Siêu Nhiên Ngôi Sao Của Tôi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
378314290-256-k490531.jpg

Ngôi Sao Của Tôi
Tác giả: _becauseoflove_
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nhật ký của một linh hồn đến từ Vũ Trụ Tags: giftsiêunhiênthoca​
 
Ngôi Sao Của Tôi
Xin chào, Nhật Ký!


Tặng mảnh đất và con người tôi từng gắng bó.

Để trần thế dẫu chỉ là nơi ký thác cuộc đời ngắn ngủi.

Thì cuộc đời vẫn bung nở đẹp đẽ như pháo hoa rực rỡ.

Để khi nhìn những tấm ảnh, những lá thư, những kỉ niệm như lá mùa thu, mưa mùa hạ, lướt qua cõi lòng mình, chúng vẫn sống động như thể tôi đang trải nghiệm tất cả, như quá khứ và hiện tại đang hoà làm một, và tôi lại được sống thật nhiều, thật nhiều lần ngày chúng ta gặp nhau.

Cảm ơn tình cảm, ký ức, và có lẽ là cả một phần linh hồn mà tôi đã gửi lại nơi miền đất này.

*Vì là dòng hồi ức, một số chi tiết có thể không hoàn toàn chính xác, nhưng vẫn đảm bảo sự chân thực cốt lõi.

Ngay lúc này đây, những tình tiết sống động đang hiển hiện trước mắt tôi trong từng câu chữ...——Ngày 1 tháng 4 năm 2021 Tôi đang viết những dòng này bằng ngôn ngữ tiếng Việt của Người Trái Đất - hành tinh đứng thứ ba trong Hệ Mặt Trời - thuộc Dải Ngân hà.Xin chào bạn, Nhật Ký.

Tôi tên là Ái Linh.Nói chính xác hơn, đây là cái tên tôi sử dụng khi ở Trái Đất, bởi vì tôi không phải là con ngườiTôi đến từ một hành tinh xa xôi thuộc Thiên Hà 'Tinh Vân', cách Trái Đất 1,07 tỷ năm ánh sáng.

Hành tinh tôi sinh ra được gọi là Lofue, theo cách hiểu của người Trái Đất có nghĩa là "Tình yêu vĩnh hằng".Ở đó không có năng lượng hạt nhân, không có chia cắt lãnh thổ, không có phân tranh chính trị.

Tất cả cư dân trên hành tinh đều là một thể thống nhất – chúng tôi gọi mình là Người Lofue.Nếu phải dùng một từ để mô tả hành tinh này, chắc chắn đó sẽ là "Xanh".

Xanh lơ của đại dương, xanh thẳm của những khu rừng già, xanh thiên thanh của bầu trời cao vợi nơi mây bay bồng bềnh như những cây kẹo bông trẻ em Trái Đất yêu thích.Ngoại hình chúng tôi cũng độc một màu xanh, tựa như ánh trời lúc chạng vạng khi nắng đã tắt và những cụm sao vừa mọc.

Cô giáo ở học viện của chúng tôi nói, bởi vì tâm hồn của mỗi người là một tiểu vũ trụ - sinh ra từ hư không tối thẳm - chờ đợi chúng ta tự điểm tô lên ánh sao của riêng mình.Trên hành tinh của tôi, tình yêu và lòng bác ái là nền tảng vững bền.

Chúng tôi ở cùng nhau trong những ngôi nhà lớn, sống gần với thiên nhiên.

Chúng tôi xây dựng những ngôi trường học - nơi đào tạo con người đúng theo thiên hướng và bản ngã của chính họ, dạy họ cách phát huy năng lực và tạo điều kiện để mọi công dân đều được cống hiến cho cộng đồng.

Ở hành tinh của chúng tôi, đào tạo con người không chỉ phục vụ cho nơi mình sống, mà còn cho tất cả muôn loài, bao gồm cả những chủng tộc trên những hành tinh khác.

Chúng tôi có các đội người được cử đến thiên hà, hành tinh xa xôi để làm nhiệm vụ, góp phần nâng cao tần số và chữa lành cho những cư dân của toàn Vũ Trụ.Đến khóa 3612 của trường Starseeds, cũng tức là năm nay, tôi được vinh dự trở thành những học viên trong tốp xuất sắc, được cử đi thực tập trước kì tốt nghiệp một năm.

Nếu hoàn thành tốt nhiệm vụ, tôi sẽ được giao cho trọng trách quan trọng, trở thành tiền bối hướng dẫn cho những học viên thực tập sau này.Mỗi người đến hành tinh khác thực tập phải chuẩn bị sẵn một loại kĩ năng, là năng lực đặc biệt hỗ trợ chúng tôi khi làm nhiệm vụ, quyết định lĩnh vực mà chúng tôi có thể tiếp cận với người Trái Đất, tìm hiểu và hỗ trợ họ.

Ngoài thực hiện nhiệm vụ, chúng tôi còn cần ghi chép lại quá trình thực tập, đúc kết những điều mình học được khi sử dụng kĩ năng, kết nối với người hành tinh bản địa, từ đó nhận ra giá trị trong chính sứ mệnh mà mình đang thực hiện.Khi đến với Trái Đất, tôi đã chọn kĩ năng 'chụp ảnh kí ức' - khả năng lưu giữ mọi xúc cảm trong một bức ảnh đặc biệt.

Chỉ cần chạm vào, người ta có thể nghe, thấy, ngửi, và chạm đến từng khoảnh khắc như thể sống lại chính ký ức ấy.Tôi chọn kĩ năng này và chọn Trái Đất làm nơi thực hiện nhiệm vụ, bởi vì tôi nghe cô giáo nói, người Trái Đất có rất nhiều loại cảm xúc khác nhau.

Không chỉ yêu thương, vui vẻ, mà họ còn biết đau khổ, biết cô đơn, biết nhớ nhung, biết tủi hờn.

Đôi khi nước mắt rơi lại là sự hạnh phúc vỡ òa, đôi khi nụ cười lại để che giấu thật nhiều ưu tư.

Tôi muốn tìm hiểu về con người, tôi muốn dùng ống kính của mình để tìm hiểu cuộc sống con người, để thấu hiểu mọi suy tư buồn vui, thấu hiểu cả nỗi đau lẫn niềm hạnh phúc của họ.

Và chiếc 'máy ảnh kí ức' là một công cụ cho phép tôi ghi lại những khoảnh khắc sống động khi cảm xúc của con người thăng hoa trong cuộc sống.

Đi cùng với tôi còn có một người bạn tên là Thanh Thiên, chọn kĩ năng về máy móc công nghệ.

Bạn ấy nói khoa học kĩ thuật ở Trái Đất quá phát triển, nhưng sự tiếp cận của mỗi lớp người lại không đồng đều.

Có những người cao tuổi không biết sử dụng công nghệ, những người khuyết tật cần được hỗ trợ công cụ để tham gia các hoạt động sống một cách hiệu quả hơn.

Đó là lí do bạn ấy chọn loại kĩ năng này.Tôi đã đến Trái Đất gần hai tháng rồi, tính theo lịch và thước đo thời gian ở nơi đây.

Nhưng mãi đến hôm nay, tôi mới thực sự thành thạo ngôn ngữ của vùng này để bắt đầu ghi chép nhật ký.

Tôi viết những dòng này, không phải để ghi lại hành trình thực tập, mà là đếm những ngày cuối cùng trước khi tôi rời xa Trái Đất - rời xa những con người, những trải nghiệm, những vùng đất đẹp đẽ nơi đây.

