Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Con Gái Áo Trắng Trên Quán Bar

Người Con Gái Áo Trắng Trên Quán Bar
Chương 27



"..."

Quý Tri Duyên nói: "Tôi nói là về công việc, còn cậu chuyển nhà là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi."

Lâm Việt Hành nằm xuống tiện tay bóc một quả quýt, nhét vào miệng: "Đúng là không liên quan đến cậu, nên tôi lại không muốn chuyển nữa."

"Vậy căn nhà cậu đã tìm được thì sao? Bỏ trống không ở nữa à?" Quý Tri Duyên nói.

"Ừm, bỏ trống, tôi bình thường có chút sở thích nhỏ, thích mua nhà." Anh nói.

Quý Tri Duyên nói: "Vẫn là cậu giỏi, cậu cứ từ từ ăn, tôi về trước đây."

Lâm Việt Hành cũng không nhìn cô, giọng điệu thoải mái vẫy tay về phía cô: "Nhớ đóng cửa."

Quý Tri Duyên ra khỏi cửa, thốt ra hai chữ: "Mắc bệnh."

"Có cần phải vui vẻ như vậy không? Thật là hả hê."

Hai ngày sau, chân Quý Tri Duyên dần hồi phục, không có vấn đề gì lớn, cô cũng tiếp tục công việc. Lần quay phim này ở một quán cà phê, quay video hợp tác cùng những blogger khác.

Lâm Việt Hành hai ngày nay không đi cùng cô, hình như anh đi nhận việc khác. Ngoài việc quay phim cho cô, anh cũng có công việc riêng của mình. Quý Tri Duyên chỉ biết anh chụp đủ thứ, cái gì cũng chụp được, ảnh chân dung, video, quảng cáo, phong cảnh. Nhưng chủ yếu vẫn là chân dung và phong cảnh.

Nghe Sầm Du nói trước đây anh còn là nhiếp ảnh gia ký hợp đồng với một nền tảng nhiếp ảnh rất lớn, chuyên chụp ảnh phong cảnh nhân văn. Thời đại học thường xuyên chạy khắp nơi trong nước, sau khi tốt nghiệp lại càng đi nhiều nước trên thế giới. Đạt được rất nhiều giải thưởng nhiếp ảnh.

Nhìn thấy anh, Quý Tri Duyên có thể ngửi thấy mùi vị của tự do trên người anh, đó là một phần mà cô rất khao khát trong lòng.

Kết thúc một ngày làm việc, lúc về đến nhà đã sáu giờ tối, cô vừa về đến nhà đã thấy cửa nhà mở toang, vào trong phòng khách không thấy ai, cô gọi: "Mẹ!!"

Không đợi được Trịnh Di lại thấy Lâm Việt Hành từ phòng tắm nhà cô đi ra, cô sững người, hỏi: "Sao lại là cậu?"

Lâm Việt Hành đưa dụng cụ trên tay cho cô xem: "Rõ ràng là tôi đến nhà cậu làm việc."

"Mẹ tôi đâu?"

Anh chỉ vào cửa phòng: "Bên trong đang gọi điện thoại."

"Vậy sao cậu lại đến nhà tôi làm việc?" Cô nói: "Ống nước lại bị tắc à?"

Lâm Việt Hành đến gần cô: "Không phải, giúp dì lắp đặt đồ, cậu có thể hiểu chuyện chút, rót cho tôi cốc nước không?"

"..."

Quý Tri Duyên hỏi: "Cậu uống gì?"

"Nước khoáng là được."

Cô lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh đưa cho anh, thấy anh ung dung ngồi trên ghế sofa, cứ như ở nhà mình, nói: "Cậu cũng tự nhiên thật đấy."

"Dì nói cứ coi như ở nhà." Lâm Việt Hành nhếch khóe miệng. "Cậu nói xem, tôi còn khách sáo làm gì nữa?"

"Mẹ tôi nói khách sáo thôi." Quý Tri Duyên liếc nhìn cơm trên bàn nói: "Đây là mẹ tôi nấu à?"

"Ừm, tôi có phụ một tay." Anh nói.

"Mẹ tôi bình thường rất ít khi nấu cơm cho chúng tôi ăn, ở nhà cơ bản đều là anh trai tôi nấu cơm, tôi cũng thỉnh thoảng nấu. Cậu thật có phúc."

Lâm Việt Hành nghe xong đắc ý nói: "Thì sao nào? Ai bảo tôi được người ta yêu quý chứ?"

"..."

Quý Tri Duyên nhắc nhở: "Nhưng cậu cẩn thận đấy, mẹ tôi sống đến giờ, cơ bản không vào bếp, nên cơm bà ấy nấu chỉ có thể nói là nếu may mắn thì còn nuốt trôi được, nếu không thì cậu cứ nuốt xuống, đừng nhai, tránh mất lịch sự biết không?"

Lâm Việt Hành không để tâm nói: "Tôi chỉ là đến ăn ké, còn gì để kén chọn nữa? Nhưng dì nói, bảo tôi không có việc gì thì đến ăn cơm, nói cậu rảnh thì cậu nấu."

Anh lại nhấn mạnh một câu: "Nấu cho, tôi, ăn."

Quý Tri Duyên cạn lời: "Cậu không thấy ngại à? Tôi không rảnh đâu."

"Ồ." Lâm Việt Hành uống một ngụm nước rồi nói: "Vậy thì đợi cậu có thời gian, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều thời gian."

Quý Tri Duyên gượng cười với anh: "Tôi nghĩ tôi không rảnh như cậu đâu, cậu muốn đến nhà tôi ăn cơm như vậy, thì bếp nhà tôi mở cửa miễn phí cho cậu, hoan nghênh cậu đến thường xuyên."

Tưởng anh sẽ không trả lời, ai ngờ anh lại thật sự coi là thật, nói: "Được, cậu nói rồi đấy, tôi sẽ nhớ kỹ."

"..."

Lúc này Trịnh Di vừa lúc đi ra, gọi Quý Tri Duyên: "Con về khi nào vậy? Về thì ăn cơm đi, anh con tối nay tăng ca, hôm nay chỉ có ba chúng ta ăn."

"Mẹ." Quý Tri Duyên đứng dậy. "Mẹ gọi điện thoại cho ai mà lâu vậy?"

Trịnh Di cười: "Con quản nhiều vậy? Mẹ còn không có quyền riêng tư nữa à?"

"Ăn cơm thôiTiểu Lâm, ngồi xuống nhanh lên." Trịnh Di nói thêm.

Lâm Việt Hành: "Vâng, dì."

Trong lúc ăn cơm, Trịnh Di nói chuyện với Lâm Việt Hành, Quý Tri Duyên nhíu mày: "Mẹ, mẹ điều tra hộ khẩu người ta à? Hỏi nhiều thế."

"Mẹ hỏi cũng không được à?" Trịnh Di nói: "Hơn nữa, trước đây Sầm Du cũng thường xuyên đến nhà chúng ta ăn cơm, nó là em trai của Sầm Du chẳng phải đều là người nhà sao?"

"Tiểu Lâm à, ở đối diện thì sau này nhất định phải thường xuyên đến chơi, chỉ cần ở nhà có người, con cứ đến chơi." Trịnh Di nói: "Con là nhiếp ảnh gia đúng không?"

"Vâng, dì." Lâm Việt Hành nói: "Con chỉ chơi thôi, coi như sở thích."

Quý Tri Duyên không khỏi nói: "Cậu cũng khiêm tốn thật đấy."

Trịnh Di liếc nhìn Quý Tri Duyên nói: "Hôm nào chụp cho chúng ta vài bức ảnh, Tiểu Duyên còn có A Ngôn nhà chúng ta, ba người chúng ta chụp ảnh gia đình."

Lâm Việt Hành còn chưa kịp trả lời, Quý Tri Duyên đã nói trước: "Ba người chúng ta thì tính là ảnh gia đình gì, chúng ta là một nhà bốn người, còn thiếu một người, không chụp được ảnh gia đình."

Trịnh Di đặt đũa xuống: "Nhà chúng ta bây giờ chỉ có ba người, sau này có thêm người, cũng là con với anh con kết hôn, nếu không sẽ không có ai xuất hiện nữa."

"Bố con sẽ quay lại." Quý Tri Duyên thờ ơ nói.

"Vậy thì con cứ từ từ đợi đi." Trịnh Di gắp thức ăn cho Lâm Việt Hành. "Nào, ăn nhiều vào."

Quý Tri Duyên không nói gì, cũng không ăn thêm nữa, đợi ăn xong, Trịnh Di tự dọn bát đũa, nhắc nhở cô: "Nói chuyện với Tiểu Lâm một lát, mẹ dọn dẹp."

"Là mẹ gọi cậu ấy đến chứ không phải con gọi, mẹ thích thì mẹ tự nói chuyện với cậu ấy, con rửa bát là được rồi." Quý Tri Duyên nói.

Trịnh Di nhỏ giọng cảnh cáo: "Con đừng có giận dỗi, hôm nay nó đến thăm mẹ, mua rất nhiều đồ vì lần trước đã làm phiền chúng ta, người ta đặc biệt đến nhà xin lỗi. Còn giúp nhà chúng ta lắp đặt đồ. Con phải tiếp đón người ta cho tốt, đừng có càng sống càng thụt lùi."

Quý Tri Duyên nói: "Con biết rồi."

