Siêu Nhiên /NaMon/ THE GIFTED

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
323284147-256-k673453.jpg

/Namon/ The Gifted
Tác giả: battututhiennhi
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

- Lấy bối cảnh là film "The Gifted" của các bạn nhỏ Tags: blblgmmcouplegmmnamonnanonxchimonthegifted​
 
/Namon/ The Gifted
|Chương 01|


Có bao giờ bạn cảm thấy ngôi trường mà mình đang theo học vô cùng ngột ngạt không?Có bao giờ bạn cảm thấy ghét cay ghét đắng mấy đứa bạn cùng lớp chỉ vì một vài câu nói đùa lặp đi lặp lại lỗi sai của bạn?Rồi chỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà khiến cuộc đời bạn rẽ sang trở thành trò cười và gây ấn tượng xấu với toàn thể học sinh trong trường?Sau đó liền muốn giết chết hết cái bọn học sinh kia?Vậy tôi sẽ kể cho bạn nghe một câu chuyện về ngôi trường Trung học phổ thông mang tên Ritta Witthayakhom (Siêu năng lực huyền bí) với một lớp học đặc biệt và có đầy bí ẩn xung quanh nó.

Và lớp học ấy mang tên là lớp GIFTED.-------------------Ở trường Ritta Witthayakhom, các lớp học được phân chia dựa trên điểm số qua các kì kiểm tra.

Mọi thứ sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có cái hệ thống phân cấp của chúng.

Các lớp học được chia ra từ lớp số I đến lớp số VIII cùng với một lớp học GIFTED đặc biệt.

Theo đó thì lớp số I sẽ nhận được nhiều ưu đãi nhất và được những quyền lợi đặc biệt còn lớp số VIII thì hoàn toàn ngược lại.Một vài ví dụ là nhà vệ sinh, ở lớp số I và số II thì nhà vệ sinh hoàn toàn sạch sẽ và bóng loáng còn nhà vệ sinh ở lớp số VIII sao?

Wao, thật sự đó là nơi dành cho những ai muốn theo đuổi nghệ thuật đó.Tuy nhiên, lớp GIFTED mới là lớp có quyền lợi tuyệt đối, thích nhuộm tóc hay thêm phụ kiện kiểu gì cũng được.

Chà, đúng là cái lớp luôn khiến người khác phải mơ ước.

Mà ngay cả tôi cũng vậy, đa số ai cũng trở thành những người có chức vụ quan trọng và có tầm ảnh hưởng lớn trên đất nước đều xuất thân ở cái lớp đấy.Có người không hề thích hệ thống phân (biệt đối xử) cấp của các lớp học ấy.

Họ cho nó là sự bất công nhưng tôi lại thích điều ấy.

Đòi hỏi sự công bằng gì chứ?

Chính sự tồn tại của chúng ta đã là một điều bất công rồi, cái thế giới này sẽ không bao giờ tồn tại cái gọi là "công bằng" đâu, nó chỉ là mong muốn, sự ảo tưởng và khao khát viển vông của con người thôi.

Vậy nên thay vì cứ tự gây khó khăn cho mình để đòi một thứ không hề tồn tại thì ta nên im lặng và tận hưởng những gì mình đang có đi.-----------------------Tôi là Wachirawit Ruangwiwat hay còn gọi là Chimon, hiện tại tôi đang là học sinh của lớp số I trường Ritta Witthayakhom.

Bản thân tôi chẳng phải là một đứa học sinh ngoan ngoãn gì, tôi cũng là một đứa hổ báo , hay đi đánh nhau.

Tuy tôi nhỏ con nhưng chưa ngán ai bao giờ.

Song từ nhỏ đến giờ tôi vẫn luôn được điểm cao, tôi cũng chẳng thèm giấu giếm đi cái sự hổ báo của mình.

Có điều nhờ vào thành tích học tập luôn đạt xuất sắc của tôi nên cũng chẳng ai xử nặng gì tôi, hơn nữa tôi cũng ít đánh nhau trong trường.

Vì đánh trong trường không có hăng máu được.

Cá nhân tôi thì thấy việc phân chia lớp học như này là vô cùng ổn, chỉ có mấy kẻ không được học ở lớp số I và lớp số II mới kêu là không công bằng thôi.Mà nhắc mới nhớ, chúng tôi sắp có một kỳ thi được gọi là "kiểm tra đo cấp độ" được nhà trường tổ chức hằng năm.

