Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
nghe-thuat-gia-luyen-nguc.jpg

Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Tác giả: Yên Hỏa Thành Thành
Thể loại: Tiên Hiệp, Trọng Sinh, Mạt Thế
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Yên Hỏa Thành Thành

Thể loại: Trọng Sinh, Mạt Thế, Tiên Hiệp

Văn án:

Bản chính thức:

Trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ còn lại một mồi lửa cuối cùng có thể bảo vệ mọi người, thế nên ta giơ nó lên, dùng sức thổi, những mong ngọn lửa này có thể càng thêm sáng, càng thêm mạnh mẽ, chiếu rọi hết thảy.

Nhưng mà, thực có lỗi, ta thổi nó tắt mất...

Bản không chính thức:

Đương lúc đang sẵn sàng cứu vớt thế giới thì ta bị sư phụ dùng một chưởng đánh chết, sau khi tỉnh lại ta lập tức phát hiện ra hai bí mật: Thế giới Tử Vong có quái vật, ta phải mau chóng...​
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 1: 1: Tiết Tử 1



Nhóm dịch: Thiên TuyếtCó người đã từng nói...Khi sinh mệnh phải đối mặt với thời khắc cực kỳ nguy hiểm, đôi lúc sẽ vượt ra khỏi sự hạn chế của thời gian, nhìn thấy hết thảy mọi chuyện trong quá khứ mà trí nhớ của mình đã ẩn giấu đi.Những lời này quả thực rất đúng.Lúc giọt máu kia rơi xuống, Liễu Bình đã nhìn thấy hết thảy mọi thứ trong cuộc đời mình, từ lúc bắt đầu đến tận thời khắc cuối cùng này...Đó là năm Thái Bình 181Trên bình nguyên vạn trượng.Thuật pháp đầy trời, tiếng đao kiếm va chạm, hình ảnh máu huyết vương vãi khắp mọi nơi.Tiếng la giết liên miên không ngừng.Trận quyết chiến giữa Nhân tộc và yêu ma đang từ từ tiến vào thời khắc căng go nhất.Thời khắc này.Các yêu ma sẽ cùng lúc bộc phát ra tiếng gào thét chấn động thiên địa, vang vọng toàn bộ chiến trường.Các tu sĩ nhân tộc đều cảm nhận được gì đó, không khỏi quay đầu nhìn lại...Chỉ thấy mấy đại quân yêu ma đang mãnh liệt tiến thẳng vào doanh địa của chủ tướng nhân tộc.Trực đảo hoàng long! (1)(1) Trực đảo hoàng long: đánh thẳng vào trung tâm đối thủ, một chiêu phân thắng thua.Một màn này xảy ra quá mức đột ngột, chỉ thấy đến cả cờ xí của doanh địa chủ tướng cũng đã lung lay sắp đổ."Mau tới cứu chủ doanh -- "Có người hét lớn.Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!Tiếng trống trận dồn dập như mưa rào, truyền ra từ chủ doanh nhân tộc, truyền khắp toàn bộ chiến trường, phát ra tín hiệu cầu cứu đối với toàn bộ người tu hành.Người tu hành xung quanh đó đều liều chết ngăn cản, thế nhưng tình thế vẫn cực kỳ nguy hiểm.Đám người tu hành lo lắng tới mức trái tim dâng lên tới tận cổ họng.Thời điểm phân ra thắng bại của trận chiến dịch này đã tới!Vận mệnh của nhân tộc rất bấp bênh!Cùng lúc đó.Ngoài chiến trường, nơi sâu xa trên bầu trời, trên cả những tầng mây trắng.Một người đàn ông đang nhắm hai mắt đứng trên đám mây, trước mặt người này có một bông hoa trắng.Người này duỗi một tay ra, ngắt một cánh hoa."Không cứu hắn, hắn chết.""Cứu hắn, ta chết.""Không cứu hắn, hắn chết.""Cứu hắn, ta sẽ chết."Mỗi khi người này nói một câu, đều giật một cánh hoa xuống, thả nhẹ cho nó trôi theo làn gió.Cuối cùng...Cánh hoa cuối cùng đã được người này giật xuống."Không cứu hắn, cứ để hắn chết đi...

xem ra ý trời đã định."Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.Bỗng nhiên...Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:"Chủ tướng gặp nguy hiểm!""Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!""Xong, chúng ta xong thật rồi!""Phòng tuyến đã sụp đổ!""Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!""Cứu chủ tướng!"Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.Nhân tộc, binh bại như núi đổ.Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:"Sư phụ..."Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.Ngay lập tức, có vô số yêu ma đang bay trên không cảm ứng được.Bọn chúng lao về phía tia sáng đang lao xuống kia...Bỗng nghe thấy một tiếng hét tức giận từ trong ánh sáng kia truyền ra:"Kẻ nào cản ta đều phải chết!"Ngay sau đó, quanh người hắn xuất hiện một vùng sương mù đen.Sương mù đen ngập trời.Từng tu sĩ mặc áo đen che mặt lục tục xuất hiện từ trong sương mù, nhanh chóng lao ra ngăn cản những yêu ma đang lao về phía bên này.Thừa dịp đó, luồng ánh sáng kia linh hoạt như rồng, nhanh chóng xuyên qua thiên la địa võng, lao vút đi, rồi hạ xuống doanh địa của nhân tộc.Ầm!Vô số yêu ma bị đánh bật ra ngoài.Ánh sáng biến mất.Một nam tu sĩ đeo mặt nạ đứng tại trung tâm doanh địa, cũng không ra tay, chỉ huýt một tiếng dài.

