Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 370: Cái án tù này cậu ta khó thoát rồi


An Lạc rất nhanh đã đi đến trước mặt An Duệ, tiếp tục nói:

"Tao cũng đã nghĩ đến việc có nên trả thù lại không. Dù sao thì bây giờ thân phận của chúng ta đã hoàn toàn đổi chỗ, phải không?"

"Nhưng tao nghĩ lại rồi thôi. Dù sao nếu làm vậy, tao và mày lại có gì khác nhau?"

"Hơn nữa, người An gia thật sự đối với tao rất tốt. Họ thật lòng muốn chấp nhận tao, tao cũng không muốn làm cho họ phải buồn lòng."

Anh ngồi xổm xuống bậc thang, từ trên cao nhìn xuống An Duệ đang chật vật không chịu nổi, tay phải còn cầm con d.a.o kia.

"Nhưng mà, tại sao mày còn phải ra tay với tao và An Linh? Nếu không có An Linh, tao có lẽ sẽ không bao giờ biết được rằng mình có nhiều người nhà yêu thương mình thật lòng như vậy."

"Chỉ thiếu chút nữa thôi, mày lại muốn hủy hoại tất cả những điều đó."

Bây giờ, lưỡi An Duệ đau nhức, không nói được gì, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy sợ hãi nhìn con d.a.o nhỏ vài phút trước còn ở trong tay mình.

Trong khu cầu thang bộ không có camera giám sát, đây cũng là một lý do lớn khiến An Duệ không chọn đi thang máy để trốn thoát.

Nhưng hiện tại, điểm này lại càng làm cho cậu ta cảm thấy sợ hãi.

Thực ra bên ngoài mỗi cửa cầu thang bộ đều có camera. Về lý thuyết, nếu An Lạc thật sự làm gì cậu ta ở đây, cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Nhưng lỡ như An Lạc thật sự điên rồi thì sao?

Hắn có thể sẽ thật sự bất chấp tất cả mà g.i.ế.c mình không?

Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của An Duệ, An Lạc cũng nhìn về phía con d.a.o nhỏ trong tay phải của mình, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

"Sao nào, sợ tao g.i.ế.c mày à?"

"Mày yên tâm đi, tao không ngu như mày. Tao đã vất vả lắm mới về được với gia đình thật sự của mình, tìm lại được những người thật lòng yêu thương tao, không thể nào chỉ vì một kẻ cặn bã như mày mà tự hủy hoại bản thân."

"Còn về tại sao mày lại ra nông nỗi này, là vì mày cầm d.a.o muốn g.i.ế.c tao, lúc xông tới tự mình không cẩn thận giẫm hụt chân ngã xuống cầu thang mới bị té thành ra như vậy. Có phải rất hợp lý không?"

"Tao xin chúc mày trước ở trong tù, sống vui vẻ nhé."

...

Xe cảnh sát và xe cứu thương đều rất nhanh đã có mặt tại hiện trường. Dù An Linh kiên quyết nói mình chỉ bị trẹo chân, vẫn bị An Quân và Thu Niệm cưỡng chế "áp giải" đến bệnh viện.

Chỉ là An Duệ không bị đưa đến đồn cảnh sát ngay lập tức, bởi vì trông cậu ta bị thương có vẻ nặng hơn An Linh nhiều. Cảnh sát cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nên cũng đưa cậu ta đến bệnh viện.

An Duệ trong vòng mười phút ngắn ngủi đã thực hiện hai lần hành vi cố ý g.i.ế.c người. Tuy đều không thành, nhưng việc cậu ta lựa chọn thực hiện hành vi cố ý g.i.ế.c người đối với hai đối tượng cùng lúc bằng cách ném đồ từ trên cao trong lúc đang phát sóng trực tiếp, chỉ thiếu một chút nữa là vô số người đã phải chứng kiến cảnh An Linh và An Lạc bị đè chết. Nhìn thế nào thì ảnh hưởng cũng vô cùng tồi tệ, cái án tù này hắn chắc chắn khó thoát rồi.

An Linh sau khi làm một cuộc kiểm tra toàn diện ở bệnh viện cũng được bác sĩ xác định chỉ là bong gân thông thường, không bị tổn thương đến xương cốt, chỉ cần xịt thuốc là được.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 371


Bác sĩ dặn dò cô dạo này cố gắng hạn chế đi lại, sau khi hết sưng thì đợi thêm mười ngày nửa tháng, khi cơn đau giảm bớt thì sẽ từ từ khỏi.

An Quân và Thu Niệm lúc này mới yên tâm, đồng ý với yêu cầu nhất quyết không muốn nhập viện của An Linh, đồng thời cũng thông báo cho người nhà đang trên đường tới không cần đến bệnh viện nữa, họ sẽ đưa An Linh về nhà.

Kết quả là, An Linh nửa nằm trên giường của mình, nhìn một vòng những người mắt đỏ hoe quanh giường, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Con thật sự không sao, bác sĩ đều nói chỉ là trẹo một chút, rất nhanh sẽ khỏi thôi. Mọi người mau về ngủ đi!"

Sao mà cả cha mẹ Thu và Thu Lê cũng đến. Phải biết rằng từ Thu gia chạy đến đây, dù là đêm hôm cũng phải mất hơn một tiếng. Hơn nữa họ rất có khả năng là đã lái xe đến địa điểm Đêm Hội Tinh Quang trước, sau đó nhận được tin tức mới đổi hướng chạy đến bệnh viện, cuối cùng lại đổi một mục tiêu khác để đến An gia.

