Siêu Nhiên Nghịch Thiên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
373610833-256-k661797.jpg

Nghịch Thiên
Tác giả: KaeMikeyu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một tên tu sĩ vì thiên tư có hạn, thọ nguyên sắp cạn kiệt vẫn vô phương đột phá cảnh giới.

Không cam lòng, hắn tiêu hao toàn bộ thọ nguyên và linh lực còn lại thi triển một loại thần thông, trùng sinh và làm lại từ đầu...​
 
Nghịch Thiên
1. Khởi đầu


Trong một tu chân quốc tên gọi Sở quốc, tại một nơi hoang vu với bốn bề là núi cao trập trùng, một thân ảnh chợt loé lên, xuất hiện trên một đỉnh núi nọ.Thân ảnh này là một lão giả, tóc đã bạc trắng, khuôn mặt đã đầy nếp nhăn, trong đôi mắt lão mang một vẻ phiền muộn pha lẫn một chút tuyệt vọng.

"Chỉ còn lại 20 năm, đến cuối cùng ta vẫn không thể Hoá Thần."

Khẽ thở dài một tiếng, lão giả nhẹ nhàng lên tiếng.Người này là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ đại viên mãn, thọ mệnh đã sắp cạn nhưng vẫn không tìm được một tia hy vọng Hoá Thần.

Thân hình lão chợt biến động, tay phải bấm quyết, tay trái ném ra rất nhiều linh thạch, tạo thành vòng tròn xung quanh bản thân, miệng lão khẽ lẩm bẩm.

"Đây là công pháp ta tình cờ có được tại bí cảnh thần bí năm đó, có thể khiến một người trùng sinh với toàn bộ ký ức của tiền kiếp.

Vốn ta không đủ năng lực thi triển loại công pháp này, nhưng nếu hi sinh 19 năm thọ nguyên còn lại thì khả năng thành công sẽ cao hơn một chút."

Chùm sáng từ tay lão loé lên, nhanh chóng bao phủ khắp người, vô số viên linh thạch xung quanh dần mất đi ánh sáng, cuối cùng trở thành màu xám tro và vỡ vụn.

Thân hình lão giả lúc này chỉ còn da bọc xương, nguyên anh thoát ly khỏi cơ thể, theo chùm sáng dần biến mất. —————————

Tại một sơn thôn nọ, bên cửa số của một ngôi nhà nhỏ, một cô bé tầm 7 8 tuổi đang lẳng lặng nhìn lên bầu trời đầy mây.

Ánh mắt cô bé không có sự non nớt của một đứa trẻ chưa trải sự đời, thay vào đó là sự trưởng thành chỉ thấy được ở một người lớn tuổi.

Cộc cộc

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, cô bé liền chạy ra mở cửa.

Đứng trước cửa là một nam tử trung niên, tuổi khoảng trên 30.

Nhìn thấy cô bé, nam tử chợt mỉm cười.

"Tiểu Linh Lung, nhị thúc đến nhắc ngươi chuẩn bị đồ đạc cần thiết, 2 ngày sau sẽ có người ở Thanh Vân Tông đến đón ngươi đi."

Nam tử vui vẻ nói với cô bé.

Lúc này, từ trong nhà có 2 người đi ra, một người đàn ông, trông già hơn nam tử một chút, và một người phụ nữ tuy đã có dấu hiệu của năm tháng, nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp khó diễn tả bằng lời.

Người đàn ông nhìn thấy nam tử, ánh mắt liền hiện lên sự vui vẻ, vội vàng nói:

"Nhị đệ, mau vào nhà ngồi uống trà."

Hai người này chính là cha mẹ của cô bé.

Một năm trước, người nam tử xưng là nhị thúc nhờ vào mối quan hệ của mình với một người trưởng lão trong Thanh Vân Tông, thành công xin được một vị trí khảo hạch cho cô bé.

"Đại ca, còn 2 ngày nữa là đến ngày Thanh Vân Tông thu đồ đệ, đệ đến nhắc nhở huynh một chút chuyện này."

"Nhị đệ, tiểu Linh Lung may mắn có được cơ hội này đều nhờ ơn của đệ.

Đệ ở lại mấy ngày, cùng ta uống chút rượu, đợi phu nhân ta làm bữa tiệc chúc mừng"

Cô bé, tên gọi Ngọc Linh Lung, vốn vẫn yên lặng ngồi một bên nghe ba người nói chuyện, bỗng lên tiếng:

"Cha, mẹ, nhị thúc, ta nhất định sẽ tu thành tiên nhân, làm rạng danh gia đình."

Lời này của cô bé khiến ba người vui vẻ cười lên, họ cũng hi vọng tiểu nha đầu này có thể tu thành tiên, sống một cuộc đời hạnh phúc.

Hai ngày sau, thời gian cuối cùng đã đến, Ngọc Linh Lung đứng trước cửa nhà, phía sau là cha mẹ cùng nhị thúc của cô bé.

"Tiểu Linh Lung, con đường sau này con đi, phải nhớ luôn sống hạnh phúc và khoẻ mạnh nhé, dù không thể thành tiên cũng đừng buồn, quay về với cha mẹ, sống một cuộc sống bình thường cũng được."

- Mẹ cô bé nhẹ nhàng nói.

"Dạ, con biết rồi."

Chợt, từ phía xa xa trên trời, một đạo thân ảnh ngự kiếm nhanh chóng phi tới trước mặt họ.

Người này chính là tu sĩ của Thanh Vân Tông đến để đón Ngọc Linh Lung.

Sau khi trao đổi vài câu, người nọ đem theo Ngọc Linh Lung lập tức lao nhanh đi mất.

Lúc này, ngồi sau phi kiếm, đôi mắt Ngọc Linh Lung hiện lên vẻ quyết tâm.

"Kiếp này ta nhất định sẽ thành công."

Ngọc Linh Lung không ai khác chính là lão giả Nguyên Anh sắp chết năm nào.

7 năm trước, sau khi lang thang gần 1 năm, Nguyên Anh của hắn nhập vào bào thai của cô bé này rồi thức tỉnh, dung hợp với hồn phách của cô bé vào 2 năm trước.

Với kinh nghiệm tu đạo kiếp trước, kiếp này hắn thề sẽ bước tới đỉnh cao.
 
Nghịch Thiên
2. Khảo Hạch


Thanh Vân Tông là môn phái tu tiên với lịch sử hàng ngàn năm, toạ lạc trên một ngọn núi cao nghìn trượng tên Thanh Vân.

Có những lão tổ Nguyên Anh Kỳ toạ trấn, Thanh Vân Tông vẫn luôn phát triển và là một trong bốn môn phái mạnh nhất Sở Quốc.Theo truyền thống của môn phái, cứ mười năm một lần, Thanh Vân Tông sẽ mở cửa sơn môn thu nhận đồ đệ.

