Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nếu Em Thực Sự Không Yêu Anh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,084
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNEBEO38jFTroMQb2WcKBfT6uIfn723jf2NVLVjajN1gS97yddZFjdgpyitIBsu2j6AagUUsrOjSghmYYrmX_X9RFig7NvCidBqTsgwZ4k8tDfcdSsMVDrUbwpTwrM21tRxeCKjQjKnYVQFzkum-t0c=w215-h322-s-no-gm

Nếu Em Thực Sự Không Yêu Anh
Tác giả: Phó Cửu Cửu
Thể loại: Ngôn Tình, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Hiện đại, Ngược, SE, Tâm lý, Gương vỡ không lành, Góc nhìn nữ chính

Giới thiệu:

Lục Trân Trân yêu Lệ Nam Thời, yêu đến mức hèn mọn và ti tiện.

Tiểu tam, tiểu tứ thay phiên nhau đến gây sự, cô đều nhẫn nhịn chịu đựng.

Cô tự nhủ, anh chỉ là đang bị người khác che mắt, rồi một ngày nào đó sẽ yêu cô. Thế nhưng, giờ đây, cô không biết mình có thể kiên trì đến cái ngày anh yêu cô hay không. Khi anh dồn hết mọi tâm tư để ép buộc cô ly hôn, cô mới chợt nhận ra, tất cả mọi chuyện ngay từ đầu đã là một sai lầm…​
 
Nếu Em Thực Sự Không Yêu Anh
Chương 1: Xấu hổ



“Cô Lục, hãy về nhà bàn bạc kỹ với người nhà rồi nhập viện càng sớm càng tốt nhé. Căn bệnh này không thể trì hoãn được.”

Lục Trân Trân mơ màng nhìn tờ kết quả xét nghiệm trong tay, lòng dâng lên một nỗi xót xa cay đắng.

Người nhà? Cô còn có người nhà nào nữa chứ? Cái gọi là người nhà, cô đã ba tháng rồi không gặp. Thậm chí, cô còn phải thông qua các tin tức giải trí mới biết được tình hình gần đây của anh.

Lục Trân Trân đứng ngây người trước cổng biệt thự của mình một lúc lâu mới bước vào.

Vừa thay giày ở huyền quan, cô chú ý thấy bên cạnh có thêm một đôi giày nam! Trong lòng chợt vui mừng, cô vội vã đi vào.

— Anh ấy đã về rồi sao?

Bao nhiêu ngày qua anh không hề xuất hiện, cuối cùng cũng chịu về nhà rồi!

Người giúp việc thấy cô đột nhiên trở về, sắc mặt liền thay đổi, liếc nhìn lên lầu rồi vội vàng đi tới, “Phu nhân về rồi ạ, có muốn dùng bữa trước không?”

Lục Trân Trân vừa cởi áo khoác vừa nói, “Không cần. Anh ấy về rồi sao? Có phải đang ở thư phòng không? Tôi lên xem trước đã.”

Cô ném áo cho người giúp việc rồi đi thẳng lên lầu, không hề để ý đến vẻ mặt hoảng loạn, muốn nói lại thôi của người giúp việc phía sau.

Lục Trân Trân đứng trước cửa thư phòng, tâm trạng có chút kích động. Đây là lần duy nhất Lệ Nam Thời chủ động về nhà sau khi kết hôn lâu như vậy. Trước kia, nếu không phải cô gọi điện, anh căn bản sẽ không trở về đây!

“Nam Thời, ngứa quá, anh đừng nghịch nữa.”

Giọng nói quyến rũ mềm mại từ bên trong truyền ra, niềm vui trên mặt Lục Trân Trân chợt đông cứng lại, cô đưa tay đẩy cửa ra!

Trong thư phòng, Lệ Nam Thời đang ngồi trước bàn làm việc, cà vạt ném sang một bên, ba bốn cúc áo sơ mi đã được cởi. Đối diện anh, một người phụ nữ đang ngồi trên bàn làm việc, quần áo xộc xệch… Sự xuất hiện của cô đã cắt ngang hai người, và cả hai cùng nhìn về phía cô.

Một ánh mắt bất mãn, một ánh mắt khiêu khích.

Lệ Nam Thời, “Cút ra ngoài!”

Lục Trân Trân phớt lờ lời anh nói, sải bước đi vào, trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, chất vấn, “Cô ta là ai?”

Lệ Nam Thời ôm người phụ nữ vào lòng, đôi mắt hờ hững nhìn cô, “Không nhìn ra sao, phụ nữ của tôi!”

Lục Trân Trân cảm thấy tim mình quặn thắt dữ dội, cô phải nắm chặt tay để không thất thố như một người đàn bà oán giận. Cô bình tĩnh nói, nhưng giọng vẫn run rẩy, “Lệ Nam Thời, anh muốn chơi bời bên ngoài thế nào tôi cũng không quản anh, nhưng anh không được phép dẫn phụ nữ về nhà! Đây là nhà của tôi, tôi còn chưa chết!”

“Đây là thư phòng của tôi, cô không chịu nổi thì có thể cút đi! Không ai mời cô vào!”

Lục Trân Trân đau thắt cả gan ruột, đứng đó nhưng không hề nhúc nhích!

Lệ Nam Thời sỉ nhục cô thế nào cô cũng nhịn, nhưng duy nhất chuyện này thì không thể.

Thấy cô không động đậy, Lệ Nam Thời nhướng mày, “Sao, muốn ở lại nhập hội cùng chúng tôi? Tất nhiên, tôi cũng không quá bận tâm!”

“…Lệ Nam Thời, đồ khốn nạn!” Lời sỉ nhục ấy như lưỡi dao băng lạnh buốt đâm thẳng vào tim cô. Lạnh lẽo và đau đớn. Khi cô giơ tay định đánh anh, tay còn chưa chạm vào mặt Lệ Nam Thời đã bị anh nắm chặt!

Bàn tay bị nắm chặt đau nhức…

“Cô điên rồi sao? Muốn phát điên thì cút ra ngoài mà phát, đừng ở đây làm mất mặt!”

“Tôi làm mất mặt sao?” Lục Trân Trân như nghe được một câu chuyện cười, “Tôi là vợ anh, anh ngoại tình ngay trước mặt tôi, lại còn chỉ trích tôi làm mất mặt. Lệ Nam Thời, anh còn chút liêm sỉ nào không!”

Lục Trân Trân run rẩy toàn thân vì kích động, “Bây giờ tôi với tư cách là vợ anh ra lệnh cho anh, bảo người phụ nữ của anh cút khỏi nhà tôi ngay lập tức!”

Mặt Lệ Nam Thời trầm xuống, cổ tay Lục Trân Trân bị siết càng đau hơn.

Cô biết lời nói này có sức sát thương lớn đến mức nào đối với anh, vì vậy cô âm thầm chịu đựng sự tức giận của anh lúc này.

Bấy nhiêu năm qua, cô chưa từng sử dụng đặc quyền này, vì cô biết giới hạn của anh ở đâu!

Hôm nay, có lẽ đúng như Lệ Nam Thời nói, cô đã điên rồi, mới dám chạm vào nỗi đau của anh, nhắc nhở anh về quá khứ mà anh không muốn nhớ nhất!

Nhận thấy sắc mặt Lệ Nam Thời không ổn, người phụ nữ kia kéo tay Lệ Nam Thời, “Nam Thời, em không muốn đi…”

Lệ Nam Thời vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Trân Trân, Lục Trân Trân cũng không hề yếu thế đối mặt với anh.

“Cô về trước đi.” Hầu như là anh nghiến răng nói ra.

Người phụ nữ cũng thông minh, biết có cố chấp cũng không có kết quả, liền lườm Lục Trân Trân một cái rồi bỏ đi.

“Bây giờ cô hài lòng chưa?”

Lục Trân Trân cười, “Đương nhiên!”

“Nếu Lục phu nhân đã nói vậy, chi bằng hãy sử dụng quyền lợi của mình triệt để hơn đi!”

Lệ Nam Thời đột nhiên kéo mạnh cô vào lòng, “Những ngày tôi không có ở đây, chắc hẳn Lục phu nhân rất cô đơn nhỉ…”

Ngón tay anh lướt từ mặt cô xuống dưới, tim Lục Trân Trân chùng xuống, cô định đẩy anh ra.

Lại bị Lệ Nam Thời giữ chặt lại, anh bóp lấy cằm cô nói đầy ác ý, “Bây giờ còn giả vờ cái gì trước mặt tôi nữa? Không phải cô tức giận vì tôi chưa ‘nộp công lương’ sao? Yên tâm, bây giờ tôi sẽ lập tức thỏa mãn cô!”
 
