Siêu Nhiên Nghệ Thuật Gia Nghịch Tập

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
311024391-256-k910163.jpg

Nghệ Thuật Gia Nghịch Tập
Tác giả: dohua1606
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hạ chi diệp / Trở về nam thần chi lộ / Nghệ thuật gia nghịch tập.

Tác giả: Hi Hoà Thanh Linh
Người dịch: Dung

Thể loại: 1x1, he, boy love
Nội dung:
Học bá Diệp Vũ Phàm từ nhỏ đã luôn đạt thành tích xuất sắc, làm gì cũng xuôi chèo mát mái.

Nhưng vào năm cậu mười lăm tuổi, cuộc đời cậu đã xảy ra biến hoá.

Cậu bị mắc bệnh tâm thần, cũng bởi vậy mà tạm nghỉ học, đi lên con đường xã hội đen.

Ngay vào lúc cậu sống một cách vô vị, tuyệt vọng hết sức, cậu phát hiện khả năng đặc thù giấu trong thân thể mình...

Nghệ thuật gia Hạ Kiêu Xuyên từ nhỏ tài hoa hơn người, được xưng là thiên tài trong giới, thế nhưng vận mệnh anh nhiều chông gai, khi còn nhỏ gia tộc gặp biến đổi lớn, anh từ đấy mai danh ẩn tích.

Trưởng thành lại bị tình nhân phản bội, mười năm tình cảm như nước chảy bèo trôi, niềm tin hoá tro tàn.

Hạ Kiêu Xuyên buồn bực mà chết.

Bỗng nhiên có một ngày, anh phát hiện chính mình tỉnh lại ở một nơi xa lạ...

Couple chính: ca sĩ công x hoạ sĩ thụ.​
 
Nghệ Thuật Gia Nghịch Tập
Q1. Linh hồn thức tỉnh C1. Mộng du


Quyển thứ nhất: Linh hồn thức tỉnh

Diệp Vũ Phàm cảm thấy bên cạnh tựa hồ có người đang đẩy cậu, chỉ là cậu mệt mỏi giống như bị xe cần cẩu nghiền qua, cả người vô lực, giãy giụa nâng lên mí mắt, ánh vào mi mắt chính là hai khuôn mặt lo lắng."

Tiểu Vũ, con làm sao vậy?"

Mẹ cậu khoác áo ngủ ngồi ở mép giường hỏi.Diệp Vũ Phàm khó hiểu, làm sao là làm sao?

Đêm hôm khuya khoắt, bọn họ làm sao lại xuất hiện trong phòng mình?Ba cậu khoanh tay đứng cạnh giường, khẩn trương nói: "Con vừa rồi bỗng nhiên kêu la, gặp ác mộng à?"

Diệp Vũ Phàm giật mình: "Con...

Không có."

Hai vợ chồng nhìn nhau, nhất thời không nói gì.Mẹ cậu thay con sửa lại góc chăn, nhíu mày nói: "Nếu không có việc gì liền đi ngủ đi, một lát nữa trời sáng, tỉnh dậy rồi nói sau."

Ba mẹ cậu bất đắc dĩ mà trở lại phòng, suy đoán con mình có thể bị mộng du."

Ngày mai lại nói với Tiểu Vũ, không được thì dẫn nó đi gặp bác sĩ."

Mẹ Diệp nói."

ừ" ba diệp thở dài, trong lòng thấp thỏm bất an.Sáng sớm chim hót, một ngày mới bắt đầu.Diệp Vũ Phàm rời giường, rửa mặt, ăn cơm sáng, định đánh xe đi học, nhưng hôm nay ba lại bảo cậu: "Tiểu Vũ, ba đưa con đi học."

"A?

Ba đi đâu?

Tiện đường sao ạ?"

Diệp Vũ Phàm vừa mang giày vừa hỏi.Mẹ cậu nói: "Đi xử lý chút việc, thuận tiện đưa con đi học." kiểm tra vẻ ngoài trước khi ra cửa lần cuối, mẹ cậu quải theo túi xách cùng chồng con ra cửa.Cả nhà gặp gỡ hàng xóm ở thang máy, đối phương không khỏi khen ngợi Diệp Vũ Phàm "ra ngoài cùng nhau hả?"

Mẹ diệp nói: "A, chào chị!"

Hàng xóm đáp: "Nhìn gia đình anh chị thật khiến bọn tôi hâm mộ mà."

Ba Diệp là giảng viên đại học, mẹ diệp là quản lý cấp cao của ngân hàng, Diệp Vũ Phàm kế thừa khí chất tri thức của ba cùng sự đưa đẩy khôn khéo của mẹ, từ nhỏ cậu đã luôn xuất sắc.

Tuy cậu mới mười lăm tuổi, nhưng con người thành thục ổn trọng, đặc biệt là ở trên con đường tu học, cậu không khác gì cá gặp nước.Hàng xóm hỏi: "Tiểu Vũ rất cao ha?

Mấy ngày không thấy, nhìn lại thấy cao không ít."

Diệp Vũ Phàm cười nói: "Cũng không cao bao nhiêu, 1 mét 75 thôi ạ."

Diệp Vũ Phàm khi đối mặt với những lời khen ngợi, thái độ khiêm tốn lễ phép, còn nhỏ mà gia giáo như vậy, cơ hồ là tấm gương con cháu mẫu mực bậc nhất của gia đình truyền thống.Mẹ Diệp cũng giấu không được nụ cười, nhưng hôm nay, phía sau vẻ tươi cười lại cất giấu lo lắng không thể để người biết.Trường học cách nhà họ không xa, hơn mười phút liền đến, ba cậu đem xe ngừng ở khu vực phụ cận cửa chính trường cao trung thực nghiệm Ninh Thành.Diệp Vũ Phàm xuống xe trước, mẹ diệp chợt gọi cậu lại, đưa cậu đi học chỉ là cái cớ, bọn họ muốn tìm một cơ hội nói chuyện cùng Diệp Vũ Phàm, nhưng lại không thể tỏ vẻ quá trịnh trọng.Chuyện Diệp Vũ Phàm tối hôm qua mộng du, đã không phải lần đầu tiên xảy ra.Năm ngày trước, buổi tối, lúc ba mẹ cậu đều ngủ say, phòng con trai họ Diệp Vũ Phàm bỗng nhiên truyền đến thanh âm lục lọi; ba ngày trước, vào lúc khuya khoắt, Diệp Vũ Phàm ngồi ở trên giường lẩm bẩm tự nói chuyện, phát giác điều kỳ lạ, mẹ cậu đẩy ra cửa phòng, lại thấy con mình dùng hai tay gắt gao mà ôm lấy thân thể, cứ như bị cái gì làm cho kinh hoảng; sau đó là mới đây, rạng sáng, không gian cực kỳ yên tĩnh, Diệp Vũ Phàm bỗng nhiên phát ra tiếng kêu đau đớn tê tâm liệt phế, ba cậu mở cửa thấy con trai ôm đầu, biểu tình thống khổ vạn phần.Tuy nhiên, sau mỗi một lần bị đánh thức, Diệp Vũ Phàm đều vẻ mặt mờ mịt, không biết chính mình đã làm cái gì.

Liên tiếp ba lần kỳ dị, hai vợ chồng không khỏi sợ hãi.

Hai người đều theo đạo vô thần, nhưng loại sự tình này lặp đi lặp lại nhiều lần, sẽ chỉ làm hai người liên tưởng đến những phương diện không tốt.

Hiện tại là thời điểm tập trung thi học kỳ, học sinh ở thời điểm này rất dễ xảy ra chuyện.

Diệp Vũ Phàm năm nay lấy thành tích tốt nhất thành phố đậu vào trường cao trung, sớm đã là người nổi tiếng trong giới học sinh.Nhà bọn họ không phải danh gia vọng tộc gì, nhiều lắm xem như tầng lớp trung lưu, nhưng đối với Diệp Vũ Phàm mà nói, cứ như vậy lái xe ngừng ở cửa trường vẫn là quá mức nổi bật."

Không có chuyện gì thì con đi trước đây."

Diệp Vũ Phàm nói.Mẹ cậu vội hỏi: "con gần đây ở trong trường học có ổn không?"

Diệp Vũ Phàm đáp: "cũng ổn ạ."

Mẹ cậu hỏi: "Học tập dồn dập quá sao, áp lực có lớn quá không?"

Diệp Vũ Phàm buồn bực, bản thân cậu có bao giờ để ba mẹ phải lo lắng qua mấy chuyện này?Mẹ cậu ngay sau đó lại hỏi một câu: "Trong trường học có ai ăn hiếp con không?"

Câu hỏi này càng gây khó hiểu, trong trường học mọi người tranh nhau kết thân với cậu đếm không hết, ăn hiếp cậu?

Đừng có nói giỡn!"

Không thể nào."

Diệp Vũ Phàm cười nói.Mẹ cậu hỏi: "con có nhớ đêm qua..."

Diệp Vũ Phàm có chút không kiên nhẫn: "Lại là cái này, con còn muốn hỏi hai người đây!

Con đang ngủ ngon giấc sao hai ngươi lại đánh thức con, đúng là không thể hiểu được."

Ba mẹ cậu đồng loạt cạn lời rồi."