Có một nhà thơ tên Chế Lan Viên đã từng viết thế này trong bài thơ 'Tiếng hát con tàu':"Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn!"

Thật vậy, ban đầu, tôi chỉ xem mảnh đất này là nơi để mình thực tập tốt nghiệp.

Nhưng sau một thời gian sinh sống, tôi đã trải nghiệm nhiều điều khác nhau, có những mối liên kết đặc biệt với nơi này.

Tôi đã mang những điều đẹp đẽ đó vào một phần trong linh hồn mình, xem nó như một thành trì vững chắc trong hành trình trưởng thành của tôi.

Khi đến hành tinh này thực tập, chúng tôi dùng đá năng lượng trên dây chuyền để hoá thành hình dáng con người.

Đó là bước đầu tiên để hoà nhập và sống như một con người thực thụ.

Ngoại hình hiện tại của tôi chẳng khác mấy những cô gái Trái Đất, trừ chiều cao gần 1m80, vốn là quá khổ so với những cô gái vùng này.

Tuy vậy điều đó cũng không có gì lạ.

Nơi này tuy ở Đông Nam Á nhưng lại có nhiều người châu Âu sinh sống hoặc đến du lịch.

Họ có vóc dáng cao lớn, làn da và mái tóc sáng màu giống như tôi vậy.

Tôi có thể điềm nhiên giả trang thành "người nước ngoài" mà không lo bị phát hiện.

Giấy tờ chứng minh thân phận đã được làm đầy đủ và hợp lệ.

Điều tôi cần thực sự cảnh giác là không để người lạ biết mình có năng lực đặc biệt, để phòng trường hợp một vài người có ý đồ bắt chúng tôi về để thực hiện nghiên cứu, hoặc lợi dụng sức mạnh của chúng tôi cho mục đích đen tối của họ.

Thân phận đặc biệt này chỉ có thể chia sẻ cùng những người mình thực sự tin tưởng và thân thiết mà thôi.Sau khi có hình dáng con người, chúng tôi còn cần học ngôn ngữ địa phương nơi mình sống.

Nơi tôi chọn thực tập lần này là một thành phố nằm trên cao nguyên Lâm Viên của đất nước Việt Nam.

Người dân yêu quý gọi nơi này là 'thành phố Ngàn Hoa', bên cạnh cái tên chính thức là thành phố Đà Lạt.Vậy nên thứ tiếng tôi học chắc chắn là tiếng Việt.

Tiếng Việt là một ngôn ngữ đẹp, có những thanh âm trầm bổng như một bài hát vậy.

Trước khi đến Trái Đất, tôi đã học qua ngôn ngữ này trên sách.

Song khi thực sự giao tiếp với người bản địa lại là một chuyện khác.

Ngôn từ của tôi đôi khi quá "sách vở", đôi khi lại không thể tìm được từ cho ý mà mình muốn diễn đạt.

Nhưng tôi nghĩ mình đã làm 'trung bình tốt' trong khả năng có thể, cũng đã giao tiếp và trao đổi được thông tin chính xác, đủ để thuận lợi chụp ảnh cho mọi người.

Năng lực chụp ảnh của tôi, nói chính xác thì không đến từ máy ảnh, mà đến từ bản thân tôi.

Chỉ khi tôi cung cấp năng lượng cho máy ảnh, nó mới có thể chụp ra được những bức ảnh nhiệm mầu.

Tương tự, nếu có người đưa tôi một tấm ảnh hoặc đoạn phim bình thường, tôi cũng có thể dùng năng lực của mình để làm nó trở nên sống động, giúp người khác trải nghiệm những cảm giác chân thực khi chạm vào.

Trong hai tháng qua, với vai trò thợ chụp ảnh, tôi đã rửa được rất nhiều tấm ảnh, lưu giữ kỉ niệm cho rất nhiều người.

Là những đôi vợ chồng sắp cưới muốn giữ mãi tình yêu đến đầu bạc răng long; là những cặp đôi đã ngoài lục tuần lại muốn sống lại thời thanh xuân đẹp đẽ, khi bà mặc áo dài, ông mặc com-plê đã bạc màu, chở bà trên chiếc xe đạp cũ băng qua phố phường xưa; là những gia đình đoàn viên trong ngày Tết bên mâm cơm gia đình; là những người bạn thân thiết muốn lưu giữ mãi dáng vẻ tuổi mười tám đôi mươi cùng nhau trước khi bước vào đời;...

Còn có những người tìm đến tôi nhờ phục hồi ảnh.

Những tấm ảnh đã cũ kĩ phai màu theo năm tháng, chẳng còn nguyên vẹn qua những biến động thăng trầm của lịch sử, được tôi tiếp thêm sinh khí mà sống động trở lại.

Khi chạm vào những bức ảnh ấy, có những đôi mắt cười, cũng có những đôi mắt khóc.

Một cách tự nhiên, những cảm giác bồi hồi, hân hoan, và cả xúc động, nhớ thương được khơi dậy mạnh mẽ trong họ.

Sau khi giao thành phẩm, bao giờ tôi cũng nhờ họ để lại một vài cảm nhận trong sổ để chiếu theo đó làm báo cáo thực tập sau này.

----Trong quá trình giúp người khác lưu giữ kỉ niệm ấy, tôi cũng đã trải qua một cuộc sống của riêng mình, có những kỉ niệm của riêng mình, và có được những người quan trọng để có thể cùng cười, cùng khóc, cùng trải qua những ngày tháng mà mình muốn lưu giữ mãi, không chỉ qua những bức ảnh, mà còn muốn khắc thật sâu trong trái tim mình.Vậy nên, động lực chính để tôi đặt bút viết xuống những trang nhật ký này, không chỉ để kể về cuộc hành trình của mình, mà là để lưu giữ kỉ niệm về một người có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với tôi, một người bạn mà tôi vô cùng yêu thương, người đã thắp lên những ngôi sao đẹp đẽ trong cuộc hành trình đầu tiên này của tôi.Cậu ấy tên là Thái Văn Tinh Tú.Cậu ấy là Ngôi Sao của tôi.
 
Ngôi Sao Của Tôi
Chào mừng đến thế giới bí mật của ★


Như bao con người xa xứ khác trên Trái Đất, chúng tôi cũng cần một nơi chốn để ở lại.

Thanh Thiên là một chàng trai cừ khôi.

Ngoài khả năng nghiên cứu công nghệ xuất sắc, cậu ấy còn có tài tìm kiếm thông tin trên mạng "đỉnh chóp".

Nhờ có cậu, chúng tôi đã tìm được một căn nhà hoàn hảo, nằm ngay trung tâm thành phố, chỉ cách quảng trường vài trăm mét.

Dù toạ lạc ở vị trí sầm uất, ngôi nhà này lại mang đến một cảm giác yên bình và tĩnh lặng kỳ lạ – một điều hoàn hảo cho công việc chụp ảnh của tôi và các dự án nghiên cứu mà Thanh Thiên đang thực hiện tại Trung tâm Công nghệ Cao thuộc Đại học Yersin.

Chủ nhân ngôi nhà này là cô Minh Châu, một giáo viên dạy Mỹ Thuật ở Trường phổ thông Văn hóa Nghệ thuật Lâm Đồng.

Cô mở lớp ôn luyện thi đại học cho học sinh ở lầu một, còn những tầng trên được cô cải tạo thành khu trọ.

