Tâm Linh Nếu Ma Là Có Thật

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
227994522-256-k144646.jpg

Nếu Ma Là Có Thật
Tác giả: vuvuongdiep
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đơn giản là viết về mấy chuyện như ma quỷ tác giả đã từng gặp qua vài lần Tags: kinhdi​
 
Nếu Ma Là Có Thật
Lời mở đầu


Bạn có tin rằng thế giới này còn tồn tại một thứ khác mà con người không thể thấy hay không?

Đơn giản là những linh hồn, cá thể đang tồn tại dưới một hình thức khác...

Những chuyện tôi đã từng gặp, liệu chỉ là ảo giác hay là thật?...

Không ai biết được câu trả lời, thế nhưng tôi tin vào bản thân mình, tin tưởng vào những thứ kia có thật...
 
Nếu Ma Là Có Thật
Bóng trắng trên sân thượng


Năm tôi học lớp 7 thì chuyển nhà lên thủ đô.

Ở thủ đô thì thường hay có mấy ngôi nhà cũ từ thời kì trước, và căn nhà mà tôi ở cũng thuộc diện đó.

Ngày trước họ hàng xa của nhà tôi ở rồi đến bác, gì, cậu tôi ở nên nơi đây cũng coi như là lâu năm.

Ngày đấy tôi có một nỗi sợ chính là phải lên tầng 3 sân thượng.

Cứ mỗi lần lên là tôi cứ có cảm giác ai đó đang quan sát mình, tôi nghĩ đó cũng là chuyện thường vì tôi ở chưa quen.

Nhưng đến một buổi chiều tôi lên cất quần áo, lúc đấy trời cũng không còn sớm, ánh sáng lụi tàn của mặt trời, có chút hơi mơ hồ, không chân thực.

Đang với tay lên cất đồ không hiểu bản thân cảm nhận điều gì mà không nghĩ nhiều quay lại phía sau.

Đúng lúc đấy một bóng dáng màu trắng lướt qua ô cửa sổ, nó nhanh đến mức chỉ vài tích tắc đã biến mất.

Tôi hơi sững sờ, lập tức chạy vào trong kiểm tra (nghĩ lại thì lúc đó tôi dũng cảm ghê).

Trên dây treo quần áo không có bất kì cái gì, tôi nghĩ quái lạ vậy cái gì vừa lướt qua, lại còn màu trắng.
 
Nếu Ma Là Có Thật
Giọng nói trong nhà tắm


(Viết cái chương này hơi nhục tí vì trong lúc tắm nó có thật T_T)

Lúc đấy là một buổi chiều mưa, khoảng tầm 3h30'-4h, trong nhà không có ai cả.

Tôi quyết định đi tắm sớm, sợ về mẹ mắng🙂))). (Chắc nhiều bạn cũng vậy)

Tắm gội thì cũng bình thường như mọi lần, khổ nỗi cái nhà tắm nó xây theo phong cách cũ, cái kiểu mà nhà tắm nối liền nhà bếp nhưng có bức tường chắn ở giữa.

Bên cạnh chỗ rẽ vào là một cái gương, thi thoảng khi mà quay đi tắt điện, khóe mắt đột nhiên lướt thấy có cái gì đó chuyển động trong gương, nhưng lúc quay lại thì bên trong còn chẳng nhìn thấy mình.

Vào lúc tôi sắp tắm xong, bê thau nước còn sót lại dội lên đầu.

Ngay lúc này, không chỉ có tiếng nước bên tai mà đột nhiên có tiếng nói của một người nam.

Nó như ghé sát vào tai tôi, hô lên một câu:" Hù".

Tôi giật mình, vội phóng ra trước cửa, tưởng anh tôi đùa ngoài kia.

Nhưng đột nhiên tôi nhớ ra anh tôi chiều nay có 5 tiết làm sao về sớm thế được.

Tôi quay lại, cố giữ bình tĩnh tắm cho xong (chẳng lẽ lại chạy thẳng ra ngoài).

Lúc đấy tôi còn định buột miệng hỏi 'ai?', may mà kịp thời nuốt lại.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để mặc xong quần áo, lao thẳng lên phòng khách.

Cũng rất may là sau đó tôi không nghe thấy âm thanh đấy nữa.

Lúc mẹ tôi về tôi kể cho bà nghe, nhưng bà cứ bảo tôi nghe nhầm, hoặc có thể là nhà hàng xóm (mấy nhà dính nhau san sát).

