Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 210: Bắt đầu hủy diệt



Giọng nữ nói: "Có người ngấp nghé thế giới này... mà ta muốn bọn chúng vừa

đạt được thế giới này, lại phát hiện toàn bộ mọi thứ có trong thế giới này đều đã

bị hủy diệt hoàn toàn!"

Liễu Bình gật đầu.

Ngày mai, đúng lúc hủy diệt thế giới này.

Nói cách khác, Nữ sĩ Thống Khổ dự định làm cho thế giới này rơi vào tay người

khác vào ngày hôm sau.

Sẽ là ai chứ?

Nếu các Cựu nhật Thần linh dự định coi thế giới này là nơi mở ra thời đại mới,

như vậy tất nhiên sẽ là bọn chúng.

Ngày mai.

Nơi này sẽ đổi chủ, trở thành địa bàn của Cựu nhật Thần linh.

Liễu Bình ngẫm nghĩ cực nhanh, mở miệng nói:

"Thiên trụy... ta phát hiện một vài sản phẩm khoa học kỹ thuật tại nơi thiên trụy,

chỉ cần ngài lại phái thêm một nhóm thuộc hạ tới giao cho ta chỉ huy, ngày hôm

nay chúng ta sẽ có thể chế tạo ra một vài thứ có thể hủy diệt thế giới."

"Không có thuộc hạ mới..." Nữ thần Thống Khổ lập tức nói: "Nếu như ngươi

muốn làm cái gì thì tiểu đội của Vương Vi có thể cung cấp thiết bị cùng nhân

lực cho ngươi."

"Vậy cũng đủ." Liễu Bình nói.

"Rất tốt, chiến tranh sẽ chính thức bắt đầu tại buổi sáng ngày hôm sau, Trần

Lĩnh cùng Trần Phong phụ trách thu thập nô lệ trong chiến tranh, Liễu Bình sẽ

phụ trách phần cuối cùng, hủy diệt toàn bộ thế giới này." Nữ thần Thống Khổ ra

lệnh.

"Rõ!"

Ba người đồng thanh nói.

Nữ thần Thống Khổ hơi do dự, lại nói tiếp:

"Liễu Bình, trong trận chiến tranh này, ngươi cũng có thể thu phục một vài

người tu hành làm thẻ bài của ngươi, dùng để trợ giúp ngươi trấn thủ Ám Vụ

trấn trong ba tháng tới."

"Vâng." Liễu Bình đáp.

"Tiếp tục cố gắng lên, ta nghe nói nghề nghiệp của ngươi là Thằng hề, như vậy,

hãy dùng lần hủy diệt này để mua vui cho ta đi, ta sẽ làm cho ngươi trở thành

một Thẻ bài sư mạnh mẽ."

Nữ thần nói xong, ánh sáng bao phủ ba người đều thu về.

ề ể ồ

Những ánh sáng đó lại trở về trong quyển sách vàng kim, rồi lại hóa thành một

tấm thẻ bài, bay trở về trong tay của Trần Phong.

Nữ thần rời đi.

Ba người đều thở phào một hơi.

"Thực ra nơi này vẫn còn có một vấn đề nữa." Liễu Bình nói.

Trần Phong cùng Trần Lĩnh đều nhìn về phía hắn.

"Ngày mai, thế giới này sẽ đổi chủ... thế nhưng ngay từ vừa rồi, cũng đã có Thẻ

bài sư bên ngoài chạy tới quấy rối, thăm dò, thậm chí còn thu thập chỗ tốt, loại

tình huống này đối với chúng ta mà nói là rất nguy hiểm." Liễu Bình nói.

Hắn đưa tay chỉ về phía đống xương trắng của Chú thuật sư sa đọa.

"Nhìn xem, cái tên này chính là Thẻ bài sư nhị tinh, dưới sự giáp công của ta và

vị đại nhân kia, đã chết không thể chết lại nữa." Liễu Bình nói.

Trần Lĩnh nhìn đống xương trắng kia, sắc mặt dần dần trắng bệch như đống

xương này vậy.

Trần Phong cũng chậm rãi gật đầu, nhìn qua giống như rất bình tĩnh, thế nhưng

mồ hôi lạnh trên trán cùng với hai chân phát run, đã nói rõ tâm trạng của hắn ta

cũng không bình tĩnh như biểu hiện.

"Tới cùng là thủ hạ của ai, lại dám thừa dịp Nữ thần bận rộn việc chiến tranh, ra

tay cướp đi thế giới này." Trần Phong lấy một chiếc khăn tay ra, lau mồ hôi lạnh

trên trán, nói.

"Cũng may chúng ta có ba người, dù cho kẻ nào tới đi nữa, ba người chúng ta

đều có thể vây đánh một, còn có rất nhiều người tu hành có thể gia nhập chiến

đấu... Nghĩ vậy, ưu thế cùng quyền chủ động đều thuộc về chúng ta cả." Liễu

Bình cười hì hì, nói.

Trần Lĩnh cùng Trần Phong đều ngậm chặt miệng, không nói lời nào.

Thẻ bài sư nhị tinh!

Đây chính là Thẻ bài sư nhị tinh đó!

Thẻ bài sư có thể triệu hồi hai vị Anh linh, cứ thế mà chết mất.

Mặc dù nhìn qua chiến tích cũng không tệ, thế nhưng...

Vấn đề quan trọng nhất là...

Nữ thần đã không tới.

Hai vị ma quỷ đại nhân vừa giáng lâm cũng đã từng nói, về sau sẽ không tiện

tới đây nữa.

Điều này đại biểu cái gì, chẳng lẽ còn không rõ ràng hay sao?

Nơi này sẽ trở thành tâm bão, đám Thẻ bài sư ngấp nghé tài nguyên nơi đây,

đều sẽ tới nơi này tham dự.

Chỉ dựa vào một người Liễu Bình thì có làm được cái gì chứ?

ổ ế ố

Dựa vào hai người chúng ta bổ khuyết vị trí trống của vị đại nhân kia, cùng

Liễu Bình nghênh chiến Thẻ bài sư nhị tinh?

Chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?

"À thì... Liễu huynh, chúng ta còn có việc cần bàn luận với nhau, tối nay chúng

ta lại tới tìm ngươi sau, ngươi cảm thấy thế nào?" Trần Phong miễn cưỡng gạt

ra một nụ cười, nói.

"Được, tùy thời hoan nghênh các ngươi tới." Liễu Bình nói.

Hai huynh đệ gật đầu với hắn, lùi về phía sau một bước, biến mất.

Liễu Bình đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, lắc đầu, cũng không để ý tới hai huynh

đệ này nữa.

Ngay cả chiến đấu mà bọn họ còn không dám.

Loại người này, cơ bản là không thể giúp được mình, coi như miễn cưỡng đáp

ứng cùng đi chiến đấu với mình, chưa biết chừng khi xảy ra chiến đấu, bọn họ

sẽ là kẻ quay đầu chạy đầu tiên.

Đội trưởng chạy chậm tới, đi tới trước mặt Liễu Bình, nghiêm túc nói:

"Vừa rồi nhận được mệnh lệnh của quản lý Vương Vi, từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ

nghe theo mệnh lệnh của anh."

"Rất tốt, trước khi chúng ta tiến đến, ngươi đã từng dùng robot khổng lồ chiến

đấu qua, chúng ta có thiết bị chuyên môn bảo hành robot hay không?" Liễu

Bình hỏi.

"Đương nhiên là có, lúc nào cũng có thể lắp ráp."

Đội trưởng nói, đưa một vali xách tay nặng nề cho Liễu Bình.

"Ta giao quyền hạn này cho anh, ấn vào nơi này, nó sẽ tự động lắp ráp thành

tháp sửa chữa."

"Được."

Liễu Bình tiếp nhận cái vali xách tay kia, thu nó lại, cười nói:

"Rất tốt, đó là một tin tức rất tốt, như vậy chỉ còn lại một chuyện nữa mà thôi."

"Xin ngài cứ sai bảo."

"Dùng toàn bộ thiết bị thăm dò của các ngươi, đi vào trong sa mạc, tìm kiếm

một loại đạn dược."

"Là loại đạn dược nào vậy?"

"Nó có tên là: V* kh* h*t nh*n chiến thuật mini."

Vẻ mặt đội trưởng biến đổi, nói: "Sẽ có loại vật này sao? Có tầm bao nhiêu?"

"Ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết là có thể sẽ có... cố gắng tìm kiếm đi, càng

nhiều càng tốt." Liễu Bình nói.

"Chúng ta xuất phát ngay lập tức." Vẻ mặt đội trưởng trở nên nghiêm túc, nói.

Đội trưởng đi ra khỏi quán rượu, bắt đầu tập hợp thủ hạ.

ễ ắ

Liễu Bình đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục hiện lên:

[Áo hư vô của Dạ Thần đang bao phủ trên người của ngươi, che phủ toàn bộ

nhân quả lẫn hành tung giúp ngươi, thời gian còn lại: 23 giờ 15 phút.]

[Do Yana kính dâng.]
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 211: "Phía sau cửa là cái gì?"



Còn một ngày nữa.

Trong vòng một ngày này, Thẻ bài sư sẽ liên tục xuất hiện, tới đây để tranh

cướp chức nghiệp Ác Mộng.

Thế nhưng không ai có thể tìm tới ta.

Liễu Bình rút một tấm thẻ từ trong ngực ra, trong thẻ bài này, Yana nằm trên

một chiếc giường bằng đá, ngủ rất say.

Liễu Bình im lặng vài giây, cẩn thận cất thẻ bài đi.

Trong ánh mắt hắn b*n r* sự băng lạnh.

Thế giới Tu Hành sẽ bị Cựu nhật Thần linh cướp đi.

Mà khi bọn chúng thu hoạch được thế giới này, mọi thứ có trong thế giới này sẽ

bị Nữ thần Thống Khổ hủy diệt hoàn toàn.

Nàng ta tuyệt đối sẽ không lưu lại bất cứ thứ gì có giá trị cho những Cựu nhật

Thần linh kia.

Thế giới này.

Chỉ còn có thể tồn tại một ngày cuối cùng, trong sự tranh cướp của Thần linh.



Liễu Bình ngồi tại chỗ ngồi cạnh cửa sổ, dùng tay nâng má, yên lặng tự hỏi

những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây.

Một luồng sáng từ phía xa trên bầu trời bay tới.

Ánh lửa hạ xuống, xuất hiện một lá phù truyền tin lơ lửng trước mặt hắn.

Liễu Bình nhận lá phù, vận chuyển linh lực.

Giọng nói của Lý Trường Tuyết từ trong lá phù truyền ra: "Ta đã trở thành

Kiếm tiên cảnh giới Hóa Thần, môn phái để cho ta tiếp nhận chức Chưởng môn,

mà ta lại cảm thấy có làm hay không cũng chả sao cả, ngươi cảm thấy thế nào?"

Cảnh giới Hóa Thần rồi sao?

Liễu Bình cũng hiểu được.

Đó là công dụng của viên Thần đan kia, không chỉ chữa khỏi độc tính trên

người của nàng, lại còn giúp nàng vượt qua một cảnh giới lớn nữa.

Làm Chưởng môn sao...

