Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNOo206eg0bbGbO6xCN_mBCkitL7Z8kC_KxFZSfRlCFW44uor1Iyh3X3xMzresgFOg3cfbJS_C4i75e6z1XMrPELdd-tWraRRsYRy2lZhn2xa8lTrQdjUfSEUFms1B_mcBtrnaJa048jeIGh2TMeNT9=w215-h322-s-no-gm

Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Tác giả: Phương Thường Hy
Thể loại: Trọng Sinh, Điền Văn, Cổ Đại, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tô Trúc Tâm mở mắt liền phát hiện mình trọng sinh rồi!!

Kiếp trước.

Vì để lấy lòng nhà chồng, cô vơ vét các kiểu đồ đạc ở nhà mẹ, không tiếc đem cả cháu gái ruột đem bán lấy tiền.

Vì để nuôi tướng công đi học, cô đã nhẫn tâm giết chết ước mơ đi học của cháu trai ruột.

Nhà mẹ bao dung cô hết mực, cô lại được nước lấn tới!

Cuối cùng, tướng công đỗ đạt công danh, còn cô thì bị nhà chồng đá ra khỏi cửa với một tờ hưu thư.

...

May mà ông trời thương xót cho cô một cơ hội để vãn hồi mọi thứ!!

Lần này, cô tuyệt đối không thể tiếp tục hồ đồ như vậy nữa, nhất định dùng sự nỗ lực của mình cải thiện cuộc sống của nhà mẹ.

Để cô chống mắt lên xem, không có cô che chở, anh chồng trước và mẹ chồng trước làm sao làm mưa làm gió được.​
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 1: Cải tà quy chính



“Cô rốt cuộc đem con gái tôi bán đi đâu rồi?”

Giọng nói vừa tức giận vừa lo lắng vang lên bên tai, Tô Trúc Tâm đột nhiên mở mắt ra.

Chỉ thấy nữ nhân mặc bộ y phục váy mặc xám nắm chặt lấy cổ áo cô, ngữ khí vội vã nói: “Những năm qua cô về nhà mẹ ăn trộm uống trộm tôi đều nhẫn nhịn, nhưng sao cô có thể vì tiền mà bán đi cháu gái ruột của mình chứ!”

Nghe thấy những lời quen thuộc này, Tô Trúc Tâm cả người cứng đơ.

Chuyện gì vậy, con gái nhỏ của đại tẩu bị bán đi không phải là chuyện của mười năm trước rồi sao...

Nhưng cảnh tượng trước mắt nói cho cô biết đây không phải là mơ.

Chẳng lẽ là mình trọng sinh rồi?

Nghĩ tới khả năng này, Tô Trúc Tâm đỏ khoang mắt, đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

Kiếp trước cô là người yêu đương mù quáng một cách bất chấp, trộm tiền trong nhà để nuôi tướng công đi học, dẫn đến việc con trai của đại tẩu bị ép thôi học để đi làm công, kết quả gặp phải điều ngoài ý muốn mà trở thành người què.

Sau đó lại bị sự xúi giục của nhà mẹ chồng và tướng công, lặng lẽ đem con gái của đại tẩu bán làm vợ nhỏ cho huyện lệnh b**n th** lấy tiền để mẹ chồng đeo vàng đeo bạc.

Vốn tưởng rằng thuận theo nhà chồng thì sẽ ngày càng được coi trọng hơn, nhưng không ngờ được sau này cô vắt cạn nhà mẹ, người nhà chồng liền bịa cái lý do để hưu cô, đuổi cô ra khỏi nhà.

Sau khi về nhà mẹ, cô lại đem nhà mẹ để trút giận.

Cuối cùng cha mẹ ép c.h.ế.t vì bị cô đòi tiền, các ca ca cũng gia đình ly tán, bản thân thì bị cháu trai cháu gái hắc hóa hành hạ đủ đường, c.h.ế.t không toàn thây.

Sự dày vò và nỗi đau trước khi c.h.ế.t vẫn còn như mới, giờ phút này cô quyết tâm làm một người tốt, không bao giờ làm những chuyện khốn nạn như vậy nữa!

“Cô khóc gì chứ! Ngọc Nhi là cháu gái cô, cô bán đi con bé đi còn có mặt mũi mà khóc!”

Đại tẩu Hứa Nguyệt Nguyệt lòng lo lắng vô cùng, liều mạng lắc người Tô Trúc Tâm, “Mau nói cho tôi biết con bé ở đâu?”

Tô Trúc Tâm lúc này mới hồi thần, vội vã từ mặt đất bò dậy.

Cô nhớ rất rõ, kiếp trước cháu gái Tô Tiểu Ngọc chính là bởi vì bị huyện lệnh làm nhục nên mới hắc hóa, kiếp này nếu cô muốn giữ được cái mạng nhỏ thì bắt buộc phải nhanh chóng cứu con bé về.

“Đại tẩu, tẩu yên tâm! Bây giờ muội liền đi đem con bé về!”

Lời vừa nói xong, Tô Trúc Tâm đạp cửa ra ngoài, bởi vì hay ăn lười làm mà thân thể cô mập mạp nặng nề, khi chạy cả thân thể đều lắc lư không ngừng, giống như một cục thịt vậy.

Đi thẳng về hướng nam, khi qua nhà chồng, cô đột nhiên nhớ lại tiền bán cháu gái còn ở trong tay mẹ chồng.

Đến huyện nha chuộc người cũng cần có tiền chuộc mới được!

Thế là cô vội vã hoảng loạn chạy vào nhà chồng, tìm thấy Vương thị đang ngồi hóng mát.

“Tiền khi nãy tôi đưa cho bà đâu? Mau đưa cho tôi.”

Vương thị lắc lư cái quạt tay, mở một con mắt ra, nhấc mắt nhìn cô.

“Tiền đến tay ta thì chính là của ta, cô muốn lấy, không có cái cửa đó đâu.”

Nhìn bộ mặt của bà mẹ chồng tham lam này, Tô Trúc Tâm tức giận, lúc bà ta xúi giục cô bán cháu gái hết lời ngon tiếng ngọt, bây giờ lật mật không nhận người nữa.

Bản thân kiếp trước quả thực là mù mắt mù lòng!

Thời gian cấp bách, Tô Trúc Tâm không có thời gian tốn lời với bà ta, kiếp trước cô vô tình phát hiện nơi giấu tiền của Vương thị, nên lúc này không hề do dự mà bước vào phòng ngủ của bà ta.

Vương thị như bị đốt m.ô.n.g liền nhảy cẫng lên, chân tay nhanh nhẹn mà theo vào, làm gì giống như một người đã ngoài năm mươi cơ chứ.

“Tiện nhân! Cô dám lấy tiền của ta thì ta sẽ nói con trai ta hưu bỏ cô!”

Mặc cho Vương thị giằng co người cô liều mạng ngăn cản nhưng Tô Trúc Tâm vẫn đứng vững như cột ở đó, cô đụng ngã mẹ chồng, lấy được tiền rồi liền nhanh chóng đi tới huyện nha.

Tô Tiểu Ngọc đã bị bán tới huyện nha nửa hơn canh giờ trước, đến chậm một chút rất có thể đã bị huyện lệnh làm nhục rồi.

Nhưng mới chạy chưa được năm trăm mét, Tô Tiểu Ngọc đã mệt tới đỏ mặt tía tai, thở không ra hơi, cô dựa tưởng ngồi cả nửa ngày.

Theo cái tốc độ này thì chỉ sợ là không kịp mất!

Trong khi cô đang bất lực, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh nhắc nhở.

[Hệ thống cào vui trúng thưởng đã kích hoạt]

[Giới thiệu hệ thống: rảnh rỗi cào một cái, biết đâu may mắn thì sao?]

[Số lần thử nghiệm cho người mới: 1]

[Ghi chú: nhận được độ thiện cảm của người khác, có thể tăng thêm số lần cào]

Hệ thống là cái thứ gì...

Tô Trúc Tâm sắc mặt ngơ ngác một hồi, ôm cái tâm thế hy vọng thử may mắn, cô khởi động giao diện cào thưởng.

[Nhận được kỹ năng một lần: thu ngắn tức thời]

[Thời lượng: 60 giây]

[Bắt đầu đếm ngược: 59, 58, 57,...]

Tô Trúc Tâm còn chưa làm rõ tác dụng của kỹ năng, nhưng bước ra một bước đầu tiên, thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở nơi cách đó cả trăm mét.

“Lợi hại như vậy sao!”

Kinh ngạc kêu lên, cô cũng không dám lãng phí thời gian, tiếp tục nhấc bước, khi thời gian đếm ngược còn vài giây thì đã lách người vào trong huyện nha rồi.

Lúc này, ở sương phòng* hậu viện của huyện nha.

(*) sương phòng: phòng phụ, phòng bên.

“Buông tôi ra! Cứu mạng a!”

“Hahaha mỹ nhân, ở địa bàn của bổn quan, nàng cho dù có hét khản cổ cũng không có người tới cứu nàng.”

Trong phòng, huyện quan kéo lấy Tô Tiểu Ngọc mới mười sáu tuổi, đang định xuống tay với con bé, đột nhiên cảm giác sau eo có thứ gì đó đụng một cái, sau đó cả người liền bay ra ngoài.

Tô Trúc Tâm vội vã ném tiền lên bàn, sau đó kéo tay của Tô Tiểu Ngọc.

“Huyện quan đại nhân, tiền trả cho ông, Ngọc Nhi tôi sẽ dắt về.”

Nói rồi, cô kéo cháu gái đi ra ngoài.

“Đứng lại!”

Huyện quan nhếch nhác bò dậy từ dưới đất, mặt mũi xấu xí tức giận.

“Đồ đàn bà mập này, cô cho rằng bổn huyện là chỗ chợ rau sao? Cô nói tới là tới, nói đi là đi? Người đâu! Đem ả ta ném ra ngoài! Hôm nay ai cũng không thể làm hỏng chuyện của ta!”

Tô Trúc Tâm thấy nha dịch bên ngoài tới vây quanh, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Cô nhanh chóng lên tiếng nói: “Đại nhân, trước đó là do tôi mù mắt nên mới đem bán cháu gái đi, bây giờ tôi đã cải tà quy chính rồi, hy vọng huyện quan đại nhân đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi lần này!”

Tô Tiểu Ngọc đứng phía sau Tô Trúc Tâm vốn đang cực kỳ hận cô, nhưng nghe thấy những lời này thì ngơ ra, cô cô hay ăn lười làm, không tim không phổi không quan tâm ai trong nhà giờ lại biết sai rồi, còn đặc biệt tới cứu cô?

“Ta khinh! Miếng thịt bổn quan muốn ăn, chưa bao giờ có chuyện sẽ bay mất.”

Huyện quan thấp lùn nhe răng nói: “Ném ả ta ra ngoài!”

Vừa nói xong, bảy tám nha dịch lôi Tô Trúc Tâm nặng cả trăm cân ném ngã ra ngoài.