Mỗi lần đến ngày này đều có hàng ngàn con người từ khắp nơi trên Sở Quốc tới tham gia khảo hạch với mong muốn được trở thành tiên nhân.Lúc này đây, dưới chân núi, một cậu bé khoảng 7 tuổi với khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng ngời mang theo sự quyết tâm mãnh liệt, dáng người tuy có chút nhỏ con so với những cậu bé cùng tuổi nhưng vẫn đều thuỷ chung toát lên một vẻ tiêu sái, tương lai chắc chắn vô cùng anh tuấn đang mạnh mẽ bước đi, tiến tới Thanh Vân Tông.

Người này chính là Ngọc Linh Lung.

Sở dĩ cô bé nữ giả nam trang cũng bởi kiếp trước đường đường là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, nay lại sống với thân phận nữ nhi, cô nhất thời chưa thể chấp nhận được.

Năm đó khi tiêu hao gần hết thọ nguyên thi triển công pháp, cô cũng không biết rằng công pháp chỉ giúp mình qua mặt Thiên Đạo, việc Nguyên Anh nhập vào cơ thể nào hoàn toàn là ngẫu nhiên.Người tu sĩ của Thanh Vân Tông sau khi đưa Ngọc Linh Lung đến gần tông môn khoảng 10 dặm liền thả cô xuống đi bộ, điều này theo hắn nói cũng là một phần của khảo hạch.Sau khi Ngọc Linh Lung đi tới dưới chân núi Thanh Vân, liền thấy nơi này đã chen chúc hàng ngàn con người.

Những người này đều là những người đến tham gia khảo thí của Thanh Vân Tông.Từ phía trên cao, một người đang chậm rãi bay tới đứng trước đám người.

Người này là một lão già, tóc hoa râm, mặc trường bào màu tím, toàn thân khí chất toát lên vẻ thoát tục.

Người này vừa tới, những tiếng ồn ào xung quanh liền lần lượt tiêu tan, toàn bộ ánh mắt đồng loạt hướng về phía hắn.

"Hôm nay là ngày Thanh Vân Tông tiến hành khảo hạch tuyển chọn đệ tử, cuộc khảo hạch sẽ chia ra làm 3 giai đoạn.

Nếu vượt qua giai đoạn thứ nhất, ngươi sẽ trực tiếp được nhận vào làm đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông, người bị loại sẽ phải tiếp tục giai đoạn thứ hai, tương tự với giai đoạn thứ ba."

Lão già chầm chậm lên tiếng.Khảo hạch của Thanh Vân Tông đã luôn được tiến hành theo phương thức này từ thuở lập tông.

Ở giai đoạn thứ nhất, những trưởng lão phụ trách sẽ trực tiếp kiểm tra tư chất của từng người một, người đạt yêu cầu sẽ trở thành đệ tử ngoại môn, người không đạt sẽ tiếp tục giai đoạn hai.Qua một thoáng thời gian, lần lượt từng người lên kiểm tra, số người vượt qua có thể nói là cực ít, mười người lên chỉ có một người đạt.

Cuối cùng đã đến lượt của Ngọc Linh Lung.Vị trưởng lão nhẹ phất tay, thân hình Ngọc Linh Lung liên bay đến trước mặt hắn.

Tay hắn điểm nhẹ vào mi tâm cô bé, sắc mặt lộ vẻ hơi thất vọng nói: "Tuy có thể tu tiên, nhưng tư chất lại hơi kém một chút, linh căn hỗn tạp, không đạt."

Nói xong hắn lại phất tay, đưa Ngọc Linh Lung đứng qua một bên, ở đây đều là người không đạt.

Sắc mặt Ngọc Linh Lung lúc này vẫn dửng dưng như thường, không một chút biến sắc.

Dù sau kiếp trước cũng đã tu tiên ngàn năm, tâm cảnh cô bé cũng không như những đứa trẻ phàm nhân đang khóc lóc bên cạnh.Sau khi kiểm tra một lượt tất cả mọi người, những người vượt qua giai đoạn thứ nhất được một vị tu sĩ đưa đi, trở thành đệ tử ngoại môn.

Vị trưởng lão lúc đầu tiến đến phía trước mặt những người còn lại, nhẹ giọng nói: "Các ngươi đều không vượt qua giai đoạn đầu tiên, tiếp theo các ngươi phải tiếp tục giai đoạn thứ hai.

Trước mặt các ngươi là con đường đi đến Thanh Vân Tông, người nào có thể trong vòng 3 ngày đi lên tới cửa sơn môn sẽ được tính là vượt qua".

Nói xong, thân hình hắn loé lên, biến mất.Phía trước đám người Ngọc Linh Lung lúc này là những bậc thang dẫn tới Thanh Vân Tông, chỉ có điều lại quá cao, cao đến ngàn thước.

Ánh mắt của một số người lúc này đã hiện lên tia kinh hãi, có người chán nản, có người tuyệt vọng bỏ đi.Ngọc Linh Lung không nói lời nào, lập tức bước đi.

Thời gian chỉ có 3 ngày, với thân thể phàm nhân hiện tại, nếu không tranh thủ thời gian thì không thể nào tới kịp.

Cầu thang này càng đi lại càng cảm thấy như không hề có điểm dừng, cộng thêm việc không khí càng lên cao càng loãng khiến cho không ít người từ tận đáy lòng không khỏi sinh ra ý nghĩ tuyệt vọng mà bỏ cuộc.

Phía trước Ngọc Linh Lung lúc này, mấy chục thân ảnh thiếu niên, thiếu nữ đang thở hổn hển, cắn răng tiếp tục đi lên.

Bỗng một người vì quá mệt mỏi mà xảy chân, ngã xuống phía dưới miệng hắn hoảng sợ kêu lên vài tiếng cầu cứu, ngay lập tức có người phi kiếm lao ra bắt lấy đưa hắn xuống phía dưới chân núi.------------Ba ngày sau, cách sơn môn Thanh Vân Tông khoảng 100 thước, bóng hình của Ngọc Linh Lung dần hiện lên.

Cô đã đi liên tục ba ngày không ngừng nghỉ, tuy chỉ là phàm nhân, nhưng với kinh nghiệm của kiếp trước, cô đã sớm tu luyện thân thể, khiến sức lực cũng mạnh hơn người bình thường.Thời gian chỉ còn lại chưa tới nửa giờ, Ngọc Linh Lung lúc này đã thấm mệt, bước chân dần chậm lại.

Tuy nói thân thể cô bé mạnh hơn người bình thường, nhưng cô cũng chỉ mới 7 tuổi, sức lực có mạnh cũng không thể liên tục leo như vậy được.

