Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 190



Chương 192: Anh đưa em về

“Lâm Chính?”.

Nghe thấy giọng nói đó, mọi người đều nhìn về phía phát ra giọng nói.

“Đừng quan tâm đến cậu ta”, Nhiễm Tái Hiền lạnh nhạt nói.

“Ông anh, Lâm Chính càng không liên quan gì đến nhà chúng tôi. Nếu là cậu ta, tùy các ông xử lý”, bà cụ Trương nói, sau đó phất tay: “Đuổi cậu ta ra khỏi nhà cho tôi! Tránh trừng trị cậu ta ở đây sẽ làm bẩn cửa nhà họ Trương chúng ta!”.

“Vâng, bà nội”, đám Trương Mậu Niên tươi cười đi tới.

Nhưng khi bọn họ vừa mới đến gần Lâm Chính…

Bốp bốp!

Hai cái tát thật mạnh giáng xuống.

Trương Mậu Niên bị đánh liên tục lùi lại, ôm mặt không tin nổi nhìn chủ nhân của cái tát.

“Chú Hoành? Chú làm vậy là sao?”, Trương Mậu Niên trợn to mắt, ngơ ngác hỏi.

Người xung quanh cũng kinh ngạc.

Sao ông Hoành đột nhiên lại ra tay? Hơn nữa… còn là ra tay với người nhà họ Trương? Có phải ông ta nhầm lẫn gì rồi không? Người nhà họ Trương đứng về phía ông ta kia mà…

“Tiểu Hoành, cháu làm gì vậy?”, Nhiễm Tái Hiền tức giận hỏi.

Lại nghe ông Hoành nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ai cũng không được làm bậy. Chẳng lẽ các người muốn khiêu chiến quyền uy sao?”.

“Hả?”.

Người xung quanh đều tròn mắt ngạc nhiên.

Nhiễm Tái Hiền, Việt Nham cũng hoang mang.

Ông Hoành… rốt cuộc là đứng về phía nào?

“Chú ba, chú sao vậy?”, Khai Giang nhíu mày hỏi.

Khai Hoành lặng lẽ liếc nhìn Lâm Chí, ngay sau đó nhỏ giọng nói: “Chuyện này em còn phải điều tra một chút, bây giờ chứng cứ trên các phương điện đều không đủ, vẫn chưa thể lập án. Anh hai, mọi người về trước đi, chuyện này em phải điều tra thêm…”.

“Cái gì?”.

Khai Giang như bị sét đánh.

Nhiễm Tái Hiền cũng trợn to hai mắt, vô cùng ngạc nhiên.

Ai cũng không dám tin vào những gì mình nghe thấy.

Khai Hoành… định từ bỏ sao?

Mọi người ngạc nhiên, nổi lên xôn xao.

Chẳng lẽ vừa rồi Khai Hoành đã nói gì với Lâm Chính ở trong đó?

Nói cách khác, tên Lâm Chính kia… không phải nhân vật đơn giản?

Khai Giang không phải kẻ ngốc, ông ta nhìn Lâm Chính, lại nhìn Khai Hoành, mơ hồ ý thức được điều gì đó.

Nhưng Nhiễm Tái Hiền không quan tâm.

“Tiểu Hoành, bác không biết thằng nhóc này đã cho cháu uống bùa mê thuốc lú gì, cháu đi sang một bên cho bác. Nếu cháu không muốn xử lý việc này thì đứng đó xem kịch là được”, Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng quát.

“Bác Nhiễm!”, Khai Hoành còn định nói gì đó, nhưng Nhiễm Tái Hiền hoàn toàn không cho ông ta cơ hội.

Tuy nhiên, Lâm Chính không đợi được nữa.

Anh đi tới, đỡ Tô Nhu đang ngồi quỳ dưới đất dậy, khẽ khàng xoa mặt Tô Nhu.

Dấu tay đỏ chót vô cùng bắt mắt trên khuôn mặt trắng nõn.

Mắt Tô Nhu đong đầy nước mắt, nhưng cô không để nước mắt rơi xuống.

Đến khi Lâm Chính ôm cô, cô mới không nhịn được nữa, nhào vào lòng Lâm Chính bật khóc nức nở.

“Không sao rồi Tô Nhu, em yên tâm, có anh ở đây, không ai có thể làm gì em”, Lâm Chính thấp giọng an ủi.

“Lâm Chính, em muốn về nhà…”, Tô Nhu khóc thút thít, nói.

“Được, anh đưa em về Giang Thành”.

Lâm Chính nhỏ giọng nói, nhưng trong mắt lại lan tràn sát ý nồng đậm: “Nhưng trước lúc đó, anh phải xử lý một số chuyện”.

Tô Nhu không nói gì, chỉ tóm chặt lấy tay áo Lâm Chính.

Lâm Chính đứng dậy, lạnh nhạt nhìn đám người đứng trước mắt.

“Ai đã đánh cô ấy?”.

“Tôi đánh đấy, thì sao? Anh muốn đánh lại à?”, Khai Mạc nhếch khóe môi, cười nhạt nói.

Lâm Chính sa sầm mặt, đi thẳng tới.

“Lâm Chính, cậu muốn làm gì?”.

“Càn rỡ!”.

Bà cụ Trương và đám người nhà họ Trương lập tức quát lên.

Nhiễm Tái Hiền và đám người nhà họ Khai không lên ngăn cản.

Bọn họ không tin Lâm Chính có lá gan lớn như vậy.

Khai Mạc cũng không động đậy, chỉ mỉm cười đứng im nhìn.

Bây giờ bà cụ Trương sợ nhất là gây thù chuốc oán.

Nếu Lâm Chính thật sự dám đánh, hôm nay chưa cần anh ta ra tay, người nhà họ Trương sẽ giải quyết thay anh ta. Nếu không, dù người này không liên quan đến nhà họ Trương, e rằng nhà họ Khai cũng sẽ giận lây sang nhà họ Trương.

Thế nhưng, Lâm Chính đứng trước mặt Khai Mạc còn chưa tới một giây…

Một cái tát đã giáng xuống thật mạnh.

Bốp!

Tiếng động to rõ vang lên.

Khai Mạc xoay vòng tại chỗ, sau đó ngã rầm xuống đất.

Đại sảnh yên lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều mở lớn mắt.

Khai Mạc ôm mặt sửng sốt.

Ai có thể ngờ được, một người con rể vô dụng cỏn con của nhà họ Tô lại thật sự dám ra tay?

Điên rồi!
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 191



Chương 193: Nhà họ Hạ ở Yên Kinh

Mã Hải thấy vậy cũng dẫn theo người đứng ra.

“Mã tổng, tốt nhất ông đừng đứng về phe cậu ta. Tôi biết ông muốn bảo vệ cô Tô Nhu, nhưng Lâm Chính là một kẻ vô dụng, ông bảo vệ cậu ta? Đầu óc ông có vấn đề à? Đừng dẫn lửa thiêu thân!”, Việt Nham lạnh lùng nói, cũng dẫn người tiến tới.

Áp lực của Mã Hải tăng gấp bội.

“Tôi xem ai dám làm bậy!”, ông cụ Trương đột nhiên đẩy người nhà họ Trương đang vây quanh ra, lao tới phía trước Lâm Chính, quát lên: “Đây là nhà họ Trương, các người muốn ra tay ở đây thì phải qua được cửa ải của nhà họ Trương tôi trước!”.

“Ông già kia, ông muốn kéo nhà họ Trương chết chung hay sao? Ông muốn tiệc thọ của ông biến thành tang lễ à?”, bà cụ Trương tức giận trách mắng.

“Người đàn bà đức hạnh nhà bà, ở đây không có chuyện của bà!”.

“Có bà già này ở đây, tôi xem ông định làm gì!”.

“Bà…”.

“Bố, bố nghe lời mẹ đi”.

“Bà nội cũng là vì nhà họ Trương”.

Người nhà họ Trương khuyên nhủ.

“Các người… Các người… Được! Được! Được lắm! Xem ra nhà họ Trương không cần lão già tuổi già sức yếu này nữa rồi! Nếu đã như vậy, tôi cũng không quan tâm đến các người nữa. Từ hôm nay trở đi, tôi và các người không còn quan hệ gì cả!”, Trương Trung Hoa tức đến mức mặt đỏ bừng, nổi trận lôi đình.

“Bố!”.

“Ông nội…”.

Người nhà họ Trương hoảng hốt.

“Đưa người này đi trước đi!”.

Nhiễm Tái Hiền không muốn để ý đến Trương Trung Hoa, chỉ vào Lâm Chính, quát lên.

