Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Nắng Xanh Trên Lối Cũ

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
637,103
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
398814098-256-k450205.jpg

Nắng Xanh Trên Lối Cũ
Tác giả: noinhomangtencau
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Mình luôn ăn kẹo chua mỗi khi bị đánh...

Vì đằng sau vị chua chát đó sẽ là vị ngọt ngào."

Tôi và Nhật Dương đều phì cười.

Tôi biết vị ngọt ngào chỉ là cái cớ để làm dịu đi cái đau đớn da thịt cũng như tâm hồn của một đứa trẻ hồn nhiên tin vào những điều tốt đẹp sẽ đến.

Cậu vẫn tin rằng ở đâu đó trong những đau buồn vẫn còn lại một chút dịu dàng.

Ngốc thật!

Lưu Nhật Dương - Huỳnh Vũ Uyên Tags: hiendailangmanngontinhtieuthuyettinhcamtuoitre​
 
Nắng Xanh Trên Lối Cũ
Chương 1: Chờ mùa thanh tú


Tôi còn nhớ rõ vào một ngày của mùa hạ dần chuyển thu.

Dạo bước trên đường phố nhộn nhịp, từng bước chân mơ hồ trải dài xuống con phố vốn chẳng xa lạ.

Tôi lơ đễnh nhìn lên đám mây vừa ửng hồng chờ ló dạng sau một đêm trăng sao canh giữ cả vùng trời."

Áaa!"

"Xin lỗi, cậu có sao không?"

Tôi vừa đứng dậy vừa phủi phủi đầu gối vừa lí nhí."

Không sao không sao."

Đưa mắt nhìn tên mới vừa đụng trúng mình, tôi không khỏi ngạc nhiên cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen đến khó tả.

" Là cậu hả?

Lưu Nhật Dương"

Cậu ta là bạn cùng xóm tôi khi còn ở quê.

Nói ra thì cũng gọi là thân nhưng vào khoảng 4 năm trước do nhà tôi có việc đột xuất nên phải chuyển lên phố.

Ngay lúc cậu ấy bận chăm sóc bà nằm viện mấy hôm.

Chúng tôi không lời từ biệt rồi ngắt liên lạc từ đó.

Kể ra thời gian trôi nhanh thật.

Hồi đó, hoa tôi thích là hoa thanh tú vì nhìn nó không khác gì những ngôi sao băng mang theo vạn điều ước như người ta vẫn thường nhắc đến .

Nhật Dương biết tôi thích nên cứ vào hạ, cậu sẽ đem đến cho tôi một chậu hoa nhỏ ngày qua ngày chúng xếp với nhau như cả một khu vườn sao xanh biếc.

"Lâu rồi không gặp, cậu vẫn sống tốt chứ?"

"Tôi ổn, dạo này cậu đã tìm được công việc nào cho mình chưa?"

Nhật Dương bỗng khựng lại vài giây.

Dường như câu hỏi của tôi là một hòn đá nặng cả tấn rơi xuống đè nặng làm lồng ngực quặng thắt.

Đôi tay cậu ta cứ chà xát vào nhau khiến tôi đôi phần cũng cảm nhận được độ nóng dần lên trong lòng bàn tay.

Được một lúc bỗng giọng cậu cất lên.

"Tôi hiện tại vẫn chưa tìm được việc."

Tôi chợt thấy kì lạ vì vốn dĩ chúng tôi đang vừa tốt nghiệp thì chuyện chưa tìm được việc là điều hiển nhiên, vậy lí do gì cậu ấy lại đắn đo một lúc lâu như thế?

Chúng tôi vừa đi vừa nói một lúc.

Cho đến khi mây dần chuyển hồng cam của ánh hoàng hôn, mặt trời lúc này cũng chỉ còn thấy đỉnh đầu.

"Này chúng ta cũng mất liên lạc lâu rồi, bây giờ tôi với cậu trao đổi phương thức liên lạc với nhau lại đi!