Nếu Em Thực Sự Không Yêu Anh
Chương 2: Nghĩa vụ hoàn thành



“Cô Lục, hãy về nhà bàn bạc kỹ với người nhà rồi nhập viện càng sớm càng tốt nhé. Căn bệnh này không thể trì hoãn được.”

Lục Trân Trân mơ màng nhìn tờ kết quả xét nghiệm trong tay, lòng dâng lên một nỗi xót xa cay đắng.

Người nhà? Cô còn có người nhà nào nữa chứ? Cái gọi là người nhà, cô đã ba tháng rồi không gặp. Thậm chí, cô còn phải thông qua các tin tức giải trí mới biết được tình hình gần đây của anh.

Lục Trân Trân đứng ngây người trước cổng biệt thự của mình một lúc lâu mới bước vào.

Vừa thay giày ở huyền quan, cô chú ý thấy bên cạnh có thêm một đôi giày nam! Trong lòng chợt vui mừng, cô vội vã đi vào.

— Anh ấy đã về rồi sao?

Bao nhiêu ngày qua anh không hề xuất hiện, cuối cùng cũng chịu về nhà rồi!

Người giúp việc thấy cô đột nhiên trở về, sắc mặt liền thay đổi, liếc nhìn lên lầu rồi vội vàng đi tới, “Phu nhân về rồi ạ, có muốn dùng bữa trước không?”

Lục Trân Trân vừa cởi áo khoác vừa nói, “Không cần. Anh ấy về rồi sao? Có phải đang ở thư phòng không? Tôi lên xem trước đã.”

Cô ném áo cho người giúp việc rồi đi thẳng lên lầu, không hề để ý đến vẻ mặt hoảng loạn, muốn nói lại thôi của người giúp việc phía sau.

Lục Trân Trân đứng trước cửa thư phòng, tâm trạng có chút kích động. Đây là lần duy nhất Lệ Nam Thời chủ động về nhà sau khi kết hôn lâu như vậy. Trước kia, nếu không phải cô gọi điện, anh căn bản sẽ không trở về đây!

“Nam Thời, ngứa quá, anh đừng nghịch nữa.”

Giọng nói quyến rũ mềm mại từ bên trong truyền ra, niềm vui trên mặt Lục Trân Trân chợt đông cứng lại, cô đưa tay đẩy cửa ra!

Trong thư phòng, Lệ Nam Thời đang ngồi trước bàn làm việc, cà vạt ném sang một bên, ba bốn cúc áo sơ mi đã được cởi. Đối diện anh, một người phụ nữ đang ngồi trên bàn làm việc, quần áo xộc xệch… Sự xuất hiện của cô đã cắt ngang hai người, và cả hai cùng nhìn về phía cô.

Một ánh mắt bất mãn, một ánh mắt khiêu khích.

Lệ Nam Thời, “Cút ra ngoài!”

Lục Trân Trân phớt lờ lời anh nói, sải bước đi vào, trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, chất vấn, “Cô ta là ai?”

Lệ Nam Thời ôm người phụ nữ vào lòng, đôi mắt hờ hững nhìn cô, “Không nhìn ra sao, phụ nữ của tôi!”

Lục Trân Trân cảm thấy tim mình quặn thắt dữ dội, cô phải nắm chặt tay để không thất thố như một người đàn bà oán giận. Cô bình tĩnh nói, nhưng giọng vẫn run rẩy, “Lệ Nam Thời, anh muốn chơi bời bên ngoài thế nào tôi cũng không quản anh, nhưng anh không được phép dẫn phụ nữ về nhà! Đây là nhà của tôi, tôi còn chưa chết!”

“Đây là thư phòng của tôi, cô không chịu nổi thì có thể cút đi! Không ai mời cô vào!”

Lục Trân Trân đau thắt cả gan ruột, đứng đó nhưng không hề nhúc nhích!

Lệ Nam Thời sỉ nhục cô thế nào cô cũng nhịn, nhưng duy nhất chuyện này thì không thể.

Thấy cô không động đậy, Lệ Nam Thời nhướng mày, “Sao, muốn ở lại nhập hội cùng chúng tôi? Tất nhiên, tôi cũng không quá bận tâm!”

“…Lệ Nam Thời, đồ khốn nạn!” Lời sỉ nhục ấy như lưỡi dao băng lạnh buốt đâm thẳng vào tim cô. Lạnh lẽo và đau đớn. Khi cô giơ tay định đánh anh, tay còn chưa chạm vào mặt Lệ Nam Thời đã bị anh nắm chặt!

Bàn tay bị nắm chặt đau nhức…

“Cô điên rồi sao? Muốn phát điên thì cút ra ngoài mà phát, đừng ở đây làm mất mặt!”

“Tôi làm mất mặt sao?” Lục Trân Trân như nghe được một câu chuyện cười, “Tôi là vợ anh, anh ngoại tình ngay trước mặt tôi, lại còn chỉ trích tôi làm mất mặt. Lệ Nam Thời, anh còn chút liêm sỉ nào không!”

Lục Trân Trân run rẩy toàn thân vì kích động, “Bây giờ tôi với tư cách là vợ anh ra lệnh cho anh, bảo người phụ nữ của anh cút khỏi nhà tôi ngay lập tức!”

Mặt Lệ Nam Thời trầm xuống, cổ tay Lục Trân Trân bị siết càng đau hơn.

Cô biết lời nói này có sức sát thương lớn đến mức nào đối với anh, vì vậy cô âm thầm chịu đựng sự tức giận của anh lúc này.

Bấy nhiêu năm qua, cô chưa từng sử dụng đặc quyền này, vì cô biết giới hạn của anh ở đâu!

Hôm nay, có lẽ đúng như Lệ Nam Thời nói, cô đã điên rồi, mới dám chạm vào nỗi đau của anh, nhắc nhở anh về quá khứ mà anh không muốn nhớ nhất!

Nhận thấy sắc mặt Lệ Nam Thời không ổn, người phụ nữ kia kéo tay Lệ Nam Thời, “Nam Thời, em không muốn đi…”

Lệ Nam Thời vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Trân Trân, Lục Trân Trân cũng không hề yếu thế đối mặt với anh.

“Cô về trước đi.” Hầu như là anh nghiến răng nói ra.

Người phụ nữ cũng thông minh, biết có cố chấp cũng không có kết quả, liền lườm Lục Trân Trân một cái rồi bỏ đi.

“Bây giờ cô hài lòng chưa?”

Lục Trân Trân cười, “Đương nhiên!”

“Nếu Lục phu nhân đã nói vậy, chi bằng hãy sử dụng quyền lợi của mình triệt để hơn đi!”

Lệ Nam Thời đột nhiên kéo mạnh cô vào lòng, “Những ngày tôi không có ở đây, chắc hẳn Lục phu nhân rất cô đơn nhỉ…”

Ngón tay anh lướt từ mặt cô xuống dưới, tim Lục Trân Trân chùng xuống, cô định đẩy anh ra.

Lại bị Lệ Nam Thời giữ chặt lại, anh bóp lấy cằm cô nói đầy ác ý, “Bây giờ còn giả vờ cái gì trước mặt tôi nữa? Không phải cô tức giận vì tôi chưa ‘nộp công lương’ sao? Yên tâm, bây giờ tôi sẽ lập tức thỏa mãn cô!”
 
Nếu Em Thực Sự Không Yêu Anh
Chương 3: Chúng ta ly hôn đi



Liên tiếp một hai tháng Lệ Nam Thời không về nhà, đây là chuyện rất bình thường trước đây.

Lệ Nam Thời không yêu cô, năm đó cưới cô cũng chỉ là do anh sa sút phải chấp nhận dưới áp lực của cha cô. Đối với cô, anh không có tình cảm, chỉ có sự chán ghét.

Chỉ cần nhìn thấy cô, anh sẽ nhớ lại năm đó mình thảm hại, bị người khác kiềm chế đến mức nào.

Thế nhưng giờ đây, Lục Trân Trân lại sắp không chịu nổi nữa rồi. Có lẽ vì bệnh tật mà trở nên đặc biệt yếu đuối, cô rất hy vọng anh có thể về nhà ở bên cô, nhận được sự thương xót và che chở của anh.

“Tin tức mới nhất: Tổng giám đốc tập đoàn Lục thị nổi tiếng Lệ Nam Thời đêm khuya bí mật gặp gỡ người mẫu trẻ Thành Ân Nhi, còn có thông tin cho rằng Thành Ân Nhi gần đây tạm dừng công việc, nghi ngờ đã mang thai.”

