Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi
Chương 80: Ngoại truyện



Tống Thanh là nghiên cứu sinh, vừa được nghỉ lễ, đã vội vã thu xếp để bay ra nước ngoài ngay trong đêm.

Chị gái của cậu, Tống Thiền, đang ở nước ngoài để chờ sinh. Là cậu em trai yêu thương chị nhất, cậu không yên tâm và quyết định đến đó để chăm sóc chị gái.

Tại bệnh viện tư nhân của gia đình họ Chung, Tống Thiền được chăm sóc vô cùng chu đáo với một đội ngũ bác sĩ đảm nhiệm sức khỏe của cô, khiến cho Tống Thanh không phải lo lắng gì nhiều.

Chung Linh Ngộ, sợ em vợ của mình buồn chán, đã đưa cho cậu một chiếc thẻ và khuyên cậu trong thời gian ra nước ngoài hãy tranh thủ tham quan các địa điểm du lịch xung quanh.

Tống Thiền lo lắng cậu em trai ngốc nghếch sẽ bị lừa ra nước ngoài và bị đưa đi làm công việc bất hợp pháp ở Đông Nam Á, nên Chung Linh Ngộ đã mời một người bạn đáng tin cậy để làm hướng dẫn viên cho Tống Thanh.

Người hướng dẫn viên này là đàn em của Chung Linh Ngộ, đến từ nước Ý nơi là cái nôi của nghệ thuật. Cậu ta là một họa sĩ yêu thích du lịch, tính cách phóng khoáng, tư tưởng cởi mở, khiến Tống Thanh mở mang tầm mắt.

Vị hướng dẫn viên là một người vô cùng lãng mạn. Khi dẫn Tống Thanh đi khám phá vẻ đẹp thiên nhiên châu Âu, cậu ta cũng thường xuyên đưa Tống Thanh trải nghiệm phong tục và đời sống của người bản địa, với những hoạt động bao gồm nhưng không giới hạn như ra vào quán bar, tham gia tiệc tùng, và thưởng thức các buổi trình diễn thời trang.

Hôm đó, vị hướng dẫn viên lại say khướt trên một con phố ở Paris. Tống Thanh nhận được điện thoại, vội vàng rời khách sạn để đón cậu ta về.

Âm thanh nhạc điện tử ồn ào và tiếng người náo nhiệt khiến Tống Thanh khó chịu vô cùng. Cậu giống như một chú cá hề, chật vật len lỏi giữa đám đông.

Tuy nhiên, thay vì tìm được vị hướng dẫn viên,Tống Thanh lại tình cờ gặp một cô gái tóc đỏ xinh đẹp.

Yến Vi Tang, được Tống Thanh đỡ ra khỏi đám đông chật chội, dựa vào bồn rửa tay với vẻ đau đầu như muốn nổ tung.

Ánh sáng mờ nhạt của đèn tường làm mắt cô gái, vốn đã mỏi mệt vì ở trong bóng tối quá lâu, trở nên cay xè. Cô cố gắng mở mắt nhìn và bắt gặp một gương mặt trắng trẻo. Yến Vi Tang đưa tay sờ dọc từ cổ đến sau đầu của Tống Thanh, rồi kéo anh cúi xuống. Trong khoảng cách gần, cô cười khúc khích và trêu chọc bằng giọng ngà ngà say:

"Chàng trai à, sao mọi điểm trên gương mặt này đều đúng gu của tôi thế nhỉ?"

"Chị Yến, chị đang ở đâu? Em đưa chị về nhà."

Đột nhiên, Yến Vi Tang cay mũi: "Tôi không có nhà." Đôi tay lạnh lẽo của cô ôm lấy mặt Tống Thanh: "Cậu làm nhà của tôi, được không?"

Tống Thanh nhăn mắt lại vì cảm giác lạnh buốt: "Sao tay chị lúc nào cũng lạnh thế?"

Yến Vi Tang cười: "Còn lạnh hơn cả kem à?"

Tống Thanh gật đầu, hơi co cổ lại vì không chịu nổi.

Yến Vi Tang vỗ nhẹ vào mặt cậu: "Còn cậu thì ngọt hơn cả kem."

Gương mặt Tống Thanh đỏ bừng, cậu lúng túng: "Hay là em đưa chị đi nghỉ ngơi."

Tống Thanh dìu Yến Vi Tang lên taxi đến một khách sạn sang trọng gần đó, rồi đau lòng thanh toán tiền phòng đắt đỏ.

Dưới cơn gió đêm, cơn say của Yến Vi Tang đã tan biến từ lâu. Nhưng nhìn Tống Thanh bận rộn lo liệu vì mình, cô giả vờ tiếp tục say để làm nũng.

"Một đêm trong phòng suite sang trọng cả chục ngàn, cậu không tiếc à, nhóc con?"

Tống Thanh, giống như chị gái mình, vốn tiết kiệm, nên lúc này lòng đau như cắt: "Nhưng em nghĩ chị nên ở một nơi như thế này."

Yến Vi Tang bối rối: "Chị không hiểu."

Tống Thanh không dám nhìn vào đôi mắt hồ ly đầy mê hoặc của cô, chỉ cảm thấy chỗ nào bị cô nhìn cũng nóng bừng.

"Em... Ý em là, thứ tốt phải nên được ở trong môi trường tốt. Như Ultraman mà em yêu thích, em sẽ để nó trong... Không, không phải em nói chị là Ultraman." Tống Thanh nhận ra mình nói sai, cuống cuồng giải thích: "Ý em là, công chúa nên ở trong lâu đài, búp bê nên ở trong hộp quà lộng lẫy, và chỉ những thứ đắt giá nhất thế giới mới xứng với chị."

Yến Vi Tang muốn bật cười, chưa từng nghe ai nói lời hoa mỹ đến thế mà lại mang vẻ mặt xấu hổ như muốn chui xuống đất như cậu cả.

Khiến cho người ta nghe, lại cảm thấy như đó là sự thật vậy.

"Có điều, chị từng nghĩ mình là công chúa, là búp bê, là cô gái lấp lánh nhất thế giới." Yến Vi Tang ngồi trên đùi Tống Thanh, một tay vuốt nhẹ gò má anh, trong tư thế đầy quyến rũ khiến Tống Thanh cứng đờ, không biết phải làm sao từ chối.

"Tại sao là từng nghĩ? Chị vẫn luôn là như thế mà..."

"Không, công chúa bị đuổi khỏi lâu đài rồi, phải nói là sắp bị đuổi."

Yến Vi Tang không biết xấu hổ khi tự nhận mình là công chúa, bởi trước đây cô thật sự từng nghĩ mình có được tất cả, tự tin đến mức khinh thường cả thế giới.

Nhưng giờ đây, nét mặt của cô lại ánh lên vẻ u sầu.

Thần thái ấy khiến cô trông có phần mơ màng.

Tựa như cô lại nhớ ra nguyên nhân khiến mình chìm đắm trong men say, và nỗi đau một lần nữa hiện lên.

Hai đứa con ngoài giá thú khiến Yến Vi Tang cảm giác như nuốt phải ruồi, ghê tởm đến mức không thể chịu nổi.