.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 2: 2: Tiết Tử 2



Nhóm dịch: Thiên TuyếtGiống như là một tín hiệu nào đó...Hư không tách ra.Mười sáu tu sĩ mặc áo đen che mặt từ sau lưng của hắn nhảy ra, chém giết những yêu ma vừa cướp được cờ của nhân tộc thành mấy khúc.Mười sáu người bảo vệ nam tu sĩ vào chính giữa.Nam tu sĩ tiến lên mấy bước, dìu một ông lão đã bị thương nặng ở gần đó dứng dậy.Giờ phút này, người tu hành của toàn bộ doanh địa đều đã chết gần hết, người còn sống cũng không còn sức đánh trả nữa, mà vô số yêu ma bên ngoài vẫn lao tới như thủy triều vậy."Lão già, cảm giác suýt nữa bị chết là như thế nào?"Nam tu sĩ vừa nói, vừa làm ra một thủ thế.Hư không phía sau lưng hắn lại tách ra.Mấy trăm tên tu sĩ áo đen liên tục xuất hiện, rồi đứng tại khu vực phía sau lưng hắn.Có vẻ như những tu sĩ này đã chuẩn bị từ trước, vừa xuất hiện đã lao ngay về phía đại quân yêu ma.Lúc này, nam tu sĩ mới đỡ ông lão kia dậy, xoay người, phá vây tại một phương hướng khác.Mười sáu tên tu sĩ che mặt tận tâm bảo vệ xung quanh người hắn.Thế nhưng nơi này chính là chiến trường!Càng ngày càng nhiều yêu ma xông tới từ bốn phương tám hướng...Đây là tổng tiến công quyết định thắng bại, đại quân yêu ma đã chờ đợi cơ hội này rất lâu rồi, tuyệt đối không thể buông tha một cách dễ dàng được!Nam tu sĩ nhíu mày, kêu gọi:"Đều tới!"Ngay sau đó, rất nhiều người bịt mặt từ trong hư không xuất hiện, nhanh chóng xếp thành trận hình xung quanh người nam tu sĩ, nhanh chóng bấm quyết thi pháp.Rất nhanh...Tất cả pháp thuật sẵn sàng, chỉ chờ có lệnh."Giết."Nam tu sĩ nhấn mạnh.Tất cả pháp thuật cùng phóng ra một lúc...Trong đất trời hiện lên rất nhiều ánh sáng sặc sỡ, vô số pháp thuật bắn về bốn phương tám hướng, mở ra một khe hở từ trong đại quân ngàn vạn yêu ma."Đi."Nam tu sĩ cõng ông lão bị thương nặng lên, bay đi như một vì sao chổi.Mười sáu tên tu sĩ che mặt tận tâm bảo vệ xung quanh nam tu sĩ.Trên đường đi có vô số yêu ma chặn đường, lại bị lượng lớn người áo đen bịt mặt ngăn cản, cố gắng mở ra một con đường sống.Từ xa nhìn lại, toàn bộ đội ngũ chạy trốn giống như một con cá đen đang vượt qua từng con sóng lớn trên biển rộng, liên tục xông về phía trước, có mấy lần suýt nữa thì bị nghiền nát tại chỗ...Cuối cùng, đám người cũng đã liều chết giết ra một con đường sống.Nam tu sĩ cõng ông lão rơi vào trong quân doanh của nhân tộc ở một bên khác, ngay lập tức họ được bảo vệ bởi quân đội nhân tộc.Trận pháp truyền tống đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước.Nam tu sĩ vịn ông lão rồi đứng dậy, bỗng nhiên biến mất trước mắt mọi người.Trên toàn bộ chiến trường, tất cả các tu sĩ đều không nhịn được mà la lên với vẻ vui mừng.Có người đã cứu chủ tướng, giải quyết lần yêu ma đánh lén này!Trong khoảnh khắc đó, sĩ khí quân đội nhân tộc tăng mạnh, bắt đầu phản công với quy mô lớn.Tại mấy ngàn dặm bên ngoài.Trong một tòa thành trì bị vứt bỏ.Thây nằm khắp đồng.Yên tĩnh.Ông lão và nam tu sĩ cùng hạ xuống nơi đây.Ông lão áo xám cố gắng chống người lên, quan sát nam tu sĩ trước mặt.Nam tu sĩ đang tháo mặt nạ ra.Hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, một tay ẩn giấu trong tay áo, há mồm ngáp, trên mặt hiện lên vẻ buồn chán.Mặc dù hắn mặc trên người một bộ chiến giáp đã vỡ vụn, khắp nơi đều có vết cắt nhìn thấy mà giật mình, thế nhưng khi thấy bộ dáng của hắn thì giống như hắn vừa mới tỉnh ngủ vậy."Nghiệt đồ, tại sao ngươi lại làm chuyện tốn công vô ích này chứ." Ông lão cau mày nói.Nam tu sĩ thở dài, nói: "Quái Thánh đại nhân, ta tốn công tốn sức cứu người ra, người không thể nói gì tốt với ta hay sao?""Ta nhớ rằng ngươi có rất nhiều bạn bè là yêu ma, còn chuyên môn thề rằng nhất quyết không lên chiến trường chém giết mà." Ông lão được gọi là Quái Thánh cười lạnh nói.