Cô đi đến bên cạnh Lâm Việt Hành: "Cậu ngồi một lát đi, tôi cắt hoa quả cho cậu."

"Ừm." Anh nói.

Vài phút sau, cô đưa hoa quả cho anh, ngồi bên cạnh anh: "Cậu không có gì muốn hỏi sao?"

"Tôi không hỏi nhiều chuyện nhà người khác." Anh nói.

Quý Tri Duyên cười: "Tôi cũng không định nói chuyện này, vừa nãy xin lỗi cậu nhé, cậu đến nhà tôi ăn cơm còn làm cậu khó xử. Tôi với mẹ tôi bình thường quan hệ rất tốt."

"Nhìn là biết." Lâm Việt Hành nói: "Nhưng mà dì nấu ăn thật sự khiến người ta ăn ngon miệng, tôi ăn tận mấy bát cơm."

"Mẹ tôi nấu ăn rất mặn nên tôi với anh trai tôi không bao giờ cho bà ấy vào bếp." Quý Tri Duyên nói: "Trước đây lúc bố tôi còn ở nhà luôn là bố tôi nấu cơm, bố tôi nấu ăn mới ngon, hơn nữa cái gì cũng nấu được, hồi nhỏ còn thay đổi cách nấu cho tôi với anh trai tôi ăn..."

Cô dừng lại không nói tiếp, một lúc sau, trong tầm mắt xuất hiện một tấm vé, cô cúi đầu nói: "Cái gì đây?"

Lâm Việt Hành nói: "Tự xem đi."

Quý Tri Duyên nhận lấy: "Triển lãm ảnh? Cậu đưa tôi cái này làm gì?"

"Ban đầu, nghĩ là với tư cách là nhiếp ảnh gia của cậu, cậu đương nhiên phải đến triển lãm xem ảnh tôi chụp, nhưng bây giờ hình như chỉ có thể dùng để dỗ cậu vui vẻ." Anh nói: "Vậy cậu nể mặt đến đi, vé này rất khó kiếm, không mở cửa cho công chúng, có tiền cũng chưa chắc mua được, tôi đây là mở cửa sau cho cậu. Không đi chắc chắn sẽ hối hận."

Quý Tri Duyên nhanh chóng nhận lấy: "Đi chứ, sao lại không đi, được tặng free mà."

Lâm Việt Hành khẽ cười: "Giá phải trả để dỗ cậu vui vẻ cũng khá lớn đấy."

"Cậu mang theo người chẳng phải là định đưa cho tôi sao?"

"Ai nói?" Anh nói: "Tôi đã do dự một lúc đấy. Đây không phải là thấy cậu không vui, mới lập tức lấy ra sao."

"Là cậu sợ tôi không vui, hay là sợ con gái khóc cậu không biết làm sao?"

Lâm Việt Hành thản nhiên nói: "Ai biết được."

Im lặng vài giây, Quý Tri Duyên nói: "Vậy ngày mai tôi tự đi xem, vừa hay đi giải khuây."

"Ai nói cậu đi một mình?" Lâm Việt Hành nói: "Đương nhiên tôi cũng phải đi."

"Cậu không phải rất bận sao?" Cô nói.

"Chuyện này chẳng phải nằm trong phạm vi công việc của tôi sao?" Anh nói.

"Được rồi." Quý Tri Duyên nói: "Vậy cậu về đi, tôi không tiễn khách nữa."

"Thật là bất lịch sự." Anh đứng dậy, không nói nhiều, chào Trịnh Di một tiếng rồi đi.

Quý Tri Duyên vẫn đang xem vé, Lâm Việt Hành về nhà tắm rửa, nhận được điện thoại của Tôn Dạng nghe máy nói: "Sao thế?"

"Ngày mai ra ngoài chơi, anh đây dẫn cậu đi tiêu khiển!! Đã hẹn cho cậu mấy em gái rồi, mới 20 tuổi, sinh viên đại học trẻ trung năng động."

Anh bật cười nói: "Cậu cút đi, đừng có trêu chọc sinh viên nữa được không?"

"Sao vậy, thiếu nữ tuổi 20 cậu không thích à?" Tôn Dạng nói.

Lâm Việt Hành ngồi trên ghế sofa nói: "Tôi thích kiểu nào cậu không rõ à?"

"Vậy cậu hết hy vọng rồi, cậu cứ đợi Quý Tri Duyên ly hôn à?" Anh ta nói.

"Ồ, quên nói với cậu rồi, cậu ấy không kết hôn nữa, đã đá người ta rồi." Lâm Việt Hành vui vẻ nói.

"Tại sao? Vậy mà cậu ấy cười vui vẻ như vậy." Tôn Dạng nói: "Như một đóa hoa, tôi chưa từng thấy cậu ấy cười như vậy."

"Còn nói nữa, chính là cậu cứ tẩy não tôi." Lâm Việt Hành nói: "Dù sao tôi cũng không muốn quản nhiều như vậy, tôi chỉ muốn làm những việc tôi muốn làm."

"Cậu chẳng phải chỉ muốn ở bên cậu ấy sao? Đã nói rất nhiều lần rồi, cậu đừng có tỏ tình với cậu ấy nữa, thật sự đừng làm chuyện đó, bị một người từ chối hai lần rất mất mặt!! Cậu mà là người bình thường thì cũng thôi, cậu là Lâm Việt Hành!! Cậu cho tôi chút tự tôn của trai đẹp được không?" Tôn Dạng nói.

Lâm Việt Hành không để tâm nói: "Tôi không thấy bị từ chối là chuyện gì mất mặt, hơn nữa, tôi có tính toán của mình, ngày mai, tôi muốn hẹn hò với Quý Tri Duyên, vì vậy cậu có việc cũng được, không có việc cũng được, đừng gọi điện thoại cho tôi, hiểu không?"

"Vậy cậu bỏ mặc tôi à? Hơn nữa, Quý Tri Duyên sao lại hẹn hò với cậu? Cô ấy bị ma nhập à?"

Lâm Việt Hành nhíu mày, khó chịu nói: "Biết nói chuyện không?"

Tôn Dạng tiếp tục nói: "Nghe giọng điệu đắc ý của cậu này, người ta chỉ cắt đứt liên lạc với đối tượng xem mắt mà cậu đã đắc ý như vậy, hôm nào cậu ấy mà ở bên cậu thì đúng là chuyện kinh dị của năm!!"

"Ồ, vậy thì cậu cứ đợi mà bị dọa đi." Anh cười một tiếng: "Thôi cúp máy đây, ngủ sớm dậy sớm, mai còn đi hẹn hò."
 
Người Con Gái Áo Trắng Trên Quán Bar
Chương 28



Ngày hôm sau, Quý Tri Duyên bị đồng hồ báo thức đánh thức, sau khi dậy thấy Quý Ngôn đang ngồi trên ghế sofa uống cà phê, cô đi đến ngồi bên cạnh anh: [Hiếm khi thấy anh hôm nay không tăng ca.]

Quý Ngôn dùng ngôn ngữ ký hiệu: [Ừm, hôm nay em cũng không đi làm?]

[Vâng, hôm nay em đi xem triển lãm ảnh, em trai của Sầm Du đưa vé cho em, hôm nay anh không đi làm dậy sớm như vậy làm gì?] Quý Tri Duyên.

Quý Ngôn mỉm cười nhạt: [Có việc.]

[Được rồi.] Quý Tri Duyên không hỏi nhiều, đứng dậy đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, đơn giản sửa soạn lại, đợi xong xuôi nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ.

Cô chào Quý Ngôn một tiếng rồi ra khỏi nhà, đi đến nhà đối diện, cửa nhà anh vẫn hé mở, anh thật sự rất hay không đóng cửa.

Vẫn gõ cửa, đợi ba giây, Lâm Việt Hành mở cửa, đứng bên trong thản nhiên nói: "Sớm vậy sao?"

Quý Tri Duyên nói: "Thời gian triển lãm không phải 10 giờ sao? Sớm lắm à? Hơn nữa..."

"Cậu đã đi giày rồi, chẳng phải là đang đợi để đi bất cứ lúc nào sao?"

Cô cẩn thận đánh giá anh, hôm nay anh mặc một chiếc áo len màu trắng nhạt, tháng mười một, Nam Diên vẫn chưa hẳn là lạnh lắm, cô ra ngoài chỉ mặc đại một chiếc áo khoác. So sánh hai người, lại thấy mình ăn mặc tùy tiện hơn nhiều.

Lâm Việt Hành chú ý đến ánh mắt của cô, nhanh chóng nói: "10 giờ thì đi nhanh thôi."

"..."

Rốt cuộc là ai đưa vé...

Anh nhanh chóng đi ra, Quý Tri Duyên đi theo sau anh, anh cao ráo, bước chân cũng dài, chưa đi được mấy bước đã đến cửa thang máy.

Nhìn thấy bóng dáng anh, cô nhớ đến một chuyện xảy ra hồi cấp ba, là hội thao năm lớp 11.

Lớp bọn họ, nam sinh chiếm đa số, hội thao cô định đăng ký chạy 800m nữ, cô từ nhỏ đã thích vận động, cô muốn thử thách bản thân, trước đây hồi cấp hai cũng từng tham gia hội thao, cô luôn đứng nhất.

Tan học cô chạy đến chỗ Thịnh Lễ, muốn anh cùng tham gia, nhưng lúc đó anh lấy lý do học tập để từ chối.

