Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Ngày Đêm – Án Cửu Vi
Chương 90: NT15: Lục Quỳ x Phùng Hách Thành (8)


Phòng khách nhỏ nhắn, điểm xuyết trên trần là chiếc đèn chùm lông vũ trắng muốt.

Nhớ hồi Lục Quỳ mới tân trang, chính cái đèn này đã khiến cô bị mẹ Lục mắng cho một trận tơi bời. Bà cứ càm ràm là “chỉ được cái mã, dọn dẹp thì cực ơi là cực”.

Vậy mà giờ đây, vầng sáng huy hoàng từ giữa những sợi lông vũ mềm mại ấy lại đổ xuống, len lỏi vào đôi mắt đen thẳm của Phong Hách Thành. Và trong đó, Lục Quỳ thấy chính mình cũng đang hoảng hốt không kém.

Tựa như một cánh lông tơ khẽ khàng đậu xuống nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, lướt qua thật nhẹ.

Lục Quỳ bất chợt nghiêng đầu, cả người căng thẳng đến cực độ. Ngay cả đầu ngón tay đang bấu chặt lon nước cũng bị siết chặt đến trắng bệch.

Khoảnh khắc ban nãy, Phong Hách Thành có phải là muốn……là muốn……

Cô không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn.

“Đây là cái gì vậy em?”

Giọng nam trầm ấm vang lên, chủ động chấm dứt cuộc chạm gần và thăm dò đầy bất ngờ ấy.

Trên bàn trà là một mảnh vải đỏ mềm mại, tựa như lụa tơ, khẽ vương ra.

“Là quà Hy Hy mang về cho tôi đó.” Lục Quỳ lấy ra một cô búp bê BJD váy đỏ từ túi giấy. Đôi mắt cô cong cong, đưa qua đưa lại trước mặt Phong Hách Thành: “Xinh không anh?”

Giữa bầu không khí ngưng trệ đến khó xử, Lục Quỳ cuối cùng cũng tìm được một điểm tựa để thoát ra.

Mảnh lụa đỏ mềm mại khẽ đung đưa trước tầm mắt, nhìn lướt qua có thể nhìn thấy đô imắt dịu dàng của cô gái, Phong Hách Thành gật đầu: “Rất xinh.”

Anh đưa tay khẽ cầm lấy vạt váy của búp bê: “Em rất mê loại búp bê này à?”

Lục Quỳ gật đầu lia lịa: “Vâng ạ.”

Nét nóng bừng trên má còn chưa kịp phai, Lục Quỳ lại chợt nhớ ra một điều: “Cơ mà, sao đột nhiên anh lại ghé qua vậy?”

“Thật ra thì tôi…” Phong Hách Thành khẽ ngừng lại, hơi rượu thấm đẫm đôi môi mỏng của anh, toát lên vẻ đẹp quyến rũ đến mê hoặc: “Tôi vẫn luôn cho vệ sĩ theo bảo vệ em.”

Lục Quỳ không khỏi ngạc nhiên.

“Không phải tôi muốn giám sát cuộc sống của em, chỉ là…”

“Tôi hiểu mà.” Lục Quỳ gật đầu: “Hồi tôi học cấp ba, ba tôi cũng hay lén cho người đi theo tôi vậy á.”

Phong Hách Thành khẽ ”À” một tiếng: “Xin lỗi em, tôi đã không hỏi ý em trước.”

“Không sao đâu.” Lục Quỳ mỉm cười: “Vậy lần trước cũng là do anh sao?”

Là lần cô say rượu đó.

Phong Hách Thành khẽ gật đầu.

Điều này lại khiến Lục Quỳ cảm thấy hơi áy náy.

“Thật ra, anh không cần đích thân đến đâu. Anh chỉ cần nhờ họ gọi cho ba mẹ tôi, sẽ có người lo cho tôi mà.”

Gần đây, những tin tức nổi bật trên các trang tài chính lớn hầu như đều thuộc về tập đoàn An Gia. Chỉ cần nhìn những dòng tin đó, Lục Quỳ cũng biết Phong Hách Thành bận rộn đến mức nào.

Cô không muốn Phong Hách Thành nghĩ mình là một gánh nặng, lại còn phải bận tâm chuyện của cô giữa bộn bề công việc.

“Lục Quỳ.”

Căn phòng tĩnh lặng, giọng nói trầm ấm của người đàn ông khiến tim Lục Quỳ bất chợt đập mạnh, cả người lại căng thẳng trở lại.

Không hiểu sao, mỗi khi Phong Hách Thành nghiêm túc gọi tên cô như vậy, Lục Quỳ lại có cảm giác như đang bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi thời đi học vậy.

Phong Hách Thành nhìn cô. Ánh mắt đó sâu thẳm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: “Em là vợ của tôi mà.”

“Bộp…..”

Lon nhôm bị bóp chặt, làm lộ rõ mọi cảm xúc đang dâng trào bên trong Lục Quỳ.

Ánh mắt Phong Hách Thành đặt nhẹ lên những ngón tay mảnh mai của cô. Mọi lo lắng, bối rối và nỗi bất an trong đôi mắt cô, anh đều nhận thấy cả.

“Nếu em muốn, chúng ta có thể chuyển đến Thiển Thủy Loan.”

Phong Hách Thành đã dùng từ “chúng ta”, mà Thiển Thủy Loan lại chính là căn nhà cưới của họ.

Đôi mắt đen láy của Lục Quỳ chợt giãn ra vì kinh ngạc, đến khóe mắt cũng ánh lên vẻ ngây thơ.

Có lẽ thấy hơi đột ngột, Phong Hách Thành hắng giọng một tiếng: “An ninh ở đó tốt hơn nhiều, sẽ không có chuyện gì như tối nay xảy ra đâu.”

“Vâng… đúng là vậy.”

Cả hai người họ đều đang tự tìm cho mình một lý do.

Có lẽ, là một lý do để họ có thể xích lại gần nhau hơn.

*

Về chuyện dọn đến Thiển Thủy Loan, sau đêm hôm ấy, Phong Hách Thành chẳng đả động gì thêm, còn Lục Quỳ thì cố tình tránh né. Cuộc sống của cả hai lại trở về guồng quay vốn có.

Bộ sưu tập hè của LuLu do chính Lục Quỳ thiết kế với sáu mẫu, không chỉ tạo cơn sốt trong giới búp bê mà còn thu hút nhiều quý phu nhân, tiểu thư muốn đặt may phiên bản người lớn. Tuy nhiên, Lục Quỳ đều khéo léo từ chối hết cả.

Cô yêu búp bê và chỉ muốn may đồ cho chúng.

Cuối tháng Sáu, tại Prague có một triển lãm nghệ thuật búp bê BJD quy mô lớn. Lục Quỳ đã đặt vé máy bay nhưng vì quá bận rộn với công việc nên đành bỏ lỡ.

Khi trò chuyện với Chung Hiểu Hy về chuyện này, Lục Quỳ vẫn còn đôi chút tiếc nuối: [Không chỉ có triển lãm thôi đâu mà còn có cả buổi đấu giá, với cả mấy con búp bê phiên bản giới hạn nữa đó [khóc]]

Chung Hiểu Hy cười cợt: [Ai bảo cậu chỉ lo kiếm tiền mà không biết tận hưởng.]

Lục Quỳ: [Tớ là người có tinh thần hợp đồng mà? Khách đã đặt hàng, cứ mong ngóng thì thử hỏi làm sao tớ có thể vì đi xem triển lãm mà cho họ leo cây được,đúng không?]

Chung Hiểu Hy: [Thôi được rồi, Tổng giám đốc Lục nói gì cũng phải.]

Chung Hiểu Hy: [Vậy xin hỏi, vị Tổng giám đốc Lục cực kỳ có tinh thần hợp đồng đây. Dạo này quan hệ với anh chồng trên hợp đồng sao rồi nè?]

Lục Quỳ: “…..”

Sao lại nhắc đúng chỗ ngứa thế không biết.

[Anh ấy đi London công tác rồi.]

Chung Hiểu Hy đáp lại lời cô bằng sáu dấu chấm.

[Hai người các cậu, hoặc là đi công tác, hoặc là bận việc.]

Lục Quỳ: [Chứ còn sao nữa?]

Chung Hiểu Hy: [Thì phải tích cực tạo cơ hội gặp nhau chứ. Anh ấy về thì cậu ra đón, anh ấy đi làm thì cậu đón về, thế chẳng phải là gặp nhau rồi sao!]

Chung Hiểu Hy nói với vẻ tức anh ách, còn Lục Quỳ lại không đồng tình: [Cái gì cũng bắt tớ đón, tớ đâu phải tài xế của anh ấy…..]

Chung Hiểu Hy: [Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi.]

Chung Hiểu Hy: [Cậu đi may đồ đi, đàn ông chỉ làm chậm tốc độ kiếm tiền của cậu thôi.]

Lục Quỳ: “……”

Thế nhưng, nói về cơ hội gặp mặt thì Lục Quỳ chợt nghĩ ra một điều.

Tháng tới chính là sinh nhật của Phong Hách Thành.

Khi đăng ký kết hôn, cô đã lén nhìn thấy rồi.

Lục Quỳ nghĩ, có lẽ cô có thể chuẩn bị một món quà sinh nhật cho Phong Hách Thành cũng nên.

Nhưng cô không biết, một người như Phong Hách Thành sẽ thích món quà như thế nào nhỉ?

*

“Cậu định lựa quà sinh nhật cho Phong Hách Thành hả?”

Trong không gian ấm cúng của quán cà phê, Chung Hiểu Hy liếc nhìn Lục Quỳ từ đầu đến chân, buột miệng reo lên: “Hay quá, bé Quỳ của tớ! Cuối cùng thì cậu cũng ngộ ra được rồi đấy!”

Bị ánh mắt soi mói của Chung Hiểu Hy làm cho có chút không tự nhiên, Lục Quỳ khẽ nhấp một ngụm cà phê cho đỡ bối rối.