Nhìn cha Thu mẹ Thu lén quay người đi nhanh chóng lau nước mắt, và cha Thu trông như có thêm vài nếp nhăn, An Linh chỉ có thể mở miệng nói với Thu Lê:

"Anh mau đưa cha mẹ về đi. Thu Niệm không phải đã gọi điện thoại nói với mọi người là em không sao rồi sao, cần gì phải chạy đến đây giữa đêm hôm. Ngày mai mọi người còn phải đi làm mà?"

"Cha mẹ không tận mắt nhìn thấy em sao mà yên tâm được." Thu Lê trả lời: "Nếu không thể tận mắt xác nhận em không sao, đêm nay, họ chắc chắn sẽ không ngủ được."

Lần này An Linh cũng không nỡ nói gì thêm.

Cô có thể hiểu được sự lo lắng của họ. Mặc dù bây giờ cô đúng là không sao, nhưng việc để họ phải tận mắt chứng kiến cảnh mình chỉ cách cái c.h.ế.t một đường tơ kẽ tóc trên sóng trực tiếp quả thực là quá tàn nhẫn.

Cảm giác suýt chút nữa đã vĩnh viễn mất đi con cái, người chưa từng trải qua chắc chắn rất khó tưởng tượng. Đặc biệt là họ chỉ có thể bất lực nhìn qua màn hình, sự bất lực và sợ hãi trong khoảnh khắc đó suýt chút nữa đã làm họ suy sụp.

Nhưng An Linh biết, người khó chịu nhất bây giờ hẳn vẫn là cha An mẹ An.

Không chỉ suýt chút nữa mất đi hai đứa con, mà ngay cả hung thủ ra tay, cũng là con của họ.

An Linh nhìn về phía họ, phát hiện không chỉ Bùi Ngọc Ngưng mà ngay cả mắt của An Thụ Hải cũng có chút sưng. An Linh chưa bao giờ thấy An Thụ Hải khóc, thực ra ngay cả Bùi Ngọc Ngưng cũng rất ít khi khóc. Cha mẹ cô đều là những người rất mạnh mẽ, nhưng chuyện xảy ra hôm nay dù là người mạnh mẽ đến đâu cũng không chịu nổi.

An Linh thật sự không biết bây giờ phải làm thế nào mới có thể an ủi được họ. Cô do dự một lúc lâu, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng nói một câu:

"Cha mẹ, hai người đừng tự trách mình, thật sự không phải lỗi của hai người đâu."

Nhưng An Linh chưa kịp dứt lời, cô vừa nói câu đó, sự bình tĩnh mà cha An mẹ An cố gắng ngụy trang lập tức vỡ tan.

An Linh nhìn Bùi Ngọc Ngưng đột nhiên bật khóc nức nở, mới phát hiện ra mình hình như đã nói sai điều gì đó, lập tức cảm thấy luống cuống.

An Thụ Hải nhẹ nhàng vỗ lưng Bùi Ngọc Ngưng, trong giọng nói lộ ra sự hối hận và bi thương vô hạn:

"Không, chính là lỗi của chúng ta. Là chúng ta đã không dạy dỗ nó cho tốt, cũng là chúng ta hoàn toàn không hiểu nó rốt cuộc là người như thế nào, mới hại các con suýt chút nữa..."
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 372


An Thụ Hải cũng không nói được nữa, ông thậm chí không dám hồi tưởng lại hình ảnh đó.

Bóng đen mà chuyện này mang lại có lẽ sẽ bao trùm lên An gia một thời gian rất dài.

"Hai người xem, con và An Lạc đều không sao cả mà, chúng con đây gọi là đại nạn không c.h.ế.t ắt có hậu phúc. Sau này gặp chúng con gặp chuyện chắc chắn đều là chuyện tốt." An Linh ra hiệu cho An Lạc: "Em nói đúng không, An Lạc?"

"À, vâng." Nhận được ám chỉ, An Lạc cũng vội vàng mở miệng: "Cha mẹ, chị nói đúng ạ. Chúng con sau này chắc chắn sẽ bình bình an an, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió."

Nghe An Linh và An Lạc đều nói như vậy, cha An mẹ An cũng cố gắng hít sâu vài hơi để dằn xuống những cảm xúc phức tạp trong lòng. Ít nhất bây giờ họ phải bình tĩnh trở lại.

Đặc biệt An Linh và An Lạc mới là những người suýt chút nữa mất mạng. Họ làm cha mẹ, sao lại có thể để hai đứa con phải ngược lại lo lắng an ủi mình.

"Ừm." Bùi Ngọc Ngưng lau nước mắt gật đầu: "Mẹ biết, Tiểu Linh và Tiểu Lạc của chúng ta sau này tuyệt đối sẽ sống một đời bình an, suôn sẻ."

An Linh cuối cùng cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Đang chuẩn bị mở miệng khuyên họ về nghỉ ngơi, cửa phòng cô đột nhiên lại bị mở ra.

An Linh quay đầu nhìn lại, không khỏi sững sờ.

[Nghiêm Úc?]

[Anh ấy không phải vẫn đang ở nước ngoài sao??]

Để giữ hình tượng, An Linh chưa bao giờ trả lời tin nhắn của Nghiêm Úc. Nhưng Nghiêm Úc lại như hoàn toàn không quan tâm có nhận được hồi âm hay không, mỗi ngày đều như đi làm điểm danh, gửi cho An Linh lời chào buổi sáng, chào buổi trưa, chào buổi tối. Thỉnh thoảng còn báo cáo một chút lịch trình của mình, hoặc chụp vài tấm ảnh hoa cỏ, mèo chó gửi cho cô.