Sau đó giáo viên đến lớp nói về chuyện hội thao, lúc đó cô đã đăng ký chạy 800m nữ, còn người đăng ký chạy 1500m nam là Lâm Việt Hành. Còn có đăng ký các hạng mục khác, chạy ngắn, chạy tiếp sức, nhảy xa...

Giờ thể dục một tuần trước hội thao, hai người họ chạy bộ cùng nhau, phần lớn mọi người đều đau đầu với 800m hay 1500m, nhưng chỉ có hai người họ coi chạy bộ là niềm vui.

Nhưng mà, lúc đó Lâm Việt Hành cũng không nói chuyện với cô, chỉ là hai người chạy trước chạy sau, anh luôn ở phía sau cô.

Ngày hội thao, bọn họ mặc đồng phục lớp, là một chiếc áo ngắn tay màu hồng đặc biệt xấu, thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng ai cũng thấy xấu, nhưng cuối cùng không biết tại sao lại chọn chiếc áo này. Không phải màu hồng bình thường, mà là màu hồng phấn. Xấu không chịu nổi, đặc biệt làm lộ da đen, mọi người đều miễn cưỡng mặc vào.

Sau đó đến lượt cô chạy chung kết 800m, tiếng súng lệnh vang lên, cô bắt đầu chạy, trường bọn họ khối 11 tổng cộng 27 lớp, bọn họ là lớp 18, lớp 11/18.

Lúc đầu cô chạy không nhanh, nhưng không bao lâu đã bỏ xa những người khác, sau đó trong tiếng reo hò và náo nhiệt cô đã giành được vị trí số một.

Nghỉ ngơi một lúc, cô đi sang bên cạnh thì bị một người gọi lại. Cô quay đầu lại thấy anh đang cầm máy ảnh đi tới lắc lắc máy ảnh: "Thầy bảo chụp, ảnh cho lớp."

Cô liếc nhìn đồng phục lớp của anh, đúng là da trắng mặc gì cũng đẹp, chiếc áo làm lộ da đen như vậy, anh mặc lên người ngược lại càng trắng hơn, cô nói: "Được, cậu chụp đi."

Cô khẽ mỉm cười, anh cầm máy ảnh chụp cô, chụp xong cô tiến lên nói: "Cậu cũng bận thật đấy, vừa phải chụp ảnh vừa phải tham gia hội thao, lát nữa cậu còn phải chạy 1500m nữa."

Chàng thiếu niên khẽ cười, nói một câu: "Tôi sẽ giành giải nhất."

Lúc đó cô không để tâm đến lời anh nói, nhưng lúc anh chạy cô vẫn đi xem, chàng thiếu niên chạy vụt qua trên sân vận động khiến cả trường reo hò, cô đứng bên cạnh nghe thấy mấy nữ sinh bàn tán về anh. Hỏi khắp nơi tên anh là gì.

Anh cũng giống cô, trên người bọn họ đều có một loại sức mạnh, là sự lạc quan, vui vẻ, tự tin.

Bản chất đều là cùng một loại người, đều sống trong gia đình đầy yêu thương, không phải chịu đựng những cơn mưa bão trong thời thơ ấu, được hưởng tình yêu thương, tự nhiên cũng sẽ trao đi tình yêu thương của mình, không bao giờ ngại ngần thể hiện.

Cứ như là người cùng một kênh, nhưng anh không giống cô, không có những "tật xấu" trên người cô.

Anh giống như phiên bản không có góc cạnh của cô, phiên bản dịu dàng của cô, một người khác vừa giống vừa không giống cô.

Nhanh chóng đến đích 1500m, anh đã giành giải nhất.

Cuối cùng hai người họ đeo huy chương trở về lớp.

Giáo viên đề nghị hai người họ cùng chụp một bức ảnh.

Dùng máy ảnh của anh, cô bị thầy giáo kéo đến bên cạnh anh, hai thân thể nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Cô nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Cô nhỏ giọng nói bên cạnh anh: "Cậu căng thẳng vậy làm gì? Trông cũng không giống người lần đầu tiên giành giải nhất? Bị người ta chú ý nên căng thẳng à?"

Buổi chiều yên bình đó, một cơn gió thổi qua, thổi tung mái tóc của hai người, cũng thổi loạn trái tim chàng thiếu niên.

Theo tiếng "tách" của máy ảnh, kết thúc buổi chụp ảnh, cô mới nghe thấy anh khẽ cười một tiếng: "Kiếm lời rồi."

Lâm Việt Hành ấn xuống tầng hầm, Quý Tri Duyên đột nhiên hỏi: "Huy chương hội thao hồi cấp ba cậu còn giữ không?"

"Sao vậy?"

Quý Tri Duyên cười: "Không có gì, hỏi bâng quơ thôi."

Lâm Việt Hành nói: "Cậu nghĩ đến chuyện gì à? Chuyện hồi cấp ba?"

Quý Tri Duyên sững người: "Dù sao cũng không phải chuyện của chúng ta."

Thang máy nhanh chóng đến tầng hầm, Lâm Việt Hành bước ra trước: "Chuyện của chúng ta thì có nhiều chuyện để nói đấy."

Quý Tri Duyên không trả lời, lên xe anh, nơi tổ chức triển lãm cách nơi bọn họ ở không gần, lái xe mất nửa tiếng, đến nơi vừa đúng lúc.

Sau khi vào trong, bên trong không có nhiều người, lác đác vài người, rất nhiều ảnh, treo kín trên tường, Quý Tri Duyên xem từng bức một, đi một lúc hỏi: "Những bức nào là cậu chụp?"

"Cậu đoán xem." Anh nói.

Quý Tri Duyên nói: "Tôi không đoán."

"Vậy tôi không nói cho cậu biết."

"..."

Quý Tri Duyên nhìn thẳng vào anh: "Cậu dẫn tôi đến đây chẳng phải là để khoe khoang sao? Không cho tôi biết bức nào là cậu chụp? Tôi khen cậu kiểu gì?"

Lâm Việt Hành cười: "Có gì mà khoe khoang? Chỉ cần tôi muốn, ảnh của tôi còn có thể được trưng bày ở triển lãm ảnh cấp quốc gia."

"Vậy tôi từ từ xem." Cô nói: "Tôi có thể chụp ảnh không?"

"Ừm."

Hai người đi một đoạn, Quý Tri Duyên hỏi: "Tại sao cậu lại thích chụp ảnh vậy?"

Lâm Việt Hành nói: "Đương nhiên là để ghi lại rồi, rất nhiều người thích chụp ảnh, nhưng người có thể coi đây là việc mình muốn làm mãi mãi thì rất ít."

Anh tiếp tục nói: "Hồi nhỏ bố mẹ tôi bận rộn công việc, vừa về đến nhà cũng thích ở bên chị tôi, việc tôi ra đời vốn không nằm trong kế hoạch của bố mẹ tôi, nên lúc đó tôi luôn nghĩ bọn họ thích Sầm Du hơn, không thích tôi. Nhưng tôi lại nhớ bọn họ, bọn họ vừa đi là mấy tháng trời, đặc biệt là bố tôi, tôi thích chụp ảnh để lưu giữ hình ảnh của bọn họ, như vậy lúc nhớ bọn họ thì có thể xem nhiều hơn, đủ loại ảnh. Con người, sống nhất định phải chụp ảnh, ảnh không bị giới hạn bởi thời gian."

Quý Tri Duyên cười: "Không ngờ cậu lại tình cảm như vậy, tôi còn tưởng cậu sẽ vì thế mà oán trách không vui, hoặc là cảm thấy bất công với bản thân, không bộc lộ tình cảm của mình."

Lâm Việt Hành nói: "Bọn họ có thể chỉ thích Sầm Du hơn nhưng không có nghĩa là không thích tôi. Bọn họ đã tạo ra rất nhiều điều kiện tốt cho tôi và Sầm Du, điều kiện sống của chúng tôi luôn cao hơn rất nhiều người cùng trang lứa. Cậu cũng biết chơi nhiếp ảnh rất tốn kém, tôi có thể làm việc mình thích, từ nhỏ đến lớn, nếu không có sự ủng hộ của bọn họ thì sao có thể đi xa như vậy, yêu cầu cao như vậy làm gì. Trên thế giới này có rất nhiều người, vừa không được bố mẹ yêu thương cũng không có điều kiện tốt, tôi còn gì để oán trách nữa."

Rõ ràng bản thân cảm thấy bất công nhưng lại không hề thấy mình thiệt thòi hay oán trách, chỉ là hơi bất công thôi, không phải không có tình yêu thương, cũng không phải không có tiền, anh cảm thấy mình đã sống tốt hơn rất nhiều người rồi.

Quý Tri Duyên đột nhiên cảm thấy tính cách anh tốt phần lớn là do bản thân anh, gen của bố mẹ anh rất quan trọng nhưng bản thân anh luôn duy trì sự lạc quan cầu tiến. Cô nghĩ cho dù không phải gia đình tốt như vậy, là một gia đình không hoàn hảo, không có bố mẹ yêu thương anh nhiều như vậy, anh chắc chắn cũng sẽ không u ám, có thể không được vui vẻ như vậy, nhưng nhất định sẽ không đi lạc lối. Trong xương cốt anh chính là người như vậy. Gia đình chỉ chiếm một phần.

Anh sẽ không bao giờ có mặt tối u ám cố chấp.