Cô hẹn Hiểu Hy ra đây hôm nay vốn dĩ là muốn tham khảo ý kiến cô bạn mình. Bởi vì, trong chuyện tặng quà cho phái mạnh, Lục Quỳ thật sự có rất ít kinh nghiệm.

“Thế cậu tính tặng anh ấy món gì đây?”

“Vẫn chưa nghĩ ra nữa, tớ cứ thấy…” Lục Quỳ mân mê cốc cà phê: “Anh ấy dường như chẳng thiếu bất cứ thứ gì cả.”

“Quà tặng đâu phải vì thiếu mới mang đi biếu xén đâu chứ? Búp bê trong nhà cậu ít nhất cũng phải cả trăm, hai trăm con rồi. Mà cậu thấy đó. tớ chẳng phải cứ thấy là lại mua tặng cậu thêm một em đó sao?”

Lục Quỳ gật đầu lia lịa, thầm nghĩ lời Chung Hiểu Hy nói quả thực quá sức hợp lý.

“Thế nhưng mà… tớ cũng không rõ Phong Hách Thành thích gì cơ.”

Chung Hiểu Hy khẽ nhíu mày, có chút bất lực: “Cậu đúng là một cục gỗ mà! Chả trách hồi đi học bao nhiêu anh chàng theo đuổi mà cậu cứ ngây thơ chẳng hề hay biết gì. Có phải cậu bị……”

Chung Hiểu Hy bỏ lửng câu nói, bởi lẽ nếu tiếp tục thì khó tránh khỏi phải nhắc đến cái tên đáng ghét kia.

“Cậu cứ thử nghĩ xem, món quà nào có thể biểu lộ trọn vẹn tấm lòng mình nhất. Khi tấm lòng đã gửi gắm, thì món quà ấy tự nhiên sẽ trở nên vô giá thôi.”

“Hay là…” Lục Quỳ thoáng chút chần chừ: “Tớ đi đăng ký một lớp học làm bánh rồi tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật tặng anh ấy nhé?”

Chung Hiểu Hy bất ngờ đến sững sờ.

“Một cô tiểu thư như cậu, đến cả mì ăn liền còn nấu không nên hồn, mà đòi học làm bánh ư?”

Lục Quỳ: “……”

Chung Hiểu Hy: “Nhưng mà tớ thấy… đáng để thử đó!”

Ánh nắng dịu nhẹ của mùa hè xuyên qua khung cửa sổ, đậu lại trong đôi mắt hạnh long lanh của Lục Quỳ. Chung Hiểu Hy khẽ nghiêng đầu, chậm rãi hỏi: “Quỳ à, có phải cậu… đã có chút thích Phong Hách Thành rồi không?”

Nếu không thì tại sao lại muốn đích thân tổ chức sinh nhật cho anh ấy.

Nếu không thì tại sao lại nảy ra ý định học làm bánh. Từng cử chỉ, từng ý nghĩ. Tất cả đều toát lên vẻ đáng yêu của một cô gái đang yêu thế cơ chứ.

Lục Quỳ khựng lại một giây rồi khẽ cụp mắt xuống, nhẹ giọng đáp: “Tớ… không biết nữa.”

*

Lục Quỳ vốn là người của hành động. Ngay ngày hôm sau khi trò chuyện cùng Chung Hiểu Hy, cô đã đăng ký ngay một khóa học làm bánh 1 kèm 1. Với ba buổi học mỗi tuần, cô chỉ có thể tranh thủ những lúc rảnh rỗi. Mỗi lần đều phải linh động hẹn trước với giáo viên.

Cô giáo dạy làm bánh là một mỹ nhân tuyệt sắc. Có lần, cô ấy tò mò hỏi Lục Quỳ với vẻ mặt hơi nhiều chuyện: “Em học làm bánh để tặng bạn trai phải không?”

Là bởi vì Lục Quỳ từng nói, cô chỉ học duy nhất một loại bánh: cốt bánh phải thật mềm mịn nhưng không quá ngọt, trang trí tối giản, đơn giản mà cũng phải thanh lịch, nhưng cũng phải mang thêm vài phần nam tính trong đó nữa.

Sự hiểu biết của cô về Phong Hách Thành chỉ dừng lại ở đó.

“Không phải ạ.” Lục Quỳ khẽ đáp, ánh mắt có chút chột dạ khi bị cô giáo nhìn chăm chú: “Là… là chồng em ạ.”

“Ồ, vậy sao!” Cô giáo xinh đẹp cười tủm tỉm gật đầu: “Không ngờ em đã kết hôn rồi đấy. Chắc chắn em và chồng em rất yêu nhau nhỉ!”

Yêu nhau ư?

Cùng lắm thì cũng chỉ là tương kính như tân mà thôi.

Nếu không có gì sai sót, có lẽ họ cứ thế bình lặng sống qua ngày. Nhưng có yêu nhau không thì Lục Quỳ thực sự không dám nghĩ tới.

Có lẽ, vẫn cần thêm thời gian.

Và đương nhiên, còn cần một chút may mắn nữa.

Thoáng cái đã đến tháng 7, sinh nhật của Phong Hách Thành rơi vào cuối tháng. Biết anh dạo này đang ở Thượng Hải, Lục Quỳ định chờ đến trước một tuần rồi mới hẹn gặp.

Tối nay, hiếm hoi cả hai đều có thời gian rảnh. Phong Hách Thành ghé studio đón Lục Quỳ, sau đó hai người cùng đi ăn tối.

Ở hàng ghế sau ô tô, Phong Hách Thành kết thúc cuộc họp điện thoại, khẽ xoa thái dương.

“Gần đây em vẫn bận lắm à?”

Lục Quỳ gật đầu, cô thấy rõ vẻ mệt mỏi trong đôi mắt anh.

“Cũng sắp xong rồi, chắc cuối tháng sẽ đỡ hơn. Còn anh… thì sao?”

“Em đang đàm phán một thương vụ sáp nhập, cuối tháng này cũng gần có kết quả rồi.” Phong Hách Thành hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lục Quỳ.

Anh khẽ ho một tiếng: “Chuyện lần trước tôi nói, em nghĩ sao rồi?”

Lục Quỳ: “….”

“Gần đây tôi đã nhờ Lương Hồng tìm người dọn dẹp bên đó rồi, em muốn sắm thêm gì cứ dặn Lương Hồng chuẩn bị là được.”

Lục Quỳ biết Phong Hách Thành luôn là người làm việc hiệu quả, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Sự ngạc nhiên của cô lọt vào mắt Phong Hách Thành lại biến thành một sự bất ngờ, hay thậm chí là chút bối rối.

“Tôi không có ý giục em đâu, nếu em cần thêm thời gian, cũng không vội.” Phong Hách Thành giải thích.

“Không phải, tôi…” Lục Quỳ vội vàng tiếp lời Phong Hách Thành, nhưng vừa nói ra cô lại thấy mình có vẻ hơi sốt ruột quá.

Cô mím môi, nhìn Phong Hách Thành: “Cuối tháng nhé, cuối tháng… tôi sẽ chuyển đến.”

Vừa hay, cũng có thể tổ chức sinh nhật cho Phong Hách Thành.

“Được.”

Địa điểm dùng bữa do Phong Hách Thành đích thân chọn, là một nhà hàng gia đình mang đậm nét kiến trúc Giang Nam tinh tế, đặc biệt món cá sốt cà chua chua ngọt ở đây cực kỳ ngon.

Mà đây lại chính là món ăn Lục Quỳ yêu thích nhất.

Bữa ăn diễn ra được một nửa, Phong Hách Thành nhận một cuộc điện thoại. Lục Quỳ nghe loáng thoáng thấy có vẻ là chuyện liên quan đến dự án sáp nhập, những việc làm ăn của nhà họ Phong. Cô ý thức được mình nên tránh mặt, liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

“Chị à, chị nói em tặng cái này thì liệu anh Hách Thành có thích không nhỉ?”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nữ quen thuộc, nũng nịu đầy vẻ õng ẹo. Lục Quỳ thật không ngờ, ngay cả đi rửa tay cũng có thể gặp phải Triệu Ân.

Một giọng nữ khác lập tức xen vào: “Chắc là thích thôi, nhưng mà cà vạt là đồ dùng cá nhân, có vẻ hơi thân mật quá không? Phong Hách Thành chẳng phải đã kết hôn rồi sao?”

“Em mặc kệ í……” Lời của Triệu Ân còn chưa dứt.

Lục Quỳ đã rửa tay xong, đang thong thả lau khô tay. Cô vứt giấy vào thùng rác, khi đi ngang qua Triệu Ân thì khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười mờ nhạt.

Sắc mặt Triệu Ân đã trở nên vô cùng khó coi, cô bạn thân bên cạnh rõ ràng cũng nhận ra Lục Quỳ. Bàn tán về chồng người khác ngay trước mặt vợ họ, quả thực là quá đỗi ngượng ngùng.

Lục Quỳ đã sải bước ra ngoài với đôi giày vải bố. Nhưng sau lưng, giọng Triệu Ân vẫn vẳng tới: “Cô cứ nghĩ anh Hách Thành cưới cô là vì yêu sao? Vậy thì cô lầm to rồi, cô chắc chắn không biết rằng, trước đây anh ấy từng có người trong lòng, vì cô ấy mà làm biết bao nhiêu chuyện. Dù cho biết cô ấy thích…”

“Phong Hách Thành trước đây yêu ai, vì ai mà làm gì thì có liên quan gì đến tôi?” Lục Quỳ quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười đầy ý vị.

“Cô không một chút bận tâm ư?”

“Tại sao tôi lại cần phải bận tâm đến quá khứ?” Lục Quỳ khẽ dừng lại: “Điều tôi quan tâm chỉ là tương lai mà thôi.”

Triệu Ân tức tối đến đỏ mặt: “Sau này anh Hách Thành cũng sẽ không bao giờ yêu cô đâu!”

“Thế thì liên quan gì đến cô?”