.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 3: 3: Tiết Tử 3



Nhóm dịch: Thiên TuyếtNam tu sĩ lấy một cái đầu yêu ma cao tới đầu gối từ trong đống xác chết ra, đặt ngay ngắn trên mặt đất rồi sau đó ngồi lên, nói tiếp:"Thế giới tốt đẹp như vậy, tại sao các ngươi lại muốn chém chém giết giết chứ, ta đương nhiên sẽ không tham dự.""Thế nhưng hôm nay ngươi đã tới." Ông lão nói."Ta không có ra tay." Nam tu sĩ nói.Ông lão nghĩ lại, thấy đúng là như vậy nên không nhịn được mà nói: "Lực lượng chủ yếu của các tông môn đều đã được điều lên tiền tuyến, ngươi tìm ở đâu được nhiều cao thủ như vậy?""Ta tìm tới Ẩn Sát lâu, lấy được mười sáu tên tử sĩ, coi bọn họ thành bảo tiêu." Nam tu sĩ thản nhiên nói.Ông lão nghi ngờ: "Ẩn Sát lâu đều là thích khách không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không am hiểu việc chém giết trên chiến trường...""Cho nên ta đã tập trung ba trăm người tu hành võ đạo tại Tà Tu cốc, chuyên môn chống cự yêu ma xông tới." Nam tu sĩ nói."Yêu ma tấn công từ bốn phương tám hướng, trong đó cũng không thiếu một vài pháp thuật vô cùng tà ác, chỉ dựa vào tu sĩ võ đạo cũng không ngăn cản nổi." Ông lão nói tiếp."Cho nên ta đã tới Cực Bắc thánh giáo, tìm tới mấy trăm tên cao thủ Thánh Ma am hiểu pháp thuật." Nam tu sĩ trả lời.Ông lão hỏi tiếp: "Sau khi chúng ta rút đi, mấy vị thủ lĩnh của yêu ma ẩn trong chiến trường, chỉ bằng vào những người này của ngươi..."Nam tu sĩ nhếch chân bắt chéo, nói với vẻ tự đắc: "Đưuong nhiên, ta cũng cảm thấy hơi không ổn, cho nên đã sớm phái ra rất nhiều cao thủ, chuyên môn đi tới Hoàng Đình của yêu tộc, cứu đi Yêu Vương đời trước đang bị phế truất và giam cầm, cũng giao hẹn với nó, muốn nó bảo vệ trận này giúp ta, còn ta thì sáng tạo cơ hội báo thù cho nó...
chắc hẳn khi chúng ta vừa rút đi, nó cũng đã chiến đấu với mấy thủ lĩnh yêu ma đã từng lật đổ nó rồi."Ông lão im lặng vài giây rồi mới thở dài: "Đồ nhi, cuối cùng ngươi vẫn thu phục những tên tà ma ngoại đạo, trở thành Chúa tể Ma đạo.""Không, ngoài việc cứu người ra, ta cũng không định làm thêm chuyện gì cả." Nam tu sĩ nói."Vậy tại sao có nhiều người đồng ý bán mạng cho ngươi như vậy?" Ông lão hỏi."Bởi vì ta có tiền." Nam tu sĩ trả lời.Ông lão hơi giật mình."Tín dự của ta luôn rất tốt, thanh toán cũng rất hào phóng...

tiền công lần này ta cho bọn họ là gấp ba so với bình thường bọn họ được nhận." Nam tu sĩ giơ ngón tay lên, nói.Ông lão kinh ngạc, cũng không biết nên nói thêm cái gì.Nam tu sĩ lại nói với vẻ lười biếng: "Ta đã tính một quẻ, lão già, hôm nay chính là tử kiếp của người, thế nhưng may mà có ta...
chờ kiếp này qua đi, người phải mời ta uống rượu.""Cần bỏ ra bao nhiêu để biết được ta gặp phải tử kiếp?""Mười năm tuổi thọ.""Quá lỗ vốn..." Ông lão áo xám lắc đầu nói: "Nhóc con, hôm nay đã là tử kỳ của ta, có lẽ không còn cơ hội mời ngươi uống rượu nữa rồi.""Cũng chưa chắc."Nam tu sĩ duỗi cánh tay duy nhất ra, lấy một viên đan dược từ trong túi trữ vật.Viên đan dược này vừa xuất hiện thì lập tức tản ra ánh sáng sặc sỡ, chiếu rọi hư không bốn phía, phía trên còn có sương mù vờn quanh, trông rất đẹp mắt.Ông lão áo xám khi thấy viên đan dược tản ánh sáng thì nói với vẻ nghiêm túc:"Trong thế giới này...
chỉ có duy nhất một viên đan dược này, thứ này tuyệt đối không phải là thứ mà ngươi có thể dùng tiền mua được.""Đúng vậy, là do ta tự mình ra tay, lấy từ trong cấm địa của bảy đại môn phái ra." Nam tu sĩ nói."Ngươi đánh cắp thần đan, chắc hẳn đã phá đi cấm chế của bảy đại phái...
sau khi lão phu chết đi, những môn phái kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi." Ông lão nói.Nam tu sĩ nhắm hai mắt, nói với giọng khinh thường: "Bọn chúng không bắt được ta, với lại ta đã tính ra thiên cơ, có đan dược này, người có thể bình an vượt qua tử kiếp."Nói xong, hắn vứt đan dược ra ngoài.Viên đan dược đó lơ lửng giữa trời, rồi rơi xuống trước mặt ông lão áo xám.Sắc mặt ông lão lúc này càng ngày càng kém, đột nhiên lại phun ra một búng máu.Nam tu sĩ vội nói: "Lão già, đừng giả bộ cao thủ, nhanh ăn hết thần đan đi, nếu không thì lão sẽ chết thật đó."Ông lão nhìn về phía thần đan trong tay rồi cố gắng nở nụ cười."Lão phu không được rồi." Ông lão nói.