Tình hình trước mắt tới xem, mọi thứ đều đi về hướng kết thúc, nếu như nàng

có thể đạt được quyền nói chuyện nhất định, đó là một chuyện tốt.

Liễu Bình chuyển thần niệm vào trong lá phù, truyền âm nói: "Chưởng môn là

cần phải làm, đại chiến giữa nhân tộc cùng yêu ma sắp tới, ngươi cần càng

nhiều lực lượng hơn nữa."

ắ ề

Nói xong, hắn thả phù truyền tin đi.

Liễu Bình lại ngồi một lát, bỗng vỗ tay một tiếng: "Ngày cuối cùng, ta cũng nên

cố gắng!"

Hắn đứng dậy, đi khỏi quán rượu, xác định phương hướng, phóng lên trên trời,

hóa thành một luồng sáng bay lượn về phía đường chân trời.

Hắn bay không bao lâu, một bóng người khác từ nơi nào đó trong Ám Vụ trấn

cũng bay lên không trung, theo sát phía sau hắn, rất nhanh đã đuổi kịp, bay sóng

vai với hắn.

Andrea!

...

Trong hang động dưới mặt đất.

Hai bóng người đi về phía trước với tốc độ cực nhanh.

Không bao lâu, một khu vực trống trải xuất hiện trước mắt bọn họ.

Nơi này sắp xếp lít nha lít nhít quan tài, vẫn kéo dài tới cuối tầm mắt.

Chính là mộ huyệt dưới mặt đất mà khi Liễu Bình vừa thức tỉnh đã nhìn thấy.

"Chúng ta tới nơi này làm gì?" Andrea hỏi.

"Tại khu vực này, có nơi tị nạn của nhân tộc." Liễu Bình nói.

"Nơi tị nạn? Chỉ sợ đã bị nanh vuốt của Nữ thần Thống Khổ tìm ra rồi, dù sao

bọn chúng có thể sai phái các tu sĩ xuống thăm dò." Andrea nói.

"Đúng thế." Liễu Bình xoa cằm, nói.

Ban đầu khi mình ở nơi tị nạn này, mình từng cùng một vài tu sĩ đã tận mắt nhìn

thấy trên mặt đất xuất hiện một con quái vật cực kỳ kinh khủng.

Hiện tại nghĩ lại, con quái vật kinh khủng kia cũng là một loại kịch bản, thúc

đẩy các tu sĩ xâm nhập vào sâu trong lòng đất để né tránh, thăm dò tình hình nơi

tị nạn của nhân tộc dưới lòng đất giúp đám ma quỷ.

Mà căn cứ kịch bản này, người tu hành lại bị Thánh giả mê hoặc, trở thành

nguồn suối lực lượng của Thánh giả.

Chỉ là hiện tại...

"Quẻ Thánh là sư phụ ta, khi ta thấy được đoạn ghi hình của ông ấy, thì ta có

một loại suy đoán." Liễu Bình nói.

Trong hang động phía trước dần dần có tầng tầng quầng sáng hiện lên, trống

rỗng ngưng tụ thành linh văn cấm chế vừa tỉ mỉ lại hợp quy tắc, ngăn cản con

đường đi về phía trước của hai người.

"Đoạn ghi hình khi trước sao? Ta hoàn toàn không hiểu ông ta đang nói cái gì."

Andrea nói.

"Quẻ Thánh cũng không phủ nhận quẻ bói của những đồng đạo khác." Liễu

Bình nói.

Ý ấ ể

"Ý của ngươi là, nơi tị nạn dưới mặt đất hoàn toàn có thể trợ giúp nhân tộc vượt

qua cửa ải khó hay sao?" Andrea hỏi.

"Đúng."

"Thế nhưng nơi tị nạn cũng không thể ngăn cản được ma quỷ... với lại từ khi

màn đêm bao phủ thế giới tới nay, thiên cơ không thể dò, ai cũng không biết,

những nơi tị nạn dưới mặt đất khi nào mới phát huy ra tác dụng của nó." Andrea

nói.

"Thế giới này chỉ còn lại một ngày cuối cùng mà thôi, nếu như nó thật sự có thể

cứu vớt tất cả mọi người, như vậy chắc hẳn sẽ là ngày hôm nay!"

Liễu Bình nói, tiện tay lấy Tuyết Ảnh đao ra, đâm về phía tầng tầng cấm chế

trước mặt.

Trên Thuật đao, rậm rạp linh văn màu vàng kim liên tục hỗn loạn, bùng nổ ra

từng luồng sáng vàng kim chiếu rọi lên trên vô số cấm chế.

Trong nháy mắt, tất cả cấm chế đều mở ra.

"Làm cách nào mà ngươi lại có thể mở hết những cấm chế của tu hành giả trong

thời gian ngắn như vậy?" Andrea khó hiểu hỏi.

"Sư phụ rất lười, ban đầu những chi tiết này đều do ta thiết kế, tới cuối cùng khi

bố trí lên vậy mà ông ấy lại không thay đổi chút nào cả." Liễu Bình cảm khái

nói.

Hiện tại mình đã là tu sĩ Hóa Thần, cũng không cần giống như lần trước, chỉ có

thể nhảy núi để tiến vào một tầng nào đó trong nơi tị nạn dưới lòng đất.

Hơn nữa, nhảy núi chỉ có thể tới tầng thứ bốn mươi mà thôi.

Trên thực tế, nơi tị nạn được chuyên môn thiết kế này, cũng không chỉ sâu như

vậy mà thôi.

Liễu Bình dẫn theo Andrea, mở ra tầng tầng cấm chế, bay xuống sâu trong lòng

đất.

Ven đường có thể thấy được các loại pháp trận phòng ngự cỡ lớn, công sự che

chở kiên cố, nhà kho chất đầy các loại vật liệu, vị trí ẩn nấp tị nạn.

Trong thời đại quá khứ, những thứ này đều dùng để bảo vệ hi vọng cuối cùng

của nhân tộc.

Thế nhưng...

Tất cả mọi người vẫn phải chết.

Ngay cả thế giới cũng đều chìm vào trong Vĩnh Dạ.

Cho tới thời điểm này.

Liễu Bình dần dần thả chậm bước chân, dừng bước trước một cánh cửa lớn dày

nặng.

Phía trước.

Là tầng thứ sáu mươi.



"Ồ? Hình như nơi này không có các loại pháp trận bảo vệ." Andrea nói.

Liễu Bình quan sát cánh cửa lớn kia, giải thích: "Đúng vậy, bắt đầu từ tầng này

trở đi, đã không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào."

"Phía sau cửa là cái gì?" Andrea cảm thấy hứng thú, hỏi.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 212: Tin tức siêu việt thời không



Liễu Bình không trả lời, mà là đi về phía trước, dùng sức đẩy cửa lớn.

Ầm ầm ầm ầm...

Cửa lớn bằng đá đổ ầm ầm về phía sau, cuốn lên bụi mù ngập trời.

Liễu Bình vung tay lên, xua tan tro bụi, nhanh chân bước vào bên trong cửa lớn.

Bên trong là một vùng tăm tối.

Nếu như dùng thần niệm là có thể phát hiện, nơi này chỉ là một căn phòng trống

trải, mà phía sau căn phòng là lớp nham thạch còn chưa được hoàn toàn đào

móc.

Một con đường mới xây dựng được một nửa thông hướng về phía đống nham

thạch...

Nhìn qua giống như đang xây dựng công sự che chắn, bởi vì chưa hoàn thành,

trong lúc vội vàng đành phải dùng cửa để che đi.

Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh, nói:

"Đã có không ít người từng tới nơi này, ngay cả cửa đều đã sụp đổ rồi."

"Đúng vậy, Nữ thần Thống Khổ tuyệt đối không thể buông tha thăm dò toàn bộ

bí mật trong thế giới này, chắc hẳn nàng ta đã nghĩ cách đi tới nơi này... thế

nhưng nơi này vẫn còn chưa hoàn thành xây dựng." Andrea nói.

Liễu Bình xoay người, nói: "Chúng ta đi thôi."

Andrea giật mình, theo sát phía sau hắn, nói: "Chúng ta phí công đi một chuyến

sao?"

"Không, thực ra năm đó chúng ta cũng đã đoán trước sẽ là tình hình như vậy

rồi." Liễu Bình lộ vẻ nhớ lại, nói.

Năm đó...

"Liễu Bình, con qua đây, ta có việc muốn hỏi con."

"Đủ rồi, lão già chết tiệt, toàn bộ nơi tị nạn dưới lòng đất đều do ta thiết kế, chỉ

còn lại chút xíu đó thì chính ông động não đi làm cũng không được sao?"

"Ha ha, chỉ còn một vấn đề cuối cùng... ta đảm bảo là cuối cùng rồi."

"Aiz, đúng là kiếp trước thiếu nợ ông mà, nói đi."

"Nếu có một ngày, toàn bộ nơi tị nạn dưới mặt đất đều bị kẻ địch phát hiện, tất

cả nhân tộc đều chết trận, mà trước khi chết ta muốn truyền cho con một vài tin

tức, tin tức này lại không thể làm cho kẻ chiếm lĩnh phát hiện ra, chỉ có con mới

biết được bí mật trong đó mà thôi... con xem nên thiết kế như thế nào?"

"Yêu cầu cao như vậy sao... để ta nghĩ một lát, chúng ta hãy thiết kế ngay tại

tầng cuối cùng của nơi tị nạn này, xây dựng một nơi thi công dở không chút tác

dụng nào đi."

"Như vậy có tác dụng sao?"

"Nơi thi công này phải làm như thật vậy, biểu hiện rằng chúng ta dự định tiếp

tục đào sâu xuống dưới, cứ như vậy, dù cho kẻ địch dùng phương pháp nào đi

nữa, cũng sẽ không thể phát hiện ra, bọn chúng sẽ yên tâm rời đi."

"Sau đó thì sao?"

"Nếu vào một ngày nào đó trong tương lai, khi ta thấy một căn phòng như vậy,

sẽ biết được ông có việc muốn nói cho ta biết, ta sẽ trở lại ba tầng trước, tìm

kiếm tình báo mà ông đã để lại."

"Rất tốt, đồ nhi, ta sẽ để lại một thứ tại tầng đó mà chỉ có con mới có thể thấy

được."

Liễu Bình nhớ tới đây, thở dài một hơi.

"Chúng ta quay lại ba tầng trước." Hắn nói.

"Cần trở lại?" Andrea hỏi.

"Đúng thế."

Liễu Bình dẫn theo Andrea, trở lại ba tầng trước, sau đó dừng lại.

Nơi này là một quảng trường dùng để tập kết binh lực.

Trên vách tường xung quanh quảng trường trống rỗng, điêu khắc rất nhiều bích

họa, mỗi một bức bích họa đều nói về lịch sử, môn phái, công pháp và nhân vật

nổi danh của thế giới Tu Hành.

Bích họa là một trong những phương thức thể hiện ra trình độ văn minh trực

quan nhất.

Mà nơi tị nạn vốn đã tồn tại hi vọng cho một văn minh.

Cho nên trong nơi tị nạn, mỗi một tầng đều có thể nhìn thấy những bức bích họa

ngập tràn cảm giác cổ xưa và dấu ấn lịch sử

Liễu Bình quan sát vài bức bích họa, chỉ thấy trên những bích họa này đều ghi

chép các loại ký hiệu, chữ viết cùng hình ảnh.

