gì với một nông dân.Tôi nhìn cậu ta cày cuốc dưới cái nóng rực lửa.

- Thẳng tay một chút, duỗi chân một chút, ừ đúng rồi là vậy.- tôi quan sát động tác của đối phương rồi chỉnh sửa.Vừa chỉnh tôi vừa giải thích.

- Cậu giữ tư thế này làm ruộng sẽ không bị trật xương.Thân trên cậu bắt đầu túa mồ hôi, ướt đẫm cả một mảng lưng.Dừng một chút tôi lại hỏi: - Cậu từng cuốc đất làm ruộng bao giờ chưa?Cậu trai đang hăng say cày ruộng nghe vậy thì quay sang tôi.Nở nụ cười.- Có, tôi cũng từng đi cày chứ.

- Cậu làm dáng suy ngẫm.- Có lẽ là hai hoặc ba lần gì đó.- Rồi lại bật cười.- ha ha, không rõ nửa.

Nhưng không phải lần đầu.Cậu hình như rất thích cười.- Tôi không tin.Giọng tôi nghiêm túc như đang nhắc nhở động tác cậu sai rồi.Nghe vậy thì cậu tròn mắt nhìn tôi kinh ngạc.

Nhưng không mất bao lâu lại nở nụ cười.

Cứ như đấy là bản năng vậy.

Sau đó cũng dừng việc cày lại, chống cây cuốc xuống nhìn tôi thắc mắc:- Sao thế?

Vì da tôi?- Phải, da cậu khá trắng nếu là nông dân bình thường thì chẳng thể trắng vậy được.Vũ Khai sắc mặt không đổi lại hỏi:- Sao nhà cậu lại dạy làm nghề này?- vẫn là giọng nói dễ nghe.Tôi hơi ngạc nhiên vì chủ đề cuộc nói chuyện bỗng đổi.

Nhưng cũng thành thực đáp:- Là vì kiếm thêm tiền thôi.

Không có lý do gì đặc biệt đâu.- Học viên tới giờ cỡ mấy người rồi?- Năm sáu người.

Nói là dạy nhưng thật ra cũng không có nhiều người cần học.

Cậu biết đấy nông dân chúng ta mà lớn lên với nghề này thì từ trong xương đã ngấm vào không cần chỉ dạy cũng tự nghiệm ra.- tôi giải thích.- Nhưng vẫn có người học đó thôi.- Giọng Vũ khai như đang cười.- Có những người thể lực bẩm sinh không tốt, cũng có người không giỏi thực hành.

Trước đây tía tôi nhận thấy trong xóm có người như thế nên mới mở chỗ dạy.- Thật tốt, tía của cậu rất biết quan sát.

Ông ấy có lẽ rất có kinh nghiệm.Vũ Khai vừa nói vừa khom người dựa vào cây cuốc.

Chắc là đứng cho đỡ mỏi.- Ừm vì ông ấy là tía mà.- lớn hơn tôi nên kinh nghiệm cũng hơn.- Còn cậu thì chưa đâu.

Còn rất non.- Giọng nói thản nhiên có phần trêu chọc cất lên.Lời nói đó khiến tôi sững sốt.

Thoáng chốc tôi nhìn cậu chẳng nói được gì.Mở miệng chỉ thốt ra được:- Sao cơ?- Xem nào, tía cậu dạy những người có những vấn đề khác nhau.

Bọn họ đều con nhà nông nhưng vì lý do nào đó mà phải đi học một khóa giống như đi học ở trường.

Mới thấy con người rất lạ.Tôi khó hiểu nghiêng đầu nhìn cậu.Cậu lại tiếp tục:- Lại nói gia đình họ cũng xuất thân từ làm nông cả thôi, vậy mà còn phải đóng phí cho đứa con đi học làm ruộng.

Cậu nghĩ là vì sao?Không cần suy nghĩ tôi đáp ngay:- Ngoài làm nông có khi họ còn bận việc khác, không rảnh để canh đứa con không mấy năng khiếu của mình cày cuốc.- Hoặc có thể vì lý do nào đó khác.Nói đến đây Vũ khai bật cười chống hai tay lên cây cuốc đang cắm đầu dưới đất.- Phải, con người suy nghĩ rất kì lạ.

Và mỗi người đều có cái lý khác nhau.

Nhìn xem tôi cũng vậy thôi.

Cũng chỉ là một trong số họ.

Nên không lạ gì khi làn da tôi khác người mà không thể là một nông dân.Nói xong lại nháy mắt với tôi.Cử chỉ lạ lùng.Cậu còn bồi một câu:- Cho nên cậu cần phải học tập thêm đấy, thầy giáo à....Một cảm xúc không phục khó tả dâng lên trong tôi.

Chưa ai nói với tôi những lời này cả.

Nhưng....nó lại hợp lý tới chẳng bắt bẻ được gì.- Vậy da cậu trắng cũng vì có nguyên do gì hả?- Da khó bắt nắng thôi.

Nhưng cậu nhìn đi cũng có trắng mấy đâu.

Ít ra chỉ không đen bằng da cậu."

- Vừa nói Vũ Khai vừa dơ cánh tay đã xắn lên cho tôi xem.Tôi bình tĩnh đáp lại:- Chỉ là tôi chưa thấy ai trắng như cậu.

Với lại da tôi không đen tới mức ấy.Nghe vậy cậu lại bật cười:- Ừ phải, chỉ là nâu nâu thôi.Rồi cậu lại thắc mắc.- Nhưng sao lại nâu nhỉ?

Đáng ra phải đen hơn chứ.- Da của cậu cũng là một câu trả lời đấy, có vẻ cậu không cần đặt câu hỏi đó với tôi đâu.Mặt tôi trầm xuống, chẳng thể chấp nhận mà nghĩ: không phải cậu là người nói không có gì là lạ khi da cậu trắng à.Mà mình đang chấp nhất cái gì vậy chứ?

Vì chuyện mà da hả?

Thật trẻ con mà.- Được rồi, chúng ta tiếp tục cày.Chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện tại đây.Sau đó hai đứa không nói gì thêm mà tập trung cày cuốc cho xong mớ ruộng hôm nay.

Thật ra, Vũ Khai học khá nhanh, mới cuốc mấy hồi đã thành thạo.

Lúc đầu dù chưa thạo nhưng lại mang một bộ dáng đã từng làm qua.

Có khi đúng thật là có làm ruộng trước đây nhưng chắc cũng chả lâu mấy.

Vì nước da kia......ầy thôi bỏ đi.Làn da thôi mà.

Khó khăn vậy sao?Chắc là vì tôi chưa gặp thằng con trai nào lại trắng như vậy.

Hồi còn đi học, mấy đứa con trai mà tôi quen toàn bọn da ngăm vì thả gió giữa mấy cánh đồng với cả ngăm nắng trên lưng trâu...Có khi cậu ta không hay ra ngoài trời?- Cậu sống ở đâu?Đến khi gieo trồng, cuốc đất mệt nghĩ.

Lúc này chúng tôi nghỉ ngơi đôi chút dưới bóng cây già cỗi to bự, cậu bứt một mảnh lá xanh mươn mướt rồi dùng móng tay vẽ gì đó lên.

Tôi nhìn hành động kia một lúc rồi cũng chán mà dời mắt ngước lên nhìn ánh nắng gắt gao, oi bực.

Tiện miệng hỏi một câu.- Những người từng học việc cậu đều quen sao?Tiếng lá cây xào xạc, bay bay trên không thật dễ chịu.- Tía tôi sẽ biết.

