Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO6qqV_tOGmQlyf7ZixnGWZcbX7E1Fbuvus27oOyDLlTKKye04Srm72tdpA0YEA6NHPSMlfHNTRAyXVxKBSCi416zX9KvZHUkupif9Z0y8QleaFLa_utddaER79Ygco2MVzHRjBdMOWgbmtwRWVFFiP=w215-h322-s-no-gm

Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Tác giả: Chung Cận
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Ngược, Khác, Sủng, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Chung Cận

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Đô Thị, HE, Hiện Đại, Đoản Văn, Ngược, Huyền Huyễn, Chữa Lành, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngọt

Team dịch: Lê Mật

Giới thiệu

Thời Ly trúng “vé số âm phủ” nên có diễm phúc quay lại căn hộ cũ từng thuê dưới hình dạng một hồn ma.

Không ngờ tên bạn trai cũ – người mà cô chẳng mấy thiết tha – vẫn còn sống ở đây.

Ban ngày thì bảnh bao bóng bẩy, vest phẳng lì bước ra khỏi cửa, vậy mà về nhà lại bầy hầy như ổ chuột, biến cả căn hộ thành một mớ hỗn độn. Mùi thuốc lá sặc lên suýt làm cô chết thêm lần nữa.

Thời Ly nhịn đúng ba ngày, cuối cùng đành chui vào giấc mơ của anh, bỏ qua mọi lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề.

“Em trước khi chết cực khổ lắm mới để dành được một trăm hai mươi nghìn. Sổ tiết kiệm em giấu trong ngăn dưới bồn rửa tay, anh lấy ra đi, đổi hết sang tiền âm phủ đốt cho em được không?”

“Nếu anh dám nuốt trọn…”

“Thì dù làm ma, em cũng sẽ không tha cho anh đâu.”​
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 1: Chương 1



Chụp đèn ren màu hồng phấn, trần nhà in hoa văn màu be, dây đèn nhấp nháy rẻ tiền dán thành hình trái tim trên tường...

Thời Ly mở to mắt nhìn xung quanh, mất nửa phút để cố gắng tẩy não bản thân, cuối cùng vẫn không nhịn được thốt lên: “Sến quá, sến phát hờn luôn được.”

Lúc trước chắc cô bị chập dây thần kinh mới có thể phá bỏ hoàn toàn phong cách trắng - đen - xám tối giản ban đầu của căn hộ, rồi biến nó thành cái tổ búp bê lòe loẹt muốn c.h.ế.t thế này.

Thời Ly thở dài.

Lúc còn sống, thẩm mỹ của cô rốt cuộc là kiểu gì vậy?

Đây là năm thứ năm kể từ khi Thời Ly chết.

Tuần trước, cô được quản lý bên âm giới thông báo rằng mình may mắn trúng giải đặc biệt trong một đợt rút thăm quy mô toàn địa phủ. Giải thưởng cho phép linh hồn cô tạm thời hiện hình trở lại dương gian, hoàn thành một tâm nguyện còn dang dở trước khi chết.

Nghe nói xác suất trúng giải đặc biệt này chỉ vỏn vẹn 0,0001%, nhưng Thời Ly thề rằng nó chả có tác dụng gì sất.

Vì quan trọng là cô chẳng có tâm nguyện nào cần hoàn thành cả!

Ban đầu cô chỉ muốn trúng giải ba thôi - một suất đầu thai chuyển kiếp.

Hiện tại tỉ lệ sinh ở nhân gian đang giảm mạnh, trong khi số người c.h.ế.t lại tăng không kiểm soát do áp lực cuộc sống ngày càng nặng nề. Thành ra suất đầu thai quý hơn vàng, cầu còn chẳng được.

Một suất "chen hàng" để được ưu tiên đầu thai hiện đang được rao bán với giá sáu triệu âm tệ.

Những người không quyền, không thế, không ai ở dương gian đốt tiền cho như cô, muốn xếp hàng đầu thai thì ít nhất phải đợi… tám mươi hai năm nữa.

Và trong suốt tám mươi hai năm đó, cô phải không ngừng lao động ở địa phủ để giữ lấy tư cách cư trú vĩnh viễn. Bằng không, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tống vào lò hủy hồn, tan biến hoàn toàn.

Vì thế Thời Ly đành đánh liều, đem hết số tiền tích góp được sau năm năm khổ sở đi mua một tấm vé số.

Giải ba là suất đầu thai, xác suất trúng là 1%.

Kết quả cô lại dính cái "vận rắm chó ngàn năm mới gặp", trúng ngay giải đặc biệt.

Giây tiếp theo sau khi được thông báo trúng thưởng, giải thưởng liền bị cưỡng chế thực hiện - cô bị ném trở lại căn hộ cũ từng ở khi còn sống với hình dạng hồn ma.

Thời Ly nhìn lên trần nhà vẫn giữ nguyên phong cách lỗi thời của năm năm trước, thở dài thật sâu.

Cô quay lại cái ổ chuột này thì làm được gì chứ?

Huống hồ từ hôm đó đến giờ, cô đã bị kẹt ở đây ba ngày trời.

Mà cô cực kỳ nghi ngờ, rất có thể mình sẽ phải mắc kẹt ở đây mãi mãi.

Hồn ma vốn chỉ là hình ảnh linh hồn phản chiếu lại ở nhân gian, hoạt động rất bị giới hạn, hoàn toàn không giống như mấy bộ phim thường hay thêu dệt rằng có thể bay qua bay lại tùy thích.

Cô chỉ có thể tự do di chuyển trong phạm vi khu vực bị chiếu về. Nói cách khác, là căn hộ này.

Còn muốn làm bất kỳ chuyện gì khác, bắt buộc phải mượn thân thể người sống.

Vấn đề là…

Căn hộ này hiện tại hoàn toàn trống không.

Cả tuần nay cô chưa từng nhìn thấy một bóng người.

Nghĩ đến đây, Thời Ly lơ lửng bay lên khỏi giường, lại lượn một vòng quanh nhà để kiểm tra.

Nhà thì bừa bộn không chịu nổi, ghế sofa trong phòng khách vắt đầy áo sơ mi, cà vạt và vest chưa giặt, xem ra chủ nhân hiện tại của căn hộ là đàn ông, mà lại sống kiểu chẳng khác gì ổ chó.

Gạt tàn thuốc thì đầy những điếu thuốc hút dở, đầu còn cháy dở cắm ngược lên.

Mùi thì...

Nếu cô còn có khứu giác, chắc là sẽ bị sặc c.h.ế.t thêm lần nữa, vì hồn ma không có cơ thể nên năm giác quan chỉ còn lại thị giác và thính giác mà thôi.

Thời Ly lại lượn vào nhà vệ sinh.

Phải nói là chỗ này trông cũng sạch sẽ phết, ít nhất bồn cầu được cọ rồi, bồn rửa tay với gương cũng được lau qua.

Trên mặt bàn có hai cái bàn chải điện, một đen một trắng.

Nhìn thế này thì chắc anh chàng này không phải kiểu sống một mình đâu.

Mặt bàn rộng rãi, bên trái là mấy chai lọ dưỡng da dành cho nam bày lung tung, nhìn là biết đơn giản qua loa. Còn bên phải thì gọn gàng ngay ngắn, toàn là mỹ phẩm đắt tiền mới tinh dành cho nữ.

Ồ hô, hàng hiệu xịn luôn.

Là thương hiệu mà hồi còn sống cô thèm khát mãi nhưng không nỡ mua.

Thời Ly thử đưa tay chạm vào cái nắp lấp lánh ánh vàng của lọ kem, nhưng ngón tay lại xuyên qua nó như không khí, chỉ chạm vào hư vô.

Cô chẹp miệng, ngẩn ra một chút rồi rụt tay lại.

Sau đó lại bay vèo về phía bếp.

Cô trượt vào trong tủ lạnh nhìn thử, chẳng có tí thực phẩm tươi nào, chỉ thấy một hàng dài toàn nước ngọt có gas.

Trong bồn rửa không có lấy một cái bát, mặt bếp cũng sạch bóng, không có thớt hay d.a.o gì.

Xem ra chủ mới của căn nhà này là kiểu người “ăn hàng chuyên nghiệp”.

Thời Ly cảm thấy hơi tiếc.

Thật ra cái bếp này dùng rất ổn, lúc cô mới chuyển đến, bà chủ nhà tốt bụng còn bỏ tiền lắp hẳn một cái máy hút mùi công suất lớn.

Bồn rửa với mặt bếp cũng là cô tự tay sửa sang lại, đường di chuyển giữa rửa rau, thái rau và nấu nướng cực kỳ hợp lý…

Sau một vòng “tuần tra”, Thời Ly lại chán chường trôi về phòng ngủ, cuộn mình lại.