Cô bảo rằng căn nhà này vốn của ba mẹ cô để lại, lớn như vậy mà người ở lại chỉ có mỗi cô và một đứa cháu trai.

Thế là cô tận dụng những căn phòng còn trống để cho thuê, mong rằng thêm người ra vào thì nhà cửa cũng ấm cúng, vui vẻ hơn.Khi vừa đặt chân tới xem nhà, cả tôi và Thanh Thiên đã bị choáng ngợp bởi khu vườn phía sau.

Đó là một khu vườn rộng lớn, đầy hoa lá xanh mướt như khung cảnh trong bức hoạ thiên nhiên diệu kỳ.

Đối với người Lofue chúng tôi, gặp được nơi này chẳng khác nào tìm được báu vật, vì thiên nhiên và môi trường trong lành chính là nguồn 'sạc pin' tuyệt vời, không khác gì thức ăn và nước uống.

Thêm vào đó, nhìn gương mặt đôn hậu, nụ cười hiền hoà của cô Minh Châu, chúng tôi đã ngay lập tức cảm mến người chủ nhà này.

Thế là chúng tôi đã quyết định chọn ngôi nhà này làm nơi tạm trú trong những ngày tháng sắp tới.Thật ra, còn một điều nữa, tôi không thể giải thích rõ ràng, nhưng ngay từ khi bước vào ngôi nhà, tôi đã cảm nhận được một nguồn năng lượng rất đặc biệt.

Nó giống như một lời mời gọi từ sâu thẳm, thôi thúc tôi dừng chân tại đây.

Chỉ sau này tôi mới hiểu rằng đó là tiếng gọi đến từ linh cảm.

Trực giác đã mách bảo với tôi, rằng ngôi nhà này không chỉ đơn thuần là chốn đi về, mà còn là nơi tôi sẽ gặp những con người quan trọng, nơi những mối liên kết đặc biệt sẽ được hình thành, và là nơi tôi sẽ lưu giữ thật nhiều ký ức đẹp, sẽ còn mang theo mãi trong rương hành lý trái tim mình, để băng qua những chặng đường dài về sau.———Ngày 13 tháng 1 năm 2021.Tôi gặp Tinh Tú vào một buổi sáng cuối đông, khi cây hoa mộc lan hé nở những búp nụ đầu tiên, báo hiệu mùa xuân đang thầm lặng chạm ngõ.

Ở đây, mùa xuân không đến vội vàng mà lặng lẽ như một lời thì thầm, dịu dàng như một cái vuốt ve, nhưng lại đủ sức khơi dậy những điều ấm áp nhất trong lòng người.

Tựa như cách một ai đó lặng lẽ gieo tình yêu vào tâm hồn, mạch đập mùa xuân không mãnh liệt bùng lên mà thấm sâu như con nước chảy dài, mang trong mình sự da diết, miên man.Sáng ngày thứ hai sau khi dọn đến nhà cô Minh Châu, tôi thức dậy trước cả bình minh.

Màn sương lạnh lẽo ôm trọn căn phòng.

Giấc ngủ của tôi khá nông, phần vì khí hậu lạ lẫm, phần vì lòng còn vướng bận những lo lắng, trăn trở về cuộc sống mới đang đón chờ.

Lại nói, là người đến từ Lofue, chúng tôi cũng không cần quá nhiều thức ăn hay giấc ngủ, mà chủ yếu nhận nguồn năng lượng từ thiên nhiên, từ những nhịp đập đồng điệu của thế giới xung quanh.

Trong hình hài con người, thói quen ấy vẫn không đổi.

Sau khi chuẩn bị, tôi khoác lên mình một chiếc váy màu xanh lá non mơn mởn, quàng thêm khăn cổ cho ấm, rồi bước nhanh ra khu vườn sau nhà.

Trong cái se lạnh của buổi bình minh, lòng tôi phơi phới một niềm vui khó tả, như thể tiết trời ấy thôi thúc tôi dấn bước, khám phá những điều kỳ diệu đang đón chờ.

Tôi đã muốn ra nơi này từ hôm qua rồi, nhưng vì ngại mình mới đến, nên qua ngày hôm nay, nhân lúc không có ai, tôi muốn tranh thủ khám phá nơi này.

Khi màn đêm hãy còn lưu dấu trên cảnh vật xung quanh, khu vườn hiện ra như một thế giới cổ tích đầy bí ẩn.

Bước đến cánh cổng hoa hồng leo trên hàng rào mắt cáo, tôi bắt gặp tấm bảng gỗ cũ cắm trước mặt, được khắc tay một hàng chữ nắn nót:"Chào mừng đến thế giới bí mật của ★"Một ngôi sao?

Tôi tự hỏi trong lòng, liệu dòng chữ này có hàm ý gì, rồi bật cười khi một suy nghĩ bỗng nảy lên trong đầu mình, rằng liệu chăng phía sau khu vườn thực sự có một "thế giới bí mật", mà chỉ cần mở ra cánh cửa, sẽ có một "ngôi sao" hiện ra dẫn đường cho tôi hay không?Tôi lắc đầu vội xua cái ý tưởng kì lạ ấy đi, thầm nghĩ chắc chỉ có chủ nhân khu vườn mới hiểu rõ ý nghĩa của nó.

Mùi hương của cỏ ướt đẫm sương đêm chào đón bước chân tôi.

Tôi đặt bước trên từng phiến đá rêu phong trải dài, ngắm nhìn những hàng cây khẳng khiu còn đọng sương.

Xuyên qua những tán cây lá kim, bầu trời cao hiện trên đầu, lấp ló những ngôi sao sáng vẫn còn chưa lặn.

Bước sâu hơn, tôi bắt gặp một cây hoa cổ thụ đang đứng trầm mặc giữa khu vườn.

Lấp ló trong những tán lá tối màu chìm trong màn sương đêm, tôi nhìn thấy những nụ hoa màu tím nhạt, trông chúng như những viên ngọc được ẩn giấu trong lớp đá thô chờ bàn tay nhà thám hiểm đến khai quật vậy.

Dưới bóng cây treo lơ lửng một chiếc xích đu đung đưa nhẹ theo gió.

Trông nó như đã hoà làm một với cái cây này, chỗ ngồi làm bằng bảng gỗ đã sắp mục, dây thừng treo quấn đầy những dây leo nhỏ, in hằn dấu vết của thời gian.

Khi tôi đưa tay chạm vào, từng đường vân gỗ mục mờ mờ như gọi về ký ức đã khắc sâu vào thân gỗ.

Nếu nhìn vào bức ảnh chụp khu vườn, chắc tôi có thể cảm nhận được phần nào ký ức mà những sự vật nơi này lưu giữ lại.

Nhìn cành cây cổ thụ trên cao, tôi quyết định leo lên cây để nhìn bao quát khu vườn.

May là vóc dáng tôi khá cao, nên việc leo trèo không quá khó khăn.

Từ cành cao nhìn xuống, toàn bộ khu vườn trải ra trước mắt tôi như một bức tranh phong cảnh đang trong giai đoạn phác thảo.

Hoa lá đang khép mình ngủ say, chỉ có làn gió mang theo hương thơm dịu dàng của những loài hoa đêm yêu kiều bung nở.

Tôi lấy viên tinh thể trên dây chuyền ra, để nó hấp thụ năng lượng thiên nhiên của nơi này.