Tôi không hay nói chuyện với mấy người trong xóm.- tôi thành thật trả lời.Cậu nghe vậy thì quay sang nhìn tôi.

Biểu cảm kia làm tôi chẳng đoán ra điều gì.Rồi cậu nói tiếp:- Trông cậu khá giống người chỉ đi làm rồi về nhà thôi nhỉ?- Ừ, làm về đã mệt lả còn đi đâu được nửa.Tôi tiện tay giựt lấy chiếc lá sau đầu.

Áp lên mặt mình.- Nhưng ở nhà rất chán.Tôi không quan tâm đến chủ đề hai đứa đang bàn luận lắm đáp:- Ở nhà tôi có sách, đọc sách rất yên tĩnh, rất vui.Bên tai nghe có tiếng cười:- Cậu hợp với trường lớp ha."

Quơ quơ chiếc lá như quạt cầm tay vừa nói:- Đi học khá vui.- cậu có bạn không?- Có nhưng rất ít chơi cùng.- Cậu lạ thật.

Ai lại không thích ra ngoài chơi chứ?Tới đây tôi lại chợt nhớ tới người má quá cố.- Chắc lúc đó tôi thích về nhà sớm chút để nghe má kể chuyện.Bỗng tôi cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn sang mình.

Tôi quay lại.- Sao vậy?Cậu đang nhìn tôi.

Rất chăm chú.- Không, chỉ là...Vũ khai dời mắt, chuyển hướng sang nhìn lá của cây cổ thụ to bự đang xào xạc.Tiếp lời: - Tôi thích đi chơi, thích làm nhiều việc.

Thích giao du với bạn bè.

Tôi có nhiều bạn, cũng không thích ngồi yên một chỗ.Cuộc nói chuyện đang đi đến đâu vậy?

Tôi dần không hiểu được bọn tôi đang nói tới cái gì.Đang suy nghĩ không biết nên nói gì mới phải thì cậu đã cất tiếng.- Đối với người không quan tâm đến mọi người xung quanh như cậu.

Không cần phải hỏi tôi ở đâu đâu.- Tôi sống gần đây thôi, không xa.- Cậu bổ sung thêm.Cách nói của cậu ta không giống với mấy thằng tôi từng tiếp xúc bao giờ.

Tôi chưa từng gặp ai như cậu.

Mà cũng ít có cơ hội gặp.

Vì từ lúc nhỏ tôi chỉ luôn chăm chăm vào mấy câu chuyện của má.

Đến khi má mất rồi thì lại thành quen cái tính đi học về nằm ra giường đọc mấy cuốn sách của má từng đọc.

Tía thấy tôi như vậy lại hay chọc: " Thằng An nó muốn lên Tú tài kìa trời!"

Liếc mắt nhìn sang Vũ Khai, chợt nhớ ra đã trưa lắm rồi.

Bụng bắt đầu réo vì đói.

Tôi nhìn cậu chốc lát xong cũng quyết định mở lời:- Trưa rồi, cậu đói không?

Về ăn cơm cùng nhà tôi nhé?Vũ Khai nghe vậy thì hào hứng, đứng hẳn lên nhanh nhẹn kêu:- Nào đi thôi!Chắc là đói lắm rồi.Chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện.

Song mới nhận ra.

Những câu tôi hỏi cậu hầu như chẳng nhận được câu trả lời rõ ràng.

Cậu luôn đi đường vòng- dùng các câu hỏi để đánh lạc hướng chủ đề.

Sao phải làm thế?

Nhưng cũng cho thấy, cậu chàng này thật không đơn giản.Chúng tôi lội ruộng quay về nhà.

Cậu rất nhanh nhẹn, thoáng cái đã lội được nửa, nhìn bóng lưng trông hăng hái vô cùng.

Theo sau, tôi chỉ đang thấy kì lạ.

Cái gì cũng kì lạ.

Cả một ngày, cả những câu hỏi những câu trả lời của chúng tôi với nhau.Suy nghĩ vây quanh đầu làm che đi cái hình dáng thuần thục khác thường mà đáng ra tôi phải chú ý tới.
 
Người Lạ
Chương 3


Lời của tác giả: bối cảnh giả tưởng chỉ mượn thời xưa của nước ta.

Không dựa trên nền tảng lịch sử nào.

Lần đầu viết truyện nên có sai sót xin bỏ qua.

Chúc mọi người đọc vui vẻ.Bọn tôi cùng nhau ăn cơm.

Mỗi bữa cơm rất đơn giản, có rau, cá, thi thoảng lại có thịt.

Nhưng thường rất ít.

Cơm hôm nay còn thêm cả khoai bà Sáu cho.Tôi từ tốn gấp đồ ăn trong đĩa vừa nghe tía hỏi han người mới.

Tía niềm nở hỏi chuyện, đối với học trò luôn nói không ngớt.

Đối với ai ông cũng rất phóng khoáng.

Không giống tôi, là đứa không mấy nhiều chuyện.

Tôi không giỏi ăn nói.- Thầy mới lần đầu gặp cậu á.

Chưa thấy cậu bao giờ,mới chuyển tới hả?- Dạ cháu mới ở đây được vài tháng á.Tôi chợt ngẩn lên nhìn cậu.

Chỉ là một cái nhìn kín đáo rồi thôi.- Trước đó cậu ở đâu?Tía tôi hỏi:- Cháu bỏ nhà đi bụi ạ.Cậu rất tự nhiên, không hề giấu diếm gì.

Chẳng khác nào đang khen hôm nay cơm rất ngon.kèm theo một nụ cười tươi rói...Để mặc cho sự kinh ngạc của chúng tôi.Tôi ngẩn ngơ nhìn cậu.

Tía lại há hốc mồm.

Một khoảng lặng ở giữa, chẳng ai nói gì thêm.Cuối cùng tía lên tiếng.

Đánh tan cái im lặng gượng gạo.- Ủa sao lại đi bụi...?Câu hỏi có vẻ hơi riêng tư nhưng cũng đâu còn câu hỏi nào nửa.

Câu trả lời luôn rõ ràng - cậu không muốn nói tới việc của mình.- Ha ha, cũng không có gì đặc biệt cả, Ừmmmm chỉ là tía với cháu không hợp nhau nên cháu quyết định đi xa nhà vài hôm để mình bình tĩnh lại á mà.Trong lời nói nghe ra sự thành thật cũng mang theo ý cười.

Chẳng biết cậu chàng này trong đầu chứa cái gì.Không ai nói gì nửa.

Giải quyết xong cơm nước,Tía đặt đũa, hỏi tiếp vài vấn đề tán gẫu cùng cậu ta.

Hai người rất hợp cạ.Còn tôi ngồi một bên nghe cả hai Hàn huyên.

Mà cũng chẳng nhập tâm mấy.

Dù sao ngày mai tôi không cần phải chỉ bảo cậu nửa, cũng đâu cần quan tâm chi.Được một lúc.

Tôi chủ động dọn dẹp, rửa chén chừa chỗ để họ nói chuyện.Rửa chén bát xong cũng vừa lúc Khai ra về.

Tiến cậu tới cửa rồi tía liền đóng cửa, quay sang hỏi tôi:- Cậu ấy làm ruộng thế nào?- Dạ khá ổn, Khai nói cậu ấy cũng từng làm rồi.Tía nghe vậy thì xoa cằm trầm ngâm gì đó. lên tiếng:- Là một thằng nhóc ham học, lúc nãy tía có kêu thằng Khai cởi áo để xem thân hình.