Hữu duyên mới gặp được nhau."

Sau hôm đó, có mấy hôm Nhật Dương sẽ nhắn cho tôi vài tin hỏi thăm.

Nhưng tôi vẫn thấy có điều gì đó kì lạ ở cậu ta sau 4 năm tương phùng.

Tôi biết dĩ nhiên ai cũng sẽ đổi thay sau ngần ấy năm, nhưng thật sự cậu ấy mang lại cho tôi một cảm giác khác lạ đến khó tả mà chẳng thể tìm ra...cậu ấy đã thật sự... thay đổi...
 
Nắng Xanh Trên Lối Cũ
Chương 2: Kẹo chua


Sáng sớm của ngày cuối tuần, tôi vươn vai chạm tay vào cái nắng ấm mới vừa ló dạng sau một đêm mưa như trút nước.

Dạo này mưa không ngớt có khi trời đang nắng chang chang mà mưa vẫn đột ngột rủ nhau kéo đến, khiến cho việc đi ra ngoài cũng bất tiện.

Vừa mới nghĩ xem nên làm gì hôm nay.

Thì đột nhiên điện thoại reo lên tiếng tin nhắn đến.

Liếc nhìn thì thấy đó là tin nhắn của Nhật Dương.

Không biết lại có chuyện gì nữa đây.

Tôi nghĩ thầm."

Này hôm nay cuối tuần cậu rảnh không?

Ra quán cà phê gần đây mình có chuyện muốn nói!"

"Okee, cậu cứ gửi địa điểm mình sẽ đến ngay."

Thế là tôi vội vã vệ sinh cá nhân rồi phóng thẳng đến quán.

Thật ra do tôi tò mò.

Vì khi không cậu ấy lại hẹn tôi gặp mặt bởi Nhật Dương vốn dĩ là người không thích ngồi quán xá.

Đến nơi tôi mới nhận ra thì ra cậu ấy làm thêm ở đây.

Vừa xong ca là hẹn tôi ra nói chuyện luôn.

"Có chuyện gì quan trọng mà hẹn mình tới đây thế?"

Cậu kéo tôi vào khu riêng dành cho nhân viên.

Gương mặt vẫn không cảm xúc, đã nhiều năm như vậy chỉ có biểu cảm là không đổi.

"Hôm trước, cậu hỏi mình đã tìm được việc chưa đúng không?"

"Đúng rồi, giờ cậu tìm được việc rồi nè"

"Đây chỉ là công việc làm thêm thôi."

Nhưng mà tôi vẫn thắc mắc cậu ấy đã học ngành gì?

Hồi chúng tôi còn nhỏ tôi hay thường hỏi cậu về tương lai sau này sẽ làm gì và trở thành ai.

Nhưng cậu ấy lúc nào cũng sẽ không nói.

Dần dần tôi cũng không còn hỏi nữa.

Gia đình Nhật Dương không trọn vẹn.

Mẹ cậu bỏ đi khi cậu vừa chào đời.

Ba cậu cũng lập gia đình mới, mặc dù lâu lâu vẫn về thăm nhưng tôi nghĩ đó chỉ là sự bù đắp và trách nhiệm của một người cha nên làm.

Đôi lúc, sau mỗi lần ba cậu về thăm cậu sẽ tìm đến tôi với cơ thể đầy vết thương và một gói kẹo chua.

Tôi từng hỏi.

"Cậu bị đánh đau như thế lẽ ra phải ăn kẹo ngọt để an ủi bản thân chứ?"

"Mình luôn ăn kẹo chua mỗi khi bị đánh.

Cậu biết vì sao không?"

"Không, hay cậu bị đánh xong ngốc luôn rồi!"

"Vì đằng sau vị chua chát đó sẽ là vị ngọt ngào!"

Tôi và Nhật Dương đều phì cười.