Nỗi u uất trong lòng cô ngày càng nặng nề, như một ngọn núi đè nén từng ngày.

"Ngay cả khi công chúa không sống trong lâu đài, cô vẫn là công chúa. Chị ơi, chị đâu cần phải để tâm đến nhiều thứ như vậy. Người ta dù có g**t ch*t công chúa cũng không thể cướp đi sự cao quý của cô ấy."

Yến Vi Tang nhìn chàng trai trẻ ngượng ngùng trước mặt, khẽ nở một nụ cười trong trẻo. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu bối rối cúi xuống, không dám nhìn thẳng.

Nhưng mà, nơi sâu trong trái tim cô lúc này bỗng trở nên mềm mại.

Những lời nói ngây ngô nhưng đầy ngọt ngào, từ một người cũng ngây ngô và trong sáng thốt ra, lại chạm đến tận sâu thẳm linh hồn cô.

Trái tim Yến Vi Tang mềm mại tựa như buổi chiều hôm đó trên ban công khách sạn, lòng bỗng chốc sáng tỏ, thần kinh thư giãn, giống như ngẩng đầu lên khỏi những đám mây u ám mà hít được một ngụm không khí trong lành.

"Dù loại rượu nào có say mê đến đâu cũng không bằng nụ cười của em trai chị."

Tống Thanh vẻ mặt bối rối: "Chị, chị nói nhiều những câu như thế này, em... Em sẽ rất căng thẳng đó."

Ngón tay mềm mại của Yến Vi Tang nhẹ nhàng chạm vào vành tai của chàng trai, nghiêng người đến gần, đôi mắt hồ ly đầy mê hoặc như đang đầu độc ánh nhìn trong sáng của cậu: "Biết thế chị đã không uống rượu rồi, đáng lẽ chị nên đi tìm em."

Tống Thanh đáng ra nên dời mắt đi, nhưng cậu như bị hút vào, đối diện gần gũi với Yến Vi Tang, trái tim dễ bối rối lúc này như sắp vỡ tung.

"Em... Em..." Quá gần.

"Tống Thanh."

Cậu sững người.

"Tống Thanh, chị đang gọi em, em nên làm gì?"

"Ồ, chị... Chị nói..."

"Cho em mười giây để quyết định, đi hay ở lại?"

Tống Thanh không biết liệu mình có nghe nhầm hay không, bởi đầu óc cậu lúc này hoàn toàn mất kiểm soát.

Đôi mắt trước mặt như những viên ngọc quý lấp lánh, đẹp đến nghẹt thở.

Tống Thanh quên cả hít thở, càng không thể suy nghĩ, nhưng thời gian cứ thế trôi qua, không biết Yến Vi Tang có thật sự đang đếm thời gian hay không.

Chỉ cảm thấy rất nhanh, rất nhanh, người phụ nữ trước mặt đã ôm lấy cằm cậu, đôi môi mát lạnh đặt lên môi cậu, trao cho cậu một nụ hôn cuồng nhiệt.

Nụ hôn mãnh liệt kéo Tống Thanh vào dòng nước ngầm, bàn tay cứng ngắc trong khoảnh khắc nào đó đã chạm vào đường cong mềm mại. Đến khi cả người rơi xuống chiếc đệm mềm mại của phòng suite sang trọng, Tống Thanh mới đột nhiên tỉnh táo.

Câu "ở lại" của Yến Vi Tang rốt cuộc là có ý gì?

Đối với một chàng trai ngây thơ như Tống Thanh, người thậm chí còn chưa nắm tay ai, điều này chẳng khác nào nhảy vọt qua mọi giai đoạn.

Cậu đang cố gắng hồi phục lý trí, thì đèn phòng khách sạn tắt phụt, một lọn tóc xoăn màu đỏ rượu vang rủ xuống chạm vào mũi cậu.

Người phụ nữ áp sát như một con rắn mê hoặc mời gọi, thì thầm bên tai cậu:

"Cảm ơn em đã mời chị ở phòng sang trọng, như để đáp lại, chị sẽ mời em nằm lên chiếc giường tốt nhất."

Tống Thanh nhiều lần muốn ngồi dậy nhưng đều bị đè xuống.

Cứ thế mà đêm trôi qua.

*

Tống Thanh năm nay tốt nghiệp nghiên cứu sinh, giáo viên hướng dẫn cơ bản không còn quản lý nhiều nữa, thời gian tiếp theo do sinh viên tự viết luận văn.

Trùng hợp là Tống Thanh đang ở nước ngoài, có thể ra vào các trường đại học danh tiếng, tiếp xúc với các học giả hàng đầu thế giới, tận dụng tài nguyên từ anh rể để nâng cấp luận văn lên tầm cao mới.

Tống Thanh cũng đã hứa với Tống Thiền sẽ ở lại ít nhất nửa năm trước khi về nước.

Thế nhưng ba tháng sau, khi chuyến du lịch kết thúc, cậu bất ngờ lên kế hoạch quay về.

Tống Thiền không hiểu, trong lòng không muốn cậu đi: "Ở nước ngoài em không quen sao?"

Tống Thanh lắc đầu: "Không đâu, chị và anh rể đã chăm sóc em rất chu đáo, em không hề cảm thấy bất tiện. Chỉ là thầy hướng dẫn bất ngờ cần gặp em, em phải về nước một chuyến. Haha, em về rồi vẫn có thể quay lại mà."

Tống Thiền và Tống Thanh là anh chị em sinh đôi, luôn có trực giác vượt trội hơn hẳn đối với nhau. Cô dễ dàng nhận ra Tống Thanh đang nói dối, lý do thầy hướng dẫn chỉ là phụ, chắc chắn đã có chuyện gì khác xảy ra với cậu.

Cô đang định hỏi thêm thì người giúp việc từ phòng ngủ đi ra: "Phu nhân, Tiểu Hinh có vẻ sốt, phu nhân mau đến xem ạ."

Tống Thanh nghe vậy thì lo lắng hiện rõ trên mặt: "Chị ơi, Tiểu Hinh bị ốm à?"

Tống Thiền lấy túi đồ ăn vặt chuẩn bị sẵn cho em trai từ trong tủ: "Dạo này thời tiết thay đổi thất thường, có lẽ do mặc ít. Hệ thống điều hòa mới giúp nhiệt độ ổn định, nhưng để trẻ con ngồi trong điều hòa lâu cũng không tốt."

Tống Thanh theo phản xạ nghĩ đến một nơi: "Em thấy ở nước A khí hậu rất dễ chịu, bốn mùa như xuân, miền quê lại có không khí trong lành."

Tống Thiền tò mò hỏi: "Nước A không có gì thú vị, em đến đó làm gì?"

Tống Thanh dường như ngẩn người trong giây lát, rồi vội vàng đáp: "Chị mau vào xem Tiểu Hinh đi."

Khi Tống Thiền rời đi, Chung Linh Ngộ dịch lại gần Tống Thanh một chút.

