Siêu Nhiên Ngôi trường của sói

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
103374914-256-k245848.jpg

Ngôi Trường Của Sói
Tác giả: Hellfirest123
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nếu bạn gặp ma sói, bạn sẽ làm gì? hoảng loạn?

đối mặt ? hay hợp tác?

Các nhân vật trong câu chuyện của tôi đã chẳng còn đường lui rồi nên chỉ có thể: Đối mặt Vs Hợp tác.

Trong thế giới này chỉ có tin hoặc không tin, săn hoặc bị săn.

Tình bạn là một thứ xa hoa ở đây, nếu không tin ai bạn sẽ đơn độc yếu thế.

Quá tin người bạn sẽ bị phản bội.

Liệu ở thế giới nơi ma sói đội lốt người luôn luôn đầy rẫy này còn ai sống sót?

Hãy xem và có câu trả lời nhé !!!!🙂 Tags: hocduongkinhdilangmanmasóingườisóiphảnbộiwerewolves​
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap 0- Thế giới của ma sói - Sự hỗn loạn.


Bạn có bao giờ nghĩ ma sói có thật?

Ở thế giới của tôi dường như nó đã quá quen thuộc với mọi người dân.

Mọi chuyện chỉ xảy ra gần đây khi tôi vừa tốt nghiệp lớp 9, khi chính quyền thành phố Tokyo phát hiện ra nhiều cái chết bí ẩn dường như quá sức để một con người có thể gây ra.

Ngực của các nạn nhân có nhiều vết cào xé nặng nề, trên cổ có vết cắn sâu vô cùng, đến mức vết cắn này có thể làm đứt đầu các nạn nhân.

Bạn nghĩ ai có thể làm được điều này?

Thú hoang?

Nhà chức trách đã nghĩ đến điều này nhưng ko thể nào một con thú nào có đủ sức mạnh và trí khôn để lẩn tránh sự truy tìm khắp nơi của cảnh sát.

Cuối cùng và mọi sự thật đã rõ khi một chàng trai ngu ngốc mang theo máy quay truy tìm thủ phạm...

điều mà máy quay ghi lại để lại sự kinh hoàng cho bất cứ ai nhìn thấy: một con ma sói đã cắn xé cơ thể thằng ngốc kia ra từng mảnh.

Sự thật đã được phơi bày và còn tệ hơn khi chính các nhà khoa học tìm ra là không chỉ một con, mà là hàng tỉ con ma sói đang tồn tại song song giữa loài người.

Điều này làm cho cả thế giới dường như hoảng loạn lên vì dường như chưa có biện pháp nhận biết ma sói và con người.

Và theo như nghiên cứu thì vào mỗi đêm, những con ma sói đội lốt người đều sẽ lộ dạng và bắt đầu cuộc săn của mình giết từng người xấu số.

Hội đồng thành phố cũng chính vì điều này đã đặt ra luật: mỗi tuần vào ngày thứ 4, 6, chủ nhật tất cả người dân trong thành phố sẽ tụ hợp lại nhà thờ của chúa " Takaride" để đưa ra quyết định treo cổ hai người bị nghi ngờ là ma sói để cố gắng giảm bớt mối nguy hại của thành phố.

Do đó dù bạn có may mắn thoát khỏi cuộc săn của sói cũng có thể bạn sẽ bị chính con người treo cổ nếu bị tình nghi.

Tôi từng không tin thảm họa ma sói sẽ trở thành sự thật và khi nó bắt đầu thì tôi thực sự chỉ mong nó chấm dứt thật mau vì giữa cái thế giới này không chỉ có mạng người là thứ mất đi mà đó còn có cả những thứ tình cảm mà bạn đã từng tôn thờ...như tôi chẳng hạn...
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap 1: Ma sói ơi, cho tao chết với!!!


Lại một ngày mùa đông giá lạnh như 1 năm trước, ngày mà cha tôi, người cha vô trách nhiệm đó bị tử hình.

Tại sao lại vậy ư? tôi cũng đang muốn hỏi một câu giống vậy đấy.

Cảnh sát chỉ cho tôi biết do đã thực hiện một số thí nghiệm vô nhân đạo trên con người nên ông đã bị kết án tử hình.

Chỉ cần biết vậy thôi thì tôi cũng chẳng hỏi gì thêm rồi.

Cái chết của cha tôi như đã giáng một đòn mạnh vào tâm trí tôi suốt 1 thời gian dài.

Không chỉ vì mất đi người thân mà còn vì những trò trêu chọc của chúng bạn.

Chúng buôn những lời khó nghe nhất để khinh thường tôi, và đương nhiên tôi không thể nhịn được và lao vào các cuộc đánh nhau.

Dần dần tôi bị mọi người xung quanh xa lánh.

Cuộc đời nhàm chán không có điểm dừng này dường như cứ tiếp diễn cho đến khi có tin tức ma sói đe dọa an toàn người dân Tokyo lan đến tay tôi.

Tôi đã nghĩ ra một ý nghĩ điên rồ.

Nếu bạn nghĩ tôi sẽ là hero giết sói cứu người thì bạn đã lầm.

Tôi đi khắp nơi tìm chúng không phải vì tôi muốn trở thành thợ săn ma sói hay gì đó mà tôi muốn chết dưới tay lũ ma sói này, điên rồ phải không?

Tại sao tôi không thử những cách tự sát như treo cổ hay nhảy lầu? cái gì cũng có lí do của nó cả.

Tôi luôn có một vận xui( hay vận may) gì đó làm cho tôi không bao giờ tự sát thành công.

Chính vì vậy tôi muốn được ma sói chăm sóc vì nghĩ đó sẽ là cái chết hoành tráng nhất, hay ho nhất để chấm dứt cuộc đời tôi.

Thôi không nói nữa đi tìm sói đây!-Sói ơi sói à!!!Tôi la lên mong sẽ có một con ma sói nào đó nghe thấy tôi trong đêm.

Quả thật nó ứng nghiệm, một con ma sói đang "làm việc" trong góc đường nghe thấy tiếng của tôi đã lao lại theo vết máu tôi vạch ra từ trước ( thấy thông minh ko?).

Và khi thấy nó tôi đã la lên đầy sợ hãi vì nó không chỉ đi một mình mà còn hú lên tìm đồng bọn.

Cỡ 5 con ma sói lông lá mắt đỏ ngầu bao vây lấy tôi.

Lúc này tôi thực sự phải suy nghĩ lại về việc mình sẽ bị xé xác bởi 5 con dã thú này.

Từ miệng tôi lắp bắp những chữ:-Gi...ế..t.....tao....đ...-Cút đi lũ ma sói!

Thành phố này không chào đón chúng mày!!!Một cậu bé 5 tuổi mặt trẩu vãi ra đứng hét trước mặt lũ sói không chút sợ hãi.

Nó nhìn lũ sói với ánh mắt đầy câm thù rồi quay sang nói với tôi: -Anh hãy chạy nhanh đi, em sẽ cố cầm chân lũ quái vật này!-Mày cầm chân tụi nó sao?

Thôi đi chắc chúng sẽ phanh thây mày ra trước khi mày làm vậy đấy.

Hãy chạy đi và để chúng giết tao!-Im ngay!

Ba em cũng nói vậy và nát xác rồi.-Tao muốn chết thiệt mà, thiệt đó!-Tại sao anh muốn chết?-Tao muốn chết mặc tao liên quan mày à?Lúc này bỗng nhìn về phía lũ sói, chúng như mất kiên nhẫn:-Ai laure lantar...-Adaron Yendi....Chả hiểu lũ sói này nói cái ôn gì nhưng tôi cảm thấy càng nhây lâu thằng bé này sẽ chết chung với tôi mất.

Có nên cho nó chết chung không nhỉ?Bỗng hai con ma sói lao nhanh tới, như bản năng, tôi đẩy nhóc kia ra và cảm nhận cái chết thật hoàn hảo này.

Bỗng nhanh như một vị thần thằng nhóc đỡ luôn nhát cắn chí tử kia.

Thằng nhóc nằm xuống và chính câu nói cuối của nó làm tôi nhớ mãi...ít nhất đến hết chap này:-Cố sống nhá...Ý nghĩ tôi bỗng tỉnh táo lại, tôi quên đi cảm giác tham chết sợ sống kia.

Đang tạo dáng ngầu lòi thì con sói đen nhất trong nhóm lao đến tặng tôi một cú cắn yêu nữa.

May sao thằng nào ném một cây gậy bóng chày từ xa về phía tôi.

Vớ vội nó tôi đánh ngay một cú chí tử vào bản mặt "chó" kia, nó hét lên đau đớn.

Con sói đầu đàn đó nhìn với ánh mắt ngạc nhiên vô cùng:-I ka mea hana ino( sao nó lại bị thương như vậy)?Tôi cảm thấy kì lạ thật vì lúc trước nghe như tin báo thì sói không thể bị thương từ những loại vũ khí thông thường.

Điều ngạc nhiên hơn nữa là khi cầm cây gậy bóng chày kia tôi như khỏe hơn nhiều lần.

Dù sao thì sự tức giận của tôi chưa hề suy giảm sau cú đánh đó nên với cú đánh nhẹ nhàng đó nên như hăng máu, tôi đập nhiều cú homerun vào con sói yếu ớt kia.

Có vẻ càng đập nó càng yếu đi một ít cho đến khi nó còn chẳng đứng lên nổi.

Lũ sói kia nhìn còn sợ sệt chẳng dám cứu đồng đội của mình nên tôi bắt đầu lấn tới hơn.

Tôi đánh những con sói đệ kia và cố xử con đầu đàn vì nghĩ mình đã đủ mạnh.

Nhưng tôi đã nhầm, con sói đỏ kia khác hẳn.

Cú đánh như chẳng đủ gãi ngứa cho nó, nó nắm tay tôi quay như một con dế.

Ánh mắt nó cũng có sự tinh tường, thông minh hơn 4 con còn lại.

Chẳng đợi tôi ngồi dậy, nó lại lao nhanh như chớp đến và đớp vào cổ tôi.

Tưởng đời tôi sắp được chấm dứt, sắp đi theo papa tôi nơi chín suối thì bỗng có tiếng nói phát ra từ cái miệng lông lá kia:-Mi là cái quái gì hả...-Mi nói được ư?

Ta tưởng khi biến thành ma sói thì ngươi sẽ mất đi ý thức chứ?

Nghiên cứu sai rồi à?-Không...nó không sai...chỉ là...ta có chút...khác biệt...Đúng thật nó mạnh hơn hẳn những tên kia và có sự thông minh vượt trội, nhưng tôi vẫn không ngờ ma sói có ý thức mà vẫn cố ý đi săn người.

Tính mạng của tôi bây giờ thật sự chỉ cách vực thẩm trong gang tấc rồi, dù sao thì tôi chắc vẫn giữ ý định chết đó thôi.-Mi không phản kháng gì sao...-giọng nói lại phát ra từ tên sói ấy.-Không cần gì phải làm vậy nữa, dù gì ta cũng đang muốn chết đây!-Được...ta sẽ cho ngươi toại nguyện...Vâng, đúng là tôi ngu thật.

Hẳn cái chết này không oanh liệt như tôi nghĩ.

Người chết với cái đầu đứt lìa thì ngầu nỗi gì.

Nhưng bỗng, một chuyện vô cùng bất ngờ đã xảy ra: Ngay khi những cái răng sắt nhọn kia sắp chạm vào huyết quản tôi thì sợi dây chuyền tôi đang đeo lóa lên một ánh sáng màu bạc vô cùng chói mắt.

Thứ ánh sáng ấy như thiêu đốt da thịt con sói đỏ kia.

Nó nhìn tôi có vẻ đầy sợ hãi rồi bước lùi đi.

Lũ ma sói kia định tấn công thì nó cản chúng lại rồi nói gì đó bằng ngôn ngữ ma sói:

-He He werewolf hahai holoholona!!!Ngay lúc ấy, lũ ma sói bỏ đi và có vẻ còn toan tính điều gì.

Nhưng quan trọng bây giờ là phải cứu nhóc kia cái đã.

Tôi bước gần đến chỗ cậu bé và nó suýt làm tôi đứng tim khi bật dậy như hồi sinh.-Au e hele e make!Bỗng tôi lạnh sống lưng khi cảm thấy câu nói của nó và lũ sói kia có chút tương đồng.

Cơ thể thằng nhóc kia bắt đầu biến đổi, lông bắt đầu mọc ra trên người nó.

Nó đã hóa thành một con ma sói.

Nó bây giờ như đã chết.

Nó lao đến chỗ tôi điên loạn để cắn xé.-Xin lỗi nhóc nhé!

Anh mày không muốn chết dưới tay trẻ con đâu...nên...tạm biệt..Khi những chiếc vuốt từ tay nó lao tới, tôi nhanh chóng né kịp và chộp lấy tay nó và đâm ngược lại vào chính lòng ngực của nó.

Xong rồi tôi lấy ngay cây gậy bóng chày đập vài phát cho đến khi không thấy động tĩnh gì từ chỗ nó nữa.

Mặt tôi bây giờ đầy máu và nhìn vào con sói mình đã giết tôi bỗng thấy vui lạ thường.

Một thằng như tôi từ lâu đã chưa bao giờ vui đến vậy...Ôi, trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra được!

Chuỗi kì lạ của ngày hôm nay vẫn chưa chấm dứt.

Từ chỗ cậu nhóc sói đã chết kia tỏa ra hào quang như trong anime, như thấp sáng cả bầu trời đêm.

Bùm một cái, từ làn sương mờ ảo, một cô gái ngực bự, đẹp như thiên thần bước ra.

Nhìn tôi với ánh mắt đầy hào hứng, cô ta nói:-Mồ, cậu làm tôi suýt chết đấy!

Nhưng đúng là không lầm khi chọn cậu mà!!!-Này này, cô là ai? làm quái gì trong cơ thể thằng nhóc kia vậy?

Cô là người hay là Ma sói hả?-Cậu hỏi nhiều thật đấy!

Tôi là một pháp sư có thể biến đổi hình dáng bên ngoài của mình!

Thằng nhóc đó cũng chính là tôi đấy!

-Còn vụ CHỌN là cái quái gì?

Cô bên sổ số kiến thiết à?-Sao cậu cứ khoái nói đùa quá vậy?

Thật ra tôi là hội trưởng của hội học sinh của trường trung học phổ thông Akuma Kanren!-Cái trường mà nổi tiếng với gần 1/3 số học sinh là ma sói ấy sao?-Ừ, đúng nó đấy!

Tôi thấy cậu có sở thích khá dị, vừa muốn chết vừa muốn tiêu diệt ma sói mà, sao không thử nhập học trường này xem sao.

Cậu sẽ thích lắm luôn ấy!!Tôi có chút lo lắng.

Quả thực tôi chưa bao giờ xác định được việc gì rõ ràng cả.

Tôi luôn sống theo định kiến, khuôn khổ của xã hội quá lâu rồi, đến mức tôi không nhớ mình có chính kiến từ khi nào nữa...-Mà sao cô lại chọn tôi cơ chứ? có nhiều người còn tốt hơn nữa mà?-Không, cậu khác hẳn.

Cậu còn là con của ông ấ...-Ai cơ? cô biết cha tôi à?-À, không có gì đâu, vậy cậu thực sự có muốn chết dưới tay ma sói một cách ngầu lòi nữa không?Thôi, dù gì cũng phải thử, nó chắc cũng khá vui đấy mà còn được gái đề cử cơ đấy, phải đi chứ!

Nhưng mà có vẻ còn nhiều thứ ở cái thế giới max hỗn loạn này tôi cần học đây.-Tốt thôi!

Năm nay sẽ là năm học cuối đáng nhớ nhất đấy!Từ khuôn mặt của cô ấy tôi cảm thấy sự hào hứng lạ thường.

Có vẻ không hẳn là vui cho lắm, nhìn cô ta có chút nham hiểm thế nào ấy.

Dù sao thì câu nói và nụ cười của cô ấy như đã xóa tan mọi nghi ngờ của tôi:-Thật tốt quá!

Giờ thì chắc chẳng sợ lũ ma sói kia nữa rồi.-Tôi không chắc là mình sẽ thắng chúng đâu.

Chúng hẳn sẽ còn nhiều con mạnh như tên sói đỏ kia nữa...

-Nào đừng căng thẳng nữa, sao không cùng đi ngắm bình minh nhỉ?

Nó sẽ vui lắm đấy!Nói rồi cô ta nắm lấy cổ áo tôi lôi đi.

Bật một phát thẳng lên mái nhà, tôi chả nghĩ là cô ta cần tôi chống lại ma sói đâu.

Cái trường mà toàn dân thế này thì sói chỉ có nước thăng thiên.

Ngồi trên mái ngôi nhà kia nhìn vào bình minh, tôi tự nhủ mình liệu còn thấy khung cảnh tuyệt đẹp này bao lần nữa sau khi gia nhập ngôi trường kia.

Ánh sáng chiếu qua mái tóc ánh kim của cô hội trưởng ấy làm nó như càng lấp lánh hơn.

Tôi cũng cảm thấy có sự may mắn không hề nhẹ khi được ngắm bình minh cạnh cô gái đẹp như thế này.

Nhưng trong lòng cũng thấy hơi lo vì giữa cái thế giới này cái gì cũng có thể xảy ra được.

Biết đâu chừng cô ta quay qua cắn tôi một cái không chừng.-Nào nãy giờ tớ còn chưa biết tên cậu nữa đấy!

Tớ là Mirake, mong được cậu giúp đỡ! còn cậu là...-Tôi tên Zer...à không, tôi tên Zaras- kẻ sẽ tiêu diệt và chết dưới tay ma sói!!!Nói xong thì coi như tôi đã bắt đầu trở thành học sinh của ngôi trường Akuma Kanren- ngôi trường của sói và là nơi chấm dứt cuộc đời tôi!!!
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap 2 - Sự thật của ngôi trường đó!!!


Sáng nay thật khác thường!

Không phải vì tôi giàu lên hay gì đó, mà vì hôm nay là ngày đầu tôi đi tới ngôi trường được mệnh danh là ngôi trường của sói - Akuma Kanren.

Chả biết nó ra sao nhưng có vẻ nó khá thú vị và là nơi đáng để chết.

Hơn hết, hôm nay tôi không đi học một mình mà là cùng một cô gái vô cùng đẹp, body chuẩn.

Chắc vui lắm đấy!!!....ít nhất đến bây giờ.-Này! chuẩn bị lẹ đi chớ, nãy giờ lâu lắm rồi đó!-Từ từ chớ!

Tôi nhớ lúc trước nhiều tập lắm chứ đâu như bây giờ!-Vậy lẹ đi chứ!!!-Đợi đã....À.... lần trước tôi bán lấy tiền mua mì gói rồi...-Trời ạ, rảnh quá nhỉ.

Thôi, cậu cầm lấy cuốn này mà ghi!🙂Cô ấy nói xong rồi đưa cuốn sổ lạ cô ấy gắn trên thắt lưng cho tôi.

Hình như nó không giống quyển sổ thông thường.

Sổ gì mà ghi chữ satan to đùng cùng với cái tông màu đỏ chết chóc kia chứ.-Này, cái này có ghi được không vậy?-Hỏi nhiều quá!

Cứ cầm lấy đi!Tôi mở cái cuốn sổ bé bé ấy ra.

Trong ấy chẳng có gì đáng chú ý, hay nói đúng hơn là trống trơn.

Tôi cùng cô ấy bắt đầu đi tới trường.

Trên đường đi không khí tôi cảm thấy vô cùng lạ thường, nó không như mọi hôm nữa.

Đúng, hôm nay là ngày mọi người sẽ vào nhà thờ Takaride để chọn ra người sẽ bị treo cổ lần này, à không tới tận 4 người cơ mà.

Không khí vắng lặng xung quanh ngôi nhà thờ ấy khiến ai cũng phải rung sợ.

Bầu trời tối xầm đi khi thời khắc tâm tối ấy sắp đến.

Từ bên ngoài cổng nhà thờ tôi nghe được một tiếng nói từ bên trong, hình như là của một vị giáo hoàng.-Hỡi những tội đồ của ta, các con đã bị dẫn dắt bởi quỷ dữ, bởi ác mộng vĩnh cửu kia.

Nay đến đây với sự chứng kiến của bao nhiêu người dân trong thành phố này, với những người mà các con đã hạ sát, CHÚNG ta sẽ giải thoát cho con!Nghe cứ như ông đang rửa tội nhưng thật sự ông cùng người dân trong thành phố này đang cướp đi mạng sống của người khác.

Và thời khắc đồng hồ điểm 7 giờ đã tới, tiếng xiết dây thừng ghê rợn, tôi chỉ kịp nghe thấy lời cuối của những kẻ tội nghiệp kia:-Không!!!Tôi không phải là ma sói!!!

Tại sao anh lại làm vậy với tôi, Toroka, hả? nói đi tên kia? không tôi chưa muốn chết, không, KHÔNGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!-Đừng mà, tôi vô tội, đừng mà, KHÔNGGGGGGGG!!!!!!!-Tôi còn gia đình của mình, xin mọi người đừng làm vậy, xin đừng!!!-Chúng tôi cũng vậy, Komei à!-KHÔNGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!Và lời nói cuối của vị giáo hoàng cùng tiếng hét kia là những âm thanh cuối phát ra từ cái nhà thờ kinh dị kia.

Quả thật chứng kiến xong vụ tử hình ấy chắc không ai muốn vào cái nhà thờ này để rửa tội nữa.-Chết thật, tụi mình trễ giờ rồi.

Xem cái vụ tử hình này tốn thời gian quá, đi mau!!!-Ừ......Nói rồi, tôi cùng cô ấy đi nhanh đến trường.

Ngôi trường tôi sắp đến cũng kinh không kém cái nhà thờ này đâu.Và cuối cùng đã tới, nơi đã tạo nên những thợ săn ma sói thực sự, những người mang lại niềm tin cho con người giữa cái thế giới này.

Ngôi trường với tỉ lệ học sinh tới 1/3 có nguy cơ là ma sói.

Tại sao lại có môi trường học tập đáng sợ vậy?

Đơn giản là để cho học sinh tập huấn dần với ma sói vây quanh.

Nghe có vẻ lạ nhưng đây lại là sự thật.

Ngôi trường này vừa mới tuyển sinh xong và do có điểm chuẩn vào trường thấp nên ai cũng có thể vào được.

Nhưng sau đó thì họ còn sống không mới là vần đề vì đây là trường 100% nội trú nên vào ban đêm học sinh phải tự đề cao cảnh giác ngay khi ma sói đến.

Tôi vừa băn khoăn vừa khá là háo hức khi được đến đây, đúng lúc ấy Mirake đã dắt tôi đến lớp khi nào không hay.-Đây là lớp của chúng ta!!!Nói rồi mở ra trước mắt tôi là một lớp học sang chảnh vãi ra với đầy đủ các trang thiết bị tiện nghi.

Vào lớp là cả một đám học sinh max sang trọng đang ngồi đợi giáo viên.

Nếu không có Mirake thì có mơ tôi cũng không nghĩ mình được tới đây học.-Tớ đi gặp giáo viên một chút, cậu đợi nhé!-Ừ!Tôi lặp tức đi kiếm chỗ ngồi, chỗ nào cũng toàn con nhà giàu tôi thấy khá là ngại khi ngồi cung với họ.-Cậu lại đây mà ngồi!!!Một cậu bạn với dáng người ốm, cao gọi tôi lại chỗ cậu ấy.

Trông cậu ta không giống con nhà quý tộc lắm và nhìn khá thân thiện nên tôi cũng vui vẻ tiến tới.

Vừa ngồi xuống cậu ta đã bắt chuyện ngay:-Này, cậu vào đây với bao nhiêu điểm vậy?-À, mình được tuyển vào chứ không có thi.-Oa, vậy chắc cậu giỏi lắm nhỉ?-Cũng thường thôi.-Vậy cậu tên là gì?-Tớ là Zaras-Còn tớ là Hatsune hân hạnh được làm quen!Nói thật tôi cảm thấy có chút vui khi được nói chuyện với cậu ta.

Nhìn cậu ấy tràn đầy sức sống chứ không giống tôi tí nào.-Chào các em, thầy là Asuna, giáo viên phụ trách lớp 1-A này.

Hân hạnh được gặp các em!Thầy giáo chúng tôi cùng Mirake từ ngoài đi vào.

Ông thầy dạy lớp tôi có dáng người cao lớn, đeo một cặp kính cận đúng chuẩn giáo viên nghiêm túc.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó lạ lạ ở ông ấy.

Dù sao tôi cũng chẳng còn tin ai được nữa rồi.

-Đây là một lớp học bình thường nên các em sẽ học như giáo án sở cho thôi!Nghe đến đây tôi cảm thấy khá ngán ngẩm vì tưởng ngôi trường này sẽ có chút khác biệt.

Ai ngờ nó cũng như cũ thôi....ít nhất là tôi nghĩ vậy.

Những tiết học vẫn nhàm chán như thường, nào là học toán, hóa, văn,...chẳng có gì tôi không thể không tiếp thu được.

Sao lại không mệt khi trường dạy lại những thứ mình đã biết chứ?

Những suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu tôi cho đến tiết học gần cuối buổi chiều bắt đầu.

Thầy Asuna trở vào lớp với một túi lớn các thứ.

Tôi cảm thấy lạ vì dù là thầy chủ nhiệm nhưng thầy vẫn chưa dạy một môn nào cho chúng tôi cả.-Các em chắc thấy làm lạ khi thầy chưa dạy môn nào phải không?

Đây chính là môn thầy sẽ dạy!

Nói rồi thầy lấy phấn vẽ từ từ một con ma sói lên bảng.-Đây là môn "Khoa học ma sói"!

Là môn duy nhất chỉ có ngôi trường cho thợ săn ma sói này dạy.Cả lớp bắt đầu nhốn nháo cả lên.

Các bạn ấy như đang háo hức được học một môn mới lạ.

Cả tôi cũng vậy.Lúc này Mirake đi lên bục giảng một cách nhanh nhẹn.-Mirake là một pháp sư săn ma sói chuyên nghiệp nên trong quá trình dạy em ấy sẽ trợ giảng cho thầy.

Nhắc trước cho các em là quá trình học này không hề đơn giản.

Nếu các em không chịu được có thể xin bỏ tiết này.

Nhưng tính mạng các em còn được bảo đảm vào ban đêm không lại là một chuyện khác.Không khí cả lớp hơi lắng xuống vì câu nói của thầy.

Dù sao thì cuối cùng tôi cũng được học một thứ tôi chưa biết.Thầy Asuna bắt đầu giảng cho chúng tôi về ma sói và sự nhận dạng chúng.

Thầy bảo ma sói khi chuẩn bị về đêm ở dạng người sẽ có biểu hiện: cơ thể bắt đầu nhức nhói, xương sườn căn cứng, con ngươi dãn nhẹ và hơi đỏ.

Khi vừa từ sói chuyển sang người sẽ có các lằng ở mắt và miệng.

Những biểu hiện này khá nhỏ nên khó phân biệt nếu không để ý.

Tiếp đến là một loạt các sức mạnh khác nhau của ma sói: siêu phục hồi, siêu cứng, siêu tốc độ( 60-100km/h ), vuốt và nanh phát triển quá mức.

Có một số loài đột biến sẽ có năng lực khác, thường gặp nhất là siêu khỏe và siêu thông minh.

Lũ quái sói này bao giờ cũng khó đối phó hơn lũ sói thường.

Thế là xong phần đặt điểm, thầy ấy còn giảng cho chúng tôi một số điểm yếu của chúng.-Nào, em nào cho thầy biết điểm yếu lớn nhất của ma sói là gì?-Thưa thầy là bạc ạ!Một cô gái đeo mắt kính ngồi cuối lớp đứng lên trả lời dứt khoát.

Cô ấy là Matsune, một học sinh được tuyển vào trường, giống như tôi vậy.

Cô ấy có một vốn hiểu biết rộng về ma sói nên việc tuyển cô ấy vào là đương nhiên.

Cô ấy thậm chí còn là một hậu duệ của thợ săn quái vật ấy chứ!-Đúng vậy, bạc chính là điểm yếu lớn nhất của chúng.

Bạc có khả năng phân hủy lớp da của ma sói rất nhanh và làm giảm khả năng tái tạo của chúng.

Nhờ đó mà nhiều loại vũ khí chuyên dụng chống ma sói được tạo ra như thứ mà thầy đang cầm.-Đó là loại đạn bạc 5B-095 vừa được chế tạo gần đây cho các thợ săn ma sói sử dụng.Cả lớp như nhốn nháo hẳn lên.

Hẳn ai cũng sẽ rất muốn thử dùng những viên đạn này bắn vào lũ ma sói nhỉ?

Cả tôi cũng vậy.-Chắc ai cũng muốn dùng thử nhỉ?

Nhưng để dùng loại đạn này hiệu quả cũng như chống ma sói tốt hơn thì cần trải qua một sự rèn luyện thể lực gian khổ.

Và chúng ta sẽ bắt đầu nó từ nay bây giờ!Nói rồi, Mirake móc từ trong cặp ra một khẩu tiểu liên và xả tới tấp và học sinh.

Cả lớp chạy toán loạn vô cùng, người này cố dẫm lên người kia để chạy thoát.

Tôi cũng định toang chạy ra thì bỗng thấy Hatsune vấp ngã và khẩu tiểu liên đang chĩa về phía cậu ấy.

Tôi bỗng bật nhanh tới để đỡ những phát đạn ấy cho cậu ta.

Một cái chết hẳn oanh liệt lắm phải không?.......Nhưng không!

Tôi chợt nhận ra những viên đạn nãy giờ bắn ra chỉ toàn là giả, chẳng gây hại được ai.-Giả tập kết thúc!!!!Cả lớp bỗng sững người khi nghe câu này.-Hơn nữa lớp ta đã bị loại.

Những ai đang nhốn nháo chạy khỏi lớp đã bị loại!!!

Đến cả những khẩu súng này còn làm các em sợ thì các em sẽ bị ma sói dọa chết mất!!!

Lớp chúng ta đã lộ hoàn toàn bản chất của mình, từ 50 người chỉ còn khoảng 23.Một kết quả tôi chẳng hề mong đợi một tí nào.

Những người còn lại sẽ bắt đầu luyện tập.

Chúng ta là lớp Ace dẫn đầu về thợ săn ma sói, sẽ không có những kẻ yếu kém trong lớp, hiểu rõ chưa, HẢ????????-RÕ!!!!!!!!!Thầy Asuna như biến đổi thành người khác tức khắc làm cho lớp vô cùng hoảng sợ buộc miệng đồng thanh nói luôn.

Tiếp đến là những bài tập huấn khắc nghiệt: hít đất 100 cái, xà đơn 50 cái, chạy bộ mười hai vòng sân.....Tất cả như cố biến chúng tôi thành quái vật í.