Tôi biết vị ngọt ngào chỉ là cái cớ để làm dịu đi cái đau đớn da thịt cũng như tâm hồn của một đứa trẻ hồn nhiên tin vào những điều tốt đẹp sẽ đến.

Cậu vẫn tin rằng ở đâu đó trong những đau buồn vẫn còn lại một chút dịu dàng.

Ngốc thật!
 
Nắng Xanh Trên Lối Cũ
Chương 3: "Forget me not"


Từ đó, người mà che chở cả tuổi thơ của Nhật Dương chỉ có bà.

Những đồng tiền ít ỏi nhờ vào việc đan lát của bà khiến cho cậu phải kiếm tìm thêm việc khi còn đang đi học.

Vừa học vừa làm thêm.

Thật ra, mặc dù chưa đến tuổi lao động nhưng vì còn ở quê nên năn nỉ một chút người lớn sẽ vì thương mà đồng ý.Khoảng thời gian đó, tôi thấy cậu luôn trong trạng thái mỏi mệt, quầng thâm ngày càng đậm, người luôn thiếu sức sống.

Nhất là vào những kì thi học kì.

Tôi đã từng muốn khuyên nhưng nghĩ lại tôi thì làm sao hiểu hết được hoàn cảnh của cậu.

Thế nên mỗi khi để dành được tiền tôi sẽ lén lút nhét vào ngăn nhỏ ở cặp cậu.

Có lần cậu hỏi tôi.

Nhưng tôi sẽ chuyển qua chuyện khác và vờ như không nghe thấy.

Tôi biết cậu áy náy nhưng đó là tất cả những gì tôi có.

Và tôi muốn giúp Nhật Dương trong khả năng của mình.

Quay lại thực tại, Nhật Dương vừa thay đồng phục nhân viên ra.

Cậu ấy liền kéo tay tôi đến bàn mà cậu đã chọn.

Trên đó có một bó hoa.

"Tặng cậu."

"Tặng mình á?

Hoa này tên gì thế?"

"Lưu ly"

Bó hoa màu xanh xanh với những bông hoa lí nhí chen chúc nở rộ.

Tôi không hiểu vì sao lần này cậu lại tặng tôi hoa lưu ly thay vì hoa thanh tú.

Tôi cứ ngắm nó mãi, dường như nó mang một sức hút rất đặc biệt mà không thể chối từ.

Nhật Dương bỗng vỗ vai tôi rồi hỏi.

"Cậu biết tại sao mình lại tặng cậu hoa này thay vì hoa thanh tú như mình vẫn hay tặng không?"

"Vì cậu thích hoa này hả?"

Nhật Dương phì cười.

Đây là lần đầu sau khi gặp lại được thấy cậu cười vui đến thế.

Áp lực lúc đó cũng không còn.

Thế cũng tốt!

"Thật ra, mình biết ngày đó khi cậu chuẩn bị chuyển đi.

Nhưng không may, bà mình lại đổ bệnh vào ngày đó.

Lúc đó, mình đã mua bó hoa giống vậy.

Đợi khi bà ngủ mình sẽ chạy đến và đưa cậu coi như lời tạm biệt.

Nhưng không kịp."

"Thế tại sao cậu lại chọn hoa này?"

Nhật Dương mỉm cười rồi nói, vì tên tiếng anh của nó là "Forget me not".

Xin đừng quên tôi...
 
Nắng Xanh Trên Lối Cũ
Chương 4: Gặp lại


Lòng nhẹ như tơ, cảm giác bồi hồi đột nhiên ào tới như cơn mưa đầu mùa.

Ánh mắt cố lãng tránh đi.

Tôi vẫn mơ hồ về câu nói đó, liệu ý nghĩa của nó còn sâu xa hơn thế không?Sau khi về đến nhà, tôi mới sực nhớ ra chuyện chính hôm nay là việc Nhật Dương đã tìm được công việc như thế nào.

