Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Hầu Gia Chọn Là Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
416,920
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMueeVJhkM6dG0IFpcovqwIdLFaYTjE7dWaWmCEd0FXAawxP7RMVpzG54BOLK9QAEsfrUebcmH27C3CRwd8qLK_Jw5n6sLLT0p2B6IJgdEUC71IFeGOeTOV9ish0u-IuoIEXGc4Spm4jHaNm3uXLgQP=w215-h322-s-no-gm

Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trước khi ta chào đời, mẫu thân đã định sẵn cho ta một mối hôn ước.

Đối tượng chính là con trai của người bạn khuê phòng thân thiết của bà ấy.

Trước lúc lâm chung, bà ấy vẫn luôn nhấn mạnh: Ta và Lục Vân Trì là nhân duyên trời định, bảo ta nhất định, nhất định phải gả cho hắn!

Khi ấy, ta còn ngây thơ, chẳng hiểu lời bà ấy có ý nghĩa gì.

Mãi đến mười hai năm sau, đích nữ nhà Lạc Thiện Bá, Thịnh Vô Hạ, uống say.

Nàng ta đỏ mặt, chỉ vào mũi ta, vênh váo tự đắc tuyên bố: Nàng ta là người trời xuyên không từ thế giới khác tới đây, cho dù ta và Lục Vân Trì vốn là đôi phu thê ân ái nổi danh trong sử sách, nàng ta cũng nhất định phải cướp hắn đi!

Sáng sớm hôm sau, khi trời mới vừa tờ mờ sáng.

Thư từ hôn của Lục gia đã được gửi đến tay ta.​
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 1: Chương 1



Trước khi ta chào đời, mẫu thân đã định sẵn cho ta một mối hôn ước.

Đối tượng chính là con trai của người bạn khuê phòng thân thiết của bà ấy.

Trước lúc lâm chung, bà ấy vẫn luôn nhấn mạnh: Ta và Lục Vân Trì là nhân duyên trời định, bảo ta nhất định, nhất định phải gả cho hắn!

Khi ấy, ta còn ngây thơ, chẳng hiểu lời bà ấy có ý nghĩa gì.

Mãi đến mười hai năm sau, đích nữ nhà Lạc Thiện Bá, Thịnh Vô Hạ, uống say.

Nàng ta đỏ mặt, chỉ vào mũi ta, vênh váo tự đắc tuyên bố: Nàng ta là người trời xuyên không từ thế giới khác tới đây, cho dù ta và Lục Vân Trì vốn là đôi phu thê ân ái nổi danh trong sử sách, nàng ta cũng nhất định phải cướp hắn đi!

Sáng sớm hôm sau, khi trời mới vừa tờ mờ sáng.

Thư từ hôn của Lục gia đã được gửi đến tay ta.

1

Khi Lục phu nhân đến cửa, ta đang ngồi trước cửa sổ thêu hoa, trong giỏ tre bên cạnh, mấy cái khăn tay đã thêu xong được xếp ngay ngắn thành một chồng dày.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Tiệm vải Kim thị đang cần gấp, để kịp tiến độ, ta đã suốt nửa tháng nay không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

“Tiểu thư, Lục phu nhân đến rồi, người thật sự không ra gặp bà ấy sao? Ngân Thoa bên cạnh Đại phu nhân đã đến hỏi mấy lần rồi.”

Nha hoàn Vân Thư bưng nước từ ngoài cửa bước vào, vừa giúp ta tháo chỉ, vừa thở dài, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng buồn rầu.

Nhìn là biết, từ chối nhiều lần như vậy, nàng ấy ứng phó có chút gian nan.

“Không gặp.” Ta đặt kim chỉ xuống, cầm lấy chén trà sứt một góc, ung dung nhấp một ngụm nước trắng: “Nếu lần sau còn có người đến hỏi, ngươi cứ bảo ta đã lên núi Phổ La lễ Phật, cầu phúc cho vị hôn phu đã lâu chưa về kia của ta, mong hắn có thể sớm ngày trở về.”

“A! Cái này... cái này... Tiểu thư, chẳng phải người đang há miệng nói lời bịa đặt sao?” Vân Thư trợn to mắt, khóe miệng giật giật một cái: “Nhưng mà Lục phu nhân này cũng thật thú vị, đã muốn gặp tiểu thư, tiểu thư không đi, bà ấy cũng không chịu đến.”

“Dù sao cũng phải giữ thể diện, cho dù là từ hôn, Lục gia bọn họ cũng phải tỏ ra cao cao tại thượng.” Ta đặt chén trà trong tay xuống, chậm rãi tiếp tục thêu hình bướm xuyên mẫu đơn lên khăn lụa: “Cho nên, nói lời bịa đặt thì sao chứ? Có một số việc, nói rõ ra rồi sẽ chẳng tốt cho ai cả."

“Không cần sợ, bây giờ người phải sốt ruột là Lục gia. Ta đã chờ được bao nhiêu năm như vậy, cũng không ngại đợi thêm mấy ngày nữa. Lục gia vừa muốn thể diện vừa muốn lợi ích, lại còn muốn ta chủ động đưa ra ý từ hôn, đâu có chuyện tốt như vậy.”

“Giang gia chúng ta dù bây giờ có sa sút cũng không thể để mặc người khác tùy ý sỉ nhục, muốn nói gì thì nói.”

“Dù thế nào, ít nhất... ít nhất cũng phải để bọn họ trả hết món nợ năm xưa đã thiếu mẫu thân ta.”

“Tiểu thư, người thật sự chỉ vì muốn đòi nợ thôi sao?”

“Gì cơ?”

Vân Thư liếc nhìn ta một cái, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp: “Tiểu thư, nô tỳ hỏi người một chuyện, người nhất định phải trả lời thật lòng.”

“Chuyện gì?”

Nàng ấy hít sâu một hơi, như thể đang gom góp hết dũng khí nhưng khi mở miệng, giọng nói lại nhẹ nhàng như sợ ta là một con búp bê sứ mong manh, chỉ chạm nhẹ cũng vỡ nát.

“Tiểu thư, người có muốn gả cho Hầu gia không?”

Muốn gả không?

Ta ngây ngẩn cả người, cây kim trong tay đột nhiên dừng giữa không trung, đảo mắt nhìn quanh một vòng căn phòng khuê nữ ngoài những đồ dùng cần thiết như giường, bàn ghế, tủ ra thì gần như chẳng có gì cả, ta nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Có muốn gả hay không?

Mười mấy năm rồi, nàng ấy là người đầu tiên hỏi ta câu này.

Trước khi ta ra đời, mẫu thân đã định sẵn cho ta một mối hôn ước.

Đối tượng chính là con trai của người bạn khuê phòng thân thiết của bà ấy, trưởng tử của Văn Tín Hầu, Lục Vân Trì.

Bây giờ Lục Vân Trì là quyền thần tâm phúc được Bệ hạ tín nhiệm nhất, văn có thể trị quốc, tại Kim điện thao thao bất tuyệt, võ có thể bình định thiên hạ, lên ngựa là tướng quân, am hiểu phong hoa tuyết nguyệt, làm thơ đối câu, cũng thông hiểu nhân tình thế thái, nắm rõ giá lương thực.

Còn về dung mạo, hắn lại càng tuấn mỹ, là người hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nam của kinh thành.

Một nam nhân như vậy lại là vị hôn phu của ta.

Ở trong kinh thành có bao nhiêu người ghen tỵ với vận may của ta thì cũng có bấy nhiêu người tiếc nuối cho Lục Vân Trì.

Bởi vì người hắn sắp cưới là ta, một người gia đạo sa sút, lại còn là nữ nhân xấu xí.

Mười tuổi, mẫu thân qua đời.

Ta đau buồn khôn xiết, bệnh một trận không dậy nổi, sau khi khỏi bệnh, trên má phải của ta xuất hiện một vết bớt đỏ rất lớn.

Danh y khắp kinh thành đã tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể chữa khỏi.

Cho dù cho ngũ quan của ta có tinh xảo đến đâu thì rốt cuộc ngọc bích cũng đã có tì vết.

Từ ngày ấy trở đi, ta trở thành trò cười của cả kinh thành, để không hù dọa người khác, dưới sự chỉ đạo của kế mẫu, ta ít khi ra ngoài, mỗi lần xuất hành đều phải che mặt bằng lụa mỏng.