Cô cắn răng chịu đựng, tiếp tục lê đôi chân mỏi nhừ nặng như đeo hàng tấn sắt, đôi mắt cô bé vẫn sáng ngời, vẫn thuỷ chung một vẻ quyết tâm không đổi.

Cuối cùng, khi thời gian chỉ còn lại vài hơi thở, cô bé cũng thành công tới nơi và nằm gục xuống, bất tỉnh.Lúc này, một thân ảnh xuất hiện bên cạnh cô bé, người này là một nam tử trung niên, khuôn mặt có chút anh tuấn, đôi mắt mang một vẻ thích thú, trầm ngâm nhìn Ngọc Linh Lung một lúc rồi cất tiếng nói.

"Tên nhóc này không tệ, tuy tư chất quá đỗi tầm thường, nhưng nghị lực lại tuyệt hảo.

Không phải ai cũng có thể kiên trì leo lên tới đây như hắn.

Thú vị, thú vị, để xem biểu hiện của tên nhóc ngươi trong tương lai sẽ như thế nào".Nói xong hắn liền biến mất, để lại Ngọc Linh Lung đang nằm bất tỉnh dưới đất, được một tu sĩ mang đi, hướng về phía bên trong Thanh Vân Tông.

Tính cả cô bé, chỉ có tổng cộng hai mươi người thông qua giai đoạn hai, số còn lại phải tiếp tục giai đoạn ba.

Khảo hạch của Thanh Vân Tông hết sức khắc nghiệt, hàng ngàn người tham gia cũng chỉ có hơn 200 người vượt qua.

Những người này đều trở thành ngoại môn đệ tử của Thanh Vân Tông, bước một bước trên con đường tu tiên đầy khó khăn, hiểm trở.
 
Nghịch Thiên
3. Bắt đầu tu luyện


Ngọc Linh Lung bật dậy, đưa mắt nhìn xung quanh.

Cô bé đang nằm trong một căn nhà nhỏ, xung quanh có vài người đang dần tỉnh dậy trên những chiếc giường cũ kĩ xếp sát vào nhau.Lúc này, cánh cửa chợt mở bật ra, một thiếu niên gương mặt khá hoà nhã bước vào."

Ồ, các ngươi dậy hết rồi à.

Đây là đồng phục của đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông, mau chóng thay vào rồi đến Thanh Thiên Các nhận lệnh bài đi".Người thiếu niên nọ nói xong, đặt đống đồng phục lên chiếc bàn gần đó rồi nhanh chóng đi mất.

Ngọc Linh Lung lúc này cầm một bộ đồng phục rồi nhanh chóng tìm chỗ kín đáo để thay.

Dù sao thân thể cô bé lúc này cũng là của nữ nhi, chưa kể đến việc còn đang giả nam, thay trước mặt những tên con trai này là việc không thể nào.Thay đồ xong xuôi, cô hướng tới Thanh Thiên Các theo lời sư huynh ban nãy."

Linh khí ở Thanh Vân Tông đúng là dày đặc hơn sơn thôn của phàm nhân rất nhiều" - Ngọc Linh Lung thầm nghĩ.Lí do suốt 2 năm từ ngày thức tỉnh, Ngọc Linh Lung vẫn chưa bước vào cảnh giới đầu tiên của tu đạo, Tụ Khí Cảnh cũng bởi vì tại sơn thôn linh khí quá mức thưa thớt, không đủ để cô hấp thu.

Thế nên Ngọc Linh Lung cũng chỉ có thể lựa chọn luyện thể thay vì cố gắng luyện khí.

Nhưng dẫu sao kiếp trước cô cũng chủ tu linh lực, không có công pháp luyện thể nên thân thể cô cũng chỉ tới mức mạnh hơn người bình thường một chút.Lại nói về Thanh Vân Tông, nơi đây núi non trùng trùng điệp điệp, trong đó có năm ngọn núi làm trung tâm.

Cảnh sắc phiêu dật, toát lên vẻ uy nghiêm nhưng cũng không kém phần bay bổng.Dọc đường đi có rất nhiều đệ tử Thanh Vân Tông đang hoạt động, đồng phục của những người này cũng không giống nhau mà chia thành trắng và xanh.

Bộ quần áo Ngọc Linh Lung đang mặc là của đệ tử ngoại môn có màu trắng, còn đồng phục của nội môn đệ tử có màu xanh.Bước chân Ngọc Linh Lung chợt dừng lại, trước mặt cô là Thanh Thiên Các.

Sau khi bước vào nói chuyện với vị sư tỷ bên trong và nhận được lệnh bài, cô liền một mạch đi tìm nơi thích hợp bắt đầu tu luyện.

Vốn dĩ muốn bước chân vào Tụ Khí Cảnh cần có khẩu quyết tương ứng với từng tầng Tụ Khí, nhưng với một người kiếp trước đã tu luyện tới Nguyên Anh Kỳ thì Ngọc Linh Lung không thiếu thứ này.Sau khi tìm được nơi thích hợp cho việc tu luyện, Ngọc Linh Lung bắt đầu ngồi xuống thổ nạp.

Thân thể này vốn tư chất tầm thường nên tốc độ hấp thu linh khí không nhanh nếu không muốn nói là hơi chậm so với dự tính của cô bé.Thời gian dần trôi đi, lần tiếp theo Ngọc Linh Lung mở mắt thì đã gần tối, mặt trời bắt đầu đi xuống từ phía chân trời.

"Tu luyện cả một ngày mà chỉ mới đạt được Tụ Khí tầng một, tốc độ tu luyện này cũng quá chậm đi".Thầm than nhẹ một câu, Ngọc Linh Lung cất bước đi về phía căn nhà nhỏ nơi cô tỉnh dậy buổi sáng để nghỉ ngơi.Bước vào trong căn nhà, lập tức có hai ánh mắt liền hướng về phía Ngọc Linh Lung.

Cô cũng đưa ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy có ba người con trai tầm khoảng 7 đến 9 tuổi, trong đó một người dáng vẻ có chút to con, một người có mái tóc dựng đứng màu đỏ rực luôn toả ra bầu không khí đầy nhiệt huyết và một người khá trầm tính, cả ba đều đang nhìn về phía Ngọc Linh Lung.

"Oh, xin chào xin chào.

Ngươi là người lúc sáng vừa cầm đồng phục liền biến mất đúng không.

Ta tên Triêu Dương, hân hạnh làm quen."

Người đầu tiên lên tiếng là tên có mái tóc màu đỏ dựng đứng lên đầy kì quái.

