Lời của tác giả: bối cảnh giả tưởng chỉ mượn thời xưa của nước ta.
Không dựa trên nền tảng lịch sử nào.
Lần đầu viết truyện nên có sai sót xin bỏ qua.
Chúc mọi người đọc vui vẻ.Bọn tôi cùng nhau ăn cơm.
Mỗi bữa cơm rất đơn giản, có rau, cá, thi thoảng lại có thịt.
Nhưng thường rất ít.
Cơm hôm nay còn thêm cả khoai bà Sáu cho.Tôi từ tốn gấp đồ ăn trong đĩa vừa nghe tía hỏi han người mới.
Tía niềm nở hỏi chuyện, đối với học trò luôn nói không ngớt.
Đối với ai ông cũng rất phóng khoáng.
Không giống tôi, là đứa không mấy nhiều chuyện.
Tôi không giỏi ăn nói.- Thầy mới lần đầu gặp cậu á.
Chưa thấy cậu bao giờ,mới chuyển tới hả?- Dạ cháu mới ở đây được vài tháng á.Tôi chợt ngẩn lên nhìn cậu.
Chỉ là một cái nhìn kín đáo rồi thôi.- Trước đó cậu ở đâu?Tía tôi hỏi:- Cháu bỏ nhà đi bụi ạ.Cậu rất tự nhiên, không hề giấu diếm gì.
Chẳng khác nào đang khen hôm nay cơm rất ngon.kèm theo một nụ cười tươi rói...Để mặc cho sự kinh ngạc của chúng tôi.Tôi ngẩn ngơ nhìn cậu.
Tía lại há hốc mồm.
Một khoảng lặng ở giữa, chẳng ai nói gì thêm.Cuối cùng tía lên tiếng.
Đánh tan cái im lặng gượng gạo.- Ủa sao lại đi bụi...?Câu hỏi có vẻ hơi riêng tư nhưng cũng đâu còn câu hỏi nào nửa.
Câu trả lời luôn rõ ràng - cậu không muốn nói tới việc của mình.- Ha ha, cũng không có gì đặc biệt cả, Ừmmmm chỉ là tía với cháu không hợp nhau nên cháu quyết định đi xa nhà vài hôm để mình bình tĩnh lại á mà.Trong lời nói nghe ra sự thành thật cũng mang theo ý cười.
Chẳng biết cậu chàng này trong đầu chứa cái gì.Không ai nói gì nửa.
Giải quyết xong cơm nước,Tía đặt đũa, hỏi tiếp vài vấn đề tán gẫu cùng cậu ta.
Hai người rất hợp cạ.Còn tôi ngồi một bên nghe cả hai Hàn huyên.
Mà cũng chẳng nhập tâm mấy.
Dù sao ngày mai tôi không cần phải chỉ bảo cậu nửa, cũng đâu cần quan tâm chi.Được một lúc.
Tôi chủ động dọn dẹp, rửa chén chừa chỗ để họ nói chuyện.Rửa chén bát xong cũng vừa lúc Khai ra về.
Tiến cậu tới cửa rồi tía liền đóng cửa, quay sang hỏi tôi:- Cậu ấy làm ruộng thế nào?- Dạ khá ổn, Khai nói cậu ấy cũng từng làm rồi.Tía nghe vậy thì xoa cằm trầm ngâm gì đó. lên tiếng:- Là một thằng nhóc ham học, lúc nãy tía có kêu thằng Khai cởi áo để xem thân hình.
Chà, không ngoài dự đoán.
Rất rắn chắc.
Rồi cười lắc đầu.- Lạ thật, rõ cơ thể không in hằn vết của nắng mưa.
Nhìn kiểu gì cũng giống con nhà thượng lưu.Chắc là con nhà giàu thật.
Nhưng kể cũng lạ mấy công tử bột như cậu ấy đa phần đều chán ghét việc làm nông.
Ai lại muốn đi làm công việc gian khổ này chứ?- Con thấy cậu ấy rất thích nói chuyện.
Nói rất nhiều.
Con chưa gặp ai như Vũ khai cả.- mày có mấy khi ra ngoài gặp ai đâu.Không gặp là vì không thấy hứng thú.Tôi lấy trên kệ gỗ ra một cuốn sách.
Ngồi trên phản bắt đầu lật đọc.
- nhưng mà thằng nhóc kia dù sao cũng khá thông minh.