Thông qua kỳ kiểm tra ấy thì lớp số VIII có khả năng "đổi đời".

Và lớp số I cũng vậy.

Ai ai cũng đang cố gắng, ngay cả lớp số VIII cũng phải vùng vẫy để điểm số được cao cơ mà.

Tôi cũng cố gắng, không phải để duy trì cái ghim cài áo của lớp số I.

Cái mà tôi hướng tới là ghim cài áo của lớp GIFTED danh giá cơ.

Tôi tự tin mình có thể đậu được vào cái lớp ấy, mặc dù ai cũng bảo rằng để học được ở lớp GIFTED thì bài kiểm tra rất khó.

Nhưng tôi đã học xong chương trình của lớp 12 luôn rồi (bây giờ tôi mới chỉ học ở lớp 10 mà thôi) nên tôi không tin là tôi lại không thể vào được lớp GIFTED, với cả có cái đề nâng cao nào mà tôi chưa làm qua đâu.

Dù sao thì tôi vẫn tự tin rằng mình có thể làm được.-------------Lại một ngày nhạt nhẽo trôi qua, Chimon bực bội và mệt mỏi thức dậy, cậu vươn tay tắt đi chiếc đồng hồ báo thức đang reo lên inh ỏi ở đầu giường kia.

Chimon vò mái tóc rối xù của mình, mắt nhắm mắt mở nhìn giờ trên trên đó, vẫn còn sớm.

Cậu ngồi thơ thẩn trên giường tận hai phút đồng hồ rồi mới lười biếng mà đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

Có vẻ như bạn cùng phòng của Chimon đã đi ra bên ngoài rồi thì phải.Tầm hai mươi phút sau Chimon đã đứng trước gương với bộ đồng phục tươm tất và sạch sẽ, đẹp đẽ.

Cậu chải chuốt lại mái tóc rối xù của mình cho gọn gàng và sửa soạn lại ngoại hình của mình.Chimon bắt đầu nhìn ngắm bản thân trong gương, cậu đều được mọi người khen rằng rất đẹp trai nhưng gương mạt lại mang nhiều nét non nớt, thêm hai cái răng thỏ càng khiến Chimon có nhiều nét dễ thương và trẻ con hơn.

Cậu đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt, mái tóc đen nhánh bị Chimon vò mấy cái cho bông xù lên một xíu, sau đó đưa tay chỉnh lại cái cổ áo của bộ đồng phục tiêu chuẩn.

Trông nhàm chán chết đi được.

Đợi đến lúc Chimon vào được lớp GIFTED đi thì chúng sẽ bị thay đổi thôi.Chimon đã cảm thấy khó chịu mấy ngày nay rồi, cậu nhíu mày, một tay chống vào gương, đưa cổ mình sát lại mặt gương rồi dùng tay còn lại kéo cổ áo ra.

Chimon quan sát kĩ mới thấy ở chỗ hõm vai cậu đang xuất hiện một vết ửng đỏ, nó cũng là thứ đã khiến cậu khó chịu mấy ngày nay...

Cơ mà khoan, ở cái chỗ đó còn có một vết gì đó màu đen mờ mờ nữa nên cậu không nhìn rõ được xem hình dạng của nó là gì.

Mặc dù rất hoang mang nhưng cậu quyết định bỏ qua nó vậy.------------Số chữ (riêng phần trên): 1160.
 
/Namon/ The Gifted
|Chương 02|


Chimon đưa tay lên xem đồng hồ, mới có 7:15' thôi, vẫn còn quá nhiều thời gian để cậu đến trường.

Chimon đi tới chỗ bàn học sau đó bắt đầu soạn sách vở, khu bàn học của Chimon vô cùng gọn gàng và sạch sẽ, không có chút bẩn hay lộn xộn nào."

Cạch"Cánh cửa phòng kí túc mở ra, người bạn cùng phòng của Chimon đi vào với một bịch đồ ăn trên tay, cậu ta đi đến và đặt bữa sáng lên bàn học."

Au...

Ra là đi mua đồ ăn sáng cho tao sao?

Cảm ơn nhiều nhá bạn hiền."

