Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1120



Chương 1125: Việc tôi sợ nhất

Có chuyện gì vậy?

Bọn họ là ai?

Mặc dù những người của Nam Cung thế gia ở hiện trường không phải là cao thủ nhưng trong giới võ cổ của Hoa Quốc bọn họ đều là đại sư.

Những gì mà bọn họ học chính là võ học Nam Cung chính thống, võ đạo của bọn họ dẫn đầu võ đạo Hoa Quốc không biết bao nhiêu năm.

Thế nhưng những sự tồn tại này lại bị người của Lâm Chính khống chế chỉ trong vài chiêu.

Không ổn!

Không ổn rồi!

Nam Cung Yết không phải kẻ ngốc, anh ta run rẩy nhìn Lâm Chính và lúc này mới ý thức được Lâm Chính có sự chuẩn bị mới tới...

Lâm Chính với vẻ mặt không chút biểu cảm bước tới vị trí trên cùng của sảnh trước, không nghĩ ngợi gì nhiều mà ngồi xuống.

Người ở bên dưới đẩy người của Nam Cung thế gia đã bị khống chế tới giống như hỏi tội phạm nhân.

Người của Nam Cung thế gia run rẩy không dám ngẩng đầu lên.

Người Nam Cung Yết như cái sàng không ngừng run lên bần bật.

“Chủ tịch Lâm, cậu...cậu muốn làm gì? Cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có làm bừa, nếu không...nếu không mối liên hệ giữa Nam Cung thế gia tôi và Dương Hoa coi như chấm dứt. Cậu nghĩ cho kĩ!”

“Mối liên hệ đã kết thúc rồi. Cần nghĩ gì sao?” Lâm Chính mặt mày vô tình.

Nam Cung Yết thở gấp.

“Nghe đây, móc mắt bọn họ ra!” Lâm Chính phất tay.

“Vâng, Lâm chưởng môn!”

Người của đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn lần lượt đáp lời và tiến lên trước.

“A?”, Nam Cung Yết sợ hãi gần như hôn mê. Những người còn lại lắc đầu quầy quậy, đầu óc quay cuồng, tưởng rằng mình nghe nhầm.

Chủ tịch Lâm điên rồi sao?

Đang yên lành, vì sao lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy?

“Không!” có người không chịu nổi la lên thất thanh.

“Lâm thần y, đừng, đừng móc mắt tôi, tôi không muốn thành kẻ mù!”

“Chủ tịch Lâm, xin tha cho tôi!”

“Tôi là người vô tội”.

Tất cả đều la lên thất thanh thế nhưng Lâm Chính không hề mảy may thay đổi ý định.

Cho tới lúc này, tiếng thét đã vang tới sảnh chính.

“Dừng tay!”

Giọng nói vừa dứt, người của Nam Cung Yết vui mừng thấy rõ, bọn họ vội nhìn về phía phát ra âm thanh. Lúc này Nam Cung Tùng và Nam Cung Phi Dương dẫn đầu nhóm người của Nam Cung thế gia tiến vào sảnh trước.

Người của Nam Cung thế gia lập tức bày ra thế vây kín, vây trọn những người mà Lâm Chính đưa tới.

Chỉ là...

Những người mà Lâm Chính đưa tới không một ai đổi sắc, thấy người của Nam Cung thế gia bao vây, bọn họ tỏ ra hết sức thản nhiên điềm tĩnh, không hề sợ hãi, càng không có thêm bất cứ động tác thừa như thể bọn họ căn bản không hề thấy có người chặn đứng mình vậy.

Nam Cung Phi Dương thấy hiện tượng lạ như vậy nhưng lại không có thời gian nghĩ nhiều.

“Lâm thần y, thả người ra, tôi có thể giữ thể diện để các cậu rời khỏi đại bản doanh của Nam Cung, nghe rõ chưa?”, Nam Cung Tùng lạnh giọng lên tiếng.

“Tôi tới đây không cần thể diện rời đi”, Lâm Chính lắc đầu.

“Ồ? Lẽ nào Lâm thần y không muốn rời khỏi đây? Muốn ở lại chỗ chúng tôi sao?”, Nam Cung Phi Dương cười khẩy.

“Cũng không phải”, Lâm Chính lại lắc đầu.

“Vậy chủ tịch Lâm tới đây có việc gì?”, Nam Cung Phi Dương nhếch miệng cười hỏi.

“Giết người! Báo thù!” Lâm Chính bình tĩnh nói ra bốn từ.

Bốn từ vừa dứt, tất cả người của Nam Cung thế gia gần như ngừng thở. Có điều mặt Nam Cung Tùng lại không thay đổi, cứ thế bật cười ha ha.

“Chủ tịch Lâm cậu coi Nam Cung thế gia là nơi nào? Cậu muốn tìm chúng tôi báo thù? Muốn giết người ở đây? Có phải cậu ngây thơ quá rồi không?”

Giọng nói vừa dứt, bên ngoài lại vang lên một loạt tiếng bước chân.

Bịch, bịch, bịch...

Tiếp đó, không ít người của Nam Cung thế gia nhanh chóng tiến lại gần.

Cả thảy hàng trăm người, gần như tất cả đều là võ sĩ, vả lại trong tay đều mang theo súng.

Bọn họ bao vây chặt sảnh trước, bao vây chật kín đến nước cũng không lọt nổi ra ngoài.

Đây là toàn bộ sức mạnh của nhánh phía Nam Cung Tùng, tất cả đều được ông ta lôi ra.

Ông ta không biết Lâm Chính có nhưng sát chiêu gì nhưng ông ta tin nếu Lâm Chính ra tay thật sự thì những người này đủ để có thể băm vằm Lâm Chính ngay lập tức.

Có điều ông ta đã đánh giá quá thấp quyết tâm của Lâm Chính.

Cũng không ý thức được sự điên cuồng và cay độc của Lâm Chính lúc này.

Lâm Chính dụi điếu thuốc dưới đất rồi đứng dậy đi về phía Nam Cung Yết bị ấn quỳ dưới đất.

“Nam Cung Tùng, ông biết con người tôi sợ nhất là gì không?”

“Không biết”, Nam Cung Tùng thản nhiên trả lời.

“Con người tôi không sợ đao, không sợ kiếm, không sợ súng, không sợ chết nhưng sợ nhất chính là người khác ra tay với người bên cạnh tôi, dùng sự an nguy của bọn họ để uy h**p tôi”, Lâm Chính bình tĩnh đáp lời.

“Ồ? Đây có thể coi là tự bộ lộ điểm yếu không?” Nam Cung Tùng cười hỏi.

“Coi như vậy đi, có điều ông biết việc tôi phẫn nộ nhất là gì chứ?”, Lâm Chính nhìn Nam Cung Tùng.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1121



Chương 1126: Một phút sau

Không ai có thể hình dung được ánh mắt của Lâm Chính lúc này tịch mịch đến mức nào, u ám đến mức nào, tang thương đến mức nào.

Nam Cung Tùng không biết, nhưng ông ta cũng không có tâm trạng đi xem.

Nam Cung Phi Dương thấy tình hình không ổn, âm thầm ra hiệu cho người của thế gia Nam Cung ở hai bên.

Đúng lúc đó, Lâm Chính lại lên tiếng.

“Thật ra con người tôi không hề phức tạp. Nam Cung Tùng, Nam Cung Yết, Nam Cung Phi Dương, nếu các người muốn đối phó với Dương Hoa, muốn đối phó tôi, các người cứ nhắm vào tôi là được, vì sao lại nhắm vào người bên cạnh tôi? Vì sao? Bởi vì làm bọn họ bị thương thì các người xem như đã làm tôi bị thương hay sao?”.

“Nếu là như vậy thì chúc mừng các người, các người làm được rồi! Bây giờ tôi rất đau khổ, tôi cũng rất khó chịu! Tôi thậm chí còn rất hối hận, vì sao tôi lại đối đầu với các người? Nếu tôi không đối đầu với các người, phải chăng bọn họ cũng sẽ không bị tổn thương?”.

“Nếu như ông trời có thể cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ chọn khuất phục! Tôi nhất định sẽ lựa chọn khuất phục thế gia Nam Cung các người! Nhất định như vậy…”.

Lâm Chính nói không ngừng, giống như tự trách, lại như đang ăn năn hối tiếc.

Lời nói hơi lộn xộn.

Người cũng hơi kỳ lạ.

Nam Cung Yết nghe vậy thì kích động không thôi, mừng rỡ tột cùng.

“Thần y Lâm, bây giờ anh chịu tỉnh ngộ cũng không muộn! Thế gia Nam Cung chúng tôi không phải không thể tha thứ cho anh! Anh còn không mau sai đám chó này thả tôi ra? Mấy cái vuốt chó của bọn chúng làm tôi đau!”, Nam Cung Yết hừ một tiếng, vùng vằng mấy cái, quát lên.

Nhưng anh ta vừa dứt lời, Nam Cung Phi Dương lại vội vàng quát khẽ: “Câm miệng!”.

Nam Cung Yết ngạc nhiên, không hiểu sao chú hai lại nói vậy.

Đến khi anh ta nhìn sang bố mình mới ý thức được có gì đó không ổn.

Anh ta thấy bố mình đang nhìn về phía trước với vẻ mặt đầy kinh ngạc và bàng hoàng, nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt anh ta.

Chủ tịch Lâm!

Nam Cung Yết cũng không khỏi nhìn sang.

Chỉ một ánh nhìn, anh ta như bị sét đánh.

Tự trách?

Ăn năn hối tiếc?

Không!

Trên người Chủ tịch Lâm làm gì có những cảm xúc đó?