"Xin chào, ta là Hùng Cường" - "Ta là Di Hoà".Tên to con liền liên tiếng và tiếp sau đó là tên trông có vẻ trầm tính.Ánh mắt Ngọc Linh Lung xem xét một hồi, rất nhanh liền nở nụ cười nhẹ trả lời: "Hân hạnh làm quen, ta tên Vân Tiêu".Vân Tiêu là cái tên Ngọc Linh Lung nghĩ ra để phù hợp với thân phận nam nhân hiện tại của mình.

Cô không muốn dùng tên kiếp trước bởi cô muốn thoát khỏi cái bóng đã từng bất lực, tuyệt vọng một lần trong quá khứ mà tiếp tục hướng về tương lai.

"Vân Tiêu huynh đệ, chúng ta bây giờ cũng coi như người một nhà, có gì cần cứ nói với ta, ta sẽ cố gắng giúp ngươi hết sức"Triêu Dương hăng hái nói, Ngọc Linh Lung nhẹ gật đầu nói cảm tạ.

Bốn người bọn họ tiếp tục hàn huyên thêm hồi lâu, chủ yếu là hai người Triêu Dương và Hùng Cường cười nói, Di Hoà cà Vân Tiêu đôi lúc cũng xen vào nói một vài câu.Đối với Ngọc Linh Lung mà nói, đây có thể là quãng thời gian yên bình hiếm gặp trong hai kiếp sống của cô khi không ở bên thân nhân.

Chỉ là, Ngọc Linh Lung biết sự yên bình này có lẽ kéo dài không được lâu.

Thế giới tu chân luôn tàn khốc và vô tình, mạnh được yếu thua.

Kinh nghiệm đúc kết từ kiếp trước khiến Ngọc Linh Lung hiểu chỉ khi có sức mạnh mới có quyền, có tiếng nói trong thiên hạ.

Vì vậy, cô buộc phải bước xa hơn, xa hơn nữa, buộc phải làm mọi cách để trở thành người đứng trên đỉnh cao của tu đạo.
 
Nghịch Thiên
4. Ngoại môn thi đấu


Thời gian thấm thoát trôi qua, Ngọc Linh Lung đã tu luyện ở Thanh Vân Tông được năm tháng.

Tu vi của cô bé từ Tụ Khí cảnh tầng thứ nhất đã tăng lên tới tầng thứ tư.

Trong năm tháng này mỗi ngày Ngọc Linh Lung đều điên cuồng tu luyện, trong đám bốn người chung phòng thì cô là người có tu vi gia tăng nhanh nhất, kể cả trong đám đệ tử mới nhập môn cũng hiếm có ai đạt tới tầng thứ tư của Tụ Khí cảnh.Điều này là bởi một khi đã đạt tới Tụ Khí cảnh tầng thứ ba, người tu đạo sẽ gặp bình cảnh.

Bình cảnh này với một số người có thể dễ dàng vượt qua, nhưng với đa số thì lại rất khó khăn.

Chỉ khi nào chặt đứt được những ý niệm phàm trần thì mới có khả năng đột phá bình cảnh, tiến tới tầng thứ tư.

Đối với một người đã tu luyện cả một đời trong kiếp trước như Ngọc Linh Lung thì việc tam tiến tứ quá đỗi dễ dàng.

Còn những đệ tử mới chân ướt chân ráo bước vào giới tu đạo kia thì điều này có thể nói là một thử thách lớn dành cho họ.Có điều, với kinh nghiệm của một người đã tu đạo cả ngàn năm, Ngọc Linh Lung hiểu rõ người tu tiên không được quá khiêm nhường, nhưng cũng không nên quá tự cao, vậy nên cô bé vẫn luôn che dấu tu vi.

Với thực lực của những đệ tử kia mà nói thì khó có khả năng nhận ra được tu vi thật sự của Ngọc Linh Lung, chỉ khi nào gặp người tu vi quá chênh lệch thì cô bé mới bại lộ.Như mọi ngày, hôm nay Ngọc Linh Lung lại thức dậy từ sáng sớm, khi mà mặt trời vẫn còn chưa nhô qua đỉnh núi Thanh Vân.

Cô bé tiến tới một hồ nước phía sau căn nhà nhỏ khoảng mấy chục dặm, bắt đầu thổ nạp.

Năm tháng trước, khi Ngọc Linh Lung đi dạo quanh ngoại môn Thanh Vân Tông đã phát hiện nơi này.

Linh khí nơi đây đậm đặc và tinh khiết hơn một chút so với những nơi khác, vậy nên hồ nước này đã trở thành nơi tu luyện mỗi ngày của Ngọc Linh Lung.Ngọc Linh Lung vẫn tiếp tục thổ nạp như vậy cho đến buổi trưa thì một thanh âm mang vẻ nhiệt huyết và có chút gấp gáp bỗng từ xa vọng tới, đánh thức cô bé: "Vân Tiêu, đừng tu luyện nữa, mau chóng đi cùng ta đến sân tập luyện, trưởng lão có điều muốn dặn dò!"

Người vừa nói chính là Triêu Dương, trong năm tháng ở cùng Ngọc Linh Lung, cả ba người Triêu Dương, Hùng Cường và Di Hoà đã sớm quen với việc cô bé luôn dậy sớm đi tới hồ nước này tu luyện cho tới tận tối muộn mới trở về.

Bọn họ thấy vậy cũng rất cố gắng tu luyện để bắt kịp Ngọc Linh Lung, Triêu Dương cùng Hùng Cường vừa đạt tới Tụ Khí cảnh tầng thứ ba vài ngày trước, còn Di Hoà đã sớm tới cảnh giới này, chỉ cần chặt đứt được phàm trần là sẽ đạt tới tầng thứ tư.Nghe lời Triêu Dương nói, Ngọc Linh Lung khẽ mở hai mắt, đứng dậy đi theo hắn.

Hai người rất nhanh đã có mặt tại nơi tập trung.

Nơi đây thời khắc này đã đông nghịt người đứng bàn tán xôn xao, số lượng có lẽ phải tới cả ngàn.

Một thoáng sau, thân ảnh già nua của một vị trưởng lão nhanh chóng từ trên không phi tới, đứng trên phía cao nhìn xuống đám người.Đợi khi những tiếng ồn dần biến mất, hắn mới từ tốn nói: "Đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông nghe kỹ đây, theo thông lệ, hai năm sau Thanh Vân Tông sẽ tổ chức thi đấu giữa các đệ tử ngoại môn, mười người đứng đầu sẽ được thăng cấp thành đệ tử nội môn, tiến vào nội các tu luyện.