Hồi nhỏ, ta còn cảm thấy xấu hổ khi bị người khác nhìn ta với ánh mắt cười nhạo và thương hại nhưng giờ đây, ta đã sớm trở nên chai sạn.

Từ mười sáu tuổi đến nay đã hai mươi hai, Lục gia vẫn chậm chạp chưa có động tĩnh gì về hôn sự, còn ta thì thành cô nương “già” xa gần nghe tiếng, mãi không gả được.

Hôn sự của ta và Lục Vân Trì cũng trở thành đề tài bàn tán ưa thích của dân chúng trong kinh thành, thậm chí có kẻ rảnh rỗi còn mở sòng bạc cá cược xem bao giờ Lục Vân Trì mới chịu đến cửa cưới ta.
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 2: Chương 2



Về sau, dù Lục gia có ra tay trấn áp nhưng ý định mà Lục gia chưa bao giờ công khai lại âm thầm truyền ra ngoài.

Đầu năm nay, Lục Vân Trì phụng mệnh Bệ hạ, xuống phía Nam điều tra thuế muối.

Chỉ trong vòng hơn nửa năm ngắn ngủi, từ tầng đáy xã hội là dân khai thác muối, cho đến Học sĩ trong nội các, hắn đã phanh phui ra một chuỗi lợi ích đen tối nghe thôi đã rợn cả người, số tiền tham ô lên đến mấy trăm vạn lượng bạc trắng.

Bệ hạ nổi trận lôi đình, từ kinh thành đến mười sáu châu phía Nam, không biết bao nhiêu cái đầu đã rơi xuống.

Pháp trường Thái Thị Khẩu liên tiếp nửa tháng tràn ngập m.á.u tươi chưa từng khô cạn, khắp nơi lo lắng bất an, ngay đến cả những kẻ hoành hành ngang ngược nhất cũng không dám làm càn.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Mà trong chuyện này, ngoài Lục Vân Trì ra, nghe nói còn có một vị cô nương trẻ tuổi đi theo bên cạnh hắn đóng vai trò vô cùng quan trọng.

Nàng ta vô tình rơi xuống sông, được Lục Vân Trì cứu lên.

Nàng ta là đích thứ nữ của Lạc Thiện Bá, Thịnh Vô Hạ.

Cả kinh thành bàn tán xôn xao.

Vì vậy, trước khi Lục Vân Trì hồi kinh, Lục gia đã năm lần bảy lượt phái người đến cửa, công khai lẫn ngấm ngầm truyền đạt ý định muốn từ hôn.

Muốn gả không?

Ta không biết.

Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không hiểu vì sao trước lúc mẫu thân lâm chung, bà ấy lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, một mực nhắc đến nhân duyên trời ban, nhất định bắt ta phải gả cho hắn. Rốt cuộc, bà ấy có ý gì?

Giang gia sớm đã không còn là Giang gia năm xưa. Vinh quang một nhà có ba Học sĩ khai quốc đã sớm bị quét sạch, đến nay trong nhà thậm chí còn không tìm nổi một quan viên từ lục phẩm trở lên.

Còn về phụ thân của ta, từ sau khi phân gia lại càng đắm chìm trong son phấn, tửu sắc, rượu thịt hưởng lạc, tiêu tán hết tài sản trong nhà, đầu tiên là ruộng đất, sau là cửa hàng, rồi đến cả nô bộc, cho tới bây giờ ngoài tòa trạch viện ba gian này của Giang gia, vì trở ngại lễ pháp mà không thể bán đi thì chỉ còn sót lại mấy mẫu ruộng khô cằn ở ngoại thành.

Vị công tử tài hoa, phong nhã, nổi danh tứ phương năm đó, cuối cùng trở thành kẻ nát rượu mà người người cười nhạo, một giấc chiêm bao qua đi, rơi xuống hồ nước mà mất mạng.

Kế mẫu thì vô cùng may mắn vì đã sớm cầu xin thư hòa ly, mang theo con cái quay về nhà ngoại

Chỉ còn lại ta, dùng chút gia sản ít ỏi còn sót lại trong nhà, cộng với một ít trợ cấp từ Đại bá phụ và Nhị bá phụ, lo liệu một tang sự đơn giản cho phụ thân.

Một cỗ quan tài mỏng manh, có vài người khiêng đến ngoại ô chôn cất vào phần mộ tổ tiên, coi như xong chuyện.

Ta là đại tiểu thư đích xuất của chi tam phòng Giang gia vậy mà đến bây giờ, bên cạnh ta chỉ còn lại một mình Vân Thư, tất cả những công việc giặt giũ, nấu nướng đều phải tự mình làm, thậm chí còn phải nhận công việc thêu thùa bên ngoài để kiếm sống.

Một người như ta, một tam phòng Giang gia như thế này.

Lục gia không muốn kết thân, cũng là lẽ thường tình.

Thấy ta mãi không lên tiếng, Vân Thư không nhịn được mà vươn tay vỗ nhẹ lên cánh tay của ta.

“Tiểu thư.”

“Ừ.”

Ta khép mắt lại, thở dài một hơi: “Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa. Mọi thứ chờ Lục Vân Trì trở về rồi lại nói.”

“Chia chỉ đi, đơn hàng này của tiệm vải Kim Thị đang cần gấp, thêu xong rồi còn phải làm màn thêu lớn nữa.”

Thấy ta không muốn nói thêm, Vân Thư cũng không ép buộc, chỉ nặng nề thở dài, cúi đầu xuống, cam chịu tiếp tục chia chỉ.

2

Ngày Lục Vân Trì từ phương Nam trở về, ta đang đội mũ sa che mặt, giao hàng tại tiệm vải Kim Thị.

Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

Lục Vân Trì cưỡi trên lưng một con ngựa cao lớn, trên người khoác trường bào gấm màu xanh nhạt, đầu đội ngọc quan, từ đầu bên kia cửa tiệm chậm rãi tiến tới. Phía sau hắn còn có mấy cỗ xe ngựa trang trí cầu kỳ, khiến không ít thiếu nữ xu@n tình dào dạt hai má đỏ bừng, che khăn tay cười trộm, ánh mắt không tự chủ mà hướng về phía ấy.

Hắn gầy đi không ít, da dẻ cũng đen sạm hơn, rõ ràng là đã chịu không ít khổ cực khi xuống phương Nam.

Rèm trên chiếc xe ngựa đầu tiên đột nhiên được vén lên một góc, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp động lòng. Thiếu nữ khẽ mỉm cười, tò mò nhìn ngắm bốn phía xung quanh, dường như chợt phát hiện ra điều gì đó thú vị, đôi mắt sáng rực lên, thành thục gọi một tiếng về phía trước xe.

“Vân Trì ca ca.”

Nghe thấy tiếng gọi, Lục Vân Trì liền giảm tốc độ ngựa lại.

Thiếu nữ mắt sáng rực, hai tay bám chặt vào khung cửa sổ xe ngựa, chu môi chỉ về phía sạp hàng bán đồ chơi làm bằng đường đang dần xa.

Lục Vân Trì thở dài, có vẻ bất đắc dĩ, rồi quay đầu ngựa lại. Một lát sau, hắn quay trở lại, tay cầm một que kẹo đường hình Hằng Nga bay lên cung trăng, đưa vào trong xe.

Thiếu nữ cầm lấy đồ chơi làm bằng đường, vui vẻ cười đến đôi mắt cong lên.

Trên mặt Lục Vân Trì hiện lên vẻ cưng chiều.

Trong ấn tượng của ta, hắn chưa bao giờ là người có tính tình ôn hòa, thậm chí còn khá nghiêm túc, ăn nói có ý tứ nhưng giờ khắc này lại biểu lộ sự dịu dàng hiếm thấy trong suốt nhiều năm qua.

Có lẽ đây chính là thích, đối mặt với người trong lòng mình nũng nịu, cho dù có là người lạnh lùng vô tình đến đâu trong lòng cũng phải mềm nhũn.

“Tiểu thư.” Giọng Vân Thư có chút căng thẳng, nhỏ tiếng gọi ta.
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 3: Chương 3



Ta thu lại ánh mắt, nhận lấy bạc mà hỏa kế tiệm vải đưa, bàn bạc xong thời gian giao hàng tiếp theo với chủ tiệm, rồi cùng Vân Thư đi ra ngoài.

Vừa ra đến cửa chính, ta đụng phải Lục Vân Trì cưỡi ngựa đi ngang qua ngay trước mặt ta.