Trên người anh chỉ có vẻ điên rồ! Chỉ có sự dữ tợn! Chỉ có sự cuồng loạn và bất chấp tất cả…

Lâm Chính giơ tay, người bên cạnh lập tức đưa cho anh một con dao.

Hai mắt Lâm Chính trống rỗng, cầm dao đi về phía Nam Cung Yết có vẻ mặt đờ đẫn, trên mặt là vẻ dữ tợn vô hạn.

“Nhưng chuyện đã xảy ra thì sẽ không thể thay đổi, chung quy người của tôi cũng đã bị các người làm tổn thương!”.

“Các người đã làm tổn thương người của tôi, vậy tôi lựa chọn trả thù chắc cũng không quá đáng đúng không?”.

Nói xong, anh đi thẳng đến chỗ Nam Cung Yết.

“Không! Chủ tịch Lâm, dừng tay!”.

Nam Cung Yết đột nhiên bừng tỉnh, gào lên thảm thiết, cả người như phát điên nhào tới phía trước.

“Cứu cậu ba, tất cả ra tay đi!”.

Nam Cung Phi Dương cũng ý thức được tình hình không ổn, lập tức hét lên.

Người của thế gia Nam Cung lao về phía Lâm Chính từ bốn phương tám hướng, định ngăn cản anh.

Thế nhưng, hai cao thủ Nam Cung Phi Dương và Nam Cung Tùng vừa cử động đã bị một luồng sức mạnh đáng sợ trấn áp tại chỗ.

Mạnh thật!

Hai người kinh ngạc biến sắc, vội vàng nhìn lại.

Một ông lão tóc mai bạc trắng, mặc áo kỳ lân màu đỏ đứng gần ngay bọn họ.

“Ông là ai?”.

Nam Cung Tùng quát hỏi.

“Tôi là Dịch Quế Lâm! Hai con chuột nhắt các người ngay cả tôi mà cũng không biết sao?”, Dịch Quế Lâm lạnh lùng nói.

“Cái gì? Ông chính là Dịch Quế Lâm?”.

“Môn chủ của Kỳ Lân Môn?”.

Nam Cung Phi Dương và Nam Cung Tùng vô cùng kinh ngạc.

“Ồ? Các người còn biết đến tôi?”, Dịch Quế Lâm cực kỳ bất ngờ.

“Hóa ra là môn chủ Kỳ Lân Môn đến đây, thứ cho chúng tôi không thể nghênh đón từ xa! Nhưng mà môn chủ Dịch, ông là môn chủ Kỳ Lân Môn, vì sao lại làm việc cho thằng nhóc họ Lâm này? Cậu ta cho ông lợi ích gì? Bây giờ nếu ông đồng ý giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ cho ông lợi ích gấp ba lần cậu ta, thế nào?”, Nam Cung Phi Dương cười nói.

“Bảo tôi hợp tác với đám người vô liêm sỉ các ông? Vậy thì sỉ nhục nhân cách của tôi quá! Mặc dù tôi không phải người tốt, cũng làm một vài chuyện không tính là vinh quang, nhưng so với đám súc sinh không bằng cầm thú các ông, tôi vẫn tốt hơn nhiều!”, Dịch Quế Lâm nhổ nước bọt, tức giận mắng.

Ông ta dứt lời, Nam Cung Phi Dương và Nam Cung Tùng đều biến sắc.

“Môn chủ Dịch, ông đang nói gì vậy? Chúng tôi không hiểu”.

“Sao? Còn đợi tôi vạch trần các ông trước mặt đám đông thì các ông mới cam tâm? Thời gian này tôi luôn nghe lệnh thần y Lâm điều tra thế gia Nam Cung các ông, những việc làm dơ bẩn của các ông, tôi đều biết rõ! Không phải các ông thắc mắc vì sao lô hàng tuần trước mất tích sao? Tôi nói cho ông biết, số hàng hóa đó là tôi cướp đấy! Bây giờ số hàng hóa đó đã bị tôi đưa tới tay bố mẹ các người!”, Dịch Quế Lâm hừ lạnh.

Ông ta dứt lời, mọi người đều kinh hãi, cũng hiểu rõ việc làm dơ bẩn mà Dịch Quế Lâm nói chỉ cái gì.

Không ít người của thế gia Nam Cung nhìn sang Nam Cung Tùng và Nam Cung Phi Dương.

Hiển nhiên, chuyện vô cùng hèn hạ đó rất ít người biết, lúc này bọn họ cũng cảm thấy cực kỳ vô liêm sỉ…

“Một phút!”.

Lúc này, Lâm Chính đứng ở trước mặt Nam Cung Yết, giơ tay lên, bình tĩnh nói: “Một phút sau, nơi này sẽ không còn người mang họ kép Nam Cung nữa!”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1122



Chương 1127: Nỗi đau trong lòng

Nam Cung Tùng như phát điên lao về phía Lâm Chính.

Nhưng có Dịch Quế Lâm ngăn cản, bọn họ hoàn toàn không thể đến gần Lâm Chính nửa bước.

Phụt!

Tiếng động lạ vang lên.

Sau đó là chất lỏng màu đỏ tươi bắn tung tóe.

Cảnh tượng khiến người ta kinh hãi, run rẩy.

Đám người Nam Cung Tùng, Nam Cung Phi Dương mở to mắt, kinh ngạc nhìn bên kia.

“Á!”.

Nam Cung Yết vẫn đang la hét, dường như vẫn đang giãy giụa.

Nhưng kéo dài không bao lâu, tiếng la hét của anh ta dần dần yếu đi.

Trên mặt đất thấm đầy màu đỏ tươi…

Nam Cung Tùng thoáng chốc trở nên suy sụp.

Cả người không còn chút tinh thần nào, cứ vậy ngây ngốc nhìn nơi đó, nhìn bóng người chậm rãi ngã xuống, ngũ quan toàn toàn cứng đờ.

Ông ta không thể chấp nhận những chuyện này!

Cũng không dám tin những chuyện này!

Nam Cung Yết trợn trừng hai mắt, miệng run rẩy muốn nói gì đó với Nam Cung Tùng. Nhưng anh ta dốc hết sức cũng không thể hét lên thành tiếng, giống như con chuột sắp chết.

Lâm Chính không ngừng vung tay.

Động tác máy móc, vẻ mặt dữ tợn, tràn đầy hung ác.

Phụt!

Phụt!

Phụt…

Tiếng động quỷ dị đâm vào màng nhĩ và tim mỗi người.

Người đi theo bên cạnh đều kinh hãi nhìn Lâm Chính.

Dù là ai cũng chưa từng nhìn thấy mặt đáng sợ thế này của anh.

Dường như anh đã biến thành một người khác.

Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới dừng lại.

Còn Nam Cung Yết… đã hoàn toàn không còn động tĩnh.

Nam Cung Tùng như hóa đá, đứng sững tại chỗ không động đậy.

Da đầu Nam Cung Phi Dương tê dại, đầu óc trống rỗng.

“Yết con!”.

Cuối cùng, Nam Cung Tùng tỉnh lại từ cơn ngây ngốc, trong miệng phát ra tiếng rít gào thảm thiết.

Tiếng hét đó làm thức tỉnh tất cả người nhà Nam Cung.

“Giết! Giết! Giết cho tôi! Giết người này cho tôi! Giết thần y Lâm này cho tôi! Giết cậu ta!”.

Nam Cung Tùng thét gào, ông ta giống như mãnh thú phát điên, lao về phía Lâm Chính.

“Không biết điều!”.

Dịch Quế Lâm lao vọt đến, trở tay đánh mạnh lên người Nam Cung Tùng.

Rầm!

Nam Cung Tùng bị đánh bay đi, ngã xuống đất, nhưng ông ta lập tức bò dậy, kiên trì lao về phía Lâm Chính.

Nhưng có Dịch Quế Lâm ngăn cản, ông ta hoàn toàn không thể đến gần Lâm Chính.

“Khốn nạn!”.

Nam Cung Phi Dương siết chặt nắm đấm, nghiêng đầu nhìn người thế gia Nam Cung đứng yên không động đậy ở xung quanh, lập tức gào lên.

“Tất cả nghe đây, lập tức g**t ch*t đám người này cho tôi! Không chừa một ai! Nhất là thần y Lâm! Giết cho tôi! Giết cậu ta! Ra tay!”.

“Giết!”.

Người của thế gia Nam Cung điên cuồng gào thét, lao tới.

Nhưng vẫn có một số người do dự không quyết, không dám tiến lên.

Nam Cung Phi Dương đâu thể nào để mặc cho bọn họ ở bên xem kịch?

“Kẻ nào không ra tay thì đuổi hết ra khỏi thế gia Nam Cung, đồng thời ghi vào danh sách đen của thế gia Nam Cung chúng ta. Đến lúc đó, bọn họ sẽ trở thành đối tượng bị các cao thủ gia tộc chính truy nã! Các người tự suy nghĩ cho kỹ!”, Nam Cung Phi Dương quát lên.

Một lời vang lên, tất cả người của thế gia Nam Cung đều lo lắng.

Bọn họ do dự một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn tham gia chiến đấu.

Bọn họ hiểu sâu sắc danh sách đen của gia tộc chính đáng sợ đến mức nào!

Thế là Lâm Chính bên này rơi vào vòng vây.

Tất cả người của thế gia Nam Cung đều phát động tấn công về phía Lâm Chính.

Bọn họ người cầm súng, người cầm dao cầm kiếm.

Mỗi một người của thế gia Nam Cung đều ôm thái độ Lâm Chính đứng yên đợi người khác g**t ch*t mà ra tay.

Chỉ là…

Dù bọn họ người đông, kỹ pháp cũng cao siêu, nhưng khi giao đấu với người của Lâm Chính lại không chiếm chút ưu thế nào.