Mọi sự lo lắng của vợ Chung Linh Ngộ đều để trong mắt, chắc chắn cậu em vợ này đang giấu chuyện gì đó trong lòng.

“Có gì thì nói với anh rể đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Người đàn ông vừa lau kính vừa cười, khuôn mặt ôn hòa và thân thiện.

Ban đầu, Tống Thanh thật sự có chút sợ anh rể mình. Khi lần đầu gặp anh ở phòng riêng, khí thế áp đảo, nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, dù không phải nhân viên dưới trướng anh, Tống Thanh vẫn không dám thở mạnh.

Nhưng dần dần, khi quan sát cách anh rể chăm sóc chị gái và cháu mình tỉ mỉ từng chút, Tống Thanh nhận ra rằng anh rể có một mặt khác, dịu dàng với gia đình. Giống như hiện tại, giọng điệu của anh thật nhẹ nhàng, cư xử đúng mực, khiến người ta cảm thấy an tâm, đáng tin cậy.

Tống Thanh suýt nữa đã muốn tâm sự hết mọi điều.

Muốn nói rằng, ban đầu, khi tình cờ gặp Yến Vi Tang ở nước ngoài, cậu rất bất ngờ và vui mừng.

Sau đêm hôm đó, Yến Vi Tang đã kéo cậu đến một trang viên ở miền quê nước A.

Ở đó, bọn họ cưỡi ngựa, săn bắn, vẽ tranh, chơi đàn, khiêu vũ, tiệc tùng... Làm vô số điều thú vị.

Chỉ có hai người bọn họ, không có bất kỳ ai khác tham gia.

Cảnh sắc ở vùng nông thôn nước A rất nên thơ, những thảm cỏ xanh mướt trải dài, cánh đồng bồ công anh bất tận, bầu trời xanh trong vắt, ánh trăng treo lơ lửng trên lưng chừng núi, gần như có thể chạm tay vào... Một thế giới cổ tích trong phạm vi hàng trăm dặm không bóng người, dường như là một vườn địa đàng chỉ thuộc về hai người họ.

Cùng nhau bỏ trốn, đến một không gian yên tĩnh không bị ai quấy rầy, không ưu phiền, không âu lo, chỉ có hai con người đắm chìm trong tình yêu.

Nhưng đột nhiên, một ngày nọ, Tống Thanh gặp một người lạ.

Đó là một người phụ nữ, sắc đẹp tuyệt trần, trang phục vô cùng đắt đỏ.

Tống Thanh nhớ người phụ nữ này. Trước đó, tại một bữa tiệc mà Yến Vi Tang dẫn cậu theo, cô ta dường như rất thân thiết với Yến Vi Tang.

Ban đầu, Tống Thanh định tiếp đón người phụ nữ đó tử tế.

Nhưng ánh mắt dò xét của cô ta lại đầy khinh miệt.

“Yến Vi Tang chỉ là vẻ bề ngoài tỏ ra vui vẻ, cậu thật sự hiểu cô ấy sao? Cậu hiểu những khó khăn mà cô ấy đang phải đối mặt à? Cậu căn bản chẳng giúp được gì cho cô ấy. Sự tồn tại của cậu chỉ đang mài mòn ý chí của Yến Vi Tang thôi."

“Trừ việc mang lại cho cô ấy một chút niềm vui ngắn ngủi, cậu còn có giá trị nào khác không?"

“Tôi đã điều tra rồi. Bây giờ cậu chỉ là một sinh viên nghèo túng, từng phải học lại, thi trượt, là một học sinh kém. Ngay cả việc đỗ đại học, cũng phải thi đến hai lần mới vào được một trường đại học bình thường."

“Tôi không phải đang chỉ trích cậu. Tôi chỉ muốn cậu nhìn rõ bản thân mình."

“Cinderella ghép với hoàng tử là một câu chuyện Mary Sue, nhưng khi đổi ngược giới tính, chỉ là một cậu trai ăn bám phú bà. Đừng trách tôi nói khó nghe, nếu cậu cứ khăng khăng dây dưa với Yến Vi Tang, đến lúc đó những người khác trong giới tài phiệt này sẽ bàn tán sau lưng còn khó nghe hơn tôi nhiều.”

Tống Thanh hé miệng, nhưng phát hiện mình không thể phản bác, vì những lời cô ta nói hoàn toàn đúng.

Cổ họng cậu như bị bóp nghẹt, khó thở, đau đớn.
 
Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi
Chương 81: Ngoại truyện



Tống Thanh cuối cùng cũng không thẳng thắn nói ra sự thật với anh rể Chung Linh Ngộ.

Cậu khó mà mở lời.

Câu chuyện của Tống Thanh và Yến Vi Tang bắt đầu với một kịch bản quen thuộc, nhưng lại không có cái kết quen thuộc, mà dần trượt vào hiện thực đau buồn.

Sau đó, Tống Thanh để lại cho Yến Vi Tang một lá thư rồi âm thầm rời đi. Sau khi gặp anh rể và chị gái, cậu quay trở về nước.

Cậu chỉ nghe nói rằng Yến Vi Tang dường như phải hy sinh cuộc hôn nhân của mình để đổi lấy thành công trong cuộc tranh giành tài sản gia đình.

Cháu trai và cháu gái đáng yêu giờ đã ba tuổi. Với vai trò là cậu, Tống Thanh háo hức mang quà đến nước E để tham dự tiệc sinh nhật của hai đứa bé.

Tiệc sinh nhật của bọn nhỏ không giống như lúc tổ chức ở trong nước, nơi thường thuê một sảnh lớn, mời hàng chục bàn người thân và bạn bè, có MC dẫn chương trình, và để bọn trẻ đứng ở trung tâm phát biểu và biểu diễn.

Sinh nhật ba tuổi của Chung Hinh và Chung Thừa chỉ là một buổi gặp gỡ thân mật giữa những người thân và bạn bè gần gũi.

Chung Hinh mặc một chiếc váy công chúa tay phồng màu hồng, giống như một chú lươn nhỏ, leo lên cánh tay của Tống Thanh, ôm cổ cậu và cắn một cái thật mạnh.

Chung Thừa thì mặc một bộ vest nhỏ, ngoan ngoãn nắm ngón tay của cậu, xếp hàng chờ cưỡi ngựa gỗ.

Tống Thiền thấy con gái mình cắn Tống Thanh để lại đầy dấu răng, vội đặt miếng bánh xuống, chạy đến kéo Chung Hinh xuống.

"Chung Linh Ngộ, anh không quản con gái anh đi, nó cắn cậu nó thành ra thế này rồi."

"Hôm qua con cũng cắn anh, giờ anh đang chiến tranh lạnh với con đây."

"... Bây giờ anh chiến tranh lạnh với con gái thì có ích gì, con cũng đâu biết chạy đến năn nỉ anh."

"Chỉ khiến con bé vui hơn khi cắn anh thôi, anh rể. Haha."

Chung Hinh líu lo nói gì đó, sau đó ôm lấy mặt Tống Thiền rồi thơm một cái thật ngọt ngào: "Mẹ... Thơm... Mẹ hihi."