Năng lượng ấy có thể cung cấp cho người hành tinh chúng tôi, nói theo ngôn ngữ của Thanh Thiên, nó cũng giống như một 'cục sạc điện thoại dự phòng' của người Trái Đất.Tôi ngả người dựa vào thân cây, phóng tầm mắt ra xa.

Xuyên qua tán lá, một hồ nước hiện ra trong làn sương mờ, trên hồ là chiếc cầu đá bắt ngang.

Phía bên kia hồ nước, tôi bắt gặp một căn nhà nhỏ nằm nép mình ở cuối vườn.

Ánh trăng cuối đêm phủ lên mái ngói rêu xanh, rọi xuống bờ tường trắng, nơi những hàng dây leo mềm mại phủ kín, chấm phá trên đó những bông hoa màu chàm tím dịu dàng, tựa như nét cọ tinh tế của người hoạ sĩ say mê thiên nhiên.Hoa lan tràn khắp bức tường, ôm lấy hai ô cửa sổ kính ở tầng dưới, rồi như không chịu dừng lại, chúng bò lên tận khung cửa sổ trên gác xép mái nhà.

Tôi chợt nghĩ, nếu ví khu vườn này là một "Thế giới bí mật" như tấm bảng gỗ viết, thì ngôi nhà ấy liệu có phải là nơi chủ nhân khu vườn trú ngụ, là người nắm giữ chìa khoá cho tất cả những bí mật hay không?

Ý nghĩ ấy khiến tôi khẽ bật cười, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được mà cứ mãi nhìn chăm chăm vào ngôi nhà ấy.Đúng lúc đó, một tiếng động khẽ khàng xuyên qua không gian tĩnh lặng truyền đến tai tôi.

Từ trên tầng gác xép, cánh cửa sổ bật mở, rồi một bóng người hiện ra.

Cách một đoạn xa, dưới ánh đèn khuya và màn sương mờ, tôi không thấy rõ khuôn mặt người ấy, nhưng vẫn đủ biết họ đang nhìn về phía mình.

Trái tim tôi thoáng thắt lại.

Có vẻ như người đó cũng bất ngờ khi nhìn thấy tôi.

Nghĩ mà xem, mới sáng sớm khung cảnh còn mờ ảo tối tăm, lại nhìn thấy một người ngồi vắt vẻo trên cành cây cao, nói có sợ không chứ!

Một trong những điều đầu tiên tôi được 'phổ cập' về vùng đất này chính là: Đây là nơi ẩn chứa rất nhiều câu chuyện huyền bí, tín ngưỡng dân gian về linh hồn, ma quỷ.

Bản thân tôi nói đúng ra cũng không phải 'người bình thường', nhưng tôi không muốn khiến người khác sợ hãi mình.Sau khi cân nhắc, tôi quyết định nhảy tót xuống dưới, vẫy tay với người bên kia, đồng thời chạy về phía đó để chào một tiếng.

Nhưng vừa cất bước lại gần, tôi đã nghe thấy một tiếng chó sủa thất thanh vang lên từ phía ngôi nhà.

Có vẻ như chú chó cảm nhận thấy động tĩnh của kẻ lạ mặt xâm nhập.

Lòng tôi thoáng hoảng hốt, đôi chân dừng bước giữa cây cầu đá, lần lữa giữa đi tiếp và dừng lại.

Cánh cửa trên tầng áp mái đã đóng lại, tiếng chó sủa lại lần nữa vang lên.

Tôi đành vội vàng quay lưng, quyết định chọn biện pháp an toàn, nhanh chóng rút lui khỏi nơi này.

Khi bước qua cánh cổng hoa hồng trở về, bầu trời bắt đầu rạng sáng.

Những vì sao đã lặn đi, nhưng ngôi sao sáng nhất vẫn còn nán lại, như muốn nhìn ngắm những sinh linh sắp thức dậy dưới nhân gian.

Sau này tôi mới biết, ngôi sao mọc sớm nhất, lặn muộn nhất ấy chính là Sao Kim.

Buổi sáng, người ta gọi nó là Sao Mai, buổi tối là Sao Hôm.

Nó luôn toả sáng rực rỡ nhất, như muốn dùng ánh sáng ấy làm ngọn đuốc soi đường dẫn lối, gửi tình yêu thiết tha đến Trái Đất này.———Cũng trong ngày hôm đó, khi mặt trời ló rạng, tôi mang máy ảnh ra ngoài, với ý định chụp vài tấm ảnh buổi sớm, mong lưu giữ những khoảnh khắc thanh bình của thành phố.

Nhưng khi vừa ra đến hồ Xuân Hương, tôi lại bắt gặp một cô bé nhỏ xíu, dáng vẻ hoảng hốt, đôi mắt đỏ hoe.

Em chạy quanh góc phố, giọng nghẹn ngào gọi khẽ, "Mèo ơi, mèo ơi..."

Cô bé kể rằng chú mèo của mình đã mất tích từ chiều hôm qua.

Nhìn khuôn mặt buồn bã, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt vào nhau, lòng tôi không đành quay lưng.

Tôi quyết định giúp em.

Với sự trợ giúp của camera giám sát quanh phố và chút khả năng đặc biệt của mình, tôi lặng lẽ lần theo dấu vết của chú mèo.

Hình ảnh nó hiện lên, thoăn thoắt len qua những con hẻm nhỏ, để rồi chúng tôi tìm thấy nó đang cuộn mình trong một góc tường gần tiệm tạp hóa.

Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt cô bé khi ôm trọn chú mèo vào lòng.

Lẽ ra câu chuyện đã kết thúc êm đẹp ở đây, nếu không vì một sơ suất nhỏ của tôi.Một đoàn du khách ngồi trên xe ô tô mui trần chạy ngang đã vô tình bắt gặp khoảnh khắc tôi sử dụng năng lực đặc biệt khi ánh sáng xanh trên tay còn chưa tắt.

Nhìn chiếc điện thoại trong tay họ đang giơ về hướng này, tôi toát mồ hôi lạnh, trái tim như rơi vào hầm băng.

Tôi quay mặt đi, kéo khăn trùm kín mặt rồi nhanh chóng len qua dòng người chạy nhanh về nhà.

Trên đường trở về, đầu óc tôi cứ như đang trên mây, nghĩ tới vô vàn khả năng có thể xảy ra, liệu họ có tung clip lên mạng, tìm cách truy lùng thân phận tôi, bắt tôi về mổ xẻ nghiên cứu hay không?

Đây mới là những ngày đầu tiên tôi đến thực tập, còn chưa kịp sống cho ra 'người', đã phải bỏ mạng ở nơi này rồi sao?

Thậm chí tôi còn cân nhắc đến chuyện dọn đồ trốn khỏi thành phố này, tìm một nơi mới để không ai nhận ra mình, không phải liên luỵ Thanh Thiên còn đang ở cùng tôi.Mưa phùn bất chợt trút xuống, từng hạt nhỏ li ti chạm vào da mặt lạnh buốt, như muốn rửa trôi đi tất cả những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng.

Tôi muốn chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa, bỏ lại tất cả những bóng người và nỗi bất an vô định phía sau lưng mình.Khi về đến nhà, mặt trời đã hé những tia sáng đầu tiên, soi qua các tán cây ướt đẫm sương, như khẽ lau đi cái lạnh lẽo trong lòng tôi.Lớp học sáng của cô Minh Châu bắt đầu.

Những cô cậu học sinh ríu rít kéo nhau vào nhà, tiếng trò chuyện huyên náo mang theo không khí tươi mới tràn ngập không gian.