“Cô…”

Lục Quỳ khẽ nghiêng đầu, nụ cười trên môi vẫn không hề suy suyển, thản nhiên bước thẳng ra ngoài.

Bên ngoài nhà vệ sinh là một hành lang hình chữ S duyên dáng. Vừa bước ra, Lục Quỳ đã bắt gặp Phong Hách Thành đang đứng đó, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía cô.

Lục Quỳ thoáng giật mình, rồi sau đó là cảm giác ngượng ngùng và lúng túng dâng trào. Những lời cô vừa nói, chắc hẳn anh đã nghe thấy hết rồi quá.

“Xin lỗi…” Lục Quỳ cụp mắt xuống: “Lại để anh xem trò cười rồi.”

Bàn tay cô lại được nắm lấy. Phong Hách Thành cũng cúi đầu, nhìn búi tóc củ tỏi tròn xoe trên đỉnh đầu cô.

“Vậy ra, công cụ như tôi đây, cô dùng còn hợp ý không?”

“…..” Lục Quỳ mím môi, mơ hồ nhận ra một chút ý cười trong đáy mắt Phong Hách Thành: “Cũng… tạm được thôi.”

Một bữa tối đáng lẽ thật ngon lành lại bị sự xuất hiện của Triệu Ân làm hỏng. Lục Quỳ chẳng ăn được là bao, ngay cả món cá sốt chua ngọt mà cô yêu thích nhất cũng chỉ động đũa vài miếng.

Phong Hách Thành tự nhiên nhận ra sự khác lạ của cô: “Món ăn không hợp khẩu vị sao?”

“Không ạ.” Lục Quỳ lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Rất ngon.”

Những chiếc đèn lồng bát giác treo ở góc cửa sổ, ánh đèn vàng rực rỡ in bóng những bức mỹ nhân đồ uyển chuyển trên giấy tuyên. Ánh mắt của Phong Hách Thành yên lặng mà trực tiếp, khiến Lục Quỳ gần như không cách nào né tránh được.

Cô không phải vì Triệu Ân mà mất hứng ăn, mà chỉ là không biết, những lời cô vừa nói, liệu Phong Hách Thành sẽ hiểu theo chiều hướng nào đây?

Lục Quỳ bất giác nhớ lại câu hỏi của Chung Hiểu Hy hồi trước: “Có phải là cậu hơi thích Phong Hách Thành rồi không?”

Trước đây cô vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng khi nãy trong nhà vệ sinh, nghe được cuộc trò chuyện của Triệu Ân và cô bạn thân, cái cảm giác bực bội bỗng trào lên trong lòng đã không tài nào che giấu được nữa.

Lục Quỳ chợt nhận ra, cô đã vô thức xem Phong Hách Thành là vật sở hữu của riêng mình, ghét bỏ bất kỳ ánh mắt dòm ngó nào từ bên ngoài.

À, đây chắc là cái gọi là tính chiếm hữu đây mà.

Cái suy nghĩ mình đã nảy sinh tính chiếm hữu với Phong Hách Thành gần như khiến Lục Quỳ giật mình thon thót. Rốt cuộc thì, nó bắt đầu từ khi nào nhỉ?

“Vừa nãy… cảm ơn em.”

Giọng nói trầm ấm của anh vang lên, chính Phong Hách Thành đã là người phá vỡ sự im lặng. Lục Quỳ có chút ngẩn ngơ, cảm ơn cô? Cảm ơn vì điều gì chứ?

“Cảm ơn em đã tin tôi.”

Lần này thì Lục Quỳ đã hiểu rồi.

Chuyện tình sử của Phong Hách Thành trước đây, họ đã từng nói qua trước khi cưới. Lục Quỳ vẫn nhớ rõ lời Phong Hách Thành nói lúc đó.

Anh bảo, từ khi còn bé anh đã được gia đình giáo dục rằng không được phép cùng lúc dính líu đến hai người phụ nữ. Một mối quan hệ mới muốn bắt đầu, nhất định phải dựa trên việc mối quan hệ cũ đã kết thúc hoàn toàn.

“Tôi tin những gì anh đã nói với tôi.” Lục Quỳ nhẹ nhàng đáp lại.

Ánh mắt Phong Hách Thành thoáng chốc khẽ cô đọng lại rồi khóe môi anh nở một nụ cười, anh gật đầu: “Nếu rảnh, em có thể bảo Lương Hồng chuẩn bị trước.”

Chuyện dọn về Thiển Thủy Loan.

Phong Hách Thành nói năng thật khéo léo, có lẽ là không muốn Lục Quỳ hiểu lầm anh đang thúc giục, hoặc cũng có thể… Lục Quỳ luôn cảm thấy, ánh mắt anh nhìn cô có thêm chút kiên định lạ thường.

Lục Quỳ gật đầu: “Được.”

*

Chuyển nhà đúng là một công việc lớn, dù Lục Quỳ không định mang hết đồ đạc qua Thiển Thủy Loan, nhưng riêng đồ trong phòng làm việc và cả mảng tường búp bê cũng đủ khiến cô mất cả tuần để dọn dẹp.

Đồ dùng sinh hoạt khác, cô cũng chẳng ngại nhờ Lương Hồng chuẩn bị giúp Phong Hách Thành, chỉ lo thu xếp vài bộ đồ thường ngày và đồ cá nhân.

Một buổi chiều cuối tuần, Lục Quỳ đến Thiển Thủy Loan, định mang một số món nhỏ sang trước.

Căn biệt thự này được Phong Hách Thành mua từ vài năm trước. Trước thềm hôn lễ, anh đã sang tên nó cho Lục Quỳ.

Nơi đây toạ lạc tại vị trí cực kỳ lý tưởng, căn biệt thự không hề hẻo lánh mà lại rất gần với studio của Lục Quỳ. Ngay từ lúc Phong Hách Thành hỏi cô về ý tưởng cho căn nhà tân hôn, Lục Quỳ đã lập tức nghĩ đến nơi này ngay.

Mặc dù Phong Hách Thành có nói qua, nhưng đây đúng là lần đầu tiên Lục Quỳ đặt chân đến Thiển Thủy Loan.

Đúng như lời anh, trong nhà đã có sẵn một số đồ đạc, không còn là căn hộ vô hồn nữa. Tuy nhiên, Lục Quỳ vẫn cảm thấy có gì đó rất khác lạ.

Trước đây, khi Phong Hách Thành đi công tác, Lục Quỳ từng đến căn hộ của anh lấy đồ. Lúc đó, cô thấy căn nhà được trang trí tông màu lạnh. Chủ yếu là đen, trắng, xám, tổng thể vừa rộng vừa trống.

Nhưng giờ đây…..

Trên tủ hẹp kê sát tường là một bình hoa thủy tinh cắm những bông cát tường xanh tươi. Trên sofa màu trắng sữa ở phòng khách có hai chiếc gối ôm hình củ cà rốt. Cả bức tường dọc cầu thang được thiết kế thành tủ trưng bày trong suốt, và Lục Quỳ gần như ngay lập tức hiểu ra những ô nhỏ đó dùng để làm gì.

Đó là không gian mới dành cho cả bức tường búp bê của cô.

Chỉ là, số ô này quá nhiều. Chúng kéo dài lên đến tận tầng hai. Có lẽ là gấp bốn, năm lần so với căn hộ hiện tại của cô luôn ấy chứ.

Lục Quỳ nhẹ bước lên tầng hai, trong tay là sơ đồ phòng Lương Hồng vừa gửi đến.

Hai căn bên trái là phòng ngủ chính và phòng làm việc, còn hai căn bên phải là phòng khách và… phòng trẻ con.

Phòng trong cùng phía bên trái, theo sơ đồ thì là nơi rộng nhất trên tầng hai nhưng lại không được Lương Hồng chú thích công năng.

Tò mò, Lục Quỳ bước tới, khẽ đẩy tay nắm cửa. Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cô hoàn toàn sững sờ.

Căn phòng rộng rãi đã được bài trí thành một không gian làm việc chuyên nghiệp dành cho thiết kế thời trang. Kế bên bàn làm việc là một bảng ý tưởng cao quá đầu người, trên chiếc bàn trắng tinh tươm kê hàng chục giá ma-nơ-canh, từ thấp đến cao xếp thành hàng, tất cả đều đang khoác những mẫu rập trắng tinh tương tự nhau.

Đây… đây thật sự là phòng làm việc của cô!

Lục Quỳ khẽ khàng bước vào. Căn phòng ngập tràn ánh sáng từ ô cửa kính lớn sát đất. Tấm thảm lông mềm mại màu trắng sữa trải dài, bên cạnh là chiếc ghế lười màu yến mạch êm ái và một chiếc bàn gỗ nhỏ xinh.

Cô vươn tay vén nhẹ tấm rèm voan trắng bồng bềnh. Phía ngoài khung cửa kính chính là khu vườn cổ tích, nối liền với biển hoa tường vi đẹp nhất Thiển Thủy Loan.

Trùng hợp thay, lúc này cũng chính là mùa tường vi nở rộ, khoe sắc thắm.

Từng chùm hoa to như chén trà treo lơ lửng trên cành, nào hồng phấn dịu dàng, nào trắng tinh khôi, nào sắc anh đào lãng mạn, rồi cả màu quả mọng ngọt ngào… muôn vàn sắc hoa rực rỡ trải dài bất tận đến tận mặt hồ gợn sóng, bừng nở một sức sống mãnh liệt, tràn đầy nhiệt huyết.

Chỉ cần một cái nhìn, Lục Quỳ đã yêu say đắm khung cảnh này. Cô thậm chí còn có thể tưởng tượng cảnh hoàng hôn buông xuống, nhuộm hồng cả bầu trời, mặt hồ và biển hoa như được phủ lên lớp màu sơn dầu, còn cô thì ngồi ngay bên ô cửa sổ này, miệt mài vẽ những bản phác thảo của mình.