Vì vậy các ngươi hãy tranh thủ tu luyện, người nào cảm thấy mình đủ thực lực có thể tới Tàng Vân Các chọn cho mình một bộ công pháp tu luyện, hai năm sau sẽ là ngày các ngươi phô diễn khả năng của mình".Nói xong, thân hình trưởng lão chợt loé lên rồi biến mất, các đệ tử ngoại môn cũng nhanh chóng trở về làm việc của mình.

Ngọc Linh Lung lúc này định trở về hồ nước tiếp tục thổ nạp thì Triêu Dương bên cạnh cô bé lại nói:

"Vân Tiêu, ngươi định tiếp tục tới hồ nước tu luyện phải không?".Nghe vậy, Ngọc Linh Lung chỉ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đáp:

"Thời gian hai năm nghe có vẻ dài nhưng lại rất ngắn, ta cần nâng cao tu vi của mình, ngươi cũng tranh thủ tu luyện đi".Ngọc Linh Lung nói vậy Triêu Dương cũng chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi, trải qua năm tháng ở cùng Ngọc Linh Lung, hắn đã sớm quen với việc người này luôn điên cuồng tu luyện.

Điều này càng khiến hắn có quyết tâm tu luyện, hắn không muốn bị thụt lùi lại so với bạn bè của mình.Trở lại với Ngọc Linh Lung, dù đã tới Tụ Khí cảnh tầng bốn nhưng cô bé cũng không tu luyện bất cứ công pháp nào.

Với kinh nghiệm của mình, cô bé hiểu rõ Tụ Khí cảnh phải đạt tới tầng thứ sáu, linh khí mới bắt đầu dung nhập hoàn toàn với cơ thể người tu luyện.

Lúc đó không kể tốc độ hấp thụ linh khí được tăng lên đáng kể mà còn tiết kiệm rất nhiều thời gian và công sức để lĩnh ngộ công pháp thần thông.

So với người học từ sớm rất dễ hiểu sai và đi sai hướng, thì khi đạt tới Tụ Khí cảnh tầng sáu, người tu luyện có khả năng lĩnh ngộ sâu hơn đối với công pháp, khả năng đi đúng hướng sẽ cao hơn rất nhiều.Điều này cũng được Ngọc Linh Lung chia sẻ với ba người bạn cùng phòng của mình, cô bé cũng nói luôn mình tình cờ được một sư huynh chỉ điểm nên ba người kia cũng không mảy may nghi ngờ gì.Công pháp mà Ngọc Linh Lung dự định khi đạt Tụ Khí cảnh tầng sáu sẽ tu luyện có tên là Tụ Linh Chỉ.

Như tên gọi của nó, người tu luyện công pháp này có thể tích tụ linh lực ở ngón tay và phóng ra, linh lực càng nhiều uy lực càng mạnh.

Nghe có vẻ tầm thường nhưng thực chất công pháp này có điểm đặc biệt, tu sĩ bình thường muốn sử dụng công pháp cần vận dung linh khí trong cơ thể mình, còn Tụ Linh Chỉ lại có thể sử dụng linh khí của thiên địa, dù cơ thể có hết linh lực, chỉ cần môi trường xunh quanh vẫn còn tồn tại linh khí thì vẫn có thể thi triển.

Ngoài ra, Tụ Linh Chỉ còn giúp khả năng điều khiển linh lực của người tu luyện trở nên hiệu quả hơn, linh lực tiêu hao ít đi nhưng uy lực chiêu thức lại tăng lên rất nhiều.-----------Thời gian lại tiếp tục trôi, thoáng một cái đã qua hai năm, Ngọc Linh Lung lúc này vẫn đang ngồi tu luyện tại hồ nước bỗng mở hai mắt.

Hai năm trôi qua, cô đã đạt tới Tụ Khí cảnh tầng mười lăm, cũng chính là Tụ Khí cảnh đại viên mãn, chỉ thiếu một bước là có thể tiến tới Trúc Cơ kỳ.Hôm nay cũng chính là ngày Thanh Vân Tông tổ chức thi đấu giữa các đệ tử ngoại môn để chọn ra mười người được phép tiến vào nội môn.

Tại quảng trường lúc này đã tập trung đám đông các đệ tử, Ngọc Linh Lung trong bộ dáng Vân Tiêu cũng thong dong bước tới.

Vị trưởng lão phụ trách đã sớm đến, khi thời gian tới, hắn từ từ nói qua về các quy tắc của cuộc thi đấu.Cuộc thi sẽ tiến hành theo thể thức một đấu một, người thắng tiếp tục vào vòng tiếp theo, người thua bị loại, cho đến khi chọn ra mười người đứng đầu.

Mười người này sẽ tiếp tục chiến đấu theo thể thức cũ để xếp hạng, hạng ba trở lên sẽ được phần thưởng từ tông môn.Sau khi các đệ tử đã nắm rõ thể thức, sẽ tiến hành bốc thăm chọn đối thủ, tổng cộng có 1216 người tham gia nên các số trên thăm sẽ bắt đầu từ 1 đến 608, hai người trùng số sẽ đấu với nhau.

Ngọc Linh Lung bốc được số 24.

Vì việc thi đấu diễn ra trên tám lôi đài, nên Ngọc Linh Lung sẽ đánh ở trận thứ ba trên lôi đài thứ tám.

Cô lúc này liền ngồi xuống tĩnh toạ, bảo lưu cơ thể luôn ở trạng thái tốt nhất để thi đấu.Xung quanh lúc này dần rộ lên những tiếng bàn tán về những trận đấu.

"Ngươi thấy vị sư huynh ở lôi đài thứ ba kia không?

Đó chính là Tử Sâm sư huynh, nghe nói thực lực người này đã đạt tới Trúc Cơ Kỳ, ở trong đệ tử ngoại môn là một trong những người có khả năng bước vào mười vị trí đứng đầu nhất."

"Người đối đầu với Tử Sâm sư huynh mới chỉ Tụ Khí tầng bảy, người này cũng quá xui xẻo đi".Lúc này, trên lôi đài thứ ba đang có hai người thanh niên đứng đối diện nhau.

Một người khuôn mặt tuấn tú, toả ra khí chất hoà nhã, một tay cầm quạt, một tay chắp sau lưng, người này chính là Tử Sâm trong lời bàn tán của những đệ tử kia.

Sau lưng có rất nhiều nữ đệ tử đang không ngừng hò hét, ánh mắt hình trái tim nhìn hắn.

Người còn lại dáng người to cao, khuôn mặt có chút bặm trợn nhưng đôi mắt lại thoáng lộ vẻ lo lắng, chán nản.Hai người này đứng nhìn nhau, bỗng từ người Tử Sâm toả ra một luồng uy áp, hướng tới người to con.

Chỉ thấy khuôn mặt người nọ lúc này đã xanh xao, lông mày nheo lại, cắn chặt răng, một lúc sau không thể chịu nổi liền hô "Ta đầu hàng".