Tôi vừa mệt mỏi vừa nhẹ nhõm bước vào trong, hòa mình vào dòng người tiến về cầu thang.Bước chân tôi nặng nề, cơ thể suy kiệt khiến tôi loạng choạng khi lên bậc.

Một lần chen lấn giữa đám đông, tôi sơ ý để chiếc khăn choàng trượt khỏi vai, rơi xuống phía sau.

Tôi ngoái lại nhìn, thấy chiếc khăn lặng lẽ nằm đó giữa dòng người không ngừng đẩy lên.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải quay đầu bước tiếp, tự nhủ lát nữa sẽ trở lại nhặt.

Lên đến bậc cuối cùng, tôi quên mất rằng khoảng cách giữa bậc này với tầng trên cao hơn những bậc thang khác.

Thế là trong một phút bất cẩn, tôi đã bước vấp chân.

Cảm giác hụt hẫng kéo tôi nghiêng người về phía trước, nhưng ngay lúc ấy, một bàn tay đã vươn ra, giữ lấy tôi vừa kịp thời.Tôi ngẩng lên, ánh sáng từ khung cửa sổ trên hành lang rọi xuống, làm nổi bật gương mặt trái xoan hồng hào của một cô gái.

Trong chiếc váy hồng phớt, mái tóc xoăn dài buông nhẹ sau lưng, cô ấy đẹp đến mức khiến tôi liên tưởng đến một đóa hoa tulip đang hé nở trong vườn.

Nhưng cái chạm tay ấy lại dâng lên trong tôi một cảm giác kỳ lạ, như có dòng điện chạy qua người.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra—cô ấy không phải người bình thường.

Cô ấy là một trong số chúng tôi."

Cảm ơn chị," tôi lí nhí, vội rút tay ra và nhường đường cho những người khác.

Nhưng khi vừa định đi tiếp, tôi lại nghe thấy một giọng nam vang lên sau lưng mình:"Này, bạn áo xanh tóc nhạt màu ơi."

Tôi khựng bước lại thoáng nhìn xung quanh.

Ở đây có vài người mặc áo xanh, nhưng chỉ có màu tóc nâu nhạt của tôi là khác biệt nhất.

Hình như người được gọi là tôi thì phải.Khoảnh khắc quay lại, tôi nhìn thấy một bạn nam đang đứng trước mặt mình.

Vào độ tuổi thiếu niên chưa phát triển hoàn toàn, cậu ấy còn thấp hơn một chút so với tôi.

Ấn tượng đầu tiên khi tôi nhìn thấy cậu là nước da trắng sáng, mái tóc mềm che phủ trước trán, và một lúm đồng tiền cạn ẩn hiện bên má khi cậu cười lên.

Lúc này, cậu cũng đang mỉm cười nhìn tôi, đưa ra chiếc khăn choàng trong tay mình."

Đây là của cậu làm rơi phải không?"

Đó chính xác là chiếc khăn xanh sẫm màu của tôi.

Không ngờ giữa dòng người đông đúc đến vậy, cậu không chỉ nhặt được nó mà còn biết chính xác chủ nhân của nó là ai.

"Cảm ơn cậu!"

Tôi mừng rỡ nhận lấy nó, nhưng vừa khi chạm vào tay cậu, luồng nhiệt ấm nóng bất thường trên những ngón tay thuôn dài khiến tôi chợt khựng lại."

Tay cậu nóng vậy?" tôi bất giác hỏi.Cậu cười, đáp khẽ: "Do dầm mưa nên bị sốt thôi."

Nhìn vẻ mặt thoáng vẻ mệt mỏi của cậu, tôi quyết định giúp một chút.

Sau khi tôi nhận khăn choàng, cậu gật đầu rồi định bước đi.

Nhân khi dòng người đông đúc đang bước qua hành lang, không ai chú ý, tôi lập tức bắt lấy vai cậu.

Cậu ấy định quay đầu lại nhìn tôi, nhưng tôi đã nhanh chóng tiến đến gần."

Đừng động đậy!"

Tôi khẽ nói, rồi lấy viên tinh thể từ sợi dây chuyền ra, áp nhẹ vào sau gáy cậu.

Khi tôi tập trung truyền năng lượng vào viên đá, một vầng hào quang màu chàm tím nhẹ nhàng toả ra.

Chỉ vài giây sau, khi tôi chạm vào tay cậu kiểm tra thì nó đã hạ nhiệt.Đây là cách chữa bệnh ở quê nhà chúng tôi, chữa bệnh bằng tinh thể.

Viên đá tôi mang theo chỉ có tác dụng đơn giản là phòng tránh những căn bệnh vặt ở Trái Đất như cảm sốt, nhưng như thế cũng đủ rồi.

Vốn dĩ cơ thể tôi cũng không còn nhiều năng lượng, nhưng cậu ấy đã giúp tôi, tôi cũng muốn làm chút gì đó cho cậu ấy.

Tôi ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Đừng kể ai nghe những gì tôi làm với cậu lúc nãy nhé."

Có lẽ do xung quanh quá ồn ào, nhất thời cậu ấy còn chưa kịp nghe rõ."

Cậu vừa nói gì?"

- Cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi đành phải lặp lại lần nữa, còn dùng ngón tay đặt lên môi mình để ra hiệu.Lúc này cậu ấy đã hiểu, mỉm cười gật đầu với tôi.

Đôi mắt cậu ấy khi cười lên lấp lánh như hai ánh sao, lại mang một nét đẹp hiền hoà, làm tôi bất giác nhớ đến nụ cười của cô Minh Châu, cũng nhớ cả bầu trời sao ở nơi quê nhà mình.Đợi cậu ấy đi rồi, tôi xoay người, định bước lên cầu thang lầu ba về phòng mình, thì một giọng nói dịu dàng vang lên phía sau:"Hình như em không khỏe hả?

Có cần chị dìu lên không?"

Đó là người chị đã bắt lấy tôi khi tôi suýt ngã lúc nãy.

Đôi mắt chị ánh lên sự quan tâm chân thành, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên cánh tay tôi, như sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào.

Tôi mỉm cười lắc đầu, khẽ xua tay.

"Dạ, cảm ơn chị.

Em ổn mà."

Chị bước song song bên tôi.

Không cần lời giải thích, chúng tôi ngầm hiểu thân phận của nhau.

Quả nhiên tôi đã cảm nhận đúng, chị cũng đến từ một hành tinh khác.

"Chị tên Hoa Dâng."

Chị tự giới thiệu.

"Ở đây gần một năm rồi.

Giờ chị đang làm việc cho cửa hàng bán nến thơm và tinh dầu 'Matin' ở gần hồ Xuân Hương."

Tôi hơi bất ngờ.

So với hai đứa thực tập sinh mới chân ướt chân ráo như tôi và Thanh Thiên, chị quả thật là tiền bối.

Câu chuyện tưởng chỉ dừng lại ở đó, nhưng rồi, chị nghiêng người về phía tôi, ghé sát, thầm thì nói:"Lúc nãy... chị thấy rồi nhé."

Tôi bước khựng lại, quay qua nhìn chị ấy."

Em dùng tinh thể chữa bệnh cho nhóc kia, phải không?"

Chị nháy mắt, nụ cười tinh nghịch không giấu nổi sự hào hứng.

"Đừng lo, lúc đó hai đứa đứng ở góc khuất, còn sát nhau đến mức người ta chỉ tưởng là trò chuyện riêng tư thôi, không ai nhận ra đâu!"

Tôi nuốt khan.