Tía thích rồi đó.Tía nhìn trúng cậu rồi.Đang lật sang trang, tía đột nhiên bảo:- Mà khi nào mày lấy vợ?Tay lật sách của tôi run nhẹ, đặt sang trang tôi đồng thời ngước mắt lên nhìn.- Sao đột nhiên tía lại hỏi?- Mày quen ai chưa?
Nè, tía không tin là mày chưa quen được cô nào đâu đó.Tôi trả lời với giọng điệu hời hợt:- Tía nghĩ vậy là sao?
Nhà mình có giàu có gì đâu mà các cô lại ngó tới.
Với tía nhìn xem đó giờ con đâu có đi với cô gái nào đâu?Tía hít một hơi, môi trề, bày ra biểu cảm chả tin được.- Không phải là giàu hay không.
Vấn đề là...mày soi lại cái mặt mày đi.
Vừa cao lớn, mặt mày cũng sáng sủa, cơ thể rắn rỏi khỏe mạnh.
Không đứa con gái nào để ý mới lạ á?Như nhớ ra gì đó, mắt tía sáng lên.
Bảo:- Con Cúc nhà kế bên!Nó hay qua nhà mình mà hay mang hoa quả qua nửa.Nói đến đây còn hất cằm sang cái giỏ chứa đầy cam, táo đặt đầu tủ.Tía nhắc tôi mới nhớ, hình như là có vụ đấy thật.
Cô Cúc hay tới để biếu chút quả, mà cô cũng khàn giọng, mỗi lần nói chuyện tôi đều phải cúi sát tai xuống gần cô mới nghe rõ.Cơ mà vậy thì sao chứ?
Tôi bây giờ chưa nghĩ tới việc quen ai.- Con bé khá dễ thương mà.
Con thấy sao?
Không hợp ý à?- Con vẫn chưa nghĩ tới chuyện lấy vợ.- Lẹ đi mày, từng tuổi này tía muốn bế cháu rồi.Tôi cười cười cứ thế lảng sang chuyện ngày mai sẽ mua hoa trả lễ.
Rồi đi thẳng vô phòng ngủ, chùm chăn đọc sách luôn.
Đốt thêm cái đèn dầu."
Mà khi nào mày lấy vợ?"
" Mày quen được ai chưa?"
Những câu hỏi cứ văng vẵng suốt khiến tôi rối bời.
Ngoài mặt tôi cứ làm lơ vậy nhưng thật ra lại để tâm.
Đúng là so với bọn trai trong làng thì tôi lấy vợ hơi muộn.
Mà quen một cô gái...việc đó chẳng thể đến ấy chứ.Tôi vẫn luôn giữ một cảm giác lạ.
Hễ ai nhắc tới bạn gái hay vợ con, phản ứng trên cơ thể tôi lại chột dạ vô cùng.Tôi không giống nhưng thằng con trai khác.
Hồi trước không hiểu rõ, cứ mơ hồ mãi rồi cũng như bao thằng mới lớn, tôi mặc kệ.Cho tới lúc...
Đó là khi một cô gái nhỏ ngoài chợ vô tình cạ vào người tôi, nếu là thằng bạn chắc nó đã phản ứng luôn rồi.
Mấy thằng đấy ấy mà dễ rạo rực với cả toàn tự xử.
Nhưng khi ấy tôi như tê liệt, không có cảm giác gì.Đó là cách tôi nhận ra, bản thân hình như hơi khác với những thằng đàn ông bình thường.Nhưng chính tôi chưa rõ được cụ thể ra làm sao.Vẫn như thường lệ.
Những ngày sau đó tía dẫn dắt Vũ Khai một cách tận tụy.
Còn tôi thì vẫn ra làm ruộng như thường, sắp tới mùa thu hoạch nên khá bận rộn.
Thi thoảng lại xuống sông bắt cá.
Khai thường rất tò mò, cứ hễ thấy tôi về là lại hỏi:"mới đi đâu về á?"
Khi biết đến việc tôi bắt cá, hai mắt cậu như phát sáng, cong hết cả lên ngỏ ý muốn đi cùng.
Từ đó, tôi còn gặp cậu thêm nhiều ngày nửa.
Tôi hỏi trêu cậu đã học làm ruộng thành thạo chưa mà đòi bắt cá.
Cậu lại vỗ ngực tự tin bản thân rất khá rồi nên muốn trải nghiệm cái khác.