Chà, không ngoài dự đoán.

Rất rắn chắc.

Rồi cười lắc đầu.- Lạ thật, rõ cơ thể không in hằn vết của nắng mưa.

Nhìn kiểu gì cũng giống con nhà thượng lưu.Chắc là con nhà giàu thật.

Nhưng kể cũng lạ mấy công tử bột như cậu ấy đa phần đều chán ghét việc làm nông.

Ai lại muốn đi làm công việc gian khổ này chứ?- Con thấy cậu ấy rất thích nói chuyện.

Nói rất nhiều.

Con chưa gặp ai như Vũ khai cả.- mày có mấy khi ra ngoài gặp ai đâu.Không gặp là vì không thấy hứng thú.Tôi lấy trên kệ gỗ ra một cuốn sách.

Ngồi trên phản bắt đầu lật đọc.

- nhưng mà thằng nhóc kia dù sao cũng khá thông minh.

Tía thích rồi đó.Tía nhìn trúng cậu rồi.Đang lật sang trang, tía đột nhiên bảo:- Mà khi nào mày lấy vợ?Tay lật sách của tôi run nhẹ, đặt sang trang tôi đồng thời ngước mắt lên nhìn.- Sao đột nhiên tía lại hỏi?- Mày quen ai chưa?

Nè, tía không tin là mày chưa quen được cô nào đâu đó.Tôi trả lời với giọng điệu hời hợt:- Tía nghĩ vậy là sao?

Nhà mình có giàu có gì đâu mà các cô lại ngó tới.

Với tía nhìn xem đó giờ con đâu có đi với cô gái nào đâu?Tía hít một hơi, môi trề, bày ra biểu cảm chả tin được.- Không phải là giàu hay không.

Vấn đề là...mày soi lại cái mặt mày đi.

Vừa cao lớn, mặt mày cũng sáng sủa, cơ thể rắn rỏi khỏe mạnh.

Không đứa con gái nào để ý mới lạ á?Như nhớ ra gì đó, mắt tía sáng lên.

Bảo:- Con Cúc nhà kế bên!Nó hay qua nhà mình mà hay mang hoa quả qua nửa.Nói đến đây còn hất cằm sang cái giỏ chứa đầy cam, táo đặt đầu tủ.Tía nhắc tôi mới nhớ, hình như là có vụ đấy thật.

Cô Cúc hay tới để biếu chút quả, mà cô cũng khàn giọng, mỗi lần nói chuyện tôi đều phải cúi sát tai xuống gần cô mới nghe rõ.Cơ mà vậy thì sao chứ?

Tôi bây giờ chưa nghĩ tới việc quen ai.- Con bé khá dễ thương mà.

Con thấy sao?

Không hợp ý à?- Con vẫn chưa nghĩ tới chuyện lấy vợ.- Lẹ đi mày, từng tuổi này tía muốn bế cháu rồi.Tôi cười cười cứ thế lảng sang chuyện ngày mai sẽ mua hoa trả lễ.

Rồi đi thẳng vô phòng ngủ, chùm chăn đọc sách luôn.

Đốt thêm cái đèn dầu."

Mà khi nào mày lấy vợ?"

" Mày quen được ai chưa?"

Những câu hỏi cứ văng vẵng suốt khiến tôi rối bời.

Ngoài mặt tôi cứ làm lơ vậy nhưng thật ra lại để tâm.

Đúng là so với bọn trai trong làng thì tôi lấy vợ hơi muộn.

Mà quen một cô gái...việc đó chẳng thể đến ấy chứ.Tôi vẫn luôn giữ một cảm giác lạ.

Hễ ai nhắc tới bạn gái hay vợ con, phản ứng trên cơ thể tôi lại chột dạ vô cùng.Tôi không giống nhưng thằng con trai khác.

Hồi trước không hiểu rõ, cứ mơ hồ mãi rồi cũng như bao thằng mới lớn, tôi mặc kệ.Cho tới lúc...

Đó là khi một cô gái nhỏ ngoài chợ vô tình cạ vào người tôi, nếu là thằng bạn chắc nó đã phản ứng luôn rồi.

Mấy thằng đấy ấy mà dễ rạo rực với cả toàn tự xử.

Nhưng khi ấy tôi như tê liệt, không có cảm giác gì.Đó là cách tôi nhận ra, bản thân hình như hơi khác với những thằng đàn ông bình thường.Nhưng chính tôi chưa rõ được cụ thể ra làm sao.Vẫn như thường lệ.

Những ngày sau đó tía dẫn dắt Vũ Khai một cách tận tụy.

Còn tôi thì vẫn ra làm ruộng như thường, sắp tới mùa thu hoạch nên khá bận rộn.

Thi thoảng lại xuống sông bắt cá.

Khai thường rất tò mò, cứ hễ thấy tôi về là lại hỏi:"mới đi đâu về á?"

Khi biết đến việc tôi bắt cá, hai mắt cậu như phát sáng, cong hết cả lên ngỏ ý muốn đi cùng.

Từ đó, tôi còn gặp cậu thêm nhiều ngày nửa.

Tôi hỏi trêu cậu đã học làm ruộng thành thạo chưa mà đòi bắt cá.

Cậu lại vỗ ngực tự tin bản thân rất khá rồi nên muốn trải nghiệm cái khác.

Thật chẳng biết làm sao mà tía tôi cũng chỉ cười mà nói tôi dạy cậu ấy bắt cá để trải nghiệm cũng được.

Tên khôn khéo này rốt cuộc đã nói gì với tía mà thành ra ông dễ dàng chấp nhận cho cậu đi thế.Từ đó, tôi còn gặp cậu rất nhiều buổi nửa.

Vì cày cuốc trông khá thạo nhưng xuống sông bắt cá thì....không ổn tí nào.Tay chân cậu lóng ngóng, tay bắt cá chẳng vững gì cả cứ bắt rồi rơi bắt rồi rơi.

Thành ra tôi phải kèm cặp rất nhiều.Lội sông tới giữa trưa, chúng tôi lên bờ thở dốc.

Tôi còn kèm theo một câu:- Cậu bắt cá tệ thật.- Có ai nói rằng cậu rất thẳng tính chưa?- Không ít người.Rồi cậu cười ha ha, ánh nắng mặt trời gắt gao chiếu xuống, làn sáng trưng góc mặt cậu.

Quơ quơ hai cái cẳng chân còn ướt nước.

Hắt hết nước lên chân tôi.Nhưng điều ấy chẳng khiến tôi để tâm.

Điều tôi để tâm là ánh mắt lại bắt ngay khoảnh khắc gương mặt cậu....cứ như một vị thần?Lúc này tôi mới để ý rõ ngũ quan của cậu.

Rất...khác lạ?Không còn từ gì khác để nói về cậu sao?- một người đàn ông.Trong những tập sách mỏng manh, tôi đã bắt gặp vô số những dòng miêu tả các nhân vật nữ vô cùng xinh đẹp, dễ thương.

Họ thường dùng chữ quyến rũ, xinh đẹp và hút mắt.

Là những cô nàng nhỏ nhắn.

Nhưng tôi chưa từng thấy người đàn ông nào được miêu tả một cách đẹp.