Tin tức giải trí trên TV như một quả bom nước sâu, nổ tung khiến trái tim Lục Trân Trân rách toạc một vết.

— Người phụ nữ bên ngoài của Lệ Nam Thời đã mang thai, anh ta đã khiến người phụ nữ khác mang thai.

Sao anh ta có thể để người phụ nữ khác mang thai con của anh ta được? Lại còn công khai rầm rộ như vậy, rốt cuộc anh ta có coi cô, người vợ này, ra gì không?



Trước cổng bệnh viện, Thành Ân Nhi nép vào lòng Lệ Nam Thời cười rất vui vẻ.

Nụ cười đó khiến lòng Lục Trân Trân giật thót từng hồi, bàn tay nắm chặt vô lăng không ngừng siết chặt, những ngón tay thon dài nổi đầy gân xanh.

Cô thấy Lệ Nam Thời cũng cười rất vui vẻ, là vì có con sao?

Cuối cùng, Lục Trân Trân đóng sầm cửa xe bước xuống, sải bước đi thẳng về phía Lệ Nam Thời.

Thành Ân Nhi chỉ cảm thấy một bóng người lướt qua trước mắt, còn chưa kịp nhìn rõ là ai đã bị nắm chặt cổ tay kéo vào bệnh viện.

“Cô là ai vậy, có bị điên không? Mau bỏ tôi ra!” Cô ta vùng vẫy kịch liệt, nhưng sức lực của người phụ nữ kia quá lớn, căn bản không thể chống cự. Thành Ân Nhi quay đầu lại, “Nam Thời…”

Lệ Nam Thời đã nhận ra Lục Trân Trân ngay từ khoảnh khắc cô kéo Thành Ân Nhi đi.

Sắc mặt anh trầm xuống, nhanh chóng bước tới gạt tay cô ra, kéo Thành Ân Nhi ra sau lưng, “Lục Trân Trân, cô lên cơn điên gì vậy!”

“Tôi lên cơn điên?” Lục Trân Trân không kìm được cười, nhìn chồng mình ngay trước mặt cô bảo vệ một người phụ nữ khác khiến cô đau đớn tột cùng.

“Đúng, tôi điên rồi. Chồng tôi ở bên ngoài thay hết phụ nữ này đến phụ nữ khác, ngay cả loại hàng như thế này cũng có thể nuốt trôi. Lệ Nam Thời, anh không sợ bị AIDS sao!”

“Này, cô nói linh tinh gì vậy!” Thành Ân Nhi tức đến đỏ bừng mặt, tiếng cãi vã thu hút không ít người đứng lại hóng chuyện. Cô ta tủi thân nói, “Nam Thời, anh đừng nghe cô ta nói bậy. Em không muốn ở đây, chúng ta đi thôi…”

“Không được, cô không được đi!

Lục Trân Trân thấy cô ta vội vàng muốn đi, liền bước lên chặn lại. Lại muốn đưa tay tóm lấy cô ta, “Cô đi theo tôi!”

Thành Ân Nhi sợ hãi kêu lên, “Rốt cuộc cô muốn làm gì chứ!”

“Lục Trân Trân, cô dừng tay ngay! Đừng ở đây làm mất mặt.”

“Tôi làm mất mặt? Anh không quản được nửa th*n d*** của mình, lên giường với con nhỏ này khiến nó mang thai, sao lúc đó anh không nghĩ đến mình làm mất mặt! Anh đã gieo giống, với tư cách là vợ, tôi chỉ có thể miễn cưỡng giúp anh dọn dẹp đống hỗn độn này.”

Đôi mắt Lục Trân Trân đỏ ngầu nhìn chằm chằm Thành Ân Nhi, trừng đến mức cô ta run lên, “Hôm nay cô ta không bỏ cái thai đi, không ai được rời khỏi đây!”

“Cô không thể sinh, còn không cho người khác sinh nữa. Đâu ra cái loại phụ nữ bá đạo như cô! Hèn chi Nam Thời ngày nào cũng ở chỗ tôi không chịu về.” Thành Ân Nhi vừa nghe người phụ nữ này muốn cô ta phá thai liền sốt ruột.

Vừa nói xong, một cái tát đã giáng xuống mặt cô ta, khiến cô ta choáng váng.

“Chuyện của tôi với chồng tôi, loại thứ như cô có tư cách gì mà buôn chuyện!”

“Không phải cô ta, vậy còn tôi thì sao?” Lệ Nam Thời ghét bỏ nhìn cô, những lời nói ra lạnh lùng vô tình như chính con người anh, “Nếu hôm nay cô đã đến đây, vậy tôi cũng không cần đi tìm cô nữa. Ân Nhi đã mang thai con của tôi, đứa bé không thể không có cha, chúng ta ly hôn đi!”
 
Nếu Em Thực Sự Không Yêu Anh
Chương 4: Chúng ta ly hôn đi (tiếp theo)



Lục Trân Trân hoàn toàn ngây người, cho đến khi Lệ Nam Thời ôm Thành Ân Nhi rời đi, cô vẫn trong trạng thái đờ đẫn, không tiếp tục ngăn cản nữa.

Lệ Nam Thời đã đề nghị ly hôn với cô.

Nhiều năm trôi qua, Lục Trân Trân rất rõ ràng rằng việc Lệ Nam Thời đồng ý cưới cô khi xưa không phải là ý nguyện của anh – anh không yêu cô, chỉ là bị cha cô ép buộc mà thôi.

Kể từ khi cha cô qua đời, thái độ này càng trở nên rõ rệt hơn, anh thường xuyên không về nhà, phụ nữ bên ngoài cũng ngày càng nhiều.

Nhưng ít nhất Lệ Nam Thời sẽ không ly hôn với cô! Cô vẫn luôn tin tưởng điều đó, nhưng thứ cô tin tưởng ngày hôm nay lại sụp đổ hoàn toàn – Lệ Nam Thời vì người phụ nữ bên ngoài, một người phụ nữ đã mang thai con của anh, mà muốn ly hôn với cô!

“Cô bé, đừng khóc nữa. Loại đàn ông này chính là đồ cặn bã, muốn ly hôn thì cứ ly hôn đi.” Một cô dì nhiệt tình bên cạnh thấy không đành lòng, đi tới đưa cho cô khăn giấy.

Một cô gái trẻ khác cũng bất bình thay cho cô, “Đúng vậy. Loại tra nam này càng sớm ly hôn càng sớm giải thoát. Hắn ta sai trước, phải chia thêm tài sản, không thể để lại cho đôi tiện nhân đó!”

Lục Trân Trân không nghe lọt một lời nào.

Cô loạng choạng bước đi, hồn xiêu phách lạc.
Trong đầu chỉ có một thông tin duy nhất – Lệ Nam Thời muốn ly hôn với cô, cô sắp cô đơn một mình rồi.



Lục Trân Trân tự nhốt mình trong phòng ba ngày không ra ngoài, bất kể bảo mẫu có gõ cửa gọi thế nào cô cũng không phản ứng.
Sợ hãi quá, bảo mẫu đành thử gọi điện cho Lệ Nam Thời.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mới được bắt máy, bảo mẫu vừa mừng vừa lo lắng, “Thưa tiên sinh, anh mau về xem đi, phu nhân tự nhốt mình trong phòng ba ngày không ăn không uống, gọi thế nào cũng không phản ứng.Tôi sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện…”

Chưa kịp nói hết, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Bảo mẫu thở dài, xem ra không thể trông cậy vào tiên sinh được rồi.

Tiên sinh ghét phu nhân, dù nghe nói cô ấy có thể xảy ra chuyện cũng thờ ơ.



Lục Trân Trân nằm trên giường mơ màng không chút sức lực, cơ thể nóng bừng như lửa đốt.

Cổ họng khô rát như muốn bốc hỏa, cô đưa tay với lấy cốc nước trên bàn đầu giường, nhưng không có một giọt nước nào.

Cô yếu ớt nằm trên giường, ngay cả sức để mở miệng nói chuyện cũng không có.

Cô sắp chết rồi sao…

Chết ngay bây giờ, Lệ Nam Thời chắc chắn sẽ rất vui vẻ nhỉ? Không cần đối mặt với khuôn mặt cô nữa, có mỹ nhân và con cái bên cạnh.

Nhưng sao cô lại không cam lòng đến thế?
Trên mặt Lục Trân Trân nở nụ cười, nhưng nước mắt cứ rơi mãi.

Trong mơ hồ, cô dường như thấy khuôn mặt Lệ Nam Thời.