Chung Thừa thấy thế, cũng dang hai tay dưới đất: "Thơm thơm con cái nào!"

Tống Thiền bị chọc cười không ngớt, thơm con gái xong lại thơm con trai, hai đứa bé đều tỏa ra mùi kem dưỡng da trẻ em thơm ngát.

Tống Thanh một tay bế một đứa, vừa đi ra ngoài vườn vừa nói: "Chị cứ làm việc đi, hai đứa nhỏ để em chăm cho, đi thôi, đu quay thẳng tiến nào!"

Nhà họ Tống không quá coi trọng hình thức, nhưng nhà họ Chung thì khác.

Họ luôn nhớ ngày sinh nhật của từng người, rồi tưng bừng tổ chức mừng sinh nhật.

Chứ chưa cần nói đến chuyện đây lại là hai báu vật của nhà họ Chung.

Sinh nhật của bọn trẻ gần như năm nào cũng tổ chức. Ngoài ra, còn có đủ loại dịp khác như "kỷ niệm 100 ngày bé Tiểu Hinh nói được", "kỷ niệm một năm bé Tiểu Thừa học được kiểu bơi chó", vân vân và mây mây.

Trong buổi hòa nhạc gia đình chúc mừng Chung Hinh học violin được một năm, Tống Thanh mang theo quà, phấn khởi đến tham dự và bất ngờ chạm mặt Yến Vi Tang, người đang cùng hai bé Chung Hinh và Chung Thừa chụp ảnh trong vườn.

Tiệc chưa bắt đầu, cả hai ngồi cách nhau hai ghế quanh một bàn tròn.

Cả hai đều từng người muốn tìm việc gì đó để làm, nhưng đều bị người làm vườn, người không hiểu không khí xung quanh kiên quyết từ chối.

Thế là cả hai rơi vào tình cảnh khó xử, đi cũng không được, mà ở lại cũng chẳng xong.

Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, cả hai im lặng đối đầu, giống như một cuộc giằng co "kẻ địch không động thì ta không động."

Bỗng nhiên, hai đứa trẻ chạy ùa tới.

Chung Hinh ôm một bông hồng, lao vào người Yến Vi Tang: "Dì ơi, nè, hoa hoa."

Chung Thừa thì chạy đến chỗ cậu: "Cậu ơi, nè, sâu sâu."

Tống Thanh vừa nhìn thấy con sâu to bằng ngón tay liền giật mình nhảy khỏi ghế.

Yến Vi Tang: "..."

Nhận ra mình có hơi làm lố, Tống Thanh ngượng ngùng ngồi xuống, sau đó ôm lấy Chung Thừa: "Món quà của cháu tặng cậu đáng yêu lắm."

Khuôn mặt bầu bĩnh của Chung Thừa nở một nụ cười rạng rỡ: "Vậy cháu tặng cả gia đình nhà sâu sâu cho cậu nhé!"

Tống Thanh: "Dì Yến của cháu thích, cháu tặng cho dì ấy đi."

Yến Vi Tang nắm lấy bàn tay nhỏ của Chung Hinh: "Nói với cậu rằng dì không thích mấy con sâu khác, dì chỉ thích chuồn chuồn nhỏ thôi."

Chung Hinh: "Chuồn chuồn gì cơ ạ?"

Yến Vi Tang không trả lời, chỉ mỉm cười với bọn trẻ.

Chung Hinh ngơ ngác chạy đến chỗ Tống Thanh, chỉ nói những gì mình biết: "Dì chỉ thích chuồn chuồn thôi."

Tống Thanh hít sâu một hơi, xoa đầu Chung Thừa: "Nói với dì Yến của cháu đừng nói mấy chuyện đó nữa."

Chung Hinh và Chung Thừa đã lớn, đủ để trở thành những "máy phát lời nhắn" đáng tin cậy.

Chung Thừa hớn hở chạy về phía Yến Vi Tang: "Dì ơi, cậu bảo cậu không muốn nghe dì nói những chuyện đó, dì nói gì mà cậu thích nghe đi."

Chung Thừa, từ nhỏ đã có ý kiến riêng của mình.

Yến Vi Tang giúp Chung Hinh buộc tóc thành một búi nhỏ: "Nói với cậu của cháu rằng, chuyện năm xưa chỉ là hiểu lầm, dì Yến chưa bao giờ có kiểu bạn bè như thế. Loại người luôn tự cho mình là đúng, ra vẻ ưu việt hơn người, và tùy tiện làm tổn thương lòng tự trọng của người khác. Đồng thời nói với cậu của cháu rằng, người đó nói như vậy vì cô ta và anh trai của cô ta muốn nhòm ngó tài sản của dì, muốn dùng hôn nhân làm điều kiện trao đổi. Bề ngoài là giúp đỡ, thực chất là muốn lợi dụng thời cơ. Hai anh em nhà đó tất nhiên không thể chịu nổi việc dì thích một người đàn ông khác."

Chung Hinh: "Hu hu, dì ơi, Hinh Hinh mới bốn tuổi, không nói được nhiều như thế đâu."

Ở đối diện, Tống Thanh siết chặt tấm khăn trải bàn, cắn răng chịu đựng.

Yến Vi Tang vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn ấm ức của Chung Hinh: "Ngoan, đi nói với cậu rằng dì muốn làm mợ của các cháu."

Chung Thừa cũng nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh.

Chung Hinh lặng lẽ chờ đợi câu trả lời từ cậu.

Yết hầu của Tống Thanh khẽ chuyển động, rồi đứng dậy rời khỏi bàn tròn.

Phải một lúc lâu, Yến Vi Tang mới phản ứng lại, cúi đầu với vẻ cứng ngắc.

Chung Hinh buồn đến mức sắp khóc.

"Dì ơi, sao mắt dì đỏ vậy? Hinh Hinh thơm thơm dì nhé."

Sau lần đó, Tống Thanh quyết định học lên tiến sĩ.

Ban đầu, sau khi học xong thạc sĩ, cậu đã có thể nhận một công việc đàng hoàng, điều mà trước đây với một học sinh kém như Tống Thanh, là không thể tưởng tượng.

Nhưng công việc đó cũng chỉ là một công việc tốt với người bình thường.

Kinh tế độc lập, cuộc sống tự lập, tương lai đủ khả năng nuôi sống vợ con.

So với tiêu chuẩn về người chồng lý tưởng trong mắt thế gian để xứng đôi với Yến Vi Tang, thì Tống Thanh cách xa cả vạn dặm.

Nhưng trên đời này, có bao nhiêu người đàn ông đạt được tiêu chuẩn ấy? Nghĩ đến đây, khóe miệng Tống Thanh nhếch lên một nụ cười cay đắng. Cậu không sánh được, mà cũng chẳng cần phải sánh.

Tống Thanh không có lý do để từ chối công việc ấy.

Nhưng giờ đây, cậu lại đi ngược lại suy nghĩ ban đầu của mình.

Không hiểu vì sao, cậu chọn học lên tiến sĩ, và trong tương lai muốn trở thành giáo sư, một người giỏi hơn.