Người của thế gia Nam Cung biết rõ nguyên nhân.

Bởi vì trong những người Lâm Chính dẫn đến đây có không ít người của đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn.

Những người này vốn là võ giả siêu phàm.

“Giết! Tiếp tục giết! Giết mạnh vào cho tôi! Tôi muốn băm bọn họ thành thịt vụn cho chó ăn! Tôi muốn chém đầu của thần y Lâm xuống, tế linh hồn của con trai tôi ở trên trời!”.

Nam Cung Tùng gào lên thảm thiết, tiếp tục lao về phía Lâm Chính như mãnh thú.

“Khốn nạn, nếu ông đã muốn chết thì tôi cho ông toại nguyện!”.

Dịch Quế Lâm nổi giận, lần này đã nổi lên sát tâm, tích lũy sức mạnh trong tay, vung đao tay lên, định chém ngang cổ Nam Cung Tùng.

Đúng lúc này, một cánh tay đẩy Dịch Quế Lâm ra từ phía sau.

Dịch Quế Lâm lảo đảo, suýt chút nữa té ngã.

Đợi khi ông ta ổn định lại mới phát hiện, chủ nhân của bàn tay này lại là Lâm Chính!

“Nếu ông ta đã muốn giết tôi thì để ông ta làm đi!”.

Lâm Chính dữ tợn nói, sau đó lại ra tay, tóm lấy Nam Cung Tùng.

“Cậu chết đi cho tôi!”.

Trong mắt Nam Cung Tùng toát ra sự sắc bén, gào lên, tay hóa thành chưởng đánh mạnh tới.

Nhưng khoảnh khắc ông ta đến gần, Lâm Chính đột nhiên không biết lấy từ đâu ra một nắm châm bạc, đâm lên cánh tay lộ ra ngoài.

Soạt!

Châm bạc đâm vào cơ thể.

Gân xanh bên ngoài cánh tay đó nổi lên, một cánh tay trở nên đáng sợ như tay của ma quỷ.

Bộp!

Nắm đấm của ông ta bị Lâm Chính nắm chặt trong tay.

Sau đó Lâm Chính bỗng nhiên dùng sức!

Rắc…

“Á!”.

Nam Cung Tùng gào lên thảm thiết.

Nắm đấm của ông ta lại bị năm ngón tay của Lâm Chính bóp nát.

Một giây sau, Lâm Chính lại chuyển động cánh tay, bóp lấy cổ Nam Cung Tùng một cách chuẩn xác.

Trong nháy mắt, Nam Cung Tùng không thể hít thở được.

Cổ ông ta bị bóp biến dạng, cả người bị Lâm Chính nhấc lên.

“Anh cả!”, Nam Cung Phi Dương sốt ruột hét lên.

Nhưng Nam Cung Tùng không thể trả lời ông ta được nữa.

Nam Cung Phi Dương muốn ra tay giải vây cho Nam Cung Tùng, nhưng nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt Lâm Chính, ông ta chợt khựng lại.

Ông ta biết không kịp nữa rồi…

Lâm Chính đã nổi sát tâm!

“Dừng tay! Thần y Lâm! Mau dừng tay!”, Nam Cung Phi Dương gào lên khản cổ.

Lâm Chính nhìn nghiêng sang, đôi mắt đỏ máu nhìn ông ta một cách bình tĩnh: “Vì sao phải dừng tay?”.

“Tôi chỉ… làm mù hai mắt của Tô Nhu, mà cậu… định giết tất cả mọi người nhà Nam Cung chúng tôi sao? Vì sao cậu lại ác độc như vậy? Vì sao?”, Nam Cung Phi Dương hét lên.

Nhưng ông ta vừa dứt lời, vẻ dữ tợn trên mặt Lâm Chính càng đậm thêm.

Thật sự chỉ là vì Tô Nhu sao?

Không!

Tuyệt đối không chỉ có vậy!

Là nỗi đau trong lòng Lâm Chính lại bị khơi lên lần nữa!

Là nỗi đau khi mẹ anh chết thảm mà anh lại không làm gì được bị Nam Cung Phi Dương đốt cháy lần nữa!

Nếu mình có đủ năng lực, vì sao không bảo vệ được mẹ?

Nếu mình có đủ năng lực, sao lại trơ mắt nhìn người đàn ông đó làm ra chuyện như vậy?

Mình dốc hết tất cả, không từ thủ đoạn học y… chẳng phải là vì không muốn chuyện như vậy xảy ra hay sao?

Nhưng bây giờ… vẫn có người làm ra chuyện như vậy.

Nghĩ đến đó, nội tâm của Lâm Chính lại bị lấp đầy bởi thù hận!

Anh không những hận thế gia Nam Cung, mà còn hận bản thân mình, hận đám người đó!

“Ông không nên… động vào người bên cạnh tôi!”.

Lâm Chính quát khẽ, sau đó đột nhiên dùng sức.

Rắc!
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1123



Chương 1128: Trả thù

“Gia chủ!”.

Vô số người của thế gia Nam Cung phát ra tiếng gầm thét thê lương.

Bọn họ mở to hai mắt, run rẩy kêu lên.

Nhưng Nam Cung Tùng đã không còn nghe thấy giọng nói của bọn họ nữa.

Lâm Chính buông tay ra.

Nam Cung Tùng như bị rút sạch xương, cả người mềm nhũn ngã vật ra đất, không còn bất cứ động tĩnh gì nữa.

Ai nấy đều đờ đẫn.

Giờ phút này, thời gian dường như dừng lại.

Chỉ trong một lát, Lâm Chính đã giết cả hai bố con Nam Cung Tùng.

Quá đáng sợ!

“Cậu điên rồi! Cậu điên rồi! Cậu… cậu điên thật rồi!”, Nam Cung Phi Dương run rẩy chỉ tay vào Lâm Chính, kêu lên.

“Tôi… đúng là điên thật rồi!”.

Lâm Chính ôm trán, vẻ mặt có chút đau khổ.

Dường như anh muốn ngăn cản bản thân đừng tiếp tục, nhưng sự thù hận trong lòng cùng với lý trí sắp mất khiến anh không thể làm vậy được.

Lâm Chính phải thừa nhận mình đã mất khống chế.

“Giết! Giết cho tôi!”.

Nam Cung Phi Dương vừa lùi lại vừa gầm lên.

Người của thế gia Nam Cung liều mạng xông về phía Lâm Chính, đám người Dịch Quế Lâm phát động tấn công.

Gia chủ bị giết, người của thế gia Nam Cung cũng nổi giận.

Quân đau thương tất chiến thắng, cái chết của Nam Cung Tùng đã khiến người của thế gia Nam Cung bùng phát sức chiến đấu từ trước đến nay chưa từng có.

Cực kỳ khủng khiếp.

Dịch Quế Lâm còn đỡ.

Nhưng những người khác thì đánh nhau có vẻ rất chật vật.

Người bên Lâm Chính có chút không chống lại nổi khí thế này.

Nam Cung Phi Dương đang lùi lại thấy thế, ánh mắt liền lộ ra tia hi vọng.

“Nếu như có thể giết được thần y Lâm ở đây, thì cũng dễ ăn nói với gia chủ, còn mình cũng sẽ được gia chủ tin tưởng, trở thành gia chủ của chi này”, ánh mắt Nam Cung Phi Dương lóe lên tia sáng, bỗng dưng trở nên tự tin, lập tức tổ chức mọi người tiếp tục bao vây tấn công.

Thực ra ông ta cực kỳ khao khát vị trí gia chủ.

Tuy chỉ là gia chủ của một gia tộc chi nhánh, nhưng cũng rất hấp dẫn.

Thế gia Nam Cung là một gia tộc lánh đời, tuy người ở chi này không bằng được người của gia chủ, nhưng thực lực không kém cạnh gì.

Bản thân Nam Cung Phi Dương cũng là một cao thủ hàng đầu.

Tuy hiện giờ ông ta vẫn chưa giải quyết được hai cao thủ là Dịch Quế Lâm và Lâm Chính, nhưng ông ta tin chắc, bên mình có nhiều người tấn công liên tục như vậy, cho dù là người mạnh đến đâu, thì cũng phải thua cuộc vì bị tiêu hao quá nhiều.

“Thần y Lâm, cậu quả thực rất tàn độc, nhưng đáng tiếc cậu không phải người tàn độc nhất. Tại sao cậu không tìm nhiều võ sĩ đến hơn chứ? Chỉ có mấy người này cũng muốn tiêu diệt chi này của Nam Cung? Nằm mơ đi!”.

Nam Cung Phi Dương lạnh lùng nghĩ.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại có hành động khác lạ.

Không biết anh lại lấy châm bạc ở đâu ra, đâm mạnh vào người mình.

Xì!

Xì!

Xì!

Những âm thanh quái dị vang lên.

Tất cả châm bạc đâm sâu vào người Lâm Chính.

Điều khiến người ta kinh ngạc là vị trí những châm bạc kia đâm vào có thể nói là bừa bãi lung tung, không giống như thần y làm, ngược lại chẳng khác nào một kẻ mới học, không biết cái gì, chỉ đâm bừa một cái.

Chỉ có điều…

Sau khi đâm những châm bạc này vào, tất cả gân xanh trên người Lâm Chính đều nổi lên, làn da trở nên đỏ bừng.

Nam Cung Phi Dương gần như có thể nhìn thấy khí tức đang phun ra từ người Lâm Chính bằng mắt thường.

Chỉ thấy Lâm Chính nhắm trúng một người của thế gia Nam Cung đang xông tới, rồi tung một quyền ra.

Keng!

