Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngọt Ngào Hay Bị Yểm Bùa?

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
416,910
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOlwz-wAU8bJQmvbAFC-lH9bO9Drt16QVgZh78pYb9M7Q49aTPRMmWkiIj4EP5PYPTsalcX1lF1OJcSO_8RWWx9ApB46JPUuUcokPiW7GcbSWH9VRVxRsp3HWVtsu2NVOZIsv2PD0jy626OMFROtIVx=w215-h322-s-no-gm

Ngọt Ngào Hay Bị Yểm Bùa?
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Đầu thai kỳ, tôi đăng một status lên WeChat:

【Hôm nay chồng cho năm mươi tệ tiền tiêu vặt, mua được một ký dâu tây mà tôi thèm từ lâu, ngọt ơi là ngọt hehe. Hôn hôn ông xã yêu quý, tiếc không dám ăn hết luôn. Hôm nay cũng là một ngày tiết kiệm và đảm đang của bà bầu nhỏ!】

Nửa tiếng sau, bố mẹ gọi video, mắt cả hai đỏ hoe.

Họ nói: “Gia Gia, con còn nhớ không? Trước khi lấy chồng, ở nhà con toàn ăn phần đầu trái dâu tây thôi đấy.”

Trong khoảnh khắc đó, như có tia sét đánh ngang đầu tôi.

Từ lúc nào mà tôi, từ cô con gái được bố mẹ nâng niu như trân bảo, lại cam tâm tình nguyện biến thành một “tiểu thê tử” như trong văn học ngôn tình, lảm nhảm ướt át?

Chỉ cần chồng cho một chút ngọt ngào là tôi đã xoay cuồng vì cảm động?

Đây… còn là tôi sao?

Cho đến sau này, tôi vô tình phát hiện một lá bùa dưới gối của mình…​
 
Ngọt Ngào Hay Bị Yểm Bùa?
Chương 1



(1)

Tắt cuộc gọi, đầu tôi ong ong.

Nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của bố mẹ trong video, có một cảm xúc quen thuộc như đang cố xé toạc lồ ng ngực tôi để thoát ra.

Tôi thấy rất lạ, tại sao bố mẹ lại trông buồn đến vậy?

Tôi được gả vào nhà chồng tốt như thế, chồng và bố mẹ chồng đều yêu thương, sao họ lại không vui mừng cho tôi?

Ngoài cửa, mẹ chồng gào lên:
“Gia Gia! Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, nước rửa rau phải giữ lại dội toilet, đầu óc con chứa toàn nước hay gì hả?”

Tôi lập tức chạy ra khỏi phòng, gật đầu như gà mổ thóc:
“Con xin lỗi xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ chú ý ạ!”

Bà vẫn không buông tha, khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi bê nước khiêng xô.

“Bồn rửa cũng phải dọn sạch luôn đấy! Để mẹ phải làm à? Ai mà chưa từng sinh con, có bầu rồi là lười nhác.”

Tôi liên tục gật đầu:
“Mẹ mắng đúng ạ, hồi còn ở nhà con cũng không chịu học làm mấy việc này. Bố mẹ con cũng vừa gọi điện mắng con, từ bé đến giờ khoản này… con kém lắm.”

Mẹ chồng liếc xéo: “Biết mình không làm tốt thì phải cố mà sửa! Giờ mấy giờ rồi? Cơm còn chưa nấu, để chồng con về nhà mà uống gió Tây à?”

Bố chồng tháo kính lão, ló đầu khỏi tờ báo: “Gia Gia, mẹ con nói đúng đấy, đừng cứ gật đầu mà không sửa. Con dâu nhà người ta làm việc nhà cửa đâu ra đấy cả, con tự nhìn lại mình đi.”

Mẹ chồng nghe xong càng hăng hơn: “Nghe chưa? Bố con cũng nói vậy đấy. Có thời gian lén lút gọi điện, không bằng tranh thủ đi giặt đống quần áo bẩn của Đường Tuấn để hôm qua đi!”

Tôi thấy cay nơi sống mũi, nước mắt xấu hổ lã chã rơi xuống: “Bố mẹ ơi, con xin lỗi đã khiến hai người thất vọng. Con làm ngay đây ạ!”

Tôi mở tủ lạnh lấy trứng, mẹ chồng vừa liếc thấy nửa bát dâu tây liền sầm mặt: “Ơ? Ai cho con mua dâu tây thế? Giờ là mùa nào rồi hả? Dâu tây bao nhiêu tiền một cân con biết không? Cũng biết hưởng thụ ghê ha!”

Một tay tôi cầm hộp trứng, tay kia ôm đống quần áo bẩn của Đường Tuấn, ánh mắt sắc như dao của mẹ chồng khiến tôi đứng chôn chân tại chỗ.

“Mẹ… là Đường Tuấn cho con tiền tiêu vặt…”

“Tiền tiêu vặt của nó là để con xài kiểu này à? Người thì lười mà miệng lại tham, sao không mua thuốc cho Đường Tuấn, hay mua trà cho bố con?”

Mẹ chồng tiến lên mở tủ lạnh, giật lấy nửa bát dâu tây trong tay tôi: “Mẹ đây ngày ngày tằn tiện lo cho cái nhà này, mẹ còn chưa dám ăn miếng nào!”

Tôi cúi đầu, càng thêm áy náy: “Con xin lỗi mẹ… con thật sự không hiểu chuyện.”

Cửa vừa mở, Đường Tuấn tan làm về nhà.

Thấy cảnh tượng trước mặt, anh cười xòa: “Ôi dào, chỉ là tí dâu thôi mà? Gia Gia có bầu, thèm tí dâu tây cũng không được à?”

Mẹ chồng càng cáu: “Có bầu thì ăn cà chua cho mẹ! Cái gì đắt là thèm! Bố mẹ còn chưa dám mua đấy.”

“Thì cả nhà cùng ăn là được chứ gì, có gì to tát đâu.”
Đường Tuấn xắn tay áo: “Để con rửa!”