Trước đây, khi chị gái và anh rể biết chuyện giữa Tống Thanh và Yến Vi Tang, bọn họ đã từng muốn giúp đỡ để hai người thành đôi.

Nhưng Tống Thanh đã quyết tâm bước lên con đường của riêng mình, một mình cô độc.

Đúng là khó khăn chồng chất, với năng lực như Tống Thanh, việc học tiến sĩ còn đau khổ hơn với người thường.

Thấy em trai áp lực quá lớn, dường như thật sự không có thời gian để yêu đương, Tống Thiền và Chung Linh Ngộ hai “quân sư” trước đây cũng dần không khuyên nhủ nữa.

Tháng sáu, mùa đông ở Nam bán cầu, một tin tức đã khiến giới tài chính quốc tế chấn động.

Người thừa kế tập đoàn Yến Thị bị phanh phui scandal, cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng.

Người tiết lộ tin tức bịa đặt chuyện không hay về Yến Vi Tang, khiến tin đồn giữa cô và một người mẫu nam lan truyền khắp nơi, làm công chúng phải giật mình.

Thế nhưng tất cả chỉ là tin đồn vô căn cứ.

Dù Yến Vi Tang có kiện tụng, quá trình lại kéo dài, trong khi hội đồng quản trị cho rằng vụ việc đã ảnh hưởng đến lợi ích cổ đông, và bắt đầu cân nhắc việc để con riêng tiếp quản.

Hiển nhiên, những âm mưu này chính là do hai người con riêng đứng sau dàn dựng.

Vài năm trước, hai người con riêng này đã có tiếng xấu trong giới, nhưng nhờ chút tài cán, giờ đây có không ít người trong giới đã chấp nhận bọn họ.

Yến Vi Tang bên ngoài tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng đau đớn như bị cắt từng khúc ruột.

Suốt hơn hai mươi năm trước, cô sống thuận buồm xuôi gió, thỏa ý nguyện, chưa từng chịu bất kỳ ấm ức nào, cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay.

Với một người cao ngạo như cô, làm sao có thể chịu đựng nổi một hạt bụi trong mắt mình!

Cô tự nhốt mình trong nhà, uống hết chai này đến chai khác, để rồi trong cơn say, trốn trong căn phòng kín mà khóc đến nức nở.

Chuông cửa vang lên, Yến Vi Tang loạng choạng đi mở cửa.

Trước cửa là một bóng dáng phong trần mệt mỏi, đôi mắt trong trẻo không chút vẩn đục.

"Đừng buồn nữa." Tống Thanh lúng túng tránh ánh mắt cô. "Em đến để ở bên chị."

"Chị đang mơ sao?" Yến Vi Tang ngơ ngác, đưa tay ra véo má Tống Thanh. Cậu đau đến nhăn mặt. Đôi mắt Yến Vi Tang đỏ hoe, một giọt lệ rơi xuống, nhưng cô lại mỉm cười như đang cảm thấy may mắn. "Không phải mơ."

Cô kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông.

"Chị không chống đỡ nổi nữa, chị thật sự rất cần em."

Tuyết rơi dày đặc trong đêm, trong phòng không bật máy sưởi. Tống Thanh ôm Yến Vi Tang lên giường, nhét cô vào trong chăn, cô níu lấy cánh tay cậu, thì thầm kể chuyện suốt cả đêm.

Sau đó, đội ngũ quan hệ công chúng đã tìm đến Yến Vi Tang, đưa ra một số phương án để khôi phục hình ảnh thương hiệu của công ty.

Trong một đề xuất được đưa ra, người quản lý tóm tắt ngắn gọn và đưa ra ý kiến của mình: "Tuy nhiên, tôi cho rằng cách này rất cực đoan."

Tống Thanh cúi đầu, không nhìn ai, giọng như không có chút tự tin: "Em có thể."

Mọi người đều nhìn anh đầy nghi hoặc, chờ đợi anh nói tiếp.

Một lúc lâu sau, dường như cuối cùng đã nghĩ thông suốt, Tống Thanh nghiêm túc ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt mọi người, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt của Yến Vi Tang: "Em nói, em có thể giả làm ‘người mẫu nam’ đó, làm... l*m t*nh nhân của chị."

Từ "tình nhân" này thật khó nói ra, mặt Tống Thanh đỏ lên đầy nghi ngờ, trông anh lại càng có vẻ không tự tin.

Vừa nãy, người quản lý của bộ phận quan hệ công chúng đã đưa ra một đề xuất táo bạo. Vì đối phương đã chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo đến mức dư luận công chúng gần như tin hoàn toàn vào tin đồn bịa đặt, họ đã sẵn sàng giăng bẫy để chờ Yến Vi Tang bước vào.

Chính vì không biết đối phương đang âm mưu điều gì, phía Yến Vi Tang không dám hành động liều lĩnh.

Tuy nhiên, trước sự phẫn nộ ngày càng gia tăng của công chúng, phía Yến Vi Tang buộc phải đưa ra đối sách.

Quan điểm của người quản lý của bộ phận quan hệ công chúng là hãy thừa nhận tin đồn, đồng thời tìm một người đàn ông đóng giả l*m t*nh nhân của Yến Vi Tang, rồi tuyên bố rằng cô và người đàn ông này đang trong mối quan hệ yêu đương bình thường, không hề có những tình tiết đáng suy diễn như dư luận đồn thổi.

Nhưng chính người quản lý cũng hiểu rằng, trong thời điểm này, làm sao có thể tìm được một người đàn ông vừa đáng tin, vừa thông minh và ứng biến linh hoạt?

Người quản lý nhìn về phía Yến Vi Tang, cô không tỏ thái độ gì. Vì vậy, quản lý đành lên tiếng: "Cậu Tống, rất cảm ơn cậu đã sẵn lòng giúp đỡ, nhưng tôi phải nói rõ rằng chuyện này không chỉ đơn thuần là công khai một mối quan hệ trên mạng. Sau đó, sẽ có rất nhiều người kiểm tra tính chân thực của chuyện này. Cậu có thể sẽ phải diễn vai này trong một thời gian dài, điều này có thể ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu."

Tống Thanh trông có vẻ ngồi tự nhiên, nhưng thực ra cơ thể anh cứng ngắc và vô cùng căng thẳng.

Anh liếc nhìn người quản lý chuyên nghiệp có khí thế áp đảo, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, lúng túng bày tỏ ý kiến: "Tôi... Diễn xuất không tốt."

Diễn xuất không tốt, nên định rút lui?

Hy vọng vừa lóe lên trong mắt mọi người lập tức tắt ngấm. Người quản lý thậm chí cảm thấy khó chịu, tình huống này dường như lại rơi vào bế tắc.

Nhưng bỗng nhiên, bọn họ nghe thấy Tống Thanh lên tiếng một lần nữa, giọng anh thậm chí còn nhỏ hơn: "Nhưng tôi có thể làm được. Không ai phù hợp hơn tôi, vì chúng tôi yêu nhau."

Người quản lý của bộ phận quan hệ xã hội ngạc nhiên nhìn về phía Yến Vi Tang.