Cả bọn con gái lớp tôi cũng khỏe không kém khiến cho tôi có vẻ hơi đuối hơn.

Cuối cùng khi tiếng chuông vang lên cũng là lúc chúng tôi được trở về phòng của mình.

Tôi mừng thầm khi địa ngục đã chấm dứt.

Nhưng thật sự chỉ mới bắt đầu, ác mộng tối nay mới thật sự ám ảnh tôi dài dài....
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap 3 - Bữa tiệc đẫm máu


Màn đêm đang dần buông xuống.

Mọi thứ có vẻ vẫn khá là bình thường cho đến khi gần 6 giờ chiều.

Mọi thứ bắt đầu hỗn loạn.

Khi tôi trở về phòng chung của nhóm chúng tôi (khoảng 5 người chung một phòng), có hơn 3 người đang cố chạy tới phòng tôi.

Phòng chung của chúng tôi ở một vị trí khá vắng, trên một góc của tầng 3 kí túc xá tuy nhiên có vẻ các bạn cùng phòng của tôi khá thích căn phòng này.

Họ nói đây là nơi thích hợp cho việc phòng thủ.-Phòng thủ cho cái gì thế?-Vậy cậu chưa biết gì à?

Khoảng giờ này của trường là nguy hiểm lắm đấy!- Một đứa cao lớn nói với tôi - Hồi nữa cậu sẽ thấy thôi.

Nào giờ mọi người đưa tay ra đi, để tớ kiểm tra cái đã!

-Vậy để làm gì vậy?-Trời ạ, cậu không biết cái gì sao?

- Cậu ta nói rồi đưa ra một cái kim tiêm - Đây là ống CPX-05 chuyên dùng để thử phản ứng biến hóa của ma sói.

Làm vậy chúng ta sẽ kiểm tra được ai trong chúng ta là sói để loại trừ.

Thôi đừng nói nữa, để tớ tiêm lẹ.Nói xong rồi dùng cái ống chích vào tay của mọi người và cả cậu ta.

Ngay khi cậu ta đưa kim tiêm tới tay một cậu tóc xoăn thì cậu tóc xoăn ấy lặp tức đổ mồ hôi hột.

Và khi kim chích vào tay cậu ấy cậu ta hét ầm lên và khuôn mặt nhăn nhó rồi mọc ra lông lá.

Chưa kịp thấy cậu ta thành sói thì cậu cao to ấy( sau này tôi mới biết tên là Yakuishi) giơ khẩu súng đen vàng đeo ở hông và ĐOÀNG!!!!Cậu sói ấy trúng đạn ngã gục xuống.

-....Ca,các cậu...cho...t,tôi một cơ hội thôi....- cậu ta rên rỉ dưới đất.-Cho kẻ xấu cơ hội là lấy đi cơ hội của chúng tôi.

Thôi cái điệu rên rỉ ấy đi, cậu chỉ có lỗi khi mang dòng máu đáng nguyền rủa đó.

Cậu sẽ sớm đoàn tụ ông bà thôi, đoàn tụ giống loài dơ bẩn kia thôi!Xong câu này là cậu sói kia không còn thấy mặt trời nữa.

Viên đạn bạc đi qua đầu ngay khi cậu ta vừa thành sói.

Những người còn lại trong chúng tôi không hề cảm thấy gì lạ nên được đưa vào phòng.

Ngay khi chúng tôi định chốt cửa thì bỗng có tiếng hét.-Này cho chúng tôi vào mau!

Phòng chúng tôi bị một con ma sói phá hủy rồi.

Cứu chúng tôi với!Tôi nhìn lên đồng hồ và liếc vào tay của cậu bạn đứng đầu.

Một vết thương.

Nhưng nó đang khép miệng lại.-1...2...3...- Tôi tự lẩm bẩm.-Hay là cho họ vào nhỉ...- Yakuishi nói với chúng tôi.-Không, đừng làm vậy.-Sao vậy..-Đóng cửa lại mau, mau lên không kịp mất, LẸ LÊN!!!Yakuishi nghe vậy lặp tức đóng cửa lại.

Chúng tôi qua ô nhìn ở cửa, và đó là cả một cảnh tượng kinh hoàng.

Hai trong ba tên ở ngoài hóa sói ngay khi đồng hồ điểm 6 giờ chiều, chúng lao lại cắn xé người ở giữa.

Chỉ trong vòng 3 giây, cậu con người kia đã bị xé ra nhiều mảnh, máu bắn tứ tung.

Chỉ chớp mắt một cái thì chỉ thấy lũ sói ăn những mẩu xương xẩu cuối cùng.

Đáng sợ hơn là khi lũ sói còn tiến lại gần chỗ cửa phòng chúng tôi, cố nhìn qua lỗ nhìn.

Ánh mắt của tôi và con sói chạm vào nhau.

Nó nhìn một lúc lâu rồi lùi ra xa.

Tôi tưởng nó đã đi rồi.

Nhưng thực sự tôi đã lầm.

Nó bật mạnh vô cùng phá tung cánh cửa phòng và đè trúng tôi.

Nó nhe hàm răng sắc lẻm định đớp tôi một phát thì một viên đạn bạc xẹt qua tai của nó.

Nó quay lại xem kẻ nào đã bắn nó thì lại lãnh thêm một phát đạn nữa ngay mũi.

Nó gầm rú điên loạn rồi nhảy xổ tới cậu bạn đã cứu tôi - Nagi.

Con sói còn lại cũng bắt đầu tấn công.

Nó phi nhanh tới chỗ Benta - cậu bạn béo tốt đang sợ hãi ở một góc phòng.

Yakuishi nhanh chóng chộp được khẩu súng nhưng khi giơ lên thì hai cậu bạn đều bị bắt.

Bây giờ chỉ có thể cứu được một người duy nhất còn người kia chắc chắn sẽ chết.

Yakuishi dù cứng cỏi cỡ nào cũng khó mà quyết định được.

Tôi thì không có vũ khí nào bên cạnh, chỉ có đúng cây gậy bóng chày lần trước tôi dùng để đánh lũ sói kia.

Làm liều tôi ra hiệu cho Yakuishi tấn công.

Như hiểu ý, Yakuishi lặp tức nổ súng còn tôi thì dùng gậy bóng chày đập vào đầu con sói xám ở góc phòng.

Con sói bị bắn vào đầu lặp tức ngã quỵ còn con tôi đập thì choáng nhẹ, đủ lâu cho Benta chạy thoát.

Tuy đả thương được con ma sói kia nhưng cây gậy đã gẫy vụn, để lại một con dao bạc trong thân cây gậy.

Con sói xám như sợ hãi nên bắt đầu lùi lại nhưng tôi đã đủ nhanh đâm thẳng vào tay nó một nhát.

Vết thương đó bỏng cháy làm con sói đau đớn và nó bỏ đi ngay lập tức.

Nhóm của chúng tôi đứng nhìn căn phòng tan hoang rồi cố gom gốp những vũ khí còn lại.

Chỉ còn 3 khẩu súng, 12 viên đạn bạc, con dao của tôi và 3 quả lựu đạn huỳnh quang.-Chúng ta không thể ở lại đây lâu được nữa, phải tìm một nhóm khác cùng sinh tồn qua đêm nay thôi.

- Yakuishi nói - Mà nãy cũng hên là có Zaras phát hiện trước việc lũ sói vào phòng và nhanh tay cùng tớ hạ con sói kia đấy!-Ừ giỏi thật đấy!-Mà nhờ có tớ cậu mới sống đấy nhá!-Không có gì, lu bu ở đây hồi lũ ma sói tới nữa giờ.Cả bọn liền bắt đầu đi tìm đồng minh.

Cuộc chiến vừa rồi tả cho lâu nhưng chắc chỉ hơn 10 phút.

10 phút tử thần đấy!

Giờ chỉ mới hơn 6 giờ chiều nên hẳn sẽ còn khá lâu mới hết ngày hôm nay.

Dù sao thì mọi thứ cần cảnh giác hơn.

Tôi nhất định sẽ không để ai trong nhóm chết trước tôi cả, nhất định đấy.Nhóm chúng tôi cho một người cảnh tỉnh - Benta, cậu có phản xạ nhanh nhất nhóm và để lại khẩu súng tốt nhất cho Nagi - người có khả năng bắn súng tốt nhất.

Yakuishi do là người mạnh và có khả năng lãnh đạo khá tốt nên được ưu tiên bảo vệ.

Còn tôi do là thằng chán đời nhất nên sẽ tiên phong.

Hơi sợ nhưng khá là thú vị đấy!

Chúng tôi đi đảo một vòng khắp tầng 3 để tìm người sống sót nhưng khá là hiếm.

Đi mãi mới thấy một nhóm người còn sống thế mà......Lũ sói lao tới nhanh như cắt đến nỗi chúng tôi chẳng nhìn kịp.

2 trong 3 người đã bị hạ sát.

Chúng tôi hoảng hồn chạy mất, tôi chỉ kịp lúc nắm lấy tay người còn sót lại rồi chạy như chưa từng được chạy.

Những tình huống thế này chúng tôi có thể dễ dàng hạ con sói đang rượt đuổi nhưng bây giờ tiết kiệm đạn là quan trọng nhất nên thôi phải bỏ chạy trước.

Chạy một lúc lâu xuống lầu hai, chúng tôi nhìn thấy chiếc cần gạt đóng cổng.

Nhờ nó mà cả đám được an toàn.

-Phù! sợ quá nhỉ!

Suýt thì toi đời!

Cảm ơn các cậu nhiều nhá!

Giờ nhìn kĩ thì ra người chúng tôi vừa cứu là Masune.

-Này sao nhóm các cậu bị ma sói giết đấy?

Trong nhóm có người là ma sói à?-Yakuishi thắc mắc.-À...Thật ra nhóm chúng tớ định đi giết ma sói thử.

Nhưng không ngờ dù chúng tớ đã đi và giết khá nhiều sói nhưng đến khi gặp nhóm ba con sói, dẫn đầu là con sói đỏ, chúng tôi thử mọi cách nhưng không thể nào giết chúng.

Chúng hẳn là lũ sói đột biến mà thầy Asuna đã nói.-Tớ đã từng thấy con sói này rồi!-Tôi buộc miệng nói ra.-Thật vậy sao?

Cậu từng tấn công nó chưa?-Không hề.

Nó rất....Khác biệt.

Dù sao thì nhóm chúng ta phải cố không gặp được nó vì gặp thì thể nào cũng chết.-Ừ, tớ cũng nghĩ vậy.

Nhưng mà bọn tớ đã tìm được một thứ khá hay đấy!Nói rồi cô ấy móc trong áo ra một sợi đai lưng.

Nó được trang trí nhiều họa tiết đẹp, làm bằng titan và có cuộn dây nhỏ bên lưng.-Nó dùng làm gì thế?

- Yakuishi hỏi.-À, tớ đã đọc sách hướng dẫn rồi.

Nó nói đai lưng này là công cụ hữu hiệu chống ma sói đấy...PHẬP!!!!!!!!!!Chúng tôi như cứng đơ.

Một bộ vuốt sắc lẻm đâm xuyên qua ngực cô ấy.

Masune thành cái xác không hồn chỉ sau cú đâm đó.

Và ánh mắt của kẻ thủ ác chính là thứ tôi không bao giờ quên được, là Sói Đỏ.-Chúng ta lại gặp nhau nhỉ, Zarras...-WTF, nó nói được à.-Benta hoảng sợ thốt lên.Benta do quá sợ hãi nên đã bắn nhiều phát vào người con ma sói. nhưng đúng như Masune nói, nó không hề ảnh hưởng.

Nó lao vút qua và một mảng thịt trên tay Benta đã đứt rời.

Máu chảy nhiều và cậu ta còn không cầm súng nổi.

Tôi chỉ kịp chộp lấy chiếc đai lưng mà Masune bỏ lạ, đeo nó lên và cố dùng dao đâm con ma sói kia.

Nhưng thậm chí chẳng có lấy một vết xướt.

-Chà Chà, hầm hố quá nhỉ?

Nhưng với cái trình đó thì vẫn chưa đủ để hạ ta đâu.

Tốt nhất đừng nên lo cho lũ bạn này nữa, con nhỏ bạn gái của mày sắp toi đời rồi kìa!Đúng lúc đó điện thoại của tôi reo lên, là số Mirake, nhưng có vẻ gấp quá nên cậu ấy để lại lời nhắn luôn: -Zaras, cứu tớ với, chúng tớ đã gặp một con sói, nó to lắm, nó sắp đuổi kịp rồi...ZARAS!!!!!!!!!!!!Tôi như cứng đơ lại.

Tôi phải cứu cô ấy ngay.

Nhưng làm sao có thể vượt qua con sói này đây.

Làm sao...

-Nếu mi giao hết lũ bạn này của mi cho ta cùng tất cả vũ khí, ta sẽ cho ngươi đi và mi sẽ hưởng 1 đặt quyền là sẽ không bao giờ bị giết trong ngôi trường này.

Thế nào?

Quá lời rồi còn gì?Lũ bạn trong nhóm nhìn tôi ghê sợ.

Họ không tin tưởng tôi, họ lo lắng là tôi sẽ giao nộp họ.

Tôi bắt đầu suy nghĩ.

Họ là bạn tôi nhưng họ không tin tôi, thì sao tôi phải cố bảo vệ họ cơ chứ, hay là tôi nên giao nộp họ nhỉ?-Này, ma sói!

Ta đồng ý với điều kiện của ngươi nhưng...-Sao nào, có điều kiện gì nữa à?

Nói đi...-Chỉ có một bất cập nhỏ xíu thôi....-Hử...-Chỉ khi ta chết!!!!Đồ khốn!!!Tôi...phải dùng đến nó, bắt buộc................................................................................................................................................................... ......................................................................................................................................................... ......................................................................................................................................................... ......................................................................................................................................................... .........................................................................................................................................................

Xin chào!!!

Xin lỗi nếu các bạn có chút bất ngờ nhưng thằng Zaras đó không còn là main của truyện nữa rồi.

Giờ là màn trình diễn của mị nên các bạn hãy im lặng và feel đi nhé!!!!-Ngươi nói cái gì vậy hả?-tên sói đỏ thắc mắc- Muốn giết ta trong tình trạng này sao?

Ảo tưởng à?-Fuffuffuffuffu...Đừng ăn nói với ta như vậy.

Ta mới là diễn viên, không phải ngươi...Fuffuffuffuffu !!!!-Cái quái gì vậy?

Điệu cười này...không lẽ...-Suỵt!

Đừng tiết lộ, mất vui đấy.

Nhìn những khán giả sợ hãi ở kia xem.Mị nói rồi chỉ về phía lũ học sinh ngu đần kia đang đầy hoảng sợ khi thấy "Zaras" trong bộ dạng này.-Ngươi, ngươi phải chết- Tên sói đỏ hét lên cuồng loạn rồi lao tới, bộ vuốt mạnh mẽ vút tới.Đoàng!!!!!!!!Máu đỏ tươi của tên sói tuông rơi.

-Chắc đau lắm nhỉ, wolf-boy!!!-Cái gì... vậy...-Mìn kíp siêu nhỏ đấy.

Ta vừa chế ra thôi.

Kích thước chỉ bằng hạt đậu mà sức công phá bằng một quả lựu mìn.

Vả lạ để đối phó với mi ta đã rắc ít bột bạc lên chỗ đặt mìn rồi.-Từ lúc nào mà...-Ngay khi ta dùng dao đâm lên mi.

Suprise???Fuffuffuffuffu!!!!!-Tên khốn...dù gì thì cũng chẳng giết ta ngay đâu.-Dù sao cũng đã đủ...Thôi bye!!!Fuffuffuffuffu!!!................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!

Quả là ác mộng!

Không ngờ mình lại đánh thức hắn, không ngờ...-Z...Ta sẽ chết mất..cứu ta...Z!!!!!Đó là những gì tôi nghe thấy được từ tên sói đó trước khi bị Leo làm thịt - cậu học sinh đứng nhất khối năm nay, cùng với Mirake và một số người khác đến giúp.

Những hình ảnh cuối cùng của tôi chỉ là chiếc đồng hồ điểm 10 giờ đêm.

Nhóm học sinh chúng tôi đã được cứu, à, hầu hết, trừ Masune với lổ thủng to đùng trên bụng.

Chúng tôi được nhóm học sinh hơn 6 người đưa về chỗ trú ẩn, một nhà kho đối diện phòng chúng tôi.

Chúng tôi ở đó suốt đêm, những người bị thương đã được sơ cấp cứu, bao gồm Benta và tôi.

Tôi bị bỏng nhẹ ở tay chẳng biết tại sao.

Nhưng bỗng tôi chợt nhớ về khi nãy Mirake gọi cho tôi kêu cứu.-Mirake, cậu không sao chứ?

Nãy cậu bị sói tấn công mà?-À, nó chỉ lấy hết vũ khí của tớ thôi, nó có vẻ có tri thức nên đã không làm hại tớ.

Cậu nên tự lo trước đi!-Ừ...Tất cả chúng tôi ngồi đó, suy ngẫm về cái cách mà hôm nay chúng tôi đã trải qua.

Một ngày tồi tệ.

Chưa gì lớp chúng tôi đã chết mất 2 người, ít nhất đó là số lượng người chết chúng toio biết đến giờ.

Ai cũng mang trong mình một nỗi kinh hoàng, nhưng tất cả phải tự nhủ nhau để vượt qua vì đây chỉ là ngày đầu, là sự bắt đầu của ngôi trường của sói này, Akuma Kanren...
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap 4 - Phiên tòa của Chúa


Chúng tôi sau 1 đêm đầy hoạt động, ít nhất đã có một giấc ngủ an toàn.

Tôi cũng ngủ được dù không nhiều lắm.

Tối đó tôi luôn trằn trọc về nhiều việc: cái chết của Masune, cái chết của tên sói đỏ nhưng lo ngại nhất chính là nó, tôi đã đánh thức nó, sau chừng đấy năm cố che giấu...Tôi tự hỏi trong đêm đó, mình có thể chết bất cứ lúc nào...nhưng...đó có phải là mục tiêu của tôi.

Cảm xúc khi tôi giết lũ sói là gì?

Cảm xúc muốn tự sát của tôi là gì?

Liệu tôi có mục đích sống không?

Tôi đã hiểu ra.

Cái ham muốn tự sát kia chính là sự muốn kết thúc cuộc sống không mục đích đầy tẻ nhạt này.

Tôi bị thế từ bao giờ?

Đến tôi cũng đang phải giằn vặt vì chẳng có chút kí ức nào.

Tôi phải hỏi chúng, những kẻ trong tôi, những kẻ đến trước...*Nơi nào đó trong tâm trí tôi*-Chà!

Mãi mới chịu gặp bọn ta.Trong một căn phòng, hay đúng hơn là trong một khoảng không trắng toát, có ba người đang ngồi trên ghế đợi tôi.

Một kẻ mặc vest đen, mặt hắn không khác gì tôi trừ nụ cười kinh dị kéo lên tận mang tai, nhìn mọi thứ với đôi mắt đen vàng vô hồn.

Tôi nghĩ hắn là tên mà tôi đã đánh thức vào đêm qua.-Chà, chúng ta chưa biết nhau nhỉ?

Ta là Zero, hân hạnh gặp ngươi.-Tên đó nói.-Ngươi chính là tân binh vừa xuất hiện gần đây sao?Gần đây?

Cái tên này đang nói gì vậy?-Ta là Zemar.

Chắc ngươi thắc mắc lắm nhỉ?

Người mới lúc nào cũng vậy.

Chắc hắn lại mất kí ức nữa rồi.-tên với chiếc áo choàng lớn và đeo mặt nạ lên tiếng.-Chà Chà.

Hèn gì hắn mới sợ hãi khi gọi ta thức đến như vậy.Càng ngày tôi càng rối não hơn.

Tôi không hiểu những người nào đang ở trong tâm tâm trí của tôi.

Và có một điều tôi thắc mắc nữa đó chính là tại sao họ lại nói tôi đã bị mất trí nhớ.

Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày mà cha tôi bị xử tử, ngày mà những đoạn clip về ma sói được đăng lên, thế mà chính những kẻ trong đầu tôi lại đây nói tôi bị mất trí nhớ, thế là quái nào?-Đừng chèn ép tân binh như thế, hắn ta chắc hẳn vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra đâu!- Một tên khác lại xuất hiện, hắn ta trông giống hệt như tôi Tuy nhiên trong ánh mắt hắn tôi thấy một sự hỗn loạn.

-Để ta cho nói cho người nghe người đang bị gì nhá?

Thực thể chính của chúng ta là một người đa nhân cách và chúng ta, kể cả người cũng đều là những nhân cách của hắn.

Thật ra không chỉ có ích chúng ta trong tâm trí hắn mà gần như là có vô số những cách ở đây mà chúng ta là những nhân cách chính.

Thế nhưng có một điều kỳ lạ ta mới nhận ra đó là trong suốt những năm gần đây ngoài ba nhân cách chính là chúng ta thì chưa hề có một nhân cách chính nào vừa mới xuất hiện nữa. và nơi đây là kẻ đầu tiên.- Nay người nói nhiều quá đấy!

Nói sớm cho tên này không có lợi ích gì đâu.

-Khoan đã!

ý các người là thế nào?

Này khoan đã!

đừng...

đừng đi... ta vẫn chưa hiểu... khônggggggggggggggggggggggggggggggg!!!!!!!Một luồng ánh sáng trắng khác lại hiện ra trước mắt tôi.

Tôi vẫn không thấy gì lạ, vẫn cảm thấy là chính mình và trước mắt tôi là bộ ngực khủng của Mirake.- Này, còn định ngủ tới bao giờ vậy?

Sắp tới giờ hành quyết rồi!!!- Hả?

Giờ hành quyết là cái gì? trong sự mơ hồ có một giấc ngủ ngắn, tôi hỏi Mirake. rồi tôi nhớ lại hôm nay là thứ sáu, ngày mà thứ được gọi là sự phán xét của chúa được diễn ra ở ngôi nhà thờ lớn nhất thành phố Takaride .Đây là thời điểm mà tất cả những cư dân trong thành phố tập trung về một chỗ và Phán Xét kẻ được cho là ma sói.- các em! không sẽ là ngày đầu tiên các em được chính thức tham gia vào phiên tòa của Chúa.

Như các em biết, trở thành một thợ săn ma sói không chỉ có sức mạnh thể chất mà còn có cả Trí Tuệ Siêu Phàm. và phiên tòa của chúa lần này sẽ là nơi mà các em có thể tiêu diệt ma sói không tốn một chút sức lực nào. hàng tuần Các em đều xoay có ba lần được tham gia vào phiên tòa của chúa và nhờ đó các em sẽ rèn luyện kỹ năng tố cáo ở một phiên tòa Công Bằng và công khai. và tất nhiên, phiên tòa này sẽ không đơn giản như vậy. ma sói luôn ẩn thân giữa con người, Kể cả trong phiên tòa này! và dựa vào trí tuệ của mình Chúng có thể sẽ tố cáo những người vô tội biến họ trở thành những kẻ tội đồ gánh chịu những hình phạt khủng khiếp nhất mà hội đồng của Chúa ban cho.

- thầy Asuna mở đầu ngày mới cho chúng tôi bằng một đoạn giới thiệu dõng dạt.- Tố cáo, phản biện bằng những lời lẽ đanh thép chứng cứ xác thực sẽ là kỹ năng vô cùng cần thiết dành cho một thợ săn ma sói chuyên nghiệp trong tương lai!

- Mirake tiếp lời.

Một sự ngỡ ngàng, Đây chính là điều mà trong đầu những đứa học sinh non nớt chúng tôi nhận ra. thế là tất cả học sinh trong trường, năm lớp đã cùng tiến đến nhà thờ Akaride, bắt đầu phiên tòa của chúa đầu tiên của mình..."

Ken....ken....ken....", tiếng chuông nhà thờ vang vọng trong con phố nhỏ làm thức tỉnh chúng tôi ngay khi vừa đến nhà thờ.

Ngôi nhà thờ tráng lệ với những bức tường đầy hoa văn theo phong cách châu Âu, nó như hòa lẫn vào trong ánh sáng của buổi sớm Tokyo.

Thế Nhưng một sự kiện Đẫm Máu sắp được phơi bày phía trong của ngôi nhà thờ này.Trong nhà thờ có gần 1.000 ghế ngồi thế mà bị lắp kín hết.

Những hàng ghế dài đặt những người, già có trẻ có, Khuôn mặt của tất cả như mới lên sự mong đợi sẽ loại trừ được lũ sói trong ngày hôm nay.-Xin chào tất cả mọi người, tôi là cha Luthor,Là một giáo hoàng và hôm nay sẽ tiếp quản buổi xét xử ma sói lần này. và hôm nay có vẻ một số nhân vật mới đã xuất hiện trong căn phòng này, nên chúng ta sẽ nêu lại luật của phiên xét xử thường niên của Chúa.

Phiên tòa được chia làm 3 phần:+ thảo luận: tất cả những người trong nhà thờ sẽ nêu ra những nghi vấn, những Câu Hỏi, những bằng chứng chứng minh được người mà họ nghi ngờ là ma sói. mọi người có thể hỏi thoải mái Nói thoải mái miễn là có bằng chứng xác đáng đều có thể thảo luận với mọi người.+ tố cáo: dựa vào những chứng cứ những câu trả lời thu thập được từ phần thảo luận, những người dân tham gia phiên tòa có thể chỉ ra những người mà họ nghi ngờ là ma sói để cho mọi người cùng xem xét.

Sau bước này những người dân sẽ chỉ ra những người họ nghi ngờ nhiều nhất là ma sói để đưa vào phần hùng biện của họ.+Hùng biện: đây là lúc những người bị nghi ngờ là ma sói chứng minh điều ngược lại, bằng cách nêu lên những chứng cứ ngoại phạm hay tố cáo những người khác.

Nếu như nói là những điều bất hợp lý và với thái độ lúng túng, họ thậm chí sẽ không được tha thứ mà còn càng bị nghi ngờ hơn. trong lúc này những người dân không bị nghi ngờ Có thể phản bác lại ý kiến của những người đang hùng biện.+Bỏ phiếu: Tất cả những cư dân nhà thờ bầu ra 20 người họ cho là sói. những người có số phiếu nhiều nhất sẽ được chọn để đưa vào phần cuối cùng: tử hình.+TỬ HÌNH: cha Luthor sẽ quay ngẫu nhiên một hình phạt trên bánh xe của Chúa, chọn ra một hình phạt cho những người bị tử hình, và tử hình họ ngay trước mặt tất cả những người dân. hình phạt sẽ vô cùng khắc nghiệt khiến không cho ai đủ dũng cảm để nhận lấy hình phạt này.- vậy là xong phần luật lệ, chúng ta hãy bắt đầu phiên tòa của chúa nào!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Thế là phiên tòa phán xét Số Phận của con người một cách không thương xót đã bắt đầu.

Ngay khi bắt đầu, một số người đã đứng lên kể về những động tĩnh mà mình đã quan sát được vào đêm hôm qua.

Nhưng thực sự không có gì đặc biệt ngoài những tiếng động như lục sục ở góc phố tiếng hú lúc giữa đêm.

đều chỉ là những dấu hiệu thông thường.

Thế nhưng mọi chuyện đã khác khi một chàng trai trạc tuổi tôi đứng lên phát biểu.- thưa mọi người, Tôi có một chút nghi vấn mong mọi người sẽ nghe và giải đáp cho tôi.

Thứ nhất vào đêm hôm qua trên ban công của tòa nhà Ekko, đã có 2 tử thi được phát hiện, Với nhiều vết cào xé trên cơ thể và điều này tất nhiên là do một con ma sói gây ra.

Thế Nhưng con ma sói này đã mắc sai lầm: Sau khi vừa hạ sát 2 nạn nhân, nó đã ngồi lại nghỉ ngơi, Và thậm chí còn hút điếu xì gà. và nhờ lại quan sát tại vị trí đó, tôi nhận ra loại điếu thuốc này có vết cắn vào má bên trái chứng tỏ người hút là người thuận tay phải, thứ thuốc ở trong xì gà là loại thuốc cao cấp nên không thể được những người nghèo hay bình dân có thể mua được, nên có thể khẳng định được người hút nó là một người giàu hay có thể nói là siêu giàu và hắn ta là ma sói. trong những người đủ tiền để mua loại xì gà này, hầu hết đều có chứng cứ ngoại phạm trừ một người, và tất nhiên người này có thể thoát khỏi hiện trường gây án một cách nhẹ nhàng và không ai nghi ngờ gì, có đúng không .........ngài Shakaki Moto,Chủ tịch của tập đoàn Ekko?

-Cái gì, bằng chứng đâu, cậu nghĩ tôi là ma sói sao?-Không hề, tôi chưa hay hắn định ông là ma sói mà chỉ nói rằng ông ko có chứng cứ ngoại phạm và là người hút điếu thuốc kia thôi, sao ông lại chột dạ như vậy hả???Những phi luận sắc sảo và vô cùng chính xác của chàng trai trẻ đã làm cho cả nhà thờ phải im lặng. vậy là có lẽ mọi người trong nhà thờ đã xác định được con ma sói đầu tiên để tiêu diệt.

Nhưng người đó vẫn chưa kết thúc ngày hôm nay. chàng trai đó vẫn tiếp tục nói về một số bằng chứng để kết tội một số ma sói khác.Anh ta làm điều đó Chỉ với một số bằng chứng nhỏ nhặt từ vị trí gây án hay thông tin những người dân khác cung cấp. chưa gì đã có 10 người dân phải câm lặng khi cậu ta đưa ra những bằng chứng kết tội họ là ma sói. thế nhưng nhiều đó vẫn chưa hết bất ngờ.

Đang lúc ngỡ ngàng, Yakuishi và Hasune đã cùng đứng dậy.Hai người họ đã kết luận:-Chúng tôi có một người vô cùng đáng nghi, đó chính là người bạn của chúng tôi,......Zaras!!!Cái gì? tôi bỗng ngạc nhiên tột cùng khi hai người vốn đang là bạn thân của tôi lại đang tố cáo tôi là một Ma Sói.

Nhưng thực sự tôi không hề, Tại sao họ lại nghĩ như vậy chứ? hàng ngàn ý nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu tôi,Nhưng có một điều chắc chắn đó là tôi đã liều mạng để bảo vệ cho họ nói bây giờ họ lại đẩy tôi vào con đường chết.- Tại sao hai cậu lại nghĩ như vậy?

- Mirake cố bên vực cho tôi.-Cô cũng ở đó chắc cô cũng nghe được những lời nói cuối cùng của tên sói đỏ kia. hắn ta đã gọi tên của zaras bằng một cái tên rất lạ, Zero. chứng tỏ trước đó zaras và tên ma sói đó từng quen biết.-Vậy tại sao tôi lại cố giết hắn cơ chứ?