Hoặc vào một đêm đông tuyết trắng xóa, cô sẽ tự tay hâm nóng một bình rượu mơ vàng. Dù chẳng làm gì cả, chỉ đơn thuần ngồi thơ thẩn, ngẩn ngơ thôi cũng đủ hạnh phúc rồi.

Lục Quỳ cầm điện thoại lên, chụp vội một bức ảnh khung cảnh ngoài cửa sổ rồi gửi ngay cho Phong Hách Thành.

[Cảm ơn anh nhiều lắm, tôi mê mẩn nơi này rồi!]

Cô thật sự quá đỗi yêu thích, nên không thể chờ đợi thêm nữa mà muốn chia sẻ niềm vui này với Phong Hách Thành ngay lập tức.

Tin nhắn không được hồi đáp ngay, nhưng Lục Quỳ đã quen với điều đó. Họ vẫn thường như vậy mà.

Đến gần chập tối, điện thoại của Phong Hách Thành mới đổ chuông: “Em đến nơi rồi à?”

“Vâng, tôi có mang theo một ít đồ. Tôi chỉ đến để dọn dẹp qua loa thôi.”

“Nhiều không? Để tôi..…”

“Không nhiều đâu, không nhiều đâu.” Lục Quỳ vội vàng ngắt lời. Toàn là quần áo cá nhân, làm sao cô có thể để Lương Hồng sang giúp đỡ được chứ.

Mãi đến khi sắp xếp đồ đạc, Lục Quỳ mới giật mình nhận ra, phòng thay đồ đã bị lấp đầy quá nửa. Toàn là đồ nữ mùa hè, mùa thu, nào là túi xách, phụ kiện và giày dép nữa.

“ Lương Hồng đã chuẩn bị quá chu đáo rồi, không cần làm phiền người ta thêm nữa đâu.”

Qua tai nghe, Phong Hách Thành lại không nói gì.

Lục Quỳ chớp mắt, nhìn mấy bộ nội y đang để trên giường. Cô thoáng do dự rồi lại lên tiếng: “Tôi thấy phòng khách vẫn chưa có tủ quần áo. Hay là tôi cứ để tạm đồ của tôi vào tủ đồ trong phòng ngủ chính nhé, được không ạ?”

“Lục Quỳ, đừng khách sáo quá như vậy. Ngôi nhà này là của em mà.”

À… ra vậy.

“Hơn nữa…” Phong Hách Thành ngập ngừng một chút: “Tôi không có kế hoạch ngủ riêng phòng đâu, nếu… em không phiền.”

Lục Quỳ: “…!”

Hai má cô nóng bừng lên trong tích tắc, đến cả dòng điện thoại yếu ớt cũng trở nên quyến rũ, đầy ám muội.

“Tôi… tôi… còn có việc rồi. Tôi cúp máy đây.”

Ấn nút tắt điện thoại, tim Lục Quỳ đập thình thịch không ngừng. Nhìn lại mấy bộ nội y đặt trên giường, cô cảm thấy chúng cũng nhiễm chút hơi thở của sự mờ ám. Cô vội vàng cuộn tròn chúng lại, nhét tất cả vào ngăn kéo một cách lộn xộn.

*

Trước sinh nhật Phong Hách Thành một tuần, Lục Quỳ đã chính thức chuyển đến biệt thự ở Thiển Thuỷ Loan.

Hôm đó, Phong Hách Thành đang có chuyến công tác đột xuất ở Bắc Kinh nên chưa kịp về. Trong tủ quần áo của anh, chỉ lác đác vài chiếc sơ mi và vest thường ngày.

Điều này lại vô tình cho Lục Quỳ một khoảng thời gian quý báu để thích nghi với không gian mới hơn.

Đợt hàng búp bê tùy chỉnh mùa hè đã bán hết sạch, cô nàng cũng nhàn rỗi hơn hẳn. Những ngày ở Thiển Thuỷ Loan, nơi Lục Quỳ yêu thích nhất chính là phòng làm việc. Cô thường ngồi trên chiếc sofa lười cạnh cửa sổ sát đất, nhâm nhi một ly cà phê và cứ thế đắm chìm suốt cả buổi chiều.

Quả nhiên, cảnh hoàng hôn nhuộm tím biển hoa tường vi đẹp đến nao lòng. Hình ảnh đó đẹp đến mức khiến người ta cứ muốn ngắm mãi không thôi.

Một ngày trước sinh nhật anh, Lục Quỳ nhận được tin nhắn từ Phong Hách Thành.

Sau vài câu xã giao thông thường, anh nhanh chóng đi vào vấn đề chính: [Mai tôi sẽ bay về Thượng Hải, giải quyết xong việc công ty là sẽ về thẳng Thiển Thuỷ Loan luôn.]

Tin tức bất ngờ này chẳng khác nào một quả bom chìm, khiến Lục Quỳ giật mình suýt đánh rơi điện thoại.

Cô vội vàng giữ chặt máy, nhìn chằm chằm vào dòng chữ “về Thiển Thuỷ Loan” trên màn hình. Điều này có nghĩa là, cô và Phong Hách Thành sắp sửa sống chung một nhà thật rồi. Với tư cách là vợ chồng hợp pháp, họ sẽ ở dưới cùng một mái hiên.

Câu nói của Phong Hách Thành, “tôi không có ý định ngủ riêng phòng,” cứ văng vẳng bên tai, khiến mặt Lục Quỳ nóng bừng. Cô tự vỗ nhẹ vào má, tự nhủ: “Lục Quỳ, mày phải bình tĩnh lại!”

Nghĩ đến việc ngày mai chính là sinh nhật anh, Lục Quỳ trấn tĩnh, chỉ nhắn lại một chữ duy nhất: [Được.]

Trong chiếc xe hơi đen, Phong Hách Thành khẽ cong môi khi nhìn thấy tin nhắn mới đến.

Lương Hồng quay đầu hỏi anh: “Tổng giám đốc Phong, mấy thùng tài liệu sáng nay anh để ở phòng làm việc trong căn hộ, ngày mai có cần chuyển luôn về Thiển Thuỷ Loan luôn không ạ?”

“Ừm.”

Phong Hách Thành những ngày này vốn dĩ không hề đi công tác ở Bắc Kinh. Anh chỉ là biết Lục Quỳ sẽ căng thẳng, nên mới muốn để cô có thêm vài ngày thích nghi.

Điện thoại lại ting một tiếng, có tin nhắn mới….

Lục Quỳ: [Vậy thì tối mai, chúng ta cùng ăn tối nha?]

Lục Quỳ: [Ăn ở Thiển Thủy Loan thôi]

Phong Hách Thành nhìn chăm chú hai dòng chữ nhỏ trên màn hình, không chút do dự mà hồi âm cho Lục Quỳ một chữ: [Được]

Ở hàng ghế trước, Lương Hồng lại lên tiếng: “Tổng giám đốc Phong, tối mai có một bữa tiệc chiêu đãi. Là tiệc của Cục Xúc tiến Đầu tư…”

“Từ chối.”

“Vâng ạ.”

*

Ngày hôm sau.

Lục Quỳ đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả các dụng cụ cần thiết để làm bánh từ sớm. Cô đã học và làm món bánh này hơn chục lần, nên các công đoạn đều rất thành thạo.

Chỉ có phần trang trí bằng kem tươi là còn vụng về, thế nên cô quyết định bỏ qua bước này, chỉ trét kem và kem lạnh lên cốt bánh.

Ngoài ra, Lục Quỳ còn chuẩn bị một vài “điểm nhấn” nho nhỏ đặc biệt khác nữa.

Cô đã lấy số hiệu chuyến bay từ Lương Hồng, biết Phong Hách Thành sẽ đến Hải thành vào buổi chiều. Lục Quỳ nhẩm tính thời gian, chắc hẳn phải đến tối, sau khi xong việc, anh mới về nhà ăn cơm.

Vì nội làm bánh thôi cũng đã khiến Lục Quỳ đau đầu lắm rồi nên cô không dám mạo hiểm làm bữa tối, thay vào đó, cô thuê hẳn đầu bếp riêng đến nấu.

Khi thời gian gần đến, Lục Quỳ nhắn tin hỏi Phong Hách Thành: [Anh sẽ về lúc mấy giờ?]

Phong Hách Thành đáp: [Có chút việc gấp, chắc khoảng 7:30 tôi mới về được. Nếu em đói thì cứ ăn trước đi.]

Lục Quỳ nhẹ nhàng nhắn lại: [Không sao, tôi sẽ đợi anh.]

Gần 7:30, Lục Quỳ lấy chiếc bánh trong tủ lạnh ra. Chiếc bánh tròn màu trắng sữa, trên viền bánh được trang trí bằng những viên kẹo sô cô la nhỏ màu vàng, bạc và đen. Nhìn thấy chiếc bánh, cô đầu bếp liền tấm tắc khen: “Chiếc bánh đẹp quá, ở tiệm nào vậy cô?”

Lục Quỳ cười híp mắt, có chút đắc ý: “Là con tự làm đấy ạ.”

Cô mở chiếc hộp nhỏ bên cạnh, lấy ra một con búp bê. Đó là một búp bê nam BJD đặt làm riêng, giống Phong Hách Thành đến chín phần, mặc bộ vest sơ mi chỉnh tề. Và bộ quần áo ấy, chính tay Lục Quỳ đã may.

Lục Quỳ dùng giá đỡ cố định con búp bê ngay giữa chiếc bánh. Phong Hách Thành phiên bản nhỏ nhắn đứng thẳng tắp. Cô cong mắt cười, đây mới chính là chiếc bánh sinh nhật dành riêng cho anh.

Thế nhưng…

Thời gian dần trôi, kim đồng hồ đã chỉ đến 8 giờ. Phong Hách Thành vẫn chưa về.

Lục Quỳ nhắn tin cho anh, nhưng tin nhắn cứ chìm vào im lặng. Điều đó cho thấy anh hẳn là đang bận. Lục Quỳ cất chiếc bánh vào hộp trong suốt, đặt trở lại tủ lạnh. Kem tươi nếu tan chảy, chiếc bánh sẽ xẹp xuống, trông rất xấu.