Buổi tối chờ con tan học, ba mẹ tới đón con, mang con đi gặp bác sĩ." ba mẹ cậu vẫn còn bất an, nuốt xuống ham muốn giải thích.Không sai, người bị mộng du khi vẫn chưa ý thức được, ảnh hưởng tâm lý với bản thân vẫn tương đối nhỏ.

Nếu làm con trai biết cậu lúc ngủ giống như bị ma quỷ nhập bò dậy lục lọi lung tung, lầm bầm lầu bầu, ôm đầu thét chói tai, khẳng định sẽ cảm thấy sởn tóc gáy, thậm chí còn không dám ngủ.Cho nên, ba mẹ cậu lựa chọn che giấu sự thật với con mình, chỉ nói cậu buổi tối ngủ không yên ổn, luôn lớn tiếng nói mớ.Diệp Vũ Phàm bởi vì cha mẹ độc đoán mà khó chịu, cậu không cảm thấy chính mình có vấn đề gì dù chỉ một chút: "Đừng lo lắng thái quá!" cậu oán giận mở cửa xe, "con đi học đây, bị muộn rồi!"

Mới ra khỏi xe liền có người nhận ra cậu, hi hi ha ha mà chạy tới chào hỏi."

Diệp Vũ Phàm!"

"Hai!

Good morning."

"tên nhóc nhà ngươi Còn có xe chuyên dụng để đón đưa, cool ngầu nha".

"Cái gì, xe là của ba tao!"

"chậc chậc"Các thiếu niên tốp năm tốp ba ôm lấy Diệp Vũ Phàm hướng cổng trường đi đến, dù là ai cũng nhìn ra được vẻ đắc ý huyên hoang trong đám người."

Diệp Vũ Phàm, bài về nhà làm xong chưa, cho copy một chút đi" Vừa đến phòng học, liền có người lao lên."

Tiếp theo."

Diệp Vũ Phàm sảng khoái mà đem sách bài tập ném về phía bạn học, một bên cùng Dương Khải ngồi cùng bàn nói chuyện tin tức nóng hổi mấy ngày nay như việc phóng vệ tinh Thần Châu.

Trên lớp, có nữ sinh cầm bài tập đến tìm cậu, Diệp Vũ Phàm chỉ cần có thời gian thì ai đến cũng không cự tuyệt, "Đề này điểm đột phá ở chỗ này, dùng tới công thức vừa giảng qua trong tiết học, sử dụng một chút là được." cậu thoải mái hoá giải nan đề của đối phương.Nữ sinh kia vẻ mặt sùng bái nói: "tui thấy tốt nhất là về sau ông dạy học luôn đi."

Diệp Vũ Phàm không tiếc cùng đối phương nói giỡn: "vậy tui phải thu học phí thôi."

Chờ nữ sinh kia đi rồi, Dương Khải đối với Diệp Vũ Phàm làm mặt quỷ: "Tao thấy nhỏ kia có ý với mày!"

Diệp Vũ Phàm cười cười: "Không có đâu."

Dương Khải: "hứ, một ngày ít nhất tìm mày ba lần, còn nói không có, lừa quỷ à!"

Diệp Vũ Phàm nhướng mày nói: "Cho dù thật sự có ý kia thì thế nào?"

"Hơ..."

Xác thật, với điều kiện của Diệp Vũ Phàm, nữ sinh yêu thầm cậu ta có thể ở sân thể dục của trường xếp hàng mấy vòng, điều này làm nam sinh như Dương Khải hâm mộ không thôi."

Mày có người mình thích chưa?"

Dương Khải hỏi.Diệp Vũ Phàm gương mặt ửng đỏ, giấu giếm nói: "Không có."

Dương Khải phảng phất nhìn thấu tâm tư của Diệp Vũ Phàm, cười xấu xa vỗ vỗ lưng Diệp Vũ Phàm, ra vẻ "anh em với nhau hiểu mà".Nam nữ mười lăm tuổi tình yêu chớm nở, đặc biệt vào thời kỳ dậy thì ngây thơ hồn nhiên, tâm lý đối với bạn khác phái có điểm kỳ diệu.Diệp Vũ Phàm đương nhiên có người mình thích, đối phương là bạn học chung 9 năm Lý Thi Hàm, cấp 3 cũng cùng trường, có điều khác lớp.

Tuy nhiên, mặt ngoài cậu và lý thi hàm lại thân thiết không bằng cậu với các nữ sinh khác, Diệp Vũ Phàm hầu như đều ga lăng với tất cả nữ sinh, duy độc đối với Lý Thi Hàm lại phân vân lưỡng lự lạ thường.Mỗi lần nhìn thấy Lý Thi Hàm, Diệp Vũ Phàm đều cảm thấy tim đập nhanh hơn, thế nhưng cậu sẽ giả bộ mình là người trưởng thành điềm tĩnh để thể hiện bản thân luôn hoàn mỹ.

Đôi khi, Diệp Vũ Phàm rõ ràng thích, lại còn muốn ăn hiếp đối phương, muốn nhìn con gái người ta tức đến giậm chân, hoặc là cố ý không quan tâm tới cô nàng, xem cô nàng có thể hay không bởi vậy mà cảm thấy tủi thân.Loại tâm lý nam sinh ấu trĩ này, dù là Diệp Vũ Phàm cũng không thể thoát khỏi.Sau tiết hai của lớp, tất cả học sinh đều mí trên va mí dưới, giáo viên giảng bài chẳng khác gì ru ngủ, ngay cả Diệp Vũ Phàm còn phải ngáp một cái, cảm thấy mơ màng sắp sửa ngủ tới nơi.Mọi người đang trong lúc tinh thần uể oải, Diệp Vũ Phàm lại bỗng nhiên đứng lên.Giáo viên dừng giảng bài, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?

Diệp Vũ Phàm?

Có vấn đề gì sao?"

Các bạn học cũng đều bị hấp dẫn lực chú ý.Diệp Vũ Phàm tầm mắt lại không ở trên người giáo viên, cậu ngơ ngác mà nhìn chằm chằm phía trước, vẻ như thất thần, ngay sau đó cậu trừng lớn đôi mắt, phát ra tiếng kêu la quái dị: "Ta, ta...

A..." cậu cố sức lấy tay che lại ngực, như là dùng sức lực toàn thân để nói chuyện."

Diệp Vũ Phàm!

Em không thoải mái chỗ nào?" giáo viên bước nhanh đi tới, Dương Khải cũng khẩn trương đứng lên.Diệp Vũ Phàm hoảng sợ nhìn bọn họ, như thể đang nhìn một đám quái vật, cậu lảo đảo rời khỏi bàn, muốn lập tức chạy trốn, lại bị Dương Khải cho rằng cậu không đứng vững, một phen đỡ cậu: "mày làm sao vậy!"

Diệp Vũ Phàm chống đẩy, phảng phất không quen biết Dương Khải, cậu kêu la, tất cả mọi người bị một loạt hành động của Diệp Vũ Phàm làm cho hoảng sợ."

Mau đưa em ấy đến phòng y tế!" giáo viên kêu lên.Dưới sự hợp lực của mấy nam sinh, Diệp Vũ Phàm thực mau bị khiêng tới phòng y tế, cậu kinh hoàng thất thố mà kêu, cố sức giãy giụa, cả người run rẩy."

Sao lại thế này?"

"Bỗng nhiên liền đứng lên, không biết sao lại thế này."

"Ngộ độc thức ăn sao?"

"Không giống."

"Mau mau trước tiên để nằm xuống..."

Bên người ồn ào tiếng thảo luận cùng nói chuyện làm Diệp Vũ Phàm đầu đau muốn nứt, cậu nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện lung tung vài đoạn ngắn, đánh sâu vào thần kinh cậu.Không biết qua bao lâu, Diệp Vũ Phàm nhíu nhíu mày, mở to mắt.

"Mày tỉnh rồi hả?" tiếng Dương Khải vang lên bên tai.

Diệp Vũ Phàm thấy bên người vây quanh một vòng bạn học, ngoài ra còn có giáo viên đứng lớp ban nãy cùng nhân viên y tế, "sao em ở chỗ này ạ?" cậu kinh ngạc không thôi.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một bạn học nói: "ông lúc trên lớp bỗng nhiên đứng lên, nhìn như rất khó chịu, tụi tui đưa ông đến phòng y tế, ông..."

"Ông giống như bị ngáo ấy."

Một bạn nữ bất an tiếp lời.

Diệp Vũ Phàm hơi giật mình nhìn họ, không dám tin tưởng.

Mình giống người làm ra loại chuyện này?

Diệp Vũ Phàm sợ rồi, nhiều người như vậy đứng trước mặt cậu miêu tả hành vi cậu hoàn toàn không ấn tượng, hôm nay cũng không phải là ngày cá tháng tư!

Nhân viên y tế hỏi: "Trước kia em có từng bị như thế này chưa?"

Diệp Vũ Phàm hoảng hốt mà lắc đầu, nhưng nháy mắt, cậu liền nhớ tới nửa đêm ba mẹ đánh thức mình dậy, bảo mình nói mớ.

"em... em vừa rồi ngủ gật, giống như gặp ác mộng."

Diệp Vũ Phàm nói.

Mọi người thở phào, không khí nháy mắt thả lỏng, có vài người bắt đầu vui đùa: "ông cũng nhập tâm quá rồi!"