- Tôi hỏi trong vô vọng.- vì cậu muốn bịt đầu mối chứ gì! vì hắn ta đã biết cậu từ trước nên cậu giết hắn để hắn không ngăn cản kế hoạch phản bội chúng tôi từ bên trong của cậu, phải không Zaras?-Không! tôi không làm chuyện đó. với lại Ma Sói đều sẽ biến hình khi bị tiêm huyết thanh.

Tại sao yakuishi đã từng tiêm cho tôi nhưng tôi không hề có dấu hiệu đó.- cậu có thể là một loại sói đột biến nào đó có khả năng kìm hãm sự biến hình của bản thân.

Bây giờ sói đột biến ngày càng nhiều nên điều này không hề lạ nữa.-không, tôi không làm vậy, Yakuishi Nói gì đi chứ, tôi không làm vậy mà phải không?- Tôi.... không biết nữa...Thôi xong, Vậy là bây giờ tất cả mọi người đều sẽ nghĩ tôi là một con ma sói đột biến thế nào cũng sẽ bị tử hình cho xem.

Trong sự tĩnh lặng của nhà thờ những người còn lại nêu ra những nghi phạm của mình để tiến tới phần hùng biện.Tôi bây giờ không còn một chút sức lực Gì nữa Muốn cho qua phần này Quách cho rồi, Dù gì cũng phải chết, sớm thì tốt hơn. thế Nhưng câu nói của Hatsune đã làm thay đổi tất cả:-Này, Đừng có dây dưa nữa, rõ ràng một người bình thường không thể nào đủ sức lực để dùng một cây gậy bóng chày mà đập chết một con sói xám được. cái đêm trước đó của nó hiện điều tương tự vậy! một ý nghĩ đã lóe lên trong đầu tôi.

Nhưng có hi vọng sống tôi quay lại phản biện lại ý kiến của Hatsune:- Hatsune, Sao cậu lại Biết tôi dùng một cây gậy bóng chày để đập một con sói xám được chứ????-Tôi.... tôi được mọi người kể lại -như vậy thì ai kể cho cậu nghe?-Mirake...- không hề, Mirake không thể nào biết được tôi đã chiến đấu thế nào, cô ấy không có ở hiện trường.-Thì...thì...-Với lại cậu cũng biết đêm trước tôi cũng sử dụng loại vũ khí tương tự, cậu giải thích chuyện này thế nào?-Thì...

Thì...-Và cuối cùng, vết thương trên tay cậu là gì vậy????- hả hả... nó là vết thương khi chiến đấu...

-Vậy cậu vui lòng vạch ra cho chúng tôi xem Được không?- Hả....hả.....không...thể nào....Kế hoạch của tôi quá hoàn hảo...

Tại sao.....

TẠI SAO!!!!Tiếng khóc của cậu ta vang vọng cả căn phòng.

Thế là phần cuối cùng cũng tới mọi người đã bỏ phiếu bầu số phiếu bầu của tôi may mắn đứng thứ 21 thua Hatsune.

20 người được đưa ra giữa hội trường của Chúa để lãnh hình phạt của lần này.- Nào mọi người cùng xem hình phạt lần này là gì nào????-Cha Luthor nói.Trần nhà mở ra, hàng ngàn con sư tử con rơi xuống chỗ những kẻ tội đồ.

Chúng đều đã chết. bỗng những cánh cửa xung quanh hội trường mở ra, hàng trăm con sư tử có thể là bố mẹ của những con sư tử con kia với ánh nhìn đầy tức giận nhìn vào những con người ở giữa hội trường. chúng lao vào cắn lấy cắn đề những kẻ bị phán xét chúng xé xác họ ra như một con mồi thực sự và ngồi ăn sống chúng.

Máu đã chảy đỏ các Chiếc Thảm ở giữa hội trường cho đến khi không còn một tiếng la hét nào của nạn nhân nữa.

Hatsune cũng đã chết 20 con ma sói hôm nay đã nằm xuống, xen lẫn trong sự kinh hoàng của những đứa học sinh chúng tôi lần đầu nhìn thấy có những người là bạn của mình bị giết một cách dã man như vậy.

Dù họ là ma sói nhưng thực sự phiên tòa này đã làm cho những đứa con mất cha những người vợ mất chồng những người chồng mất vợ gia đình tan vỡ rất nhiều thứ để mất mát vào phiên tòa này và tôi thực sự phải suy nghĩ lại về mình thực sự có muốn chứng kiến địa ngục này nữa không, cả người và ma sói...
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap 5 - Bài học dã chiến


Ngay lúc vừa kết thúc phiên tòa, Có vẻ như đã quá trưa. tôi cùng các bạn khác đã trở về trường cùng nhau ăn trưa và để chuẩn bị cho buổi tập luyện vào buổi chiều. mà tớ cho các bạn nghe Về những thành viên trong lớp mình nhỉ? lớp tớ lúc đầu có 50 người, nhưng sau sau khi loại trừ thì chỉ còn khoảng 20 người và tôi cảm thấy từng cá nhân trong lớp mình đều có một khả năng tốt đặc biệt nào đó.

Thế nhưng những người ấn tượng nhất trong lớp mà tôi nhớ được chị khoảng 10 người, trong đó tất nhiên có Mirake và Yakuishi, cả Benta và Nagi nữa.

Và cả Hatsune cho đến khi cậu ấy bị xử tử trong phiên tòa.

Matsune thì bị giết. lớp tơ sao những ngày vừa qua may mắn chỉ mất có hai người. các lớp khác thì không như vậy, họ mất tới năm sáu người chỉ trong một đêm.

Thật ra Lớp tôi có thể đã mất nhiều người hơn nếu như không có nhau của Leo giúp đỡ.

Mà lần trước tớ có nói cho các cậu nghe là Leo là thợ săn ma sói đứng đầu bảng xếp hạng nhỉ?

Còn tin này làm các bạn sốc hơn nữa đấy Đó là cậu ta là cháu chắt 10 đời của van helsing, thợ săn ma sói Huyền Thoại đấy!

Nhờ danh tiếng mà gia đình cậu ấy có mà cậu ấy đã được tập luyện kỹ năng chiến đấu một cách điêu luyện từ nhỏ nên không lạ gì khi cậu ấy vào đêm đầu tiên là người đã tiêu diệt nhiều ma sói nhất. tôi chưa tiếp xúc gì nhiều với cậu ta nhưng có vẻ cậu ta khá ít nói. nhưng nói chung cậu ta rất giỏi, người mà ai cũng có thể tin cậy được. mà nói tới đây là đúng lúc xe đưa bọn tớ Trở Về Trường, kịp cho bữa trưa. mọi người đã trở về lớp của mình hoặc chỗ nào họ thích để bắt đầu ăn trưa. giờ tôi mới để ý là tôi chưa mang đồ ăn nào cả, buồn thật.- Này... tớ xin lỗi chuyện khi nãy nhé.

Lúc đó Hatsune cố thuyết phục tớ nên tớ mới làm như vậy chứ tớ không có ý đổ đổ tội cho cậu đâu!-Yakuishi lại chỗ tôi nói.- À, Không có gì đâu!(" Tao thì có đó!")*Những câu thoại trong dấu ("_") là của nhân cách khác của Zaras*- Chúng ta vẫn là bạn tốt nhé?-Ừ!

Tất nhiên rồi!("Không bao giờ đâu thằng khốn")Nói xong Yakuishi đi ăn trưa.Thật ra tôi vẫn chưa tin tưởng cậu ta nhưng mà vẫn nói ngoài mặt cho cậu ta yên tâm(" giả tạo quá nhỉ!"). vừa nói xong bụng tôi bắt đầu réo lên vì đói. chắc tôi phải đi mua thứ gì đó để ăn thôi... mà.... tôi còn tiền đâu nhỉ?*Bây giờ sẽ kể dưới lời của Mirake*Không biết bây giờ Zaras đang làm gì nhỉ?Tôi tự hỏi như vậy, khi nãy thật may mắn là cậu ấy đã từ biện minh cho mình được đề thoát tội tử hình, Nếu không là hội đoàn thánh sử đã mắc một sai lầm lớn. mà giờ cũng là giờ ăn trưa rồi nhỉ, Với cái tính của cậu ta chắc bây giờ không có cái gì ăn đâu. mình nên cho cậu ấy ăn chung nhỉ? nói rồi tôi tiến lại chỗ Zaras cầm trên tay giỏ đồ ăn trưa.Nhưng mà tôi chưa kịp tiến lại thì một cô gái với bộ ngực cỡ F đã bắt chuyện Zaras.- Hồi nãy cậu ngầu quá nhỉ?

Lúc mà cậu tố cáo Hatsune ấy, ngầu lắm luôn!

Cô ta là ai thế nhỉ? tưởng ngoài mình ra Zaras không có bạn gái nữa chứ.Tôi có chút lo lắng, hay đúng hơn là ghen tuông.

-À Không có gì đâu!🙂-Zaras đáp với vẻ mặt hớn hở.- Không đâu tớ nói thiệt đấy!

à mà cậu có đồ ăn trưa chưa?- À không Tớ cũng đang định đi mua đây...- Thôi không cần đâu cậu ăn chung với tớ này!- cô gái đó nói với khuôn mặt hào hứng.-Vậy thì tốt quá nhỉ!

Cảm ơn cậu!

Cái gì? cậu ta dám làm như vậy sao?

Uổng công Tối qua mình lo lắng cho cậu ta mà bây giờ cậu ta lại ăn trưa với cô gái khác.

Cái tên này! mà công nhận lúc ở phiên tòa cậu ta ngầu thật ...Đúng là hiệu trưởng họn cậu ta là vô cùng đúng đắn! mà chuyện này mình có nên nói cho cậu ấy biết không nhỉ?

Đang nghĩ ngợi thì tôi bỗng thấy cảnh tượng Zaras đang ngồi ăn với cô gái đó vô cùng thân mật cười nói liên hồi.- Thôi! vậy Mình không thèm nói với cậu ấy biết nữa!- những lời giận dõi của tôi bỗng bật ra thành tiếng.-Nói chuyện gì?- bỗng tên Yakuishi đâu xuất hiện ngay cạnh tôi.

-Không có gì đâu! nãy cậu nghe nhầm thôi!- tôi lúng túng trả lời.- thật không đấy.... cậu đây vừa nói xong thì đám bạn nam gần đó gọi cậu ta. may thật xíu nữa lộ bí mật rồi! mà bí mật gì Để sau hãy nói nhé!Dù gì thì bữa nay phải ăn trưa một mình rồi, phải lấy sức cho buổi tập luyện buổi chiều chứ! ngày mai mình nhất định phải rủ cậu ta ăn trưa cùng mới được!!!*Trở lại với lời kể của Zaras*-Cậu tên gì vậy?- tôi hỏi cô gái mới đến.- tớ tên Melo!-Cô ấy hăng hái trả lời.-Sao đó giờ tớ không thấy cậu vậy?- tớ luôn Ngồi ở góc lớp để quan sát cậu mà!

Tôi giật bắn người. trước giờ ngoài Mirake, tôi chưa từng được cô gái nào tốt với mình như thế.

Mà Nhắc mới nhớ bây giờ Mirake ở đâu nhỉ, tôi phải cảm ơn lúc ở hội trường cô ấy đã nói đỡ cho tôi.Nhưng giờ phải thưởng thức bữa ăn cái đã! tôi ăn như chết đói để bổ sung dinh dưỡng cho buổi tập luyện Chiều nay, tôi nó không tốt đẹp gì!-_-Sau khi ăn xong tôi nhìn lên đồng hồ vừa đúng 1 giờ chiều, thầy Asuna gọi chúng tôi tập trung lại dẫn chúng tôi ra phần sân tập luyện ở phía sau trường.

Chắc lần này là một lần tập luyện lớn hơn trước nhiều, không chỉ hít đất hay chạy bộ thôi đâu. quả đúng thật! sau khi đưa chúng tôi ra sân sau, thầy bảo chúng tôi tự làm quen với nhau có vẻ như để chuẩn bị cho việc chọn đội hay gì đó. mà nhờ cơ hội này tôi mới có dịp kể cho các bạn nghe về những thành viên trong lớp tôi nhỉ! lớp chúng tôi vốn có 20 người nhưng sao Ngày Hôm Qua và sáng hôm nay thì chỉ còn 17. thế nhưng số lượng này là cao hơn dự tính rồi. ngoài 9 người mà tớ biết từ trước, hôm nay tôi đã biết thêm về những người còn lại trong đó có Leo.Những người còn lại có 5 nữ, 5 nam Khá đồng đều.

Ai là cô gái nổi bật nhất lớp, cô ấy khá đẹp và là Tiểu Thư của một gia tộc quyền quý, Melo tóc dài, dáng vẻ dịu dàng, đặc biệt ngực bự cỡ F, Sanaka thì nhỏ nhắn moe và thích thể thao,Hikari thì mạnh mẽ, hay đánh nhau với bọn con trai, tuy vậy cô ấy khá đẹp và dáng chuẩn.Cuối cùng là Dome, loli, tóc dài màu vàng và đôi mắt cô ấy vô cùng bí ẩn mà luôn cuốn hút.

Bốn tên con trai thì trong đo có hai tên là đồng dâm.

Họ hơi biến thái và không bao giờ để lộ tên thật.

Lớp chúng tôi thường gọi họ là Ichi và Yatsu(số 1 và số 8) vì một người mập một người thì ốm nhom.

Kinnachi là một tên giang hồ thứ thiệt, con nhà mafia, hắn thừa hưởng cái tính bố láo, dữ tợn từ ông trùm thế giới ngầm đồng thời là cha hắn.

Người cuối cùng là N - hoặc là cái tên mà chúng tôi gọi cậu ta.

Cậu ta luôn đeo một chiếc mặt nạ quạ.

Cậu ta ít nói hay nói cách khác là chả nói gì luôn.-Bây giờ thầy sẽ giới thiệu cho các em một vũ khí đặc biệt, thứ mà các em cần sử dụng thông thạo để trở thành một thợ săn ma sói thực thụ.Thầy Asuna nói rồi thầy giở chiếc khăn che một chiếc thùng lớn ở phía sau.-Đó chính là đai Hexa và vòng tay Cerberus.

Hai thiết bị này được sáng tạo ra để trở thành vũ khí chuyên dụng cho thợ săn ma sói. cách sử dụng thầy sẽ hướng dẫn cho các em sau đây.Tiếp theo đó, thầy và Leo dậy chúng tôi cách sử dụng đai Hexa.

Thầy Asuna thì chúng tôi không ngạc nhiên gì khi thấy thầy sử dụng đai một cách thuần phục.

Chúng tôi ngạc nhiên vì Leo cũng sử dụng như dân chuyên nghiệp.-Sao cậu ta dùng rành thế nhỉ?

- Benta hỏi tôi.-Cậu ta đã được học từ nhỏ mà!

- tôi trả lời điều đã trở thành chân lí.

Sau này mỗi lần Benta hỏi tôi gì về biệt tài của Leo tôi đều trả lời như vậy.Nói là hướng dẫn chứ tôi thấy lí thuyết nó không khó lắm, khổ ở việc thực hành.

Các thao tác chỉ là nút nào dùng để tạo kiếm, nút nào để bắn khí gas, nút nào điều chỉnh hướng khí gas, nút nào bắn lao móc, nút nào tạo bom bạc( loại bom dùng bạc làm chất đốt).

Lí thuyết chỉ là nhấn nút, phối hợp nhanh các nút, thực hành thì cần cả sự phối hợp của cơ thể, mà đó lại không phải điều dễ dàng gì.

Chúng tôi mất một hồi mới làm quen được với nó, mới làm quen chứ chẳng thành thục.

Ngược lại, vòng tay Cerberus thì dễ hơn nhiều, cả lí thuyết lẫn thực hành.

Thao tác chỉ là ấn nút để bơm huyết thanh vào cơ thể, bộ phận cơ thể sẽ thay đổi theo loại huyết thanh ta sử dụng.

Cái khó ở đây là phối hợp với bộ phận bị biến đổi đó trong thực chiến.Thế là thoáng cái đã qua phần hướng dẫn sử dụng, thế là suốt buổi chiều đó thầy cho chúng tôi tự tập luyện hai loại vũ khí này. lúc này tôi mới cảm thấy thoải mái quan sát tính cách mọi người.Leo không đào hoa như tôi nghĩ, ý tôi là cậu ta chẳng đáp lại tình cảm của con gái với cậu ta.

Trong lúc cậu ta tập luyện bọn con gái luôn liếc nhìn mà cậu ta chẳng thèm để ý.

Cậu ta không giống kiểu soái ca công tử.

Mặt cậu ta ưa nhìn nhưng ánh mắt luôn có vẻ đờ đẫn, quần thâm thì luôn quanh mắt cậu ta.

Thế nhưng khi giết ma sói thì cậu ta như thay đổi hẳn.

Bọn con gái thì thường tập luyện với nhau, nên tôi không tiện để ý lắm.

Hai tên Ichi và Yatsu thì luôn đảo mắt địa hàng gái, nhìn bệnh vl!

Kinnachi thì thích rủ lũ lớp khác choảng nhau cho thỏa máu mafia trong người.

Những người khác chỉ tập luyện như bình thường, trừ N.

Cậu ta cứ ngồi một góc chơi video game, trong chả có vẻ gì hứng thú với việc luyện tập.

Tôi thì đã tập đi tập lại hai thứ vũ khí này đâm ra hơi ngán.

Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho đến lúc 4 giờ chiều .

Thầy Asuna quay lại và thông báo với chúng tôi:-Mỗi người trong các em chỉ được chọn 1 trong 2 món vũ khí này.

Nếu chọn xong thì lên đăng kí với Mirake.Tất cả học sinh như đã định hướng sẵn, tấp nập lên đăng kí, trừ tôi.

Tôi vẫn chưa nghĩ ra mình nên chọn gì.

Bỗng thầy Asuna đến chỗ tôi và lôi ra 1 chiếc đai Hexa.-Này, lần trước Matsune đã đưa cho em cái đai này phải không?-Vâng.

- tôi trả lời - Vậy điều đó có ảnh hưởng gì sao thầy?-À, thầy nghĩ em nên sử dụng nó.

Biết đâu chừng đây là sự chọn lựa của số phận sao nhỉ?-Vâng nếu thầy vậy thì em sẽ dùng nó!Tôi trả lời như vậy cũng vì một phần đã định hướng sẵn.

Một phần khác tôi muốn nhớ đến Matsune.

Mặc dù tôi với cô ấy không có quen biết gì nhưng tôi vẫn cảm thấy rất thân quen và trong cái đêm tàn nhẫn đó, cô ấy đã có điều gì muốn nói.

Chỉ thoáng chốc là lớp tôi đã hoàn thành việc đăng kí.-Các em, bây giờ để thử các em đã tập luyện như thế nào nãy giờ.

Thầy sẽ bóc thăm chọn 4 cặp đấu của lớp ta để luyện tập cho nhau.

RÕ KHÔNG????????-RÕ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Bỗng thì hét lớn lên làm ai cũng bị hoảng.

Nhưng hẳn rằng trong lớp tôi không ai muốn gặp Leo.-Cặp đầu tiên: Leo vs Zaras!!!Câu nói của thầy làm tôi hốt hoảng.

Làm thế nào mà tôi lại đi đấu với cậu ta cơ chứ.

Thế là không biết từ lúc nào tôi đã bước lên đấu trường với Leo.

Hẳn trận này tôi sẽ thua SML cho xem.-Bắt đầu!!!!!Câu nói của thầy khơi màu trận đấu.

Tôi tự suy nghĩ sẽ đánh với cậu ta bằng thứ võ mèo cào của tôi như thế nào.

Tôi đánh được lũ sói đó chả hay ho gì.

Cậu ta tôi cảm thấy mạnh hơn lũ sói đó ngàn lần.

Bỗng cậu ta phi tới đá cho tôi một cú sái quai hàm.

Còn đang chao đảo thế mà cậu ta lại bồi thêm 1 cú lên gối ngay trúng mặt tôi.

Tôi nằm đo đất ngay lập tức.

Tôi như ngất lịm đi đến khi nghe lời nói của lũ học sinh lớp khác đang đứng xem:-Mày ngu quá, nghĩ sao mà thắng được hả.-Đúng đó, mày chả có chút danh tiếng nào cả, sớm muộn gì cũng chết thôi!-Đầu hàng đi!Mình nên đầu hàng không nhỉ?

Mình chẳng thể nào thắng được cậu ta..."

Con trai, con biết vì sao ta chịu vào tù, chịu bị tử hình chỉ để cố gắng làm sáng tỏ cái bí mật đó không?

Vì bọn họ muốn ta đầu hàng.

Mà con biết sao ta lại không đầu hàng không?

Bọn họ bảo con từ bỏ không phải vì họ nghĩ con không làm được.

Vì bọn họ sợ con sẽ làm được.

Họ sợ con sẽ làm nên kì tích, làm sai lệch dự đoán của họ.

Và làm người khác sợ hãi vốn là một phần ham muốn của con người rồi..."

Những lời nói từ đâu cứ vang vọng trong tâm trí tôi.

Tôi bừng tỉnh.

Tôi lúi cúi ngồi dậy trong sự ngạc nhiên của mọi người.

Tôi đấm Leo thẳng vào mặt trong sự bàng hoàng của cậu ta.

-Cậu chưa bị ai đánh bao giờ nhỉ?

- Tôi hỏi cậu ta.Cậu ta không trả lời gì mà chỉ ngồi dậy và tiếp tục lao tới.

Thế là tôi và cậu ta quằn nhau trong những cú đấm đá.

Cuối cùng người nằm sân vẫn là tôi.

Tôi đánh cậu ta được đúng 5 cái trong khi số cú đá cậu ta đánh vào tôi đã hơn 30.

Người tôi bầm tím khắp nơi, thế nhưng tôi chẳng thấy đau chút nào.

Cảm giác thực sự có chút sảng khoái vì tôi chẳng bỏ cuộc.

Thật ra trong trận đấu hàng ngàn tiếng nói xen lẫn trong đầu tôi đòi làm chủ, nhưng tôi vẫn dùng sức mình.

Ít ra tôi có thể tự hào về điều đó.

Tôi vừa leo xuống sân đấu thì Mirake đã định chạy lại bôi thuốc cho tôi.

Tiếc là Melo đã nhanh hơn.

Cô ấy lao tới ôm tôi.

Chả biết cô ấy đang giúp hay đang hại tôi khi đưa cái bộ ngực cỡ F đó sát vào mặt tôi, làm tôi chảy máu mũi ào ào.

Hai tên Ichi và Yatsu thì đứng từ xa nhìn với ánh mắt thèm thuồng.

Melo bôi thuốc xong, lũ bạn đã lại chỗ tôi, không cho Mirake cơ hội đến gần.-Chú mày giỏi đấy!

- Kinnachi nói.-Ừ, ngầu đấy!

- Benta bồi thêm.-Sau mày sướng thế nhỉ!

- Ichi nói với tôi.Loạt lời khen mà đám đó ban cho tôi làm tôi hơi bị vui.

Thế rồi sau trận này tới trận của Kinnachi với Dome.

Ai nhìn vào hẳn cũng biết Kinnachi sẽ thắng.-Này, nhóc.

Cậu đầu hàng bây giờ tớ còn tha cho đấy.Dome không nói gì.

Cô ấy chỉ nhẹ nhàng lên sân đấu.-Chà, chắc tớ phải dạy cho cậu một bài học nhỉ?Nói rồi cậu ta vung tay định đánh.

Thế nhưng Dome nhẹ nhàng né được luồn lách di chuyển.

Kinnachi đánh nhiều lần mà chả trúng lần nào làm cậu ta mất sức.

Dome nhảy lên đá cho cậu ta 1 cú vào mặt, thế là K.O.

Hai cặp đấu còn lại không có gì đặc biệt.

Đánh đấm 1 hồi đã tới 5 giờ chiều.

-Được rồi.

Hôm nay tới đây là nghỉ, các em hãy tự chọn nhóm 6 người và tách ra cácphòng bất kì.

Mọi thứ sẽ tiếp tục như hôm qua.

Thế là tất cả mọi người đã bắt cặp và về phòng.

Tôi chung nhóm với Melo, Mirake, Dome, Benta và Yakuishi.

Mọi người đã đi về phòng nhưng tôi vẫn ở lại.-Thầy, thầy dậy thêm cho em kĩ năng chiến đấu được không?-Tôi nói với thầy Asuna.-Được, nhưng chúng ta sẽ tập một tiếng đấy.

Không biết em về phòng kịp không thôi...-Được!

Nhất định sẽ được ạ!-Vậy thì tốt thôi.

Nào bắt đầu thôi...Thế là từ giờ đến lúc 6 giờ chiều, tôi và thầy Asuna đã tập luyện cực lực.

Và tôi chẳng biết đêm nay sẽ ra sao, sẽ có ai chết và đó có phải là tôi hay không...
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap - 6: Bầu trời lạnh lẽo


Sau 1 giờ đồng hồ tập luyện với thầy Asuna, tôi tạm biệt thầy để đi về phòng.

Mà giờ tôi mới nhận ra là...tôi vẫn chưa biết phòng mình ở đâu.

Nhọ kinh.

Bây giờ lũ ma sói đã bắt đầu hành động, tôi mà không về phòng kịp chắc làm mồi cho tụi nó.

Tôi bây giờ không muốn chết như hồi mới vào nữa, có lẽ tôi đang muốn khám phá thân phận của mình.

Sau 1 vài chuyện tôi nhận ra mình không đơn giản như tôi vẫn nghĩ.

Có rất nhiều người trong tôi.

Tôi chẳng còn nhớ mình có phải bản gốc không nữa, có thể chỉ là một nhân cách vừa tạo ra.

Dù sao cho đến lúc làm rõ chuyện này tôi vẫn sẽ không để mình chết.

Bây giờ tôi đang lên tầng ba, bước đi nhẹ nhất có thể để không cho lũ ma sói nhận ra.

Bây giờ tôi chỉ có đai Hexa bên mình mà cũng chẳng dám gọi điện cho Mirake.

Tiếng động dù là nhỏ nhất cũng sẽ khiến tôi mất mạng ngay.

Lúc này dường như phòng nào cũng đang khóa cửa, có thể họ đang kiểm tra sói trong phòng.

Mà cách này cũng chưa chắc đã hiệu quả.

Một số loài sói đột biến rank Alpha sẽ không bị phát hiện bởi thứ thuốc đó.

Vâng và giờ các bạn hỏi tôi đang ở đâu sao?

Tôi đang núp trong nhà vệ sinh.

Có lẽ tôi sẽ cố thủ ở đây cho đến sáng, chắc vậy là an toàn nhất.

Tôi nghe thấy một tiếng hét thất thanh từ tầng ba, 5 đứa lớp khác đang bỏ chạy toán loạn.

Tôi thấy hơi lạ vì nếu chỉ có 1 con sói thì cả đám có thể tập trung tiêu diệt.

Có khả năng đó là một con sói đột biến.

Và tôi đã dúng.

1 cái bóng ma sói cao hơn 3m đuổi theo họ. cơ bắp nó phát triển rõ rệt và với kích thước này nó sẽ dễ dàng xe toạt con mồi."

Mình có nên ra cứu không?", tôi tự hỏi.

Nhưng tôi sẽ làm được gì cơ chứ?

Tôi có thể sẽ trở thành một trong các con mồi của nó.

Tôi chưa kịp suy nghĩ gì thì những người đó đã chạy toạt vào đây.

Con sói cũng không ngu, nó đi thẳng vào nhà vệ sinh, bắt đầu bữa ăn.

Nó bắt lấy cậu bạn nhỏ nhất trong đám bỏ vào cái mồm to đùng của nó.

Nó nhai rột roạt như nhai một thanh kẹo cao su, làm bọn kia vô cùng khiếp hãi.

Máu nhuộm đỏ tươi cái mồm đầy răng của nó.

Nó nhả ra những mảnh xương xẩu còn lại của cậu bạn xấu số.

Bốn đứa còn lại, hai nam hai nữ ngồi run như cày sấy.

Tôi cũng phải tự cắn tay mình để không nấc lên vì sợ hãi.

Cái kích thước quá cỡ của con sói này làm thủng cả trần nhà.-Chà chà, ai sẽ là tên kế tiếp đây nhỉ.

Ngươi hay ngươi đây?

Hay các ngươi chọn đây nhỉ?Tên ma sói này có thể nói được tiếng người.

Hắn ta là loại đột biến như tên sói đỏ nhưng bự hơ.

Hắn ta vừa nói vừa làm hành động lựa chọn, làm cho lũ kia nhau nháu chọn ra kẻ chết thay.

Họ chọn ra cô gái với vẻ mặt nhút nhát, có vẻ như sắp khóc thét.-Chà, các ngươi hèn hạ hơn ta nghĩ đấy.

Bây giờ ta nghĩ lại rồi, ta sẽ ăn 3 ngươi trước, con bé này sau, được không nhỉ?

- Tên ma sói nói với cái miệng cười kinh dị, kiểu như smile dog í-Không được! ngươi đã nói rồi cơ mà, ngươi phải ăn cô ta trước.

Con ma sói khốn kiếp!!!Nói rồi, một thanh niên cao to đen hôi lao lên định dùng kiếm chém con ma sói đó ( từ giờ gọi là sói tank luôn cho ngắn gọn).

Nhưng cậu ta chưa kịp làm gì thì sói tank đã dùng vuốt chém bay đầu tên đó.

Tôi ngồi nhìn qua khe hở giữa các cửa, dù chứng kiến cảnh này hơi nhiều nhưng vẫn cảm thấy kinh hãi.

Xong tên đó, sói tank dùng bàn tay to bảng bốp chết hai người kia.

Chừa lại cô gái đó.

Hắn ta không có vẻ gì muốn ăn uống cả, có vẻ chỉ muốn đùa vui một chút.

Hắn tiếng lại gần cô ấy, há cái mồm to như cái chậu kia định nuốt luôn cô gái ấy.

Nhưng chả biết lấy can đảm ở đâu ra, tôi giở thói anh hùng cứu mĩ nhân, bước ra từ trong cái phòng chậc hẹp kia.-Thả cô ấy ra.

Ngươi không có vẻ gì muốn ăn cả.-Chà, cuối cùng cũng chịu lộ diện, tên chuột nhắt khốn khổ.

Xem những cảnh nãy giờ vui không?-Thì ra ngươi muốn dụ ta ra đây.

Giờ ta ra rồi, người muốn làm gì?-À, không có gì...chỉ là...ngươi là kẻ đã giết tên sói đỏ đúng không?-Thì sao?

Ngươi muốn trả thù à?-Không, vì ta thấy ngươi khá mạnh nên muốn thử ngươi chút...Hắn ta lao lên.

Nhưng nhờ cái thân hình không phù hợp trong cái nhà vệ sinh chật hẹp này nên tôi dễ dàng né được đòn đó.