Người nhà họ Trương lập tức xông tới.

Mã Hải muốn ngăn lại, nhưng những người bên cạnh ông ta đâu phải là đối thủ của bọn họ, các ông chủ cũng không dám động đậy, chẳng mấy chốc đám vệ sĩ đã đến gần Lâm Chính.

Lâm Chính không động đậy.

Chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

Đúng lúc ấy, một nhóm người khác xông tới, chắn trước mặt Lâm Chính, không ngờ lại là Khai Hoành.

“Bắt hết lên xe, đưa đi!”, Khai Hoành quát lên.

“Vâng, sếp!”.

Các cảnh sát lập tức xông tới bắt hết các vệ sĩ của nhà họ Khai đưa ra xe ở bên ngoài. Trong nháy mắt, vệ sĩ nhà họ Khai đã bị bắt đi hết.

“Hả?”.

Đầu óc mọi người đều không xoay chuyển được.

Khai Giang nhìn về phía Khai Hoành, lại thấy Khai Hoành khẽ động con ngươi, lập tức hiểu ra, hạ giọng nói: “Bố nuôi, có lẽ Lâm Chính không đơn giản, chắc là chú ba kiêng kị nên không để chúng ta động vào cậu ta”.

“Bố nhìn ra rồi!”.

Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng nói: “Nhưng bây giờ không chỉ là thể diện của nhà họ Khai con nữa, mà còn có thể diện của bố! Nếu bố sợ cậu ta, sau này còn mặt mũi nào gặp người khác?”.

“Ý bố là…”.

“Mặc kệ cậu ta là ai, cứ tính hết nợ trước, chuyện sau này để sau này tính”.

Nói xong, Nhiễm Tái Hiền chỉ vào Khai Hoành, nói: “Khai Hoành, nếu cháu còn ngăn cản bác, chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ, cút ngay!”.

Nói xong, người phía sau Nhiễm Tái Hiền lập tức tiến tới muốn bắt Lâm Chính.

Khai Hoành run rẩy cả người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông cụ, cũng biết lần này ông ấy đã nổi giận.

Ông ta không muốn đắc tội với Lâm Chính, nhưng ông ta muốn đắc tội với Nhiễm Tái Hiền sao?

Nhất thời Khai Hoành rơi vào thế khó xử.

Xem ra không thể không ra tay.

Lâm Chính hừ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng.

Đến mức này, anh cũng không ngại đánh tàn phế đám người này!

Trong lúc bọn họ đang căng thẳng, chợt một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên.

“Ô hô! Náo nhiệt thật! Mọi người đang làm gì vậy?”.

Giọng nói này cực kỳ đột ngột.

Mọi người nhìn lại, một thiếu nữ dáng vẻ như ngọc tạc vô cùng đáng yêu đi vào, sau lưng cô ấy còn có vài ông lão mặc Âu phục đi theo.

Đây là con gái nhà ai? Thật không hiểu chuyện!

Có người nhíu mày.

Nhưng thiếu nữ không quan tâm, đi vào đại sảnh, nháy mắt với Lâm Chính, sau đó đi về phía Tô Nhu.

“Chị là chị Nhu phải không? Em chào chị!”, thiếu nữ cười nói.

“Cô là…”, Tô Nhu ngẩn ra.

“Ồ, chị cứ gọi em Tiểu Ân là được, em đến đây chúc thọ ông Trương thay người nào đó!”, thiếu nữ cười bí hiểm, sau đó lớn giọng hỏi: “Xin hỏi ai là ông Trương Trung Hoa ạ?”.

“Là tôi”, Trương Trung Hoa quái lạ nhìn thiếu nữ: “Cháu gái, cháu là ai?”.

“Cháu chào ông Trương ạ, cháu là Hạ Thu Ân, cháu từ Yên Kinh đến chúc thọ ông. Chúc ông thọ tỷ Nam Sơn, tùng hạc thêm tuổi, danh tiếng vang xa, tùng bách trường thanh!”, thiếu nữ mỉm cười nói.

Dứt lời, Nhiễm Tái Hiền kinh ngạc.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 192



Chương 194: Thanh trừng

Nhà họ Hạ tại Yên Kinh!

Mấy từ này giống như một ngọn núi đè lên đám đông khiến họ cảm thấy khó thở. Ở đây chỉ có Nhiễm Tái Hiền tới từ Yên Kinh. Đám đông cảm thấy thất kinh.

Đó là một gia tộc hùng mạnh! Một nguồn lực thông thiên.

Thế mà giờ nhà họ Hạ lại chạy tới nhà họ Trương ở Quảng Liễu, còn chúc thọ Trương Trung Hoa sao?

Điều này có nghĩa là gì vậy? Nhà họ Trương kết giao được với nhà họ Hạ từ khi nào thế? Không đúng, có lẽ không phải nhà họ Trương mà là Tô Nhu có kết giao với nhà họ Hạ thì đúng hơn.

Vì Hạ Thu Ân vừa bước vào thì đã nói chuyện với Tô Nhu rồi.

Đám đông tái mặt. Nhà họ Khai ai nấy đều mặt cắt không ra máu.

“Nhà…nhà họ Hạ sao? Ồ…chào mừng! Chào mừng!”, Trương Trung Hoa cũng không kịp cả phản ứng, cứ ngây ra.

“Thưa ông, Hạ Thu Ân tới vội, cũng không chuẩn bị được quà gì, bèn lấy ít đồ từ nhà tới mừng lễ. Đây là Đông Hải Dạ Minh Châu, còn đây là tổ yến Huyết Vương, hi vọng ông thích”, Hạ Thu Ân mỉm cười. Người đàn ông đứng sau bèn đưa qua lên trước.

“Cái gì?”, cả hiện trường trở nên ầm ầm.

“Đông Hải Dạ Minh Châu sao? Nghe nói dạ minh châu là cực phẩm đấy. Không chỉ lớn mà còn phát ra ánh sáng cực kỳ đặc biệt trong đêm. Đặt trong phòng, có thể tĩnh thần, tốt cho lưu thông huyết mạch. Cả Hoa Quốc này chỉ có một viên và đã được đẩy giả lên trời rồi. Có rất nhiều người muốn mua được mà không ngờ nó lại nằm trong tay nhà họ Hạ”.

“Tổ yến Huyết Vương mới gọi là khủng. Nghe nói ba mươi năm mới phát hiện ra được một tổ. Một hộp lớn như vậy thì chắc phải là cả mấy trăm năm. Đây không phải thứ có tiền là có được đâu…”

“Không hổ danh là nhà họ Hạ, đã ra tay thì thật kinh người”.

“Những thứ này mà cô ấy nói là ‘lấy đại” thì có phải là hơi khoa trương rồi không…”

Quan khách nín thở. Ông cụ Trương cũng đứng hình. Thế nhưng ông ta cũng là người từng trải nên bèn bật cười: “Cô bé có lòng rồi, ông cảm ơn nhé”.

“Ông khách sáo rồi ạ", Hạ Thu Ân mỉm cười.

“Cô bé thật hiểu chuyện. Quả không hổ danh là người nhà họ Hạ. Chỉ e rằng hôm nay nhà họ Trương có chuyện, khiến cháu thấy nực cười rồi. Cháu vào trong uống trà nghỉ ngơi, đợi ông giải quyết xong chuyện ở đây sẽ tiếp đón cháu nhé”, Trương Trung Hoa thở dài.

“Vâng thưa ông. Có điều cháu muốn chị Tô Nhu ở cùng cháu”, Hạ Thu Ân mỉm cười.

“Không được, cô ấy không đi được”, Khai Mạc lập tức kêu lên.

“Câm miệng”, Nhiễm Tái Hiền tái mặt, gằn giọng. Thế nhưng đã không kịp nữa rồi.

“Không được sao?”, Hạ Thu Ân chau mày nhìn Khai Mạc, rồi lại nhìn xung quanh. Cô để lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Xem ra hôm nay chị mình gặp phải rắc rối rồi nhỉ?”

Khai Mạc sững sờ.

“Đúng là cái thứ làm được thì ít mà gây họa thì nhiều”, Khai Giang trừng mắt. Khai Mạc biết là mình đã gây họa lớn rồi.

“Chị Tô Nhu, chị yên tâm. Hôm nay có em ở đây, chẳng ai có thể động vào chị được hết. Chị nói em biết ai gây sự với chị, em sẽ xử đẹp kẻ đó”, Hạ Thu Ân nói giọng đầy bá đạo.

“Chuyện này…”, Tô Nhu ngây người, không biết phải nói như thế nào. Lúc này, Lâm Chính bèn lên tiếng.