Hắn cứ đi như vậy, rất nhanh đã đi được nửa vòng rồi.

Cuối cùng.

Hắn dừng bước trước một bích họa.

Trên bích họa có vẽ mấy tên người tu hành, bọn họ đều cầm quyển trục, dùng

tay để học tập công pháp có trên đó.

Liễu Bình thở dài, đưa tay đặt lên trên quyển trục được điêu khắc trên đó, tỉ mỉ

sờ lên những chữ viết kỳ quái trên đó.

"Đây là loại chữ gì?" Andrea hỏi với vẻ hứng thú.

"Chữ nổi, ta đã từng là một tên mù, cho nên chỉ cần sờ một lần là có thể biết nội

dung được ghi trên đó." Liễu Bình nói.

"Trên quyển sách này viết cái gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là giới thiệu một loại bí thuật có tên là Đa Trọng Linh

Vân Trình Tường, cũng nói rằng bí thuật này là giả tạo, cũng là một loại pháp

thuật mà đám tà tu khi trước dùng để giả danh lừa đảo."

"Kỳ quái, nếu như đây là manh mối, tại sao lại khắc lên trên tường? Nếu như

những thủ hạ của Nữ sĩ Thống Khổ cũng hiểu được chữ nổi, biết được bí thuật

trong đó..."

"Sẽ không?" Liễu Bình nói.

"Ừm?"

"Bí thuật này do ta sáng tạo, sau khi lão già kia xem xong đã thanh toán chi phí,

làm cho ta không nên bán cho kẻ khác, ta à, mặc dù tại những chuyện khác

không đáng tin cậy, thế nhưng rất coi trọng việc thành tín trong chuyện làm ăn,

sợ phá hoại thanh danh của bản thân."

"Cho nên trên thế giới này, ngoài ta cùng ông ấy, không có bất cứ kẻ nào biết

được bí thuật này cả." Liễu Bình thản nhiên nói.

Hắn yên lặng cúi đầu xuống, sử dụng một loại pháp qquyeets.

Bí thuật - Đa Trọng Linh Vân Trình Tường!

Ngay sau đó, bóng đêm xung quanh đều bị chiếu sáng, ánh sáng vô tận hội tụ

tới, rồi liên tục lướt qua một vài bích họa rộng lớn mà lại cao xa, làm cho những

bích họa đó như sống lại vậy.

Trong những bích họa đó, tất cả người tu hành đều nhìn về phía Liễu Bình, nhìn

về phía pháp quyết trong tay của hắn.

Liễu Bình hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Các vị đạo hữu, các ngươi đều đã

chết rồi, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó tại quá khứ, chắc hẳn các ngươi

muốn nói cho ta biết một chuyện nào đó, hiện tại cũng là lúc nói ra rồi!"

Trên bích họa, tất cả người tu hành cùng sử dụng một loại pháp quyết...

Ngay sau đó...

Tầng tầng lớp lớp ánh sáng ngưng tụ thành pháp trận, bao phủ lên người Liễu

Bình!
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 213: "Chưởng môn, ngài tiếc nuối cái gì sao?"



"Liễu Bình sao..."

"Liễu Bình?"

"Con ở đâu?"

Một giọng nói già nua vang lên.

Rất nhanh, một giọng nói non nớt vang lên: "Lão già, có phiền hay không chứ,

ông tự đi uống trà nói chuyện phiếm với những Chưởng môn kia đi, còn đi ra để

ý tới ta làm cái gì chứ?"

"Liễu Bình, tại sao một mình con trốn trong nơi hẻo lánh này, chẳng lẽ là do đệ

tử chân truyền của môn phái nào đó lại chế nhạo con rồi sao?"

"Không phải loại chuyện này đều diễn ra mỗi ngày hay sao... dù sao ta là kẻ mù

còn thiếu một tay nữa, mà thứ bọn chúng để ý nhất lại là ngoại hình."

"Aiz, Liễu Bình à..."

"Ngừng! Không cần nói lời an ủi gì cả, ta cũng không muốn làm bạn với những

tên suy nghĩ nông cạn này, ta đã tìm được một người bạn mới rồi."

"Ai?"

"Ta cũng không biết, thế nhưng ta có thể khẳng định, nó không phải tà ma ngoại

đạo, mà là một loại ý chí nào đó..."

"Cái gì!"

"Đúng vậy, vừa rồi ta đã sáng tạo một loại pháp thuật, tên nó là Đa Trọng Linh

Vân Trình Tường, có thể tạo dựng một 'trận pháp' kêu gọi một loại tồn tại nào

đó, sau đó nó xuất hiện... Hả? Sư phụ, tại sao lão lại tính quẻ rồi?"

"Nghe ta nói đây, bí thuật này tuyệt đối không nên nói ra, nhớ chưa?"

"Không thể nào, trừ khi lão dùng tiền mua đi quyền sử dụng của nó."

"Tiền không là vấn đề, thế nhưng con phải nhớ kỹ, bí thuật này cực kỳ quan

trọng, không nên nói cho bất cứ kẻ nào cả."

"Biết rồi, cứ lải nhải mãi thôi."

...

Liễu Bình đứng trước quảng trường, mặc cho tầng tầng ánh sáng vây quanh

mình, bao trùm, bao phủ.

Trong khoảnh khắc đó, hắn nhớ về những năm mười ba tuổi, khi vừa mới sáng

tạo ra bí thuật này.

Nhoáng một cái.

Đã cách một thế hệ rồi.

ắ ắ

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:

[Ngươi đạt được sức mạnh gia trì của đông đảo người tu hành.]

[Mỗi một linh hồn, đều đang cùng ngươi sử dụng bí thuật 'Đa Trọng Linh Vân

Trình Tường' này.]

[Lực lượng triệu hoán của các ngươi đã siêu việt một loại giới hạn nào đó.]

[Tồn tại năm đó đã thức tỉnh.]

[Nó sẽ lại tới trước mặt của ngươi.]

[Chú ý!]

[Trường thế giới thuộc về nó đang mở rộng ra!]

[Nó tới rồi!]

Ngay sau đó, mọi cảnh tượng xung quanh đều dần dần đi xa.

Xung quanh biến thành cảnh tượng hoang vu lại khô cằn, không có bất cứ thanh

âm nào cả.

Liễu Bình phát hiện mình đang trôi nổi trong vùng nước lạnh lẽo cùng yên tĩnh.

Bóng đêm bao phủ mọi thứ.

Nơi này giống như tại dưới đáy biển sâu không ánh sáng vậy.

Theo thời gian trôi qua, một luồng sáng trắng vô biên vô tận từ phương xa mà

tới, ngưng tụ thành một tồn tại hình người.

"Đã bao nhiêu năm rồi, chúng ta lại gặp nhau." Liễu Bình cảm thán.

Hình người do ánh sáng ngưng tụ giống như là một người khổng lồ cao mấy

chục mét, yên lặng lơ lửng trong biển sâu, cúi đầu quan sát Liễu Bình, thế

nhưng không nói lời nào.

Liễu Bình giật mình, hiểu ra điều gì đó.

"Ngươi... đang chờ ta sao?" Hắn hỏi.

Đối phương không nói lời nào, chỉ là duỗi cánh tay khổng lồ ra, vạch về phía hư

không.

Từng cảnh tượng liên tục xuất hiện.

Thế giới bên ngoài, kẻ cầm đầu là Dị Hành giả trong Ác Mộng, phía sau là vô

số tồn tại với hình thù kỳ quái, trốn trong màn đêm hắc ám tại Vĩnh Dạ, yên

lặng nhìn về phía màn hình ánh sáng.

Bọn chúng đang chờ đợi...

Chờ đợi một thời cơ, hoàn toàn tiếp thu thế giới này.

Mà trong một màn sáng khác.

Trần Phong cùng Trần Lĩnh phân biệt trở lại doanh địa của người tu hành nhân

tộc cùng yêu ma.

ế ẩ ế

Hai người lớn tiếng chỉ huy nhân tộc cùng yêu ma, chuẩn bị cho trận quyết

chiến cuối cùng sắp xảy ra.

"Ngươi cũng biết sao?"

Liễu Bình cao giọng hỏi.

Ánh sáng hình người khổng lồ kia chậm rãi gật đầu.

Liễu Bình nhìn về phía nó.

Rất nhanh, trên đỉnh đầu của nó hiện ra một hàng chữ nhỏ:

[Ý chí của thế giới.]

[Thuyết minh: Đây là tồn tại có linh tính do ý chí của thế giới hiện tại ngưng tụ

thành, chỉ có cao thủ thông linh chân chính, mới có thể dựa vào bí thuật mà

ngươi sáng tạo, đi tới trước mặt nó.]

Liễu Bình giang tay ra, lại buông xuống.

"Ta đoán, nếu như ngươi có thể chống lại những tên kia, chắc hẳn cũng sẽ

không đợi tới giờ phút này." Hắn lớn tiếng nói.

Ý chí Thế giới lại gật đầu lần nữa.

Nó duỗi hai ngón tay ra, túm một màn ảnh ánh sáng từ trong hư không ra, bao

phủ lên người Liễu Bình.

Liễu Bình cảm thấy cảnh tượng bốn phía biến đổi.

Mình lại xuất hiện tại một nơi xa lạ.

Xung quanh đều là người tu hành cao cấp, thế nhưng không ai có thể thấy được

mình, cũng không phát hiện mình đột ngột xuất hiện.

Xem ra đây là cảnh tượng được ghi lại trong một thời điểm nào đó tại quá khứ.

Liễu Bình yên lòng, nhìn về phía đám tu sĩ kia.

Hắn đã thấy được sư phụ của mình.

Dưới sự chú ý của mọi người, sư phụ nói: "Ý chí Thế giới không có lực lượng

để làm bất cứ chuyện gì, thế nhưng nó lại có lực lượng trước nay chưa từng có,

có thể làm một vài chuyện không thể tưởng tượng nổi giúp chúng ta."

"Nó không có lực lượng, lại có lực lượng trước nay chưa từng có, lời này cũng

quá mâu thuẫn chứ?" Một đại tu sĩ khó hiểu hỏi.

Sư phụ giải thích: "Đúng vậy, bản thân nó không thể ra tay, cũng không có sức

mạnh đi giải quyết bất cứ chuyện gì, mọi thứ mà nó làm, đều phải dựa vào các

loại hành vi của chúng ta."

Một đại tu sĩ khác nói: "Ví dụ như cái gì?"

"Ví dụ nwh chúng ta làm một vài chuyện có lợi cho thế giới này, nó sẽ âm thầm

truyền lại cho chúng ta một vài điều có lợi." Sư phụ nói.

Ngay sau đó, cảnh tượng này biến mất.

Liễu Bình phát hiện mình lại trở về vùng biển sâu khi trước.

Ý ế ầ ề ắ ố

Ý chí Thế giới tản ra ánh sáng nhạt, cúi đầu nhìn về phía hắn, giống như đang

chờ đợi điều gì đó.

Liễu Bình thở dài, nói:

"Thì ra là thế, thế nhưng ta cũng giống như ngươi, không thể chống lại những

Thần linh kia!"

Ý chí Thế giới lại vươn tay ra, tóm một luồng ánh sáng từ trong hư không ra,

bao phủ lên người của Liễu Bình.