Cửa lớn huyện nha đóng vào, Tô Trúc Tâm lo lắng không thôi, cô hét lớn qua bờ tường.

“Ngọc Nhi! Cháu kiên trì thêm một lúc nữa! Cô cô sẽ nghĩ cách cứu cháu!”

Tô Tiểu Ngọc nghe thấy tiếng của cô, thở nặng một tiếng, cô biết hôm nay mình khó thoát được kiếp nạn này, nhưng nỗi hận trong lòng cũng đã bớt đi phần nào.

[Độ thiện cảm Tô Tiểu Ngọc +1]

[Số lần cào thưởng: 1]

Bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở, Tô Trúc Tâm dường như thấy được tia hy vọng...
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 2: Là hắn?



Hôm nay có cứu được cháu gái không thì phải dựa vào lần cào thưởng này!

Cô nói: “Cào thưởng!”

Chỉ thấy không trung xuất hiện một vật mà cô chưa từng thấy qua, Tô Trúc Tâm nhìn cẩn thận.

[Thẻ nhân vật: Thôi Oanh Oanh]

[Ghi chú: Hoa khôi nổi danh trong lịch sử, mang nét đẹp mê hoặc, làm người say đắm.”

[Công dụng: biến thân]

[Thời lượng: nửa giờ]

Biến thân?

Tô Trúc Tâm mắt đột nhiên sáng lên, có cách rồi!

Tìm một nơi không có người, cô dùng thẻ biến thân, lắc người liền biến thành đại mỹ nhân.

Đi tới trước cửa huyện nha, nha dịch coi cửa thấy cô, mắt trợn tròn lên, đến ngữ khí cũng khách khí hơn rất nhiều.

“Cô nương thăm ngục hay là báo án? Có chuyện thì mở lời là được!”

Tô Trúc Tâm kéo dài giọng, giọng nói yêu mị: “Tôi tới tìm huyện quan đại nhân nhà các người, có chút việc riêng cần tìm ngài ấy.”

Nha dịch nghe xong mà sắc mặt biểu lộ đau xót, “Cô nương đợi chút, đợi tôi nhanh chóng đi thông báo một tiếng.”

Sương phòng hậu viện, bởi vì Tô Tiểu Ngọc phản kháng kịch liệt, huyện quan tức giận.

“Đồ khốn nạn! Ông đây bỏ tiền ra, không làm ông đây thoải mái! Ta đánh c.h.ế.t ngươi!”

Huyện quan giơ tay, một bạt tai đánh lên bên mặt của Tô Tiểu Ngọc, cô thân thể yếu ớt gầy gò khó chịu được cái tát nặng tay này, trước mắt tối lại rồi ngất đi.

“Huh!” Huyện quan hừ một tiếng, định đem cô lên giường để xử lý một trận.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng thông báo.

“Đại nhân, bên ngoài có mỹ nhân cầu kiến.”

Nghe thấy mỹ nhân, huyện quan nhướng mày, ngay lập tức mở cửa ra, “Thật sao? Mau dẫn người tới!”

Không bao lâu, nha dịch dẫn Tô Tiểu Ngọc tới sương phòng.

Huyện quan vừa thấy xinh đẹp như vậy, mắt nhìn cũng thẳng hơn hẳn.

“Cho hỏi cô nương tôn tính đại danh, có hôn..., tìm bổn quan có chuyện gì?”

Nhìn thấy bộ mặt d*m đ*ng của huyện quan, Tô Trúc Tâm khinh bỉ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười yêu kiều.

Cô liếc nhẹ ánh mắt thấy Tô Tiểu Ngọc vẫn hoàn chỉnh nằm bò ra bàn trà, trong lòng thở phào một tiếng.

“Đại nhân, nô gia là người ngoài vùng, chạy nạn tới đây, không có nơi ở, muốn nhờ huyện quan lão gia giúp đỡ.”

“Giúp giúp giúp!”

Huyện quan một lời liền đồng ý, mặt đầy vui vẻ, hôm nay là ngày lành gì vậy mà có mỹ nhân như vậy tự tìm tới cửa!

“Bổn quan vừa hay thiếu một phòng thiếp thất, hay là cô nương ở lại huyện nha, sau này ăn ngon mặc đẹp.”

Tô Trúc Tâm mắt quay vòng vòng, lộ ra sắc mặt e thẹn.

“Huyện quan đại nhân, nô gia có chút ngại ngùng, hay là người lên giường đợi tôi trước, để tôi có tâm lý chuẩn bị.”

“Được được được!”

Huyện quan vui vẻ bày ra ngoài mặt, đá hai chiếc giày bay đi, lắc lư rồi lên giường.

Trong lúc chờ ông ta bò lên giường, Tô Trúc Tâm tay chân nhanh nhẹn đem Tô Tiểu Ngọc đang hôn mê cõng lên lưng, sải bước chạy ra ngoài.

Huyện quan ngồi trên giường đợi một lúc vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, ông quay đầu nhìn phát hiện trong phòng trống không, lập tức phát hiện mắc bẫy rồi.

“Người đâu! Mau bắt tiện nhân đó về đây!”

Tô Trúc Tâm vừa ra khỏi huyện nha liền gọi một chiếc xe bò, vội vã ra khỏi huyện thành, nhưng khi ra khỏi huyện thành chưa được mấy bước, phía sau liền nghe thấy hò hét của nha dịch.

“Đứng lại! Đứng lại!”

Tô Trúc Tâm thấy nha dịch đuổi theo không dứt, lo lắng trán đổ đầy mồ hôi, chỉ có thể cõng cháu gái nhỏ lên lưng, quay người chạy vào trong cánh rừng bên ngoài huyện thành.

Đã qua ba mươi phút, biến thân đã giải trừ.

Tô Trúc Tâm thân thể giống như quả bóng khí mà biến mập lên, không đi được vài bước đã mệt tới thở hổn hển.

Lúc này Tô Tiểu Ngọc vừa hay cũng tỉnh lại, cô mở mắt nhìn xung quanh, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Cô cô, chúng ta làm sao tới được đây vậy?”

Tô Trúc Tâm quệt đi mồ hôi, mệt thở hổn hển, “Cô cứu cháu ra ngoài rồi, lợi hại không?”

Nghe vậy, Tô Tiểu Ngọc bĩu bĩu môi, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Cô cô tuy cứu mình, nhưng trước đó cũng là cô cô bán cô đi.

Tô Trúc Tâm nâng cô lên lưng lại cho chắc, đột nhiên ngữ khí nghiêm túc nói: “Cô cô trước đây ngu muội, làm không ít chuyện xấu, từ giờ trở đi cô cải tà quy chính, không bao giờ làm chuyện gì lung tung nữa.”

Nghe lấy những lời này, Tô Tiểu Ngọc lộ ra một nụ cười nhạt.

“Ưm...”

“Người ở ngay phía trước! Bắt lấy họ!”

Tô Trúc Tâm sắc mặt thay đổi, quay đầu liền phát hiện thấy những thân ảnh xuyên qua trong rừng, mắng thầm một cầu rồi tiếp tục trèo lên núi.

Tô Tiểu Ngọc sắc mặt trắng bệch, căng thẳng hỏi: “Cô cô, họ sắp đuổi tới rồi, phải làm sao?”

Tô Trúc Tâm cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể tự mình trấn định nói: “Trên núi Thanh Sơn này địa hình phức tạp, chúng ta tìm một chỗ trốn...”

Lời chưa nói xong, dưới chân toàn là lá khô đột nhiên lõm xuống.

“Aaaaa...”

Tô Tiểu Ngọc hét lên một tiếng, Tô Trúc Tâm vội bịt miệng cô lại, này mà để nha dịch nghe thấy thì chẳng phải tự mình chui vào lưới rồi sao.

Nhưng cho dù cô cô gắng không phát ra tiếng động, nhưng tiếng bước chân lộn xộn của nha dịch cuối cùng vẫn hướng về phía này.

Tô Trúc Tâm tim thót lên, nếu bị huyện quan bắt về, sợ là không c.h.ế.t thì cũng mất lớp da.

“Sao tự nhiên không thấy người nữa?”

Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, Tô Trúc Tâm mặt xám lại.

Xong rồi, xong đời rồi.

Trong lúc nguy cấp này, một giọng nói trầm thấp vang lên.

“Các vị đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là để ý tới đồ săn mà ta mới săn được?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Tô Trúc Tâm mắt sáng lên, là hắn?
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 3: Mở miệng là mắng



Nha dịch đứng đầu nhìn nam tử thân người cao to, bờ vai và vòng eo rộng, lộ ra nét mặt sợ sệt.

“Haha, hiểu lầm, mấy huynh đệ bọn tôi lên núi bắt nghi phạm, chỉ là đi qua nơi này, huynh đài có nhìn thấy hay không?

Tiêu Vị Phàm xách hai con thỏ còn đang chảy m.á.u trong tay, mặt nghiêm nghị: “Chưa từng thấy, không tiễn.”

“Cáo từ, cáo từ.”

Nha dịch thấy một thân cơ bắp cùng với sắc mặt hung dữ của nam nhân, nuốt nước miếng, vội dẫn người vòng đường đi.

Tô Trúc Tâm ngẩng đầu nhìn trời, nhìn nam nhân đứng bên cạnh miệng hố, vừa nhìn liền nhận ra hắn là con trai của thôn trưởng, Tiêu Vị Phàm.

Hắn là thợ săn có tiếng nhất một vùng huyện Bình An, trời sinh thần lực, có thể g.i.ế.c gấu săn hổ, uy danh hiển hách, đến huyện quan thấy hắn cũng phải đi đường vòng, không trách nha dịch chào hỏi một câu liền chuồn đi.

Tô Trúc Tâm trong lòng thấy may mắn, nếu không phải gặp được hắn thì hôm nay nguy hiểm rồi.

Đợi nha dịch đã đi xa, Tiêu Vị Phàm chậm rãi quay người.

Hắn từ trên nhìn xuống, nhìn chằm chằm Tô Trúc Tâm ở trong hố, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Cô lại làm chuyện gì thương thiên hại lí rồi mà bị nhiều nha dịch truy đuổi tới tận đây?”

Tô Trúc Tâm không vui vẻ mà trợn trắng mắt, “Xem huynh nói kìa, tôi nhất định là phải làm chuyện gì xấu xa sao? Tôi là vì cứu cháu gái nhỏ từ trong tay tên huyện quan bại hoại đó.”

Tiêu Vị Phàm mắt có chút nhíu lại, nhìn sang Tô Tiểu Ngọc, “Sao cháu lại rơi vào tay của huyện quan?”

Tô Tiểu Ngọc đưa ra ngón tay nhỏ, chỉ vào Tô Trúc Tâm, “Là cô cô bán cháu tới chỗ huyện quan.”

Nghe vậy, Tiêu Vị Phàm mắt trầm xuống, lộ ra sắc mặt khinh bỉ.

