Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2190



CHƯƠNG 2190: TÌNH YÊU KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN CỦA MỘT PHÍA

Ban công chỉ còn lại Lăng Vạn Hình và Tần Bách Duật.

Anh đau khổ tựa vào thành lan can, đưa mắt nhìn xa xăm, hỏi một câu khó hiểu: "Chú Tư, cậu nói xem... tôi còn có cơ hội chuộc tội không?"

Vốn tưởng rằng chỉ cần Uyển Đông trở về, tất cả sẽ trở nên tốt hơn, nhưng lời nói của Tiểu Vũ suýt chút nữa đã phá tan dũng khí của anh.

Nhìn xem trong quá khứ, anh đã làm những chuyện vô liêm sỉ gì rồi? Mà bây giờ, Uyển Đông vẫn dịu dàng, tao nhã như năm đó, tựa hồ đã bị năm tháng mài mòn các dấu tích. Nhưng thật sự chúng có thể biến mất sao?

Lúc này, tầm mắt Tần Bách Duật dừng lại trên khuôn mặt anh. Sau một thoáng im lặng, anh nói đầy xúc tích: "Chỉ cần anh muốn thì có thể!"

Trong giây lát, Lăng Vạn Hình liếc mắt trông sang, tầm mắt hai người giao nhau, anh nhận ra sự tin tưởng và ủng hộ trong ánh mắt chú Tư, không hề có sự khinh thường và châm biếm như anh tưởng tượng.

Có lẽ đây chính là anh em! Cho dù anh muốn làm gì, họ cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Lăng Vạn Hình hơi khom người, cúi đầu nhìn mũi chân mình: "Chú Tư, có đôi khi tôi rất ngưỡng mộ cậu, sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc. Cậu kết hôn với em dâu nhiều năm như vậy rồi mà tình cảm chưa từng phai nhạt. Hai đứa đã làm thế nào vậy?"

Tần Bách Duật nhìn thấy Lăng Vạn Hình suy sụp, mím môi, khẽ thở dài rồi nói: "Chuyện của em và Tiểu Thất khác hai người, không học hỏi được gì đâu."

Lời nói của Tần Bách Duật khiến cho bờ vai Lăng Vạn Hình hơi run run. Anh biết chú Tư không muốn để anh cảm thấy tự trách nên mới không nói rõ về cách hâm nóng tình cảm.

Thật ra, bản thân vấn đề này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Khi đối diện với người phụ nữ mình yêu, người đàn ông sẽ tự giác muốn che chở cô ấy, yêu thương cô ấy. Nếu yêu sâu sắc, đương nhiên sẽ mãi đối xử tốt với cô ấy, tình cảm cũng sẽ dần dần trở nên vững chắc, đâu cần phải nhờ người khác dạy?

Cho dù chỉ số EQ của Lăng Vạn Hình có thấp đến mức nào, trải qua khoảng thời gian dài lãng phí tình cảm như vậy, cuối cùng anh cũng hiểu được tình yêu không phải là chuyện của một phía.

Nửa tiếng sau, bữa tiệc tẩy trần này chấm dứt.

Nghiên Thời Thất phải làm kiểm tra thai sản nên mấy người Tần Bách Duật liền quay về bệnh viện phụ sản.

Hàn Vân Đình và Lãnh Thư Đồng tới phòng làm việc, còn Mặc Lương Vũ thì đưa Ưng Phi Phi tới Kiều thị.

Khi lên xe, Lăng Vạn Hình nhìn Tô Uyển Đông ngồi cạnh, tầm mắt rơi xuống gương mặt trắng nõn của chị, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Người phụ nữ có lòng dạ đơn thuần như Tô
Uyển Đông đương nhiên cũng chú ý tới hành động của anh.

Tô Uyển Đông chậm rãi liếc mắt, đụng phải ánh mắt sáng rực của anh bèn cười mỉm: "Anh có chuyện muốn nói với tôi à?"

Lăng Vạn Hình do dự vài giây, khóe mắt liếc nhìn tên vệ sĩ đang lái xe ở ghế trước, sau đó nghiêng người sáp lại gần Tô Uyển Đông, ghé tai chị hỏi: "Lúc lấy vòng tránh thai ra có phải rất đau không?"

Trái tim Tô Uyển Đông như ngừng đập trong giây lát, đầu ngón tay cũng hơi cuộn tròn lại.

Đâu phải chỉ là đau không thôi! Vòng kim loại ở trong cơ thể hai mươi năm, gần như đã hòa chung vào với máu thịt lại làm một, khi được gỡ ra, chị còn cảm thấy như chết đi sống lại.

Tô Uyển Đông quay mặt đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ, im lặng hồi lâu mới hỏi lại: "Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?"

"Uyển Đông, có thể cho anh... một cơ hội nữa không?" Lăng Vạn Hình nhìn gò má đầy vẻ kiên cường của Tô Uyển Đông, nỗi đau đớn dần lan tràn khắp cõi lòng.

Bàn tay buông thõng bên người của Tô Uyển Đông cuộn chặt lại. Chị không hề quay đầu, chỉ quan sát hình ảnh phản chiếu mơ hồ của anh qua cửa kính xe: "Nếu tôi bảo không thì anh định làm gì?"

Nghe giống như một lời từ chối, nhưng Lăng Vạn Hình vẫn bình tĩnh nói ra lời từ sâu trong đáy lòng: "Cho dù em có đồng ý hay không, đời này anh vẫn sẽ chờ em."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2191



CHƯƠNG 2191: EM CÓ THỂ TỪ CHỐI ANH, NHƯNG ĐỪNG KHUYÊN ANH BỎ CUỘC

Lần đầu tiên nghe thấy Lăng Vạn Hình thốt ra lời hứa hẹn cả đời, Tô Uyển Đông ngổn ngang cảm xúc.

Tô Uyển Đông nghiêng đầu nhìn anh, hai người ngồi trong khoang xe ngột ngạt nhìn vào mắt nhau, chẳng ai nói gì, chỉ cố đọc suy nghĩ từ khuôn mặt đã hằn sâu hình bóng nhau.

Lăng Vạn Hình không ép buộc Tô Uyển Đông đưa ra câu trả lời, mà từ từ mím môi lại, cảm giác bất an dần tràn ra.

Anh sợ bị từ chối, nhưng lại càng sợ nghe Tô Uyển Đông thỏa hiệp.

Nếu hôm nay Uyển Đông trút bỏ đi gánh nặng, lựa chọn cùng anh làm lại từ đầu, Lăng Vạn Hình không chỉ không thấy vui, mà còn thấy chạnh lòng.

Cái anh muốn không phải là khiến Uyển Đông nhượng bộ cho ý định của mình, mà là tha thứ cho quá khứ, toàn tâm toàn ý đón nhận anh một lần nữa.