"Hình như cũng... không có sát lắm đâu chị."

Rồi đột ngột hoàn hồn, quay về trọng điểm, lắp bắp giải thích, "Lúc đó em đã để ý kỹ rồi, tinh thể phát sáng rất mờ, nhìn giống ánh nắng chiếu qua đá thôi, thêm nữa một viên đá chạm vào người cũng không có gì kì lạ.

Trước đó cậu ấy còn vừa giúp em, em nghĩ cậu ấy là người tốt, mà cậu ấy lại đang bị bệnh, nên em mới..."

"Muốn giúp cậu ấy mau khoẻ, đúng không?"

- Ánh mắt chị sáng long lanh, như thấu suốt mọi suy nghĩ vụn vặt trong đầu tôi.Tôi gật đầu lia lịa.

"Cậu ấy hứa với em sẽ không kể ai nghe rồi."

Lúc đó tôi vừa mệt mỏi vừa bối rối, nên chắc chị ấy thấy mặt tôi ngốc lắm."

Trời ơi, làm gì mà căng thẳng vậy."

Chị vỗ vai tôi, cười lớn.

"Chị chỉ muốn nhắc em cẩn thận chút, sau này có làm chuyện đặc biệt thì nhớ chọn chỗ kín đáo hơn, kẻo ai thấy được thì phiền phức lắm."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Dạ, em nhớ rồi."

Chị Hoa Dâng gật đầu, ra hiệu tôi cùng bước tiếp."

Nhưng này..."

Chị chợt đổi giọng, nghiêm túc hơn, như muốn nhấn mạnh những điều sắp nói.

"Lần sau, đừng vội tin những gì người khác hứa, cũng đừng tuỳ tiện sử dụng năng lực đặc biệt với người lạ.

Em có thể giúp họ, nhưng phải chắc chắn là điều đó an toàn với em.

Đừng trách chị lo xa, chị ở đây chưa lâu, nhưng cũng gặp qua đủ loại người rồi, không phải cũng đơn giản như cách họ thể hiện đâu em."

Những lời ấy khiến tôi lặng người.

Ở hành tinh của tôi, mọi người đều sống chân thật với nhau, chỉ nói những điều mà mình thực sự suy nghĩ và hành động theo những gì mình nói.

Nhưng ở đây, lời chị nói làm tôi nhận ra, sự chân thật không phải lúc nào cũng được đảm bảo.

Nhớ lại chuyện lúc sáng nay, tôi cũng đã dùng năng lực trong một tình huống không an toàn, nỗi sợ hãi bối rối lại lần nữa đè nặng càng thêm nặng, khiến tôi cảm thấy mình bước không nổi nữa.Tôi quay qua nhìn chị, kìm lòng không đặng mà hỏi, "Vậy... vậy khi nào mình mới tin được người ta hả chị?"

Chị Hoa Dâng chắp tay sau lưng, ngước lên nhìn những vệt nắng lặng lẽ chiếu qua ô cửa sổ nơi chiếu nghỉ cầu thang."

Thú thật là chị cũng không rõ nữa."

Chị chậm rãi quay lại nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng.

"Nhưng em có thể dựa vào cảm nhận của riêng mình.

Nếu một người cho em cảm giác an toàn khi ở cạnh, thì có lẽ họ là người mà em có thể tin tưởng đấy."

Tôi ngẩn người, liệu có phải cảm giác ấy cũng đã nảy sinh trong lòng tôi khi tiếp xúc với cậu bạn kia, khiến tôi vô thức tin tưởng cậu ấy hay không?Chị Hoa Dâng nói tiếp.

"Nhưng nếu bị lừa cũng không sao.

Tụi mình đã kết nối năng lượng với nhau rồi, sau này nếu em gặp nguy hiểm hay có chuyện không ổn, chị sẽ lập tức cảm nhận được và chạy tới giải cứu em liền."

Ánh nắng ửng hồng trên hai gò má chị, nụ cười rạng rỡ ấy, cùng với những lời chị nói, như ánh mặt trời xua tan đi lớp sương mù trong lòng tôi.

Chị khoác vai tôi, đẩy tôi bước nhanh về phía trước, phấn chấn nói:"May cho em là thằng nhóc này tin được.

Nhóc ấy là cháu ngoan của cô Minh Châu mà."

Tôi khựng lại một chút, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

"Ủa, cháu cô Minh Châu?

Em tưởng cậu ấy cũng là học sinh thôi chứ?"

Chị nhìn tôi, vẻ như còn ngạc nhiên hơn.

"Thật không vậy?

Em tới đây ở trọ mà còn chưa biết mặt cháu chủ nhà luôn sao?"

Tôi lắc đầu: "Dạ chưa ạ.

Em mới dọn đến đây hôm qua thôi, trong nhà này có mấy căn phòng còn chưa biết hết nữa.

Hôm qua em nghe cô Minh Châu bảo mình sống ở đây cùng một đứa cháu trai, nhưng không biết là cậu ấy..."

Chị Hoa Dâng cười khúc khích, "Em không nhận ra nhóc ấy cũng phải thôi, trong nhà này có lắm tranh ảnh nhưng chẳng bức nào chụp nó lúc thành niên cả.

Hơn nữa mấy tuần nay nó cứ ru rú trong phòng thiết kế miết, có khi tới giờ cơm còn chẳng ló mặt ra."

"Cậu ấy là nhà thiết kế hở chị?"

- Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Trông vẻ ngoài làm em tưởng cậu ấy mới học cấp ba thôi."

"Lúc nhỏ, nhóc ấy sống ở nước ngoài với mẹ, còn học trước chương trình một năm.

Đến khi về Việt Nam thì học trường năng khiếu.

Giờ nó đang làm portfolio để chuẩn bị nộp hồ sơ du học.

Nói chung là 'con nhà nòi' đấy.

Nhà này ai cũng theo truyền thống nghệ thuật, cứ ở đây từ từ là em còn khám phá ra nhiều điều hay ho nữa."

Chúng tôi bước lên lầu hai, ánh sáng từ khung cửa kính cuối hành lang chiếu rọi sàn gỗ bóng loáng.

Chị Hoa Dâng kéo tay tôi, chỉ tay về phía cánh cửa kính nhìn xuống khu vườn phía sau nhà.

Qua lớp kính mờ, một ngôi nhà nhỏ lọt thỏm giữa những bụi cây xanh rì hiện ra."

Thấy cái nhà kia không?"

Chị hất hàm về phía đó.

"Đó là chỗ nhóc ấy làm việc.

Cái thằng bé Tinh Tú này mà đã tập trung thì có cháy nhà mới lôi được nó ra ngoài.

Sáng nay lên đây chắc định mò vào lớp 'cuỗm' giấy vẽ với bút chì của cô Minh Châu đây mà."

Tôi ngẩn người, quay qua hỏi: "Cậu ấy tên là Tinh Tú hở chị?"

"Đúng rồi."

Chị Hoa Dâng nhướng mày, chậm rãi nhấn từng chữ: "Thái Văn Tinh Tú."

Tôi lẩm nhẩm đọc theo.

Khoảnh khắc nghe thấy cái tên ấy, ánh mắt cười màu hổ phách, lấp lánh như hai vì sao sáng của cậu ấy lại hiện lên trong tâm trí tôi.

Tôi chợt nhớ đến khu vườn sau nhà mà sáng nay mình vào, trước cổng vườn có một bảng gỗ khắc hàng chữ: "Chào mừng đến thế giới bí mật của ★"Liệu ngôi sao có phải là chỉ cậu ấy không?"