Hoả kế tiễn ta ra tận cửa, trên mặt không giấu nổi vẻ thương hại.

Trên đường đi, Vân Thư tỏ ra vô cùng căng thẳng, gương mặt đầy do dự, giống như đang vắt óc suy nghĩ xem nên an ủi ta thế nào nhưng cuối cùng nhẫn nhịn hồi lâu cũng chỉ có thể thốt ra một câu.

“Tiểu thư, người không sao chứ?”

Thế nhưng thực tế là khi nhìn thấy cảnh tượng hôm nay, ta lại bình tĩnh hơn bản thân tưởng tượng rất nhiều.

Có lẽ là vì bao nhiêu năm qua ta đã sớm mài mòn hết tất cả mong chờ, cũng bởi vì tình cảnh trong nhà như vậy, khiến cho ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ gả vào đó.

Mà hắn thích người khác dường như cũng là chuyện đương nhiên.

Dù sao... giữa ta và hắn vốn cũng chẳng có tình cảm gì.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta ngẩng đầu, giọng điệu bình thản: “Không sao, Vân Thư.”

“Tiểu thư, người không để tâm sao?”

“Để tâm cái gì? Ta đâu phải hôm nay mới biết chuyện này.” Ta khẽ cười một tiếng, giơ tay chỉ về tửu lâu cách đó không xa, tự giễu: “Lục hầu gia anh hùng cứu mỹ nhân, đích thứ nữ của Lạc Thiện Bá, cùng nhau ở Tô Châu bày mưu tính kế đấu với tham quan, đến cả người kể chuyện cũng đã kể đi kể lại mấy lần rồi. Chỉ sợ người cả kinh thành đều đang đợi hai nhà kết thành lương duyên.”

“Giang gia đã không còn là Giang gia ngày trước, ta cũng chẳng so đo được. Ta chưa từng có lỗi với Lục gia, nếu bọn họ không cảm thấy mất mặt, ta còn có gì để bận tâm?”

“Chúng ta cứ sống cuộc sống của mình, những chuyện khác đến lúc đó lại nói.”

“Trong nhà hết gạo rồi, chúng ta đi mua thêm chút gạo, mua thêm ít thịt nữa. Vân Thư, chẳng phải ngươi thích ăn cá sao? Chọn thêm mấy con, ăn không hết thì chúng ta nuôi trong chậu.”

“Dạ, được ạ.” Vân Thư thấy ta không sao, khuôn mặt căng thẳng của nàng ấy cuối cùng cũng thả lỏng, ôm chặt lấy cánh tay ta, vui vẻ nói.

“Tiểu thư, ta muốn ăn cá kho tàu.”

“Được.”

...

Chỉ là ta không để tâm, không có nghĩa là người bên ngoài cũng không thèm để ý.

Trên phố, sự thân mật giữa Lục Vân Trì và Thịnh Vô Hạ đã sớm rơi vào mắt những kẻ có lòng.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Phía đông Giang phủ, tiểu viện hẻo lánh nơi ta ở đón tiếp một nhóm khách đặc biệt.

Dẫn đầu là Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu theo sát phía sau, còn có một nhóm nha hoàn ôm đầy lễ vật đi theo sau lưng.

Giang gia đã chia nhà từ lâu, mắc dù bề ngoài vẫn sống chung trong cùng một phủ nhưng các viện lạc sớm đã đóng chặt cửa, ít khi lui tới. Lần gần đây nhất ta gặp hai vị bá mẫu này, cũng là vào dịp lễ tết, chào hỏi qua loa vài câu khách sáo mà thôi.

“Uyển Thanh, con đây là...”

Nhị bá mẫu trợn to mắt, nhìn chằm chằm con d.a.o phay trên tay ta, hồi lâu không thể thốt nên lời.

“Không có gì, g.i.ế.c cá thôi, Nhị bá mẫu.”

Ta thấy có người đến, khẽ mỉm cười, lau nước trên tay, ném con cá vẫn đang giãy dụa trở lại trong thùng gỗ, sau đó cúi người hành lễ, rồi quay đầu gọi vào trong bếp một tiếng.

“Vân Thư, có khách tới, pha trà.”

“Dạ, tiểu thư.”

“Đều là người nhà cả, không cần khách sáo như vậy.”

Đại bá mẫu liếc mắt nhìn qua viện nhỏ đơn sơ này, ngoài mặt vẫn cười hiền hòa nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ chán ghét và cảm thán.

“Hai vị bá mẫu là quý khách, chút lễ tiết này vẫn phải có. Nếu hai bá mẫu không chê viện nhỏ của Uyển Thanh đơn sơ, xin mời vào trong ngồi.”

Ta đặt d.a.o phay xuống, đưa tay mời hai người đi vào trong nhà.

Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu khẽ gật đầu, nhấc chân bước vào trong phòng, đi theo phía sau bọn họ là một nhóm nha hoàn vác theo gạo, vải vóc. Trong số đó, có mấy người lần đầu tiên gặp ta, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Ta thản nhiên cười, khi bước vào trong phòng, tiện tay đeo lên lớp lụa trắng che đi vết đỏ trên mặt.

Nước nóng đã có sẵn nhưng trà thì chỉ là loại trà thô mua ở ngoài chợ, một đồng tiền nửa cân.

Ngay cả chén trà tốt cũng chẳng còn được mấy cái.

Vì phải trả nợ rượu mà phụ thân ta thiếu, ta đã bán hết những gì có thể bán ở trong nhà.

Còn sót lại những thứ này, cũng là do lúc trước, khi ta không để ý, Vân Thư thấy không đành lòng mà giấu diếm ta lén cất ở góc tường.

Có thể nhìn ra được, Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu rất chê bai, môi vừa chạm chén trà đã lập tức đặt xuống.

Nghĩ lại cũng đúng thôi, tiêu tán gia sản đến mức này, sợ rằng cũng chỉ có phụ thân ta mới làm được thôi.

Đại bá phụ và Nhị bá phụ mặc dù cũng có mấy lần sa cơ thất bại nhưng vẫn còn chút gia sản tổ tiên để lại, cuộc sống cũng coi như tạm ổn, lại càng không cần phải nói còn có Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu mang theo của hồi môn khi xuất giá.

Mẫu thân của ta chỉ là thứ nữ, của hồi môn tuy không phong phú nhưng rất có đầu óc kinh doanh, tích góp được không ít.

Chỉ là bà ấy chẳng để lại gì cho ta, tất cả đều dốc hết ra giúp đỡ Lục gia lúc đó đang sa sút.

Nhưng đến khi mẫu thân của Lục Vân Trì qua đời, Lục gia lại dường như quên hết tất cả những chuyện này.

“Hôm nay Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu đến đây, không biết là có chuyện gì?”

Bọn họ không uống trà này, ta uống.

Ta nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

“Cũng không có chuyện gì to tát, chẳng qua sắp đến Đoan Ngọ, lâu rồi không gặp nên đến ghé thăm con một chút."
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 4: Chương 4



Đại bá mẫu mỉm cười, liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh, nàng ta liền nâng những món lễ vật mang theo lên.

Vài cuộn gấm vóc, mấy hộp điểm tâm cùng thêm chút gạo, mì, thịt cùng vài thứ nhu yếu phẩm khác, không phải vật quý giá nhưng lại rất thực tế

Ta nhìn thoáng qua, mỉm cười: “Đa tạ Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu.”

Vân Thư cũng cười, nhanh nhẹn bước lên chỉ dẫn đám nha hoàn kia sắp xếp, cái nào cần đưa vào bếp thì đưa vào bếp, cái nào cần cất vào tủ thì cất vào tủ.

Người đến không có ý tốt.

Ta đại khái cũng đoán được mục đích của bọn họ đến đây là để làm gì nhưng nếu bọn họ không nói ra, ta cũng vui vẻ giả vờ hồ đồ, cứ thế trò chuyện phiếm một lúc lâu.

Cuối cùng Đại bá mẫu có vẻ đã không thể ngồi yên, nhướng mày một cái, liếc mắt ra hiệu cho Nhị bá mẫu.

Nhị bá mẫu khẽ giật giật khóe môi, có thể nhìn ra được bà ta có chút không vui nhưng dưới ánh mắt ép buộc của Đại bá mẫu, cuối cùng cũng mở lời:

“Uyển Thanh à, bây giờ tuổi tác con cũng không còn nhỏ nữa, còn định tiếp tục chờ Lục gia sao?”