Nói thật, hắn ta không nhanh như tôi tưởng, hoặc thầy Asuna hơi bị nhanh rồi.

Chiều nay thầy ấy dạy cho tôi khả năng né đòn nên bây giờ tôi khá nhạy bén.

Cô gái lúc nãy đã bỏ lại 1 chiếc vòng Cerberus rồi chạy mất dép.

May là tôi đã chộp được nó.

Tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh đồng thời bom huyết thanh vào tay trái.

Tay tôi biến thành một cái đầu sói to đùng.

Tên sói tank kia phá nát cái nhà vệ sinh rồi chạy đến chỗ tôi.

Tiếng dậm chân của hắn mà ầm ầm như động đất.

Hắn giơ bộ vuốt sắt nhọn lên tôi vừa kịp dùng cái đầu sói để đỡ lại.

Tôi dùng đai Hexa tạo ra một khẩu shortgun.

Nhanh chóng xả vào tên sói kia.

Tưởng không làm ăn được gì nhưng có vẻ mỗi phát bắn vào nó dường như đang thiêu đốt rất mãnh liệt.

Do khả năng ngắm bắn hơi bị dở của tôi nên nó vẫn rượt theo được.

Đến góc cuối hành lang, tôi thử tạo thêm đạn nhưng có vẻ đai đã hết sạch bạc rồi.

Huyết thanh biến đổi cũng hết, tôi chỉ còn mỗi khẩu súng lục không đạn.

-Khà khà, đến đây là hết rồi nhỉ.

Có trách mi nên trách cái khả năng nhắm bắn tồi tệ kia đi.Mặt dù hắn nói với vẻ đắt chí nhưng cơ thể hắn loang lổ những vết đạn, chắc chỉ có thể chịu được 1 đòn nữa thôi.

Nhớ trong mình vẫn còn con dao bạc kia, tôi làm liều 1 phen.

Tôi nhảy mạnh lên dùng tay che mặt lại, tên sói cắn thẳng vào tay tôi, nhưng nhờ đó, tôi treo lơ lửng trên miệng hắn ngay vị trí thuận lợi để đâm thẳng vào tim hắn.

Hắn hét lên và nhả mồm ra.

Tưởng hắn nằm vật xuống chết nhưng tôi đã nhầm.

Hắn vẫn đứng vững, còn hiên ngang nói:-Hà, hà, ngươi nghĩ cái mũi dao này hạ được ta sao, quá ngây thơ...Nhưng đó là lúc cái chết của hắn đã an bày.

Vết dao đâm rỉ máu và bốc cháy.

Lang sang các phần còn lại của hắn rồi nướng chín luôn hắn. trong ngọn lửa cháy sáng đến mức những người đang trốn trong phòng cũng bước ra xem có chuyện gì xảy ra, những lời nói cuối của hắn vang lên, không phải tiếng người mà là tiếng ma sói:-He He werewolf hahai holoholona!!!!!!!!!!!!!!!!!!Tiếng nói của hắn vang vọng khắp ngôi trường.

Tôi nhìn ngọn đuốc sống kia tỏa sáng rồi tắt dần.

Giờ vết cắn trên tay tôi bắt đầu rỉ máu.

Nó như không còn chút cảm giác gì nữa.

Tưởng an toàn, ai dè 1 đám ma sói khác xuất hiện.

Chúng như đi theo lời kêu gọi của con kia.

Trước khi tôi nhìn thấy gì thì một con sói bự( không phải ma sói nhé, nó có hình dáng chó sói thường nhưng bự hơn 3 lần, cỡ 2m khi đứng bằng 4 chân) đã ngoạm lấy tôi rồi lao đi.

Tôi ngủ thiếp lúc nào không hay.

Nó đưa tôi tới "căn cứ" của bạn bè tôi(phòng y tế), vì lũ ma sói đã phá tan can phòng của họ.

Nó để tôi trước cửa rồi lẳng lặng bỏ đi, không có ý muốn hại tôi.

Tôi mở mắt và chỉ kịp nhìn thấy vóc dáng của 1 cô gái nhỏ nhắn bước đi.-Matsune!!!Tôi không hiểu sao tôi lại có cảm giác đó là Matsune nên tôi đã gọi tên cô ấy.

Nhưng cơ thể tôi đã quá mệt mỏi nên không taì nào đuổi theo được.

Cánh cửa phòng y tế hé mở, Mirake bước ra thấy tôi như vậy nên hốt hoảng hỏi:-Zaras!!!

Nãy giờ cậu trốn đâu vậy?

Làm tớ lo quá!

Tớ tưởng cậu đã...-Ngốc thật đấy, tớ chỉ hơi mệt thôi, nãy giờ tìm các cậu không được nên tớ trốn trong nhà vệ sinh.

Ai dè tên ma sói bự tổ chảng lao vào làm tớ phải vận động tay chân chút í mà.

-Vậy con ma sói kia là do cậu giết ư?-Ừ.-Vận động 1 chút cái gì!!!

Cậu có thể chết đấy!-Này, hai người nói xong chưa, la lớn quá ma sói lại thì khổ.

Vào lẹ đi!

- Benta ló đầu ra nói.-Ừ, vào liền.Nói rồi, Mirake đưa tôi vào phòng.

Cậu ấy vừa định băng bó cho tôi thì Melo đã giành trước.

Mọi người thấy vết thương trên tay tôi thì vô cùng ngạc nhiên khi vết răng lớn kinh khủng.

Băng bó cánh tay cho tôi chắc phải tốn cả 1 cuộn băng gạc ấy.

Bây giờ vết cắn, vết bầm trên người tôi đầy rẫy làm tôi mệt đến mức muốn ngủ thiếp đi.

Nhưng chưa kịp làm gì thì tên Leo từ đâu ra lao đến chỗ tôi, cầm cánh tay tôi và hỏi:-Sao cậu lại hạ được con sói đó?

Cậu dùng vũ khí gì?-Khoan đã, sao cậu ở đây.

Tôi nhớ tôi đâu chung nhóm với cậu?-Trả lời câu hỏi tôi trước!

SAO CẬU GIẾT ĐƯỢC CON SÓI ĐÓ?-Tôi chỉ dùng vũ khí bình thường thôi.

Là con dao này...Chưa dứt câu cậu ta giựt phắc con dao trong tay tôi và nói:-Cậu nói dối.

Cậu không thể giết con sói đó với thứ này, trừ khi...Cậu ta ngập ngừng một lúc rồi im lặng trả dao cho tôi và không nói gì nữa.-Chắc cậu thắc mắc sao cậu ta lại ở đây phải không?

- Dome nói với tôi bằng chất giọng như trẻ con của cậu ta - Cậu ta được bắt chung nhóm với vài người lớp khác.

Lúc ở trong phòng chưa kịp thử thuốc thì 5 người kia đều biến thành ma sói.

Họ định giết Leo nhưng với kĩ năng của mình, Leo đã cho tụi đó chầu tổ tiên hết.

Cách thức ra sao thì tụi này chưa biết.Mạnh thật!!!

Tuy đã trải nghiệm sức mạnh của cậu ta nhưng tôi vẫn không thể tin là cậu ấy có thể hạ được năm con ma sói cùng một lúc!

Cậu ta không phải là người rồi.

Nghe câu chuyện của Dome kể mà cậu ta nghe với vẻ chẳng chút nao núng.

Cậu ta cắn móng tai để suy nghĩ chuyện gì đó.

Nhưng chúng tôi yên bình chưa lâu, một chuyện khác lại xảy đến.

1 tên sói hề (clown wolf) xuất hiện.

Đây là loại ma sói đáng lo nhất.

Chúng là loại ma sói mà quá trình biến đổi làm ảnh hưởng đến thần kinh.

Chúng bị ĐIÊN.

Chúng không ăn thịt người.

Chúng giết người chỉ để tìm niềm vui, bằng những cách tàn nhẫn nhất.

Hơn hết chúng có cấu tạo tay người, giúp chúng có thể sử dụng vũ khí.

Nhưng điều đáng sợ nhất vẫn là nụ cười man rợ của nó.

Nụ cười ngoác đến tận mang tai đầy những chiếc răng sắt nhọn kèm theo thứ tạp âm khủng khiếp nhất.

Chúng tôi đang đối mặt với nó.

Nó rảo bước trên hành lang tay đung đưa khẩu súng shortgun.

Bước đi của nó làm chúng tôi muốn hét toáng lên nhưng cố kìm lại.

Leo cũng có vẻ nghiêm trọng.

Miệng nó cứ lảm nhảm bài "Hind and seek".

Nó biết tổng chúng tôi trốn trong phòng nhưng vẫn cố đi vòng vòng dọa chúng tôi.-Khỉ thật!

Nếu không tìm cách hạ nó chúng ta sẽ chết mất!

- Benta hốt hoảng nói với chúng tôi.-Im lặng đi nếu không muốn nó giết!

- Dome huých Benta 1 cái mạnh.-Nguy quá...chúng ta làm gì đây...nó sẽ giết chúng ta...- Mera nói với vẻ lo lắng.*Tao hơi bực lũ này rồi đấy Zaras, mày không làm gì tao sẽ chiếm cơ thể mày đấy!!!* /*Khoan đã, chúng tôi sẽ đánh bại nó, ngươi cứ ở trong đi*Nhưng tôi chưa kịp làm gì Leo đã tạo 1 thanh katana rồi.-Ngừng lại, Leo, cậu nghĩ cậu đang làm gì?-Cậu không có quyền bảo tôi làm gì Zaras.

Tôi sẽ giết con sói này, các người lo mà chạy đi!-Không!

Chúng ta là đồng đội, bọn tớ không thể bỏ cậu lại!

- Mirake tỏ thái độ tức giận.-Nói nhiều quá!

Các cậu chỉ làm vướn tay chân tôi thôi.

Không có vụ bỏ hay không bỏ rơi ở đây cả.

Tôi hoàn toàn khác với các cậu.Nhưng chúng tôi chưa kịp bỏ đi thì một giọng nói khàn đặc đầy điên loạn đã vang lên bên tai:-CHÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀ.........TRỐN Ở ĐÂY ĐẤY À?

THẬT NGU NGỐC KHI KHÔNG NGHE LỜI HẮN ĐẤY!

GIỜ THÌ KHÔNG CÒN AI CHẠY ĐƯỢC NỮA RỒIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII......................Mọi thứ chỉ còn trên khuôn mặt chúng tôi bây giờ chỉ là sự kinh hãi khi nhìn thấy nụ cười ác quỷ của con ma sói đó qua cửa sổ.

Như có thứ gì chôn chân chúng tôi.

Cả sự bình tĩnh trên khuôn mặt của Leo cũng biến mất.

"ẦM!!!!!!!!!!!!"

Chưa kịp động đậy, tiếng động lớn ấy làm chúng tôi giật mình.

Cánh cửa phòng y tế bị chẻ làm đôi, còn lại lưỡi hái còn cắm trên cánh cửa.

Tên ma sói hú lên và lao vào phòng.

Lúc này chính căn cứ mà chúng tôi luôn tự hào đang nhốt chúng tôi lại.

Tên sói hề đó cầm chiếc lưỡi hãi múa liên hồi rồi vung về phía chúng tôi.

Nhanh như thoắt Leo dùng Katana đỡ cho chúng tôi.-Chỉ tại các cậu đấy!

Giờ chạy mau đi!Chúng tôi vẫn còn giữ kiểu quyến luyến ở lại nhưng Dome đã thức tỉnh chúng tôi, dẫn chúng tôi thoát bằng cửa phụ phía sau.

Tôi cũng không lo cho Leo, tôi tin vào sức mạnh, kĩ thuật mà cậu ấy có.

Nhưng tôi đã lầm khi nghĩ cậu ấy có thể đối phó với con ma sói này.

Nó có hẳn kĩ thuật chiến đấu của con người.

Lúc đầu trong có vẻ còn cân sức khi Leo liên tục dùng Katana chém và đỡ những nhát Lưỡi hái bổ liên tục.

Sói hề không mang sức mạnh quá lớn như những ma sói khác nhưng cái đáng sợ của nó ở kĩ thuật nó học được và áp dụng trong chiến đấu.

Những nhát vung liềm của tên ma sói đầy điệu nghệ và không có lấy 1 động tác thừa.

Dù có sức mạnh và kĩ thuật hơn người nhưng Leo vẫn không thể đọ sức với nó.

Được 1 lúc, Leo mệt đi nhưng cậu ấy vẫn cố giữ cho con ma sói trong phòng để ko tấn công chúng tôi.

Nhưng tôi không thể nhịn được nữa.

Không phải tôi muốn làm anh hùng hay gì đó mà là tôi không muốn thế giới mất đi 1 nhân tài, khắc tinh của ma sói.

Mà dù tôi không tự tay làm thì "bọn" trong tôi cũng sẽ giành giết con ma sói đó.

Tôi chạy về phía căn phòng trước khi Dome kịp nhận ra.-Cái tên này, cậu làm gì vậy?

- Dome nhìn về phía tôi trong sự bất lực.-Cậu làm vậy thì toàn bộ công sức của Leo sẽ uổng phí đấy!

- Mirake lo lắng chạy về phía tôi.-Không đâu.

Cậu ta không hề muốn cứu chúng ta.

Nếu vậy chẳng có gì là uổng phí cả....Với lại, tớ sẽ không chết đâu.Tôi chạy về phía căn phòng mới nhớ ra tôi không có món vũ khí nào.

Tôi chỉ còn cách dùng ống huyết thanh Cerberus - thứ tôi được thầy Asuna cho như bonus cho tôi để về phòng an toàn hơn.

Tôi tiêm nó vào người.

Một cái đầu sói hiện ra.

Tôi tới nơi ngay lúc thanh Katana của Leo rơi xuống.

Cái đầu sói của tôi đã chặn được lưỡi hái của hắn, nhưng đó là lúc cơ thể tôi bắt đầu khác lạ.

Cái đầu sói kia đã rơi xuống, huyết thanh Cerberus không mọc lại nó, cơ thể tôi bắt đầu nóng ran.

Các giác quan của tôi như được nâng cấp lên tầm cao mới.

Tôi nhìn thấy Leo đang có vẻ tức giận vì tôi xen vào nhưng tôi nghĩ trong lòng cậu ta đang thầm cảm ơn tôi.

Tên sói hề nở nụ cười man rợ và vung chiếc lưỡi hái của hắn.

Nhưng giờ tôi như đoán được tất cả chuyển động của hắn cộng với độ linh hoạt tôi luyện tập cùng thầy Asuna khiến cho tên ma sói ấy không thể nào chém trúng.

Trong lúc tôi làm hắn mất tập trung bằng các chuyển động của mình, Leo đã có màn lướt chém ảo diệu qua người tên sói hề.

"Phập!!!!!!!!!", máu bắn ra, cánh tay phải hắn đứt rời.

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!

Lũ khốn!!!

Hai tên các ngươi, cả hai sẽ phải chuộc tội vì dám làm dòng máu thiêng liêng của ma sói đổ xuống cái vùng đất tầm thường này!!!!!!Nói rồi, hắn rút khẩu short gun ra bằng tay còn lại.

Ánh mắt hắn còn điên loạn hơn trước.

Nhưng trước khi hắn kịp bắn thì từ đâu hàng trăm phát súng nổ vào người tên ma sói.

Hắn hộc máu và chưa kịp làm gì đã bị 1 mũi tên bạc ghim xuyên qua tim.

Hắn chưa chết nhưng có vẻ đã mất đi gần 90% sức chiến đấu rồi.

Nhìn về phía mũi tên bay, chúng tôi thấy một nhóm người đeo mặt nạ có hình thánh giá màu đỏ.

Một người đi về phía chúng tôi và cởi mặt nạ ra.

Đó là thầy Asuna.-Các em có sao không?

- Thầy hỏi.-Vâng, không sao.-Các em không nên đối đầu với những tên này.

Chúng không phải là người trong trường.-Gì cơ? không lẽ chúng xâm nhập từ bên ngoài vào?

- Leo hỏi.-Đúng vậy.

An ninh trường đang có vấn đề.

Thôi, chúng ta hãy nói về chuyện này sau. cũng quá 10 giờ rồi.

Do chuyện này nên các em sẽ được đưa về phòng trung tâm.

Hãy nghỉ ngơi qua đêm nay.

Ngày mai sẽ có tin vui cho các em.Nói rồi, nhóm của Dome cũng quay lại chỗ chúng tôi.

Họ trách móc tôi vì hành động liều lĩnh.

Mà tôi cũng chẳng có tâm trạng gì.

Cơ thể tôi bây giờ nóng ran và ngứa ngáy vô cùng.

Tôi cần về phòng nghỉ ngơi sau cái đêm cân não này và chuẩn bị đón chờ tin hot ngày mai nữa...
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap đặc biệt - Hình ảnh của nhân vật trong truyện!!!


Đây là Zaras, nhân vật chính của chuyện( là hình tự vẽ, hơi xấu mong các bạn thứ lỗi)-Tên đầy đủ: không rõ vì có thể Zaras chỉ là cách để gọi nhân cách này.-Tuổi: 16, SN: không rõ.-Cao: 175 cm-Tính cách: bị bệnh rối loạn đa nhân cách, còn bẩm sinh hay do việc gì đó thì sau này sẽ rõ!-Cậu có hơn 100 nhân cách, trong đó chỉ có 7 nhân cách chính: giận dữ, kiêu ngạo, biến thái, lạc quan, bi quan, tham lam, và nhân cách chiếm hữu.-Kĩ năng: chưa có gì rõ ràng, nhưng thông qua quá trình luyện tập với thầy Asuna cậu ta có được sự nhanh nhạy hơn người bình thường.

À, ngoài ra khi cậu dùng vũ khí bạc tấn công ma sói, nó sẽ làm cháy vết thương gây ra, còn nguyên nhân thì...sau này sẽ rõ!=))

Đây là Mirake(vừa remake lại cho đúng tính cách của cô), nữ chính:-Tên: Mirake Kouno-Tuổi: 16???( vì cùng lớp với Zaras, nhưng thật sự chưa rõ), sn: 3/12.-Cao: 162 cm-Là hoa khôi của trường, đã làm việc trong trường từ lâu(trước lúc bắt đầu nhập học).

Tính cách: khá nhí nhảnh, dễ thương nhưng có vẻ rành về ma sói.

Có tình cảm với Zaras???-Kĩ năng: khả năng sử dụng súng tiểu liên tốt, chưa có cảnh chiến đấu của cô bao giờ.

Cô có một chức vụ quan trọng trong trường, biết được những bí mật của trường.

Biết lí do Zaras được chọn để nhập học.

Đây là Yakuishi, kẻ từng hùa với Hatsune treo cổ Zaras.

Vừa có vẻ là bạn, vừa có vẻ là thù.-Tên: Yakuishi Fujita-Cao: 188cm-Tuổi: 16, sn: 10/6-Là một người bạn của Zaras, có thể nói là thân nhất cho đến giờ nhưng tâm địa thì chưa biết làm sao.

Khá hòa đồng, có vẻ khá thích Zaras, là người có tính cách điềm tĩnh, kiên định.-Kĩ năng: Có sức mạnh thể chất tốt, kĩ năng dùng súng lục khá, có khả năng lãnh đạo tốt.

Sức mạnh thật sự vẫn chưa tiết lộ???Đây là các nhân vật phổ biến nhất.

Mỗi tuần đều sẽ có 1 chap bonus đăng tranh của các nhân vật nhé!

Đều là tranh mình vẽ nên có gì sai sót hay không hài lòng các bạn nhận xét thẳng thắng nhé!=)))
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap 7: Thế giới bên ngoài ta tới đây!!!


Tôi như có một thói quen, hay đúng hơn là một hiện tượng tâm lý đó là sáng nào sau 1 giấc ngủ say tôi sẽ nói chuyện với những nhân cách trong tôi.

Nó nghe có vẻ lạ và hơi tự kỉ nhưng thật ra nó giúp tôi ngày càng hiểu rõ hơn về bản thân mình, hay nói cách khác là thực thể của tôi, nhân cách gốc của thân xác này.

Sáng nay cũng vậy.

Sau một đêm hack não, co cơ vận động, tôi chìm vào giấc ngủ và trở lại với cái khoảng không kia.-Zaras, hôm qua cừ lắm.

Mà khi nào cần thì nên để cho tụi này điều khiển đi nhé, chứ tụi này không muốn thân xác chết đi đâu!

- Cái tên tự xưng là Zero nói với tôi.-Xin lỗi.

Tôi muốn thực chiến để mạnh hơn mà.

Với lại tôi không biết làm cách nào để chuyển đổi nhân cách.-Chà, lính mới có khác.

Những thứ cơ bản này mà vẫn chưa biết sao.

Nhưng mà mạnh hơn đâu nhất thiết phải đấu ngoài thật.

-Tên tôi biết đến là Zemar trả lời.-Có cách khác sao?-Đương nhiên!

Ngươi chắc có nghe đến rèn luyện tâm trí chứ?

Nó tương tự như vậy, nhưng thay vì nhận được cái sức mạnh niềm tin kia thì ngươi sẽ nhận được kinh nghiệm thực chiến từ các nhân cách trong người của thực thể.

- Tên Zero giải thích cho tôi.-Nhưng sẽ được thực hiện như thế nào?

- Tôi hỏi.-Lúc ngươi ngủ!

- Zemar trả lời.-Tra tấn tinh thần à?-Nếu ngươi muốn mạnh hơn thì cũng đáng mà!

- Zero nói với vẻ đùa cợt.-Được!

Khi nào chúng ta bắt đầu?Và sau câu nói đó của tôi là tràn cười lớn của một đống người trong tôi.

Và suốt đêm đó trong tâm trí tôi là cảnh bạo lực kinh khủng nhất mà không nên miêu tả cho độc giả.

Sáng sớm đó tôi chỉ dậy khi Yakuishi gọi tôi.

Tôi ngủ say như chết.

Nói là ngủ nhưng tâm trí tôi nào được yên.

Với lại tôi vẫn cảm thấy cơ thể nóng rát kinh hồn.

Tôi cố tắm 1 lát để thấy thoải mái hơn.

Nước chảy xối xả mà tôi vẫn cảm thấy nóng bức khó chịu.

Vết cắn sâu gần 5cm mà tôi không thấy đau, mà lại ngứa vô cùng.

May sau 1 hồi tôi cảm thấy lạnh hơn nên mới bước ra khỏi phòng tắm.

Vừa bước ra là có lệnh của thầy Asuna tập hợp ngay.

Nguyên lớp tôi vẫn còn đông đủ.

Có vẻ không ai chết.

Các lớp khác có sự sụt giảm số lượng rõ rệt.

Nếu tổng toàn trường là 800 người thì giờ chắc chỉ còn 740.

Hẳn đều do con sói hề hôm qua.

Mà thầy Asuna nói có tin quan trọng.

Là gì được nhỉ?-Các em chắc ai cũng biết chuyện có 1 con ma sói không phải học sinh trong trường xâm nhập.

Nó đã giết hơn 50 người trong trường, điều này càng thể hiện sự yếu kém trong kỹ năng của học sinh.

Vì thế nhà trường đã quyết định: ngày thứ bảy hàng tuần sẽ là ngày các em được ra khỏi trường!!-WOWWWWWW!!!!!!!!Những tiếng hét xì xào to nhỏ khắp lớp.

Bây giờ tôi mới để ý hôm nay là ngày thứ bảy.

Không lẽ hôm nay chúng tôi được ra khỏi trường?

Nếu vậy thì mừng quá!

Mà trường cũng chưa dạy gì nhiều mà đã cho nghỉ rồi...-Các em đừng tưởng bở.

Chẳng thảnh thơi gì đâu.

Tôi nghĩ các em có ra ngoài cũng nên đi theo nhóm đấy.-sao vậy ạ?

- Melo hỏi.-Vì khi ra ngoài đó các em cũng phải chiến đấu!

Nhà trường sẽ xịt 1 loại "hương tử thi", thứ sẽ làm các em tỏa ra 1 thứ mùi khó cưỡng vô cùng đối với ma sói, nhưng đối với con người thì không có mùi gì.

Hương này rửa không trôi và chỉ hết sau 24 giờ.

Nó sẽ thu hút cho các em nhiều con ma sói thực thụ hơn lũ trong trường.

Vì thế sẽ chẳng thành một thợ săn ma sói thực thụ nếu chỉ luẩn quẩn với lũ ma sói tầm thường đâu.

Các em có 1 ngày và vào sáng chủ nhật, hãy tập trung ở nhà thờ để bắt đầu phiên tòa.

Sao khi nói xong thầy cầm 1 bình xịt như thuốc trừ sâu để xả vào người chúng tôi.

Nói thật thì hương này có mùi như nước hoa í nên khá dễ chịu.

Sau khi xịt hương xong, chúng tôi đã chính thức được ra ngoài trường.

Ở đây được 2 ngày mà tôi cứ tưởng 2 năm.

May mà trường cho ra ngoài chứ nếu không tôi sẽ bị bội thực sợ hãi mất.

Mà dù có ra ngoài chưa chắc tình hình đã khá hơn.

Tôi nghĩ nên rủ 1 đám bạn đi chung cho chắc.

Chưa kịp làm gì thì Yakuishi đã đến chỗ tôi và rủ:-Này, Zaras, cậu có muốn đi chung với bọn này không?-Bọn nào?

- Tôi hỏi ngược lại.-Thì Nagi, Benta chứ sao!

- Cậu ta trả lời với vẻ hí hửng-Chắc phải kêu thêm vài người nữa chứ nhiêu đây chưa đủ đâu.

Để tớ đi rủ thêm!Nói rồi người tôi nghĩ đến đầu tiên là Leo.

Tôi biết thế nào cậu ta cũng không đồng ý mà vẫn thử hỏi:-Này Leo cậu có muốn cùng chung nhóm với bọn tớ không?-Không, cảm ơn.

Tôi có nhóm của mình rồi.-Ồ vậy à...Vậy nên người tiếp theo tôi hỏi đến là Mirake nhưng chưa kịp hỏi gì thì Melo đã đến gần, ôm tôi, áp bộ ngực F-cup kia vào mặt tôi.-ZARAS!!
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap - 8: Người mang hồn sói


"Rầm!!!!"

- tôi té xuống đất mạnh đến nỗi tôi tưởng mình bị rạn xương.

Cơ thể tôi vẫn chưa cảm thấy khá hơn mà còn bị chấn thương thêm cái nữa.

Ông ta thủ thế sẵn sàng xử tôi bất cứ lúc nào.

Tôi chưa kịp ngồi dậy ông ta đã bật tới ngay lập tức giáng cho tôi 1 cú lên gối vào mặt.

Tôi chưa hoàn hồn thì ông ta lại đấm tôi 1 cái đau điến.

Cứ mỗi lần tôi vừa ngồi dậy là ông ta lại luồn lách tới đánh tôi văng tứ tung.

Kĩ thuật di chuyển cùng những đòn đánh cho thấy ông ta rõ là một chiến binh xuất sắc và chắc thân thế không phải dạng vừa.

Nhưng chả hiểu sao ông ta luôn buồn mồm nói tôi là ma sói không biết.

Đang suy nghĩ bỗng tiếng hét lớn của ông ta làm tôi giật nảy mình:-TÊN MA SÓI KIA!

CÒN CỨNG ĐẦU À!

TỐT, TA SẼ ĐÁNH CHO MI CHẦU ÔNG BÀ GIÀ LUÔN NẾU MI KHÔNG LỘ BẢN CHẤT CỦA MÌNH!Nhờ ông ta nói câu đó mà tôi mới có thời gian đứng dậy.

Lần này tôi quyết phải đánh trả.

Trong những bài tra tấn tinh thần sáng nay, tôi được 1 nhân cách( ko phải nhân cách chính) tập cho tôi những thế taekwondo để cho tôi linh hoạt hơn trong những đòn đánh của mình.

Cộng với tốc độ né đòn nhờ tập luyện với thầy Asuna, tôi nghĩ mình có thể đả thương được ông ta.

Trước khi ông ta bắt đẩu tấn công, tôi đã lao lên trước.

" Bốp!!"

- một cú đá vào thẳng mặt ông ta trên không trung (ông ta khá cao, chắc ít nhất cũng 2m) ông ta choáng váng bởi đòn đánh bất ngờ.

Tôi tưởng ông ta đã bị chậm lại nên tôi lao tới vút chân bên trái vào bụng ông ta.

Nhưng ông ta vẫn không hề chậm lại , sau khi vừa trúng cú đá thứ hai của tôi, ông ta liền bắt ngay lấy chân tôi và ném tôi mạnh vào đài phun nước.

Chắc các bạn biết nó đau thế nào rồi.

Mọi người đang xem, từ vẻ hào hứng tưởng đang biểu diễn thành nét mặt sợ hãi trước sức mạnh kinh hoàng của người đàn ông kia.

Ánh mắt ông ta vẫn lạnh như thép.

Tôi cố gắng ngồi dậy và tiếp tục lao tới dùng những cú song phi vào cơ thể ông ta.

Nhưng không như lần đầu, ông ta không hề choáng vì bất ngờ nữa.

Cơ thể ông ta cứng như đá và dường như dù tôi có làm gì cũng không phá vỡ nổi.

Tôi liền đổi chiến thuật, dùng sức mạnh của nhân cách khác - thứ mà Zero đã chỉ cho tôi.

Tôi cho một nhân cách với sức mạnh hơn người chiếm hữu tạm thời...

Tôi ngồi dậy, phủi đống bụi trên quần áo như chưa có gì khiến cho ông ta bất ngờ:-Chà, còn khỏe thế sao?

Ngươi định nghĩ dùng cái thể lực yếu ớt kia để hạ ta sao?Đúng là Zaras thể lực yếu thật, nhưng tôi thì ông nên xem lại đấy ông già...Tôi lao tới, nhân lúc ông ta có vẻ khinh suất, tôi đá mạnh vào bụng ông ta.

Lần này đống cơ bắp kia không tiếp tục đỡ đòn được cho ông ta, ông ta bị đá văng đi.

"kinh thật!!"

- tôi tự suy nghĩ khi chứng kiến cái sức mạnh hất văng được con quái vật này.

Ông ta kinh ngạc, ngồi dậy và lần này không có vẻ khinh địch nữa.

Tôi và ông ta lao vào giáp lá cà.

Thể lực được cải thiện nên tôi không hề thua kém ông ta.

Trận chiến như sự trao đổi đòn đánh, ông ta đấm tôi quả nào tôi trả lại quả đó.

Trận chiến càng lâu, mọi người vây quanh càng đông nhưng chẳng ai dám giúp khi trận chiến ngày càng dữ dội hơn.-Ngươi quả mạnh thật đấy Ma sói!

- Ông ta nói với tôi trong vẻ khinh bỉ.-Tôi đã bảo tôi không phải mà, sao ông nhây thế!

-Tốt, vậy chắc mi cần kề cái chết mới chịu nhận nhỉ?