Anh ấy rõ ràng đang ở nước ngoài, nhưng thời gian gửi tin nhắn lại khớp với giờ giấc sinh hoạt của An Linh. An Linh đều nghi ngờ có phải anh đã đặt ba cái đồng hồ báo thức mỗi ngày, chuông reo thì gửi một tin "chào buổi sáng" rồi lại ngủ tiếp không.

Cho nên An Linh tuy không đi tra chuyện của Nghiêm Úc, lại nắm rõ động thái của anh như lòng bàn tay.

Theo lý thuyết, hôm nay anh hẳn là vẫn còn ở nước ngoài mới đúng chứ?

Nghiêm Úc một tay vẫn còn nắm tay nắm cửa, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Miệng anh hơi hé, hơi thở có chút dồn dập. Mái tóc luôn được chải chuốt gọn gàng cũng rối đi rất nhiều, trên trán thậm chí còn có những giọt mồ hôi li ti.

Anh cau mày, trong mắt là sự lo lắng và vội vã sắp tràn ra, cả người cũng toát lên vẻ hoảng hốt rõ ràng.

"Nghiêm Úc?" An Linh có chút giật mình: "Sao anh lại đến đây?"

Nghiêm Úc không trả lời, chỉ đứng yên không nhúc nhích nhìn An Linh.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy An Linh, sự hoảng hốt trên người anh hoàn toàn biến mất, sự vội vã trong mắt cũng rút đi ít nhiều, thay vào đó là một sự may mắn như tìm lại được vật đã mất.

Anh buông lỏng bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, cất bước đi vào.

Nhưng đôi mắt anh vẫn không chớp nhìn chằm chằm An Linh, bước chân cũng đi thẳng về phía giường của cô.

Bị ánh mắt thẳng tắp này của Nghiêm Úc nhìn chằm chằm, An Linh lại cảm thấy một chút hoảng loạn.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 373: Anh OOC rồi đó anh biết không?


Trong ấn tượng, Nghiêm Úc trước mặt cô trước nay đều có chút tự ti, luôn lén nhìn cô, rồi lại ngay lúc cô nhìn qua thì vội vàng dời tầm mắt đi trước một bước. An Linh chưa bao giờ thấy ánh mắt mạnh mẽ như vậy của anh.

Nghiêm Úc không nói một lời mà đi đến bên cạnh An Linh ngồi xuống, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của An Linh, đột nhiên ôm cô vào lòng.

Cảm nhận được hơi ấm thực sự của người trong lòng, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Nghiêm Úc mới cuối cùng buông xuống. Anh nặng nề thở phào một hơi, cơ thể căng cứng cũng cuối cùng thả lỏng vài phần.

Lần trước biết được An Linh suýt chút nữa bị đ.â.m ở lễ trao giải, Nghiêm Úc đã vội vã bay về trong đêm để xác nhận An Linh bình an vô sự. Sau đó, anh chỉ ở lại được hai ngày lại không thể không ra nước ngoài xử lý công việc.

Nghiêm gia hai năm gần đây vẫn luôn mở rộng sản nghiệp ở nước ngoài. Lần này anh ở lại lâu như vậy chính là để giải quyết hết tất cả những việc có thể xử lý, sau này có thể yên tâm ở lại trong nước, chỉ cần thỉnh thoảng đi công tác là được.

Như vậy, anh sẽ có nhiều thời gian hơn để ở bên An Linh.

Mỗi một ngày ở nước ngoài, anh đều nóng lòng muốn về nhà. An Linh lại không trả lời tin nhắn của anh. May mắn thay, anh gần như chỉ cần lướt Weibo là có thể biết được tin tức của An Linh. Điều này mới làm anh có thể miễn cưỡng kìm nén sự thôi thúc muốn lập tức về nước gặp An Linh.

Hôm nay anh cuối cùng cũng có thể về nước. Anh cố ý không nói cho An Linh biết tin này, bởi vì anh biết An Linh sẽ đi Đêm Hội Tinh Quang, lại tính toán một chút thời gian máy bay hạ cánh, Nghiêm Úc cảm thấy mình biết đâu còn có thể kịp lúc đêm hội kết thúc để đến đón An Linh đưa cô về nhà.

Dù cho An Linh rất có thể sẽ không đồng ý, nhưng ít nhất anh cũng có thể ngay lúc vừa về nước đã được gặp cô một lần.

Nhưng anh vừa mới xuống máy bay, tin tức nhận được lại là An Linh suýt chút nữa xảy ra chuyện.

Nghiêm Úc cũng không biết mình đã đến An gia bằng cách nào.

Dù đã biết từ An Quân rằng An Linh ngoài việc trật chân ra không bị thương gì khác, hung thủ An Duệ cũng đã bị bắt đi, cảm giác hoảng loạn to lớn vẫn đè nén anh đến không thở nổi.

Hình ảnh An Linh suýt chút nữa xảy ra chuyện lại một lần nữa giống như một cơn ác mộng quấn lấy anh, làm anh có chút không phân biệt được đây có phải lại là một cơn ác mộng đang hành hạ mình không, và thực ra anh hoàn toàn chưa tỉnh lại.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Cho đến khi tận mắt nhìn thấy An Linh, chính tai nghe được cô gọi tên mình, cảm nhận được người trong vòng tay mình là có thật, cơn ác mộng của Nghiêm Úc mới xem như thật sự tan biến.