Cũng giống như bây giờ, từ nhỏ đã quen sống những ngày tháng tốt đẹp, điều còn lại chỉ là biết ơn.

"Cậu thật sự rực rỡ." Quý Tri Duyên nhận xét.

"Rực rỡ?" Lâm Việt Hành nhìn chằm chằm vào cô.

"Ừm." Quý Tri Duyên cười: "Giống như ánh sáng không chói mắt, chỉ có soi sáng và ấm áp."

Lâm Việt Hành một lúc sau mới nói: "Cảm ơn cậu nhé."

Quý Tri Duyên đi về phía trước, nhìn thấy một bức ảnh, là ảnh chụp sân thượng nền đen trắng. Phong cách trông khá nặng nề, cô nói: "Đây chắc chắn không phải cậu chụp, nhưng bức ảnh này thật sự rất tuyệt, quá nghệ thuật!!"

Cô nói xong còn không quên khen ngợi.

"Ừm." Lâm Việt Hành nhướng mày nói: "Tôi sẽ nói với nhiếp ảnh gia của bức ảnh này."

"..."

Phòng triển lãm rất lớn, bọn họ đi một vòng cũng chỉ xem được một phần nhỏ, Quý Tri Duyên tiếp tục đi về phía trước, chỉ là cảm thấy Lâm Việt Hành cứ bám theo bước chân mình, cô dừng lại quay đầu: "Hay là cậu tự đi chỗ khác xem đi? Chúng ta có phải dính lấy nhau quá không?"

Lâm Việt Hành nói: "Dính sao?"

"Ừm." Quý Tri Duyên nói: "Cậu cứ làm việc của cậu đi, không cần cứ đi cùng tôi, tôi đã lớn rồi, có thể tự xem được."

Anh thản nhiên nói: "Không sao, cậu không cần ngại, tôi không để ý đâu."

"..."

Xem mấy vòng, Quý Tri Duyên cuối cùng cũng đoán ra những bức ảnh anh chụp, một bức là sa mạc, còn có một bức chụp ở Ai Cập, còn có núi tuyết. Đều là ảnh chụp khắp nơi trên thế giới. Thậm chí có một số nơi rất ít người biết đến, rốt cuộc anh đã đi bao nhiêu nơi một mình? Trước đó còn thấy ảnh chụp ở Châu Phi.

Quý Tri Duyên xem xong nói: "Tôi vẫn còn hiểu cậu quá ít, cậu cũng năng động quá nhỉ? Có phải quốc gia nào, thành phố nào trên thế giới cũng có dấu chân của cậu không?"

Lâm Việt Hành nói: "Tôi cũng đâu có giỏi như vậy, hơn nữa, du lịch vòng quanh thế giới, hai năm sao đủ? Nhưng Trung Quốc chúng ta thì nơi nào cũng có dấu chân tôi đi qua. Trung Quốc rất rộng lớn, xem hết đất nước rồi hãy đi xem thế giới."

"Thật sự rất ngưỡng mộ cậu."

Quý Tri Duyên nói: "Tôi chỉ là hồi nhỏ đi nhiều nơi thôi, lớn lên thì ít đi lắm."

"Sau này đi." Lâm Việt Hành nhìn cô. "Sau này, có rất nhiều thời gian."

Quý Tri Duyên cười gật đầu: "Ừm, được."

Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh nói: "Nơi này có phải rất nắng không?"

"Đương nhiên rồi, đó là Đông Nam Á, tôi ở đó hai tháng, da đen đi nhiều." Lâm Việt Hành chậm rãi nói.

"Cậu chắc chứ?" Quý Tri Duyên trêu chọc: "Tốt nhất là cậu đen đi chút, nếu không sẽ khiến người ta ghen tị."

Hai người nói chuyện rất nhiều trong phòng triển lãm, lần đầu tiên Quý Tri Duyên cảm thấy mình có chút hiểu Lâm Việt Hành, anh hình như lại không giống người mà cô vẫn nghĩ. Thêm chút kiên trì. Vì những việc mình muốn làm, những nơi mình muốn đến, kiên trì và nghiêm túc, anh hình như đối với mọi việc đều rất nghiêm túc.

Xem triển lãm xong đã gần chiều, hai người đi ra, Lâm Việt Hành nói: "Đến giờ rồi, đi ăn thôi."

Quý Tri Duyên nói: "Hả? Còn phải ăn cơm nữa à?"

"Hẹn hò đương nhiên phải ăn cơm cùng nhau rồi." Anh nói như chuyện đương nhiên.

Quý Tri Duyên sững người: "Chúng ta đang hẹn hò sao?"

"Chẳng phải sao?" Lâm Việt Hành nói: "Vậy một nam một nữ đi ra ngoài, ở bên nhau cả nửa ngày là đang làm gì?"

"Chơi trò gia đình à?"

Quý Tri Duyên nói: "Hẹn hò giữa nam và nữ?"

"Ừm, không được à?" Anh nói: "Là nam và nữ, chứ không phải bạn trai bạn gái, căng thẳng cái gì?"

Quý Tri Duyên tốt bụng sửa lại cho anh: "Là cậu căng thẳng hơn."

"Lòng bàn tay đều đổ mồ hôi rồi."
 
Người Con Gái Áo Trắng Trên Quán Bar
Chương 29



Lâm Việt Hành lắc lắc hai tay, lấy chìa khóa xe: "Đi thôi."

Hai người lên xe, anh đang lái xe, Quý Tri Duyên hỏi: "Cậu định ăn gì?"

"Ăn cái cậu muốn ăn." Anh thuận miệng nói.

Quý Tri Duyên nói: "Tôi muốn ăn mì."

"Ừm." Lâm Việt Hành nhìn thẳng về phía trước. "Ăn xong đi xem phim."

"..."

"Tiểu Lâm." Quý Tri Duyên đột nhiên gọi anh.

Cách gọi kỳ lạ này khiến Lâm Việt Hành suýt sặc: "Cậu gọi tôi là gì?"

"Tiểu Lâm." Quý Tri Duyên nghiêm mặt. "Là sếp của cậu, tôi gọi cậu như vậy không có vấn đề gì, ăn cơm xem phim là việc những người đang trong giai đoạn mập mờ hoặc đã là người yêu nên làm, cậu là người có ranh giới rõ ràng như vậy, chỉ riêng việc ăn cơm với phụ nữ đối với cậu đã là chuyện thân mật rồi, sao có thể đi xem phim với tôi chứ?"

Lâm Việt Hành khẽ cười một tiếng: "Lúc cần tôi thì nói không thể rời xa tôi, bây giờ thì lại lấy thân phận sếp ra để áp chế tôi. Tôi đúng là nên giữ khoảng cách với phụ nữ, nhưng với cậu, sếp của tôi, trong ngày nghỉ đẹp trời như vậy, chúng ta cùng nhau ra ngoài, tôi đương nhiên không thể bỏ qua cậu rồi, mời cơm xem phim loại chuyện này, có thể chiếm chút tiện nghi thì chiếm, dù sao tôi cũng không thiệt mà."

Quý Tri Duyên nghe xong giơ ngón tay cái với anh: "Được, đã muốn chiếm tiện nghi rồi thì sao có thể để cậu ăn mì được, chọn món đắt tiền đi, sếp có tiền."

Lâm Việt Hành xoay vô lăng: "Địa chỉ quán mì ở đâu?"

"Cậu chắc chắn chỉ ăn mì thôi sao? Cậu cứ chọn món đắt tiền đi, tuy tôi biết cậu giàu có như vậy chắc chắn món đắt nào cũng đã ăn qua rồi, nhưng người khác mời không ăn thì phí đúng không, ăn đồ Nhật? Hay là tiệc hải sản?" Quý Tri Duyên nói: "Tôi sẽ không tiếc tiền đâu. Cậu đừng ngại."

"Cứ ăn mì thôi, nói địa chỉ cho tôi, ăn xong còn phải xem phim nữa." Anh giục.

Quý Tri Duyên cũng không miễn cưỡng, dù sao cũng tiết kiệm tiền cho cô, cô trực tiếp nói cho anh biết đường đi, quán mì là quán cô thường đến ăn hồi năm tư đại học khi đi thực tập, lái xe 20 phút đến quán, lúc hai giờ chiều quán rất ít người.

Đỗ xe xong, hai người cùng nhau đi vào, Quý Tri Duyên nói: "Mì bò ở đây rất đáng đồng tiền bát gạo, bò cho rất nhiều, giá cả cũng không đắt."

"Ừm, nghe cũng được đấy." Lâm Việt Hành nói.

Quán không lớn, không có gọi món tự động, phải tự đến quầy nói với chủ quán, quán này là của một cặp vợ chồng trung niên cùng mở, ông chủ chủ yếu làm mì, bà chủ phụ trách thu ngân các thứ.

Quý Tri Duyên đi đến cửa sổ nói: "Chủ quán, hai bát mì bò."

"Được, rau mùi, ớt có cần không?" Ông chủ đang bận rộn ở phía sau nói vọng ra.

Quý Tri Duyên quay đầu hỏi: "Cậu có cần không?"

"Ít rau mùi, ít ớt." Lâm Việt Hành nói.

Quý Tri Duyên nói khẩu vị của hai người với ông chủ qua cửa sổ rồi tìm chỗ ngồi xuống.

