Tâm Linh Ngôi nhà cuối con dốc

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396992968-256-k171574.jpg

Ngôi Nhà Cuối Con Dốc
Tác giả: NgQAnh6
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một ngôi làng cũ tên Thiên Giang, nằm sâu dưới chân đèo, nơi có ngôi nhà bỏ hoang cuối con dốc, từng là biệt phủ của họ Tạ, dòng tộc phong kiến từng giàu có và lập ra những nghi lễ yểm bùa bằng gương và tranh sơn dầu.

Truyền thuyết kể rằng bất kỳ ai bước vào ngôi nhà này đều sẽ trở thành " người tiếp theo" - người thay thế linh hồn bị giam giữ trong bức chân dung treo ở hành lang tầng hai.

Ngôi nhà đó được xem là đã đóng , không ai sống trong gần 50 năm.

Tuy nhiên, nó vẫn luôn sáng đèn vào nửa đêm, và mỗi năm đều có 1 người mất tích ở khu vực đó Tags: kinhditâmlinh​
 
Ngôi Nhà Cuối Con Dốc
Chương 1: Bức tranh không tên


" Không phải ai nhìn vào tranh cũng thấy giống nhau.

Có người thấy gương mặt...

Có người thấy chính mình đang nhìn ra ngoài."

Tôi tên là Minh.

22 tuổi sinh viên nghành kiến trúc - năm cuối.

Và đây là bản ghi âm - nếu ai đó nghe được - xin hãy tránh xa ngôi nhà cuối con dốc.

Tôi không còn chắc mình đã bắt đầu lạc từ khi nào.

Có thể từ lúc quyết định đến làng Thiên Giang để làm đồ án tốt nghiệp.

Làng Thiên Giang nằm dưới chân đèo phía bắc.

Không có trong bản đồ Google Maps.

Tôi tìm ra nó nhờ bản đồ vẽ tay từ thời thập niên 60, cũ đến mức mép giấy đã rách như móng vuốt xé.

Người dân vùng núi gọi đây là " làng bị gập" - vì nó lọt giữa hai vách đá dựng, chỉ có một con dốc quang co dẫn xuống.

Đường quá hẹp, xe không vào được.

Tôi phải đi bộ gần một cây số.

Lúc đặt chân tới đầu làng, tôi tưởng mình đến muộn cả nửa thế kỷ.

Mọi thứ... vắng như thể chưa từng có người ở.

Tôi chọn ngôi nhà cuối cùng, nằm biệt lập nơi dốc gãy thành bậc đá.

Cổng gỗ xập xệ, cửa không khoá, bên trong phủi bụi.

Nhưng không có mạng nhện.

Căn nhà ba gian cổ, mái ngói âm dương, hiên trước treo chuông gió đã rỉ, nhưng vẫn kêu.

Gió nhẹ thổi qua, tôi nghe rõ tiếng leng keng như giọng người khẽ cười.

Tôi bước vào.

Phí hành lang bên trái treo một bức tranh lớn, sơn dầu, phủ vải trắng.

Không hiểu sao, tay tôi tự động kéo vải xuống.

Đó là chân dung một người phụ nữ mặc áo dài trắng, tóc xõa, mắt đen.

Không có chữ ký, không đề tên.

Nền tranh màu xám nhạt, như sương mù.

Người phụ nữ không cười, không biểu cảm.

Nhưng ánh mắt khiến tôi rùng mình.

Vì tôi có cảm giác mình không phải đang nhìn vào bức tranh.

Mà là đang nhìn thẳng vào tôi.

Tôi đưa máy ảnh lên, chụp một kiểu.

Bức ảnh đầu tiên của toàn bộ đồ án.

Tối hôm đó, tôi rửa ảnh trong buồng tối dựng tạm.

Tấm ảnh hiện dần.

Tôi suýt rơi tấm phim.

Trong ảnh, người phụ nữ trong tranh không còn nhìn về bên trái như tôi nhớ.

Ánh mắt xoay về phía ống kính.

Cô ta nhìn tôi.

Rất thẳng.

Rất thực.

Khi tôi ngủ, tôi mơ thấy mình đứng trong hành lang căn nhà, đối diện bức tranh, nhưng tranh đã bị xé nửa.