Trước khi ý thức chìm vào hôn mê, cô vẫn còn nghĩ chắc mình đã sốt đến hồ đồ rồi, Lệ Nam Thời lúc này đang ôm ấp mỹ nhân ấm áp, sao có thể quay về quản sống chết của cô…



Lục Trân Trân tỉnh dậy vì cơn đau dạ dày.
Mở mắt ra, trong phòng có ánh sáng yếu ớt, trên bàn đầu giường có nước ấm và một bát cháo, chắc là bảo mẫu đã đặt.

Cô chống người ngồi dậy, uống vài ngụm nước rồi ăn một ít cháo, cảm giác dạ dày dường như khá hơn một chút.

Dựa vào cạnh giường nghỉ ngơi một lúc, Lục Trân Trân mới phát hiện ra điều bất thường

Trong phòng tắm của phòng ngủ có tiếng
nước chảy, hình như có người đang tắm bên trong.

Giờ này mà người tắm trong phòng cô không thể nào là bảo mẫu, lẽ nào là…

Đúng lúc này, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Tim cô đập nhanh hơn, chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.

Không lâu sau, người đàn ông vừa tắm xong quấn khăn tắm vừa lau tóc bước ra – là Lệ Nam Thời.

Anh ta vừa đi được vài bước đã nhận ra Lục Trân Trân đã tỉnh.

Đèn đầu giường trong phòng rất tối, nhưng Lục Trân Trân vẫn bắt được biểu cảm thay đổi trong tích tắc của anh ta – sự chán ghét.

Thấy anh ta chủ động trở về, trong lòng Lục Trân Trân vui mừng khôn xiết, mọi chuyện trước đó đều bị gạt bỏ, cô tươi cười nói, “Nam Thời, anh về rồi sao.”

Anh còn vào phòng ngủ của cô, tắm trong phòng tắm của cô.

Khoảnh khắc này, Lục Trân Trân cảm thấy dù anh ta có phản bội cô bên ngoài, có con riêng, chỉ cần anh ta chịu quay về, cô đều có thể tha thứ mọi chuyện trong quá khứ.

“Tỉnh rồi à?” Lệ Nam Thời bước tới. “Tỉnh rồi thì ký cái này đi.”

Lục Trân Trân nhìn theo ánh mắt anh ta – đó là đơn ly hôn.
 
Nếu Em Thực Sự Không Yêu Anh
Chương 5: Đã tủi thân như vậy thì đừng yêu tôi nữa



Cô mãi không chịu ký, Lệ Nam Thời cũng hết kiên nhẫn. Anh ném tập tài liệu xuống trước mặt cô, “Phần của tôi đã ký xong.”

“Nhà cửa, xe cộ, tiền tiết kiệm đều thuộc về cô, cổ phần của cha cô tôi cũng đã chuyển nhượng sang tên cô, tôi sẽ ra đi trắng tay.”

“Anh quay về chỉ vì chuyện này thôi sao?” Cô tưởng hôm đó anh chỉ nói bâng quơ. Anh thà ra đi trắng tay cũng muốn ở bên người phụ nữ kia.

“Không, em không đồng ý. Em sẽ không ly hôn với anh!” Cô đột nhiên kích động, “Anh muốn cùng cô ta tình nồng ý đượm, trừ khi em chết. Em sẽ không để hai người được như ý, vợ của anh vĩnh viễn chỉ có thể là em cho đến khi em chết!”

“Tôi vốn không muốn làm mọi chuyện khó coi đến vậy.” Lệ Nam Thời thờ ơ, trên mặt không có chút cảm xúc nào. Vừa nói vừa mặc quần áo, “Nếu cô đã như vậy, vậy tôi chỉ có thể mời luật sư đến nói chuyện với cô. Vụ kiện ly hôn tôi cũng không ngại, cô không cần thể diện thì tôi sẽ chơi tới cùng.”

Anh vừa nói vừa bước ra ngoài, Lục Trân Trân hoảng hốt, không biết đột nhiên lấy đâu ra sức lực từ trên giường bò dậy ôm chặt lấy Lệ Nam Thời, “Anh lại đi đâu nữa, anh không được đi!”

“Buông ra!” Lệ Nam Thời lạnh mặt gỡ từng ngón tay của cô ra.

Một lực mạnh từ phía sau Lệ Nam Thời ập tới, anh liền bị cô đẩy ngã xuống giường.

Sắc mặt Lệ Nam Thời lập tức biến hóa khó lường, “Buông ra!”

“Không buông!” Không những không buông mà còn nắm chặt hơn. Hai người dán sát vào nhau, hơi thở nóng bỏng của Lục Trân Trân phả vào lồng ngực anh.

“Anh không phải muốn có con sao? Em cũng có thể sinh cho anh.” Lục Trân Trân lật người ngồi lên người anh, ánh mắt nóng bỏng lại điên cuồng.

Sắc mặt Lệ Nam Thời càng khó coi hơn, “Xuống đi!”

“Không! Anh ngay cả loại phụ nữ đó cũng có thể chấp nhận, có thể để cô ta sinh con. Tại sao em lại không được? Em là vợ anh, người vợ đường đường chính chính của anh, em còn đẹp hơn cô ta.”

Lệ Nam Thời quay mặt đi tránh nụ hôn của cô, “Nhưng cô khiến tôi thấy ghê tởm, dù cô là vợ tôi thì sao?”

Ghê tởm?

Thì ra cô khiến anh ghê tởm rồi.

“Lệ Nam Thời, bấy nhiêu năm nay anh dồn nén trong lòng muốn nói chính là điều này đúng không. Anh khó khăn lắm mới sống chung với người khiến anh ghê tởm như em lâu đến vậy.”

Lục Trân Trân nằm sấp trên người anh, nhìn vào mắt anh cười có chút tự giễu.

“Đã ghê tởm đến mức này rồi, vậy thì chi bằng ghê tởm hơn chút nữa đi!”

Cô bắt đầu trêu chọc anh, Lệ Nam Thời đẩy ra ngăn cản, “Buông ra, cút đi…”

“Chúng ta chưa ly hôn, Lệ Nam Thời anh phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”

Lệ Nam Thời, “…”

Một đêm giao chiến kịch liệt, cuối cùng Lệ Nam Thời cũng phải thỏa hiệp…

Lệ Nam Thời từ trên giường đứng dậy mặc quần áo, Lục Trân Trân cũng không nói gì nữa.

Cô nghe thấy tiếng anh rời đi đóng cửa, căn phòng lại trở về vẻ tĩnh lặng.

Đột nhiên, những cảm xúc dồn nén trong cô trào ra, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Thầm lặng không tiếng động.

Sao cô lại để cuộc sống của mình trở nên như thế này chứ?

Cửa lại mở ra, Lục Trân Trân vội vàng lau nước mắt trên mặt.

Lệ Nam Thời đứng trước giường cô, trên tay cầm một cốc nước. “Dậy đi, uống thuốc!”

Lục Trân Trân ngồi dậy nhìn những viên thuốc trong tay anh, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, “Em không uống.”

Thuốc tránh thai. Mỗi lần xong xuôi Lệ Nam Thời đều nhìn chằm chằm cô uống, chưa bao giờ bỏ sót. Trước đây cô chỉ nghĩ có lẽ anh chưa sẵn sàng có con.

Sau lần này, cô hiểu ra, anh chẳng qua là không muốn đứa con do cô sinh ra mà thôi.
“Lục Trân Trân, cô là một người phụ nữ thông minh. Không muốn sau này phải chịu khổ sở và xấu hổ thì hãy uống đi.”

Lục Trân Trân ngẩng cao đầu, như một con công kiêu hãnh, “Em… không!”

Lệ Nam Thời lạnh lùng nhìn cô, cúi xuống đặt cốc nước lên bàn. Lục Trân Trân tưởng anh ta đã bỏ cuộc vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thấy anh ta quay người nhanh chóng bóp lấy cằm cô, nhét viên thuốc vào miệng cô, cho đến khi chắc chắn cô đã nuốt xuống mới buông tay…

Lệ Nam Thời lau tay, “Nhớ ký vào thỏa thuận.”

Lục Trân Trân run rẩy bờ vai, nhìn bóng lưng anh rời đi, vớ lấy chiếc gối bên cạnh ném tới, “Lệ Nam Thời, đồ khốn nạn! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy, anh chẳng qua chỉ là ỷ vào em yêu anh thôi!”

Chiếc gối trượt xuống sau lưng anh, anh không quay đầu lại, vẫn lạnh lùng nói, “Đã tủi thân như vậy, vậy thì đừng yêu tôi nữa.”
 