Không biết ông chủ căn nhà này đi đâu mà mãi chưa thấy về.

Cô bị kẹt trong này, đến một hơi “không khí trong lành” cũng không có mà hít.

Không biết đã bao lâu trôi qua, ngay lúc cô bắt đầu lim dim, mắt sắp díp lại thì…

“Cạch”, ổ khóa cửa đột nhiên vang lên một tiếng.

Thời Ly lập tức tỉnh như sáo, vèo một phát bay thẳng từ giường ra ngoài cửa.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 2: Chương 2



Cửa chính chỉ mở hé, lờ mờ thấy một người đàn ông đang cúi người thay giày ở ngoài, chưa kịp nhìn rõ mặt, nhưng nhìn vào độ dày tóc thì khẳng định chắc nịch là thanh niên trai tráng.

Ngoài hành lang khá tối, chắc cũng tầm chạng vạng rồi.

Một lúc sau, người đàn ông để đôi giày cũ ra tủ ngoài cửa rồi đứng thẳng dậy.

Ánh mắt Thời Ly vẫn bám theo đỉnh đầu anh ta, theo phản xạ ngửa mặt lên - Chà, cao thật.

Chưa đầy một giây sau, người đàn ông kéo theo chiếc vali bước vào, động tác thuần thục bật đèn ở tiền sảnh.

Ánh sáng tràn vào, chiếu rõ từng đường nét trên gương mặt anh.

Gương mặt ấy hoàn hảo đến mức khiến cô choáng váng mất một lúc.

Đến khi kịp định thần lại, Thời Ly chỉ kịp nghĩ: What the hell.

Bạn trai cũ của cô - Trần Độ.

Từ “cũ” ở đây không phải vì cô c.h.ế.t mà thành “cũ” đâu nhé.

Hai tháng trước khi cô chết, họ đã chia tay rồi.

Cơ mà hồi ấy anh không phải dọn đi rồi sao? Tại sao lại quay về ở?

Căn hộ này từng có người c.h.ế.t nên vẫn luôn là chỗ giá rẻ nhất khu vực.

Hồi đó Thời Ly cứng đầu, không tin vào phong thủy nên hùng hổ kéo Trần Độ dọn vào ở chung.

Sau đó thì…

Lúc chia tay cả hai mới ra trường, chẳng ai có tiền. Thậm chí còn cãi nhau xem ai sẽ được ở lại căn hộ giá rẻ này.

Kết quả đương nhiên là Thời Ly thắng. Trần Độ bị cô đuổi ra ngoài ngay trong đêm, hai bàn tay trắng.

Rồi hai tháng sau…

Một hôm nửa đêm, cô vừa chạy deadline vừa ôn thi cao học thì đột nhiên choáng váng, rồi... đột tử.

Giờ nghĩ lại, phong thủy đúng là thứ không thể coi thường.

Thời Ly rùng mình, lại đưa mắt nhìn về phía Trần Độ.

Nói như vậy thì sau khi cô chết, giá căn hộ chắc tụt dốc không phanh thêm lần nữa.

Vậy mà anh vẫn dám về ở?

Ừ thì... đầu anh cứng còn hơn cô nữa.

Mà khoan, năm năm không gặp, hình như anh thay đổi cũng nhiều phết.

Đã mặc vest rồi cơ đấy.

… Đẹp trai thật.

Tính ra năm nay chắc anh hai mươi tám rồi?

Lấy vợ rồi?

Bảo sao trên bồn rửa mặt lại có lắm đồ dưỡng da dành cho phụ nữ đến thế.

Thời Ly đứng ngẩn người ra vài giây, trong đầu đủ loại suy nghĩ bay loạn, rồi tận mắt nhìn thấy Trần Độ kéo vali đi thẳng xuyên qua người cô, hướng thẳng ra phòng khách.

Cô cũng xoay người lại, thấy anh vừa đi vừa cởi áo vest, tiện tay vắt lên lưng ghế sofa.

Tiếp theo... lại bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

Thời Ly giật mình, vội vàng giơ tay che mắt.

Một lát sau, lại không nhịn được hé hé ngón tay ra nhìn lén qua kẽ hở.

… Dù gì cũng không phải chưa từng thấy.

Anh quay lưng về phía cô, cởi từng nút áo một cách từ tốn. Cánh tay dài đưa lên tựa vào lưng ghế, động tác đơn giản nhưng lộ rõ từng đường nét cơ bắp ở bả vai, thắt lưng săn chắc, vóc dáng cân đối, lực lưỡng. Rồi tay anh đưa xuống tháo thắt lưng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, không tiếp tục c ởi quần.

Thời Ly không biết mình nên thất vọng hay nên thở phào.

Nhưng vẫn phải thừa nhận một câu, thân hình này đúng là quá đỉnh. Còn đẹp hơn cả hồi mới ngoài hai mươi nữa.

Vậy mà ai đồn trai đẹp thời đại học ra đời là sớm muộn gì cũng phát tướng hả?

Hồi đó khi cô quyết tâm chia tay Trần Độ, điều khiến cô luyến tiếc nhất chính là cái ngoại hình này. Cô cứ tự thôi miên bản thân bằng câu nói kia.

Giờ nghĩ lại đúng là nông nổi.

Vẫn có người càng trưởng thành lại càng đẹp trai.

Ngay sau đó, cánh cửa phòng tắm “rầm” một tiếng đóng lại, vòi sen cũng bắt đầu phun nước ào ào.

Thời Ly do dự hai giây, cuối cùng vẫn quyết định không xuyên tường để vào làm mấy trò háo sắc.

Cô lặng lẽ lướt về phòng, trong tiếng nước rào rào, đầu óc bắt đầu miên man suy nghĩ.

Thật không ngờ chủ mới của căn nhà này lại là Trần Độ.

Anh đã có bạn gái mới, thậm chí có thể sắp cưới vợ, vậy mà vẫn sống ở đây…

Thời Ly bỗng cảm thấy có chút chạnh lòng.

Không phải vì chuyện anh có người khác.

Đúng là hồi đại học cô và Trần Độ ở bên nhau hai năm, nhưng cả hai đều không phải kiểu người quá nặng tình. Cùng từ mấy thị trấn nhỏ thi đỗ vào Lâm Đại, so với yêu đương lãng mạn, họ để tâm nhiều hơn đến sự nghiệp và tương lai.

Mối quan hệ của họ giống như hai người cùng vật lộn giữa chốn thành thị xa lạ, nương tựa mà sống. Cảm xúc thật ra cũng rất bình thường.

Huống chi họ đã chia tay.

Dù có chưa chia thì cũng năm năm rồi, cỏ mọc trên mộ cô đã xanh rì, người ta đương nhiên có quyền yêu đương, lấy vợ.

Cái khiến cô thấy xót xa lại là vế sau - anh vẫn còn sống ở đây.

Thời Ly chợt nhớ đến một buổi sớm mùa xuân sáu năm trước.

Khi đó cô thi rớt cao học, đành nhận tạm một công việc phóng viên, bận đến mức đầu óc quay cuồng.

Trần Độ cũng trầy trật trong kỳ thực tập.

Anh làm lập trình viên, lương thực tập thì bèo bọt, lại còn phải theo cái chế độ "996" trong ngành, trên thì sếp suốt ngày thao túng tinh thần, dưới thì toàn vẽ bánh.

Muốn có không gian riêng để thích nghi với cuộc sống mới, cả hai quyết định dọn ra ngoài thuê nhà.

Tìm mãi cũng không thấy chỗ nào ổn, nơi thì đắt, nơi thì chật, đúng kiểu ở Bắc Lâm đất chật người đông, tìm được một nơi gọi là chốn dừng chân thôi cũng đã khó.

Cuối cùng, môi giới dẫn họ đến căn nhà này. Chủ cũ mắc chứng trầm cảm, nhảy lầu tự tử, chuyện ầm ĩ đến mức nhà bỏ trống ba tháng vẫn không ai thuê, giá nhà cứ thế mà tụt.

Ban đầu Trần Độ không đồng ý, nhưng không chống nổi màn năn nỉ dây dưa của Thời Ly.

Chà, người đi làm sợ nhất là nghèo, ai rảnh mà sợ phong thủy?

Hôm dọn vào cả hai ăn mừng, Trần Độ uống hơi nhiều. Người lúc nào cũng lạnh nhạt, đột nhiên vòng tay ôm cô từ sau lưng, cằm đặt nhẹ lên hõm vai, nói năng cũng bỗng dưng nhiều hẳn.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 3: Chương 3



“Manager hôm nay gọi anh nói chuyện riêng, bảo là nếu qua thêm hai kỳ thực tập nữa sẽ được giữ lại làm chính thức. L1, lương năm trước thuế bốn trăm hai mươi ngàn… Khi đó mình sẽ chuyển ra ngoài, đến căn nhà em thích ở khu Tĩnh Thủy.”

