Siêu Nhiên Nghịch Thiên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
394128961-256-k87084.jpg

Nghịch Thiên
Tác giả: MaNghi95vn
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nam chính Trần Thế sau khi chứng kiến tận mắt cái chết của muội muội mình.

Hắn liền bắt đầu hành trình báo thù, tìm ra kẻ đứng sau.

Khi hắn tìm thấy kẻ chủ mưu đằng sau thì biết được toàn bộ sự kiện lớn nhỏ xung quanh thế giới hắn là do một người"viết"nên để mua vui cho một thế giới khác.​
 
Nghịch Thiên
CHƯƠNG 1: KHỞI ĐẦU


Một ngày nữa lại đến, hắn ngồi thẫn thờ trên chiếc giường cũ sờn, bộ y phục màu xanh lam nhạt phủ trên cơ thể gầy gò, nhợt nhạt như vừa mới bước ra từ âm ti.

Ánh mắt hắn đảo xung quanh cửa sổ như muốn tìm lại một chút ánh sáng lẻ loi, như thể đó chính là cọng rơm cứu mạng hắn.

Tên của nam nhân ấy là Trần Thế, hắn là một thư sinh trong thôn, dáng người khá cân đối, ngũ quan gần như là hoàn mĩ, khiến cho bao cô nương dù là trong thôn hay thành trấn đều điêu đứng trước nhan sắc của hắn.

Hắn hiện tại đang sống trong một thôn nhỏ tên là thôn Khiết Ngưu, cách đó khoảng hơn 2 dặm về phía đông có một cái thành trì nhỏ gọi là thành An Dương.

Hằng ngày thì Trần Thế đều vào trong thành bán những bức tranh chữ do hắn vẽ nên, thi thoảng lại thay người khác viết chữ hoặc bán ít rau cải do hắn và muội muội hắn trồng để thêm tiền mà nuôi sống bản thân và tiểu muội hắn.Bỗng nhiên, một nha đầu đẩy cửa bước vào, trên người khoác lên một bộ y phục màu hồng cánh sen, đi một đôi giày cỏ, nàng chính là tiểu muội muội của hắn, tên là Trần Nguyệt.

Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, trắng trẻo pha chút tinh ranh, đôi mắt nàng có màu tựa kim quang, long lanh huyền ảo, tóc thì búi gọn hai bên đầu trông rất xinh xắn; tựa như một tiểu tiên nữ ngây ngô, hoạt bát đáng yêu.

Trên bàn tay nhỏ nhắn của nàng cầm một cái bát cháo trắng vẫn còn ấm.

Nàng vừa đi vào vừa bảo với tên nam nhân trước mắt:"Ca Ca, huynh biết giờ đã là canh mấy rồi không mà còn ngồi ngây ngốc ở đó".

Giọng nàng có chút tức giận cùng với khó chịu.Hắn bất ngờ rồi quay đầu lại về phía tiểu muội tử ấy.

Nàng lại cất giọng, nhưng lần này giọng nàng có chút quan tâm:"Ca, huynh ăn bát cháo đi, muội ra ngoài lấy bộ thanh y cho huynh".Nói rồi, nàng liền chạy ra ngoài.

Hắn nhìn cô gái nhỏ nhắn đang chạy ra ngoài, hắn mỉm cười, vui vẻ mà nói vọng lại với nàng:"A Nguyệt, muội đi chậm thôi, cẩn thận lại vấp phải cỏ mà ngã nữa đấy".

Hắn nói với giọng quan tâm nhưng lại có chút trêu đùa cô gái nhỏ trước mắt.Nàng liền đáp lại hắn nhưng giọng điệu lại gắt lên:"Không liên quan đến huynh".Rồi nàng lại chạy một mạch đi mất.

Thấy thế, trạng thái lúc này của hắn đã trở nên tốt hơn, không còn dáng vẻ của cái xác không hồn nữa .Lúc này, hắn cuối mặt xuống, ánh mắt hắn liền đặt trên cái bát cháo kia, phất tay áo một cái liền cầm lên thì cảm thấy lòng bàn tay hắn truyền đến một cổ ấm nóng.

Mùi cháo trắng kèm theo ít rau dại xộc thẳng vào mũi hắn khiến cho bụng kêu to như tiếng trống.

Hắn liền đưa lên miệng, húp liền một ngụm to rồi nuốt xuống, ngay lập tức cơ thể hắn truyền đến một cái cảm giác ấm ám lan tỏa khắp cơ thể hắn, khiến hắn sảng khoái vô cùng.