"Đúng vậy, hù chết tụi tui!"

"Thì ra Diệp Vũ Phàm đi học cũng sẽ ngủ gật ha."

Diệp Vũ Phàm cười không nổi, bởi vì cậu biết, bản thân mình căn bản không có gặp ác mộng!

Nhưng cậu thà rằng nói dối cũng không muốn thẳng thắn thừa nhận mình ngáo ngơ, vốn dĩ vừa khóc vừa nháo đã làm cậu cảm thấy thật mất mặt, cậu làm sao dám tình nguyện ở trước mặt người khác lộ ra càng nhiều khuyết điểm?

Cậu đã thói quen thể hiện bản thân hoàn mỹ trong mắt người khác.

Buổi tối tan học, ba mẹ cậu đã chờ ở cổng trường, bọn họ vốn định sẽ phí một phen miệng lưỡi thuyết phục Diệp Vũ Phàm đi gặp bác sĩ, lại không nghĩ rằng con trai phi thường phối hợp, lên xe sau trực tiếp hỏi bọn họ đi bệnh viện nào.

Nếu không có chuyện lúc ban ngày, Diệp Vũ Phàm nói không chừng sẽ kháng cự, nhưng hiện tại cậu không có đủ tự tin.

Tới bệnh viện, ba mẹ Diệp Vũ Phàm trực tiếp dẫn cậu đi đăng ký khoa tư vấn tâm lý bình thường.

Bác sĩ lắng nghe cơ bản tình huống từ ba mẹ Diệp, mới gọi một mình Diệp Vũ Phàm vào.

Xem bệnh cho Diệp Vũ Phàm là bác sĩ tâm lý tương đối trẻ tuổi, Diệp Vũ Phàm nói cho bác sĩ tình hình bản thân vào ban ngày, đối phương có vẻ thực kinh ngạc.

Nửa giờ sau, bác sĩ nói với ba mẹ Diệp Vũ Phàm: "Diệp tiên sinh, tình hình con anh so với tôi tưởng tượng phức tạp hơn nhiều, khả năng của tôi không đáp ứng được."

Ba cậu hỏi: "Làm sao vậy?

Không phải mộng du sao?"

"Cậu bé không nói anh biết chuyện ban ngày sao?"

Bác sĩ đem lời Diệp Vũ Phàm nói thuật lại một lần, rồi nói "Nếu lời cậu bé là sự thật, vậy thì nên gặp bác sĩ khoa tâm thần."

Bác sĩ kéo ra ngăn kéo, lấy ra một tờ danh thiếp, nói: "Nếu kinh tế không quá thiếu thốn, tôi đề cử hai người mang Diệp Vũ Phàm đi gặp bác sĩ Chung, anh ấy là chuyên gia phương diện tâm lý tâm thần của Ninh Thành."

Diệp Vũ Phàm là con một của nhà họ Diệp, liền tính vị bác sĩ kia nói chuyện giật gân, bọn họ cũng không dám băn khoăn nhiều, lập tức lấy thời gian ngắn nhất liên hệ vị bác sĩ Chung này.
 
Nghệ Thuật Gia Nghịch Tập
C2. Ăn uống quá độ


Vài ngày sau cuối tuần, Diệp Vũ Phàm theo ba mẹ đến bệnh viện tâm lý tâm thần.

Diệp Vũ Phàm thấp thỏm bất an ngồi ở phòng khám, so với bệnh viện, địa phương này càng giống một cái nhà khách hơn, màu tường lam nhạt cùng bàn ghế trắng tinh làm bầu không khí chung quanh có vẻ thực ôn hoà.

Bác sĩ Chung tựa hồ cảm nhận được tâm tình của Diệp Vũ Phàm, cười cười đổ cho cậu một ly nước ấm, hòa ái nói: "cháu tên Diệp Vũ Phàm phải không?

Nghe ba mẹ cháu gọi cháu là Tiểu Vũ, chú cũng gọi cháu là tiểu Vũ được không?”

Diệp Vũ Phàm gật gật đầu: "được ạ."

"Buổi trưa cháu ăn gì rồi?”

Bác sĩ Chung không đi thẳng vào chủ đề, ngược lại như người bạn vong niên bắt chuyện với cậu, hỏi từ thói quen ẩm thực đến việc làm, học tập, rồi quan hệ với người nhà và bạn học có gần gũi, tốt đẹp không.

Diệp Vũ Phàm cảm thấy thực nhẹ nhàng, bất tri bất giác liền nói rất nhiều.

Cậu không biết chính mình ở nơi này mỗi giờ trôi qua đều bị tính phí.

Làm chuyên gia khoa tâm lý tâm thần nổi danh vùng này, phí khám chữa bệnh của bác sĩ Chung là một khoản kếch xù đối với nhiều gia đình, ngay cả mẹ diệp lương tháng dư dả cũng nhíu mày, nhưng con trai là máu thịt của mình, đắt bao nhiêu bà cũng dằn lòng chấp nhận.

Bác sĩ Chung một bên dẫn đường Diệp Vũ Phàm trả lời vấn đề của mình, một bên lấy bút ghi lại điểm mấu chốt, thi thoảng khen ngợi Diệp Vũ Phàm ưu tú.

"Giỏi quá.”

“Ha hả, bạn bè hẳn rất yêu quý cháu.”

Một giờ sau tới lượt ba mẹ diệp tiến vào, bác sĩ Chung thả xuống quyển notebook, nói với họ: “Diệp Vũ Phàm có lẽ không phải bị mộng du.”

Ba diệp hỏi: "vậy là bị làm sao?”

Bác sĩ Chung giải thích: "các yếu tố dẫn phát mộng du, một cái cũng không phù hợp, Đầu tiên, yếu tố di truyền, hai người đều không có, có thể loại bỏ; mệt mỏi quá độ rồi ngủ sâu, Tiểu Vũ chỉ ở những lúc xảy ra chuyện rồi mới cảm thấy mỏi mệt; yếu tố tâm lý xã hội, nhưng quan hệ giữa cháu với gia đình và xã hội đều rất hài hòa, cũng có thể loại; cuối cùng yếu tố phát dục, nhìn qua là cái có khả năng nhất, nhưng người bệnh bị mộng du dạng này phần lớn do phát dục mà thiểu năng, so sánh với các bạn đồng trang lứa, tiểu Vũ lý trí rõ ràng, suy nghĩ có trật tự, tư duy nhanh nhẹn, EQ cũng cực cao……

Đương nhiên việc này cũng có thể do Diệp Vũ Phàm ngày thường học tập áp lực lớn, khả năng loại chuyện này dẫn tới mộng du cũng không phải không hợp lý, nhưng nhiều nhất chỉ xuất hiện một đến hai lần…

Hơn nữa, áp lực sẽ không dẫn tới hành vi si ngốc vào ban ngày."

Mẹ diệp la lớn: "vậy cháu nó rốt cuộc bị gì?”

Bác sĩ Chung giở trang notebook, nói: "tôi có một số suy đoán bước đầu, nhưng chứng cứ không đủ, không thể dễ dàng kết luận…

Tôi muốn hỏi hai người một chút, vừa rồi tôi cùng Diệp Vũ Phàm nói chuyện có phát sinh vấn đề.”

Ba diệp nói: "mời nói ạ.”

Bác sĩ Chung nói: “thành tích học tập của cậu bé rất tốt, hầu như mỗi lần thi cử đều đạt hạng nhất, đúng không”

Ba diệp đáp: “Đúng vậy, về phương diện học tập cháu nó luôn làm chúng tôi rất yên tâm.”

“Điểm này, tôi cho rằng là cái chính yếu gây ra áp lực, bởi vì cậu bé từ khi bắt đầu đi học cũng đã duy trì vị trí hạng nhất này gần mười năm, bất luận là ai đứng ở vị trí cao như thế đều sẽ cảm giác được mệt mỏi.

Hiện tại Diệp Vũ Phàm còn chưa để lộ ra bất kỳ cảm xúc mặt trái nào với mọi người, giống như cậu bé đã thói quen, thế nhưng thần kinh con người giống như là dây thừng, khi nó bị căng đến mức độ nhất định, sau cùng cũng sẽ đứt…

Tôi không biết gia đình giáo dục cậu bé theo phương pháp gì, nhưng,” bác sĩ Chung quay sang mẹ diệp nói, "cậu bé nói với tôi, chị ở nhà khá là nghiêm khắc, tuy rằng chị từ trước tới nay không thẳng thừng bất luận yêu cầu gì với cậu bé, nhưng cậu bé có thể cảm nhận được, yêu cầu cùng kỳ vọng của chị với cậu bé đều rất cao.”

"Vậy sao…” nghề nghiệp của mẹ diệp yêu cầu bà làm một người phụ nữ mạnh mẽ, có lẽ bà không chút nào che giấu thái độ này trước mặt người nhà, thế nhưng lâu nay, gia đình đã đạt thành một loại cân bằng, cũng không vì mẹ diệp nghiêm khắc mà tạo thành mâu thuẫn, cho nên bà cũng không cho là đúng.

Bác sĩ Chung hỏi: "lúc tiểu vũ còn nhỏ, chị có yêu cầu nghiêm khắc gì với cậu bé trong việc học không?”