Cô cầm khăn giấy lau bàn, Lâm Việt Hành liếc nhìn mặt bàn, đi đến quầy lấy một bình giấm đến, Quý Tri Duyên nhìn anh quay lại nói: "Mắt cậu cũng tinh thật đấy, cứ như là cậu dẫn tôi đến ăn vậy."

Lâm Việt Hành không trả lời, Quý Tri Duyên nói: "Hồi tôi đi thực tập thường xuyên giải quyết bữa trưa ở đây, chỗ này cách tòa nhà công ty chúng tôi không xa."

"Để tiết kiệm tiền?"

"Cũng không hẳn, chỉ là sau khi tự đi làm mới phát hiện tiền rất khó kiếm, trước đây tiêu tiền của bố mẹ không thấy gì cả, ăn cơm với bạn học mấy trăm cũng ăn tùy tiện. Sau khi đi làm, cơm hơn 30 tệ cũng thấy đắt, không nỡ." Cô tiếp tục nói: "Nên mấy tháng thực tập đó thường ăn ở khu này, nhưng chỉ tìm được quán này là ngon."

Lâm Việt Hành rót cho cô một cốc nước: "Xem ra thực tập hình như không vui lắm."

"Đương nhiên là không vui rồi, ai đi làm mà vui chứ, sau này tôi quyết định tự mình ra ngoài làm cũng là vì không muốn cứ ở mãi trong môi trường công sở như vậy, áp lực rất lớn. Nhưng người khác nhau, có người thích áp lực thúc đẩy bản thân trưởng thành, tôi không muốn như vậy, cảm giác tiếp tục ở lại sẽ phát điên." Cô nói đùa.

Im lặng một lúc, ông chủ bưng hai bát mì ra, lúc này trong quán chỉ có hai bàn, bà chủ nhìn thấy Quý Tri Duyên nói: "Hình như là khách quen thì phải."

Quý Tri Duyên nói: "Bà còn nhớ cháu à."

Bà chủ cười nói: "Nhớ chứ, cháu xinh xắn lại hay đến, lần nào cũng ăn mặc xinh đẹp. Khách quen bà đều có ấn tượng. Có lần cháu còn khóc khi ăn mì ở đây, bà còn an ủi cháu nữa."

Nhắc đến chuyện này, Quý Tri Duyên nói: "Vâng, hơn hai năm rồi, lúc đó cháu còn thực tập ở tòa nhà phía trước."

Bà chủ nhìn Lâm Việt Hành: "Có bạn trai rồi à?"

"Không phải, bạn bè thôi." Quý Tri Duyên nói đơn giản.

Bà chủ nhìn kỹ: "Chàng trai đẹp trai này cũng là khách quen thì phải. Vừa nãy cháu đang ăn mì, bà chưa nhìn kỹ. Lúc này bà còn thấy quen quen, chắc chắn trước đây đã đến rồi."

Lâm Việt Hành ngẩng đầu không phủ nhận: "Vâng, may mà bà còn nhớ cháu, mì của bà vẫn ngon như vậy."

"Haiz, làm 20 mấy năm rồi, cũng khó cho các cháu không làm việc ở đây mà còn đến ăn, lần sau đến nữa miễn phí cho hai đưa." Bà chủ cười nói.

Lâm Việt Hành nói: "Vậy cháu cảm ơn bà trước."

"Hai đứa cứ từ từ ăn, không làm phiền hai đứa nữa." Bà chủ nói xong dọn dẹp một chút rồi đi.

Đợi bà chủ đi, Quý Tri Duyên nói: "Cậu đã đến đây à?"

Lâm Việt Hành chậm rãi nói: "Người ta hỏi một câu, tôi liền trả lời thôi, chắc là mặt tôi đại trà."

"Cũng không đến mức đó, nếu cậu mà là mặt đại trà, vậy những người đàn ông bình thường biết sống sao đây." Quý Tri Duyên nói: "Tôi đã nói mà, sao cậu lại đến đây ăn mì."

Lâm Việt Hành không trả lời, Quý Tri Duyên lại nói thêm một câu: "Đại học cậu học ở Bắc Phổ à?"

"Ừm." Anh khẽ đáp.

Quý Tri Duyên nói: "Trường bên đó cách trường tôi rất xa, tuy cùng một thành phố, nhưng Nam Diên rộng lớn như vậy, giao thông liên quận cũng không thuận tiện, đặc biệt là bên cậu còn phải đi xe buýt, lên xe rồi còn phải chuyển tàu điện ngầm mới đến được trung tâm thành phố, còn phải chuyển không chỉ một lần, đến đây lại càng vất vả hơn. Sinh viên trường cậu có phải không thích ra ngoài không?"

Lâm Việt Hành ngẩng đầu nhìn cô: "Vất vả hay không không quan trọng, chỉ cần muốn ra ngoài, đều không vất vả."

Quý Tri Duyên khựng lại: "Được rồi, sao cậu lại nghĩ quẩn mà học ở đó chứ, nhưng mà mấy trường đại học bên đó rất khó thi, ngoài giao thông không thuận tiện ra thì không có vấn đề gì khác."

"Ban đầu tôi cũng không định học ở đó." Anh thuận miệng nói.

Quý Tri Duyên nhất thời không biết nói gì, nhớ đến lúc anh tỏ tình với mình trước đây, hình như anh nói muốn học cùng trường đại học với cô, kết quả bị cô lạnh lùng từ chối. Thi xa như vậy, chắc là không liên quan đến cô, dù sao học trường nào, là chuyện quan trọng trong đời anh, hơn nữa cô nhớ anh học rất giỏi. Luôn nằm trong top đầu của khối.

Thành tích của hai người cũng tương đương, nhưng cô chỉ nhớ hồi đầu năm lớp 12, anh có một khoảng thời gian dài thi rất tốt, thành tích thậm chí còn vượt qua Thịnh Lễ, thi được hạng nhất toàn khối, giáo viên thường xuyên khen anh, tên anh lúc đó gần như không ai không biết.

Học giỏi, thích vận động, chơi bóng rổ giỏi, đẹp trai, tính cách tốt.

Nhưng cho dù có nhiều ưu điểm như vậy, cũng không có tin đồn anh thân thiết với bất kỳ cô gái nào. Anh rất biết giữ khoảng cách với con gái. Đối xử với mọi người không kiêu ngạo cũng không quá dịu dàng. Điều này chỉ khiến càng nhiều người thích anh hơn, anh vừa nhiệt tình vừa lạnh lùng.

Hai người ăn xong đã ba giờ, Quý Tri Duyên xoa bụng: "No quá, thịt bò ở đây có phải rất nhiều không?"

"Ừm, cũng được." Lâm Việt Hành nói: "Đến giờ rồi, đi xem phim thôi."

Quý Tri Duyên "chậc" một tiếng: "Còn tưởng cậu ăn no rồi sẽ quên, không ngờ vẫn còn nhớ."

Anh cười: "Chuyện chiếm tiện nghi, sao có thể quên được."

Quý Tri Duyên lấy điện thoại ra, mở ứng dụng lướt đến trang chọn vé nói: "Xem phim gì?"

Cô nhìn điện thoại: "Dạo này hình như không có phim gì hay, hay là chúng ta hẹn lần sau nhé?"

"Lần sau?" Lâm Việt Hành nói: "Nhỡ cậu lấy cớ nói không có thời gian, vậy tôi chẳng phải thiệt sao? Lần sau là lần sau, lần này cứ xem trước đã."

"Tôi cũng đâu có chạy." Quý Tri Duyên nói: "Tôi cùng lắm là lần sau rồi lần sau nữa thôi."

"Tôi không tin cậu lắm." Anh nhìn trang chọn vé trên điện thoại nói: "Cứ bộ phim đằng trước kia đi."

Quý Tri Duyên nhìn nói: "Hả? Ba tiếng đồng hồ, đây là xem phim hay là muốn mạng người vậy?"

Lâm Việt Hành không để tâm nói: "Ba tiếng đồng hồ thì dài gì chứ, cũng không phải 30 tiếng."

"..."

Quý Tri Duyên nói: "Được rồi, tôi mời cậu xem đương nhiên là nghe theo cậu rồi."

Cô chọn vị trí khu vực vàng ở giữa, ngồi cạnh nhau, Lâm Việt Hành nhìn cô chọn xong, khóe miệng cong lên.

Đến rạp chiếu phim ở tầng 5 của trung tâm thương mại, Quý Tri Duyên lên đến nơi mới thấy mình đã lâu rồi không đi xem phim, hình như những hoạt động giải trí này, đã cách xa cô rất lâu rồi, cô cũng trở nên thích ở nhà, không còn năng động như trước nữa.

Cô thở dài: "Tôi đi mua bắp và coca."

"Vừa nãy chẳng phải cậu còn no lắm sao? Ăn nổi à?"

"Đã đến rồi, bụng tôi còn chỗ cho mấy thứ này." Cô nói.

Lâm Việt Hành không nói nhiều, đi theo sau cô, Quý Tri Duyên mua xong chuẩn bị đi thì bị một người vỗ vai, cả cô và Lâm Việt Hành bên cạnh cùng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt có chút quen thuộc trước mặt, cô nghĩ một lúc mới nói: "Lý Lực?"

Người đàn ông vỗ tay: "Biết ngay là cậu còn nhớ tôi mà, vừa nãy cậu đi đến, tôi đã thấy quen mắt rồi, nên mới đến tìm cậu."