Tôi cảm động muốn rơi nước mắt, vội kéo tay anh lại: “Để em làm, anh đi làm cả ngày mệt rồi. Là lỗi của em, em làm mẹ buồn.”

“Ngoan, đều là người một nhà, mẹ cũng vì muốn tốt cho em thôi, đừng để trong lòng.”

Đường Tuấn dịu dàng xoa mặt tôi, rồi đi vào bếp.

Chẳng bao lâu, anh bưng ra hai đ ĩa dâu tây.

Tất cả dâu được rửa sạch, cắt đôi cẩn thận, phần đầu đỏ mọng được xếp vào một đ ĩa phủ đường trắng, dành cho bố mẹ chồng.

Phần còn lại, thân trắng nhạt và cuống xanh, được bỏ vào một cái bát nhỏ dành cho tôi.

“Vợ à, em đang có bầu nên phải kiểm soát đường. Dâu ấy mà, dù là phần đầu hay phần đuôi, dinh dưỡng đều giống nhau cả. Có phải không?”

Tôi gật đầu liên tục: “Anh nói đúng… Em biết mọi người đều vì em.”

Vì tốt cho tôi…

Tốt cho tôi…

Tốt…

Tỉnh lại lần nữa, tôi đã nằm trên giường.

ký ức trong đầu như bị ai cắn mất một mảnh, trống rỗng đến lạ.

“Em dậy rồi à?”

Đường Tuấn ngậm bàn chải đánh răng ló đầu ra từ phòng tắm: “Em ngủ thiếp đi đấy, trời tối rồi.”

Tôi ngủ thiếp đi?

Tôi ôm đầu lơ mơ ngồi dậy, tôi nhớ là lúc nãy vẫn còn đang ăn dâu với cả nhà trong phòng khách mà? Sao tự dưng lại lên giường ngủ?

“Không sao đâu, trên mạng bảo mang thai thì hay buồn ngủ. Em cứ nghỉ ngơi đi, dạo này cũng không phải đi làm, ở nhà học nấu nướng với mẹ, coi như rèn luyện sức khỏe, cũng tốt cho con.”

Đường Tuấn an ủi.
 
Ngọt Ngào Hay Bị Yểm Bùa?
Chương 2



Tôi cầm điện thoại trên đầu giường lên, đã bảy giờ rưỡi tối rồi.

Vô thức lướt WeChat, tôi ngớ người khi nhìn thấy dòng status tôi mới đăng:

【Hôm nay được mẹ chồng nghiêm khắc chỉ dạy, cảm thấy như được tỉnh ngộ. Không thể bỏ quên tinh thần tiết kiệm, chăm chỉ của thế hệ trước. Mình phải nỗ lực hơn nữa để trở thành người vợ chu đáo, người con dâu hiếu thuận.】

Ảnh đính kèm: hai bát dâu tây.

Một bát là phần đầu đỏ mọng, một bát là phần trắng nhạt.

Tôi… đăng lúc nào vậy? Sao tôi không nhớ gì cả?

Tôi xoa thái dương đau nhức, xoay người, vô tình luồn tay vào gối.

Kéo ra một mảnh giấy mỏng.

Ơ? Cái gì đây?

Một tấm bùa vàng nhạt, to bằng bàn tay, trên đó là những ký hiệu lạ được vẽ bằng chu sa đỏ.

Thứ này… tôi chỉ từng thấy trên phim ảnh.

Những loại bùa chú thường xuất hiện trong mấy phim trừ tà, pháp sư, đạo sĩ.

Sao lại xuất hiện dưới gối của tôi?

(2)

Sáng sớm hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bố mẹ.

Họ nói muốn đến thành phố tôi đang sống để thăm tôi.

“Không được đâu, bố mẹ đừng qua đây.”

Tôi vội vàng ngăn lại:

“Con đã gả vào nhà họ Đường rồi, nhà mẹ đẻ bây giờ là người ngoài. Nếu không có chuyện gì mà hai người cứ qua lại, sẽ bị người ta chê cười đấy.”

Bố tôi tức đến mức lớn giọng quát:

“Đồ khốn! Ai dạy con cái lý lẽ như thế hả? Chính con nghe lại mà xem, nói thế có lọt tai không!”

Tôi giật mình run rẩy, lá bùa trong tay bất ngờ lật ngửa, rồi rơi úp xuống đất.

Một tia sáng bỗng vụt qua trong đầu tôi.

Tôi cảm thấy mình như vừa biến thành một người hoàn toàn khác.

“Bố mẹ… vừa rồi con… bị làm sao thế?”

Mẹ tôi ở đầu dây bên kia bật khóc nức nở:

“Gia Gia, rốt cuộc là con bị làm sao vậy hả! Hôm qua mẹ xem cái status con đăng, con bị nhà họ Đường bắt ép rồi đúng không? Không thì sao lại viết mấy lời đó!”

“Bố mẹ từ nhỏ nuôi con như công chúa, cho con học hành đàng hoàng, cho con được mở mang kiến thức. Sao từ sau khi cưới Đường Tuấn, con lại thay đổi đến thế?”

“Nhìn con bây giờ, tim mẹ như tan nát.”

Nước mắt tôi không biết đã rơi từ lúc nào, từng giọt, từng giọt nhỏ thẳng lên lá bùa nằm dưới đất.

Tôi không biết đó là điềm lành hay dữ, cũng không dám làm hỏng, vội vàng nhặt lên, thổi qua thổi lại rồi úp ngược lại như cũ.

“Mẹ, bố, đừng khóc nữa… Gả gà theo gà, gả chó theo chó, con đã chọn Đường Tuấn rồi, chẳng phải bố mẹ nên mừng cho con sao?”

“Không đúng… mẹ ơi, con đăng cái status đó khi nào vậy? Sao con chẳng nhớ gì cả?”