Cảnh tượng xung quanh lại biến đổi.

Liễu Bình phát hiện mình đứng trên một vách đá.

MỘt ông lão tay áo bồng bềnh đứng bên vách núi, ngắm nhìn ráng chiều tuyệt

đẹp.

Sau lưng ông ta, chỉ có hai tên người tu hành kính cẩn cúi đầu mà đứng.

Bỗng nhiên, ông lão kia thở dài: "Đáng tiếc."

"Chưởng môn, ngài tiếc nuối cái gì sao?" Có người hỏi.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 214: Thần kỹ



"Lão phu nhìn lén thiên đạo, phát hiện khoảng mười ngàn năm sau, thế giới này

sẽ xuất hiện một trận đại kiếp nạn." Ông lão nói.

"Sư phụ, chuyện sau này, hãy giao lại cho người đời sau xử lý đi." Một người tu

hành khác khuyên giải.

"Không, lão phu có cảm ứng mơ hồ, có cách nào đó để suy diễn đạo quyết bản

môn tăng lên một tầng thứ cao hơn, làm cho nó trở thành một loại pháp quyết

không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần đạt tới cấp bậc đó, thế giới này sẽ nhiều hơn

một tia hi vọng."

"Thế nhưng bây giờ, tuổi thọ đã tận..."

Ông lão rơi lệ, lắc đầu thở dài nói: "Rõ ràng chỉ thiếu một chút xíu, tại sao lại

không cho ta thêm chút thời gian chứ?"

Giọng nói của ông ta trở nên yếu ớt, dần dần đứng im tại chỗ bất động.

Luồng sáng bỗng tản đi.

Lại có một luồng sáng nhạt bay xuống, bao phủ quanh người Liễu Bình.

Ngay sau đó...

Cảnh tượng hoàn toàn khcas biệt xuất hiện xung qunah Liễu Bình.

Khói lửa nổi lên bốn phía.

Tiếng hò hét, tiếng chém giết, tiếng nổ của pháp thuật hòa lẫn với nhau.

Trên chiến trường, một người đàn ông tay cầm trường kích lấy một chống trăm,

tung hoành ngang dọc trong trận địa quân địch, tới tận khoảnh khắc cuối cùng,

mới bị pháp thuật của bảy tám tên Thuật pháp sư đánh trúng, lại bị năm sáu tên

cận chiến tiếp cận...

Hắn ta miễn cưỡng quơ trường kích, chém bay toàn bộ những kẻ gần người ra

ngoài, hóa thành từng vũng mưa máu.

Thế nhưng, hắn ta cũng đã kiệt sức mất rồi.

Hắn ta cắm trường kích xuống mặt đất bên người, thở dài nói: "Đáng tiếc,

những thức mà ta vừa lĩnh ngộ, chỉ thiếu một điểm cuối cùng... là có thể đẩy kỹ

nghệ chiến đấu tới cấp độ cao nhất rồi..."

Từng luồng pháp thuật ngũ hành lao tới, bao phủ hoàn toàn nơi mà hắn ta đang

đứng.

Ánh sáng tản đi.

Cảnh tượng xung quanh lại trở về dưới đáy biển sâu yên lặng.

Liễu Bình ngẫm nghĩ, hỏi: "Ngươi muốn ta sáng tạo ra một loại kỹ năng nào đó

sao?"

Ý chí Thế giới xua tay.



Trong hư không, từng đoàn từng đoàn ánh sáng xuất hiện.

Bọn chúng lơ lửng xung quanh Liễu Bình, hiện ra từng cảnh tượng đã từng diễn

ra tại thời đại quá khứ.

Trong một đoàn ánh sáng...

Có người nói: "Các vị trưởng lão, xin hỏi làm cách nào mới có thể luyện thành

Thần kỹ?"

Trong một đoàn ánh sáng khác...

Có người trả lời: "Sư muội, muội đang hỏi Thần kỹ sao? Thần kỹ chỉ là một tin

đồn mà thôi."

Lại tại một đoàn ánh sáng khác...

Có người nói với giọng hoảng sợ: "Mau nhìn, trên bức tường của di tích kia, có

ghi chép chi tiết liên quan tới Thần kỹ... nó đại biểu cho ý chí của thế giới, có

được uy năng không thể tưởng tượng nổi!"

Trong vô số đoàn ánh sáng.

Giọng nói của những người tu hành liên tục vang lên:

"Tới cùng là loại pháp quyết nào, mới có thể xưng là Thần kỹ?"

"Một chiêu này của ta mà dùng ra, đã vô địch thiên hạ, chắc hẳn đã được gọi là

Thần kỹ rồi chứ."

"Nghe nói Thần kỹ có liên quan tới bản nguyên của thế giới, thế nhưng cái gì là

bản nguyên thế giới?"

"Rất khó khăn! Rất khó khăn!"

"Không thể hiểu nổi, thật sự là không đường có thể đi."

"Chẳng lẽ Thần kỹ là giả tạo?"

"Chúng ta đã là môn phái mạnh nhất trong thế giới này, thế nhưng Thần kỹ... tới

cùng là cái gì?"

Tất cả vầng sáng dần dần tối đi.

Liễu Bình nói: "Ta đã hiểu, ngươi muốn ta sáng tạo ra một Thần kỹ? Đúng

không?"

Ý chí Thế giới vẫn không nói lời nào, chỉ giơ tay lên, nhấn nhẹ về phía trên biển

sâu.

Lại một vầng sáng xuất hiện.

Trong vầng sáng này, lại liên quan tới chính Liễu Bình.

Hắn đang đứng trong một khu rừng hắc ám, sử dụng một pháp quyết.

Một luồng sáng ngưng tụ trước mặt hắn, hóa thành một vòng tròn to lớn.

Vòng tròn chia làm sáu bộ phận, hiện ra các cảnh tượng của những thế giới

khác nhau, có sáu loại tồn tại theo thứ tự là người tu hành nhân tộc, Ác quỷ,

Atula, Người chết, Thú vương, Thiên tiên sinh sống trong thế giới thuộc về họ.

ễ ấ

Liễu Bình nghe thấy mình mở miệng nói:

"Hỗn độn sơ khai, Hồng hoang xuất hiện, sau khi Hồng hoang diệt vong, Lục

đạo kế thừa."

"Vô số năm tới tận ngày nay..."

"Kết luận: Lục đạo luân hồi bị tách ra."

Lúc này là lúc mình đóng giả thành Lý Trường Tuyết, chế tạo ngọc giản đưa tin

cho các thế giới bên ngoài.

Liễu Bình suy nghĩ vài giây, nói:

"Ngươi muốn nói cho ta biết, Thần kỹ có liên quan tới Lục đạo Luân hồi, đúng

không?"

Liễu Bình hỏi.

Ý chí Thế giới chậm rãi gật đầu.

Liễu Bình nói: "Ta chưa từng gặp qua những Luân hồi đạo khác, cũng không

biết tình hình tại thế giới của Thiên tiên, Ác quỷ, Thú vương cùng Atula, cứ như

vậy, làm sao mà ta có thể sáng tạo Thần kỹ có liên quan tới Lục đạo Luân hồi

chứ?"

Ý chí Thế giới vẫn không nói lời nào.

Lúc này, tất cả quầng sáng đều dập tắt, chỉ còn lại một quầng sáng vừa rồi còn

hiện ra.

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới.

Trong quầng sáng này, mình vừa mới ép vị Thiên ma nữ rời khỏi hư không,

cũng đang nói chuyện với nàng ta:

Vị Thiên ma nữ kia cũng rất hoang mang, nói với giọng mất mác: "Tộc ta biết

được thập phương thế giới, cũng biết phía trên là Thiên cung, dưới là Hoàng

Tuyền, Thú vương cùng Atula quay xung quanh, nhân gian tại vị trí trung tâm,

đây được coi là hệ thế giới Lục đạo Luân hồi... thế nhưng ta chỉ có tri thức của

vô số thế giới, lại không biết vị trí hiện tại của thế giới này, thuộc về phương thế

giới nào."

Hình ảnh dừng lại tại thời khắc này, bất động.

Đúng vậy...

Hoàn toàn chính xác...

Mắt Liễu Bình bỗng sáng lên, thậm chí cơ thể còn run lên nhè nhẹ.

Nếu như nói, trong thế giới này, có ai biết tri thức về những thế giới khác trong

Lục đạo Luân hồi, vậy thì cũng chỉ còn có nàng ta.

Thiên ma nữ!

Liễu Bình dần dần trở nên trầm tư.

Trong vùng biển sâu bí ẩn này, hắn chầm chậm lững lờ chuyển động theo mạch

nước ngầm, xuất thần một lúc lâu, mới nói:

ố ầ ể ề

"Ngươi muốn ta sáng tạo ra Thần kỹ, ta cũng hiểu điều này."

"Thế nhưng trong thế giới này, có ma quỷ, có Thẻ bài sư Tinh Thần, còn có vô

số Cựu nhật Thần linh ẩn núp trong bóng tối nhìn trộm."

"Cho dù có Thần kỹ, chẳng lẽ chỉ dựa vào một Thần kỹ, là có thể chiến thắng

tất cả kẻ địch hay sao?"

Liễu Bình hỏi ra một câu hỏi mà mình không hiểu.

Ý chí Thế giới nhẹ nhàng lắc đầu.

Liễu Bình nói với giọng thất vọng: "Cũng vậy, dù Thần kỹ lợi hại tới mức nào

đi chăng nữa, vẫn không có khả năng tiêu diệt toàn bộ kẻ địch."

Ý chí Thế giới giơ một tay lên, nhấn nhẹ về phía nước biển trong hư vô.

Trong biển sâu tối tăm yên tĩnh, lại có một quầng sáng xuát hiện, nhẹ nhàng hạ

xuống, bao phủ Liễu Bình lại.

Cảnh tượng bốn phía cũng biến đổi.

Nơi này là một nơi di tích nào đó.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 215: "Hóa ra đây mới gọi là mạnh!"



Bảy tám người tu hành cầm bó đuốc trong tay, lật một quyển sách lớn ra, lộ ra

bức tranh rộng lớn hào hùng ở bên trong.

Trên bức tranh này, có sắc thái cực kỳ phong phú, cùng với những đường cong

phác họa ra sáu thế giới hoàn toàn khác biệt.

Thiên giới.

Atula giới.

Nhân Gian giới.

Ác Quỷ giới.

Thú Vương giới.

Hoàng Tuyền giới.

Sáu thế giới thoạt nhìn như không có bất cứ liên hệ nào, thế nhưng lại có năm

luồng sáng, từ các thế giới khác bay ra, rơi vào bên trong Hoàng Tuyền giới, lộ

ra bản chất Luân hồi là tử vong cùng chuyển sinh.

Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, nói:

"Thực ra trừ ta ra, tất cả người tu hành đều đã chết rồi, thế nhưng lại bị nhốt

trong Vĩnh Dạ, không thể nào trở về Hoàng Tuyền giới..."

"Ngươi muốn nói là, nếu ta sáng tạo ra Thần kỹ, bọn họ sẽ có thể trở về Hoàng

Tuyền giới sao?"

Ý chí Thế giới không nói lời nào, chỉ vươn tay ra, chỉ chỉ những người tu hành

trong di tích.

Liễu Bình nhìn lại.

