Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn

Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 40: Chương 40



Cô đứng bên giường bệnh, nhẹ nhàng dang tay, cúi người ôm lấy “công chúa ngủ trong rừng” đã nằm bất động suốt năm năm.

“Bíp… bíp… bíp…”

Máy theo dõi nhịp tim kêu vang, báo động nhịp đập hỗn loạn.

Tim đập điên cuồng, hơi thở dồn dập, ý thức ngủ quên năm năm cuối cùng cũng quay lại vị trí cũ.

Cảm giác như vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài đằng đẵng, hoặc như một người lạc lối trong hẻm núi mù sương bỗng thấy được tia sáng le lói ở phía cuối con đường.

Thời Ly chật vật mở mắt, thị lực vẫn mờ mịt, chỉ thấy những vòng sáng trắng xóa bao quanh.

Trước mặt cô là bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng đang nói gì đó, cô mấp máy môi, định lên tiếng nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

Ống thở vẫn chưa được tháo xuống, mỗi lần hít vào là một làn hơi trắng phủ mờ tầm nhìn của cô.

Bên tai cô vang lên những tiếng người hỗn loạn.

“Người nhà bệnh nhân đâu rồi? Hôm nay anh ấy không tới à?”

“Hình như tôi vừa thấy anh ấy cách đây một tiếng, chắc vẫn chưa đi xa đâu.”

“Tiểu Chu, gọi cho người nhà bệnh nhân đi. Cô Thời Ly, cô nghe thấy tôi nói không?”

Thời Ly chớp mắt, ra hiệu rằng mình nghe được.

Cô cố gắng giơ tay lên, cánh tay yếu ớt run rẩy vươn về phía y tá.

Y tá đang bấm điện thoại thì sững lại, mấy giây sau mới hiểu cô muốn gì. Do dự giây lát, cô đưa điện thoại đến sát miệng Thời Ly.

“Tút… tút… tút…”

Điện thoại được kết nối.

Sau bao năm, giọng nói của Trần Độ lại một lần nữa vang lên bên tai cô - vừa xa lạ, vừa thân thuộc đến mức khiến lòng cô run rẩy.

“A lô? Y tá Chu à? Tôi là Trần Độ.”

Khoảnh khắc đó, nước mắt Thời Ly lập tức trào ra không kiểm soát.

Cô nghẹn ngào mấp máy môi, muốn gọi anh, nhưng thanh quản đã bị bỏ quên suốt bao năm đâu còn nghe theo mệnh lệnh. Chỉ còn tiếng nấc nặng nề, vô thanh.

Vài giây sau, bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở chậm lại, như đang cố gắng kìm chế cảm xúc.

“Y tá Chu? Cô còn đó chứ? Vợ tôi xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Anh nói vợ tôi.

Nước mắt Thời Ly tràn mi, cô nghiêng đầu sang một bên, cố gắng dồn hết sức đưa môi lại gần điện thoại hơn.

Cả phòng bệnh nín lặng, mọi ánh mắt đều dồn vào cô.

“Trần…”

“Độ…”

Cổ họng cô như bị lửa đốt, chỉ hai từ ngắn ngủi mà như vét cạn toàn bộ sức lực.

Ngay lập tức, đầu dây bên kia rơi vào im lặng đến nghẹt thở.

Rồi là tiếng hít thở loạn nhịp, theo sóng điện thoại truyền đến bên tai cô.

Thời Ly cắn môi, cố gắng gượng từng từ, giọng khản đặc như bị xé ra từ tận sâu bên trong.

“Không phải anh từng nói… dù thế nào… cũng sẽ không… bỏ rơi em sao…”

“Giờ anh định…”

“Nuốt lời… thật à…”

Thời Ly dồn hết sức lực để nói xong câu ấy, nhưng cơ thể đã ngủ suốt năm năm đâu chịu nổi cảm xúc mãnh liệt vừa rồi, liền buông xuôi lần nữa.

Chiếc điện thoại trượt khỏi gối rơi xuống sàn. Cô không nghe được giọng nói vội vàng ở đầu dây bên kia, cũng không nghe được tiếng báo động chói tai từ các thiết bị xung quanh.

Chỉ cảm thấy mệt mỏi đến tột cùng.

Dù trong lòng còn đầy luyến tiếc, cô vẫn không cưỡng lại được cơn buồn ngủ kéo đến.