Nhưng khi nghe câu nói đó tôi lại ngại ngùng rồi vội vã tìm cớ chuồn đi mất.

Tôi thở dài vài cái.

Bỗng có điện thoại gọi tới."

Xin chào, cô là Huỳnh Vũ Uyên người đã đặt cọc một căn hộ ở ngõ Hà Nam đúng không ạ?"

"Vâng vâng, là tôi."

"Àaa, bây giờ căn hộ đã hết hợp đồng với chủ trước nên giờ cô có thể dọn đến rồi ạ."

"Dạ vâng, tôi sẽ sắp xếp để dọn tới ngay."

Lí do tôi chuyển đến căn hộ khác là vì nơi ở hiện tại không còn phù hợp với điều kiện hiện giờ.

Giá thuê cao vì nằm gần trung tâm thành phố, chủ nhà không được thân thiện lắm...còn gì ta?Àa nó cách xa nơi làm việc mới của tôi vì tôi vừa được cấp trên chuyển công tác đến đơn vị khác.

Cảm giác này cũng có hơi phấn khích.

Căn hộ mà tôi chuẩn bị chuyển tới nằm trong một con ngõ giữa lòng thành phố tấp nập, xô bồ.

Tôi đã từng đi đến đó và xem qua cấu trúc căn hộ cũng như môi trường xung quanh.

Một dãy các căn hộ nối liền nhau mỗi căn một màu, trông rất bắt mắt.

Vốn dĩ tôi cứ nghĩ chủ cho thuê là một bà cô khó tính y như chủ cũ căn hộ trước mà tôi thuê.

Cho đến ngày tôi chuyển đến xem lại căn hộ sau khi được trả, hoá ra đó là một cô gái trẻ trạc tuổi tôi.

Mái tóc ngắn kiểu wolf cut thể hiện nổi bật lên vẻ cá tính.

Làn da trắng.

Răng khểnh và dường như nụ cười cũng sáng hơn, cảm giác như mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng lúc ấy vừa nhẹ nhàng lại ấm áp.

Quả là một khởi đầu đầy triển vọng và đáng mong chờ.

"Xin chào, tôi là Võ Hà An.

Là người vừa gọi cho cô đến để nhận căn hộ mới này."

Cái tên này tôi đã từng nghe ở đâu đó.

Nhưng bây giờ lại chẳng nhớ.

Thấy tôi có vẻ đang suy nghĩ gì đó.

Hà An liền vỗ vai tôi rồi nói.

"Chúng ta hình như..."
 
Nắng Xanh Trên Lối Cũ
Chương 5: Quá khứ của cậu không tồi


Hôm nay mưa dường như kéo dài cả ngày.

Tiếng mưa lấn át đi tiếng ồn của một khu phố thường ngày.

Vốn định hôm nay sẽ chuyển tới căn hộ mới một cách nhanh lẹ, nhưng tình hình này chắc lại phải tới mai mới xong.

Ngồi ngoài ban công ngắm mưa rơi, những giọt mưa chạm nhẹ vào lá vào hoa chúng dường như hoà vào nhau nhờ những đám mây đen hào hứng làm mát cho cái tiết trời nắng sáng.

Tôi dường như không còn thấy sự hiện diện của mặt trời.

Một mặt trời của nắng sớm và cũng như mặt trời trong tim.

So với nắng thì mưa lại cho tôi rất nhiều kỉ niệm thuở còn ở cấp 3.

Dĩ nhiên, Lưu Nhật Dương cũng học cùng lớp với tôi.

Ngày đó, cậu ấy không những học giỏi mà còn là một người đem gieo bao ngưỡng mộ cho rất nhiều người.Có người đem lòng thương nhớ, có người bày tỏ không biết bao lần.

Lúc ấy, cậu ấy vừa học vừa làm thêm cũng trải qua không ít khó khăn.

Tan học lại phải cật lực chạy đi tới nơi làm cho kịp giờ.