.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 4: 4: Tiết Tử 4



Nhóm dịch: Thiên TuyếtCuối cùng nam tu sĩ cũng lộ ra vẻ lo lắng, vội nói: "Ta đã tính được thiên cơ, có đan dược này đủ để giúp lão vượt qua tử kiếp."Ông lão áo xám lắc đầu, nói: "Tạo hóa trêu ngươi, coi như lão phu vượt qua kiếp nạn này, cũng không thể thay đổi được gì."Nam tu sĩ khó hiểu, nhìn về phía ông lão.Ông lão áo xám cảm khái, nói:"Trong thiên hạ này, người tu hành nhiều như cá diếc sang sông, thế nhưng tu sĩ am hiểu lục nghệ lại quá ít.""Mấy trăm năm qua...""Ta chỉ có một đệ tử chân truyền là con mà thôi.""Con phải nhớ kỹ...""Chúng ta biết rất nhiều thứ, không chỉ có yêu ma là lúc nào cũng muốn g**t ch*t chúng ta, mà ngay cả các đại môn phái trong nhân tộc cũng nửa kính trọng sợ hãi, nửa là không tin tưởng chúng ta."Nam tu sĩ đứng dậy, quát: "Đừng nói những lời thừa thãi này, nhanh ăn thần đan đi!"Ông lão cười cười, nếp nhăn giữa lông mày dần dần biến mất, ánh mắt trở nên sắc bén.Hình như ông ta đã hạ quyết tâm nào đó."...
Đồ nhi, con phải chú ý lắng nghe lời của ta.""Thiên phú của con có một không hai, thế nhưng lại bị đất trời ghen ghét, vừa sinh ra đã bị mù, cụt một tay, kinh mạch thiếu hụt, không thể được đạo pháp chữa trị.""Mệnh số của con đã sớm bị định ra, qua nhiều năm như vậy, ngay cả lão phu cũng không thể thay đổi số mệnh cho con được..."Nói xong, ông lão áo xám dùng hết toàn lực, đập mạnh vào ngực của nam tu.Nam tu sĩ chưa từng đề phòng cho nên trái tim đã bị đánh nát.Lúc sắp chết, hắn mở con ngươi xám trắng ra, nét mặt thể hiện vẻ khó tin, nhìn về phía ông lão."Ta...
tử kiếp...

hóa ra..."Hắn nói.Ông lão lại đặt thần đan vào trong miệng nam tu sĩ, lùi về sau mấy bước, dùng hai tay hợp lại thành một thủ ấn.Từng luồng gợn sóng huyền ảo, tản ra lực lượng kh*ng b* từ trên người ông lão phát ra, ngưng kết lại thành linh văn, rồi chúng liên tục nhập vào trong cơ thể nam tu sĩ."Đồ nhi.""Dùng thần đan giúp con thay đổi vận mệnh, đây là chuyện duy nhất mà sư phụ có thể làm được."Nam tu sĩ cố gắng hồi lâu mới nói ra được: "Tại sao...""Bởi vì trận chiến tranh này chỉ là bắt đầu, mà kết cục lại được định sẵn từ lâu."Ông lão áo xám thở dài nói: "Trong hư không ẩn chứa một tồn tại vô cùng kh*ng b*, nó đã chú ý tới thế giới của chúng ta, ta suy nghĩ đã rất lâu, thế nhưng vẫn không tìm ra được một cách giải quyết nào cả...
thậm chí ngay cả chân tướng là gì ta cũng không rõ đã phải chết.""Đồ nhi, ta hi vọng con có thể...
sống sót...""Đây là nguyện vọng sau cùng của ta."

.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 5: 5: Tiết Tử 4



Nhóm dịch: Thiên TuyếtCuối cùng nam tu sĩ cũng lộ ra vẻ lo lắng, vội nói: "Ta đã tính được thiên cơ, có đan dược này đủ để giúp lão vượt qua tử kiếp."Ông lão áo xám lắc đầu, nói: "Tạo hóa trêu ngươi, coi như lão phu vượt qua kiếp nạn này, cũng không thể thay đổi được gì."Nam tu sĩ khó hiểu, nhìn về phía ông lão.Ông lão áo xám cảm khái, nói:"Trong thiên hạ này, người tu hành nhiều như cá diếc sang sông, thế nhưng tu sĩ am hiểu lục nghệ lại quá ít.""Mấy trăm năm qua...""Ta chỉ có một đệ tử chân truyền là con mà thôi.""Con phải nhớ kỹ...""Chúng ta biết rất nhiều thứ, không chỉ có yêu ma là lúc nào cũng muốn g**t ch*t chúng ta, mà ngay cả các đại môn phái trong nhân tộc cũng nửa kính trọng sợ hãi, nửa là không tin tưởng chúng ta."Nam tu sĩ đứng dậy, quát: "Đừng nói những lời thừa thãi này, nhanh ăn thần đan đi!"Ông lão cười cười, nếp nhăn giữa lông mày dần dần biến mất, ánh mắt trở nên sắc bén.Hình như ông ta đã hạ quyết tâm nào đó."...
Đồ nhi, con phải chú ý lắng nghe lời của ta.""Thiên phú của con có một không hai, thế nhưng lại bị đất trời ghen ghét, vừa sinh ra đã bị mù, cụt một tay, kinh mạch thiếu hụt, không thể được đạo pháp chữa trị.""Mệnh số của con đã sớm bị định ra, qua nhiều năm như vậy, ngay cả lão phu cũng không thể thay đổi số mệnh cho con được..."Nói xong, ông lão áo xám dùng hết toàn lực, đập mạnh vào ngực của nam tu.Nam tu sĩ chưa từng đề phòng cho nên trái tim đã bị đánh nát.Lúc sắp chết, hắn mở con ngươi xám trắng ra, nét mặt thể hiện vẻ khó tin, nhìn về phía ông lão."Ta...
tử kiếp...