9 giờ tối.

Cô giúp việc bếp riêng có công việc tiếp theo nên không thể ở lại. Trước khi đi, cô đã làm xong tất cả các món ăn và dặn dò Lục Quỳ cách hâm nóng đồ ăn nhiều lần. Nếu có gì không hiểu, cứ gọi cho cô.

10 giờ.

Lục Quỳ lại lấy chiếc bánh ra khỏi tủ lạnh. Tóc của con búp bê làm bằng chất liệu đặc biệt, nếu ở trong môi trường nhiệt độ thấp quá lâu sẽ bị đóng băng. Nhưng nếu cứ để ở ngoài, kem tươi lại tan chảy ra mất.

Nhìn phiên bản Phong Hách Thành thu nhỏ có vài sợi tóc đã hơi ngả trắng, Lục Quỳ mím môi, gục đầu xuống bàn.

Trong phòng khách, ánh đèn vàng dịu nhẹ tỏa sáng. Lục Quỳ và Phong Hách Thành bé nhỏ kia bốn mắt nhìn nhau.

Phong Hách Thành, đây là món quà sinh nhật đầu tiên em tặng anh, em không muốn nó bị xấu đi.

11:30…..

Ngoài cổng biệt thự cuối cùng cũng có tiếng động. Lúc này, Lục Quỳ đã gục đầu ngủ thiếp đi bên bàn tự khi nào. Trong phòng khách rộng lớn, chỉ còn một chiếc đèn bàn ánh vàng dịu nhẹ thắp sáng.
 
Ngày Đêm – Án Cửu Vi
Chương 91: NT16: Lục Quỳ x Phùng Hách Thành (9)


Phong Hách Thành đẩy cửa, ánh sáng trắng từ hành lang đổ vào, hòa với ánh đèn vàng ấm áp bên trong. Ánh mắt anh dừng lại trên bóng dáng nhỏ nhắn đang gục xuống bàn.

Cô gái mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, búi tóc củ tỏi mềm mại nghiêng lệch sang một bên. Có lẽ tiếng mở cửa đã đánh thức, cô dụi dụi mu bàn tay, khẽ cựa quậy.

Phong Hách Thành bước lại gần. Khi đi ngang qua bếp, anh thấy trên bàn có bốn món ăn mặn và một bát canh được bày biện gọn gàng.

Nhiều năm qua, ngoài căn nhà cũ của gia đình họ Phong, đây là lần đầu tiên anh trở về nhà và thấy có người đang đợi mình.

Thế nhưng, khoảnh khắc quý giá này lại bị anh phá hỏng mất rồi.

Dự án sáp nhập gặp chút trục trặc, anh đã họp với toàn bộ ban lãnh đạo của tập đoàn An Gia suốt cả ba tiếng đồng hồ. Mọi chuyện khá rắc rối, mà vốn dĩ khi làm việc anh luôn tập trung cao độ như vậy, không có thói quen báo cáo hay giải thích với bất kỳ ai.

Thế nhưng, bấy nhiêu lý do ấy không đủ để giải thích cho việc anh về nhà muộn. Phong Hách Thành chẳng thể tìm ra bất kỳ lời bào chữa nào cho bản thân.

Cởi đôi giày tây, anh rón rén bước lại gần Lục Quỳ. Tiếng động nhỏ xíu ấy vẫn đủ để đánh thức cô. Cô dụi dụi đôi mắt hạnh còn đang mơ màng, long lanh ẩm ướt.

“Anh về rồi à?” Giọng cô thỏ thẻ, mềm mại.

Lục Quỳ ngáp một cái rồi ngồi dậy: “Cơm canh nguội hết cả rồi. Đợi em đi hâm lại, không biết có ăn được nữa không.”

Nhưng Phong Hách Thành đã đưa tay ra ngăn bước cô: “Anh xin lỗi.” Giọng anh trầm ấm, nhẹ đến mức như muốn giữ lại sự yên tĩnh cho cả căn phòng. Dù chẳng thể tìm được lý do chính đáng nào, anh vẫn phải nói lời xin lỗi này.

“Anh họp xong mới nhìn thấy tin nhắn của em.”

“Không sao đâu mà.” Lục Quỳ khẽ cười, tỏ vẻ không bận lòng: “Em đi hâm…”

“Để anh làm cho.”

Phong Hách Thành khẽ đặt tay lên vai Lục Quỳ, nhẹ nhàng đẩy cô ngồi lại ghế.

Bữa tối trên bàn vẫn còn nguyên, rõ ràng là cô đã nhịn đói suốt cả đêm.

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi rõ rệt trong mắt anh, Lục Quỳ lên tiếng: “Anh nghỉ một lát đi, hay là…..”

“Cứ xem như đây là lời anh xin lỗi em.”

Lục Quỳ chưa bao giờ thấy Phong Hách Thành nhún nhường như vậy. Đây là lần đầu tiên, nhưng trái tim cô vẫn có chút xót xa. Cô ngước nhìn đồng hồ, còn 20 phút nữa là qua 12 giờ, sinh nhật của anh sắp hết rồi.

“Chỉ là hâm nóng đồ ăn thôi mà.” Cô thỏ thẻ đáp lại.

Chuyện này sao có thể so sánh với việc đợi anh cả đêm chứ?

Còn cả chiếc bánh sinh nhật nữa.

Và cả những cảm xúc lo lắng, rồi lại mong chờ trong lòng cô.

“Vậy thì anh sẽ đền bù từng chút một. Đến khi nào em cảm thấy đủ rồi, không giận nữa thì thôi được không em?”

Lục Quỳ chỉ mới trải qua một mối tình không mấy êm đẹp, đến nỗi cô gần như phủ nhận hoàn toàn nó. Cô thậm chí không biết thế nào mới là lời ngọt ngào. Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, dưới ánh đèn vàng dịu của phòng khách, nhìn vào đôi mắt thanh lãnh mà đẹp đến nao lòng của Phong Hách Thành, nghe giọng nói ấm áp nhưng đầy chân thành của anh.

Lục Quỳ bỗng có một ảo giác. Thì ta đây chính là những lời tình tứ, là mật ngữ chỉ dành cho những người đang yêu.

Những lời tình tứ…..

Lục Quỳ ngơ ngẩn một chốc nhưng tiếng bụng kêu “òn ọt” lại phá vỡ sự im lặng, vang vọng rõ ràng trong căn phòng.

Phong Hách Thành khẽ mỉm cười: “Đợi anh một chút, anh rửa tay rồi sẽ vào ngay.”

Lúc Phong Hách Thành vào bếp, Lục Quỳ cũng đi rửa mặt. Dòng nước lạnh mùa hè làm đầu óc cô tỉnh táo hơn. Cô chợt nhớ ra chiếc bánh sinh nhật vẫn còn nằm trong tủ lạnh.

Ôi thôi chết, đã hơn hai tiếng trôi qua rồi!

Lục Quỳ vội chạy vào bếp. Phong Hách Thành đang đứng trước bếp ga, tay áo sơ mi xắn lên. Vẻ lạnh lùng thường ngày của anh dường như không hợp với không gian bếp núc nhưng động tác cầm xẻng lại trông khá chuyên nghiệp.

“Nhiều dầu mỡ, em ra ngoài đợi đi.”

“Không phải, em…” Lục Quỳ không còn tâm trí đâu mà giữ bí mật nữa. Cô vội vàng mở tủ lạnh, lấy chiếc bánh sinh nhật được đậy trong hộp nhựa ra.

Con búp bê Phong Hách Thành phiên bản mini trên bánh giờ đã biến thành ông cụ. Mái tóc đen nhánh ngày nào giờ đã bạc phơ.

Lục Quỳ không khỏi cảm thấy buồn bã.

“Đây là…”

Giọng nói trầm ấm của Phong Hách Thành vang lên phía sau lưng. Lục Quỳ khẽ hít sâu, đặt chiếc bánh kem lên bàn đảo bếp, giọng nhỏ nhẹ. “Đây là bánh sinh nhật em tự làm cho anh đó.”

Trong khoảnh khắc đó, Phong Hách Thành nhìn cô gái dưới ánh đèn vàng ấm áp, nhìn chiếc bánh kem tinh xảo trên bàn và hình nhân nhỏ bé của chính anh đứng ngay giữa. Từ đâu đó một thứ cảm xúc nghẹn lại không thể gọi tên dâng trào trong lồng ngực.

Cảm giác này, anh chưa từng trải qua.

Từ khi bố mẹ ra đi, anh không còn thói quen đón sinh nhật nữa. Lâu dần, ngay cả bà nội cũng hiểu anh không tổ chức.

Thì ra… hôm nay là sinh nhật anh.

Phong Hách Thành chầm chậm bước đến, ánh mắt lướt qua chiếc bánh rồi dừng lại trên khuôn mặt cúi gằm của Lục Quỳ: “Thật sự… là em tự làm sao?”

Lục Quỳ gật đầu, sống mũi cay cay: “Em đã học rất lâu đó.”

Mỗi lời cô nói ra càng khiến anh thêm phần áy náy. Mà cũng chính lời nói ấy lại khiến Phong Hách Thành bỗng cảm thấy một thứ tình cảm “chẳng còn mong cầu gì hơn” đang ngày càng mãnh liệt hơn trong lòng.

“Anh xin lỗi, anh…” Phong Hách Thành muốn nói lời xin lỗi, nhưng cảm thấy mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa trước tấm lòng chân thành này.

“Không sao đâu mà.” Lục Quỳ khịt khịt mũi, tự thấy mình thật là lúng túng. Chỉ là một chiếc bánh thôi, sao cô đột nhiên lại muốn khóc vậy nè?

Phong Hách Thành hơi nghiêng người: “Lục Quỳ.”

“Em thật sự không sao…” Lục Quỳ đột nhiên quay đầu. Cô không biết Phong Hách Thành lại đứng gần đến thế, gần đến mức…

Khoảnh khắc cô vừa xoay người, cánh môi đã chạm nhẹ vào khóe môi anh.