Thân kiếm đang chém tới của người kia lập tức bị một quyền của Lâm Chính đấm gãy, nắm đấm cũng đánh vào người kia một cách chuẩn xác.

Bịch!

Lồng ngực của người đó lập tức bị quyền này đánh xuyên qua!

Nam Cung Phi Dương trợn to hai mắt, da đầu tê dại, toàn thân ớn lạnh.

Ông ta không nhìn nhầm.

Người kia bị đánh xuyên qua.

Không còn chút sức lực phản kháng.

Dường như trước mặt Lâm Chính, người kia chỉ là một tờ giấy…

Sau đó Lâm Chính lại tung quyền, đánh về phía một người khác.

Bịch!

Thêm một quyền chí mạng.

Người kia không kịp ngáp cái nào, lập tức táng mạng.

Quyền kình này phải mạnh đến mức nào chứ?

Đây còn là sức mạnh của con người sao?

Nam Cung Phi Dương run lẩy bẩy, vốn định xông tới giúp đỡ, nhưng lại bị thủ đoạn đáng sợ của Lâm Chính làm cho chấn động sợ hãi.

Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc.

Đại khái là cảm thấy sức mạnh của mình vẫn chưa đủ lớn, Lâm Chính lại giơ tay, xé hai ống tay áo đi.

“A!”.

Nam Cung Phi Dương hét lên chói tai, sợ đến mức ngồi phịch xuống đất.

Ông ta trợn trừng hai mắt, nhìn cánh tay của Lâm Chính, ba hồn bảy vía gần như bị dọa cho bay mất.

Ông ta không ngừng run rẩy kêu lên, tròng mắt như muốn lọt ra khỏi hốc mắt.

“Lạc Linh Huyết? Đó là Lạc Linh Huyết!”.

“Trời ơi, sao lại có nhiều như vậy?”.

“Rốt cuộc thần y Lâm này là quái vật phương nào?”.

“Không! Không!”.

Người của thế gia Nam Cung cũng hét ầm lên.

Bọn họ nhìn những điểm đỏ dày đặc trên cánh tay Lâm Chính, ai nấy đều sợ hãi đến kinh hồn bạt vía.

Giờ phút này, không ai còn ý nghĩ phản kháng nữa.

Tất cả đều xoay người, bỏ chạy như điên.

Nhưng sao Lâm Chính có thể cho bọn họ cơ hội chứ?

Anh tung người nhảy tới, chặn cửa lại, hai cánh tay như lưỡi liềm của thần chết, bắt đầu lấy mạng của những võ sĩ này.

Không ai có thể đỡ nổi.

Từng bóng dáng ngã dưới chân anh.

Nam Cung Phi Dương quay phắt người, chạy về phía vườn hoa phía sau.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1124



Chương 1129: Không còn gì để thương lượng

Hồng hộc! Hồng hộc!

Tiếng thở gấp gáp vang lên trong vườn hoa phía sau của trang viên Nam Cung.

Chỉ thấy Nam Cung Phi Dương tóc tai hỗn loạn, chật vật bỏ chạy.

Ông ta chưa từng nghĩ thần y Lâm lại đáng sợ như vậy.

Cũng chưa từng nghĩ rằng thần y Lâm lại có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy.

Lại càng chưa từng nghĩ rằng… thần y Lâm lại điên cuồng như vậy, quyết tuyệt như vậy, vô tình như vậy…

Cậu ta thực sự là thần y cứu giúp mọi người kia sao?

Không! Bây giờ, cậu ta chính là một ác ma!

Một ác ma giết người không chớp mắt!

Lần này cậu ta đến là để giết sạch thế gia Nam Cung!

Cậu ta không muốn dùng những thủ đoạn phức tạp lằng nhằng kia để đối phó thế gia Nam Cung nữa.

Cái cậu ta muốn… là khiến thế gia Nam Cung biến mất hoàn toàn.

Nam Cung Phi Dương giỏi nhận biết người khác, từ lần đầu tiên nhìn thấy thần y Lâm, ông ta đã nhìn ra câu chuyện trong mắt người này.

Lâm Chính có thể thay đổi dung mạo, nhưng không thể thay đổi ánh mắt của mình.

Nam Cung Phi Dương không biết rốt cuộc thần y Lâm đã trải qua những gì, mà trong lòng anh lại chứa một con ác ma.

Con ác ma này vẫn luôn ẩn náu trong lòng thần y Lâm, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.

Nhưng hôm nay, Nam Cung Phi Dương đã thả con ác ma này ra.

Lâm Chính không muốn kiềm chế bản thân nữa.

Anh muốn phát tiết!

Muốn trả thù!

Nam Cung Phi Dương vừa chạy vừa ngoái nhìn phía sau.

Chỉ thấy phía sau có một bóng dáng đang nhanh chóng lao tới.

Đó chính là thần y Lâm!

Nam Cung Phi Dương sợ đến mức hồn bay phách tán, bất chấp tất cả chạy về phía trước.

Toàn bộ sức lực trên người đều dồn vào đôi chân.

Ông ta chạy nhanh như gió.

Nhưng… không thể kéo dài khoảng cách với Lâm Chính.

Lâm Chính càng ngày càng đến gần.

Sắp đến gần rồi.

Không!

Nam Cung Phi Dương sợ vỡ mật!

Ông ta biết rất rõ hậu quả khi bị Lâm Chính bắt được.

Bốp!

Đúng lúc Nam Cung Phi Dương đang sợ hãi, một cái chân bỗng đạp mạnh vào lưng ông ta.

Nam Cung Phi Dương bay đi, va mạnh vào mấy cây đại thụ ở trong vườn hoa.

Mấy cây đại thụ to lớn kia đều bị gãy ngang, Nam Cung Phi Dương còn đụng đổ bức tường của vườn hoa rồi mới dừng lại được.

Cả vườn hoa trở nên bừa bộn.

Hự…

Nam Cung Phi Dương khó khăn đứng dậy, trong miệng không ngừng hộc ra máu tươi.

Ông có thể cảm nhận được mình đã bị gãy ít nhất ba cái xương.

Đã không thể đứng dậy nổi nữa.

Ông ta mở to hai mắt, nhìn người đang chậm rãi bước tới.

“Thần y Lâm! Dừng tay! Dừng tay! Xin cậu hãy tha cho tôi, tôi có thể cho cậu lợi ích mà cậu không ngờ tới!”, Nam Cung Phi Dương run rẩy gào lên.

“Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn mạng của ông”.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh đáp.

“Rốt cuộc cậu giết tôi để xả giận gì chứ? Với y thuật của cậu, thì vết thương của cô Tô Nhu chỉ là chuyện nhỏ, cậu có thể nhanh chóng giúp cô ấy lành lặn khỏe mạnh, không tổn thương một sợi tóc, tại sao cậu còn… còn muốn trút giận lên thế gia Nam Cung chúng tôi chứ?”, Nam Cung Phi Dương run rẩy kêu lên, đồng thời không ngừng suy nghĩ cách đối phó.

Nhưng đúng lúc này, khóe mắt ông ta liếc thấy chiếc điện thoại bị rơi khỏi túi quần ở bên cạnh.

Hình như nút bấm của điện thoại bị chạm vào, màn hình sáng lên.

Trên màn hình hiển thị tín hiệu!

Có tín hiệu?

Khu vực này… không bị thần y Lâm làm nhiễu tín hiệu sao?

Nam Cung Phi Dương mừng rỡ, cơ thể hơi nhúc nhích, nhanh chóng giấu điện thoại ra đằng sau.

Nhưng hành động đơn giản như vậy lại động đến vết thương, khiến ông ta đau đến ngừng thở.

Lúc này, thần y Lâm quá mạnh!

Chỉ một đòn đã khiến Nam Cung Phi Dương mất hẳn sức chiến đấu.

Thần y Lâm như vậy không phải là người mà ông ta có thể đối phó, bây giờ chỉ còn cách cầu cứu gia chủ, xin gia chủ phái người đến đây chi viện.

Nam Cung Phi Dương lặng lẽ ấn số điện thoại của gia chủ, đồng thời cũng hét lên.

“Thần y Lâm, cậu muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng, cậu muốn làm gì tôi cũng sẽ dốc hết sức để giúp cậu. Chỉ cần cậu không giết tôi, cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa cũng được! Cầu xin cậu hãy tha mạng cho tôi! Xin cậu hãy tha mạng cho tôi!”.

Ông ta lớn tiếng kêu gào, không ngừng xin tha.

Sau khi điện thoại được thông, người của thế gia Nam Cung ở bên kia đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng của Nam Cung Phi Dương, liền lập tức dừng lại.

“Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi chỉ cần mạng của ông!”.

Lâm Chính trầm giọng nói.

“Lẽ nào không còn gì để thương lượng sao?”.

“Từ khoảnh khắc các ông quyết định dồn tôi vào chỗ chết, thì chúng ta đã không bao giờ thương lượng được nữa rồi”.

Lâm Chính bình tĩnh đáp, rồi bước tới, muốn kết liễu Nam Cung Phi Dương.

“A!”.

Nam Cung Phi Dương gầm lên một tiếng, bỗng rút một con dao găm sáng loáng trong tay áo ra, đâm mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.

Con dao găm này như một con rắn độc, người bình thường không thể nào tránh được.

Lâm Chính cũng vậy.

Phập!

Sau khi Nam Cung Phi Dương dùng hết sức, con dao găm lập tức đâm thẳng vào lồng ngực Lâm Chính.

Máu tươi tuôn ra.

“Thành công rồi!”.

Nam Cung Phi Dương mừng rỡ, kích động đến mức suýt nữa thì đứng không vững.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1125



Chương 1130: Vô cùng thảm hại

Lại một dòng máu nữa tuôn ra.

Nam Cung Phi Dương ngớ người ra.