Chị đã yêu anh quá lâu, nên sẽ hy sinh vì anh theo thói quen.

Tình cảm sâu đậm bền bỉ, dù có xa nhau bao lâu, thì đây cũng là phản ứng theo bản năng của Tô Uyển Đông.

Lăng Vạn Hình không cầm lòng được nắm lấy tay chị, đầu ngón tay lành lạnh tiết lộ Tô Uyển Đông đang căng thẳng và do dự.

Buông một tiếng thở dài, Lăng Vạn Hình đánh mắt đi nhìn về phía trước, tiếp tục thổ lộ: "Uyển Đông, em có thể từ chối anh, nhưng... đừng khuyên anh bỏ cuộc."

Tô Uyển Đông nhìn bàn tay mình bị anh nắm lấy, nhẹ nhàng rút tay về.

Chị không nói gì, ngả lên lưng ghế chầm chậm nhắm mắt lại.

Cuối cùng cũng có được tình yêu của anh, nhẽ ra phải là một chuyện đáng mừng.

Nhưng chờ đợi đã quá lâu, không biết có còn đủ tự tin để làm lại từ đầu với anh hay không.

Đoạn đường quay về bệnh viện không dài cũng không ngắn, với Tô Uyển Đông mà nói, thời gian ngồi trong xe lại trôi qua thật chậm.

Đến ba giờ chiều họ mới về đến Trung tâm mẹ và bé Mục Hòa.

Trước khi xuống xe, Lăng Vạn Hình ngập ngừng nhìn chị mở cửa xe, muốn nói lại thôi.

Những lời Mặc Lương Vũ nói đột nhiên văng vẳng bên tai, người phụ nữ tốt như vậy, đáng ra nên được nâng niu.

Uyển Đông, hãy đợi anh, con đường em đã đi qua, anh nhất định sẽ vì em mà đi lại từ đầu!

***

Lăng Tử Hoan ở trong phòng bệnh, nhận được tin mọi người đã về đến nơi bèn vội vàng kết thúc trò chơi, nằm lên giường nhắm mắt giả vờ ngủ.

Kiều Viễn Hiền ngồi trên xe lăn đọc một quyển sách cổ, nhìn cô nhóc giả vờ say ngủ rồi nói với ông Đoàn: "Để con bé nằm nghỉ một lúc đi, ông đẩy tôi qua thăm Mặc Thần một chút!"

"Vâng, ông chủ."

Ông Đoàn đẩy Kiều Viễn Hiền sang phòng ấp ở đầu bên kia hành lang, giữa đường gặp nhóm người Kiều Mục vừa ra khỏi thang máy. Kiều Viễn Hiền đưa tay ra hiệu cho ông Đoàn dừng lại, bình tĩnh Tô Uyển Đông, bình tĩnh nói: "Tiểu Tô, lần này về ở lại lâu dài hay chỉ ở tạm thế?"

Tô Uyển Đông tiến lên một bước, gật đầu chào ông: "Để bác Hai phải nhọc lòng rồi, cháu muốn đợi sức khỏe của Hoan Hoàn hồi phục rồi mới tính tiếp."

Thấy Tô Uyển Đông không trả lời thẳng, ánh mắt ông có vẻ không đồng tình.

Ông nhíu mày, nhìn Tô Uyển Đông rồi lại nhìn Lăng Vạn Hình nhắc nhở: "Hai đứa đều không còn trẻ nữa, chuyện tình cảm hoặc là kết thúc dứt khoát, hoặc là gương vỡ lại lành, đừng có suốt ngày dùng dằng tốn thời gian vô ích. Con bé mới sinh xong, đang rất yếu, cháu là mẹ mà bỏ đi suốt mấy năm, ân oán tình cảm nam nữ sao có thể quan trọng hơn con cái chứ?"

Ông hai Hiền xưa nay nói chuyện luôn rất thẳng thừng, nguyên nhân cũng chỉ vì không muốn để Lăng Tử Hoan đau lòng.

Tô Uyển Đồng buồn bã cúi đầu, khiêm tốn phụ họa theo, "Bác Hai dạy phải."

"Bác Hai, Uyển Đông..." Lăng Vạn Hình tiến lên muốn giải vây cho Tô Uyển Đông, nhưng còn chưa nói xong, Kiều Viễn Hiền đã cắt ngang anh: "Được rồi, anh đừng có lắm lời nữa, nhìn thấy anh là tôi lại cáu! Ông Đoàn, đi thôi."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2192



CHƯƠNG 2192: TÔ UYỂN ĐÔNG QUAY VỀ BIỆT THỰ NHÀ HỌ LĂNG

Kiều Viễn Hiền không hề che giấu nỗi thất vọng mình dành cho Lăng Vạn Hình, lườm anh một cái rồi bỏ đi cùng ông Đoàn.

Đàn ông đàn ang đã ngoài bốn mươi mà tình cảm và cuộc sống chẳng đâu vào đâu.

Nếu không nể mặt Hoan Hoan, ông đã chẳng chấp nhận để Lăng Vạn Hình làm thông gia với mình.

Nhưng do thân phận, dù địa vị ngang hàng thì Lăng Vạn Hình vẫn phải gọi ông một tiếng "bác Hai".

Sau khi Kiều Viễn Hiền và ông Đoàn rời đi, Lăng Vạn Hình lúng túng đứng tại chỗ.

Đừng nói bác Hai xem thường anh, chính anh cũng rất khinh thường bản thân.

Kiều Mục đứng bên cạnh vỗ vai anh, "Đừng để ý, ông già nhà em trước giờ vẫn thế!"

Lăng Vạn Hình nhìn anh cười gượng, "Bác Hai cũng đâu nói gì sai."

"Đi thôi, vào thăm Hoan Hoan, vợ chồng chú Tư đang ở tầng dưới khám thai, lát nữa rảnh chúng ta cũng xuống xem thử, nghe nói lần này em dâu mang thai con gái!"

Kiều Mục khoác vai Lăng Vạn Hình vừa đi vừa nói, chuyển đề tài cũ.

Chập tối, dì giúp việc đi chuẩn bị bữa ăn ở cữ cho Lăng Tử Hoan, Tô Uyển Đông ngồi bên giường tán gẫu với cô nhóc. Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đã rời khỏi bệnh viện, Lăng Vạn Hình và Kiều Mục ngồi trên sô pha ở đối diện nhìn hai mẹ con, mỗi người ôm một bầu tâm sự.

"Buổi tối anh chị định thế nào?"

Không lâu sau, Kiều Mục lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, anh nhướng mày, ánh mắt đầy ý tứ sâu xa.