Tôi nghĩ là có thể là thế, sau này suy nghĩ kĩ lại, thật sự không có khả năng.

Bởi các nhà cho dù có dính liền đi chăng nữa thì hệ thống cách âm cũng đâu thể kém đến mức mà nghe như nói sát vào tai.

Còn về việc tại sao lại tưởng là anh tôi vì giọng này nó kiểu sêm sêm tầm 15-25 tuổi gì đó, rất là trẻ, mà anh tôi hồi đấy đúng 15 tuổi nên dễ nhầm.
 
Nếu Ma Là Có Thật
Giọng trai lạ


Kể ra tôi gặp "cái kia" cũng nhiều phết 🙂))

Lên lớp 9 tôi phải ôn luyện thi chuyển cấp, mấy chuyện trên sân thượng, nhà tắm tôi đã dần quên.

Vào buổi chiều chủ nhật, như thường lệ tôi ngồi học vài tiếng cho đến 3h chiều, anh tôi thì ngồi ở dưới đất chơi game bên cạnh vách ngăn.

Vì buồn ngủ mà tôi gục mặt xuống bàn đánh giấc .

Đang lơ mơ ngủ chập chờn (lúc này vẫn còn ý thức, chưa chìm vào giấc ngủ), thì tự dưng tôi nghe thấy giọng ai đó nói: "Học mà ngủ thế này!".(Chắc ông cha đang mắng) Kèm theo đó là tôi thấy hình ảnh của một người con trai, cứ tưởng anh tôi vào mắng, người này cứ mơ hồ, gương mặt không thể nhìn rõ (nằm về một bên nên thấy á)

Lúc ấy đại não tôi cứ liên tục nói rằng phải mau tỉnh dậy, mau bật dậy, nhưng kì lạ là lúc ấy tôi không thể cử động, tay chỉ cần cử động một tí thôi là đã tê dại như bị kiến cắn.

Rồi sau đó tôi từ bỏ, người kia vẫn đứng nhìn tôi một lúc rồi mới rời đi.

Ngay sau khi người kia rời đi được vài giây, tôi bật dậy ngay lập tức.

Quay ra không thấy ai, thế là tôi chạy qua vách ngăn hỏi anh tôi vừa nãy có vào không.

Anh tôi trả lời không rồi cúi xuống chơi tiếp.

Tôi biết anh tôi nói thật vì khi đã trong ván anh chẳng bao giờ rời đi cả (ngoại trừ đi vệ sinh).

Vậy người vừa rồi đứng bên cạnh tôi lúc ngủ là ai?
 
Nếu Ma Là Có Thật
Gương mặt của cô gái


Vào một buổi chiều nắng tắt, tôi bê chậu nước lên tưới cây.

Khoảnh khắc mở cửa ra, trong đầu tôi cũng không nghĩ nhiều.

Như thường lệ, tôi mở cửa, bê chậu nước ra ngoài.

Chính khoảnh khắc tôi ngước lên, đó là điều mà tôi hối hận nhất trong đời này.

Một gương mặt của một cô gái đứng sau khung sắt cửa sổ nhà đối diện đang mỉm cười nhìn tôi.

Tôi và cô gái đó nhìn thẳng vào mắt nhau.

Gương mắt to hơn khung sắt, cảm giác quen thuộc ập đến, nếu không phải kích cỡ khuôn mắt quá khổ, có lẽ ngay lúc ấy tôi đã nghĩ kia là bản thân mình.

Trong mắt cô gái kia, tôi cảm nhận được nỗi buồn bã khó nói, nhưng không hiểu sao cô gái đó vẫn cười nhìn tôi, cười một cách dịu dàng.

Trong đầu tôi chỉ nghĩ rằng rõ ràng là buồn đến thế tại sao lại vẫn cười ?

Hóa ra có thể từ trong mắt đọc được cảm xúc của một người.

Tôi như bừng tỉnh điều gì đó, tiếp túc cúi xuống bê chậu nước đi chỗ khác, tránh né ánh mắt kia.

Mà tất cả những điều vừa rồi chỉ xảy ra nhanh chóng trong lúc tôi đứng lên từ dưới đất đến lúc cúi xuống, không hề trì hoãn một giây nào.

Đến lúc không còn thấy ánh mắt đấy, bản thân tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tôi tự hỏi với tình huống như vậy, đáng ra tôi nên giật mình nhưng lại bình tĩnh như không thấy gì.