hóa ra..."Hắn nói.Ông lão lại đặt thần đan vào trong miệng nam tu sĩ, lùi về sau mấy bước, dùng hai tay hợp lại thành một thủ ấn.Từng luồng gợn sóng huyền ảo, tản ra lực lượng kh*ng b* từ trên người ông lão phát ra, ngưng kết lại thành linh văn, rồi chúng liên tục nhập vào trong cơ thể nam tu sĩ."Đồ nhi.""Dùng thần đan giúp con thay đổi vận mệnh, đây là chuyện duy nhất mà sư phụ có thể làm được."Nam tu sĩ cố gắng hồi lâu mới nói ra được: "Tại sao...""Bởi vì trận chiến tranh này chỉ là bắt đầu, mà kết cục lại được định sẵn từ lâu."Ông lão áo xám thở dài nói: "Trong hư không ẩn chứa một tồn tại vô cùng kh*ng b*, nó đã chú ý tới thế giới của chúng ta, ta suy nghĩ đã rất lâu, thế nhưng vẫn không tìm ra được một cách giải quyết nào cả...
thậm chí ngay cả chân tướng là gì ta cũng không rõ đã phải chết.""Đồ nhi, ta hi vọng con có thể...
sống sót...""Đây là nguyện vọng sau cùng của ta."

.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 6: 6: Kho Tiền Tiết Kiệm 2



Nhóm dịch: Thiên Tuyết.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
."Khống Hạc đan!" Liễu Bình nói với vẻ khó tin."Đúng là Khống Hạc đan, Trần lão đệ, có muốn thử hay không?" Vương Thành cười nói."Cám ơn Vương đại ca.""Ha ha, ngươi không chê đan dược này của ta, ta đã rất vui vẻ.""Làm sao có thể chê cơ chứ, đây chính là Khống Hạc đan!" Liễu Bình ôm quyền với vẻ cám ơn.Khống Hạc đan cái rắm.Khống Hạc đan chân chính có thể làm được từ xương trắng mọc lại thịt, ngay cả đan điền vỡ vụn cũng có thể cứu lại, lại làm sao có thể xuất hiện trong tay của một tu sĩ võ đạo xuất thân môn phái nhỏ chứ?Hơn nữa, người khác không biết được đan dược này là gì, Liễu Bình hắn làm sao lại không biết tác dụng chân chính của đan dược này chứ?Viên đan dược này thoạt nhìn rất giống khống hạc đan, trên thực tế lại có hai luồng đan khí, một đậm một nhạt.Đậm chính là Khống Hạc đan bao ở bên ngoài, nhạt chính là độc đan được bao phủ ở bên trong.Độc đan cũng có mùi giống vậy.Chỉ là viên độc đan này chính là trứng của Ma trùng, có thể biến cơ thể người trở thành một loại con rối kinh khủng nào đó.Điều này làm cho Liễu Bình chú trọng lên.Tu sĩ của Thần Thiên tông am hiểu về phương diện xông pha chiến đấu, cũng am hiểu các loại chiến trận phòng ngự, thế nhưng trong tông môn lại không có chi nhánh đan đạo.Cũng thật là làm khó cho tên Vương Thành này, vì sợ hãi những thủ đoạn phòng thân không tồn tại của "Trần Song Vũ", lại nghĩ ra mưu kế dùng độc đan giết người này.Tại sao lại khổ như vậy chứ?Nếu như mình thật sự là Trần Song Vũ, hậu đài có trưởng lão bảo vệ, trên người có vô số át chủ bài, lại còn có cả Hồn đăng chiếu mệnh nữa.Mà hai người tu sĩ kia lúc nào cũng có thể trở về.Chỉ vì một câu "trời sắp sáng rồi", người này lại lập tức muốn giết chính mình, cơ bản là không để ý tới việc mình có mắc lừa hay không, thực sự là phát rồ.Sở dĩ mình không vạch trần, chỉ bởi vì hiện tại mình vừa mới thức tỉnh, còn rất nhiều chuyện vẫn không rõ ràng cho lắm.Thế nhưng theo hiện tại mà xét, không có cách nào khác nữa rồi.Liễu Bình nhìn về phía hư không, ý niệm hơi chạm tới.Ngay sau đó...Trong hư không, ký tự vẫn lấp lóe nơi đó lại được kích hoạt, hóa thành một dòng chữ nhỏ:"Bởi vì kinh phí không đủ, Danh Sách không thể mở ra."Liễu Bình âm thầm nói: "Mở kho tiền tiết kiệm ra."Trong hư không, ngay lập tức có mấy dòng chữ nhỏ xuất hiện:"Số dư khả dụng: 5.462.343.767 viên linh thạch.""Ngươi có thể rút ra bất cứ khi nào.""
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 7: 7: Kho Tiền Tiết Kiệm 3