Hắn ngồi đấy tay cầm bát cháo, trong não liền suy nghĩ:"Nếu cứ như thế này mãi thì bao giờ ta mới có đủ tiền cưới thê tử đây, còn phải mua căn nhà thật lớn, mua thật nhiều đồ ăn để sau này ta và A Nguyệt không còn phải lo chuyện ăn uống nữa..."

Đang ăn dở bát cháo thì đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói trầm thấp nhưng có vẻ hốt hoảng, gấp gáp của một người đàn ông già nua:"Tiểu Thế, ngươi có ở nhà không? mau ra đây, ta có việc muốn nói cho ngươi".Hắn bất ngờ chốc lát, nhưng khi nghe kĩ thanh âm quen thuộc phát ra thì hắn vội vàng húp hết bát cháo trong tay rồi chạy ra cửa.

Xuất hiện trước mặt hắn là một lão đầu tử râu tóc đều ngã màu trắng nhưng vẫn pha một chút sợi đen, khuôn mặt lão nhìn rất hiền hòa, phúc hậu, toát lên vẻ già dặn của một người từng trãi qua đắng cay trong cuộc sống, bộ xiêm y màu nâu sậm khoác lên thân hình mãnh khảnh của lão, tay chống một cây gậy gỗ.

Khi thấy lão, Trần Thế liền vội vàng mà hỏi lão đầu tử kia:"Lý thúc, sao thúc lại đến tìm ta? mà còn cái biểu cảm hốt hoảng đó của thúc là sao?

Đã xảy ra chuyện gì rồi?"..Người gọi là Lý thúc đó nghe vậy, liền hốt hoảng mà nắm chặt lấy hai bên vạt áo hắn, vẻ mặt như rất vừa gặp phải yêu quái, lão liền nói với cậu:"T...Tiểu Thế, ngươi nhanh đi qua nhà Trương thẩm đi, đám người tên Nguyên Đình Xuyên lại đến gây sự rồi, lần này còn dẫn theo một đám cao thủ Luyện Khí lục-thất tầng nữa".Nghe Lý thúc nói vậy, vẻ mặt Trần Thế tức giận mà nghĩ:"Tên Nguyên Đình Xuyên này là một tên phế vật chính hiệu, chỉ biết cậy vào phụ thân hắn làm thành chủ thành An Dương, tu vi Trúc Cơ cảnh, ra ngoài làm xằng làm bậy khắp nơi, hà hiếp bá tánh.

Hơn nữa tên này nổi tiếng háo sắc, không biết bao nhiêu nữ tử đã bị hắn làm nhục, người thì vì danh tiết mà tự vận, người thì bị hắn chơi chết.

Nữ nhân rơi vào tay hắn chỉ có con đường chết.

Bá tánh trong phạm vi thành An Dương đều không dám làm gì hắn vì thân phận hắn.

Mấy hôm nay hắn để ý đến Trương Vân Nguyệt, con gái của Trương đại thẩm, nhan sắc nàng cũng rất xinh đẹp, ngũ quan hài hòa, dáng người yểu điệu làm mấy nam nhân trong thôn cũng say đắm .

Trương đại thẩm cũng là 1 người tốt bụng, đã giúp những người trong thôn không ít, ta cũng có trong số đó nên mỗi lần nhà thẩm ấy có cần giúp gì thì ta đều sẵn lòng giúp.

Lần trước tên Nguyên Đình Xuyên đó đến, ta liền đánh đám gia nô của hắn và đuổi hắn đi.

Lần trước hắn chỉ đem theo vài tên gia nô Luyện Khí nhị-tam tầng, không ngờ lần này hắn lại chơi lớn mời cao thủ như vậy".Nghĩ tới đây, hắn hỏi lại Lý thúc xem có nhìn nhầm không:"Này Lý thúc, thúc có phải nhìn nhầm không vậy, Luyện khí cảnh lục-thất tầng đâu phải cải trắng mà muốn có là có đâu".Nghe Trần Thế nói vậy, lão liền khẳng định ngay:"Tuy lão đây già rồi nhưng vẫn Luyện khí tam tầng đấy".Nghe lời khẳng định của Lý thúc, hắn liền suy nghĩ một lúc:"Lại là cao thủ lục-thất tầng, lần này không còn dễ đuổi đi như trước nữa"..Sau khi nghe Lý thúc nói về tình hình của nhà Trương thẩm, Trần Thế liền lập tức bảo với Lý thúc cứ đến đó quan sát tình hình trước.