Yến Vi Tang cũng bàng hoàng như mọi người.

Một nhân viên nam chưa hiểu rõ tình hình ngơ ngác lên tiếng hỏi để xác nhận:

"Vậy... Yến tiểu thư?"

Yến Vi Tang vẫn còn mơ hồ, nhưng theo phản xạ, cô đáp lời: "Ừm, em ấy nói đúng, chúng tôi... Yêu nhau."

Một ngày trời quang mây tạnh.

Trong khu vườn mê cung ở trang viên nước E, những bông hoa cẩm tú cầu nở rộ rực rỡ.

Tại gian trà chiều trong lều, Chung Hinh vui mừng ôm lấy Yến Vi Tang, không giấu nổi sự phấn khích.

"Mợ, cháu đã muốn gọi mợ là mợ từ lâu lắm rồi. Cháu và anh trai đều đã mười tuổi, nếu hai người còn chậm trễ, chúng cháu sẽ không làm phù dâu phù rể được nữa đâu!"

Chung Thừa cười rạng rỡ với Tống Thanh: "Cậu, hai người sẽ có em bé chứ? Có phải cũng sẽ sinh đôi như cháu và em gái không? Cháu không có ý gì đâu, chỉ là rất muốn dạy em trai em gái học thôi."

Chung Hinh thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy thì tuyệt quá! Mọi người không biết đâu anh Thừa suốt ngày đuổi theo cháu, đòi dạy cháu hàn điện phiền chết đi được á!"

Tống Thiền vui mừng đến rơi nước mắt, cuối cùng đứa em trai ngốc nghếch cũng chịu yên bề gia thất.

Chung Linh Ngộ cảm nhận được cảm xúc của vợ, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay cô dưới bàn.

"Hôm nay trời đẹp thật."

Tống Thiền ngẩng đầu lên, đôi mắt chồng cô cong lên đầy yêu thương, ánh nắng phía sau anh ấm áp và rực rỡ.
 
Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi
Chương 82: Ngoại truyện



“Có một ngày, đột nhiên tôi có thêm những ký ức này.”

Sau khi tỉnh rượu, Tống Thiền cùng Chung Linh Ngộ ngồi trên mái khách sạn ngắm sao.

Thôn Lộc Nhi về đêm đèn đuốc rực rỡ, ở xa xa, công viên giải trí vang lên tiếng hét phấn khích của đoàn tàu lượn siêu tốc đang lượn qua những đường ray ngoằn ngoèo.

“Là ký ức từ hơn hai mươi năm trước sao?” Chung Linh Ngộ không chắc chắn hỏi.

Tống Thiền chống cằm, hơi trà nóng trong tay tạo nên một lớp sương mờ mờ trước đôi mắt cô. Dường như cùng với làn khói mỏng manh ấy, cô đã trở về quá khứ tựa như giấc mộng.

“Năm mười bảy tuổi gặp được anh, vì anh mà em bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn khác. Như một ảo ảnh.”

Chung Linh Ngộ v**t v* lòng bàn tay mình, mắt nhìn xuống mũi chân: “Ảo ảnh sao?”

“Nhưng em chắc chắn đó là thật. Dù trong đầu em có hai ký ức khác nhau, nhưng chúng hoàn toàn không ảnh hưởng lẫn nhau. Rất kỳ lạ, em phân biệt được ký ức nào thuộc về không gian thời gian này, ký ức nào thuộc về không gian khác.”

Chung Linh Ngộ có chút bất ngờ: “Sao em làm được mà không bị nhầm lẫn?”

Tống Thiền nâng gương mặt của chồng, nói: “Anh làm được thế nào, thì em cũng làm được thế ấy.”

Chung Linh Ngộ dường như hiểu ra.

Anh tự nhiên không nhầm lẫn ký ức của hai không gian, bởi vì cả hai anh đều từng trải qua. Có lẽ cảm giác của Tống Thiền cũng giống như anh.

Vậy thì những chuyện xấu hổ từng xảy ra với anh trong không gian đó, chẳng lẽ Tống Thiền cũng biết rõ mồn một?

Nghĩ đến đây, lòng bàn tay của Chung Linh Ngộ chợt đổ một tầng mồ hôi nóng bức vì xấu hổ.

Vai bỗng nhiên nặng trĩu, vợ tựa vào anh.

“Đến giờ em vẫn còn hồi tưởng những chi tiết trong ký ức ấy.” Tống Thiền nhắm mắt lại, khóe môi cong lên một nụ cười hạnh phúc: “Anh đã cho em một khả năng cuộc sống hoàn toàn khác.”

Ở thế giới đó, Tống Thiền đầy bản lĩnh, tự tin và kiên cường. Không chỉ thi đỗ một trường đại học danh tiếng, học ngành mình yêu thích, chọn nghề mình đam mê, mà còn rèn luyện được một tâm hồn mạnh mẽ.

“Linh Ngộ à Linh Ngộ, em gặp được anh thật là may mắn. Cảm ơn anh đã chăm sóc em thời học sinh. Thanh xuân của em không còn gì hối tiếc.”

“Không có gì đâu, Tống Thiền. Nhưng khi em mười bảy tuổi, người bảo vệ em không chỉ có anh, mà còn có chính em, Tống Thiền trưởng thành.”

Chung Linh Ngộ chính là người mà em chỉ gặp được sau khi đã trải qua những khó khăn, vất vả, và nỗ lực không ngừng để trở nên mạnh mẽ hơn. Vì vậy, một Chung Linh Ngộ yêu em, trân trọng em, lưu luyến em đến thế, mới muốn quay về quá khứ để bảo vệ Tống Thiền yếu đuối.

Còn em, dùng tình yêu thương để nuôi dưỡng hai đứa con, và hai đứa nhỏ đó cũng đã quay về quá khứ, dùng tình yêu của chúng để chăm sóc phiên bản trẻ trung của người mẹ Tống Thiền của mình.

Thật ra, người luôn giúp đỡ em, chỉ có chính em mà thôi.

*

Quán cà phê sách Nơi Có Tuyết.

Tống Thiền nghe Chung Linh Ngộ kể rằng, vào Trung Thu năm cô hai mươi sáu tuổi, cô sẽ gặp một người đàn ông qua kệ sách ở một nơi gọi là quán cà phê sách Nơi Có Tuyết.

Người đàn ông đó họ Chung, cô sẽ gọi anh ta là “Chung tiên sinh” suốt một thời gian dài.

Người đàn ông đó sống lâu năm ở nước ngoài, trong lòng chỉ có thơ ca và những vùng đất xa xôi. Anh đam mê phiêu lưu trong thiên nhiên hơn là yêu đương. Ngoài ra, anh học hành cũng rất chăm chỉ, thậm chí không có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm.

Nhưng khi anh trở về nước, anh đã yêu một cô gái ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô gái ấy chính là em, Tống Thiền.

“Em chú ý đến anh là từ sau lần nhìn nhau qua kệ sách. Nhưng anh để ý đến em từ lâu trước đó rồi.”