3

“Nhị bá mẫu nói gì vậy? Hôn nhân là do phụ mẫu định đoạt, mai mối làm chủ. Mặc dù phụ mẫu của Uyển Thanh đều đã qua đời nhưng hôn sự này từ lâu đã được định sẵn, có lý nào lại thay đổi?"

“Lục Hầu gia kia căn bản không thích con. Chuyện của hắn và đích thứ nữ của Lạc Thiện Bá, con chưa từng nghe người khác nói sao?”

“Thịnh tiểu thư sao? Cũng có nghe qua đôi chút.” Ta mỉm cười, lại lần nữa nâng chén trà lên.

“Vậy mà con vẫn còn...”

Nhị bá mẫu nhìn có vẻ hơi sốt ruột nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Đại bá mẫu ấn xuống. Một ánh mắt quét qua, tất cả người hầu trong phòng đều lui ra ngoài.

Nhìn cảnh này, ta chỉ cảm thấy buồn cười.

Người ở đây, chỉ cần có mắt có tai, không điếc không câm, ai mà không đoán được tiếp theo bọn họ sắp nói gì?

Trước đó vài ngày, Lục gia năm lần bảy lượt sai người đến cửa, thậm chí Lục phu nhân cũng đích thân ghé thăm, chẳng phải chuyện gì bí mật. Cần gì phải khổ sở làm chuyện bịt tai trộm chuông này?

*Bịt tai trộm chuông: mang ý nghĩa chỉ việc làm điều gì đó mà không muốn đối mặt với sự thật hoặc cố tình không nghe, không nhìn thấy những điều rõ ràng, hiển nhiên.

Chờ khi người hầu đã ra ngoài hết, Đại bá mẫu nhẹ ho hai tiếng, mở miệng tận tình khuyên nhủ:

“Uyển Thanh, Nhị bá mẫu của con tính tình nóng vội nhưng không có ý xấu. Bà ấy nói vậy cũng là vì muốn tốt cho con. Bây giờ con đã biết rõ chuyện này, vậy chúng ta cũng không vòng vo với con nữa.”

“Hôn sự giữa con và Lục Hầu gia đã được định sẵn từ khi còn trong bụng mẫu thân. Bây giờ con đã hai mươi hai tuổi, lẽ ra đã sớm gả vào cửa nhà hắn. Thế nhưng, bao nhiêu năm qua, Lục gia vẫn chậm chạp không có động tĩnh gì. Con là đứa trẻ thông minh, lẽ nào lại không nhìn thấu?”

“Lời này vốn không nên để người làm bá mẫu như ta nói ra nhưng cho dù con có thật sự gả vào Lục gia nhưng từ trên xuống dưới Lục gia có mấy ai thật lòng coi trọng con? Trên thì không được bà bà yêu thương, dưới không được phu quân sủng ái. Mà tình cảnh hiện nay của Giang gia chúng ta sợ là chẳng lọt nổi vào mắt Lục gia. Đến lúc đó, ai có thể giúp con đây? Con người không thể chỉ nhìn ánh hào quang rực rỡ bên ngoài, mà còn phải xem...”

Đại bá mẫu vô thức nâng chén trà lên, còn chưa kịp nói hết câu, ta đã thẳng thắn ngắt lời bà ta:

“Lục phu nhân rốt cuộc đã hứa cho Đại bá mẫu lợi lộc gì, mà Đại bá mẫu lại tận tâm tận lực như vậy?”

“Đứa nhỏ này thật là, con nói gì thế? Chúng ta đều là vì muốn tốt cho con thôi!”

Có lẽ lời ta nói quá mức thẳng thắn, sắc mặt Đại bá mẫu có chút không vui, đôi mày nhíu lại thật chặt.

Ta nâng chén trà, chậm rãi uống một ngụm: “Đa tạ ý tốt của Đại bá mẫu. Những năm qua Uyển Thanh ta đã quen sống tự tại một mình, trong lòng tự có tính toán, không cần phiền đến Đại bá mẫu nhọc lòng quan tâm.”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Đứa trẻ này!” Đại bá mẫu lắc đầu thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra chút thương hại: “Có phải trong lòng con vẫn còn oán trách bá mẫu không? Những năm qua con sống khổ cực, chúng ta đúng là không đủ quan tâm tới con. Con có oán giận cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Uyển Thanh à, cho dù như vậy, con cũng không thể lấy tương lai của mình ra đánh cược.”

“Lục gia là kiểu người như thế nào, con cũng hiểu rõ mà. Hôn nhân của nữ nhi chẳng khác nào lần thứ hai đầu thai. Nếu lựa chọn sai, một khi rơi vào đó rồi, sẽ không có cơ hội xoay chuyển, đừng vì tức giận mà mạo hiểm lúc này.”

Bà ta nói rồi còn ân cần kéo tay ta, nhẹ nhàng vỗ về.

“Đại bá mẫu nói gì vậy? Sinh thành nuôi dưỡng là bổn phận của phụ mẫu, ngoài phụ mẫu thân sinh ra, không ai có trách nhiệm với Uyển Thanh, Uyển Thanh cũng không có lý do để oán hận.”

“Đại bá mẫu thật sự đã lo lắng quá rồi, sự quan tâm của người, Uyển Thanh vô cùng cảm kích.”

“Đứa trẻ này sao lại khách sáo như vậy..."
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 5: Chương 5



Đại bá mẫu còn chưa nói hết câu thì nhị bá mẫu ngồi bên cạnh với vẻ mặt đầy sốt ruột đã không thể ngồi yên được nữa:

“Ôi trời ơi, đại tẩu, sao người còn ở đây vòng vo với nàng ấy làm gì? Chi bằng nói thẳng một lần cho rõ ràng.”

“Uyển Thanh à, Lục gia đã sai người đến, kiên quyết nói muốn từ hôn với con nhưng hy vọng do con chủ động đề xuất.”

“Đương nhiên việc này là do bọn họ sai trước, vì vậy để bù đắp cho con, bọn họ hứa chỉ cần con đồng ý, sẽ cho con tám trăm mẫu ruộng tốt ở Kim Hồ Trang phía bắc ngoại thành, cộng thêm năm gian cửa hàng ở trên đường Chính Nam Nhai, cùng năm ngàn lượng bạc trắng, đảm bảo cả đời này sẽ không phải lo cơm áo gạo tiền nữa.”

“Uyển Thanh, nhị bá mẫu nói thật với con, với tình cảnh hiện tại của con, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sau này sẽ chẳng còn cơ hội nào tốt như vậy nữa đâu. Việc Lục gia muốn từ hôn đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi. Nhân lúc này còn có thể nhận được chút bồi thường thì cứ nhận đi, mấy năm qua con đã sống khổ sở lắm rồi. Cả Đông viện rộng lớn như vậy mà ngoài Vân Thư bên cạnh ra thì bên cạnh con không có một người nào cả.”

“Bây giờ chỉ cần con chủ động đề nghị từ hôn, có trong tay tiền bạc, cửa hàng, ruộng đất thì cho dù con có muốn sống thế nào cũng không ai ép buộc được. Cần gì phải nhất quyết vào Hầu phủ đó để chịu cảnh nhìn sắc mặt người khác mà sống?"

Đại bá mẫu khẽ giật khóe miệng một cái, cho dù làm tẩu tử bao nhiêu năm, bà ta vẫn chưa thể quen được với tính cách quá thẳng thắn, bộc trực của Nhị bá mẫu.

Đại bá mẫu ho nhẹ hai tiếng, tiếp lời Nhị bá mẫu: “Lời nói có hơi thô nhưng lý lẽ thì không sai chút nào.”

“Uyển Thanh à, cuộc đời của nữ nhân chúng ta không rộng lớn, thênh thang như nam nhân, vậy nên lựa chọn càng phải cẩn trọng. Ta tin rằng kể cả mẫu thân con có còn sống, trong hoàn cảnh này bà ấy cũng sẽ đồng ý để con từ hôn thôi. Không cần thiết vì một phút bồng bột mà làm lỡ cả đời. Cái gì nắm được trong tay mới là của mình. Đại bá mẫu thừa nhận trong chuyện này ta cũng có chút tư lợi nhưng đây thực sự là lựa chọn tốt nhất cho con.”

Lựa chọn tốt nhất sao?

Ai nói là lựa chọn tốt nhất?