Tô Trúc Tâm lập tức thấy chột dạ, vội vàng giải thích: “Tôi đã biết sai rồi, chẳng phải là đã cứu người về rồi sao? Tiêu đại ca tốt bụng, nhanh cứu chúng tôi ra ngoài đi.”

Tiêu Vị Phàm cười nhếch một cái, lấy ra một đoạn dây thừng ném vào trong hố.

Tô Tiểu Ngọc nắm lấy dây thừng, Tô Trúc Tâm đẩy m.ô.n.g cô, nhẹ nhàng mà đưa cô ra khỏi hố.

Nhưng đến lượt Tô Trúc Tâm thì Tiêu Vị Phàm rút dây lại, hai tay khoanh trong lòng, sắc mặt không thiện.

“Huynh... Huynh đây là có ý gì vậy?”

Tô Trúc Tâm ngơ ngác nhìn Tiêu Vị Phàm.

Tiêu Vị Phàm không hề để ý đến cô, quay người nhìn sang Tô Tiểu Ngọc, “Cô cô cháu làm chuyện xấu cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nữa, ta sớm đã không thuận mắt cô ta rồi, hay là hôm này để cô ta ở lại trong hố chịu chút khổ.”

Tô Tiểu Ngọc phân vân một hồi, sau đó vội lắc lắc đầu.

“Cô cô đã biết sai rồi, cháu nguyện lòng tin cô cô một lần, Tiêu thúc thúc, thúc giúp cô cô một lần đi.”

Phải biết trên núi Thanh Sơn này dã thú đi lại khắp nơi, nếu như có lợn rừng hay mấy con gì đó rơi vào hố, Tô Trúc Tâm sợ là không bị đè c.h.ế.t cũng bị dọa chết.

“Không sai, không sai, tôi thực sự đã thay đổi rồi, đừng ném tôi ở trong hố mà!”

Tô Trúc Tâm vội lên tiếng khẩn cầu, mắt luôn hướng về phía hắn.

Đối với những lời nói đã thay đổi của cô, Tiêu Vị Phàm hoàn toàn không tin, nhưng trong mắt hắn, một người nếu không phải gặp phải chuyện gì lớn lắm thì trước nay vẫn luôn là giang sơn khó đổi bản tính khó dời.

Nhưng nể tình Tô Tiểu Ngọc, hắn cuối cùng vẫn đem dây thừng thả xuống dưới.

Tô Trúc Tâm vui mừng, vội kéo lấy dây thừng mà trèo lên.

Nhưng cô đã quá xem nhẹ cân nặng của mình rồi, dùng sức hành hạ nửa ngày, chân cũng chẳng rời khỏi đất tý nào.

Tô Trúc Tâm sắc mặt xấu hổ nhìn hai người bên ngoài, “Làm sao bây giờ?”

Tiêu Vị Phàm hừ một tiếng, chậm chầm nói: “Buộc dây qua eo, tôi kéo cô lên.”

Nghe xong, Tô Trúc Tâm vội làm theo.

Sau một lúc, cô mặt đỏ tía tai nằm trên mặt đất thở hổn hển.

“Cái này cho huynh.”

Tô Trúc Tâm từ sau lưng lấy ra một con gà rừng ném xuống đất, “Lúc nãy rơi xuống hố bị đè chết.”

Tiêu Vị Phàm nhìn con gà rừng đã bị đè bẹp, miệng cũng co giật vài cái.

Đợi Tô Trúc Tâm thở xong, ba người vòng qua đoạn đường đó rồi xuống núi, tránh lại đụng mặt với đám nha dịch đó.

Nhưng đi chưa được bao xa, Tô Tiểu Ngọc không cẩn thận bị chẹo trân, đau đến sắc mặt đều trắng toát.

Tô Trúc Tâm vội cõng cô lên lưng, lật đật xuống núi.

Tiêu Vị Phàm đi phía sau, sắc mặt lộ ra vẻ hoài nghi.

Tuy hắn và Tô Trúc Tâm không hề thân thiết, nhưng nghe người trong thôn nói, cô là một người hay ăn lười làm, hơn nữa đối xử rất cay nghiệt với người nhà mẹ.

Nhưng hôm nay gặp, dường như lời đồn cũng không hoàn toàn là thật.

Chưa tới chân núi Tô Trúc Tâm đã mệt tới mồ hôi đầy người.

Tô Tiểu Ngọc cảm thấy có chút áy náy, nhẹ giọng nói: “Cô cô, hay là để cháu xuống tự mình đi đi?”

“Không được! Chân cháu chẹo rồi thì tự đi thế nào được?”

Tô Trúc Tâm quả quyết từ chối, nhất định cõng cô vào thôn.

Sau khi vào trong thôn, Tiêu Vị Phàm không cùng đường với họ.

Tô Trúc Tâm vốn định đưa cháu gái nhỏ về nhà, nhưng khi đi ngang qua nhà chồng thì lại bị mẹ chồng Vương thị lôi ngay vào trong sân, chỉ vào mũi mà mắng một trận.

“Cô cái đồ tiện nhân vô liêm sỉ! Cướp tiền của lão nương ra ngoài nuôi dã nam nhân có đúng không?”

Vương thị mái tóc bạc ngắn dài đến mang tai, một nốt ruồi mọc lông đen dài ở khóe miệng, vẻ mặt xấu xa cay nghiệt.

Thấy cái bộ mặt của bà ta, Tô Trúc Tâm lòng buồn nôn, lạnh giọng mắng: “Bà già c.h.ế.t tiệt nói láo cái gì đó! Tôi lấy tiền đi chuộc cháu gái tôi!”

“Ta khinh!”

Vương thị nước miếng b.ắ.n tung tóe, liền mồm nói: “Lúc nãy ta đều nhìn thấy rồi, cô đi về cùng với con trai thôn trưởng!”

Hai người đang tranh cãi, ngoài cửa có một nam tử mặc áo nho nhã nhưng bước đi cà lơ phất phơ bước vào.

Vương thị thấy hắn về liền kéo hắn đến bên cạnh, “Con trai! Con mụ này ở bên ngoài vụng trộm nam nhân! Con mau hưu ả ta đi! Kéo cô ta vào lồng heo đi dìm hồ!”

Bà ta vừa kêu lên, hàng xóm trong thôn cũng lần lượt vây tới, tụ tập ngoài cửa xem náo nhiệt.

Con trai của Vương thị Lý Thanh Sơn thấy nhiều người nhìn như vậy, mặt lập tức khó chịu, lớn giọng quát: “Cô cái đồ phụ nhân vô sỉ này, vậy mà giấu ta ở bên ngoài làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy! Quả thực là nhục nhã!”

Tô Trúc Tâm sắc mặt trầm trọng, Vương thị ngày ngày đều nói Lý Thanh Sơn học sách Thánh Hiền, sau này nhất định có thể thi đỗ Tú tài, nhưng hắn vừa mở miệng, có chút nào giống với bộ dạng của người được học hành chứ!”

“Vô liêm sỉ? Đây là ngươi đang tự nói mình đúng không?”

Tô Trúc Tâm phản bác, “Từ lúc gả tới nhà các người, tôi lo trong lo ngoài, người mẹ tham lam như chuột của ngươi ngày ngày đều xúi giục tôi về nhà mẹ lấy hết thứ nọ đến thứ kia, hôm nay lại nói tôi đem con gái của tẩu tẩu bán lên huyện thành lấy tiền cho bà ta tiêu.”

“Còn có ngươi!”

Tô Trúc Tâm trừng mắt một cái với Lý Thanh Sơn, khinh bỉ nói: “Tôi chưa từng thấy nam nhân nào hèn nhát như ngươi, mẹ ngươi nói gì thì ngươi nghe cái đó, đã đầu hai mươi tuổi rồi, đến tắm cũng là mẹ ngươi giúp, nói ngươi là phế vật cũng là ô nhục phế vật mất rồi!”
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 4: Thực sự thay đổi rồi sao?



“Cô... cô...”

Lý Thanh Sơn bị mắng đến nói không nên lời, tức đến lồ|\|g n.g.ự.c phập phồng.

Trước đây ở nhà Tô Trúc Tâm luôn luôn vâng vâng dạ dạ, hôm nay lại ăn gan hùm mật gấu rồi sao, dám chê bai hắn như vậy.

Nghe con trai bị mắng như vậy, Vương thị cơn giận lập tức ào về, “Cô cái đồ vô liêm sỉ, không những ở bên ngoài vụng trộm nam nhân, giờ còn dám chế giễu con trai ta, ta thấy cô không muốn sống nữa đúng không!”

“Vụng trộm nam nhân? Ai? Tôi?”

Tô Trúc Tâm nhìn sang hàng xóm ở bên ngoài, lắc lắc cả trăm cân thịt trên người.

“Mọi người nói hộ cái lý, với cái bộ dáng này của tôi, có thể vụng trộm được nam nhân sao?”

Thấy cô tự giễu mình như vậy, mọi người xem náo nhiệt cũng lập tức được một trận cười vui vẻ, lần lượt lắc đầu.

“Bà xem, người có mắt đều biết tôi không thể vụng trộm nam nhân, mẹ con hai người bớt ở đây kiếm chuyện đi!”

Tô Trúc Tâm chống eo đứng đó, chỉ vào Lý Thanh Sơn và Vương thị mắng.

Lý Thanh Sơn làm sao nhịn được sự sỉ nhục như vậy, tức giận kéo ông tay áo muốn động thủ.

Tô Tiểu Ngọc thấy vậy, lo lắng muốn giúp đỡ, nhưng cô lại bị chẹo trân rồi, lại bị người chen ở bên ngoài, chỉ có thể lo lắng không thôi.

Lý Thanh Sơn khí thế hùng hổ, nhưng Tô Trúc Tâm thì lại biết rõ hắn chỉ là cái gối đầu thêu hoa ngoài mạnh trong yếu mà thôi, cô cho Lý Thanh Sơn mấy cái bạt tai, đánh cho hắn hoa mắt chóng mặt.

“Cái đồ đàn bà mập kia, cô dám đánh ta!”

Lý Thanh Sơn lộ ra ánh mắt không thể tin được, miệng run rẩy nói: “Có tin ta hưu cô không.”

Tô Trúc Tâm trợn trắng mắt với hắn, không nói lời nào mà vào phòng viết một bức hưu thư, ném vào mặt của Lý Thanh Sơn.

“Cái đồ hèn nhát như ngươi, tôi sớm đã không muốn sống cùng nữa rồi!”

Nói rồi, cô không hề ngoảnh đầu mà rời khỏi Lý gia, kéo theo cháu gái bị chen trong nhóm người bên ngoài đi về phía nhà mẹ.

Trên đường về, ánh mắt long lanh của Tô Tiểu Ngọc lấp lánh nhìn Tô Trúc Tâm.

“Cô cô, lúc nãy cô lợi hại thật đó!”