“Mẹ, con cảm thấy Đường Tuấn thật sự đối xử tốt với con, bố mẹ chồng nói cũng có lý. Bố mẹ đừng lo cho con nữa.”

“Bố mẹ, vừa rồi con lại nói mấy lời kỳ lạ phải không?”

Lá bùa trong tay tôi cứ lật qua lật lại.

Trong đầu tôi, hai luồng ý thức trái ngược như hai nhân cách đối lập, đang kịch liệt va chạm, xung đột.

Cuối cùng, tôi đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu rồi!

Tôi kẹp lá bùa vào một quyển sách, úp mặt bùa xuống, vội vàng chạy đến gặp một thầy pháp rất linh ứng mà người ta truyền tai nhau, để xin giải thích.

“Thầy ơi, cái này gọi là gì vậy ạ? Bùa gì đó… bùa điều khiển? Là sao?”

Vì tôi đã phát hiện ra, chỉ cần mặt bùa hướng lên, tôi sẽ lập tức biến thành một cô vợ não yêu đương, không ngần ngại bảo vệ nhà chồng đến cùng.

Nhưng nếu mặt bùa úp xuống, tôi lại có thể tạm thời lấy lại ý thức thật sự của mình.

Thầy vuốt râu dài, chậm rãi giải thích:

“Bùa điều khiển, nói dễ hiểu thì là loại bùa khiến người khác phục tùng. Còn được gọi là bùa nghe lời.”

“Người hạ bùa sẽ khiến cô nghe theo mọi mệnh lệnh, không chút phản kháng. Hiểu chưa?”

Nghe đến đây, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Tôi mở điện thoại, kiểm tra mấy app mạng xã hội mình dùng.

Trên app video Âm Phù, thuật toán đề xuất toàn những nội dung kiểu:

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu có trên dưới.

Hiếu thuận là nền tảng gia đình.

Người vợ dịu dàng là chất bôi trơn của gia đình.

Đàn ông là trời, vất vả bao nhiêu cũng không than vãn. Vợ tốt phải là người mềm mại như lụa, quấn quanh ngón tay chồng, ngoan ngoãn nghe lời chồng.

Tôi buồn nôn thực sự.

Mở tiếp app Tiểu Mỗ Thư, còn đáng sợ hơn nữa:

【Bà bầu thể chất dễ thụ thai bị chồng yêu tiêm “mũi yêu thương”, bụng to như bánh bao nhân. Thèm dâu mà chồng không cho vì quá yêu. Sinh xong rồi, là sinh m//ổ, con gái nhìn chẳng giống tôi chút nào, hóa ra tôi chỉ là người "giao hàng". Sinh cho chồng một “tiểu tình nhân” tên Chiêu Đệ, giành hết tình cảm của bố. Đổi tên thành mẹ XX, ba tháng sau, em bé làm động tác này, có phải báo hiệu bé thứ hai sắp đến không? Vẫn muốn sinh thêm một bé trai nữa. Không phải trọng nam khinh nữ đâu, chỉ muốn đủ bộ chữ “Hảo” thôi~】

Tôi hoa mắt chóng mặt, suýt thì ngã nhào.

Đây là tôi à? Tôi thật sự là Dương Văn Gia sao?

Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, là con một tiêu chuẩn ở vùng Giang - Chiết - Thượng, được bố mẹ cưng chiều như bảo vật.
 
Ngọt Ngào Hay Bị Yểm Bùa?
Chương 3



Lên đại học, tôi quen Đường Tuấn. Anh ta mỗi tháng viết tám mươi bức thư tình trong suốt bốn năm để theo đuổi tôi, khiến tôi tin tưởng tuyệt đối rằng anh ta thật lòng yêu mình.

Ra trường, anh đỗ vào một cơ quan nhà nước ở quê.

Làm việc chăm chỉ, chẳng bao lâu đã được làm tổ trưởng, còn mua một căn nhà cưới bốn phòng bằng tiền mặt.

Anh nói không muốn tiếp tục yêu xa, hy vọng tôi nghỉ việc, về quê cùng anh.

Thế là tôi từ biệt bố mẹ, một mình bước lên con đường gả xa không lối thoát.

Chưa cưới được bao lâu tôi đã có thai, rồi sau đó…

Tất cả đều là giả.

Cả nhà bọn họ đã dùng thủ đoạn đê tiện như thế này để biến tôi thành một cô vợ ngoan ngoãn nghe lời!

Nước mắt tôi giàn giụa, tôi túm chặt tay thầy:

“Thầy ơi, con xin thầy, nhất định thầy có cách giải đúng không? Con không muốn bị bọn họ điều khiển cả đời!”

Tôi hỏi thầy, nếu tôi đốt lá bùa này, có thể thoát được không?

Thầy lắc đầu:

“Không ăn thua. Đây chỉ là bùa ngoài, dùng để tăng cường niệm lực. Dù cô có hủy nó, người hạ bùa cũng có thể làm lá mới, hiệu quả như nhau.”

“Bùa điều khiển này thực ra cô đã nuốt vào bụng từ lâu rồi.”

“May mà thời gian chưa dài, chưa ăn sâu vào ý thức. Nếu không, chỉ khi mặt ngoài úp xuống, cô mới có cơ hội khôi phục chút ý thức bản thân.”

Tôi gần như quỳ sụp xuống:

“Thầy, xin cứu con! Bao nhiêu công đức con cũng chịu!”

Thầy thấy tôi tội nghiệp, vội đỡ tôi dậy:

“May là cô chỉ bị trúng ‘tử phù’, hiệu lực chưa mạnh, thời gian cũng ngắn. Nếu là ‘mẫu phù’, hoặc bị dính bùa nhiều năm, thì khó giải lắm.”

Nói rồi, thầy đưa tôi một chiếc bình sứ trắng nhỏ bằng bàn tay:

“Cô phải lấy máu của người hạ bùa và máu của chính mình, cho vào bình này.”

“Sau đó làm phép, đốt thành tro, niêm phong trong bốn mươi chín ngày mới có thể giải bùa.”

