" Không phải ai nhìn vào tranh cũng thấy giống nhau.
Có người thấy gương mặt...
Có người thấy chính mình đang nhìn ra ngoài."
Tôi tên là Minh.
22 tuổi sinh viên nghành kiến trúc - năm cuối.
Và đây là bản ghi âm - nếu ai đó nghe được - xin hãy tránh xa ngôi nhà cuối con dốc.
Tôi không còn chắc mình đã bắt đầu lạc từ khi nào.
Có thể từ lúc quyết định đến làng Thiên Giang để làm đồ án tốt nghiệp.
Làng Thiên Giang nằm dưới chân đèo phía bắc.
Không có trong bản đồ Google Maps.
Tôi tìm ra nó nhờ bản đồ vẽ tay từ thời thập niên 60, cũ đến mức mép giấy đã rách như móng vuốt xé.
Người dân vùng núi gọi đây là " làng bị gập" - vì nó lọt giữa hai vách đá dựng, chỉ có một con dốc quang co dẫn xuống.
Đường quá hẹp, xe không vào được.
Tôi phải đi bộ gần một cây số.
Lúc đặt chân tới đầu làng, tôi tưởng mình đến muộn cả nửa thế kỷ.
Mọi thứ... vắng như thể chưa từng có người ở.
Tôi chọn ngôi nhà cuối cùng, nằm biệt lập nơi dốc gãy thành bậc đá.
Cổng gỗ xập xệ, cửa không khoá, bên trong phủi bụi.
Nhưng không có mạng nhện.
Căn nhà ba gian cổ, mái ngói âm dương, hiên trước treo chuông gió đã rỉ, nhưng vẫn kêu.
Gió nhẹ thổi qua, tôi nghe rõ tiếng leng keng như giọng người khẽ cười.
Tôi bước vào.
Phí hành lang bên trái treo một bức tranh lớn, sơn dầu, phủ vải trắng.
Không hiểu sao, tay tôi tự động kéo vải xuống.
Đó là chân dung một người phụ nữ mặc áo dài trắng, tóc xõa, mắt đen.
Không có chữ ký, không đề tên.
Nền tranh màu xám nhạt, như sương mù.
Người phụ nữ không cười, không biểu cảm.
Nhưng ánh mắt khiến tôi rùng mình.
Vì tôi có cảm giác mình không phải đang nhìn vào bức tranh.
Mà là đang nhìn thẳng vào tôi.
Tôi đưa máy ảnh lên, chụp một kiểu.
Bức ảnh đầu tiên của toàn bộ đồ án.
Tối hôm đó, tôi rửa ảnh trong buồng tối dựng tạm.
Tấm ảnh hiện dần.
Tôi suýt rơi tấm phim.
Trong ảnh, người phụ nữ trong tranh không còn nhìn về bên trái như tôi nhớ.
Ánh mắt xoay về phía ống kính.
Cô ta nhìn tôi.
Rất thẳng.
Rất thực.
Khi tôi ngủ, tôi mơ thấy mình đứng trong hành lang căn nhà, đối diện bức tranh, nhưng tranh đã bị xé nửa.
Một nửa còn lại là gương mặt tôi.
Tôi nhìn thấy mình trong tranh - mắt trắng dã, miệng cong như vết rạch.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thấy một vệt đỏ in ngay dưới xương quai hàm.
Giống y như vết rạch trong tranh.
Tôi bắt đầu nhận ra: tranh không cố mô tả người đã chết.
Nó đang bắt chước người sống.
Và lần sau tôi chụp lại, ánh mắt cô ta đã đổi hướng thêm một chút nữa.
Không còn nhìn thẳng.
Mà đang nhìn lệch xuống đúng vị trí tôi đứng.