Bên cạnh không còn người khác, Tô Trúc Tâm bỏ xuống lớp ngụy trang, bất lực cười nói: “Cái này thì lợi hại gì chứ, chẳng qua chỉ là như ăn vạ la làng vậy đó, đều là bị ép thôi, không còn cách nào khác.”

Nói xong, cô đưa tay xoa xoa đầu cháu gái, “Cháu sau này nhất định phải gả cho một nhà tốt, đừng giống như cô cô vậy.”

Tô Tiểu Ngọc mím môi, ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Trúc tâm thấy cô ngoan ngoãn như vậy, trong lòng chua xót, đứa bé tốt như thế này, vậy mà kiếp trước lại bị cô hại cho biến thành lòng dạ độc ác không từ thủ đoạn.

Thật là tạo nghiệt mà...

Đầu thôn phía đông, bên ngoài căn nhà nhỏ cũ kỹ của Tô gia.

Hứa thị ở ngoài cửa lo lắng đứng đợi, từ xa đã thấy Tô Tiểu Ngọc và Tô Trúc Tâm cùng nhau quay về, vui mừng mà tiến lên trước đón.

“Ngọc Nhi! Con gái bảo bối của mẹ!”

Hứa thị ôm chặt Tô Tiểu Ngọc vào lòng, cảm giác có lại sau khi mất đi này chỉ có bản thân cô mới hiểu được.

Tô Tiểu Ngọc trong mắt mang theo những giọt lệ, tay nhẹ nhàng vuốt lưng của mẹ.

“Mẹ, con không sao rồi, không khóc, không khóc nữa.”

Hứa thị buông cô ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, chỉ sợ cô thiếu sót cái gì đó.

“Chân con bị sao vậy?”

Nhìn thấy con gái đứng không vững, Hứa thị phẫn nộ, “Có phải Tô Trúc Tâm cô ta đánh con không?”

“Không có, không có.”

Tô Tiểu Ngọc vội giải thích, “Là con tự mình bị chẹo.”

Nghe thấy lời này, Hứa thị mới cho qua, cúi người xuống kiểm tra vết thương của cô.

Tô Trúc Tâm đứng một bên, ngượng ngùng không biết nên làm sao, nửa ngày mới bật ra một câu.

“Sao rồi đại tẩu, muội nói sẽ đem Tiểu Ngọc đem về rồi mà!”

Hứa thị nghe lời này, ánh mắt chê bai mà trừng cô một cái, “Nếu không phải cô bán Ngọc Nhi đi, con bé đã không phải chịu cái khổ này, cô còn có mặt mũi nói!”

Tô Trúc Tâm rụt cổ, căn bản không thể phản bác.

Hứa thị lau khô nước mắt, kéo con gái vào nhà, nhỏ giọng nói: “Ngọc Nhi, con đói rồi đúng không, mẹ làm đồ ăn cho con.”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới ăn Tô Trúc Tâm đột nhiên cảm thấy bụng đói kêu u u liên tục.

Phải biết hôm nay cô chạy từ thôn lên huyện thành, rồi lại từ huyện thành chạy lên núi, lúc này đã sức cùng lực kiệt, vừa đói vừa mệt.

Thế là cô không do dự mà theo vào, mặt dày nói: “Đại tẩu, muội cũng đói rồi, nấu cho muội ăn luôn đi...”

Nghe thấy lời này, Hứa thị ánh mắt cảnh giác, phòng cô như phòng trộm vậy.

“Cô muốn làm gì? Lại muốn vơ vét đồ về nhà chồng sao? Tôi nói cho cô biết, không có cái cửa đó đâu!”

“Đại tẩu... muội thực sự đã cải tà quy chính rồi, tuyệt đối không giống như trước đây nữa.”

Tô Trúc Tâm cười một tiếng, “Hơn nữa bởi vì chuyện của Ngọc Nhi mà muội đã tranh cãi với nhà chồng, lúc nãy đã hòa ly ngay trước mặt mọi người trong thôn rồi, sau này sẽ sống ở nhà mình.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hứa thị càng khó coi hơn.

Trước đó Tô Trúc Tâm thỉnh thoảng về một chuyến, đồ trong nhà sẽ ít đi rất nhiều, sau này nếu cô sống ở nhà mà hay ăn lười làm, đồ trong nhà làm gì đủ cô ăn cơ chứ.

Thế là thái độ của Hứa thị kiên quyết, “Không được! Tôi kiên quyết không đồng ý!”

Nghe lời này, Tô Trúc Tâm lập tức lo lắng, “Đại tẩu yên tâm, muội sẽ không chỉ biết ăn đâu, sau này muốn sẽ làm việc chăm chỉ, để mọi người sống cuộc sống tốt hơn.”

“Huh!”

Hứa thị lạnh giọng, “Lời ngon lời ngọt của cô cũng không phải lần một lần hai nữa, trước đây tôi bị cô lừa đến khổ, bây giờ tuyệt đối sẽ không tin cô nữa.”

Tô Trúc Tâm trong lòng bất lực, đều trách cô trước đây làm nhiều chuyện xấu, làm hao kiệt tình cảm giữa hai người.

Sự tin tưởng là thứ mà phá vỡ thì rất dễ nhưng muốn xây dựng lại thì lại khó vô cùng.

Hứa thị giơ tay chỉ về phía cửa lớn, mặt lạnh xuống nói: “Cô mau đi đi, nếu không tôi sẽ dẫn Ngọc Nhi về nhà mẹ, đến lúc đó ca ca cô cũng sẽ không giữ cô lại được.”

“Đừng đừng đừng...”

Tô Trúc Tâm không muốn thêm phiền phức cho đại ca, vội xua xua tay, buồn bã nói: “Muội đi là được...”

Cô quay người thở dài, chậm rãi bước ra ngoài.

Tô Tiểu Ngọc thấy vậy, lòng không nhẫn tâm, nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo Hứa thị nhỏ giọng nói: “Mẹ, cô cô lần này có lẽ thực sự đã biết sai rồi, vì cứu con mà không tiếc đắc tội với huyện quan, hay là mẹ tin cô cô thêm lần nữa?”

Hứa thị nhíu mày, trầm giọng nói: “Con còn nhỏ, chưa hiểu được lòng người hiểm ác, cô cô con chính là một người ăn trong lo ngoài, lần này cứu con không chừng còn có mục đích khác, không thể tin cô ta được...”
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 5: Cô đang sờ loạn cái gì vậy?



Tô Tiểu Ngọc mím môi, lộ ra biểu cảm bất lực.

Thấy con gái tâm tình không vui, Hứa thị trong lòng cũng khó chịu, vừa nhấc mắt liền thấy Tô Trúc Tâm nép bên khung cửa, mắt chớp chớp nhìn về phía cô, lập tức lại mềm lòng.

“Nhìn gì chứ, đã qua trưa rồi, còn không vào bếp nấu cơm, chẳng lẽ còn muốn ngồi đó đợi ăn đợi uống sao?”

Tô Trúc Tâm lập tức mặt mày hớn hở, lon ton bước vào nhà bếp.

“Đại tẩu chờ đó mà xem, lập tức làm xong cơm ngay.”

Bổ củi nấu cơm, bận trong bận ngoài, lần đầu tiên cô cảm thấy làm việc mà cũng vui vẻ như vậy.

Chưa đầy nửa canh giờ sau, hai món một canh bưng lên bàn ăn.

Một phần canh đậu phụ trong, một phần ớt xanh xào, một phần đỗ xanh mà không bao giờ có thể ăn được hết trong mùa hè.

Hai món ăn ăn nhỏ mùi vị đầy đủ, sau khi Hứa thị nếm thử một miếng thì lộ ra biểu cảm như gặp quỷ vậy đó.

Tiểu cô này của cô, từ nhỏ đã được người nhà chiều chuộng, chẳng phải đụng vào làm việc gì, càng chưa bao giờ bước vào nhà bếp, vậy mà cũng nấu được món ăn cũng nên chuyện.

“Cô... từ bao giờ biết nấu ăn rồi chứ?”

Tô Trúc Tâm và cơm, nhớ lại kiếp trước sau khi nhà chồng hưu, những ngày tháng đói đến không có cơm mà ăn, chính là khoảng thời gian đó cô học được nấu ăn.

“Hazzz, muội chỉ là theo bầu vẽ bầu, tùy tiện nấu mà thôi.”

Trong lúc nói chuyện, Tô Trúc Tâm đã gắp mấy đũa thức ăn cho cháu gái nhỏ rồi, “Ngọc Nhi, ăn nhiều một chút, cháu nhìn cháu xem đã gầy thành cái bộ dáng gì rồi chứ.”

Thấy những hành động này của cô, sự phòng bị trong mắt Hứa thị mới giảm được một chút.

[Hứa Nguyệt Nguyệt độ thiện cảm +1]

Tin tức hệ thống truyền tới, lòng Tô Trúc Tâm lập tức vui vẻ, xem ra đại tẩu đã có chút thay đổi ánh nhìn đối với cô rồi.

Cô vừa ăn cơm vừa mở ra màn hình hệ thống, cứ tưởng rằng mình có thể cào thưởng rồi.

[Tiến độ số lần cào thưởng: 1/2]

Tô Trúc Tâm đột nhiên sững người, số lần cào thưởng này cần có độ thiện cảm vậy mà lại không hề cố định, chẳng lẽ mỗi lần cào thì cần càng nhiều độ thiện cảm sao?

Từ hôm qua ở lại nhà mẹ, Tô Trúc Tâm liền rất sáng suốt mà làm hết việc nọ đến việc kia.

Hứa thị ngồi trong sân thấy cô chẳng nghỉ ngơi chút nào, ngược lại cảm thấy có chút hụt hẫng vì bản thân mình chẳng có gì để làm nữa.

Chẳng lẽ tiểu cô thực sự thay đổi tính nết rồi sao?

Vừa nghĩ tới đây, Hứa thị lập tức lắc lắc đầu, cô bị Tô Trúc Tâm lừa cũng không phải lần một lần hai nữa, lần này tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng cô như vậy!

Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa thị quyết định thử thăm dò một chút, xem cô rốt cuộc là đang thực sự chăm chỉ làm việc hay là giả vờ.

“Tiểu cô, cô tới đây một chút.”

Nghe thấy Hứa thị gọi mình, Tô Trúc Tâm buông giẻ lau trong tay xuống đi tới trước mặt, mặt toàn là nụ cười.

“Tẩu tử, tẩu có gì dặn dò.”

Hứa thị ho nhẹ một tiếng, chầm chậm nói: “Chiều cô tới nhà thôn trưởng mượn bò, ra ruộng kéo hết lạc về phơi khô.

Nhà thôn trưởng?

Tô Trúc Tâm trầm ngâm, lần trước được con trai thôn trưởng cứu, ân tình này còn chưa trả nữa...

Hứa thị thấy cô không lên tiếng, trong lòng cười lạnh, xem ra cô thực sự chỉ đang làm bộ làm tịch thôi, vừa nghe ra ruộng làm việc liền giả điếc không nghe thấy.