Khi Tống Thiền hỏi về lần gặp đầu tiên của họ ở không gian khác, Chung Linh Ngộ lục lọi trong ký ức xa xôi, rồi tìm ra câu chuyện này, như một “báu vật giấu kỹ”.

Chung Linh Ngộ chưa từng nói với cô rằng người con gái họ Tống ngày đó là người mà anh đã thích thầm từ rất lâu trước đó rồi.

Từ trên gác mái nhìn xuống, đúng ngay vị trí bên cửa sổ nơi cô thường ngồi.

Cô có rất nhiều chiếc váy đẹp, màu sắc thiên về nhã nhặn, khí chất rất thanh tao. Khi cúi đầu đọc sách, mái tóc dài rủ xuống vai, dịu dàng như rong rêu trong làn nước ấm. Bên cạnh cô thường đặt một tách latte nhỏ, trên bề mặt luôn có một hình trái tim, mỗi lần uống đều rất trân quý.

Không biết vì sao, ánh mắt anh luôn vô thức hướng về phía cô gái ấy.

Cô thật sự khiến người khác ngắm nhìn mà say đắm, tựa như một chậu lan bên cửa sổ. Chỉ cần trong mắt có hình bóng cô, dường như đã đến một thung lũng thánh khiết và thanh nhã, lòng thấy thư thái, mọi tạp niệm đều tan biến.

Chung Linh Ngộ có một sự đam mê kỳ lạ đối với núi tuyết.

Không chỉ mê đắm cảm giác k*ch th*ch và nguy hiểm khi leo núi, anh còn chìm đắm trong phong cảnh độc nhất vô nhị trên đỉnh núi. Gió lớn đập vào thân thể anh, nhắm mắt lại hít thở không khí lạnh buốt, như thể giây tiếp theo sẽ mọc đôi cánh.

Rất ít người leo l*n đ*nh núi, nên trước cảnh đẹp đó, không có ai đồng hành cùng anh. Vẻ đẹp ấy cũng thuộc về riêng anh, và anh ung dung, cô độc tận hưởng sự sở hữu này.

Khi Tống Thiền đứng trước mặt anh, trong làn gió thổi qua cô, lại mang hương vị của những đỉnh núi tuyết.

Chưa bao giờ anh nghĩ rằng trên đời này lại có người nào có thể hòa quyện được với vẻ đẹp của băng tuyết.

Cô gái họ Tống kia là người duy nhất.

Lúc đó, Chung Linh Ngộ chỉ cảm thấy rằng khi ánh mắt họ giao nhau qua kệ sách, giống như từng đợt luồng không khí mạnh mẽ lại quét qua cơ thể anh. Sau này anh mới hiểu, đó chính là giây phút anh bị mê hoặc lần thứ hai.

Từ đó, anh đã vô số lần muốn làm quen với Tống tiểu thư, muốn xin cách liên lạc và nhiều hơn nữa.

Nhưng có những thứ khi cần đến mới thấy thiếu thốn. Giống như bạn thân của anh, A Liễu, đã nói: “Cậu là một người cô độc, tỉnh táo trong sự cô độc, tận hưởng nó, hiểu rõ tất cả khuyết điểm của mình, nhưng lại không muốn thay đổi.”

Sau một khoảng thời gian dài, thông qua việc học hỏi để cải thiện trí tuệ cảm xúc, cuối cùng anh mới dám bước đến trước mặt Tống Thiền và nói câu đầu tiên: "Chỗ ngồi của cô lúc nãy suýt bị người khác chiếm mất rồi."

Thần thái của anh dịu dàng, giọng điệu trầm ổn. Ai mà biết được trước đây anh từng là người, vì không muốn nói chuyện với ai, đã chạy lên thảo nguyên để chăn cừu suốt một tháng?

Không phải anh sợ giao tiếp xã hội, mà chỉ đơn giản là không thích nói chuyện với người khác.

Vậy nên, dùng từ "ghét đời" để miêu tả anh liệu có hợp lý hơn?

Nhưng mà không sao cả, dù sao thì Tống Thiền cũng nghĩ rằng Chung tiên sinh là một quý ông nho nhã, có trí tuệ cao, EQ cao, lịch sự và hiểu biết, vậy là đủ rồi.

Chung Linh Ngộ không quen với con người đó của mình, nên anh cảm thấy bản thân đang "diễn", nhưng anh diễn đủ thanh lịch, đủ thuyết phục người khác, và giữ được phong độ ổn định.

Cho đến khoảnh khắc quan trọng khi tỏ tình, anh đột ngột thất bại, biến cô gái mà anh thích từ lâu thành "cánh tay phải" của mình...

Còn Tống Thiền ở thời không này, vẫn còn nửa năm nữa mới đến Trung thu năm cô hai mươi sáu tuổi, ngày mà cô gặp Chung Linh Ngộ.

Sau khi Chung Linh Ngộ biến mất, Tống Thiền đã đi khắp nơi tìm kiếm một nơi tên là “quán cà phê sách Nơi Có Tuyết”.

Đáng tiếc, cô không thể tìm thấy.

Năm hai mươi lăm tuổi, cuối cùng cô đã tra được thông tin về tiệm cà phê sách sách này.

Hóa ra, năm nay quán mới khai trương.

Sợ bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ Chung Linh Ngộ, cô đã đến đây từ sớm để chờ anh.

Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Tống Thiền làm việc tại Viện Nghiên cứu Địa chất, gần đây đang hỗ trợ đài truyền hình tổ chức chuyên mục về địa lý.

Những lúc không có việc, cô thường đến tiệm sách để đọc.

Thật ra, Tống Thiền luôn rất lo sợ.

Cô sợ rằng thế giới này sẽ xóa đi mọi dấu vết của Chung Linh Ngộ, và cũng sẽ thay đổi điểm khởi đầu cho cuộc gặp gỡ của bọn họ.

Nếu mọi thứ thật sự thay đổi, thì kiếp này làm sao cô có thể gặp lại Chung Linh Ngộ?

Thật ra, thông tin mà cô nhận được từ Chung Linh Ngộ không nhiều.

Anh chỉ nói với cô rằng họ gặp nhau tại quán cà phê sách Nơi Có Tuyết kia, và rằng anh đã để ý cô từ rất sớm.

Nhưng cụ thể là sớm từ lúc nào, cô không rõ.

Có một thời gian, Tống Thiền giống như một nhân vật đáng nghi, "tuần tra" khắp tiệm sách, chỉ để tìm ra Chung Linh Ngộ trong số những người đang vùi đầu đọc sách.

Cuối cùng, trước những ánh mắt khó hiểu của mọi người, cô lại quay về chỗ ngồi của mình.

Kể từ đó, cô không dám làm những chuyện như vậy nữa.

Cô sợ bị người khác coi là thần kinh mà bắt đi.

"Chào Tống tiểu thư, vẫn là latte không đường phải không ạ?"

Nhân viên quầy nhìn Tống Thiền với ánh mắt thân thiện, nói đúng sở thích của cô.

Tống Thiền ngạc nhiên, mặt đầy bất ngờ: "Em nhớ thật sao?"