“Có đấy!".

“OK”, Hạ Thu Ân gật đầu.

Lâm Chính không nói gì nữa, chỉ đi về phía Khai Mạc.

“Anh…anh định làm gì?”, Khai Mạc cuống cuồng. Thế nhưng Khai Mạc chưa dứt lời thì Lâm Chính đã cầm một cái ghế dội thẳng vào đầu hắn.

Rầm! Khai Mạc lập tức ngã lăn ra đất.

“Á!”, hắn kêu la thẳm thiết, đầu bê bết máu.

“Dừng tay”, người nhà họ Khai lao lên.

Khai Hoành cũng không nhịn được nữa bèn quát lên: ‘Lâm Chính, cậu đừng quá đáng quá”.

“Cô nhóc, cô chỉ tới chúc thọ. Dù là người nhà họ Hạ thì cũng không thể vô pháp vô thiên như vậy được! Đây không phải là Yên Kinh”, Nhiễm Tái Hiền tức giận quát lên.

Đây không còn là chuyện tát vào mặt nhà họ Khai nữa mà là đạp lên mặt nhà họ Khai luôn rồi. Thế nhưng, Hạ Thu Ân chỉ điềm đạm nói: “Lần này tới chúc thọ không phải là ý của tôi”.

Nhiễm Tái Hiền nín thở: “Vậy là ý của ai?”

“Ông nội tôi”.

Ba từ thôi nhưng không khác gì hình phạt tử hình được giáng xuống. Nhiễm Tái Hiền lập tức tối sầm mặt. Cả nhà họ Khai thất kinh. Khai Hoành lập tức quay người bỏ đi.

Nhà họ Việt, họ Mai nghe thấy Hạ Thu Ân nói vậy thì cũng biết là tình hình đã thay đổi, mặt ai cũng tối sầm.

Có ai ngờ…Sau lưng Tô Nhu còn có cả nhà họ Hạ…

Bụp! Bụp…

Lâm Chính đập lên người Khai Mạc như một kẻ điên. Vô cùng tàn nhẫn, không hề nương tay.

Chiếc ghế trong tay bị đập tới gãy, anh bèn đổi sang chiếc ghế khác. Thậm chí, mọi người còn có thể nghe thấy cả tiếng xương ãy.

“Dừng…dừng tay! Dừng tay”, Khai Giang như muốn nổ tung, vội vàng lao tới trước nhưng đã bị Nhiễm Tái Hiền ngăn lại.

“Cứ để cậu ta làm đi”, Nhiễm Tái Hiền nói nhỏ.

“Nhưng...", Khai Giang cuống cả lên.

“Đừng để nhà họ Khai đi tong luôn chứ?”, Nhiễm Tái Hiền nói bằng giọng khàn đặc.

Khai Giang run rẩy nhưng không nói gì. Bà cụ Trương định ngăn lại, nhưng thấy nhà họ Khai cũng không dám manh động thì hiểu được là thế lực của người vừa đến kia mạnh tới mức nào.

Thế là, không ai dám động vào Lâm Chính nữa. Lâm Chính cứ thế lấy ghế, đập Khai Mạc tới tấp.

Bầu không khí vô cùng cổ quái. Không ai dám tin vào những gì xảy ra trước mắt. Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng kêu la thảm thiết.

Tầm mười giây sau, Khai Mạc im bặt. Hình như hắn đã bị ngất, cả cơ thể đấm máu. “Lâm Chính, dừng tay lại đi, nếu không sẽ xảy ra án mạng đấy”, ông cụ không nhịn được nữa.

“Ông yên tâm, cháu biết y thuật, anh ta không chết được đâu”.

Anh cũng chỉ nói là không chết thôi. Còn có tàn phế hay không thì chưa biết.

Lâm Chính th* d*c. Nhìn cái ghế nát tươm trong tay bèn vứt qua một bên: “Lôi ra đi điều trị đi”.

Khai Giang chạy tới, nâng Khai Mạc lên và trầm giọng: “Anh trai tôi sẽ không bỏ qua đâu”.

“Tôi cũng đâu có ý định bỏ qua. Tôi đợi các người. Có điều lần sau, sẽ không chỉ đơn giản như thế này đâu”, Lâm Chính đáp lại.

Khai Giang nghiến răng, đưa Khai Mạc rời đi. Nhiễm Tái Hiền vẫn còn ở lại. Dường như ông ta có gì đó muốn nói.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên chộp lấy một cây ghế mới, chỉ về phía cậu Việt và kêu lên: “Tới đây!”

“Hả!", cậu chủ Việt sợ lắm, vội vàng lùi lại phía sau và kêu lên: “Anh định làm gì?”

“Tới đây”, Lâm Chính lặp lại một lần nữa.

“Không, Lâm Chính…tôi có làm gì Tô Nhu đâu. Anh…Anh đừng có làm càn, đừng…”, cậu chủ Việt gào lên.

“Không tới phải không? Được! Vậy để tôi tới đó”.

Lâm Chính gật đầu, cầm ghế bước tới. Cậu chủ Việt sợ tới mức định bỏ chạy. Thế nhưng lúc này Hạ Thu Ân đã nhìn hắn chăm chăm. Người nhà họ Việt run rẩy, vội vàng giữ cậu chủ Việt lại.

“Mọi người làm gì vậy? Chú, chú ơi…”

“Ở lại đi. Vì nhà họ Việt. Yên tâm, cậu ấy biết giữ chừng mực, hơi đau chút thôi”, giọng nói khàn khàn vang lên.

Cậu chủ Việt trợn tròn mắt, nhìn Việt Nham bằng vẻ không dám tin. Khi mà hắn đang hoảng loạn thì Lâm Chính đã giáng ghế xuống người hắn.

“Á! Tôi không phục”, cậu chủ Việt tức giận bò dậy định đáp trả. Nhưng người nhà họ Việt lập tức lao lên, chủ động giữ hắn lại để cho Lâm Chính mặc sức xử lý.

Những người có mặt đều nín thở. Người có thể ép được nhà họ Việt làm như vậy chính là nhà họ Hạ ở Yên Kinh. Đây chính là sức mạnh của đại gia tộc.

Sau khi đập nát hai chiếc ghế, cậu chủ Việt bị khiêng đi. Có Hạ Thu Ân chống lưng, không ai dám tỏ ra bất mãn. Hiện trường tanh mùi máu.

Một buổi tiệc mừng thọ vui vẻ, bỗng chốc biến thành màn thanh trừng. Có lẽ Trương Trung Hoa không ngờ lại thành ra thế này…

“Bà ơi, chúng ta phải làm thế nào ạ?”, đúng lúc này một giọng nói run rẩy vang lên kéo nhà họ Trương trở về với thực tại.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 193



Chương 195: Bị cảnh cáo (1)

Tố Nhu không phải là người tàn nhẫn. Huống hồ còn có Trương Tinh Vũ ở đây, dù cô có chịu uất ức thì cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới việc báo thù.

Thế nhưng…Lâm Chính thì khác. Anh rõ ràng không phải là một người dễ đối phó.

Thành Bình run rẩy. Trương Mậu Niên, Trương Bảo Húc thì sợ hãi tới cực điểm.

Nhìn thấy các cậu chủ bị Lâm Chính đánh tơi bời, hai người họ sợ tới mức như muốn đái ra quần.

Bọn họ thật sự không thể hiểu được. Không phải thằng rể nhà họ Tô là một kẻ ăn bám sao? Sao mà lại hung hãn đến vậy chứ?

Đương nhiên, người bị sốc nhất là Trương Tinh Vũ. Bà ta luôn cho rằng Lâm Chính chỉ là một đứa bạc nhược. Thế nhưng hôm nay mới phát hiện ra, thằng nhóc này vô cùng nóng tính.

Cuộc thanh trừng diễn ra hơn tiếng đồng hồ thì kết thúc. Không ít quan khách thất kinh, nhưng đồng thời cũng cảm phục thể lực của Lâm Chính quá đỉnh.

“Vậy đã được chưa?”, Nhiễm Tái HIền tức giận lắm bèn nghiến răng hỏi.

“Ừ, cũng tạm được rồi”, Lâm Chính vứt ghế qua một bên.

Anh đã dùng tất cả hai mươi cái ghế. Dưới đất đều là những mảnh gỗ vụn và cả máu tươi…

“Chuyện ngày hôm nay thật sự đã giúp tôi mở mang tầm mắt đấy. Được! Được lắm”, Nhiễm Tái Hiền gật đầu, đôi mắt hùng hực lửa. Sau đó ông ta quay người định rời đi.