Lăng Vạn Hình liếc nhìn, "Tạm thời vẫn chưa có kế hoạch gì."

Kiều Mục hắng giọng, nhỏ giọng nói: "Tối qua anh ở lại đây nên chị giúp việc không có chỗ để ngủ. Hay là hôm nay hai người về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai khỏe rồi lại qua đây!"

Ẩn ý là phòng nghỉ không phải dành cho hai người họ, mà đó là phòng của chị giúp việc.

Lúc này Lăng Vạn Hình mới hiểu được dụng ý của Kiều Mục, anh nhìn về phía trước, "Uyển Đông, ý em thế nào?"

Từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ quyết định thay Tô Uyển Đông nữa. Nếu chị muốn ở lại bệnh viện, anh sẽ nghĩ cách tìm chỗ nghỉ cho chị.

Tô Uyển Đông đã nghe được cuộc trò chuyện của hai anh em họ, đang định lên tiếng thì thần trợ giúp Lăng Tử Hoan đã giành nói trước, "Mẹ, hay là mẹ về nhà đi, con quên đem theo mấy bộ quần áo, nhân tiện mẹ lấy giúp con!"

Tô Uyển Đông nghe vậy khẽ cười, "Bây giờ ngày nào con cũng mặc đồng phục bệnh nhân, làm gì mặc đến quần áo khác?"

Lăng Tử Hoan nhanh nhạy kéo cánh tay chị làm nũng: "Bây giờ chưa mặc được, nhưng sau này cũng cần mặc mà. Hơn nữa... con muốn ăn cháo bí đỏ mẹ nấu, thức ăn ở cữ tuy nhiều chất, nhưng con vẫn muốn ăn cơm mẹ nấu hơn!"

Nói đoạn, Lăng Tử Hoan còn cố ý cắn khóe môi, bày ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn Tô Uyển Đông.

Trước tình cảnh này, mọi lời từ chối đều nghẹn lại.

Tô Uyển Đông bật cười búng nhẹ lên chóp mũi cô nhóc, "Được rồi, vậy mẹ sẽ về nhà nấu cho con, sáng mai đừng ăn cơm đấy, mẹ sẽ đem cháo và cả quần áo qua cho con!"

Lăng Tử Hoan lập tức vỗ tay hoan hô, "Mẹ tuyệt vời nhất!"

***

Nhờ sự trợ giúp của Kiều Mục và Lăng Tử Hoan, Tô Uyển Đông quay về được hai ngày, cuối cùng cũng lên đường về biệt thự khi màn đêm buông xuống.

Tô Uyển Đông ngồi sát khung cửa ở hàng ghế sau, cách xa Lăng Vạn Hình.

Hai người mang nặng tâm sự nhìn ra ngoài, rõ ràng cùng một con đường về nhà, nhưng lại mang tâm trạng trái ngược nhau.

Khi xe từ từ đến gần biệt thự nhà họ Lăng, ánh mắt Tô Uyển Đông bỗng chốc bị thu hút ngay.

Chị nhìn ngắm toàn bộ đường nét ngôi nhà được bao trùm trong ánh đèn dịu nhẹ, nhịp tim dần tăng nhanh...
 
Người Dấu Yêu
Chương 2193



CHƯƠNG 2193: ANH VÀO BẾP LÀM GÌ?

Đã gần hai năm kể từ ngày từ biệt, lần gần nhất Tô Uyển Đông đặt chân vào biệt thự lộng lẫy nguy nga này là ngày cưới của Hoan Hoan.

Vệ sĩ dừng xe gần đài phun nước trước cửa biệt thự.

Người giúp việc đang trực vội vàng tiến đến mở cửa xe, cúi xuống nhìn thấy thì đột nhiên kêu lên mừng rỡ, "Bà... bà chủ? Bà chủ về rồi!"

Tô Uyển Đông thảng thốt nhìn dáng vẻ vui mừng của người giúp việc, mỉm cười bước xuống khỏi xe, "Ừm, đã lâu không gặp."

Mỗi khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, Tô Uyển Đông đều nói đã lâu không gặp.

Tuy hơi xa cách, nhưng ngoài câu này ra chị không biết nói gì nữa.

"Chú Lăng, chú Lăng, bà chủ về rồi, bà chủ về rồi!"

Người giúp việc lớn tiếng gọi với về phía hành lang, giọng nói lanh lảnh có thể xua tan bầu không khí u ám nặng nề này.

Sau đó, Tô Uyển Đông đi vào biệt thự biệt thự trong vòng vây của bao người.

Lăng Vạn Hình đứng cạnh xe nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt tiều tụy không khỏi nở nụ cười dịu dàng. Biệt thự có chị mới có không khí và ý nghĩa của gia đình.

Lăng Vạn Hình không để ý chuyện bị người giúp việc ngó lơ, thong dong đi theo họ vào nhà.

Trong phòng khách, năm sáu người giúp việc đang vây quanh Tô Uyển Đông trò chuyện rôm rả, hoặc rót trà, hoặc đưa khăn nóng, không xa lạ chút nào, hiển nhiên vẫn còn xem chị là bà chủ.

Tô Uyển Đông lúng túng nhìn những người đầy nhiệt tình trước mặt, nhận những món đồ họ đưa cho, luôn miệng nói cảm ơn.

"Bà chủ, đi lâu như thế, cuối cùng bà chủ cũng về rồi!"

Chú Lăng đứng cách đó không xa, xúc động đến mức suýt rơi nước mắt.

Tô Uyển Đông đặt khăn xuống bàn, đứng dậy dìu chú Lăng: "Xin lỗi chú Lăng, thời gian qua để mọi người phải lo lắng, ngồi xuống rồi nói."

Chú Lăng đã gần sáu mươi, ngồi xuống sô pha, quan sát khuôn mặt của Tô Uyển Đông, thở dài hỏi: "Sao bà chủ lại gầy đi nhiều thế này? Có phải ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không đủ không? Tiểu Nam, mau đi dặn phòng bếp, mấy hôm nay nấu thêm vài món giàu dinh dưỡng để bồi bổ cho bà chủ nhà chúng ta đi!"

Chú Lăng vừa nói vừa chỉ huy người giúp việc, trong lời nói chứa đầy sự kính trọng và quan tâm dành cho Tô Uyển Đông.

"Chú Lăng, không cần phiền vậy đâu, lần này về có thể tôi..."

Còn chưa dứt lời, Lăng Vạn Hình đã bước vào phòng khách, sắc mặt nghiêm nghị nói, "Đi làm việc đi, đừng tụ tập hết ở đây, bà chủ đã mệt lắm rồi, để cô ấy yên tĩnh một chút."

Chủ nhà đã lên tiếng, chú Lăng và người giúp việc không dám chống đối, lặng lẽ tiu nghỉu rời khỏi phòng khách.