Nhân viên cười: "Tất nhiên rồi ạ, chị là khách quen ở đây mà. Nhưng chị và Chung tiên sinh có sở thích thật giống nhau đấy."

Tim Tống Thiền đập thình thịch như trống gõ, cô lập tức nhìn theo ánh mắt của nhân viên, hướng về phía sau.

Sau kệ sách, thấp thoáng một bóng người, chỉ lộ ra một chiếc giày da. Tống Thiền không nhìn rõ khuôn mặt anh.

Nhân viên đột nhiên hỏi: "Ơ? Hai người không quen nhau sao?"

Giọng Tống Thiền run rẩy, mang theo nghẹn ngào: "Quen chứ."

Cô quay người lại, nước mắt lăn dài trên má.

Nhấc đôi chân nặng như chì, Tống Thiền bước nhanh về phía bóng người đó, mỗi lúc một nhanh hơn...

Khuôn mặt sau kệ sách dần lộ ra.

So với ký ức có chút khác biệt, cách ăn mặc của anh ấy có phần non nớt hơn.

Tóc mái che trán, kính gọng đen, một bộ đồ thể thao màu xám giản dị, trông như một cậu trai mê công nghệ.

Đôi mắt đẹp ẩn sau chiếc kính, khi thấy Tống Thiền đi tới thì ánh lên vẻ hoảng loạn. Tay run lên, cuốn sách "bộp" một tiếng rơi xuống đất.

Trông như kẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

Quả nhiên, người đàn ông này trốn ở một góc nào đó để lén nhìn cô.

Đáng ghét thật, anh phải đứng ra nhìn thẳng chứ, để cô dễ tìm hơn!

Tống Thiền đã cố giữ bình tĩnh, nhưng rồi cảm xúc lại vỡ òa, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Chung Linh Ngộ bị làm cho mờ mịt, không hiểu sao cô gái trước mặt lại khóc thành ra nước mắt đầy mặt thế này. Mỗi lần liếc nhìn anh lại òa lên khóc, khiến anh không biết phải làm sao.

Tống Thiền biết mình làm vậy khiến người ta bất ngờ không hiểu chuyện gì, nhưng cô thật sự không thể kiểm soát được. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống như những chuỗi ngọc bị đứt, khiến cô vừa buồn vừa vui, lại có chút bất lực vì không thể ngăn dòng lệ tuôn.

Cô đành phải nói: "Cuốn sách trên tay anh thật sự rất cảm động, chỉ nhìn bìa thôi tôi cũng không kìm được nước mắt."

Chung Linh Ngộ nhìn vào bìa sách trên tay: "300 Truyện cười lạnh khiến người ta cười rụng đầu."

?

Nhân viên cửa hàng khó xử đi tới: "Xin lỗi, hai người làm ồn đến các khách khác rồi."

Chung Linh Ngộ và Tống Thiền bị mời ra ngoài.

Nhân viên đúng là người tốt thật đấy!

Dù đứng trên góc độ của Chung Linh Ngộ, mọi chuyện đều rất khó hiểu.

Nhưng ai bảo anh lại có cảm tình với cô gái trước mặt này chứ?

Hơn nữa, vừa từ thảo nguyên trở về sau một năm sống như người câm chăn cừu, anh dường như đã quên mất tiêu chuẩn hành vi của người bình thường. Anh thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ: Có lẽ cô ấy chỉ là hơi hoạt bát mà thôi.

"Vừa rồi tôi có đọc cuốn sách đó, vẫn nhớ vài câu chuyện cười trong đó. Hay là tôi kể cho cô nghe nhé?"

Người đàn ông trước mặt không có chút kỹ năng giao tiếp nào được bổ sung trước, hành xử hoàn toàn không giống người khéo léo, mà ngược lại, khi đứng trước Tống Thiền, trông anh có vẻ lúng túng đến mức không biết để tay vào đâu cho phải.

Tống Thiền nhìn anh, ngẩn người: "Gặp được anh, tôi đã đủ vui rồi."

Chung Linh Ngộ hiện tại, mới là người mà cô nên gặp ở thời không này.

Chút ký ức nào về quá khứ giữa hai người bọn họ đã không còn.

Nhưng tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa. Biết đâu nhiều năm sau, anh sẽ đột nhiên nhớ ra.

Nhớ ra rằng anh từng bước vào quá khứ của cô.

*

Lời cuối truyện.

Vào mùa thu đông, những hàng cây ngân hạnh bên đường thành phố rụng đầy lá vàng, rơi trên những bụi cây thấp, tầng tầng lớp lớp như một tấm thảm vàng óng.

Tống Thiền nhìn qua tán lá ngân hạnh, hướng ánh mắt về phía mặt trời như đang rút xa dần.

"Tống Thiền của một thời không xa xôi, bây giờ mình đang sống một cuộc sống hạnh phúc, còn bạn thì sao?"

Ánh nắng ấm áp xuyên qua tán lá ngân hạnh, xuyên qua một thời không khác, nhẹ nhàng phủ lên má Tống Thiền, cô cảm nhận làn gió dịu dàng vô cùng.

"Tống Thiền của một thời không xa xôi, mình ổn, và bây giờ mình cũng đang sống một cuộc đời hạnh phúc."

Một chiếc xe buýt chậm rãi chạy qua con đường trong thành phố, cuốn theo những chiếc lá khô.

Người đàn ông từ phía đối diện bước tới, tay phải bế một bé gái ba tuổi, tay trái dắt một bé trai đang ngậm kẹo m*t, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.

"Vợ ơi, anh không bế nổi nữa rồi."

Hai đứa trẻ thoát khỏi tay bố, vui vẻ chạy về phía mẹ ở đối diện.

"Mẹ ơi, ở trường mẫu giáo có rất nhiều chuyện xảy ra!"

Ở một thời không khác, chiếc xe buýt đi qua, một chiếc xe hơi màu đen dừng bên đường.

Cửa xe mở ra, người đàn ông bước xuống.

"Vợ ơi, anh chịu không nổi chúng nữa rồi, hai đứa nhóc vô ơn này chọc anh tức chết mất!’’

Chung Hinh làm mặt xấu với Chung Linh Ngộ, kéo anh trai chạy về phía người phụ nữ đứng dưới gốc cây ngân hạnh.

"Mẹ ơi, chuyến dã ngoại thật sự siêu tuyệt vời luôn á! Haha! Hơn nữa hôm nay Chung Thừa còn được một bạn gái tỏ tình nữa, mặt anh ấy lúc đó đỏ như mông khỉ ấy..."

Hai thời không, hai Tống Thiền quay lưng về phía nhau, cùng đối mặt với hạnh phúc riêng của mình.

"Tống Thiền, cảm ơn bạn, vì đã từng cố gắng đến thế."

"Tống Thiền, cảm ơn bạn, vì đã dũng cảm đón nhận hạnh phúc."

Nhiều năm sau, một cánh bướm xinh đẹp vỗ cánh, xua tan cơn bão cho một con sâu róm đầy thương tích trong quá khứ.

—— Cô là thần hộ mệnh của chính mình.

[Kết thúc ngoại truyện]
 
Back
Top Bottom