Trong lòng ta lạnh lùng cười nhạo nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, chỉ khẽ cúi đầu, im lặng một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên: “Những lời Đại bá mẫu nói, Uyển Thanh đều hiểu, yêu cầu của Lục phu nhân, con cũng không phải không thể đáp ứng.”

“Chỉ là con có một yêu cầu, con muốn Lục Vân Trì tự mình đến đây, ở ngay trước mặt hắn, con sẽ trực tiếp tuyên bố hủy hôn.”

“ÔI! Con cần gì phải làm như vậy? Đây chẳng phải là tự chuốc lấy nhục sao? Uyển Thanh à, giữa con và Lục Vân Trì ngoài hôn ước từ nhỏ ra thì chẳng có gì liên quan đến nhau, lại không phải tình yêu đôi bên, làm như vậy có ích gì?” Nhị bá mẫu kinh ngạc kêu lên.

Ta không nhìn bà ta, chỉ quay sang nhìn Đại bá mẫu ở phía bên kia: “Làm phiền Đại bá mẫu chuyển lời này cho Lục phu nhân, yêu cầu của Uyển Thanh cũng không có gì quá đáng, cũng không phải là chuyện khiến người khác phải khó xử. Là hôn thê của hắn bao nhiêu năm, ở kinh thành con cũng đã bị người ta chế giễu bấy nhiêu năm rồi."

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Nói đến đây, ta không nhịn được mà bật cười:

“Uyển Thanh không cầu xin gì khác, chỉ cầu một sự an tâm thoải mái. Chỉ muốn gặp mặt một lần mà thôi. Nếu như không được, Uyển Thanh sẽ ngồi ở nhà chờ Lục gia gửi thư từ hôn đến.”

“Ôi... cái này...” Đại bá mẫu có vẻ hơi khó xử nhưng nhìn vào sự kiên định của ta, cuối cùng bà ta cũng thở dài, không nói thêm gì nữa: “Vậy được, ta sẽ chuyển lời của con cho Lục gia, còn có từ hay không thì phải xem bọn họ thôi.”

“Làm phiền Đại bá mẫu.” Ta khẽ mỉm cười, đứng dậy: “Nếu không còn chuyện gì khác, mời hai vị bá mẫu về đi, trong nhà chỉ có cơm rau dưa, sợ không thể tiếp đãi chu đáo, xin thứ cho Uyển Thanh sơ sài, Vân Thư tiễn khách.”

Ta nói xong, không đợi bọn họ đứng lên, liền gọi to một tiếng ra ngoài cửa.

Ân Thư đang đứng đợi bên ngoài cửa vội vàng bước vào, mỉm cười nói: “Hai vị phu nhân, xin mời.”

Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu liếc nhau một cái, rồi đứng dậy rời đi.

Sau khi tiễn người đi rồi, Vân Thư vội vàng quay lại: “Tiểu thư, mấy người Đại phu nhân và Nhị phu nhân đã nói gì với người vậy?”

Ta liếc nhìn nàng ấy một cái, khó chịu, rồi kể lại vắn tắt những gì đã xảy ra, khi nhắc đến đất đai, cửa hàng và bạc, ánh mắt của người đối diện rõ ràng đã sáng lên.

“Vậy là tiểu thư thật sự chuẩn bị hủy hôn sao?”

“Huỷ thì chắc chắn phải hủy nhưng tuyệt đối không thể làm theo tất cả những gì bọn họ muốn.” Ta đưa tay định uống nước, nhưng vừa đưa tới bên miệng, lại phát hiện ly nước đã trống không, đành phải đặt xuống.

“Tiểu thư sao lại nhất định phải gặp Lục Vân Trì một lần vậy?”

“Sao phải gặp à? Đương nhiên là để đòi nợ rồi!”

4

Ta không đợi được người Lục gia, lại nhận được thiệp mời thưởng hoa từ Tam tiểu thư phủ Học sĩ gửi tới.

Từ sau khi Giang gia suy bại, ta đã rất lâu không tham gia những kiểu yến hội như thế này. Nghe nói lần thưởng hoa này, đích thứ nữ của Lạc Thiện Bá, Thịnh Vô Hạ, cũng sẽ có mặt.
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 6: Chương 6



Thịnh gia vốn là thương hộ giàu có buôn bán tơ lụa ở phương Nam, nhờ có công phò tà Hoàng đế mà được phong làm Lạc Thiện Bá. Đến nay đã trải qua bốn đời Hoàng đế, tuy có dấu hiệu suy thoái nhưng nhờ bản tính trung thực, nến vẫn đứng vững không đổ đến hôm nay.

Hiện giờ, Lạc Thiện Bá đi theo sau Tam hoàng tử, có vẻ lại sắp một lần nữa phất lên, thậm chí đã chuyển về kinh thành.

Nhiều năm trước, khi Giang gia vẫn còn là danh môn có ba Học sĩ, hai nhà từng làm thông gia, nếu tính theo bối phận, Thịnh Vô Hạ đáng lẽ phải gọi ta một tiếng biểu tỷ.

Ta thực sự có mấy phần tò mò đối với nàng ta.

Dù Thịnh gia nhiều năm sống ở tổ trạch phương Nam nhưng trong tiệc mừng thọ của tổ mẫu, ta cũng đã từng gặp qua nàng ta một lần. Khi đó nàng ta vẫn còn nhỏ, trong ấn tượng của ta chỉ là một tiểu cô nương rụt rè, nép sau váy tỷ tỷ, tính tình vô cùng nhút nhát.

Ai mà ngờ được, bây giờ nàng ta lại có thể làm ra những chuyện kinh thế hãi tục đến như vậy, nữ giả nam trang đi theo bên cạnh Lục Vân Trì, khuấy đảo quan trường tới long trời lở đất.

Mà tất cả chuyện này đều bắt đầu từ lần nàng ta bị rơi xuống nước kia.

Sau đó, dù Thịnh gia cùng Lục Vân Trì ra sức phủ nhận với người khác chuyện Thịnh Vô Hạ nữ giả nam trang nhưng lời đồn bên ngoài vẫn không ngừng lan rộng.

Nói thật, ta rất bội phục đối với những gì nàng ta làm.

Ở triều đại này, nơi mà nam nhân tôn quý, tam cương ngũ thường, thế tục lễ pháp là tối thượng, hành động chấn động thế gian như vậy, thậm chí có thể sánh ngang với Hoàng hậu Minh Đức, người từng cùng Hạ Thái Tổ gây dựng giang sơn.

Nhưng Hoàng hậu Minh Đức chỉ có một, Hạ Thái Tổ cũng chỉ có một.

“Tiểu thư, chúng ta có đi không?”

Vân Thư cầm tấm thiệp hoa mẫu đơn tinh xảo, khẽ đung đưa trước mặt ta.

“Đi chứ, người ta đã mời, tại sao lại không đi?”

“Nhưng mà... Tiểu thư, người mặc gì bây giờ?”

Vân Thư mím môi, nhìn quanh căn phòng trống trải một vòng, vẻ mặt có chút khó xử.

“Yến hội phủ Đại học sĩ, hôm đó đến không phải thiên kim thế gia thì cũng là quý nữ nhà quan lớn. Số vải vóc mà Đại phu nhân mới đưa tới còn chưa kịp cầm nóng tay, đã bị tiểu thư đem đi đổi lấy tiền, gửi cho đám trẻ mồ côi ở Tích Thiện Đường bên ngoài thành rồi.”

“Nhà chúng ta lấy đâu ra ngân lượng để sắm sửa trang phục đây?”

“Không cần sắm sửa, chẳng phải năm ngoái ta có làm một bộ váy vải bông mịn sao? Ta mặc bộ đó là được rồi.”

“Nhưng như vậy quá...”

“Quá mức thảm hại.” Ta thở dài, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Vân Thư: “Tình cảnh nhà chúng ta thế nào, có ai trong kinh thành mà không biết, việc gì phải gắng gượng tỏ vẻ, khiến cho người ta chê cười?”

Ta sờ lên vết bớt đỏ trên mặt, cười khổ nói: “Về phần những lời mỉa mai, bao năm qua, chẳng lẽ ta nghe còn chưa đủ sao?”

“Tiểu thư...” Vân Thư thở dài: “Nếu không có vết bớt đỏ này, có lẽ tiểu thư cũng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, làm gì có chuyện của nữ nhi Lễ bộ Thượng thư chứ.”