Còn bản thân chạy vào nhà lấy thanh kiếm rồi đi.

Khi đang chạy vào nhà thì hắn thấy Trần Nguyệt tay đang cầm một bộ y phục màu lam ngọc bích.

Khi thấy hắn chạy hớt hải như vậy liền hỏi:"Ca, Lý thúc đến đây có chuyện gì thế? muội chuẩn bị xong y phục cho huynh rồi này".Hắn thấy tiểu muội mình tò mò như vậy, hắn liền giải thích chuyện xảy ra ở nhà của Trương thẩm.

Nghe vậy, Trần Nguyệt liền lo lắng lẫn tức giận mà nói với hắn:"Lần trước hắn bị huynh đánh cho một trận mà vẫn chưa từ bỏ, lần này huynh đánh chết hắn xem xem hắn còn dám để ý đến A Nguyệt tỷ không".Khi nói đến đây, Trần Nguyệt liền tức giận, hùng hổ đòi đi đến nhà Trương thẩm.

Trần Thế thấy vậy liền cản tiểu muội ngốc của mình lại, hắn giải thích:"Muội nghĩ gì vậy, lần trước chỉ là vài tên a miêu a cẩu, tùy tiện liền có thể đuổi đi.

Nhưng lần này là Luyện Khí tầng 6-7 đó".Hắn nói đến đây liền tỏ ra một chút lo lắng.

Thấy vậy, Trần Nguyệt liền nói với hắn:"Chẳng phải huynh cũng là Luyện Khí cảnh sao, sao lại sợ bọn chúng?".Nghe vậy thì Trần Thế liền tỏ ra bất lực, nói với tiểu muội hắn:"Dù đều là Luyện Khí cảnh, nhưng ta chỉ có một thân thể này chứ đâu có ba đầu sáu tay đâu mà địch lại hết bọn chúng.

Hơn nữa chúng đều là tầng 6-7, còn huynh chỉ có tầng 6 thôi".Nói đến đây, Trần Thế liền khuyên muội muội mình:"Muội ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm cho huynh, tuyệt đối không được đi đâu đấy"."

Ca...nhưng..."

Trần Nguyệt liền tỏ ý không muốn, nhưng đành phải nghe lời ca ca của nàng."

Vậy huynh nhớ phải đánh tên cẩu Đình Xuyên đó đấy, bảo vệ an toàn cho A Nguyệt tỷ".Trần Thế liền xoa đầu muội muội hắn, rồi liền chạy vào nhà lấy thanh kiếm treo trên tường, tức tốc chạy về phía nhà Trương thẩm.

Hắn nói vọng lại:"Muội yên tâm đi, ca muội rất lợi hại, sẽ không có chuyện gì đâu".Chuyển đến nhà của Trương thẩm, nơi đây sớm đã bị dân trong thôn vây kín, giữa đám đông đó liền hiện ra một đám người, trên thân khoác cùng một kiểu y phục như hộ vệ, khuôn mặt hầm hầm đáng sợ, khí tức mà họ tỏa ra khiến cho mọi người không rét mà run.

Dẫn đầu bọn họ là một tên nam nhân ăn mặc sang trọng, khuôn mặt hắn hếch lên trông rất gợi đòn, thái độ hắn hống hách, chẳng coi ai ra gì, dù vậy thì cũng chẳng có ai dám lên tiếng mà chửi mắng hắn vì bọn họ biết thân phận người trước mắt này.

Đối diện chúng, thấp thoáng thấy bóng dáng một vị đại thẩm và một vị nữ tử xinh đẹp, hai người bọn họ đứng nép vào nhau, tỏ ra lo lắng khi nhìn thấy đám người trước mắt.

Tên nam nhân dẫn đầu đám người kia nhìn vào hai bóng dáng trước mặt, liền lên giọng nói với vị đại thẩm kia:"Trương thẩm, sao bà cứ cố chấp như vậy, ta thực sự là thích tiểu Nguyệt thật lòng, mong muốn bà sẽ tác thành cho hai người bọn ta".Nghe tên nam nhân kia nói vậy, Trương thẩm liền tỏ vẻ khó chịu nhưng lại lo lắng mà trả lời lại:"Nguyên thiếu gia, ta biết gia môn ngài không thiếu tiền, nhất là nữ nhân.