Lý Lực là bạn học cấp ba của bọn họ, là người hoạt bát vui vẻ trong lớp, khá năng động, nhưng không thân thiết lắm với bọn họ. Quý Tri Duyên nhìn bảng tên trước mặt anh ta nói: "Cậu là quản lý ở đây à?"

"Đúng vậy, ban đầu không ở cửa hàng này, vừa mới được điều đến đây, xa nhà tôi lắm, không còn cách nào khác." Lý Lực thở dài nói.

Lý Lực không chú ý đến Lâm Việt Hành bên cạnh, anh chỉ liếc nhìn một cái, rồi khoanh tay nhìn sang chỗ khác.

Lý Lực nói: "À, đúng rồi, còn cậu, nghe các bạn học nói sau này cậu chia tay với Thịnh Lễ rồi? Khá đáng tiếc đấy. Hình như cậu ta kết hôn rồi đúng không?"

"Ừm, kết hôn rồi, tôi cũng đến tham dự."

"Wow, bạn gái cũ như cậu cũng thật phóng khoáng." Lý Lực nói: "Tôi nhớ hồi đó rất nhiều người trong lớp thích cậu, nhưng lợi hại nhất chính là Lâm Việt Hành đó, hình như cậu còn tỏ tình với cậu sau khi tốt nghiệp cấp ba đúng không? Aiz, cậu ta đã bị cậu từ chối rồi những người khác cũng hoàn toàn hết hy vọng."

"..."

Quý Tri Duyên cười gượng: "Cũng bình thường thôi, không có gì đâu."

"Sao lại không có gì? Theo tôi thấy, cậu từ chối cũng là chuyện bình thường, cậu ta là người ưu tú như vậy, bên cạnh không thiếu con gái, chắc là thấy cậu mới mẻ thôi, cậu không để ý đến cậu ta, cậu ta lại càng hăng hái, thật ra không thích cậu lắm đâu. Chỉ là một tên công tử đào hoa thôi. May mà cậu không đồng ý."

Lý Lực nói xong lại nói thêm một câu: "Thật ra, hồi đó tôi cũng khá thích cậu, nhưng tôi ngại ngùng không dám nói với cậu. Dù sao tỏ tình một cách mù quáng, đối với cậu mà nói cũng là một sự quấy rầy đúng không? Tôi không phải Lâm Việt Hành hay những người tỏ tình vớ vẩn với cậu, người như tôi, mới là thật lòng."

"..."

Lâm Việt Hành ở phía sau chậm rãi nói: "Cậu hiểu tôi lắm à?"

Lý Lực lập tức sững người, ánh mắt chuyển sang mặt anh, có chút lắp bắp: "Lâm... Bạn học Lâm, lâu rồi không gặp."

"Đúng là lâu rồi không gặp, còn chưa gặp đã nói xấu tôi rồi." Anh khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười không rõ ràng. "Tôi với bạn học Lý rất thân thiết sao?"

"Không... Không thân thiết." Lý Lực nói: "Sao hai người lại ở bên nhau? Hai người yêu nhau à?"

"Hahahaha." Lý Lực cười gượng: "Tôi đã nói mà, hai người trông rất xứng đôi. Xoay vòng xoay vẫn phải ở bên nhau. Nhất định phải ở bên nhau!!"

"..."

"Tôi với bạn học Quý Tri Duyên trong sạch." Lâm Việt Hành nói: "Vẫn nên nói rõ ràng thì hơn."

"À, vậy sao, vậy xem ra bạn học Lâm... Bạn học Lâm vẫn chưa quên bạn học Quý Tri Duyên." Lý Lực nói.

Quý Tri Duyên cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng nói: "Bây giờ chúng tôi là quan hệ công việc, chỉ là đồng nghiệp bình thường đi xem phim thôi. Chuyện cấp ba đã qua bao nhiêu năm rồi, lúc đó cũng khác bây giờ, không có chuyện quên hay không quên, thích hay không thích."

"Vậy sao, xem ra là tôi hiểu lầm rồi."

"Cậu đúng là hiểu lầm rồi." Lâm Việt Hành nhướng mày: "Nhưng mà, chuyện sau này ai biết được."

"..."

Lý Lực nói: "Vậy được rồi, không làm phiền hai người xem phim nữa."

Quý Tri Duyên nói: "Chưa đến giờ chiếu, hình như chúng tôi đến sớm rồi."

Lý Lực đột nhiên nói: "Vé xem phim của hai người mua trên mạng à?"

"Đúng vậy, mua trên mạng rẻ hơn." Quý Tri Duyên nói.

Lý Lực cười nói: "Haiz, đây không phải là gặp bạn học cũ sao, cậu xem tôi làm việc ở đây, còn mua trên mạng làm gì, hai người nạp thẻ ở chỗ tôi, ưu đãi còn lớn hơn mua trên mạng, nạp càng nhiều chiết khấu càng nhiều, còn có thể xem phim miễn phí mấy buổi, cậu nói xem, người trẻ chúng ta, chẳng phải hay đến rạp chiếu phim nhất sao?"

Quý Tri Duyên gượng cười, thì ra là đến chào hàng...

Cô hỏi: "Vậy có thể nạp bao nhiêu tiền?"

Lý Lực khựng lại: "Tôi cho hai người chiết khấu, nạp 1000 tệ, tặng thêm cho hai người 5 vé xem phim! Còn có bắp và coca miễn phí!!"

"À, nhiều quá, tôi không xem phim nhiều lắm." Quý Tri Duyên nói: "500 tệ thì có thể cân nhắc, thật ra trên mạng cũng có nhiều ưu đãi."

"Không nhiều đâu. Xem mấy buổi là hết rồi, cậu còn có thể mời đồng nghiệp đến xem." Lý Lực ra sức chào hàng.

Quý Tri Duyên chuẩn bị trực tiếp từ chối, vốn dĩ cô đã không cân nhắc, nể mặt là bạn học, nạp mấy trăm là được rồi, vốn dĩ hai người cũng không thân thiết.

Cô chuẩn bị kéo Lâm Việt Hành đi vào, không ngờ anh lại lấy điện thoại ra: "Tôi nạp."

"?"

Quý Tri Duyên nhỏ giọng nói: "Không cần thiết đâu."

Anh không trả lời, Lý Lực nhanh chóng chạy đến quầy, nhanh chóng làm thẻ hội viên cho anh, cười nói: "Lần sau đến xem trực tiếp, tôi còn tặng cậu 100 tệ nữa!!"

Lâm Việt Hành nhận thẻ, ném cho Quý Tri Duyên: "Cất vào túi cậu đi."

"..."

Hai người kiểm vé đi vào, Quý Tri Duyên nói: "Thẻ hội viên loại này, rõ ràng có mệnh giá nhỏ là 300, 500. Cậu ta vừa đến đã nói 1000, đâu có nhiều thời gian để xem phim như vậy. Cậu thật sự nghe lời cậu ta, nạp nhiều như vậy. Hơn nữa, vừa nãy cậu ta còn nói xấu cậu, cậu cũng thật phóng khoáng."

Lâm Việt Hành không để tâm nói: "Việc nào ra việc đó."

Anh lại có chút đắc ý nói: "Nói xấu cũng được, dù sao sau này cũng khiến tôi thoải mái. Bạn học cũ, ủng hộ chút thôi, phim có nhiều thời gian để xem. Gấp gì chứ?

"..."

"Vậy cậu giữ lại cứ từ từ xem đi."

Quý Tri Duyên cầm bắp và coca, tìm chỗ ngồi xuống, bộ phim này đã chiếu gần một tháng rồi, nên bây giờ người xem không nhiều, là một bộ phim hài nhẹ nhàng.

Hai người ngồi ở vị trí chính giữa, cô ăn bắp rang bơ, dù sao bên trong cũng khá thoải mái, có ăn có uống, thấy không hay thì có thể ngủ một lát.

Cô đưa bắp rang bơ cho Lâm Việt Hành: "Ăn không?"

Tay anh dừng lại trên không trung mấy giây: "Vậy có phải cậu nên đưa đến gần một chút không?"

Quý Tri Duyên nghe xong, đưa bắp rang bơ về phía anh một chút, dừng lại ở vị trí giữa hai người.

Không lâu sau, tay hai người chạm vào nhau, Quý Tri Duyên chỉ cảm thấy, nếu lát nữa tay hai người vô tình chạm vào nhau rồi nắm tay, thì đúng là tình tiết sến súa không chịu nổi.

Nhưng mà, không lâu sau, tay cô thật sự đặt lên tay anh, nắm lấy, cô "chậc" một tiếng.

Lâm Việt Hành nhìn sang: "Cậu chậc cái gì? Lần thứ hai rồi đấy."

"Thông cảm chút đi, tôi hoàn toàn không có ý định chiếm tiện nghi của cậu."

"Tính cả lần này, cậu đã chiếm tiện nghi của tôi ba lần rồi." Anh nói: "Có phải còn có lần thứ tư không?"

Quý Tri Duyên do dự một chút, khẳng định: "Chẳng phải chỉ hai lần sao? Chiếm tiện nghi của cậu ba lần ở đâu ra?"

Lâm Việt Hành thản nhiên nói: "Cậu không nhớ cũng không sao, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, sau này tôi sẽ từ từ quen thôi."

"..."

Quý Tri Duyên nói: "Sau này tôi sẽ cố gắng giữ khoảng cách khi ở chung với cậu."