Khi bị Nghiêm Úc ôm lấy, An Linh kinh ngạc đến trợn tròn mắt. Phản ứng đầu tiên của cô là trực tiếp đẩy anh ra. Nhưng ngay khi cô giơ tay lên ấn vào hai bên sườn của Nghiêm Úc chuẩn bị hành động, lại cảm nhận được người trước mặt lại đang run rẩy.

An Linh không khỏi dừng lại một chút. Chính sự do dự này đã làm cô bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để đẩy Nghiêm Úc ra.

Bây giờ Nghiêm Úc ôm cô rất chặt. An Linh đều cảm thấy mình bị siết đến có chút không thở nổi. Toàn bộ nửa thân trên đều bị cánh tay của Nghiêm Úc ôm chặt, hai cánh tay trái phải cũng lần lượt bị hai cánh tay mạnh mẽ của anh nắm chặt, cô muốn đẩy người cũng không tìm được điểm tựa.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 374


Điều đáng sợ hơn là cằm của Nghiêm Úc đang gác trên vai phải của An Linh. Hơi thở anh phun ra có một phần vừa khéo lướt qua vành tai An Linh, làm cô có chút ngứa ngáy lại có chút không tự nhiên.

[Nghiêm Úc anh lấy nhầm kịch bản rồi phải không? Anh là vai phản diện tự ti u ám chứ không phải nam chính tổng tài bá đạo cưỡng chế yêu đâu! Anh OOC rồi đó anh biết không?]

[Sao không ai đến cứu tôi! Ôm nữa là tôi bị sốt luôn đó!]

Một vòng người xung quanh vừa rồi đều bị hành động của Nghiêm Úc làm cho ngây người. Nghe được lời cầu cứu của An Linh, họ mới phản ứng lại.

"Khụ!" An Thụ Hải ho một tiếng, Nghiêm Úc không động đậy.

"Khụ khụ!" An Thụ Hải lại ho hai tiếng, Nghiêm Úc làm như không nghe thấy.

"Khụ khụ khụ!" An Thụ Hải ho mạnh hơn ba tiếng rồi bị Bùi Ngọc Ngưng huých cho một cái.

An Thụ Hải: Thôi được...

Bùi Ngọc Ngưng quay sang nói với cha mẹ Thu:

"Anh Diệp chị Hà, Tiểu Linh nói đúng, hai người ngày mai còn phải đi làm, hôm nay cứ về nghỉ ngơi trước đi. Còn Tiểu Niệm lát nữa còn phải chạy ra sân bay về Ninh Thành nữa đúng không? Đi, mẹ đưa con ra sân bay."

"Vâng ạ." Thu Niệm gật đầu.

Cô vừa kéo tay cha mẹ Thu đi ra ngoài, vừa liếc mắt nhìn hai người trên giường, vẻ mặt đầy vẻ "ship thành công".

"Tiểu Úc." Bùi Ngọc Ngưng nhìn ra tình cảm của Nghiêm Úc đối với An Linh không phải là giả, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò hai câu: "Dì biết con quan tâm Tiểu Linh, nhưng bây giờ đã muộn thế này, hai đứa cũng đừng nói chuyện lâu quá, đừng để ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi."

[Đừng mà! Sao mọi người lại đi hết vậy!]

[Mẹ!! Con và Nghiêm Úc quan hệ cũng đâu có tốt đến mức phải nói chuyện riêng với nhau đâu?]

Lúc này cảm xúc của Nghiêm Úc đã ổn định hơn rất nhiều. Nghe được lời của Bùi Ngọc Ngưng, anh cũng cuối cùng buông An Linh ra, đứng dậy cung kính trả lời: "Dạ, cảm ơn dì Bùi, con biết chừng mực ạ."

Bùi Ngọc Ngưng gật đầu, có chút chột dạ mà làm lơ bàn tay đang vẫy gọi của An Linh, ra khỏi phòng còn tiện tay đóng cửa lại.

Bùi Ngọc Ngưng cũng không phải muốn tác hợp cho họ, chỉ là bà nhớ rằng An Linh lúc nhỏ vẫn rất thích Nghiêm Úc.

Nhưng sau đó không biết vì sao, An Linh đột nhiên thay đổi. Ban đầu bà còn tưởng là hai đứa trẻ có mâu thuẫn gì, qua một thời gian sẽ ổn thôi, nhưng không ngờ tình trạng này lại kéo dài lâu như vậy.

Cho đến khi có thể nghe được tiếng lòng của An Linh, Bùi Ngọc Ngưng mới phát hiện An Linh hình như cũng đã ý thức được sự không ổn trước đây của mình. Mặc dù bây giờ cô vẫn vì một số e ngại mà cố ý giữ thái độ lạnh nhạt với Nghiêm Úc, nhưng rõ ràng, cô cũng không thật sự ghét anh.

Trong giới, người biết An Linh theo đuổi Cố Thần Minh và ghét Nghiêm Úc không phải là ít. Những người này vì nể nang địa vị của An gia nên tuy bề ngoài không thể hiện ra, nhưng thực tế sau lưng vẫn luôn nói xấu An Linh, nói cô vong ân bội nghĩa, nói cô lòng lang dạ sói.