Một người tu hành vận chuyển linh lực, đẩy linh lực vào trong quyển sách kia...

Ngay sau đó...

Sáu thế giới từ trong sách nhảy ra, hóa thành từng luồng sáng, lơ lửng trước mắt

mọi người.

"Đây là..."

"Không sai, đây là cấu tạo của Lục đạo Luân hồi."

"Thật sự làm người ta nổi lòng kính nể."

"Cấu tạo của thế giới quả thực là quá mức tuyệt vời!"

Đám người liên tục khen ngợi.

Trong từng đoàn sáng kia, loáng thoáng xuất hiện một lối đi hình sợi dài.

Những lối đi này lối liền lẫn nhau, có thể kết nối tới bất cứ thế giới nào trong

Lục đạo.

ế ố ấ

Thế nhưng ở trong lối đi này, lại không có bất cứ sinh linh nào cả.

Chỉ có từng luồng sáng hình người xuyên tới xuyên lui trong lối đi này.

Ý chí Thế giới duỗi cánh tay ánh sáng ra, chỉ chỉ vào luồng sáng kia, lại chỉ

hướng chính nó.

Vô số thanh âm vang lên trong đầu Liễu Bình:

"Sáng tạo Thần kỹ Lục đạo... là đại công đức... sẽ mở ra lối đi..."

"Ta có thể trở về..."

"Vận chuyển... cứu binh."

Lần này, Liễu Bình mới hiểu rõ.

Hắn phấn chấn nói: "Cái gì? Còn có cứu binh có thể chuyển tới sao? Những

Thần linh kia quá lợi hại, à đúng rồi, cứu binh của chúng ta có mạnh hay

không?"

Ý chí Thế giới chỉ im lặng trong nháy mắt.

Trong đáy biển âm u, vô số quầng sáng xuất hiện.

Trong mỗi một quầng sáng, đều xuất hiện người tu hành tại từng thời kỳ khác

biệt, mỗi người trong bọn họ đều đối mặt một vài chuyện đã diễn ra trong quá

khứ, nói với giọng hoảng sợ:

"Mạnh!"

"Quá mạnh!"

"Trời ạ, ta chưa từng thấy người nào mạnh mẽ như vậy!"

"Pháp thuật này quá mạnh!"

"Lợi hại! Tiểu đệ bội phục chịu thua!"

"Ta muốn bái ngài làm sư phụ, bởi vì ngài quá mạnh!"

"Hóa ra đây mới gọi là mạnh!"

"Tha ta một mạng, ta đã biết ngươi mạnh như thế nào!"

Vô số âm thanh ồn ào, hầu như làm cho Liễu Bình cảm thấy váng đầu hoa mắt.

"Ngừng! Ta hiểu, cứu binh của chúng ta rất mạnh!"

Hắn vội vàng xua tay nói.

Trong nháy mắt đó...

Toàn bộ quầng sáng đều biến mất không thấy gì nữa.

Đáy biển khôi phục yên tĩnh.

Ý chí Thế giới không nói một lời, yên lặng quan sát Liễu Bình.

Liễu Bình suy nghĩ vài giây, quan sát cảnh tượng phía sau lưng.

Từng chiếc đuôi ánh sáng thật dài xuất hiện sau lưng của hắn, giống như một

cánh chim phát sáng liên tục phe phẩy trong đáy biển âm u này vậy.

ễ ắ ể ầ

"Không dễ làm lắm đâu... ta chỉ có thể chứa ngần này linh lực ở phía sau mà

thôi, nếu thêm vào sẽ bị căng vỡ đó..."

Liễu Bình lẩm bẩm nói.

Ý chí Thế giới thấy vậy, chậm rãi duỗi một ngón tay nhấn nhẹ về phía hư

không.

Bỗng nhiên, một ngôi sao xuất hiện tại đầu ngón tay của nó.

Ngôi sao này càng ngày càng sáng, tản ra ánh sáng hừng hực, chiếu sáng một

mảnh đáy biển tĩnh lặng này.

"Đây là..."

Liễu Bình giật mình, quan sát cảnh tượng bốn phía.

Dưới đáy đại dương, vô số bảo vật được chồng chất tới cao ngất, có vẻ như từ

viễn cổ tới nay, nơi này chính là một nơi ẩn giấu bảo tàng mà không người nào

biết dược.

Ý chí Thế giới nhìn về một phía trong bảo tàng vô tận này, rất nhanh chỉ hướng

một nơi.

"Ý của ngươi... là chỗ này sao?"

Liễu Bình thuận theo tay của nó mà nhìn tới, đã thấy vùng đáy biển đó đều là

dãy san hô màu đỏ như lửa, thấp thoáng trong bụi san hô có một bao tay màu đỏ

sậm yên lặng chìm trong nước.

Tất cả bảo vật đều chồng chất một chỗ, thế nhưng lại không dám tới gần chiếc

bao tay này, vị trí của nó lộ ra vẻ vắng vẻ cùng cô độc, chỉ có những rạn san hô

đỏ như lửa mà thôi.

"Nó có thể giải quyết vấn đề của ta sao?"

Liễu Bình cảm thấy khó tin, thẳng thắn đi qua đó, quan sát tỉ mỉ chiếc găng tay

này.

Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong đáy biển âm u này:

[Ma Hài.]

[Găng tay, bao gồm cả năng lực phòng ngự.]

[Găng tay này có những năng lực siêu phàm sau:]

[Thôn Hồn: Thu nạp lực lượng của mọi vật chuyển thành lực lượng linh hồn,

chứa đựng trong găng tay, lúc nào cũng có thể phóng ra ngoài.]

[Phá Bích: Khi ngươi sử dụng lực lượng linh hồn điều khiển găng tay này, nó sẽ

không bị hệ thống thế giới cùng pháp tắc áp chế, đánh trúng chắc chắn tạo thành

sát thương chuẩn.]

[Bất Diệt Cốt: Găng tay này là do hài cốt một loại tồn tại bí ẩn nào đó luyện chế

mà thành, có được thuộc tính bền chắc tại mức độ cao cấp nhất.]

[Trong dòng thời gian dài dằng dặc, những linh kiện của một bộ giáp trọn vẹn

đã bị mất sạch, hiện tại chỉ còn lại chiếc găng tay này.]

ễ ế

Liễu Bình vươn tay, đeo chiếc găng tay này lên.

Những cái đuôi ánh sáng sau lưng hắn bỗng nhiên thu hồi lại, hoàn toàn nhập

vào cơ thể, rồi tràn vào trong găng tay đỏ sậm này.

Vù...

Trên găng tay tản ra ánh sáng nhạt, chiếu sáng dòng nước xung quanh.

Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:

[Đã kích hoạt 'Thôn Hồn'.]

[Những luồng linh lực dư thừa của ngươi đã được găng tay chứa đựng, lúc nào

cũng có thể chảy trở về đan điền của ngươi, cũng có thể chuyển hóa thành lực

lượng linh hồn, dùng để sử dụng kỹ năng 'Phá Bích'.]

Liễu Bình tùy ý vung nắm đấm.

Chiếc găng tay như không tồn tại, lại giống như đã hòa làm một thể với mình,

không có cảm giác khó chịu chút nào.

"Từ trước tới nay ta lại không biết, thế giới chúng ta có được một bảo vật như

vậy."

Liễu Bình cảm thán.

Ý chí Thế giới lại lắc đầu, tiện tay vạch một cái, hiện lên một cảnh tượng.

Trong cảnh tượng này, một trận thiên trụy cực lớn đang xuất hiện.

Trên mặt đất, rất nhiều quái vật đang khai quật bảo vật.

Đây là thế giới Tu Hành sao?

Chẳng lẽ chiếc găng tay này tới từ một lần thiên trụy nào đó?

Vào lúc đó, còn chưa tới lượt người tu hành đi nhặt bảo vật do thiên trụy rơi

xuống.

Cũng hoặc là...

Lần thiên trụy này quá quan trọng.

Cho nên đám ma quỷ trong Luyện Ngục tự mình tới nhặt.

Liễu Bình âm thầm suy nghĩ, tiếp tục quan sát tiếp
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 216: Viện binh!



Những quái vật kia gào thét một hồi, lớn tiếng nói chuyện.

"Tìm mau!"

"Lần thiên trụy này thật không đơn giản, đều xốc lại tinh thần cho ta."

"Một thế giới cực kỳ cổ xưa đã hủy diệt, chắc hẳn nó có được không ít bảo vật,

đều tìm ra cho ta, hiến cho Nữ thần!"

"Tìm được thứ nào tốt, Nữ thần sẽ có thưởng lớn!"

"Rõ!"

Bọn quái vật xuyên tới xuyên lui trong đống đổ nát, tìm kiếm bảo vật cổ đại.

Bỗng nhiên...

Động đất xuất hiện.

"Sao vậy?"

"Động đất sao!"

"Thiên trụy kiểu gì cũng sẽ tạo thành xung kích đối với mặt đất, không có

chuyện gì."

"Đúng vậy, đợi một lát là bình thường lại ngay."

Bọn quái vật không để ý lắm.

Mà hình ảnh bỗng nhiên phóng đại, xuất hiện trước mắt Liễu Bình là một góc

hẻo lánh không người nào phát hiện ra.

Trong góc này, một chiếc hộp được điêu khắc những hoa văn phức tạp bị gạch

ngói đá vụn đè phía dưới, tạm thời không bị kẻ nào khác phát hiện ra.

Mặt đất chấn động liên tục, tới mức mặt đất đã nứt ra một khe hở sâu không

thấy đáy.

Cái hộp kia thuận theo khe hở rơi xuống lòng đất.

Bịch!

Chiếc hộp này rơi vào trong mạch nước ngầm.

Mặt đất lại chấn động dữ dội hơn, khe hở trên mặt đất nhanh chóng khép lại.

Trong mạch nước ngầm.

Chiếc hộp thuận theo mạch nước ngầm tiếp tục trôi nổi về phía trước, trải qua

thời gian dài dằng dặc, cuối cùng đổ về vùng biển không người nào biết được

này.

Nó rơi vào đáy biển, nhẹ nhàng va chạm phải một viên nham thạch, lập tức bị

mở ra.

ấ ể ầ ố

Găng tay đỏ sậm xuất hiện trong đáy biển, bị một mạch nước ngầm cuốn tới

liên tục xoay tròn...

Giống như có người đang cầm nó trong tay, liên tục thưởng thức vậy.

Liễu Bình vẫn yên lặng quan sát, tới tận lúc này, mới lẩm bẩm nói:

"Là ngươi đã di chuyển chiếc găng tay này tới nơi đây sao?"

Trên bóng hình khổng lồ của Ý chí Thế giới, bỗng nhiên hơi lấp lóe, làm cho

người ta cảm thấy được một loại hoạt bát sôi động nào đó.

Trong hư không, vô số quầng sáng xuất hiện.

Trong mỗi một hình ảnh, đều có người mang thân phận khác nhau đang nói

chuyện.

Một thiếu niên nói với kẻ địch bị mình đánh bại: "Ta lợi hại chứ?"

Thương nhân cười nói: "Thứ đó không tệ."

Thiếu nữ đang lựa chọn quần áo nói: "Khi bọn họ còn không phát hiện ra, ta đã

để ý tới món đồ này."