Xung quanh đã yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức khiến người ta bồn chồn.

Tô Uyển Đông ngồi ngay ngắn trên sô pha, chỉ cần khẽ liếc mắt là có thể nhìn thấy hình bóng chiếc bàn hắt lên cửa sổ sát đất.

Chị ngồi trước bàn trà, Lăng Vạn Hình đứng cách đó không xa, một người ngồi một người đứng, không ai nói gì với nhau.

Lát sau, có tiếng sột soạt vang lên, Tô Uyển Đông liếc nhìn sang thấy Lăng Vạn Hình đã cởi áo khoác, tiện tay vắt lên lưng ghế.

Anh vén tay áo, không nói tiếng nào đi vào phòng bếp, Tô Uyển Đông nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Nếu không phải hiểu rõ con người anh, suýt chút nữa Tô Uyển Đông đã cho rằng anh muốn xuống bếp nấu cơm!

Nhưng người quân tử tránh xa phòng bếp luôn là châm ngôn sống của Lăng Vạn Hình. Vậy, anh vào bếp... làm gì?

Dưới sự thôi thúc của tính hiếu kỳ, Tô Uyển Đông cũng cởi áo khoác ra, đi đến gần phòng bếp.

Tiếng dao thớt vang lên rõ rệt bên tai, Tô Uyển Đông kinh ngạc dừng bước, rướn người nhìn vào trong bếp...
 
Người Dấu Yêu
Chương 2194



CHƯƠNG 2194: BÀ CHỦ CHỊU ẤM ỨC RỒI!

Trước mắt Tô Uyển Đông, đúng là Lăng Vạn Hình đang thái rau.

Anh mặc áo sơ mi màu xanh đậm và quần Âu, tay áo xắn lên đến khuỷu, tay cầm dao không ngừng thái rau trên thớt.

Có thể thấy tư thế và động tác của anh vẫn còn vụng về, khoai tây bị anh cắt nát vụn, miếng lớn miếng nhỏ.

Tô Uyển Đông thầm nghĩ chắc hôm nay mình mệt quá rồi nên mới có ảo giác thế này.

Bao nhiêu năm qua chưa từng thấy anh vào bếp, vậy mà hôm nay lại được chứng kiến.

Tô Uyển Đông nhìn đến ngây người, người đàn ông ở tuổi tứ tuần trong trí nhớ đang dần trở nên ngày càng xa lạ.

Chú Lăng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tô Uyển Đông, nhìn theo tầm mắt chị vào trong bếp, sau đó che một tay bên miệng giải thích: "Bà chủ, bây giờ tay nghề nấu ăn của ông chủ tốt lắm đấy."

Tô Uyển Đông sực tỉnh, nhẹ giọng hỏi: "Bắt đầu từ khi nào thế? Anh ấy đã học à?"

Chú Lăng trịnh trọng gật đầu, nhìn miếng thịt bò trên thớt, mỉm cười nói: "Ông chủ biết bà chủ thích ăn nạm bò kho khoai tây, nửa năm nay dành thời gian theo đầu bếp học cách nấu. Không chỉ có vậy, hầu hết các món bà chủ thích ăn, ông chủ đều biết nấu, nhưng kỹ thuật dùng dao... vẫn còn hơi kém!"

Khoai tây và thịt bò mà ông chủ cắt, về cơ bản đều có hình dáng không đồng nhất!

Nghe lời giải thích của chú Lăng, trong lòng Tô Uyển Đông lại lần nữa khơi dậy những gợn sóng lăn tăn.

Có một thoáng, Tô Uyển Đông thật sự muốn tin rằng Lăng Vạn Hình yêu mình.

Số lần người đàn ông tài ba kiêu ngạo kia từng bước vào bếp vô cùng ít ỏi, thế mà bây giờ lại đích thân xuống bếp để nấu món mình thích.

Tất cả đẹp như hoa trong gương, như trăng dưới nước, không chân thật chút nào.

Lát sau, chú Lăng mời Tô Uyển Đông quay lại phòng khách, hai người vừa ngồi xuống, ông thở dài đầy tiếc nuối, "Bà chủ, cô bỏ đi đã hơn bảy trăm ngày, cô không biết trong thời gian đó chúng tôi sống thế nào đâu."

Tô Uyển Đông cúi đầu nhìn ngón tay mình, nhất thời không đáp lời.

Chú Lăng nhìn nét mặt buồn bã của chị, nói tiếp: "Tôi biết tất cả đều là lỗi của ông chủ, để bà chủ chịu ấm ức rồi!"

Một câu "bà chủ chịu ấm ức rồi" gần như đã đánh tan mọi sự kiên cường mà Tô Uyển Đông cố gắng gắn lên mình.

Tô Uyển Đông hít vào thật sâu, cảm giác tủi thân chậm rãi lan ra.

Tô Uyển Đông mím chặt môi, kìm nén cảm xúc đang dâng trào, im lặng lắc đầu, không nói gì cả.

Chú Lăng đau lòng vỗ vai chị, "Bà chủ, tôi chứng kiến tất cả những gì cô và ông chủ cùng trải qua, cô vất vả ra sao, chúng tôi đều biết rõ. Lần này cô quay về, tuy chúng tôi rất vui, nhưng... cô đừng để mình thiệt thòi quá. Nếu thật sự không thể tha thứ được, thì sau này có thời gian lại về thăm chúng tôi, thế là mọi người cũng vui rồi!"

Chú Lăng là người tận mắt chứng kiến toàn bộ chuyện tình của Lăng Vạn Hình và Tô Uyển Đông.

Ở độ tuổi của ông, không tính là đã nhìn thấu hồng trần, nhưng cũng đã thấu hiểu cuộc đời phần nào.

Ông chủ có mắt không tròng, bây giờ phải chịu trừng phạt cũng đáng đời.

Bà chủ là một người phụ nữ tốt như vậy, không nên bị thế tục trói buộc, đi đâu về đâu nên để chị tự quyết định.

Tô Uyển Đông cảm kích nhìn chú Lăng, khẽ nói "Tôi đi vệ sinh chút", sau đó đứng dậy rảo bước lên tầng.

Chị không dám nán lại thêm nữa, sợ mình không kìm nén được cảm xúc.

Tô Uyển Đông rầu rĩ đi lên tầng, thói quen thôi thúc chị dừng lại trước cửa phòng ngủ chính.

Đây từng là nơi hai người sớm tối bên nhau, hai năm không thấy, không biết có còn như ban đầu?
 
Người Dấu Yêu
Chương 2195



CHƯƠNG 2195: UYỂN ĐÔNG, ĐỂ ANH ÔM MỘT CHÚT

Tô Uyển Đông đứng trước cửa phòng ngủ chính, ngập ngừng vặn tay nắm cửa.