Khái niệm về cái đẹp của đàn ông đối với tôi chỉ đứng ở chữ cao lớn....Mà thật ra tôi không biết đó có phải đang nói tới cái đẹp không.Có lẽ cái đẹp của đàn ông chính là ngay trước mắt tôi, Vũ Khai.Sường mặt góc nghiêng gọn gàng, đôi mắt nheo lại vì cười toét lên, chiếc mũi nhỏ nhắn nhưng sống mũi khá hài hòa, không thấp tẹt như mấy thằng con trai tôi thường thấy, thêm cả.....đôi môi cong lên khi cười...bờ môi không mỏng tí nào nhưng sao Hồng vậy.Trông vài giây, tôi đứng hình trước hình thái cứ ngỡ là ánh hào quan.Thấy tôi chẳng nói gì nửa, Vũ khai quay qua, bắt gặp ánh mắt tôi.

Khiến tôi bối rối mà quay đi.Cậu hỏi sao vậy?

Sau đó nghiêng đầu nhìn tôi.Tôi xấu hổ, hỏi bừa:- Có ai từng bảo cậu đẹp chưa...Tiếng nói cành ngày càng nhỏ.Cậu nghe vậy thì cười ha hả, rồi nói:- Các cô gái thường nhìn tôi đấy, có vẻ họ rất thích tôi.

Hừm...các bác gái cũng thích làm mai cho tôi.

Nhưng tôi từ chối rồi.

Ai da ai cũng vậy cứ thấy tôi là muốn làm mai.Tôi ngồi co gối, ánh mắt chẳng biết nên đặt vào đâu, chỉ đành dựng ở một khoảng không vô định.- Tía cậu có bàn đến chuyện lấy vợ không?- Có chứ, nhiều là đằng khác.

Ông ta ấy mà, muốn có cháu rồi cơ.Vừa nói cậu vừa nhún vai rất bất đắc dĩ.Cuộc trò chuyện của chúng tôi bắt đầu kéo dài hơn.

Chúng tôi bắt đầu nói về mấy ông tía của mình.- Tía của tôi cũng vậy, tôi mới tưng đây tuổi...đối với tôi ở độ tuổi này chưa cần phải lấy vợ nhưng mà tía đã muốn bế cháu rồi.- Ông già của tôi hối thúc từ mấy năm trước rồi ấy chứ.

Haiz, đôi lúc ổng bảo: thôi cho tao đứa cháu trước cũng được.

Rồi bắt đầu hy vọng tôi làm cô nào đó dính bầu.- .......Thật là, tôi cũng không biết nên hỏi gì thêm.

Không biết nên hỏi là cậu hay đi quen gái lắm hay là cậu bao nhiêu tuổi rồi.Suy nghĩ đôi chút, tôi cảm thấy vế trước kỳ cục quá nên chọn lấy vế sau để hỏi.- Tôi ấy hả, năm nay hai tư.- Cậu lớn hơn tôi tận năm tuổi...Thì ra Vũ Khai lớn vậy rồi à.

Tôi cứ nghĩ cậu bằng tôi cơ.- vậy là cậu nên gọi anh thôi.

Nào, mau gọi anh Khai~ đi.Không muốn.

Cơ mà lễ phép quen rồi nên tâm không thích nhưng miệng thì....- Vậy anh từng hẹn hò với nhiều cô gái lắm hả?- Mới đó mà chịu gọi anh rồi?- ...- Tôi thích ngắm người đẹp.

Tôi thích nhìn các cô gái sáp tới gần mời gọi.- Các cô gái mà anh nói chui ra từ chỗ nào vậy?

Gái quê giờ tự nhiên vậy hở?Anh nhìn tôi như nhìn một đứa nhóc chưa trải sự đời.

Cười ha ha khoác vai tôi bảo:- Các cô gái bình thường rất đáng yêu, nhưng tôi chỉ thường hẹn hò với gái bán hoa.Nghe vậy tôi giật mình, nhất thời câm nín.- Chuyện này.....Dường như thấy tôi luồng cuốn tay chân anh lại muốn trêu mà nói tiếp:- Cậu có biết cảm giác ngủ với các cô như nào không?

Rất tuyệt đấy, cậu sẽ thăng hoa.Anh giở giọng ranh ma.Nhưng hiện giờ mặt tôi đã đỏ bừng rồi...dự định mở miệng nói gì đó thì:- Xem nào, đâm vào rất thoải mái nhưng kêu khá ồn, chà.Tôi chặn luôn miệng anh lại bằng hai tay.

Anh không nên nói gì nửa, thật đấy.- Được rồi! tôi không muốn nghe!Bị tôi chặn họng, lúc đầu anh có hơi bất ngờ nhưng sau thì lại há miệng cười ha ha làm như tôi đề anh ra cù lét không bằng .

Nước dãi văn hết vào tay rồi....- Anh....anh...thật là chẳng đúng đắn gì cả!- ôi ào anh ũng ỉ ói ỡn ôi à.( thôi nào anh cũng chỉ nói giỡn thôi mà)Tôi thả tay ra.

Vừa lúc mặt trời sắp lặn.

Ánh hoàng hôn đã ngẩn đầu.Anh thấy thế thì cười cười xoay lại nhìn hoàng hôn, tay chống cằm- như cái chuyện thô thiển trước đó chưa hề tồn tại mà nói:- Hồi nhỏ tôi rất thích hoàng hôn.Tôi mặt còn nóng rang không chú ý tới lời anh nói.

Chỉ biết trời sắp tối rồi.

Đành đứng dậy- Về thôi.

Anh có muốn cơm ké không?- Có, có.

Hì hì tôi nhớ tới má.

Trước má tôi cũng thường vậy á.Dạo này lúc nào anh chả trực ăn.Không hiểu sao bước chân tôi khựng lại. quay đầu nhìn sang anh.Khoảnh khắc nhìn thấy anh trong ánh hoàng hôn buôn xuống, một sự cô đơn trên bóng dáng cao cao đó.

Rồi chẳng biết nghĩ gì mà nói:- Thường nói về ăn cơm hả?- phải, ngắm hoàng hôn đã rồi kêu tôi về ăn cơm.

Còn tôi á hả, như này nè....Trước khi kịp phản ứng, anh đã xông tới, chồm lên vai tôi, tự nhiên gác cằm lên.- Cảm giác như gác lên lưng má, rất ấm áp.

Cậu có thấy vậy không?Từng câu chữ phả vào tai tôi....cảm giác ngứa ngáy truyền tới, da thịt tôi nóng lắm rồi.Lần đầu tiên trong đời, tâm tôi bị xúc động mạnh tới mức chẳng nói nên lời.

Cổ họng cứng khô.

Xúc cảm nơi lồng ngực chẳng hiểu sao mà....nhức lên một cái.Điều duy nhất tôi biết rõ là.....tôi rất ngại!

Vô cùng xấu hổ!
 
Người Lạ
Chương 4: Người đàn ông đẹp nhất tôi từng gặp.


Lời của tác giả: bối cảnh giả tưởng chỉ mượn thời xưa của nước ta.

Không dựa trên nền tảng lịch sử nào.

Lần đầu viết truyện nên có sai sót xin bỏ qua.

Chúc mọi người đọc vui vẻ.Chỉ là một cái gác cằm.

Húc xuống lưng tôi có chút đau nhưng chỉ là thoáng chốc còn để lại là một....ký ức kì quặc đậm đặc khó tả.Vì cái ngứa râm rang lạ đời đó mà tôi ngủ không yên mấy ngày!Trong những ngày ấy tôi và Khai vẫn gặp nhau năng suất như thường.