Giặc cướp hạ giọng nói: "Chắc chắn là thứ có giá trị cao nhất, đáng giá ra tay."

Người thám hiểu ngắm cảnh đẹp tự nhiên, cảm thán nói: "Đây là thuộc về thế

giới..."

Chuyên gia chơi đồ cổ nhìn bức họa trên tường, nói: "Ánh mắt của ta quá độc

đáo."

Tên móc túi nói: "Đây là một loại thủ đoạn cực kỳ cao minh."

Quan viên nói: "Xúc tiến chuyện này tới thành công."

Rõ ràng những người này đang nói chuyện với người bên cạnh, thế nhưng khi

trải qua quá trình biên tập của Ý chí Thế giới, những câu nói hiện lên theo thứ

tự, ghép lại cùng với nhau, đã thể hiện ý kiến mà Ý chí Thế giới muốn biểu đạt.

Liễu Bình yên lặng lắng nghe, không nhịn được mà thở dài.

Chiếc găng tay này lại được Ý chí Thế giới coi trọng, từ nơi thiên trụy rơi

xuống, biến mất, bị trộm đi cất giữ.

Tới bây giờ.

Nó tới trên tay của mình.

"Có nó, chắc hẳn ta lại có thể độ Thiên kiếp một lần nữa."

Liễu Bình nắm chặt găng tay, nói.

Ý chí Thế giới yên lặng lắng nghe.

Trong hư không, vô số quầng sáng liên tiếp hiện lên xung quanh nó.

Trong từng quầng sáng, mọi người bắt đầu nói chuyện:

"Ngày mai..."

"... thế giới sẽ bị hủy diệt."

ề ắ

"Thời gian dành cho ngươi còn lại không nhiều lắm."

"Khi ngươi sáng tạo..."

"Thần kỹ..."

"Lối đi sẽ mở ra!"

"Ta sẽ có thể đi tìm... viện binh."

Liễu Bình nói: "Cả đời ta sáng tạo ra vô số bí thuật, thế nhưng chưa bao giờ

sáng tạo ra Thần kỹ, đưa ta đi đi, ta cần phải tìm tới Thiên ma ngay lập tức, hiểu

rõ tri thức về Luân hồi."

Ý chí Thế giới vươn tay, nhấn về phía Liễu Bình.

Ngay sau đó...

Mọi thứ xung quanh đều tan biến đi mất, chỉ trong chớp mắt, Liễu Bình phát

hiện mình vẫn đứng tại quảng trường cổ xưa dưới lòng đất.

Trên những bức họa xung quanh, những người tu hành kia cũng không nhúc

nhích.

Càng không có bất cứ ánh sáng nào xuất hiện cả.

Liễu Bình nhìn về phía hư không.

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:

[Ngươi thăm dò được bí mật của Ý chí Thế giới.]

[Dựa vào bí mật này, điểm diễn của ngươi đã tăng lên.]

[Điểm diễn hiện tại: 9/10.]

[Chỉ cần thêm một điểm diễn nữa thôi, ngươi sẽ có thể lĩnh ngộ một năng lực hệ

thần bí hoàn toàn mới.]

[Cố lên!]

Liễu Bình nhìn lướt qua, lại nghe được một giọng nói ẩn chứa sự lo lắng ở bên

người:

"Liễu Bình, ngươi sao vậy?"

Andrea.

Cô bé nắm chặt tay Liễu Bình, dùng sức lay động.

"Ngươi không phát hiện cái gì hay sao?" Liễu Bình hỏi.

"Không có, sau khi ngươi sử dụng pháp quyết thì hai mắt nhắm nghiền lại, đứng

tại chỗ không nhúc nhích, ta cho rằng ngươi sử dụng pháp thuật của người tu

hành... thế nhưng thời gian trôi qua rất lâu, ngươi vẫn chưa tỉnh lại, lúc này ta

mới lo lắng." Andrea nói.

"Thời gian hiện tại là bao giờ?"

"Dùng thời gian Vĩnh Dạ để tính, hiện tại đã là đêm khuya."

"Chúng ta lên đường ngay lập tức đi." Liễu Bình nói.

ồ ố

"Vừa rồi có manh mối gì sao?" Andrea hào hứng hỏi.

"Có chút."

"Là cái gì?"

"Rất nhanh ngươi sẽ biết."

"Chán ghét, nói chuyện chỉ nói một nửa."

"Bởi vì chính ta cũng không chắc mình có thể làm được hay không, đi thôi,

tranh thủ thời gian..."

...

Hai luồng sáng bay lên, rồi đáp xuống sa mạc tĩnh lặng không người.

Liễu Bình lộ ra vẻ nhớ lại.

"Andrea, ngươi còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt hay

không."

"Nhớ kỹ, lúc ấy chính là tại vùng sa mạc này."

"Ta nhớ tới một vật, có lẽ nó có thể giúp chúng ta."

"Là cái gì?"

"Đi thôi."

Hai người chạy về nơi sâu trong sa mạc.

Mấy chục phút sau.

Bọn họ bắt đầu đào một cái hố sâu trong sa mạc.

Sau khi đào được mấy chục mét, một thiết bị máy móc hình người khổng lồ

xuất hiện trước mắt hai người.

Hiện tại linh lực của Liễu Bình rất hùng hậu, đưa tay nhấn xuống thiết bị máy

móc hình người này, tay kia sử dụng pháp quyết.

Hắn nhấc cả thiết bị máy móc hình người này lên.

"Tản!" Liễu Bình khẽ quát.

Tất cả đất cát có trên người thiết bị máy móc hình người lập tức rơi xuống, lộ ra

dáng vẻ ban đầu của nó.

"Có vẻ như nhiều nơi đã bị phá hỏng... nơi này còn có mấy lỗ hổng lớn nữa...

phiền phức rồi."

Andrea nói.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 217: Truyền nhân của Thuật đao, thực sự là danh bất hư truyền.



"Đều là tổn thương bên ngoài mà thôi, cấu trúc tinh vi bên trong cũng không hư

hao nhiều lắm." Liễu Bình nói với giọng phấn chấn.

Sau khi giải đề giúp những người thuộc văn minh khoa học kỹ thuật, hắn đã có

lượng kiến thức khá thâm sâu đối với toàn bộ hệ thống khoa học rồi.

"Ta nhớ ra rồi! Ngươi sai những người tại Ám Vụ trấn đều đi tìm kiếm đạn

dược gì đó kia, chẳng lẽ muốn trang bị vũ khí cho con robot này?" Andrea giật

mình nói.

"Chỉ là một loại suy đoán, có được hay không còn không biết nữa, thế nhưng

chúng ta không thể bỏ qua bất cứ hi vọng nào cả." Liễu Bình nói.

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện trong hư không:

[Ngươi phát hiện Robot chiến đấu: Hủy Diệt giả.]

[Kho vũ khí là loại kho thế hệ đầu tiên, có thể chứa đựng 136 V* kh* h*t nh*n

chiến thuật mini.]

[Trạng thái kho vũ khí: Bỏ trống, không đạn dược.]

Liễu Bình đọc hết rồi âm thầm hỏi: "Danh Sách, ta nhớ rằng khi ta vừa đào thứ

này ra ngoài, ngươi từng ước định tình thế tăng lên tới mức nguy hiểm, hơn nữa

còn chủ động tham gia nữa."

Một hàng chữ nhỏ xuất hiện: [Đúng là có chuyện này.]

"Tại sao ngươi lại làm ra phản ứng như vậy?" Liễu Bình hỏi.

Lại có thêm một hàng chữ nhỏ xuất hiện: [Bởi vì nó quá nguy hiểm.]

"Nguy hiểm tới mức nào?"

[Nó có thể hủy diệt toàn bộ thế giới Tu Hành.]

"Nói như vậy, cũng đúng là rất nguy hiểm, ta dần dần cảm thấy hứng thú rồi

đó..."

Liễu Bình nói, vuốt nhẹ lớp vỏ ngoài của chiếc robot khổng lồ này.

"Làm sao bây giờ, chúng ta trở lại Ám Vụ trấn sao? Hay là dẫn theo nó cũng trở

về?" Andrea hỏi.

"Không cần." Liễu Bình nói.

Hắn vỗ túi trữ vật, lấy một chiếc vali xách tay nặng nề.

Đây là thùng dụng cụ mà đội trưởng đưa cho hắn, chuyên môn dùng để sửa

chữa robot.

Liễu Bình nhấn xuống cái nút trên thùng dụng cụ.

ồ ầ ầ ắ

Toàn bộ thùng dụng cụ lập tức phóng đại lên, rồi dần dần lắp ghép thành một

tháp sửa chữa máy móc.

"Andrea, ngươi trở về Ám Vụ trấn thay ta một chuyến, xem bọn họ đã sưu tầm

được bao nhiêu rồi."

"Được!"

Andrea bay lên không trung, bay về phía Ám Vụ trấn.

Liễu Bình đứng tại chỗ, thở dài.

"Vừa cần sửa chữa robot... vừa cần độ kiếp nữa... để ta nghĩ một lát, có rồi."

"Đầu tiên phải có lực lượng hủy diệt đã, rồi mới có thể nói tới chuyện cứu

binh."

"Cho nên, đầu tiên phải sửa chữa robot, tiếp theo mới độ Thiên kiếp."

"Thế nhưng..."

"Độ kiếp cần thời gian, Ý chí Thế giới coi như trở về vận chuyển viện binh,

cũng cần thời gian, thời gian là thứ quý giá nhất."

"Vậy thì làm cùng một lúc đi."

Hắn bò lên tháp sửa chữa, chỉ chốc lát sau, mấy cánh tay máy to to nhỏ nhỏ bắt

đầu chuyển động.

Mấy giây sau.

Từng hàng chữ nhỏ cháy hừng hực xuất hiện trong hư không:

[Chúc mừng, ngươi đã tăng lên tới Hóa Thần trung kỳ.]

[Lại chúc mừng lần nữa, ngươi lại tăng lên tới cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ.]

[Toàn bộ linh lực dư thừa đều bị găng tay 'Ma Hài' của ngươi hấp thu đồng thời

lưu trữ.]

[Cần tiếp tục hay không? Lần thứ ba chứ?]

Liễu Bình vội vàng điều khiển cánh tay máy, cũng không để ý tới nói chuyện

phiếm.

Thế nhưng toàn bộ sa mạc lại trở nên yên tĩnh.

Trong thiên địa, một luồng gợn sóng dị dạng âm thầm sinh ra.

Cơn gió vô hình tụ tập trên không sa mạc, hóa thành một luồng vòi rồng nối liền

đất trời.

Từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:

[Thiên kiếp của ngươi đã giáng lâm.]

[Lặp lại lần nữa, đây là Thiên kiếp cực kỳ nguy hiểm của người tu hành, nếu

như không độ qua được, lập tức chết đi.]

[Chú ý, ngươi đã phân tâm!]

[Nếu như không tập trung chống lại lần Thiên kiếp này...]

ấ ể ể

[Rất có thể ngươi sẽ sửa xong robot, còn có thể tâm sự với những tên ma quỷ

lần trước, Thiên nữ cũng sẽ truyền cho ngươi những kiến thức về Lục đạo.]

[Cố lên nha!]

Tất cả chữ nhỏ nhanh chóng biến mất.