Người An gia rất tức giận, nhưng lại đúng là có phần đuối lý. Cho nên Bùi Ngọc Ngưng mới cho họ cơ hội ở riêng, bởi vì bà cũng hy vọng một ngày nào đó hai đứa trẻ có thể chung sống một cách bình thường, dù chỉ trở thành bạn bè xã giao cũng tốt hơn trạng thái trước đây.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 375: So với cậu ấy, mình chỉ là đàn em!


Phải một mình đối mặt với Nghiêm Úc, An Linh vẫn có chút không tự nhiên.

Một mặt là vì áy náy, một mặt cũng là vì chỉ cần ở bên Nghiêm Úc, cô lại phải vì giữ hình tượng mà cố ý diễn kịch, lạnh nhạt với anh. Điều này không nghi ngờ gì lại là một loại tổn thương đối với Nghiêm Úc.

Cô không ngẩng đầu nhìn Nghiêm Úc, ngược lại cứ nhìn chằm chằm vào chân anh.

Nghiêm Úc rõ ràng là đã chạy từ dưới lầu lên. An Linh biết chân anh đã chữa khỏi, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng.

[Không biết chân anh ấy còn đau không...]

An Linh không ngẩng đầu, tự nhiên cũng không thấy được bộ dạng Nghiêm Úc đang dịu dàng nhìn cô, cùng với khóe miệng anh lộ ra một nụ cười nhẹ.

Nghiêm Úc lại một lần nữa ngồi xuống, An Linh cũng chỉ có thể thở dài trong lòng.

[Ai, lại phải bắt đầu diễn...]

An Linh thay một bộ mặt poker chuyên dùng để diễn kịch, hai tay khoanh trước ngực, nửa thân trên dựa vào đầu giường, lạnh lùng mở miệng:

"Anh đến đây làm gì?"

"Anh đến xem em, nếu không anh không yên tâm."

"Vậy anh bây giờ đã thấy rồi, có thể đi được rồi."

"Được, anh xem thêm một lát nữa rồi sẽ đi."

[Lại? Lại xem một lát nữa?]

Nghiêm Úc thẳng thắn đến mức làm An Linh không biết phải làm sao.

Nhưng cô vẫn không chịu thua, cứng cổ hỏi anh: "Có gì đẹp mà xem?"

"Chính là đẹp, anh thích xem." Nghiêm Úc cười khẽ trả lời.

[A a a a cứu mạng, Nghiêm Úc anh uống nhầm thuốc à?]

[Hay là bị trúng tà?]

[Lui! Lui! Lui! Mặc kệ ngươi là yêu ma quỷ quái gì, mau chóng cút khỏi người Nghiêm Úc cho ta!]

An Linh trên mặt còn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng cô cảm thấy tai mình hình như có chút nóng lên. Lỡ như đỏ đến tận chóp tai, chẳng phải là sẽ bị lộ sao?

Vì thế An Linh tuy trên mặt lạnh tanh, cơ thể lại giống như một con ốc sên thụt dần xuống, cuộn mình vào trong chăn, bất chấp tất cả mà trùm đầu lại.

"Nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh, anh mau đi cho tôi!"

An Linh cảm thấy giọng mình lạnh lùng, đầy vẻ của một tra nữ lạnh lùng vô tình. Nhưng cô không biết rằng, lời nói của mình qua một lớp chăn truyền ra lại nghe có vẻ ủ rũ, lực sát thương giảm mạnh.

Vì thế, đáp lại cô chính là giọng điệu như đang dỗ trẻ con của Nghiêm Úc:

"Được, vậy mai anh lại đến xem em."

An Linh im lặng một lát, cuối cùng vẫn nhẫn tâm dùng một giọng điệu lạnh lùng hơn nữa hét lên:

"Nghiêm Úc anh không hiểu tiếng người phải không? Ngày mai, anh còn đến làm gì? Tôi nói tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi đang bảo anh cút! Cứ phải để tôi nói khó nghe như vậy sao?"

[Xin lỗi Nghiêm Úc, sau này em nhất định sẽ xin lỗi anh đàng hoàng...]

[Nhưng mà chuyện anh thích em một chút cũng không hợp lý, ai lại đi thích người đã hại mình suýt chút nữa tàn phế chứ.]

[Tình hình của anh bây giờ chắc là giống như em trước đây thích Cố Thần Minh, nhìn thế nào cũng là bị cốt truyện gốc ảnh hưởng. Biết đâu có một ngày anh cũng sẽ đột nhiên tỉnh ngộ.]

[Cũng sẽ giống như em bây giờ ghét Cố Thần Minh, đột nhiên phát hiện ra em cũng đáng ghét như vậy.]

[Trước lúc đó, điều em có thể làm cũng chỉ là để anh cách xa em một chút.]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 376


An Linh cũng không biết cách làm hiện tại của mình rốt cuộc có đúng hay không. Lời nói của cô chắc chắn sẽ làm tổn thương Nghiêm Úc. Dù sao thì trong thiết lập của cốt truyện, Nghiêm Úc là người yêu cô đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời. Thái độ hiện tại của cô không nghi ngờ gì là đang đ.â.m một nhát d.a.o vào tim Nghiêm Úc.

Nhưng An Linh thật sự không thể nhận nổi tình cảm của Nghiêm Úc.

Dù cho trước đây cô thật sự đã bị cốt truyện gốc ảnh hưởng, cũng không thay đổi được việc chân của Nghiêm Úc đúng là vì cô mà bị thương, không thay đổi được thái độ tồi tệ của mình suốt bao nhiêu năm đã gây ra tổn thương tâm lý cho Nghiêm Úc.