Cảm giác lo ngại luôn nhen nhóm trong tôi.

Con người là vậy, cứ hễ sợ hãi hay lo lắng thì cảm giác muốn trốn tránh luôn chiếm ưu thế- cái bản năng hèn nhát đó.

Nhưng với tôi bản năng là cảm tính, lý trí là ưu tiên.

Và tôi có lý do cả.Thứ nhất: tôi thấy mình chẳng có gì phải trốn.Thứ hai: Khai cũng là đàn ông mà.

Mắc mớ gì tôi phải lo ngại?Cuối cùng là trốn tránh không phải cách tốt, tôi dạy cậu bắt cá.

Trách nhiệm trên vai không thể phủi được.Dù sao đến một thời điểm nhất định chúng tôi sẽ không còn gặp lại.Những người trước đây cũng tương tự vậy, nhưng khác ở chỗ họ là người cùng xóm với tôi.

Thi thoảng bọn tôi vẫn gặp nhau, có vài người thì lên phố đi làm từ đó cũng chưa gặp lại bao giờ.

Còn cậu lại là một người mới chuyển tới, còn là đi bụi.

Tôi có cảm giác sau này kiểu gì cậu cũng rời đi.Giữ suy nghĩ ấy trong lòng, tôi cứ thế ép cái cảm tính kia đi.

Thay vào đó là bày ra bộ mặt không cảm xúc thường ngày.Nhưng...cuộc đời lại luôn đẩy ta vào thế khó như cái nắng mưa thất thường của trời tiết.Vũ Khai đạp trúng ổ kiến ba khoan.Đáng lẽ hôm ấy tôi phải thở phào vì cuối cùng Vũ Khai cũng quay lại làm ruộng.

Lúc đang ngồi ăn khoai của bà sáu ngoài chợ thì bỗng ông năm chạy đến, thở hổn hển bảo:- An!

Chạy mua mấy cái lá thuốc đi!

Thằng Khai đạp ổ kiến ba khoan rồi!Ông năm là bạn tâm giao của tía tôi.

Hai người thường tán gẫu không hết chuyện.

Dĩ nhiên cũng giống tía, rất thích Vũ Khai.

Ông từng bảo cậu là một chàng trai dẻo miệng, khen anh không ngớt có khi còn mời rượu.Nghe vậy tôi liền chạy đi mua lá trầu về cùng với nước muối.Chạy về đã thấy anh ngồi bệch trên ghế băng, hai chân hơi duỗi ra, liếc xuống lòng bàn chân thì thấy nhưng dấu vết đỏ tím chi chít tạo thành một mảng.

Vừa vào tôi liền lo lắng hỏi:- Đã sát khuẩn chưa?

Tía tôi đâu?

Đồng thời tiến lại gần.

Bắt đầu xem vết thương.

Trước tiên là đổ nước muối.....- Ấy ấy....rát quá đi!

Cậu chậm chút.

Đã rửa vết thương rồi, lúc nảy bác kêu tôi ra vòi rửa ấy.

Hình như đi tìm bông gòn với nước muối.

Mà cậu mang đến rồi nè, không cần nửa.Giọng nói vẫn mang điệu cười.

Đôi lúc lại rên oan oan vì tôi ấn mạnh tay.

Sao lại có người như này nhỉ?Sao con người này vẫn cười nổi vậy?

Người khác thì nhăn nhó- không tới mức la oai oái nhưng cũng chẳng thoải mái tí nào- còn anh ta chẳng sợ sệt gì.

Nếu không có tiếng rên và lông mày khẽ nhíu lại thì tôi đã nghĩ người này có khi giả bị kiến cắn.Miệng còn cười được.- Ê xong chưa?

Cậu làm gì lâu thế tôi chán rồi á.Tay vẫn cầm bông gòn chấm chỗ vết thương, anh vẫn chẳng bớt líu lo lại.- Bị thương mà nói nhiều vậy hả?- tôi ngước nhìn anh, không hiểu nổi.Anh lơ là đáp:- Chán chứ sao?

Tía lúc biết tôi đang xử lí vết thương cho Khai thì yên tâm mà tiếp tục công việc của mình.

Trước khi đi còn để lại câu:- Chuyện thường thôi, sau cũng quen hà.Rồi bỏ lại chúng tôi mà ra ruộng tiếp.

Chắc là chăn trâu.- Ê, nhà cậu làm nông mà đa dạng ghê á.

Vừa làm ruộng, bắt cá còn có trâu nè.

Ở đây có heo không?

- Có, cậu thấy hứng thủ hả?

Tôi thì thấy mỗi ngày làm việc rất nhọc.

Những người có địa vị đều không coi trọng cái nghề này chúng tôi.Anh nhíu mày, giọng điệu khó chịu ra mặt:- Những tên không xem trọng đều toàn rác thôi.

Tôi cảm thấy những việc này rất ý nghĩa.- Ý nghĩa chỗ nào?Tôi bắt đầu thấy buồn cười.- Mỗi ngày được hòa mình vào thiên nhiên.- giọng Khai mang theo sự kiên định, nghe kĩ lại có chút trẻ con.Chỉ có vậy sao?

Thật đơn giản.Khóe môi tôi cong lên, anh thấy vậy thì chất vấn tôi làm sao vậy.

Tôi bảo không có gì nhưng anh chẳng chịu buông.

Thành ra tôi đành lảng sang chuyện khác.Vừa bôi trầu, vừa hỏi:- Lần đầu tiên bị vậy có cảm giác sao?- Cảm thấy rát lắm.

Rất khó quên.- Chưa từng bị đúng không.Anh phản bác:- Rồi chứ!

Tôi còn từng bị nhiều cái ghê lắm á.Lại là giọng cười vớ vẩn.

Chả biết thật hay xạo.

Vừa định hỏi từng bị gì thì ngoài cửa đã có người gọi.

Là giọng của cô Cúc nhà bên.Tôi đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở, một thần hình ôm ốm xuất hiện trước mặt.Cúc một bộ dáng tươi cười, làn da bánh mật, mái tóc đen buộc sau đầu nhìn trông rất đáng yêu.

Cô cao chưa tới vai tôi.

Tổng thể nhìn khá xinh.- Chào anh, nay má em có chút trái cây, qua nhà biếu anh.- Vậy hả, cảm ơn nhà em.Tôi một tay đón lấy giỏ trái cây.

Tay còn lại giữ nắm cửa.- Em muốn vào nhà chút không?Dù sao người ta cũng hay tặng mình hoa quả.

Nên trả lễ chút chứ nhỉ?- Vừa hay, tôi cũng có thứ muốn đưa em.- Dạ?Mắt cô sáng ngời lên.- Lúc bước vào nhà, Cúc chợt đứng lại vì sự xuất hiện của Khai- người đang nằm dài trên ghế băng.Thấy có động tĩnh cậu than vãn:- Sao lâu vậy?Không ai trả lời.

Thấy lạ nên cậu nhìn lên.- À...chào anh.- Cậu ấy là học trò của tía anh.

Tên Khai.Tôi bước tới giải thích.

Sau đó mời cúc ngồi chiếc ghế bên cạnh Khai.

Rồi vào bếp nấu trà.Trong khi đun nước sôi tôi còn nghe cả tiếng cười đùa của Khai.

Lúc đầu giọng của cúc có chút e ngại nhưng sau lại dạn hơn đôi chút rồi chuyển sang tiếng cười khúc khích luôn.