Nhóm dịch: Thiên Tuyết.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
.
.
.
.
.
.Một câu thỏa thích trải nghiệm, làm cho hắn trải nghiệm tới tận bây giờ.Mà sau đó dù cho hắn hỏi như thế nào, đều không được thêm câu trả lời nào nữa.Vẻ mặt của Liễu Bình trở nên hơi vui vẻ, chắp tay về phía Vương Thành, nói: "Cám ơn Vương đại ca, thế nhưng thứ này không rẻ, ta sẽ không để ngươi phải chịu thiệt đâu."Vương Thành lại lộ ra vẻ do dự, nói: "Như vậy thì...
không tốt lắm đâu..."Liễu Bình lại ngắt lời gã: "Vương đại ca, ta là người không thích nợ nần người khác cái gì, vẫn cứ là dùng tiền mua được mới càng an tâm."Vương Thành nhìn đối phương, cũng có vẻ hiểu ra.Mình là muốn giết hắn, thế nhưng hắn lại còn tưởng mình muốn lôi kéo quan hệ với hắn.Thực đúng là tính tình của đệ tử môn phái lớn, thà rằng dùng ít tiền để mua, cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với người tu hành của môn phái nhỏ.Hắn muốn dùng tiền, vậy thì để hắn dùng tiền đi.Mặc dù cảm thấy hơi khó chịu, thế nhưng chỉ cần hắn ăn viên đan dược này, vậy thì mọi chuyện đều là tốt."Thôi được."Vương Thành gật đầu, ném đan dược cho Liễu Bình.Liễu Bình ném luôn độc đan vào trong miệng.Vương Thành lập tức vui mừng.Liễu Bình ăn độc đan, chắc chắn sẽ không còn đường sống!Chỉ là ở trong quá trình này, Trần Song Vũ sẽ cảm ứng được hiệu quả trị liệu trước đã.Dù sao, tầng ngoài cùng của viên đan dược này chính là Khống Hạc đan chân chính, độc đan lại được bao phủ ở bên trong, cần thêm chút thời gian mới có tác dụng."Đan dược rất tốt, ta đã cảm nhận cơ thể đang khôi phục với tốc độ rất nhanh." Liễu Bình khen ngợi."Ha ha ha, đương nhiên, làm sao ta lại lừa gạt lão đệ được." Vương Thành chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, cười lớn."Vậy thì tới lượt ta thanh toán, ngươi nói một con số đi." Liễu Bình nói.Vương Thành nói với vẻ hào phóng: "Lão ca tin ngươi, ngươi xem xét rồi cho bao nhiêu cũng được."Liễu Bình nói: "Được, chắc chắn cái giá này sẽ khiến Vương đại ca hài lòng."Dị biến phát sinh...Một ngọn núi óng ánh sáng long lanh, tản ra linh khí lạnh thấu xương bỗng nhiên xuất hiện.Ngọn núi này lại là ngọn núi được tạo nên hoàn toàn bởi linh thạch!Ầm!Núi linh thạch từ trời rơi xuống, va chạm kịch liệt với mặt đất, bụi bặm bay lên ngập trời như một con quái vật khổng lồ.Vương Thành không phản ứng kịp, bị đè dưới núi.Tất cả quá trình chỉ vẻn vẹn diễn ra trong một giây đồng hồ."Thế giới tốt đẹp như vậy, ngươi lại muốn giết ta." Liễu Bình thở dài, ngửa đầu nhìn về phía núi linh thạch, trên mặt lộ vẻ nhớ lại."Vương đại ca, con người của ta khá là lười biếng, ngươi xem, ngọn núi này là khi ta đi du lịch lúc vẫn còn tại Trúc Cơ, vì để tránh việc ra tay với tu sĩ cùng cấp bậc, chuyên môn xếp đặt linh thạch thành một ngọn núi...
Khi đó ta vẫn còn trẻ, rất hi vọng vào tương lai tươi sáng, đã thử rất nhiều chuyện mà không kiêng kị chút nào, không giống hiện tại đã chán chường và không thú vị nữa."Hắn cứ lẩm bẩm một mình nwh vậy.Giờ phút này, nếu như theo ánh mắt của hắn mà nhìn tới, thì có thể thấy được mấy chữ lớn tràn đầy sát khí được khắc trên núi linh thạch:"Dưới Kim Đan, ép kẻ nào kẻ đấy chết, dùng cực tốt."Người đã giết, nói cũng nói xong, Liễu Bình đưa tay đặt lên trên ngọn núi linh thạch.Ngay sau đó...Cả ngọn núi lập tức biến mất không thấy đâu nữa.Từ đầu tới cuối, ngọn núi do linh thạch tạo thành này chỉ tồn tại mấy giây ngắn ngủi, giống như mộng ảo lại hóa thành hư vô.Các pháp trận được bố trí trải rộng khắp nơi trên mặt đất cùng nhau thả pháp lực ra ngoài, san bằng toàn bộ gợn sóng.Ngoại trừ Vương Thành đã bị ép chết ra...Giống như không có cái gì xảy ra vậy.Mọi thứ đều khôi phục như thường.Trong hư không, có hai hàng chữ nhỏ xuất hiện:"Ngươi lãnh hai trăm triệu viên linh thạch tạo thành núi linh thạch từ kho tiền tiết kiệm.""Ngươi lại thu hồi núi linh thạch."Liễu Bình không để ý tới, há mồm phun ra một viên đan dược đặt trên bàn tay.Luồng hương thơm màu xanh sẫm phía ngoài đan dược mới vừa lúc tan ra.Trên thực tế, khi viên đan dược này vừa bị nuốt vào trong bụng đã bị linh lực bao vây lại...Linh lực cũng không làm cho viên đan dược này nhanh chóng luyện hóa, mà là trì hoãn nó hòa tan.Theo đó, độc đan cũng không phát tác.Nuốt độc đan, chỉ để cho Vương Thành buông lỏng cảnh giác.Dù sao, một vài tu sĩ Trúc Cơ là có thần thông trong người, thỉnh thoảng sẽ sinh ra rất nhiều tình huống đột phát.