Mẹ diệp sửng sốt: "à, tiểu học trước kia, tôi có yêu cầu cháu nó mỗi môn học đều phải đạt điểm tối đa, trừ bỏ ngữ văn.”

Bác sĩ Chung hỏi: “Nếu cháu làm không được, chị có phạt cháu hay không?”

Mẹ diệp mặt lộ vẻ xấu hổ: “a, có một lần cháu thi toán được 98 điểm, sai ở câu rất dễ, tôi đã tức giận…”

Bác sĩ Chung hỏi: "chị còn nhớ rõ việc này cụ thể phát sinh vào thời điểm nào không?”

Mẹ diệp lắc đầu: “Lâu lắm, không nhớ rõ.

Nhưng về sau, cháu nó xác thật mỗi lần đi thi đều đạt điểm tối đa, thẳng đến cấp 2, một lần thi môn lý, cháu được 92 điểm, tâm tình cháu nó có vẻ rất uể oải, liên tiếp một đoạn thời gian sau cháu đều học đến nửa đêm.”

Bác sĩ Chung hỏi: "chị có trách cháu không?”

Mẹ diệp đáp: “Không có.

Bởi vì lúc ấy tôi cảm thấy cháu nó nắm chắc bài rồi.

Sau này họp phụ huynh tôi mới biết được, cháu lần đó đã đạt điểm tối đa, phân nửa học sinh còn chưa đạt điểm chuẩn, điểm cao thứ nhì cũng chỉ được 78 điểm, kém cháu nó 14 điểm lận.”

Mẹ diệp nói: “Sau đó tôi có nói với cháu, không cần quá liều mạng, tự con cảm thấy đủ là được rồi.”

Bác sĩ Chung nói: "tôi phát hiện Diệp Vũ Phàm có khuynh hướng chủ nghĩa hoàn mỹ rất nghiêm trọng, chỉ cần cậu bé quyết định làm một chuyện, liền muốn làm đến tốt nhất, bao gồm ở làm người phương diện, cậu bé nghiêm khắc với cả chính mình, thí dụ như thói quen làm việc và nghỉ ngơi, hầu như chính xác tới từng phút, đây là sự tự chủ đáng kinh ngạc.”

Mẹ diệp gật đầu: “Nhưng phương diện này chúng tôi cũng không có yêu cầu cháu nó…”

Bác sĩ Chung ngắt lời bà: "cậu bé đã nuôi thành thói quen.”

Ba diệp nói: “Chúng tôi từ nhỏ giáo dục cháu nó chuyện của mình phải tự mình giải quyết, cháu nó tự lập tự chủ, luôn làm chúng tôi thực yên tâm.”

Bác sĩ Chung gật đầu: “Chính là hiện tại, tôi nghĩ hai người cũng đã ý thức được vấn đề của cháu, không chỉ là mộng du trong nhà cùng si ngốc trong trường, có khả năng sau này cháu sẽ làm ra càng nhiều chuyện khó hiểu, cháu có thể sẽ kinh hoảng, bực tức, tuyệt vọng…

Nhưng tôi hy vọng hai người đừng trách cháu, cũng không nên làm cháu có gánh nặng áp lực thêm, liền tính không đạt tới yêu cầu hai người mong muốn, cũng nên khen ngợi cháu một chút, nói cháu làm vậy là tốt rồi.”

Ba mẹ diệp liên tục gật đầu, trên thực tế mấy năm gần đây, Diệp Vũ Phàm đã nghe lời đến mức không tìm ra được điểm để hai người trách cứ.

Bác sĩ Chung nhìn notebook, lại nói: "cậu bé không có sở trường nghệ thuật gì sao?”

“Đúng vậy, tôi và mẹ cháu không giỏi vấn đề này, cháu cũng không có tế bào nghệ thuật,” ba diệp cười nói: “Mỹ thuật, âm nhạc linh tinh cơ bản là không được, nhưng thật ra thể dục cũng không tệ lắm.”

Mẹ diệp tiếp lời: "hồi tiểu học cháu có vào đội bơi lội, cấp 2 còn đại diện trường thi cầu lông.”

Bác sĩ Chung gật đầu: “Hiện tại lên cấp 3, định cho cháu tập trung vào học hành thôi sao?”

mẹ Diệp đáp: "vâng, buổi tối về nhà cháu có chơi cờ tướng với ba cháu.”

Bác sĩ Chung nói: “hai người có thể dẫn dắt cháu chú ý một số lĩnh vực bất đồng, xem cháu có hứng thú hay không, nếu chỉ học văn hoá về sau chọn ngành cháu có thể sẽ rơi vào hoang mang.

Mấy năm trước quốc nội có một trường hợp người bệnh tương tự diệp vũ phàm, cậu ta cũng là thiên tài giỏi tất cả các môn học, bởi vì các phương diện đều ưu tú, cho nên không biết chính mình phải phát triển theo hướng nào, cuối cùng bởi vì áp lực chọn lựa mà tự sát.”

Bác sĩ Chung trầm tư một lát, lại nói: “Vì tránh cho Tiểu Vũ bất an, tôi kiến nghị bảo mật chi tiết bệnh trạng mộng du, duy trì như thường ngày, nếu tái xuất hiện hiện tượng kỳ quái, hai người cứ liên hệ tôi lúc nào cũng được, có điều kiện hai người nên chụp ảnh, ghi âm, ghi hình lại để lưu giữ bằng chứng.”

Ba diệp đáp: "vâng.”

Bác sĩ Chung nói: "nếu không có tình huống gì đặc thù, tôi cũng hy vọng trong vòng nửa năm, Tiểu Vũ có thể định kỳ tới gặp tôi.

Tôi sẽ nói chuyện tâm sự với cậu bé, thuận tiện quan sát thêm một chút.”

Ba diệp gật đầu, trên mặt lộ ra một tia ngượng nghịu.

Định kỳ tâm sự, nhưng đều phải bỏ tiền ra…

Từ bệnh viện trở về, sau nửa tháng, Diệp Vũ Phàm kỳ tích không xuất hiện mộng du nữa, điều này làm ba mẹ cậu an tâm không ít, nhưng trạng thái yên bình không tồn tại bao lâu.

Buổi tối nọ, Diệp Vũ Phàm một hơi ăn sạch cơm trong nồi, cũng không để ý ba mẹ mà quét sạch một bàn đồ ăn.

Ba mẹ cậu phi thường lo lắng, liền tính con trai đang tuổi lớn, cũng chưa bao giờ ăn uống quá độ vô chừng mực như vậy, cậu luôn luôn tự chủ, hơn nữa quyết tâm buổi tối ăn ít, nói ăn nhiều ảnh hưởng nhận thức.

Có điều hôm nay, Diệp Vũ Phàm lại ăn lượng cơm gấp ba lần ngày thường, hơn nữa thờ ơ với sự quan tâm của ba mẹ, cậu ăn no xong liền vui vẻ mà nằm liệt trên sô pha, phơi bụng, ợ hơi.

Ba cậu ngồi xuống bên cạnh cậu, mở ra tờ báo vừa xem tin tức vừa nói con trai: “Ăn no xong đừng nằm ngay, đứng lên đi đi lại lại.”

Diệp Vũ Phàm hoàn toàn không nghe, cậu nghiêng người, tránh đi ánh mắt của ba.

Ba diệp khó hiểu, con trai ngày thường ngoan ngoãn nghe lời, tại sao hôm nay lại xem mình như vô hình.

Nhưng nhớ lời bác sĩ dặn dò trước đó, không cần gia tăng áp lực không cần thiết lên cậu.

Ba diệp không nói thêm gì, chỉ có thể tiếp tục tìm đề tài thư giãn: “Muốn tới một ván không?”

ông chỉ chính là chơi cờ.

“Cái gì?”

Diệp Vũ Phàm hỏi.

“Cờ tướng.” ba Diệp khép lại tờ báo, đi lấy bàn cùng hộp cờ.

Nhưng kế tiếp Diệp Vũ phàm làm ba cậu hoàn toàn mờ mịt, cậu trả lời "không biết chơi.”

Ba cậu chớp mắt lấy lại tinh thần, buồn cười nói: “sao không biết được?”

Diệp Vũ Phàm không đáp, lại phát ra mấy tiếng hừ hừ.

Ba cậu liếc mắt một cái, thấy Diệp Vũ Phàm uốn gối cuộn tròn thành một đoàn, bả vai run rẩy, như đang run sợ.

Ba cậu hỏi: “Làm sao vậy?”

Một bên đem con trai kéo qua tới, Diệp Vũ Phàm cau mày rên rỉ: “Đau…”

Mẹ diệp nghe vậy đi tới, quan sát trong chốc lát, nghiêm túc nói: "chắc do ăn nhiều.”

Ba diệp phủ thêm áo khoác, đi tiệm thuốc mua thuốc tiêu hóa, mẹ diệp xoa bụng mát xa cho con, một bên lải nhải trách cứ: "hư quá, sao lại ăn cơm nhiều như vậy!

Vừa rồi bảo ăn ít thôi mà con không nghe, thật không hiểu được con nghĩ gì, ở trường học không ăn trưa đủ sao?”

Diệp Vũ Phàm đau đến ứa mồ hôi, nhưng cậu lại kháng cự sự quan tâm của mẹ, liều mạng giãy giụa muốn cuộn người lại.