“Đợi đã”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Còn gì nữa?”, Nhiễm Tái Hiền khựng bước.

“Ai cho ông đi mà đi thế?”, Lâm Chính nói.

Câu nói đó khiến đám đông tái mặt.

“Lẽ nào cậu muốn đánh cả tôi nữa sao?”, Nhiễm Tái Hiền kích động gào lên.

Đám đông như muốn phát điên. Anh định động vào cả Nhiễm Tái Hiền đấy à? Nhà họ Hạ đúng là lợi hại nhưng cũng chỉ có thể khiến Nhiễm Tái Hiền cúi đầu chứ chưa đến mức có thể bắt ông ta quỳ xuống.

Vậy thì Lâm Chính có ý gì đây? Lẽ nào anh định dựa vào nhà họ Hạ để xử lý tất cả những người khác sao?

Thế nhưng nhà họ Hạ lần này đến cũng là vì Tô Nhu chứ có liên quan gì tới anh đâu? Sao anh có thể điên rồ như vậy?

“Lâm Chính”, ông cụ Trương bèn kêu lên.

“Lâm Chính, thôi bỏ đi. Nếu động tới ông ta thì sẽ gặp rắc rối đấy”, Hạ Thu Ân nói với vẻ khó xử.

“Cô yên tâm, dù không dựa vào nhà họ Hạ thì tôi vẫn có thể xử lý ông ta”, Lâm Chính điềm đạm nói: “Tôi sẽ không để liên lụy tới nhà họ Hạ đâu”.

“Nhưng…”, Hạ Thu Ân ngập ngừng.

Lâm Chính đi về phía Nhiễm Tái Hiền. Nhiễm Tái Hiền trợn tròn mắt.

“Láo! Quá láo!”

“Đến cả ông Nhiễm mà cậu cũng dám động vào? Cậu điên rồi!”

“Cậu có biết điều đó gây ra sự ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào không?”

“Lâm Chính! Cậu chỉ là một kẻ giỏi ra oai thôi, đừng ngông quá!”

Đám khách khứa nhao nhao chỉ trích. Lúc này, không ai còn nhịn được nữa. Thế nhưng Lâm Chính vẫn cứ làm việc của mình, mặc kệ bọn họ.

Nhiễm Tái HIền không hề ngờ rằng trên đời này lại có một kẻ vô thiên vô pháp như thế. Đúng lúc Lâm Chính định ra tay với Nhiễm Tái HIền thì một bỗng có ai đó từ phía sau ôm chặt lấy anh.

Lâm Chính khựng bước. Đó chính là Tô Nhu! Cô áp sát đầu vào lưng anh, ngậm ngùi: “Lâm Chính, đừng như vậy. Em xin anh. Dừng lại đi”.

Lâm Chính im lặng, hít một hơi thật sâu rồi buông ghé xuống. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Nhất là ông cụ.

“Cũng biết điều đấy”, Nhiễm Tái HIền hừ giọng.

“Xin lỗi đi", Lâm Chính thản nhiên nói.

Nhiễm Tái Hiền đang đứng bước đi bỗng sửng sốt: “Cậu nói cái gì”.

“Xin lỗi vợ và ông ngoại tôi thì mới được đi. Nếu không, tôi không cần biết ông là ai, ông mạnh tới đâu, hôm nay tôi sẽ khiến ông bị khiêng đi đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Cậu…”, Nhiễm Tái Hiền tức tới mức suýt ngất.

“Ông Nhiễm, chỉ là xin lỗi thôi mà, có gì đâu”, Hạ Thu Ân cũng lên tiếng.

Nhiễm Tái Hiền run rẩy. Thật chỉ muốn liều mạng với Lâm Chính. Nhưng đến cuối cùng, ông ta đành cúi đầu.

“Cô nhóc, hôm nay coi như tôi sai rồi”, Nhiễm Tái Hiền nghiến răng.

“Ngại quá, tôi cũng không muốn như thế…”, Tô Nhu cũng đáp lại.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 194



Chương 196: Bị cảnh cáo (2)

“Mời tự nhiên”, ông cụ Trương thản nhiên đáp lại. Nhiễm Tái HIền hừ giọng, đập bình rượu mang tới xuống đất, hằm hằm bỏ đi.

Sau khi ông ta rời đi thì những người khác cũng làm điều tương tự. Trong đại sảnh nhà họ Trương dần trở nên yên lặng.

Khách khứa vô cùng cảm thán. Thật không ngờ một nửa các gia tộc của Quảng Liễu lại không đấu nổi nhà họ Hạ ở Yên Kinh. Nhà họ Hạ đúng là ngọa hổ tàng long mà.

“Ông ngoại cháu xin lỗi đã để buổi tiệc thành ra thế này”, Lâm Chính bước tới với vẻ áy náy.

“Không có gì, chỉ cần mọi người bình an là được”, Trương Trung Hoa cười ha ha, càng nhìn càng thấy thích Lâm Chính. Mặc dù chỉ là một chàng rể nhưng hành động vì vợ mình của anh khiến cho mọi người đánh giá cao.

Chỉ có điều…thằng bé này nóng tính quá. Không được tốt lắm. Lần này có nhà họ Hạ bảo kê, lần sau thì sao?Xem ra phải tìm cơ hội khuyên răn mới được. Trương Trung Hoa thầm suy nghĩ.

“Được rồi, những người không được mời đã rời đi, vậy thì chúng ta bắt đầu buổi tiệc thôi”, Trương Trung Hoa cười nói.

“Vẫn chưa xong ạ”, Lâm Chính lên tiếng.

Dứt lời, Thành Bình, Trương Mậu Niên bèn tái mặt.

“Nhóc, cậu muốn tính sổ với chúng tôi sao?”, bà cụ Trương tức giận nói.

“Lâm Chính, cậu đừng quá đáng quá. Huống hồ cô Hạ không phải đang bảo kê cho cậu đâu. Đừng có mà ra oai!”, Trương Mậu Niên nghiến răng.

Duy chỉ có Trương Bảo Húc là run rẩy. Anh ta biết Lâm Chính căn bản không cần Hạ Thu Ân chống lưng. Anh vốn dĩ chẳng sợ gia tộc nào cả. Anh chính là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa đấy!

“Lâm Chính, thôi bỏ đi. Đừng làm khó ông ngoại nữa”, Tô Nhu cũng khuyên can.

Lâm Chính nhìn ông cụ. Trước đó dù ông cụ tức lắm nhưng dù sao cũng là người thân mà. Mặc dù ông cụ không nói gì nhưng nhìn ánh mắt là biết không nỡ thấy họ bị đánh.

Thôi bỏ đi. Lâm Chính lắc đầu.

Anh không cần phải khiến ông cụ mất hứng. Chuyện gì mà xử lý tuyệt tình quá thì không hay. Dù sao thì đây cũng là buổi tiệc mừng thọ ông cụ.

“Được, vậy tôi tạm thời không tính sổ các người. Nhưng các người đã làm gì thì tôi đều biết cả đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Khốn…nạn”.

“Cậu tưởng mình là ai?", Thành Bình tức giận chửi rủa.

Thế nhưng bọn họ vừa lên tiếng thi Hạ Thu Ân đã lao tới tát cho mỗi người một phát.

Bốp, bốp!

Đám người Thành Bình trố tròn mắt. Tô Nhu cũng ngây người.

“Sau này mà còn để tôi nghe thấy các người sỉ nhục Lâm Chính thì đừng trách sao tôi không khách sáo đấy”, Hạ Thu Ân quát lớn.

Đám đông há hốc miệng, không dám nói lại. Bà cụ Trương tức tới mức run lẩy bẩy nhưng không làm gì được.

“Được rồi. Bắt đầu buổi tiệc thôi”, ông cụ Trương trầm giọng.

Lúc này đám đông mới tản ra. Mọi người ngồi vào chỗ, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Thế nhưng lúc này chẳng ai còn tâm trạng nữa.

Gia đình Tô nhu cũng định rời đi. Đúng lúc này, Trương Hoa Ca nhận được điện thoại. Sau khi nghe máy, ông ta tái mặt.

“Bố! Không hay rồi!”

“Sao thế?”, Trương Trung Hoa đang uống rượu bỗng giật mình.

“Nhiễm Tái Hiền xảy ra chuyện rồi!”

“Cái gì?”, Trương Trung Hoa biến sắc.

Hạ Thu Ân đang uống rượu với Tô nhu và Lâm Chính cũng phải giật mình. Lúc này, điện thoại của cô kêu lên. Hạ Thu Ân liếc nhìn. Cô ấy tái mặt.