“Có thể thì cũng có thể, chỉ là muội muốn nấu một bát mỳ trứng đem theo.”

Hứa thị sắc mặt không vui, trứng gà đều được giữ lại để đổi gạo, để cô làm việc cũng nhân cơ hội đặt yêu cầu, vậy thì có khác gì trước đây cơ chứ?

“Không được.”

Thấy Hứa thị từ chối, Tô Trúc Tâm có chút vội vã: “Tẩu tử, hôm qua vì để dắt theo Ngọc Nhi chạy trốn, hai bọn muội đã rơi vào hố đất trên núi, là con trai của thôn trưởng đã cứu bọn muội ra.”

Mặt cô lộ ra vẻ khó xử, nói: “Nợ một ân tình lớn như vậy, hai tay không có gì tới đó mượn đồ, có phải là có chút không thỏa đáng?”

Nghe vậy, Hứa thị nửa tin nửa ngờ.

“Vậy cô đi lấy một quả trứng gà.”

“Vâng.”

Tô Trúc Tâm tới ổ gà lấy một một quả trứng, quay đầu bước vào nhà bếp.

Hứa thị nhân cơ hội đi tìm Tô Tiểu Ngọc, hỏi cô hôm qua có phải là đã chịu ân tình của Tiêu Vị Phàm.

“Mẹ, quả thực có chuyện như vậy, nếu không phải thúc ấy chặn quan binh lại thì hôm qua con đã không thể quay về được nữa rồi...”

Nhắc tới chuyện hôm qua, Tô Tiểu Ngọc lòng vẫn còn nơm nớp lo sợ.

Nghe thấy con gái nói như vậy, Hứa thị biểu cảm phức tạp.

Tiểu cô không hề nói dối... hơn nữa còn hiểu về đối nhân xử thế rồi?

Đây có còn là cô không vậy?

Chẳng lẽ là bị ba nhập rồi sao?

Nghĩ tới điều này, Hứa thị lòng trở nên bất an, vội vàng bái lạy môn thần.

Miệng lẩm bẩm: “Tuế tuế bình an, tuế tuế bình an.”

Tô Trúc Tâm bưng một bát mỳ trứng, ra ngoài tới nhà thôn trưởng, cả đường đều cẩn thận từng chút, chỉ sợ nước mỳ bị đổ.

Nhà thôn trưởng ở phía đầu đông của thôn, cách cũng không quá xa, là căn nhà gạch hiếm có trong thôn.

Tiểu viện ngói xanh gạch đỏ, trong sân có một cây lê thò ra bên ngoài, vừa nhìn đã làm người ta cảm thấy ngưỡng mộ.

Gõ cửa, rất nhanh bên trong đã truyền tới tiếng bước chân.

Một lúc sau cửa mở ra, lộ ra bộ mặt đẹp trai tuấn tú.

Lại nhìn cơ bắp trên người hắn, Tô Trúc Tâm bất giác nuốt nước miếng.

Tiêu Vị Phàm biểu cảm lạnh nhạt, đánh giá cô một cái rồi nói: “Có chuyện gì?”

Trên khuôn mặt tròn trịa của Tô Trúc Tâm cố lộ ra một nét cười, “Muốn mượn xe bò nhà huynh dùng một chút, tiện tay đem cho huynh một bát mỳ, coi như cảm ơn huynh hôm qua đã giúp đỡ.”

Tiêu Vị Phàm mở cửa ra, lùi lại phía sau một bước, nhường cho cô bước vào.

“Xe bò ở sân sau, tự đi dắt đi, còn mỳ thì không cần đâu.”

“Sao mà vậy được!”

Thấy hắn từ chối, Tô Trúc Tâm vội bưng bát bước tới trước mặt hắn vài bước, “Đây là tôi đặc biệt làm cho huynh, không ăn thì sẽ lãng phí mất.”

Tiêu Vị Phàm nhíu mày, từ chối lần nữa, “Ăn có giờ, hơn nữa tôi đã ăn cơm trưa rồi, cô tự mình ăn đi.”

Tô Trúc Tâm nhìn chằm chằm bát mỳ, sau đó lắc đầu.

Nếu như là trước đây, bát mỳ này không đến được nhà thôn trưởng đã bị cô ăn sạch sẽ rồi, nhưng nếu đã quyết định cải tà quy chính, cô không thể tiếp tục phạm sai lầm được nữa.

“Không được, nếu tôi ăn, tẩu tử biết nhất định sẽ cho rằng là tôi lửa tẩu ấy, vẫn nên để huynh ăn thì hơn!”

Tô Trúc Tâm tiến lên một bước, kết quả không cẩn thận dẫm vào chân váy.

Xẹt một tiếng, vải váy của cô rách ra một đường, cả người mất đi cân bằng, mỳ trứng trong tay đổ sạch sẽ.

Tô Trúc Tâm nhếch nhác đứng dậy, vừa muốn oán trách bản thân nhưng nhìn lại, sắc mặt khó xử, bởi vì lúc nãy cô đã hất hết mỳ lên người Tiêu Vị Phàm.

“Xin lỗi! Xin lỗi!”

Tô Trúc Tâm tự mắng mình không được nước non gì, vội dùng vạt áo lau đi mỳ ở đùi hắn.

Tiêu Vị Phàm mặt đen như đ.í.t nồi, nắm chặt lấy cổ tay cô.

“Cô đang sờ loạn cái gì vậy?”

Lúc này cô mới phản ứng lại, nhìn một cái nơi bị mỳ làm bẩn, Tô Trúc Tâm ngượng ngùng mặt đỏ tía tai.

“Tôi...”
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 6: Tổ đối chiếu thức tỉnh rồi



Trong lúc Tô Trúc Tâm muốn giải thích, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.

“Con trai, mau mở cửa, cha về rồi.”

Trong sân, Tiêu Vị Phàm sắc mặt lập tức cứng đờ, trừng mắt một cái với Tô Trúc Tâm.

Tô Trúc Tâm hổ thẹn rút tay lại, không dám lên tiếng.

Thôn trưởng vào nhà liền thấy một tấm thân thịt chặn ở trước cửa, đợi nhìn rõ là người đàn bà lười biếng có tiếng trong thôn, đột nhiên chau mày.

Bước lại gần, nhìn thấy con trai nhà mình.

“Cha.”

Một thân nước canh này của cậu, trong tay người đàn bà lười biếng đó còn cầm cái bát trống không, còn gì mà không hiểu nữa chứ, trong lòng liền thấy bất mãn.

“Tô Trúc Tâm! Cô chạy tới đây làm gì, đại ca đại tẩu cô không đưa tiền ta cũng chẳng có cách nào.” Ông xua tay, mắt đầy sự chê bai, “Đi đi đi, mau về nhà chồng cô đi.”

Về nhà liền nhìn thấy cái đồ xui xẻo như vậy, lại thấy con trai bị hất cả người nước mỳ, thôn trưởng liền có chút mất kiên nhẫn.

Tô Trúc Tâm hổ thẹn không thôi, biết cảnh tượng này ai gặp cũng sẽ hiểu lầm cô bắt nạt con trai thôn trưởng.

Trên thực tế, cô thực sự là tới để cảm ơn mà.

Cô đỏ mặt giải thích, “Thôn trưởng, cháu đặc biệt làm bát mỳ tới để cảm ơn con trai ông lần trước đã cứu cháu ra khỏi hố bẫy thú, nhưng cháu không cẩn thận dẫm vào chân váy ngã nên mỳ mới...”

Cô ra hiệu thôn trưởng nhìn cái váy bị dẫm hỏng, biểu thị mình thực sự không có nói dối.

Thôn trưởng cũng không muốn nghe, chỉ cảm thấy cô càng lúc càng tức.

“Được a Tô Trúc Tâm, đứng trước mặt con trai ta cũng bắt đầu nói năng lung tung rồi. Chà đạp hai vợ chồng Tô gia đã đành, lại tới đây để gây phiền phức cho con trai ta.”

Nói rồi, ông cầm cái chổi ở bên cạnh lên, “Xem ta có đánh c.h.ế.t cô không.”

Tô Trúc Tâm biết mình không có lý, chỉ có thể mau chóng tránh đi.

Nhưng một thân trăm cân thịt nặng nề, tránh bên trái thì bên phải nhận một gậy.

“Aiyo, thôn trưởng đừng đánh, thật mà, cháu nói đều là thật mà.”

Tiêu Vị Phàm lúc này mới phản ứng lại, vội ngăn cha mình lại, “Cha, cô ta thực sự không cố ý đâu.”

Thôn trưởng bị con trai mình cản lại, thở hổn hển vài cái, trừng mắt với Tô Trúc Tâm, tức lên chỉ vào Tiêu Vị Phàm, “Con nói xem rốt cuộc là chuyện gì?”

Tiêu Vị Phàm giải thích đơn giản sự cố khi nãy.

Thôn trưởng nhìn sang Tô Trúc Tâm, cô dùng sức gật đầu, thực sự không cố ý, lại liếc qua y phục của Tiêu Vị Phàm, còn có chút hổ thẹn.

Nhà nhà đều chỉ có hai ba bộ y phục mặc đi mặc lại, cô làm hỏng đồ của người ta trong lòng cũng rất áy náy.

Thế nên cô nói với Tiêu Vị Phàm mặt mày nặng nề: “Huynh yên tâm, tôi rất biết may y phục, để hôm khác tôi làm bộ khác bồi thường cho huynh.”

Lời vừa nói xong, trước cửa một tiếng hô yêu kiều vang lên.

“Êiya, Tiêu đại ca huynh bị sao vậy, sao lại bị hất cả người ướt như vậy chứ?”

Tô Trúc Tâm nghe thấy giọng nói này thì chau mày.

Sao lại là cô ta?

Trọng sinh quay về cô còn chưa kịp đi tìm người này để tính sổ, không ngờ cô ta tự tìm tới rồi.

Bất luận thế nào, lần này thù cũ hận mới tính cùng một lúc.

Người tới là một khuê nữ ngoan ngoãn nổi danh trong thôn, Chu Huệ Huệ.

Lần nào dân làng cũng đem Chu Huệ Huệ giống như con gái nhà mình mà khoe khoang với những người thôn khác, không có ai là không nói lời tốt đẹp cả.

Gì mà hiếu thảo, hiền thục, làm được việc, dù d.a.o cái gì tốt thì đem cái đó khen, khen như kiểu là tiên nữ chỉ có trên trời vậy đó.

Chỉ có Tô Trúc Tâm mới biết bộ mặt thật của cô ta, cô ta chính là một tên lửa đảo giả dối độc ác.

Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.

Kiếp trước là cô nhìn người không tinh mắt, đem sự tính kế của Chu Huệ Huệ cho là có lòng tốt, không chỉ luôn luôn bị người ta lấy ra so sánh, thậm chí còn bị mê muội đầu óc mà vì những lời đó hại c.h.ế.t cha mẹ thân sinh của mình.

Lần này nói gì cô cũng sẽ không bị cô ta lừa nữa!