Chimon cười lộ ra hai chiếc răng thỏ đáng yêu, ngoái đầu lại nhìn, người kia chỉ "Ờ" một tiếng rồi đi đến chiếc giường phía dưới rồi nằm ườn ra đó, gác tay ra sau đầu làm gối."

Ừa, người ta tốt bụng vậy đó, nên đừng có mà cứ nhịn ăn sáng hoài, có ngày đau dạ dày!"

Thanawin Teeraphosukarn (Louis) lấy chiếc di động trong túi áo ra, nhắn tin với ai đó và dở giọng trách mắng Chimon, có mỗi một bé yêu thôi mà như bộ xương khô, Louis lại chả xót?"

Au...

Sẽ không bị sao đâu."

Chimon nhún vai, ngồi lên chiếc ghế chỗ bàn học và bắt đầu bữa sáng của mình, đó chỉ là một hộp cơm thôi nhưng cũng đủ để Chimon no bụng nguyên ngày rồi."

Học bài chưa đấy?

Lát thi rồi đó!"

-Chimon vừa nhai cơm vừa hỏi, Louis lập tức gật đầu."

Được ở cùng với 'tiền bối' đây không lẽ mình lại không chịu học?"

Louis cười đến híp mắt, đó là cách mà cậu ta gọi cái kẻ đã học hết chương trình của lớp 12 trong khi mới học có lớp 10."

Hứ!

Vậy thì lo mà đậu vào lớp GIFTED đấy!"

Chimon gập hộp cơm lại, bỏ vào bịch ni lông rồi hất mặt lên, Louis cũng chỉ bật cười."

Điều đó là đương nhiên rồi."

------------------------7h45' họ cũng bắt đầu đến trường, Chimon thì đến lớp số I còn Louis đến lớp số II.Chimon đi vào lớp với ánh nhìn của mọi người, chuyện này cậu đã quen nên chỉ ngồi vào bàn và nhìn mọi người học bài một cách điên cuồng.Cuối cùng chuông kiểm tra cũng reo lên, tất cả các học sinh lập tức lao vào làm bài của mình, Chimon thật sự rất kinh ngạc khi nhìn thấy đề kiểm tra, nó cực kì dễ, cậu đảm bảo các học sinh của lớp số VIII có thể làm một cách ngon lành chứ đừng nói là mấy học sinh ở lớp số I.

Nó hoàn toàn trái ngược với ý nghĩ của cậu, trong vòng mười lăm phút Chimon đã làm xong bài của mình và nằm úp xuống bàn.

Giáo viên tuy nhìn thấy nhưng cũng không buồn nhắc nhở, ai trong trường mà không biết đến Chimon Wachirawit chứ?Sắp đến thời gian nộp bài vậy nên các giáo viên bắt đầu nhắc nhở, Chimon cũng ngóc đầu dậy, cậu định sẽ nộp bài rồi ra ngoài sớm.

Nhưng rồi một sự việc xảy đến khiến cuộc đời cậu rẽ sang một con đường hoàn toàn khác.Ngay lúc mà cậu chuẩn bị đứng lên thì có một thứ sóng âm kì lạ vang khiến đầu Chimon đau buốt, cậu nhắm chặt mắt, cắn răng ôm lấy đầu mình.

Tầm một phút sau thì cậu đã cảm thấy đỡ hơn, cũng không còn phản ứng với cái thứ âm thanh kì lạ ấy nữa.

Chimon thở dốc đưa mắt nhìn xung quanh, cả lớp dường như vẫn hoàn toàn bình thường, họ điềm tĩnh đến lạ.

Có vẻ họ không hề nghe thấy thứ âm thanh ấy thì phải.

Kỳ lạ thật đấy."

Câu hỏi cuối cùng... là một câu hỏi chủ quan..."

Đột nhiên một giọng nói vang lên, nó hơi bị đứt đoạn nhưng Chimon có thể nghe thấy rằng nó được phát ra từ chiếc loa của lớp.

"Câu hỏi là...

Bởi vì công nghệ hiện đại nên đã làm cho con người... không còn ở trong quy luật chọn lọc tự nhiên của Charles Darwin nữa...

Bạn có đồng ý hay không?

Hãy nghị luận phía sau tờ đáp án..."

Chimon bấy giờ mới ngạc nhiên mà giở tờ đáp án lại, quả thật là có chỗ dành cho phần nghị luận, cậu cũng chẳng thèm quan tâm mà cũng bắt tay vào làm bài."