Nếu Em Thực Sự Không Yêu Anh
Chương 6: Đứa con



Lục Trân Trân ở trong nhà vệ sinh móc họng nôn khan một lúc lâu mà vẫn không nôn ra thuốc.

Cô quỳ gối trên sàn, ôm lấy mình run rẩy.

Ngẩng đầu nhìn tờ thỏa thuận ly hôn trên bàn trong phòng ngủ, cô đột nhiên đứng dậy lao tới xé nát thành từng mảnh!

Ly hôn, không đời nào!

Cô sẽ không đồng ý đâu!

Cứ thấy cô ghê tởm phải không? Vậy thì cứ mãi làm anh ta khó chịu đi, ít nhất là để anh ta còn nhớ đến cô.

Đột nhiên, đầu cô choáng váng, cô mất đi tri giác.

Một hai tháng trôi qua, Lệ Nam Thời dẫn Thành Ân Nhi tham dự các loại hoạt động, gần đây liên tục chiếm sóng các mặt báo.

Nhưng Lục Trân Trân, với tư cách là người vợ chính thức, lại không hỏi han, không có bất kỳ phản ứng nào. Điều này trở thành đề tài bàn tán của nhiều người sau bữa ăn, ai cũng đoán không biết người vợ này rốt cuộc có tấm lòng rộng lượng đến mức nào mà có thể dung thứ cho chồng mình ngang nhiên lén lút bên ngoài. Tuy nhiên, cũng có nhiều người bàn tán rằng hai người đã ly hôn.

Kể từ lần rời đi trước đó, Lệ Nam Thời đã rất lâu không liên lạc với Lục Trân Trân.

Lục Trân Trân không gọi điện thúc giục anh về nhà, đơn ly hôn cũng không gửi đến.

Anh bảo luật sư liên hệ, điện thoại của đối phương luôn tắt máy, dường như cố tình lẩn tránh.

Lệ Nam Thời tự gọi điện cũng vậy, gọi về nhà cũng không có bảo mẫu nghe máy.

Không biết sao, trong lòng anh có chút phiền muộn. Bữa tiệc rượu với bạn bè buổi tối cũng có chút lơ đễnh.

“Nói đến thì vẫn là Lệ tổng của chúng ta là giỏi nhất, trong nhà có cô vợ hiền lành ngoan ngoãn, bên ngoài lại có bạn gái gợi cảm. Ôm trái ôm phải hưởng phúc tề nhân.” Một vị tổng giám đốc đối tác uống say tại bữa tiệc rượu vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, “Đường đường là thiên kim tiểu thư danh giá họ Lục cũng bị Lệ tổng của chúng ta trị cho ngoan ngoãn. Thật có phong thái của chủ mẫu.”

“Đúng vậy. Lần trước tôi còn thấy phu nhân Lệ đi khám thai ở bệnh viện. Xem ra không lâu nữa, Lệ tổng của chúng ta sẽ là bố của hai đứa trẻ.”

“Anh vừa nói gì?” Lệ Nam Thời đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm người vừa nói, sắc mặt có chút lạnh lẽo.

Người đó cười hì hì, tạm thời không đoán được Lệ Nam Thời đang nghĩ gì, đành lặp lại một lần nữa.

Lệ Nam Thời đột ngột đứng dậy, dọa những người xung quanh im bặt không dám nói gì.
“Ở bệnh viện nào?”

Biết được địa chỉ, Lệ Nam Thời nhanh chóng rời đi. Khiến cả đám người trong phòng đều ngơ ngác.

“Tình hình gì đây? Sao tôi lại cảm thấy Lệ Nam Thời rất ngạc nhiên, hoàn toàn không biết vợ mình mang thai vậy.”

“Đúng vậy. Dường như có chút không vui, có cảm giác bị cắm sừng. Các anh nói xem, rốt cuộc hai người này tình hình thế nào vậy.”

“Ai mà biết được, có thể là thật sự bị cắm sừng rồi…”

Nói rồi, một nhóm người nhìn nhau cười ha ha ha, lại bắt đầu uống rượu giải khuây.

Lục Trân Trân được bác sĩ đi cùng đến phòng siêu âm, trên đường Ngụy Vĩ chân thành nói, “Trân Trân, cháu thực sự đã quyết định kỹ chưa? Nếu sinh con cháu sẽ rất vất vả, huống hồ cơ thể cháu căn bản không chịu nổi. Nếu muốn sinh, bệnh của cháu sẽ…”

“Chú Ngụy, chú không cần khuyên cháu nữa. Cháu đã quyết định sinh con, đứa bé này có thể đến là duyên phận.” Lục Trân Trân vuốt bụng cười rất dịu dàng.

Kể từ đêm đó cô ngất xỉu rồi được đưa vào bệnh viện nằm hơn một tháng, đến khi chuẩn bị xuất viện thì lại phát hiện mình mang thai.
Trời biết cô vui mừng đến mức nào!

Cô vẫn luôn rất muốn có một đứa con với Lệ Nam Thời, giờ đây thực sự đã có. Lại còn trong hoàn cảnh không thể nào, bất kể thế nào cô cũng phải sinh ra.

“Cháu đã bàn bạc với Nam Thời chưa? Anh ấy đồng ý cháu bất chấp bệnh tình mà sinh con, kéo dài lâu cháu sẽ nặng hơn đấy.”

“Chuyện của cháu không liên quan đến anh ấy.” Nhắc đến Lệ Nam Thời, Lục Trân Trân chỉ nhàn nhạt.

“Trên mạng nói anh ấy ở ngoài…”

Ngụy Vĩ còn muốn nói, Lục Trân Trân mỉm cười ngắt lời, “Chú Ngụy, chú đừng bận tâm nữa. Chuyện của cháu trong lòng cháu có tính toán. Cháu đi kiểm tra trước đây.”

Cô hoàn toàn không nghe lọt, Ngụy Vĩ cũng không tiện nói thêm nữa. Đứa trẻ này cũng bướng bỉnh như cha cô bé, chuyện đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.

Nằm trên giường, mặc cho nhân viên kiểm tra trượt thiết bị kiểm tra.

“Đứa bé rất khỏe mạnh.”

Nghe thấy câu này, lòng Lục Trân Trân nhẹ nhõm.

Vậy thì tốt rồi.

“Nhớ giữ tâm trạng tốt nhé, mẹ vui vẻ thì cảm xúc cũng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi đó.”

“Cháu biết rồi ạ.”

Kiểm tra kết thúc, Lục Trân Trân vừa định ngồi dậy. Cửa phòng siêu âm đột nhiên bị mở ra, khiến những người bên trong giật mình hét lên.

Người đến vẻ mặt hung tợn, sải bước đi đến trước mặt Lục Trân Trân, “Cô đang làm gì?”
 
Nếu Em Thực Sự Không Yêu Anh
Chương 7: Đồ khốn nạn



Lục Trân Trân rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của anh, nhưng vẫn bình tĩnh lặng lẽ đặt quần áo xuống.

“Tôi làm gì không liên quan đến anh.” Cô trả lại chính lời nói của anh cho anh.
Lệ Nam Thời nhìn chằm chằm vào bụng cô, ánh mắt trầm xuống, “Cô mang thai rồi.”

Lục Trân Trân không trả lời, nhìn anh cười lạnh.

Cô không biết Lệ Nam Thời đã biết tin từ đâu, nhưng cô biết lúc này anh đang rất tức giận.

Y tá nhỏ bên cạnh không biết mối quan hệ của hai người, vội vàng che chắn cho cô, “Thưa ngài, đây là khu vực không được phép vào, xin mời ra ngoài.”

“Tôi là chồng cô ấy.”

“Anh còn nhớ anh là chồng tôi sao?” Lục Trân Trân cười lắc đầu, đầy sự mỉa mai.

Bầu không khí giữa hai người không ổn, các y tá nhỏ không dám lên tiếng.

“Cô đi ra ngoài với tôi! Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Lệ Nam Thời nắm lấy cánh tay cô kéo cô ra ngoài, khi nắm lấy, anh cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng không thể nói rõ.

“Buông tôi ra!” Anh ta hùng hổ đến tìm cô chắc chắn không có chuyện tốt đẹp gì, đã đau lòng quá nhiều lần, cô không dám tin anh ta sẽ đột nhiên quay đầu lại.

Cho đến khi đến một hành lang không có người, Lệ Nam Thời mới buông tay cô ra.

“Bỏ đứa bé đi!”

Lục Trân Trân không dám tin vào những gì mình vừa nghe, “Anh điên rồi sao?” Cô quay người định bỏ đi.

Lệ Nam Thời kéo cô lại, “Tôi nói bỏ đứa bé đi.”