Chỉ cần Nghiêm Úc là một người bình thường có ý chí tự do, đều không thể nào thích cô được.

Ngoài việc Nghiêm Úc bị cốt truyện gốc ảnh hưởng, An Linh không nghĩ ra được lý do nào khác.

Cho nên, dứt khoát cứ đau dài không bằng đau ngắn. Chỉ cần Nghiêm Úc ít xuất hiện trước mặt cô, An Linh sẽ có thể ít dùng thái độ tồi tệ đó đối với anh, anh cũng sẽ có thể bớt bị tổn thương hơn một chút.

Ánh mắt của Nghiêm Úc tối đi vài phần, anh cũng thở dài trong lòng.

Tại sao An Linh lại không thể dùng năng lực của mình, tra xét anh một cách kỹ lưỡng?

Tra một chút suy nghĩ trong lòng anh, xem một chút những trải nghiệm và ký ức thật sự trong quá khứ của anh. Biết đâu sẽ có thể phát hiện ra tình cảm của anh đối với cô hoàn toàn không phải là không thể hiểu được, cũng không phải là do cái gọi là cốt truyện gốc ảnh hưởng.

Anh chính là thật lòng thích An Linh, chỉ vậy mà thôi.

"Tiểu Linh, tuy anh chưa từng tự mình nói với em, nhưng anh nghĩ em cũng có thể nhìn ra được, anh thật sự rất thích em."

"Thích từ rất lâu rất lâu trước đây. Đến khi anh ý thức được, anh mới phát hiện ra ánh mắt của mình đã sớm không tự chủ được mà dõi theo em."

"Anh không cầu mong em cũng thích anh, nhưng mà, ít nhất đừng ghét anh được không? Dù chỉ xem anh như không khí cũng được, đừng mỗi lần đều đuổi anh đi, được không?"

Giọng điệu đáng thương của Nghiêm Úc làm An Linh bất giác nghĩ đến một chú chó hoang co ro trong thùng giấy dưới trời mưa. Cô gần như có thể tưởng tượng ra Nghiêm Úc đang dùng một ánh mắt như thế nào để nhìn cô rồi nói ra những lời cầu xin như vậy.

Chỉ tiếc là An Linh bây giờ đang trùm chăn kín đầu, nếu không đã có thể nhìn thấy Nghiêm Úc đúng là đang lộ ra vẻ mặt đáng thương, nhưng trong đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên lại thoáng qua một tia giảo hoạt khó phát hiện.

Nghiêm Úc đợi rất lâu cũng không chờ được hồi âm của An Linh. Anh cũng không biết An Linh đã ngủ hay là hoàn toàn không muốn để ý đến anh. Anh chỉ có thể tiếp tục nói:

"Nếu em không nói gì, anh xem như em đã đồng ý xem anh như không khí."

"Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta ngày mai gặp."

Nghiêm Úc vẫn không chờ được bất kỳ câu trả lời nào, nhưng nhìn cục u không nhúc nhích trên giường, khóe miệng anh vẫn không tự chủ được mà nhếch lên.

"Ngủ ngon, Tiểu Linh."

Nói xong câu chúc ngủ ngon, Nghiêm Úc mới đứng dậy đi ra cửa.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 377: Trò đùa địa ngục gì đây...


Anh vừa mới đến cạnh cửa chuẩn bị mở, lại phát hiện ra cửa vốn dĩ không được đóng chặt, mà là để lại một khe hở cực kỳ nhỏ. Mặc dù không đến mức có thể từ ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lại có thể làm khả năng cách âm của phòng giảm đi đáng kể.

Nghiêm Úc có chút nghi hoặc mở cửa ra, liền nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân hoảng loạn dần xa, cùng với việc nhìn thấy An Quân đang bị người khác đẩy một cái nên vẻ mặt mờ mịt đứng ở cửa.

Rất rõ ràng, những người vừa nói phải đi lúc nãy tất cả đều đang chen chúc ở cửa nghe lén.

Nghiêm Úc: "..."

Anh bất đắc dĩ đi ra ngoài, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua cục u trên giường, sau đó đóng cửa lại rồi cùng An Quân hai mặt nhìn nhau.

An Quân lúc này mới phản ứng lại mình đây là bị gài bẫy...

Anh ha hả cười gượng hai tiếng, ra vẻ trấn định vỗ vỗ vai Nghiêm Úc, an ủi nói:

"Cậu cũng đừng quá để trong lòng, Tiểu Linh nó chỉ là miệng mồm đối với cậu hơi hung dữ một chút thôi. Cậu cũng biết, đây không phải là ý thật của em ấy."

"Tôi rất thích em ấy hung dữ với tôi." Nghiêm Úc mặt không đổi sắc trả lời.

An Quân: "..."

Hay!

Anh đúng là thừa hơi lo chuyện bao đồng!

Nhưng xem như nể tình cùng Nghiêm Úc lớn lên từ nhỏ, An Quân vẫn hỏi một câu:

"Vậy cậu sau này định làm thế nào? Thật sự cam tâm để Tiểu Linh xem cậu như không khí à? Nhưng mà tôi phải nói trước, dù tôi biết cậu thật lòng thích Tiểu Linh, nhưng tất cả vẫn phải lấy thái độ của chính Tiểu Linh làm chuẩn. Tôi sẽ không giúp cậu, hơn nữa tôi là anh trai của Tiểu Linh, tôi chắc chắn sẽ đứng về phía em ấy. Anh cũng đừng trách tôi không đủ nghĩa khí nhé."