Nguyên thiếu tùy tiện liền có thể tìm được vô số mỹ nữ về hầu hạ, hà cớ sao lại cứ đeo bám nhi nữ của ta không buông, nó không có đức hạnh để được hầu hạ Nguyên thiếu đâu."

Hắn nghe Trương thẩm nói vậy liền bắt đầu cảm thấy khó chịu, đáp lại:"Ta không quan tâm đến việc tiểu Nguyệt có đức hạnh hay không, ta chỉ biết khi vừa gặp nàng ta liền cảm thấy mình đã tìm được chân ái đời mình, huống chi tiểu Nguyệt lại xinh đẹp như vậy, sao ta nỡ lòng bỏ rơi nàng ấy chứ".Nói xong câu này hắn liền nhìn về phía nữ tử xinh đẹp phía sau Trương thẩm.

Ánh mắt dâm tà của hắn đảo qua cơ thể nàng.

Dung mạo nàng mỹ miều, ngũ quan tinh tế, thân hình uyển chuyển, thon gọn tạo nên cảm giác nữ tử yếu đuối khiến cho nam nhân muốn dang tay bảo vệ, như tiên nữ không nhiễm phải ô uế hồng trần.

Thấy ánh mắt đó của hắn, Trương Vân Nguyệt liền thấy một cảm giác ớn lạnh, đứng nép sau lưng mẫu thân nàng.

Thấy hành động đó của nàng, tên Nguyên Đình Xuyên này liền nở ra một nụ cười biến thái, cất cao giọng lên:"Hôm nay bản thiếu gia muốn đường đường chính chính công bố tiểu Nguyệt gả thiếp cho ta, không biết ở đây có ai không đồng ý mối hôn sự này của bản thiếu gia không".Nói xong hắn liền nhìn mọi người xung quanh, thấy tất cả im lặng không ai lên tiếng thì hắn liền tỏ ra vui vẻ, sau đó nhìn về phía Trương đại thẩm mà lên tiếng:"Nếu không ai ý kiến thì bản thiếu gia xem như là đã đồng ý, về phần sính lễ thì không biết mười lượng bạc trắng có đủ để tiểu Nguyệt gả thiếp cho ta không Trương thẩm".Sau khi nói xong, hắn và đám hộ vệ liền phá lên cười châm chọc, nghe tiếng cười chế diễu đó của hắn, Trương thẩm rất tức giận, siết chặt nắm tay mà không làm gì được.

Khi hắn cười xong liền thông báo cho mọi người xung quanh:"Vậy hôm nay bản thiếu gia sẽ dẫn thê thiếp của ta đi trước, còn về sính lễ thì ta sẽ cho người mang đến sau".Nói rồi hắn liền ra lệnh cho đám hộ vệ phía sau đi lên dẫn Trương Vân Nguyệt đi.

Mắt thấy bọn họ sắp đi đến, Trương đại thẩm liền tiến lên ngăn chặn bọn chúng lại, bà hét thẳng vào tên Nguyên Đình Xuyên:"Tên cẩu tặc vô sĩ, muốn dẫn Nguyệt nhi của ta đi thì phải dẫm qua xác lão thân".Một tên hộ vệ nghe Trương thẩm nói vậy, liền gào lên:"Sĩ nhục Nguyên thiếu, Chết".[Soạt]Nói rồi hắn liền mặt không biến sắc mà tung một chưởng về phía Trương đại thẩm, uy lực một chưởng của Luyện Khí tầng 6 toát ra khiến tất cả mọi người xung quanh đó đổ mồ hôi lạnh, uy lực chưởng này không thể xem thường, nếu đánh vào người tu vi thấp có thể trọng thương, huống chi Trương đại thẩm là phàm nhân lại còn có tuổi.

Nếu như đánh trúng liền chết không nghi ngờ.

Khi cái thủ chưởng đó sắp chạm đến người Trương đại thẩm thì liền có một bóng người lao ra mà đỡ cho bà. [Rầm]Thủ chưởng đánh trúng liền khiến bóng người lao thẳng về phía sau mà va đập vào một cái nhà gỗ khiến nó vỡ nát, bụi bay mù mịt.

Tên hộ vệ kia khi thấy liền bất ngờ, không chỉ vậy mà mọi người xung quanh đó kể cả tên Nguyên Đình Xuyên kia cũng vậy.

Nhất là Trương đại thẩm khi thấy vậy liền cả kinh, nhìn về phía bóng người kia bay tới mà kinh ngạc.
 
Back
Top Bottom