Mẹ cậu đành phải từ bỏ.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Vũ Phàm từ trong cơn đau tỉnh dậy, trừ cái này ra, cậu còn có chút hoảng hốt, trong nháy mắt kia, cậu thế nhưng chất vấn chính mình rốt cuộc là ai, đang ở nơi đâu…

Thật là kỳ quái!

Diệp Vũ Phàm lắc đầu đứng dậy, chống thân thể mỏi mệt đi toilet, rửa mặt xong, một ly nước màu nâu xuất hiện trước mắt cậu.

"Uống thuốc đau dạ dày đi.” mẹ diệp nói.

"Thuốc đau Dạ dày?”

Diệp Vũ Phàm vuốt vuốt dạ dày, nghi hoặc đối phương vì sao biết mình khó chịu ở dạ dày.

Mẹ cậu không có thời gian trả lời, vội vàng trang điểm thay đồ đi làm.

Buổi sáng của những người đi làm đều là như thế.

Giữa trưa, Diệp Vũ Phàm ở căn tin chỉ kêu đồ ăn chay thanh đạm, Dương Khải bỡn cợt mà cười nói: “Ngày hôm qua ăn hư bụng rồi hả?”

"Hở?”

Diệp Vũ Phàm khó hiểu.

"Mày quên hôm qua mày ăn uống nhiều ít à!

Một phần ăn, hai cái bánh trứng, lại thêm mười cây xúc xích nướng!”

Dương Khải mặt mày hớn hở mà khoa tay múa chân, "mày ăn khoẻ dữ!”

Diệp Vũ Phàm hỏi: "mày nói gì vậy?”

Dương Khải phỉ nhổ: “tao nói ba mẹ mày ở nhà bỏ đói mày à.”

Diệp Vũ Phàm hỏi: “Ngày hôm qua không phải chúng ta ăn cơm cá hương cà tím sao?”

Dương Khải ngẩn người, nói: “Đó là hôm trước ăn.”

Diệp Vũ Phàm tay nắm chiếc đũa ngừng lại, Dương Khải đang đùa giỡn cậu?

Không đúng, Dương Khải nói thật, nhưng vì cái gì một chút ấn tượng cậu cũng không có…

Từ từ!

“Hôm nay là thứ mấy trong tuần?”

Diệp Vũ Phàm hỏi.

Dương Khải kỳ quái nhìn cậu: “Thứ tư.”

Diệp Vũ Phàm hoàn toàn ngơ ngẩn!

Không sai, hôm nay là thứ tư!

Khó trách từ buổi sáng cậu liền cảm thấy có chút vấn đề, hôm nay học thời khoá biểu thứ tư!

Cậu hốt hoảng lấy ra sách giáo khoa thứ ba, sao lại thế này, thứ ba đâu mất rồi?

Ngày hôm qua…

Ngày hôm qua là thứ ba?

Nhưng vì sao ký ức ngày thứ ba lại không có!

Chẳng lẽ cậu…

Mất trí nhớ?
 
Nghệ Thuật Gia Nghịch Tập
C3. Tôi không phải Tiểu Vũ


Sau giờ ăn, người thu bài về nhà tìm được Diệp Vũ Phàm, hỏi: "bài chưa làm xong mà sao cậu nộp vậy”

Diệp Vũ Phàm mở ra vở, phát hiện phê chữa chấm điểm bài về nhà dừng lại ở thứ hai!

Đối với Diệp Vũ Phàm, để học tốt không phải nhờ bẩm sinh cũng không phải nhờ bí kíp học một hiểu mười, mà là nhờ thói quen duy trì mười năm như một.

Diệp Vũ Phàm dù có quên ăn cơm, cũng sẽ không quên hoàn thành bài về nhà.

Vậy nên, giả sử cậu thật sự mất trí nhớ, thì ngày hôm qua cậu cũng sẽ theo thói quen mà đi làm bài tập.

Ký ức có thể mất đi, nhưng chuyện đã làm thì không thể mất đi được.

Hiển nhiên, Diệp Vũ Phàm đã không theo thói quen, quái lạ, chẳng lẽ ngày hôm qua cậu không phải là chính cậu sao?

“Làm sao vậy?”

Dương Khải cảm thấy Diệp Vũ Phàm không bình thường cho lắm.

Diệp Vũ Phàm lắp bắp hỏi: “hôm qua tao có tới trường không?”

Dương Khải buồn bực: "não lợn à, mày không tới trường thì sao tao biết mày ăn nhiều được!”

“Không phải,” Diệp Vũ Phàm lắc đầu, “Không phải tao…” cậu nói đến đây bỗng thấy ngôn luận của mình thật quá sức vớ vẩn, lập tức lấp liếm "ặc, ý tao là tao nhớ không rõ lắm.”

Diệp Vũ Phàm lại hỏi: “ngày hôm qua tao đã làm gì vậy?”

Dương Khải đáp: “Đi học, tan học, ăn rất nhiều cơm, đi học, tan học, tan học, về nhà.”

Diệp Vũ Phàm đen mặt hỏi: “Có thể cụ thể chút không?

Thí dụ như mày có cảm thấy, ngày hôm qua tao làm cái gì kỳ quái không?"

Dương Khải đáp: “Tao cảm thấy hôm nay mày còn kỳ quái hơn hôm qua.”

Dương Khải thấy Diệp Vũ Phàm khó hiểu, lại cảm giác đối phương cũng không phải đang nói đùa, hoá ra người hoàn mỹ cũng sẽ có lúc lo lắng bất lực?

Bị Diệp Vũ Phàm ép hỏi, Dương Khải cố gắng nặn ra một chút hồi ức.

“nếu thật sự muốn nói có chỗ nào kỳ quái thì mày ngày thường đi học đều sẽ lơ giáo viên, chỉ để ý làm bài tập.

Thế nhưng ngày hôm qua mày nghe giảng đặc biệt chuyên tâm!”

Điều này làm Dương Khải cảm động không thôi!

Ngày thường đều chỉ có một mình mình nỗ lực tiêu hóa bài giảng, Diệp Vũ Phàm giống như bẩm sinh đã học giỏi, tên nhãi đáng ghét!

“Đặc biệt chuyên tâm, là thật đó!”

Dương khải cường điệu.

Diệp Vũ Phàm hỏi: “Còn gì nữa không?”

Dương Khải đáp: “Còn có… vẽ tranh trên giấy nháp, vẽ rất lâu.”

Diệp Vũ Phàm vừa định hỏi mình vẽ cái gì, liền nghe Dương Khải nói: “Không biết vẽ cái gì.”

Diệp Vũ Phàm tìm không thấy tờ giấy nháp kia, lại hỏi: "hôm qua tao có nói năng gì không?”

Nhắc tới chuyện này Dương Khải liền rơi lệ đầy mặt, ngày hôm qua cậu nói chuyện với Diệp Vũ Phàm, Diệp Vũ Phàm đều tỏ vẻ xa cách, không phải cố ý làm lơ, mà như đang tự hỏi Dương Khải nói cái gì, thế nên Dương Khải tự lảm nhảm suốt một buổi sáng, phát hiện não mình không cùng tần suất với não Diệp Vũ Phàm mới đành từ bỏ…

"Ngày hôm qua mày im lặng lắm.” hầy, càng nói càng muốn rơi lệ, Dương Khải nghĩ thầm.

Diệp Vũ Phàm ngồi trầm tư, Dương Khải cũng không quấy rầy cậu, ngày hôm qua Diệp Vũ Phàm giống y như vậy, thường xuyên trầm tư, lúc đó, cả thế giới dường như không thể quấy nhiễu cậu, thậm chí mấy nữ sinh ngày thường hay tìm cậu, đều bị cậu mãnh liệt xua đi.

Bất quá nam thần chính là nam thần, liền tính ngồi ngây ngẩn cũng sẽ bị các nữ sinh mê giai đẹp cho rằng "đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất”.

Trực giác diệp vũ phàm mách bảo ngày hôm qua cậu không phải chính mình, nhưng việc này quá sức hoang đường, dù chỉ số thông minh của cậu có cao đi nữa cũng không tài nào nghĩ ra được nguyên cớ.

Cậu tiếp tục nhờ Dương Khải miêu tả vụ việc si ngốc lúc trước, Dương Khải thêm mắm dặm muối, sinh động như thật, cái gì mà "mày khóc lóc kêu ‘ tránh ra ’, rồi mày thống khổ rên rỉ…”

Làm Diệp Vũ Phàm nổi da gà một phen.

Nhưng cũng vì vậy, tâm tình cậu từ mờ mịt chuyển thành kinh hoảng.

Khi một người liên tiếp làm ra hành động mà người đó không nghĩ mình làm được, hơn nữa còn không có ấn tượng với những chuyện đã xảy ra, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy thần kinh người đó không bình thường.

Buổi tối về nhà, Diệp Vũ Phàm khéo léo thu thập bằng chứng từ ba mẹ, sau khi biết được vụ việc mình ăn uống quá độ tối hôm qua, khủng hoảng trong lòng cậu ngày một tăng.

“Ba…”

Diệp Vũ Phàm do dự mãi, cuối cùng vẫn không đem chuyện mình “Bị mất một ngày ký ức” nói cho ba mẹ, cậu không mong mình dưới tình huống chưa nắm rõ ràng lại làm ba mẹ bị gia tăng áp lực tâm lý, vì thế cậu ngược lại hỏi, “Có thể cho con biết rõ hơn tình trạng mộng du trước kia không?”