"Chuyện này không liên quan đến cơ thể." Lâm Việt Hành nói: "Liên quan đến trái tim, cho dù cách xa, cậu cũng sẽ lao vào lòng tôi."

"Cậu biết điều đó nói lên điều gì không?"

Quý Tri Duyên cảm thấy có chút cạn lời: "Tôi không muốn biết lắm."

Nhưng anh lại nói bất chấp: "Nói lên trong lòng cậu muốn đến gần tôi, cơ thể cậu đương nhiên sẽ không tự chủ được."

"Lần sau cậu nói trước cho tôi biết, tôi chuẩn bị tâm lý, tâm trạng tốt thì có thể cho cậu sờ mó dựa dẫm." Anh cười đắc ý.
 
Người Con Gái Áo Trắng Trên Quán Bar
Chương 30



"..."

Quý Tri Duyên không định nói chuyện kỳ quặc này với anh nữa, tuy ngoại hình anh đúng là kiểu cô thích, nhưng cô cũng không phải loại người thích chiếm tiện nghi của người khác.

Một bộ phim xem xong, đã hơn sáu giờ, hai người cùng nhau ra ngoài, Quý Tri Duyên dụi mắt, cũng may không ngủ quên.

Xuống dưới lầu, chuẩn bị ra ngoài mới phát hiện bên ngoài đang mưa to, hai người lái xe từ bãi đậu xe ra, Quý Tri Duyên dựa vào cửa sổ nhìn cơn mưa bên ngoài, mưa rất to, cô không thích trời mưa, không thích cầm ô, bởi vì hình như sau khi tốt nghiệp, mỗi ngày mưa, tâm trạng cô đều không tốt lắm, luôn gặp phải chuyện không vui.

Đến khu chung cư, Lâm Việt Hành không lái xe vào tầng hầm B2, cô nói: "Cậu không lái vào trong à?"

"Tôi có chút việc, cậu tự về trước đi, bây giờ mưa không lớn lắm." Anh lấy một chiếc ô ở ghế sau đưa cho cô. "Cầm lấy, đừng để bị ướt."

"Được." Quý Tri Duyên nhận lấy ô, gật đầu.

Về đến nhà, Quý Tri Duyên tắm rửa xong chuẩn bị vào phòng nằm, nhìn thấy chiếc ô ở phòng khách, đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Năm lớp 11, có một khoảng thời gian cô luôn thích chui vào ô của Thịnh Lễ vào những ngày mưa, đi cùng anh, lấy cớ nói mình không có ô, để anh đưa mình đến trạm xe buýt, trường học cách trạm xe buýt không xa lắm. Chỉ mất 7, 8 phút đi bộ.

Nhưng không có lần nào cô không bị ướt, chiếc ô của Thịnh Lễ luôn không nghiêng về phía cô, nên dù có che ô cũng vẫn bị ướt. Không hiểu sao, lại nhớ đến khoảng thời gian mới gặp Lâm Việt Hành, mái tóc và quần áo ướt sũng của anh.

Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, rất nhiều lần hồi cấp ba chạy đến dưới ô của Thịnh Lễ, bên cạnh luôn có bóng dáng của Lâm Việt Hành, anh một mình đứng bên cạnh cầm ô, cách cô rất gần.

Lúc đó anh muốn che ô cho cô sao?

Ngừng hồi tưởng, cô vỗ vỗ mặt mình, không muốn nghĩ nhiều như vậy, không muốn gánh chịu tình cảm của một người quá lâu, cô không có cách nào đáp lại. Từ cấp ba đến giờ, bao nhiêu năm rồi, nếu anh vẫn thích cô, rốt cuộc là thích cái gì? Dù là cô trước đây hay là cô bây giờ, đều không đáng để anh thích, tình cảm bao nhiêu năm nay, bây giờ cô không muốn gánh chịu. Vậy nên bây giờ Lâm Việt Hành không thích cô là đúng.

Hai ngày sau, Quý Tri Duyên có buổi chụp hình, sáng sớm hai người cùng nhau xuất phát, lần này cần quay một đoạn phim ngắn. Hợp tác với một blogger lần đầu tiên làm việc cùng, Quý Tri Duyên biết độ nổi tiếng của anh ta trên mạng rất cao, có rất nhiều fan nữ, lần này bọn họ cần quay chung một đoạn phim ngắn quảng cáo. Là nhãn hàng tìm đến bọn họ.

Đến nơi, Quý Tri Duyên chỉ mang theo một trợ lý, cô đã xem video của anh ta, trước đây anh ta còn từng tham gia phim ngắn.

Lần quay phim này là quảng cáo đồng hồ, cũng có người của nhãn hàng ở hiện trường.

Đến hiện trường, Quý Tri Duyên gặp người này, bằng tuổi cô, vì phải hợp tác cùng nhau nên cô đã tìm hiểu trước về người này, gặp mặt chính thức chỉ cảm thấy anh ta còn đẹp trai hơn trong video một chút, nhưng mà cũng đúng, người có thể kiếm sống bằng nghề này, sao có thể không đẹp trai chứ.

Hai người chào hỏi nhau đơn giản, anh ta tên Trần Tư Niên, qua việc xem video của anh ta, Quý Tri Duyên phát hiện nội dung video của anh ta cơ bản đều là một mình, góc quay cũng rất kiểu bạn trai, nên rất thu hút fan nữ. Dù sao anh ta trông cũng rất dễ gần, rất vui vẻ, cười lên còn có hai lúm đồng tiền.

Trần Tư Niên thấy cô như vậy nói: "Không nhớ tôi nữa à?"

"Hửm?" Quý Tri Duyên nói: "Chúng ta đã gặp nhau sao?"

Trần Tư Niên cười: "Lễ trao giải tháng trước, tôi còn chụp ảnh chung với cô."

Anh ta nhìn sang Lâm Việt Hành phía sau: "Anh ấy giúp chụp."

Lâm Việt Hành khựng lại, bước lên trước, nhìn anh ta kỹ: "Tôi sao? Không có ấn tượng gì cả."

Quý Tri Duyên cười: "Hình như tôi nhớ ra rồi, anh coi cậu ấy là trợ lý của tôi, cậu ấy là nhiếp ảnh gia của tôi. Nhưng nếu anh không nói, tôi thật sự không nhớ ra."

Dù sao cũng chỉ gặp mặt một lần, cho dù có chụp ảnh chung, cô cũng không có ấn tượng gì.

Trần Tư Niên nói: "Tôi đã xem video của cô từ rất lâu rồi, cô rất sáng tạo, sau khi bước vào giới này, tôi đã nghĩ một ngày nào đó chúng ta có thể hợp tác cùng nhau, không ngờ mới hơn một năm đã để tôi toại nguyện rồi."

Quý Tri Duyên nói: "Lượng fan của anh tăng rất nhanh."

Cô không khỏi cảm thán, con trai đẹp trai kiếm sống bằng nghề này dễ dàng hơn bọn họ nhiều. Giới này phần lớn fan đều là nữ, những chàng trai này muốn được yêu thích, chỉ cần dựa vào khuôn mặt là dễ dàng rồi. Nhưng con gái, chỉ xinh đẹp thôi muốn nổi bật cũng không dễ dàng như vậy.

Hai người không nói chuyện nhiều, bắt đầu quay phim hôm nay, quảng cáo lần này, cần quay hai ngày, sau đó còn có những buổi quay khác, nên hai người bọn họ còn phải làm việc cùng nhau một thời gian, không phải một hai ngày là xong.

Nội dung video lần này khoảng một phút, không có cốt truyện gì, chỉ đơn thuần là muốn quay ra cảm giác tình cảm mãnh liệt giữa nam và nữ, yêu cầu quay phim phải trông rất đời thường, không có cảm giác diễn. Bọn họ từ ngoại cảnh chuyển sang nội cảnh, cũng có cảnh quay riêng của nam và nữ.

Quay từ sáng đến tối, lúc kết thúc đã sáu giờ tối, Trần Tư Niên thu dọn xong nói với Quý Tri Duyên: "Lát nữa cùng nhau ăn cơm nhé. Sau này còn phải quay phim nữa, chúng ta cũng tìm hiểu thêm về nhau."

Quý Tri Duyên bất lực, bây giờ cô chỉ muốn về nhà nằm ngủ...

Cô mỉm cười gật đầu: "Ừm, được."

Lâm Việt Hành đang thu dọn thiết bị, thản nhiên nói: "Tối nay cậu không về nhà ăn cơm à? Dì còn nói hai chúng ta hôm nay làm việc cùng nhau, đợi xong việc cùng nhau về nhà ăn cơm."

Hửm? Sao nghe kỳ lạ vậy.

Trần Tư Niên nói: "Hai người sống chung hay sao?"

"Không phải, cậu ấy là hàng xóm của tôi, cũng là gần đây quan hệ với mẹ tôi thân thiết hơn một chút." Quý Tri Duyên nói.

"Ồ, vậy sao." Trần Tư Niên hào phóng nói: "Vậy anh nhiếp ảnh gia cũng đi cùng luôn đi."

Lâm Việt Hành cười: "Được thôi, có người mời cơm, đương nhiên là phải đi rồi. Bây giờ đi luôn sao?"

"..."

Trần Tư Niên khựng lại: "Được, đi luôn bây giờ."