Xin nhắc lần nữa...

Câu hỏi cuối cùng là một câu hỏi chủ quan...Câu hỏi là...

Bởi vì công nghệ hiện đại nên đã làm cho con người... không còn ở trong quy luật chọn lọc tự nhiên của Charles Darwin nữa...

Bạn có đồng ý hay không?"

----------------------------"Reng"Tiếng chuông reo lên kết thúc giờ kiểm tra tất cả các học sinh lớp số I đều bỏ hết bút xuống, ai cũng thở phào ra một hơi."

Hết giờ làm bài rồi, các em lên nộp bài đi."

Thầy giáo nói và Chimon là người đầu tiên bước lên nộp bài sau đó xách theo cái laptop một mạch đi xuống căn tin, luôn muốn thoát khỏi cái cảnh ngột ngạt ấy.Chimon sau khi lấy khay thức ăn với đầy đủ các món thì đi lại khu bàn ăn của lớp số I, Louis cũng đến ngay sau đó nhưng cậu bạn là vào khi bàn của lớp số II.

Chimon và Louis chỉ nhìn nhau và cười một cái rồi lại ai làm việc nấy.

Mọi thứ sẽ thật yên bình và vô vị cho tới khi có một nhóm học sinh bước tới, tất cả mọi ánh mắt trong căn tin đều nhìn về phía họ, ngưỡng mộ có, đố kị có.

Mọi người đều chú ý đến cái ghim cài của lớp GIFTED trên ngực áo của họ.

Đó chính là học sinh khóa thứ 15 của lớp GIFTED, bọn họ là những học sinh có thành tích xuất sắc và cực kì giỏi.

À, bọn họ còn là đàn anh, đàn chị thân thiết với Chimon và Louis."

Oi, Chichi!

Louis!"

-Anh trai trông nhỏ con nhất chỉ cao tầm 1m70 gọi lớn và đi tới khu bàn của lớp GIFTED."

Au!...

P' Gun!"

-Chimon và Louis nghe thấy tiếng gọi liền quay sang cười tươi chào hỏi."

Qua đây ngồi này!"

Gun Atthaphan Phunsawat vẫy tay, vui vẻ nói.

Chimon và Louis cũng chẳng ngần ngại mà đi đến khu bàn của lớp GIFTED rồi ngồi cùng họ.

Các học sinh khác thấy vậy cũng chẳng ai nói gì, họ đã quá quen với việc này rồi."

Hôm nay làm bài được không đấy?"

Thitipoom Teechapaikhun (New) vỗ vai Chimon một cái rồi cười tươi hỏi, cả hai nhớ lại đề thi lúc sáng sau đó liền nhăn nhó mặt mày trả lời."

Có khi nào nhà trường cho học sinh làm lộn đề không anh?"

Louis khuôn mặt hoang mang, mấy người kia cũng ngạc nhiên không kém trước những câu hỏi của cậu ấy."

Sao vậy?"

-Gun nhíu mày hỏi lại."

Không phải em chảnh đâu...

Nhưng mà em thấy...

Đề thi nó dễ quá ấy anh..."

-Louis đáp lại."

Đúng rồi đấy anh, em cứ nghĩ là nó sẽ khó hơn rất nhiều, em cũng không ngờ là có cả tự luận nữa..."

- Chimon nhớ lại câu hỏi cuối cùng, lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ khi cái loa bắt đầu vang lên tiếng sóng âm kỳ lạ kia."

Đúng vậy đấy!

Bất ngờ ghê luôn...

Nó lại còn sát giờ nộp bài nữa chứ!"

Louis reo lên, cậu cứ nghĩ mỗi mình mình là thấy kỳ lạ.

Gun, Milk, Arm nghe đến đây thì đôi mắt họ mở to ra và đưa mắt nhìn nhau, rồi như đã hiểu người kia đang nghĩ gì, môi họ vẽ lên một nụ cười, đôi mắt chứa đầy sự phấn khởi và có chút kỳ lạ nhìn qua Chimon với Louis."

Hẹn gặp hai đứa ở lớp GIFTED nhé!"

-Arm lên tiếng, Chimon và Louis hoang mang xen lẫn khó hiểu trước câu nói đầy ý vị kia của anh.
 
Back
Top Bottom