“Nếu em muốn thi lại thì cứ ở nhà yên tâm học một năm, anh nuôi được.”

Thời Ly đương nhiên không đồng ý, họ mới chỉ đang yêu nhau thôi, chưa tới mức nói chuyện tương lai lâu dài, dùng tiền của anh để ôn thi thì nghe cũng kỳ kỳ… Cô chỉ nghĩ là anh uống say nên nói nhảm, để mặc anh hôn nhẹ lên má, bản thân thì viện cớ lảng tránh.

Nhưng điều đó không ngăn được đó là khoảng thời gian hai người yêu nhau mặn nồng nhất.

Anh muốn kiếm tiền để nuôi cô, thấy cô phải ở căn nhà như vậy là quá thiệt thòi.

Tiếc là còn chưa kịp đến ngày anh được nhận chính thức, hai người đã chia tay. Cô cũng không còn cơ hội thi lại vào năm sau.

Vậy nên…

Là Manager lại tiếp tục vẽ bánh cho anh phải không?

Là anh không được giữ lại à?

Thời Ly lại nhớ về mùa thu năm đó, từng đêm lạnh đến tê người.

Nửa đêm cô rút đầu ra khỏi chăn, nhìn anh cặm cụi gõ bàn phím.

Ánh sáng xanh lạnh từ màn hình laptop phản chiếu lên sống mũi anh, tựa như đàn đom đóm âm thầm leo qua triền núi, quây quần sưởi ấm.

Lạnh lẽo, thờ ơ, chai sạn… mà cũng đẹp đến mơ hồ.

Sau khi tắm xong, Trần Độ thay đồ ngủ ngay trong phòng tắm rồi mới chịu mở cửa. Hơi nước mờ mịt theo khe cửa tràn ra ngoài, phủ đầy một lớp sương mỏng lên mặt Thời Ly.

Cô không khỏi bĩu môi, cái tên đàn ông này ở nhà mình mà cũng kín cổng cao tường vậy hả?

Thời Ly dựa lưng vào tường cạnh cửa, hứng thú nhìn anh rửa mặt. Trần Độ mở tủ dưới bồn rửa, bóc một tuýp kem đánh răng mới, vừa đánh răng vừa bật podcast.

Chà, nguyên một bài podcast tiếng Anh, cũng ra dáng lắm.

Thời Ly nghe vài câu, chẳng hiểu mô tê gì. Ở địa phủ khác với trần gian, không phân biệt chủng tộc, quốc tịch hay tín ngưỡng, người c.h.ế.t là một mớ hỗn độn, quanh cô toàn là mấy con "quỷ Tây". Ban đầu cô còn hào hứng, định làm quen vài người bạn nước ngoài, nghĩ thầm thế này thì không cần ra nước ngoài cũng luyện được tiếng Anh rồi còn gì.

Hồi còn sống cô thi cao học, trượt phỏng vấn chỉ vì thiếu đúng hai điểm, mà tiếng Anh là môn kéo tụt điểm nhất.

Nhưng trước khi kịp hành động, cô chợt tỉnh ngộ.

Chết rồi còn học tiếng Anh làm gì?

Bảo sao bao nhiêu sinh viên, bao nhiêu người đi làm vẫn sống nhăn răng, cuối cùng c.h.ế.t bất đắc kỳ tử lại là cô.

Thật sự là đầu óc có vấn đề mà.

Thế là cái kế hoạch học hành kia bị xếp xó luôn. Năm năm vứt đời ở địa phủ, những từ vựng từng học đến khuya cũng rơi rụng sạch trơn, đúng là sinh không mang theo, c.h.ế.t chẳng giữ lại gì.

May mà màn tra tấn tiếng Anh của Trần Độ không kéo dài quá lâu.

Anh đánh răng xong, rửa sạch bọt trắng dính trên tay rồi tắt âm điện thoại.

Nhà vệ sinh bỗng chốc im phăng phắc.

Tiếng còi xe vọng lại từ ngoài cửa sổ, lạnh lẽo và máy móc, thế giới bây giờ dường như còn bận rộn hơn cả năm năm trước.

Trần Độ bỗng cúi đầu, chống lòng bàn tay lên mép bồn rửa. Nước ấm từ tóc chảy xuống, lướt qua sống mũi cao rồi nhỏ từng giọt vào bồn.

Trong gương chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh và đường xương quai hàm căng chặt của anh. Anh lặng lẽ nhìn vào tường, chẳng biết đang nghĩ gì.

Thời Ly lơ lửng phía sau, khó hiểu nhìn anh.

Năm năm không gặp, sao người này càng lúc càng kỳ lạ, càng lúc càng u ám vậy?

Hồi đại học Trần Độ vốn đã là kiểu người khó gần, đẹp trai thì có đấy, nhưng lạnh như băng. Giờ thì cảm giác càng khó diễn tả hơn nữa.

Phải nói thế nào nhỉ? Bây giờ nhìn Trần Độ cứ có cảm giác anh còn giống ma hơn cả cô.

Thời Ly gần như dán mặt vào mặt anh quan sát kỹ.

Khoảng một phút sau, Trần Độ mới ngẩng đầu lại. Khuôn mặt trắng trẻo phản chiếu trong gương nhìn rất đẹp.

Anh đặt bàn chải đánh răng màu đen xuống cạnh cái bàn chải điện màu trắng đang để trên kệ, chỉnh lại vị trí cho thẳng hàng như đang ở quân đội.

Hai chiếc bàn chải, một trắng một đen, đứng song song như hai người lính nghiêm trang đứng gác.

Dường như anh khá hài lòng, khóe môi khẽ cong lên, lại giơ tay ra nhẹ nhàng xoa lên nắp chiếc bàn chải màu trắng.

Cái cách anh chạm vào nó dịu dàng đến mức khiến người ta liên tưởng như đang xoa đầu ai đó một cách thân mật.

“…”

Khốn thật, c.h.ế.t rồi mà vẫn phải chứng kiến cảnh người ta phát cẩu lương à?

Thời Ly bực bội lao ra khỏi phòng tắm, miệng chu lên như con cá nóc, "ngồi phịch" xuống ghế sô-pha, gương mặt tức tối.

Không phải cô nhỏ mọn đâu nhé.

Yêu đương thì cứ yêu, nhưng tên này đúng là tiêu chuẩn kép quá rồi.

Hồi trước cô nhân dịp sale 11.11 mua được cái bàn chải điện màu hồng, thấy dùng tốt quá nên định mua thêm cái màu xanh dương cho anh, hai cái làm cặp cho vui.

Ai ngờ anh chẳng thèm đồng ý.

Hôm sau nhà tự nhiên có thêm một vỉ bàn chải mười ngàn.

Biết ngay là kiểu người thực dụng, chẳng có tí lãng mạn nào…

…Lãng mạn cái quái gì chứ!

Gì đây? Ghét màu hồng xanh vì thấy quê mùa à, giờ chỉ có trắng đen mới sang đúng không? Hay là bạn gái mới xinh đến mức khiến anh ngày đêm nhớ nhung, đến mức nhìn cái bàn chải điện thôi cũng thấy rạo rực?

Đúng là nhìn mặt mà bắt hình dong!

Quá đáng thật sự! Cái hãng này từng là hãng cô thích nhất, nhưng hồi đó đâu có tiền mua. Một cái bàn chải thôi mà gần cả triệu, đúng là hoang phí!
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 4: Chương 4



Thời Ly "nghiến răng" một hồi, dù giờ đâu còn răng để mà nghiến, rồi tự chiến tranh lạnh với anh nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng lại thấy hơi chán.

Thôi bỏ đi.

Trong cái nhà này hiện tại ngoài cô ra thì cũng chỉ còn mỗi một người sống, những ân oán tình thù lúc còn sống, thôi thì chôn hết cả lại đi. Dù sao cô cũng còn phải dựa vào anh để ra ngoài chơi nữa mà.

Luật của âm giới rất rõ ràng, cô là hồn ma, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong căn hộ này. Nếu muốn đi ra khỏi không gian bị giới hạn này, bắt buộc phải nhập vào một sinh vật còn sống.

Mà sinh vật sống duy nhất trong căn hộ này bây giờ, chính là Trần Độ.

Thời Ly hiện tại cũng chỉ có mỗi mục tiêu này thôi.

Lúc ở âm phủ, quản lý có giải thích rất rõ điều kiện để kết thúc phần thưởng đặc biệt này, chỉ có hai cách.

Một là hoàn thành được tâm nguyện chưa trọn khi còn sống, để linh hồn quay về âm phủ.

Hai là chờ tới lượt được đầu thai, hoặc bỏ ra sáu triệu âm tệ để mua suất chuyển kiếp làm người.