Suốt năm năm qua, linh hồn của Thời Ly chưa từng ngơi nghỉ, ngày đêm mải miết trôi dạt trong cõi âm không có ánh sáng, không có thời gian, cũng không cần giấc ngủ.

Và lần này, cô mới thật sự được ngủ một giấc thật sự.

Mà giấc ngủ đó kéo dài suốt hai ngày hai đêm.

Khi tỉnh lại, có lẽ là chạng vạng chiều, cũng có thể là lúc bình minh vừa chớm.

Ánh sáng cam vàng ấm áp len qua mí mắt, Thời Ly khẽ động, muốn mở mắt ra nhưng mí mắt nặng trĩu như có ai giữ lại.

Cô lờ mờ nghe thấy có người đang trò chuyện bên giường.

Một giọng nam trầm khàn, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại không che nổi sự lo lắng đang dồn nén.

“Giám đốc Giang, làm phiền ông kiểm tra lại giúp vợ tôi được không? Ông nói cô ấy chỉ đang ngủ, nhưng tại sao lại hoàn toàn không có chút phản ứng nào?”

Tiếp đó là giọng nữ nhẹ nhàng, mang theo chút an ủi:

“Anh yên tâm đi, phòng quan sát này có hệ thống giám sát não bộ suốt hai mươi tư giờ, hoạt động não của cô Thời đã hồi phục bình thường. Cô ấy chỉ là quá mệt, cần ngủ một giấc dài, khi nào đủ sức tự nhiên sẽ tỉnh lại thôi. Tôi thấy anh đã ở đây suốt hai ngày hai đêm rồi, hay là về nghỉ ngơi một chút? Nếu cô Thời tỉnh lại, chúng tôi sẽ báo ngay.”

“Cảm ơn bác sĩ, nhưng tôi ở đây mới yên tâm được.”

Người phụ nữ không nói gì thêm, chỉ để lại một tiếng thở dài, sau đó là tiếng bước chân rời đi và tiếng cửa khép lại khẽ khàng.

Chiếc ghế cạnh giường bị kéo ra, có người nhẹ nhàng ngồi xuống.

Một bàn tay mát lạnh khẽ nắm lấy tay trái của cô, rồi nhẹ nhàng nâng lên.

Làn hơi thở ấm áp pha lẫn một nụ hôn mơ hồ rơi xuống, râu lởm chởm cọ nhẹ vào da thịt khiến cô có chút nhột và đau.

Đôi mắt của anh áp vào lòng bàn tay cô, hàng mi dài run rẩy lướt qua da khiến cô ngứa ngáy. Rồi ngay khoảnh khắc ấy, một thứ lạnh lẽo thấm đẫm lòng bàn tay.

Trái tim Thời Ly như thắt lại, cô dốc hết sức cố nhúc nhích ngón tay, khẽ khàng đón lấy dòng lệ ấy.

Khoảnh khắc đó, hơi thở trong lòng bàn tay như ngừng lại.

Bàn tay đang nắm tay cô bỗng nhiên cứng đờ, tựa như bị ai điểm huyệt, không dám động đậy dù chỉ một chút.

Thời Ly gồng mình, cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu.

Trong tầm nhìn mơ hồ phủ ánh sáng ấm áp, cô chớp mắt vài lần, hơi nghiêng đầu đi, cuối cùng cũng thấy rõ được người trước mặt.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 41: Chương 41



Anh lôi thôi quá.

Tóc rối bù, râu ria lởm chởm, mắt đỏ hoe, môi khô nứt nẻ.

Nhưng dù có thế nào, Trần Độ vẫn rất đẹp trai.

Thời Ly gần như tham lam nhìn anh không rời, như muốn bù đắp cho năm năm chưa từng được mở mắt ngắm anh. Cô gắng gượng, cố nở một nụ cười nhẹ về phía anh.

Anh cũng đang nhìn cô, chăm chú nhìn cô, ánh mắt như bị hút chặt, cả người đờ ra như rơi vào một giấc mộng không lời.

Phải mất một lúc lâu sau anh mới bừng tỉnh, vội vã quay đầu nhấn nút báo động khẩn cạnh giường.

Không lâu sau, bác sĩ hướng dẫn, bác sĩ điều trị, bác sĩ thực tập cùng gần như toàn bộ y tá trong khoa đổ vào phòng quan sát.

Một đám đông vây quanh giường bệnh, làm đủ các loại kiểm tra, chẩn đoán, quan sát và học hỏi.

Những tiếng trầm trồ khe khẽ vang lên khắp phòng bệnh.