Tô Trúc Tâm càng nghĩ lòng càng tức, ánh mắt nhìn Chu Huệ Huệ cũng mang theo cái lạnh sắc bén.

Chu Huệ Huệ vừa bước vào, mở miệng liền là một cái mũ oan úp lên đầu Tô Trúc Tâm.

“Muội vừa bước vào đã thấy Tô tỷ tỷ bưng một cái bát, còn cho rằng tỷ ấy đói rồi, vừa vào liền nhìn thấy người Tiêu đại ca bị bẩn như vậy, aiya, những thứ này chắc không phải là Tô tỷ tỷ hất đâu đúng không.”

Còn chưa đợi Tô Trúc Tâm lên tiếng, cô lại tiếp tục nói: “Muội nghe nói, tỷ tỷ bị Lý gia hưu rồi? Chẳng lẽ là cả ngày làm càn nên Lý gia mới hưu thê? Tỷ nên thay đổi cái tính nết của tỷ được rồi.”

Quẹo đường vòng nói móc cô ăn nhiều, còn nhắc tới Lý gia cái tym đen trong lòng cô.

Nếu là Tô Trúc Tâm trước đây chắc chắn là vừa vội vã vừa tức giận, hận không thể lập tức giơ tay xé cô ta ra rồi.

Nhưng cô của hiện tại thì không như thế.

Kiếp trước cô sống hệt như tổ đối chiếu của Chu Huệ Huệ vậy đó, cô ta chính là dùng những lời này để khơi dậy. Trong mắt người đời Chu Huệ Huệ luôn luôn là tốt, còn cô làm gì cũng là sai.

Cho tới lúc nói với tất cả mọi người chân tướng của chuyện đó thì cũng chẳng có người tin, cô chỉ có thể ôm hận trong lòng.

Vừa nhớ lại những điều này, Tô Trúc Tâm cả người đều là sự tức giận, cô lần này không thể rơi vào kế của cô ta được nữa.
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 7: Vả mặt trước mặt mọi người



Tô Trúc Tâm cố gắng đè ép lại sự tức giận muốn phun ra ngoài, mắt đỏ lên, đột nhiên khóc thành tiếng.

“Huệ Huệ, muội sao có thể nói như vậy chứ, ta biết bản thân mình vừa mập vừa xấu, còn ăn nhiều.” Giọng cô lớn, hấp dẫn các thôn phụ cũng ngó đầu tới xem.

Thấy người bắt đầu đông hơn, cô càng ra sức khóc hơn, “Nhưng ta thực sự là tới để cảm tạ ân tình, Huệ Huệ muội mở miệng liền vu khống ô nhục ta, ta thực sự là không biết khóc vào đâu, có miệng cũng không nói được.”

Đại ma hay hóng chuyện thích xem náo nhiệt chen lên trước hỏi: “Thôn trưởng, có chuyện gì vậy, vị đó của Tô gia sao lại khóc thảm như vậy chứ.”

Thôn trưởng vừa định mở miệng giải thích, Tô Trúc Tâm liền cướp lời: “Lưu đại nương, bà nói lý hộ xem, cháu bưng bát mỳ tới mượn xe bò, không cẩn thận làm đổ mất, nhưng Chu Huệ Huệ không phân phải trái đúng sai vừa bước vào cửa liền nói cháu đánh người!”

Cô kéo Lưu đại nương lại, khóc lóc kể lể.

Vị này chuyên hay quản chuyện bao đồng, hơn nữa ai càng oan ức hơn, ai khóc càng thảm hơn thì bà liền nói giúp cho người đó.

Tô Trúc Tâm lợi dụng Lưu đại nương nói một hồi, nói cho Chu Huệ Huệ đỏ mặt tía tai.

Thấy cô nói có đầu có cuối, Lưu đại nương lập tức tin lời của Tô Trúc Tâm, ánh mắt nhìn Chu Huệ Huệ liền mang theo chút oán trách.

Bà làm bộ khuyên giải: “Tô muội tử xấu chút mập chút, sức lực cũng nhiều chút, đại nương tin con bé sẽ không động tay động chân với công tử nhà thôn trưởng, những lời đó của cháu đừng nói láo nữa.”

“Đại nương, cháu không phải...”

“Được rồi được rồi, đại nương cũng không có ý trách cháu, chuyện này cháu xin lỗi Tô muội tử một câu là được rồi.”

Tô Trúc Tâm cười lạnh trong lòng, trên mặt thì lại vô cùng hiểu chuyện, “Lưu đại nương, thôi vậy, là cháu không tốt.”

“Huệ Huệ, ta thấy Tô muội tử cũng không phải người không nói đạo lý, cháu xin mỗi một câu con bé nhất định sẽ tha thứ cho cháu. Cũng không thể để người ta giữ cái giận trong bụng mà không trút ra được đúng không, hàng xóm láng giềng, ra ra vào vào còn phải chào hỏi nhau nữa mà.”

Chu Huệ Huệ cắn chặt môi dưới, thực sự không muốn xin lỗi Tô Trúc Tâm ở trước mặt mọi người.

Dù sao mình cũng là nghe thôn trưởng mắng đồ đàn bà mập đó mới theo vào, nếu như không phải thôn trưởng nói như vậy, cô cũng sẽ không lên tiếng.

Bây giờ thì tốt rồi, thôn trưởng cũng chẳng lên tiếng, Lưu Tú Nhi vừa mở cái miệng thối nói khắp nơi, trắng cũng bị bà ta nói thành đen mất.

Còn có tiểu tiện nhân này nữa...

Chu Huệ Huệ ánh mắt âm độc âm thầm nhìn chằm chằm Tô Trúc Tâm, trước đây sao không thấy cô ta có thể nói được như vậy, ả đàn bà mập này từ bao giờ mà trở nên lớn gan như vậy chứ.

Chuyển mắt nhìn sang thôn trưởng, Chu Huệ Huệ mắt đột nhiên sáng lên.

“Thôn trưởng, cháu thực sự không hề có ý đó. Cháu cũng biết cháu nói chuyện có chút thẳng, không có đầu óc, nhưng thực sự không hề nói Trúc Tâm vừa mập vừa...” Cô âm thầm liếc sang Tô Trúc Tâm, như có như không mà dẫn dắt mọi người nghĩ về cái phương hướng đó.”

Thôn trưởng sững lại, “Nếu đã như vây, vậy Trúc Tâm nha đầu có chấp nhận lời xin lỗi của Chu Huệ Huệ hay không?”

“Không chấp nhận!”

“Sao tỷ lại có thể cưỡng từ đoạt lý như vậy được chứ, muội đã xin lỗi rồi mà!”

Tô Trúc Tâm không có chút tức giận nào, ngược lại cười lạnh hai tiếng, “Cứ xin lỗi là phải tha thứ sao? Mặt mũi cô to tới đâu mà tôi phải nghe cô cơ chứ.”

“Thô lỗ! Trong thôn chẳng có cô nương nào thô lỗ bất kham như cô cả.”

“Rốt cuộc ai mới là người thô lỗ? Cô lời trong lời ngoài đều là đang nhắc nhở mọi người tôi vừa mập vừa xấu, tôi không cầm chổi g.i.ế.c tới nhà cô là đã đủ khách khí lắm rồi, nếu còn không xin lỗi, tôi không ngại từng nhà từng hộ đi mời hương thân phụ lão tới nói hộ cái lý.”

“Tôi, tôi không có, không phải như vậy.” Chu Huệ Huệ bị mắng đến ngơ ra, trợn to đôi mắt nhìn cô, nửa ngày cũng chẳng nói được lời nào nữa.

Mắt thấy Lưu đại nương nói không ngừng miệng, dân làng xung quanh vây tới càng ngày càng nhiều hơn, cô không thể tiếp tục chịu đựng được nữa mà khóc thành tiếng.

“Xin lỗi!”

Cô nhanh chóng nói xong, giọng nói lè nhè như muỗi, nói xong lập tức ngậm chặt miệng lại rồi quay người muốn bỏ chạy.

Tô Trúc Tâm đương nhiên không thể bỏ qua cái cơ hội khó có được này, lên tiếng nói: “Đứng lại, chạy cái gì chứ, phía trước có cha hay có mẹ cô vậy chứ? Xì hơi cũng to hơn cả lời phun ra từ trong miệng của cô, lời xin lỗi của cô tôi không chấp nhận.”

Cô nói xong không thèm để ý Chu Huệ Huệ khóc đến thế nào, chỉ nói với Tiêu Vị Phàm: “Chuyện hôm nay quả thực là lỗi của tôi, vì để bày tỏ lời xin lỗi, bảy ngày sau trả cho huynh một bộ y sam.”

Tiêu Vị Phàm chuẩn bị mở lời từ chối, nhưng thấy ánh mắt cố chấp của đối phương mở miệng cũng chẳng phát ra lời.

Hắn còn phải vào rừng đi săn, vội vã muốn đi thì lại bị ánh mắt của phụ thân cản lại, ý là họa do hắn mà ra hắn phải chịu trách nhiệm đến cùng.

Tiêu Vị Phàm vỗi bỏ mỳ sót trên người, mặt đầy khó hiểu, những nữ nhân này sao mà nhiều chuyện quá vậy, nhất là Tô Trúc Tâm.

Lưu đại nương tới gần, dường như mới nhìn thấy Tiêu Vị Phàm, phát ra tiếng kêu la: “Tiêu công tử sao lại nhếch nhác thế này?”

Nghe thấy tiếng kêu này, các vị hương thân mới phát hiện Tiêu Vị Phàm thân hình cao to trên người đều là nước canh ướt sũng, gió vừa thổi một cái còn chút giọt nước cạnh theo mép vải mà chả xuống đất.

Hắn nghe vậy, không thèm để ý mà “Ừm” một tiếng, “Đại nương, cháu không sao.”

Lưu đại nương vừa định gật đầu, một giọng nói liền chen vào.

“Không thể nói như vậy được, bát mỳ đó vừa nhìn là thấy rất bỏng, người Tiêu đại ca nhất định là bị bỏng rồi!” Cũng không biết là xót xa hay là mượn thế phát huy, Chu Huệ Huệ đang đứng bên cạnh khóc lóc chen vào chỗ Lưu đại nương ở phía trước.

Cô kéo lấy cánh tay Tiêu Vị Phàm.

Cánh tay thô cứng khỏe khoắn của nam nhân so được với một cái chân của con gái, một thân cơ bắp nhưng cũng không quá khoa trương, vừa đẹp.

“Người ta lớn từng đó rồi, bị thương chẳng lẽ còn không biết nói hay sao còn cần cô ở đây sủa chứ, sao vậy, giành giật muốn là chó giữ cửa cho người ta sao?”

Tô Trúc Tâm không hề bỏ qua những hành động nhỏ nhặt của cô, cười nhếch một tiếng với Chu Huệ Huệ.

“Cô...”