Ba cậu có điểm ngoài ý muốn, chuyện mộng du đã trôi qua một thời gian, khi bọn họ dần thấy yên tâm, con trai lại bỗng nhiên nhắc lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Ba mẹ cậu liếc nhau, ấp úng mà nói cho có lệ.

Bọn họ nhớ lời bác sĩ Chung dặn dò, cho nên chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, lược giảm rất nhiều bầu không khí khủng bố cùng suy đoán chủ quan, cố gắng đem sự tình nói sao cho nhẹ nhàng khôi hài như một tiểu phẩm kịch.

"Được rồi, chuyện đã qua, cũng đừng nghĩ ngợi nhiều.” mẹ cậu tổng kết nói.

Diệp Vũ Phàm lại không cho là đúng, cậu buồn bã mất mát ngồi trên sô pha, nỗ lực an ủi sự hoảng loạn dần nổi lên trong lòng, cầu nguyện rằng mọi chuyện đúng như lời mẹ nói, đều sẽ qua đi.

Mấy ngày sau, chứng si ngốc cùng mất trí nhớ không tái xuất hiện, bất quá Diệp Vũ Phàm lại bởi vậy mà thường xuyên thẫn thờ, hoảng loạn, cậu sợ chính mình không cẩn thận sẽ biến thành người khác, hoặc trong nháy mắt, nhìn thấy rất nhiều ký ức.

Diệp Vũ Phàm biến hóa nhiều ít, Dương Khải là người trực tiếp chứng kiến, đối phương một ngày mấy lần muốn xác nhận với Dương Khải việc vài giây trước đó mình đã làm gì, như thể cậu là ông già mắc chứng hay quên.

Thế nhưng tên nhãi này lần nào thi cử cũng nhẹ nhàng đạt điểm tối đa khiến cho người khác hâm mộ không thôi, Dương Khải bất lực thầm mắng.

Vào lúc tinh thần căng chặt thoáng có chút lơi lỏng, một sự việc làm diệp vũ phàm kinh ngạc đã xuất hiện.

Một lần học tiết toán, cậu lại bị thất thần, bàn tay nắm bút bắt đầu vô ý thức vẽ loạn, chờ phục hồi tinh thần, chỗ trống trên trang sách giáo khoa đã xuất hiện một đồ án kỳ quái!

“Đây là cái gì?”

Dương Khải giành trước một bước hỏi cậu.

Diệp Vũ Phàm ấp úng nói: “Không biết.”

Dương Khải nói: "mày vẽ bùa à.”

Diệp Vũ Phàm ngơ ngác nhìn xuống tay mình, lúc này đây, hành vi mất kiểm soát chỉ diễn ra hơn mười phút, hơn nữa lại vào thời điểm cơ bản còn tỉnh táo.

Diệp Vũ Phàm ngày càng không rõ chính mình rốt cuộc bị làm sao, cậu thử phân tích, hồi tưởng, nhưng đều nghĩ không ra nguyên do phát sinh chuyện vừa làm.

Nhìn tay, nhìn đồ án kỳ dị trên sách, Diệp Vũ Phàm thế nhưng hoảng hốt cảm thấy bản thân còn muốn vẽ thêm gì.

Chuyện này quá sức hoang đường, Diệp Vũ Phàm cười khẽ, vẽ tranh?

Nếu cậu có khuyết điểm đáng nói, vậy không thể nghi ngờ chính là vẽ tranh!

6 năm đầu đi học làm cậu khốn đốn nhất chính là môn mỹ thuật, mỗi lần vẽ cậu chỉ toàn cảm thấy dày vò, đến khi lên cấp hai, không còn môn mỹ thuật, không khó để hình dung cậu đã vui vẻ đến mức nào.

Nghệ thuật, mỹ cảm, sáng tạo, là những thứ cậu không thể lý giải.

Hồi Tiểu học lớp 3 trong giờ luyện vẽ cậu còn bị giáo viên mỹ thuật phê bình là phối màu tệ, từ đó về sau cậu đối với bộ môn này tránh còn không kịp.

Chủ nghĩa kinh nghiệm dễ như trở bàn tay mà đánh nát suy nghĩ buồn cười của bản thân, nhưng hành vi vô ý thức vẽ đồ án kia lại làm cậu không khỏi trăn trở.

Diệp Vũ Phàm tùy tiện lật lật sách giáo khoa, sau đó hết hồn.

Đồ án trên sách giáo khoa không chỉ dừng ở một cái.

Còn có vài trang cũng bị vẽ lên mấy đường cong cong rối loạn, cậu vậy mà không biết mình vẽ lên lúc nào.

Nếu không có hành động vừa rồi, cậu không chừng sẽ nghĩ có tên bạn học nào đang đùa giỡn mình!

Nhưng hiện tại cậu phi thường rõ ràng, hoặc phải nói là phi thường khẳng định người vẽ đồ án này chính là mình.

Tại sao lại như vậy…

Cảm giác sợ hãi khi biết mình mất đi ký ức trước đó lại lần nữa dâng lên, thậm chí nỗi sợ hãi lần này so với lần trước càng thêm mãnh liệt, Diệp Vũ Phàm hoàn toàn không biết nên làm gì cho phải.

Bác sĩ Chung!

Nếu nói Diệp Vũ Phàm lần đầu tiên đi gặp bác sĩ khoa tâm thần còn có chút mâu thuẫn, thì bây giờ cậu cảm thấy bác sĩ hiển nhiên là cọng rơm cứu mạng duy nhất.

Sau Tan học, Diệp Vũ Phàm gọi điện cho mẹ, sau đó mẹ cậu trực tiếp đến đón cậu đi bệnh viện.

Ở trên xe, Diệp Vũ Phàm đau đầu oán giận: "mẹ đừng hỏi nữa.

Con sắp toang đến nơi rồi này.”

Khi nói chuyện Diệp Vũ Phàm rất hiếm khi để lộ sự bực tức, mẹ cậu nhất thời không biết nên nói gì cho phải, suy xét đến “Bệnh tình” của con trai, mẹ cậu không thể không nhân nhượng.

Bên kia, bác sĩ Chung cũng đang chờ mong Diệp Vũ Phàm đến.

Là chuyên gia phương diện này, bác sĩ chung rất hiếu kỳ với những ca bệnh lạ, phân tích vấn đề tâm thần tựa như giải đề toán, điều kiện càng nhiều, đề càng dễ giải.

Nếu vấn đề mộng du không liên quan gì, ngược lại sẽ làm ông tiếc nuối vì đánh mất cảm giác tìm ra lời đáp cho bí ẩn.

“Tiểu Vũ, dạo này ổn không?”

Bác sĩ Chung cười hỏi, Diệp Vũ Phàm lại tức giận: "chẳng ổn chút nào!”

Lời này làm bác sĩ Chung có điểm ngây người, lần trước Diệp Vũ Phàm đối mặt với ông vẫn giữ thái độ nho nhã lễ độ, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, hôm nay vì sao lại nóng nảy như vậy?

Bác sĩ Chung đánh mắt ra hiệu với mẹ diệp, mẹ diệp đành lặng lẽ mở cửa ra ngoài.

Thiếu niên mười mấy tuổi đa phần đều có thời kỳ phản nghịch, có một số việc các cháu thà rằng chia sẻ với người xa lạ cũng không muốn để người thân biết.

Vì để bảo đảm Diệp Vũ Phàm buông bỏ tâm phòng bị, bác sĩ Chung lựa chọn làm mẹ diệp lảng tránh.

Bác sĩ Chung hỏi Diệp Vũ Phàm: “Xảy ra chuyện gì, Tiểu Vũ, có thể nói với chú không?”

Diệp Vũ Phàm nhìn chằm chằm bác sĩ, lớn tiếng nói: "tôi không phải Tiểu Vũ!”

Bác sĩ Chung hoảng sợ: “cháu không phải Tiểu Vũ?”

Diệp Vũ Phàm không đáp, cậu như thể lần đầu tiên bước vào căn phòng này, đánh giá phòng khám, trên mặt lộ vẻ kỳ dị.

Bác sĩ Chung cẩn thận quan sát, không để sót bất kỳ động tác và biểu tình nhỏ nhất nào của đối phương, lòng ông thấy quái lạ vô cùng, bên ngoài lại không biểu lộ, hòa ái nói: "cháu không phải Tiểu Vũ, vậy cháu là ai, có thể nói cho chú biết không?”

Diệp Vũ Phàm dứt khoát cự tuyệt: “Không.”

Bác sĩ Chung cười nói: “sao lại không, bộ nhìn chú giống người xấu sao?”

Ánh mắt Diệp Vũ Phàm chuyển từ phòng ốc đến khuôn mặt bác sĩ Chung, nhìn vào đôi mắt ông, vài giây sau, chậm rãi nói: "ông, rất phức tạp.”

Bác sĩ Chung "ấy” một tiếng, hỏi: "vậy sao?

Phức tạp chỗ nào?”

Diệp Vũ Phàm không nói lời nào, tiếp tục nhìn chằm chằm bác sĩ Chung, bác sĩ Chung cười tủm tỉm nhìn thẳng vào cậu, dùng ánh mắt chân thành điềm đạm, ấm áp tựa như ánh mặt trời nhất làm tinh thần đối phương lơi lỏng.