“Thu Ân, sao thế?”, Lâm Chính chau mày.

“Nhiễm Tái Hiền xảy ra chuyện. Có lẽ do kích động quá nên bị ngất. Chuyện đó đã đánh động người phía bên Yên Kinh…”, Hạ Thu Ân nói giọng khàn khàn.

“Vậy là có ý gì?”, Lâm Chính chau mày.

“Nhà họ Hạ bị người ta cảnh cáo rồi”.

Hạ Thu Ân đột ngột đứng dậy, cuống cuồng nói: “Lâm Chính, mau đưa Tô Nhu rời khỏi Quảng Liễu. Càng nhanh càng tốt. Nhà họ Hạ không thể ngăn đám nhà họ Khai lại được. Chắc chắn bọn họ sẽ báo thù. Nếu tin tức truyền ra thì chắc chắn họ sẽ kéo người tới. Mọi người mau đi đi”.

“Lúc Nhiễm Tái Hiền rời đi vẫn bình thường mà, không hề giống như bị cao huyết áp”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 195



Chương 197: Nhà họ Hạ kiêng dè (1)

Lúc Hạ Thu Ân ngồi xuống thì cô ấy không khác gì bị rút cạn sức lực.

“Sao thế”, Lâm Chính hỏi.

“Người nhà họ Đỗ ra tay rồi”, Hạ Thu Ân khàn giọng.

“Nhà họ Đỗ sao? Họ Đỗ nào?”

“Nhà họ Đỗ ở Yên Kinh!”

Yên Kinh à? Mọi người xung quanh cũng run rẩy.

“Nhà họ Đỗ có qua lại với Nhiễm Tái Hiền. Lúc trước, Nhiễm Tái Hiền có giúp đỡ bọn họ nên nhà họ Đỗ luôn muốn báo đáp. Lần này, chắc chắn Nhiễm Tái HIền không nói chuyện xảy ra ở đây với nhà họ Đỗ, vì ông ta không thể hạ mình như vậy nhưng nhà họ Khai thì khác. Chắc chắn bọn họ đã liên hệ nhà họ Đỗ. Giờ bọn họ mà ra tay thì nhà họ Hạ chúng tôi cũng chỉ đứng nhìn được thôi”. Hạ Thu Ân cảm thấy đau đầu.

“Không thể nào”, một thanh niên của nhà họ Trương mỉm cười: “Cô Hạ, sức mạnh của nhà họ Hạ lớn như vậy, ở Yên Kinh có ai dám không nể mặt chứ. Cô cũng đừng đùa quá”.

“Câm miệng”, ông cụ Trương quát lớn. Người thanh niên kia lập tức im bặt.

“Vùng đất Yên Kinh, ngọa hổ tàng long. Làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Dù nhà họ Hạ có thực lực nhưng mà ở Yên Kinh thì cũng chỉ thuộc tầm trung mà thôi.”, Hạ Thu Ân lắc đầu.

Đám đông nín thở. Hạ Thu Ân cùng một ông cụ tới mà đã có thể trấn nhiếp được hơn một nửa người của Quảng Liễu, khiến các gia tộc không dám làm gì, chỉ biết trơ mắt nhìn Lâm Chính ép cả Nhiễm Tái HIền phải cúi đầu xin lỗi.

Một nguồn sức mạnh đáng sợ như vậy mà lại chỉ thuộc tầm trung ở Yên Kinh thôi sao? Yên Kinh…kinh khủng tới mức nào chứ…

Nhà họ Đỗ lẽ nào còn lợi hại hơn cả nhà họ Hạ sao?”, Tô Nhu cảm thấy khó hiểu.

Tô Nhu biết nhà mình không bằng họ Hạ, cũng không bằng họ Đỗ và càng không hiểu về tình hình ở Yên Kinh.

“Thực lực nhà họ Đỗ không được coi là mạnh nhất, nhưng gần đây nhà họ Đỗ dựa vào một công ty, hơn nữa còn hợp tác với công ty này nên đã đổi đời. Nếu nhà họ Hạ đụng vào nhà họ Đỗ thì chắc chắn sẽ đắc tội với công ty đó. Mà sức mạnh đứng sau công ty này là thứ mà nhà họ Hạ bọn em không dám mạo phạm. Nếu động vào thì e rằng…”

Hạ Thu Ân nói tới đây thì không nói tiếp được nữa. Cô ấy trông vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi, giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ lắm.

Đám đông sợ hết hồn.

“Công ty gì mà kinh khủng vậy”, ông cụ Trương chật vật hỏi.

“Tập đoàn Diệu Không”, Hạ Thu Ân lên tiếng.

Tập đoàn Diệu Không? Rất nhiều người chưa từng nghe qua, cũng không biết công ty này.

Chỉ có Lâm Chính là đanh mặt, siết chặt nắm đấm. Những người khác không biết, nhưng anh thì biết rõ. Bởi vì tập đoàn này…nằm trong tay nhà họ Lâm…

“Được rồi mọi người. Đừng hỏi nhiều nữa. Giờ nhà họ Đỗ đã ra mặt thì nhà họ Hạ cũng không dễ can dự vào nữa. Tô Nhu, Lâm Chính, mọi người mau về Giang Thành đi. Nếu không họ mới tới đây thì tình hình càng khó kiểm soát”.

“Không vội”, Lâm Chính uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “Dù nhà họ Đỗ có ra mặt thì đám người kia cũng không dám báo thù đâu”.

“Nhóc, đừng nói trước như thế. Người khác không dám động vào cháu là vì có nhà họ Hạ. Cháu tưởng bọn họ sợ cháu thật đấy à?”, ông cụ lắc đầu: “Nói tóm lại là hai đưa mau lên xe, để tài xế đưa về đi”.

“Ông, bọn họ không dám tới là vì bọn họ sợ cháu thật”, Lâm Chính tỏ vẻ bất lực.

Thế nhưng anh vừa dứt lời thì đám đông bật cười.

“Lâm Chính, đừng đùa nữa”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 196



Chương 198: Nhà họ Hạ kiêng dè (2)

“Đúng vậy, đúng ra có cô Hạ Thu Ân ở đây, giữa mấy gia tộc và nhà chúng ta đã không xảy ra ân oán gì rồi. Giờ cậu đánh con nhà người ta, cô Hạ Thu Ân không bảo vệ nổi chúng ta nữa rồi đây nay. Tất cả đều bị cậu hại cả”, Trương Tinh Vũ không nhịn được nữa.

“Được rồi. Mọi người đủ rồi”, Hạ Thu Ân không nghe thêm được nữa bèn quát lên.

Đám đông sững sờ. Lúc này cơn tức giận của Hạ Thu Ân khiến bọn họ phải thất kinh.

“Mọi người nhanh chóng chuẩn bị và về trước đi”. Đúng lúc này, Trương Trung Hoa đứng dậy, nhìn Tô Nhu và lên tiếng: “Tô Nhu, ra ông bảo”.

“Vâng, thưa ông”, Tô Nhu cảm thấy hơi bất ngờ, sau đó bèn vào trong phòng với Trương Trung Hoa.

Trương Trung Hoa ngồi xuống ghế. Quản gia rót cho ông cụ một cốc trà. Tô Nhu cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Trương Trung Hoa uống một ngụm rồi mới chậm rãi hỏi: “Nhóc, ông ngoại hỏi cháu vài câu, cháu phải trả lời thành thực”.

“Dạ thưa ông”.

“Mối quan hệ giữa cháu và…chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa là như thế nào?”, Trương Trung Hoa đặt cốc trà xuống, nghiêm túc hỏi.

“Dạ?”, Tô Nhu giật mình, một lúc sau mới cúi đầu nói: “Ông ngoại…cháu và anh ta…không có gì cả ạ”.

“Không có gì sao? Vậy sao bao nhiêu người ở Giang Thành lại đến vì cháu thế? Còn cả Hạ Thu Ân nữa…e rằng cũng đến vì cậu chủ tịch đó đúng không?”, Trương Trung Hoa hít một hơi thật sâu, đanh mặt: “Lẽ nào, cháu quen bọn họ?”

“Cháu…không quen ạ”, Tô Nhu cúi đầu.

“Vậy thì phải rồi”.

“Thế nhưng…cháu cũng chưa từng gặp chủ tịch Lâm”, Tô Nhu vội vàng nói.

“Vậy thì khả năng lớn là chủ tịch Lâm đã gặp cháu và thích cháu rồi”, Trương Trung Hoa lại thở dài, tỏ vẻ bất lực: “Tô Nhu, những chuyện xảy ra hôm nay quá bất ngờ. Mặc dù trước mắt mọi người đều bình an vô sự nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc. Cô Hạ Thu Ân sớm muộn gì cũng về Yên Kinh. Mà nhà họ Hạ thì không thể nào bảo vệ cháu cả đời được!”