- Ông ta dùng cái giọng đe dọa nói với tôi.Bỗng ông ta cười lớn rồi nhảy lùi lại.

"Ông ta rút lui?"

- tôi nghĩ.

Nhưng không, ông ta đứng một hồi rồi lẩm bẩm gì đó.-O ikaika ka uhane e noho la i loko mai iaʻu, eʻoluʻolu e ala mai!Ông ta đang nói ngôn ngữ ma sói sao?

Ông ta là ma sói à?Sau khi nói xong, ánh mắt ông ta biến đổi.

Vẫn là ánh mắt sắt bén đó, nhưng lần này, nó là của 1 con thú đang rình mồi thật sự.

-Giờ trước khi mi chết, ta ít nhất cũng nên cho mi biết mi sắp chết bởi cái gì nhỉ?

Hồn sói là tên của nó! hãy nhớ đến khi xuống suối vàng nhé!Không biết ông ta nói thật hay giả, tôi chắc chắn cái ánh mắt đó cho thấy ông ta đã mạnh lên nhiều.

Nhưng với cái thể lực từ nhân cách này, tôi ko lo lắm.

Chuyện gì có thể xảy ra chứ!..."vèo", một thứ gì đó lướt qua mang tai tôi.

"Gió ư?"

- tôi tự hỏi.

Trước khi biết đó là cái gì thì tôi đã bị hút văng đi, nó xảy ra nhanh đến nổi tôi chưa biết bị cái gì hút phải và từ khi nào?

Tôi té huỵch xuống.

Vía chưa về thì cái thứ đó lại lướt qua lướt lại hất tôi từ chỗ này tới chỗ khác.

Chỉ ngay lúc tôi văng tới chỗ đám đông, tôi mới kịp nhận ra đó là gì. là người đàn ông đó.

Tôi biết ông ta rất nhanh nhưng không ngờ lại tới mức này.

Ông ta không muốn làm hại đám đông nên chỉ chậm rãi bước tới.

Tôi ngồi dậy, lao tới để giáp lá cà với ông ta nhưng chưa kịp một cú đấm nhanh hoa cả mắt đánh vào mặt tôi.

Lúc này, tôi dường như lịm đi, chỉ kịp nhìn thấy ông ta lôi ra một con dao bạc định kết liễu tôi.

Vô vọng rồi sao...cái chết vì một cái nguyên nhân dở hơi...

..................................................................................................................................................... ..........................................................................................................................................................

...............................................................................................................................................................

Khốn kiếp!

Thằng Zaras kém thế sao?

Cái tên này định giết mình à?

Cái tên khốn đó á?

Tao sẽ ko tha cho mày Zaras, vì dám để thực thể ra nông nổi này.** nó (nó chửi thề đấy)!!!

Nhưng tao phải thịt mày đã, cái thằng bố láo kia!

Grừ...gừ...(tiếng gầm gừ như 1 con thú) Tôi không thể kìm chế cơn nóng giận này, tôi hét lớn:-KHỈ THẬT, MÀY ĐỊNH GIẾT TAO À???

MÀY LÁO LẮM RỒI ĐẤY!!!

- Tôi la lên với cái giọng bố đời.-Hả, gì vậy?

Tự nhiên khùng à?

Hay là sắp chuyển thành ma sói mới vậy?

- Hắn ta bàng hoàng khi thấy cái thái độ khác hẳn đó.-Hà!

Ma sói hả?

Ừ, tao cho mày thấy chút nhá?

Mày nói hoài làm tao mệt lắm đấy!!!Tôi nói rồi, dùng đai Hexa tạo ra 1 thanh katana bạc.

Cầm kiếm, ngồi dậy, tôi nói với hắn:-Mày sẽ được biết nếu có ma sói thì mày sẽ không khoe mẽ được nữa đâu!Rồi tôi cầm ngược thanh kiếm, lao tới như một con mãnh thú.

Tốc độ tôi nhanh hơn Zaras gấp nhiều lần nên đã lao tới chém thẳng một nhát vào người hắn.

Hắn ta đã kịp giơ tay đỡ.

Nhưng tôi chắc hắn ta cũng phải bị đứt tay chứ chả chơi.

Hắn ngạc nhiên vì cái tốc độ đó của tôi, nhưng hắn không bị thương gì.

Tay hắn chỉ bị trày xướt chứ không nghiêm trọng như tôi nghĩ.

Tôi biết cơ thể hắn cứng nhưng không thể nào đến mức này.

Đột nhiên hắn cởi bỏ lớp da tay bên ngoài của mình, để lộ găng tay thép bên trong.

Hắn lườm tôi rồi thủ thế.

Tôi không ngần ngại lao tới một cách cuồng bạo bằng cái tốc độ xé gió đó.

Găng tay thép của hắn và lưỡi kiếm của tôi chạm vào nhau, một tiếng "Keng!!!!" vang trời.

Dù sức mạnh và tốc độ của tôi đã tăng lên nhưng có vẻ vẫn cân sức với hắn ta...ít nhất là tôi nghĩ vậy.

Tôi không muốn đấu tiếp với loại đối thủ không cùng tầm nên tôi không dây dưa nữa, tung đòn kết liễu:-"Kiếm pháp: chiêu thứ nhất, vũ điệu mãnh thú"!!!

- Tôi nhảy lùi về sau rồi nói.Thế rồi, tôi nhẹ nhàng lướt tới, múa 1 đường kiếm qua người hắn ta.

Đường kiếm nhẹ nhàng như lụa nhưng mang sức công phá mãnh liệt, hắn ta dùng tay để đỡ nhưng đã quá muộn khi lưỡi kiếm của tôi đã lướt qua đôi găng tay thép của hắn, phá vỡ nó rồi đi qua da thịt của hắn ta.

Hắn ta đã chết.

Hoặc chi ít là nếu đường kiếm trên lướt qua 1 con người bình thường.

Nhưng đã bảo hắn ta là quái vật mà nên còn trụ lại được.

Hắn ta ngã xuống nhưng vẫn dùng chân cố quỳ để không gục ngã.-Sao hả?

Thế nào?

Mày còn muốn giết ma sói nữa không?

Người thường còn không địch nổi thì huống chi là ma sói hả?

- Tôi khom người xuống hỏi hắn, với thanh kiếm kề bên cổ hắn.-Ta đã thua, mi có thể không phải ma sói nhưng với cái tính tàn bạo của mình, có ngày mi sẽ bị loại trừ.

-Hắn ta vẫn cố tỏ ra thái độ anh dũng trước tôi.-Tốt, trăn trối xong rồi thì giờ yên nghỉ đi nhé!Nhưng trước khi lưỡi kiếm kia chạm vào huyết quản của hắn, bạn bè của Zaras đã quay lại.

Chắc chúng đã nghe thấy tiếng va chạm của lưỡi kiếm của tôi với găng tay sắc của hắn.

-Dừng lại!

Cậu không được làm vậy!

Ông ấy là cha của tớ!!!

- Yakuishi từ đằng xa hét lớn.-Thế thì sao chứ?

Nó định giết tao đấy!!!

- Tôi trả lời lớn không kém.Lưỡi kiếm tôi vẫn không dừng lại.

Nhưng ngay đúng lúc nó sắp lấy mạng ông ta, một viên đạn đã bay tới trúng ngay vai phải của tôi, làm tôi làm rơi thanh kiếm.

Một viên dạn từ nòng súng của Mirake.-Con khốn!!!!

- Tôi hét một tiếng vô cùng tức giận rồi tạo thanh kiếm khác bằng đai Hexa rồi dùng tay trái cầm nó lao tới Mirake...nhưng ngay trước khi thanh kiếm kịp chạm vào người con nhỏ đó, thứ gì đó đã cản tôi lại...Thôi dừng lại ngay!

Tôi không cần phải đến mức này, cô ấy là bạn tôi!...Bạn ngươi chứ không phải bạn của "chúng ta"!!!...Ngươi khùng rồi, ta sẽ không để ngươi kiểm soát nữa, mau cút khỏi đầu ta!!!...Sai rồi, đây là đầu của "chúng ta", ngươi chỉ là 1 phần của nó thôi!!!...Không, cút mau, cút khỏi đây, ngươi không được phép làm hại bạn của ta...-Nagi!

Bắn tớ mau...mau lên...vào vết thương trên tay trái ấy...mau lên không kịp mất...-Tôi nói với Nagi bằng chút thời gian kiểm soát ít ỏi của tôi.-Mày nói cái gì vậy hả?

Đừng bắn, đừng có bắn...-Tôi gào thét bằng chút thời gian kiểm soát của tôi.-LÀM ĐI!!!!!!!!!"

Đoàng", viên đạn bắn ra, trúng vào ngay vết thương trên tay trái của tôi.

Tôi la lên đau đớn.

Nhưng ít ra thì...Khỉ thật, không, đau quá, Zaras, có ngày mi sẽ hối hận vì chuyện này........ZARASSSSSSSSS!!!!!!!................................................................................................................................................................ ................................................................................................................................................................ ................................................................................................................................................................

Tôi lờ mờ tỉnh dậy, đôi mắt dần mở ra chỉ thấy Mirake và bạn bè của tôi đang bao quanh tôi, với khuôn mặt lo lắng tột độ.-Cậu tỉnh rồi à Zaras, cậu có sao không?

- Mirake lo lắng hỏi tôi.-Tớ...tớ không sao đâu.Thế tôi dần nhận ra, không phải là ai cũng có vẻ mặt lo lắng tột độ.

Chỉ có Mirake và những người đến sau như Melo, Benta là lo lắng cho tôi, ba người còn lại cùng người đàn ông kia chỉ cho tôi thấy bộ mặt kinh hãi của họ, kinh hãi trước "những" con quái vật đang ngủ sâu trong tôi.

Tôi cũng vậy cũng đang tự kinh hãi trước chúng.

Sẽ thế nào khi chúng sẽ chiếm lấy cơ thể tôi?

Liệu bạn bè tôi có còn an toàn?

Tôi chỉ ngồi đó nghỉ ngơi trong những lời động viên, hỏi hang của Mirake, Benta và Melo, một lúc sau, cả bọn quyết định rời công viên chuẩn bị tới trung tâm mua sắm.

Đã gần 9 giờ.

Nhờ cái thời gian ngất đi của tôi mới lâu vậy.

Tôi được Mirake băng bó vết thương khá kĩ càng nên bớt đau, chỉ có vết đạn thôi chứ vết ma sói cắn kia vẫn cứ âm ỉ.

Cả bọn đã đi ra cổng công viên, tôi chuẩn bị đi theo thì bị người đàn ông kia gọi lại:-Này, nhóc!-Có chuyện gì vậy ạ?

- tôi nán lại chút cho ông ta hỏi.-Ta vẫn chưa tin tưởng mi đâu, nên đừng có tưởng bở.

Tốt nhất nên đề phòng đi.-Vâng!-Và này!

Nếu có muốn giết ta nữa thì hãy đến chỗ này.

- ông ta nói rồi đưa tấm thẻ gì đó trong túi ra.

Là thẻ nghiệp vụ của cảnh sát!

Trên đó có ghi chữ nhỏ, tôi đọc được là đội phòng chống các hiện tượng siêu nhiên.

Xong ông ta chỉ tay về phía trụ sở gần đó.Tôi gật đầu rồi bước đi.

Nhưng bỗng nhớ điều gì đó, tôi quay lại.-Bác Fujita(không phải tên, kêu theo họ Yakuishi thôi)!-Hả?

Còn chuyện gì à?-Cái vụ hồn sói kia là gì?-Là một loại sức mạnh cường hóa.

Khi nào đến gặp, ta sẽ cho mi biết rõ hơn.Ông ta nói rồi bỏ đi luôn.

Tôi cũng không tiện hỏi tiếp nên đã đi theo các bạn của mình.

Qua chuyện lần này, tôi như có thêm kinh nghiệm, cân nhắc hơn trong việc có nên cho các nhân cách khác chiếm hữu cơ thể tôi để gia tăng sức mạnh, trong khi nguy cơ tiềm tàng của nó tôi vẫn chưa hề hiểu hết...
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap đặc biệt 2: - Những nhân vật khác.


Đăng lại hình Của Zaras nhé!

Ngầu hơn chút đỉnh nhỉ!

Đây là Leo, người mạnh nhất lớp! (hình ảnh dựa vào nhân vật L trong Death note)-Tên: Abraham Vanse Leo (nửa Hà Lan nửa Nhật), là chắt đời thứ 10 của Van Helsing.-Tuổi: 16, SN: 20/11-Chiều cao: 1m78-Cậu là một thành viên của gia tộc diệt quỷ, cậu tự ý thức được trách nhiệm của mình trong việc nối nghiệp của gia tộc, nên từ nhỏ cậu đã tập luyện với ước muốn trở thành thợ săn ma sói xuất sắc nhất.

Tình cách của cậu khá trầm tĩnh, có phần lờ đờ, lập dị.

Cậu thường có ít mối quan hệ gần gũi với bạn bè.

Cậu thường được lũ con gái chú ý đến nhưng cậu có vẻ không quan tâm.-Khả năng chiến đấu của cậu vô cùng xuất sắc.

Sức khỏe của cậu có thể nâng được 1 chiếc ô tô 7 chỗ bằng 1 tay(khoảng 2~3 tấn), bao gồm cả việc ném đi, tốc độ chạy tối đa của cậu lên đến 60km/h.

Ngoài ra cậu còn có khả năng sử dụng hơn 100 loại vũ khí khác nhau, nhưng cậu thường sử dụng hai thanh katana để chiến đấu hoặc 1 trong 2 thanh.

Có thực lực được sánh với 20 con ma sói và 110 người đàn ông lực lưỡng.-Cậu có khả năng lãnh đạo và tư duy tốt.

IQ: 150.

Đây là Melo ( cái hình hơi chiếm diện tích), là người hâm mộ Zaras???-Tên: Aoki Melo-Tuổi: 16, SN: 23/8-Chiều cao: 1m60-Số đo 3 vòng: 95 - 56 - 90(ngực cỡ F)-Cô ấy là người có tính hiền lành, dịu dàng và thường xuyên dành sự quan tâm lớn tới Zaras.-Khả năng chiến đấu của cô vẫn chưa được tiết lộ.

Đây là Dome, một cô gái bí ẩn và trong arc ra ngoài thực chiến này cô chung nhóm với Leo.-Tên: Dome???(có thể chỉ là biệt danh)-Tuổi: 16, SN: 22/3-Chiều cao: 1m55-Là một cô gái trầm tĩnh, ít nói.

Tính cách cô có phần kiên quyết (thông qua chap 6).

Cô có khả năng lãnh đạo tốt, khả năng tư duy cao.

Ngoài ra cô còn có thể lực cực tốt - cao hơn mức chuẩn của 1 người đàn ông và tốt độ nhanh.
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap - 9: Trước giờ phim chiếu


Chúng tôi rời khỏi công viên được một lúc rồi quyết định tìm nơi nào đó ăn sáng.

Quả thật sáng giờ chưa ăn gì nên tôi cũng hơi đói.

Thế là cả bọn rủ nhau đi tới 1 tiệm cà phê nổi tiếng ở đây.

Thật ra tôi nghe biết nổi tiếng vậy chứ cũng chẳng biết thực hư thế nào.

Và quả thật nó nổi tiếng thật!

Nổi tiếng đến mức tôi phải tự xem lại vốn hiểu biết của mình, nổi tiếng tới mức làm lu mờ những điểm ăn nổi tiếng như Mac Donald hay Lotteria.

Dù ở đó ngon tới mức nào thì tôi cũng không ngờ cả khu phố có quán cafe này đầy người xếp hàng.

Cái hàng người này phải dài đến cả kilo mét chứ chả giỡn.

Nhìn cái hàng người đang có vẻ tiếp tục tăng lên này, tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán:-Này, chắc lúc chúng ta vào uống được đã quá chiều mất!-Không hẳn là vậy đâu!

- Melo nói với vẻ cáu khỉnh.Cô ấy đi vượt lên hàng người và mở cửa hẳn hoi cho tụi tôi vào.-Cậu không sợ mọi người chửi à!

Họ đợi nãy giờ rồi đấy!

- Tôi nói với vẻ mặt lo lắng khi mọi người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt đe dọa.

Bỗng từ trong cửa hàng, một cô gái mang tạp dề bước ra, với mái tóc màu hạt dẻ, cô ấy niềm nở nói:-Melo, em dắt bạn về rồi đấy à!

Vào trước đi, tầng trên đã chuẩn bị rồi!Lúc này Melo mới vui vẻ mời chúng tôi:-Đây là quán cafe của gia đình mình!

Quán Cafe Bunny, hân hạnh được chào đón các bạn!!!Bước vào quán giờ tôi mới nhận ra lý do nó đông khách đến vậy.

Không gian quán vô cùng thoáng đãng, bước tường trang trí đầy những hoa văn lá cây đẹp như thật, trong tiệm còn là một không gian xanh đúng chất.

Cây trang trí được cắt tỉa gọn gàng, dây leo quấn lên tường đầy vẻ tự nhiên.

Mái nhà kiểu vòm kính nên ánh sáng mặt trời lọt qua soi sáng cả cửa tiệm.

Trong quán còn có các hồ nhỏ với hòn non bộ tạo, tiếng nước róc rách nghe mềm mại như tiếng đàn bên tai.

Những ai ngồi trong quán cà phê này sẽ có thể hòa mình vào không khí êm dịu ở đây.

Nhưng đó chỉ là một phàn lí do cái quán này đông khách đến vậy.Melo dắt chúng tôi lên tầng 3 - tầng mà chỉ có khách V.I.P mới được vào.

Nó là một không gian trang nhã với sự sắp xếp đồ vật hoàn hảo.

Chúng tôi được đưa đến những bàn cạnh ban công, hướng ra thẳng trung tâm thành phố.

Hai người ngồi một bàn trong khi đó Melo đi pha đồ uống cho chúng tôi.

Tôi ngồi cùng Mirake, Yakuishi với Ai và Benta với Nagi.

Thức uống, đồ ăn chưa tới mà tôi cảm thấy thoải mái vô cùng, quên luôn cơn đói khi nãy.

Melo bước ra, cầm trên tay chiếc khay với nước uống.

Tôi gọi một cốc ca cao nóng để giải tỏa cảm giác nóng bức trong người tôi, Mirake uống nước ép nho, Yakuishi thì Cafe, Ai sữa còn Benta và Nagi cùng uống trà đá.

Chúng tôi ăn chung 1 chiếc bánh kem bự ngon lành.

Đồ ăn thức uống ở đây phải nói là ngon hết sảy.

Cũng chính vì thế mà quán luôn có lượng khách tới 100 người mỗi ngày, luôn trong tình trạng đầy khách.

Chúng tôi may lắm mới được vào đây vì là bạn Melo.

Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi nghỉ ngơi 1 lúc rồi ăn trưa luôn ở đó.

Khoảng 3 giờ chiều, chúng tôi rời khỏi quán tới điểm đến kế tiếp: nhà của Ai.

Nói là nhà vậy thôi nhưng thật sự nó là một căn biệt thự khổng lồ, lớn hơn cả những gì chúng tôi tưởng tượng.

Chúng tôi vừa ở cổng thì đã có xe của quản gia đến đón vào nhà.

Chúng tôi quyết định sẽ ở đây đến tối, ăn uống xong rồi đi dạo quanh thành phố, khoảng 9 giờ thì trở về nhà Ai.

Xe chạy khoảng 10 phút mới tới nơi, đó là một căn biệt thự kiểu cổ hoành tráng như trong phim.

Trên tường thì trang trí hoa văn cổ, cửa kính bóng loáng và vừa tới đã có nhiều người hầu xuất hiện.-Chào mừng cô chủ đã về nhà!

- tất cả người hầu đồng thanh trả lời.-Thôi thôi, tôi chỉ về hôm nay thôi, đừng làm quá.

Đây là các bạn tôi, tôi dẫn họ về chơi!

- Ai nói chuyện nhẹ nhàng quý phái.-Vâng thưa cô chủ!

- Họ lại đồng thanh trả lời.-Này, Watari, hôm nay cha mẹ tôi đâu rồi?

- Ai hỏi ông quản gia.-Thưa cô chủ, họ đi đánh gôn từ sáng rồi ạ!

- Ông quản gia trả lời.-Vậy à...Thế nhưng cô vừa nói thì từ xa, một chiếc Limo đã chạy tới.

Ông quản gia hối hả chạy ra đón người trong xe.

Một người đàn ông cao gầy, mặc vest, tuổi trung niên bước ra cùng một phụ nữ mặc váy sang trọng.

Họ vừa xuất hiện, Ai đã thốt lên:-A, cha mẹ về rồi!Nói rồi cô chạy tới chỗ họ ôm thấm thiết.

Đúng thật là, vừa mới vô trường được hai hôm chứ bao nhiêu mà làm quá lên.

Ai giới thiệu chúng tôi cho cha mẹ của cô rồi nhẹ nhàng mời chúng tôi vào nhà.

Vừa bước vào, tôi đã thấy lạ.

Có 1 khung tranh lớn hình ngũ giác, với phần khuyết ở góc bên phải.

Trong khung tranh tôi thấy Ai và cha mẹ cô ấy.

Nhưng thông thường, hình dáng khung tranh thường là hình chữ nhật cơ mà.

Tôi càng thắc mắc hơn khi nhìn thấy có một chiếc dĩa vừa ăn xong của ai đó.

Có điều gì đó bất thường, tôi hỏi Ai:-Ai! nhà cậu có bao nhiêu người nhỉ?-À chắc khoảng 20 người kể cả quản gia.-Không, người thân trong gia đình ấy!-À, tính cả tớ nữa là ba người.Quái lạ, vậy mình suy nghĩ quá nhiều thôi sao?

Thôi kệ vậy, chắc tham quan nhà một lúc nhỉ.

Chúng tôi được đưa về từng phòng riêng, tôi ở 1 phòng trên tầng thượng.

Phòng của tôi khá là ngăn nắp và sang trọng, có điêu hơi bụi nên tôi dọn dẹp 1 chút.

Dọn xong, người tôi đầy bụi bậm nên tôi định đi tắm.

Chẳng may tôi chọn ngay cái phòng không có phòng tắm nên tôi đi qua phòng khác cùng tầng để xài ké.

Tôi đi vào 1 căn phòng khác ở cuối hành lang.

Căn phòng mới kinh khủng như thường xuyên được xài nhưng lại không có ai và không có đồ dùng nào.

Tôi mò một lúc thì chả thấy cái phòng tắm đâu, vừa đụng cái đèn để bàn thì bỗng trần nhà rung lên và 1 cái thang rơi xuống trúng đầu tôi.

Một tầng bí mật ở phía trên.

Cái tính tò mò của tôi nổi lên, tôi leo thang lên cái tầng bí mật đó.

Nói là tầng mà thật ra nó là trần nhà thôi.

Trên đó đầy bụi nhưng có một đường thẳng ko có bụi.

Tôi men theo đường thẳng đó và tới được tháp đồng hồ trên đỉnh.

Một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trước mắt tôi: 1 thanh niên trẻ đang ngồi ăn cánh tay người như ăn đùi gà.

Miệng đầy máu, ánh mắt anh ta xanh biếc như ngọc.

Cảnh tượng quá sức kinh hãi khiến tôi không giữ được bình tĩnh nên đã động đậy.

Người thanh niên đó quay sang nhìn tôi, như nhân ra điều gì đó, anh ta giữ tôi lại trong tháp đồng hồ.

Tôi nghĩ mình thế nào cũng trở thành thức ăn cho kẻ này.

Thế nhưng anh ta tiến lại góc phòng và bật đèn lên.

Hàng nghìn tiếng nói trong đầu tôi bảo tôi xử hắn.

Nhưng bây giờ tốt nhất là tôi nên chạy đi và báo cho các bạn của tôi.

Bỗng anh ta bảo tôi:-Zaras, phải là nhóc đấy không?-Hả?

Anh là...-Bộ không nhớ à?

- Anh ta nói rồi tiến lại tử đồ gần đó, lôi ra 1 chiếc áo khoác đỏ, mặc áo và đội chiếc mũ trùm đầu.-Anh là người đã tố cáo hơn chục con ma sói lần trước?-Ừ, là anh đây.

Lần trước anh khá ấn tượng với nhóc đấy.

Nào ngồi xuống nói chuyện xem.Nói rồi anh ta bảo tôi ngồi xuống nói chuyện.

Tôi kể về sự việc mấy bữa nay cho anh ta nghe và cả lí do tôi được ra ngoài trường.

Nói luyên thuyên 1 hồi tôi nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng khi nãy, tôi chợt đứng dậy, hỏi:-Người khi nãy cũng bị anh dụ như thế này nhỉ?-À không...chuyện đó, đúng là anh là một kẻ ăn thịt người...nhưng không phải anh ăn 1 cách tùy tiện đâu.

Chả là người này đã bị ma sói tấn công.

Anh cố cứu cậu ta nhưng không kịp.

Cậu ấy mất máu quá nhiều.

Đúng lúc đó anh đói quá cho nên...-Nhưng thế vẫn ác quá!-Nhưng anh đã nhịn lâu lắm rồi...anh đã phải rất kiềm chế để không làm hại gia đình anh...-Gia đình anh?

Nhà của Ai?

Chuyện này rốt cục là thế nào?-Từ từ, anh sẽ giải thích cho em...Thế là anh ta từ từ kể cho tôi về mọi chuyện.

Anh ta bảo mình là một ma cà rồng, chả biết là thật hay giả nhưng sau từng ấy chuyện, tôi nhận ra chuyện này cũng không bất khả thi lắm.

Anh ấy bảo mình là anh cả trong nhà Ai, tên là Jun.

Anh ta vốn là người thường nhưng từ nhỏ đã vốn yếu đuối, ít ra bên ngoài tiếp xúc với ánh nắng mặt trời vì nó làm da anh bỏng rát.

Mọi chuyện cứ như vậy cho đến khi năm anh ta 15 tuổi.

Anh ta bắt đầu thèm thịt người, có lần cố cắn Ai.

Anh ta cảm thấy tội lỗi nên đã trốn chạy khỏi nhà.

Anh ta sống vô gia cư ngoài đường, những sức mạnh siêu nhiên của anh ta cứ từ từ bộc lộ.

Cho đến năm anh 16 tuổi, anh ta bị một tổ chức bí mật bắt cóc để nghiên cứu.

Chịu những tra tấn kinh hoàng trong 5 năm, anh ta đã thoát ra được nhờ hợp tác với những vật thí nghiệm khác.

Và do đó anh ta trở về nhà và được gia đình mình giấu đi khỏi xã hội.

Tôi nghe một hồi đã hiểu rõ một chuyện.

Đúng lúc đó các bạn của tôi đi tìm tôi khắp nơi, gọi tôi lớn đến mức trên tháp đồng hồ còn nghe thấy.

Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải xuống dưới rồi.

Đã gần 5 giờ tới nơi nên tôi phải xuống đó tìm chỗ tắm rửa rồi ăn tối cùng mọi người mới được.-Em còn nhiều chuyện để hỏi anh lắm, lần sau em sẽ lại tới đây.-Ừ, xuống dưới đó đi.

Anh cũng mong đợi gặp em vào phiên tòa tới đấy!Tôi xuống dưới tầng 2, tắm nhờ trong phòng Yakuishi.

Vết thương của tôi ngày càng làm tôi khó chịu hơn.

Tắm một hồi, tôi thay đồ và đi xuống phòng ăn ở tầng trệt, nơi mà gia đình Yakuishi dọn một bàn ăn hoành tráng cho chúng tôi.

Chúng tôi ngồi vào bàn ăn với tâm trạng vô cùng háo hức, từ trước tới giờ chắc trừ Ai ra không ai trong chúng tôi được ngồi vào bàn tiệc khổng lồ này.

Khi mọi người dã ngồi vào bàn, Ai đứng lên phát biểu mở đầu buổi ăn tối.

Chỉ là một vài thứ như cảm ơn bạn bè, gia đình thôi nhưng khi một người quý phải như Ai nói ra làm chúng tôi cuốn hút vào nó.-Mọi người ăn uống thoải mái nhé~-Ừ - chúng tôi đồng thanh đáp lại lời mời của Ai.-Vậy tôi không khách sáo đâu!

- Yakuishi nói rồi vớ ngay chén súp húp lấy húp để."

Chà, mình cũng nên bắt đầu thôi", tôi nghĩ.

Nhưng chưa kịp làm gì thì tiếng la thất thanh của Yakuishi làm chúng tôi giật cả mình.-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!-Hả, chuyện gì vậy?

- Tôi hỏiYakuishi la lớn xong nằm vật vả dưới đất.

Miệng sủi bọt mép.-Mirake, thế nào rồi?

- tôi hỏi Mirake khi cô ấy xem mạch của Yakuishi.-Cậu ấy vẫn chưa chết...nhưng...có chuyện gì thế này?Tôi bỗng ngửi thấy một mùi lạ.

"Mùi ma sói?", tôi nghĩ.

Quả đúng vậy.

Ngay khi Mirake bắt mạch cho Yakuishi thì một lũ người từ xa đã lao tới, phá vỡ cửa kính tầng trệt.

Lúc đó khoảng 10 tên, có vẻ đã lên kế hoạch sẵn.

Một tên to lớn nhất trong đám bước ra trong cả bọn nói với chúng tôi:-Chà chà, tôi đợi hơi lâu rồi đấy...ngửi thấy mấy cái mùi quyến rũ ở đây lâu rồi, thèm lắm rồi.

Thôi, mời cả nhà dùng bữa nhé!!!Đúng lúc đó, bầu trời tối lại, ánh trăng chiếu rọi cả căn phòng.

Cả bọn chúng tru lên, cơ thể phình lớn phá bỏ những chiếc áo phông bọn họ đang mặc.

Lớp lông đầy phủ kín cơ thể bình thường của họ, ánh mắt họ biến đổi, ánh mắt của sự giết chóc.

10 con quái vật nhìn chúng tôi với ánh mắt cuồng dại và rồi...lao tới.Nhưng đời không như mơ!

20 người hầu trong nhà Ai xuất hiện với vũ khí trên tay.

Họ quyết bảo vệ chúng tôi dù cái giá là cả tính mạng của họ.-Cô chủ, hãy dẫn Yakuishi-sama cùng mọi người rời khỏi đây trước, chúng tôi sẽ cầm chân chúng!

- Quản gia Watari của nhà Ai nói.Trong hoảng loạn, chúng tôi chạy đi, để lại những con người dũng cảm cố gắng chống lại lũ quái vật khác máu.

Tôi thì vẫn còn luôn suy nghĩ về những sự việc trùng hợp này."

Một kế hoạch có sự nhúng tay của người trong nhà", tôi nghĩ.

Đêm nay sẽ không êm đẹp như tôi nghĩ, dù từ lúc bắt đầu xịt hương tử thi thì mọi thứ đã không êm đẹp rồi.