Lần lượt từng bóng người từ trong gió đi ra.

Kẻ xuất hiện đầu tiên, là con quỷ quái mặt xanh nahnh vàng kia.

Nó xuất hiện từ trong gió, cười gằn nói:

"Tuyệt vời tới mức nào chứ, ta ngửi được mùi thịt thơm ngát từ trên người

người tu hành, làm cho ta... hả?"

Con quỷ mặt xanh nanh vàng này nhìn Liễu Bình, cả người run run nửa ngày

cũng không lấy lại được tinh thần.

Liễu Bình vừa điều khiển cánh tay máy sửa chữ robot, vừa quay đầu lại chào

hỏi nó, nói:

"Đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt."

Con quỷ kia giống như thấy quỷ, nhảy về sau một cái, nói với giọng sợ hãi:

"Không thể nào, lúc này mới qua mấy ngày, dựa vào cái gì ngươi đã có thể độ

Phong Thánh kiếp?"

Trong lốc xoáy sau lưng nó, từng con quỷ quái liên tiếp xuất hiện.

Bọn chúng nhìn Liễu Bình chằm chằm, khát máu cùng sát ý trên mặt dần dần

biến mất, lại bị kinh ngạc thay thế.

Lần trước, khi Liễu Bình độ kiếp, bọn chúng đều đã từng tới.

Không nghĩ tới, mới qua mấy ngày, hắn lại độ kiếp rồi.

Liễu Bình điều khiển cánh tay máy rất nhuần nhuyễn, hắn vừa kiểm tra những

chi tiết mà mình vừa sửa chữa cho con robot này, vừa nói:

"Đúng vậy, lúc ấy ta còn nói, mấy tháng sau chúng ta sẽ còn gặp lại, hiện tại

xem ra là ta sai lầm rồi."

Đám quỷ yên lặng không nói.

Cái tên này là yêu quái phương nào?

Nếu như người tu hành đều độ kiếp nhanh như vậy, chẳng phải là trên Thiên

giới sẽ kín người hết chỗ rồi sao?

Trong hư không, một giọng nữ vang lên: "Là do pháp tắc thiên địa thay đổi, hay

là đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi lại độ Phong Thánh kiếp rồi?"

Một Thiên nữ mặc một bộ nghê thường bay tới.

Liễu Bình nói: "Tình huống hiện tại rất không ổn, ta cần phải sáng tạo một Thần

kỹ Lục đạo, bởi vì thiếu thốn kiến thức về các giới còn lại trong Luân Hồi đạo,

cho nên mới cần phải phát động Thiên kiếp, mời ngươi tới một chuyến."

ầ ấ ầ ầ ấ

Quần ma nghe được lời này, phải mất một lúc lâu mới dần dần chấp nhận

chuyện này.

Không phải hắn muốn độ kiếp mới phát động Thiên kiếp.

Mà vì sáng tạo Thần kỹ Lục đạo, cho nên hắn mới phát động Thiên kiếp, muốn

hỏi Thiên ma một vài chuyện liên quan tới Lục đạo.

Thì ra là thế, thì ra là thế!

Cũng có thể hiểu được...

Khốn nạn!

Hiểu được cái rắm ấy!

Trên trời dưới đất này, tại sao lại có chuyện này xuất hiện chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại...

Cái tên trước mặt này quá đáng sợ!

Truyền nhân của Thuật đao, thực sự là danh bất hư truyền.

Liễu Bình điều khiển một cái hàn điện khổng lồ, bắt đầu hàn mạch điện mới cho

robot chiến đấu, cũng nói ra:

"Nói bằng miệng cũng quá phiền phức đi, ngươi là Thiên ma, chắc hẳn có thể

chui vào trong Thần hồn của ta, biết rõ đã xảy ra chuyện gì chứ."

"Không cần." Vẻ mặt của Thiên nữ hơi kích động.

"Ừ? Ngươi biết sao?" Liễu Bình nói với vẻ kinh ngạc.

"Mặc dù không nhìn thấy, thế nhưng ta có thể cảm giác được, Ý chí Thế giới

hội tụ xung quanh người của ngươi, nó đang chờ đợi... chờ đợi một chuyện rất

cổ xưa xảy ra!" Thiên nữ nói.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 218: Lại là một lần gặp mặt nhiệt liệt



"Thực đúng là tộc nhân của tộc quần có tri thức thâm sâu nhất mà." Liễu Bình

khen ngợi.

"Ta đã biết, hiện tại đúng là cần một Thần kỹ Lục đạo..." Đôi mắt Thiên nữ tỏa

sáng, nhanh chóng nói: "Ta có thể nói cho ngươi biết tri thức về năm thế giới

còn lại của Luân Hồi, thế nhưng chúng ta đều biết rằng, trận quyết chiến cuối

cùng giữa nhân tộc cùng yêu ma sắp diễn ra, thời gian đã không còn kịp nữa

rồi!"

"Muốn sáng tạo một Thần kỹ, cần phải biết được toàn bộ tri thức của Lục đạo

sao?" Liễu Bình hỏi.

"Ít nhất cần biết được tri thức của hai đạo trong Luân hồi." Thiên nữ nói.

"Ta đã hiểu tri thức về Nhân Gian giới, xin ngươi hãy chọn lựa một đạo trong

Luân Hồi, rồi nói tri thức trong đạo đó cho ta biết." Liễu Bình nói.

"Không cần chọn..." Thiên nữ quả quyết nói: "Toàn bộ sinh linh tại Nhân Gian

giới này đều đã chết rồi, hiện tại chúng ta cần một Thần kỹ Hoàng Tuyền đạo,

dùng để nối liền nơi này với Hoàng Tuyền giới, kể từ đó, Ý chí Thế giới có thể

chuyển tới âm binh quỷ tốt, thậm chí là Thần linh Hoàng Tuyền, hoàn toàn có

thể dẫn dắt toàn bộ người của thế giới này rời đi!"

"Rất tốt, xin hãy giảng cho ta tri thức về Hoàng Tuyền giới." Liễu Bình nói.

"Toàn bộ Hoàng Tuyền giới mênh mông như biển, nói miệng cũng không kịp, ta

quán đỉnh cho ngươi đi, thế nhưng làm vậy cũng có nguy hiểm." Thiên nữ nói.

"Nguy hiểm gì?" Liễu Bình hỏi.

"Bất cứ người nào tiếp nhận quán đỉnh từ Thiên ma tộc, sẽ liên tục gặp phải tâm

ma tấn công, ngươi cần phải ráng chống nổi, tới tận khi quán đỉnh hoàn thành

mới thôi." Thiên nữ nói.

"Tâm ma sao? Chờ ta năm giây nữa đi."

Liễu Bình vừa nói, liên tục nhấn mấy cái trên bảng điều khiển.

Một giọng điện tử vang lên từ sau lưng hắn:

"Robot Hủy Diệt giả có mã số 90017 đã hoàn thành sửa chữa, đang đợi mệnh

lệnh chiến tranh."

Ầm ầm ầm ầm...

Robot khổng lồ chậm rãi đứng dậy, nhanh chân bước tới trước mặt Liễu Bình,

quỳ một chân trên đất, phòng điều khiển từ ngực nó b*n r*.

Trên người nó đều là ánh kim loại, cùng với thân hình khổng lồ, làm cho đám

quỷ trở nên ngẩn ngơ.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu đi."

ễ ầ ề ể ố

Liễu Bình buông cần điều khiển xuống, nhẹ nhàng nhảy lên, đi tới trước mặt

Thiên nữ.

Bầu trời bỗng lóe lên.

Kiếp vân xuất hiện!

Từng quả cầu sấm sét dần dần tụ tập trên bầu trời.

Thiên nữ ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Khi quán đỉnh, cũng là lúc tâm ma tấn công,

tốt nhất ngươi cũng đừng phân tâm, nếu không một vài tri thức sẽ biến mất."

"Biến mất? Vậy thì không được rồi!"

Liễu Bình cũng nhìn Lôi kiếp đầy trời, sau đó liếc nhìn đám quỷ quái xung

qunah.

"Các vị, các vị!"

Hắn vỗ tay, thu hút sự chú ý của đám quỷ quái.

"Nói đi, chuyện gì?" Con quỷ mặt xanh nanh vàng không nhịn được mà kêu

lớn.

Liễu Bình ôm quyền, lớn tiếng nói:

"Không có cách nào, ta cần phải tranh thủ thời gian cứu vớt thế giới, cho nên

xin nhờ mọi người đều tới hỗ trợ ta lần này."

"Phiền mọi người, một lát nữa khi sét đánh xuống thì các ngươi hãy ngăn cản

giúp ta."

"Có ý kiến gì không?"

Hắn nhìn về phía đám quỷ quái.

Bầy quỷ nhìn nhau, vẻ mặt đều trở nên quái lạ.

Đám quỷ quái chúng ta, rõ ràng là tới để ăn thịt người độ kiếp, kết quả lại cần

độ kiếp giúp đối phương nữa...

Rốt cuộc là ai đang độ kiếp đây?

Đúng không, chuyện này, nghĩ như nào cũng đều không hợp lý chút nào cả.

Thế nhưng mình có thể nói cái gì đây?

Người ta đang định sáng tạo Thần kỹ!

Chỉ trong mấy ngày người ta đã Phong Thánh!

Người ta là truyền nhân của Thuật đao, những năm đó chuyên môn dùng Thuật

đao chém chúng ta à!

Còn có thể có ý kiến gì đây?

Trong khoảnh khắc đó, đám quỷ quái đều không lên tiếng.

Liễu Bình nhìn quanh một vòng.

Không có bất cứ âm thanh phản đối nào...



Đó chính là đồng ý.

"Tốt! Rất trượng nghĩa! Hôm nào mời mọi người ăn cơm, lôi kiếp sẽ giao cho

mọi người xử lý!"

Liễu Bình ôm quyền nói.

"Bắt đầu chưa?"

Liễu Bình khoanh chân ngồi dưới đất, hỏi.

Thiên nữ trở nên nghiêm túc, nói: "Quán đỉnh pháp của Thiên ma tộc chúng ta,

lại được gọi là Dung Hồn."

"Dung hồn? Ta chưa từng nghe nói qua đó." Liễu Bình nói.

"Phương pháp này chính là ta sẽ nhồi ký ức trong hồn phách của ta cho ngươi,

như vậy ngươi có thể hiểu được những tri thức liên quan tới Hoàng Tuyền đạo

ngay lập tức... mặc dù là vậy, tri thức của thế giới Hoàng Tuyền quá là nhiều,

chúng ta cần phải dùng không ít thời gian đó."

"Ký ức sao? Đúng là Quán đỉnh pháp dùng tốt hơn so với truyền miệng."

"Tốt thì tốt, thế nhưng cũng có khuyết điểm, bởi vì ta là Thiên ma, cho nên khi

hồn phách hai chúng ta kết nối với nhau, trong nội tâm của ngươi sẽ hiện lên

các loại ma cảnh, ngươi cần phải chịu đựng."

"Là tâm ma của ta sao? Được, ta biết."

Liễu Bình nhắm chặt hai mắt, dần dần tiến vào cảnh giới nhập định.

Thiên nữ đi vòng quanh người của hắn, lẩm bẩm những từ không ai nghe được.

Oanh...

Trời đất mù mịt, sấm sét cuồn cuộn.