Ánh đèn bếp mờ ảo chiếu lên hai người, đổ xuống hai cái bóng dính chặt đầy tình ý.

Thời gian dường như ngưng lại.

“Bíp…..bíp…..”

Mùi hương ngọt ngào toả ra của chiếc bánh kem hòa lẫn mùi khét. Phong Hách Thành giật mình lùi lại, vội vàng tắt bếp ga.

Lục Quỳ vẫn đứng sững tại chỗ, tâm trí trống rỗng. Cô và Phong Hách Thành…bọn cô vừa…

Môi anh mềm quá, thật sự là rất mềm.

“Bùm” một tiếng, Lục Quỳ chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng xộc thẳng l*n đ*nh đầu. Cô thậm chí không kịp suy nghĩ, vội vàng xoay người chạy ào ra khỏi bếp.

Phong Hách Thành dõi theo bóng dáng hốt hoảng của cô. Suy nghĩ ngẩn ngơ dần quay về, khóe môi anh khẽ nhếch. Anh đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào vị trí môi mình vừa chạm phải.

Khi Lục Quỳ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, rón rén bước xuống cầu thang. Giờ đây trên bàn ăn đã bày sẵn bốn món mặn một canh, cùng với chiếc bánh sinh nhật hơi xấu xí mà cô đã làm.

Trên chiếc bánh cắm một cây nến, nhưng ngọn lửa vẫn chưa được thắp lên.

Phong Hách Thành ngước mắt lên, ánh mắt chuẩn xác bắt lấy bóng hình cô: “Cá sốt chua ngọt có hơi cháy một chút, nhưng ăn tạm được. Em có muốn thử không?”

Lục Quỳ mím môi, nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Chỉ còn ba phút nữa là đến mười hai giờ.

Phong Hách Thành nói: “Đã hơn mười năm anh không đón sinh nhật rồi, em có thể giúp anh thắp nến được không?”

Khi nói câu này, khóe môi anh hơi cong lên. Không cố ý giải thích, cũng không hề tỏ vẻ đáng thương. Thay vào đó lại giống như một lời dụ hoặc, dẫn dụ Lục Quỳ bước về phía anh.

Lục Quỳ đứng lại trước bàn ăn. Cô là một sinh viên mỹ thuật, một nhà thiết kế, luôn có một sự cầu toàn gần như cưỡng chế với mọi thứ do mình làm ra.

“Nhưng mà, chiếc bánh này xấu quá đi…”

“Xấu ở đâu?”

“Tóc của búp bê bị bạc trắng hết cả rồi kìa.”

“Không phải rất tốt sao?”

Lục Quỳ khẽ sững sờ, khó hiểu nhìn Phong Hách Thành. Làm sao có thể tốt được chứ, rõ ràng là một búp bê rất đẹp trai, giờ lại biến thành một ông già tóc bạc.

“Anh thấy rất tốt.” Phong Hách Thành nhìn thẳng vào cô, “Đây chẳng phải là một điềm báo hay sao?”

“Điềm báo gì?”

Một đáp án gần như sắp bật ra khỏi môi.

Lục Quỳ nhìn Phong Hách Thành tóc bạc trên chiếc bánh, nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh thì thầm bên tai: “Là em tặng anh, một cuộc đời bạc đầu giai lão.”

Trong đôi mắt hạnh nhân mềm mại, sự kinh ngạc cùng chút hơi nước ầng ậng. Trái tim cô giờ đây đang không ngừng đập thình thịch, chẳng kịp phản ứng, cả lòng ngực như muốn nổ tung.

“Cô Lục à, bây giờ em có thể thắp nến cho anh được chưa?”

Gần như là theo bản năng, Lục Quỳ đón lấy chiếc bật lửa từ tay Phong Hách Thành. Ánh lửa nhỏ bùng lên, lập lòe, nhảy nhót.

Kim giây của đồng hồ đang từ từ trở về số mười hai.

“Phong Hách Thành!” Lục Quỳ hít một hơi thật sâu, giọng nói lại trở nên dịu dàng: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

00:00:00.

Một ngày mới đã bắt đầu.

Khóe môi Phong Hách Thành nở nụ cười: “Cảm ơn em.”

*

Sau nhiều tháng xa cách, cuối cùng Lục Quỳ và Phong Hách Thành cũng lại nằm chung trên một chiếc giường.

Vừa đặt lưng xuống, Lục Quỳ đã căng thẳng đến cứng người, nằm im như một pho tượng. Khi Phong Hách Thành tắt đèn, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, khóe môi anh khẽ nở một nụ cười.

“Em sợ à?”

Căn phòng bỗng chìm vào bóng tối. Trong đêm thanh vắng, giọng nói trầm ấm của anh như chứa đựng một chút trêu chọc.

“Không… không phải đâu ạ.”

Lục Quỳ không cách nào kìm nén được sự bồn chồn. Anh vừa nằm xuống, ngay cả tiếng động rất khẽ khi anh gối tay sau gáy, cô cũng có thể cảm nhận rõ mồn một. Cô siết chặt ga giường, trong lòng thầm nghĩ, họ… có phải sẽ đi xa hơn không?

Nghe nói, lần đầu tiên sẽ rất đau.

Bất chợt, một bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ đỉnh đầu cô. Lục Quỳ nghe thấy anh thủ thỉ: “Ngủ ngon nhé.”

Chỉ… vậy thôi sao?

Cô nghiêng đầu, nương theo ánh trăng mỏng manh, ngỡ ngàng thấy anh đã nhắm nghiền mắt.

“Anh…”

“Nếu sợ thì cứ nhắm mắt lại mà ngủ đi.” Phong Hách Thành ngắt lời cô.

“Sao cơ?” Lục Quỳ khó hiểu.

“Lục Quỳ này.” Anh khẽ ngừng lại: “Anh là một người đàn ông bình thường mà.”

Lục Quỳ: “……”

Ngày hôm sau.

Có lẽ vì đêm qua ngủ muộn, đến khi Lục Quỳ tỉnh dậy trời đã gần 10 giờ sáng. Vị trí bên cạnh trống không, cô biết, Phong Hách Thành không có thói quen ngủ nướng.

Lục Quỳ vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi xuống lầu, trên bàn ăn vẫn còn một chiếc thố sứ được hâm nóng, tỏa ra hương thơm thoang thoảng của cháo. Cô bước đến, định mở nắp ra xem thử nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào, cô đã vội vàng rụt tay lại.

“Ting…” là âm thanh của đồ sứ va vào nhau.

Cô xuýt xoa đôi tai: “Ôi, nóng quá.”

Từ trong bếp, Phong Hách Thành vội vã đi ra. Anh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, trên ngón tay thon dài vẫn còn dính vài vảy cá.

“Bị bỏng rồi à?” anh hỏi.

“Em không biết… nó lại nóng như vậy.”

Mọi khi thố sứ ở nhà đều không nóng như thế này.

Phong Hách Thành bước đến, nắm lấy bàn tay của Lục Quỳ, nhìn những đầu ngón tay hơi ửng đỏ của cô. Lục Quỳ khẽ rụt lại, nhỏ giọng giải thích: “Không sao đâu.”

“Chườm nước lạnh đi em.”

Nói rồi, Phong Hách Thành giữ chặt tay cô, đưa cô đến trước bồn rửa mặt. Dòng nước mát lạnh xả xuống làm dịu đi cảm giác bỏng rát trên da. Từ trong gương, Lục Quỳ nhìn thấy hai người gần như dán chặt vào nhau. Anh cúi đầu, lông mày khẽ nhíu lại.

Hôm nay anh mặc khác hẳn mọi ngày, không phải là áo sơ mi và vest lịch lãm mà là bộ đồ ở nhà thoải mái khiến cả người anh trông gần gũi hơn rất nhiều.

Có lẽ vì ánh mắt Lục Quỳ quá thẳng thắn, Phong Hách Thành ngước mắt lên, ánh nhìn của cả hai vô tình gặp nhau trong gương. Lục Quỳ có thể nhìn thấy chính mình đang ngây ra trong đó.

“Sao vậy?” Phong Hách Thành hỏi.

“Không… không có gì cả. Chỉ là em cảm thấy… ừm, hôm nay anh nhìn khác hẳn mọi ngày.”

“Khác chỗ nào?”

“Trông… giống sinh viên đại học ấy.”

Nói xong, Lục Quỳ chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình. Cô nhắm mắt, hai má phồng lên. Đúng là… đàn ông đẹp dễ làm người ta mất hồn mà.

Bên tai, Phong Hách Thành bật cười khẽ: “Bộ anh già lắm à?”

“…Không phải.” Lục Quỳ vội vàng chữa lời: “Là… bình thường anh rất nghiêm túc, nên sẽ khiến cho người ta cảm thấy xa cách hơn á.”

Tiếng cười nhẹ nhàng như vẫn còn văng vẳng, Phong Hách Thành hiển nhiên không có ý định truy hỏi; “Trong thố có cháo thịt nạc, em ăn một ít thôi. Trưa nay, anh sẽ làm cá cho em ăn.”

“Làm cá á?”

“Tối qua lỡ làm cháy mất một con cá sốt chua ngọt. Hôm nay, anh đền em một con.”

Khi Lục Quỳ vẫn còn đang ngạc nhiên, Phong Hách Thành nói thêm: “Anh sẽ từ từ bù đắp, cho việc tối qua về muộn và bất lịch sự.”

Tối qua, Phong Hách Thành cũng từng nói câu này. Lục Quỳ có chút bất ngờ, “Anh biết làm cá sốt chua ngọt ư?” Phong Hách Thành trông chẳng giống người đã từng vào bếp chút nào.

“Hay là, em cứ chờ đợi xem sao.”

Lúc Phong Hách Thành đang nấu cơm trưa trong bếp, Lục Quỳ tranh thủ dọn dẹp đồ đạc. Phòng thiết kế của cô đã chật kín, bức tường búp bê vẫn chưa được bày lên kệ.