“Đáng tiếc là không có nếu như. Nhưng đổi góc độ khác mà suy nghĩ, nếu không có vết bớt đỏ này, chỉ có hai người chúng ta sống trong một căn viện trống trải, ai biết sẽ rước thêm bao nhiêu rắc rối, làm sao có thể sống yên bình đến tận bây giờ?”

“Ôi, nói cũng đúng...” Vân Thư lại thở dài.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

...

Ba ngày sau, ta mặc bộ váy đẹp nhất của mình, mang theo Vân Thư, cùng Giang Uyển Miên, con gái của Đại bá mẫu, lên xe ngựa đến phủ Học sĩ.

Từ trước đến nay, tôi và nàng ấy không hợp nhau, ngoài lúc gặp mặt có lên tiếng chào hỏi, suốt cả đoạn đường cả hai không nói với nhau câu nào. Đến khi vào cửa phủ Học sĩ, đến thủy tạ bên hồ thưởng hoa, nàng ấy càng cố tình giữ khoảng cách, như thể ta là một con chuột trong cống rãnh, khiến người ta chán ghét.

Ta cũng không tức giận, chỉ tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.

Không chỉ có nàng ấy, gần như ngay khi ta vừa xuất hiện, những tiếng cười đùa xung quanh lập tức nhỏ lại.

Người ném ống thẻ vào bình rượu dừng tay, kẻ ngắm hoa cũng thu ánh mắt lại, vô số ánh nhìn xen lẫn thương hại, khinh thường, hiếu kỳ rơi xuống người ta, kèm theo những tiếng thì thầm bàn tán.

“Sao Trương tỷ tỷ lại mời nàng ta nhỉ? Mặc dù Giang gia đã sớm suy tàn nhưng cũng không ngờ lại thảm hại đến mức này. Nhìn nàng ta mặc gì trên người kìa, còn chẳng bằng nha hoàn tam đẳng trong phủ ta nữa. Đúng là đáng thương cho Lục hầu gia, lại phải cưới một cô nương vừa không có gia thế, vừa xấu xí như Chung Vô Diệm.”

"Suỵt, nghe nói là Giang tiểu thư đó. Ta còn nghe nói, bây giờ nàng ta phải dựa vào may vá kiếm sống bên ngoài. Có lẽ bộ đồ trên người là bộ tốt nhất nàng ta có rồi."

"Thật không? Thật đáng thương... Bảo sao bám riết lấy Lục hầu gia không buông, chắc là muốn vào phủ hầu gia, đổi đời đây mà."

“Suỵt, ta nghe người ta nói tuy nàng ta là tiểu thư Giang gia nhưng hiện giờ còn phải dựa vào việc may vá thuê cho người khác ở bên ngoài để sống qua ngày. Bộ váy này sợ rằng đã là thứ tốt nhất mà nàng ta có thể mặc rồi.”

“Thật sao? Đáng thương quá, chẳng trách cứ bám chặt lấy Lục Hầu gia không buông, chắc là một lòng muốn gả vào phủ Hầu gia để làm phu nhân đây mà.”

“Suỵt, nhỏ giọng thôi, nàng ta đang nhìn sang kìa.”

...
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 7: Chương 7



“Tiểu thư...”

Vân Thư cắn môi, kéo tay áo của ta, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta thu lại ánh mắt, vỗ nhẹ lên cánh tay Vân Thư, trấn an nàng ấy.

Thiếu nữ thầm mến anh hùng, ta hiểu.

Lục Vân Trì trong mắt bọn họ tốt đẹp bao nhiêu thì ta lại không xứng bấy nhiêu.

Anh hùng sánh vai mỹ nhân là giai thoại, nếu anh hùng lại sánh cùng nữ nhân xấu xí thì đó chính là trò cười.

Ta đã quen với tình cảnh này nhưng Vân Thư rõ ràng vẫn còn ít gặp. Cũng đúng thôi, khi nàng ấy đến bên cạnh ta, tam phòng Giang gia đã sụp đổ, tự nhiên không còn cơ hội cùng ta tham dự những yến hội thế này nữa.

“Đi thôi.” Ta nhìn thấy nàng ấy thực sự không thoải mái, liền đứng dậy, nhìn về con đường nhỏ trong vườn: “Chủ nhà còn chưa tới, chúng ta đi sang nơi khác dạo một vòng rồi quay lại sau.”

Khi rời khỏi đám tiểu thư thế gia kia, Vân Thư rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Ta đã lâu không đến phủ Học sĩ nhưng nếu chỉ đi dạo trong vườn, cũng chẳng thể lạc đường.

Dưới một gốc liễu, ta đang chỉ cho Vân Thư xem đàn cá chép mập mạp trong hồ thì một nha hoàn mặc váy xanh bước đến.

“Xin hỏi, có phải là Giang nhị tiểu thư không?”

“Ngươi là ai?” Ta khẽ nhíu mày, trên mặt có chút nghi hoặc.

“Giang nhị tiểu thư, nô tỳ là Thái Vân, hầu hạ bên cạnh Tam tiểu thư. Tam tiểu thư sai nô tỳ đến mời tiểu thư đến đình trúc một chuyến.”

“Thái Vân?” Ta nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, vừa cười vừa đánh giá nàng ấy từ trên xuống dưới một vòng: “Ta lại không biết, từ bao giờ bên người Tam tiểu thư Trương gia lại có thêm nha hoàn đến từ phương Nam vậy?”

“Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai? Ai sai ngươi tới?”

Biểu cảm của người trước mặt thoáng cứng đờ, ngập ngừng một lát rồi gượng cười, đáp: “Giang nhị tiểu thư, nô tỳ không hiểu tiểu thư đang nói gì? Nô tỳ thực sự là do Tam tiểu thư sai đến mời người.”

Ta lắc đầu, cũng lười đôi co với nàng ấy, liền kéo Vân Thư: “Chúng ta đi thôi, cũng đến lúc phải quay lại rồi.”

“Giang... Giang nhị tiểu thư!”

Thấy ta định rời đi, người kia lập tức cuống lên, liên tục gọi mấy tiếng, thậm chí còn có ý định tiến lên ngăn cản.

Ta vội lùi về phía sau một bước: “Đừng vội, đừng vội, ta là khách tới nhà, đi lại trong vườn thì không sao nhưng những chỗ khác cũng không tiện đi lại lung tung. Ta và Tam tiểu thư vốn không thân thiết cũng chẳng có hiềm khích gì, nếu có chuyện gì muốn nói, đợi lát nữa trong yến tiệc nói rõ cũng không muộn.”

“Cũng không cần phải lén lút tránh né người khác, ngươi cứ quay về nói rõ ràng với Tam tiểu thư, ta tin nàng ấy sẽ không trách tội ngươi đâu.”

Lúc này, ngay cả Vân Thư cũng nhận ra có điều bất thường, sắc mặt trầm xuống, đưa tay chắn trước mặt ta, ngăn cản đối phương, bảo vệ ta tiếp tục đi về phía đình nghỉ mát.

Nhưng người kia vẫn không từ bỏ, tiếp tục dây dưa.

Ngay khi chúng ta đang giằng co, sau lưng đã vang lên một giọng nam trầm ổn.

“Thái Vân.”

Ta quay đầu lại, lập tức chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.

Lục Vân Trì.

5

Nhìn người trước mặt, ta có chút hoảng hốt.

Nói là vị hôn phu nhưng ấn tượng của ta đối với hắn đã sớm phai nhạt, chỉ biết rằng hắn là trưởng tử dòng chính của Lục gia, cũng giống như ta, mẫu thân mất sớm, sau khi phụ thân lấy kế thất, hắn được đưa đến Lan Châu, luôn sống cùng ngoại tổ phụ.

Những lần gặp mặt ít ỏi của chúng ta cũng chỉ là khi còn nhỏ.

Lúc đó chúng ta cùng ngồi chung một bàn, ta chậm hiểu, hắn trưởng thành sớm, lại thêm cả hai đều không phải kiểu người thích cười nói.

Khi những đứa trẻ khác đang vui đùa, chúng ta ngồi cùng nhau cũng chỉ nói chuyện về sách vở, món ăn.

Hắn từng tặng ta những bức tượng đất sét, diều giấy trong hội chùa, ta từng khâu giúp hắn vết rách trên tay áo, tặng hắn một cái túi thơm tự tay làm...

Mọi chuyện trông có vẻ rất tốt, thậm chí ở một mức độ nào đó, ta cảm thấy chúng ta rất giống nhau, đều là những kẻ đáng thương bị số phận ruồng bỏ.