Gương mặt, nụ cười, ánh mắt.

Những thứ đó có lẽ sẽ ám ảnh tôi đến cuối đời.
 
Nếu Ma Là Có Thật
Bệnh viện


Năm nay bị sao Thái Bạch chiếu đen hết chỗ nói T_TTôi phải vào viện vì mổ ruột thừa, tình trạng tôi phải mấy ngày đau mới tìm thấy nên tôi phải nằm viện tận 1 tuần.

Đêm hôm ấy, sau khi mổ xong, bố tôi có việc về nhà, dặn tôi nhớ coi khi nào hết truyền dịch thì tắt.

Tôi ngủ thiếp đi một lúc, trong giấc mơ không biết từ đâu ra một đôi mẹ con đi đến trước cuối giường tôi, hỏi xin ngủ nhờ.

Lúc đó trong đầu tôi vang lên từng tiếng kêu gào đừng đồng ý, đó không phải người.

Nhưng người giường bên trái tôi lại đồng ý cho họ ngủ nhờ.

Rồi đôi mẹ con ấy trải chiếu nằm dưới đất.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhìn tất cả thao tác của họ.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy gõ mõ hay có trong các nhà chùa, nó nện thẳng vào não tôi từng tiếng, âm thanh chấn động cả màng nhĩ, dường như tiếng gõ ấy gõ cả vào tâm hồn tôi.

Đồng thời tiếng gõ bút viết bảng vang lên phòng trực.

Tôi tự hỏi âm thanh lớn đến vậy tại sao lại không có ai tỉnh giấc, tại sao phòng trực vẫn tối đen như vậy.

Những âm thanh kia cứ trộn lẫn với nhau, vang lên dồn dập ngay bên tai.

Chính lúc không thể chịu đựng hơn được nữa, tôi bỗng bừng tỉnh dậy.

Mở điện thoại ra mới hơn 11h đêm, nhìn bình truyền còn một nửa nữa, tôi tắt điện thoại chìm vào giấc ngủ.

Lần này là tôi ngồi trên giường bệnh nhìn ra phía trước, phía xa có một cây cầu như là đường ray tàu hỏa.

Vừa mờ mịt vừa có một chút gì đó quen thuộc.

Đúng lúc này, không hiểu sao một đoàn tàu vui chơi của trẻ em chạy quanh cột chống trần nhà, kèm theo đó là hàng loạt tiếng khóc của đám trẻ cứ vang lên lớn dần.

Tôi nhìn, không hiểu sao cứ im lặng như này, cảm giác bản thân đang bị thu hút một cách kì quái.

Bỗng nhiên từ sâu trong đầu tôi hoặc có lẽ là trừ trong tâm trí tôi vang lên tiếng gọi nam.

Lúc đầu là tiếng nhỏ gọi tên tôi, sau đó nó tựa như một thanh kiếm xé toạt mọi thứ gọi cả tên lẫn họ của họ tôi.

Cuối cùng tôi cũng tỉnh lại.

Nhìn lên bình đã hết, tôi tắt ống và thiếp đi, lần nữa tỉnh lại bố tôi đã quay về, sau đó tôi không còn nằm mơ nữa.

Một giấc ngủ không mộng mị đến sáng hôm sau.

Coi bộ tôi đoán người gọi tên tôi có thể là người anh trai đã mất.

Mẹ tôi trước lúc có anh tôi còn chửa một đứa nữa trước nhưng sau đó đã sảy thai.

Thêm mấy lần tôi nằm mơ từng gặp một người rồi cứ kêu người kia là anh ơi, anh ơi ... với cái lần trong nhà tắm nữa ????.

Nói chung là chắc có người nào đó theo với cả tổ tiên phù hộ, họ giống như là đi theo phía sau bảo vệ mình ấy.

Cảm tạ ơn cứu của tổ tiên, nhờ họ mà tôi mới không gặp mấy chuyện kinh dị, mấy linh hồn xấu.

T^T
 
Nếu Ma Là Có Thật
Bóng đè ám ảnh


Hellu mọi người, tui đã trở lại rùi đây (  ̄▽ ̄).

Lần này là câu chuyện đáng sợ nhất trong những chuyện tui đã từng gặp...Ngày tháng cấp 3 trôi qua thật nhanh chóng, tôi vẫn đang học tập để chuẩn bị kì thi đại học trong vòng mấy tháng tới.