.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 8: 8: Kho Tiền Tiết Kiệm 4



Nhóm dịch: Thiên Tuyết.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
.
.
.
.
.
.
.
.Liễu Bình thu lại đan dược vào trong túi trữ vật, đi đến trước thi thể của Vương Thành sử dụng một pháp quyết.Một bộ quan tài bay tới, rơi xuống trước mặt Vương Thành.Không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể phóng thuật pháp ra.Vết thương của mình lại khôi phục lại một bộ phận.Thế nhưng thực lực mới chỉ là Luyện Khí đỉnh phong...Trên chiến trường chỉ coi như một tên lính quèn, cơ bản là không được việc.Liễu Bình nhìn về phía Vương Thành trên mặt đất, nói:"Chắc hẳn ngươi có rất nhiều bí mật, thế nhưng vết thương của ta chưa lành, thực lực biến mất, sau đó còn phải rửa đi vết máu bên trên linh thạch nữa, thực sự không có thời gian chậm rãi trò chuyện với ngươi.""Hơn nữa...""Bọn họ cũng sắp trở về."Liễu Bình thay đổi pháp quyết.THi thể của Vương Thành bay lên, rồi nhẹ nhàng rơi vào trong quan tài gỗ phía trước.Vương Thành đã chết, thế nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng với vẻ không cam tâm.Giống như trước khi chết, gã vẫn không thể tin được rằng, kết cục cuối cùng của mình lại bị một ngọn núi linh thạch đè chết.Quan tài khép lại, dần dần chìm vào trong mặt đất.Liễu Bình đang chôn người.Trên mặt đất, những dấu vết để lại do bị núi linh thạch đè xuống đều đã bị hắn thanh lý hoàn toàn.Những người tu hành bị chết đi cũng đã được hắn đặt vào trong quan tài, vùi vào trong lòng đất.Công việc này cũng không mệt mỏi, chỉ là hơi rườm rà.Thế nhưng cũng không còn cách nào nữa cả...Liễu Bình muốn giải thích tại sao mình lại chôn Vương Thành.Trong một thời điểm nào đó.Hắn xoa mồ hôi trán, nghĩ lại những cảnh tượng vừa mới xảy ra.Chắc hẳn có thể giấu giếm được đi.Ngoài việc giết Vương Thành ra, vẫn còn một chuyện rất kỳ lạ mà mình vẫn luôn không kịp suy nghĩ tới.Thời gian.Liễu Bình không nhịn được mà ngẩng đầu quan sát sắc trời.Thời gian đã qua quá lâu, vòm trời tối tăm nhưng không có bất cứ sự thay đổi nào.Chắc hẳn là giờ dần(từ 3h-5h sáng)...Không...Thế giới này có vấn đề.Liễu Bình trầm tư, rồi lấy một chuỗi tiền đồng từ trong túi trữ vật ra.Phần lớn người tu hành đều không nhập thế, cho nên các môn phái cũng chỉ chuẩn bị chút ít tài vật thế tục cho các đệ tử cấp thấp mà thôi.Xâu tiền đồng này lại rất phù hợp với thân phận đệ tử Luyện Khí của một môn phái nhỏ của Liễu Bình.Trừ điều này ra...Trong giới tu hành, chỉ có quẻ thuật mới cần dùng tới tiền đồng.Liễu Bình lấy sáu đồng tiền rải ra ngoài, quát khẽ: "Đinh giáp luân thế, bốn mùa xuất hiện."Leng keng leng keng!Sáu đồng tiền liên tục va chạm, sau đó đều dựng đứng trên mặt đất!Mí mắt Liễu Bình giật giật.Không thể nào, tại sao lại không thể thấy?Mặc dù hiện tại tu vi của mình mới tới Luyện Khí đỉnh phong, thế nhưng tính canh giờ là quẻ thuật đơn giản nhất.Liễu Bình bình tĩnh lại, vẫy tay, thu lại sáu đồng tiền, hít sâu một hơi lại quát: "Như ảnh tùy hình, hung cát tự hiện!"Đồng tiền lại được ném ra ngoài.Bọn chúng rơi trên mặt đất, phát ra những tiếng leng keng, thế nhưng vẫn dựng thẳng lên, không xuất hiện mặt sấp hay mặt ngửa.Yên tĩnh như chết.Dưới bóng đêm đen kịt, sáu đồng tiền đều dựng thẳng bất động."Thu."Liễu Bình run giọng nói.Sáu đồng tiền lại rơi vào bàn tay đang run rẩy của hắn, bị hắn loạng choạng nhét vào trong túi trữ vật.Liên tục hai lần tính quẻ đều không hiện ra kết quả.Thiên cơ hỗn loạn.Chuyện như vậy, coi như sư phụ cũng chưa bao giờ nói qua, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù mà người tu hành có thể hiểu được.Đúng lúc này, trên pháp trận truyền tống bỗng sáng lên.Liễu Bình quay đầu nhìn lại, đã thấy xung quanh pháp trận có từng đợt gợn sóng vô hình, nhộn nhạo như là gợn sóng ngoài khơi vậy.Sau khi gợn sóng không gian biến mất, một bóng người xuất hiện bên trên pháp trận.