Anh ta sao có tài ăn nói vậy?Tôi chẳng để tâm nửa, chăm chú vào nồi nước sôi, sẵn lấy bó hoa cúc mà mình mua ngoài tiệm ra.- Tên em rất ý nghĩa nha.

Anh nghĩ tía má luôn muốn em hạnh phúc á.- Em cũng thấy vậy á, dù họ đã hy vọng em là con trai...- Đừng tự ti vì chuyện đó mà, không có con gái lấy gì con trai yêu thương nâng niu nè.

Không có con gái sao mà sinh con được.

Các nàng là hoa đó không thể trở nên thất vọng được.- Anh nói nghe thật giống lời động viên.- Còn hơn vậy, anh chỉ đang nói ra cách nhìn của mình về phụ nữ thôi.- waooo, anh rất trân trọng họ nha.- Anh trân trọng mỗi con người, không chỉ riêng phụ nữ đâu ha ha.Họ đang rất vui.

Chưa gì đã trò chuyện cỡ đó.

Nhưng tôi vẫn cảm giác có gì đó không đúng...- như thể có một lớp sương chặn giữa người đàn ông này với mọi người.

Cách anh nói luôn khiến người khác thoải mái.

Chắc điều ấy thể hiện phần nào con người anh.Đang rót trà đột nhiên tôi lại nhớ tới hình ảnh Khai tựa cằm vào lưng mình.

Tôi quay đầu sang, tầm nhìn chạm tới khuôn mặt điển trai đang hé môi cười.Mắt anh đang nhắm.Kì lạ.

Bộ dáng đó, khung cảnh đó.

Khiến anh trở thành một bức tranh.

Bức tranh mùa hè.

Cảm giác của hôm đó lại dâng lên.

Tôi không hiểu, sao lại xao động bởi hình ảnh như vậy, sao phải băn khoăn lo lắng mỗi khi gặp mặt.

Rồi tôi chăm chú vào vết thương của người ta, nhất thời quên đi cái khó xử kia.Chỉ cần không nhìn mặt anh, tôi sẽ bình tĩnh đôi chút?Nhịp tim bỗng đập rộn lên.

Tôi nhớ tới hàng mi dài cụp xuống của anh, chúng mỏng tang khiến Khai càng trở nên...yếu đuối tới lạ.Câu hỏi luẩn quẩn trong đầu.

Tôi lại lười giải đáp.

Chắc là hiếm khi nhìn thấy người đẹp như anh.

Một người đàn ông đẹp nhất tôi từng thấy.Tôi bưng trà ra.

Đúng ngay lúc cúc hỏi:- Sao chân anh bị kiến cắn vậy?- Ra ruộng không cẩn thận đạp trúng thôi á.Trong khi bọn họ cười nói vui vẻ tôi lại đang suy nghĩ không biết có nên tặng hoa cho cúc luôn không.

Nếu đưa hoa bây giờ thì rất kì cục.

Suy đi tính lại một hồi tôi quyết định khoan hãy đưa hoa cứ từ từ đã.Tôi đặt nước lên bàn.

Hai ly.Khai nhìn xuống ly nước trà ấm nóng, ngước lên nói với tôi:- Cậu không uống?- Tôi chỉ tiếp khách thôi.

Đưa chân tôi xem.Nói rồi tôi ngồi lên ghế băng- chỗ Khai đang ngồi- nhấc chân bị thương lên tiếp tục bôi trầu.- Lát có đi nổi không?- Không, chân tôi sưng phồng rồi.Bị ngay lòng bàn chân, sẽ khó đi lại mấy ngày đây.

Xử lí xong xuôi lòng bàn chân kia.

Tôi quay sang cúc.

Đến lúc này thì không biết nên nói gì.

Tôi chẳng có gì để nói với em.Em dường như cảm nhận được cái lặng thinh ấy mà lên tiếng trước:- Nho với táo nhà em trồng á, ăn ngon không anh?

- Rất ngon, cảm ơn nhà em nhé.Khai lên tiếng:- Anh bây giờ sống ở đây nè, qua biếu anh nửa.Sau đó là một loạt âm thanh của hai người.

Tôi thấy vai trò của mình không nhiều lắm nên quyết định đi lấy bó hoa cúc trong bếp ra đưa cho em.

Lúc nhận em khá bất ngờ, ngẩn đầu nhìn tôi.

Ánh mắt to tròn long lanh dán lên người tôi.- Về cắm vào bình hoa.

Tặng em.- Vâng...em cảm ơn.Rồi đến lúc phải về.

Ngó ngoài trời đã ngã tối.

Em cầm bó hoa bằng hai tay, chào chúng tôi rồi ra về.Lúc em đã đi khỏi, Khai quay sang tôi:- Con bé thích cậu.Anh như thể đang hỏi nhưng cũng không giống hỏi, nó giống lời khẳng định hơn.Tôi liếc anh:- Rõ vậy hả?- Ánh mắt rất đặc biệt.- nói rồi lại mỉm cười,- Anh rất thích cười.- Đúng, người ta cũng thích nhìn tôi cười.

Cười rất tốt.

Ai cũng nên nhìn đời tích cực một chút.Nụ cười chưa từng tắt.- Cậu cũng cười nhiều vào.

Rất vui đó.Nụ cười làm tôi xao động.- Cảm ơn nhưng cười nhiều trông tôi như thằng khùng.Nghe vậy anh cười to hơn.

Tôi chợt nhớ tới cái chân kia.

Hỏi anh định về như nào.- Ây da, ừmm để tôi đứng dậy xem thử.Anh xoay người lại thử đứng bằng hai chân nhưng đụng trúng vết thương, này nhăn hết lại.

Chịu đựng đi vài bước cà nhắc trông rất khổ sở.

Nên tôi ngỏ ý để anh ở lại nhà vài ngày nhưng ngoài dự đoán, anh từ chối.

Hỏi vì sao thì Khai chỉ nói:- Ở lại sẽ phiền lắm không được đâu.- Nhưng còn chân anh...- Thôi cậu ở lại đi.- tía tôi khuyên can.Bị thuyết phục một hồi cậu đành bất đắc dĩ ở lại.

Nhưng vấn đề phòng óc thì...nhà tôi chỉ có hai phòng ngủ thôi.

Giường không to, nhồi nhét hai thằng đàn ông thì hơi quá.- Có lẽ tôi nên về thì hơn...- thôi vầy đi, tôi cõng anh về nhà nhé.

Mai tôi đến xem anh thế nào.Anh cười đùa:- Sao lo cho tôi vậy, cậu nghĩ tôi không thể lo cho bản thân được hả?- Dù sao thì cũng không thể để mặc anh được.

Đang đi bụi đúng không vậy nghĩa là không có gia đình chứ.Tôi không thể cứ làm lơ vậy được, lương tâm không cho phép qua loa.Khai cũng không nói gì nửa, cứ thế để tôi tự quyết.Vậy là từ hôm đó tôi lại có công việc mới: chăm sóc người bị kiến cắn.

Nhưng có ngờ đâu, đó là sự bắt đầu cho một chuỗi điên đầu đầu sau này.
 
Người Lạ
Chương 5: một cái tên


Mùa lúa hiện tại khá hanh khô.Nắng gắt trên đầu khiến cho bao nhiêu nông dân phải mệt nhọc, bình thường đã vậy nhưng bây giờ lại thêm mùa vụ khốn khó.