Thật chẳng biết làm sao mà tía tôi cũng chỉ cười mà nói tôi dạy cậu ấy bắt cá để trải nghiệm cũng được.
Tên khôn khéo này rốt cuộc đã nói gì với tía mà thành ra ông dễ dàng chấp nhận cho cậu đi thế.Từ đó, tôi còn gặp cậu rất nhiều buổi nửa.
Vì cày cuốc trông khá thạo nhưng xuống sông bắt cá thì....không ổn tí nào.Tay chân cậu lóng ngóng, tay bắt cá chẳng vững gì cả cứ bắt rồi rơi bắt rồi rơi.
Thành ra tôi phải kèm cặp rất nhiều.Lội sông tới giữa trưa, chúng tôi lên bờ thở dốc.
Tôi còn kèm theo một câu:- Cậu bắt cá tệ thật.- Có ai nói rằng cậu rất thẳng tính chưa?- Không ít người.Rồi cậu cười ha ha, ánh nắng mặt trời gắt gao chiếu xuống, làn sáng trưng góc mặt cậu.
Quơ quơ hai cái cẳng chân còn ướt nước.
Hắt hết nước lên chân tôi.Nhưng điều ấy chẳng khiến tôi để tâm.
Điều tôi để tâm là ánh mắt lại bắt ngay khoảnh khắc gương mặt cậu....cứ như một vị thần?Lúc này tôi mới để ý rõ ngũ quan của cậu.
Rất...khác lạ?Không còn từ gì khác để nói về cậu sao?- một người đàn ông.Trong những tập sách mỏng manh, tôi đã bắt gặp vô số những dòng miêu tả các nhân vật nữ vô cùng xinh đẹp, dễ thương.
Họ thường dùng chữ quyến rũ, xinh đẹp và hút mắt.
Là những cô nàng nhỏ nhắn.
Nhưng tôi chưa từng thấy người đàn ông nào được miêu tả một cách đẹp.
Khái niệm về cái đẹp của đàn ông đối với tôi chỉ đứng ở chữ cao lớn....Mà thật ra tôi không biết đó có phải đang nói tới cái đẹp không.Có lẽ cái đẹp của đàn ông chính là ngay trước mắt tôi, Vũ Khai.Sường mặt góc nghiêng gọn gàng, đôi mắt nheo lại vì cười toét lên, chiếc mũi nhỏ nhắn nhưng sống mũi khá hài hòa, không thấp tẹt như mấy thằng con trai tôi thường thấy, thêm cả.....đôi môi cong lên khi cười...bờ môi không mỏng tí nào nhưng sao Hồng vậy.Trông vài giây, tôi đứng hình trước hình thái cứ ngỡ là ánh hào quan.Thấy tôi chẳng nói gì nửa, Vũ khai quay qua, bắt gặp ánh mắt tôi.
Khiến tôi bối rối mà quay đi.Cậu hỏi sao vậy?
Sau đó nghiêng đầu nhìn tôi.Tôi xấu hổ, hỏi bừa:- Có ai từng bảo cậu đẹp chưa...Tiếng nói cành ngày càng nhỏ.Cậu nghe vậy thì cười ha hả, rồi nói:- Các cô gái thường nhìn tôi đấy, có vẻ họ rất thích tôi.
Hừm...các bác gái cũng thích làm mai cho tôi.
Nhưng tôi từ chối rồi.
Ai da ai cũng vậy cứ thấy tôi là muốn làm mai.Tôi ngồi co gối, ánh mắt chẳng biết nên đặt vào đâu, chỉ đành dựng ở một khoảng không vô định.- Tía cậu có bàn đến chuyện lấy vợ không?- Có chứ, nhiều là đằng khác.
Ông ta ấy mà, muốn có cháu rồi cơ.Vừa nói cậu vừa nhún vai rất bất đắc dĩ.Cuộc trò chuyện của chúng tôi bắt đầu kéo dài hơn.
Chúng tôi bắt đầu nói về mấy ông tía của mình.- Tía của tôi cũng vậy, tôi mới tưng đây tuổi...đối với tôi ở độ tuổi này chưa cần phải lấy vợ nhưng mà tía đã muốn bế cháu rồi.- Ông già của tôi hối thúc từ mấy năm trước rồi ấy chứ.
Haiz, đôi lúc ổng bảo: thôi cho tao đứa cháu trước cũng được.
Rồi bắt đầu hy vọng tôi làm cô nào đó dính bầu.- .......Thật là, tôi cũng không biết nên hỏi gì thêm.