“Tôi chưa từng thấy bệnh nhân nào hôn mê năm năm tỉnh lại cả.”

“Đúng vậy, thầy tôi từng nói xác suất này cực thấp, không ngờ ngay ngày đầu thực tập đã gặp rồi.”

“Giám đốc nói bệnh nhân có ý chí sống rất mạnh nên mới có thể tỉnh lại được.”

“Cô ấy thật sự rất may mắn, chúng ta cũng vậy.”

“…”

Trong ánh sáng chập chờn, đám đông rầm rộ đến rồi rời đi.

Trần Độ bị gạt khỏi vòng xoáy đó, đứng cách xa vài mét, lặng lẽ như một pho tượng.

So với sự phấn khích của y bác sĩ ban nãy, anh giống như một kẻ đứng ngoài cuộc, bình tĩnh đến lạ.

Thời Ly cứ thế nhìn anh không chớp mắt, muốn ghi nhớ từng đường nét đã xa cách suốt năm năm.

Rồi, rất khẽ… cô đưa tay lên, cố gắng vươn về phía anh.

Trần Độ như thể vừa từ một giấc mộng dài bừng tỉnh, ánh mắt vẫn còn ngây dại, trên gương mặt không có lấy một chút biểu cảm. Anh từng bước tiến lại gần bên giường bệnh.

Đôi môi khô nứt của anh khẽ mấp máy, nhưng lại không thốt ra được một lời nào.

Thời Ly nhẹ nhàng giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ lướt qua gò má lạnh buốt của anh, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng lăn xuống.

"Trần Độ, lâu rồi không gặp."

Cô mỉm cười nhìn anh, nụ cười trong vắt và dịu dàng như lần đầu họ gặp nhau: “Đừng khóc nữa, em quay lại rồi đây.”

Nhưng Trần Độ vẫn cứ khóc.

Đôi môi khô ráp của anh dán chặt vào lòng bàn tay cô, hai tay chống lên mép giường run rẩy không ngừng.

Nước mắt của anh rơi trên tay cô, theo kẽ ngón tay nhỏ xuống chạm vào khuôn mặt cô, mát lạnh mà đau đớn.

Thời Ly cúi môi cười khẽ, giọng đầy nuối tiếc: “Cái kẹp tóc pha lê trên đầu em là anh mua cho em à? Đẹp quá, giống của công chúa vậy.”

Trần Độ vẫn không nói được lời nào.

Trong màn nước mắt mờ nhòe, anh cứ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô lấy một giây. Người đàn ông luôn điềm tĩnh ấy giờ phút này lại hoàn toàn mất kiểm soát, mọi cảm xúc đều lộ rõ qua từng ánh nhìn.

Thời Ly khẽ thở dài, rồi chu môi giả vờ giận dỗi như ngày xưa trêu anh: “Này, Trần Độ, lâu vậy không gặp, anh không định ôm em một cái à?”

Cơ thể Trần Độ như phản xạ theo lời cô, khom người xuống, nhưng hai tay lại do dự không biết nên đặt ở đâu.

Sau một lúc thật lâu, anh mới từ tốn đưa tay chạm nhẹ vào tóc cô, rồi lướt xuống gò má mềm mại của cô. Cuối cùng mới thật chậm rãi vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng đến nghẹt thở.

Anh ôm chặt như sợ mình sẽ làm cô vỡ vụn.

Lại giống như sợ đây chỉ là một giấc mơ, mà cái ôm này sẽ khiến giấc mơ tan biến.

“Trần Độ…”

Thời Ly tựa vào bên tai anh, thì thầm gọi tên anh.

“Trần Độ…”

“Trần Độ…”

“Trần Độ…”

Cô gọi mãi, gọi không ngừng, như muốn bù đắp hết những năm tháng đã mất.

Lồ ng n.g.ự.c cô phập phồng nhè nhẹ, cố gắng áp sát vào nhịp tim đang run rẩy của anh; hơi thở ấm áp của cô dịu dàng lướt qua má anh; đôi tay cô siết chặt lấy bờ vai anh không chịu buông.

Cô dùng hơi ấm của mình để nói với anh rằng, tất cả đều là thật.

"Trần Độ, anh đừng sợ."

Thời Ly ôm chặt lấy người duy nhất cô còn lại ở thế giới này, cũng là người cô yêu nhất, yêu đến tận cùng.

"Đây không phải là mơ đâu. Em quay về rồi, về để giữ lời hứa với anh."