Các cây lúa vàng nghoét khô khốc, làm tâm trạng tôi cũng buồn so.Thành ra, tháng này lại mất mùa rồi.

Chỉ có thể hy vọng sẽ thu hoạch khá hơn tháng trước.Đây không phải lần đầu tiên mất mùa, mỗi khi mất mùa rất khổ.

Tôi nhìn lên bầu trời gắt nắng.Cái nắng khiến đầu óc chộn rộn.Rồi tôi nhớ tới một câu hỏi."

Con thấy trời nắng không?"

Tôi đang ngồi trong nhà, viết chữ lên những tờ giấy mỏng, từng nét một ngay ngắn."

Dạ có"Nói rồi dùng tay lau mồ hôi."

Nóng quá à."

- tôi than."

Con đang rất sung sướng đó, những người làm nông như tía con giờ phải nóng hơn nhiều."

" con phải biết quý trọng những người như tía nha.

Sau này con có muốn làm nông không?"

- mẹ tôi đột nhiên hỏi.Tôi khi ấy không hiểu nhiều, chỉ biết học rồi học.

Được nhận câu hỏi như thế cũng chỉ nghĩ, ngoài cái nghề làm nông ra thì chỉ còn nghề nhà giáo, tôi có thể dạy học như các thầy trên lớp.

Nhưng tôi không thích nghề giáo lắm."

Con không thích làm thầy giáo đâu."

Mẹ tôi sững sốt,không hiểu sao tôi lại nói vậy hoặc là khá bất ngờ khi tôi không thích cái nghề rất đỗi quốc dân này."

Sao lại vậy?"

" Con cảm thấy làm giáo viên rất mệt, chỉ là con không thích phải dạy cho học sinh thôi.

Khan hết cổ họng."

Sở dĩ tôi nghĩ thế là vì có lần bọn tôi phải nghe thầy giáo khan cổ mà giảng bài.

Cảm giác ấy rất khó chịu, giọng khá khó nghe."

Chính vì khan cổ họng mới thấy họ đã thành tâm thế nào trong việc dạy học.

Dù khan giọng nhưng thầy con đâu có nghỉ phải không?"

Mắt tôi tròn xoe, nhìn lên mẹ.Bà tay cầm quạt, quạt đi cái oi bức của trời tiết, miệng nở nụ cười dịu dàng.

Bà hay cười như vậy nên trong mắt tôi, mẹ rất hiền từ.

" Vậy con nghĩ sao về ngành nghề của nhà chúng ta?"

Tôi trả lời vô cùng ngây thơ."

Không phải mọi người thường nối nghiệp tía sao?

Chắc con cũng vậy á."

Mẹ tôi nghe vậy chỉ cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Bà mặt áo sơ mi, mỗi khi làm nông thì lại mặc bà ba.

Nhưng lúc đó tôi đã không còn thấy bà mặc nửa.Tôi không hiểu rõ về mẹ.

Chỉ biết mẹ được đi học rất đàng quàng, yêu tía tôi nên cưới ông.

Nhà tía tôi làm nông là chính, sau đó....hình như có chút mâu thuẫn xảy ra giữa hai gia đình.....cơ mà sau đó mẹ vẫn chọn tía.Thành ra mà hai người cưới nhau.

Tôi không thường tò mò về chuyện trước kia của tía má.

Thật lạ nhỉ?

Tôi có cảm giác mình không nhiều chuyện giống những đứa trẻ ngoài kia.

Nhưng tôi hiểu nó xuất phát từ cách mà má tôi dạy.Tôi không hỏi nhiều hay thắc mắc gì.

Má cũng sẽ chẳng giải thích gì về những điều mình nói và mong muốn đối với tôi.

Bà là thế sẽ không giải thích bất cứ điều gì, chỉ nói và nói đôi khi tôi thấy bà rất kì quặc, cũng từng nghĩ mẹ chắc không phải người phàm.Nếu là người phàm sao có thể có ánh mắt kì lạ như vậy?Ánh mắt của bà luôn xa xăm, không tập trung vào một điều gì nhất định nhưng lại lấp lánh.

Như nói với tôi rằng bà rất yêu cuộc sống.Nhìn cánh đồng, nhìn tía tôi, nhìn những người nông dân ngoài kia.

Luôn là ánh mắt ấy.Tôi thật không hiểu bà.Tía tôi và má tôi quá khác nhau.

Tôi từng hỏi ông sao lại yêu má và câu trả lời tôi nhận được là:" Ờ có lẽ là cảm giác khiến tía thấy tò mò ấy.

Bà ấy suy nghĩ rất khác người, đôi khi khá phiền."

Rồi tía cười:".

Nhưng cũng chẳng sao, phụ nữ luôn khó hiểu mà."

Má tôi là người phụ nữ duy nhất khiến tôi có thể thấu cảm.

- Ê!

Có nghe tôi nói gì không?Khai vừa hươ hươ tay trước mặt tôi vừa hỏi.Tôi giật mình tỉnh lại giữa những suy nghĩ vẩn vơ.

Từ từ cũng nhớ ra mình đang làm gì.

Bản thân đang ngồi bên mép giường sát khuẩn chân cho anh.Đã hơn một tuần từ khi xảy ra vụ bị kiến cắn.

Thành ra địa điểm tôi thường lưu tới ngoài nhà, ruộng, chợ còn có nhà của Vũ Khai.

Cứ tuần hoàn những việc vặt vãnh ấy.Lúc mới đầu, tôi có hơi bất ngờ với ngôi nhà đơn sơ ấy của Khai.

Tôi đã nghĩ căn nhà chắc hẳn khá rộng.

Dù sao anh cũng đâu phải người ở đây.

Có thể là người thành phố?

Nhưng người thành phố thế quái nào lại tự nguyện đi cày ruộng bắt cá chứ?

Suy đi tính lại tôi cho rằng Khai là loại người thích đi phiêu bạt.

Gia thế của anh còn là một ẩn số.Căn nhà làm bằng gỗ khá vững, cánh cửa được Sơn màu xanh dương, tường nhà lại màu xám trông bắt mắt.

Gian nhà không quá rộng, như kiểu đủ cho một người sống.

Nhỏ gọn.

Có một phòng bếp và một phòng ngủ.

Hiện giờ tôi đang ở phòng anh.Tôi băng bó vết thương bằng băng gạc, vừa hỏi:- Nhà này anh thuê hả?Xưng hô anh tôi kiểu này cứ thế mà được áp dụng rất tự nhiên.

Đôi khi tôi còn quên mất tại sao lại có xưng hô này.- Ừ, của chú Biên á.

Giá thuê rất ổn, với căn này nhìn được mà nhỉ?Anh để ngón trỏ lên thái dương, làm dáng suy ngẫm cười lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, bảo:- Tiện nghi.Tôi gật gật đầu đánh giá:- Tôi thấy khá đấy.- Cậu quen biết chú ấy không?

- anh co chân còn lại lên, gác một tay lên chân đó ,hỏi.- Không, tôi không hay ra ngoài.- Chỉ ru rú trong nhà thôi à?Băng bó xong xuôi tôi ngước lên nhìn khai.- Tôi không thích ra ngoài lắm.- Tại sao?Lý do?

Tôi đã từng nghĩ tới vô số điều .

Mấy thằng bạn chê tôi là thằng khép kín, tía nói tôi hơi trầm.

Điều đó cũng đúng nhưng việc tôi không thích ra ngoài là vì...Tôi nhìn ra ngoài bầu trời xanh ngát, cánh đồng lúa vẫn xào xạc nhấp nhô.