“Nhưng cô phải nhớ kỹ, trước khi giải bùa xong, tuyệt đối không được để người khác biết là cô đã tỉnh táo.”

“Nếu không… bản chất con người rất đáng sợ.”

Tôi cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Đúng vậy…

Nếu bị phát hiện tôi đã biết mọi chuyện, thì trước khi bùa được giải hoàn toàn, hiệu lực của bùa vẫn sẽ khiến tôi răm rắp nghe theo.

Tôi sẽ ra sao?

Tự làm hại bản thân? Tự sát? Hay dâng hết tài sản của bố mẹ tôi cho nhà họ Đường?

“Cảm ơn thầy! Con nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân mình!”

Tôi rời khỏi nhà thầy, trong tay nắm chặt chiếc bình sứ trắng, trong đầu không ngừng suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.

Bọn họ đã hủy hoại những năm tháng đẹp nhất đời tôi, biến tôi thành trò hề, thành nô lệ, đáng khinh hơn cả là còn dùng thủ đoạn hèn hạ khiến tôi cam tâm tình nguyện chịu đựng tất cả.

Ba mẹ nuôi tôi hai mươi năm trời, không nỡ để tôi chịu một chút ấm ức, vậy mà trong nhà họ, tôi lại bị điều khiển, sai khiến không khác gì con ở.

Tôi đã quyết rồi, chuyện này tuyệt đối không thể cho qua.

Đã vậy, nếu Đường Tuấn tin bản thân anh ta có thể huấn luyện tôi thành cô vợ nhỏ ngoan ngoãn cả đời, thì tôi sẽ “ngoan” cho anh ta xem!

(5)

Hai tuần sau đúng dịp sinh nhật tôi, tôi cố tình bám lấy Đường Tuấn, hỏi anh ta định tặng tôi bất ngờ gì.

“Ha ha, em muốn gì nào? Hay là… một đêm lãng mạn khó quên nhé?”

Phì! Đồ cặn bã! Tôi mới sảy thai chưa được bao lâu!

Tôi tất nhiên không muốn để anh ta chạm vào người mình nữa, nhưng cũng không thể để lộ chuyện tôi đã thoát khỏi sự kiểm soát.

Vì vậy tôi giả vờ yếu ớt, làm nũng nói:
“Chồng ơi, hai tuần nay anh đi công tác vất vả rồi, em sao nỡ để anh phải tốn công tốn sức vì em nữa… Hay là mình chờ thêm chút đi, em sợ chưa hồi phục hẳn, lỡ sau này không sinh được em bé khỏe mạnh cho anh thì sao… Lúc đó anh không cần em nữa thì phải làm sao đây…”

Nói xong còn rưng rưng nước mắt.

Đường Tuấn vội vỗ về:
“Sao lại như vậy được, em là người quan trọng nhất với anh mà! Vậy đi, sinh nhật em anh nhất định sẽ chuẩn bị một món quà cực kỳ đặc biệt.”

Và rồi tôi nhận được một món “quà”, một bức cờ thêu rực rỡ, trên đó viết:
[Thiên hạ đệ nhất hiền thê – tặng cho bảo bối Gia Gia của anh.]

Đường Tuấn vỗ ngực đắc ý khoe:
“Sao hả, cảm động chưa? Cái này là anh đặc biệt đặt người làm đó. Mấy thứ như hoa với quà chỉ là mấy trò rẻ tiền, tốn tiền mà vô nghĩa. Bảo bối nhà anh không cần mấy thứ đó, đúng không?”

Tôi lập tức gật đầu lia lịa:
“Chồng đúng là hiểu em nhất! Em thích món quà này lắm luôn đó!”

Thấy tôi ôm cờ không buông tay, mẹ chồng từ phòng bên ló đầu ra, Đường Tuấn liếc bà một cái, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

Bộ dạng đó cứ như đang nói:
Thấy chưa, con huấn luyện vợ tốt chưa nào?

Mẹ chồng dường như cuối cùng cũng yên tâm, giả vờ thân thiết bước tới bên tôi:

“Gia Gia à, dạo này con tiến bộ không ít rồi đấy. Tuy còn kém xa mẹ hồi trẻ, nhưng ít ra mẹ cũng thấy được con đang nghiêm túc thay đổi.”

Nói rồi, bà tháo một chiếc nhẫn vàng đã xỉn màu xanh đưa tôi:
“Cái này là nhẫn cưới bà nội chồng tặng mẹ ngày cưới. Mẹ đeo bao nhiêu năm rồi, giờ tặng cho con, xem như phần thưởng và động viên con đã chính thức là dâu nhà họ Đường.”

“Dù cái thai không giữ được thì cũng không sao, tiếp tục cố gắng. Mẹ cho con một năm nữa, nhất định phải sinh cho nhà họ Đường một thằng c* mập mạp.”
 
Ngọt Ngào Hay Bị Yểm Bùa?
Chương 4



“Mẹ nói trước rồi đấy, mẹ thưởng trước phạt sau. Đến lúc đó mà không sinh được, thì đừng trách Đường Tuấn đi tìm người phụ nữ khác để sinh!”

Tôi nhận chiếc nhẫn vàng đã phủ màu đồng xanh, gật đầu như gà mổ thóc:
“Mẹ nói đúng, con nhất định sẽ cố gắng. Cảm ơn mẹ vì món quà ạ.”

Ba chồng thấy vậy cũng từ phòng làm việc bước ra, tay cầm theo một bức thư pháp còn chưa khô mực.

“Gia Gia, ba cũng có quà sinh nhật cho con.”

Đó là bốn chữ nét bay lượn như rồng bay phượng múa: “Cần đức trì gia.”
(Biết cần cù và giữ đức thì mới quán xuyến tốt gia đình.)