Trong phòng tối tăm, chỉ có ánh trăng mờ hắt vào qua khung cửa sổ.

Chị chần chừ trong chốc lát rồi mới bước vào bên trong, không bật đèn, chỉ dựa vào trí nhớ đi đến trước cửa sổ.

Ở đây vẫn giống hệt như xưa, trong bình hoa có một đóa hoa hồng trắng, nở rộ trong sắc đêm mông lung.

Mọi cảnh vật trong này đã quá quen thuộc, dù tắt đèn Tô Uyển Đông cũng có thể tìm được tất cả đồ đạc một cách dễ dàng.

Chẳng có gì thay đổi, vẫn giống hệt như trước khi chị ra đi.

Chị chạm nhẹ vào cánh hoa, giọt nước đọng trên đó thấm ướt đầu ngón tay.

Tô Uyển Đông xoa vệt nước trên tay, mỉm cười.

Chắc anh nghĩ chị thích hoa hồng trắng nên chị bỏ đi lâu như vậy, mỗi ngày vẫn chuẩn bị hoa mới để trang trí.

Có lẽ, bắt đầu lại lần nữa cũng chẳng đến nỗi khó khăn.

Tô Uyển Đông đắm chìm trong dòng suy tư của mình, không mảy may nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào, đến khi bị một vòng tay ấm nóng ôm từ sau lưng, Tô Uyển Đông mới thảng thốt muốn xoay người lại.

Song, cánh tay anh đã vòng quanh người, hơi thở nam tính bao bọc lấy chị.

Tô Uyển Đông căng cứng người. Lăng Vạn Hình khàn giọng nói: "Sao lại tự mình về phòng? Mệt rồi à?"

Tô Uyển Đông khẽ nghiêng đầu, tránh đi hơi thở nóng bỏng của anh đang phả lên da mình, mím môi nhẹ nhàng đáp, "Muốn đi loanh quanh một chút, tình cờ ngang qua nên vào xem thử."

Hai người gần nhau quá mức làm Tô Uyển Đông có chút không quen, chị vỗ cánh tay Lăng Vạn Hình, "Anh buông em ra trước đi."

Dứt lời, chị cảm thấy đôi tay kia lại siết chặt hơn, "Uyển Đông, để anh ôm một chút, anh sẽ không làm gì đâu."

Giọng điệu nài nỉ của anh khiến Tô Uyển Đông không cách nào từ chối thêm nữa.

Tô Uyển Đông rủ mắt thở dài, bên khung cửa sổ bóng tối và ánh trăng đan xen vào nhau, cảm nhận tình cảm khác lạ.

Lát sau, Lăng Vạn Hình cọ cằm của mình lên gò má Tô Uyển Đông và nói: "Em gầy đi nhiều quá!"

Tô Uyển Đông cắn khóe môi, không trả lời vấn đề của anh mà hỏi ngược lại: "Lúc nãy anh đi nấu cơm à?"

"Ừm." Nói rồi Lăng Vạn Hình buông chị ra, đỡ vai để chị xoay người lại, "Nạm bò kho khoai tây mất hơi nhiều thời gian, nếu em đói rồi, anh xào ít đậu hà lan cho em ăn trước nhé?"

Tô Uyển Đông bị kẹt lại giữa cửa sổ và lồ ng ngực anh, ngước đầu nhìn ánh mắt đong đầy ánh trăng của anh, "Không đói lắm, chỉ hơi bất ngờ thôi, không ngờ anh lại còn biết nấu ăn."

Lăng Vạn Hình nhìn chị chăm chú, ngón tay cái nhẹ nhàng m*n tr*n đầu vai Tô Uyển Đông, sau đó lại rướn người, ôm chị vào lòng.

Trong thời gian không có Uyển Đông ở bên, anh đã học được rất nhiều thứ.

Nói một cách chính xác, tất cả mọi thứ được viết trong quyển nhật ký Tô Uyển Đông để lại, anh đều đã học hết.

Những thói quen Uyển Đông tự tay ghi chép lại trong quá khứ, anh bỏ ra nửa năm để ghi nhớ tất cả vào lòng.

Lăng Vạn Hình không nói, Tô Uyển Đông cũng không tiếp tục gặng hỏi.

Bị cánh tay mạnh mẽ của anh ôm vào lòng, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của anh một cách chân thật, sự ấm áp và xúc động này trong hai mươi năm qua chưa từng có. Có lẽ quay trở về biệt thự lần này mang lại cảm giác hoàn toàn khác cho Tô Uyển Đông, vậy nên trong phòng ngủ tối tăm này, chút ít rung động nơi sâu thẳm trong tim từ từ dâng trào.

Thế là, Tô Uyển Đông nhấc tay lên theo bản năng, men theo vòng eo ôm lấy anh.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2196



CHƯƠNG 2196: ANH XUỐNG BẾP NẤU ĂN CHO EM!

Tô Uyển Đông hiếm khi chủ động, lúc ôm sau lưng Lăng Vạn Hình, chị cảm nhận được rõ ràng cơ thể anh cứng đờ trong chốc lát, sau đó anh thở dài và ôm chặt lấy chị.

Có lẽ đêm tối là màn chăn tốt nhất, trong lòng cả hai người đều muốn thời gian dừng lại ở giây phút này.

***

Nửa tiếng sau, Lăng Vạn Hình dẫn Tô Uyển Đông xuống tầng.

Lần này, anh chủ động nắm tay Uyển Đông, mặc dù chị không tình nguyện lắm nhưng cũng không vùng vẫy dữ dội.

Lúc bước xuống bậc thềm, Lăng Vạn Hình nhìn lòng bàn tay của mình và mỉm cười nhẹ nhõm.

Dường như dù Uyển Đông có chấp nhận anh hay không thì cũng không còn quan trọng nữa. Chỉ cần Uyển Đông ở đó, chỉ cần anh yêu Uyển Đông là đủ rồi!

Cho dù kiếp này Uyển Đông không thể tha thứ cho anh, thì cứ để anh phải nếm trải mùi vị theo đuổi Uyển Đông cả đời này.

Với suy nghĩ này, đôi mày nặng trĩu của Lăng Vạn Hình đã giãn ra rất nhiều.

Anh mở đầu ngón tay ra và siết chặt mười ngón tay của Tô Uyển Đông.

Trên cầu thang mà hai người sóng vai bước xuống dường như tràn ngập ánh nắng, khiến lòng anh đong đầy niềm vui.

Trở lại phòng bếp, Lăng Vạn Hình tiếp tục bận rộn.