Nghe đến đây, cô không nhịn được trợn trắng mắt, bĩu môi hỏi: “Nhưng mà tôi không có tâm nguyện gì hết, lấy gì mà hoàn thành?”

Quản lý liếc cô, lạnh tanh: “Cô có.”

...Ờ hay ghê, ông nói có là có hả?

Người c.h.ế.t rồi mà còn bị PUA à?

Đúng là thế giới này âm hay dương thì cũng xàm như nhau cả.

Vậy là con đường đầu tiên coi như xong.

Còn con đường thứ hai, nếu không phải phải xếp hàng tám mươi hai năm, hoặc cô không phải nghèo rớt mồng tơi thì sáu triệu đó đâu cần để dành mua suất sống lại, mua luôn nhà lầu xe hơi cho rồi?

Thời Ly cuộn người lại trên sofa, vò vò mái tóc không tồn tại, rồi thở dài một hơi thật sâu.

Trần Độ đánh răng rửa mặt xong, đi vào phòng ngủ - căn hộ này chỉ có một phòng, cũng chính là phòng mà trước đây Thời Ly từng ở.

Cách một cánh cửa, trong phòng yên tĩnh đến đáng ngờ.

Cô đợi thêm năm phút nữa, chắc chắn anh không đang làm gì kỳ cục mới lướt qua cánh cửa bước vào.

Làm ma có cái hay là tầm nhìn ban đêm xịn hơn nhiều.

Phòng kéo kín rèm, đèn cũng không bật, tối đen như mực. Nếu là lúc còn sống thì đúng là mù mịt không thấy gì. Nhưng giờ thì khác, Thời Ly vẫn có thể thấy rõ Trần Độ đang nhắm mắt nằm yên ở bên phải chiếc giường, lồ ng n.g.ự.c đều đặn phập phồng.

Không hiểu sao da anh còn nhợt nhạt hơn trước.

Hồi trước cô từng ghen tị với làn da đẹp của anh, trắng đều, không tàn nhang, không mụn. Nhưng bây giờ nhìn lại, lại thấy trắng kiểu nhợt nhạt thiếu sức sống, cứ như sắp thành ma tới nơi rồi.

Trắng đến mức còn giống ma hơn cả cô.

Nhưng dù sao thì vẫn đẹp trai.

Ánh mắt Thời Ly thoải mái trượt dọc theo sống mũi cao thẳng, yết hầu rõ nét đầy gợi cảm, xương quai xanh căng đầy góc cạnh. Cô đang say sưa ngắm trai đẹp ngủ miễn phí thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mặt liền méo xệch.

Dù gì cũng từng bên nhau hai năm, lại đang ở độ tuổi đầy sinh lực. Dù tình cảm không sâu đậm đến mấy thì chuyện thể xác cũng khá hợp, cô cũng không phải kiểu người e thẹn, có muốn thì cũng chủ động, nên chuyện đó tất nhiên là làm đủ rồi.

Nhưng mà!

Cô đảo mắt nhìn cái giường sắt kiểu công chúa cũ kỹ kia, không nhịn được lại trợn trắng.

Cái giường này chính là cái họ đã cùng nhau ra IKEA mua vào ngày mới dọn vào sống chung.

Từ nhỏ Thời Ly đã mê mẩn phong cách công chúa Barbie đầy màu mè và kiểu cách. Chỉ tiếc nhà chật, phòng thì ít, ba mẹ chiếm một phòng, còn cô phải chen chúc với anh trai trong một căn có giường tầng.

Sau này anh trai lớn lên và bắt đầu muốn có không gian riêng, ba mẹ liền ngăn một góc ban công lại rồi cho Thời Ly dọn sang đó ở. Cái chỗ đó nhỏ tới nỗi chỉ vừa đủ đặt một chiếc giường gỗ đơn giản, còn mơ gì đến giường công chúa, cô cũng tự biết thân biết phận, chẳng hề mở miệng đòi hỏi.

Vậy nên hồi đó lúc đi dạo cùng Trần Độ ở IKEA, vừa nhìn thấy cái giường sắt màu trắng kem kiểu Âu với đầu giường uốn hoa hồng cầu kỳ, cô lập tức đứng hình, kéo tay áo anh, không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt.

Trần Độ nhìn bông hồng sắt ở đầu giường mà nhíu mày, gương mặt như nuốt phải ruồi, định nói gì đó lại thôi, cuối cùng cũng không lên tiếng mà lấy luôn một phần tiền lương thực tập ra mua giường.

IKEA nằm ngoài rìa thành phố, hai người lại không có xe. Trần Độ phải thuê một chiếc bán tải cũ, chở giường công chúa mà cô nâng niu như báu vật, kèm theo chiếc bàn trang điểm trắng cùng tông về nhà.

Hồi đó anh mới lấy bằng lái chưa lâu, Thời Ly ngồi ghế phụ, tay bám chặt vào thành xe, mỗi lần qua cua là tim lại nhảy lên tận cổ, sợ cái giường bị xóc sẽ vỡ vụn.

Nhưng Trần Độ thì có vẻ cố tình chọc ghẹo, cứ lái lắc lư chao đảo, lâu lâu lại phanh gấp một cái khiến chiếc giường sắt trong thùng xe nảy lên tưng tưng, phát ra những tiếng leng keng lạch cạch như đang nhảy múa.

Nói xa quá rồi.

Thời Ly hoàn hồn, đảo mắt một vòng, liếc sang người đàn ông đang nằm thẳng đơ trên giường, cô bĩu môi.

Chậc, đúng là keo kiệt. Dẫn bạn gái mới dọn vào căn hộ hai người từng ở thì thôi đi, đến cái giường cũng không thèm thay?

Vẫn cái giường đó, chỉ đổi người lăn qua lăn lại thôi, anh không thấy ngại à?

Hơn nữa, cứ vậy mà ngủ thật à?

Không nhắn tin chúc ngủ ngon gì với bạn gái sao? Quả nhiên vẫn lạnh nhạt như trước.

Loại người này nếu không nhờ gương mặt kia, chắc kiếp này độc thân suốt đời cũng chẳng oan đâu.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 5: Chương 5



Thời Ly ngồi xổm bên mép giường, chống cằm ngắm anh thêm một lúc lâu, chán đến mức phải ngáp một cái. Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, tiếc là thế giới bên ngoài đã bị rèm kéo kín mít, một tia sáng cũng chẳng lọt vào.

Buồn chán thật sự.

Ánh mắt Thời Ly đảo qua đảo lại, rồi chầm chậm nhích thêm vài bước tới gần giường. Đột nhiên cô cười khúc khích hai tiếng, cúi người xuống, đưa tay về phía lồ ng n.g.ự.c của anh chàng đẹp trai đang ngủ say.

Quản lý từng dặn cô, muốn mượn thân xác sống để lang thang trong nhân gian, bắt buộc phải chờ khi linh hồn chủ thể không có ý thức, tức là đang ngủ.

Nếu đối phương tỉnh lại, linh hồn cô sẽ bị đẩy ra ngoài, lập tức quay về căn hộ.

Cho nên bây giờ không phải là lúc thích hợp nhất sao? Trần Độ vừa mới ngủ, chắc chắn không thể tỉnh nhanh như vậy!

Thời Ly nheo mắt lại, từ từ cúi người xuống, giơ tay "ôm lấy" Trần Độ.

Dĩ nhiên là chẳng ôm được gì cả, nhưng ngay giây tiếp theo, cô bỗng cảm nhận được một nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ vang lên từ lồ ng n.g.ự.c mình, tiếp theo là dòng m.á.u ấm nóng chảy qua tứ chi.

Thời Ly mở mắt ra, ngón tay dài nhẹ ấn lên hai bên thái dương đang nhức nhối khó tả, bốn phía tối đen như mực. Cô đưa tay ra quơ quào, nhưng chẳng thấy gì cả.

Dùng đôi mắt của Trần Độ, cô không nhìn nổi màn đêm dày đặc này.

Thời Ly nằm im trong bóng tối, mất một lúc mới dần thích nghi với thân thể của Trần Độ.

Nếu là năm năm trước, từng tấc da tấc thịt trên người Trần Độ cô đều thuộc nằm lòng. Tốt nghiệp, ôn thi cao học, đi làm… biết bao đêm dài mệt mỏi và căng thẳng, chuyện đó chính là cách giải tỏa rẻ tiền nhưng hiệu quả nhất của họ.

Trên người anh còn chỗ nào cô chưa từng chạm qua chứ?

Nhưng dù có quen thuộc đến đâu, thì việc khoác lên thân thể của người khác thế này vẫn là cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Thời Ly tò mò đưa tay sờ lên n.g.ự.c Trần Độ, vừa thấy lạ vừa thấy buồn cười.