Chỉ là hắn có lựa chọn, còn ta thì không.

Khi Giang gia suy bại, hắn khổ công dùi mài kinh sử, một bước thành danh được thiên hạ biết đến, cái tên Lục Vân Trì càng ngày càng cách xa ta.

Ta biết hắn sẽ không cưới ta, cũng chưa từng nghĩ sẽ gả cho hắn nhưng hết năm này qua năm khác, ta vẫn chẳng đợi được lễ thành thân, cũng chẳng nhận được một phong thư từ hôn.

Ta không biết hắn đang nghĩ gì.

Nhưng ta phải thừa nhận, bất kể hắn có thích ta hay không thì ít nhất, trong tình cảnh phụ mẫu đều qua đời, thân phận vị hôn thê của Lục Vân Trì đã giúp ta tránh được không ít phiền phức.

Các trưởng bối trong gia tộc, dù thế nào cũng phải nể mặt hắn mà không dám tùy tiện quyết định số phận của ta. Nhờ vậy mà ta và Vân Thư mới có thể sống yên ổn trong Đông viện Giang phủ.

Thế nhưng, giờ phút này, hắn lại xuất hiện trước mặt ta.

“Lục Hầu gia.”

Ta lấy lại tinh thần, khẽ nhún người hành lễ, cử chỉ đoan trang.

Nghĩ lại cũng có chút xót xa, lúc trước Giang gia từng là một gia tộc nổi danh có ba vị Học sĩ, vậy mà giờ đây chỉ còn lại những cử chỉ bề ngoài hoa mỹ này mà thôi.

“Giang nhị tiểu thư.”

Lục Vân Trì ôm quyền đáp lễ.

Thái Vân, người vừa thất lễ, đứng bên cạnh đầy ngượng ngùng, lí nhí gọi một tiếng “Hầu gia”.
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 8: Chương 8



Lục Vân Trì khoát tay.

Thái Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui sang một bên.

“Xin lỗi, thật ra không phải tiểu thư Trương gia có chuyện tìm nàng, mà là ta. Vì sợ nàng không đến nên mới mượn danh nghĩa của nàng ấy.”

“Vậy thiệp mời thưởng hoa cũng là Hầu gia nhờ tiểu thư Trương gia gửi sao?”

“Phải.”

Ta lắc đầu, không nhịn được mà bật cười: “Hầu gia thật ra cũng không cần tốn công như vậy. Vừa hay ta cũng muốn gặp ngài, có một số việc, đúng là nói trực tiếp sẽ thuận tiện hơn.”

“Nơi này đông người phức tạp, liệu có thể đổi sang chỗ khác nói chuyện không?”

“Được.”

Ta khẽ gật đầu, mỉm cười đồng ý.

Lục Vân Trì nâng tay làm động tác mời, sau đó đi trước một bước, quay người bước về phía trước.

Ta giữ khoảng cách, chậm rãi đi theo phía sau hắn.

Vân Thư bên cạnh căng thẳng kéo nhẹ tay áo của ta.

Ta vỗ nhẹ lên tay nàng ấy trấn an.

Có gì đáng sợ chứ?

Từ hôn thôi mà, nằm trong dự liệu, sớm muộn cũng phải đến.

Khi chúng ta đến một gian đình nghỉ mát vắng vẻ ẩn trong rừng trúc, ta để Vân Thư đứng chờ cách đó không xa, một mình bước vào trong.

Đối diện, Lục Vân Trì đã đứng vững vàng trong đình nghỉ mát, khuôn mặt như quan ngọc, dáng người như tùng bách.

Hồi nhỏ, hắn đã đặc biệt tuấn tú, bây giờ trải qua năm tháng tôi luyện, lại từng chinh chiến giữa m.á.u lửa sa trường, đã lột bỏ đi vẻ ngây ngô non nớt thuở thiếu niên, càng thêm trầm ổn, khí độ bất phàm.

Bây giờ, cho dù hắn chỉ đứng ở đó, không hề làm gì cả, cũng đủ để thu hút lấy tất cả ánh nhìn.

Ta khẽ vuốt tấm lụa mỏng trên mặt, mơ hồ có chút tự giễu.

Người như hắn lại là vị hôn phu của ta sao?

Năm xưa mẫu thân định hôn cho ta, dặn ta nhất định phải gả cho hắn, chẳng lẽ bà ấy đã sớm đoán được rằng Lục Vân Trì sẽ có ngày hôm nay sao?

Nói là nhân duyên trời định nhưng sợ rằng mẫu thân cũng không ngờ, sau khi bà ấy mất, Giang gia lại sa sút đến tình cảnh này.

Ta không tự ti nhưng cũng hiểu rõ đạo lý môn đăng hộ đối, xét về thân phận, đích thứ nữ của Lạc Thiện Bá, Thịnh Vô Hạ, mới là người phù hợp nhất để trở thành con dâu Lục gia.

Đối với chuyện này, ta chưa bao giờ có ý định chen chân vào giữa cản trở bọn họ.

Tình yêu của nam nhân tựa như trăng trong nước, hoa trong gương, vốn là hư ảo, mơ hồ, cực kỳ dễ vỡ, thiên hạ rộng lớn, cần gì phải khổ sở tập trung ánh mắt lên người một nam nhân, bất kể hắn có ưu tú đến mức nào?

Huống hồ hắn cũng chưa từng động lòng với ta.

Cũng đã đến lúc phải chấm dứt mối hôn ước từ thuở chưa sinh ra hoang đường này rồi, chỉ cần hắn trả nợ xong là được.

Ta vừa đi vừa suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.

Khi ta vừa đứng lại, Lục Vân Trì đã trầm giọng nói: “Ta sẽ cưới nàng.”

“Ừ? Gì cơ?”

Ta sững sờ, buột miệng thốt lên: “Ngài nói cái gì?”

“Ta nói, ta sẽ cưới nàng.” Lục Vân Trì nhìn ta đang kinh ngạc, giọng điệu bình tĩnh, lặp lại một lần nữa.

“Ta…”

Ta há miệng, muốn đáp lại nhưng nhất thời không biết phải nói gì.

Ta đã tưởng tượng rất nhiều tình huống khi gặp lại hắn nhưng lại chưa từng lường trước điều này.

Hắn nói, hắn sẽ cưới ta.

Nghe đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Ta im lặng nhìn rừng trúc tĩnh lặng trước mặt một lúc lâu, rồi lạnh lùng nói: “Hầu gia định nạp ta làm thiếp sao?”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

"Nàng đang nói nhảm gì vậy? Cưới hỏi đàng hoàng, tất nhiên là chính thê.”

Chính thê.

Nghe đến đây, ta không nhịn được mà quay sang nhìn hắn, chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn, cố tìm ra một chút dấu hiệu nói dối nào đó trên mặt hắn.

Ta phải thừa nhận, lời nói của hắn khiến ta bất ngờ.

Người trong kinh thành đã từng đoán về kết cục tốt đẹp nhất dành cho ta, cũng chỉ là vào Hầu phủ làm thiếp.

Làm như vậy vừa có thể duy trì ân tình giữa hai nhà Lục Giang từ đời mẫu thân, vừa xem như một lời giải thích cho những năm tháng ta “khổ cực chờ đợi”, lại không làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa Lục Hầu gia và Thịnh Vô Hạ.

Thật tốt biết bao, vẹn cả đôi đường.

Nhưng mà, làm sao có thể như vậy?

Giang Uyển Thanh ta thà cả đời không cưới gả cũng sẽ không làm một nô tỳ hầu hạ xoa bóp chân tay, phe phẩy quạt mát cho chủ mẫu.

Nhưng bây giờ hắn nói, hắn sẽ cưới ta, làm chính thê.

“Nàng và ta đã có hôn ước từ thuở nhỏ, đáng lẽ sau khi nàng đến tuổi cập kê, ta nên đón nàng qua cửa sớm hơn. Chỉ là không may trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu lần lượt qua đời. Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đối xử với ta vô cùng tốt, nên ta quyết tâm giữ đạo hiếu cho hai người ba năm để báo đáp ân tình.”

“Trong thời gian này, ta không thể thành thân, vì thế mới chậm trễ đến tận bây giờ. Việc này ta cũng đã từng giải thích với nàng rồi. Ta biết bên ngoài có nhiều lời đồn đại, hôm nay ta đến gặp nàng chính là muốn nói, nàng đừng để tâm đ ến những lời dèm pha đó, cũng đừng quan tâm đ ến kế mẫu của ta. Việc từ hôn là do bà ta tự ý quyết định sau lưng ta, ta chưa bao giờ có ý này, bà ta cũng không thể làm chủ cho ta được.”