.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 9: 9: Lại Tới 1



Nhóm dịch: Thiên Tuyết.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

.
.
.
.
.
.
.Đó chính là người tu hành khi trước.Hắn ta quan sát xung quanh, thấy mọi thứ vẫn bình yên vô sự thì nói với vẻ giật mình: "Liễu đạo hữu, ngươi đã chôn hết các đạo hữu tử trận rồi sao?"Trên gương mặt của Liễu Bình xuất hiện vẻ chân thành, nói: "Có mấy đạo hữu đã từng là chiến hữu của ta, ta nghĩ đi nghĩ lại thì thấy tự mình giúp bọn họ nhập thổ mới là tốt nhất."Người tu hành này nghĩ lại cảnh tượng khi trước đã thấy ở trong doanh phòng.Ngoài Liễu Bình ra, những người khác đều đã chết hết rồi.Người bị thương nặng được đưa trở về từ chiến trường, dù cho hi vọng có nhỏ nhoi đi chăng nữa, đều không thể được đưa tới nơi này.Trừ khi tu sĩ phụ trách chữa trị đã nhầm lẫn.Thế nhưng tình huống này quá ít.Người tu hành này hơi thở dài với vẻ bùi ngùi, nói: "Liễu đạo hữu, ngươi có lòng."Hắn ta đi về phía trước, hỗ trợ Liễu Bình mai táng những thi thể còn lại xuống lòng đất.Chuyện của Vương Thành cũng tự nhiên bị lướt qua.Đợi tới lúc vùi lấp xong tất cả thi thể, người tu hành này mới đưa một tấm lệnh bài và một chiếc hồ lô cho Liễu Bình."Thứ này là?" Liễu Bình hỏi."Trong hồ lô có chứa thuốc chữa thương, về phần lệnh bài...
bởi vì tình huống của ngươi đã được xác minh chính xác, bởi vậy cấp trên đã ban thưởng tấm lệnh bài này cho ngươi, ngươi phải cầm lệnh bài này đi tới đại doanh Tây Hoang, có mấy vị đại nhân đóng giữ ở đó, bọn họ sẽ có sắp xếp mới cho ngươi." Người tu hành này giải thích."Phải đi tới đó." Hắn ta lại cường điệu, nhắc nhở."Thì ra là vậy, ta hiểu rồi, cám ơn." Liễu Bình nói.Hắn mở hồ lô ra ngửi thử, rồi uống một hơi hết sạch thuốc ở trong đó, rồi mới cầm lệnh bài lên quan sát tỉ mỉ.Trên lệnh bài khắc một trận bàn liên kết không gian cỡ nhỏ, có sáu viên linh thạch được khảm tại nơi đó để cung cấp năng lượng cho trận bàn.Trên lệnh bài này có hai tọa độ, tọa độ đầu tiên là nơi mộ táng này, tọa độ khác chính là đại doanh Tây Hoang.Nếu như Liễu Bình cầm lệnh bài, đứng trong trận pháp truyền tống tại nơi mộ táng, trận pháp truyền tống sẽ tự động liên kết với lệnh bài, kích hoạt một tọa độ khác được thiết lập trên lệnh bài, rồi dịch chuyển hắn tới đại doanh Tây Hoang.Ngược lại cũng vậy.Chỉ là, chiếc lệnh bài này chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất.Liễu Bình quan sát lệnh bài, không nhịn được mà quay đầu quan sát trận pháp truyền tống.Tại sao trận pháp truyền tống này lại tàn tạ như thế chứ?Nó còn có thể sử dụng sao?Người tu hành kia chắp tay với Liễu Bình rồi nói: "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, như vậy, ta cũng nên đi rồi.""Ngươi đi nơi nào?" Liễu Bình hỏi."Hình như trên tiền tuyến có tình hình đột xuất xuất hiện, tất cả nhân viên hàng thứ hai đều bị điều động...
ta và sư thúc ta cũng thuộc trong số đó." Người tu hành kia trả lời.Liễu Bình hơi giật mình.Chờ đã!Trận quyết chiến giữa nhân tộc và yêu ma, bên nào giành chiến thắng?Hơn nữa bầu trời từ đầu tới cuối vẫn đen nhánh.Thiên cơ thì bị che đậy.Quẻ thuật không thể tính toán.Người tu hành trước mắt cũng chỉ là Luyện Khí, thực lực quá thấp, cho nên ở đây phụ trách công việc mộ táng, chắc hẳn cũng sẽ không biết quá nhiều tin tức.Suy nghĩ liên tục xuất hiện, Liễu Bình nói: "Đạo hữu, xin hãy chờ một lát, xin hỏi thời điểm này thuộc canh giờ nào?"Người tu hành kia thở dài, nói: "Giờ mão vừa qua, hiện tại chính là giờ thìn (từ 7-9h sáng)."Liễu Bình lại nhìn về phía bầu trời.Giờ thìn...Sắc trời thực sự không giống như đang giờ thìn.Người tu hành kia đi vào trong trận pháp truyền tống, quay đầu nhìn hắn một cách sâu xa rồi nói:"Cho ngươi một lời khuyên, tốt nhất ngươi hãy đi ngay lập tức, chậm sẽ sinh biến."Liễu Bình hơi giật mình.Lời này có ý gì?Ánh sáng bùng lên, người tu hành kia đã dịch chuyển khỏi nơi này.Trong nghĩa trang, lại không còn tiếng động nào nữa, im lặng như tại dưới đáy biển sâu, cảnh tượng trở nên yên tĩnh vĩnh hằng."Ta biết rồi, sau này còn gặp lại."Liễu Bình chắp tay về phía trận pháp truyền tống đã không còn ai, sau đó nhìn về phía lệnh bài trong tay, đứng yên tại chỗ suy nghĩ vài giây.

.
 
Back
Top Bottom