An Quân và Nghiêm Úc cùng tuổi, ngoài tình cảm lớn lên cùng nhau còn có tình nghĩa bạn học. Nhưng bạn bè quan trọng sao bằng em gái được!

Ai ngờ Nghiêm Úc nghe xong lời này ngược lại lộ ra một nụ cười, gật đầu nói:

"Xem như không khí cũng rất tốt. Chứng tỏ đối với Tiểu Linh mà nói, tôi là một sự tồn tại không thể thiếu."

An Quân đầu óc quay cuồng một lúc lâu mới hiểu được ý của Nghiêm Úc. Lần này anh thật sự bội phục Nghiêm Úc đến năm vóc sát đất.

Hay!

Anh đúng là thừa mồm thừa miệng!

Ai nói anh - An Quân là não yêu đương?

Trước mặt Nghiêm Úc, so với cậu ấy, mình chỉ là đàn em!

Mãi cho đến khi Nghiêm Úc rời đi khoảng mười phút sau, An Linh mới vén chăn chui ra khỏi giường.

Cô cảm thấy mình chắc chắn là bị ngạt thiếu oxy, nếu không sao mặt lại đỏ bừng, đầu cũng ngơ ngẩn.

"Nghiêm Úc vừa rồi là đang... tỏ tình sao?"

Lẩm bẩm nói ra những lời này, mặt An Linh càng nóng hơn. Cô vội vàng đưa tay lên che mặt định hạ nhiệt, lại phát hiện không những nhiệt độ không giảm, mà ngay cả lòng bàn tay cũng bị làm cho nóng lên.

"Nghiêm Úc rốt cuộc là có ý gì..."

An Linh gần như đã lật nát cốt truyện của tiểu thuyết gốc, cũng chưa phát hiện có tình tiết Nghiêm Úc tỏ tình với cô.

Phải nói là trong tiểu thuyết gốc, tình tiết của Nghiêm Úc phần lớn tập trung vào việc báo thù cho An Linh sau khi cô chết. Trước đó, anh gần như đều ở nước ngoài, rất ít khi xuất hiện, nói là vì không muốn nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của An Linh.
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 378


Sao bây giờ Nghiêm Úc này lại cứ tích cực trêu chọc cô thế.

"Thôi kệ, dù sao mình nên làm đều đã làm, nên nói cũng đã nói. Anh ấy muốn làm không khí thì cứ làm đi, biết đâu chẳng mấy chốc sẽ cảm thấy tự chuốc lấy vô vị rồi lại bỏ đi."

An Linh lẩm bẩm những lời này cũng không biết là đang tự tìm cớ cho mình hay là tìm cớ cho Nghiêm Úc. Cô chỉ biết mình không thể nghĩ đến lời tỏ tình bất ngờ của Nghiêm Úc nữa, mặt cô sắp có thể chiên trứng được rồi!

Ngày hôm sau, khi An Linh chống nạng rửa mặt xong xuôi, lại chống nạng mở cửa ra, liền nhìn thấy Nghiêm Úc đang ngồi trên xe lăn.

Cô giật mình trong lòng.

[Chân của Nghiêm Úc lại có vấn đề rồi sao???]

Sau đó cô liền nhìn thấy Nghiêm Úc linh hoạt đứng dậy, rồi đẩy chiếc xe lăn đến trước mặt mình.

"Tiểu Linh, chào buổi sáng."

"Nghiêm Úc anh làm gì vậy?"

"Bác sĩ không phải nói chân em bị trẹo ít nhất phải một tuần mới đi lại được sao? Dùng nạng mệt lắm. Một tuần này cứ ngồi xe lăn đi. Nào, anh đẩy em xuống lầu."

Nghiêm Úc nói xong liền đi tới lấy đi cây nạng của An Linh, trước khi cô kịp phản ứng đã trực tiếp bế ngang cô lên đặt vào xe lăn.

Mãi cho đến khi bị Nghiêm Úc đẩy xe lăn vào thang máy, An Linh mới phản ứng lại được chuyện gì vừa xảy ra.

[Xong rồi xong rồi, Nghiêm Úc thật sự uống nhầm thuốc rồi. Hay là dù sao cốt truyện cũng đã như ngựa hoang thoát cương, dứt khoát hình tượng nhân vật cũng sụp đổ hết luôn?]

[Vậy có phải là mình OOC một chút cũng không sao không?]

[Không được không được, chuyện này không thể đùa được, vẫn là nên chờ một chút.]

An Linh rất nhanh đã phủ quyết ý nghĩ này của mình. Thế giới sụp đổ không phải là chuyện có thể đùa. Bây giờ người nhà đều bình an, mình chỉ cần không làm gì quá đáng chắc cũng sẽ không chết, vẫn là nên ẩn mình thêm một chút.

"Không cần anh đẩy, tôi tự mình cũng có thể." Thấy Nghiêm Úc xuống thang máy xong còn chuẩn bị đẩy cô đến phòng ăn, An Linh lạnh lùng mở miệng.

Nghiêm Úc hoàn toàn không để ý đến sự lạnh nhạt của cô: "Không sao, Tiểu Linh em cứ ngồi là được, việc đẩy xe lăn anh rất chuyên nghiệp."

An Linh: "..."

Trò đùa địa ngục gì đây...

Dù sao Nghiêm Úc đã nói cứ xem anh như không khí là được, An Linh cũng lười nói thêm gì nữa.