Anh đổ thịt bò kho khoai tây vào đ ĩa, tiếp tục rửa đậu Hà Lan, còn Tô Uyển Đông thì ngồi ở bàn ăn nhìn anh.

Dưới ánh đèn rực rỡ, anh bận áo sơ mi nấu ăn với dáng vẻ nghiêm túc và tập trung cao độ.

Tô Uyển Đông nghĩ, không người phụ nữ nào có thể cưỡng lại hình ảnh người đàn ông mà mình yêu thương xuống bếp nấu ăn cho mình, trong đó có cả chị.

Không biết đã qua bao lâu, khi Tô Uyển Đông nhìn thấy Lăng Vạn Hình lấy nhầm chai nước tương và chai giấm, chị cười nhạt bước tới, cầm lấy chai giấm từ tay anh: "Để em làm cho."

"Không cần." Lăng Vạn Hình giơ tay ngăn lại: "Em cứ ngồi đi, sắp xong rồi."

Tô Uyển Đông há miệng, nhìn chai giấm trong tay, muốn nói mà lại thôi.

Nhưng Lăng Vạn Hình có vẻ rất cố chấp, Tô Uyển Đông đành từ bỏ ý định sửa sai cho anh.

Tô Uyển Đông quay lại bàn, ánh mắt nhìn anh ánh lên niềm hạnh phúc.

Không biết liệu anh có thể chịu được hương vị của món ăn đó hay không.

Xưa nay Tô Uyển Đông chưa từng trải qua cảm giác được chiều chuộng và chăm sóc như thế này. Có lẽ ngay cả bản thân Tô Uyển Đông cũng không nhận ra tâm trạng của mình đang dần thay đổi. Khi Lăng Vạn Hình đặt tất cả thức ăn lên bàn, Tô Uyển Đông ngửi thấy mùi chua nhẹ tỏa ra từ món ăn, sự vui vẻ trong mắt càng rõ nét hơn.

Tô Uyển Đông vẫn không bóc trần Lăng Vạn Hình, tay cầm bát cơm, gắp một miếng đậu Hà Lan.

Hương vị ở trong miệng thơm ngon một cách đáng ngạc nhiên.

Tô Uyển Đông kinh ngạc nhìn anh, vẫn không nói gì, còn Lăng Vạn Hình mỉm cười: "Anh có thể phân biệt được nước tương và giấm chua. Công thức này là do anh học bí kíp từ đầu bếp, ăn ngon chứ?"

Thì ra là như vậy.

Tô Uyển Đông gật đầu, không thể không gắp một miếng nữa.

Lúc này, một miếng thịt bò được đưa vào trong bát chị, Lăng Vạn Hình nhẹ nhàng nói: "Anh dùng nồi áp suất để hầm, thịt mềm lắm đó, em thử xem!"

Nên diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào đây, Tô Uyển Đông nhìn Lăng Vạn Hình, sống mũi cay cay!

Nhất định là do giấm trong đậu Hà Lan quá chua nên mình mới có cảm giác này.

Tô Uyển Đông cảm thấy bản thân thật bất lực, rõ ràng đã quyết định buông bỏ, thế nhưng bữa tối của anh gần như đã khiến chị mềm lòng.

Tô Uyển Đông vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, đứng dậy bước ra ngoài.

Lăng Vạn Hình sợ hết hồn, vội vàng đuổi theo, vừa nắm lấy khuỷu tay Tô Uyển Đông, anh đã nhận ra Uyển Đông đang run rẩy.

"Uyển Đông? Sao vậy em?"

Tô Uyển Đông bướng bỉnh không chịu nhìn anh, để mặc anh kéo mình, nhưng càng ngày càng run rẩy hơn.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2197



CHƯƠNG 2197: TÔ UYỂN ĐÔNG MẤT KIỂM SOÁT

Tô Uyển Đông như vậy khiến Lăng Vạn Hình rất hoảng sợ.

Anh bước đến đứng trước mặt Tô Uyển Đông, nhìn kỹ mới nhận ra chị đã bật khóc.

Sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên Uyển Đông có cảm xúc dữ dội như vậy trước mặt anh.

"Uyển Đông?" Lăng Vạn Hình dè dặt gọi tên chị, đưa tay lên muốn lau nước mắt, song đầu ngón tay còn chưa chạm vào má thì đã bị Tô Uyển Đông hất ra: "Bây giờ anh làm những việc này thì có ích gì?"

Tô Uyển Đông vừa khóc vừa mắng anh, cho dù là mắng nhưng giọng chị vẫn rất nhẹ nhàng.

Tô Uyển Đông là một người phụ nữ như vậy đấy, giận nhưng cũng đâu biết phải thể hiện thế nào?

Ngay cả khi tức giận và phẫn nộ cũng vẫn dịu dàng!

Lăng Vạn Hình ngây người, luống cuống lẩm bẩm: "Em không thích sao?"

"Tôi không thích, tôi không thích chút nào!" Tô Uyển Đông lắc đầu nguầy nguậy, không tự chủ được đưa tay đánh anh mấy cái: "Hai mươi năm qua anh đã làm gì? Sao bây giờ lại đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy, anh yêu tôi rồi sao? Có phải anh thấy có lỗi với tôi không? Tôi không cần anh chuộc lỗi và cũng không cần anh phải làm khổ mình như vậy. Anh không thể buông tha cho tôi được sao? Anh chưa từng yêu tôi, cho dù có làm nhiều hơn nữa thì cũng có thể chứng minh điều gì!"

Tô Uyển Đông vừa khóc thảm thiết vừa đánh anh, sau khi kìm nén cảm xúc quá lâu, cuối cùng tối nay chị đã bộc phát.

Tô Uyển Đông là một người phụ nữ vừa tinh tế vừa dịu dàng, làm gì cũng quen nghĩ cho người khác, cho nên đến cãi nhau cũng không biết, có thể khiến Tô Uyển Đông khóc và thốt ra những lời này đã là giới hạn rồi.

Tô Uyển Đông không muốn nhìn thấy Lăng Vạn Hình tự làm khổ bản thân, không muốn nhìn thấy bàn tay anh dính dầu mỡ, không muốn nhìn thấy một người đàn ông xuất sắc như anh lại trở nên khiêm tốn như vậy.

Người chị yêu là ông chủ nhà họ Lăng đầy khí phách của nhà họ Lăng, không nên là một người đàn ông như đi trên băng mỏng thế này!

Anh càng nhún nhường bao nhiêu thì Tô Uyển Đông lại càng thương anh bấy nhiêu.

Cho dù bị thương tích đầy mình, Tô Uyển Đông vẫn yêu anh!

Đời người có được bao nhiêu hai mươi năm? Thói quen thấm vào máu xương đâu có thể dễ dàng tiêu tan sau hai năm xa cách.