“Còn muốn đâm nữa không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

Lúc này, khuôn mặt Nam Cung Phi Dương đã căng cứng lại.

Hai mắt ông ta đờ đẫn, tròng mắt run rẩy, đầu óc trống rỗng.

Ma quỷ?

Đúng!

Người này là ma quỷ!

Chắc chắn là ma quỷ!

Nếu cậu ta không phải là ma quỷ thì tại sao… dao đâm vào người mà cậu ta lại không cảm thấy đau, thậm chí không bị bất cứ ảnh hưởng gì chứ?

Người bình thường… sẽ như vậy sao?

“Cậu… cậu là quái vật! Nói đi! Có phải cậu là quái vật không?”.

Nam Cung Phi Dương run rẩy gào lên, da đầu tê dại, bàn tay không cầm nổi dao nữa, con dao keng một tiếng, rơi xuống đất.

“Ồ… Không đâm nữa à?”.

“Tôi đã cho ông cơ hội, tại sao ông không trân trọng?”.

“Tại sao ông lại khiến tôi thất vọng hết lần này đến lần khác?”.

Lâm Chính khàn giọng nói, rồi nhặt con dao kia lên.

Nam Cung Phi Dương đờ đẫn nhìn con dao dính đầy máu tươi kia, dây thần kinh căng lên như muốn đứt, đôi mắt mở to, tinh thần cũng xuất hiện vấn đề.

Dường như ông ta nhìn thấy Lâm Chính cầm con dao kia đâm vào người anh.

Rồi bỗng nhiên Lâm Chính cầm con dao sáng loáng kia đâm từng nhát vào người ông ta.

Cảnh tưởng quỷ dị đó gây k*ch th*ch quá lớn cho ông ta.

Cộng thêm sự sợ hãi cực độ, khiến thần trí Nam Cung Phi Dương không còn tỉnh táo nữa.

Ông ta đã suy sụp hoàn toàn!

Không còn giữ được lý trí nữa!

Không thể chấp nhận hiện thực được nữa!

“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”.

Nam Cung Phi Dương hét ầm lên, bỗng dưng chạy về phía trước như bị điên.

Ánh mắt Lâm Chính nổi lên sát ý, cầm con dao định đuổi theo.

Nhưng vừa đi được một bước, anh liền loạng choạng, ngã xuống đất.

Vết thương ở lồng ngực lại tuôn ra máu tươi, nỗi đau đớn dữ dội cũng dâng lên.

Trong nỗi đau đớn dữ dội, ý thức gần như tan rã của Lâm Chính bỗng ngưng tụ lại, khiến anh trở nên tỉnh táo hơn một chút.

Anh cố gắng rút từng chiếc châm bạc ở cánh tay ra, run rẩy đâm vào lồng ngực.

Sau khi cắm châm, máu ở lồng ngực liền ngừng chảy.

Anh nằm xuống đất, thở hổn hển.

“Lâm Chính!”.

“Chủ tịch Lâm!”.

Dịch Quế Lâm dẫn theo người nhanh chóng lao tới.

Nhìn thấy Lâm Chính đang nằm dưới đất, mọi người đều biến sắc, vội vàng xông tới đỡ anh dậy.

“Chủ tịch Lâm bị thương rồi! Nặng lắm!”.

“Chuyện gì thế này? Sao Chủ tịch Lâm… lại bị thương chứ?”.

“Tên Nam Cung Phi Dương kia đâu?”.

“Quanh đây không thấy thi thể, lẽ nào để ông ta chạy mất rồi?”.

“Bây giờ còn nói chuyện này làm gì? Mau đưa Chủ tịch Lâm đến bệnh viện! Nếu chậm trễ thì hỏng bét!”.

Bọn họ mồm năm miệng mười, cuống quýt nói.

“Các cậu sợ cái chó gì hả?”, Dịch Quế Lâm hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Lâm không dễ chết như vậy đâu! Các cậu mau nhìn cây châm bạc này đi!”.

Mọi người ngẩng lên.

Lúc này mới thấy từng chiếc châm bạc trên lồng ngực Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm của các cậu là ai chứ? Thần y thiên hạ vô song, hai nhát dao này có thể g**t ch*t được cậu ta? Các cậu nghĩ nhiều rồi!”, Dịch Quế Lâm hừ một tiếng.

Mọi người nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, Lâm Chính cũng mở mắt, thở hắt ra một hơi.

“Chủ tịch Lâm!”.

Mọi người vội kêu lên.

Lâm Chính ho khù khụ, trong miệng lại trào ra máu.

“Chủ tịch Lâm, cậu không sao chứ?”.

“Tôi không sao, Dịch Quế Lâm, cắm châm giúp tôi với…”, Lâm Chính yếu ớt nói.

“Ồ?”.

Dịch Quế Lâm nheo mắt.

“Tôi khuyên ông đừng có suy nghĩ gì khác, nếu không tôi chết thì ông cũng không sống được đâu”, Lâm Chính khàn giọng nói.

“Cậu cướp Kỳ Lân Môn của tôi, món nợ này còn chưa tính! Nhưng cậu yên tâm, tôi không ngu xuẩn như vậy đâu. Nếu cậu xảy ra chuyện thì đám đàn em của cậu cũng sẽ không tha cho tôi”, Dịch Quế Lâm bình thản nói, rồi bắt đầu châm cứu cho Lâm Chính.

Ông ta quả thực không dám động đến Lâm Chính!

Nếu là trước kia thì không chừng ông ta còn có suy nghĩ này, nhưng bây giờ đã khác…

Bởi vì ông ta đã được chứng kiến sự lớn mạnh của Dương Hoa, chứng kiến thủ đoạn của Lâm Chính.

Trừ khi ông ta có thể chắc chắn mình đối phó được với Dương Hoa, nếu không ông ta tuyệt đối sẽ không dám làm càn, bởi vì như vậy là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Cắm mấy châm bạc xong, sắc mặt Lâm Chính tốt hơn rất nhiều.

Không những vậy, ánh mắt anh cũng trở nên trong veo, không còn điên cuồng dữ tợn như lúc trước nữa…

“Trước đó cậu bị làm sao thế? Khiến tôi có cảm giác như bị tẩu hỏa nhập ma vậy!”, Dịch Quế Lâm trầm giọng hỏi.

“Thực ra trước đó tôi đúng là bị tẩu hỏa nhập ma”, Lâm Chính khàn giọng đáp.

“Ồ? Người như cậu mà cũng bị tẩu hỏa nhập ma sao? Đúng là hiếm lạ!”, Dịch Quế Lâm tỏ vẻ khó tin.

Trong ấn tượng của ông ta, Lâm Chính là người cực kỳ trầm ổn, cho dù tâm trí anh xuất hiện vấn đề, thì thân xác anh cũng không đủ khiến anh bị như vậy.

Dù sao anh cũng là một y võ đáng sợ.

Mọi người đều biết rằng, y võ không thể bị tẩu hỏa nhập ma được.

Lâm Chính không nói gì.

Dịch Quế Lâm cũng không tiện hỏi nhiều.

Đúng lúc này, lại có người chạy tới.

“Chủ tịch Lâm, đã xử lý xong người của thế gia Nam Cung, không ít người lựa chọn đầu hàng, chúng ta có cần… diệt cỏ tận gốc không?”, một người bước tới, dè dặt nói.

“Không cần đâu!”.

Lâm Chính hít sâu một hơi, lắc đầu đáp: “Trước đó tôi bị mất trí nên mới muốn đuổi cùng giết tận, nhưng bây giờ thì không cần phải làm vậy nữa. Dù sao đây cũng không phải là nơi ở của gia chủ thế gia Nam Cung, mà chỉ là một chi. Cho dù chúng ta giết hết bọn họ, thì cũng chỉ là tiêu diệt một chi thứ, chi chính của thế gia Nam Cung vẫn còn. Như vậy thì không đạt được mục đích diệt cỏ tận gốc. Hương hồ làm vậy sẽ bị người ta nắm được nhược điểm, cũng k*ch th*ch người của thế gia Nam Cung, không có lợi cho chúng ta! Mất nhiều hơn được!”.

“Vậy ý của Chủ tịch Lâm là…”

“Đưa bọn họ đi! Nhốt ở mỏ đá tím!”, Lâm Chính trầm giọng quát.

Mọi người ngạc nhiên, hai mắt sáng lên.

“Chủ tịch Lâm, đây cũng là một cách hay!”.



“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”.

Trên con đường núi khúc khuỷu của Côn Sơn, một bóng dáng thất tha thất thểu chạy về phía trước.

Vừa chạy vừa la hét sợ hãi.

Đó chính là Nam Cung Phi Dương.

Lúc này, cả người ông ta toàn bùn đất, đầu tóc hỗn loạn, vô cùng nhếch nhác. Hai đầu gối ông ta bị xước xát, chạy được một lúc thì trượt chân ngã, toàn thân đầy vết thương.

Nam Cung Phi Dương nhanh chóng chạy tới đường lớn.

Ông ta chạy như bay men theo đường lớn, miệng vẫn la hét ầm ĩ.

“Cứu tôi với…”

Két!

Đúng lúc này, mấy chiếc xe con màu đen lái tới, dừng ở bên cạnh ông ta.

Những người áo đen nhanh chóng xuống xe.

“Là Nam Cung Phi Dương!”.

“Mau đưa ông ta tới chỗ ông tám!”.

“Vâng!”.

Mấy người đàn ông lập tức bắt Nam Cung Phi Dương lại, đi về phía chiếc xe con ở chính giữa.

“Các người là ai? Thả tôi ra! Cứu tôi với! Đừng đâm tôi! Đừng đâm tôi!”.