Dù bây giờ chúng tôi chạy nơi nào đi chăng nữa, chắc chắn chúng tôi sẽ phải chiến đấu với chúng, lũ ma sói và chúng tôi sẽ có cuộc chiến lớn hơn những gì chúng tôi từng trải qua...
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap Đặc biệt 3: - Zero, nhân cách khác của Zaras.


Trước tiên là 1 số nhân vật khác cái đã:

Đây là Kinnachi, một ông trùm mafia "nhỏ".-Tên: Kinnachi Tadama-Tuổi: 18 (bị ở lại lớp=)), sn: 1/7-Chiều cao: 1m94-Là con của ông trùm mafia nổi tiếng lúc bấy giờ (năm 2050)Shinoda Tadama.

Thừa hưởng dòng máu mafia từ nhỏ làm cho Kinnachi trở thành một con người cực kì hiếu chiến, hay nóng giận nhưng vẫn trọng nghĩa khí.

Tính cách của cha đã 1 phần ảnh hưởng đến cậu.

Vì đã đủ 18 nên cậu có nhiều hành động trưởng thành hơn như hút thuốc, uống rượu và chuyện..."

ấy" thì chưa rõ.

-Cậu có kĩ năng chiến đấu tốt do thường xuyên đánh nhau từ nhỏ, nhưng chưa vượt trội như Dome hay Leo.

Cậu thường dùng Remington làm vũ khí chính.

Đây là Benta (xin lỗi nếu đẹp trai hơn các bạn luôn tưởng tượng), một mẫu nhân vật làm nền trong những tập đầu:-Tên: Benta Oota-Tuổi: 16, sn: 1/4.-Chiều cao: 1m65-Là một trong những người bạn thân nhất của Zaras.

Cậu là người khá hiền lành, ham ăn và hơi nhút nhát.

Cậu thiếu đi khả năng giữ bình tĩnh và nhắm bắn, bù lại cậu có khả năng cảm nhận hiểm họa tốt và còn 1 số khả năng chưa tiết lộ.

Và cuối cùng là Zero, 1 trong 7 nhân cách hình thành anh Main:-Tuổi: ???-Là 1 nhân cách chính của Zaras.

Anh có đôi mắt đỏ, làn da nhợt nhạt và có điệu cười quái dị.

Anh tự cho mình là một nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu và sân khấu của anh là...chiến trường.

Anh có điệu bộ rất nghệ sĩ, thuần phục tất cả thể loại nhạc và điệu nhảy trên thế giới.

Đặt biệt anh ta thích đùa cợt người khác.

Anh ta là nhân cách mang trí thông minh siêu hạng, IQ 222.
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap 10: Con mồi phản kháng - Báu vật nơi biệt thự???


"6: 15"Tôi khẽ nhìn lên đồng hồ.

Lúc bây giờ chúng tôi đang trốn trong phòng ngủ ở tầng 3 vì giờ chắc lũ ma sói đang rà soát ở tầng 1.

Chúng tôi chia ra làm ba nhóm để trốn và liên lạc với nhau bằng đai Hexa.

Bây giờ chúng tôi chẳng khác nào ngồi trong đống lửa khi không khí xung quanh lạnh tanh và tâm trạng ai cũng đầy lo lắng.

Mọi thứ trong nhà thì tối mịt khi bọn ma sói đã ngắt cầu dao cả căn nhà.

Tôi cố nghĩ trò nào vui để làm mọi người bớt lo nhưng không được.

Ai và cha mẹ cô đang lo cho số phận của những người giúp việc kia. ("Chắc chúng chết rồi nhỉ?"/"Chà, kiểu này chắc mày nên cho tao chiếm hữu cơ thể chút đi, xong ngay í mà!"...), hàng nghìn giọng nói vang trong đầu tôi lúc này khiến tôi càng khó chịu hơn.

Nhóm của tôi chỉ có Yakuishi với Ai cùng gia đình nên khả năng chiến đấu sẽ không tốt lắm nên giờ gặp sói thì chắc 96,69% sẽ chầu diêm dương ngay.

Tôi có thể cho cái nhân cách hồi sáng chiếm hữu để giết lũ sói này nhưng chắc chắn hắn sẽ không trả thể xác lại cho tôi sau khi đánh xong.

Giờ tôi chỉ biết dựa vào sức mình thôi.-Ai, cậu dùng vòng Cerberus phải không?

- Tôi hỏi Ai-Ừ, nhưng làm gì?

- Cô ấy thắc mắc ngược lại tôi.-À không có gì.

Tớ chỉ muốn chắc chắn là cậu có đồ phòng thân thôi.

Đừng tùy tiện dùng nó, khi nào cấp bách hãy dùng.

-Tôi trả lời.-Zaras, bây giờ chúng ta chỉ có nhiêu đây vũ khí thôi thì sao đối phó được với chúng?

- Yakuishi hỏi.-Không cần phải đánh giáp lá cà với chúng.

Khi chúng tới, tớ sẽ nhử lũ ma sói còn cậu dẫn Ai trốn hỏi đây.

Bây giờ chỉ còn tớ và Ai là chiến đấu được, cậu thì đang trúng độc mà.Tôi vừa nói xong thì bỗng nhiên bố của Ai nói:-Không cần phải dẫn ta đi chung đâu.

Con gái ta dẫn mẹ nó và cậu bạn cao lớn này đi là được rồi.

Ta không phải là không giúp được đâu!

Ông ấy nói rồi lục lọi phòng ngủ lấy thêm 1 thanh kiếm dài và 1 khẩu súng săn.

Cả hai đều được làm bằng bạc.-Ta cũng sẽ chiến đấu!Ông ấy nói vậy nhưng vẫn không thể làm tôi bớt lo hơn.

Chắc chắn sự việc lần này có sự nhúng tay của một người trong gia đình của Ai nên tôi dường như không thể tin tưởng ai được.

Nhưng vì Yakuishi đã bị thương mà tôi tôi cần 1 người giúp chiến đấu nên tôi cũng để cho ông ta chiến đấu.

Lúc này trong căn phòng tối, không có 1 tiếng động xung quanh, chúng tôi bàn kế hoạch trốn khỏi đây.

Căn phòng này ở cuối hành lang tầng ba, chúng tôi đã dùng nhiều đồ chắn cửa nên sẽ không thể ra bằng cửa chính.

Chúng tôi định tìm 1 lối bí mật để đi.-Tớ có biết 1 đường bí mật trong căn phòng này.

- Ai nói rồi đẩy vào 1 ô của sàn nhà.

Sàn nhà rung lên và tạo ra 1 tầng hầm bí mật của căn phòng.

- Thế nào?-Quá tốt rồi!

Bây giờ cậu và Yakuishi đi trước, tớ và cha cậu sẽ theo sau, sẽ tốt hơn nếu...."

RẦMMMMMMMMMMMMMMMM!!!!!!!".

Tôi chưa kịp dứt câu thì một tiếng động lớn ngoài cửa.

Lũ sói đã tới và đang ở ngay trước cửa.

-Ai, Yakuishi, bác gái, mọi người chạy trước đi!

Tớ sẽ vào sau!-Nhưng mà...-Ai do dự gì đó.-Không kịp nữa đâu, lẹ đi, không chết trùm bây giờ!!!Họ vừa vào, một tiếng động lớn khác đã vang lên.

Lần này thì cánh cửa đã sập hoàn toàn.

Dù biết thế nào chúng cũng vào được nhưng tôi không ngờ lại nhanh đến vậy.

Tôi vội đóng cánh cửa đường hầm bí mật lại, vừa đúng lúc những tên ma sói bước vào từ đống đổ nát của cánh cửa và đống đồ vật chặn cửa.

5 tên bước ra với hình dạng ma sói to lớn của chúng.-Chà chà, thì ra lũ chuột các ngươi ở đây.

Thế mà tụi ta tìm mãi.

Nào, con bé chủ nhà đâu rồi?

Khách đến mà chả chào hỏi gì à?

- Một tên hóa lại hình người để nói chuyện với tôi.-Cậu ấy không có ở đây.

Bây giờ chỉ là cuộc chiến giữa chúng ta và ngươi thôi.

- Tôi nói với hắn.-Và có vẻ tụi bây ko đông lắm nhỉ?

Thôi, cũng tốt.

Bọn ta sẽ xử hai ngươi trước, sau đó sẽ đi bắt lũ kia!

- Tên đó nói rồi gồng mình, hét lên và hóa thành 1 con ma sói cao 2m.

- Oe, ne'e ma!

- Hắn ta nói thứ ngôn ngữ ma sói của hắn và lao tới.Trong căn phòng tối mịt này làm chúng tôi không thể nhìn rõ nhau nên tôi lặp tức phá cửa sổ để có ánh trăng giúp quan sát.

Lũ ma sói lao lên như những con thú dại, và nhờ có thể nhìn trong bóng tối nên chúng không hề ngán tấn công tôi.

Tôi liên tục né đòn của hai tên ma sói, nhưng khi thiếu ánh sáng thế này, tôi không thể quan sát chúng dễ dàng nên sớm muộn cũng sẽ dính đòn.-Chúng ta phải tạo ra nguồn sáng.

- Cha của ai áp lưng vào tôi và nói nhỏ.

- Thấy bình xăng ở góc phòng chứ?

Phải bắn vào đó ngay.-Được, cháu sẽ dụ 1 con ma sói vào đó, bác hãy bắn trúng chỗ đó!-Thế nguy hiểm lắm, ta không chắc sẽ bắn trúng đâu!

- Cha của Ai nói với vẻ lo ngại.

- Để ta dụ chúng!Ông ấy nói chưa kịp đợi tôi trả lời, đã lao tới bắn vào một tên ma sói.

"Đoàng!!!", tên ma sói gầm rú đau đớn và lao tới chỗ của ông ấy.

Ông ấy chạy vào góc phòng, con ma sói đuổi theo.

Tôi cầm khẩu remington, run run.

Trong bóng tối thế này tôi không thể bắn trúng can xăng được...tôi...tôi sẽ giết ông ấy mất...t-tôi phải làm gì đây...Fufufu, bình tĩnh nào, đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi bắn trúng.......Ng-ngươi là Zone sao?Không, ta không phải tên tâm thần đó đâu.......Ta là Zero......Ngươi định chiếm cơ thể ta ư?Một lúc thôi...ta không làm hại ai đâu...hứa đấy....mà...ngươi cũng đâu muốn bắn trúng ông ấy nhỉ?

Ta sẽ bắn thay ngươi.....Khỉ thật...chỉ còn cách đó....Zero..........ta là Zero......................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................Chà chà, chào các chế!

Mong là các chế còn nhớ ta.

Màn biểu diễn lần này của ta hơi bị lâu đấy...VÀ VÔ CÙNG HOÀNH TRÁNG!!!!!!!!!!!!!!!

Let the show BEGINNNNNNNN!!!!!!!!!!Tên Zaras kém quá, chỉ cần chút khả năng phán đoán vị trí là bắn được ngay mà.

Để xem...hai đối tượng đang di chuyển, 1 người có trọng lượng 60kg, một người 200kg, âm thanh lớn về phía tai trái, góc đứng sát tường do hạn chế di chuyển nên tạo ra nhiều âm thanh 1 điểm, và có âm thanh đụng vào can nhựa.

Giờ là vị trí của ông già kia...âm thanh chạm sàn gỗ, không hạn chế di chuyển nên đang đứng trước ma sói...Và bỗng âm thanh hoán đổi nên bây giờ vị trí can xăng đang ở hướng 2 giờ, dưới hai chân ông già, và bị chắn bởi chân ma sói.

Kết luận: bắn bằng remington, chếch góc 10 độ, ba phát liên tục!"

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!", ba vừa nổ ra ta đã hét lớn:-Tránh ra đi ông già!Ông ta vừa nhảy ra, tiếng đạn đã gim vào bắp chân của tên ma sói, hai viên vướng lại và 1 viên đâm vào can xăng.

Lửa đã nổi lên.

Tên ma sói bị biến thành ngọn đuốc soi sáng cho màn biểu diễn của ta!

Đâu thể biễu diễn thiếu ánh sáng nhỉ?Tên ma sói gầm rú kinh hoàng, ngọn lửa nhờ xăng lan ra đầy căn phòng.

Bọn ma sói kia quá sợ hãi, nên lùi lại.

Bỗng 1 con phi tới chỗ ta để tấn công, né kịp nên nó phóng thẳng vào lửa luôn!

Vui quá nhỉ?

Chưa bao giờ cảnh tượng trên sân khấu ta hoành tráng thế này...Fufufufufu...-Tên khốn, ngươi giết bạn ta rồi...-Một tên biến lại thành người nói với ta.-Chà, bạn sao?

Thì ra các người đến đây không phải để săn người thông thường nhỉ?

Hay là có kế hoạch rồi?

- Tôi hỏi hắn.-Hả? kế hoạch gì chứ?

- Tên đó lúng túng trả lời ta.-Chắc các ngươi cũng thấy thực lực của ta rồi, nên ta cũng sẽ nói cho các ngươi nghe trước.

Dù gì người đó cũng đã kể cho ta nghe rồi.-Cái gì?

Lão dám...

- Hắn ta lẩm bẩm gì đó.-Kế hoạch của các ngươi thế này: Lợi dụng khi chúng ta bị trúng độc, các ngươi sẽ lao ra và xử bọn ta.

Sau đó các ngươi sẽ giết ông bà già của Ai, bắt cô ấy khai ra nơi ẩn chứa "Hồ vàng" của gia tộc nhà cô ta.

Ta nói đúng chứ?

- Ta giải thích cặn kẽ mọi thứ cho hắn nghe.

- Và này, các ngươi không phải đi săn thông thường, mà thật ra các ngươi là một đội sát thủ thuê vì trong các ngươi ai cũng là sói Alpha nhưng chỉ đợi đến điểm thích hợp để ra mặt, nhỉ?-Hả...tên khốn đó nói hết rồi sao...khỉ thật, ko quan trọng, ta sẽ giết ngươi!!!

- Hắn ta nói rồi biến thành dạng ma sói.-Không, ta câu đủ giờ rồi!

Bye bye!Ta vừa nói xong, ba tên ma sói chưa hết bàng hoàng thì "Đoàng!!!", từ cửa sổ căn phòng bên phải, 1 viên đạn bạc cấm xuyên vào đầu tên sói bên phải.

Đó là Yakuishi, người mà tôi đã nhờ núp ở đó từ trước.-Huh, aha 'ia?

- tên đứng giữa ngạc nhiên."

Đoàng!!!", phát nữa, tên bên trái gục xuống.

Khẩu súng của ông già chưa tắt khói, ta đã lao tới với khẩu súng chĩa thẳng vào đầu tên đứng giữa.

-Ngươi chắc chưa muốn chết đâu nhỉ?

Ngươi còn thứ quan trọng cần bảo vệ, nhỉ?

- Ta nhìn thẳng vào mặt hắn, gương mặt ta biết đang tái mét sau bộ lông dày.Hắn ta đã chịu thua.

Hắn trở về dạng người để cho ta tra hỏi.-Ta nói trước, ta sẽ không bao giờ hại bạn bè của ta!

- Hắn ta kiên quyết nói với ta.-Được, thứ ta cần hỏi chỉ là lão quản gia Watari có bao nhiêu người nữa và ngươi có thể thuyết phục lũ kia ngừng lại không ?

- Ta hỏi hắn.-H-Hắn có khoảng 20 người, bao gồm cả 1 đám người hầu kia!-Cái gì?

ông Watari và lũ người hầu của gia đình chúng tôi sao? chuyện này là thế nào? ta không tin điều đó!!!

Ngươi đừng có lừa ta!!!

- Cha của Ai hét lớn.-Từ từ đã ông già!

Khi nãy ngươi và lũ ma sói kia làm gì họ rồi?

- Ta hỏi tên đó lần nữa.-Khi nãy chúng tôi giao dịch tiền rồi thì chúng bỏ trốn luôn.

Còn về việc thuyết phục, tôi sẽ làm được.

Dù gì chúng tôi đã nhận tiền rồi, chúng tôi cũng không muốn giết người.

- Hắn nói với ta.-Vậy các ngươi ăn gì nhỉ?

- Ta đùa với hắn.-Đó là chuyện khác!

Mà ngày mai các ngươi định tố cáo bọn ta à?

-Không đâu.

Ta sẽ tố cáo lũ quản gia và người hầu kia.

Ngày mai có lệnh chính phủ bắt tất cả mọi người tập trung, thể nào chúng cũng đến!

- Ta nói với tên đó.-Vậy được!

Bọn ta sẽ từ bỏ vụ "Hồ vàng"!- Hắn ta nói rồi biến thành dạng ma sói hú lên.

Lũ ma sói ở các phòng khác nghe được liền hú lên và phá cửa sổ lao ra ngoài.

Chúng chạy theo màn đêm ngay tức thì.

Trước khi tên trong phòng rời đi, ta nói với hắn:-Mong rằng ngươi có danh thiếp nhỉ?Hắn ngoảnh mặt lai chỗ tôi.-Mong rằng việc mi đánh thuê là thật!

- Ta nói với hắn.Hắn không nói gì, chỉ ném lại 1 chiếc danh thiếp.

Ta chỉ lặng lẽ nhặt nó.Chắc giờ phải trả lại cho thằng Zaras rồi , không nó kêu bạn nó bắn nữa...................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................Lần này hắn lịch sự nhỉ?

Giờ chỉ mới 7 giờ, ngay lúc 30 phút nữa phim chiếu.

Mà giờ chắc tôi không có tâm trạng coi đâu...

Bọn chúng đã bỏ đi, để lại căn nhà bừa bộn bị cắt điện.

Chúng tôi tập trung nhau lại.

Cha Ai đã mở nguồn điện dự phòng.

Chúng tôi thảo luận với nhau chút.-Bên bọn tớ đã hạ được 2 con sói rồi nhá!

- Mirake hí hửng nói với tôi.-Bên các cậu có gì không?

- Benta hỏi tôi.-Không có gì đâu...-Tôi trả lời.-Giờ phải làm gì đây?

Lũ ma sói sẽ lại tới mất!

-Nagi lo lắng.-Không sao, ta có cách này.

Gia tộc chúng ta từ lâu đã có 1 hệ thống lá chắn từ trường xung quanh, bây giờ chính là lúc thích hợp để bật nó!

Những ai muốn vào căn biệt thự phải được sự cho phép từ người trong nhà.

Thế nào?

- Cha Ai vừa nói với chúng tôi, vừa tiến lại ấn vào 1 chiếc công tắc trên bức tranh gia đình của ông.-Thế thì tốt quá ấy chứ!

- Yakuishi lên tiếng.-Còn việc ra ngoài thì sao ạ?

Liệu bọn chúng có tấn công ko?

- Tôi hỏi ông ấy.-Nếu là chỗ đông người thì không sao!

Các thợ săn ma sói chuyên nghiệp luôn ẩn giữa con người!

Bất kì dấu hiệu bất thường nào xuất hiện, họ lập tức sẽ hành động ngay.

-Cha Ai trả lời.-Vậy thì tốt quá nhỉ?

Chúng ta có thể ra ngoài chơi rồi nhỉ?

- Melo nói.Mọi người đang vui vẻ bàn chuyện, bỗng một cú gọi điện thoại cho Melo làm cô ấy đi ra ban công để nói chuyện.

Tôi cũng về phòng chuẩn bị đồ để đi chơi với mọi người, nhưng bỗng Mirake kéo tôi lại nói nhỏ:-Nhớ buổi chiếu phim nhá!

7 giờ 30 đấy!-Không ngờ giờ này cậu vẫn hí hửng vậy.

- Tôi trả lời cô ấy.-Vui lên đi chứ!

Hiếm khi mới ra ngoài mà!

- Mirake chỉ mỉm cười nói với tôi.*Ngoài ban công*-Kế hoạch A thất bại rồi....Chuẩn bị cho kế hoạch B đi...sẽ sớm thôi....
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap hình ảnh 4: Hình ảnh sói và chàng thanh niên bí ẩn!


update hình ảnh Zaras 3.0:

Đăng lại hình Mirake cho các bạn chưa thấy=))Hình ma sói Nam

Thông số của ma sói Nam:-Tốc độ chạy tối đa: 90-100km/h, trung bình: 80km/h, yếu: 60km/h.(chạy nước rút nhé, chạy bền thì chỉ khoảng 70km/h).-Khối lượng: 125~200 kg-Sức mạnh: Nâng được 1 vật từ 2 tấn đến 6 tấn, mạnh cỡ 20 người đàn ông trưởng thành không vũ trang.-cao từ 1m9 đến 3m(dạng đột biến có thể lên tới 10m).-Các rank: Omega: loại này không có khả năng khống chế biến hình, không có nhiều năng lực đặt biệt và có chỉ số trung bình.

Thế nhưng mỗi ngày trăng tròn chúng sẽ là loài dễ phát dại nhất(tăng nhiều lần khả năng chịu đựng, thể chất nhưng sẽ hoàn toàn mất kiểm soát).

Beta: loại này có khả năng chịu đựng thuốc bọc phát, chỉ số trên trung bình và thường chúng có khả năng hăng máu giúp tăng khả năng truy đuổi.

Alpha: loại này có thể khống chế 100% khả năng biến hình, chỉ số ở mức khá cao và có khả năng tư duy tốt.

Thường là thủ lĩnh 1 đàn sói nhỏ.

Đó là 3 loại thường chiếm 70% số lượng sói nam.

Màu sắc thường gặp là xám đậm, nhạt và đen nhạt. dưới đây là các loại đột biến: Gamma: Đột biến trí não: siêu thông minh: IQ >140, nói tiếng người.

Có khả năng thôi miên nhờ luyện tập.

Màu thường gặp: tím, trắng, cam.

Omicron: Đột biến kích thước: kích thướng bá đạo: 5m-10m.

Màu thường gặp: xám, đen.

Delta: đột biến nguyên tố: điện: nhanh hơn và có khả năng hấp thụ điện thế vào người.

Băng: có nhiệt độ cơ thể cực thấp(-50 độ) và có thể điều chỉnh nhiệt độ cơ thể trong tầm từ 30 độ xuống -100 độ.

Lửa: tương tự băng nhưng khoảng nhiệt độ điều khiển là 30 độ đến 1050 độ.

Ba màu tương ứng: vàng, xanh đậm và đỏ tươi.

Psi: Dị biến: chỉ có 12 con ma sói trên thế giới vào nhóm này.

Chúng được gọi là "thế hệ lãnh đạo", hay "thế hệ đầu". năng lực của chúng chưa rõ ràng chỉ biết 1 số cái tên như: "vạn thú", "chiến vương" hay "mị hồ"...

Ở trên là sói nữ.

Giống cái của ma sói.-Cao 1m - 2m(Đột biến 4m) khi đứng bẳng 4 chân.-Tốc độ chạy: tối đa: 140km/h(đột biến lên tới 600km/h).-Thể lực tương đối yếu hơn nhưng có khả năng dùng ma thuật nếu có học.Và nhân vật có hẳn 1 chap rieng đây...

-Tên: Ken Shino-Tuổi: 21, sn: 22/11-Cao: 1m87-Là một người theo đạo thiên chúa(từ nhỏ), là một ma cà rồng với những khả năng chiến đấu chưa rõ ràng.

Anh có sức khỏe phi phàm nên lúc trước từng làm việc trong 1 công trường, khả năng bay????-Anh là một con người sống nội tâm, hiền lành nhưng do hoàn cảnh sống đặc biệt khiến anh trở nên trưởng thành và quyết liệt hơn.

Anh có tình cảm với một cô gái tóc vàng (chưa rõ tên).

Anh từng bị bắt và thí nghiệm trong 6 năm ở khu vực 52.-Anh có trí thông minh cao, IQ: 180 và hiểu rõ về sự thật của các hiện tượng như ma sói, ma cà rồng...

Anh muốn mình là một người sẽ tạo ra cách mạng cho toàn bộ sinh vật huyền ảo đang bị hành hạ trên toàn thế giới, muốn thế giới công nhận họ như con người bình thường.-Là anh trai Ai.

Cậu rất thương em gái của mình.
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap 11: Giờ phim chiếu - Kết thúc 1 tình bạn???


Trên chiếc Limo của nhà Ai, chúng tôi chạy ra trung tâm thành phố nơi với những ánh đèn hào nhoáng làm chúng tôi choáng ngộp.

Bao nhiêu lần cũng vậy, những hình ảnh này luôn làm tôi cảm thấy vô cùng ngẹn ngào dù tôi không biết mình có mối liên hệ nào với nó.

Chúng tôi chạy trên tuyến lộ chính, nơi mà ai cũng sẽ cảm thấy sự sầm uất của Tokyo.

Những tòa cao ốc lấp lánh ánh đèn, những cửa hàng lung linh, tất cả thấp sáng một thành phố đang dần chìm trong nỗi sợ ma sói của mọi người.

Tới quãng trường Shibuya, chúng tôi dừng lại và tách nhau đi riêng.

Ai đi cùng Yakuishi, cha mẹ cô ấy, Benta và Nagi thì đi tới KingDom để chơi điện tử.

Tôi thì đi với ai...chắc các bạn cũng biết rồi đấy.

Nhưng bỗng một người xen vào kế hoạch của tôi và Mirake.

Đó là Melo!

Lúc chúng tôi định đi tới rạp chiếu phim Tohou thì Melo đã phi đến chỗ tôi và nói:-Này, hai cậu đi đâu vậy???

Cho tớ đi cùng được không???

-À...bọn tớ đi tới rạp chiếu phim...-Tôi trả lời.-Hay quá!

Đúng lúc tớ muốn xem phim đấy!

Cho tớ đi cùng được không...đi mà...

- Melo cầu xin với khuôn mặt đáng yêu nhất có thể làm tôi không thể nào từ chối nỗi(Kiểu thế này này)

-Ừ, cậu cùng đi cũng được!

- Tôi trả lời trong sự bực bội của Mirake.Chúng tôi cùng đi với nhau 1 đoạn đường ngắn để tới rạp chiếu phim.

Tôi mua 3 vé xem phim "Destiny Changed", một bộ phim khá lâu trước đây rồi mà tôi cũng không có ấn tượng mấy, tất nhiên do Mirake chọn và tôi trả tiền.

Lúc trước khi vào trường, trong mùa hè tôi có đi làm thêm 1 số việc cộng với ít tiền cha tôi để lại đủ cho tôi sống qua ngày.

Nhưng giờ tôi viêm màng túi cũng không hề nhẹ đâu nên buổi xem phim này làm tôi hơi tiếc.

Nhưng không sao, tôi cũng không biết mình sẽ còn bao nhiêu ngày để dùng số tiền đó đâu.

Chúng tôi mua ích bổng ngô và ngồi vào chỗ.

Bỗng một cú điện thoại làm cho Melo phải đi ra ngoài 1 lúc.

Cô ấy chỉ vừa bước ra phòng chiếu thì ánh đèn đã tắt, bộ phim đã bắt đầu...

Rè.......rè...........rè....................rè.....................rè..............................rè.....................rè................Một thứ âm thanh nhiễu kì lạ vang lên, làm cho mọi người hoản loạn.-Bộ phim bắt đầu rồi mà?

Sao kì vậy?-Chuyện gì vậy?-Tốn vé à???......Bỗng cái thứ âm thanh ấy chấm dứt.

Màn hình sáng lên.

Là Melo đang ở trong đó.

Cô ấy đứng nhìn chúng tôi, vẫn nói với chất giọng quen thuộc đó, nhưng câu nói không hề bình thường...-Các bạn, có thấy mình không???

Hôm nay mình có một món quà lớn dành tặng cho hai người bạn của mình: Mirake và Zaras!

Đặt biệt là cậu đấy Zaras!!!-Ồ!!!!!!!!!!!!!

- Mọi người trong căn phòng ồ lên, nghĩ điều cô ấy sắp nói là một lời tỏ tình hay gì đó.Tôi chỉ khẽ nhìn qua Mirake thấy vẻ mặt bất an của cô ấy.

Cô ấy biết gì đó sao?

Ầm!!!

Melo áp mặt vào màn hình, nở một nụ cười kinh dị.-Hehehehehehehe!!!!!!!!!!!!!!

Món quà của tôi đây!!!!!!!!!"

AAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!", một người đàn ông hét lớn.

Ông ta ngã gục xuống, một dòng máu tươi đổ xuống.

Một con ma sói đã đứng đằng sau với ánh mắt sáng lên trong đêm.

Nhiều tiếng la khác vang lên khắp căn phòng.

Mọi người bắt đầu hoản loạn khi bắt gặp những ánh mắt sáng rực trong đêm của lũ ma sói.

Họ chạy ra cửa chính để thoát khỏi lũ quái vật ở đây.-Đi đâu vậy???

- Một tên sói đột biến màu tím đứng chặn cổng.

- Ta đã cho đi chưa hả???

-Tên khốn!

- Một người dân kích động lao lại chỗ hắn với con dao rút từ trong áo.Con dao lao nhanh tới người tên ma sói bỗng khựng lại.

Ông ta bỗng la hét lớn rồi dùng con dao rạch họng của mình, máu bắn tứ tung, chết ngay tức khắc.Mọi người khác sợ hãi đứng co cụm lại với nhau.

Nhìn thấy những thứ này làm tôi không khỏi ngạc nhiên, đứng dậy hét lớn:-Cái quái gì vậy Melo?????-Chà, cậu chẳng biết đùa nhỉ???

Tốt thôi....Tôi sẽ ra chơi cùng...."

Xoảng!!!!!", màn hình bị phá vỡ.

Một con sói nữ khổng lồ từ trong bước ra.

Với giọng nói mà tôi tưởng là của một người bạn dễ thương của tôi vang lên:-Cậu không biết tôi yêu cậu thế nào đâu!!!

Tôi yêu thịt của cậu lắm đấy!!!!!

Yêu lắm!!!!!Hehehehehehehe!!!!!!!!!!!!!!!!!Melo phi tới cắn đứt 1 cánh tay phải của tôi, đè tôi xuống.

Nó đang dần thưởng thức cái thứ từng là bộ phận trên cơ thể tôi một cách ngon lành.

Chỉ mới cắn 1 miếng, nó đã hét lên sung sướng:-Ngon quá!

Ngon quá!

Ngon quá!

Ngon quá!!!!!!!!!!!!!Bỗng một quả cầu lửa bay từ xa tới đốt trúng nó.

Nó hét lớn rồi ngã về phía sau.-Bệnh hoạn!

- Mirake cùng 1 quyển sách trên tay nói.Melo nhìn Mirake đầy câm phẫn bằng đôi mắt xanh lục của ả.

Nó lao tới nhanh đến mức tôi không thể nhìn thấy được, đôi mắt sáng lên, dùng ma thuật nâng đống ghế ngồi đằng sau vào Mirake.

Mirake tạo ra một lớp rào chắn xung quanh, thứ bảo vệ cô khỏi đống ghế đó.