"Trần Độ, chúng ta cưới nhau đi."

Về sau tôi mới biết được mọi chuyện qua lời kể của Thư Vận.

Đêm đó, năm năm về trước, Trần Độ khi ấy đang đi công tác đã bất ngờ quay về sớm, định cho tôi một điều bất ngờ. Nhưng thứ anh nhìn thấy lại là tôi lặng lẽ ngã gục trên sàn nhà, không còn cử động.

Chính anh là người đưa tôi đến bệnh viện.

Bác sĩ đã tiến hành ca phẫu thuật tim, giúp tôi khôi phục lại chức năng tim phổi, nhưng tôi vẫn không tỉnh lại.

Chi phí ICU quá đắt đỏ, một tháng sau ba mẹ tôi ký vào giấy từ bỏ điều trị.

Khi ấy Trần Độ đang cố gắng bán hết mô hình quý giá của mình, vừa nghe tin, anh lập tức quay về xé nát bản thỏa thuận đó.

Anh nói với ba mẹ tôi, từ nay về sau chuyện của tôi không cần họ lo nữa.

Anh nói, tôi là vợ anh, sống hay c.h.ế.t đều do anh quyết định.

Để tiện chăm sóc tôi, anh nghỉ việc ở công ty, quay về Lâm Đại học tiếp, rồi ở lại trường giảng dạy, sống một cuộc đời đều đặn.

Anh chăm tôi rất tốt, cũng từng nghĩ rồi mọi chuyện sẽ dần ổn, sẽ có một ngày tôi tỉnh lại, sẽ có một ngày chúng tôi lại được ở bên nhau.

Nhưng cuộc sống thật sự đã làm khó anh…

Khoảng thời gian mới phát hiện bệnh, chắc vì mọi thứ dồn nén quá lâu, quá tuyệt vọng, anh cần một chỗ để trút ra.

Anh nói với tôi lúc đó vẫn đang nằm bất động trên giường bệnh, có lẽ anh tưởng tôi không nghe thấy.

Anh nói anh bị bệnh.

Anh nói có thể anh sẽ phải đi sớm, sau này không còn cách nào tiếp tục chăm sóc tôi nữa.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 42: Chương 42 (Hoàn)



Nhưng anh lại rất lo, lo rằng khi anh đi rồi sẽ chẳng còn ai bên tôi.

Sau đó anh an ủi tôi, bảo tôi yên tâm, rằng trước khi rời đi anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, sẽ để lại đủ tiền cho tôi sống tiếp. Tờ đơn từ bỏ điều trị mà năm năm trước ba mẹ tôi từng ký, tuyệt đối sẽ không bao giờ có lần thứ hai.

Anh ngồi đó nói với tôi bằng giọng bình thản, như thể chỉ đang lẩm bẩm với chính mình. Nhưng những mảnh linh hồn còn sót lại trong thân thể tôi lại nghe thấy hết.

Chúng gần như bị xé nát bởi đau đớn, bất lực nhìn anh tự buông bỏ chính mình.

Và chính chúng trở thành lý do khiến tôi không thể không quay về.

Ngày thứ ba sau khi tỉnh lại, tôi thuyết phục Trần Độ đi điều trị.

Tôi nói với anh, ngoài anh ra thế giới này chẳng còn gì khiến tôi lưu luyến nữa.

Tâm nguyện của tôi chính là anh.

Tôi cố gắng sống lại như vậy không phải để cô độc chịu khổ cả đời. Tôi nói, nếu anh dám bỏ tôi lại, tôi cũng dám liều mạng đi tìm anh.

Tôi đoán anh không dám.

Tối hôm đó, anh gọi cho bác sĩ Lưu.

Một tuần sau, dưới sự "đe dọa" dịu dàng của tôi, chúng tôi đi đăng ký kết hôn.

Chúng tôi thực sự trở thành một gia đình.

Tôi đã rất cố gắng để làm quen lại với thế giới này. Từ chỗ đến nói cũng khó khăn, đến có thể tự mình ngồi dậy ăn uống, rồi dần dần có thể xuống giường tập đi, tập vận động nhẹ nhàng, tôi chỉ mất một năm.

Bác sĩ điều trị chính của tôi từng nói, tôi giống như một bông hướng dương đầy nghị lực.

Cô ấy bảo Trần Độ chính là mặt trời của tôi, chỉ cần có anh bên cạnh, tôi chẳng còn sợ gì cả.

Tôi nói với cô ấy, Trần Độ cũng vậy.