Nam Cung Phi Dương gào thét ầm ĩ.

Ông ta nhanh chóng bị lôi tới trước chiếc xe.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1126



Chương 1131: Ngông cuồng

Nghe thấy giọng nói này, Nam Cung Phi Dương khó nhọc ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy bùn đất vẫn còn vẻ điên điên dại dại.

"Ông là ai? Ông là Chủ tịch Lâm? Ông là Chủ tịch Lâm?".

Hình như ông ta nhìn thấy gì đó, liền la hét ầm ĩ, người vừa rồi còn bình tĩnh lại giãy giụa như phát điên.

Những người bên cạnh vội giữ ông ta lại.

"Hử?".

Người được gọi là ông tám nhíu mày, đẩy cửa xuống xe.

"Nam Cung Phi Dương, cậu nhìn cậu đi! Tốt xấu gì cậu cũng là người đứng thứ hai trong chi thứ của thế gia Nam Cung, tại sao trông lại nhếch nhác thế này?".

Ông tám nhìn Nam Cung Phi Dương một lượt, lắc đầu liên tục, dáng vẻ tiếc nuối.

Nhưng... hình như Nam Cung Phi Dương không nghe thấy lời ông ta nói, chỉ không ngừng kêu "cứu tôi với", cơ thể run lẩy bẩy, giãy giụa không ngừng, dường như còn muốn chạy trốn.

"Ông tám, hình như ông ta bị điên rồi", người ở bên cạnh dè dặt nói.

"Bị điên?".

Ông tám cúi xuống nhìn Nam Cung Phi Dương, chìa tay ra giữ mặt ông ta, rồi nhìn chằm chằm vào mắt.

"Nam Cung Phi Dương, là ai động vào cậu vậy?", ông tám trầm giọng hỏi.

"Cứu tôi với... Cứu tôi với, Chủ tịch Lâm... xin cậu đừng giết tôi... Đừng đâm tôi...", Nam Cung Phi Dương gào lên.

"Anh cậu Nam Cung Tùng đâu?".

"Cứu tôi với... Cứu tôi với..."

"Những người khác đâu? Gia tộc chi thứ bây giờ thế nào rồi?".

"Cứu tôi với..."

Nam Cung Phi Dương không ngừng la hét.

Dù ông tám hỏi thế nào, ông ta cũng chỉ thốt ra được mấy câu kia.

Ông tám buông tay ra, lắc đầu nói: "Bị điên thật rồi".

"Đang yên đang lành, tại sao lại bị điên nhỉ?".

Người ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên.

"Chuyện này mà cũng phải hỏi sao? Rõ ràng đây là kiệt tác của thần y Lâm".

Ông tám lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói: "Lập tức lên núi, xem có thể ngăn cản được thần y Lâm không".

"Vâng".

"Ông tám, Nam Cung Phi Dương thì tính sao bây giờ?".

"Đưa cậu ta về chữa trị, để xem chữa khỏi xong cậu ta có nói được tin gì có giá trị hay không. Nếu không chữa khỏi thì đuổi đi, cho cậu ta tự sinh tự diệt".

"Vâng, ông tám".

Người kia nói xong liền đưa Nam Cung Phi Dương lên xe rồi xuống núi.

Còn đám ông tám thì tiếp tục lên núi.

Chỉ có điều xe lái đến lưng chừng núi thì dừng lại.

Bởi vì bọn họ gặp được đoàn xe của Dương Hoa đang xuống núi.

Có lẽ không phải là gặp được, mà là người của Dương Hoa hình như đang chờ bọn họ.

Một đệ tử đảo Vong Ưu vội vàng xuống xe, chạy sang mở cửa.

Lâm Chính bước xuống.

Lúc này, trông anh chẳng khác nào một người bình thường, bộ quần áo dính đầy máu trước đó đã được thay ra, hơn nữa khí sắc có vẻ rất tốt.

Người của ông tám nhìn thấy thế, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng.

Tất cả bọn họ đều biết Chủ tịch Lâm.

Dù sao gương mặt này của anh quả thực rất khó quên, những ai từng xem thời sự thì đều không thể quên được gương mặt này...

"Ông tám?".

Lâm Chính lấy thuốc lá ra, vốn định châm một điếu, nhưng rồi lại thôi.

Ông tám cũng xuống xe.

Ông ta đưa mắt nhìn đoàn xe trước mặt, bình thản nói: "Chủ tịch Lâm đến đón tôi đấy à?".

"Coi như là thế đi".

Lâm Chính lấy một chiếc điện thoại trong túi áo ra, ném xuống đất.

Đó chính là điện thoại của Nam Cung Phi Dương.

Anh tìm kiếm lịch sử cuộc gọi, nhìn thời gian gọi, cũng đoán được người của gia chủ thế gia Nam Cung đang trên đường đến đây.

Lâm Chính có đủ thời gian để rời đi.

Nhưng anh không muốn đi vội vàng như vậy.

"Chủ tịch Lâm, cậu có biết mình đang làm gì không?", ông tám bình tĩnh nhìn anh hỏi.

"Đương nhiên là biết rồi".

"Nếu cậu đã biết thì dễ giải quyết rồi", ông tám bình thản nói: "Giữa chúng ta vốn không có thâm thù đại hận gì, cho dù có cạnh tranh thì cũng là cạnh tranh thương mại. Nhưng bây giờ cậu đã động đến vũ lực, còn phát động chiến tranh. Hành động này của cậu bị tất cả mọi người lên án, Chủ tịch Lâm, cậu đã phá vỡ quy tắc. Lần này cậu không chỉ khiêu khích thế gia Nam Cung chúng tôi, mà còn khiêu khích tất cả các gia tộc lánh đời, khiêu khích quyền uy của tất cả mọi người".

"Vậy quyền uy của tôi thì sao?".

Không chờ ông tám nói xong, Lâm Chính đã quát hỏi.

Ông tám nhíu mày: "Chủ tịch Lâm, ý cậu là sao?".

"Tôi hỏi ông, khi người của thế gia Nam Cung các ông khiêu khích tôi, sao không thấy ông ra mặt nói quy tắc với tôi? Giảng đạo lý với tôi?", Lâm Chính bình thản nói.

Ông tám im lặng.

"Nếu đúng là cạnh tranh thương mại, tôi đương nhiên có thể theo hầu các ông đến cùng. Nhưng người của thế gia Nam Cung các ông đã bắt đầu uy h**p những người bên cạnh tôi, thậm chí còn đốt tập đoàn Dương Hoa của tôi. Ông nói xem... đây có phải là phá vỡ quy tắc không?", Lâm Chính bình thản hỏi.

"Vậy thì hãy để người khác phân xử đi", ông tám đáp: "Bọn họ cảm thấy là ai phá vỡ quy tắc thì đó chính là người phá vỡ quy tắc".

"Những người đó phân xử thế nào liên quan gì đến tôi?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1127



Chương 1132: Ông cảm thấy đây là đâm đầu vào chỗ chết?

Người của thế gia Nam Cung thấy thế không khỏi nín thở.

Tất cả đều bất giác lùi lại.

Thần y Lâm muốn làm gì?

Lẽ nào... bọn họ muốn ra tay ở đây?

Sắc mặt ai nấy đều đanh lại.

Nhìn số người đếm không xuể phía sau thần y Lâm, trong lòng bọn họ không khỏi run lên.

Bởi vì cuộc gọi đột ngột, thời gian gấp gáp, nên ông tám chỉ tạm thời triệu tập được một nhóm người đến chi viện.

Vốn tưởng rằng chừng này người là đủ.

Nhưng nhìn số người phía Lâm Chính, bọn họ mới ý thức được mọi chuyện nghiêm trọng đến mức nào.

Sắc mặt ông tám tỏ vẻ khó coi, trầm giọng quát: "Thần y Lâm, cậu muốn nhân lúc người ta gặp khó khăn sao?".

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì. Huống hồ, giữa chúng ta còn tình nghĩa gì để nói chứ? Bắt đầu từ lúc này, Dương Hoa chúng tôi và thế gia Nam Cung các ông đã là kẻ thù không đội trời chung", Lâm Chính bình tĩnh nói.

Ông tám không nói gì, nắm tay siết chặt.

Rất nhiều người của thế gia Nam Cung đều cảm thấy thấp thỏm bất an.

Nhưng đúng lúc này, Dịch Quế Lâm đứng ra.

"Chủ tịch Lâm, chúng ta giết hết bọn họ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Mục đích của chúng ta là thế gia Nam Cung, chứ không phải là bọn họ. Thay vì giết bọn họ, thì hãy làm một cuộc giao dịch với họ đi", Dịch Quế Lâm nói.

"Giao dịch? Giao dịch gì cơ?", Lâm Chính ngoảnh sang nhìn ông ta chằm chằm.

Dịch Quế Lâm bước tới.

"Ông tám, nếu các ông muốn sống thì chỉ cần trả lời các câu hỏi của chúng tôi, các ông sẽ được đi", Dịch Quế Lâm trầm giọng nói.

"Không ngờ tôi cũng có ngày phải ngậm đắng nuốt cay như thế này, đúng là nhục nhã!", ông tám giận quá hóa cười, nhưng vẫn còn lý trí, khẽ hừ một tiếng: "Nói đi, các ông muốn hỏi gì?".

"Rốt cuộc gia chủ của thế gia Nam Cung các ông... đang ở đâu?", Dịch Quế Lâm lạnh lùng hỏi.

Người của thế gia Nam Cung nghe thấy thế đều không khỏi nín thở, kinh ngạc nhìn Dịch Quế Lâm.

Không thể không nói, câu hỏi này vô cùng hóc búa.

Thế gia Nam Cung là gia tộc lánh đời, đương nhiên nơi ở của gia tộc được giữ rất kín.