“Ông ngoại, ông nói gì vậy ạ?”, Tô Nhu cảm giác Trương Trung Hoa còn đang nói ý tứ gì đó.

Ông cụ bặm môi, rồi lại thở dài não nề.

“Tô Nhu, tình cảnh của gia đình cháu không được lạc quan cho lắm”.

“Cháu biết ạ”, Tô Nhu nói.

“Cả nhà không quyền không thế, không có chỗ dựa. Ông cũng đã già rồi không thể giúp được gì. Nếu như những kẻ đó chạy tới Giang Thành động vào mọi người thì các cháu vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu như…phía Giang Thành có người bảo vệ nhà cháu thì không có gì phải lo lắng nữa”, ông cụ Trương nói bằng vẻ nghiêm túc.

Tô Nhu khẽ tái mặt, lập tức hiểu ra ý của ông cụ.

“Tô Nhu, cháu cũng đừng trách ông đổ thêm dầu vào lửa. Ông cũng không hề có thành kiến gì với thằng nhóc Lâm Chính, ngược lại hôm nay ông còn cảm thấy thích thằng bé. Vì dù sao nó dám vì cháu mà ra mặt. Điều đó hiếm có lắm. Đáng tiếc, nó không thể bảo vệ nổi cháu. Hôm nay nếu như không có Hạ Thu Ân thì nó chẳng làm được gì. Chủ tịch Lâm thì khác. Cậu ta có thể khiến cả Giang Thành tới mừng thọ ông một cách dễ dàng như vậy thì không chỉ đơn giản là cậu ấy để ý cháu. Ông tin cậu ấy là một nhân vật có tầm ảnh hưởng vô cùng khủng khiếp. Nếu cháu có thể thiết lập được mối quan hệ nhất định với cậu ấy thì chắc chắn không ai dám động vào gia đình cháu nữa”.

Nói tới đây, ông cụ Trương nhìn chăm chăm Tô Nhu: “Nhóc hiểu ý của ông chứ?”

“Ông ngoại muốn cháu ly hôn với Lâm Chính ạ?"

“Nếu không xảy ra chuyện ngày hôm nay thì chắc chắn ông sẽ không bao giờ khuyên cháu như thế. Nhưng tình hình trước mắt ông chỉ có thể làm vậy. Ông muốn tốt cho mọi người thôi”.

“Thế nhưng…như vậy cháu có lỗi với Lâm Chính”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 197



Chương 199: Ly hôn

Tô Nhu từ trong phòng bước ra. Cô như người mất hồn.

Đám đông vô cùng tò mò. Hạ Thu Ân vì có việc nên đã về nhà trước.

Mã Hải một mực đòi đưa Tô Nhu, Lâm Chính về Giang Thành.Còn những ông chủ khác của Giang Thành thì cũng đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan nên không biết phải làm như thế nào.

Bọn họ muốn kết nối với Lâm Chính nhưng lại lo nhà họ Đỗ ở Yên Kinh và các gia tộc khác ở Quảng Liễu báo thù. Bọn họ muốn tránh xa Lâm Chính thì lại nghĩ tới tương lai hùng hậu của tập đoàn Dương Hoa và sức mạnh của nhà họ Hạ.

Nhất thời, mấy ông chủ không biết phải làm thế nào. Lâm Chính thì đã mất đi lòng tin với họ nên cũng mặc kệ.

“Tô Nhu, con sao thế? Bố, bố đã nói gì với Tô Nhu vậy?”, thấy vẻ mặt tiều tụy của Tô Nhu, Trương Tinh Vũ vội vàng kéo cô lại hỏi.

Ông cụ Trương mỉm cười: “Không nói gì cả. Được rồi. Không còn sớm nữa. Mọi người mau về đi, đừng để sếp Mã phải đợi lâu”.

“Dạ”, Trương Tinh Vũ gật đầu nhưng vẫn tỏ vẻ lo lắng:” Bố, vậy phía mẹ…”

“Hừ, bà ta đã làm gì chứ? Chuyện này chưa xong đâu. Một người phụ nữ mà cũng đòi nhúng vào chuyện này sao?”, ông cụ Trương biến sắc, tức giận nói.

Trương Tinh Vũ không nói gì.

“Tóm lại là mọi người về đi. Nhà họ Trương gần đây không được thái bình. Tôi cần phải quản lý lại cho tốt rồi. Lớ ngớ là cả đám trèo lên đầu lên cổ mình”, ông cụ Trương tức giận giậm chân.

Mấy người nhà họ Trương đều tỏ ra ái ngại

Ông cụ Trương bèn trở về phòng.

Trương Tinh Vũ cũng biết không nên ở lâu bèn cùng Tô Quảng lên xe của mấy người Mã Hải rời đi.

Sau khi đám người đi khỏi, nhà họ Trương vốn đang náo nhiệt bỗng trở nên yên lặng.

Ông cụ Trương hít một hơi thật sâu, đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết. Ông cụ cảm thấy sốc với chuyện ngày hôm nay và nhận ra nhà họ Trương này vốn không phải nhà họ Trương mà ông cụ biết.

“Báo với bên dưới, ngày mai mở cuộc họp gia tộc. Tất cả người nhà họ Trương đều phải có mặt. Nhưng không cho phép bà cụ đó tới”.

“Thưa ông…vậy thì không hay lắm ạ”.

“Có gì mà không hay? Rốt cuộc tôi là nóc nhà hay bà ta là nóc nhà?”, ông cụ Trương gầm lên.

Quản gia không dám ho he nữa.

“Ngoài ra, cử người tới Giang Thành. Nếu như cái đám người ở Quảng Liễu kia dám tới Giang Thành đụng vào nhà Tô Nhu thì báo lại cho tôi ngay lập tức. Hơn nữa, phải bảo vệ họ cho tốt. Tôi đã nợ họ quá nhiều, đã đến lúc cần phải bù đắp rồi”, ông cụ thở dài.

“Vâng, thưa ông….Nhưng…có một điều tôi vẫn không hiểu”.

“Có gì không hiểu?”

“Liên quan tới cậu….”, người quản gia ngập ngừng.

“Lâm Chính à?”

“Vâng ạ. Thưa ông, tôi rất tò mò không biết tại sao sau khi cậu ấy đi vào cùng ông Hoành thì ông Hoành không những không bắt lại mà còn bảo vệ cậu ấy…”, người quản gia thận trọng lên tiếng.

Dứt lời, ông cụ mới phản ứng lại.

“Ở đây đúng là có gì đó mập mờ…”

“Thưa ông, tôi đột nhiên có một suy nghĩ. Ông nói xem. Có khi nào cậu Lâm Chính là…”

“Ông đang nghĩ gì vậy? Không thể nào?”, không đợi người quản gia nói hết thì ông cụ Trương đã ngắt lời. Ông cụ lắc đầu; “Mặc dù nhà Trương Tinh Vũ sống ở Giang Thành nhưng những chuyện liên quan tới họ thì tôi vẫn nắm được. Lâm Chính là kẻ ăn bám, không có ai nâng đỡ. Nghe nói suốt ngày chỉ chơi bời, không có việc gì làm. Biểu hiện hôm nay của thằng bé cũng được, nếu không thì tôi cũng chẳng thèm để tâm. Có lẽ ông thấy hai người đều họ Lâm nên mới cho rằng nó chính là chủ tịch Lâm đúng không?”

“Đúng vậy…nhưng đúng là hoang đường thật…”

“Tôi nghĩ có lẽ Lâm Chính biết việc chủ tịch Lâm thích Tô nhu nên đã nói cho Khai Hoành biết…”

Ông cụ Trương phất tay, thản nhiên nói: “Không nói nữa. Giờ để xem Tô Nhu lựa chọn thế nào. Nếu con bé lựa chọn đúng thì sẽ không ai bị tổn thương thêm nữa”.

“Dạ”.



Chiếc xe chạy như bay về Giang Thành.

Mã Hải đích thân lái xe. Lâm Chính ngồi bên ghế phụ, im lặng nhìn về phía trước. Trương Tinh Vũ thì thở dài. Tô Quảng cũng cảm thấy nặng nề.

Một buổi chúc thọ mà gây ra chuyện lớn như vậy. May mà mọi người đều có thể bình an trở về. Tô Nhu cúi đầu, không nói gì.

Mã Hải nhìn qua gương chiếu hậu rồi lại nhìn Lâm Chính.