Thì ra nhịp tim và hơi thở của anh là như vậy - chậm rãi hơn cô, kéo dài hơn cô, bảo sao những lúc cãi nhau anh có thể mặt không đổi sắc, nói năng thong thả như không có gì. Cơ bắp và khung xương cũng săn chắc hơn hẳn, chạm vào chỗ nào cũng cứng rắn rõ rệt.

Thời Ly lại nghịch thêm một lát nữa, dù sao cũng là bạn gái cũ, cô cũng không tiện quá đà. Vì thế ngồi dậy, bắt đầu nghĩ xem mình nên đi đâu chơi.

Rời khỏi nhân gian đã năm năm, giờ quay về thấy mọi thứ có chút xa lạ. Luật lệ giữa cõi âm và cõi dương vốn dĩ chẳng giống nhau chút nào.

Thôi kệ, cứ ra ngoài trước đã rồi tính sau.

Cô chống tay bật dậy khỏi giường, vừa đặt hai chân xuống mép giường thì chợt phát hiện chân đã chạm đất luôn rồi.

Cô vén mi mắt Trần Độ lên nghịch chơi, rồi liếc nhìn đôi chân dài rắn rỏi dưới lớp quần ngủ. Không nhịn được đưa tay nhéo một cái.

"Á!" Đau thật đấy.

Chân c.h.ế.t tiệt, đúng là dài kinh khủng.

Cô vốn thấp bé nhẹ cân, đứng bên Trần Độ phải thấp hơn cả cái đầu.

Hồi mới quen nhau, hai người hay hẹn nhau đến thư viện học bài. Trần Độ bận rộn với mấy dự án lập trình, đi đâu cũng sải chân dài như chạy marathon, toàn quên mất chân cô ngắn, cứ thế một mình bước vội về phía trước. Đi được nửa đường mới phát hiện bên cạnh chẳng thấy ai.

Thế là anh cau mày quay đầu lại, lặng lẽ đứng đợi tại chỗ.

Thời Ly cũng không dễ gì chiều theo anh, cứ cố ý bước chậm lại, bắt anh phải chờ. Nhìn anh càng lúc càng cau mày, cô lại càng thấy vui, khoé miệng cong lên đến tận mang tai.

Sau đó, không biết bắt đầu từ bao giờ anh đã quen với tốc độ bò lết của cô. Dù cô đi ngang, đi dọc hay vòng vèo kiểu gì, anh cũng luôn giữ một khoảng cách nửa bước phía sau - hai cái chân dài thong dong lẽo đẽo theo cô phía sau, dường như chẳng mất sức.

Thời Ly khẽ lắc đầu.

Nói cho cùng thì Trần Độ cũng là mối tình đầu của cô. Nhưng nghĩ lại quãng thời gian yêu đương đó thật sự chẳng có lấy một kỷ niệm lãng mạn nào cho ra hồn.

Hoa tươi, bữa tối dưới ánh nến, pháo hoa rực rỡ… một cái cũng không có.

Chỉ có hai đứa sinh viên nghèo vật lộn với cuộc sống thường ngày: đi bộ vội vã, chen chúc tàu điện ngầm, nộp hàng trăm cái CV như rải tuyết, ăn những bữa cơm nhanh dầu mỡ lạnh ngắt.

Chậc, bảo sao sau một trận cãi vã nhỏ là đường ai nấy đi, đúng là tầm thường quá mà.

Nghĩ đến Lâm Đại, lâu rồi cô chưa quay lại trường cũ, chẳng biết giờ thay đổi thế nào rồi.

Cô từng sống bốn năm ở đó, so với nhà thì có khi cô còn nhớ nơi đó nhiều hơn.

Thời Ly tiện tay lấy áo của Trần Độ trên ghế sofa, nhắm mắt mặc đại trong bóng tối, rồi “bịch bịch bịch” vài bước đi tới mở đèn phòng khách.

Màn hình TV đen bóng phản chiếu hình ảnh hiện tại của cô - à không, là “anh”.

Thời Ly khựng người lại, sắc mặt cứng đờ. Trong gương, “Trần Độ” đang vừa nhảy nhót vừa nhìn cô chằm chằm, hai bên lông mày một cao một thấp, đôi mắt hơi nheo lại, nét mặt đầy vẻ tò mò và ngơ ngác - một biểu cảm Trần Độ ngoài đời chưa từng có.

“Phụt.”

Cảnh tượng này đúng là buồn cười không chịu được. Thời Ly bật cười thành tiếng, còn tranh thủ làm mặt xấu, chu mũi hề hề như heo rồi mới nghiêm túc lại. Sau đó cô bắt chước dáng đi của Trần Độ, cố gắng bước vài bước cho ra dáng.

Ừm, vầy mới đúng nè. Cô không nhịn được sờ lên mặt, trong lòng thầm cảm thán đẹp trai thật.

Thời Ly tự luyến một lúc rồi cầm chìa khóa ra khỏi nhà.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 6: Chương 6



Cuối thu ở Bắc Lâm lạnh hơn trong trí nhớ của cô nhiều.

Làn gió rét len vào cổ áo khiến Thời Ly giật mình nhận ra hôm nay cô mặc cho Trần Độ hơi phong phanh rồi.

Cô kéo chặt lại chiếc áo vest trên người, rùng mình một cái. Trong trí nhớ của cô, Trần Độ đâu có sợ lạnh như vậy, anh hồi trước vào cuối thu vẫn thường chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng, còn ra vẻ ngầu ngầu mà ném áo khoác cho cô. Xem ra tên này hồi xưa chỉ đang làm màu thôi.

Từ căn hộ này đến Lâm Đại chỉ mất vài phút đi bộ.

Thời Ly vừa đi vừa ngừng, đôi mắt tò mò nhìn ngắm khắp nơi như đang lạc vào một thế giới mới, cái gì cũng muốn chạm thử một cái. Ngay cả mấy bụi cỏ dại lưa thưa ven đường, cô cũng không kìm được nhổ thử một nhúm.

Đã năm năm trôi qua, khu đại học dường như chẳng thay đổi gì mấy, chỉ là bậc vỉa hè cũ hơn, con đường bê tông từng mới tinh giờ đã bắt đầu nứt toác.

Dọc phố vẫn toàn là quán ăn, tiệm bánh kẹp mà họ từng hay ghé vẫn treo biển hiệu cũ kỹ ngày nào. Cột điện vẫn dán đầy quảng cáo lặt vặt như sửa ống nước, tuyển dụng lao động…

Chỉ là bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, ký túc xá của Lâm Đại cũng đã tắt đèn từ lâu, đường phố vắng tanh, chỉ có vài sinh viên đi học về muộn đạp xe lao nhanh qua, bánh xe nghiến lên lá ngân hạnh khô vàng rụng đầy đường, tạo thành từng cơn gió lành lạnh thoáng qua.

Trường không có hàng rào, lối đi vào thông suốt bốn phía. Thời Ly tùy ý chọn một con đường quen thuộc, bước chầm chậm dưới ánh đèn đêm.

Lâm Đại về đêm trông vẫn quen thuộc như ngày nào.

Hồi còn đi học, cô và Trần Độ đều là sinh viên chăm chỉ nhất của mỗi khoa. Cả hai đều xuất thân từ thị trấn nhỏ, từ bé đã nuôi hy vọng đổi đời bằng con đường học hành, trên vai là gánh nặng làm rạng danh tổ tông, đến đại học cũng chẳng dám lơi lỏng chút nào.

Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào một đêm cuối thu năm ba.

Cô vừa học bài xong, ôm một đống sách từ thư viện đi ra, chuẩn bị đến quán bar gần đó làm thêm. Vừa mệt vừa buồn ngủ, cô lao đầu vào lòng Trần Độ. Ngược lại với cô, anh vừa tan ca, đang định quay về thư viện cày xuyên đêm.

Khởi đầu nghe thì mơ mộng đấy, nhưng kết cục lại rất thê thảm - cô đ.â.m bể máy tính của Trần Độ, mà lại không có tiền đền.

Trần Độ mặt lạnh tanh nhìn cô lôi từ túi ra đúng một trăm ba mươi hai tệ tám hào, cộng thêm khoản nợ tín dụng đẫm m.á.u trong tài khoản Alipay. Anh nhìn chằm chằm gương mặt vừa ngượng ngùng vừa trắng bệch của cô, im lặng mấy giây rồi cúi đầu, lấy từ tay cô đúng hai tệ tám xu tiền lẻ.

“Hai tệ tám thì có thể làm gì?”

Cô vẫn ngượng chín mặt, lí nhí hỏi.

Trần Độ lườm cô một cái, lặng thinh.

“Mua cuộn băng dính, chip bên trong tôi tự sửa được, nhưng màn hình với vỏ phải dán lại cho đàng hoàng.”