“Gia Gia à, mẹ con nói đúng đấy, tuy con vẫn còn kém xa mẹ con hồi trẻ, nhưng cũng có tiến bộ rồi. Ba tặng con bốn chữ này, con phải nhớ kỹ, lấy làm châm ngôn sống. Một người phụ nữ tốt, cần có đức hạnh như vậy, hiểu chưa?”

Tôi liên tục gật đầu khen ngợi:
“Con nhớ rồi, cảm ơn ba. Ba viết chữ đẹp quá, sau này con nhất định sinh một đứa cháu trai thật giỏi giang, có học vấn giống ba.”

Nhận quà xong, tôi vui vẻ chụp ảnh đăng lên Tiểu Mỗ Thư.

[Sinh nhật đầu tiên ở xa nhà, nhận được lời chúc tốt đẹp nhất từ “gia đình mới”. Được ông xã tặng cờ thêu làm cảm động phát khóc, em sẽ mãi mãi là người vợ tốt duy nhất của anh nhé~ Cảm ơn mẹ chồng đã tặng “bảo vật gia truyền” – chiếc nhẫn truyền phúc, cầu mong sinh quý tử! Thư pháp của ba chồng đẹp đến nghẹt thở, cảm ơn ba đã chỉ dạy, con xin ghi nhớ mãi mãi!]

Đăng!

Vài tiếng sau, tin nhắn riêng nổ tung.

99+ bình luận, bài viết được đẩy lên trang chủ Tiểu Mỗ Thư nhờ lượng tương tác khủng.

Phong cách bình luận ở dưới thật sự đồng nhất một cách bất ngờ.

【Cô gái à, nhà chồng cô kiếp trước cứu cả nhà cô khỏi chết đuối à? Mau tỉnh lại đi!】

【Tôi đã làm gì sai mà bị đề xuất bài này? Nếu tôi là ba mẹ cô thì tôi sẽ xuyên không về quá khứ để không sinh cô ra!】

【Chồng cô thêu cờ mà còn viết sai tên cô, rốt cuộc cô tên Gia Gia hay Quế Quế? Cái nhẫn mẹ chồng cho cô xanh lét, mà là vàng thật thì tôi lộn ngược ăn luôn! Bức thư pháp của ba chồng cô không phải là chữ thảo mà là chữ lệ, còn câu “vĩnh trù bất tử” không dùng vậy đâu. Nhưng tôi vẫn mong cô mộng thành sự thật, đáng thương quá, tỉnh lại đi cô gái!】

Tôi nhìn dòng số lượt tương tác vọt trong hậu đài, mỉm cười hài lòng, sau đó xắn tay áo lê, bắt đầu chiến đấu!

【Các người ghen tỵ đúng không? Ghen tỵ vì nhà chồng tôi đối xử với tôi quá tốt ấy mà? Thế nào gọi là vô dụng? Chẳng lẽ trong mắt các người, chỉ có tiền mới đáng giá? Rõ ràng đây là sự công nhận chân thành nhất từ người thân của tôi, là lòng tốt lớn nhất của họ. Các người ghen tỵ mà không dám nhận, ngoài đời chắc chắn sống chẳng ra sao nên mới lên mạng kiếm cảm giác tồn tại chứ gì?】

【Nói nhà chồng tôi keo kiệt không nỡ tiêu tiền vì tôi á? Tôi nói cho mà biết, chồng tôi tuy chỉ là trưởng phòng ở đơn vị sự nghiệp, dù lương mỗi tháng chỉ hơn mười triệu, nhưng hễ đến lúc quan trọng, họ tuyệt đối không tiếc tiền với tôi!】

【Muốn xem quà hả? Đây nhé, đồng hồ kỷ niệm ngày cưới chồng tôi tặng, là Patek Philippe đấy! Hơn hai chục triệu đó!】

【Còn bức thư pháp ba chồng tôi tặng là vô giá, tôi cho các người xem thử phòng làm việc nhà ba có bao nhiêu báu vật, xem rồi có ghen tỵ vì tôi gả vào gia đình có mùi sách vở không!】

Tôi vừa phản công xong, đám bình luận tiêu cực lại ập đến cuồn cuộn như sóng lớn.

【Chị ơi tỉnh dùm cái! Patek Philippe hai chục triệu? Đồng hồ chồng chị đeo rõ ràng là Rolex hàng thiệt mà!】

【Bốn phòng một sảnh, sinh nhật mà tặng cờ thêu với thư pháp? Chị bị hiểu nhầm về khái niệm tiền hả?】

【Chỉ mình tôi để ý đến bức họa phía sau phòng làm việc của ba chồng chị thôi sao? Trông như tranh thật đời Minh ấy. Cái đó trị giá bao nhiêu tiền hả trời?】

(6)

Bài đăng của tôi nhanh chóng cưỡi trên làn sóng lượt truy cập , leo thẳng top đầu các nền tảng mạng xã hội.

Tôi cũng vì thế mà vượt mặt nhóm chị em rửa q**n l*t mặt lạnh, thăng cấp trở thành rửa q**n l*t dán mặt phiên bản nâng cao.

Cư dân mạng đồng loạt bình luận:
【Thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn kiểu phụ nữ như này á?】
【Không biết tuổi thơ cô ấy trải qua chuyện gì mà có cái nhìn sai lệch đến vậy về hạnh phúc hôn nhân.】

Thậm chí còn có người tự phát lập hội, bắt đầu truy tung tôi và cả nhà chồng.

【Chuyện này không bình thường. Cô này hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là bị nhà chồng tẩy não đến mức điên rồi.】

【Gợi ý báo cảnh sát, hoặc liên hệ tổ chức bảo vệ phụ nữ.】

【Đúng rồi, tôi thấy nếu không phải cố tình gây phẫn nộ để nổi tiếng thì chắc chắn đằng sau có chuyện rất đáng sợ!】

Thấy tình hình dư luận ngày càng gay gắt, cuối cùng nhà chồng tôi cũng ngồi không yên nữa.