Mà khoan đã..." theo dòng ký ức đó, tôi cũng nhớ lại bóng người mình đã gặp trên cửa sổ tầng áp mái.

"Nói vậy... người em gặp trong vườn hồi sáng, hình như cũng là cậu ấy thì phải?"

Chị Hoa Dâng giật mình khi nghe tôi bật thốt lên, rồi lại híp mắt như đang thăm dò tôi mà hỏi: "Chị phát hiện Ái Linh là kiểu người lặng lẽ nhưng hay buông mấy câu chấn động lắm nhé.

Rồi chuyện này là sao nữa đây, sao lúc nãy bảo chưa gặp mà?"

Tôi cố gắng sắp xếp lại câu chữ, nhưng cái đầu cứ lâng lâng như đang ở trên mây."

Hồi sáng sớm nay lúc ra vườn, em bắt gặp một người đứng từ cửa sổ căn nhà nhìn ra.

Lúc đó em giật thót luôn, cảm giác như mình đang xâm nhập vào chỗ riêng tư của người ta.

Hơn nữa, lúc đó em còn đang xoã tóc, mặc váy dài, ngồi trên cây.

Cậu ấy thì cứ đứng từ xa nhìn, không lên tiếng cũng không hành động gì, như là sốc lắm ấy.

Em sợ cậu ấy nghĩ em là ma—" Nghe đến đây, chị Hoa Dâng bật cười thành tiếng.

"Trời đất, vậy mà em cũng nghĩ được hả?"

Mặt tôi nóng lên.

"Nhưng mà em nghe nói ở đây... có nhiều chuyện kỳ lạ lắm, lỡ đâu người ta tưởng em tới nhát ma người ta thì sao?"

"Ừ ừ, đồng ý," chị nói, gật đầu điệu bộ như đang chiều ý tôi.

"Thế rồi sao?

Em nhát người ta thật hả?"

"Đâu có!

Em nào dám làm vậy!"

Tôi hấp tấp thanh minh, rồi kể cho chị ấy nghe đầu đuôi câu chuyện, rằng sau đó mình đã nhảy xuống cành cây, vẫy tay với người ta, rồi còn muốn chạy đến chào một câu, ai ngờ vừa băng qua cây cầu đá thì bị tiếng chó sủa doạ sợ, phải vội chạy ngược trở về.Nghe tới đó, chị Hoa Dâng khom người cười như bị ai cù lét, tôi không hiểu sao mà chị nghe tôi nói câu nào cũng cười, tôi có chọn tới đây làm diễn viên hài đâu.

Chị giơ ngón cái với tôi, còn vỗ vai tôi mấy cái.

"Nhưng mà này, em chạy kiểu đó, lỡ người ta nghĩ là ma tới bắt mình, rồi còn sợ hơn nữa thì sao?"

"Thật hả chị?"

Tôi ngẩn ra.

"Hèn gì!

Em vừa chạy tới là cậu ấy đóng cửa lại liền luôn.

Vậy là cậu ấy bị em dọa sợ thật rồi sao?"

Càng nghĩ tôi càng thấy mình khờ hết sức.

"Chắc cậu ấy chưa biết em là người lúc sáng gặp trong vườn đâu.

Xíu nữa em phải đi tìm cậu ấy xin lỗi mới được."

- Tôi dựa vào cửa kính, nhỏ giọng nói.

"Tìm thì được, nhưng không cần xin lỗi đâu bé."

Chị Hoa Dâng cười xoà, xua tay nói: "Chị chỉ đùa thôi, chứ nhóc ấy làm gì mà sợ ma, đến người ngoài hành tinh như chị nó còn không sợ nữa là."

"Vậy thì em yên tâm rồi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi bước về phòng, bàn tay chạm vào nắm cửa của tôi khựng lại."

Khoan đã," tôi quay lại nhìn chị Hoa Dâng.

Chị vẫn đứng đó, lưng hơi nghiêng tựa vào khung cửa.

"Chị vừa nói 'người ngoài hành tinh như chị' cậu ấy còn không sợ, phải không ạ?"

Một thoáng bối rối lướt qua ánh mắt chị.

Biết mình vừa vui miệng nói quá trớn, chị vội đẩy tôi bước nhanh vào phòng rồi đóng cửa lại.---Chị Hoa Dâng ngồi bên cửa sổ, ánh sáng dịu dàng chiếu lên mái tóc chị.

Tôi ngồi đối diện, lặng lẽ chờ đợi lời giải thích.Chị kể về hành trình của mình, về những ngày đầu khi đến thế giới này.

Lúc ấy, chị chỉ có một mình – không có ai để tin tưởng hay hỏi han, không bạn bè, không tiền bối, không người hướng dẫn.

Nhưng may thay, khi đến ở nhà cô Minh Châu, chị ấy đã có thể thú thật với cô và Tinh Tú về thân phận của mình, để khi gặp chuyện khó khăn thì có thể xin ý kiến từ họ."

Dù sao thì giữ bí mật với người ở cạnh mình cũng khó khăn lắm, nên nếu mình thấy có khả năng và đủ tin tưởng để nói ra, vậy thì đừng ngại nói.

Vừa tốt cho mình, cũng đỡ phiền họ đoán già đoán non khiến mọi chuyện rắc rối hơn.

Đương nhiên lúc ấy chị đã thăm dò kĩ càng, thấy an toàn chắc chắn thì chị mới nói.

Thật may vì hai dì cháu họ đều là người tốt.

Khi chị kể với họ về thân phận của mình, họ không sợ hãi hay nghi ngờ, không nghĩ chị là quái vật, cũng không cho rằng tâm thần chị có vấn đề.

Thay vào đó, họ bảo chị cứ yên tâm ở lại đây, để có gì không hiểu không biết thì còn có người giúp đỡ chị.

Thật ra, ở gần những người như vậy, mình cũng cảm thấy mình sống thật hơn.

"Chị nói, ánh mắt thoáng lên vẻ dịu dàng pha chút hoài niệm.

Nghĩ lại, khi tôi dùng năng lực đặc biệt với Tinh Tú, hèn gì trông cậu ấy lại bình tĩnh hơn phản ứng mà một người bình thường nên có.

Hoá ra cậu ấy đã biết rõ những chuyện này từ trước, nhờ có 'tiền lệ' là chị Hoa Dâng rồi."

Em hiểu rồi ạ."

Tôi nhẹ giọng nói, "Em cũng sẽ tìm cơ hội nói với họ khi thích hợp."

Chị ấy chống tay ngả người ra sau, gật gù như một chuyên gia vừa giải xong bài toán thế kỷ:"May mà giờ chị ở đây lâu rồi, lão làng trong nghề rồi, cái gì em không biết thì cứ hỏi chị, chị giúp hết sức luôn.

Cứ như cô Minh Châu với Tinh Tú ngày xưa giúp chị vậy đó.

Truyền thống tốt đẹp, phải nối tiếp."

Nghe vậy tôi cũng thấy nhẹ lòng phần nào, liền kể lại vụ "tai nạn nghề nghiệp" sáng nay, suýt nữa để lộ năng lực đặc biệt."

Em phải từ từ, đừng có cuống, làm gì cũng cần kinh nghiệm cả.

Lần sau nhớ đeo cái đồng hồ phát sáng ấy, để khi có ai nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ phát ra từ tay em, em chỉ cần chỉ vào đồng hồ: 'Này, đèn dạ quang đấy, có gì đâu mà căng!' Thế là xong.