Luồng uy áp ngay lập tức biến mất, Tử Sâm không nói gì liền bước xuống khỏi lôi đài, kéo theo đó là tiếng hò hét không dứt của những nữ đệ tử.Ánh mắt Ngọc Linh Lung đang nhắm chặt khẽ mở, nhìn về phía Tử Sâm.

Trong lòng cô tự nhủ vị sư huynh này rất mạnh, nếu phải đánh một trận thì khả năng thắng chỉ có chưa tới ba phần.

Lúc này, đôi mắt cô lại liếc về phía lôi đài thứ sáu, trên đó có hai vị sư huynh sư tỷ đang đấu pháp.Vị sư tỷ đang thắng thế, mỗi đòn tung ra đều đang áp chế người kia.

Người này theo lời những đệ tử đang xem tên là Phượng Vũ, dung mạo tuy chưa đến mức tuyệt mỹ nhưng cũng có thể coi là một mỹ nữ.

Vị sư tỷ này cũng đạt tới Trúc Cơ kỳ, là một kiếm tu, trên tay cầm một thanh trường kiếm màu trắng ngọc, thanh hình uyển chuyển những mỗi đường kiếm lại mang uy lực vô cùng.

Một luồng kiếm khí mạnh mẽ được xuất ra lúc này ngay lập tức đánh bại người kia, Phượng Vũ chỉ nói một câu "Cảm ơn" rồi nhẹ nhàng lui xuống.Chẳng mất bao lâu đã đến lượt Ngọc Linh Lung, cô mở hai mắt rồi đứng dậy từ từ bước lên lôi đài.

Phía bên kia, một người thiếu niên cũng bước lên, hai người nhìn nhau thầm đánh giá đối phương.

Thiếu niên nọ tu vi kém Ngọc Linh Lung hai tầng, Tụ Khí tầng mười ba, sau lưng đeo một thanh đại đao màu đen.

"Tại hạ Lục Bắc Thần, xin được chỉ giáo" "Vân Tiêu"Sau lời chào hỏi, Lục Bắc Thần cầm lấy thanh đại đao, lao tới chỗ Ngọc Linh Lung đang đứng chém xuống.

Ngọc Linh Lung nhanh chóng né sang một bên, tay phải điều khiển một đạo linh lực bắn về phía đối phương.

Đạo linh lực này cũng không phải công pháp gì mà chỉ đơn giản là điều khiển linh lực bắn về phía trước.

Lục Bắc Thần lúc này nhanh chóng dùng đại đao chống đỡ rồi phản kích.

Chỉ thấy khi hắn giơ thanh Đại Đao lên, lập tức sấm sét tụ lại xung quanh.Khuôn mặt Ngọc Linh Lung khẽ biến sắc, công pháp này chính là Chấn Lôi Đao, cho phép người thi triển điều khiển sấm sét xung quanh thanh Đại Đao để gây sát thương, uy lực là cực kỳ lớn.

Tay phải Ngọc Linh Lung giơ lên, từ ngón trỏ, linh lực đang không ngừng tích tụ.

Thấy vậy, Lục Bắc Thần nhanh chóng lao tới, thanh đại đao trên tay hắn không ngừng toả ra sấm sét, hắn xoay người, cả người hắn cùng thanh đại đao lúc này trông như một cơn lốc sấm sét, điên cuồng lao tới Ngọc Linh Lung.

Ngón trỏ Ngọc Linh Lung lúc này khẽ điểm, ba đạo ánh sáng lập tức lao ra, ba đạo ánh sáng này chính là Tụ Linh Chỉ.Lục Bắc Thần cảm nhận được ba đạo ánh sáng vọt tới, trong nháy mắt va chạm với thanh đại đao của hắn.

Ầm ầm mấy tiếng, chỉ thấy Ngọc Linh Lung bị đẩy lui lại mười bước, thân thể hơi chấn động nhưng ngay sau đó liền trở về dáng vẻ bình thường, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước.

Phía bên kia, Lục Bắc Thần cũng bị đẩy lui, nhưng là tới mười lăm bước, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng.Vừa nãy nếu không có Chấn Lôi Đao triệt tiêu được hai đạo ánh sáng đầu tiên, hắn chắc chắn phải trọng thương không nghi ngờ.

Đạo thứ ba bay tới hắn không thể chặn được, liền cảm nhận được uy lực kinh người của nó.

Khoảnh khắc trước khi đạo ánh sáng thứ ba va chạm, hắn đã kịp thời lấy linh lực tụ lại quanh thân, tạo thành một lớp bảo vệ.

Tuy nhiên lớp phòng ngự đó như thể bị đạo ánh sáng đó hấp thụ mất một nửa, trực tiếp bị đánh vỡ nát, hắn cũng phải chịu sát thương không nhỏ.Nhận ra mình không phải đối thủ của Ngọc Linh Lung, Lục Bắc Thân thầm than nhẹ rồi nói: "Vân huynh pháp lực cao cường, tại hạ thua tâm phục khẩu phục"Ngọc Linh Lung nhẹ gật đầu, như cười như không đáp:

"Lục huynh cũng rất mạnh"Sau khi trọng tài phán Ngọc Linh Lung thắng cuộc, cô liền bước xuống khỏi lôi đài, trở về chỗ cũ lặng lẽ ngồi xuống tĩnh toạ, tiếp tục thổ nạp.

Phía sau cô không ngừng có những lời bàn tán.

"Tên Vân Tiêu này cũng rất mạnh, tuy ta không thể nhìn thấu tu vi của hắn, nhưng ít nhất cũng phải là Tụ Khí tầng mười bốn trở lên" "Công pháp vừa nãy hắn sử dụng là gì vậy, uy lực thật kinh người.

Chấn lôi đao của Lục Bắc Thần có thể nói là công pháp có công lực hàng đầu, vậy mà vẫn không tiếp nổi 3 đạo ánh sáng đó"Hết thảy những lời này Ngọc Linh Lung đều nghe thấy, nhưng cô không hề để tâm đến.

Từ đầu tới giờ Ngọc Linh Lung vẫn luôn thuỷ chung quan sát những trận chiến của những người mà cô cho là khó nhằn, từ đó tìm ra phương pháp đối phó.

Đối với Ngọc Linh Lung, việc tiến vào nội môn là vô cùng quan trọng, tu luyện ở ngoại các rất chậm, muốn Trúc Cơ rất khó khăn.