Đường Tuấn chửi tôi rảnh rỗi sinh nông nổi, yên ổn không muốn, lại lên mạng làm loạn.

Tôi đảo mắt một cái, rồi khóc òa lên đầy tủi thân:
“Xin lỗi chồng, xin lỗi ba mẹ… Em cũng không biết sao mọi người trên mạng lại độc mồm độc miệng như vậy. Em chỉ muốn chia sẻ chút hạnh phúc đời thường thôi, không ngờ lại gây phiền phức lớn cho mọi người.”

“Giờ nói mấy lời đó còn có ích gì!”

Đường Tuấn giận đến mức mặt mũi tối sầm lại:
“Hôm nay sếp gọi anh lên nói chuyện, bảo nếu xử lý không xong, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Giờ lập tức lên mạng đăng đính chính đi, nói mấy cái em đăng trước đó toàn là bịa đặt!”

Tôi:
“Vâng!”

Tôi ngoan ngoãn ngồi trước camera livestream, bắt đầu khóc như mưa như gió.

“Xin lỗi mọi người, những ai đã quan tâm và lo lắng cho tôi. Tôi – Dương Văn Gia – hôm nay chính thức đính chính: Những nội dung tôi đăng trên Tiểu Mỗ Thư về quà sinh nhật từ nhà chồng đều là do tôi bịa ra để câu view, cố tình tạo xung đột.”

“Chồng tôi và ba mẹ chồng thật ra đối xử với tôi rất tốt. Hôm sinh nhật tôi, họ đã tặng tôi quà rất quý giá.”

“Không chỉ có túi hàng hiệu trị giá hơn trăm triệu, mà còn khắc tên tôi lên tòa biệt thự ở Lâm Thủy Loan. Mong mọi người đừng suy đoán ác ý về gia đình tôi nữa, họ thật sự rất yêu thương tôi.”

Buổi livestream vừa kết thúc, cư dân mạng lại bùng nổ.

【Gì cơ? Cô này bị lừa đá vào đầu à?】

【Biệt thự ở Lâm Thủy Loan? Một căn mấy chục tỷ, nhà cô giàu cỡ nào mà mua được ở đó!】
 
Ngọt Ngào Hay Bị Yểm Bùa?
Chương 5



【Không phải trước đó cô nói chồng chỉ là trưởng phòng đơn vị sự nghiệp, lương một tháng có hơn chục triệu thôi sao?】

【Tra đi! Nhất định phải tra tận gốc chuyện này!】

Dư luận đảo chiều liên tục, Đường Tuấn tức đến bốc khói, mắng tôi một trận rồi chạy vào phòng ba mẹ mở họp kín!

Tôi thì cố ý khóc thật to, nhưng lại len lén ngồi xổm ngoài cửa nghe trộm.

Đường Tuấn đập bàn đá ghế, tức đến điên người:
“Tôi nói rồi đừng để bà ta nhúng tay vào, nhất định phải làm thành thế này! Dương Văn Gia giờ bị điều khiển ngu như heo, càng chữa càng sai! Vợ tôi, tôi tự dạy được!”

Mẹ chồng khóc rấm rứt:
“Sao con nói chuyện với ba con kiểu đó! Con tưởng nó thật lòng muốn về quê với con à? Nếu không phải mẹ ép nó theo quy củ, quản lý nó từng chút một…”

“Giờ thì làm sao đây!”
Đường Tuấn hét lên:
“Hôm nay sếp nói thẳng, chuyện này không dìm xuống được nữa rồi. Ủy ban kỷ luật chắc chắn sẽ vào cuộc! Tôi mới làm có hai năm, có móc ngoặc gì đâu. Nhưng ba thì khác! Ba moi được không ít rồi mới dám nghỉ hưu đấy!”

“Con đàn bà kia đúng là điên thật rồi! Bây giờ có nói gì dân mạng cũng không tin nữa. Chi bằng để cô ta tự kết liễu, nhảy lầu cũng được, uống thuốc cũng xong. Đến lúc đó cứ bảo cô ta bị thần kinh, hoang tưởng!”

“Chỉ có bịt miệng cô ta vĩnh viễn, mới khiến dư luận dịu xuống được. Nếu không, cả nhà chúng ta tiêu đời!”

Tôi núp ngoài cửa, nghe rõ từng chữ.

Đồng thời, tôi cũng ấn nút ghi âm trên điện thoại — thu lại rành mạch từng câu từng lời.

Chỉ còn chưa tới một tuần là đến ngày thứ 49.

Sau bao ngày giả điên, cuối cùng tôi đã gửi đoạn ghi âm này đến Ủy ban Kỷ luật.

Chiều hôm đó, một nhóm người mặc đồng phục xuất hiện, đưa chồng tôi – Đường Tuấn – và ba chồng tôi đi.

Đường Tuấn còn hét loạn lên, nhưng ba chồng thì đã sợ đến mềm nhũn chân.

“Phịch” một tiếng, ngã lăn ra sàn.

Đưa vào bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán bị tai biến mạch máu não, tạm thời phải điều trị ngoài trại giam.

Còn Đường Tuấn thì bị tạm giam vì các tội danh: bao che hành vi th*m nh*ng, cố ý hãm hại người khác…

Tôi quay về căn nhà tan hoang, thấy mẹ chồng ngồi bệt dưới đất, cả người như mất hồn, miệng thì thào mấy câu không đầu không đuôi.

Tôi đứng trước mặt bà ta, cuối cùng cũng thu lại nụ cười giả vờ như thể sắp sụp đổ kia, lạnh lùn nói:

“Lý Mỹ Nga, bà không ngờ có ngày hôm nay đúng không?”

Tôi lấy ra một lá bùa giả, vứt xuống trước mặt bà.

“Tôi đã phát hiện ra thủ đoạn của bà từ lâu rồi. Cho nên tôi đã đốt lá bùa ngoài kia, rồi trộn máu của tôi với bà để giải chú. Còn một ngày nữa thôi, tôi sẽ hoàn toàn thoát khỏi thứ tà vật đó.”