Thời Ly cười gượng gạo, mặt mũi đầy vẻ áy náy, “Bạn học à, anh tốt bụng thật đó.”

“...”

Trần Độ không buồn trả lời cô thêm lời nào.

Sau đó, Thời Ly luôn có thể dễ dàng nhận ra Trần Độ trong biển người ở thư viện - không phải vì anh quá đẹp trai, mà vì cái laptop dán băng dính kia quá độc lạ, nổi bật khỏi đám đông, mà chủ nhân của nó thì lại vô cùng thản nhiên, đôi tay lạch cạch gõ mã trên chiếc bàn phím đã vỡ vụn, ánh mắt chăm chú sáng rực lên giữa màn đêm.

Lần nào nhìn thấy cảnh đó, trong lòng cô cũng dấy lên một nỗi lo mơ hồ, luôn cảm thấy cái máy tính đó có thể bị anh gõ nát bất cứ lúc nào.

Vì thế Thời Ly bắt đầu mang đồ ăn sáng, cơm trưa cho Trần Độ, giúp anh chạy vặt chút việc, coi như là dùng lao động rẻ tiền để trả nợ thay vì tiền mặt. Mãi cho đến một ngày, Trần Độ nhận lấy hộp sữa đậu nành trong tay cô, bình tĩnh cắm ống hút, hút một ngụm rồi ngẩng đầu khỏi màn hình đầy mã code.

“Mình hẹn hò nhé?”

“Hả?”

“Không muốn sao?”

“HẢ HẢ HẢ???”

Đúng là quá bốc đồng.

Chỉ vì khuôn mặt đó mà cô mới bị dụ dỗ, mơ hồ đồng ý lời tỏ tình chẳng đâu vào đâu này. Mà thực ra cũng chả thể gọi là tỏ tình cho đàng hoàng.

Vừa nghĩ đến đây, Thời Ly vừa bước tới trước cửa thư viện, đảo tròn mắt, lại không nhịn được giơ chân đá thẳng vào bức tượng đá cạnh cửa để trút giận.

Phía sau bất ngờ vang lên tiếng “két”.

Một chiếc xe đạp công cộng đã đổi mẫu mới khựng lại giữa chừng, Thời Ly quay đầu, đập vào mắt là một cậu thiếu niên đầu húi cua, tầm mười tám mười chín tuổi, đeo cặp kính dày cộp, mặc áo sơ mi caro đã bạc màu vì giặt quá nhiều, khuôn mặt sững sờ khi nhìn thấy “cô”.

Y như hồi bọn họ còn trẻ cũng đeo một chiếc ba lô to đùng, chắc mới tan ca làm thêm, định ghé thư viện thức đêm ôn bài.

Thời Ly liếc nhìn cậu ta, vỗ n.g.ự.c một cái, phụng phịu lẩm bẩm: “Dừng đột ngột làm tôi giật cả mình.”

Cậu thiếu niên ngó bức tượng đá bị đá đến lấm tấm dấu giày, vẻ mặt khó tả.

Cậu ta nặn ra một nụ cười gượng gạo, “Chào thầy Trần, thầy đi dạo à?”

“Thầy?”

Thời Ly quay lại nhìn sau lưng, cửa thư viện vắng tanh chẳng có ai, cô chỉ tay vào mũi mình: “Cậu đang nói tôi á?”

Cậu trai gật đầu một cách khó hiểu, sau đó vội vàng dắt xe trả ở một chỗ khá xa cô, quay đầu liếc nhìn cô thêm lần nữa rồi co giò chạy mất, ném lại một câu: “Tạm biệt thầy Trần.”

“…”

Thời Ly đứng lặng trong gió, trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.

Ôi trời ơi.

Tên này thành giảng viên ở Lâm Đại thật rồi sao?
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 7: Chương 7



Còn là kiểu giảng viên mặt lạnh, khiến học sinh gặp là né như gặp tà nữa chứ?

Xem ra cô lo lắng thừa rồi, Trần Độ đúng là có tiền đồ thật, Lâm Đại đó!

Cô đưa tay xoa cằm, nhưng rồi lại thấy khó hiểu.

Khoan đã.

Năm đó Trần Độ là sinh viên xuất sắc nhất khoa, được trưởng khoa đích thân đề cử học thẳng lên tiến sĩ rồi ở lại trường làm giảng viên chuyên nghiên cứu, nhưng anh lại từ chối.

So với việc cắn răng học thêm mấy năm tiến sĩ, rồi làm giảng viên nghèo rớt mồng tơi, phải tích lũy đủ thứ để leo lên chức danh, Trần Độ muốn vào công ty hơn. Anh chọn ngành học hái ra tiền cũng là vì muốn kiếm tiền.

Trưởng khoa thì thất vọng, nhưng Thời Ly thì hiểu.

Vì anh và cô giống nhau.

Lớn lên trong nghèo túng, sợ nghèo đến tận xương tủy.

Lý tưởng hay khí chất gì đó vốn không nằm trong từ điển tương lai của những đứa học sinh vùng quê.

Kiếm tiền mới là thật.

Thời Ly đưa tay gảy gảy hàng mi dài của Trần Độ, khẽ “ừm” một tiếng sâu xa.

Vậy là cuối cùng Trần Độ không thể bám trụ lại công ty, đành phải quay về học tiến sĩ rồi làm giảng viên à?

Chiếc đèn bàn mờ mịt cô đơn đứng lẻ loi trong góc, một mảng mạng nhện nhỏ run rẩy trong gió, giữa tiết cuối thu lạnh lẽo, đến cả một con mồi đi lạc cũng chẳng buồn ghé ngang.

Một cơn gió lạnh rít qua khiến Thời Ly rùng mình, co người lại, siết chặt vạt áo vest rồi vội vàng chui vào thư viện, kiểu gì cũng phải tìm được chỗ nào đó ấm hơn để núp tạm. Trời quỷ gì đâu, càng ngày càng lạnh phát sợ.

Vừa bước tới cổng kiểm soát, cô đứng ngây ra như tượng.

Năm năm trôi qua, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện muốn vào thư viện thì phải quẹt thẻ sinh viên. Ngơ ngác vài giây, Thời Ly mới nhớ ra, vội thò tay vào túi áo vest của Trần Độ.

Quả nhiên có thẻ thật.

Nhưng không phải thẻ sinh viên, mà là thẻ cán bộ giảng dạy.

Đập vào mắt cô đầu tiên là gương mặt đẹp trai đến đáng ghen tị của Trần Độ ở góc trái phía trên.

Vẫn là kiểu lạnh nhạt như ngày nào, trông có vẻ như hôm chụp hình anh vẫn còn ngái ngủ, mắt lim dim, tóc mái vểnh lên một chỗ trông như cọng tóc lạc loài, thế mà vẫn đẹp đến chói mắt.

Năm năm rồi mà người này dường như chẳng thay đổi gì cả, tóc tai vẫn dày như hồi xưa.

Thời Ly nhìn tấm ảnh chăm chú, rồi chợt để ý chiếc sơ mi trên người anh trong hình - chính là cái cô từng mua cho anh.

Khi đó là lúc nào nhỉ?

Hình như là trước khi tốt nghiệp thì phải. Khi ấy Thời Ly còn mang một niềm tin đầy mơ hồ và lạc quan vào tương lai, chắc Trần Độ cũng thế.

Với thành tích đứng đầu khoa, anh dễ dàng giành được suất phỏng vấn từ các công ty lớn.

Tủ đồ của Trần Độ hồi ấy quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài chiếc áo hoodie với mấy cái áo thun, dù mặc lên trông vẫn điển trai thật đấy, nhưng vẫn không đủ chín chắn, chưa phù hợp cho các buổi phỏng vấn.

Vì vậy Thời Ly lén lên mạng đặt mua cho anh một chiếc sơ mi, màu xám xanh hơi sương, giá chỉ khoảng trăm tệ, chẳng phải thương hiệu gì nổi bật, nhưng chất vải và kiểu dáng cũng ổn lắm.

Áo gửi về còn hơi nhăn, cô phải mượn bàn ủi hơi nước của bạn cùng phòng để là phẳng, đợi đến ngày trước phỏng vấn mới đem qua đưa cho anh.

Cô chưa từng làm chuyện kiểu này bao giờ, trong lòng hơi ngượng ngùng, nhưng mặt mũi lại cố tỏ ra thản nhiên như không có gì.

"Thì máy tính của anh cũng do tôi làm rơi hỏng mà, không đền nổi máy tính, đền cái áo sơ mi chắc được chứ hả?"

Trần Độ nhìn cô thật lâu, môi mấp máy như muốn nói gì, cuối cùng chỉ "ừ" một tiếng rồi cầm lấy, chẳng nói thêm câu nào.