Tô Uyển Đông lắc đầu khóc không thành tiếng, để mặc cho nước mắt trên má rơi xuống mu bàn tay anh, thiêu đốt trái tim anh.

Mắt Lăng Vạn Hình ươn ướt, anh mím đôi môi mỏng ôm Tô Uyển Đông vào lòng, cho dù chị có giãy giụa đến đâu, anh vẫn không buông tay.

"Uyển Đông, anh yêu em, không phải chuộc lỗi, chỉ là... yêu em!"

Những lời này được anh nói vô cùng chân thành, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn tiếng lẩm bẩm đầy đau đớn.

Ôm chặt lấy chị, anh nói: "Uyển Đông, sai lầm của anh không có cách nào để chuộc lỗi, em có thể hận anh, có thể trách anh, em muốn làm gì cũng được, nhưng đừng khóc nữa, được không?"

Khi anh vừa dứt lời, Tô Uyển Đông bật khóc nức nở trong vòng tay anh.

Tô Uyển Đông khóc vì tủi thân, khóc cho sự hy sinh của mình, khóc cho tình yêu muộn màng của anh.

Bốn mươi tuổi thì đã sao, trái tim yêu anh vẫn như thuở mới gặp nhau lúc trẻ, ngày nào cũng rung động vì anh.

Tô Uyển Đông đấm vào lưng anh, lực không lớn, nhưng không chịu dừng lại.

Nước mắt của Tô Uyển Đông khiến Lăng Vạn Hình cảm thấy đau lòng đến mức khó thở.

Anh nâng mặt chị lên, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của chị rồi chạm trán mình vào trán chị, nhỏ giọng dỗ dành: "Đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, tất cả là anh sai...."

Sau đó, khóe mắt của anh rơi lệ, tan nát cõi lòng đến gần như mất đi lý trí.

Anh không muốn nhìn thấy Uyển Đông khóc, chỉ có thể dùng cách của một người đàn ông để ngăn chặn tiếng khóc của Uyển Đông.

Nụ hôn muộn màng mang theo sự chua xót và nỗi đau của anh.

Người mình yêu rơi lệ ở trước mắt mình, có ai có thể thờ ơ?

Tối nay, thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, nhưng trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ thì lại có hai tâm hồn đang hòa vào nhau.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2198



CHƯƠNG 2198: ANH BIẾT TẤT CẢ NHỮNG GÌ EM ĐÃ LÀM

Sau một thời gian dài cô đơn, trong buổi tối mà Tô Uyển Đông vỡ òa cảm xúc, hai người lại hòa làm một.

Có lẽ đây chính là tình yêu, khiến người ta tổn thương, khiến người ta đau đớn, nhưng dù là thế vẫn không thể nào quên được.

***

Ngày hôm sau, bốn giờ sáng.

Tô Uyển Đông từ từ tỉnh giấc, chị mở mắt ra nhìn phòng ngủ mờ tối, thất thần trong phút chốc, hình ảnh tối qua ngay lập tức xâm chiếm tâm trí chị.

Tô Uyển Đông đảo mắt theo nhịp tim hỗn loạn, nhưng lại bất ngờ phát hiện bên giường bên cạnh mình không có người, vươn tay sang, dường như vẫn còn chút hơi ấm.

Tô Uyển Đông chống người ngồi dậy, thắt lưng và bụng đau nhói.

Trong góc phòng bật một chiếc đèn ngủ với ánh sáng dịu dàng, Tô Uyển Đông cúi đầu nhìn dấu vết trên người mình, trong mắt ánh lên vẻ mơ màng.

Không biết tại sao lại đi đến bước này, có lẽ là do không kìm lòng được nữa, cuối cùng cũng cởi bỏ lớp áo giáp kháng cự, để anh chiếm đoạt.

Tô Uyển Đông thở dài nhìn quanh, muốn tìm quần áo của mình ngày hôm qua.

Tuy nhiên, mặt đất sạch sẽ, ngoại trừ đệm chăn hơi xộc xệch thì không nhìn thấy quần áo của chị đâu.

Tô Uyển Đông dựa vào đầu giường, khóe mắt lóe lên, chị nhìn thấy bộ đồ ngủ mình đã từng mặc được xếp ngay ngắn bên gối.

Là... Lăng Vạn Hình đã để ở đó sao?

Tô Uyển Đông mặc bộ đồ ngủ rồi từ tốn ra khỏi khỏi giường, cảm giác hơi khó chịu khiến chị cau mày.

Một lúc sau, chị bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn quanh hành lang, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lăng Vạn Hình đâu.

Mới bốn giờ sáng mà anh ấy đã đi đâu?

Sau sự việc bất ngờ tối qua, anh đã rời đi rồi ư?

Tô Uyển Đông chậm rãi đi xuống cầu thang xoắn ốc, rất nhanh đã bị thu hút bởi tiếng động trong nhà bếp.

Chị nhẹ nhàng bước về phía trước. Dưới ánh đèn bếp sáng trưng, chị lại nhìn thấy Lăng Vạn Hình đang nấu cháo cho mình vào lúc sáng sớm.

Giờ này, ngay cả người giúp việc cũng chưa thức dậy.

Hơn nữa... trong suốt những năm qua, đều là Tô Uyển Đông bận rộn chuẩn bị mọi thứ cho anh vào lúc bốn giờ sáng khi sắc trời còn mờ tối.

Tô Uyển Đông không bước tới mà xoay người đi lên tầng.

Có lẽ Tô Uyển Đông không biết phải đối mặt như thế nào nên đã chọn cách trốn tránh.

5h 30 sáng, Tô Uyển Đông đang nằm trên giường đột nhiên nghe thấy tiếng động từ cửa phòng.

Chị nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.

Tiếng bước chân chậm rãi đến gần, cho đến khi bên giường hơi lún xuống, Tô Uyển Đông cảm thấy có một bàn tay hơi lạnh nhẹ vuốt má mình.

Sau đó, với hơi thở ấm áp phả vào má chị, Lăng Vạn Hình cúi đầu hôn trộm người trên giường.

Đôi môi mỏng của anh lướt dọc từ giữa trán xuống khóe mắt, h*n l*n ch*p m**, lướt qua má Tô Uyển Đông, cuối cùng hôn lên môi chị.

Tô Uyển Đông có chút bối rối vì hơi thở của anh, lông mi của không kiềm được bắt đầu run lên.

Ngay sau đó, một nụ cười thỏa mãn từ từ nở rộng trên đôi môi mỏng của Lăng Vạn Hình.

Anh ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay Tô Uyển Đông hôn một cái, cười hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Tô Uyển Đông thở dài một tiếng, biết mình không thể giả vờ được nữa, đành phải mở mắt ra.