Vàng xanh lẫn lộn.Ký ức như lần nửa khiến tôi sao nhãn..

.

.

" An, sao con không ra ngoài chơi cùng bạn?"

Má cũng không ngoại lệ."

Con không muốn chơi lắm."

" Lạ thật,chả giống trẻ con gì cả".Bà cười nói tiếp:" Má có thể biết lý do không?"

Câu hỏi kì lạ, nhưng qua tai một đứa trẻ lại chẳng đáng chú ý."

Không phải con đã nói rồi sao?"

Tôi nhìn má.Má tôi lắc đầu.

Rồi lại gật gật như thể hiểu ra."

Con giống với điều má mong muốn."

Tôi khó hiểu dạ?

Một tiếng."

Không quan tâm, từng đứa trẻ sinh ra mang trong mình cái tính khí khác nhau.

Con chính là như thế.

Không ồn ào, nghịch phá.

Là điều má mong."

Bà nói liền mạch, rồi lại cười tới cong mi lại.

Má tôi rất trẻ, bà rất xinh đẹp.

Thật thoải mái khi cứ thấy nụ cười hồn nhiên ấy.Tôi của lúc đó chẳng nghĩ nhiều vậy đâu."

Má không thích ồn ào, nghịch ngợm ạ?"

- tôi ngây thơ hỏi."

Con không hiểu ý má rồi."

Bà nhìn tôi, đôi mắt đầy ý cười.

Giải thích."

Vì là con, tính khí nào má cũng bằng lòng."

Thật đơn giản, vì câu nói đó có lẽ lại khiến ý nghĩ của một đứa trẻ bị tác động.

Tôi lại cứ thế mà bước tiếp trên con đường tính cách sẵn có.

.

.

.Không biết đã bao lâu, không biết vì sao khai không lên tiếng gọi tôi.Nhưng chẳng quan trọng.

Tôi dời tầm mắt từ đồng ruộng sang anh.- Có lẽ là do, con người tôi như vậy?Chỉ đơn giản vậy.

Như vậy thôi.- Ai da cậu đẹp trai à, tôi bắt đầu thấy hứng thú rồi đó.Tôi đang trong tư thế khom người, đầu hơi cúi nghe anh nói vậy mà ngẩng cả mắt lên.

Khó hiểu, " cậu đẹp trai" nghe chẳng thân thuộc gì cả, tôi nhìn vào gương mặt đang cười cười, tay vắt sau đầu kia.

Hỏi anh có ý gì.

Anh lại như suy ngẫm thật lâu:- Là cảm giác bình yên.Cuối cùng anh chốt.Câu nói lại càng thêm phần khó hiểu.

Tôi hoàn toàn không bắt được suy nghĩ của người đàn ông này.

Anh ta luôn nhanh chóng đổi cách nói mà chẳng để người khác hiểu nổi.Có lẽ vì vậy mà tôi lại tò mò đôi chút về anh.- Tôi?

Sao anh nghĩ vậy?Anh liền trả lời:- Cậu rất thẳng tính, còn ít nói, nhàn nhã ,không vội vã như mấy người ngoài chợ dù cậu luôn tiếp xúc với họ và....có lẽ vì cậu rất nguyên tắc trong công việc.

Những điều đó nhìn bình thường vậy nhưng lại yên lành đấy.

Cuộc sống lặp lại như vậy không hề bất định, không phải rất bình yên hả?Tôi cười nói:- Tôi còn nghĩ là do tên tôi chứ.Mặt anh không đổi sắc đáp:- Cái tên đó tôi không ấn tượng.

Tên thôi ấy mà.Tôi không hiểu hỏi :- Là sao?- Tôi không có cảm giác về mấy cái tên.

Kiểu như khi đặt tên cho con cái cha mẹ luôn tìm những cái tên ý nghĩa hoặc chí ít là nghe hay để đặt.

Nhưng tôi không cảm được thế nào là tên hay, thế nào là ý nghĩa đó mà.Tôi vỡ lẽ ra:- Sao lại vậy?Anh không đắn đo mà trả lời:- Từ nhỏ đã thế, không có gì đặc biệt chỉ là một cách gọi thôi.Tôi vẫn luôn nhìn vào mặt anh không đổi.

Từ đầu tới cuối không biến sắc nhưng dứt câu,trên gương mặt ấy lại có chút lạ.

Biểu cảm trầm xuống, là sự vô cảm âm thầm?

Trong đầu tôi bỗng xuất hiện từ ngữ lạ lùng ấy.

Nhưng tôi không rõ, vì biểu cảm đó chỉ thoáng qua, mơ hồ biến mất.Rồi không biết vì điều gì tôi lại hỏi một câu không đầu không đuôi.- Anh chưa từng cảm được hay xem nhẹ nó?Khai nghe vậy thì giật mình sau lại cười một cách ranh mãnh.- Không phải là chưa từng cảm được, đối với tôi nó phải có ấn tượng dù là bất cứ hình thức nào.

Nếu không chính là không đáng nhớ.Nói rồi anh nhún vai, lời nói nhẹ nhàng như đang hỏi: tối nay ăn cơm ké nhé.- Anh kì thật.

Phải ấn tượng gì chứ?- Tự bản thân cậu tìm cách đi.

Nếu muốn tôi thấy cái tên của cậu có ý nghĩa.

- Chúng ta đang chỉ vì một cái tên thôi đấy.Anh tùy hứng đáp:- Ai biết đâu, do cậu thôi.

Bạn nhỏ à.Ơ....một tiếng bạn nhỏ cất lên, khiến cơ thể tôi bỗng là lạ, vừa nhột vừa thấy ngại ngùng.

Cứ như xấu hổ, lo âu ấy.

Kì quá.Tôi hít một hơi, nhìn ra cửa sổ.

Tự nhiên lại muốn trả lời cái vụ tên tiết lạ đời kia.

Suy nghĩ một lúc , quyết định mở lời.

Dù sao, bây giờ thứ tôi muốn là phản ứng của anh khi cảm nhận được cái tên của tôi.

Không biết nửa, tôi muốn thấy phản ứng kinh ngạc của anh ta.- Vậy tôi nói nhé.

Không để anh nói gì tôi đã lên tiếng:- Tôi sợ phụ nữ.Đồng thời quay lại nhìn Khai.Anh tròn mắt nhìn tôi như thể chưa hiểu lắm điều tôi muốn nói.Tôi lại tiếp tục:- Tôi đã vô số lần nghĩ tới chuyện một cô gái đỏ mặt và bám sát vào mình lúc trời chập chờn tối.

Thật bất ngờ là tôi không cương được.

Nó liên hồi bình lặng.

Thay vào đó là phản ứng né tránh, không muốn lại gần các cô gái.Vũ Khai lúc này mới mở miệng hỏi:- Thế thì sao?- Tôi không có cảm giác với phụ nữ.

Mắt tôi đặt ngay mắt anh, nhìn sâu vào.- Ý tôi là...tôi cũng giống anh.

Anh không thể cảm nổi những cái tên còn tôi không thể cảm được tại sao mấy thằng đàn ông lại rạo rực mỗi khi một cô gái mời gọi.

Chúng ta cũng giống nhau đấy.

Và...Tôi chốt câu cuối, mang theo vẻ nghiêm túc.- Tôi tên Hồ An.

Bình yên như cái tên.

Giờ thì, anh đã cảm được chưa?
 
Back
Top Bottom