Thế nhưng hôm sau, anh không mặc chiếc áo đó đi phỏng vấn.

Anh vẫn diện chiếc hoodie cũ trông rất sinh viên, cứ thế nhận được offer thực tập một cách dễ dàng.

Chiếc áo sơ mi ấy từ đó chẳng thấy anh mặc bao giờ. Sau này khi cả hai dọn về căn hộ mới, nó vẫn treo trong góc tủ sâu nhất, là lượt phẳng phiu, sạch sẽ như mới.

Thời Ly đoán chắc là kích cỡ không vừa, hoặc màu sắc, kiểu dáng không hợp gu anh nên cũng không để tâm nhiều, chỉ thỉnh thoảng lẩm bẩm sau lưng kiểu Trần Độ đúng là mắt mù, không biết thưởng thức, chẳng có gu gì cả.

Nhưng nhìn vào tấm ảnh hiện tại.

Thời Ly dùng tay Trần Độ, khẽ chạm vào bờ vai rộng trong bức ảnh, đường may ở vai gọn gàng ôm trọn vóc dáng anh, chất vải màu xám xanh dưới ánh sáng trắng trở nên dịu dàng, khiến cả con người anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trông có vẻ hợp đấy chứ.

Xem ra Trần Độ thật sự nghèo rồi.

Dù không thích thì sao, khi nghèo quá rồi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Kệ đi.

Khóe môi Thời Ly khẽ cong lên, cô đúng là có mắt nhìn, từ chọn đàn ông đến chọn quần áo đều chuẩn không cần chỉnh.

Thư viện Lâm Đại có đến cả triệu đầu sách, lúc còn sống Thời Ly mê nhất là lẩn vào đó, nhưng tất cả mấy thứ văn học nghệ thuật tu dưỡng tâm hồn ấy đều chẳng dính dáng gì đến cô.

Cô chỉ đọc sách công cụ, thi gì học nấy, nguyên tắc sống là thực dụng lên hàng đầu, không có tí bồi dưỡng nào trong người.

Nhưng bây giờ thì…

Thời Ly phấn khích quẹt thẻ, chạy thẳng lên phòng máy tầng hai.

Ai mà ngờ được nghèo đến mức ngay cả máy tính cũng không có để dùng!

Ở âm phủ, công nghệ cao chẳng phải thứ phổ biến gì cho cam, chỉ có mấy hồn ma vừa giàu vừa có thế lực mới đủ sức xài được mấy thứ hiện đại.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 8: Chương 8



Cô hồn dã quỷ như Thời Ly không ai đốt tiền cho, cuộc sống đúng là chán ngắt. Muốn giữ được tư cách thường trú ở địa phủ để khỏi bị ném vô lò hóa tro bay tứ tán, cô bắt buộc phải nai lưng làm việc tay chân từ sáng tới tối mỗi ngày.

Cô thậm chí còn suýt quên cái cảm giác mỗi sáng tỉnh dậy được nằm dài trên giường, phơi nắng rồi nghịch điện thoại là như thế nào.

Đúng là xa xỉ thật.

Thời Ly hí hửng mở máy tính , vừa bật lên đã hơi sững người khi nhìn thấy giao diện màn hình.

Trời đất quỷ thần ơi, năm năm thôi mà Windows đã thay hình đổi dạng thế này rồi à, nhìn còn thấy hơi lạ mắt nữa.

May mà cách dùng vẫn quen thuộc như xưa.

Cô bắt đầu bằng việc lướt mạng hóng hớt chút chuyện showbiz, vừa xem vừa tặc lưỡi, đúng là thời gian trôi vèo vèo, thế sự xoay vần thật chóng mặt.

Nữ thần phim thần tượng mà hồi đại học tụi bạn cùng phòng cô từng mê như điếu đổ, giờ lại bị khui chuyện làm tiểu tam, đẻ con rồi biến mất khỏi giới giải trí. Một nhóm nhạc đình đám khác thì kẻ sụp đổ, người mắc trầm cảm. Ảnh thảm đỏ mới nhất trên hot search thì mười gương mặt hết tám là người mới toe…

Nhưng thôi, mấy chuyện đó cũng chỉ đáng chép miệng.

Cái khiến Thời Ly suýt nữa trừng muốn nổ con ngươi là thống kê mới nhất – số người đăng ký thi cao học năm nay gấp đôi năm năm trước!

Cái này mới thật sự sốc tận óc.

Cô thở dài, niệm một câu "A di đà Phật" cho các sĩ tử năm nay, rồi tranh thủ mở nốt bộ phim Hàn m.á.u chó ngày xưa chưa kịp xem hết lúc còn sống.

Hồi ấy cô vừa chia tay với Trần Độ, ban ngày cày cuốc làm cộng tác viên cho một tòa soạn lá cải, lương tháng ba nghìn, ban đêm thì co ro trong chăn ôn thi lại cao học.

Những đêm đó yên tĩnh đến rợn người, yên tĩnh đến mức khiến lòng cô cũng rối ren theo.

Thế là cô để điện thoại bên cạnh, mở mấy bộ phim Hàn nhảm nhí nghe cho đỡ trống, nghe đám phụ nữ trong phim gào lên mấy câu "Shi-bbal" mà tự dưng lại thấy có động lực sống tiếp.

Cô c.h.ế.t đúng lúc phim chiếu tới tập cuối, chỉ còn nửa tập nữa là xong, nữ chính thì đang bước vào giai đoạn trả thù đỉnh điểm.

Mặc dù phần lớn nội dung phim cô đã quên sạch, nhưng suốt năm năm ở âm phủ, Thời Ly càng lúc càng tò mò kết cục của nữ chính. Những lúc rảnh rỗi nhàm chán, cô còn tự dựng lên cả trăm phiên bản kết thúc trong đầu.

Một tiếng sau, Thời Ly cuối cùng cũng được thỏa lòng mong nhớ, kết quả lại là kết thúc viên mãn happy ending. Cô chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Thiệt chứ, sao mà sến súa và nhạt thếch vậy, mấy bản tự biên của cô còn hấp dẫn hơn.

Chống cằm, tay chống lên mặt bàn, chân lắc lư, Thời Ly ngáp dài ngáp ngắn. Giờ cũng đã ba giờ sáng rồi, chẳng biết Trần Độ lúc nào mới tỉnh lại, cô phải quay về căn hộ trước khi anh thức dậy. Quả nhiên, thời gian vui vẻ lúc nào cũng ngắn ngủi.

Trước khi rời đi, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô lại gõ tên “Trần Độ” vào ô tìm kiếm.

Trang kết quả nhảy ra, Thời Ly nháy mắt mấy cái.

Cái gì? Trần Độ có cả bài viết trên Baike luôn?

Cô lật xem để g.i.ế.c thời gian, ánh mắt lướt qua loạt từ khóa ấn tượng kiểu: “Đại học Bắc Lâm”, “ba năm hoàn thành tiến sĩ”, “giữ lại trường giảng dạy”, “thanh niên kiệt xuất thành phố Bắc Lâm”, “lên chức phó giáo sư”...

Ánh mắt cô dừng lại ở một đoạn:

"TimeShip (Người đưa đò thời gian) là một mô hình ngôn ngữ trí tuệ nhân tạo do Trần Độ phát triển. Phiên bản sơ khai ra mắt ngày 4 tháng 11 năm XXXX, được bán với giá 1 triệu NDT cho công ty XXX. Sau hơn hai năm phát triển và tối ưu, TimeShip chính thức ra mắt ngày 5 tháng 5 năm XXXX, nhanh chóng gây tiếng vang trong ngành, giá trị thị trường vượt ngưỡng hàng chục tỷ NDT."

"Do giá trị của TimeShip tăng vọt sau khi phát hành, quyết định bán với giá gốc 1 triệu ban đầu của Trần Độ đã tạo nên nhiều tranh cãi. Có người tiếc cho anh, nói rằng xuất thân bần hàn khiến tầm nhìn bị giới hạn, có người lại cho rằng anh vốn không quan t@m đến thương mại, chỉ chú trọng học thuật và khám phá công nghệ. Trước những lời bàn tán đó, Trần Độ chưa từng lên tiếng phản hồi."

Thời Ly vừa nhìn vừa hít một hơi lạnh.

Cô nhận ra cái mô hình kia là gì rồi, chính là thứ mà năm ba đại học Trần Độ từng ngồi gõ cạch cạch trên cái bàn phím ọp ẹp sắp nát bét kia.

Đó là dự án riêng của anh, một tay anh dựng nên từ con số không.

Sau này anh tốt nghiệp, đi thực tập, rồi đi làm. Dù có tăng ca đến tận nửa đêm, tiếng gõ bàn phím của anh vẫn vang lên đều đều, nghe rõ từng nhịp, vẫn là âm thanh khiến người ta không khỏi động lòng.