“Tập trung lái xe”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Mã Hải lập tức nhìn về phía trước. Bầu không khí trên xe vô cùng quỷ dị.

Chiếc xe nhanh chóng đỗ dưới tầng nhà Tô Nhu. Hai vợ chồng Tô Quảng bước xuống.

“Tô Nhu, con làm gì vậy? Mau xuống xe đi”, Trương Tinh Vũ hỏi.

“Bố mẹ lên nhà trước đi. Con và Lâm Chính ra ngoài có chút việc”, Tô Nhu mỉm cười.

Dứt lời, Lâm Chính ngồi trước bèn chau mày.

“Ồ, vậy đừng làm phiền sếp Mã nhé. Sếp Mã, cảm ơn ông”.

“Không cần khách sáo?”, Mã Hải mỉm cười.

Hai người họ đi thẳng lên lầu.

“Cô Tô Nhu, cô muốn đi đâu”, Mã Hải quay lại hỏi.

Tô Nhu nhắm mắt, im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Cục Dân Chính”.

Mã Hải ngạc nhiên. Lâm Chính cũng trợn tròn mắt.

“Cục…Cục Dân Chính sao?”, Mã Hải lắp bắp nhìn Lâm Chính.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu và hỏi.

“Không có gì, chẳng qua là em cảm thấy mệt mỏi quá”, Tô Nhu nói giọng khàn đặc: “Lâm Chính, không phải em nói chỉ cần em muốn thì anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em sao?”

Tô Nhu chẳng muốn giải thích nữa…Lâm Chính im lặng. Một lúc sau, anh phất tay: “Tới Cục Dân Chính đi”.

“Chuyện này…”, Mã Hải cuống cả lên, không biết phải nói gì. Cuối cùng, ông ta đành thở dài và lái xe về hướng Cục Dân Chính.

Tô Nhu cúi đầu, bấu chặt hai bàn tay. Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô. Lâm Chính không nói gì.

“Chủ tịch Lâm”, Mã Hải khẽ kêu lên.

“Tôi từng nói là tôi tôn trọng quyết định của cô ấy. Cô ấy đã quyết định như thế thì cứ làm thế đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Mặc dù anh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh tin là có liên quan tới ông cụ Trương. Thế nhưng ông cụ Trương sẽ không làm hại Tô Nhu. Hay nói cách khác có khi ly hôn lại là lựa chọn đúng đắn.

Lâm Chính cảm thấy bất lực. Thôi bỏ đi. Vạn sự tùy duyên vậy.

Dù sao thì hôn nhân của hai người cũng không có nhiều tình cảm. nếu thật sự muốn ly hôn thì Lâm Chính cũng chịu. Anh không phải là người dai như đỉa bám.

Chỉ có Mã Hải là không hiểu được tâm tư của anh. Vì ông ta thấy tất cả những gì Lâm Chính làm đều là vì Tô nhu.

Đúng vậy, sự xuất hiện của những người như Mã Hải không phải là điều ngẫu nhiên, mà là do Lâm Chính sắp đặt.

Mã Hải không biết tình cảm của Lâm Chính dành cho Tô Nhu sâu sắc tới mức nào nhưng ông ta tin Lâm Chính luôn quan tâm tới Tô Nhu. Thế là Mã Hải cố tình lái thật chậm, lượn mấy vòng, đi thẳng tới trung tâm của Giang Thành. Lúc này đang là hơn bốn giờ, nơi đây bắt đầu tắc đường.

Quả nhiên, xe của Mã Hải bị kẹp ở giữa, không tiến cũng không lui được.

“Sao ông lại đi đường này vậy”, Lâm Chính chau mày.

“Đường kia đang sửa…Đang sửa”, Mã Hải mỉm cười.

Lâm Chính đương nhiên hiểu chiêu trò của Mã Hải. Anh im lặng không nói gì. Quả nhiên, Mã Hải vất vả lắm mới ra khỏi trung tâm thành phố. Khi tới nơi thì Cục Dân Chính đã tan làm.

“Ngày mai lại tới vậy”, Tô Nhu thản nhiên nói.

“Ngày mai là thứ bảy, phải đợi thứ hai tuần sau”, Mã Hải cười.

Tô Nhu nín lặng, nước mắt rơi lã chã.

“Không thể đợi thêm được nữa…”

“Cô Tô Nhu, tôi cũng hết cách rồi. Tôi không thể nào bắt họ quay lại làm được. Tôi không có quyền làm vậy…”

“Không sao, ông Mã. Ông về trước đi. Chuyện này tôi và Lâm Chính sẽ xử lý được”, Tô Nhu lau nước mắt, mỉm cười.

“Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé”, Mã Hải nhìn Lâm Chính thở dài rồi quay người rời đi.

Sau khi Mã Hải đi khỏi, Tô Nhu mới nói: “Chúng ta về thôi”.

“Tại sao lại ly hôn?”, Lâm Chính hỏi lại một lần nữa.

“Em đã nói rồi, em gả cho anh, em cảm thấy mệt quá”, cô quay mặt đi.

“Khi em nói dối thì thường không dám nhìn vào mặt người khác”.
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 198



Chương 200: Có người muốn hại cô

Ly hôn thì tạm thời không thể, nhưng ly thân thì vẫn ly.

Lâm Chính không hiểu nổi, đang yên đang lành vì sao Tô Nhu lại làm như vậy.

Cô ấy ghét mình sao?

Không đâu nhỉ?

Lâm Chính không làm gì cả, hơn nữa từ biểu hiện của Tô Nhu cũng không nhìn ra cô có vẻ gì ghét anh.

Chuyện này là sao?

Lúc trước bà cụ Tô, Trương Tinh Vũ bức ép Tô Nhu và Lâm Chính ly hôn, cô cũng không đồng ý, vì sao đang yên đang lành đột nhiên lại có suy nghĩ này?

Lâm Chính nghĩ mãi không ra.

Bỏ đi, tìm chỗ ở trước đã. Trời đã tối, còn không tìm chỗ thì e rằng tối nay phải ngủ ngoài đường mất.

Lâm Chính thở dài, xách theo valy lên chiếc xe Porsche dưới lầu, chuẩn bị bảo Mã Hải tìm chỗ ở.

Nhưng khi anh lấy điện thoại ra thì lại thấy Lạc Thiên gọi tới.

“Lâm Chính, anh đang ở đâu? Có thời gian không? Mau về y quán một chuyến!”, Lạc Thiên ở đầu kia điện thoại sốt ruột nói.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”.

“Có người bệnh tình trạng rất xấu, tôi… tôi không khống chế được, anh mau về đây đi!”, Lạc Thiên sắp khóc lên được.

Lâm Chính nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, lập tức hạ giọng: “Cô ổn định tình trạng của bệnh nhân đi, tôi sẽ đến ngay”.

Nói xong, Lâm Chính cúp máy, nhấn ga đi đến y quán của Lạc Thiên.

Anh vào trong y quán, lại thấy Lạc Thiên và một bác sĩ nữ trẻ tuổi mới tuyển vào đang cấp cứu trong phòng bệnh.

Hai người đều có vẻ sốt ruột, trước cổng có rất nhiều người, nhìn vẻ mặt tức giận và oán hận của bọn họ, có vẻ là người thân của bệnh nhân.

“Anh làm gì đấy?”.

Lâm Chính vừa định đi qua thì bị người khác ngăn lại.

“Tôi là bác sĩ của y quán này, làm phiền cho tôi vào trong!”, Lâm Chính vội nói.

“Bác sĩ của y quán? Tôi nhớ y quán này chỉ có hai bác sĩ, hơn nữa đều đã ở trong đó, anh ở đâu xuất hiện vậy?”.

“Hai kẻ lang băm trong đó đã hại anh trai tôi bất tỉnh nhân sự, bây giờ lại thêm một kẻ lang băm nữa? Cút đi cho tôi!”.

Người ở trước cửa quát giận, không cho phép Lâm Chính vào trong.

Lâm Chính sững sờ.

Dường như Lạc Thiên ở bên trong đã nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức chạy ra, vội vàng hét lên: “Mau để anh ấy vào! Anh ấy có thể cứu bệnh nhân, mau để anh ấy vào!”.

Nhưng… lời nói của Lạc Thiên không có tác dụng gì.

Bọn họ chặn kín cửa, không để Lâm Chính vào trong.

Lạc Thiên vô cùng sốt ruột.

“Các người tránh ra hết cho tôi!”.

Cô ta xông lên, muốn đẩy bọn họ ra, nhưng một cô gái yếu đuối như cô ta sao có thể lay chuyển được những người này.