Chu Huệ Huệ lên tiếng, dưới tay dùng sức nắm chặt, nhận thức dược mình đang kéo lấy cánh tay chắc khỏe của Tiêu Vị Phàm liền mau chóng buông ra.

Sự tức giận bị Tô Trúc Tâm gợi lên cũng giảm bớt đi, âm thầm đỏ mặt.

Đợi đến khi cô gả cho Tiêu đại ca, ăn ngon mặc đẹp đều là chuyện nhỏ, sau này nếu có thể làm được quan phu nhân thì có thể phô trương uy phong được rồi. Làm cho những người coi thường cô đều giương to mắt chó lên mà nhìn cho rõ cuộc sống tốt đẹp của cô.

Đang nghĩ, ánh mắt Chu Huệ Huệ nhìn sang Tô Trúc Tâm cũng đột nhiên thay đổi đi nhiều, chẳng qua chỉ là một con giòi trong rãnh mương hôi hám, xin lỗi cô ta một câu cũng chẳng qua đơn giản như là chọc con ch.ó vậy thôi.

Chu Huệ Huệ nhấc tay, lau đi nước mắt, rồi lên tiếng hào phóng mà xin lỗi.

“Được rồi, xin lỗi Trúc Tâm, lúc nãy là lỗi của muội, không nên nhanh mồm nhanh miệng, nói những câu không vào tai tỷ, tỷ đừng trút giận lên người Tiêu đại ca và thôn trưởng.”

Cô hào phóng xin lỗi như vậy liền kéo về được một trận thương xót.

Dân làng nghe rốt cuộc vẫn là thương yêu cô nương Chu gia, lần lượt lên tiếng khuyên Tô Trúc Tâm bỏ qua, dù sao người ta cũng đã xin lỗi rồi, cô cũng chẳng chịu thiệt gì.

Thấy chẳng còn náo nhiệt để xem, phần lớn các vị hương thần đều mau chóng ra ruộng làm việc.

Nhưng vẫn còn những người thích hóng hớt xem náo nhiệt, chỉ đợi Tô Trúc Tâm co chân phát điên, sau đó là cảnh tượng cô bị người nhà Tiêu gia ném ra ngoài.

Vậy quả thực là quá thú vị.

Tô Trúc Tâm nhấc mắt nhìn thẳng vào Chu Huệ Huệ, đột nhiên tay dùng sức cho một cái tát.

Chu Huệ Huệ còn mẩm mê trong ảo tưởng báo thù sảng khoái.

“Bốp!” một tiếng, cảm giác đau đớn dần dần truyền tới, mặt của cô ta trở nên rát vô cùng.

“Aaaaa! Mặt của tôi!”

Chu Huệ Huệ hét lên, lần đầu tiên mất đi sự nho nhã thường ngày phải giả bộ.

Tô Trúc Tâm bày tỏ với lời xin lỗi của cô ta: “Cô thử tiếp tục nói láo xem.”
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 8: Gây chuyện lớn rồi



“Trúc Tâm tỷ tỷ! Muội đã xin lỗi tỷ rồi, cần gì phải cắn chặt không buông như vậy chứ?” Chu Huệ Huệ dùng ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô cố gắng đè nén sự tức giận, lúc này mọi người đều đang nhìn, cô không thể bốc đồng. Một tay che mặt một tay che trước n.g.ự.c để kìm nén lại sự bồn chồn.

Tô Trúc Tâm liếc mắt một cái, “Sao vậy? Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho phép bách tính mở đèn hay sao, cô khi không vu khống tôi, tôi đánh cô còn là nhẹ rồi đó.”

“Tô Trúc Tâm tỷ quá đáng thật đó!”

Nước mắt Chu Huệ Huệ vừa nói vừa rơi xuống, nước mắt đúng kiểu nói muốn có là có ngay được, từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay.

“Muội chỉ là sợ tỷ làm phiền tới Tiêu đại ca và thôn trưởng, hơn nữa muội cũng đã xin lỗi rồi, tỷ dựa vào cái gì mà đánh muội.”

Nói xong, tay đang nắm chặt lấy tay của Tiêu Vị Phàm buông ra, tủi thân mà c ắn môi dưới, chỉ là dưới chân không hề di chuyển một chút nào.

Cô ho một cách yếu ớt và đáng thương, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt lại dường như thiếu đi một chút máu, đôi môi và lông mày thanh tú nhíu lại với nhau, trông cô còn mỏng manh và tủi thân còn hơn cả Lâm Đại Ngọc*, yếu đuối giống như một trận gió thổi qua cũng có thể ngã xuống được.

(*) nhân vật trong tác phẩm văn học Hồng Lâu Mộng

Rơi vào ánh mắt của người khác thì Chu Huệ Huệ chính là chẳng làm gì hết mà cũng phải chịu sự nhục mạ của Tô Trúc Tâm.

Có người nhìn không quen cậy mạnh bắt nạt yếu như vậy, thôn trưởng kéo tay áo, tay vắt sau lưng mà vung về phía Tô Trúc Tâm hô lên, “Đủ rồi! Ta ở đây thì còn chưa tới lượt cô hỗn xược.”

Thôn trưởng lớn tuổi, mắt mờ thì cũng chẳng thể trách ông.

Tô Trúc Tâm thở dài một tiếng, nếu còn muốn mượn xe bò về, thu lại cái tính một chút mà nói với Chu Huệ Huệ: “Dân làng đều nói cô hiền lành như tiên nữ trên trần vậy đó, luôn luôn nhiệt tình, nếu cô đã thương xót Tiêu công tử như vậy thì làm cho huynh ấy một thân hạ y đi, thay huynh ấy chia sẽ một chút chỗ khó.”

Chu Huệ Huệ nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô, nói: “Số đo y phục của Tiêu đại ca muội không biết, chỉ sợ là không giúp được tỷ rồi.”

Một đại thẩm đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, nói: “Tô muội tử, cô làm hỏng y phục của Tiêu công tử người ta, đương nhiên là phải do cô bồi thường, đừng kéo Huệ Huệ vào.”

Chu Huệ Huệ nhếch môi, nhân lúc loạn mà nhìn Tiêu Vị Phàm một cái.

Làm y phục thì có thể kéo gần quan hệ hơn với Tiêu đại ca, cơ hội tốt như vậy tất nhiên là phải nắm cho chắc rồi.

Tính kế trong đầu, cô đột nhiên thay đổi chủ ý mà quyết định đồng ý.

Tiêu Vị Phàm không chịu được cảnh tượng ồn ào lộn xộn như vậy liền lên tiếng trước, “Thất lễ rồi, tôi đi thay y phục trước đã.”

Nói xong hắn liền quay người bước vào nhà.

Nhưng điều này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến quyết định của Chu Huệ Huệ, cô nhẹ nhàng bước tới kéo gần khoảng cách hơn với Tô Trúc Tâm.

“Nếu đã như vậy thì muội sẽ giúp tỷ làm y phục, xem như là tạ lễ cho Tiêu đại ca vì trước nay luôn phải phiền đến huynh ấy.”

Tô Trúc Tâm đương nhiên biết cái sự tính toán vặt vãnh trong lòng cô ta, nên cô nói: “Y phục là do tôi làm bẩn, cô tốt bụng giúp đỡ tôi cũng không thể không đưa tiền. Như này đi, tôi đưa tiền cô làm.”

Quả nhiên, Chu Huệ Huệ lập tức từ chối.

“Sao có thể vậy được, làm y phục mà một phần tâm ý của muội, sao có thể để tỷ tỷ bỏ tiền chứ?”

Tô Trúc Tâm nở khóe miệng cười, chẳng trách kiếp trước cô bị Chu Huệ Huệ trêu đùa tới quay vòng vòng, con người này quả thực đạo hạnh thâm sâu mà.

Nếu như ông trời cho cô cơ hội trùng sinh này, vậy cô phải thay đổi kết cục của kiếp trước.

Tô Trúc Tâm nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt, nhìn tới mức lòng người cũng trở nên chột dạ.

Cô lại có cái quỷ chủ ý gì đây?

Chu Huệ Huệ bị nhìn tới chau mày, đồ mập này bây giờ sao lại khó đối phó như vậy chứ, chẳng lẽ chịu sự k1ch thích nào đó?

Cũng đúng, mẹ chồng không hài lòng về cô ta, trượng phu cũng bỏ rơi cô, không dễ gì mới chạy về được nhà mẹ, còn cho rằng bản thân còn là con gái được chiều chuộng hết mực ở nhà mẹ như trước khi xuất giá hay sao chứ.

Đều là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, bây giờ về nhà ăn miếng cơm còn phải sống cuộc sống dưới trướng người khác.

Trong một đêm thay đổi lớn như vậy, chịu k1ch thích cũng là chuyện bình thường.

Chu Huệ Huệ nghĩ thông điểm mấu chốt thì mới yên tâm hơn.

Chỉ qua vài giây mà nhanh chóng lướt qua kế hoạch trong đầu.

Còn chưa đợi cô nói thì nghe thấy đề nghị của Tô Trúc Tâm, “Nghe ý trong lời nói trong nói ngoài của cô chính là không tin tôi có thể làm ra được một bộ y phục, nếu đã vậy thì chúng ta so tài một chút. Chúng ta mỗi người một phần hợp thành một bộ y sam, trong thời gian bảy ngày làm xong rồi đem cho Tiêu công tử.”

Tô Trúc Tâm kéo Lưu Tú Nhi qua nói: “Đại nương là người công bằng, chúng ta để bà ấy định thắng thua, cô thắng thì tùy ý chỉ định tôi làm gì đó, tôi thắng thì cô phải đi vòng một lượt hô lên ‘tôi là chó, chỉ biết sủa’, thấy sao?”

Những lời kiến nghị này đánh trúng lòng của Chu Huệ Huệ.

Trận so bì này đối với cô mà nói chỉ có lợi chứ không có hại, thắng rồi còn có thể chứng minh Tô Trúc Tâm không có bản lĩnh mà còn huênh hoang, còn có thể để mọi người thấy được kỹ năng thêu thùa của mình, ánh mắt của Tiêu đại ca nhất định sẽ dần dần rơi vào người cô.

Chu Huệ Huệ càng nghĩ càng tốt đẹp, cô thực sự rất tự tin có thể thắng.

Còn về học chó sủa, nghe đã thấy buồn cười, Tô Trúc Tâm quả thực là vừa mập vừa ngốc, thẳng thắn nói ra sự cá cược như vậy chẳng hề có chút sự uy h.i.ế.p nào cả.

Chu Huệ Huệ suy nghĩ một hồi rồi đồng ý, “Nếu muội thắng rồi, tỷ không được tiếp tục tới làm phiền Tiêu đại ca.”

Cô cũng không lo lắng Tiêu Vị Phàm sẽ để mắt tới đồ mập c.h.ế.t tiệt, dù sao Tô Trúc Tâm cũng mập tới đáng thương, cho dù tới một con lợn đực cũng chưa chắc để mắt tới cô ta, chứ đứng nói là Tiêu đại ca anh dũng thần võ.