Sở dĩ phải giấu kín như vậy không chỉ để tránh người đời làm phiền, mà nguyên nhân quan trọng hơn là bọn họ có thể thoải mái ra tay với các thế lực khác.

Như vậy thì dù bọn họ có chọc vào kẻ địch mạnh đến đâu, cũng không cần phải kiêng dè sợ hãi.

Địch ngoài sáng, ta trong tối.

Mình sẽ luôn nắm quyền chủ động, ưu thế này quả thực quá lớn.

Nhưng nếu mất ưu thế này... thì không phải là chuyện tốt đối với thế gia Nam Cung.

Ít nhất đối với Lâm Chính thì anh đã nắm quyền chủ động.

Anh có thể ra tay với thế gia Nam Cung bất cứ lúc nào.

Ông tám chần chừ.

Những người của thế gia Nam Cung ở phía sau cũng có vẻ mặt phức tạp.

Có người muốn giữ bí mật này, không muốn ông tám nói ra.

Nhưng lại có người muốn giữ được mạng, mong là ông tám có thể thỏa hiệp.

Tất cả đều đổ dồn mắt về phía ông ta.

"Ông tám..."

Có người khẽ gọi, muốn nói lại thôi.

Nhưng ông tám vẫn im lặng.

"Sao nào? Sợ rồi à? Không dám nói à? Tôi hỏi ông câu này chỉ là muốn người của tôi và người của thế gia Nam Cung các ông đánh nhau một trận, cắt đứt ân oán. Không ngờ các ông lại nhu nhược như vậy, đúng là khiến người ta thất vọng".

Lâm Chính lắc đầu nói, ánh mắt đầy khinh bỉ và châm chọc.

Mọi người nghe thấy thế liền nổi giận.

Ông tám bật cười.

"Chủ tịch Lâm, cậu không cần dùng kế khích tướng với tôi! Tôi không mắc bẫy đâu! Nhưng với cục diện hiện giờ, tôi nghĩ vẫn nên nói cho các cậu biết vị trí của thế gia Nam Cung thì hơn. Bởi vì như vậy thì chúng tôi sẽ không phải hao tâm tốn sức đối phó với Dương Hoa của các cậu nữa, mà chỉ cần mở rộng cửa, chờ các cậu tự đâm đầu vào chỗ chết".

Ông tám vừa nói vừa lấy một tấm bản đồ trong người ra, ném xuống đất.

Dịch Quế Lâm bước tới, nhặt lên rồi mở ra xem.

Đôi mắt ông ta lập tức nheo lại, dường như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khó tin.

"Thảo nào... Thảo nào... Thảo nào chúng ta tìm mãi không ra nơi ở của gia chủ thế gia Nam Cung, không ngờ bọn họ lại ẩn náu sâu như vậy".

Dịch Quế Lâm kích động nói.

Lâm Chính nhíu mày, nhận lấy tấm bản đồ Dịch Quế Lâm đưa cho, nhìn một lúc, ánh mắt cũng không khỏi đanh lại.

"Có dám đến không?".

Ông tám mỉm cười hỏi.

"Cứ chờ tôi đi".

Lâm Chính cất tấm bản đồ đi rồi phất tay.

"Được, tôi sẽ bảo gia chủ của chúng tôi pha sẵn trà chờ thần y Lâm".

Ông tám nói xong liền xoay người lên xe.

Đoàn xe của thế gia Nam Cung lập tức quay đầu xuống núi rời đi.

Rất nhanh gọn.

Dịch Quế Lâm lặng lẽ nhìn bọn họ rời đi, sau đó quay lại, nghiêm túc nói với Lâm Chính.

"Thần y Lâm, tôi nghĩ cậu đừng nên kích động thì hơn. Bao nhiêu người đến nơi này đều chỉ có đường chết. Cậu mà đi thì cũng lành ít dữ nhiều".

"Nhưng nếu không đi, thì chắc chắn người của thế gia Nam Cung sẽ trả thù tôi. Chưa kể bọn họ trả thù sẽ không chỉ nhằm vào một mình tôi. Không giải quyết được thế gia Nam Cung thì tôi ăn không ngon ngủ không yên", Lâm Chính lạnh lùng đáp.

"Vậy là cậu muốn đâm đầu vào chỗ chết?".

"Ông cảm thấy... đây là đâm đầu vào chỗ chết sao?".
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1128



Chương 1133: Ma Hỏa Lệnh

Đối phó với nhà Nam Cung không thể khinh suất được. Mặc dù lần này ra đòn xử lý Nam Cung Tùng, thế nhưng gia chủ nhà Nam Cung vẫn còn nên gốc rễ của gia thế này vẫn tồn tại. Bọn họ mà muốn báo thù thì thật dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, màn báo thù tiếp theo của họ sẽ không từ thủ đoạn, sẽ càng lúc càng độc ác hơn.

Quay trở về Giang Thành, Lâm Chính triệu tập toàn bộ các tầng lớp cấp cao của Huyền Y Phái và Dương Hoa để họp bàn.

“Chủ tịch Lâm, cậu không nghỉ ngơi sao? Dù sao thì cậu cũng đang bị thương mà”, Mã Hải do dự, thận trọng nói.

“Không sao”, Lâm Chính ho khù khụ, sắc mặt hơi tái. Thế nhưng những vết thương trên người anh cũng không đáng ngại. Những kỳ hoa dị thảo lấy trong Kỳ Lân Môn đủ để anh xử lý những vết thương này một cách dễ dàng.

“Chủ tịch Lâm, tiếp theo cậu định làm thế nào?”, Cung Hỉ Vân thận trọng hỏi.

“Không thể bị động thêm nữa”

Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Chúng ta mà tiếp tục như vậy thì sẽ chỉ càng bất lợi mà thôi. Cuộc chiến giữa Dương Hoa và thế gia Nam Cung đã chính thức bắt đầu. Tiếp theo, bọn họ chắc chắn sẽ dốc toàn lực báo thù. Hơn nữa không chỉ báo thù chúng ta mà còn cả người thân của chúng ta nữa. Nếu chúng ta muốn người thân của mình bình an vô sự thì phải chủ động tấn công. Trong thời gian ngắn nhất có thể phải đánh bại bọn họ để họ không làm gì được”.

Đám đông nghe thấy vậy thì tối mặt. Dịch Quế Lâm nghe thấy vậy bèn mỉm cười.

“Thần y Lâm, cậu đang nói gì vậy. Cậu tưởng thế gia Nam Cung là cỏ dại bên đường mà muốn nhổ thì nhổ sao? Cậu ngây thơ quá. Tôi nói một câu không được khách sáo cho lắm, dù cậu có điều động toàn bộ sức mạnh của tập đoàn ra đoàn tấn công sống còn với Nam Cung thì đến cuối cùng người chết đầu tiên vẫn là các cậu. Thế gia Nam Cung mạnh hơn cậu tưởng tượng nhiều”.

Không ai phản bác lời của Dịch Quế Lâm. Bởi vì trước đó Lâm Chính đã giao cho ông ta nhiệm vụ điều tra thế gia Nam Cung và tìm vị trí cụ thể của gia chủ nhà này.

Thế nhưng Dịch Quế Lâm đã tìm rất lâu mà chỉ tìm thấy được Nam Cung Tùng. Còn lại không có bất kỳ đầu mối gì về gia chủ. Nếu như không có thông tin của ông Tám đưa ra thì có lẽ cả đời này bọn họ cũng chẳng tìm được gì…

Đương nhiên ngoài những điều đó ra thì Dịch Quế Lâm cũng thu thập được một lượng lớn thông tin liên quan tới thế gia Nam Cung.

Thông qua giới thiệu, mọi người cũng đã mơ hồ có được cái nhìn về gia thế này.

Dù hiện tại thiếu đi nhánh của Nam Cung Tùng thì thế gia Nam Cung vấn đang chiếm ưu thế hơn Dương Hoa…

“Mặc dù chúng ta khó có thể thắng được nhà Nam Cung nhưng sự việc đã đến nước này, chúng ta còn không ra tay thì bọn họ cũng sẽ không tha cho chúng ta đâu. Vậy thì sống chết một phen thôi", Cung Hỉ Vân gằn giọng.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta có thể sử dụng các mối quan hệ, chèn ép thế gia Nam Cung để bọn họ phải cảnh giác", Tần Bách Tùng lên tiếng.

HIện tại danh tiếng của Huyền Y Phái khá cao, các mối quan hệ cũng hùng hậu. Đối với nhiều người thì đây chính là ưu thế của Dương Hoa. Thế nhưng Dịch Quế Lâm lại lắc đầu.

“Nếu mọi người thấy thế gia Nam Cung ở ẩn nên không có các mối quan hệ thì mọi người nhầm lớn rồi. Tôi nói cho mọi người nghe, đừng có điều động các mối quan hệ. Mặc dù số lượng những mối quan hệ của nhà Nam Cung không nhiều nhưng mạnh hơn chúng ta cả trăm lần đấy”, ông ta nói.

“Khủng khiếp vậy sao? Tôi không tin”, có người cảm thấy Dịch Quế Lâm đang làm lớn chuyện.

“Tôn Truyền Hùng có biết không?”, Dịch Quế Lâm thản nhiên nói.

Cả căn phòng im phăng phắc.

“Tôi nghĩ người đó đại diện cho điều gì thì chắc mọi người đều biết cả. Tôi thừa nhận, với tính chất của học viện Huyền Y Phái thì mối quan hệ của học viện rất rộng nhưng tôi nói hơi khó nghe thì mọi người dù có tìm được mười nghìn người cũng không đấu nổi với một mình Tôn Truyền Hùng đâu”, Dịch Quế Lâm hừ giọng.