“Suốt hơn một tháng qua, tôi chỉ đang diễn. Tôi giả vờ như bị bùa điều khiển, để tất cả các người đều tin là tôi đã ngoan ngoãn nghe lời thật rồi. Nhưng giờ, mọi thứ bà phải gánh, đều là báo ứng.”

“Bà không phải muốn người ta nghe lời sao? Bà không phải muốn tôi nuôi bà, chăm sóc bà đến hết đời à? Nằm mơ đi! Chồng bà giờ nằm trong bệnh viện như phế nhân, con trai bà cũng không biết sẽ bị xử phạt bao nhiêu năm đâu!”

“Bà giỏi thế cơ mà, sao không dùng mấy trò đó đi làm việc tử tế? Sao nhất định phải biến tôi thành cái bóng ngu ngốc như bà hồi trẻ?”

Tôi chửi cho hả lòng hả dạ, xách vali đã chuẩn bị sẵn, định rời đi.

Ngày mai, tôi chỉ cần giao chiếc bình phong ấn suốt bốn mươi chín ngày qua cho đại sư, mọi thứ sẽ kết thúc.

“Gia Gia, con định đi đâu đấy? Con đang nói gì vậy, mẹ nghe không hiểu…”

Lý Mỹ Nga vẫn ngồi thừ ra đó, ánh mắt đờ đẫn khiến người ta không thể nào đồng cảm nổi.

Tôi lạnh lùng:
“Bà đừng giả vờ nữa! Không phải chính bà đã yểm bùa khiến tôi trở nên nhu nhược, tam tòng tứ đức, trở thành nô lệ cho cả cái nhà này sao?”

“Không… không phải mẹ… mẹ phải đi rồi. Ba của Đường Tuấn bị tai biến, mẹ phải đến chăm ông ấy. Mẹ phải đến bệnh viện. Mẹ phải nấu canh, thay đồ cho ông ấy… Ông ấy ưa sạch sẽ lắm, bị còng tay nằm trong viện thế kia, ông ấy sao mà chịu nổi…”

Tôi:
“!!!”

(7)

Đại sư lắc lư cái lọ sứ trắng của tôi, đổ một giọt chất lỏng đục ngầu ra một chiếc la bàn hình dạng kỳ lạ.

Ngửi ngửi, rồi lắc đầu với tôi:
“Tôi đã nói rõ cách làm rồi mà. Cô làm sai hoàn toàn rồi. Đây là máu của hai người bị trúng chú, đâu phải máu của người yểm chú đâu!”

Tôi lập tức kinh hoàng:
“Đại sư! Ý ngài là… người yểm chú không phải là mẹ chồng tôi sao? Bà ấy… bà ấy cũng bị trúng bùa à?”

Đại sư theo thói quen vuốt chòm râu:
“Người phụ nữ đó không chỉ bị yểm bùa, mà trên người bà ta còn mang loại bùa chính gọi là mẫu phù. Hơn nữa, đã bị yểm từ rất lâu rồi.”

Ông đưa tay lên, giơ ra ba ngón.

Tôi hỏi:
“Ba? Ba năm?”

Tôi thầm nghĩ, nếu không phải mẹ chồng tôi, vậy chẳng lẽ là Đường Tuấn?

Không lẽ... Đường Tuấn cũng yểm bùa cả mẹ mình, để mẹ anh ta thay anh quản lý tôi hàng ngày?

Đại sư lắc đầu:
“Là ba mươi năm.”

Ba mươi năm trước, Đường Tuấn còn chưa ra đời!

Một tiếng sét đánh giữa trời quang giáng thẳng xuống đầu tôi, tôi gần như đứng không vững.

Trong đầu bắt đầu hiện lên từng cảnh tượng bấy lâu nay tưởng chừng như êm đềm, nhưng thật ra lại kỳ quặc đến rợn người.

Mẹ chồng tôi khoác tay ba chồng, cười như một cô gái nhỏ đang yêu.

Tôi bật thốt lên:
“Là ba của Đường Tuấn! Chính ông ta là người yểm bùa! Chính chồng của mẹ chồng tôi!”

Tôi hét lớn:
“Ông ta đã dùng mẫu phù khống chế mẹ chồng tôi từ ba mươi năm trước, biến bà thành một người vợ ngoan hiền, phục tùng tuyệt đối. Đến lúc Đường Tuấn cần kết hôn, ông ta lại lấy ra tử phù để yểm lên người tôi, để cái thứ đạo đức b3nh hoạn ấy được truyền từ đời này sang đời khác!”
 
Ngọt Ngào Hay Bị Yểm Bùa?
Chương 6: Hoàn



Đàn ông sinh ra đã mặc định là kẻ thụ hưởng đặc quyền. Dù là vợ hay mẹ, trong mắt họ cũng chỉ là đối tượng để nô dịch.

Tôi nhìn mẹ chồng – người mà tôi từng coi là kẻ thù không đội trời chung – trong lòng nhói đau như bị dao cứa.

Thì ra bà cũng chỉ là một kẻ đáng thương.

“Tôi xin ông, đại sư, làm ơn hãy nói cho tôi biết… tôi còn có thể làm gì?”

“Đơn giản thôi. Giờ đã tìm được người yểm mẫu phù rồi, cứ lấy máu ông ta, niêm phong đủ bốn mươi chín ngày là được.”

“Nhưng mà… cô vẫn còn thiếu một thứ. Chính là ngoại phù trên người mẹ chồng cô.”

Ngoại phù của tôi từng được giấu dưới gối, nhưng do thời gian bị yểm còn ngắn nên tôi phát hiện được sớm.

Còn mẹ chồng tôi đã bị yểm suốt ba mươi năm. Ngoại phù của bà chắc chắn đã bị thay mới không biết bao nhiêu lần.

Lá cuối cùng... rốt cuộc giấu ở đâu?