Mục tiêu của Ngọc Linh Lung không chỉ dừng lại ở Nguyên Anh, mà là Hoá Thần, trên cả Hoá Thần, vì vậy cơ hội tiến vào nội môn này cô nhất định phải đạt được.--------------Umm, từ giờ những lúc Ngọc Linh Lung giả nam sẽ gọi là Vân Tiêu và xưng là hắn nhé
 
Nghịch Thiên
5. Trúc Cơ


Tỉ thí giữa các đệ tử ngoại môn tiếp tục diễn ra, chẳng mấy chốc đã chỉ còn lại hai mươi người, Vân Tiêu cũng là một trong số đó.

Mỗi trận đấu tiếp theo đều sẽ là trận quyết định số phận của mỗi đệ tử còn trụ lại, người thắng sẽ có được cơ hội trở thành đệ tử nội môn, kẻ thua sẽ phải tiếp tục làm đệ tử ngoại môn và chờ đợi thêm mười năm nữa.Chính vì vậy nên trong mắt mỗi một người trong hai mươi người này đều hiện lên vẻ quyết tâm mãnh liệt, bọn họ nhất định phải giành lấy chiến thắng, giành lấy cơ hội tiến vào nội các tu luyện.

Hùng Cường, Triêu Dương và Di Hoà cũng có mặt trong số hai mươi người đứng đầu hiện tại.

Bọn họ trong mấy năm vừa qua tiến bộ cũng rất nhanh, đều đạt tới Tụ Khí Cảnh tầng mười bốn, riêng Di Hoà đã gần như đột phá, tiến tới Tụ Khí Cảnh đại viên mãn.Cũng bởi hiện tại chỉ còn có hai mươi người nên việc thi đấu sẽ chỉ diễn ra lần lượt từng trận trên một lôi đài duy nhất.

Đối thủ của Vân Tiêu là một nữ tử khoảng mười sáu tuổi, thân mang tuyết trắng quần áo, dung nhan xinh đẹp, đôi mắt long lanh, mũi ngọc tinh xảo, dáng người thướt tha.

Tu vi người này đã đạt tới Tụ Khí Cảnh đại viên mãn, chỉ thiếu một bước liền có thể Trúc Cơ.Thời khắc đã tới, trận đấu đầu tiên, cũng là trận đấu giữa Vân Tiêu và nữ tử nọ liền bắt đầu.

Vân Tiêu ngay lập tức động thủ, tay phải một chưởng đánh ra, lập tức linh lực theo đó ùn ùn lao về phía nữ tử.

Nàng "hừ" nhẹ một tiếng, vỗ nhẹ túi trữ vật, một cái phiến liền xuất hiện trên tay.

Nàng phất một cái, một luồng linh lực vô cùng cường đại được xuất ra, va chạm với linh lực của Vân Tiêu. (phiến: cái quạt)Uy lực từ một phất này rất mạnh, ngay lập tức đã triệt tiêu linh lực từ chưởng của Vân Tiêu, hung hăng đánh về phía hắn.

Vân Tiêu nhẹ nhíu mày, liên tục vỗ ra hai chưởng mới có thể hoàn toàn chống lại chiêu thức của nữ tử nọ.

"Cái phiến kia ít nhất cũng là pháp bảo hạ phẩm lục giai!"

- Vân Tiêu thầm than.Trong giới tu đạo, những đồ vật có thể hấp thu và sử dụng linh lực được gọi là pháp bảo.

Pháp bảo cũng được chia ra thành hạ, trung, thượng và cực phẩm, mỗi phẩm chia làm cửu giai, trên pháp bảo là linh bảo, trên linh bảo, là tiên bảo!Tu sĩ ở cảnh giới Tụ Khí Cảnh phần lớn chỉ sử dụng những pháp bảo hạ phẩm ngũ giai trở xuống.

Nữ tử kia cũng chỉ miễn cưỡng sử dụng được cái phiến này, hơn nữa tiêu hao cũng là cực lớn, một đòn vừa rồi đã tiêu tốn hai thành linh lực mới có thể đánh ra.Nữ tử phất tay thêm một cái, một cơn lốc xoáy theo đó xuất hiện, điên cuồng đánh tới phía Vân Tiêu.

Khuôn mặt Vân Tiêu biến sắc, nội tâm hơi chấn động, lập tức bật lùi về phía sau.

Ngón trỏ hắn giơ lên, tích tụ linh lực rồi bắn ra năm đạo ánh sáng liên tiếp về phía cơn lốc xoáy.

Đòn này tiêu hao gần như toàn bộ linh lực của Vân Tiêu khiến hắn phải khuỵu một chân xuống, liên tục thở dốc.Lúc này năm đạo ánh sáng từ Tụ Linh Chỉ va chạm với cơn lốc xoáy, trong nháy mắt ba đạo ánh sáng liền bị đánh cho tan vỡ.

Cơn lốc xoáy đánh tan đến đạo thứ tư cũng dần tiêu tán, đạo ánh sáng cuối cùng lao về phía nữ tử với tốc độ rất nhanh.Sắc mặt nữ tử lúc này trở nên rất khó coi, nàng vận linh lực tạo thành lớp bảo vệ, đồng thời lại phất cái phiến trên tay một lần nữa.

Vừa xuất ra cơn lốc xoáy vừa rồi, linh lực trong người nử tử không còn bao nhiêu, uy lực của một phất này cũng vì thế mà giảm mạnh.

Ngay khoảnh khắc hai chiêu thức sắp va chạm, Vân Tiêu hét to một tiếng "bạo", đạo ánh sáng liền nổ tung, phát ra một nguồn linh lực vô cùng to lớn.Đòn tự bạo này xuyên thủng qua chiêu thức của nữ tử, đánh tan lớp phòng thủ của nàng.

Khuôn mặt nàng đại biến, phun ra một ngụm máu tươi.

Chớp thời cơ, Vân Tiêu lao đến, hai tay hai chưởng ầm ầm đánh về phía nàng.

Nữ tử lúc này vẫn đang choáng váng sau vụ nổ vừa rồi, không thể né kịp đòn này của Vân Tiêu, thân thể liền bị đánh rớt xuống khỏi lôi đài.Trận này, Vân Tiêu thắng!Nhờ trận thắng này, Vân Tiêu đã có thể trở thành nội môn đệ tử của Thanh Vân Tông, trong lòng hắn cũng không khỏi vui sướng.Những trận đấu tiếp theo diễn ra cũng vô cùng ác liệt, hai người Triêu Dương và Hùng Cường không may thất bại, chỉ có Di Hoà giành chiến thắng nhưng cũng bị thương không nhẹ.

Lúc này, mười người đứng đầu đã được xác định.

Trưởng lão phụ trách liền tiến lên nói: "Mười người các ngươi sẽ được thăng cấp trở thành đệ tử nội môn, tiếp theo các ngươi sẽ tiếp tục thi đấu để chọn ra ba người đứng đầu, giành được phần thưởng của Tông môn.