Đám đông không dám nói gì.

“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”, có người hỏi.

“Còn làm gì được nữa, nghĩ cách làm hòa với họ thôi”, Dịch Quế Lâm mỉm cười.

“Làm hòa sao?”, đám đông hết hồn.

“Ông Dịch, ông không đùa đấy chứ? Làm hòa, sao mà bọn họ đồng ý chứ? Người của Nam Cung Tùng chết nhiều như vậy, số còn lại đều bị chúng ta nhốt ở núi đá. Điều này đã tạo thành mối thâm thù với nhà Nam Cung rồi, bọn họ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta, sao có thể hòa giải được đây? Hơn nữa, chúng ta không đủ tư cách đề yêu cầu hòa giải”, Mã Hải nói. Ông ta cảm thấy ý kiến này rất ngu xuẩn. Bởi vì làm hòa có nghĩa là thỏa hiệp. Trong tình huống địch mạnh ta yếu mà bàn chuyện làm hòa thì đồng nghĩa với việc đầu hàng.

"Không chịu à? Vậy chỉ có nước chết thôi. Có điều mọi người cũng phải cân nhắc tới thực lực của mình chứ. Dương Hoa bề ngoài xưng vương xương bá trong nước nhưng trong mắt rất nhiều thế gia ẩn thế thì có khi chúng ta chỉ là trò cười thôi. Mọi người cho rằng nuốt gọn Nhậm Quy, thôn tính đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn thì là vô địch sao? Đúng là một đám người ngốc nghếch. Không biết người giỏi còn có người giỏi hơn à?”

“Ông…”, Mã Hải tức lắm, định phản bác nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.

“Mã Hải, đừng nói nữa”.

“Chủ tịch Lâm…”

“Thực ra ông Dịch nói có lý”

Mọi người nghe thấy vậy thì ngạc nhiên.

“Chủ tịch Lâm, vậy là cậu…đồng ý hòa giải sao?”

“Vẫn là thần y Lâm biết nghĩ tới đại cục”.

Lâm Chính chỉ gật đầu: “Ông Dịch, ông đừng lầm, tôi không đồng ý hòa giải”.

“Vậy cậu định thế nào?”, Dịch Quế Lâm chau mày: “Cậu cảm thấy có thể tiêu diệt được thế gia Nam Cung?”

“Ông thấy tôi không làm được hả?”

“Tôi không biết. Nhưng dù cậu làm được thì cũng nên nghĩ tới việc sẽ phải trả giá thế nào”, Dịch Quế Lâm lắc đầu: “Trước khi đối phó với Nam Cung Tùng thì tôi đã nhắc nhở cậu nhiều lần rồi. Động vào Nam Cung Tùng có nghĩa là gì? Giờ cậu lại lo lắng nhà Nam Cung sẽ báo thù mình. Ngoài hòa giải ra thì cậu rất khó có thể bảo vệ mình và những người xung quanh. Đây là cái giá phải trả cho sự bồng bột, cậu rõ chưa?”

“Ông nói không sai. Nhưng trên thực tế không phải là không có cách khiến cho thế gia Nam Cung phải thần phục. Muốn họ cúi đầu rất đơn giản”, Lâm Chính điềm đạm nói.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1129



Chương 1134: Cậu điên rồi!

Ma Hỏa Lệnh sao? Trong phòng họp, rất nhiều người nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay qua nhìn lệnh bài mà Mã Hải mới đặt trên bàn. Ai cũng hoang mang, cảm thấy không hiểu.

Đó là gì vậy? Không ai rõ. Chỉ có Dịch Quế Lâm là như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng lắm. Mặt ông ta tái mét.

Ông ta đứng bật dậy, rảo bước đi tới và cầm tấm lệnh bài nên xem kỹ. Lúc này, cả cơ thể ông ta run bần bật.

“Không thể nào! Không thể nào…đây đúng là Ma Hỏa Lệnh! Cậu…cậu lấy nó ở đâu vậy? Lấy ở đâu thế?”, Dịch Quế Lâm trố tròn mắt, quay qua nhìn Lâm Chính.

“Ba ngày trước, có một người tới tìm Mã Hải nhờ tôi ra tay chữa bệnh giúp. Người này đã tặng tôi Ma Hỏa Lệnh làm thù lao”, Lâm Chính nói.

“Người đó chắc chắn là giáo chúng của Đông Hoàng Giáo. Chắc chắn rồi”, Dịch Quế Lâm gật đầu: “Giáo chúng của Đông Hoàng Giáo chạy tới Giang Thành rồi sao? Hóa ra lời đồn là thật. Sắp loạn rồi, sắp đại loạn rồi”.

Ông ta hét lên, cả người mất kiểm soát. Đám đông sợ hết hồn. Họ vô thức lùi về sau, nhìn Dịch Quế Lâm bằng vẻ kiêng dè.

“Đông Hoàng Giáo sao? Đó là gì vậy?”, Cung Hỉ Vân cũng hoang mang bèn lên tiếng hỏi một người bên cạnh.

Người này chau mày: “Đông Hoàng Giáo là một đại giáo cực lớn. Bình thường hầu như không có ai nghe nói về giáo phái này, thế nhưng trong những thế gia ẩn thế và tông môn ẩn thế thì Đông Giáo Hoàng là giáo phái hàng đầu. Tuy nhiên phong cách hành sự của giáo phái này rất cổ quái, võ đạo mà giáo chúng tu luyện thường không chính thống. Có những loại võ thuật còn phá vỡ cả luân thường đạo đức, cực kỳ tàn nhẫn. Hơn nữa còn bị rất nhiều giáo phái khác gọi là ma giáo. Có rất nhiều giáo phái đối lập với Đông Hoàng Giáo để thể hiện sự chính thống của mình. Thực ra trước đây đảo Vong Ưu cũng từng xảy ra xung đột với Đông Hoàng Giáo nhưng đến cuối cùng thất bại”.

Nghe người này nói vậy thì đám đông bừng tỉnh.

“Tôi còn tưởng khủng khiếp tới mức nào, hóa ra chỉ là một giáo phái có quy mô lớn mà thôi”, người bên cạnh cười nói.

“Quy mô lớn sao? Mọi người nhầm rồi. Thực lực của Đông Hoàng Giáo không đơn giản như mọi người nghĩ đâu", người của đảo Vong Ưu hừ giọng.

“Sao thế? Đông Hoàng Giáo lợi hại đến vậy sao?”

“Hiện tại sa sút rồi, nhưng vào thời kỳ hoàng kim thì không ai địch nổi. Nghe nói vào lúc đó, những gia tộc thuận theo Đông Hoàng Giáo thì đều một bước lên tiên. Còn ai mà chống đối thì đều bị tiêu diệt hết. Tôi miêu tả thế này vậy, Đông Hoàng Giáo vào thời kỳ đỉnh cao có thể được gọi là minh chủ võ lâm ẩn thế. Vô địch thiên hạ!”

Dứt lời, đám đông nín thở.

“Đông Hoàng Giáo…đáng sợ vậy cơ à?”, Cung Hỉ Vân lầm bầm.

“Đó là thời kỳ đỉnh cao. Giờ không được nữa. Nghe nói nhiều năm trước giáo chủ qua đời, nội giáo như rồng mất đầu, số người còn lại tranh giành vị trí giáo chủ nên đã xảy ra xung đột và nội chiến. Thực lực của giáo phái ngày một đi xuống nên đã không còn giữ được sức mạnh như khi xưa nữa”.

Đám đông nghe thấy vậy thì hiểu ra. Có lẽ đây chính là đạo lý hết thịnh đến suy.

“Chủ tịch Lâm, Ma Hỏa Lệnh có thể chứng minh được điều gì?”

Tần Bách Tùng lên tiếng, nêu ra vấn đề mà ai cũng muốn biết. Không đợi Lâm Chính thì Dịch Quế Lâm đã lên tiếng.

“Ý nghĩa của Ma Hỏa Lệnh rất đặc biệt. Bởi vì nếu sở hữu được nó thì có nghĩa là người đó có tư cách tham gia giành vị trí giáo chủ của Đông Hoàng Giáo”, Dịch Quế Lâm khàn giọng.

“Cái gì?”, đám đông sững sờ, trố tròn mắt nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.

“Thực ra tôi đã nghĩ rồi, đây là nước cờ cuối cùng của tôi khi muốn đối phó với thế gia Nam Cung. Tôi sẽ cầm lệnh bài này tới Đông Hoàng Giáo. Nếu như thành công thì có thể giải quyết được Nam Cung thôi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Nếu như thất bại thì sao?”, Cung Hỉ Vân vô thức hỏi.

“Thì thịt nát xương tan”, Dịch Quế Lâm nói.

Cả không gian im lặng. Đám đông ngây người nhìn Lâm Chính. Không ai nói một lời nào. Tất cả đều sợ hãi tột cùng.

“Người của Đông Hoàng Giáo thường sẽ không nhập thế đâu. Theo như tôi được biết thì bọn họ đều ở trong giáo phái. Do môi trường bên trong núi Đông Hoàng có rất nhiều chướng khi nên người ngoài rất khó vào được bên trong. Mà muốn xông vào thì cũng không có Ma Hỏa Lệnh. Vì vậy người ngoài không thể nào thâm nhập được vào giáo chúng của giáo phái này. Lệnh bài này là lệnh bài tư cách duy nhất có thể tham gia chọn giáo chủ. Chủ tịch Lâm cậu chắc là sẽ đi chứ?”

“Đi một chuyến cũng không mất nhiều thời gian”.

“Nhưng sẽ mất mạng đấy”.

“Mất mạng sao?”
 
Back
Top Bottom