Tôi cũng là mặt trời của anh ấy.

Quá trình điều trị ung thư vô cùng khắc nghiệt, khoảng thời gian đó Trần Độ gần bị giày vò đến mức không còn nhận ra nổi.

Thế nhưng anh còn kiên cường hơn tôi, cũng bình tĩnh hơn tôi rất nhiều.

Có rất nhiều đêm tôi ôm lấy cơ thể gầy gò của anh, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đầy mồ hôi lạnh, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống. Tôi sợ anh sẽ không chịu nổi nữa.

Nhưng anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi cười, nhẹ nhàng ôm tôi, hôn tôi, bình tĩnh đến mức khiến người ta nghẹn lòng.

Anh nói anh không sợ, chỉ cần có tôi bên cạnh, anh sẽ luôn có niềm tin vào tương lai.

Phẫu thuật, hóa trị, các loại thuốc điều trị trúng đích…

Bất cứ cách nào có thể thử anh đều dũng cảm bước vào. Dù đau đớn, dù mất mặt, anh cũng không lùi bước.

Trần Độ từng học toán rất giỏi, từng là thủ khoa khối tự nhiên của thị trấn nhỏ, từng tốt nghiệp ngành Khoa học Máy tính của Lâm Đại – vì tôi, anh tính toán từng phần mười cơ hội sống sót, cố gắng hết sức để phối hợp với bác sĩ, kéo xác suất đó lên cao hơn.

Năm thứ năm cùng anh chống chọi với bệnh tật, chúng tôi cuối cùng cũng thấy được ánh sáng.

Lần kiểm tra ấy bác sĩ nói chỉ số khối u trong cơ thể Trần Độ và hệ miễn dịch đã trở lại bình thường, không có dấu hiệu di căn.

Vượt qua được mốc sống sót 5 năm, tỷ lệ tái phát sau này rất thấp, chỉ cần tái khám định kỳ là được.

Nói cách khác, anh đã chiến thắng.

Tôi đã làm được rồi.

Tôi giữ được anh ấy lại.

Ra viện xong, tôi đem tấm phim chụp MRI đi lồ ng vào khung ảnh.

Trần Độ thấy thế thì dở khóc dở cười, anh bảo thứ này trông chẳng khác gì phim kinh dị, nhưng cuối cùng vẫn bị tôi nài nỉ, đành giúp tôi treo nó lên chỗ cao nhất trong phòng.

“Sao lại đáng sợ được chứ…” Tôi vừa nói vừa chạm tay lên sống mũi anh, ghé sát lại hôn anh một cái, “Em muốn ngày nào cũng nhìn thấy nó. Em vui lắm, Trần Độ à.”

Trần Độ khẽ “ừ” một tiếng, ôm tôi vào lòng.

“Thời Ly…” Anh ngập ngừng hai giây, bỗng nhiên nói, “Anh yêu em.”

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi tôi tỉnh lại, tôi nghe chính miệng Trần Độ nói ra bí mật ấy.

Anh đã khỏi bệnh.

Cho nên cuối cùng cũng dám nói thành lời.

Dù tôi đã biết từ rất lâu rồi.

Tôi cười đáp lại: “Ồ, vậy cảm ơn anh nhé.”

Tôi không nói “Em cũng yêu anh”.

Không phải tôi không muốn, mà vì tôi đúng kiểu người dễ ngại ngùng khi nói mấy lời tình cảm.

Nhưng tôi nghĩ chắc anh hiểu mà.

Bí mật của tôi.

Là tôi cũng rất yêu Trần Độ.

Yêu điên cuồng.

Tôi nỗ lực sống lại là vì anh.

Tôi lưu luyến cõi đời đầy khắc nghiệt này, cũng là vì anh.

Tương lai của tôi là anh.

Trường Lâm Đại cuối cùng cũng không chấp nhận đơn từ chức của Trần Độ.

Kể từ khi biết tin anh mắc bệnh, thầy cô và sinh viên trong trường liên tục đến thăm, động viên anh tiếp tục chiến đấu.

Ba năm sau cuộc phẫu thuật, Trần Độ trở lại bục giảng.

Các đồng nghiệp ở Lâm Đại đều nói tính khí của giáo sư Trần giờ thay đổi nhiều lắm, dịu dàng hơn trước, gặp sinh viên còn biết mỉm cười chào lại, đến cả bài tập trong lớp cũng nhẹ nhàng hơn xưa.

Anh không còn là “ác ma Trần” của khoa Kỹ thuật nữa rồi.