Thiên kiếp chính thức bắt đầu.

Từng quả cầu sấm sét từ trên trời rơi xuống, hóa thành ánh sáng xanh trắng lao

xuống với tốc độ cực nhanh, bổ về phía Liễu Bình.

Con quỷ mặt xanh nanh vàng kia bỗng vọt lên không trung, dùng móng vuốt xé

nát quả cầu sấm sét.

Nó lơ lửng giữa không trung, cao giọng nói: "Các vị, không cần ta nói các

ngươi cũng biết, nhân tộc cùng yêu ma đang tập kết quân đội, toàn bộ thế giới

đều sắp hủy diệt."

"Thế nhưng các ngươi cũng thấy được, ngay cả Thiên nữ cũng đang giảng tri

thức về Hoàng Tuyền đạo cho hắn biết."

"Mặc dù ta cảm thấy không hợp lý chút nào, thế nhưng hắn chính là truyền nhân

của Thuật đao, cũng đã dùng tốc độ tu hành để chứng minh một điều, nếu thế

giới này vẫn còn một tia hi vọng..."

"Nếu như chúng ta còn có cơ hội trở về Lục đạo thế giới..."

"Đó chính là hắn!"

ế ề

Con quỷ mặt xanh nanh vàng thở sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Đều tới đây, coi

như vì chính chúng ta, cũng cần bảo vệ hắn!"

Đám quỷ vật đồng thanh hô lớn: "Bảo vệ hắn! Bảo vệ hắn!"

Bọn chúng hình thành một vòng tròn kín không kẽ hở, liên tục ngăn cản Thiên

lôi, mà Thiên nữ cùng Liễu Bình lại được đám quỷ quái này bảo vệ ở bên trong.

Chú ngữ trong miệng Thiên nữ bỗng dừng lại.

Từng luồng thần quang như cầu vồng từ trên người nàng tản ra, như khổng tước

xòe đuôi chập chờn theo gió.

"Quán đỉnh sắp bắt đầu." Thiên nữ nói.

"Đến đi!" Liễu Bình từ từ nhắm mắt lại, nói.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 219: Tâm ma



Thiên nữ bước nhẹ đi tới, dừng lại tại phía sau Liễu Bình, giang hai tay ra, ôm

hắn lại.

Từng luồng thần quang cũng theo đó mà rơi xuống, bao phủ hai người lại.

...

Bốn phía có tiếng nước chảy róc rách.

Liễu Bình bỗng mở mắt ra, thấy được mình đang đứng trên một chiếc cầu nổi.

Cách nơi mình đứng không xa, một ông lão vừa mới vớt một đứa trẻ từ trong

nước lên.

Ông lão thở dài, nói: "Thì ra là thế, mắt mù cùng với thiếu một cánh tay, thảo

nào không ai muốn ngươi, ngươi hãy theo lão phu rời đi thôi."

Liễu Bình chăm chú quan sát cảnh tượng này, không nhận ra phía sau hắn có

từng bóng đen xuất hiện.

Những bóng đen kia lơ lửng bất định, lượn lờ quanh người hắn, nói nhỏ:

"Tại sao lại vứt bỏ ta?"

"Khuyết tật thì nên chết đi sao?"

"Thế gian này... đều là kẻ nhẫn tâm độc ác, bọn chúng không có lý do tiếp tục

sống tiếp."

"Giết giết giết, giết sạch bọn chúng!"

Liễu Bình bỗng bật cười, lắc đầu nói: "Được rồi, đừng nghịch ngợm nữa, ta biết

ngươi là tâm ma."

Những bóng đen kia bỗng cứng lại.

Ngay sau đó...

Cầu nổi, sông dài, ông lão cùng đứa bé đều hóa thành quầng sáng, tan biến biến

mất.

Trong trời đất, chỉ còn lại luồng sáng màu huyền hoàng.

Ngay sau đó.

Một ngọn núi màu đen nhìn không thấy cuối bỗng nhiên xuất hiện.

Nó cực kỳ nguy nga mà lại tráng lệ, lộ ra cảm giác cổ lão cùng tang thương,

giống như nó đã tồn tại từ thời đại Hồng Hoang tới hiện tại vậy.

Giọng nói của Thiên nữ cũng vang lên theo: "Thế giới Hoàng Tuyền, có núi Đại

Thiết Vi, ngọn núi này đỉnh chạm vòm trời, chân núi nối liền Địa ngục, ngăn

cản vô tận phong kiếp từ trong hư không, làm cho thế giới của người chết có thể

tồn tại tiếp được..."

ố ế

Theo giọng nói của Thiên nữ vang lên, vô số tri thức liên quan tới núi Đại Thiết

Vi Sơn, liên tục hiện lên trong đầu Liễu Bình.

Giờ phút này, hắn như đã hóa thân là Thiên nữ, chỉ dựa vào ký ức để tìm kiếm

những tri thức trong quá khứ.

Thời gian dần trôi qua.

Tất cả tri thức có liên quan tới Đại Thiết Vi Sơn, đều được hắn nhớ kỹ.

Chẳng biết lúc nào, lại có từng bóng đen từ sau lưng hắn hiện lên, bắt đầu gây

nên đủ loại ảo cảnh.

Ngay sau đó...

Liễu Bình không tự chủ được mở mắt ra.

Hắn phát hiện mình đi trên một con đường núi gập ghềnh.

Mấy người thiếu niên mặc đạo phục vây quanh mình lúc còn nhỏ, cười lớn nói:

"Nhìn tên quái vật này xem, rõ ràng hắn không nhìn thấy, cũng thiếu một cánh

tay, cũng không biết tại sao hắn lại học được đạo pháp nữa!"

"Thế nhưng tối đa cũng chỉ như vậy thôi, các ngươi xem..."

Một thiếu niên bỗng đạp bay bản thân mình khi còn nhỏ.

"Ha ha ha, hắn không biết đấu pháp! Ngay cả đấu võ cũng không biết!" Thiếu

niên cười lớn, nói.

Vô số bóng đen vây quanh Liễu Bình, ghé sát tai hắn mà nói:

"Những kẻ này vừa sinh ra đã ác độc."

"Bọn họ bắt nạt kẻ khác làm niềm vui, cho dù có tư chất tu hành, cũng chỉ làm

cho bọn chúng càng có lực phá hoại lớn hơn mà thôi."

"Tại sao? Tại sao lại cần cứu những kẻ này?"

"Cứ để bọn chúng chết hết đi."

"Báo thù, giết sạch bọn chúng đi!"

Liễu Bình yên lặng lắng nghe rất say sưa, cũng không giận chút nào cả, chỉ mỉm

cười nói: "Ngươi nhìn xem khi ta bị đá bay ra ngoài, có giống một con chó hay

không?"

Oanh...

Bóng đen tản đi.

Ảo cảnh được tạo dựng từ trong trí nhớ cũng hóa thành một luồng sáng màu

xám, biến mất trong hư không.

Liễu Bình lại đi tới ngọn núi đen thông thiên triệt địa kia một lần nữa.

Hắn quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Một con sông lờ mờ từ phía chân trời chảy xuôi mà tới, trong đám mây mù vờn

quanh ngọn núi, cuồn cuộn chảy về phía bóng đêm hư không vô tận.

ầ ể ế

Giọng nói của Thiên ma vang lên lần nữa: "Dòng sông chuyển thế... Vong

Xuyên."

"Toàn bộ người chết đều phải trải qua Vong Xuyên, mới có thể đầu thai một lần

nữa, đi tới năm thế giới khác trong Luân hồi."

Một luồng gió thổi tới, Liễu Bình khép hờ hai mắt.

Trong Thần thức của hắn, cả tri thức lẫn cảnh tượng trong quá khứ của dòng

Vong Xuyên đều liên tiếp hiện lên.

Hắn bắt đầu nhớ lại quá khứ của Vong Xuyên.

Thời gian trôi qua...

Không biết trôi qua bao lâu, toàn bộ tri thức liên quan tới dòng Vong Xuyên đều

đã xuất hiện trong trí nhớ của hắn.

Lúc này, bóng đen sau lưng hắn lại càng thêm khổng lồ, hầu như hóa thành thực

chất, bao phủ hắn một lần nữa.

Thế giới biến đổi.

Liễu Bình phát hiện mình đã đi tới một khung cảnh với gió tuyết đầy trời.

Một nữ tu đứng trong gió tuyết, vẻ mặt thẹn thùng nhìn về phía một "chính

mình" khác.

"Liễu Bình, ta thích chàng."

Nữ tu nói.

"Thế nhưng ta là một kẻ mù, nàng không chê ta sao?" Mình chần chờ hỏi.

"Vậy thì sao chứ, lục nghệ của chàng đã vượt xa tu sĩ cùng thế hệ, là người có

tài hoa nhất, ta thích chàng như vậy." Nữ tu sĩ nói.

"Vậy... được." Chính mình nói vậy.

Liễu Bình nhìn thấy "chính mình" từng bước một đi tới, muốn nắm tay đối

phương.

Bỗng nhiên, trong đống tuyết truyền ra tiếng cười vang của mấy chục người tu

hành:

"Thế mà hắn còn tưởng thật kìa."

"Ha ha ha, kẻ như hắn, lại còn cho rằng mình có thể chinh phục trái tim của

Trương tiên tử nữa chứ."

"Nhìn xem, nhìn xem, hắn còn muốn nắm tay Trương tiên tử nữa kìa."

"Quái vật Liễu Bình!"

"Loại người này, lại còn nghĩ cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga sao?"

Liễu Bình đứng tại một bên, yên lặng quan sát chính mình khi đó rất luống

cuống tay chân, cùng những người tu hành xung quanh.

Vô tận bóng đen xuất hiện sau lưng hắn, nói nhỏ:

"Nội tâm con người ghê tởm cỡ nào."

"Bọn chúng lừa gạt người khác làm niềm vui, dùng phương thức chế nhạo

người khác để tôn lên chính mình."

"Bọn khốn kiếp này không có bất cứ ý nghĩa tồn tại nào cả."

"Bọn chúng nên chết!"

Liễu Bình trầm ngâm không nói gì, chỉ nhìn về phía bản thân mình năm đó.

Bỗng nhiên, giọng nói của Yana vang lên trong đầu hắn.

"Đây là ngươi trong quá khứ sao?" Nàng hỏi.

"Đúng vậy, đây là kiếp trước của ta... thực ra cũng không thể nói là kiếp trước

được, ta chỉ ăn một viên Thần đan, giả chết rất lâu, sau đó ngoại hình có thay

đổi mà thôi." Liễu Bình nói.

Yana im lặng vài giây, bỗng nói: "Ta lại cảm thấy, kiếp trước của ngươi đẹp trai

hơn."

"Tại sao?" Liễu Bình hỏi.

"Chính ngươi khi đó... mặc dù thân thể không trọn vẹn, thế nhưng nét mặt của

ngươi thể hiện ra tình cảm chân thật... mà trong Luyện Ngục cùng Vĩnh Dạ của

chúng ta, coi như là những Ma vương mạnh mẽ vô song, trong cả cuộc đời,

cũng không dám thể hiện ra tình cảm chân chính của họ."

Yana nói nhỏ: "Ngươi rất dũng cảm, Liễu Bình."
 
Back
Top Bottom