Lục Quỳ ôm một thùng hàng lớn đặt ở góc cầu thang thì chuông cửa reo. Cô lon ton chạy xuống, nhìn thấy Lương Hồng trên màn hình.

Lương Hồng cũng bất ngờ khi thấy Lục Quỳ ra mở cửa, hơi khựng lại. Lục Quỳ sợ bị gọi “phu nhân” nên nhanh chóng nói, “Phong Hách Thành đang làm cơm trong bếp, cô chờ một lát nhé.”

Chỉ một câu nói đơn giản, Lương Hồng hoàn toàn đờ người ra. Nấu cơm ư? Lương Hồng đi theo Phong Hách Thành bấy lâu nay, chưa bao giờ biết anh ấy lại biết nấu cơm luôn á.

Phong Hách Thành đã bước ra từ bếp, trên người đeo chiếc tạp dề màu cà phê và đang lau tay.

Lương Hồng nuốt nước bọt, đưa xấp tài liệu trên tay cho Phong Hách Thành. Trước đó Lương Hồng đã liên lạc với Phong Hách Thành, có một tài liệu khẩn cấp cần chữ ký của anh.

Phong Hách Thành nhận lấy tập hồ sơ, đầu hơi cúi xuống, những nét chữ ký nhanh chóng lướt trên giấy. Lương Hồng chứng kiến cảnh tượng có phần ngược đời này, trong lòng chỉ thấy mơ hồ như đang ở trong một giấc mơ.

Lục Quỳ lại chẳng mảy may để tâm, cô nở nụ cười tươi tắn với Lương Hồng: “À đúng rồi, cái gối ôm củ cà rốt tròn tròn ở phòng khách, mua ở đâu thế nhỉ? Cho tôi xin địa chỉ nhé.”

“Chuyện này…” Lương Hồng liếc mắt nhìn sang Phong Hách Thành. Hầu hết mọi thứ trong căn nhà này đều là do chính tay sếp Phong mua, sao mà Lương Hồng biết được.

Ký xong, Phong Hách Thành khép tập tài liệu lại, quay sang nhìn Lục Quỳ: “Nếu em không có việc gì, chiều nay anh sẽ dẫn em đi mua.”

Lục Quỳ: “?”

Mãi cho đến khi Lương Hồng đi rồi, Lục Quỳ mới nhìn chằm chằm vào cái gối ôm hình củ cà rốt ở phòng khách, chợt bừng tỉnh hỏi Phong Hách Thành: “Cái gối ôm này… là anh mua hả?”

Phong Hách Thành đang ướp cá, khẽ khàng “ừ” một tiếng.

Lần này, đến lượt Lục Quỳ sững sờ. Cô soi Phong Hách Thành từ đầu đến chân, cố tìm một sợi dây liên kết nào đó giữa anh và cái gối ôm cà rốt, nhưng vô vọng. Dù nhìn thế nào, Phong Hách Thành cũng không phải là người sẽ đi mua gối ôm, càng không thể là loại hình cà rốt như thế này được.

Lục Quỳ thừa nhận, trong lòng cô đã bắt đầu tự mình đa tình mất rồi.

“Anh… tại sao lại mua hình củ cà rốt vậy?” Cô muốn có một câu trả lời chắc chắn, muốn nghe lời giải thích từ chính anh.

Phong Hách Thành xếp cá vào đĩa, ngước mắt nhìn cô, giọng điệu bình thản: “Anh nghĩ em sẽ thích.”

Anh không hề cố gắng nịnh nọt hay ẩn ý điều gì, cứ như khi thấy chiếc gối đó, trong lòng anh đã tự nhiên nảy ra suy nghĩ này. Sự thẳng thắn ấy khiến người ta ngỡ ngàng.

Lục Quỳ cắn môi, thử thăm dò thêm: “Sao anh lại nghĩ là em sẽ thích?”

“Anh thấy em rất thích mặc đồ hình con thỏ.”

“……”

Phong Hách Thành quay sang lấy thêm gia vị, liếc mắt nhìn cô: “Còn điều gì muốn hỏi nữa không?”

“Không… không còn gì nữa.”

Phong Hách Thành khẽ cười: “Hay là, em cứ hỏi thêm nữa đi.”

Lục Quỳ chớp chớp hàng mi, đôi mắt tròn xoe, đen láy.

Phong Hách Thành cười dịu dàng: “Lúc trước khi chuẩn bị những thứ này, anh chỉ nghĩ đơn giản là vì em sắp dọn đến, nên cần sắm sửa những thứ em thích. Nhưng bây giờ…” Anh dừng lại một chút, giọng nói trầm ấm: “…Anh lại có cảm giác như đang muốn khoe công. Anh muốn dùng những thứ này để xin lỗi em, hy vọng em nhìn vào chúng mà tha thứ cho anh.”

Lục Quỳ nghẹn lời. Phong Hách Thành bộc lộ cảm xúc quá trực diện, khiến cô nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Phong Hách Thành không ép cô: “Nếu không có gì muốn hỏi, em cứ đi dọn dẹp đồ đạc đi. Cá này cần ướp thêm một lát, lát nữa anh có cuộc họp video. Chúng ta… 12 rưỡi ăn cơm nhé?”

Lục Quỳ ngơ ngẩn gật đầu: “Vâng…”

*

Lục Quỳ bắt đầu thu dọn những con búp bê của mình. Những chiếc kệ acrylic có kích thước không đồng đều, những ô nhỏ nhất lại ở trên cao, khiến cô không tài nào với tới.

Trong khi đó, Phong Hách Thành đang họp trong thư phòng. Sợ làm phiền anh, Lục Quỳ nhắn tin hỏi: [Nhà có cái thang không ạ?]

Phong Hách Thành: [Ở trên gác mái á em.]

Phong Hách Thành: [Có chuyện gì vậy?]

Lục Quỳ: [Em lùn…..]

Cô tắt điện thoại, chạy lên tầng ba. Căn gác mái nằm cuối hành lang. Vừa mở cửa, cô thấy ba chiếc thùng giấy lớn được xếp gọn gàng. Đóng kín nên chẳng thấy bên trong đựng gì, chỉ thấy cái thang dựng ngay góc tường.

Khi Lục Quỳ vừa cầm lấy cái thang, điện thoại lại rung lên.

Phong Hách Thành nhắn: [Nếu không vội thì chờ anh họp xong sẽ giúp em dọn.]

Lục Quỳ cúi đầu nhắn trả lời: [Không sao đâu, em tự làm được mà…]

Chữ “mà” vừa gõ xong, cái thang trên tay cô hơi nghiêng một chút rồi đổ ập xuống, thẳng vào ba chiếc thùng giấy lớn. Không kịp giữ lại, Lục Quỳ chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên, cái thang đã đập mạnh vào v*t c*ng.

Tiếng động đó cũng làm Phong Hách Thành trong thư phòng cũng không khỏi giật mình.

Vị giám đốc tài chính đang trình bày dữ liệu quý mới, đột nhiên bị Phong Hách Thành cắt ngang: “Chờ một chút.”

Anh vội vã đứng dậy. Chẳng kịp để các giám đốc cấp cao khác trong cuộc họp trực tuyến phản ứng, anh đã rời khỏi chỗ ngồi.

Cả nhóm giám đốc nhìn nhau ngơ ngác.

Việc cuộc họp hôm nay chuyển từ trực tiếp sang trực tuyến đã là điều bất ngờ rồi. Ấy vậy mà nay tổng giám Phong lại đột ngột dừng giữa chừng, quả thật là chuyện chưa từng có.

Phong Hách Thành sải bước nhanh đến trước cửa gác mái. Ánh nắng mùa hè chiếu xuyên qua ô cửa sổ kính hình vòm, thấy bóng Lục Quỳ trong chiếc áo phông rộng thùng thình gần như chạm sàn.

Cô đã dựng lại cái thang, đang ngồi xổm dưới đất. Cả ba chiếc thùng giấy đã mở toang.

Bên trong là những con búp bê BJD đầy ắp, có rất nhiều mẫu là phiên bản giới hạn ngày xưa. Vài con trong số đó, Lục Quỳ nhận ra ngay, là những mẫu đã tuyệt bản ở triển lãm nghệ thuật Praha cách đây không lâu.

Cảnh tượng trước mắt này, khác hẳn với những gì Phong Hách Thành đã dự định.

Lục Quỳ quay đầu lại, nhìn Phong Hách Thành đang đứng ở cửa. Đôi mắt trong veo như chứa đầy nước.

Dạo gần đây, hình như cô rất dễ xúc động.

Phong Hách Thành khẽ cười bất lực: “Bất ngờ… chắc là không còn nữa rồi.”

Lục Quỳ chẳng bận tâm đến chuyện bất ngờ cho lắm.

“Mấy con búp bê này là…”

“Anh mua lúc đi công tác ở châu Âu đợt trước. Tình cờ, dạo đó anh có ghé qua một triển lãm nghệ thuật ở Prague.”

Lúc đó, người đi cùng anh là Lương Hồng. Khi biết anh muốn đi xem triển lãm búp bê BJD, Lương Hồng đã vô cùng kinh ngạc. Sau khi tham quan xong, anh liền bảo Lương Hồng tìm cách liên hệ với ban tổ chức, mua lại tất cả búp bê đang trưng bày.

Anh nghĩ rằng Lục Quỳ sẽ thích chúng.

Cô là vợ anh mà, vậy nên việc chồng mang quà về cho vợ khi đi công tác là chuyện nên làm.

Nhìn ba thùng búp bê lớn đầy ắp, Lục Quỳ cuối cùng cũng hiểu vì sao trên tường cầu thang lại có nhiều ô trống như vậy. Hóa ra, những chỗ đó chính là nhà mà anh đã chuẩn bị cho chúng.

Phong Hách Thành bước vào, thấy đôi mắt Lục Quỳ ươn ướt liền lúng túng.