Vốn nghĩ khoảng thời gian đó có gọi là thanh xuân.

Trong số các cô gái thích thầm Nhật Dương, tôi lại chỉ ấn tượng với một cô gái tên Võ Hà An.

À đúng rồi, là cô ấy.

Dòng suy nghĩ đứt đoạn khi tôi cũng vừa chợt nhận ra đúng là cô chủ nhà mới mà tôi mới quen.

Hoá ra, lại là người tôi biết ngày ấy.

Ngoại hình cô ấy bây giờ cũng thay đổi nên việc tôi mơ hồ không nhận ra cũng là lẽ thường.

Hồi đó, nhờ danh nghĩa bạn thân khác giới mà tôi dường như lại được hưởng đặc ân mà biết bao cô bạn mong ước.

Tôi cùng Nhật Dương lớn lên, trải qua biết bao chuyện, biết hoàn cảnh của nhau và cả những bí mật sâu xa nhất...

Lưu Nhật Dương đã từng có một bí mật mà không muốn ai biết tới...
 
Nắng Xanh Trên Lối Cũ
Chương 6: "Natsu"


Thoáng chốc, tôi đã dọn đến căn hộ mới trong vỏn vẹn 2 ngày.

Trời hôm nay nắng nhẹ, tiếng lá đung đưa nắm tay nhau ca bản nhạc chào ngày mới.

Nắng ấm choàng vai thổi vào tai tôi làn hơi ấm áp.

Gió cũng khẽ chào.

Đường vào con ngõ trải đầy hoa lạ, tô điểm cho con ngõ bình yên đầy sắc màu của thiên nhiên.

Dạo gần đây Nhật Dương không liên lạc với tôi dù chỉ là một tin nhắn.

Sau hôm đó, cậu ấy dường như bốc hơi khỏi thành phố rộng lớn này.

Chắc cậu ấy bận lắm?Tôi dạo một vòng quanh con ngõ nhỏ.

Môi trường và con người ở đây cũng không tệ.

Công sức vài tháng qua kể ra cũng không lãng phí!

Nhưng từ khi đến và xem qua nơi này cho tới khi tôi chuyển tới lại có một căn hộ khiến tôi không khỏi tò mò.

Nó luôn đóng.

Ban đầu tôi cứ nghĩ căn hộ này hết hợp đồng và chưa ai thuê nó.

Lúc đó tôi có hỏi Hà An nhưng cô ấy nói căn nhà này vẫn đang trong thời hạn hợp đồng.

Cô ấy cũng chẳng biết chủ nhà là ai.

Vì căn hộ này đã được thuê rất lâu và lúc đó ba cô ấy mới là người tiếp quản.

Dường như người này rất bí ẩn đối với chủ hộ và cả những người trong ngõ.Căn hộ này tuy cửa luôn đóng nhưng cũng có thể đoán chủ nhà là một người rất sạch sẽ.

Những chiếc lá vốn nằm nghỉ ngơi trước sân lại không thấy, các chậu thường xuân, trầu bà, lan hạt dưa... lại được treo trông rất bắt mắt và được chăm sóc rất tận tình.

Nhiều người cũng đem lòng tò mò về chủ căn hộ này.

Nhưng do hoạt động thường ngày của người này rất bất thường nên cũng chẳng ai kiên nhẫn để tìm hiểu thêm.

Nghe nhiều tin đồn về người này, tôi lại khá tò mò.

Thú vị thật!

Trong khi đang mãi suy nghĩ về chuyện đó, thì từ đâu một em mèo có bộ lông màu xám, mắt vàng đi đến và cọ vào chân tôi.

Khiến tôi có chút giật mình.

Trên cổ mèo có đeo chiếc vòng cổ hình con cá và khắc chữ "Natsu" .

Tôi biết từ này.

Nó có nghĩa là mùa hạ trong tiếng Nhật.

Nhưng cái tên này tôi đã từng...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back