Không biết nên hỏi là cậu hay đi quen gái lắm hay là cậu bao nhiêu tuổi rồi.Suy nghĩ đôi chút, tôi cảm thấy vế trước kỳ cục quá nên chọn lấy vế sau để hỏi.- Tôi ấy hả, năm nay hai tư.- Cậu lớn hơn tôi tận năm tuổi...Thì ra Vũ Khai lớn vậy rồi à.
Tôi cứ nghĩ cậu bằng tôi cơ.- vậy là cậu nên gọi anh thôi.
Nào, mau gọi anh Khai~ đi.Không muốn.
Cơ mà lễ phép quen rồi nên tâm không thích nhưng miệng thì....- Vậy anh từng hẹn hò với nhiều cô gái lắm hả?- Mới đó mà chịu gọi anh rồi?- ...- Tôi thích ngắm người đẹp.
Tôi thích nhìn các cô gái sáp tới gần mời gọi.- Các cô gái mà anh nói chui ra từ chỗ nào vậy?
Gái quê giờ tự nhiên vậy hở?Anh nhìn tôi như nhìn một đứa nhóc chưa trải sự đời.
Cười ha ha khoác vai tôi bảo:- Các cô gái bình thường rất đáng yêu, nhưng tôi chỉ thường hẹn hò với gái bán hoa.Nghe vậy tôi giật mình, nhất thời câm nín.- Chuyện này.....Dường như thấy tôi luồng cuốn tay chân anh lại muốn trêu mà nói tiếp:- Cậu có biết cảm giác ngủ với các cô như nào không?
Rất tuyệt đấy, cậu sẽ thăng hoa.Anh giở giọng ranh ma.Nhưng hiện giờ mặt tôi đã đỏ bừng rồi...dự định mở miệng nói gì đó thì:- Xem nào, đâm vào rất thoải mái nhưng kêu khá ồn, chà.Tôi chặn luôn miệng anh lại bằng hai tay.
Anh không nên nói gì nửa, thật đấy.- Được rồi! tôi không muốn nghe!Bị tôi chặn họng, lúc đầu anh có hơi bất ngờ nhưng sau thì lại há miệng cười ha ha làm như tôi đề anh ra cù lét không bằng .
Nước dãi văn hết vào tay rồi....- Anh....anh...thật là chẳng đúng đắn gì cả!- ôi ào anh ũng ỉ ói ỡn ôi à.( thôi nào anh cũng chỉ nói giỡn thôi mà)Tôi thả tay ra.
Vừa lúc mặt trời sắp lặn.
Ánh hoàng hôn đã ngẩn đầu.Anh thấy thế thì cười cười xoay lại nhìn hoàng hôn, tay chống cằm- như cái chuyện thô thiển trước đó chưa hề tồn tại mà nói:- Hồi nhỏ tôi rất thích hoàng hôn.Tôi mặt còn nóng rang không chú ý tới lời anh nói.
Chỉ biết trời sắp tối rồi.
Đành đứng dậy- Về thôi.
Anh có muốn cơm ké không?- Có, có.
Hì hì tôi nhớ tới má.
Trước má tôi cũng thường vậy á.Dạo này lúc nào anh chả trực ăn.Không hiểu sao bước chân tôi khựng lại. quay đầu nhìn sang anh.Khoảnh khắc nhìn thấy anh trong ánh hoàng hôn buôn xuống, một sự cô đơn trên bóng dáng cao cao đó.
Rồi chẳng biết nghĩ gì mà nói:- Thường nói về ăn cơm hả?- phải, ngắm hoàng hôn đã rồi kêu tôi về ăn cơm.
Còn tôi á hả, như này nè....Trước khi kịp phản ứng, anh đã xông tới, chồm lên vai tôi, tự nhiên gác cằm lên.- Cảm giác như gác lên lưng má, rất ấm áp.
Cậu có thấy vậy không?Từng câu chữ phả vào tai tôi....cảm giác ngứa ngáy truyền tới, da thịt tôi nóng lắm rồi.Lần đầu tiên trong đời, tâm tôi bị xúc động mạnh tới mức chẳng nói nên lời.
Cổ họng cứng khô.
Xúc cảm nơi lồng ngực chẳng hiểu sao mà....nhức lên một cái.Điều duy nhất tôi biết rõ là.....tôi rất ngại!
Vô cùng xấu hổ!