Lúc này, bình minh ló dạng ngoài cửa sổ, anh ngồi ở trên giường, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.

Lăng Vạn Hình đặt tay Tô Uyển Đông vào lòng bàn tay mình, vuốt v e: "Anh đã nấu món cháo trứng hột vịt bắc thảo mà em thích ăn rồi. Hôm nay con gái muốn ăn cháo bí đỏ, anh cũng nấu một phần, có muốn dậy nếm thử không?"

Dường như anh thật sự rất hiểu sở thích của Tô Uyển Đông.

Thấy vậy, Tô Uyển Đông vừa gật đầu vừa vén chăn lên: "Sao anh dậy sớm vậy? Những việc này để em làm là được rồi."

"Cũng như nhau mà, trước đây vẫn luôn là em làm, sau này sẽ đổi thành anh làm."

Trái tim Tô Uyển Đông run lên, thất thần nhìn anh, hóa ra anh biết mình đã từng làm những gì...

Có lẽ là đọc được sự kinh ngạc trong mắt Tô Uyển Đông, Lăng Vạn Hình mỉm cười dịu dàng: "Anh biết tất cả những gì em đã làm."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2199



CHƯƠNG 2199: TỚI NÚI DƯỠNG THỌ LÀM GÌ?

Nghe tiếng, Tô Uyển Đông nhìn Lăng Vạn Hình không chớp mắt, cảm giác xúc động khó tả dâng trào trong lồ ng ngực mình.

Không lâu sau, hai người từ từ xuống lầu.

Người giúp việc cũng đã dậy, làm công việc của mình ở khắp ngóc ngách trong biệt thự.

Lăng Vạn Hình đưa Tô Uyển Đông vào bếp, đóng cửa phòng lại. Khi đỡ chị ngồi xuống ghế, anh thì thầm vào tai chị: "Ăn cháo trứng bắc thảo hay cháo bí đỏ trước?"

Cơ thể Tô Uyển Đông khẽ run lên, vẫn thoáng xa lạ, tránh né sự thân mật của anh: "Gì cũng được."

"Vậy anh sẽ múc cho em hai bát để em nếm thử cả hai."

Sự chăm sóc và chủ động của Lăng Vạn Hình ngày càng trở nên thành thạo, như thể anh đột nhiên đã thông suốt, mỗi hành động cử chỉ đều tràn đầy sự quan tâm dành cho Tô Uyển Đông.

Có thể nói, anh đã thật sự thay đổi rồi!

Trong một tuần tiếp theo, Tô Uyển Đông dành phần lớn thời gian ở bệnh viện cùng với Lăng Tử Hoan. Lăng Vạn Hình cũng đi theo như hình với bóng, chỉ cần có Tô Uyển Đông, nhất định có thể nhìn thấy Lăng Vạn Hình.

Hôm nay, đầu tháng mười hai, mới sáng sớm Tô Uyển Đông đã định đến bệnh viện.

Trong phòng khách, Lăng Vạn Hình đang hút xì gà, nói chuyện điện thoại.

Thoáng thấy bóng dáng Tô Uyển Đông, anh lập tức che ống nghe và gọi: "Uyển Đông, em đợi chút."

Nghe tiếng, Tô Uyển Đông dừng bước, sau đó nghe thấy anh vội vàng dặn dò vào trong điện thoại: "Trước tiên cứ sắp xếp như vậy đi. Nếu còn có yêu cầu gì khác, tôi sẽ thông báo cho anh!"

Cúp máy, Lăng Vạn Hình cắm điếu xì gà vào trong gạt tàn thuốc lá, đứng dậy đi đến chỗ Tô Uyển Đông, ngắm nhìn khuôn mặt trắng ngần của chị: "Hôm nay đừng đến bệnh viện!"

"Sao vậy? Còn việc khác sao?"

Lăng Vạn Hình gật đầu, cười bí hiểm: "Hôm qua anh đã nói với con gái rồi, hôm nay tạm thời không đến bệnh viện, chú Hai sẽ chăm sóc tốt cho con bé, em không cần lo lắng."

Tô Uyển Đông hơi nghi hoặc: "Không đến bệnh viện thì đi đâu?"

"Yên tâm, anh không bán em đâu!"

Dứt lời, Lăng Vạn Hình dắt Tô Uyển Đông ra ngoài cửa.

Thật ra ở bên nhau hơn một tuần, những việc nhỏ như nắm tay và ôm ấp, Lăng Vạn Hình thực hiện ngày một thành thục hơn.

Tô Uyển Đông ban đầu cũng kháng cự giãy giụa, đến giờ thì đã âm thầm chấp nhận.

Chị biết sớm muộn gì mình cũng sẽ lại rơi vào sự dịu dàng của anh, nên ngầm đồng ý mọi thứ.

Ai bảo chị vẫn thích vẫn yêu sâu đậm cơ chứ!

Chưa đầy năm phút, Lăng Vạn Hình đã đưa Tô Uyển Đông lên xe.

Tài xế lái xe ra khỏi trang viên, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, không ai quấy rầy sự yên tĩnh lúc này.

Tô Uyển Đông kìm nén sự tò mò trong lòng, chờ xem Lăng Vạn Hình đang giở trò gì.

Khoảng bốn mươi phút sau, đến dưới chân núi Dưỡng Thọ thì chiếc xe từ từ dừng lại.

Tô Uyển Đông nhìn quang cảnh núi non hoang vắng ngoài cửa sổ, sau đó đảo mắt hỏi: "Tới núi Dưỡng Thọ làm gì?"

Lăng Vạn Hình cười nhẹ: "Xuống xe sẽ biết!"

Tô Uyển Đông: "..."

Lăng Vạn Hình của ngày hôm nay đúng là khiến người ta bất ngờ!

Là một người đàn ông chưa từng biết lãng mạn là gì mà lại đột nhiên có hành động này, đúng là kì lạ.

Tô Uyển Đông ngồi trong xe lắc đầu thở dài, thật ra chị đã mơ hồ đoán ra được mục đích Lăng Vạn Hình đưa mình đến núi Dưỡng Thọ.

Lúc này, Lăng Vạn Hình ở ngoài xe đang đứng tìm kiếm trong cốp, nhìn thấy Tô Uyển Đông xuống xe thì vẫy tay với chị: "Uyển Đông, lại đây em!"

Tô Uyển Đông theo tiếng đi đến gần, chưa kịp nhìn cốp xe, thì anh đã chộp lấy bàn tay, đeo vào tay chị một đôi găng len. Lăng Vạn Hình cúi đầu hí hoáy một lúc, cẩn thận dặn dò: "Nhiệt độ trên núi thấp, đeo găng tay vào, đừng để bị cảm lạnh!"
 
Back
Top Bottom