Rất nhiều sinh viên biết rõ lý do, họ thì thầm bàn tán sau lưng.

“Giáo sư Trần kết hôn rồi.”

“Giáo sư Trần cuồng vợ ghê lắm.”

Khi tin đó truyền đến tai tôi, tôi không khỏi đắc ý.

Chuẩn luôn, Trần Độ rất cuồng vợ.

Mà tôi chính là nút bật tắt cảm xúc của anh.

Thêm năm năm nữa trôi qua, tôi lấy xong bằng cao học, làm biên tập cho một tòa soạn không bắt cộng tác viên sửa bài tới tám trăm lần.

Dự án phát triển mô hình TimeShip gặp bế tắc, công ty nghiên cứu mãi không phá vỡ được giới hạn, thế là mời Trần Độ về làm cố vấn kỹ thuật, đồng thời chia cho anh một phần cổ phần.

Chúng tôi có được khối tài sản mà thuở thanh xuân chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Chúng tôi mua được căn nhà ở khu Tĩnh Thủy mà tôi đã thích từ lâu.

Trong phòng ngủ của hai đứa, Trần Độ đặt một chiếc giường công chúa đắt tiền và siêu đẹp.

Anh cưng chiều tôi đến mức tôi như công chúa thật, có lúc tôi còn thấy mình sắp bá đạo vô lối, càng sống càng tiểu thư, hơi tí là thấy tủi thân.

Tôi bắt đầu thấy mình như vậy không ổn, nhưng Trần Độ lại cho rằng thế là tốt.

Trong thời gian đó, chúng tôi có hai đứa con.

Một đứa theo họ anh, một đứa theo họ tôi.

Cuộc đời trôi qua như thế không có gì quá kịch tính, chỉ là bình dị sống cùng nhau mấy chục năm.

Sau khi vượt qua căn bệnh ung thư, sức khỏe Trần Độ vẫn không thực sự hồi phục hoàn toàn.

Dù tôi thường kéo anh đi tập thể dục, nhưng theo tuổi tác, cơ thể anh vẫn yếu hơn người thường.

Sợ lạnh, ăn uống phải thanh đạm, nghiện nước nóng…

Tôi chiều theo anh.

Chẳng biết từ lúc nào, vai trò giữa chúng tôi đã hoán đổi.

Tôi trở thành trụ cột của gia đình, còn anh lại thành một đứa trẻ yếu ớt, mong manh mà tôi muốn mãi mãi che chở.

Vào những ngày mưa dầm, tôi luôn nhớ mang thêm cho anh một chiếc áo. Tôi còn học nấu cháo, đựng vào bình giữ nhiệt để anh mang đến lớp.

Mùa đông ở Bắc Lâm lạnh cắt da, có những hôm thầy Trần dạy đến tối muộn, tôi sẽ lái xe đến đón anh, tiện thể đưa anh đi cắt tóc, mua quần áo.

Khi chúng tôi về già, tôi chăm sóc anh như cách anh từng chăm sóc tôi.

Sau khi Trần Độ ra đi trước tôi một bước, tôi chỉ buồn một chút thôi, thật đấy.

Dù bác sĩ từng nói rằng cái gọi là trải nghiệm âm giới của tôi chỉ là một giấc mơ do hoạt động não bộ lúc lâm chung, nhưng tôi không tin.

Tôi biết đó không phải là mơ.

Một trăm hai mươi ngàn của tôi vẫn còn nguyên trong tài khoản dưới âm phủ. Tôi không cần suất đầu thai, tôi dự định đem toàn bộ số tiền đó giao lại cho quản lý âm phủ chỉ để xin được chuyển đến nơi Trần Độ đang ở.

Tôi còn lén đốt tiền cho anh. Tôi biết ở thế giới bên kia, anh đang đợi tôi.

Chỉ cần tôi sống tốt, sống vui vẻ, không khiến anh thất vọng hay lo lắng, tôi tin là dù bao lâu đi nữa, anh cũng sẽ ngoan ngoãn đợi tôi.

Không sao cả, đây chỉ là một lần chia ly nữa thôi, một lần chia ly có điểm kết thúc.

Mỗi ngày tôi đều đứng trước gương, cẩn thận chải chuốt mái tóc bạc của mình, kẹp lên chiếc kẹp pha lê anh từng tặng.

Âm thầm chờ đợi ngày được gặp lại anh.

(Toàn văn hoàn)
 
Back
Top Bottom