Rồi có lần tôi ngồi nghe chuyện của mấy đứa bạn kể tòa hóa-sinh của trường tôi có mấy bạn áo trắng lượn lờ.

Chúng tôi vào cũng chỉ được dùng tầng 1 chứ cũng không được lên tầng 2.

Thú thật làm học sinh trường 3 năm mà tôi còn không biết cái cầu thang lên tầng 2 ở chỗ nào nữa. (Chán =))))

2 đứa bạn tôi kể hôm nọ xuống học quốc phòng, lúc cả lớp lên hết rồi chỉ còn hai chúng nó ở dưới đấy thì cảm thấy rất lạnh.

Thế là chúng nó vội chạy lên lớp ngay, qua hôm sau chúng nó mới lên kể với tôi.

Lúc ấy, mấy đứa nói chuyện phiếm các thứ, nghe xong chuyện trên, bọn tôi ngồi kể lại mấy câu chuyện tâm linh ở trường được lưu truyền. (Tui sẽ kể mấy chuyện này riêng ở chương sau)

Nói qua thế nào có con bé nó kể chuyện chiều tối hôm qua của nó.

Con bé kể chiều hôm qua, vào lúc giữa trưa đang nằm ngủ thì bị bóng đè.

Nhà nó ở phố cổ nên đáng ra dù có vắng thế nào thì vẫn có tiếng ồn từ xe cộ hay là bán hàng, thế nhưng lúc ấy mọi thứ vắng lặng không một tiếng động.

Con bé bảo con mèo nhà nó không hiểu sao hôm nay cứ liên tục nhìn chằm chằm nó, nó thì cứ nghĩ mèo quấn mình nên cũng kệ.

Đến lúc bóng đè thì nó nghe thấy tiếng của 1 người nam đi quanh quẩn trong phòng, rồi có bàn tay đặt lên đầu con bé.

Con bé hoảng quá phải trùm chăn lên đầu nằm khóc thút thít.

Cứ nghĩ cả chiều con bé sẽ cứ nằm thế thì đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài, không thấy nó trả lời thì người bên ngoài càng đập mạnh hơn rồi phá cửa luôn vào.

Ra là bạn trai nó đến, thấy gọi cho con bé không được nên đến vội luôn. (Lúc nghe đến đây tui kiểu .... (  ̄ー ̄).

Hay thiệt đến kể chuyện kinh dị cũng thồn cơm chó.)

Thế là bọn tôi nghe xong mới an ủi con bé, chắc không sao đâu, dặn dò mang bùa, muối... các kiểu phòng thân.

Lúc đấy tôi mới bảo chúng nó toàn gặp ma xấu nhỉ, chứ trước giờ tôi chỉ gặp thoáng qua, người ta cũng không làm gì cả.

Có lẽ là vì tôi biết có người đi theo nên chắc cũng không gặp phải. (Biết thế lúc đấy không to mồm bảo thế để rồi tối gặp ma (/'△'\))

Nói thế thôi chứ tôi cũng không để tâm lắm, cũng chỉ dặn dò nhau cẩn thận thôi.

Tối đấy thì tôi lên giường cũng muộn, còn mải mê đọc tiểu thuyết đam đến hơn 2h sáng mới đi ngủ =)))).

Trong lúc ấy thì tôi có nghe tiếng đồ vật rơi đằng sau rằm giường, vì đằng sau có đặt một cái kệ để đồ, chắc là để không cẩn thận nên rơi, thi thoảng cũng có kiểu như vậy nên tôi cũng không quan tâm lắm mà lúc đấy còn đang đọc truyện hay.

Đặt được cái điện thoại đi sạc, tôi mới nằm được mấy phút thì thân thể tôi chợt cứng đờ, tôi cố gắng động đậy thì dậy được.

Tôi nghĩ chắc cơ thể mình mệt quá nên thế, thức mấy phút nữa cho nó qua cảm giác.

Vì có lần tôi cũng bị thế xong tỉnh mấy phút sau ngủ thì không bị sao.

Thế là tôi quyết đọc tiếp chuyện dang dở, xong mải mê quá nên đọc đến gần 4h sáng tôi mới chạy đi ngủ để mai dậy đi học.

Đây mới là lúc hốt hoảng nhất nè.