Diệp Vũ Phàm bắt đầu mờ mịt, cậu giống như nghe thấy thanh âm kỳ quái, sau đó hình như có người hỏi cậu: "cháu tên là gì?”

Cậu hé miệng, phát ra một âm tiết.

"Hở?”

Bác sĩ Chung không nghe thấy, đang muốn hỏi lại, đối phương bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ông, ngay sau đó “A a” hét lớn.

Mẹ diệp ở bên ngoài nghe tiếng hét của con, trong lòng nháy mắt đau thắt.

Bà bước hai bước mở cửa phòng khám, chỉ thấy bác sĩ Chung ôm con mình đến trên giường bệnh, một tay đè nặng bả vai Diệp Vũ Phàm, một tay kia vuốt ve đầu cậu, trấn an: “Ngoan, không sợ, không muốn nói thì thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn…” giọng điệu ông tựa như đang an ủi một đứa trẻ ba tuổi.

Mẹ diệp đứng ở cửa phòng bệnh, bác sĩ Chung nghiêng đầu nhìn bà một cái, ý bảo bà đi ra ngoài.

Tiếp theo lại quay đầu đi, dịu dàng an ủi thiếu niên thét chói tai kia, một lần lại một lần, tràn đầy kiên nhẫn.

Mẹ diệp che miệng đóng cửa lại, ngón tay run rẩy ấn số di động, thực nhanh, ba diệp cũng chạy đến.

Giờ phút này Diệp Vũ Phàm đã ngủ, bác sĩ Chung biểu tình nghiêm trọng, cầm bệnh án bước ra, ba diệp lập tức hỏi: "đã xảy ra chuyện gì?”

Bác sĩ Chung lắc đầu: “Tình huống không được tốt.”

Ba mẹ diệp trong lòng rơi lộp bộp một chút, bác sĩ Chung nghiêm túc nói: "ăn khớp với suy đoán bước đầu của tôi, có thể tiểu vũ mắc chứng rối loạn nhân cách phân liệt."
 
Nghệ Thuật Gia Nghịch Tập
C4. Nhân cách phân liệt


Nhân, nhân cách phân liệt?

Ba mẹ diệp chấn động đến mức không thể miêu tả bằng lời.

Bác sĩ Chung kể lại tình huống vừa rồi ở phòng bệnh cho ba mẹ diệp biết, lại hỏi: “Từ lần gặp mặt trước đến nay, đã có chuyện gì xảy ra với con người tiểu Vũ?”

Ba diệp nhắc tới việc Diệp Vũ Phàm ăn uống quá độ, bác sĩ Chung hỏi: “Ngày hôm sau cháu có nhận thức việc này không?”

“A, Cháu nó nhìn qua, có vẻ không nhớ rõ chuyện ăn nhiều…”

Ba Diệp trầm ngâm nói, “À, buổi tối hôm đó tôi có rủ cháu chơi cờ, cháu bảo không biết chơi.”

Bác sĩ Chung lập tức ghi lại vấn đề này, rồi hỏi: “Hôm nay tự cháu đề xuất muốn đến đây hay sao?”

Mẹ diệp nói: “Vâng, cháu vừa tan học liền gọi cho tôi, nói muốn tìm bác sĩ tâm sự.”

“Tôi vừa rồi định thử thôi miên cháu, cháu tỏ vẻ kháng cự lắm,” bác sĩ Chung nhìn nhìn đồng hồ, nói, “Tôi đi vào đánh thức cháu, xem cháu khôi phục như thường chưa.”

“Tại sao lại xảy ra chuyện này…”

Ba mẹ diệp thẫn thờ đứng một chỗ.

Bác sĩ Chung tiến vào phòng khám đánh thức Diệp Vũ Phàm: “Biết chú là ai không?”

Diệp Vũ Phàm nhìn hắn, vẻ mặt mê mang: “Bác sĩ Chung?”

Bác sĩ Chung cười cười: “Cháu có nhớ vì sao bản thân lại ở nơi này không?”

“Cháu…”

Diệp Vũ Phàm chỉ nhớ rõ sau khi tan học đã gọi điện kêu mẹ tới rước mình.

Cậu tỉnh táo, cậu muốn tìm sự giúp đỡ từ bác sĩ chung!

Chỉ là hiện tại bác sĩ Chung ngồi ngay trước mặt, cậu lại không còn ham muốn bộc bạch nữa, thậm chí cậu có chút phản cảm những người tự ý nhìn trộm tâm tư của người khác.

Cảm giác không an toàn này làm Diệp Vũ Phàm lo sợ không yên, cậu im lặng lắc đầu.

Bác sĩ Chung đưa cho cậu một ly nước ấm, cười nhìn cậu: “Hoàn toàn không ấn tượng với việc vừa xảy ra sao?”

Vừa rồi?

Diệp Vũ Phàm sợ hãi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Đúng vậy, vì sao mình lại tỉnh dậy ở chỗ này?

Bác sĩ Chung hỏi tiếp: “Mẹ cháu bảo cháu muốn gặp chú, cháu muốn nói chuyện gì với chú sao?”

Diệp Vũ Phàm rối rắm, quả thật cậu có vấn đề, nhưng tựa hồ có một năng lượng kỳ quái nào đó đang ngăn trở miệng cậu.

Bác sĩ Chung thấy cậu không tỏ thái độ, liền nói: “chú ra ngoài nói chuyện với ba mẹ cháu, cháu cứ ở đây suy nghĩ cho kỹ, nếu nghĩ ra cái gì, một lát lại nói chú nghe nhé?”

Diệp Vũ Phàm thất thần gật gật, ôm đầu gối ngồi ở trên giường bệnh.

Cậu có chút ấn tượng với việc vừa xảy ra, nhưng ấn tượng rất mơ hồ, giống như nằm chiêm bao, tưởng tỉnh mà không tỉnh, hình ảnh trong đầu vốn cực kỳ rõ ràng, đến khi hoàn toàn tỉnh giấc lại không thể nhớ rõ.

Tinh thần thực mỏi mệt, mỏi mệt đến nỗi không thể suy nghĩ sâu xa hơn…

Bác sĩ Chung đóng cửa lại, ngồi đối diện với ba mẹ Diệp Vũ Phàm, trầm ngâm nói: “Tiểu Vũ đã bắt đầu phong bế chính mình.

Có thể do thiếu khuyết cảm giác an toàn, theo bản năng liền cự tuyệt mở lòng với người khác.”

Ba diệp nhíu mày hỏi: “trước tiên có thể giải thích cho chúng tôi biết rối loạn nhân cách phân liệt là gì không?”

Bác sĩ Chung đáp: "rối loạn Nhân cách phân liệt khoa học còn gọi là rối loạn nhận thức phân ly, thuộc về một dạng rối loạn tâm thần, lâm sàng cũng không thấy nhiều, Tiểu Vũ…

Là một ca cực kỳ đặc biệt, bởi vì có nhiều tình huống của cháu không ăn khớp với mô tả từ các tài liệu và kinh nghiệm y học xưa nay, cho nên tôi cũng chỉ phỏng đoán.”

"Rối loạn Nhân cách phân liệt lại chia ra thành chứng mất trí nhớ tâm lý cùng đa nhân cách, cái đầu thông thường yêu cầu kích thích tinh thần mãnh liệt và liên tục mới có thể dẫn tới phát bệnh, tình trạng bệnh chủ yếu là ý thức hoảng hốt, tình cảm lạnh nhạt, chán đời, căn cứ thông tin hai người cung cấp cùng phán đoán của tôi thì Tiểu Vũ ý thức hoảng hốt có tính gián đoạn, phát sinh phía sau hiện tượng ăn uống quá độ.”

"Còn lại Đa nhân cách ý chỉ một người có được ít nhất hai loại nhân cách,” nhìn biểu tình khiếp sợ của ba diệp, bác sĩ Chung giải thích, “Nói vậy chứ đa nhân cách không thuộc bệnh lý tâm thần xuất hiện khá phổ biến.

Thí dụ như một người đặc biệt cởi mở hướng ngoại, bản tính lại thích ngồi một chỗ yên tĩnh, thí dụ khác thì một người nói nhiều ở trên mạng, trong đời sống hiện thực lại cực kỳ kiệm lời, tất cả đều là biểu hiện của đa nhân cách.

Ngay cả một người ở giai đoạn đời sống bất đồng cũng sẽ thay đổi nhân cách, nhưng hành vi đó cộng đồng có thể tiếp thu, mà chủ thể nhân cách cũng ý thức được một mặt khác của mình.”

Ba diệp liên tục gật đầu, ý bảo bác sĩ Chung cứ nói tiếp.

"Rối loạn nhân cách phân liệt lại không như vậy, một người nếu bị nhân cách phân liệt, giả sử có hai nhân cách thì hai nhân cách đều tồn tại độc lập, hai bên có được ký ức, tính cách, hành vi độc lập, thậm chí có cả tên riêng.

Mỗi nhân cách ở thời gian riêng biệt chiếm được vị trí thống trị riêng, tuy nhiên, trong tình huống bình thường, nhân cách chủ thể không biết sự tồn tại của nhân cách diễn sinh còn nhân cách mới lại biết tới nhân cách chủ thể, thậm chí căn cứ đặc thù nhân cách chủ thể và mình diễn sinh ra thêm nhiều nhân cách khác!”