Mắt Lục Trân Trân đỏ hoe vì tức giận, lại không kìm được khóc. Cô không mong anh sẽ mong chờ đứa bé này, nhưng với tư cách là một người cha lại vội vã đến ngay lập tức chỉ để bỏ đứa bé đi.

Lục Trân Trân cảm thấy đau nhói trong lòng, cô kìm nén cảm xúc hất tay anh ra, “Lệ Nam Thời, anh nói tiếng người sao? Đây cũng là con của anh!”

“Con của tôi?” Lệ Nam Thời đột nhiên cười, “Lục Trân Trân, đừng tùy tiện gán đứa con hoang lên đầu tôi.”

“Đồ khốn nạn!” Cô tức giận giơ tay định đánh anh, nhưng bị Lệ Nam Thời ngược lại nắm lấy tay.

Anh lạnh lùng nhìn cô, “Hôm nay phải bỏ đứa bé đi.”

“…” Lục Trân Trân tức đến tím tái mặt mày, gần như không nói nên lời. Cô hít sâu cố gắng bình tĩnh một lúc lâu, “Lệ Nam Thời, anh không nhận đứa bé này không sao, em nhận. Em muốn sinh nó ra, anh không quản được. Đây là con của em!”

“Tôi sẽ không cho phép cô sinh ra đứa con hoang!”

Anh nói xong liền vác cô lên đi ra ngoài, Lục Trân Trân sợ hãi hét lên, giãy giụa loạn xạ, đánh vào vai anh, “Buông tôi ra, Lệ Nam Thời anh còn có nhân tính không. Con của chính anh mà anh lại nói là con hoang, còn ép tôi bỏ đi. Anh chính là cầm thú.”

Lệ Nam Thời làm ngơ, sải bước tiến về phía trước.

Lục Trân Trân thực sự đã sợ hãi.

Anh tàn nhẫn và vô tình, nhưng cô không ngờ anh lại tàn nhẫn đến mức này.

“Ly hôn! Anh không phải nói ly hôn sao, em đồng ý với anh. Sau khi ly hôn con của em không liên quan đến anh, anh không thể ép em bỏ đi!”

Đến bước này, cô đã lùi bước đến thỏa hiệp, chỉ vì đứa con trong bụng.

Lệ Nam Thời khựng lại một chút. “Muộn rồi.”

Lục Trân Trân bị ấn lên bàn phẫu thuật, vài người giữ chặt cô, cô phản kháng, cô nguyền rủa, cô cắn xé, nhưng không một ai xung quanh giúp đỡ cô

Những người này đều do Lệ Nam Thời tìm đến, chỉ nghe lời Lệ tổng của anh ta.

Sau khi thuốc mê được tiêm vào, mọi sự phản kháng của cô đều trở nên vô lực.

Cô trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở xa, lạnh lùng chứng kiến tất cả, chỉ cảm thấy cả đời cũng chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế.

Dụng cụ lạnh lẽo đâm vào, dù đã tiêm thuốc mê, cô vẫn cảm thấy đau.

Cô nắm chặt tay, nước mắt lặng lẽ rơi – đứa bé, đứa bé mà cô mong đợi bấy lâu nay…

Tại sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tại sao chứ!

“Lệ Nam Thời, anh sẽ không được chết tử tế!”
 
Nếu Em Thực Sự Không Yêu Anh
Chương 8: Quyết đấu đến cùng



Đã hai ngày rồi, Lục Trân Trân không ăn uống gì.

Cả ngày nằm im lìm trên giường bệnh không có bất kỳ phản ứng nào, nếu không phải còn thở, có lẽ mọi người đã nghĩ cô…

Ngụy Vĩ nhìn cô như vậy trong lòng không khỏi thở dài, hôm đó ông nghe người khác bàn tán về chuyện này, khi ông趕 tới thì đã quá muộn, Lục Trân Trân nằm trên bàn phẫu thuật mặt tái nhợt, hai mắt mở to.

Lòng ông chợt chùng xuống, vội bước tới, “Trân Trân…”

“Mất rồi… Mất rồi…” Lục Trân Trân lầm bầm khe khẽ trong miệng, “Chú Ngụy, con của cháu mất rồi…”

Tiếng gọi đó khiến Ngụy Vĩ cũng suýt rơi lệ.

Từ bao giờ mà Lục Trân Trân lại trở nên như thế này, cô là do ông nhìn lớn lên, luôn thanh lịch, kiêu hãnh, đoan trang và rộng lượng, vậy mà giờ đây lại thất thần như mất cả mạng sống.

“Trân Trân đừng khóc. Cháu còn trẻ, con cái rồi sẽ có. Sau này rồi sẽ có…”

Chỉ là những lời này vừa nói ra, chính ông cũng không thuyết phục được mình, bệnh tình của Lục Trân Trân vốn đã rất nghiêm trọng, mang thai là một sự ngoài ý muốn. Ông thực ra khuyên cô không nên.

Chỉ là cô nhất quyết muốn giữ lại đứa bé. Tình cảnh bây giờ thật đáng tiếc…

“Trân Trân, chú đã bảo dì cháu hầm chút canh gà đen. Cháu trước đây không phải thích uống nhất sao? Dậy uống một chút đi.”

Người trên giường nhắm mắt không phản ứng.

Trông như đã ngủ thiếp đi.

Nhưng ông biết cô không ngủ, rất tỉnh táo.
“Cháu định cứ không ăn không uống mà hủy hoại cơ thể mình sao? Cháu ra nông nỗi này, nếu cha cháu dưới suối vàng biết được nhất định sẽ không yên lòng đâu.” Ngụy Vĩ nhẹ giọng khuyên nhủ, “Đứa bé này không có duyên phận, đợi cháu dưỡng sức khỏe tốt rồi sẽ có cơ hội có lại.”

“Chú Ngụy, là Lệ Nam Thời không muốn đứa bé này, ép cháu phải bỏ đi. Anh ta nói đứa bé đó là con hoang, anh ta vậy mà nói con của chính mình là con hoang…”

Lục Trân Trân cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng vừa mở miệng giọng cô đã khàn đặc, nghe đặc biệt xót xa.

“Hắn ta đúng là đồ ngu xuẩn, ngay cả con của mình cũng không biết.” Nghĩ đến những chuyện cầm thú mà Lệ Nam Thời đã làm với Lục Trân Trân, Ngụy Vĩ liền tức giận.

“Vì loại người đó mà đau buồn có ích gì sao? Hắn ta căn bản không đáng. Trân Trân, hãy lấy lại tinh thần đi. Dù là vì cha cháu, cháu cũng không thể tiêu cực mãi như vậy.”

Lục Trân Trân bỗng nhiên chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, “Chú Ngụy nói đúng, cháu không thể tiêu cực mãi như vậy mà vừa lòng Lệ Nam Thời. Cháu phải mạnh mẽ lên, Lệ Nam Thời không phải muốn ly hôn sao? Không phải muốn rước tiểu tam lên làm chính thất sao? Cháu cố tình không để hắn ta toại nguyện. Cháu sẽ đấu với hắn ta đến cùng!”

Đơn ly hôn sau đó lại được gửi đến bệnh viện để Lục Trân Trân ký, cô liền xé nát ném vào người người đưa đến, “Anh về nói với anh ta, muốn ly hôn trừ khi tôi chết.”

“Cô Lục, hà tất phải như vậy. Anh Lệ sẵn lòng ra đi trắng tay. Nếu thực sự phải ra tòa, cô sẽ không được lợi lộc gì đâu. Dù sao cô cũng có lỗi, còn từng mang thai con của người khác.”

“Tôi không ngoại tình, đó là con của Lệ Nam Thời!” Lục Trân Trân tức đến mức suýt ngất, là bảo mẫu bên cạnh vẫn luôn đỡ cô, nhìn mà thót tim.

Luật sư phủi những mảnh giấy vụn trên người, “Vậy ai mà biết được?”

“Cút! Anh cút ngay cho tôi!”

Cô không muốn nghe người này nói thêm một lời vô nghĩa nào, hắn ta chính là Lệ Nam Thời phái đến để chọc tức cô, kích động cô, khiến cô hoảng loạn, khiến cô không chịu nổi mà ký tên.

Cô tuyệt đối không!

Luật sư sau khi ra ngoài lắc đầu, thầm nghĩ Lục Trân Trân này trách nào bị đàn ông ruồng bỏ, tính khí nóng nảy như vậy thật không thể hiểu nổi. Lệ Nam Thời có thể ra đi trắng tay chỉ để ly hôn, đã coi như là hết lòng hết nghĩa rồi.