Kết quả là mấy ngày sau đó, anh cứ như đến An gia điểm danh đi làm vậy. Mỗi sáng đều đẩy xe lăn ở cửa phòng An Linh chờ cô, còn sẽ đẩy cô đi dạo một vòng trong vườn hoa. Chờ đến tối nói xong câu chúc ngủ ngon lại tự mình trở về Nghiêm gia.

Nếu không phải An Linh cũng thấy Nghiêm Úc ăn cơm ở An gia, cô còn phải nghi ngờ là đầu bếp Nghiêm gia nấu cơm quá khó ăn nên Nghiêm Úc mới mỗi ngày đến An gia ăn chực.

Về phần sự kiện Đêm Hội Tinh Quang, vì độ thảo luận quá rộng và ảnh hưởng quá xấu, nhưng bản thân vụ án lại rất đơn giản, chỉ cách hai ngày, cảnh sát đã thông báo tình hình điều tra cụ thể. Quần chúng hóng chuyện lúc này mới biết, đó không những là một vụ án hình sự rõ ràng, mà kẻ gây án lại chính là An Duệ!

[Vãi vãi vãi vãi, tôi đã nói đó không thể nào là tai nạn mà! Nhưng đánh c.h.ế.t tôi cũng không thể ngờ được hung thủ lại là An Duệ!]
 
Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Chương 379


[Hắn đây là muốn một mũi tên trúng hai con nhạn sao? Thù lớn oán sâu đến mức nào chứ!]

[Làm gì có thù hận gì, chẳng qua là cảm thấy chuyện mình là thiếu gia giả bị phanh phui nên tâm lý không cân bằng thôi.]

[Người mẹ thì tráo con An gia, đứa con thì lại muốn g.i.ế.c con An gia, đây là cái huyết thống độc ác, hạ đẳng gì vậy!!]

[Chắc chắn là hành động của mẹ con nhà này ngay cả ông trời cũng nhìn không nổi, cho nên không những chuyện đổi con bị phát hiện, còn phù hộ cho An Linh và An Lạc bình an thoát hiểm. Hai mẹ con nhà chúng mày đi ăn cơm tù hết đi!]

[Cũng không biết An gia này rốt cuộc là xui xẻo hay là may mắn. Bạn nói họ may mắn đi, nuôi một cặp song sinh rồng phượng tất cả đều là giả, nuôi một thằng thiếu gia giả còn nuôi ra thù. Bạn nói họ xui xẻo đi, tiểu thư giả, thiếu gia giả đều bị phát hiện, An Linh và An Lạc lần này cũng là có kinh không có hiểm. Chỉ cần thiếu một chút may mắn thôi, hậu quả thật không dám tưởng tượng.]

[Cảm giác vẫn là xui xẻo nhiều hơn... Nếu là may mắn, chuyện con bị đổi hoặc bị bế nhầm đã không nên xảy ra.]

Chuyện này cứ thế trở thành sự kiện kinh ngạc nhất giới giải trí gần đây, vững vàng treo ở top 1 tìm kiếm mấy ngày liền. Thậm chí đây không chỉ là một tin tức giải trí, mà còn là một tin tức xã hội suýt chút nữa đã trở thành một vụ án hình sự trọng đại.

Phần lớn mọi người đương nhiên đều đang lên án An Duệ. Dù sao thì người có mắt đều có thể nhìn ra hành động của An Duệ thậm chí đáng bị trời đánh ngũ lôi. Nhưng biết làm sao được, có một số người trên mặt có hai cái lỗ nhưng chỉ để làm cảnh. Họ không những không cảm thấy An Duệ có vấn đề, mà còn quay ngược lại chỉ trích An gia.

[Nếu không phải An gia thiên vị đến mức quá đáng, tôi nghĩ An Duệ cũng sẽ không đến mức làm ra chuyện này.]

[Đúng vậy, vừa phát hiện An Duệ không phải con ruột liền đuổi anh ấy ra khỏi nhà còn thông báo khắp nơi, hoàn toàn không màng đến tình cảm hai mươi mấy năm. Chỉ có thể chứng tỏ An gia bản thân chính là những người m.á.u lạnh vô tình, anh ấy chắc chắn đã bị tổn thương sâu sắc.]

[Còn chuyện bắt nạt trước đây tôi thấy cũng có điều kỳ lạ. Biết đâu vốn không phải An Duệ làm, mà là thiếu gia thật An Lạc làm. An Duệ chỉ là vì bị phát hiện là thiếu gia giả nên bị đẩy ra chịu tội thay!]

[Không sai! An Duệ chắc chắn là bị dồn vào đường cùng mới làm như vậy, rõ ràng là An gia không cho anh ấy đường sống!]

[Anh ấy rõ ràng cũng có thể trở về Thẩm gia làm thiếu gia Thẩm gia, lại thà rằng bất chấp cả tương lai của mình cũng muốn tranh một hơi thở cho bản thân. Hành vi của anh ấy bây giờ càng cực đoan, chẳng phải càng chứng tỏ anh ấy bị tổn thương càng sâu sao?]

Những lời bình luận hoang đường đến mức người ta đọc một cái là thấy đầy đầu dấu chấm hỏi như vậy, lại có thể dễ dàng nhìn thấy ở bất kỳ bài Weibo hàng đầu nào liên quan đến chủ đề này.

Chỉ cần bấm vào trang cá nhân của những người này, là có thể phát hiện ra họ lại là những người hâm mộ còn sót lại của An Duệ, số lượng không nhiều nhưng vẫn đang hoạt động.
 
Back
Top Bottom