Ba mẹ diệp nghe vậy, biểu tình phi thường kinh hãi.

Bác sĩ Chung an ủi bọn họ: “Chỉ cần chúng ta xác định nhân cách diễn sinh của Tiểu Vũ không tự mình hại mình hoặc ý nghĩ xấu khác thì không cần quá mức lo lắng.”

Ba mẹ diệp rùng mình, những chuyện rõ ràng chỉ có thể là tình tiết xuất hiện trong phim ảnh, tiểu thuyết, lúc này lại xảy ra trên người thân của mình.

Bác sĩ Chung nhìn notebook, tiếp tục nói: “Nếu Tiểu Vũ thật sự mắc nhân cách phân liệt, thì tất cả những việc trước giờ xảy ra đều có thể giải thích.”

Ba diệp hỏi: "vậy hiện tại phải làm sao đây?”

“Theo tôi suy đoán, nhân cách khác không có cùng tính cách với bản thân tiểu vũ, tôi kiến nghị duy trì hiện trạng, tiếp tục quan sát thêm.”

Bác sĩ Chung bình tĩnh nói.

Mẹ diệp hiển nhiên không thể khống chế cảm xúc được nữa, cất cao giọng nói: “Liền trơ mắt mà nhìn nó phát điên sao?”

“Đây là biện pháp phòng ngừa chuyển biến xấu tốt nhất.” bác sĩ Chung nhìn mẹ diệp, trong mắt lộ ra một tia uy nghiêm không thể kháng cự, “Chúng ta hiện tại hiểu biết chưa đầy đủ tính cách của nhân cách khác tiểu vũ kia thì làm sao mà chữa trị?

Bản ngã của người mắc nhân cách phân liệt phần lớn cẩn thận, nhạy cảm, khuyết thiếu cảm giác an toàn, nếu gây kích thích cho cậu bé, sẽ chỉ làm cháu diễn tiến nghiêm trọng hơn.”

Mẹ diệp môi khẽ run, hiển nhiên cũng cảm giác được bản thân thiếu kiềm chế, ba diệp duỗi tay đặt lên bàn tay bà, nhẹ nhàng nắm lại nhìn về phía bác sĩ Chung nói: “Chúng tôi sẽ phối hợp.”

Bác sĩ Chung gật đầu: "rất tốt, nếu nhân cách khác của Tiểu Vũ xuất hiện, hai người tuyệt đối đừng kinh hoảng, cố gắng hành xử như bình thường, kế tiếp dẫn dắt cho cháu, gần gũi với cháu, làm cháu sinh ra cảm giác ỷ lại với hai người, bởi hiện tại nhân cách này đến quá đột ngột, hai người một khi kinh hoảng, cháu nó sẽ càng thêm sợ hãi mà trốn đi.

Đó chính là lí do vì sao Tiểu Vũ tỉnh lại sẽ quên hết hành vi trước đó của mình.”

Ba diệp hỏi: “nhân cách khác của tiểu vũ không biết chúng tôi sao?”

Bác sĩ Chung đáp: “Đúng vậy, điều này cũng làm tôi thấy lạ, hầu như nhân cách diễn sinh ra thành nhân cách thứ hai đều sẽ có một ít đặc thù của nhân cách chủ, không đến mức lạ lẫm với hoàn cảnh địa điểm của nhân cách chủ.

Căn cứ phân tích cùng giả thiết ban đầu của tôi, nguyên nhân sinh ra phân ly với Tiểu Vũ xuất phát từ áp lực trong tiềm thức, cháu mặt ngoài thể hiện mình hoàn mỹ, nhưng trong tiềm thức đã cực kỳ chán ghét cách sống như thế, khi bản ngã duy trì sự hoàn mỹ mỏi mệt không chịu nổi nó sẽ đứng lên làm phản.”

Ba diệp hỏi: "có thể cho Tiểu Vũ biết căn bệnh của cháu nó không?”

“Tuyệt đối không được,” bác sĩ Chung nghiêm mặt nói, “Nếu hiện tại nói cho cháu, nhân cách chủ của cháu theo bản năng sẽ kháng cự sự tồn tại phân ly, cháu sẽ sinh ra cảm giác chán ghét chính mình, tự mình hoài nghi, tự mình hại mình cùng phản ứng xấu khác, việc chúng ta có thể làm chỉ là dẫn đường, dẫn đường cho cháu tự phát hiện sự tồn tại kia, thúc đẩy cháu giao lưu thấu hiểu nhân cách khác sau đó dung hợp, đây là biện pháp tốt nhất để trị liệu rối loạn nhân cách phân liệt.”

“Đương nhiên, hai người cũng nên chuẩn bị tâm lý,” bác sĩ Chung hít sâu một hơi nói, "dẫu cho Tiểu Vũ khỏi bệnh thì cháu cũng không còn là tiểu vũ quen thuộc với hai người xưa kia, cháu sẽ có được đặc thù của nhân cách chủ thể lẫn phân ly.”

Trong một đêm, đứa con trai hoàn mỹ bị mắc rối loạn nhân cách phân liệt, chẳng khác nào từ thiên đường rơi xuống địa ngục, không còn chuyện gì có thể khiêu chiến khả năng chịu đựng của con người hơn nữa.

Đêm nay, Sau khi trở về từ bệnh viện, ba mẹ diệp đều đồng thời mất ngủ, lẩm bẩm “Tại sao lại như vậy”, “Nên làm gì bây giờ”…

Thẳng đến ngày hôm sau mặt trời dâng cao, ba mẹ diệp vẫn không thể tìm ra nguyên cớ, còn phía Diệp Vũ Phàm đã trước tiên đổ bệnh.

Toàn thân cậu nóng lên, mồ hôi lạnh ròng ròng, nhiệt độ cơ thể lên tới 39 độ!

Cơn cảm sốt đột ngột làm ba mẹ diệp lo lắng đến sứt đầu mẻ trán.

Nhìn đứa con trai ngày thường khoẻ mạnh đẹp trai, lúc này sắc mặt tái nhợt mà nằm liệt trên giường, mẹ diệp đau lòng không ngớt.

Diệp Vũ Phàm nằm ở trên giường, cảm thấy đầu óc căng trướng, hô hấp không thuận, cả người vô lực, cậu chưa từng bị bệnh đến nỗi này, ngay cả sức lực động đậy bàn tay cũng không có.

Cậu không biết chính mình rốt cuộc ngủ hay tỉnh, cậu không ngừng nằm mơ, những hình ảnh như cuốn phim đứt quãng hiện lên.

Món đồ chơi rẻ tiền thời thơ ấu, nét chữ xiêu vẹo trên tấm bảng đen hồi tiểu học, Lý Thi Hàm với vầng trán đầy đặn mượt mà, từng tờ giấy kiểm tra kèm điểm số tối đa…

Đêm tối, ban ngày, mặt trời lặn, mặt trời mọc, thời gian chảy ngược, động tác tua ngược, tiếng cười nói vui tươi, tiếng kêu khóc thút thít, sách vở cùng tranh vẽ bùng cháy, khắc khẩu cùng nhục mạ, dạ hội cùng du lịch…

Sau đó là những màu sắc lộn xộn, đen, đỏ, trắng, vàng, xanh…

Quen thuộc, xa lạ, mơ hồ, rõ ràng cứ kéo tới che trời lấp đất, lúc trầm lắng, lúc dâng cao, lúc trầm lắng giống như thủy triều.

Một giấc mộng nhất thời tựa như cả đời người.

Diệp Vũ Phàm mở to mắt, thân thể vẫn vô lực như cũ nhưng cậu cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều.

Cậu thấy ly nước thủy tinh trên tủ đầu giường, giãy giụa chống thân thể ngồi dậy, uống được mấy ngụm nước, nước còn ấm.

Mình bị bệnh, lúc này cậu mới nhận ra.

Cậu đi bệnh viện truyền nước rồi vẫn luôn ngủ đến khi về nhà, mẹ chiếu cố cậu cả ngày, cậu dần có ấn tượng.

Cậu tựa đầu vào gối, hoảng hốt mà hồi ức những đồ vật trong mộng.

Vì sao lại mơ thấy những nơi mình chưa từng đi qua?

Những căn nhà cũ, cửa sổ gỗ loang lổ màu sơn đỏ, biểu ngữ cùng lá cờ nghiêng ngả, phố hẻm cùng quảng trường cổ kính…

Còn có những thứ chưa từng tiếp xúc qua?

Như cảm giác bàn tay ấm áp nắm cán bút, tấm tranh vải đầy màu sắc, mùi hương gay mũi tựa nước sơn…

Diệp Vũ Phàm nhìn xuống bàn tay, đây là bộ phận quen thuộc nhất trên người mình, từ trước đến nay mình chưa từng cẩn thận quan sát.

Ngón tay thon dài, ẩn dưới da thịt là khớp xương, mạch máu đường gân ẩn hiện bên cạnh móng tay chỉnh tề.

Không thể nói là đẹp, lại rất sạch sẽ, cũng xem như bàn tay đặc biệt với đàn ông.

Bản thân mình trong mộng, có phải dùng đôi tay này vẽ tranh?
 
Back
Top Bottom