Thời Ly thật sự không hiểu cái mô hình đó có tác dụng gì, Trần Độ từng kiên nhẫn giải thích cho cô nghe, nhưng lúc ấy cô buồn ngủ rũ rượi, chẳng muốn nghe một chữ nào.

Anh chỉ thở dài bất lực, đưa tay vò rối mái tóc lộn xộn vì ngủ gà ngủ gật của cô, nhẹ nhàng nói bằng giọng vừa dịu dàng vừa bất giác có chút tự hào – điều hiếm thấy ở anh.

“Chờ vài năm nữa, đợi anh gom đủ vốn, anh sẽ nghỉ việc.”

Anh chạm nhẹ lên mặt cô, thì thầm bên tai cô.

“Thời Ly, đây là tương lai của chúng ta.”

Thời Ly còn nhớ rõ, lúc đó Trần Độ bị công ty vẽ bánh, bị chơi trò thao túng tinh thần. Hết đợt thực tập này đến đợt thực tập khác.

Sếp anh từng nói, nếu anh chịu bán lại cái mô hình đó, không chỉ được giữ lại làm chính thức mà còn được chia cổ phần, mà con số còn không hề nhỏ. Dù thế nào thì cũng hơn một triệu tệ.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 9: Chương 9



Nhưng Trần Độ từ chối thẳng thừng, không chút do dự.

Anh từng nghèo đến sợ, nhưng trong anh có khát vọng lớn. Anh muốn kiếm thật nhiều tiền.

Trong vô số đêm xanh lạnh lẽo, anh nhìn thấy tương lai, tự tay tạo ra tương lai, và quyết tâm chiếm lĩnh tương lai đó.

Thế mà cuối cùng lại bán nó đi với giá rẻ mạt thế sao?

Chắc hẳn anh gặp chuyện gì nghiêm trọng lắm, cần tiền gấp đến mức chấp nhận hy sinh cả tương lai?

Ngoài khả năng đó ra, Thời Ly không thể nghĩ được lý do nào hợp lý hơn.

Trên trang từ điển bách khoa còn ghi rõ ngày bán là ngày 4 tháng 11 năm XXXX, tức là hơn một tháng sau khi cô mất, chính là năm năm trước.

Bỗng dưng Thời Ly thấy nghèn nghẹn nơi ngực.

Có lẽ căn nhà đó thật sự không hợp phong thủy. Năm đó, cả cô và Trần Độ đều gặp tai họa lớn.

Một người không vượt qua được, một người thì buộc phải cắt đứt tất cả để sống sót.

Thảm thật.

Cô thở dài, tắt máy tính rồi đi ra ngoài. Đêm đã khuya, đường phố không còn bóng người.

Trên đường về căn hộ, cô đi ngang qua một công viên vắng vẻ. Bỗng vài con ch.ó hoang từ trong bụi cây lao ra sủa điên cuồng.

Toàn thân Thời Ly rùng mình, bản năng muốn chạy trốn, nhưng lại chợt nhớ cô đâu còn là chính mình năm xưa nữa.

Hiện tại cô đang nhập vào thân xác cao to đẹp trai như người mẫu nam, mấy con ch.ó nhỏ thôi, có gì đáng sợ đâu.

Cô dừng lại, hùng hổ giậm chân về phía bọn chó, còn tiện thể làm một cái mặt quỷ đắc ý.

Đàn chó bị khí thế của cô làm cho sững lại, con nào con nấy cụp đuôi lùi về sau.

Nhưng có thể là cô giậm chân quá mạnh, hoặc là do ở trong thân xác này quá lâu gây ra phản ứng phụ – Thời Ly bỗng cảm thấy cả người lạnh toát, đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm lại.

Cô lờ mờ đưa tay sờ sống mũi cao thẳng của Trần Độ, lập tức thấy tay mình dính m.á.u nóng.

“…”

Cơ thể Trần Độ bắt đầu ngã ra sau, còn linh hồn cô vẫn đứng yên.

Thời Ly sững người quay lại muốn đỡ lấy anh, nhưng tay cô xuyên qua không khí, không chạm được gì.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Độ “rầm” một tiếng ngã xuống đất, đau đến nhe răng trợn

mắt. Mí mắt anh run lên kịch liệt rồi đột nhiên mở bừng ra.

Anh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa đau vừa hoang mang ôm đầu, chớp mắt liên tục.

Chết thật.

Cô đã khiến Trần Độ tỉnh lại rồi!

Thời Ly trợn tròn mắt, định ôm lấy anh, nhưng cơ thể lại như một mảnh hồn mờ ảo bị một lực nào đó cuốn đi.

Mọi thứ xung quanh bắt đầu trượt lùi nhanh chóng khiến cô choáng váng đến mức phải nhắm tịt mắt lại.

Không biết trôi bao lâu, cuối cùng cô mở mắt.

Nhìn đèn ren, giường công chúa và trần nhà họa tiết quen thuộc trong căn hộ, cô chỉ biết tuyệt vọng ôm lấy khuôn mặt không còn tồn tại của mình.

Xong rồi.

Cô để lại Trần Độ giữa công viên lúc 4 giờ sáng, còn tiện thể giúp anh chọc giận mấy con ch.ó hoang hung hăng đang rình rập nữa.

Làm sao bây giờ?

Thời Ly đi tới đi lui trong căn hộ, đầu óc rối như tơ vò, cứ như có ai đổ hồ dán vào trong.

Một người sống sờ sờ, đang ngủ ngon lành trong nhà, vậy mà lại đột nhiên tỉnh dậy giữa công viên lúc bốn giờ sáng – cái tình huống này còn kinh dị hơn cả phim ma.

Liệu Trần Độ có đoán ra được là mình bị ma nhập không? Hay anh sẽ nghĩ là mình mộng du?

Lỡ mà bị chó cắn thì sao? Cái con ch.ó đó nhìn cũng dữ lắm mà...

Nhưng chuyện tệ nhất là…

Lúc đó anh chảy m.á.u mũi không ít, lỡ như ngất xỉu tại chỗ thì sao?

Trời thì lạnh thế này, đến ông cụ siêng năng nhất khu Bắc Lâm cũng phải đợi tới bảy giờ mới ra tập thể dục. Nếu anh cứ nằm đó mấy tiếng giữa công viên âm u, lỡ có chuyện gì thì chẳng phải là cô hại c.h.ế.t anh rồi à?

Thời Ly đứng ngay cửa căn hộ, vừa cắn móng tay vừa thấy tim mình đập loạn lên. Sớm biết vậy thì đã không đắc ý đến thế, có đáng gì mà phải ganh đua với mấy con ch.ó kia đâu?

Cũng tại cái tên quản lý âm phủ khốn kiếp kia, chẳng thèm nhắc cô là nhập hồn lại có tác dụng phụ thế này. Không biết là do cô phấn khích dậm chân quá mạnh, hay là thời gian nhập hồn quá lâu.

Mà Trần Độ chảy m.á.u mũi ồ ạt luôn ấy.

Thời Ly thử lượn đến gần cửa, nhưng vừa cách tầm nửa mét thì một luồng phản lực mạnh mẽ đẩy ngược lại khiến cô không sao đến gần hơn được.

Linh hồn cũng có giới hạn.

Dường như quanh căn hộ có một tầng kết giới vô hình, nhốt chặt cái thân hồn mỏng manh của cô lại.

Cô thử đi thử lại vài lần, nhưng muốn vượt qua cái kết giới đó thì còn khó hơn xuyên qua lửa đạn, đâu phải hồn ma nào cũng làm được.

Thời Ly thất vọng ngồi phịch xuống đất, trong lòng bắt đầu dâng lên chút tội lỗi.

Dù gì thì cũng đã chia tay nhiều năm rồi, dù hồi yêu nhau cũng chẳng mặn nồng gì cho cam...

Nhưng Trần Độ thực ra là người tốt.

Anh thông minh, nhưng chưa từng dùng trí thông minh đó để làm chuyện xấu.

Anh sống nghiêm túc, đi học chăm chỉ, lúc hai người còn bên nhau thì ngoài chuyện ít nói, hơi lạnh lùng một chút thì cũng chẳng có gì để chê trách.

Thời Ly chưa từng nghĩ sẽ “trả thù” anh kiểu này.

Cô thở dài một tiếng đầy ai oán, nhưng giờ cô chỉ là một linh hồn, không thể làm gì được.

Chỉ có thể chờ.

Mà khi còn sống, cô ghét nhất là phải chờ người ta. Chết rồi lại càng ghét hơn.

Cô ngồi bắt chéo chân, chống cằm nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, cố gắng đánh lạc hướng suy nghĩ của mình.
 
Back
Top Bottom