Đánh lạc hướng trong vòng một nốt nhạc."

Tôi suýt bật cười.

"Trời ơi, sao chị nghĩ ra được hay vậy?"

Nghe cách này cũng hay, nhưng nó cứ lạ lùng sao ấy.

"Tinh Tú chỉ chị đó.

Nó còn nói lỡ chị đi lạc trong rừng thì cứ bật đèn dạ quang lên, trông nổi bần bật luôn, vậy thì đội cứu hộ mới dễ tìm thấy chị."

"Cậu ấy còn nói gì nữa không chị?"

Chị Hoa Dâng đỡ trán, "Hồi mới tới đây, nó nói chị là tấm chiếu mới.

Qua một năm chị có nhiều kinh nghiệm rồi, nó lại chuyển qua nói chị là tấm chiếu nhàu."

Ánh mắt chị đong đầy ý cười nhìn tôi.

"Nên là yên tâm đi, rồi từ từ sẽ ổn hơn thôi.

Ai mà chẳng từng là chiếu mới.

Quan trọng là phải chịu khó trải qua vài lần rách, vá lại, rồi nhàu nát theo năm tháng."

Sau đó, chị Hoa Dâng còn kể tôi nghe rất nhiều chuyện.Chị kể về năng lực đặc biệt của mình.

Chị có khả năng kết nối với thực vật, thảo mộc, và môi trường sống.

Thế nên đã đã làm công việc điều chế và lên ý tưởng cho sản phẩm nến thơm và tinh dầu chữa lành."

Chị chọn công việc đó không chỉ vì yêu thích, mà vì đó là cách để chị sống trọn vẹn với chính mình."

Chị mỉm cười khi thấy tôi chăm chú lắng nghe, "Lúc điền cái tên Hoa Dâng vào đơn xin việc, chị đã mong ước rằng, mình có thể dâng tặng hết thảy tình yêu và vẻ đẹp của sự sống đến với Trái Đất này."

Chị kể về hành tinh của mình, nơi ấy còn cách xa hơn Trái Đất so với Lofue.

Nơi ấy có công nghệ và kĩ thuật hiện đại gấp nhiều lần Trái Đất, nhưng lại rỗng tuếch tình người.

Ở đó, con người sống truỵ lạc, chạy theo những ham muốn về quyền lực, sắc dục vô độ, phân biệt chủng tộc và giới tính sâu sắc.

Chị Hoa Dâng chưa bao giờ cảm nhận bản thân thuộc về một nơi như vậy.

"Em biết không, chỉ khi đến Trái Đất, chị mới hiểu thế nào là nhà."

Chị dừng lại một chút, như muốn chắc rằng tôi hiểu ý mình.

"Ở đây đôi khi chẳng mấy vui vẻ, nhưng đây lại là nơi chị được sống gần với trái tim mình, được làm điều mình thích, được tận hưởng mỗi ngày thật bình dị.

Mỗi sáng thức dậy chăm sóc vườn cây, đi chợ, nấu ăn, phụ cô Minh Châu chuẩn bị bài học.

Buổi chiều đi làm, tối về đã có cơm nhà chờ sẵn.

Đi làm có áp lực cỡ nào, về nhà ngồi ăn cơm, kể chuyện cho cô Minh Châu với Tinh Tú nghe một hồi, là tự nhiên chị thấy mấy chuyện phiền muộn biến tan đâu hết, ngộ vậy đó."

Chị kể rằng, hơn một năm qua, họ đã giúp chị rất nhiều.

Từ những sinh hoạt đời thường, đến chuyện văn hoá ứng xử với người địa phương thế nào, cô Minh Châu đều chỉ bảo cho chị.Còn Tinh Tú, tuy không thường xuyên trò chuyện với chị như cô Minh Châu, nhưng cậu ấy luôn âm thầm giúp đỡ chị những việc nhỏ nhặt, từ sửa lại cái đèn bàn trong phòng đến chỉ cho chị cách đặt hàng online, rồi còn cả lần chị bị tai nạn xe, cậu ấy cũng bỏ buổi học để đem bông băng thuốc đỏ tới băng bó cho chị, sau đó chở chị đến bệnh viện.

Chị nghỉ làm ở nhà một tuần liền, sinh hoạt khó khăn cũng có hai người họ đỡ đần cho.

"Có những thứ nhỏ bé đến vậy mà khiến chị thấy thật ấm áp em ạ."

Nói đến đây, ánh mắt chị toát lên một vẻ dịu dàng, như hoài niệm về những con người, những khoảnh khắc mà mình vô cùng trân trọng."

Nếu không có họ, chắc chị cũng không thể sống tốt suốt một năm qua đâu.

Nên chị nghĩ chị sẽ ở đây thật lâu, không biết đến bao giờ, nhưng chắc là đến khi nơi này không còn ai cần chị nữa mới thôi."

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt chị Hoa Dâng, hoạ nên nét đẹp tinh khôi như buổi sáng sớm.

Tôi thầm nghĩ, quả thật là chị ấy rất hợp với nơi này.

Như khoảng cách vừa đủ của mặt trời và Trái Đất vậy.

Ánh sáng từ mặt trời không quá gắt cũng không quá nhạt, vừa đủ để nuôi dưỡng sự sống trên hành tinh này.

Chị Hoa Dâng cũng vậy.Môi trường xung quanh chị đủ yên bình để chị tìm thấy sự an nhiên, đủ điều kiện để chị phát huy năng lực, và cũng đủ thách thức để chị ấy phát triển, mọi thứ đều vừa vặn và phù hợp.

Hơn thế nữa, mái nhà này không chỉ là một nơi trú chân.

Nó là chốn trở về, nơi chị được bảo vệ, được sẻ chia, được yêu thương.

Những con người ở đây đã mở rộng vòng tay với chị, và chị cũng đã mở rộng trái tim mình để đón nhận họ.

Trong ánh mắt chị khi nhắc về cô Minh Châu và Tinh Tú, tôi nhìn thấy một sự biết ơn sâu sắc, như một cái cây cảm ơn mặt đất vì đã nuôi dưỡng nó.Và rồi, tôi nghĩ đến chính mình.

Trước khi có buổi trò chuyện với chị ấy ngày hôm nay, tôi vẫn luôn trong trạng thái sợ mình không hòa nhập tốt với nơi này.

Tôi may mắn hơn chị vì có thêm một người bạn đồng hành, nhưng hơn ai hết tôi hiểu rõ, mỗi người có một hành trình riêng, không ai có thể thể hoàn toàn dựa dẫm vào ai cả.

Nhưng sau khi cùng chị ấy tâm sự, tôi lại như được tiếp thêm sinh khí và lòng dũng cảm để bước tiếp những ngày tháng xa xôi phía trước.

Như chị ấy nói vậy, phải trải qua nhiều, phải chấp nhận va vấp, mới có thể từng ngày chín chắn và trưởng thành hơn.

Thật may là tôi đã chọn một nơi đúng đắn để gửi gắm bản thân mình.

Nơi này không chỉ là mái nhà của chị ấy, mà sau này còn sẽ là mái ấm của tôi.

Một chốn đủ bình yên để dựa vào, đủ kiên cường để che chở, cũng đủ bao dung để đón nhận những con người đơn độc như chúng tôi.

Cảm ơn mái nhà trên Trái Đất của tôi rất nhiều. ———
 
Back
Top Bottom