Một nửa còn lại là gương mặt tôi.

Tôi nhìn thấy mình trong tranh - mắt trắng dã, miệng cong như vết rạch.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thấy một vệt đỏ in ngay dưới xương quai hàm.

Giống y như vết rạch trong tranh.

Tôi bắt đầu nhận ra: tranh không cố mô tả người đã chết.

Nó đang bắt chước người sống.

Và lần sau tôi chụp lại, ánh mắt cô ta đã đổi hướng thêm một chút nữa.

Không còn nhìn thẳng.

Mà đang nhìn lệch xuống đúng vị trí tôi đứng.
 
Ngôi Nhà Cuối Con Dốc
Chương 2: Người Giữ Nhà Mù


" Có những căn nhà không cần khoá.

Vì thứ đang ở trong... chẳng bao giờ bước ra."

Chiều ngày thứ hai tôi ở lại, trời mưa lất phất.

Không lớn, nhưng đều - kiểu mưa khiến thời gian như ngưng lại.

Tôi ra sau nhà, dự định khảo sát nền cũ thì thấy một người đàn ông lạ ngồi dưới hiên, cạnh gốc cau.

Mặc áo chàm bạc màu, đầu đội khăn đen.

Tay cầm một ống sáo bằng trúc.

Ông quay về phía tôi, dù tôi chưa gây ra tiếng động.

Tôi chào ông.

Ông gật đầu.

Tôi hỏi:

" Ông ở đây à?"

Ông mỉm cười lắc đầu - mắt trắng đục như sữa.

Ông mù.

Tôi hỏi tên ông.

Ông không nói.

Chỉ đưa tay chỉ lên bức tranh trong nhà.

Tôi quay lại nhìn - bức chân dung người phụ nữ.

Ánh mắt trong tranh dịu đi.

Không còn nhìn tôi như hôm trước.

Tôi quay lại, ông đựng dậy, tay lần theo mép tường, bước vào phòng bên cạnh - nơi tôi chưa dám vào từ hôm đầu.

Cánh cửa ra rồi tự đóng.

Tối đó, tôi lật sổ ghi chép tìm sơ đồ nhà, thì thấy có dòng chữ không phải của tôi viết:

" Phòng trái - không ngủ.

Phòng phải - không ngó gương.

Gian giữa - đừng trả lời khi có tiếng gọi tên."

Tôi không biết ai viết.

Nhưng nét chữ thẳng, nhỏ và cũ.

Như ai đó đã từng ghi lại nhiều năm trước.

Nửa đêm.

Tôi tỉnh dậy vì tiếng ai đó gọi tên mình.

Không vọng từ ngoài, mà từ trong nhà.

" Minh...Minh..."

Tôi không trả lời.

Nhớ lời cảnh báo.

Tôi bước ra ngoài hành lang.

Cửa phòng bên trái - nơi ông mù bước vào - không khóa, khẽ mở.

Từ trong đó, một mùi nhang lạnh như máu pha đất bay ra.

Tôi thấy có một người quỳ lưng về phía tôi, đang dùng đầu đập vào nền nhà.

Nhẹ và đều.

Sáng sớm, tôi quay lại nơi ông mù ngồi hôm qua.

Ông đã ở đó.

Tôi hỏi:

" Ông là ai?

Có phải là người giữ nhà không?"

Ông không nói.

Nhưng chìa ra một mảnh giấy đã ngả nâu, run tay đẩy về phía tôi.

Tôi mở ra, thấy một dòng chữ viết bằng mực đỏ:

" Không phải giữ nhà.

Mà giữ cửa."

Tôi hỏi lại:

" Cửa nào ạ?"

Ông đáp.

Lần đầu tiên.

Giọng ông mòn mỏi, như đã quên cách nói:

" Cửa... giữa người sống và người chưa kịp chết."

Trưa hôm đó, tôi chụp lại bức tranh lần nữa.

Ánh mắt người phụ nữ quay về hướng cửa sau.

Ngay nơi người mù vừa bước vào tối hôm qua.

Và dưới chân tranh, có thêm một vệt đen nhạt, dài như bóng người thứ hai.
 
Back
Top Bottom