Cô ném ra một đống quả cầu lửa lấy ra từ cuốn sách trên tay cô.

Nó hỏa thiêu cơ thể của Melo, mặc cho cô ta la trong đau đớn.

-Chỉ 1 đòn nữa!

Mirake chuẩn bị tung ra đòn quyết định thì tên ma sói màu tím lao xuống hất bay cuốn sách trong tay Mirake và dùng móng vuốt chém mạnh qua người Mirake.

Cô ấy ngã xuống, trong vũng máu lênh láng của cô.

Tôi cố gắng vươn tới cô ấy, tôi...tôi đã từng nghĩ mình sẽ bảo vệ cô ấy...nhưng chỉ vì tôi...người thật sự được bảo vệ là tôi...Mặc những giọt nước mắt vô vọng của tôi, của một tên tàn phế chỉ còn 1 tay, Melo đứng dậy và .....cắn vào cổ của Mirake đến khi không có 1 sự vùng vẫy nào nữa....CÔ ẤY ĐÃ CHẾTBạn của tôi, cậu....không thể nào như vậy.....cậu chưa được chết.....bộ phim này....cậu còn chưa xem mà.....cậu......Cho tao chiếm cơ thể mày mau thằng ngu!

Mày sẽ đi theo nó đấy!!!Lẹ lên, lưỡng lự gì!Khỉ thật, chết thảm quá...Không xong rồi....ZARASSSS!!!!Nhưng tất cả lời nói đó đã bị cản lại bởi tiếng hét của tôi.

Hét không chỉ vì tuyệt vọng mà còn cả cái cảm giác đau thấu xương ở cánh tay trái của tôi.

Mirake đã chết...chỉ vì tôi...và...tại nó....cái con nhỏ phản bội đó.......Melo..........................................................ĐẾN ĐÂY LÀ CHẤM DỨT TÌNH BẠN CỦA HAI TA............................MÀY GIỜ SỐNG CHẾT KHÔNG QUAN TRỌNG NỮA.........................KẾT THÚC.....Tôi đứng dậy, trong ánh mắt ngạc nhiên của hai con ma sói kia.-Mày, làm sao mà, mày định chiến đấu bằng 1 tay à?

Hah, mày không thấy nó tức cười sao???

- tên sói màu tím nói.-Anh Zaras, anh còn định chiến đấu à??? không thấy kết cục con bạn của anh sao???

- Melo nói.Không, tôi không muốn nói gì nữa.

Lời nói là dư thừa với chúng...*Truyện đổi thành ngôi thứ ba cho đến hết chap này*

Hắn, một tên chẳng biết chút gì về quá khứ, có thể chỉ là 1 nhân cách, từng sống không mục đích, bây giờ hắn chỉ cần giết chóc là đủ.

Hắn mặc những lời sỉ vả của chúng, hắn lao tới 1 tên ma sói đang canh chừng những người dân trong rạp.

Những chiếc xương trồi ra từ chỗ đứt cánh tay phải của hắn, từng thớ thịt bọc lại tạo nên cánh tay mới cho hắn.

Hắn dùng đôi tay trần nắm lấy chiếc hàm sắp đớp hắn và bẻ nó.

Mọi người kinh hãi với hành động đó, bao gồm cả hai tên ma sói ở phía dưới.

Hắn đấm thẳng qua cái hàm hắn đã mở rộng, 1 đấm xuyên qua não vào hộp sọ của tên ma sói.

Ma sói là không thể bị giết bởi sát thương vật lí bình thường, trừ khi thiệt hại với cơ thể lớn hơn khả năng hồi phục của chúng.

Sức mạnh hắn đã tăng lên một mức khác.

Hắn vẫn là Zaras, không phải 1 nhân cách nào khác nhưng với một sức mạnh không tưởng.

Lũ ma sói khác thấy vậy liền lao tới tấn công hắn(Khoảng 10 con).

Hắn né tránh chúng nhanh đến mức không ai biết hắn đã làm cách nào.

Lũ ma sói lao vào nhau, trố mắt tìm hắn.

Hắn nhảy lên người 1 con ma sói, nhìn chúng với ánh mắt lờ đờ và nói: -Tới lượt tao rồi nhỉ?

Hắn nắm lấy đầu của con ma sói bất hạnh mà hắn đang ở trên và bẻ nó ra sau.

Lũ sói khác lao vào cố gắng bắt hắn nhưng những gì chúng nhận được là những nhát đâm vào tim bằng con dao bạc của hắn.

Chín ma sói bị đánh bại chỉ trong tích tắc làm cho ai cũng ngạc nhiên nhìn hắn.

Hắn bắt lấy con ma sói cuối cùng đang chạy trong sợ hãi.

Nó thản thốt cầu xin sự khoan dung từ một tên đã mất đi nó từ lúc nào không hay:-Tha cho tôi, tôi còn có gia đình...Chúng đã xúi dục tôi làm vậy.....-Ít ra ngươi còn có lựa chọn...ví dụ như tha cho những người ở đây thay vì cố giết họ...ta còn chẳng có...

- Hắn ta nói rồi dùng con dao rạch cổ con ma sói đang đầm đìa nước mắt.Hai con ma sói đột biến kia chỉ biết câm lặng nhìn đồng bọn của chúng từng tên 1 ra đi.-Khỉ thật, mi làm gì vậy???

Sao ngươi lại mạnh như thế???

- Melo hỏi hắn trong khi vẫn còn đứng trên dòng máu của Mirake.-Không xong rồi, tôi biết thứ này là gì rồi...chúng ta nên đi trước thôi Melo...

- tên ma sói màu tím sợ hãi lùi lại và cố gắng khuyên nhủ đồng minh còn lại của mình.-Không!

Món chính vẫn chưa thưởng thức, ta không thể nào đi như vậy được........chúc ta may mắn đi........MỜI CẢ NHÀ DÙNG BỮA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Ả nói rồi lao tới Zaras như tên bắn.

Melo vung những chiếc vuốt của mình lên, định đâm xuyên qua người Zaras.

Hắn nở một nụ cười điên dại và nói:-Đối với ta, món chính cũng tới rồi...Vừa dứt câu, người hắn tỏa ra hơi nước trắng xóa.

Cơ thể hắn bắt đầu thay đổi.

Những chiếc móng tầm thường trên người hắn thay bằng những chiếc móng đen bén nhọn, vết thương đã làm khổ hắn những ngày qua liền lại, tạo 1 vết thẹo lớn ở tay trái.

Lông đỏ thẫm trên người hắn mọc ra dày nhanh chóng che đi da thịt tầm thường trên người, những chiếc răng sắc nhọn của mãnh thú che đậy đi nụ cười điên loạn của hắn.

HẮN ĐÃ BIẾN ĐỔI.....THÀNH MA SÓI....

Trước khi những chiếc vuốt của Melo vừa chạm đến, hắn đã húc mạnh vào ả, khiến nó bay ra xa đập mạnh vào tường.

Ả vừa đứng dậy đã bị hắn đập mạnh bằng cả hàng ghế ngồi trong rạp.

Melo đã từ một con quái thú đang đi săn rơi vào tình thế sợ hãi cái chết.

Ả không thể đứng dậy nổi sau loạt tấn công đó.

Biết là không thể bỏ đồng minh của mình, tên sói tím lao tới dùng vuốt cào hắn 1 phát trên vai.

Hắn không còn thấy chút đau đớn nào nữa.

Hắn bây giờ hoang dại hơn bao giờ hết.

Hắn đá vào tên sói tím 1 phát khiến nó ngã quỵ.

Tên sói tím chưa kịp định thần, hắn đã cắn mạnh 1 phát vào cổ nó.

Tên sói tím lùi lại với cái cổ đứt 1 nửa, nó đau đớn nhìn Zaras đang liếm mép những giọt máu của nó.

Nó cố gắng hồi phục nhưng chưa kịp thì đã bị Zaras dùng dao bạc chém bay đầu.-Tên này chẳng ngon tí nào cả....cô.....có ngon hơn không....nhỉ???

-hắn nhìn Melo một cách thèm thuồng.-Không...ngươi đang bị gì vậy...chuyện này không thể...-Melo cố gắng trấn tỉnh bản thân.-Thịt.....ta thèm thịt lắm đấy.....dù gì thì khi lũ thợ săn tới ngươi cũng chết thôi....nên....mời cả nhà dũng bữa...

-hắn nói rồi há cái miệng rộng ra...-KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!-tiếng hét kinh hãi khắp căn phòng...mọi người không ai dám nhìn cảnh tượng ấy vì chỉ nghe tiếng hét của Melo là họ đủ rơi vào nỗi sợ vô tận.Toàn bộ lũ ma sói đã chết nhưng trong rạp chiếu phim không ai có lấy một niềm vui.

Họ chỉ đứng chết lặng ở đó.

Hắn trở lại thành hình người, bước tới chỗ của Mirake.

Giờ không ai biết hắn vui hay buồn.

Khuôn mặt hắn chỉ vô hồn, chỉ cho mọi người thấy hắn đã thay đổi.

Khuôn mặt bê bết máu làm ai cũng không thể nhìn rõ mặt hắn.

Hắn nắm lấy bàn tay của cô bạn xấu số, nhắm mắt ngẫm nghĩ 1 lúc lâu.

Hắn khóc lớn.

Hắn đã trở về con người trước của mình.

Cả căn phòng ai cũng nghe thấy tiếng khóc đó, tiếng khóc của một con người bình thường vẫn còn cảm xúc.

Bỗng một điều diệu kì đã diễn ra...đôi tay vốn đã tê lạnh bỗng động đậy.CÔ ẤY VẪN CÒN SỐNGHắn cười...nhưng nước mắt vẫn rơi.

Hắn lấy lại được chút hy vọng trong cơn tuyệt vọng.-CỨU CÔ ẤY MAU!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Hắn hét lớn với những người dân đang đứng ở trên.Một vài người chạy xuống.

Đó cũng là lúc tiếng xe cảnh sát tới.

Một đám thợ săn ma sói xông vào.

Hắn đã biến mất trong màn đêm.

Giờ là lúc hắn phải chạy trốn, khi mà hắn không còn là con người.

Hắn tạm biệt cô bạn mình bằng 1 cái ngoảnh đầu lại.

Hắn ra đi và tự hứa sẽ mạnh mẽ hơn khi trở lại.
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap 12🙁Nguồn gốc nhân vật) Hành trình trở về.


Khu vực 52, một khu vực nổi tiếng về những thí nghiệm dã man lên các sinh vật thần bí nằm ở trong lòng vùng Tohoku Đông Bắc Tokyo.

Một khu vực thần bí chưa ai biết được vị trí của nó còn sống sót, nơi mà chỉ cần nhắc đến tên trong các cuộc họp lớn đã được xem là tội phạm truy nã toàn quốc.

ở đó người ta đã tìm ra 1 quyển nhật kí lạ.

Cậu bé đó trong 1 lần đi chơi đã vô tình nhặt được.Ngày 1/7/2019Đã 3 ngày kể từ khi cơ thể tôi trở nên khác lạ hơn.

Tôi từ một cậu ấm của gia đình nay tôi phải lang thang ngoài đường phố.

Tôi đói và mệt rã rời.

Tôi thường xuyên bị kích thích bởi mùi máu của mọi người, tôi biết một lúc nào đó tôi sẽ không kìm chế được.

Cả ngày hôm nay tôi chỉ ăn sống vài con gà ở trang trại...nó không đủ làm tôi thỏa mãn.

Tối nay tôi chỉ ngủ ở 1 góc đường nhỏ.

Nơi đây tối và lạnh...tôi nhớ gia đình của mình....Ngày 5/7/2019Những ngày qua tôi đã trốn chạy rất nhiều...khỏi lũ ma sói...Chúng đến từ đâu?

Liệu chúng có giống tôi...tôi thật sự không biết.

Chúng ngày một đông hơn mà lũ cầm quyền vẫn tiệc tùng nhậu nhẹt...không chút quan tâm...Đã vài lần tôi cố nói cho chúng biết về tình trạng này nhưng chúng vẫn không đoái hoài.

Và tôi biết, tình trạng này sẽ tiếp tục tiếp diễn và một lúc nào đó...ma sói sẽ lấn áp con người...Ngày 15/7/2019Tôi ngày càng kì lạ hơn.

Da tôi dần nhợt nhạt hơn trước nữa và môi tôi ngày càng đỏ.

Tôi ngày càng mạnh hơn...

Hôm nay có một đám đầu gấu tấn công tôi, và tôi đã đánh chúng bị thương rất nặng.

Tôi chưa bao giờ thấy mình mạnh như thế này...Tôi bắt đầu sợ hãi ánh mặt trời hơn.

Tôi nghĩ mình nên mua 1 chiếc áo khoác...nhưng tôi không có tiền gì cả.Ngày 16/7/2019Một cô gái tóc vàng bước lại chỗ của tôi trong góc hẻm nhỏ.

Cô ấy hỏi tôi cần gì không...Cô ấy mua tôi đồ ăn dù không làm tôi no lắm, cô ấy còn cho tôi 1 chiếc áo khoác nữa chứ...Cô ấy tuyệt nhỉ? cả ngày hôm đó chúng tôi luôn đi cùng nhau và trò chuyện, và cô ấy chảng hề để ý đến vẻ ngoài kì lạ của tôi...Ngày 1/8/2019Tôi đã trải qua những ngày tuyệt vời nhất.

Tôi và cô ấy hay đi chơi với nhau, và cô ấy không ngại gì cả.

Nhưng hôm nay bỗng có 1 lũ côn đồ đến chọc ghẹo cô ấy...Tôi đã tẩn chúng 1 trận...và có vẻ...cô ấy hơi sợ tôi.

Nhưng cô ấy vẫn luôn tinh tưởng tôi...tôi mong cô ấy sẽ không xa lánh tôi nếu biết chuyện...Ngày 15/8/2019Hai tuần qua không có quá nhiều chuyện, và do tôi biết về chuyện lũ ma sói nên tôi hay lại nhà cô ấy mỗi tối cho chắc.

Cô ấy không mua đồ ăn cho tôi nữa mà trực tiếp nấu luôn.

Tôi bắt đầu có những cảm giác kì lạ với cô ấy.Ngày 3/9/2019Tôi luôn tự nhủ mình phải làm điều gì đó để báo đáp lại tấm lòng của cô ấy.

Tôi đã nhân một việc làm vào tuần trước và sau khi làm việc trong 1 tuần, tôi đã có tiền để dẫn cô ấy đi chơi vào ngày sinh nhật của cô...vào ngày mai...Ngày 4/9/2019Hôm nay là ngày sinh nhật của cô ấy, ngày mà một thiên thần đã đến với cuộc đời ác quỷ của tôi.

Chúng tôi đi chơi công viên, sở thú, cà phê,...Khắp mọi nơi ở Tokyo này.

Cô ấy đã dẫn tôi vào nhà thờ.

Cô ấy chỉ ngồi cầu nguyện còn tôi thì bức rức vô cùng.

Tôi bỗng nhìn lên thánh giá...tôi chỉ biết hét lên trong đau đớn và chạy ra khỏi thánh đường.

Tôi chỉ ngồi ngoài đó một lúc.

Dường như sự linh thiên trong đó đã đánh đuổi tôi.

Tôi ngồi ở ngoài dằng vặc đau đớn.

Cô ấy bước ra...tôi tưởng cô ấy sẽ trách tôi khi không tôn trọng nơi linh thiên đó...Ai ngờ cô ấy chỉ nói với tôi nhẹ nhàng vài câu...Cô ấy nói nếu như tôi sợ hãi trước chúa thì đó là khi trái tim tôi chưa hết vướng bận.

Cô ấy đã nói cho tôi nhiều điều về đức tin, về những điều dạy trong kinh thánh, nó làm cho tôi như xóa sạch mọi tâm niệm.

Tôi hỏi cô ấy xem cô có ghét ác quỷ không...cô ấy chỉ cười, một nụ cười thánh thiện và nói: chúng chỉ là những sinh linh tội nghiệp bị chúa bỏ quên khi chúa vẫn còn nhiều việc.

Nên xấu xa tàn ác vốn không phải là bản chất của chúng...tất cả là do cuộc sống...Tôi đã học rất nhiều từ cô ấy, đến mức tôi giờ không còn sợ thánh giá nữa.

Càng sợ nó chứng tỏ tôi càng yếu đuối, càng tự chấp nhận mình là ác quỷ...Ngày 5/9/2019Cô ấy cho tôi 1 sợi dây chuyền có hình thánh giá.

Nó nhắc nhở tôi phải ngừng sợ hãi.

Và đó là lúc tôi nhận ra tôi không cần trốn chạy...tôi cần đối mặt...Ngày 15/10/2019Cô ấy đưa tôi về quê của cổ chơi.

Gia đình cô ấy rất tốt với tôi!Ngày 12/11/2019Tôi chính thức tỏ tình với cô ấy!

Cô ấy vừa bất ngờ mà vừa hạnh phúc.

Bây giờ tôi còn kiếm được 1 công việc ổn định nữa, tôi nghĩ chúng tôi sẽ tiếng xa hơn.Ngày 5/12/2019Gần đây nhiều người trong công xưởng bỗng xì xào về tôi nhiều hơn.

Tôi không quan tâm mấy tại những ngày này khi ở bên cô ấy tôi đã hạnh phúc lắm rồi...Ngày 18/12/2019Cháy...nhà cô ấy đang cháy...không...cô ấy vẫn ở trong đó.....tôi không thể mất cô ấy được....Ngày 25/12/2019Những ngày qua thật tồi tệ...không chút tung tích về cô ấy...đồng nghiệp tôi nói cô ấy đã chết rồi nhưng tôi không tin...Mà mấy hôm nay xung quanh chỗ tôi ở bỗng có nhiều cảnh sát hắn...Chắc là họ đang điều tra vụ cháy...Ngày 31/12/2019Những tiếng đập cửa ầm ầm lúc 11 giờ khuya làm tôi giật mình thỉnh dậy...Một nhóm người xong vào đánh tôi ngất xỉu...Lúc tôi lờ đờ tỉnh dậy thì tôi đang trên 1 chiếc xe chở đi đâu đó...Ngày 15/1/2019Tôi đã chuyển nhà nhưng không theo hướng tốt lắm...Căn phòng của tôi dày đặc 4 bức tường và dù tôi dùng sức mạnh kinh khủng của mình để phá cũng không xi nhê.

Tôi đã bị nhốt lại.Ngày 4/2/2019Thật ra họ đối xử với tôi cũng tốt nhưng tôi thật sự nhớ nhà...thật sự nhớ cô ấy...Họ mỗi ngày cho tôi ăn thịt tái, uống máu tươi dù không biết máu con gì...Tôi dần dần quen với nó...Ngày 1/3/2020Một tên rối loạn cưỡng chế bị bắt vào.

Hắn nhỏ tuổi hơn tôi chút và hắn khá thú vị.

Hắn nói chuyện với tôi thân thiện và hay làm tôi cười.

Chưa bao giờ tôi cười vui từ khi không thấy cô ấy nhưng hắn đã làm được.

Hắn cũng rất hay cười và hát cũng giỏi nữa.

Có hắn làm bạn cũng đỡ buồn hơn.Ngày 2/4/2020Một tên ma sói màu đỏ bị bắt vào.

Hắn là 1 thanh niên cơ bắp và khá đẹp trai.

Hắn là một tên hiền lành nhưng do bị buộc tội tấn công quan chức nhà nước nên bị bắt vào đây. lại có thêm bạn thôi!Ngày 10/5/2020Một cô gái trẻ cũng bị bắt vào đây.

Cô ta nghe nói đã học ma thuật từ sách cổ và dùng năng lực để cướp ngân hàng.Ngày 30/5/2020Một tên cyclops(quỷ 1 mắt) bị bắt vào.

Hắn ta dễ thương lắm nhưng do ngoại hình không được đẹp nên bị mọi người tố cáo bắt vào đây.Ngày 10/6/2020Chúng tôi bị đưa tới 1 căn phòng thí nghiệm chằng chịt dây điện.

Chúng tôi bị ngồi vào những chiếc ghế kích điện để bọc phát năng lực.

Chúng tôi cố thoát ra nhưng không được...Ngày 11/6/2020Chúng tôi đã phải chịu nhiều đau đớn hôm qua.

Chúng tôi như vắt kiệt năng lực cho chúng xem.

Cơ thể tôi vô cùng mệt mỏi.

Mong là chúng tôi không trải qua những điều này nữa.Ngày 20/7/2020Những ngày qua chúng tôi vẫn bị kích điện.

Chúng tôi đau đớn đến mức không thể nói chuyện nổi.

Vậy mà hôm nay chúng còn cố chích thuốc cường lực cho chúng tôi.

Tên rối loạn cưỡng chế quá đau đớn dẫn tới bệnh nặng.Ngày 15/8/2020Chúng vẫn lặp lại: chích thuốc, kích điện, cho ăn, ép ngủ.

Hôm nay lại phải gánh chịu thêm 1 hình thức tra tấn khác: kích sóng não.

Chúng cho chúng tôi nghe những tiếng rít, tiếng hét kinh dị làm tăng áp lực lên não chúng tôi nhằm gia tăng khả năng suy nghĩ.

Cậu bé rối loạn cưỡng chế hét vô cùng lớn và ngất tại chỗ.Ngày 10/10/2020Cyclops bị chúng thí nghiệm mức chịu đựng bằng cách cho xe tông, kiếm chém súng bắn.

Lúc hắn trở lại chỉ để lại cái thân hình đầy thương tích.Ngày 11/11/2020Ma sói cũng bị thí nghiệm tương tự.

Hắn đã gãy nát hai chân và cần 1 đêm để hồi phục.

Tôi cảm thấy hồi phục còn đau hơn là bị thương.Ngày 20/12/2020Phù thủy bị chúng đem đốt cháy để thử phép hồi phục của ả.

Cô trở về với cơ thể đầy vết bỏng.

Có dùng phép hồi phục cũng phải chịu không ít đau đớn.Ngày 16/1/2021Phù thủy bị chúng đem đi cho lũ lính gác đánh đập.

Chúng tôi chỉ nghe tiếng hét của cô mà ai cũng thấy đau lòng.

Tôi nếu ra ngoài đó được tôi sẽ giết lũ cặn bã đó...Ngày 5/5/2021Tôi bị chúng đem ra ngoài ánh nắng mặt trời.

Chúng cố thử tôi sẽ bị thương như thế nào dưới nắng.

Kết quả là cả làn da của tôi bị cháy vụn.

Tôi không biết nó có hồi phục không nhưng cảm giác đau đớn đó, tôi vẫn không quên được.Ngày 11/10/2021Cậu bé đa nhân cách bị chúng đem thí nghiệm đổi nhân cách.

Nó đau đầu cả buổi tối và liên tục lảm nhảm.Ngày 26/5/2022Mấy ngày nay chúng tôi liên tục bị thí nghiệm đến mức tay tôi không cầm nổi bút để viết.

Cyclops bắt đầu bị lột da làm áo giáp, ma sói bị rút móng và răng làm kiếm, cậu bé đa nhân cách bị chúng thí nghiệm thuốc, nữ phù thủy liên tục bị rút năng lượng phép thuật và có lúc còn bị lính gác dùng để xả stress.

Tôi bị chúng moi mắt để ghép cho sát thủ của chúng.

Dù chúng có mọc lại tôi cũng không muốn bị móc mắt nữa.Ngày 31/7/2023Tên đa nhân cách bắt đầu lên cơn điên.Hắn trốn khỏi phòng giam và giết hết lũ lính canh.

Hắn bị bắt lại và còn bị tra tấn dã man hơn.

Phù thủy bắt đầu trở nên hoản loạn.

Chúng tôi dần không muốn chạy nữa.Ngày 1/7/2024Chúng tôi giao tiếp với những vật thí nghiệm khác.

Họ đang nhớ gia đình và người thân của mình, nỗi nhớ đã đạt đỉnh điểm. và tôi cũng đang nhớ cô em gái cáu khỉnh ở nhà...tôi đã có thể kiểm soát bản thân rồi...Chúng tôi lập ra một kế hoạch lớn nhất, một buổi đào tẩu không tưởng...Ngày 1/8/2024Hôm nay là ngày đó...ngày mà chúng tôi đã hội tụ đủ yếu tố để thoát ra...là ngày chúng tôi lấy lại tự do...Cô gái năm ấy, nếu em còn sống...liệu em còn đợi anh...
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap 13: Rong chơi


Giờ đã hơn 9 giờ.

Không biết cô ấy giờ ra sao rồi.

Tôi chỉ ngồi trên đỉnh tháp tokyo và nhiều khả năng là đêm nay tôi sẽ ngủ ở đây luôn.

Ánh trăng sáng rực rỡ như muốn nói cho tôi nhiều điều...nhưng tôi không tài nào hiểu được.

Toàn bộ vết thương từ trận chiến ban nãy đều đã lành lại.

Tôi bây giờ đã trở thành 1 thứ khác, một thứ vô cùng mạnh mẽ mà tôi không kiểm soát được hoàn toàn.

Tôi phải tập luyện thật nhiều để một khi tôi đủ dũng cảm đối mặt với họ, đối mặt với những trận chiến tôi sẽ trải qua và khống chế con thú trong tôi, tôi sẽ trở lại trường.

Mà ngày mai là ngày sẽ có phiên tòa của Chúa, tôi nghĩ mình phải tới đó xem sao.

Dù gì thì lũ quản gia và người hầu kia cũng sẽ tới đó.

Chúng hẳn là chưa biết chúng tôi đã nhận ra chân tướng.

Lũ người đó sẽ lộ diện kiểu:"Chúng tôi đã chiến đấu với lũ ma sói, chúng đả thương chúng tôi rồi đi tìm mọi người.".

Zero sẽ giải quyết chúng nhanh nhất có thể trước khi chúng nói những lời đó.

Zero đã nói cho tôi biết chúng là ma sói ngay khi chuyển giao tính cách.

Hắn đã phát hiện mùi tanh trên người ông quản gia cùng các người hầu dù mùi đó rất nhẹ, đồng thời chúng còn lưu giữ 1 số quần áo dính máu dưới tấm thảm phòng khách.

Có một số cô hầu gái xuất hiện trễ vẫn còn các đường vân biến đổi trên miệng, thứ duy nhất làm cho Zero chắc chắn lũ người hầu đó là ma sói.

Mà tôi còn một chuyện quan trọng cần làm...Tôi lao nhanh trên những nóc nhà, khả năng cao sẽ để lại nhiều tiếng động nhưng tốc độ tôi đủ nhanh để tới được nơi đó mà không bị phát hiện.

"Rầm", tôi đáp lần cuối cùng trên nóc nhà Ai.

Mọi người chắc đã đi ngủ bớt rồi.

Tôi liền leo xuống ban công tầng hai phòng Ai.

Cô ấy vẫn còn thức.-Ai!! (Zaras)-Hả???

Cậu sao lại...

-Ai chưa kịp nói gì đã bị tôi che miệng lại.

Tôi ra hiệu để cô ấy nói nhỏ hơn.-Sao cậu lại ở đây???

Tớ nghe nói cậu và Ai bị tấn công và...và...cậu b~biến thành ma sói...(Ai)-Chuyện dài lắm!

Cậu chỉ cần biết tớ sẽ không làm hại cậu cũng như mọi người đâu...tớ ăn đủ no rồi...(Zaras)-Thế còn sợ hơn!!!(Ai)-Đùa thôi.

Mà tớ có chuyện cần hỏi...(Zaras)-Chuyện gì???(Ai)-Anh trai cậu...có kể cho cậu nghe về nơi đó chưa...-Tôi cố nói nhỏ với cô ấy.-Kh-khu vực 52???

Mà sao cậu biết về anh tôi???-Ai ngập ngừng nói.-Ừ. nếu như anh cậu có cho vị trí, hãy liên lạc với tớ qua đai Hexa.

Còn những chuyện khác, khi nào cần tớ sẽ giải thích sau.

Cậu cố gắng giữ an toàn cho mọi người...và tớ sẽ nghỉ học một thời gian...Mỗi tuần khi được ra ngoài hãy tiếp tục tập trung mọi người lại đây...Tớ sẽ trở lại gặp các cậu khi thích hợp...-Tôi nói với cô ấy nhỏ nhất để mọi người không thức giấc.Ngay lúc tôi vừa định từ biệt, tôi mới sực nhớ và quay lại hỏi:-Mirake sao rồi?-Cô ấy ổn.

Vết thương khá nguy hiểm nhưng đã qua khỏi...(Ai)-Vậy thì tốt rồi...mà nói với cô ấy...bộ phim ấy...tớ vẫn mong được xem đấy...-Tôi nói vài câu luyến tiếc cuối cùng rồi phóng đi trong màn đêm trước khi cô ấy kịp trả lời tôi.Trong màn đêm tôi lao nhanh trên nóc những tòa nhà lớn.

Những ngọn gió hiền dịu lùa qua tóc tôi như muốn gợi hướng đi cho tôi.

"Đi theo cơn gió!", tôi nghĩ và lao đi trong vô định.

Tôi đúng trên nóc một khu trung tâm mua sắm, tự nhìn lại bản thân...thiếu cái áo!

Lúc tôi chuyển dạng chắt nó đã bị xé tung rồi.

Không một đồng dính túi, tôi chẳng nghĩ được cách nào để có 1 chiếc áo.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên trong tâm trí tôi:Chắc mi cần chút tiền mà nhỉ???

Sao không để ta thử cho...chúng ta sẽ giàu không tưởng...Nghe xong tiếng nói đó tôi mới chợt nhận ra phía kế khu mua sấm có một sòng bạc lớn.

Giờ tôi chỉ cần 100 yên để đặt cược.

Zero chiếm cơ thể tôi một lúc.

Hắn ra đứng giữa sân khấu trung tâm của khu mua sắm đoạt lấy chiếc Micro của tên ca sĩ đang biểu diễn.-Màn biểu diễn tệ quá đấy...(Zero)Hắn dừng một chút rồi vỗ vào chiếc micro tạo tiếng động chói tai để tập trung sự chú ý từ mọi người.-Này mọi người!

Tôi đang cần gấp 100 yên nên nếu màn biểu diễn sau của tôi nghe được tai mong mọi người sẽ chiếu cố tôi 1 chút!

- Zero nói chuyện một cách lịch sự đầy tôn trọng với những khán giả đang ngồi ở dưới.-Gì hả???

Hát hay sao???-Hát có hay tao cũng không cho tiền đâu thằng kia!!!-Mày khoe thân à???-Tên này bị sao ấy nhỉ...Thế nhưng mọi người như câm lặng khi hắn cằm chiếc micro cất tiếng hát...Tiếng hát mạnh mẽ vang lên...https://youtu.be/nG4o9P6iLdM

Giọng hắn trầm ấm lạ thường, lời hát nhẹ nhàng sâu lắng.