Anh chưa từng yêu đương nên không biết cách dỗ dành con gái: “Anh mua mấy con búp bê này không phải để em khóc đâu.”

Lục Quỳ vội lau giọt nước mắt chực rơi, hít hít mũi: “Cảm ơn anh, em thích lắm.”

Cô đứng lên, chân có hơi tê.

“Lục Quỳ,” Phong Hách Thành nghiêm túc gọi tên cô, “Em là vợ anh, giữa chúng ta…”

Anh dừng lại một chút: “Đừng khách sáo thế.”

Lục Quỳ cắn môi, không biết nói gì.

Chân dần hết tê, cô khẽ nói: “Vậy… em cũng không giận anh nữa.”

“Sao cơ?”

Phong Hách Thành thật sự không nghe rõ.

Lục Quỳ đành nói to hơn một chút: “Chuyện hôm qua, em tha lỗi cho anh rồi.”

Bất chợt, Phong Hách Thành như trút được gánh nặng, khóe môi nở một nụ cười thật tươi.

“Trong phòng họp còn nhiều người đang chờ. Anh…..”

Lúc này, Lục Quỳ mới nhớ ra anh vẫn đang bận họp: “Em không sao đâu, anh mau đi làm việc đi.”

Phong Hách Thành lại liếc nhìn chiếc thang ở phía sau cô, ánh mắt mang theo chút lo lắng.

Lục Quỳ tinh ý hiểu ra: “Em sẽ cẩn thận mà.”

Nhưng Phong Hách Thành vẫn bước qua, cầm lấy chiếc thang cao gần bằng cô: “Đi thôi.”

“Nhưng mà, cuộc họp của anh thì sao…?”

“Hôm qua họ cho em leo cây, hôm nay chúng ta cũng cho họ leo cây một hôm thôi.”

“Ơ?”

Phong Hách Thành sai Lương Hồng thông báo với tất cả các giám đốc rằng cuộc họp hôm nay sẽ tạm dừng và tiếp tục vào ngày mai. Đám giám đốc ai nấy đều ngơ ngác, bối rối. Họ gần như đều là những người được chính tay Phong Hách Thành đưa lên từ lúc An Gia mới thành lập, nên rất rõ phong cách làm việc của anh. Tổng giám đốc Phong chưa bao giờ lại trì hoãn công việc như thế này cả?

Nghĩ đến đây, ai nấy lại bắt đầu suy diễn. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra ở nhà? Hay sức khỏe của anh có vấn đề?

Vài người đã lén đến hỏi Lương Hồng.

Bằng vài câu nói khéo léo, Lương Hồng đã dập tan sự tò mò của mọi người.

Còn có thể vì lý do gì nữa chứ?

Một người đã gắn bó với Phong Hách Thành nhiều năm, nới lỏng cà vạt. Lương Hồng đã làm việc không ngừng nghỉ suốt bấy nhiêu năm, đến hôm nay mới cuối cùng được nếm trải cảm giác thả trôi công việc.

Có vẻ, có bà chủ là điều tốt.

Trong biệt thự, chiếc thang được dựng lên ở góc cầu thang. Phong Hách Thành đang đứng trên bậc thang cao nhất.

Lục Quỳ nhón chân đưa cho anh một con búp bê. Phong Hách Thành cúi xuống đón lấy rồi đặt con búp bê vào ngăn nhỏ trên cùng.

Họ phối hợp với nhau thật nhịp nhàng, cứ như là một cặp đôi ăn ý đã lâu vậy.

Lục Quỳ nhìn lên tầng cao nhất mà Phong Hách Thành vừa đặt búp bê vào, cô nói: “Em không nói dối đâu, có khi em thật sự không đặt được lên đó.”

Phong Hách Thành cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên ý cười: “Em bỏ chữ có khi đó đi.”

“…” Lục Quỳ chu môi: “Bộ cao thì giỏi lắm à.”

Sau khi tầng trên cùng được sắp xếp xong, Lục Quỳ hào hứng nói: “Để em thử xem.”

Phong Hách Thành bước xuống, nhường chỗ cho Lục Quỳ. Cô chỉ mới bước lên hai bậc thì anh đã cất tiếng gọi.

“Lục Quỳ.”

“Dạ?”

Lục Quỳ quay lại. Phong Hách Thành khẽ ngước nhìn cô.

Nhờ vào chiếc thang, Lục Quỳ chợt nhận ra mình lại cao hơn cả Phong Hách Thành. Nhìn anh từ góc độ này, hóa ra lại là như thế này.

Đường nét dưới cằm đã bớt đi vẻ sắc lạnh, toát lên sự dịu dàng lạ thường.

Chẳng lẽ mỗi lần anh nhìn cô, gương mặt cô lại tròn thêm một chút sao?

Nhận ra điều này, Lục Quỳ bỗng thấy má nóng bừng.

“Chúng ta…” Phong Hách Thành khẽ ngừng lại: “Có muốn thử một lần không?”

“Sao cơ?”

Nếu không có bậc thang vững chãi phía sau, Lục Quỳ tin chắc mình đã mất thăng bằng mà ngã nhào.

Thử gì cơ?

Làm sao để thử?

Những lời nói của Chung Hiểu Hy bỗng vang vọng trong đầu, khiến Lục Quỳ không khỏi miên man suy nghĩ.

Ánh mắt Phong Hách Thành vẫn đăm đắm nhìn cô: “Anh nhớ có lần em kể về tình yêu của bố mẹ mình, giọng nói đầy tự hào và hạnh phúc. Hôn nhân của họ cũng có nét tương đồng với chúng ta, từ hai người xa lạ dần trở nên thân quen rồi bên nhau trọn đời.”

Lục Quỳ như chìm vào miền ký ức.

Quả thật, chuyện tình của bố mẹ luôn là niềm tự hào lớn nhất của cô. Sống trong thế giới này, những cặp vợ chồng yêu thương nhau thật sự rất hiếm hoi. Cô may mắn biết bao khi được làm con gái của họ, được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc viên mãn như vậy.

Nhưng tại sao anh lại nói những điều này với cô vậy nhỉ?

Có phải…

“Nhu Nhu.”

Phong Hách Thành cất tiếng gọi, một cái tên thật thân thương.

Anh cũng từng gọi cô là “Nhu Nhu”. Thế nhưng lần này, cái tên ấy lại mang một ý nghĩa đặc biệt hơn.

Lục Quỳ cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông tuấn tú, cao quý trước mặt. Vì có cuộc họp nên anh đã thay bộ vest vừa vặn, dáng vẻ Phong Hách Thành quen thuộc mà cô vẫn hằng say mê.

Phong Hách Thành giơ tay lên, cổ tay áo sơ mi bó sát làm lộ xương cổ tay gầy gò, khỏe khoắn. Bàn tay anh thon dài, những đốt ngón tay rõ ràng, chính là hình dáng cô yêu thích.

“Nhu Nhu à.” Phong Hách Thành nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói nghiêm túc nhưng chứa đựng sự chân thành: “Em có muốn thử cùng anh không?”

Thử xem, chúng ta có thể yêu nhau, bên nhau đến trọn đời này không?

Nắng hè chói chang, Lục Quỳ nhìn người đàn ông phong độ trước mặt, nhịp tim đập loạn xạ. Tiếng tim đập như muốn hòa cùng tiếng ve kêu râm ran khắp cả mùa hè.

Trong ánh mắt đầy hy vọng của Phong Hách Thành, Lục Quỳ cuối cùng cũng chậm rãi đưa tay ra.

Cô đặt bàn tay mềm mại của mình vào bàn tay ấm áp của anh, đôi mắt hạnh nhân long lanh như chứa đựng cả một dải ngân hà, đáp lại anh một tiếng thật khẽ: “Được.”

Tình yêu có nhiều hình dáng khác nhau.

Biết đâu, cô chính là người may mắn đó.

Rất lâu sau này….

Lục Quỳ tình cờ tìm thấy một tờ giấy ghi chú trong phòng làm việc của Phong Hách Thành.

Một mẩu giấy vuông nhỏ màu xanh bạc hà, trên đó có hai dòng chữ viết tay thanh tú.

Xin lỗi, tôi đã lỡ tay làm xươcd chiếc xe của anh mất rồi T^T

Xin hãy liên hệ số 158****6060.

A Quỳ

Lục Quỳ vô cùng ngạc nhiên, đây chẳng phải… chẳng phải mẩu giấy cô đã để lại trên cửa kính chiếc Maybach năm đó sao.

Phong Hách Thành bước vào thư phòng, ánh mắt anh chạm ngay vào cô gái đang ngỡ ngàng. Ánh mắt anh khẽ lướt qua, dừng lại ở tờ giấy ghi nhớ nhỏ xinh trên tay cô.

Anh khẽ nhếch môi, tâm trí chợt quay về đêm Giáng sinh đầy bất ngờ ấy.

Một vết xước vô tình trên chiếc xe.

Một cô gái chưa từng biết mặt người hẹn hò.

Hóa ra, duyên phận đôi khi lại bắt đầu từ những điều ngẫu nhiên như thế.

Chiếc điện thoại trong tay Lục Quỳ rung lên liên hồi, màn hình hiện lên dòng chữ “Ông xã” thân thương. Cô bối rối nhìn dòng chữ đó, rồi lại ngước lên nhìn Phong Hách Thành đang đứng ngay bên cạnh mình.

Một cuộc gọi đến thật đúng lúc, nhưng cũng thật muộn màng.

Lục Quỳ do dự nghe máy. Giọng nói trầm ấm của anh bên tai và âm thanh từ đầu dây bên kia đan xen vào nhau, tạo nên một cảm giác lạ lùng, vừa như thực vừa như mơ.

“Bà Phong…”

Phong Hách Thành khẽ ngừng lại, nụ cười trên môi càng thêm ấm áp: “Anh xin lỗi, đã để em phải đợi lâu như vậy.”

—Hoàn thành toàn bộ truyện—
 
Back
Top Bottom