“Đợi nửa năm nữa, khi kỳ tang hiếu kết thúc, ta sẽ lập tức cưới nàng.”

Ta mấp máy môi, có lẽ vì đã sớm không còn mong đợi gì vào chuyện này nữa, nên trong lòng ta ngoài sự ngạc nhiên, chẳng cảm thấy chút vui mừng nào.

“Nếu ta với ngài thành thân, vậy Thịnh tiểu thư kia phải làm thế nào?”

Lục Vân Trì nhíu mày: “Đây là hôn ước giữa ta và nàng, liên quan gì đến nàng ta?”
 
Người Hầu Gia Chọn Là Ta
Chương 9: Chương 9



Hắn dừng lại một chút, dường như nhớ ra điều gì đó, rồi nói tiếp: “Trong mắt ta, nàng ta chỉ là một muội muội không hiểu chuyện, nàng đừng suy nghĩ nhiều.”

“Danh tiếng của nữ nhi rất quan trọng, tương lai nàng ta cũng phải gả đi.”

“Hầu gia thật sự không cần miễn cưỡng chính mình.”

“Sao lại là miễn cưỡng?”

“Chẳng lẽ Hầu gia lại đem lòng yêu thích một nữ nhân vừa xấu xí, vừa có gia cảnh sa sút như ta sao?” Khi nói đến mấy chữ cuối, ta thậm chí còn muốn bật cười.

Lục Vân Trì ngước mắt, lặng lẽ nhìn thẳng vào khuôn mặt của ta: “Nàng không xấu.”

“Đó là chuyện của ngày xưa.” Ta thu lại nụ cười trên môi.

Lục Vân Trì không đáp, xoay người, dời ánh mắt đi nơi khác: “Thích hay không thích, quan trọng lắm sao?”

“Nàng và ta đã sớm có hôn ước, mẫu thân nàng lại từng có ơn với Lục gia ta, bất kể thế nào, ta cũng sẽ cưới nàng, chăm sóc nàng cả đời.”

“Bất kể thế nào.” Ta lắc đầu, cảm thấy có chút buồn cười, châm chọc nói: “Ngay cả khi ta tội ác tày trời, tính tình ti tiện, Hầu gia cũng cưới sao?”

“Vậy ngươi là phải cưới sao?”

Ta cúi mắt xuống, không nói gì.

Lục Vân Trì khẽ nhếch môi lên, thần sắc dường như còn có chút vui vẻ, sau đó tiếp tục nói:

“Nói thật, nàng còn tốt hơn trong tưởng tượng cả ta. Từ một thiên kim tiểu thư được người khác hầu hạ rơi vào cảnh sa sút, phải dựa vào nhận việc thêu thùa để kiếm sống, vậy mà vẫn không hề suy sụp hay chán nản. Đối diện với lời chế giễu của kẻ khác, nàng vẫn bình tĩnh, điềm đạm, thậm chí, khi có khả năng, nàng còn cố gắng giúp đỡ những cô nhi ở Tích Thiện Đường.”

Hắn hài lòng gật đầu.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Về sau chắc chắn cũng sẽ là một chủ mẫu giỏi quản gia. Đối với những gia tộc như chúng ta, có thích hay không, từ trước đến nay vốn dĩ không hề quan trọng.”

6

Gió thổi lay động tán lá, phát ra âm thanh xào xạc.

Ở một mức độ nào đó, Lục Vân Trì nói không sai.

Hôn nhân giữa các gia tộc thế gia luôn dựa vào lợi ích, cân nhắc được mất, mọi thứ đều tính toán kỹ lưỡng, chỉ riêng tình cảm giữa đôi bên là không quan trọng.

Cho dù trong lòng có yêu hay không, chỉ cần buộc dải lụa đỏ, bái thiên địa, vén khăn tân nương, từ đó cuộc đời của một nữ nhân liền gắn chặt với người nam nhân kia, là tốt hay xấu, khổ sở hay sung sướng, chỉ bản thân mới hiểu rõ.

Ta tin rằng nếu ta gả cho Lục Vân Trì, với con người như hắn, chắc chắn sẽ không bạc đãi ta, sẽ cho ta đủ thể diện, để ta sống cuộc đời an nhàn sung sướng, được vô số người hầu kẻ hạ bao quanh.

Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Tất cả trông có vẻ hoàn hảo nhưng hắn cưới ta là vì ân nghĩa, vì giữ lời hứa. Như thế, cho dù có châu ngọc đầy người thì đã sao? Không phải ta tham cầu tình cảm của hắn nhưng nếu vào Hầu phủ, chẳng khác nào trở thành con chim bị nhốt trong lồ ng son.

Hầu phu nhân có trách nhiệm của Hầu phu nhân, cái giá của việc không gió không mưa, áo cơm không lo là tự do, mỗi tiếng hót cất lên đều mang theo sự không cam lòng.

Thậm chí về sau, ta có thể sẽ phải tận mắt chứng kiến hắn ân ái với người khác…

Cảm giác ấy thật sự rất uất ức...

Hiện tại ta chưa xuất giá, vậy chẳng phải vẫn còn cơ hội lựa chọn sao?

Ta giơ tay khẽ vuốt nhẹ khăn che mặt, nhìn về phía hắn, khẽ cong môi: “Nếu ta không muốn gả thì sao?”

“Nàng không muốn?” Lục Vân Trì nhíu mày, lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại chăm chú nhìn ta, bật cười một tiếng: “Không gả cho ta, vậy nàng định gả cho ai?”

“Vậy thì không gả. Ta có tay có chân, có thể tự nuôi sống bản thân, tại sao phải ép mình phải trói buộc với một nam nhân xa lạ? Ngày tháng hiện tại tuy nghèo khổ nhưng ta thấy thoả mãn rồi.”

“Nếu Hầu gia thật sự cảm kích ân tình của mẫu thân ta đã giúp đỡ Lục gia, cũng không cần phải dùng cách này, đổi cách khác thực tế một chút có lẽ sẽ tốt hơn.”

Ta mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điệu vô cùng chân thành.

Hắn hơi sững người lại, trong mắt ánh lộ ra mấy phần dò xét: “Nàng nói muốn gặp ta, chính là vì chuyện này sao?”

"Phải."

Ta không hề né tránh ánh mắt hắn, thẳng lưng đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt phẳng vạt váy vải bông bị gió thổi nhăn.

“Năm xưa, khi Lục gia rơi vào cảnh khó khăn, bị họ hàng bằng hữu xa lánh, chính mẫu thân của ta đã lấy toàn bộ đồ hồi hồi môn của mình ra giúp đỡ. Đến nay đã nhiều năm, Lục gia vẫn chưa hoàn trả.”

“Ta có trở thành Hầu phu nhân hay không, không quan trọng. Đối với Lục gia, ta cũng không mong đợi báo đáp nhưng suy cho cùng, đó vốn là của hồi môn mà mẫu thân ta để lại cho ta. Chỉ cần Hầu gia trả lại là được.”

“Theo ta được biết, khi Giang bá mẫu còn sống, luôn một lòng muốn gả ngươi cho ta. Giang nhị tiểu thư đây là muốn làm trái tâm nguyện của mẫu thân sao?”

Ta cong khoé môi, châm chọc nói: “Hay là Hầu gia gọi bà ấy từ dưới đất lên đi? Ta sẽ cảm tạ ngài suốt đời.”

Lục Vân Trì cau mày, thần sắc có vẻ không vui trước lời châm chọc này của ta, hắn im lặng một lát, rồi chậm rãi nói:

“Nhưng ta có chỗ nào không tốt, khiến nàng không thích ta?”

Không thích Lục Vân Trì?

Cho dù lời này nói ra từ miệng của hắn hay miệng của ta, chỉ sợ nếu truyền ra ngoài, sẽ chẳng ai tin nổi.

Đưa mắt nhìn khắp triều Đại Hạ này, có lẽ không tìm được người thanh niên nào ưu tú, xuất chúng hơn hắn.

Số nữ tử muốn gả cho hắn, chỉ sợ có thể xếp hàng từ hoàng cung đến tận cổng thành, vòng quanh mấy lượt.

Mà đúng là hắn rất tốt.
 
Back
Top Bottom