Lâm Việt Hành đi ngang qua anh ta, chậm rãi nói: "Chúng ta còn chưa biết ai lớn hơn ai đâu, cậu đừng gọi tôi là anh lớn nữa, gọi tên là được rồi, tôi cũng không thể chiếm tiện nghi của cậu đúng không?"

Ra ngoài, Lâm Việt Hành nói: "Đi xe cậu đi, xe tôi đỗ ở kia. Đợi xong việc cậu đưa chúng tôi về nhà, làm phiền cậu rồi."

"..."

Trên xe, Trần Tư Niên lái xe, Quý Tri Duyên ngồi ở ghế sau, cô bị đẩy ra ghế sau, Lâm Việt Hành đại thiếu gia nói anh ngồi ghế sau dễ say xe.

Trần Tư Niên nói: "Vậy hai người vì là hàng xóm nên mới tình cờ làm việc cùng nhau à?"

Lâm Việt Hành chuẩn bị trả lời, Quý Tri Duyên đã nói trước: "Cũng gần như vậy, dù sao cũng là khá tình cờ."

"Ồ, vậy sao." Trần Tư Niên cũng không nói nhiều, ba người đến một nhà hàng.

Anh ta đưa thực đơn cho Quý Tri Duyên: "Gọi món đi."

"Cảm ơn." Cô nhận lấy gọi một phần mì Ý.

Cô đưa thực đơn cho Lâm Việt Hành, Lâm Việt Hành trông cũng không giống người đang đói, không xem kỹ thực đơn, tùy tiện gọi một phần.

Đợi đồ ăn, Trần Tư Niên nói: "Tôi rất vui khi được hợp tác với cô, hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác lâu dài."

Quý Tri Duyên mỉm cười lịch sự.

Lâm Việt Hành ngồi bên cạnh, nhìn hai người đối diện nói: "Cậu không sợ fan nữ của mình giảm à, hợp tác quay video lâu dài với một nữ blogger?"

Trần Tư Niên cười: "Đây là công việc của tôi, có gì mà phải sợ, fan của tôi tự nhiên sẽ ủng hộ công việc của tôi."

"Ồ, nói cách khác, nếu có video tình yêu cần quay lâu dài, cậu cũng có thể?" Lâm Việt Hành nói.

Trần Tư Niên không trả lời ngay: "Cũng không hoàn toàn là video tình yêu. Hợp tác bình thường cũng được, tôi chỉ hy vọng có thể hợp tác với cô ấy nhiều hơn."

Lâm Việt Hành uống một ngụm nước, gật đầu: "Ừm, được. Có việc muốn làm tự nhiên phải có năng lực gánh vác hậu quả, cậu cố lên."

"..."

Quý Tri Duyên nói: "Cậu trông không giống người hay quan tâm đến những chuyện này, sao lại biết cả chuyện mất fan? Cậu cũng hiểu rõ về giới này nhỉ?"

Lâm Việt Hành nói: "Cũng là gần đây rảnh rỗi nên hay quan tâm đến mấy chuyện này, thấy cũng khá thú vị."

"Ồ." Quý Tri Duyên trêu anh: "Vậy hay là giúp cậu đăng ký một tài khoản đi, khuôn mặt này của cậu chắc chắn rất thu hút người khác."

"Không phải đã nói với cậu rồi sao, không muốn làm lợi cho mắt người khác." Lâm Việt Hành nhướng mày nhìn cô. "Để dành tự mình ngắm là được rồi."

Trần Tư Niên nhìn hai người bọn họ cười gượng: "Quan hệ của hai người thật tốt."

Quý Tri Duyên phản ứng lại, có sao? Quan hệ của bọn họ trông rất tốt sao?

Thôi vẫn là không nên cứ nhìn chằm chằm nói chuyện với Lâm Việt Hành, người này, luôn thu hút sự chú ý của cô, nói chuyện với cô, dù sao còn có một người lạ ở đây, không thể để người ta khó xử được.

Trong lúc ăn cơm, Trần Tư Niên hỏi: "Tôi xem video cô quay về chủ đề tình yêu, rất nhiều video đều là về yêu thầm, cô có kinh nghiệm à? Rất nhiều video đều rất chân thực."

Quý Tri Duyên cười: "Đương nhiên là không rồi, tôi thường không yêu thầm, tôi chỉ yêu đơn phương thôi. Tuy không có yêu thầm ai cụ thể, nhưng cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của yêu thầm."

Lâm Việt Hành dừng động tác ăn cơm, nhìn sang cô: "Cậu còn có thể đồng cảm được à?"

"Chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy rồi chứ, yêu thầm chẳng phải là không dám nói sao, không dám nói chính là cẩn thận từng li từng tí, chính là tự ti, hoặc là đoán già đoán non, cứ viết những điều này ra thôi." Quý Tri Duyên nghiêm túc nói.

Lâm Việt Hành bật cười, không trả lời, Trần Tư Niên nhìn anh: "Anh trông cũng không giống người sẽ yêu thầm ai đó, anh chắc cũng không biết đâu nhỉ."

"Cậu ấy đương nhiên sẽ không có loại cảm xúc đó, cậu ấy á, thích một người cũng giống tôi, đều là nói thẳng ra." Quý Tri Duyên nói.

Lâm Việt Hành khựng lại: "Đã bắt đầu nói thay tôi rồi à?"

Quý Tri Duyên nói: "Tôi... đoán thôi."

"Vậy cậu đoán không chính xác lắm, lần sau đừng đoán nữa." Anh nói.

Ăn cơm xong, Trần Tư Niên đưa hai người đến cổng khu chung cư, anh ta chào: "Gặp lại ở buổi quay tiếp theo."

"Được." Quý Tri Duyên nói.

Đợi anh ta đi, xung quanh chỉ còn lại hai người bọn họ, cô nói: "Đi thôi."

"Quý Tri Duyên." Lâm Việt Hành đột nhiên gọi cô.

Cô dừng bước: "Hửm?"

"Trong ấn tượng của cậu tôi rốt cuộc là người như thế nào?" Anh đột nhiên hỏi.

Câu hỏi này khiến Quý Tri Duyên im lặng một lúc, cô chậm rãi nói: "Đẹp trai, tính cách tốt, gia đình có điều kiện, biết chụp ảnh, lạc quan, kiêu ngạo, phô trương."

"Chỉ vậy thôi sao? Cậu nói chẳng phải đều là những thứ bề ngoài sao?" Anh nói.

Quý Tri Duyên nói: "Những thứ này chưa đủ à? Đều là khen anh mà."

"Vậy nên, trong mắt cậu tôi là một người kiêu ngạo phô trương, thích một người thì hận không thể thông báo cho cả thế giới biết?" Anh lại nói.

"Ừm... Tôi không biết ngoài tôi ra cậu còn thích ai khác không?" Quý Tri Duyên nói.

"Quan trọng sao?"

Quý Tri Duyên nói: "Nếu lấy tôi làm ví dụ, thì hình như có thể thấy cậu là người thẳng thắn."

"Vậy cậu biết tôi thích cậu từ khi nào không?" Anh nhìn cô. "Hình như trước đây tôi đã nói với cậu rồi, cậu cũng không nghe lọt tai. Hoặc là hoàn toàn không để ý."

Im lặng một lúc, Quý Tri Duyên nói: "Tôi không muốn biết."

Anh khẽ cười: "Sao vậy, sợ tôi lại tỏ tình với cậu à?"

Cô không nói gì, coi như gián tiếp thừa nhận, Lâm Việt Hành khẽ cười một tiếng, kìm nén giọng điệu: "Cậu yên tâm, chuyện tương tự tôi sẽ không làm hai lần."

Câu nói này, như thể đang nói với cô, tôi sẽ không thích một người hai lần.

Quý Tri Duyên cười nói: "Tôi đương nhiên biết cậu không thích tôi nữa, nên tôi mới có thể thoải mái làm việc cùng cậu, nếu không thì sao chúng ta có thể tự nhiên như vậy được."

"Tại sao cậu lại sợ người khác thích mình như vậy?" Tuy hỏi những điều này không có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn hỏi.

Quý Tri Duyên im lặng một lúc nói: "Nếu là thích trong thời gian dài, đối với tôi mà nói, hình như tôi không gánh vác nổi. Không biết phải đáp lại như thế nào."

Anh cười tự giễu một tiếng: "Đợi đến ngày cậu thích rồi, cậu sẽ không cảm thấy là gánh nặng, bây giờ cậu cảm thấy như vậy chỉ vì không thích thôi."

"Quý Tri Duyên." Lâm Việt Hành lại gọi tên cô, lưng anh thẳng tắp, cái bóng dưới ánh đèn đường cúi về phía cô.

Anh chậm rãi nói: "Nếu sau này cậu dùng tâm để thích một người, thì tất cả những gì anh ta làm cho cậu, đối với cậu mà nói đều không phải là gánh nặng. Bất kể anh ta đã đi một mình bao lâu, chỉ cần cậu gọi anh ta, chỉ cần trong mắt cậu bắt đầu có anh ta, anh ta sẽ không chút do dự chạy về phía cậu, bởi vì anh ta chỉ nhìn thấy cậu."

"Sẽ có lúc cậu đón nhận tình cảm của một người một cách bình đẳng, bất kể..." Anh dừng lại, giọng nói có chút mệt mỏi. "Tôi sẽ chúc phúc cho cậu, mãi mãi."
 
Back
Top Bottom