Tô Trúc Tâm còn lâu mới thèm để ý cô ta nghĩ cái gì, hôm nay vốn là tới để mượn xe bò, không ngờ lại xảy ra những chuyện này.

Cô đợi mượn được xe bò rồi mới đi Tiêu Vị Phàm lấy số đo.

Đầu đông thôn, cửa căn nhà cũ rách của Tô gia bị gõ lớn tiếng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xụp xuống.

Tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức Hứa thị đang chuẩn bị thêu thùa trong phòng, cô thêm đầu kim, xuyên chỉ qua đầu kim rồi đặt vải xuống trả lời, “Ai vậy?”

“Lớn chuyện rồi! Lớn chuyện rồi!”

“Hứa muội tử, cô mau tới nhà thôn trưởng xem Tô Trúc Tâm đi, cô ấy gây chuyện lớn rồi!”

Hứa thị trong đầu nổ một tiếng “bùm”.
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 9: Cô có phần chắc chắn



Trên cả đoạn đường đi tới nhà thôn trưởng Hứa thị lòng đều bất an, hoang mang, càng chán ghét Tô Trúc Tâm chỉ biết gây chuyện.

Vừa tới trước cửa liền nghe thấy cô đang lớn tiếng tự tin đánh cược với người khác.

Hứa thị lập tức đổ mồ hôi, vốn cho rằng cô có chút tiến bộ rồi, cam lòng an tâm ở nhà làm việc. Bây giờ thì hay rồi, để cô đi mượn cái xe bò mà náo loạn làm cho cả thôn tới xem.

Hôm nay nếu còn không dạy dỗ cô một trận đàng hoàng, sau này sẽ càng gây chuyện lớn hơn, đến lúc đó liên lụy tới cả nhà lớn nhỏ bọn họ thì cũng chẳng cần sống nữa.

Hứa thị hít một hơi, chen vào nhóm người xông vào trong.

Người vây quanh thấy người nhà mẹ Tô Trúc Tâm tới, liền né người cho bà bước vào.

“Nhìn xem, khoác lác mà mời cả tẩu tử nhà cô tới chống lưng rồi, quả thực là khốn nạn mãi quen rồi, người nhà Tô gia cũng quen thói mà chiều chuộng đứa con gái kiêu ngạo vô lễ này rồi.”

Người xung quanh cũng lên tiếng đồng ý, “Vẫn là chăm sóc cho con trai là tốt nhất, dù gì con gái lớn rồi cũng sẽ là của nhà người ta, chỉ có con trai là con trai ruột nhà mình mà thôi.”

“Nhưng tôi thấy tẩu tử nhà người ta không giống như là tới để chống lưng cho lắm, nhìn cái bộ dáng kia.”

Mắt thấy Hứa thị đã bước tới chỗ Tô Trúc Tâm.

Hứa thị thấp hơn, Tô Trúc Tâm nhìn xuống đại tẩu, không ngờ được Hứa thị đột nhiên nổi đóa, nhấc tay liền cho cô một cái bạt tai.

Âm thanh giòn giã đều ngoài sức tưởng tưởng của mọi người, hiện trường đều trở nên yên lặng, cả một sân viện không phát lên tiếng động gì.

Chu Huệ Huệ suýt chút nữa thì cười thành tiếng.

Tô Trúc Tâm ôm má, nhận được những lời mắng như xả nước liên tiếp ập tới.

“Tôi nói cô tới mượn xe bò là vì tưởng cô đã thực sự thay đổi, cam lòng ở nhà làm việc, không hoang đường như trước đây nữa.”

Hứa thị vừa nói nước mắt cũng rơi khắp mặt, khóc vô cùng thảm thiết, “Không ngờ được là tôi thả hổ về rừng.”

Bà chỉ vào mũi Tô Trúc Tâm mà mắng: “Cô chạy tới nhà thôn trưởng đánh cược với Huệ cô nương. Hành động hoang đường như vậy rốt cuộc có để ai trong mắt? Huệ cô nương tốt bụng, có thắng cũng sẽ không để cô quá mất mặt, nhưng cái tính này của cô còn không đổi, sau này gây ra họa lớn thì Tô gia phải làm sao, đại ca cô phải làm sao, cha mẹ thì phải làm sao, rốt cuộc có suy nghĩ không vậy?”

Hứa thị tức đến mức lồ|\|g n.g.ự.c phập phồng, hai con mắt đỏ ửng đều là nước mắt.

Bà thất vọng vô cùng, hôm nay nói gì cũng không thể để cô về Tô gia tiếp tục hành hạ họ nữa.

Hứa thị xe một miếng vải ném mạnh xuống đất, vải “Xoẹt” một tiếng, mọi người liền hiểu bà muốn làm gì, nhưng không có ai ngăn cản.

Bà nói: “Bây giờ tôi thay mặt ca ca cô, cha mẹ cô nói cho cô biết, Tô gia chúng tôi và Tô Trúc Tâm cô ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay về sau không còn liên quan gì nữa. Cho dù cô ở bên ngoài phát đạt hay là gây ra họa gì đều chẳng liên quan đến Tô gia nữa.”

Hứa thị vẻ ngoài thanh tú, thân hình gầy nhỏ, tính cách cũng rất ôn nhu, chưa từng lớn tiếng với người khác.

Hôm nay phá cái lệ này, mắng lớn tiếng về phía Tô Trúc Tâm, quả thực là đã quá tức giận rồi.

Mọi người đều nhìn sang Tô Trúc Tâm, từ lúc bị tát một cái cô vẫn luôn ôm má cúi đầu không nói lời nào.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người cô, Tô Trúc Tâm cuối cùng cũng có phản ứng.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng Hứa thị, bình tĩnh nói: “Muội biết tẩu tử không tin muội, cho là muội giống như trước đây, muội cũng không muốn biện giải gì nhiều.”

“Trước đây quả thực là muội làm nhiều chuyện khốn nạn, nhưng bây giờ muội đã thực sự hối hận rồi. Tẩu tử không tin muội, vậy chúng ta đánh cược đi, nếu như lần này muội làm y phục thắng Chu Huệ Huệ, thì tẩu phải để muội ở lại, không bao giờ được nói đuổi muội ra khỏi nhà nữa.”

Hứa thị nói: “Dựa vào cô?”

“Tẩu tử đừng vội kích động, tẩu nói có cược hay không thôi.”

Hứa thị bình ổn lại nhịp thở, nói: “Nếu cô thua thì sao?”

“Như tẩu hy vọng, muội tự rời khỏi nhà, không còn liên quan gì đến Tô gia nữa, sau này sống c.h.ế.t cũng không liên lụy đến Tô gia.”

Hứa thị trầm ngâm, bà đang nghĩ Tô Trúc Tâm lần này lại bịa ra điều gì để lừa bà nữa.

Những điều trước đây đã làm nói cho Hứa thị biết, cô quả thực không đáng tin.

“Khụ, khụ! Ta nói một câu.” Thôn trưởng hắng giọng một tiếng, giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng, “Ta là thôn trưởng, ta có quyền nói vài lời, nếu mà hai người đều đồng ý, vậy ở trước mặt dân làng lấy sự chứng kiến, Tô Trúc Tâm đi hay ở kết quả sau bảy ngày nữa sẽ rõ ràng, Hứa thị thấy thế nào?”

Mọi người ánh mắt rơi lên người Hứa thị.

Hứa thị suy nghĩ, Tô Trúc Tâm từ nhỏ đã không tiếp xúc với chuyện thêu thùa may vá, trận đấu này cô không thể thắng được.

Nghĩ tới đây bà thở phào một tiếng, tức giận trong lòng cũng dần tan đi.

Bà chậm rãi gật đầu, “Cứ theo lời thôn trưởng mà làm.”

Ngẩng đầu một lần nữa, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Trúc Tâm, “Tôi làm sao để tin cô thua rồi sẽ rời đi?”

Tô Trúc Tâm mím môi, chỉ vào thôn trưởng, “Chẳng phải có người làm chứng ở đây sao, nhiều người nghe thấy như vậy, cho dù muội muốn chối cũng chẳng chạy đi đâu được.”

Hứa thị yên tâm hơn, bà không chịu được ánh mắt vây quanh, không muốn bị mọi người vây xung quanh nhìn, nên đồng ý rồi quay người rời đi.

Tô Trúc Tâm nhìn theo bóng lưng bà hô lớn: “Tẩu tử yên tâm, muội nói được làm được.”

Ngay lúc này, Tiêu Vị Phàm bước ra, không những thay một bộ y phục khác mà còn dắt một cái xe bò tới.

“Tô Trúc Tâm.” Hắn lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt.

Tô Trúc Tâm vội nhận lấy dây thừng buộc bò trong tay hắn, nhìn con bò đực đang nhai cỏ một cái, cô đột nhiên có chút âu sầu, dắt nổi không?

May mà bò rất ngoan, ai dắt thì liền theo người đó.

Dưới sự giúp đỡ của Lưu đại nương, cô mau chóng đo xong số đo của Tiêu Vị Phàm sau đó rời khỏi nhà thôn trưởng.

Đối với lần cá cược này, Tô Trúc Tâm thực ra có chút nắm chắc.

Kiếp trước khi ở nhà chồng chịu đủ sự hành hạ, việc phải làm nhiều nhất chính là thêu thùa may vá.

Lúc đầu tay chân vụng về, chẳng biết gì hết, dần dần cũng làm được bộ đồ ra hồn, đến cuối cùng thậm chí có thể thêu được nhiều loại hoa văn phức tạp khác nhau, kiếm được không ít tiền cho Vương gia.

Trước khi cô trọng sinh, huyện thành thịnh hành một loại hoa văn chim ngậm hoa cỏ, bán rất chạy, đẹp hơn nhiều so với hoa văn đơn giản như y phục hoa văn cỏ cuộn hoặc là không có hoa văn ở trong thôn.

Vải hè màu đen làm lót, bên trên thêu hình chim nhạn đang bay cao, đem cái đẹp của thiên nhiên dần dần bộc lộ ra ngoài.

Tô Trúc Tâm dắt xe bò về tới Tô gia.

Cô cũng không chào hỏi với Hứa thị, uống miếng nước rồi kéo xe bò ra ruộng.

Tô Trúc Tâm dùng xe bò thu một khoảng lớn lạc, kéo lạc về đổ trên sân, thời gian còn lại thì đi mua vải.

Mua vải phải vào thành, Tô Trúc Tâm không hề quên trên huyện thành còn có cái vị huyện lão gia.

Thể hình này của cô rất dễ bị người khác nhớ tới, chỉ có thể cẩn thận một chút.

Tới cổng thôn, đưa cho lão hán hai văn tiền ngồi xe lừa lên thành, trên xe còn có những người khác, đại thẩm trong tay nắm con gà, trong giỏ trúc còn có nữa, mùi vị thực sự rất nồng nặc.
 
Back
Top Bottom