Người phụ nữ này một chút cũng không biết điều, còn cho rằng mình là tiểu thư nhà giàu mà tất cả mọi người đều phải chiều theo sao?
Điện thoại reo, là Lệ Nam Thời gọi đến. Hắn vội vàng cẩn thận nghe máy, “Anh Lệ.”

“Chuyện xử lý thế nào rồi, cô ấy đồng ý chưa?”

“Vẫn chưa.” Luật sư căng thẳng đổ mồ hôi. Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp hắn gặp phải chuyện khó khăn như vậy, khiến hắn mất mặt. “Anh Lệ, tôi đề nghị chúng ta trực tiếp kiện ra tòa. Với kinh nghiệm của tôi, đảm bảo giúp anh thắng kiện và khiến cô Lục ra đi trắng tay.”

Với thủ đoạn của hắn, hắn hoàn toàn có thể làm được. Không cần phải đối chất, qua lại với cô tiểu thư kiêu căng kia, trực tiếp ra tòa hắn còn giỏi hơn.

“Thôi bỏ đi, đợi thêm chút nữa.”

“Anh Lệ, anh yên tâm. Tôi lấy danh dự của mình đảm bảo, khả năng thắng kiện của chúng ta rất cao. Cô Lục cũng có lỗi, chúng ta có thể dựa vào điểm này để cô ấy thua tâm phục khẩu phục.”

“Tôi nói không cần thì không cần.” Lệ Nam Thời vẫn nhàn nhạt, “Anh chỉ cần làm theo lời tôi dặn là được.”

Cúp điện thoại, luật sư có một khoảnh khắc không hiểu, sau đó lại nghĩ thông.

— Chắc hẳn những người nổi tiếng này không muốn xé toạc mặt mũi quá xấu xí, đều là những người trọng thể diện.

“Tiểu thư, hôm nay thời tiết rất đẹp, tôi đưa cô xuống vườn hoa đi dạo nhé.” Kể từ khi sảy thai, chưa từng thấy Lục Trân Trân cười. Mặc dù trông rất bình thường, ăn ngủ đều rất hợp tác.

Nhưng cô thường xuyên ngồi đó thẫn thờ, đôi khi gọi mấy tiếng cũng không trả lời.

“Không cần đâu. Tôi muốn ngủ một lát, cô về trước đi, giúp tôi mang vài cuốn sách qua đây.”

Nằm trên giường, nghe tiếng bảo mẫu đóng cửa rời đi, Lục Trân Trân lại không có chút buồn ngủ nào.

Thực ra khoảng thời gian này cô căn bản chưa từng ngủ ngon, chú Ngụy và dì đều lo lắng cho cô, cô đành phải giả vờ như mình không có chuyện gì. Nhưng thực ra thì sao?
Chỉ có cô mới biết trái tim mình giờ đây đã ngàn vết thương.

Cô vừa định gạt bỏ tạp niệm mà ngủ một giấc thật ngon không thì cơ thể sẽ không chịu nổi, liền nghe thấy giọng nữ chói tai vang lên trong phòng bệnh, “Ối, cô Lục sướng quá nhỉ, đang ngủ à.”

Lục Trân Trân mở mắt ra liền thấy Thành Ân Nhi mặc váy hai dây gợi cảm và đi giày cao gót đứng trước mặt mình, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn.

Lục Trân Trân sầm mặt, “Cô đến làm gì? Nơi này không hoan nghênh cô, cút ra ngoài!”

“Cô Lục đừng đối địch với tôi như vậy, tôi chỉ là nghe nói cô sảy thai nên đến thăm cô thôi.” Thành Ân Nhi ngồi trên ghế sofa trong phòng cô, bắt chéo chân, khoe bộ móng tay xinh đẹp của mình.

“Thật không ngờ đường đường là thiên kim tiểu thư danh giá cô Lục cũng ngoại tình, vì muốn giữ chồng mà không tiếc đội nón xanh cho chồng mình, thật khiến tôi mở rộng tầm mắt. Nói thật, luận về thủ đoạn thì cô Lục vẫn lợi hại hơn.” Thành Ân Nhi nói chuyện đầy châm chọc, khiêu khích, hoàn toàn không còn vẻ yếu đuối như lần trước.

“Thực ra, Lệ Nam Thời lại không thích cô. Cô Lục là người thông minh, hà tất phải treo cổ trên một cái cây. Chi bằng hãy phóng khoáng một chút, giải thoát cho cả hai.”

Lục Trân Trân ban đầu còn có chút tức giận, vừa nói vừa nói cô bỗng nhiên cười. Cô từ trên giường đứng dậy, đi đến trước mặt cô ta đứng lại, “Lệ Nam Thời vì muốn ly hôn mà thật sự phí hết tâm tư, để loại người như cô đến sỉ nhục tôi. Nhưng anh ta đã tính sai một chuyện…”

Lục Trân Trân đột nhiên cúi người, hai tay chống bên cạnh cô ta, “Người phụ nữ bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người đó!”

“Cô muốn làm gì?” Thành Ân Nhi lúc này bắt đầu có chút sợ hãi, nhìn Lục Trân Trân có chút điên cuồng, cô ta muốn đứng dậy, lại bị Lục Trân Trân ấn ngồi xuống.

“Tôi nói cho cô biết, cô đừng làm bậy. Lệ Nam Thời biết được, sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

“Cô nghĩ tôi sợ anh ta sao?” Lục Trân Trân cười, ánh mắt chuyển sang bụng cô ta, “Con của tôi không còn, con của cô cũng đừng hòng giữ được!”

“Á… Cứu mạng!”
 
Nếu Em Thực Sự Không Yêu Anh
Chương 9: Giả vờ đáng thương cái gì?



“Lục Trân Trân, cô đang làm gì? Buông cô ta ra!”

Ngay lúc cô đang bóp cổ Thành Ân Nhi, cửa phòng bệnh bị đạp tung, Lệ Nam Thời đứng ở cửa vẻ mặt âm u.

Lục Trân Trân ngây người ra một chút, Thành Ân Nhi được th* d*c liền vội vàng kêu lớn, “Nam Thời, cô ta muốn giết em, mau cứu em!”

Đôi mắt Lệ Nam Thời càng trở nên sâu thẳm hơn, anh quát lớn, “Lục Trân Trân, buông cô ta ra!”

“Anh đến đúng lúc lắm, em có một ý hay anh muốn nghe không?” Lục Trân Trân chậm rãi nói, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh, “Con của em ở thế giới khác một mình quá cô đơn, em định gửi một người bạn sang bầu bạn với nó.”

Lệ Nam Thời nhìn theo ánh mắt của Lục Trân Trân hướng về bụng Thành Ân Nhi, da đầu anh tê dại.

“Cô dừng tay ngay!” Lệ Nam Thời hoảng hốt, “Đứa con hoang đó chết không đáng tiếc, Lục Trân Trân cô đừng làm bậy. Nếu dám động vào một sợi lông của Ân Nhi, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”

Lục Trân Trân cười khẩy, tiếng cười lạnh lẽo thê lương, “Xin hỏi bây giờ anh có tha cho em sao?”

Đối với lời đe dọa của anh, cô đã sớm không còn sợ hãi nữa rồi.

Bảo bối, mẹ sẽ báo thù cho con!

Lục Trân Trân nhìn ánh mắt kinh hoàng của Thành Ân Nhi, có một thoáng chần chừ. Cũng chính trong khoảnh khắc chần chừ đó, Lệ Nam Thời lao tới với tốc độ cực nhanh, một tay kéo cô ra đẩy ngã xuống đất.

Lưng Lục Trân Trân va mạnh vào góc bàn, đau đến mức cô toát mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt.

Cô ngồi dưới đất, đột nhiên cảm thấy trong miệng có một vị tanh ngọt, có thứ gì đó nhỏ giọt xuống chiếc váy trắng của cô.

Vừa được cứu, Thành Ân Nhi liền lao vào lòng Lệ Nam Thời, khóc lóc tủi thân, “Nam Thời, em sợ quá. May mà anh đến kịp, nếu không hôm nay em và con có thể chết ở đây rồi.”

Lệ Nam Thời nhẹ nhàng vỗ vai cô ta an ủi, sắc mặt anh thâm trầm khó dò.

Thành Ân Nhi bị ánh mắt của anh nhìn đến mức trong lòng chột dạ, lo lắng âm thầm nghĩ anh sẽ không phát hiện ra điều gì chứ?

“Có anh ở đây, sẽ không để em xảy ra chuyện.” Anh ánh mắt rất dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ về.