Tôi quay về nhà, lục tung phòng ngủ, phòng khách, từng ngóc ngách trong nhà… nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Xem ra… chỉ còn cách hỏi ba chồng!

Tôi đến bệnh viện, thấy mẹ chồng đang ngồi bên giường chăm sóc ông.

Bà tỉ mỉ đút từng thìa cháo, nhẫn nhịn hết mực.

“Chấn Bang, ông ăn thêm chút nữa đi, không ăn là cơ thể suy nhược đấy.”

Đường Chấn Bang nổi giận:
“Cút!”

“Trời ơi, lại giận dỗi như con nít nữa rồi. Tôi thật không biết phải làm sao với ông…”

Tôi đứng ngoài cửa nhìn một lúc, trong lòng cười lạnh.

Bà không có cách với ông ấy, nhưng tôi thì có.

Tôi bước đến phía sau Lý Mỹ Nga, khẽ vỗ vai bà:
“Mẹ à, để con làm cho, mẹ cũng mệt lắm rồi.”

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại tôi và Đường Chấn Bang, tôi cầm nguyên bát canh nóng hắt thẳng vào mặt ông ta!

Ông ta bị bỏng hét lên thảm thiết, trừng mắt nhìn tôi.

Tôi mỉm cười:
“Sao? Bất ngờ lắm à? Không hiểu sao lại không khống chế được tôi nữa đúng không?”

Tôi dứt khoát rút ống truyền trên tay ông ta, lấy máu cho vào lọ sứ.

“Ông biết không, khi đang truyền dịch mà rút kim ra đột ngột, máu sẽ chảy đến chết đấy. Nhưng với tình trạng của ông bây giờ, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ ông sợ tội mà tự sát.”

“Nếu không muốn chết, thì khai ra đi — ngoại phù của Lý Mỹ Nga bị ông giấu ở đâu?”

“Tên đàn ông hèn hạ vô liêm sỉ! Chỉ có loại rác rưởi như ông mới có thể sinh ra được một thằng con rác rưởi như Đường Tuấn! Nghe cho rõ đây Đường Chấn Bang: Tôi và Lý Mỹ Nga sẽ không bao giờ bị ông điều khiển nữa!”

“Đừng hòng!”

Ông ta nói năng không rõ vì bị đột quỵ, nhưng vẫn cố gắng gào lên ba chữ:

“Cô cút đi! Bà ấy đừng hòng!”

Đúng là lão già ranh ma.

Nếu không tìm được ngoại phù trên người Lý Mỹ Nga, dù tôi có lấy được máu ông ta, thì cũng chỉ mình tôi được giải thoát.

Nhưng với cái bộ dạng nửa sống nửa chết hiện giờ, nếu mất luôn Lý Mỹ Nga, ông ta sẽ thảm hại hơn cả chó ghẻ.

“Ya? Ai bảo ông mua dâu tây thế hả? Giờ là mùa nào rồi, dâu tây giá bao nhiêu một ký ông có biết không? Đúng là biết hưởng thụ ghê ha!”

(…)

Giằng co tới mức này rồi, tôi hoàn toàn có thể dứt áo bỏ đi.

Nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bóng dáng còng lưng của mẹ chồng đang đứng chờ xe buýt trong gió lạnh, không nỡ tốn tiền gọi taxi… tôi bỗng thấy xót xa.

Tôi muốn cứu bà. Ít nhất sau ba mươi năm sống mù quáng, bà nên được thấy một thế giới khác ngoài cửa sổ kia.

Cứu bà… cũng như đang cứu lấy chính mình, người mà lẽ ra cũng sẽ phải sống trong cảnh tuyệt vọng như thế.

“Không nói đúng không?!”

Tôi giơ tay, tát văng cặp kính trên mặt Đường Chấn Bang.

Cùng lúc đó, chiếc “nhẫn vàng” trên tay tôi bị trầy, để lộ lớp mạ bên ngoài.

Chiếc nhẫn… có ngăn bí mật?

Tôi dùng móng tay tách lớp bên trong, moi ra được một lá bùa gấp vuông vức.

Trong tiếng gào tuyệt vọng của Đường Chấn Bang, tôi phá lên cười điên dại, đốt lá bùa thành tro, hòa cùng máu phong ấn.



Bốn mươi chín ngày sau, tôi bước lên chuyến bay về nhà.

Lý Mỹ Nga tiễn tôi ra sân bay, miệng nói đến tận bây giờ bà vẫn còn cảm giác như trong mộng:

“Cô biết không, tôi còn nhớ rõ lúc vừa kết hôn, ông ta đã đánh tôi. Tôi từng muốn bỏ cái thai để ly hôn. Vậy mà không biết vì sao, những ngày sau đó lại sống ‘yên ổn’ quá mức…”

“Nhưng giờ nghĩ lại ba mươi năm qua… sao tôi vẫn thấy cả người khó chịu, ghê rợn vậy?”

Tôi cười nói:
“Cô Lý à, giờ là lúc sống cho bản thân rồi.”

Về sau, tôi nghe nói bà Lý đã bán căn nhà cũ, mua một chiếc xe nhà, lái khắp đất nước, bắt đầu hành trình mới của đời mình.

Đường Tuấn bị kết án sáu năm, đến khi mãn hạn tù thì nhà cửa cũng chẳng còn.

Đường Chấn Bang thì sau nhiều năm sống trong bệnh tật, l//ở lo//ét, cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng trong chính đống ph//ân và nước tiể//u của mình.

Tôi không biết trên đời còn bao nhiêu loại “bùa nghe lời” nữa.

Chỉ là nhiều năm sau khi cuộc hôn nhân này chấm dứt, mỗi khi vô tình lướt mạng thấy mấy cô gái trẻ phát ngôn kiểu “não tàn vì yêu”, tim tôi vẫn chững lại một nhịp.

Mong rằng… bi kịch như vậy sẽ không bao giờ lặp lại trên cõi đời này nữa.

(Hết)
 
Back
Top Bottom