Hắn hát lúc đầu do không ai hưởng ứng nên không có nhạc đệm, thế nhưng hắn vẫn hát, vẫn biểu diễn đầy tự tin.

Hắn hát không có nhạc nền, chính điều đó làm mọi người ai cũng nghẹn ngào khó tả, và bỗng sau khi hát được 1 đoạn, ban nhạc đã đệm đàn cho hắn từ khi nào không hay biết.

Khi tiếng nhạc vừa dứt thì bỗng một tràng pháo tay lớn từ những khán giả đang lắng nghe hắn ở trong khu mua sắm nổi lên.

Hắn ta mỉm cười, một nụ cười thật sự, một cảm xúc vui thật sự từ Zero.

Hắn đang cảm thấy vui khi được biểu diễn trước khán giả của mình.

Mọi người đang thật sự hào hứng trước màn biểu diễn đó.-Mọi người, nếu các bạn thích màn trình diễn của tôi, tôi chỉ cần các bạn cho tôi 100 yên thôi, diều đó chắc không hề quá đáng nhỉ?(Zero)Ngay lúc hắn vừa dứt câu, một cô bé 5 tuổi đã lật đật chạy lên sân khấu và nói:-Em chỉ có 100 yên này thôi, anh nhận được không ạ...Hắn không nói gì chỉ nhẹ nhàng xoa đầu nó và mỉm cười cầm lấy 100 yên đó.

Tôi chưa bao giờ thấy hắn như thế này...mỗi lần hắn chiếm cơ thể tôi là hắn chỉ toàn giết chóc..lần này...tôi đã thấy một mặt khác của hắn...Zero đã bỏ đi trước khi những khán giả kia tiếp tục biếu tiền cho cậu ta.

Hắn trả lại cơ thể cho tôi và tôi bắt đầu đi vào sòng bạc.

Một cảm giác lạ thường xuất hiện trong tôi...Tôi cảm thấy nơi này thân quen hơn mình tưởng...một nơi tôi đã từng đến lúc trước...Giờ ngươi cho ta kiểm soát là được rồi đó, hehehe....Lâu ngày không chơi lần nào ta ngứa tay lắm rồi...(???)Hắn là ai...một nhân cách khác sao??? tôi chưa từng cảm nhận được hắn bao giờ...sự tham lam trong hắn....HẮN LÀ 1 NHÂN CÁCH MỚI!!!!!Trước khi tôi kịp làm gì thì Hắn đã chiếm lấy cơ thể tôi...................................................................................................................................................................Xin chào!

Đúng như tên đó nói!

Ta mới hoàn toàn!

Và...cũng không hẳn là mới lắm...nhưng thôi kệ, chơi trước đã!Tôi bước dần tới sòng đổi xèng.

100 yên của tôi chỉ giúp có được 1 xèn đỏ duy nhất...nhưng nhiêu đó là quá đủ...

Tôi bước dần tới một bàn nhỏ vài ba người.

Họ chắc chỉ là những tay gà mờ thôi thế là tôi ngồi vào bàn.

Chơi một thoáng, với chút vận may nhỏ tôi đã có được 30 xèng đỏ.

"Vậy là đủ để chơi lớn hơn rồi!", tôi nghĩ.

Thế là dần dần, từ nhỏ tới bàn trung, tôi đã cày được hơn 50 xèng đen (50 xèng đen=10.000.000đ).

Nhưng chưa đủ...nhiêu đây mà thỏa mãn thì chỉ có gà...cuộc vui mới bắt đầu mà...Tôi càng chơi càng hăng và bắt đầu tới cả những bàn lớn.

Những lá bài như ủng hộ tôi đến mức ván nào tôi cũng rút được 3 lá J, Q và K.

Giờ tôi có tới 100 xèng màu cam( khoảng 10.000.000 yên = 2 tỉ vnđ).CHƯA ĐỦ...CHƯA ĐỦ...(???)Ngươi còn muốn chơi tới bao giờ hả???

Dừng lại được rồi...(Zaras)Tôi mặc kệ những lời nhảm nhí của tên Zaras, bước dần đến bàn lớn nhất.

Ngồi phía đối diện là một tên Mafia cao to đen hôi, miệng thì phì phèo điếu xì gà, mặt có nhiều vết sẹo lớn.

Tay hắn đeo một đống nhẫn đá quý, hầu như ngón nào cũng có.

Hắn chơi được tới 100 xèng cam, giống như tôi.

Hắn ngồi với vẻ hống hách và không ai dám làm đối thủ của hắn.

Không ai...ngoài tôi.-Ông chú, ông có muốn chơi 1 ván không???

Có vẻ ông kiếm cũng được nhiều đấy...

-Tôi hỏi hắn.-Chú mày kiếm được bao nhiêu mà đồi chơi với tao hả???(Lão Mafia)Tôi không nói gì, chỉ cầm đống xèng bỏ lên bàn.-Nhiêu đây liệu đã đủ???(???)-Khà khà, được đấy nhóc...chơi thôi...-Lão nói với vẻ tự tin là sẽ thắng tôi.https://youtu.be/60FayLzmqs0

Tôi với lão bước vào ván chơi lớn đó.

Ngay từ lúc phát bài tôi đã nhìn ra mánh khóe của lão.

Lão từ trước đã thông đồng với tên phát bài đưa cho hắn toàn bài ngon nên lần này tôi chắc chắn sẽ không thắng được nhờ may mắn.

Quả đúng vậy, ba lá của tôi là 6, 3 và 1 bích, tôi bù.

Những lão sẽ không thắng dễ dàng như vậy.-Nào, bí rồi à???

- Lão ta nói với vẻ hống hách.-Đại nhân, tôi không biết có thể xin ngài một ân huệ được không??? (???)-Hử, muốn gì??? (Lão mafia)-Cho phép tôi đổi bài nhá, cả ngài nữa...(???)-Khà, được thôi nhóc, dù gì mi cũng sẽ thua...

-Lão có vẻ tự tin với trình xào bài đểu của tên Glosbe(người chia bài trong tiếng anh).Được sự chấp nhận của lão, tôi chỉ cười khảy một cái...lão dính bẫy rồi.

Tôi rút con dao bạc trong người ra và đâm mạnh vào tay phải của tôi.

Máu bắn ra khắp nơi, dính ngay vào bài của tôi lẫn của tên mafia đó trước khi tên Glosbe kịp thu bài lại để xào.

Tên Glosbe chỉ sững người ra, biết mình đã dính bẫy...tên Mafia thì vẫn chưa và nói:-Mày làm gì thế hả???

Bẩn hết người tao rồi!!!

Thằng kia, chia bài mau lên!!!-Nhưng thưa ngài...(Glosbe)-Nhưng nhị gì???

Mau lên, 10.000.000 yên của tao đó!!!

- Lão Mafia hét với cái giọng khàn.Tên Glosbe đành chấp nhận.

Hắn lần này không thể xào bài đểu nữa...vì ba lá của tôi lẫn của tên Mafia đều dính máu...chỉ cần hắn lại đưa chúng lên trên...mọi thứ sẽ bại lộ.

Hắn cầm bộ bài run run xào đều lên...ngay lúc hắn còn chút lưỡng lự về việc có nên tráo bài lên trên không thì hắn bắt gặp ánh mắt của tôi...ánh mắt đầy lòng tham và sẵn sàng làm mọi thứ vì lòng tham đó...Bộ bài được để xuống.

Tên Mafia cầm ba lá bài để xem thì lập tức run lên vì tức giận.

Hắn cầm bài trên tay và nắm lấy cổ áo tên glosbe lên, hét vào mặt hắn:-THẰNG CHÓ NÀY, DÁM CHƠI XỎ TAO À!!!!!!!!

MÀY ĐÃ NÓI SẼ CHO TAO BÀI NGON MÀ GIỜ MÀY LÀM VẬY À!!!!-Này, rốt cục ông được nhiêu điểm vậy???(???)-MÀY HỎI LÀM GÌ???

VÁN NÀY BỎ, CHƠI LẠI!!!!!!!!!!(Lão Mafia)-Chà, thế sao được...-Tôi nói rồi cằm 1 xèng cam ném vào bàn tay trái đang cầm bài của hắn.Những lá bài trên tay hắn rơi xuống, ba lá 10, 1, 2 hiện ra.

Tôi chỉ biết cười vào cái mặt đang nổi gân lên vì tức giận của lão và nói:-Ông thua rồi nhé, ông già!

-Tôi nói rồi xòe bai lá bài của tôi ra: 8, 8, 3.-THẰNG KHỐN, CHƠI LẠI, NHIÊU ĐÂY THẤM VÀO ĐÂU!!!!!(Lão Mafia)Thế là tôi có được 10.000.000 yên ngon ơ.

Lão ta càng chơi càng vung nhiều tiền hơn để đòi lại vốn lẫn lời.

Tôi yêu cầu vẫn dùng bộ bài đó nên các ván sau lão sẽ không thể gian lận nữa.

Lúc đầu, lão đặt 10.000.000 yên và như tôi dự đoán, tôi thắng lão với 7-6.

Lão tiếp tục đặt 20 triệu yên, lão thua với 4-3.

Cuối cùng, lão ôm 50 triệu yên để chơi ván cuối với tôi.

Lần này không ổn, tôi chỉ có 2 điểm với J, K và 2 rô.

Thế nhưng cũng không vấn đề gì, tôi dùng thủ thuật lấy 1 lá Q nữa, lá mà tôi đã dính nó với lá K nhờ máu.

Lão trận này đã thua thê thảm và không còn 1 xu dính túi.

100 triệu về tay tôi, những lão đã không chấp nhận điều đó.

Lão đứng dậy, phẩy tay nhờ đàn em chĩa súng vào tôi.-Hừ, mày chắc chắn đã gian lận!!!

GIẾT NÓ!!!!!(Lão Mafia)Zemar, giúp chút nhé...tình trạng này không ổn rồi.......................................................Ngay khi tiếng súng nổ ra, Ta(Zemar) đã chiếm quyền kiểm soát.

Những thứ đạn dược tầm thường đó sẽ không thể nào tiêu diệt được ta...tấm khiên của "Chúa".Khi những viên đạn vừa bay đến chạm vào da thịt tôi, chúng đã bị văng ngược trở lại với tốc độ nhanh gấp nhiều lần.

Chúng cắm vào da thịt của những kẻ đã bắn ra chúng, một toán mafia đã tự bắn hạ lẫn nhau.

Mọi người trong Casino chưa kịp hoản loạn chạy khi tiếng súng vang lên...mọi thứ đã kết thúc.

Ngay cả lão già kia cũng chưa hiểu chuyện gì.

Bước lại dần tên Mafia đang bị chôn chân, lòng tham tôi trỗi dậy khi thấy hắn đang cố giấu đống tiền đặt cược trên bàn.

Tôi nói với hắn:-Trả tiền cược được rồi nhỉ???-K-Không...k-không...-Lão trả lời với cái giọng run run đầy sợ hãi...-HẢ????????

MI NÓI GÌ TA NGHE KHÔNG RÕ?????Hắn chưa trả lời đã cố ôm đống tiền lao ra ngoài.

Cầm lấy khẩu súng trên bàn của một tên Mafia và "ĐOÀNG!!!!!".

Hắn ta té xuống với đống tiền đó.

Tôi bước lại dần nhìn đông tiền đó, chĩa khẩu súng về phía tên thu ngân và nói:-Chuyển khoản giùm tôi nhá!!!Đó cũng là lúc tôi đã trở về lại Zaras...nhưng...một thức lòng tham vẫn đang đeo bám tôi...một nhân cách khác của tôi...thứ mà sau vụ việc này tôi không bao giờ quên được...Tôi gọi Hắn là Zeed và tôi cũng đã cảm nhận được, một thứ sức mạnh khác...lớn hơn cả của Zone...Zemar...
 
Ngôi Trường Của Sói
Chap 14: Lang trấn


Tài khoản ngân hàng vốn đã cạn kiệt của tôi bỗng dưng đầy ụ sau 1 ván bài.

Tôi trích một ít ra mua cho mình mua cho mình 1 bộ quần áo mới.

Chỉ là 1 chiếc áo thun trắng đơn giản, quần jean và áo khoác đen.

Tôi còn khá nhiều tiền nên trong những ngày rời trường này sẽ không lo lắng lắm.

Ngày mai sẽ là ngày có lệnh cưỡng chế tham dự phiên tòa, kiểu này chắc tôi cũng không thoát được.

Tôi cần thứ gì đó giúp cải trang vào ngày mai...Mà mình cũng cần 1 nơi ở tạm thời nữa...Đúng lúc đó tôi nhớ về tấm bưu thiếp xin được từ những tên ma sói đánh thuê kia.

Tôi lấy nó ra từ trong túi rồi liếc xem địa chỉ...Tôi nghĩ mình sẽ tới đó ngủ nhờ.

Mà tôi sẽ cần mua ít đồ ăn cho họ.

Tôi bước vào khu mua sắm, mua một bữa thịnh soạn sẵn tiện ăn một chút luôn.

Tôi bước đi tới địa chỉ của bọn họ.

"Công viên???", tôi tự hỏi khi nơi tôi tới chỉ là một cái công viên nhỏ bỏ hoang.

Không lẽ bọn chúng định lừa tôi?

Tôi nghĩ không phải vì nó chẳng có ích lợi gì.

Bỗng tôi nhìn vào mặt sau của tấm danh thiếp."

Tìm 1 bà già bán mì gõ, hãy bắt chuyện nếu cần gặp chúng tôi, nói những gì cần nói, bà ta sẽ đưa ngươi đến nơi trú ẩn của bọn ta..."

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh...không có ai bán mì ở nơi khỉ ho cò gáy này.

Bỗng một mùi thơm kì lạ xộc vào mũi tôi, tôi quyết định đi theo nó.

Tôi tận hưởng mùi thơm đó đến mức tôi vẫn bước đi mặc dù không biết mình đang hướng về đâu.

Ngay khi mùi hương đạt ngưỡng cao nhất, tôi mới chợt tỉnh, thấy mình đang đứng trước một xe mì gõ.

Nhìn cảnh vật xung quanh, tôi biết mình đã ở nơi khác, không còn là cái công viên đó nữa.

-Mời quý khách ngồi!

Ngài muốn dùng gì cụ sẽ nấu cho ạ...-Bà cụ bán mì nói với tôi bằng giọng ấm áp.Tôi chỉ biến cánh tay trái của mình thành tay sói rồi để trên bàn.-Tôi không cần ăn vào lúc này.

Tôi cần gặp họ...(Zaras)-Chà chà...cậu...là bạn của họ sao?(Bà cụ)-Không hẳn nhưng...chỉ cần nói ân nhân của họ đang ở đây là được...(Zaras)Bà cụ im lặng một lúc lâu rồi chợt nói:-Vậy cậu đi theo lão...cậu sẽ gặp họ...Tôi bước đi theo bà cụ.

Tôi đi vào một ngõ cụt.

Lúc đầu tôi nghĩ bà cụ đang đùa nhưng không.

Bà ta mở một hủ gì đó trong xe đẩy của mình, nhúng ngón tay vào chất lỏng sệt màu đen đó trong lọ và vẽ lên tường chữ "Nguyệt".

Bỗng chữ Nguyệt sáng lên khắp ngõ tối, một cái cổng tròn xuất hiện.-Nào, cậu vào đó đi...(Bà cụ)Tôi bước vào cánh cổng đó, một thị trấn nhỏ hiện ra ngay trước mắt tôi.

Nó sầm uất, sáng rực đèn và đầy những người dân trong đó.

"Quái lạ, một nơi như thế này tồn tại sau ngõ cụt này sao???".

Nó như một thị trấn bình thường, với các hàng bán đồ, nhà cửa tươm tất, đường xá chỉ có những chiếc xe ngựa thô sơ.

Mọi người trong đó vừa nhìn thấy bà cụ đã lật đật chạy lại hỏi thăm.

-Chà, hôm nay bà về sớm nhỉ?

Có bán được không?-Cậu ta là ai cụ nhỉ?

Cháu chưa thấy cậu ấy trong thị trấn của mình...-một cô gái nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi.-À, cậu ta là người mới tới thôi...mà cho ta hỏi, các "sói lớn" đã về chưa nhỉ?(Bà cụ)-Họ đã về hết rồi ạ!

Có vẻ họ bị thương một chút...(Một cô gái trả lời)Tôi còn chưa hiểu chuyện gì nhưng tôi khá chắc, những "sói lớn" mà họ nói đến là những tên tấn công bọn tôi hồi chiều.

Bà ta dẫn tôi đi dọc theo con đường lớn dẫn tới một tòa nhà với lối kiến trúc cổ.

Tới nơi, bà ấy chỉ tôi vào và không nói gì thêm.

Tôi bước vào ngôi nhà cổ đó.

Một lối kiến trúc nhật bản xưa làm tôi choáng ngộp, tôi cảm giác ngôi nhà này đã hơn 1000 tuổi cũng nên.

Thấy người lạ vào, hai tên ma sói bước ra đe dọa tôi:-Mày tới đây làm gì???

Ai cho phép hả???Tôi chưa kịp nói gì với chúng, tên ma sói đen hồi chiều đã đến gần và nói:-Dừng lại đi, hắn ta mạnh hơn các ngươi nhiều đấy.-Nhưng ngài Raiki...(Hai tên ma sói gác cổng)-Hai ngươi lui vào đi!(Raiki)Hai tên ma sói kia lẳng lặng bỏ vào trong.

Raiki mời tôi ngồi và nói: -Chà, tôi tưởng cậu không bao giờ đến chứ...-Không đâu...tôi đang gặp 1 số chuyện...nên hôm nay tôi định xin ở nhờ đây.(Zaras)-Hai chuyện trong 1 ngày cơ à?

Nguy nhỉ...mà sao tôi cảm thấy cậu có mùi ma sói thế?(Raiki)Tôi không nói gì, chỉ cởi áo khoác và cho hắn xem cánh tay trái của tôi.

Một vết sẹo to tướng lành lại không hoàn toàn.-Không lẽ....cậu bị sói cắn sao?(Raiki)-Ừ...bộ chuyện này lạ lắm à?(Zaras)-Không.....cậu đã trở thành đồng loại của chúng tôi nên chỗ này sẽ luôn hoan nghênh cậu!(Raiki)-Mà nơi này rốt cục là gì vậy?

Một nơi ở tập trung của ma sói ư?(Zaras)-Đúng vậy...như tôi đã nói vào chiều nay...ma sói chúng tôi cũng có gia đình, bạn bè ở đây, nơi mà sói chúa đã thành lập ra tạo cơ hội cho ma sói trốn thoát các cuộc săn lùng, sinh sống hòa bình bên nhau.

Người dân ở đây thay vì săn người 1 cách tàn nhẫn thì sẽ thu nhặt xác người từ khu rừng kế cạnh, nơi lũ ma sói thường cất giữ bữa ăn.

Nếu thiếu lương thực thì các "sói lớn" sẽ thay mọi người đi săn.

Người dân ở đây thường xuyên nhận những vụ giết thuê để kiếm thêm thu nhập như cậu thấy hồi chiều.-Raiki giả thích cặn kẽ cho tôi.-Thế còn chuyện cánh cổng?

Nó là ma thuật sao?(Zaras)-Đúng vậy!

Bà cụ dẫn cậu vào đây vốn là Thuật Lang nổi tiếng đã cùng sói chúa lập ra nơi này!(Raiki)Tôi gần như đã hiểu hết mọi chuyện ở đây.

Nhìn vào chiếc đồng hồ chỉ thấy điểm 12 giờ đêm, tôi nghĩ mình nên ngủ một giấc trước đã.

Raiki cho tôi chìa khóa của một căn nhà bỏ hoang trong thị trấn.

Tôi lại đó sắp xếp mọi thứ một chút rồi ngủ một giấc sâu để mai còn có sức tham dự phiên tòa kia.

Mọi thứ chắc sẽ tốt đẹp hơn và trong những ngày xa trường này, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm...Mặt trời ló dạng, chiếu những tia nắng ấm áp vào da thịt tôi qua khung cửa sổ.

Tôi mệt mỏi thức dậy và lờ đờ đi tìm nơi tắm rửa.

Trong căn nhà hoang này có một cái phòng tắm tương đối sạch sẽ, trái hẳn với những chỗ khác, luôn đầy bụi bặm.

Tôi mặc lấy một bộ đồ đã mua, khoác chiếc áo cũ ra ngoài chuẩn bị đi tham dự phiên tòa.

Mới chỉ có 6 giờ 15 mà ai ai cũng đã tập trung đầy đủ ở Đền lớn.

Vừa thấy tôi xuất hiện, Raiki đã nhanh chóng chạy tới và nói:-Này, tôi tưởng cậu trốn ở nhà luôn rồi chứ?-Không đâu, tôi cần tới đó để giải quyết lũ người hầu nhà Ai nữa mà!(Zaras)-Không...tôi đã nghe tin là chúng đều bị giết hết rồi...(Raiki)-Cái gì???

Từ lúc nào mà...(Zaras)-Đêm qua, tôi nghe được từ tin của những sói do thám trong thị trấn.

Họ bảo là do...thợ săn ma sói làm.(Raiki)-Thợ săn???

Hai mươi con ma sói đấy!!!

Hắn ta trông như thế nào?(Zaras)-Một tên thợ săn học sinh, nếu đúng như lời báo cáo của sói do thám.(Raiki)Thợ săn học sinh?

Theo mình biết thì kẻ có khả năng chống lại nhiều ma sói như vậy trong trường chỉ có Leo thôi...Nhưng cậu ta sẽ không làm việc mà không có chủ đích như vậy...Tôi cần đến đó chút...-Raiki, tôi cần đi khỏi đây có việc gấp, tôi ra khỏi đây bằng cách nào?(Zaras)-Vậy có lẽ cậu cần thứ này!

- Raiki nói rồi lấy trong túi ra một bình gì đó màu đen nhỏ.

- Nó giúp cậu có thể trờ vào đây bằng cách vẽ chữ "nguyệt" lên bức tường ở ngõ cụt.-Vậy tốt rồi!

Tôi đi một lát nhé!(Zaras)Lúc tôi vừa chuẩn bị bật đi ra khỏi thị trấn, một cô gái trong thị trấn gọi tôi lại:-Này, cậu nên đem theo thứ này đấy!

- Cô ấy nói và ném cho tôi 1 chiếc mặc nạ Doraemon.

-Dùng nó để che dấu mùi ma sói và giảm sự thèm thịt đấy!-Ừ!

Chào nhé!

-Tôi nói rồi mau chóng bật nhanh tới nơi mà Raiki bảo là hiện trường của vụ việc.

Đồng hồ thành phố chỉ mới hiện 6 giờ 30.

Tôi còn khá nhiều thời gian để xem xét việc này.

Là một con hẻm nhỏ.

Tôi bị những cảnh tượng ở đây làm kinh sợ.

Máu bê bết trên những bức tường, đầy những bãi tro, thứ mà tôi không muốn biết nó từng là gì.

Nhưng tôi cảm thấy khá lạ khi vết tích ở đây chỉ cho thấy là khoảng 19 người bị giết, và vết tích khá mới nên tôi nghĩ họ chỉ mới chết từ lúc 3 đến 4 giờ sáng nay.

Tôi ngửi một lúc...một mùi máu của ma sói dẫn ra khỏi con hẻm.

Tôi lần theo nó và dẫn tới một căn nhà nhỏ.

Tôi liếc vào từ cửa sổ.

Tên quản gia Watari của nhà Ai đang trong đó, thoi thóp với thương tích đầy mình.

Tôi gõ cửa...tiếng đồ đạc đổ vỡ trong nhà vang lên cùng giọng nói:-Tên khốn, ta không còn gì cho ngươi đâu!!!

Tại sao người lại muốn giết ta!!!(Watari)-Bình tĩnh đi, tôi không biết ông đang nói về ai nhưng xin hãy bình tĩnh!

Tôi sẽ giúp ông!(Zaras)Cánh cửa hé mở, lão ta ngạc nhiên và nói:-Mày là thằng bạn của con Ai!?!?(Watari)-Đúng, nhưng tôi sẽ không tấn công ông.

Tôi sẽ giúp đỡ ông trong phiên tòa, và tôi biết sẽ có nơi đón nhận ông, chỉ cần ông cho tôi biết ai là kẻ đã tấn công ông cùng đám người hầu!(Zaras)Ông ta mở cửa ra và mời tôi vào.

Do không còn nhiều thời gian nên tôi bảo ông ta chỉ kể lại vắng tắt.

Tối đó, ông ta cùng đồng bọn tìm nơi để trú ẩn thì bắt gặp 1 lũ thợ săn học sinh.

Chúng đi theo nhóm và trong số chúng có một tên cực mạnh dùng móng vuốt bạc tấn công họ.

Thậm chí họ chưa kịp phản kháng đã bị giết quá nữa.

Nghe xong, tôi mới hiểu được phần nào mọi chuyện, về một tên thợ săn cực mạnh trong trường ngoài lớp A.

Tôi lúc này tham dự phiên tòa không còn ý nghĩa gì nữa, tôi cần điều tra về những thế lực trong thành phố này, cả thợ săn lẫn ma sói, những thế lực nguy hiểm mà tôi chưa từng biết đến.

Bước vào phiên tòa với tâm thế khác hẳn, đeo lên chiếc mặt nạ Doraemon, tôi dõi theo tiến trình của phiên xét xử.

Đúng là lệnh cưỡng chế, hầu như mọi người trong thành phố không ai có thể tránh khỏi phiên tòa lần này.

Giọng cha Luthor vang lên, trầm ấm nhưng đầy tàn bạo, ông tuyên bố phiên tòa bắt đầu...Luật lần này thay đổi, thay vì treo cổ 20 người, lần này sẽ treo gấp đôi.

Mọi người ai cũng bàn luận sôi nổi, tôi - lúc này với nhân cách của Zero ngồi quan sát...Tên ngồi bên trái của ta là ma sói, một điều chắc chắn khi mọi biểu hiện bên ngoài thể hiện: hốc mắt sâu, hơi thở hổn hển đầy mùi máu, móng tay có máu đông bên trong.

Hắn tỏa ra mùi máu đầy mình, có thể người thường không ngửi được nhưng tôi thì khác, cũng như toàn bộ ma sói ở đây.

Liếc mắt sang góc phải, ta lại nhận ra một cô gái đang ngồi có vẻ tự nhiên ở ghế gần cha xứ Luthor.

Cô ta trong không đáng ngờ nhưng thật ra là 1 ma sói rank alpha, với một số vết sẹo trên tay trái.

Điểm đáng nghi nhất là chân cô ta khi phần trên dính bùn trong khi phần bàn chân tương đối sạch chứng tỏ nó vừa mọc lại sau khi bị cắt đứt.

Hay người đàn ông phía sau ta, người đang cố kí đống văn bản công ty để biến mình thay thế nạn nhân trong khi hắn ta không biết rằng nạn nhân không có đủ quyền hạn làm điều đó.

Tất cả ma sói tầm thường nơi này đang như muốn cho thế giới biết mình là ma sói.

Nhưng...tôi chỉ cần một câu là chứng minh tất cả...-Dare ga ihan! (Câu này trong tiếng nhật là Không ai trong đây ăn ) - Tôi đứng lên và nói.Bỗng mọi người trở nên nhốn nháo.

Mọi người thì ai ai cũng nói "Hắn ta nói nhảm gì vậy???" trong khi một nhóm người lại đứng lên và nói:-Cậu đã thấy gì vào đêm đó à?hay-Đêm đó có chuyện gì?....Vậy đã rõ.

Ai ai cũng nhìn những người đứng lên với ánh mắt lạ đời...Họ đã hiểu câu nói của ta bằng một ngôn ngữ khác...ngôn ngữ của ma sói...-Cha Luthor, cha cũng thấy rồi đấy, họ hoàn toàn là những con ma sói ngu ngốc nhất tôi từng biết...Tôi xin kiến nghị, treo cổ tất cả bọn họ!(Zero)Cái gì, treo cổ tất cả???

Ngươi điên rồi!

Nếu như họ không phải là ma sói thì sao???(Zaras)Không có gì, ngôn ngữ ma sói không hề dễ học và nhìn vào trang phục của họ, sẽ khó có khả năng tham gia vào các khóa học ngôn ngữ đắt tiền đó...(Zero)Sao ngươi lại chắc chắn muốn giết bọn họ chỉ bằng ngôn ngữ của họ và suy luận của ngươi chứ!!!(Zaras)Vì suy luận của ta....CHÍNH XÁC TUYỆT ĐỐI...(Zero)Cha Luthor sau câu nói của ta, ông ấy bỗng có thoáng bối rối...Ông ta chắc không thể nghĩ lại có người có thể tìm ra một số lượng ma sói lớn như vậy...-Ta...ta cần mọi người biểu quyết đã...(Cha Luthor)-Chà, chắc cũng cần chứng minh một thứ quá rõ ràng lần nữa nhỉ?

Tốt thôi!(Zero)Giờ biểu quyết đã tới, toàn bộ người dân lưỡng lự, chỉ tay vào những kẻ đáng nghi, và đúng như ta dự đoán, khoảng 80% hội trường đều chỉ về phía của những người mà ta mong muốn.

Lũ người đó còn cố gắng hét lên phản biện:-Khỉ thật!

Nhiêu đó chứng cứ của tên nhóc kia mà các người lại tin sao???

Chúng tôi tuy nghe được hơi khác với mọi người nhưng điều đó đâu thể chứng minh được gì...-Chà, phản biện hay thật!

Thế nhưng ta nói nghe nè, lần sau, thay vì nói là "chúng tôi nghe được" nên nói là "chúng tôi trả lời" thì sẽ tốt hơn đấy! (Zero)Bọn họ im bặt.

Không một ai dám nói gì nữa.

Mọi lời nói khi đang lúng túng đều sẽ dẫn đến kết quả sai lầm.

Cuối cùng, hình phạt giành cho họ dã đến...-Thưa các vị ở đây!

Hôm nay là một ngày thật lạ...phiên tòa kết thúc sớm hơn tôi mong đợi nhưng gì đến cũng phải đến, sau đây là hình phạt từ "Vòng Quay rửa tội"!!!(Cha Luthor)Tất cả họ bị thả vào lồng phạt.

Một hình phạt trung cổ dựng nên.

Từ những bức thành bao lấy lồng phạt trồi ra những mũi tên độc.

Những kẻ tội đồ sợ hãi chạy toáng loạn.

Lúc này cãnh tượng còn tàn nhẫn hơn khi những mũi tên bay ra như một dòng nước suối chảy xiết, đâm qua da thịt những nạn nhân đang gào thét, níu giữ hy vọng.

Họ chết dần khi chất độc ngấm vào.

Không máu me kinh sợ, nhưng cảnh tượng hoản loạn kia không làm bất cứ ai quên được...nhất là tôi, kẻ gây ra chuyện đó, cho dù có dưới lốt Zero đi nữa...
 
Back
Top Bottom