Thành Ân Nhi trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Lệ Nam Thời liếc nhìn người phụ nữ vẫn đang ngồi dưới đất, không biết từ khi nào chiếc váy trắng trước mặt Lục Trân Trân đã dính đầy máu. Ánh mắt anh khẽ lóe lên, Thành Ân Nhi cũng nhận ra, lén nhìn biểu cảm của Lệ Nam Thời, kinh hô, “Cô ta bị làm sao vậy, sao lại chảy nhiều máu thế này? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Hà tất phải lo lắng cho một người phụ nữ lòng dạ rắn rết.” Lệ Nam Thời khịt mũi khinh thường, “Lục Trân Trân cô đừng giả vờ nữa, chỉ là va vào lưng thôi, chảy máu mũi làm gì mà giả vờ đáng thương.”

Chảy máu mũi…

Lục Trân Trân lau mũi rồi xòe lòng bàn tay ra toàn là máu, máu mũi chảy ngày càng dữ dội, chốc lát cổ áo cô đã bị nhuộm đỏ.

Cô đứng dậy, lưng đau nhói khiến cô nhíu chặt mày. Cô đứng dậy, nhìn hai người với vẻ mặt khác nhau trong phòng bệnh, lạnh lùng châm biếm, “Đáng thương? Vậy cũng phải có người đáng thương thì mới giả vờ được chứ?”

Lệ Nam Thời, “…”

“Còn đứng đây làm gì? Muốn tôi g**t ch*t đứa bé trong bụng cô ta sao?”

Thành Ân Nhi tức giận, “Cô cô cô đừng quá đáng, con của cô không có phúc phận, thì không muốn thấy người khác mang thai.”

“Tốt nhất cô nên im miệng, nếu không chọc giận tôi, tôi sẽ cho cô nếm mùi thế nào là một xác hai mạng.”

Lục Trân Trân sờ mũi, máu vẫn chảy không có dấu hiệu ngừng lại.

“Nam Thời, anh nhìn cô ta xem…”

Lệ Nam Thời liếc nhìn cô, ôm eo Thành Ân Nhi, “Chúng ta đi!”

Thành Ân Nhi còn muốn nói gì đó, cứ thế bỏ đi cô ta một chút cũng không cam tâm. Hôm nay cô ta đến đây chính là để thúc đẩy Lục Trân Trân đồng ý ly hôn, như vậy cô ta mới có thể gả vào hào môn, trở thành Lệ phu nhân thật sự.

Vì vậy mới không tiếc chọc giận Lục Trân Trân để cô ta làm hại mình, cô ta đã gọi điện cho Lệ Nam Thời bảo anh ta đến đây. Mọi chuyện đều được lên kế hoạch rất tốt, và cũng diễn ra theo đúng dự kiến của cô ta. Chỉ là không ngờ Lệ Nam Thời lại không truy cứu Lục Trân Trân, Lục Trân Trân cũng bướng bỉnh hơn cô ta tưởng, đã như vậy rồi mà vẫn không ly hôn.

Ra ngoài lên xe, Thành Ân Nhi vẫn còn chút không cam tâm, bực bội.

“Nam Thời, sao anh không giúp em vậy? Người phụ nữ đó xấu xa như vậy, muốn làm hại con của chúng ta, anh không quản sao?”

Lệ Nam Thời liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói, “Nếu cô không tự ý đi tìm cô ấy thì sẽ không xảy ra chuyện này.”

Những ngày qua Lệ Nam Thời đối xử với cô ta quá tốt, đến nỗi Thành Ân Nhi có chút không quen với giọng điệu này của Lệ Nam Thời. Lúc này cô ta cũng có chút không vui, “Vậy em chẳng phải vì anh sao. Cô ta chẳng phải vẫn không chịu ly hôn với anh sao? Em vốn nghĩ đi khuyên cô ta, đâu ngờ cô ta lại phát điên muốn b*p ch*t em.”

“Vậy à?” Anh nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén.

Thành Ân Nhi bị ánh mắt của anh nhìn đến mức có chút chột dạ, dường như Lệ Nam Thời đã biết những suy nghĩ nhỏ mọn của cô ta. Cô ta cứng đầu nói, “Đương nhiên rồi.”

Lệ Nam Thời không nhìn cô ta nữa, khởi động xe, “Thành Ân Nhi, tôi trước giờ không thích phụ nữ giở trò nhỏ trước mặt tôi.
Chuyện hôm nay coi như bỏ qua, sau này nếu để tôi biết cô tự ý đi tìm cô ấy nữa. Mọi thứ cô đang có hôm nay tôi đều có thể thu hồi lại.”

Thành Ân Nhi nghe lời anh nói mà lòng kinh hãi, những ngày qua cô ta thực sự đã được nuông chiều đến mức đắc ý quên mình. Quên mất người đàn ông này cũng là một kẻ máu lạnh vô tình, đã có thể tuyệt tình với vợ cả của mình. Một khi cô ta chọc anh không vui, kết cục của cô ta có lẽ sẽ còn thảm hơn.

Cô ta ngồi ở ghế phụ lái im lặng không nói gì, như thể đã bị dọa sợ.

Đột nhiên, Lệ Nam Thời đưa tay xoa đầu cô ta, giọng điệu dịu dàng, “Đương nhiên, em là một người phụ nữ ngoan ngoãn. Chắc sẽ không chọc tôi tức giận đâu nhỉ?”

Mặc dù vẻ ngoài anh ta dịu dàng, Thành Ân Nhi trong lòng lại rùng mình. Cô ta ngây ngốc gật đầu, không dám động đậy.

Cô ta luôn có một loại ảo giác: Lệ Nam Thời đang rất không vui, dường như là do Lục Trân Trân ảnh hưởng.

Cô ta không thể nói rõ cảm giác này, chỉ là cảm thấy Lệ Nam Thời đang tức giận.

Nhưng rốt cuộc là đang tức giận vì điều gì?
Tức giận vì cô ta tự ý hành động, hay là thứ gì khác? Thành Ân Nhi không nghĩ ra được…

Lục Trân Trân rửa mũi rất lâu trong nhà vệ sinh máu mới dần ngừng chảy. Bồn rửa tay đỏ rực, trông thật kinh hoàng.

“Trân Trân, cháu có sao không?” Tiếng Ngụy Vĩ vang lên ngoài cửa.

Lục Trân Trân lau mặt, đáp một tiếng rồi bước ra.

“Cháu không sao, chú Ngụy.”

“Sao mặt cháu tái nhợt thế này? Có phải thằng nhóc Lệ Nam Thời lại bắt nạt cháu không?” Ông nghe tin Lệ Nam Thời đến nên vội vàng chạy tới. Chỉ sợ Lục Trân Trân lại chịu thêm tổn thương gì.

“Không.” Lục Trân Trân cười cười, “Cháu còn đánh cả tiểu tam của anh ta nữa, nói thật thì họ cũng chẳng chiếm được lợi thế gì.”

“Nhưng sắc mặt cháu…” Tái nhợt quá mức.
“Vừa nãy chảy máu mũi một chút.” Lục Trân Trân nhẹ nhàng nói lướt qua.

Ngụy Vĩ lại vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cô, “Lại chảy máu mũi nữa sao?”

Lục Trân Trân cười cười gật đầu, “Không sao, không nghiêm trọng lắm.” Lúc này, cô vẫn còn an ủi ông.

“Trân Trân, bệnh của cháu thật sự không nói cho Lệ Nam Thời sao?” Mặc dù Lệ Nam Thời là người quá đáng, nhưng dù sao anh ta cũng là chồng trên danh nghĩa của Lục Trân Trân, là người thân của cô.

“Ban đầu định nói với anh ta. Nhưng bây giờ không cần thiết nữa rồi…” Lục Trân Trân cười khổ.

Anh ta ngay cả con của chính mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn, cô còn có thể ảo tưởng anh ta sẽ có chút lòng thương xót hay không đành lòng đối với bản thân đang bệnh nặng sao?

E rằng biết tin cô sắp chết, anh ta sẽ càng vui mừng hơn, có thể sớm rước tiểu tam vào cửa.

“Tình trạng của cháu bây giờ không thể kéo dài được nữa, chỉ có tệ hơn thôi. Chú đã giúp cháu liên hệ bệnh viện nước ngoài rồi, cháu sang bên đó điều trị, cơ hội chữa khỏi sẽ cao hơn.”

Lục Trân Trân không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì.

“Lần này nghe chú, đừng cố chấp nữa.”

Lục Trân Trân nhắm mắt lại, “Vâng.”

Chữa khỏi bệnh, cô mới có sức lực để tiếp tục đấu với Lệ Nam Thời!
 
Back
Top Bottom