Hạng ba được thưởng một bộ công pháp dành cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hạng hai được thưởng một kiện pháp bảo hạ phẩm cửu giai, hạng nhất sẽ có vinh dự được bái một vị trưởng lão làm sư phụ.

Phương thức thi đấu lần này cũng thay đổi, các ngươi có thể tuỳ ý chọn người thách thức, người thắng sẽ tiếp tục thách thức người thắng, cuối cùng chọn ra ba người đứng đầu" "Ta bỏ cuộc"Vân Tiêu giơ tay nói.

Hắn lúc này đã tiêu hao rất nhiều, khó có thể chiến thắng được một trận chứ đừng nói đến giành lấy ba vị trí đầu.

Đối với Vân Tiêu, chỉ cần tiến vào được nội môn thì những thứ khác không còn quan trọng nữa.

Hắn trở về vị trí trước đó, ngồi xuống và tiếp tục thổ nạp bổ sung lại linh lực đã mất.Di Hoà thấy vậy cũng từ bỏ, trở về vị trí của mình.

Cuộc thi đấu tiếp tục diễn ra thêm một khoảng thời gian rồi kết thúc.

Trưởng lão bảo mọi người nhanh chóng quay về thu dọn đồ đạc, ngày mai tiến vào nội các báo danh.Bốn người Vân Tiêu cùng trở về, trên đường đi Triêu Dương không ngừng chúc mừng hai người Vân Tiêu cùng Di Hoà, Vân Tiêu cũng chỉ cười trừ.

Về đến căn nhà, Vân Tiêu liền thu dọn đồ đạc rồi cùng ba người kia nói chuyện.

"Tuy lần này thua, nhưng mười năm sau ta chắc chắn sẽ tiến vào nội môn, Vân Tiêu, Di Hoà, ta sẽ bắt kịp hai ngươi sớm thôi!"

- Triêu Dương nói đầy nhiệt huyết.

"Ta cũng vậy, mười năm sau ta chắc chắn sẽ giành chiến thắng" - Hùng Cường nói theo.Bọn họ tiếp tục hàn huyên như vậy cả một buổi tối.-----Sáng hôm sau, Vân Tiêu thức dậy sớm, tạm biệt mọi người rồi tiến tới nội các.

Tiến tới trước cổng, hắn đưa lệnh bài cho vị sư huynh ở đó rồi được phép tiến vào.

Bên trong nội các khác hẳn ngoại các, linh lực ở đây nồng đậm hơn rất nhiều, phong cảnh cũng lộng lẫy hơn, toát lên một vẻ thoát tục.Mỗi một đệ tử nội môn đều có một động phủ tu luyện cho riêng mình.

Ngoài ra, khi một đệ tử nội môn tiến tới Trúc Cơ Kỳ sẽ được phép xuống núi lịch luyện.

Vì vậy, mục tiêu hiện tại của Vân Tiêu là sớm đột phá đạt tới Trúc Cơ rồi xuống núi tìm cơ duyên, hắn biết nếu chỉ tu luyện ở trong tông môn thì thực lực tăng lên sẽ vô cùng chậm chạp, chỉ có ra ngoài cọ sát mới khiến tu vi tăng lên nhanh chóng.Sau khi nhận được động phủ, Vân Tiêu ngay lập tức tiến vào, sau trận đánh hôm qua, hắn có thể cảm nhận được mình sắp đột phá.

Từ Tụ Khí lên Trúc Cơ là một giai đoạn quan trọng trong bước đầu tu tiên, vì vậy phải hết sức cẩn thận nếu không sẽ dễ dàng nhận lấy thất bại.Sau khí bố trí một vài cấm chế phòng ngự xung quanh, Vân Tiêu lập tức tiến hành Trúc Cơ.

Hắn lập tức ngưng thần, bắt đầu phân chia linh lực trong cơ thể, thiên địa linh khí vây quanh người hắn.

Xung quanh hắn lúc này vô cùng yên tĩnh, không có một ai làm phiền, Vân Tiêu bắt đầu bế quan.Thời gian lại tiếp tục chảy trôi, chớp mắt đã lại qua thêm hai năm nữa.Một ngày, động phủ của Vân Tiêu đột nhiên chấn động, từ bên trong một thân ảnh liền vọt ra.

Thân ảnh này là Vân Tiêu, sau khi bế quan hai năm, hắn cuối cùng cũng đã đạt tới Trúc Cơ cảnh.

"Cuối cùng cũng tiến tới Trúc Cơ, việc quan trọng bây giờ là xuống núi lịch luyện, công pháp của kiếp trước đa phần đều không phù hợp với thân thể nữ nhi hiện tại, mà công pháp trong Thanh Vân Tông lại hơi tầm thường, những công pháp mạnh mẽ hơn thì ta lại chưa có quyền tu luyện."

Sau khi xác định mục tiêu, Vân tiêu hít một hơi thật sâu, thân thể nhanh chóng hướng về phía phía đại môn của Thanh Vân Tông mà đi.

Sau khi tới nơi, Vân Tiêu hướng trưởng lão xin phép xuống núi lịch luyện rồi rời đi.Hướng đi của hắn là về phía Nam, đó là nơi có bí cảnh bí ẩn mà hắn có được công pháp trùng sinh.

Năm đó hắn chỉ kịp lấy được công pháp này liền bị kẻ thù truy đuổi gắt gao, vừa đánh vừa lui suốt ba ngày ba đêm mới có thể thoát ra được nên chưa thể khám phá hết bí cảnh này.Vân Tiêu liên tục lao đi suốt năm ngày, cuối cùng hắn dừng lại trong một khu rừng, trước một cái cây vô cùng lớn.

Nếu để ý kĩ thì dưới cái cây này có vô cùng nhiều cấm chế được bố trí.

Với kinh nghiệm kiếp trước, Vân Tiêu nhanh chóng tiến hành phá bỏ cấm chế, việc này diễn ra cả một buổi tối.

Sáng hôm sau, cuối cùng Vân Tiêu đã phá bỏ tất cả cấm chế, dưới cái cây lúc này hiện lên một cái lỗ màu đen, đó chính là lối vào của bí cảnh.

Không nói nhiều lời, Vân Tiêu ngay lập tức nhảy vào đó. chỉ thấy sau khi hắn tiến vào, lỗ đen từ từ biến mất như chưa từng có mặt ở đó, phía khu rừng, cái cây cũng hoàn toàn tan biến, để lại một mảnh đất trống trải.--------------------------------------------Mình không biết viết cảnh đánh nhau nên viết có hơi đần .-.Với mấy nay đi du lịch hong ra chương mới được sorii
 
Back
Top Bottom