Cho đến khi…

Vù vù vù vù!

Mấy đường sáng lạnh lẽo lóe lên trong đám đông.

Lạc Thiên hoảng hốt, phát hiện trên cổ những người này đều ghim một cây châm bạc đang lung lay.

“Lâm Chính!”, cô ta vội vàng nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không đổi sắc mặt, nhanh chân bước vào trong.

“Mau báo cảnh sát!”, Lâm Chính khẽ quát.

“Báo cảnh sát? Vì sao?”, Lạc Thiên ngẩn ra.

“Vì có người muốn hại cô!”.

Lâm Chính nói giọng khàn khàn, sau đó đi vào trong. Nhìn người nằm trên giường bệnh đầu đầy mồ hôi, cả người không ngừng co giật, anh lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Anh lấy một cây châm bạc thật mảnh ra, cẩn thận đâm vào vùng bụng người đó, khoảng ba bốn giây sau mới chậm rãi rút nó ra.

Nửa đầu châm bạc đen kịt.

Nhìn thấy vậy, ánh mắt của Lâm Chính lập tức nghiêm túc hơn nhiều.

“Đây là… trúng độc rồi?”, bác sĩ nữ trẻ tuổi ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc.

“Hơn nữa còn không phải loại độc bình thường! Nếu không kiểm tra, hoàn toàn không thể phát hiện ra loại độc này!”, Lâm Chính hạ giọng nói, sau đó đột nhiên ngước lên nhìn Lạc Thiên: “Mau niêm phong toàn bộ kim châm cứu, dược liệu, phương thuốc mà hôm nay cô dùng chữa bệnh cho người này. Ngoài ra, trích xuất camera lưu lại, tối nay giao cho cảnh sát!”.

Lạc Thiên sửng sốt.

“Lâm Chính, đang yên đang lành… sao anh ta lại trúng độc? Chuyện này… rốt cuộc là sao?”.

“Còn chưa hiểu à? Người này đã trúng độc trước khi vào y quán của cô, anh ta định chết trong y quán của cô trong lúc cô chữa bệnh”.

“Hả?”, Lạc Thiên vô cùng ngạc nhiên.

“Đám người ngoài kia chắc chắn biết người trong này đã trúng độc, bọn họ cũng biết thân phận của tôi nên cố ý không để tôi vào, sợ tôi chữa khỏi cho người này. Thật ra người này bị ung thư giai đoạn cuối, tôi đoán anh ta cũng biết mình không còn nhiều thời gian, thế nên mới tham dự vào âm mưu hãm hại cô, gán cho cô tội làm chết bệnh nhân, lừa một khoản tiền”.

“Sao lại như vậy?”.

Lạc Thiên sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thật sự quá nham hiểm.

Làm chết bệnh nhân là cú sốc cực lớn đối với bất kỳ một bác sĩ nào.

Ai lại hãm hại cô một cách ác độc như vậy?
 
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 199



Chương 201: Người đàn ông của Lạc Thiên

Cảnh sát đến nơi lập tức phong tỏa hiện trường, khống chế những người thân của bệnh nhân đang hoảng loạn, thất thố đó.

Lạc Thiên làm theo Lâm Chính nói, bảo vệ hiện trường, giao nộp video quay được cho cảnh sát, phối hợp điều tra, đồng thời bệnh nhân cũng được đưa đến bệnh viện kiểm tra.

Quả nhiên đúng như lời Lâm Chính nói, khi bệnh nhân đến y quán của Lạc Thiên khám bệnh đã uống thuốc kịch độc, nếu không phải Lâm Chính dùng kim châm cứu tạm thời khống chế động mạch của anh ta, không để độc tố phát tán, người bệnh đã đi về nơi chín suối. Nhưng bệnh nhân đã ở thời kỳ ung thư giai đoạn cuối, cũng không quan tâm đến sống chết.

Cuối cùng, cảnh sát kết luận là vụ án lừa đảo y tế.

Lạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng gương mặt cô ta vẫn vô cùng nghiêm trọng.

Cô ta đã có thể xác định đây là thủ đoạn của Lạc Bắc Minh, bởi vì loại độc tố đó cả Giang Thành trừ ông ta ra, không mấy ai có được.

“Cô làm gì mà Lạc Bắc Minh lại hại cô như vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi… tôi chỉ không nghe lời ông ấy đến Nam Phái học tập mà thôi…”.

“Nam Phái? Tôi nhớ đó là một y tông rất lâu đời”.

“Phải. Nói là học tập, nhưng thật ra là sắp xếp cho tôi một mối hôn sự… Tôi từ chối, tôi chỉ muốn ở đây làm tốt y quán của tôi mà thôi”.

“Nếu y quán của cô đóng cửa, cô không đi cũng phải đi, Lạc Bắc Minh có ý này đúng không? Đáng tiếc lại bị tôi phá hoại rồi, e là ông nội cô hận tôi thấu xương!”.

“Yên tâm, Lâm Chính, tôi sẽ bảo vệ anh”.

“Cô vẫn nên lo cho mình đi, ông nội cô sẽ không bỏ qua đâu, y quán của cô sớm muộn gì cũng sẽ bị ông ta phá đổ”.

“Tôi không muốn đến Nam Phái… Lâm Chính, anh giúp tôi một việc được không?”.

“Việc gì?”.

“Làm bác sĩ khám chữa bệnh chỗ tôi!”, Lạc Thiên nghiêm túc nói.

Lâm Chính ngơ ngác.

“Tôi không có chứng chỉ hành nghề…”.

Lạc Thiên không nói gì, lấy một túi tài liệu từ trong căn phòng ở y quán ra, đập trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính liếc nhìn, cười khổ không thôi.

“Chỉ một chứng chỉ hành nghề cỏn con chắc không làm khó hội trưởng Hiệp hội Y học Giang Thành đâu nhỉ?”, ánh mắt Lạc Thiên hiện lên vẻ xảo quyệt.

Lâm Chính thở dài, bất lực nói: “Được, tôi đồng ý với cô là được chứ gì. Nhưng trước đó, tôi phải tìm một chỗ ở đã”.

“Tìm chỗ ở? Vì sao?”.

“Tôi sắp ly hôn với Tô Nhu rồi”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”.

Lạc Thiên như bị sét đánh.

“Xảy ra chuyện gì?”.

“Không có gì…”, Lâm Chính kể lại một cách sơ lược.

Lạc Thiên ngạc nhiên.

“Thế nên, chuyện này là Tiểu Nhu đột nhiên đề nghị?”.

“Phải”.

“Có phải anh làm sai gì rồi không?”.

“Ba năm nay, tôi làm chuyện gì cũng bị xem là sai trong mắt bọn họ”.

“Cũng phải, ý anh thì sao?”.

“Tôi nói rồi, tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy”.

“Thế à… Cũng tốt…”, ma xui quỷ khiến Lạc Thiên lại nói một câu.

“Cô nói gì?”.

“Hơ… Không có gì, không có gì…”, Lạc Thiên đỏ mặt, hoảng loạn nói, trong lòng lại thầm vui mừng.

Ánh mắt Lâm Chính có vẻ hoang mang.

“Nếu anh không có chỗ nào để ở, chi bằng ở lại y quán đi. Ở đây có một căn phòng, có thể cho anh ở”.

“Không cần đâu, tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ ở”.

“Haizz, anh cứ ở lại đây đi, dù sao ngày mai anh cũng phải khám bệnh ở đây…”.

Không từ chối được thịnh tình của Lạc Thiên, cuối cùng Lâm Chính vẫn đồng ý.

Ngày hôm sau, Lâm Chính chính thức bắt đầu khám bệnh ở y quán.

Anh hiểu ý của Lạc Thiên, cô ấy muốn nhờ vào anh đối phó với thủ đoạn tiếp theo của Lạc Bắc Minh.

Dù sao y thuật của Lâm Chính cũng hơn Lạc Bắc Minh.

Chỉ cần qua được mười ngày, mười ngày sau, thời gian chiêu mộ của Nam Phái kết thúc, mối hôn sự này cũng sẽ không thành, đương nhiên Lạc Thiên cũng sẽ được tự do.

Thế nhưng…

Suy nghĩ của Lạc Thiên quả thật quá tốt đẹp.

Sáng ngày hôm sau, có vài người đến y quán, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo thời Đường, cầm quạt xếp, hô to.

“Xin hỏi, Lạc Thiên có ở đây không?”.

“Bác sĩ Lạc tám giờ mới đến, nếu anh muốn khám bệnh thì tìm tôi cũng được”.
 
Back
Top Bottom