Đang chuẩn bị vào giấc ngủ sâu thì đột nhiên cơ thể tôi cứng đờ cả lên, tâm trí tôi cũng hoảng muốn động đậy để dậy.

Tôi cũng đã từng thử cố gắng quen cảm giác này vì các bài báo khoa học luôn nhận định bóng đè chỉ một hiện tượng bình thường.

Mà ngay lúc tôi đang vật lộn thì tôi có cảm giác ai đó sau tấm rèm và sẽ kéo nó ra, rồi tôi nghe thấy tiếng rèm giường bị mở ra, tôi lờ mờ nhìn thấy một bóng đen nào đó đứng đấy.

Nó nhìn tôi, tôi thầm nghĩ đừng nói là đến gần nhá và dừng mọi hành động phản kháng thức dậy.

Ai ngờ nó đi từ từ lại gần thật chứ !!(゜ロ゜ノ)ノ. (P/s: cho dễ tưởng tượng thì rèm giường của tui là ở cuối giường cơ còn cái cửa màn thì nó bên tay trái tui).

Cái bóng đen đấy nó đến ngay bên cửa màn, tôi thầm hi vọng chắc là chỉ đứng đấy thôi nhỉ.

Tôi nghĩ nó sẽ đứng đấy nhìn tôi thôi rồi lát sẽ đi vì lúc ấy tôi không nghĩ mình sẽ gặp thứ đó nguy hiểm.

Bỗng tôi cảm nhận được thứ đó đưa tay ra đẩy tôi một cái thật mạnh vào cánh tay trái đẩy lùi tôi nằm vào bên trong, đồng thời đầu tôi cũng nghiêng dần sang phải không thể nhìn thấy thứ đó.

Cái đẩy đó quá thật y hệt một người bình thường đẩy nhau.

Tôi nghĩ thôi xong nó muốn vào nằm với mình, toang thật rồi (;-😉.

Nhưng tôi đợi một lát cũng không thấy gì rồi sau đó tôi lấy lại quyền chủ động cơ thể mở mắt ra thấy mình vẫn nằm chỗ cũ lúc mới ngủ, không hề nghiêng đầu.

Tôi dậy ngay và cầm lấy vòng cổ bồ đề trên bàn thờ, lạy tổ tiên 3 cái rồi lấy điện thoại đợi đến 5 giờ sáng.

Lúc này hoảng quá tôi nhắn tin với con bé hôm nọ bị đè ở trên, hai đứa nhắn qua lại một tí thì con bé kia đi ngủ.

Tại vì nó thức khuya chơi game mới chợp mắt được tí.

Tôi thì chắc chắn không thể ngủ thêm được nữa, sợ nhắm thì lại bị đè, tôi lại up lên cái ghi chú của face cho đỡ sợ.

Mà may bạn game của tôi cũng lại thức đêm không ngủ được.

Anh em nhắn với nhau đỡ sợ hơn và thời gian thì dần trôi nhanh hơn.

Bạn hỏi vì sao tôi không vào phòng mẹ thì lí do là do tôi vừa lười vừa sợ.

Lên mẹ hỏi thể nào cũng khai ra đêm con thức.

Thế thì ăn đập ngay :-(

Sau đó tôi vẫn luôn suy nghĩ vì sao nó lại đẩy tôi ra, tôi vẫn cứ nghĩ nó sẽ vào nằm.

Nhưng sau đấy tôi có một suy đoán đáng sợ hơn.

Liệu có phải nó muốn chiếm lấy xác tôi không ?

Vì lúc tỉnh lại tôi vẫn nằm vị trí cũ không hề lùi vào trong.

Tôi cũng chưa nghe đến có cái kiểu bị đè mà lại chỉ đẩy người tôi một cái ...

Sau đấy, tôi bị ốm một trận, phải nằm nguyên ngày như chết, bạn cùng bạn tui hôm đấy cũng kêu nó không ngủ được thế là cái bàn tui thức nguyên đêm không hiểu kiểu gì 🙂)).

Nhưng có vẻ vì bị nó chạm vào người nên là mấy tháng sau tôi đều bị bóng đè khi nằm một mình và không đeo vòng bồ đề.

Vòng bồ đề khi ấy chính là phao cứu sinh của tôi, gần như sống trong đêm với tôi luôn rồi.

Haizz chúc mn sau này không phải gặp như này mấy tháng không ngủ nổi, tinh thần thì căng thẳng.( >Д<;)
 
Back
Top Bottom